ỐC kute

⚡ʙᴀᴅ ԍιʀʟ
#61
Em giật mình khi nhìn số điện thoại và vô tình đánh rơi viên thuốc xuống đất , tay buông thõng , tim em đập nhanh , đầu óc trống rỗng. Em nghe điện thoại như một người vô hồn :

A lô !

Đầu dây bên kia :

Em thế nào ? Cuối cùng cũng bỏ chặn số anh sao ?

Em tiếp tục chìm vào im lặng và vẫn chưa hết bàng hoàng vì sự xuất hiện bất ngờ này của anh ấy.

Em sao thế ? Sao không nói gì? Vẫn giận anh lắm à ?
Sếp tiếp tục .

Không có. Em quên rồi. Sao anh còn gọi đến đây ?

Anh không quên được. Biết em chặn nhưng thỉnh thoảng anh vẫn gọi cho em xem còn hy vọng gì không ?

Theo anh thì sao ?

Anh nghĩ là còn. Vì hôm nay anh gọi được cho em , em không những đã bỏ chặn số mà còn chịu nghe anh nói chuyện..

Nghe những lời anh ấy nói em chợt nghĩ đến hai chữ duyên số. Liệu em và anh ấy có phải là do duyên số sắp đặt từ trước không ? Duyên gặp nhau ít ngày và nợ là đã có một sợi dây gắn kết là đứa bé đang trong bụng em ? Trong lúc em đang tâm định phá bỏ sự sống của con em và anh ấy , thì anh ấy đã xuất hiện cắt ngang hành động và suy nghĩ của em .. phải chăng là ý trời ?????

Em nghĩ hồi lâu mà ko đáp. Sếp nói tiếp :

Em nói gì đi. Nếu còn giận thì thôi anh tắt máy . Khi nào cảm thấy thoải mái thì cho anh gọi lại được không ?

Em vội vàng hỏi han thêm mấy điều , như sợ anh ấy tắt máy ngay và không có cơ hội nói chuyện lần nữa vậy :

Anh ổn chứ ?

Thấy em hỏi lại , anh ấy trả lời ngay :

Anh không sao. Chỉ có điều.. anh cảm thấy có lỗi với em nên anh không được thoải mái cho lắm..

Lỗi thế nào ?

Hối hận , chán ghét bản thân vì mình hèn quá…

Thế thôi sao ?

Còn nữa , nhưng anh không biết nói sao ..

Vậy em tắt máy đây .
Không chờ anh ấy nói thêm em tắt luôn và tắt cả nguồn điện thoại.

Bỏ điện thoại xuống , em ôm mặt khóc rưng rức. Thì ra em đã tự lừa dối bản thân mình , em đã muốn được nghe lời anh ấy hỏi han đến nhường nào , muốn cho anh biết em sợ hãi khi phải tự mình đưa ra quyết định bỏ thai ra sao .. và muốn anh ấy biết rằng mình đã có với nhau một đứa con
Cho dù tình cảm chưa đi đến đâu , chẳng là gì to tát cả …

Khóc lóc chán em quyết định thay quần áo và bỏ về . Em không uống thuốc nữa. Em lựa chọn đối diện với sự thật. Em phát hiện ra mình cần đứa bé này , mình không thể bỏ nó được , em có thể không thông báo cho bố đẻ của nó biết và giây phút ấy em quyết định làm mẹ đơn thân. Không muốn lừa dối thêm tình cảm của Th và chính bản thân mình nữa. Vì với Th tình cảm của em đã đi quá xa rồi ? Làm sao để quay về như ngày xưa được đây ? Và hơn cả , em không muốn là một người mẹ không có lương tâm , sẵn sàng bỏ đi đứa con tội nghiệp của mình !

Ra khỏi trung tâm lòng em phấn chấn lạ thường. Có lẽ em vừa đưa ra cho mình một quyết định đúng đắn và cảm thấy lòng mình nhẹ bâng đi. Xem giờ mới đang giờ cơm trưa. Em không vội về xóm trọ , vì em nói với Th em đi đến tối mới về. Mà không về phòng em biết đi đâu giờ này ?

Nghĩ tới nghĩ lui , em quyết định vào siêu thị chơi. Hôm nay em phải chọn những món ăn vặt ngon nhất mà em thích để ăn thật nhiều , vì sự lựa chọn của em và vì con em. Em phải cố mà ăn uống. Tự động viên mình phải tự yêu bản thân và yêu lấy đứa trẻ. Vừa ăn uống và nghĩ đến tương lai mình phải chấp nhận mọi sự chỉ trích từ gia đình và người thân khiến em không khỏi rùng mình. Biết là sẽ khó khăn nhưng không hiểu sao giây phút ấy em lại không muốn nói cho sếp biết , không muốn có sự ràng buộc gì thêm. Nếu như em nói thì cũng có khả năng em sẽ có một đám cưới hoàn chỉnh , con em sẽ có bố và em sẽ có một gia đình , không bị thiên hạ dị nghị.

Nhưng em không làm vậy , vì tình cảm giữa em và anh ấy quá mơ hồ , bèo nước gặp nhau , chưa hiểu về nhau thế nào. Nếu như chỉ vì thể diện , vì một danh dự và gia đình cho đứa bé mà sau này sống không hạnh phúc , gượng ép nhau , rồi sự coi thường khi em thông báo có thai … thì chẳng thà tự em nuôi con còn vui vẻ và vô tư hơn khi phải sống cùng với những mớ suy nghĩ đó.

Và em cũng đưa ra quyết định , tìm một cơ hội thích hợp nhất để nói chuyện với Th. Có thể Th không chấp nhận được chuyện này và hận em nhưng không còn cách nào khác. Dù anh ấy còn yêu em nhiều nhưng em đã không còn xứng với Th nữa , nên dừng lại là tốt nhất cho em và Th. Em không muốn để Th nhận làm bố đứa bé , vì nếu như muốn đổ lỗi thì Th sẽ chẳng nghi ngờ gì. Nhưng bản thân em sẽ gượng ép , em sẽ không thoải mái và như vậy thì không công bằng với Th cho lắm…

Tối hôm ấy về nhà trọ , Th hỏi han em chuyện trò các thứ , hỏi em đi chơi có vui không ? Gặp gỡ bạn bè cũ thế nào ? , …. Em thì ngay từ đầu đã nói dối Th đi chơi nên biết kể điều gì bây giờ ? Hơn nữa sự lo lắng khi đứa bé xuất hiện trong người em càng làm cho những thứ khác bị lu mờ đi , em không tìm cách nói dối thêm nữa. Hôm ấy ăn cơm xong , nghỉ ngơi chút , em rủ Th đi dạo. Hy vọng ra ngoài dạo mát , không khí trong lành sẽ giúp em cảm thấy nhẹ nhàng hơn khi sắp chia sẻ nỗi lòng bấy lâu nay của mình cho Th biết.

Có thể là đêm nay Th sẽ mất ngủ hoặc cả em cũng mất ngủ vì chuyện em sắp nói. Th sẽ giận dữ rồi mắng chửi em , trách móc , hay đại loại đánh mấy cái cho bõ tức … nghĩ đến thôi cũng đã khiến em căng thẳng rồi.
 

ỐC kute

⚡ʙᴀᴅ ԍιʀʟ
#62

Th dắt tay em đi. Trong lòng em có một thứ cảm giác tội lỗi , hồi hộp và lo sợ cứ luân phiên nhau kéo đến. Cái nắm tay này có lẽ từ ngày mai em sẽ không bao giờ được cùng Th đi thế này nữa. Mọi chuyện sẽ ra sao nếu như sau khi sự thật được sáng tỏ ?
Đối diện với Th , em nói nhỏ một câu :

Bây giờ em nói anh nghe chuyện này , anh có thể sẽ sốc và hơn thế nữa , nhưng em bắt buộc phải nói ra. Em không muốn giữ mãi trong lòng nữa , anh có muốn nghe em nói không ?

Th nhìn em rồi hỏi lại :

Chuyện gì mà nghiêm trọng đến như vậy ? Cháy nhà , giết người , hay mất tiền ?

Vừa nói Th còn dùng dáng vẻ hài hước để châm biếm câu nói nghiêm túc của em. Có vẻ như Th nghĩ em đang nói đùa.

Em nói nghiêm túc đấy. Anh có muốn nghe không ?

Th chỉnh lại điệu bộ rồi hỏi em :

Chuyện gì vậy P ? Có liên quan đến anh hay em không ?

Liên quan cả hai.

Là chuyện gì ?
Th ngạc nhiên.

Anh bình tĩnh nhé .
Em nhấn mạnh.

Ok. Anh sẵn sàng nghe em nói rồi.

Em đã phản bội anh !!!!

Em đùa sao ?
Th hỏi lại.
 

ỐC kute

⚡ʙᴀᴅ ԍιʀʟ
#63
Em phản bội anh chuyện gì ? Sao lại có chuyện này được. Anh không tin. Em lúc nào chẳng như hình với bóng cùng anh , giờ phản bội anh đi với người khác , nghe đã thấy vô lý rồi.
Em đừng đùa nữa.
Th nói tiếp.

Em không đùa.
Em nhìn Th bằng ánh mắt chăm chú và nghiêm nghị.

Em đã lừa dối anh. Sự việc mới đây thôi , em đã phản bội anh rồi.

Là thế nào ? Em nói rõ hơn đi , anh không hiểu chuyện gì đang diễn ra ở đây cả. Hôm nay em sao thế ?

Ok. Em sẽ nói hết.

Chuyện bắt đầu từ khi em đi thực tập. Chính là quãng thời gian em ít liên lạc cho anh , em đã ở bên người đàn ông khác. Em đã phản bội anh..
Em trần tình sự việc.

Em đùa đúng không ?
Th to mắt nhìn em.

Em không đùa. Tất cả đều rất nghiêm túc. Anh ấy đẹp trai , ga lăng và giàu có , thế nên phút chốc đã khiến em siêu lòng.

Thực ra cái này em đang nói dối Th , vì khi ấy em chưa hề nghĩ mình dám mơ tưởng sếp , vì với em đó là một thứ xa vời và em không bao giờ dám với tới. Cho đến khi em biết có đứa bé trong bụng.

Em nói dối. Em không phải người như vậy ?

Th ôm vai em giữ thật mạnh.

Em nói thật. Em tin là anh sẽ sốc mà ..
Trong vòng hai tháng thôi em đã lên giường với người ta…

Em đừng nói nữa.!
Th gắt lên và cau có nhìn em.

Em có biết đối với anh chuyện này nó kinh tởm thế nào không ?
Em đang bịa ra à ? Sao có thể để chuyện hoang đường như thế xảy ra ?
Anh không tin . Đừng nói gì nữa ?

Th hất vai em ra , đứng đạp chân vào thân cây liên tục , vẻ mặt khó ưa. Mồm lẩm bẩm :

Đang yên đang lành , không hiểu cái quái gì đang diễn ra nữa , bực mình!!!!

Có thể Th chưa hoàn toàn tin vào lời em nói , và chỉ bực tức nhất thời vì nghĩ em đang đùa quá chớn làm Th mất hứng nên chưa bộc phát ra cơn tức giận thật sự.

Em nói nghiêm túc nhưng Th không chịu tin , em hết cách , vì nói ra đến em cũng còn thấy hoang đường. Em và Th biết nhau lâu như vậy , nếu nói em tham giàu thì sao có thể dễ dàng khiến Th tin ?

Im lặng hồi lâu , Th tránh nhìn em. Em cứ đứng chết trân tại chỗ , ánh mắt vô thức nhìn ra xa . Rồi em rút tờ giấy kết quả siêu âm thai ra :

T.T.T.P, 21 tuổi.
Trú : HN.
Tuổi thai : 3 tuần.

Th cầm lấy và nhìn qua chứ không đọc thành lời , bất ngờ ném xuống đất
Vẻ mặt bắt đầu khó coi hơn gấp mấy lần :

Em đã làm cái quái gì vậy P ?

Em có thai rồi !
Em đáp bình thản. Vì biết chắc chắn sẽ phải có tình cảnh ngày hôm nay. Em tự nhủ phải mạnh mẽ hơn , khóc lóc xin tha thứ chi bằng cứ bình thản mà đối diện. Mọi chuyện em cũng đã nghĩ thông rồi.

Bốp !!!

Lần đầu tiên kể từ lúc yêu nhau đến giờ Th đánh em. Một cái bạt tai đau điếng người. Th dùng lực rất mạnh khiến em chao đảo suýt ngã xuống đất.

Tại sao đối xử với anh như vậy ?
Em nói đi.
Tại sao ?

Em xin lỗi. Em sai rồi.

Xin lỗi còn có tác dụng gì ?
Em nói đi.
Đứa bé là của ai ?
Vậy ra …

Là của một người tại công ty em thực tập.

Bốp !!!

Một cái tát nữa vào má bên kia. Em nhã nhào xuống đất. Dù đã chuẩn bị tinh thần rồi mà giây phút này em không mạnh mẽ thêm được , ngồi lỳ luôn dưới đất và nước mắt tuôn ra. Em không còn nói được gì ngoài tiếng nấc nghẹn ngào , hai tai em ù đi , mắt nhòe lệ…

Anh thật không ngờ…
Không..
 

ỐC kute

⚡ʙᴀᴅ ԍιʀʟ
#64
Tôi không ngờ.. cô thay lòng đổi dạ , cô khốn nạn với tôi như vậy ..
Th giận dữ.

Em không nói gì ngoài việc khóc và khóc.

Th hết đạp chân vào thân cây , lại vung tay lên thật mạnh , vò đầu bứt tai rồi bất ngờ lấy chân đạp thật mạnh vào tờ kết quả siêu âm thai , day day xuống thật mạnh. Chán rồi Th bỏ đi không quay lưng lại. Khi đi rồi còn buông câu nói :

Chết tiệt.
Khốn kiếp.

Chân tay em rụng rời. Tình cảnh hiện tại em đang trải qua em đã dự định trước là sẽ kinh khủng hơn rất nhiều. Thậm chí là những lời nhục mạ ghê tởm hơn em cũng đã nghĩ đến , nhưng Th vẫn còn nhẹ nhàng với em , đủ biết anh ấy vẫn coi trọng em thế nào.

Không nhớ là em ngồi cạnh bờ hồ bao lâu , ngay trên nền đất khi bị Th bạt tai cho ngã xuống. Em không còn tâm trí mà đứng dậy, cứ thế mà ngồi suy nghĩ , mà hối hận. Cho đến khi hai chân em tê cứng vì mỏi , vì không cử động lâu. Đường vắng , người đi lại thưa dần , có lẽ đã khuya lắm rồi. Thế nhưng em lại không muốn quay về khu trọ của mình , thật lòng không muốn chút nào. Vì sợ phải giải thích , sợ phải đối diện thêm nữa. Em cảm thấy mệt mỏi lắm rồi.

Màn đêm buông xuống
Sương rơi dày đặc hơn , thế mà em không nghĩ đến chuyện quay về phòng. Em cố gắng bám vào thân cây đứng dậy vì ngồi lâu chân tê cứng quá , ngồi dựa vào ghế đá , cả con người lẫn tâm hồn mỏi mệt. Em muốn hành xác một lần cho ốm liệt luôn đi để đỡ khổ tâm. Như thế này thực sự khó chịu quá.

Cứ thế cứ thế em ngồi , mắt mở nhìn ánh đèn đường mờ trong màn sương mờ. Em đúng là chỉ biết nghĩ cho mình , lúc ấy đang mang thai rồi mà không chú ý đến đứa con của mình. Chỉ chú ý đến bản thân vui hay buồn , mà quên đi con cũng cần được mẹ nghỉ ngơi và vui vẻ , đau buồn , bỏ ăn và bỏ ngủ là điều vô cùng không có lợi với đứa bé trong bụng.

Rất lâu sau , rất khuya rồi. Em đang ngồi thì thấy có tiếng bước chân đi đến gần. Giờ phút ấy em đang bất cần nên chẳng cần biết đó là kẻ xấu hay người tốt. Cứ mặc kệ không quan tâm. Rồi âm thanh quen thuộc vang lên :

Em định bỏ anh rồi định bỏ mạng luôn à ?
Em có biết ngoài này nguy hiểm lắm không ?

Khuya rồi. Về nhà nghỉ đi chứ.

Th khoác cho em một cái áo . Em ngước nhìn Th rồi không nói gì nữa , em đứng dậy và lẳng lặng đi theo Th về khu trọ. Cũng khuya lắm rồi gan lỳ thêm không tốt một tí nào nữa.

Về đến nhà trọ , ai về phòng người nấy , không ai nói thêm với nhau điều gì , dù rất giận dữ nhưng không thể phủ nhận Th vẫn còn quan tâm em và yêu em nhiều lắm. Thấy em không về nên Th đã bỏ đi tìm em , nếu như hôm nay em không ngồi lỳ tại bờ hồ mà đi một nơi khác có lẽ Th cũng sẽ đi tìm suốt đêm .

Em mệt quá nên nằm luôn xuống giường, mắt nhắm nghiền .. em không còn sức để nghĩ đến chuyện gì nữa.
Hôm sau dậy , em nghĩ Th giận lắm nên cũng không chào hỏi gì , cảm tưởng như hai người xa lạ vậy , đối diện nhau là 4 con mắt thâm quầng , ánh mắt Th nhìn em chất chứa bao nỗi băn khoăn và tò mò. Th rất muốn biết rốt cuộc chuyện gì đang diễn ra.

Hàng ngày cứ như thế chạm mặt nhau ở nhà trọ rồi trên lớp , tối về Th nhắn tin cho em , nội dung tin nhắn kiểu muốn em nói đây chỉ là trò đùa , mong em đừng làm thế với anh.

Cho anh xin lỗi đã xúc phạm em , em hãy nói mọi chuyện chỉ là giả vờ thôi được không ?

Anh rất buồn. Rất mệt mỏi.

Tại sao mình học sắp xong rồi , chỉ còn chút thời gian thôi , nếu em muốn anh sẽ hỏi cưới em mà. E đừng như thế nữa …

Em nói đi. Cái thai của em có phải con anh không ? Nếu là con anh thì sao em không cho anh biết ?

Nếu là của người khác anh sẽ không tin được . Em hãy nói cho anh biết , nếu người ấy tốt hơn anh và thật lòng yêu em hơn anh thì anh sẽ chấp nhận …

Anh khổ tâm lắm P ạ..
***

Rất nhiều tin của Th , nội dung đầy ai oán và trách móc . Em ko đáp trả bất cứ tin nào , Th có nghi vấn hay tò mò thì việc cái thai là sự thật. Chỉ một vài tháng nữa thôi bụng em sẽ to lên , và khi ấy mọi chuyện sẽ không chỉ em biết và Th biết nữa.

Đôi lúc Th cũng bày tỏ ý muốn nhận đứa bé làm con của mình , Th nói :

Anh không biết em bị người ta hại hay em chủ động làm thế . Đến giờ phút này nếu như người ta có ý với em thì sẽ đến tìm em và nhận con. Nhưng anh không hề thấy người đàn ông nào đứng ra chịu trách nhiệm cả.

Còn nếu như đứa bé là con anh thật thì chúng mình yêu nhau như thế , nếu em có thai tại sao không nói với anh để chúng mình cùng giải quyết. Em tự mình chịu đau khổ rồi dày vò như vậy , anh tin không phải con anh !

Dù sao thì họ cũng không nhận em và con rồi , em hãy quên đi. Anh biết em không phải người như thế , không phải người dễ dãi quá mà ham giàu hay cái gì đó mà em nói với anh. Chúng mình gắn bó với nhau không phải chỉ tính trên đầu ngón tay nữa , sự gắn bó xác thịt và tình cảm anh dành cho em chỉ còn thiếu đám cưới để đón em về nhà nữa thôi.

Anh chấp nhận tất cả. Mặc kệ em từ chối , mặc kệ em bị hãm hại hay như nào .. anh không muốn bỏ rơi em và con. Anh trân trọng em vì anh là người đầu tiên đã lấy đi sự trong trắng của em , vì tính cách và con người em. Mọi thứ anh đều không muốn mất. Chỉ cần đứa bé là con em thì anh đều yêu thương như con của mình , em đừng lạnh nhạt với anh nữa được không ???

Đáp lại ý muốn của Th là câu nói đầy sự khiêu khích của em :

Anh chấp nhận em cũng được , chấp nhận con của người khác cũng được , vậy anh có chịu được cảm giác khi đang bên em mà nghĩ tới việc em đã ngủ với người đàn ông khác không ?
Anh có dám chắc mình sẽ rộng lượng và bỏ qua được không ?

Anh sẽ không ghen chứ ?

Th trả lời :

Anh sẽ cố gắng.

Anh sẽ không làm được đâu. Con người vốn ích kỷ là vậy . Anh đừng tự cho là cao thượng nữa , em đã dính vết nhơ rồi , em không còn xứng đáng với anh nữa. Sau này sẽ có người xứng đáng với anh và tốt đẹp hơn em nhiều lần …
Em nhấn mạnh lại.

Th không nói thêm điều gì nữa.
 

ỐC kute

⚡ʙᴀᴅ ԍιʀʟ
#65

Chap 21

Thời gian em học trên trường cũng gần như sắp hoàn tất , chuẩn bị tốt nghiệp và chờ lấy bằng. Phía Th vẫn im lặng và hoài nghi như thế , em thì dứt khoát rồi. Em chỉ cảm thấy mình có lỗi với Th rất nhiều và ngại với Th thôi. Rất may Th không nói lời xúc phạm với em nhiều , ngược lại vẫn quan tâm em mong em suy chuyển quyết định.

Một buổi sáng ngủ dậy , em nhận được tin của một người … đó là tác giả của đứa bé :

  • P à. Em còn giận anh không ?
  • Anh có một cảm giác gì đó rất lạ , hôm qua anh ngủ mơ gặp em đang bế một đứa nhỏ trên tay , đứa bé nhìn giống anh khi còn nhỏ lắm.
  • Anh tỉnh dậy mới biết là mơ , em nói xem có phải anh có con rồi không ?

Đọc tin xong em không khỏi bất ngờ , chẳng lẽ đứa bé này nó muốn có bố đến như vậy ? Muốn cho mẹ thông báo với bố nữa ?

Nhưng em đã quyết giấu thì giấu đến cùng , em nhắn lại :

  • Em không giận anh. Anh đi làm mệt quá nên mơ mộng linh tinh thôi mà.
  • Mà nếu anh có con thật thì chắc của một ai đó chứ liên quan gì đến em ?
  • Anh không có như vậy . Anh hơi bỉ ổi tiếp cận em nhưng không phải anh là người hay như thế để tiếp cận chị em phụ nữ. Anh không tùy tiện lên giường với người khác..
Sếp thanh minh.

Em lại tiếp tục :

  • Anh không phải thanh minh với em làm gì cả !

  • Anh không giải thích điều gì , anh tin có chút gì đó là sự thật. Vì đứa bé nằm trong lòng em , em bế con rồi cho bú , dành những câu nói yêu thương nhất cho con.
  • Em nói đi. Có phải anh có con rồi không ?

  • Em không có. Là anh mơ thôi. Em uống thuốc rồi làm sao có thai được ?

  • Vậy sao ?

  • Là sự thật ! Em nói dối anh làm gì ?

Sếp không hỏi gì thêm nữa. Em nói dối mà thấy tim đập thật nhanh .. vội vàng tắt máy .
 

ỐC kute

⚡ʙᴀᴅ ԍιʀʟ
#66
Đứa nhỏ trong bụng có vẻ biết thương mẹ lắm , em có thai nhưng vẫn ăn uống được bình thường, không thấy sợ món nào hay thèm ăn gì quá mức cả. Có vẻ như mới đầu nên chưa thay đổi gì về ngoại hình và sức khỏe , em vẫn học tập và thi cử bình thường cho đến khi tốt nghiệp ĐH. Không một ai trong lớp em ngoài Th biết chuyện em có thai cả , sắp tới ra trường rồi mỗi người mỗi nơi nên em không lo mọi người trong lớp bàn tán xì xào. Cái em lo nhất chính là làm thế nào để nói với bố mẹ em , nếu bố mẹ biết thì không lường trước được sự giận dữ của hai người dành cho em …

Ra trường còn chờ lấy bằng nữa nhưng em không về quê , em liên hệ vào quán nước xin làm chân chạy bàn , làm ca , sáng từ 8h-16h , chiều từ 16h-23h, một tuần làm ca sáng , một tuần làm ca chiều. Tránh không về nhà vì sợ rảnh chân tay em lại hay nghĩ linh tinh , sợ mọi người phát hiện ra mọi chuyện. Hơn nữa sợ đối diện với Th.

Học xong Th trả phòng trọ rồi chuẩn bị lên đường về nhà , khi nào có bằng thì lên lấy rồi về ngay. Biết em có ý định ở lại mà không về , Th nhắn tin cho em. Từ lúc hai đứa em xảy ra xung đột chưa nói chuyện với nhau câu nào , nếu Th muốn nói điều gì sẽ chủ động nhắn tin cho em trước .

Em không về nhà nghỉ ngơi sao ?
Học xong rồi còn muốn ở lại làm gì nữa ?

Em không muốn về. Anh về nhà nghỉ ngơi đi.
Em trả lời.

Tại sao ?

Em không muốn mọi người biết chuyện !

Em nghĩ em giấu được cả đời à ?
Rồi em định không về quê nữa sao ?
Nếu em đã quyết định giữ đứa bé lại thì em phải đối diện với nó , bố mẹ em sẽ nghĩ thế nào nếu cả nửa năm trời con gái không về ? Trong khi em học xong rồi ?

Em không định giấu cả đời. Nhưng em chưa đủ can đảm để đối diện với quá nhiều thứ một lúc thế này. Em muốn mình mạnh mẽ hơn trước mọi thứ.

Vẫn với câu nói cũ của anh , anh vẫn chờ em đồng ý. Nếu em còn yêu anh và muốn đứa bé có một gia đình hoàn chỉnh , anh sẽ chấp nhận tất cả.
Nếu như em chưa nghĩ thông mọi thứ thì hãy ở lại và chăm sóc sức khỏe thật tốt , đừng để ngã bệnh.
Thời gian này với anh cũng không vui vẻ hơn em là mấy , anh không nghĩ anh lại mềm lòng như vậy.

Anh về nhà nghỉ ngơi ít ngày và suy nghĩ lại tất cả. Nếu có gì khó khăn , đừng ngại nói với anh. Anh không thoải mái lắm , không rộng lượng hay hào phóng đối với những chuyện như vậy. Vì trong tình yêu , con người ta luôn ích kỷ. Em hiểu mà. Thật khó để chấp nhận mọi chuyện , nhưng tình nghĩa bấy lâu nay anh không muốn vì thế mà phải buông xuôi ….

Cảm ơn anh !!!

Đúng như lời Th nói , tương lai của em còn khá mờ mịt , em sẽ phải thế nào để chống đỡ mọi thứ. Với chuyện xảy ra vừa qua , cả hai cần thời gian để nhìn nhận lại mọi việc , em muốn mình hiểu được. Rằng em cần cái gì và phải làm gì …

Ngoại hình em nhìn cũng khá thế nên xin vào phục vụ quán nước người ta cũng đồng ý luôn. Đi làm phải mặc áo đồng phục của cửa hàng , rộng rãi dễ chịu nên em đang bụng bầu cũng dễ thở hơn. Khách đến chủ yếu vào buổi trưa và thời gian tan sở lúc 5-6h chiều , 20-22h là 3 mốc thời gian đông khách nhất. Tuần nào làm ca sáng thì chỉ vất vả buổi trưa thôi, nhưng nếu làm ca chiều tối thì mệt hơn. Mới đầu em cũng quen cũng chịu được , nhưng dần dần tuổi thai tăng lên theo ngày tháng, em đi lại nhiều mà lương lèo tèo 3-4 triệu , trừ tiền phòng đi em phải ăn uống tiết kiệm thế nên không có nhiều chất dinh dưỡng cho em bé trong bụng , thiếu chất nên em hay chóng mặt hơn ,.. Nhiều khi đang đi mà em loạng choạng phải dựa vào tường nghỉ một lát mới làm tiếp được. Anh chị chủ quán thấy vậy bảo ốm thì cho nghỉ , nhưng em không ốm , thỉnh thoảng hơi chóng mặt chút thôi.

Thực ra em không muốn nghỉ , cũng cảm thấy mệt mỏi thật nhưng nói dối là không sao. Nhiều lúc đêm về hai chân đau nhức , lưng mỏi nhừ , ôm bụng khóc mà không biết mình lựa chọn thế này có đúng không ? Đây mới chỉ là bắt đầu thôi , còn sau này nữa liệu em có trụ nổi ? Mai kia bụng càng ngày một to thêm , liệu có còn cửa hàng nào chịu nhận một đứa con gái bụng mang dạ chửa vào giúp việc không nữa ?
 

ỐC kute

⚡ʙᴀᴅ ԍιʀʟ
#67
Em lên mạng tìm hiểu thấy họ bảo mang thai nên bổ sung thêm sắt và canxi , uống thêm sữa rồi ăn uống đầy đủ để mẹ khỏe con khỏe. Tiền lương trừ tiền phòng và điện nước còn được hai triệu bạc , nếu mua những thứ thuốc và sữa bầu thì em không còn tiền ăn , mà nếu để ăn thì không mua được những thứ kia… em đau đầu. Nghĩ thương con rồi lại thương mình, em đành gọi điện về xin mẹ :

Mẹ ơi con mới đi làm , lương thấp nên không đủ tiêu , mẹ gửi thêm cho con ít tiền được không ?

Làm gì thì làm nhưng mới ra trường , nếu mà không theo được thì về nghỉ thời gian cũng được con ạ !

Con muốn ra ngoài đi làm cho quen mẹ ạ , sau này xin vào làm ở đâu đấy cũng bớt bỡ ngỡ. Giờ về nhà ăn chơi con cũng chán lắm.

Ừ. Thế tùy con. Mẹ không bắt đi làm nhé không mấy nữa lại trách. Thế cần nhiều tiền không ? Lương 1 tháng được bằng nào ?

Mẹ cho con 2 triệu đi ạ. Lương gần 4 triệu nhưng trả tiền nhà điện nước rồi con không đủ tiêu ..

Bình thường đi học mẹ cũng cho mày 4 triệu thôi , giờ được lương như vậy mà còn xin 2 triệu nữa cơ à ?

Thì giờ con đi làm cần ăn diện hơn chút nữa.

Vẽ chuyện. Được rồi. Chiều mẹ bảo bố đi gửi cho , mẹ đang bán hàng , bố đang ngoài quán phở , bận lắm. Thế nhé.

Vâng. Con chào mẹ.

Chiều hôm ấy bố em gửi tiền ra cho , ngay buổi tối em đi tham khảo rồi mua hộp sữa bầu XO. Em mang thai lần đầu nên không biết loại nào tốt hay dễ uống cả. Ra cửa hàng chuyên bán sữa bột họ giới thiệu cho uống sữa XO, bảo loại này hương Vani dễ uống lắm. Em nghe dễ uống thì mua ngay một hộp. Về qua hiệu thuốc , em lại ghé vào mua một hộp thuốc bổ cho bà bầu loại tổng hợp cả sắt và canxi , 30 viên 500k 1 hộp. Xót ruột quá. 2 triệu bạc mà đi 30 phút đã bay đi gần 1 triệu rồi , vì con nên em nhắm mắt mà uống.

Thuốc bổ gì mà mùi kinh không chịu nổi , em bình thường không nôn ọe gì cả , nhưng cứ chuẩn bị đưa viên thuốc lên miệng lại bị mùi thuốc làm cho buồn nôn. Toàn bịt mũi lại rồi uống thật nhanh. Sữa thì khó uống , vị ngang ngang , thơm thì rất thơm nhưng không sao mà uống nổi. Cố gắng được mấy ngày đầu cả uống thuốc và uống sữa , nhưng sau em buồn nôn quá mỗi khi uống nên em bỏ không uống nữa.

Em lên mạng tìm hiểu thì họ bảo không nhất thiết phải uống sữa bầu và canxi , nếu không quen không uống được có thể ăn các thực phẩm bổ sung sắt và canxi như Gan động vật , rau xanh ,! Các loại hạt và trái cây , đặc biệt là trái cây họ nhà cam thì rất tốt. Em mừng như bắt được vàng , ăn uống thì em ăn được bình thường , thay thế việc uống sữa và uống thuốc bằng việc ăn thì quá nhẹ nhàng đối với em rồi.

Bầu 3 tháng em bắt đầu béo lên vì ăn nhiều , bụng cũng hơi to rồi. Vẫn may mặc áo rộng nên mọi người cũng chỉ nghĩ là em béo nên thế. Không ai nghi ngờ gì. Mọi chuyện vẫn êm đẹp , em đi làm yên ổn rồi về nghỉ ngơi , mẹ khỏe con khỏe , không áp lực tâm lý gì nhiều. Thỉnh thoảng Th vẫn nhắn tin hỏi thăm và quan tâm đến em …

Một buổi sáng cuối tuần em đang làm việc ở quán nước thì có khách đến gọi một ly nước chanh . Hôm nay trời nắng nên khách vào chủ yếu nước chanh là nhiều. Em làm xong nước rồi mang ra , khách ngồi quay lưng lại nên em chỉ biết là đàn ông thôi. Người đó mặc một chiếc áo sơ mi cộc tay màu hồng cánh sen , đang mải bấm điện thoại nên không ngửng mặt lên. Em bưng nước đến đặt xuống trước mặt khách và nói câu mời khách như thường lệ :

Mời anh uống nước ạ !

Ngay giây phút đó , người đàn ông đó ngửng mặt lên nhìn em. Em cũng không khỏi ngỡ ngàng khi gặp người đó ở đây , em yên lặng mấy giây chưa kịp nói gì thì anh ấy lên tiếng trước :

P .. sao em lại ở đây ?

Em làm việc ở đây.

Anh rất nhiều lần đã đến trường tìm em nhưng không gặp được vì không biết em ở trọ khu nào.
Người đó nói tiếp.

Em học xong rồi. Anh tìm em làm gì ?

Sao em lại làm ở đây ? Công ty đã có ý muốn nhận em vào làm sau khi tốt nghiệp mà , sao em không quay lại.

Cảm ơn anh nhưng thực lực của em chưa đủ nên không dám trèo cao.

Em nói vậy là có ý gì ?

Em không có ya gì nếu như đấy là lời mời của anh thì em càng không dám !

Em béo lên à ? Nhìn người tròn trịa hẳn lên đấy , so với thời gian em thực tập thì phải tăng 3 4 cân à ?

Anh vô duyên thế ? Để ý con gái béo gầy làm gì ?

Anh đang quan tâm em.

Em không cần anh quan tâm. Mà sao hôm nay anh lại đến đây ?

Anh qua đây có chút việc , sẵn tiện vào đây ngồi uống cốc nước , trời nóng quá. Vô tình gặp được em. Đúng là duyên số.

Duyên gì chứ ?

Bao nhiêu lần anh tìm em không được , giờ vô tình đi uống nước lại được gặp em , vậy là mình có duyên rồi.

Có mà vô duyên thì có.

Thấy em nói vậy anh ta cười.

Thôi. Em đi làm việc đây mời anh tự nhiên.

Ơ kìa. Này ngồi với anh một lát được không , anh còn nhiều chuyện muốn nói với em.

Xin lỗi. Em bận lắm , em còn phải làm việc nữa. Giữa anh và em đâu có gì để mà nói ?

Em thì không nhưng anh thì có.

Em không muốn nghe.

Nói xong em đứng dậy đi vào trong quầy. Bỏ mặc người đàn ông đang gọi tên em :

P à. P.. nghe anh nói đã…

Tim em đập thật nhanh , không ngờ có ngày em lại gặp anh sếp ở đây. Hà Nội rộng lớn như thế này mà vô tình gặp nhau , liệu có phải duyên số không ? Thỉnh thoảng em lại lén nhìn xem anh ta đi chưa vì em sợ đối diện với anh ấy em lại không làm chủ được suy nghĩ của mình .. Ngồi đến gần trưa anh ấy thanh toán tiền rồi đi , em trốn vào nhà trong để tránh gặp .

Biết em cố ý né tránh nên anh ấy ra xe rồi nhắn tin cho em :

Anh rất vui vì gặp lại em.
Miss.

Tim em loạn nhịp. Anh ấy vẫn còn tình ý với mình ??? Trưa hôm ấy em ngồi ăn cơm một mình lại cúi xuống nhìn cái bụng đang to dần lên , khẽ nói nhỏ :

Con ơi , nay mẹ đã gặp bố rồi. Bố nói nhớ mẹ nhưng mẹ chưa cho bố biết sự có mặt của con. Con có giận mẹ không?

Cả buổi chiều em làm việc như người mất hồn , mong đến 4 h chiều để đổi ca và về nhà nghỉ. Trên đường về em ghé qua chợ mua ít đồ ăn và trái cây , về nhà chuẩn bị bữa tối. Khi ra khỏi chợ , em bắt gặp một chiếc xe ô tô đang đậu ở phía trước bãi đỗ xe không xa. Em lờ đi như không thấy rồi cố đi thật nhanh về. Nhưng chân đi làm sao bì được với động cơ , chỉ một lát chiếc xe đã theo kịp em rồi. Anh ấy mở cửa xe đi xuống:

Hôm nay cho anh ăn cơm cùng em được không ?

Anh theo dõi em à ?

Anh không theo dõi.

Vậy tại sao anh lại ở đây ?

Vì anh muốn gặp em , muốn tìm hiểu em.

Anh về đi. Muộn rồi đấy.

Anh không sợ muộn. Nếu cần anh nghỉ lại đây cũng được.

Anh đi theo em từ khi nào ?

Từ lúc em đi khỏi quán nước. Chờ em ở ngoài cổng chơ.
 

ỐC kute

⚡ʙᴀᴅ ԍιʀʟ
#68
Vậy là ang theo dõi em rồi !

Anh ở ngoài xe từ lúc trưa khi ra khỏi quán em làm , chờ em về nên anh đi theo em.

Anh về đi.

Cho anh đến chỗ em được không ? Đến bữa tối rồi nay chiêu đãi anh đi.

Xin lỗi em nghèo lắm , cơm em nấu sợ anh không ăn được. ..

Anh muốn ăn. Là cơm em nấu thì anh muốn ăn. Cơm rau anh cũng ăn..

Nhưng em chỉ mua đủ em ăn , không mua dư cho người khác ….

Vậy anh mua thêm về cho em nấu được không.

Không được.

Tại sao ?

Anh về đi. Em không muốn gặp anh nữa ?

Tại sao vậy P . Em nói không giận anh nữa , anh ở xa đến đây không mời anh được bữa cơm sao ?

Em không muốn thì không gặp thôi.

Bạn bè gặp nhau cũng không được à ?

Không !!!

Nói xong em bỏ đi trước bỏ lại người đàn ông với vẻ mặt thất vọng đang đứng trước bãi đậu xe.
 

ỐC kute

⚡ʙᴀᴅ ԍιʀʟ
#69

Chap 22
Bỏ lại bóng dáng người đàn ông từ phía xa , lòng em có chút gì đó hụt hẫng. Cảm xúc ngày hôm nay của em bị xáo trộn bởi sự xuất hiện của người đàn ông này. Em lo sợ những ngày sau sẽ bị làm phiền thường xuyên hơn từ anh sếp. Nghĩ tới nghĩ lui xem mình phải làm gì.

Mấy ngày gần đây không thấy tin nhắn đến của Th. Có lẽ cậu ấy đã nghĩ thông rồi nên không hỏi han chuyện trò gì với em nữa. Nếu như cậu ấy buông xuôi và thông cảm được cho em thì đó là điều em mong muốn hơn cả. Em không muốn Th phải khổ khi chấp nhận cả em và con em , ở với một người phụ nữ mà mang thai đứa con của người khác là không công bằng cho người con trai tốt như vậy. Th xứng đáng với người phụ nữ tốt hơn em.. em thầm nghĩ vậy .
 

ỐC kute

⚡ʙᴀᴅ ԍιʀʟ
#70
Kể từ hôm em từ chối không cho sếp về khu mình ở thì những ngày sau anh ấy không đến tìm em nữa. Có vẻ anh ấy bận công việc , tin nhắn và điện thoại đều không liên lạc. Em thở phào nhẹ nhõm vì sự yên tĩnh và không bị làm phiền này. Nếu như ngày nào anh ấy cũng xuất hiện thì chắc em sẽ chết sớm vì chứng tim đập nhanh mất. Nghĩ vậy nhưng em lại an ủi bản thân , mình có gì tốt đẹp để khiến người ta phải lao tâm khổ tứ như vậy chứ ?

Cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra. Mọi người đã bắt đầu bàn tán về cái bụng của em. Vì em đã mang thai sang tháng thứ 4 rồi. Ăn uống tốt nên em dễ tăng cân lắm , bụng nhô ra vừa vặn với cái áo đồng phục rồi. Cái rộng ngày nào giờ không che giấu nổi nữa. Có người biết nhưng nửa đùa nửa thật :

Dạo này ăn phải bùa anh nào mà bụng to thế P ?

Rồi :

Gớm cái con bé này mới đến đây có mấy tháng mà càng ngày càng to ra thế ? Uống nước ngọt thay cơm à ?…

Đấy là những câu nói trước mặt , còn vô vàn những ánh mắt tò mò và sự quan sát khác. Em cố không để tâm vào những lời nói và ánh mắt như vậy nhưng thực sự là 100 câu nói thì cũng lọt vào 10 câu. Em không vui chút nào, tự nhủ chắc phải xin nghỉ việc thôi , chứ tiếp tục thế này em không thoải mái mà làm việc nổi. Đã thế về nhà ăn không ngon miệng, mệt mỏi lại sinh bệnh ra thì khổ lắm.

Suy nghĩ mấy ngày em quyết định xin nghỉ việc tại quán nước. Có lẽ anh chị chủ cũng hiểu được vấn đề , họ tế nhị nên cũng thanh toán đủ tiền lương cho em rồi còn thưởng thêm cho một triệu , bảo em làm việc chăm chỉ rồi ngoan nên thưởng thêm cho , nếu sau này chưa tìm được việc làm thì quay lại đây nhé. Cầm đồng tiền lương rồi em quay về khu trọ , mấy ngày chỉ ăn rồi chơi , không đi xin việc ở đâu cả , vì bây giờ bụng em to dần lên rồi , xin vào đâu người ta cũng sẽ không nhận mình nữa.

Em đã nghĩ đến việc quay về quê và nói cho bố mẹ biết mọi việc , không thể giấu mãi như thế này được. Và em cũng không thể đi cả năm không về được. Nghĩ thế nên em ở lại thêm mấy ngày , sắm thêm mấy cái váy bầu nữa vì giờ bụng em to rồi mặc quần rất khó chịu nhất là quần Jean.

Bắt xe lên đường về quê em không nói câu gì với Th cả . Có lẽ Th nghĩ em trốn tránh nên vẫn còn ở HN, và không hồi âm gì với em. Ngồi trên xe em nghĩ ra đủ mọi lý do để nhận lỗi , nghĩ lời lẽ để xin tha thứ từ bố mẹ và gia đình. Xe về đến thành phố , em quá run và hồi hộp vì cách đây mấy tháng em đi khỏi nhà là một đứa con gái với thân hình thon thả , bây giờ thì sao ? Một người phụ nữ đang mang thai , thân hình nở nang ra trông thấy. Khuôn mặt chứa đầy những tâm sự . Em chưa có can đảm để gọi bố ra đón nên ngồi vào quán nước ven đường , gọi một cốc nước và nhìn dòng người nối tiếp nhau đi qua. Ngồi mãi rồi cũng phải về , em bắt xe ôm rồi về thẳng nhà trong quê , căn nhà bố mẹ em ở và hay mổ lợn. Trời đã chập choạng tối nên những người đi đường không ai chú ý đến em .

Đứng ngoài cửa một lúc rồi em xách túi quần áo bước vào trong nhà. Phòng khách không có ai , giờ này có lẽ mọi người đang tắm giặt , chuẩn bị bữa tối. Em đặt chiếc túi xách xuống bàn ghế rồi từ từ đi xuống nhà bếp phía sau. Mẹ em đang rửa chuồng lợn và cho lợn ăn , thấy có bóng dáng người đi vào , theo quán tính mẹ em hỏi to :

Mua gì đấy em ơi ?
( Nhà em buổi sáng bán thịt lợn và cả rau củ , đồ khô các loại như nấm , măng , mộc nhĩ , miến ,.. thịt bán hết từ sáng , buổi chiều vẫn bán hàng rau củ và hàng khô).

Em ngập ngừng :

Mẹ ơi. Con P đây ạ.

Ơ. P à. Sao về mà không gọi bố ra đón ?

Mẹ em đang hí hoáy trong chuồng lợn nên không chú ý lắm đến ngoại hình của em.

Con tiện đường bắt xe ôm về luôn mẹ ạ mẹ nấu cơm chưa ?

Mẹ nấu rồi. Dọn dẹp tắm rửa rồi mới ăn cơm. Lên nhà đi tắm giặt qua đi , mấy đứa chắc đang trên phòng cả đấy.

Vâng.

Bình thường em hay ở nhà ngoài khu bệnh viện nên trong này không có phòng riêng. Em lấy cái váy và bộ đồ lót rồi vào nhà tắm , đang tắm thì nghe tiếng bố em từ trên tầng 2 nói xuống :

Mẹ cu ơi , nghe như tiếng con P nó về à ?

Vâng. Nó đang tắm.
Mẹ em nói vọng lên.

Vậy bà làm nhanh nhanh lên đi chứ , cơm nước đi cũng tối rồi .

Thì ông rảnh tay ông vào bếp sửa soạn đi , tôi đang bận tối mắt đây.

Bố em quát to :

Mấy đứa kia đâu rồi ? Chị P về đây này , xuống dọn dẹp rồi chuẩn bị cơm nước đi. Càng lớn càng lười , đi học về là chúi đầu vào vi tính, tao điên lên là tao cắt dây mạng đi đấy.

Vâng , con xuống luôn đấy!!!
Cả 3 đứa nó đáp đồng thanh.

3 đứa em của em một đứa đang học lớp 12 , 1 đứa lớp 10 , 1 đứa lớp 9. 5 năm bố mẹ em đẻ 3 đứa liên tục nên 3 đứa này giờ trông sàn sàn bằng nhau. Có thằng con trai thì cao hơn hai đứa còn lại. Cả 3 đứa nó chạy huỳnh huỵch từ trên tầng xuống rung cả cầu thang , cười nói muốn vỡ nhà :

Bố ơi. Chị P đâu bố ơi ?

Chị đang tắm. Dọn dẹp cơm nước đi. Xem có ít thức ăn quá không thì đi mua thêm.

Vâng. Bố đưa tiền đây con đi mua , nay chị P về bố chiêu đãi vịt nướng đi bố.

Đây. Tiền đây chỉ khéo vòi vĩnh. Dư thì mang về đây cho tao , nạp thẻ game là tao đánh chết chúng mày.

Hihi. Con biết rồi.

Đi nhanh rồi về .

Dạ !!!!

Em tắm xong rồi nhưng cứ đứng lần lần trong nhà tắm chưa dám đi ra. Đứa em út học lớp 9 ngồi ngoài chờ chị sốt ruột quá nên hỏi :
 

ỐC kute

⚡ʙᴀᴅ ԍιʀʟ
#71
Chị P ơi. Sao chị tắm lâu thế? Em chờ nãy giờ rồi.

Ừ. Chị ra ngay đây.

Em lững thững mở cửa phòng tắm rồi đi ra ngoài. Đứa út nó thấy chị xong bảo :

Ui nay chị P mặc váy. Mà sao chị béo thế ?

Béo lắm không ?
Em hỏi lại .

Cũng hơi béo. Nhưng nhìn xinh hơn chị ạ.

Khéo nịnh.
Em vừa nói vừa xoa đầu nó một cái.

Học hành thế nào ? Sang năm thi cấp 3 mà không đỗ chuyên thì chị bảo cho , suốt ngày vi tính !

Em vẫn học bình thường , thôi không dám thi chuyên đâu chị ạ. Sức em làm sao mà theo được.

Vậy mới phải cố.

Hai chị em ngồi nói chuyện một lúc thì bố mẹ em lên nhà.

Đâu cái P đâu rồi. 4 5 tháng rồi chưa về đấy nhá. Không biết là đi làm cái gì mà không chịu về đây này.
Bố em nói.

Con đây ạ.

Sao dạo này béo thế P ?

Dạ.. con..con..

Đối diện với câu nói vô tư của bố, em chợt ngập ngừng không biết nói sao. Mẹ em đi vào và nhìn em thật kỹ , bất chợt bà đi đến bên cạnh và kéo em đứng dậy , lấy tay xoa bụng em một lượt . Vẻ mặt nghiêm trọng :

Mày chửa ễnh ra rồi à P ?

Mẹ .. mẹ…

Bố em đang vui vẻ tự nhiên thay đổi sắc mặt , gằn giọng lên hỏi :

Của thằng nào ? Tại sao lại ra cơ sự này , P ?

Mẹ em nói tiếp :

Mấy tháng rồi P ?

Dạ hơn 4 tháng mẹ ạ .

Của thằng nào ? Nói mau !!
Mẹ em quát to lên.

Em sợ quá vội quỳ xuống đất chắp tay lại xin bố mẹ :

Con xin bố. Con xin mẹ.
Con gái hư hỏng trót dại nên cơ sự này.
Mong bố mẹ tha cho con , mong bố mẹ nhận cháu. Con không dám bỏ vì sợ làm điều thất đức ạ.

Nói đến đây em lại không kìm được nước mắt …

Sao tôi khổ thế này hà trời ?? Cho ăn học tử tế mà mày bôi tro trát trấu vào mặt chúng tao à ?
Mẹ em gào lên.

Thằng bố nó là thằng nào ? Gọi nó đến đây.
Bố em hỏi tiếp.

Con chia tay rồi. Anh ấy không biết con có thai…

Không biết thì bây giờ cho nó biết. Nó làm ra thì nó phải chịu. Không lẽ bây giờ mày để thiên hạ người ta cười chê là chửa hoang à , không chồng mà chửa à. Học hành đàng hoàng , bây giờ thiên hạ mà biết thì họ ỉa vào mặt tao là già đầu cũng không biết nuôi dạy con.

Con mất liên lạc với họ rồi. Con không biết họ ở đâu cả. Con xin bố cho con được nuôi cháu một mình. Sinh con xong rồi con đi làm…

Mày lấy gì nuôi con ? Hay lại cái thân già này phải nuôi cả gà mẹ lẫn gà con ?

Vẫn cái tư thế quỳ sụp sát đất , em không dám hé răng nói lời nào. Quả thực em vẫn còn số liên lạc với bố đứa bé nhưng tình cảm của em dành cho người đó không hẳn là tình yêu , ban đầu là cảm kích , ngưỡng mộ , sau thì phẫn nộ và bây giờ nghĩ đến có chút lưu luyến mỗi khi nghĩ đến đứa bé trong bụng. Em không xác minh được tình cảm của mình nó là như thêa nào ?

Mẹ em nãy giờ không nói gì , có vẻ mẹ em biết em đang che giấu điều gì. Mẹ em lên tiếng :

Đứa bé là con trai hay con gái ?

Con không biết ạ.

Sao lại không biết ?

Tại con khỏe mạnh nên ít đi khám thai , bây giờ vẫn chưa biết giới tính của nó là gì.
Hơn nữa tiền ít nên con dành dụm để ăn uống tẩm bổ sợ cháu nó suy dinh dưỡng.

Bố em trầm ngâm một lúc rồi nói tiếp :

Con P đứng dậy đi. Chắc đi đường đói nên mệt rồi. Mấy đứa dọn cơm cho chị ăn đi , quỳ lâu mỏi chân mà cháu nó đói đấy.

Bố em giận nhưng vẫn thương con thương cháu , mẹ em cũng không nói gì nữa. Cả nhà dọn cơm lên mâm rồi ngồi ăn. Mấy đứa em của em từ lúc bố mẹ mắng chị ngồi im không nói câu nào , chắc chúng hiểu được tầm quan trọng của vấn đề lắm. Thỉnh thoảng chúng lại gắp đồ ăn cho em. Cổ họng em nghẹn lại không nuốt nổi , mẹ em bảo :

Giờ đã chửa to ra rồi , buồn phiền thì giải quyết được việc gì. Chịu khó mà ăn vào cho con nó khỏe mạnh.
Vừa nói mẹ em lại gắp cho miếng đùi vịt.

Như vậy là em hiểu mẹ em đã dịu xuống rồi. Bình thường mẹ em hay đánh con lắm , nếu bực tức không vừa ý là đánh. Hôm nay em mắc lỗi tày trời nhưng bố mẹ em không động chân động tay , vì em đang mang bầu to nên không ai nỡ đánh.

Cả bữa cơm bố mẹ em không nói gì nữa , lẳng lặng ăn xong rồi đi nghỉ ngơi. Bố em bảo khuya rồi em vào ngủ với con bé út , sáng mai ban ngày không được đi ra khỏi nhà kẻo người ta nhìn thấy. Ở nhà một ngày rồi tối mai bố chở ra ngoài căn nhà ở bệnh viện. Tránh lời ra tiếng vào không hay.

Đối với dự liệu của em thì bố mẹ em mắng vậy coi như là ít. Buổi tối nằm ngủ , con bé út nó xoa bụng em xong thì thầm :

Chị P ơi , anh người yêu của chị có đẹp trai không vậy chị ? Sao chị không đưa về đây ?

Nhiều chuyện. Em còn bé biết gì mà đẹp với xấu ?

Thì mọi người vẫn bảo là bố mẹ mà đẹp thì đẻ con ra cũng đẹp , nếu anh ấy đẹp trai thì mai con chị đẻ ra chắc sẽ đáng yêu lắm. Em thích những đứa trẻ đáng yêu.

Chị có bầu em có thấy vui không ?
 

ỐC kute

⚡ʙᴀᴅ ԍιʀʟ
#72
Em không biết nữa. Hôm nay bố mẹ mắng chị em sợ lắm. Sao chị không đưa anh ấy về ra mắt đi chị.

Chị chia tay rồi. Bọn chị cãi nhau.

Cãi thì cãi chứ. Con anh ấy thì anh ấy phải nuôi.

Em giờ nói chuyện như người lớn thế ?
Ngủ đi mai đi học.

Giờ chị học xong nên ở nhà hẳn à chị ?
Mai rảnh chị kèm em mấy môn chị nhé.

Ok . Ngủ đi. Giờ chị ở nhà hẳn rồi. Rảnh thì chị kèm cho mà học.

Vâng !! Em hy vọng ngày mai nhà mình không cãi lộn nhau nữa. Em sợ nhất là khi bố mẹ tức giận chị ạ.

Ừ. Không sao đâu. Bố mẹ mắng chị thôi mà. Nhưng chị lớn rồi chị không sợ nữa.
Em an ủi con bé út vậy chứ thực ra em cũng lo ngay ngáy , đứng ngồi không yên , thậm chí còn không dám nhìn trực diện bố mẹ.

Bố mẹ em bây giờ có của ăn của để , dư giả nhiều , nuôi hai mẹ con em thì chẳng thành vấn đề , điều bố mẹ em không yên tâm chính là em không chồng mà chửa , rồi thiên hạ dị nghị
. Lúc trước em chỉ nghĩ làm thế nào để nhận lỗi với bố mẹ mà quên đi rằng , những ngày tháng sau này anh em lối xóm sẽ nhìn bố mẹ em bằng ánh mắt như thế nào nếu họ biết bố mẹ em có đứa con gái chửa hoang.
 

ỐC kute

⚡ʙᴀᴅ ԍιʀʟ
#73

Chap 23

Hôm sau em ở trong nhà cả ngày , theo lời dặn của bố sợ người ta chê cười. Mẹ em giận thì giận nhưng giờ chửa to như vậy rồi còn làm gì được ? Ngoài mặt thì mẹ em tỏ vẻ lạnh lùng nhưng trong lòng em biết bố mẹ thương con thương cháu lắm. Hôm nay mẹ em bán thịt lợn xong để dành quả tim lợn , đến bữa trưa mẹ em hấp tim và gừng cho em ăn , bảo mẹ bận nên ăn tạm. Chiều rảnh mẹ làm gà hầm hạt sen cho ăn tốt ngủ tốt , đứa bé nó nhanh phát triển.
 

ỐC kute

⚡ʙᴀᴅ ԍιʀʟ
#74
Buổi tối ăn cơm xong mẹ em còn hầm 1 tô cháo gà vừa ăn , ủ nóng rồi đưa cho em bảo mang ra ngoài nhà khu bệnh viện ngủ nghỉ cho thoải mái , ở đây nhiều người ra vào không tránh mãi được. Trước khi đi ngủ phải ăn hết tô cháo này , chiều mai rảnh mẹ ra rồi đưa vào viện khám thai xem thế nào. Em nhận lấy tô cháo từ tay mẹ mà như đang nhận một ân huệ to lớn vậy , giây phút ấy em cảm động lắm. Nếu biết trước bố mẹ dễ tha thứ như vậy em đã nói từ sớm rồi , mấy tháng đi làm thuê ăn uống tiết kiệm chả được ăn bữa nào ngon miệng như mẹ làm cho cả.

Em ra ngoài nhà khu bệnh viện nghỉ ngơi , ở đây có cả anh trai em và mấy người làm. Từ ngày em đi học ĐH là anh trai em ra đây ở. Anh trai em hiền lành , mà hiền quá lại thành nhút nhát. Học cấp 3 xong không học ĐH , năm nay cũng phải 7 năm làm cho bố mẹ em từ lúc học xong cấp 3 rồi , thế mà chẳng bao giờ thấy đi tán gái hay đi đâu chơi cả . Ban ngày cứ lao vào làm việc tối lăn ra ngủ , chẳng bù cho cái đứa hư hỏng như em. Nghĩ mà buồn cho em quá.

Anh trai em nghe bố mẹ em kể nên cũng biết qua sự việc rồi , gặp em không nói năng gì quá đáng cả , chỉ bảo em lên phòng mà nghỉ ngơi. Ban ngày hạn chế xuống nhà dưới , đi đâu thì khăn áo kín mít vào. Em cũng vâng dạ nghe lời anh. Anh trai hơn em 2 tuổi. Năm nay mới 24 . Về với gia đình em bớt đi được một gánh nặng , tâm hồn thoải mái hơn , ngủ cũng ngon giấc hơn. Thỉnh thoảng anh sếp cũng nhắn tin hỏi han em nhưng em không trả lời , em sợ dưa cà tin qua tin lại em không giữ mồm giữ miệng được , anh ấy mà tìm đến thì bố mẹ em mắng chết. Thế nên cứ im im đi. Bây giờ đang mang bầu thì như thế , nhưng không biết sau này con ra đời em có giấu mãi được không nếu như anh ấy cứ quan tâm em thế này . Vì con cũng là của anh ấy …

Chiều hôm sau mẹ em nghỉ bán hàng rồi ra ngoài này , nhà em ngay đối diện bệnh viện nhưng em không hay vào nên không thông thạo cho lắm , mẹ dẫn đi cho an tâm. Đăng ký khám thai , xét nghiệm máu , nước tiểu , khám linh tinh mất cả buổi chiều. Trong thời gian chờ kết quả em và mẹ đi ra chợ chơi , hơn một tiếng sau quay lại lấy. Thai 19 tuần , con trai , nặng 500gr. , không phát hiện điều gì bất thường , xét nghiệm máu thì em bị thiếu máu , bác sĩ kê đơn cho về uống thêm sắt . Mẹ em bảo như vậy là yên tâm rồi. Tối hôm ấy mẹ em nấu cơm ăn ở ngoài này vì chiều nay hai mẹ con đi chợ mua bao nhiêu đồ .

Vừa nấu cơm mẹ em vừa thì thầm :

Thôi thì chuyện đã lỡ ra rồi , mày muốn ở với bố mẹ cũng được nhưng nói cho mẹ biết bố nó là đứa nào. Hễ sau này có xảy ra chuyện gì thì mẹ còn biết lối xử trí.

Em cũng kể ngọn ngành là đi thực tập em gặp và quen bố em bé , rồi yêu nhau và xảy ra cơ sự. Sau khi về em mới biết nhưng sợ người ta không nhận con nên em im lặng. Và không dám nói sự thật là do bị bỏ thuốc mê mà quan hệ , nói dối là hai bên đều tình nguyện với nhau. Tránh trường hợp sau này anh ấy biết về nhận con thì bố mẹ em mắng , em nghĩ chi đáo cho bố đứa trẻ như vậy , nhưng không biết nếu phát hiện ra em và anh ấy có một đứa con anh ấy sẽ thế nào ? Có nhận hai mẹ con em không ?

Mẹ em gật gù , bảo ừ , con thằng đấy cũng được , coi như là người có học thức , sau này có gen di truyền rồi hy vọng nó cũng thông minh , sáng sủa như bố nó.

Mà nếu nó biết mà quay về nhận con thì mày tính sao ? Có đồng ý không ?

Con tạm thời đang giữ kín , con chưa hoàn toàn tin tưởng tình cảm của anh ấy , vì sợ gia đình anh ấy giàu có quá , sợ họ biết chuyện lại cấm đoán rồi gây khó dễ cho con và cháu. Thà rằng con cứ thế này còn thích hơn.

Con đang bầu bí bụng to , giờ mà dính vào chuyện nhận con rồi không nhận , xác minh con mình hay của người khác , nghi ngờ lẫn nhau thì mệt lắm. Kệ đi mẹ ạ. Con chỉ muốn thế này thôi.

Mà mẹ đừng nói gì chuyện về bố đứa trẻ cho bố biết. Con sợ bố lắm.

Mẹ biết rồi. Nhưng mẹ bảo cái gì mày phải nghe , cứ mà trái lời thì tao kể hết cho ông ý biết …

Thôi mà mẹ. Đã hứa rồi còn không giữ lời…

Đấy là mẹ cứ nói trước vậy.

Thế có cần mua thêm đồ bầu bí gì không ? Mẹ cho tiền mua. Có ăn trứng ngỗng không ?

Quần áo thì con có cần mua. Nhưng trứng ngỗng thì thôi ạ. Mẹ mua trứng gà cho con đi , con thích trứng gà hơn.

Sao bảo trứng ngỗng ăn cho thông minh ???

Thì mẹ chẳng bảo nó thông minh có gen giống bố nó còn gì nữa ? Con cần gì phải ăn trứng ngỗng ? Mà ăn vào đầy bụng con không thích đâu.

Ừ thì tùy. Thích ăn cái gì thì ăn , nhưng đừng để bụng đói , ăn ít thôi nhưng ăn nhiều bữa. Ở nhà chơi thì chịu khó mà vận động chân tay cho khỏe người , với sau này dễ đẻ.

Vâng.

Không vác bụng về sớm thì có lẽ cháu tôi suy dinh dưỡng mất!!

Thì con về rồi đây.
…..
 

ỐC kute

⚡ʙᴀᴅ ԍιʀʟ
#75
Ăn tối xong thì mẹ em về trong nhà nghỉ. Hôm nay em tâm sự được với mẹ nên cũng thấy nhẹ lòng hơn , hơn nữa nghe kể về bố đứa trẻ mẹ em cũng thấy ưng bụng nên không chê trách điều gì.

Đã lâu Th không liên lạc gì với em , em cũng ngại nên không dám nhắn tin hay chủ động gọi điện gì cả , sợ em chủ động Th lại đau khổ rồi không quên được , … Nói những câu nói khơi gợi chuyện đã qua chỉ càng làm cả hai thêm phiền não. Nghĩ vậy nên em cũng im lặng. Cả hai cùng im lặng.

Nghe lời bố mẹ em suốt ngày ở nhà , tập thể dục rồi ăn uống suốt ngày. Chẳng mấy chốc em lại tăng cân , nhìn người đẫy đà quá thể. Ít đi ra ngoài vì sợ gặp người quen. Mẹ em kể là mọi người cũng hỏi cái p học xong chưa ? Bây giờ làm gì ở đâu ? Bố mẹ em giấu nhẹm đi cho con gái , bảo cháu học xong xin vào tận TPHCM làm cuối năm mới về nên không ai biết chuyện cả. Mấy đứa em cứ được nghỉ lại ra thăm chị. Thiết nghĩ những ngày tháng bình yên trong sự đùm bọc của gia đình như thế này chỉ mong được kéo dài mãi mãi.

Bố em bảo con dại cái mang, chẳng may nó thành ra như vậy thì thôi , bố mẹ không nỡ trách mắng. May mà lấy được cái bằng ĐH về rồi. Sau này sinh đẻ xong thì cũng nên tìm việc mà đi làm rồi nuôi dạy con tử tế. Nếu mà bố nó mà biết mà tìm đến , thiết tha hai mẹ con mày thì bố cho nhận vợ nhận con , xin hỏi cưới đàng hoàng thì tao gả cho. Còn vớ vẩn thì thôi , không có chồng con gì nữa , khổ người. Tạm thời giấu được đến đâu thì giấu , tránh sự việc đau lòng.

Đúng là chẳng có ai thương con bằng bố mẹ mình cả. Em nghe bố nói mà thấm thía quá.

***

Những lúc rảnh , ngồi buồn em cũng suy nghĩ lại rất nhiều chuyện trong quá khứ. Về Th. Người đàn ông đầu tiên của em , có lẽ cái gì khởi đầu quá tốt đẹp thì thường không có hậu. Em đã tự an ủi mình như thế. Có duyên mà không có phận ở bên nhau là như vậy , có lẽ ông trời chỉ cho Th và em được những giây phút hạnh phúc ngắn ngủi như thế thôi. Cũng có lúc tự dằn vặt bản thân mình , trách mình nhiều , nhưng em cũng chỉ là một người phụ nữ yếu đuối , những lúc yếu lòng , những lúc dòng đời xô đẩy , chính em cũng không biết mình phải làm thế nào cho đúng , cho phải . Thôi thì đã đưa ra quyết định ngày hôm nay rồi thì em cố gắng chịu , cố gắng trải qua. May mắn là vẫn còn gia đình ở bên , nếu không thì không biết được rằng hai mẹ con em sẽ đi về đâu nếu cứ cố chấp giữ nỗi đau cho riêng mình.

Người ta mách trong thời gian mang thai thì người mẹ nên tìm đọc những loại sách hay cho trẻ thông minh. Em lên mạng gõ truyện thì hiện ra toàn truyện cổ tích các thứ , nghe không nổi 10 phút là phải dừng lại. Tìm đọc những tác phẩm văn học nổi tiếng TG để đọc. Đọc Con Hủi , của văn học Nga , hay quá lôi cuốn quá nhưng kết thúc bi thảm càng làm em đau buồn hơn . Rồi lại đọc truyện của VH Trung Quốc, … qua ngày tháng. Và em phát hiện ra khi bị cuốn vào những trang sách thì mình ngộ nhận được nhiều điều và tâm hồn cũng nghĩ thông hơn , ..

Khi em bầu được 8 tháng thì biết tin Th chuẩn bị đi du học Nhật Bản. Suốt một quãng thời gian dài, Th không liên lạc gì với em cả. Kể cả lúc sắp bay cũng không nói gì. Em hơi buồn. Hôm Th lên máy bay , anh em bạn bè đến sân bay đưa tiễn , chụp ảnh rồi tag tên Fb nên em biết chứ Th cũng không nói gì. Xem một lượt bình luận ai ai cũng chúc Th lên đường may mắn , em vào inbox cũng soạn một tin gửi đi chúc Th lên đường thượng lộ bình an.

Hai ngày sau Th nhắn lại một icon trái tim kèm lời nhắn ” Cảm ơn em “. Em có nhắn thêm mấy câu nữa nhưng Th chỉ nói duy nhất một câu : chú ý giữ gìn sức khỏe nhé. Rồi từ đó cả hai không liên lạc gì với nhau , nói là em bình thản nhưng thực ra mọi chuyện em trải qua không thể nói quên là quên ngay được , em luôn cố gắng không nghĩ đến để tránh bản thân phải u sầu , đau lòng mà ảnh hưởng đến con.

Em hạn chế vận động nhiều và ở trong nhà suốt nên chăm đọc sách lắm , chăm quá thành ra lười vận động. Dự kiến sinh của em là cuối tháng 12 Dương Lịch , nhưng thai lên đến 41 tuần vẫn chưa có dấu hiệu chuyển dạ , bố mẹ em cũng lo , 2 ngày lại bắt vào viện khám 1 lần. Em cũng lo sợ , lần đầu đi đẻ nên tâm lý sợ gấp đôi. Gần đến ngày đẻ em sợ quá mà ngủ ít , người mệt mỏi. Em ăn uống tốt suốt thai kỳ nên đến ngày đẻ nặng 74kg. Khiếp người. Em không dám nhìn vào cân nữa. Mặt mũi thì to phè ra , chân như cái cột .

Sang tuần thứ 42 , bác sĩ bảo lâu quá mà vẫn không có dấu hiệu chuyển dạ thế nên ký quyết định cho mổ sớm , vì con đầu sẽ khó sinh hơn nữa quá ngày lâu như vậy sẽ không tốt cho em bé. Em chẳng biết cảm giác đau đẻ là gì cả , họ tiêm gây mê rồi mổ bắt con , em cảm nhận được con em khóc chào đời. Giây phút ấy em trào nước mắt không ngừng , vì đứa bé này em đã đánh đổi bao nhiêu thứ. Con em khóc to lắm , bác sĩ bảo chúc mừng em. Con em nặng 4,3 kg. Con trai. Em càng khóc to hơn vì mừng rỡ.

Hai mẹ con nằm ở viện một tuần thì được về. Thời gian em sinh cháu , anh trai em về nhà trong để phụ bố mổ lợn , mẹ em nghỉ làm ra chăm hai mẹ con em. Thỉnh thoảng chạy đi chạy về vì nhà em gần bệnh viện. Em phục hồi cũng nhanh , hơn chục ngày là người khỏe mạnh bình thường. Chỉ có điều hơi tủi thân vì mình đã quyết định làm mẹ đơn thân nên giây phút con sinh ra đời đã không có sự xuất hiện của bôa đứa trẻ. Em giấu nhẹm mọi chuyện để đổi lấy sự bình yên trong tâm hồn , nhưng sao giây phút ấy vẫn không tránh khỏi sự hụt hẫng…

Con em mang họ mẹ , em đặt tên cháu như một kỷ niệm : T.P.M.C. Họ mẹ họ bố và tên đệm của bố được lót vào tên con.

Con em trộm vía bú khỏe phát triển tốt vì sinh ra đã có một cơ thể khỏe mạnh rồi , nhưng mệt một nỗi là cháu rất hay khóc đêm. Ban ngày không sao nhưng cứ đêm đến là khóc lặng người đi. Em stress vô cùng. Mẹ em và em thay phiên nhau bế cháu , có lúc không chịu được vì con khóc quá , mà em mới sinh nên cũng mệt , nên em cáu gắt với con. Cáu xong nó vẫn khóc bình thường , mà mình lại thấy hối hận vì con còn bé đâu biết gì mà bị mẹ mắng như vậy ??

Mẹ em cũng buồn và mệt mỏi , không dám trách mắng gì em vì biết em cũng mệt mỏi lắm. Hai người phụ nữ đánh vật với 1 đứa trẻ sơ sinh , thỉnh thoảng mẹ em cũng nói ý là nếu như nó có một gia đình hoàn chỉnh thì tốt.
Ý của mẹ là nếu như bố nó biết thì bố nó sẽ đỡ đần và chăm sóc hai mẹ con , rồi đứa bé đẻ ra không biết bố là ai , đang ở đâu nên thiệt thòi quá. Có khi nó muốn gặp bố nó nên khóc vậy , liệu có nên cho bố nó biết không ?
Em hiểu hết nhưng không nói gì cả , vì thực sự bản thân em cũng không biết mình nên làm thế nào cho đúng cả !..

Đẻ con xong thì em cũng giảm cân đi đáng kể , thứ nhất là thoát được cái bụng to , thứ hai là do chăm con mệt mỏi không ăn uống được nhiều , thức đêm giờ giấc không theo một quy chuẩn nào nên em giảm còn hơn 50kg. Nhìn gầy đi kinh khủng. Nhưng cái bụng thì sồ sề ra , những vết rạn da chằng chịt. Mẹ em sợ sau này em có đi lấy chồng, mà mang cái bụng nhìn kinh thế này , nên cho tiền em đi spa trị rạn da sau sinh. Làm trong cữ thì nó nhanh phục hồi hơn , một tuần em đi 3 buổi người ta massage bóp rượu gừng nghệ , tắm lá thuốc rồi đốt tia la de nên hơn hai thángg bụng em đã thon gọn và trắng mịn trở lại . Nhìn không kém gái chưa chồng là mấy , kể cả vết sẹo mổ cũng được làm mờ đi.

Con em hết cữ trộm vía tự nhiên cũng bớt khóc , ăn ngoan ngủ ngoan nên em cũng thư thái hơn chút. Bớt căng thẳng và có thời gian nghỉ ngơi hơn. Mọi chuyện em sinh con và làm mẹ đơn thân thì ngoài gia đình em ra chưa một ai biết chuyện . Phải công nhận bố mẹ em đã giữ kín cho con gái như thế nào.
 

ỐC kute

⚡ʙᴀᴅ ԍιʀʟ
#76
Chap 24


Em không chặn số , không chặn fb đối với bố đứa trẻ . Nhưng do em hay tỏ thái độ mỗi khi nói chuyện để anh ấy không có cơ hội tiến sâu hơn vào cuộc sống của em , thế nên anh ấy chỉ dừng lại ở mức độ nhắn những dòng tin hỏi han . Và đến giờ phút này , cu MC con em đã hơn 3 tháng nhưng anh ấy vẫn không hề biết đến sự có mặt của con trên đời này.
Hàng ngày ngồi ngắm con yêu ngủ ngoan em lại động lòng , vì càng ngắm thì những đường nét trên khuôn mặt bé con càng thấy giống bố của nó. Các cụ vẫn bảo đứa con là sợi dây vô hình buộc chặt các thành viên trong gia đình lại gần hơn với nhau. Thế nên có đứa con này , mặc dù không phải là tình yêu mà có với anh ấy , nhưng tình cảm với bé con càng khiến cho em nghĩ đến bố đứa trẻ nhiều hơn. Càng ngắm con thì thấy con lại giống bố nó , mà nghĩ đến bố nó , rồi suy nghĩ xem mình có nên thông báo cho anh ấy biết không ?
 

ỐC kute

⚡ʙᴀᴅ ԍιʀʟ
#77
Thực lòng là bé MC từ khi xuất hiện trong bụng em chưa một lần nhận được sự quan tâm của bố , sinh ra đời cũng chưa được cưng nựng , nghe lời yêu thương vỗ về từ bố. Đến tiếng nói của bố cũng chưa từng nghe qua. Nghĩ vậy , nên hàng ngày vào giờ con chơi , em mở fb ra , phóng to ảnh của bố nó ra cho con xem , rồi kể cho con nghe rằng đây là bố đẻ của con , bố đang đi làm xa và nhớ hai mẹ con lắm. Mỗi lần nói với con như vậy em lại tự mình xúc động và ôm con vào lòng , tại sao em không chịu nhún mình xuống và nói cho anh ấy biết , để giờ đây hai bố con không biết nhau , và em thì luôn mang trong mình cảm giác ân hận ?..

Một hôm em chụp ảnh hai bàn chân và hai bàn tay bé xíu xinh xắn của con và đăng lên mạng , đăng caption không đầu không cuối : Yêu ❤.

Bài đăng cũng có khá nhiều lượt like and comment , vì rất lâu rồi em không đăng một tin gì lên dòng thời gian của mình trên Vnanchoi.com Mọi người cũng không biết chân tay của em bé nào , chủ yếu vào hỏi em xem dạo này làm gì, ở đâu , công việc thế nào , …. thế thôi. Th cũng like bài viết của em và đoán được đấy là con em nên Th vào Inbox riêng:

P. Em khỏe không ? Em sinh cháu rồi à.
Anh xin lỗi.

Thấy Th nhắn tin thì em cũng đáp lại tin nhắn. Mọi chuyện trước đây với em bây giờ cũng nhẹ nhàng hơn mỗi khi nghĩ đến rồi , vì Th đã tìm cho mình một chân trời mới , em thì có đứa con làm nguồn động lực an ủi lớn nhất. Thế nên em cũng nhắn tin lại cho Th như những người bạn tốt nhất của em.

Cảm ơn anh. Em sinh rồi. Hai mẹ con em đều khỏe cả.
Anh bên đó vẫn ổn chứ.

Em nhắn từ sáng thì đến tối Th mới rep lại.

Th bảo :

Bên này giờ giấc chênh lệch , anh phải đi học , nên bây giờ mới nhắn lại cho em.
Mẹ con khỏe thì anh mừng lắm.

Em định hỏi thêm nhiều điều nữa về cuộc sống của Th , nhưng nghĩ lại bây giờ mình đâu có đáng để quan tâm đến cuộc sống của Th nữa , hỏi nhiều thành ra lại vô duyên. Thế nên em không nói gì cả. Chỉ bấm icon mặt cười ? và kết thúc cuộc trò chuyện một cách chóng vánh.

Th đẹp trai lại con nhà có điều kiện nên khi sang đó được một thời gian cũng đã tìm được cho mình một nửa kia. Không bao lâu sau ngày em và Th nói chuyện thì em theo dõi Fb thấy một cô nàng xinh đẹp gắn thẻ Th vào một bài viết kèm hình ảnh , với status :

Kỷ niệm 1m bên nhau

Cô gái này cũng đúng chất tiểu thư sang chảnh , mặc dù đã không còn là gì của nhau và em không xứng đáng với Th nữa , nhưng em vẫn cảm thấy tim mình nhói đau. Cảm giác như có vật nhọn gì đâm vào , sau bao lâu vậy hóa ra em vẫn còn biết đến cảm giác ghen tị như thế này.

Em vào fb của cô gái ấy xem hết một lượt , hầu như gần đây mấy tháng , bài đăng nào của cô gái này Th cũng Like and comment <3 , thế là em đủ hiểu cả hai đã có tình cảm với nhau khi sang bên đất khách rồi.. họ không đăng ảnh công khai chụp mặt hay nắm tay , nhưng cùng nhau đi uống cafe thì chụp ảnh 2 cốc cà phê rồi tag tên nhau , ngắm hoa anh đào thì chụp hai bóng lưng in dưới nắng ,… đúng là một cặp tình nhân lãng mạn…
 

ỐC kute

⚡ʙᴀᴅ ԍιʀʟ
#78
Mới đầu khi biết Th có bạn gái mới em vừa cảm thấy buồn và hơi chút ghen tị, nhưng sau cũng quen và tự an ủi mình nên nghĩ thoáng ra. Chính mình là người đẩy Th ra xa , hãy nên chúc phúc cho anh ấy có cuộc sống tươi đẹp hơn , mong cho anh ấy hạnh phúc hơn để mình không còn mang cảm giác tội lỗi , chứ đừng để cảm giác ghen tị xấu xa kéo đến mãi như thế này.

Hóa ra con người ta lại tham lam đến như vậy. !

Lại nói về bài đăng của em có kèm theo ảnh chân tay bé xíu của cu MC , một thời gian em đăng lên chủ yếu cũng muốn thử xem bố đứa trẻ có phản ứng gì không . Nhưng không , không thấy anh ấy like bài hay inbox gì cho em cả. Em cứ nghĩ anh không chú ý đến em , rồi không nhạy cảm gì đối với tình cảm của em nên không thấy động tĩnh gì.

Rồi vào một buổi tối cuối tuần , em cho con ngủ xong thì chưa kịp ngủ ngay , còn online một chút rồi mới đi ngủ. Rồi bất ngờ bố đứa trẻ nhảy vào inbox cho em :

P. Em ngủ chưa ?

Em trả lời lại :

Em chưa.

Lâu rồi anh bận nên không có thời gian hỏi thăm em . Em khỏe không ?.

Em khỏe. Anh bận thì thôi , em cũng đâu cần anh phải chú ý đến em .

Sao em lại nói vậy ?.

Em im lặng không trả lời , một lát bố đứa trẻ lại inbox tiếp , gửi 1 cái ảnh chụp màn hình bài đăng của em hình ảnh chân tay của cu MC. Anh hỏi tiếp :

Em đăng hình của ai đây ?

Lúc trước em cứ tưởng anh không chú ý câu nói đầy ẩn ý của em trong bài đăng , nhưng không ngờ điều đó đã khiến anh ấy tò mò. Em suy nghĩ 1 lát rồi nhắn lại :

Anh hỏi làm gì ?

Anh muốn biết.

Ảnh linh tinh thôi.

Con gái chưa có chồng mà thích có con đến như vậy sao ? Chưa gì đã yêu với không yêu ?
Ý anh ấy đang nói đến dòng caption em nói trong bài đăng.

Em buồn cười quá. Anh ấy suy luận khá đúng. Giây phút ấy em băn khoăn không biết có nên nói cho anh ấy biết tất cả không ? Nhưng em lại không nói gì. Em hỏi tiếp.

Anh dạo này thế nào ?

Anh vẫn thế. Vẫn tối mắt với công việc !

Vẫn chưa lấy vợ sao ???

Chờ em đi lấy chồng rồi anh lấy vợ.
***

Đôi ba câu chat chit nữa rồi thôi , em tắt máy và đi ngủ sớm. Tranh thủ kẻo cu con dậy bú đêm , …

Nghĩ đến câu nói của bố em bé , em cũng có chút vui vẻ , thì ra anh ấy vẫn còn chút gì đó lưu luyến đến mình. Thế nên những ngày sau thỉnh thoảng em hay chụp một bộ phận nào đó trên người con rồi đăng lên mạng kèm theo vài câu nói lấp lửng , xem thái độ của bố nó thế nào. Khi thi em chụp đôi mi dày cong vút của con khi ngủ , khi thì chụp cái miệng chúm chím đang cười mơ khi ngủ , khi thì cái nắm tay thật chặt vào ngón tay của mẹ , không quên gắn thẻ vị trí hiện tại của bài viết. Rất nhiều lần như vậy đã làm cho bố đứa trẻ động lòng. Và không lâu sau đó , anh ấy lại inbox cho em :
 

ỐC kute

⚡ʙᴀᴅ ԍιʀʟ
#79
P. Em nói xem. Em đã có gia đình chưa ?

Sao anh hỏi lạ vậy ?

Em hay đăng bài về trẻ con thế là sao ?
Không lẽ em có chồng rồi và có con rồi à ?

Ai nói với anh thế ?

Thì lâu rồi fb em trống trơn em đâu có đăng gì nhiều đâu. Nếu em cưới chồng và không muốn đăng lên fb thì làm sao người ngoài biết được ?

Em cứ không đăng gì là em đã có chồng à ?

Anh nghĩ vậy.

Vậy anh có nghĩ nếu em có chồng rồi mà chồng em ghen , liệu có thể dễ dàng trả lời tin nhắn của anh như này không ?
Thời buổi này còn ai không dùng fb nữa, nếu em có chồng rồi thì ít nhất fb cũng có chút gì đó liên quan đến nhau chứ ?
Em giải thích một hồi mà không hiểu vì sao mình lại phải nói nhiều như vậy nữa ?

Đọc tin của em xong bố đứa trẻ gửi đến 1 icon ?

Ừ. Em nói cũng có lý. Mà sao dạo gần đây em thích trẻ con vậy ?

À . Không có gì. Tự nhiên em thích.

Em đang ở đâu ?

Em ở đâu thì kệ em.

Em ở quê à.

Không có.

Vậy em ở đâu , làm gì rồi ?

Sao em phải nói với anh ?

Anh muốn biết.

Em không nói. Thế nhé.
****

Nói xong em tắt chát rồi đi ngủ. Không ngờ anh ấy lại quan tâm đến em làm gì hay ở đâu như vậy.

Một buổi trưa hè tháng 5 , lúc này cu MC được hơn 4 tháng và em bắt đầu tập cho con ăn dặm. Em đang ngồi dỗ con ăn bát bột rau củ thì có điện thoại gọi đến. Nhìn số là bố đứa trẻ , em vô tư nên ấn nghe máy .

A lô !

Em đang ở đâu vậy ?

Em đang ở đâu anh hỏi làm gì ?

Anh hỏi nghiêm túc , em đừng vòng vèo nữa. Nói xem em đang ở đâu ?

Sao tự nhiên anh hỏi em đang ở đâu ? Em ở đâu thì kệ em , liên quan gì đến anh ?

Anh muốn biết. Anh muốn gặp em .

Mình bây giờ xa nhau lắm , anh nói gặp sao mà dễ vậy. Anh biết em ở đâu mà gặp ?

Em đang nói thì cu MC không thấy mẹ đút cho ăn nữa thì giãy nảy lên khóc đòi mẹ. Bí quá không biết làm thế nào , em khua khua tay cho con yên tâm nhưng con không chịu nín.

Đầu dây bên kia nghe tiếng trẻ con khóc nên im lặng lắng nghe. Bực mình cái cu MC này ghê , đang yên đang lành khóc dai ơi là dai , dỗ thế nào cũng không nín. Bí quá em phải cất tiếng dỗ con :

Ầu. Bé ngoan bé ngoan nào..

Yêu.. yêu.. quá..

Em không dám nói là mẹ yêu hay mẹ thương gì đó , nói mấy câu trống không sợ bố đứa trẻ phát hiện.

Bên kia đầu dây bắt đầu lên tiếng :

Em đang làm gì vậy ? Ở đâu sao lại nghe có tiếng em bé khóc thế ?

À em đang chơi với trẻ con ..

Em giờ làm gì ở đâu mà lại có trẻ con ?
Em trước đây có học
ngành liên quan gì mầm non đâu ?

Anh hỏi nhiều thế. Em cúp máy đây. Em đang bận lắm.

Con em nó khóc quá nên em tắt máy luôn đi , em quay lại dỗ con và cho con ăn tiếp. Bột nguội hết cả rồi. Cu cậu được mẹ cho ăn trở lại thì phấn khích , đạp chân bịch bịch xuống ghế , vẻ mặt hớn hở.

Yên lành được một lúc , điện thoại em lại đổ chuông. Lại là người ban nãy. Em ấn tắt đi không nghe. Tự nhiên hôm nay làm phiền ghê gớm.

Từ ngày cu MC qua cữ thì mẹ em không ngủ đêm lại ngoài này với hai mẹ con nữa. Ban ngày bà ở đây với cháu , nhưng đêm đến lại về nhà trong và phụ bố em làm lợn. Anh trai em lại ra ngoài này trông nhà.
Mẹ em đang nấu cơm bên dưới hỏi to lên :
 

ỐC kute

⚡ʙᴀᴅ ԍιʀʟ
#80
Sao không cho thằng bé ăn đi mà cứ để nó khóc mãi thế ?
Ai gọi mà gọi liên tục vậy ?


Dạ. Con đang cho cháu ăn đây mà mẹ

Sao nó khóc vậy?

Tại cháu đói quá nên con đút không kịp cho cu cậu ăn…

Mẹ em không nói gì nữa. Một lát điện thoại em lại kêu lên , em bực mình định nghe máy xong mắng cho một trận vì bị phá đám.

A lô. Anh gọi cái gì mà gọi nhiều thế ?

Đầu dây bên kia bình thản nói :

Bây giờ em có đang ở gần bệnh viện đa khoa tỉnh **** không ?

Sao anh hỏi thế ?

Anh đang ở cổng bệnh viện.

Anh đến đó làm gì ?

Anh tìm em.

Nghe đến đây em chột dạ. Không tin vào tai mình nữa , tại sao anh ấy biết em ở đây mà đến tìm ? Còn phi xe từ HN đến tận khu em ở nữa. Có nghĩa là bây giờ anh ấy đang ở rất gần em rồi ,

Cổng bệnh viện…
Cổng bệnh viện ..


Đầu óc em chỉ toàn hiện lên câu nói nàu của anh ấy. Bỗng chốc tay chân em cứ cuống lên , cảm giác thật khó tả , tim đập nhanh , vì biết rằng bố đứa trẻ đang dưới lòng đường ngay khu nhà mình ở. Bất giác em không biết mình nên làm gì , có nên xuống gặp anh ấy không ?

Em im lặng suy nghĩ mà quên đi rằng mình đang nghe điện thoại. Bên kia lại nói tiếp :

Em sao thế ? Em có ở gần đây không ?

Em lơ đễnh trả lời :

Sao anh biết em ở đây ?

Em thừa nhận rồi nhé.
Bây giờ em đang ở đâu vậy ? Gặp anh được không ? Sáng giờ anh đi đường xa tìm địa chỉ mệt quá.


Tức là bây giờ anh ấy đang muốn gặp mình ? Em bị bất ngờ nên vội tắt máy đi , luống cuống xuống gọi mẹ lên :

Mẹ ơi. Mẹ nấu cơm xong chưa ?

Có việc gì vậy ?

Con có việc này , mẹ lên cho cu MC ăn nốt bát bột giúp con với.

Chờ tí mẹ lên ngay.

Mẹ lên ngay đi. Con đang vội lắm…

Con dở hơi này có việc gì mà hôm nay cứ cuống lên vậy ?

Chỉ chờ mẹ em lên cái là em phi ngay vào nhà tắm soi gương , nhìn xem mình ăn mặc có xấu quá không ? Sinh con xong nhìn có già quá không ? Em đang lo lắng về ngoại hình của mình ? Không lẽ … em cũng đang mong chờ để được gặp bố đứa trẻ ??? Lúc này không hiểu sao em không nghĩ được nhiều , và trong lòng cũng rất muốn nhìn lại người đàn ông ấy. Hơn 1 năm trôi qua không biết bây giờ anh ấy thế nào . Đã lâu rồi , có biết bao nhiêu chuyện xảy ra ….

Em chạy ra ngoài ban công , nhìn từ tầng 3 xuống , tim em như muốn bắn ra khỏi lồng ngực khi phát hiện ra dưới lòng đường , xuất hiện một con xe quen thuộc mà hơn 1 năm trước em đã từng ngồi trên nó . Phía trước đầu xe , một người đàn ông đeo kính râm , mặc áo phông hiệu Lacoste màu xám , đi giày thể thao , quần jean cùng màu áo , đang đứng nhìn ngó nghiêng xung quanh và tai nghe điện thoại.

Trong đầu em vang lên mấy chữ :

Đúng là anh ấy đã đến rồi !
Bố đến rồi MC ơi , con ơi !.


Mẹ em hỏi em :

Có việc gì mà chạy ra ngoài đấy thế ?

Em vội đi vào , vẻ mặt như người mất hồn. Có lẽ em đang bị bất ngờ quá.

Mẹ ơi mẹ..

Sao thế ? Sao tự nhiên như người mất hồn thế ?

Chuyện quan trọng lắm mẹ ạ.

Chuyện gì.

Mẹ đừng giật mình nhé.

Cha bố cô. Làm sao mà phải giật mình ?

Bố cu MC đang ở dưới kia mẹ ạ !!!!
Em lấy hết can đảm nói ra cho mẹ nghe.


Mẹ em ngạc nhiên không kém là bao , tròn mắt lên hỏi lại :

Thật không ? Nó đang ở đâu ?

Em chỉ tay xuống phía dưới , ý bảo là anh ấy đang ở phía dưới.

Chỉ chờ có thế mẹ em vội vàng chạy ra ban công nhìn xuống ,một lát mẹ em vào , hỏi em :

Cái thằng đeo kính đi xe ô tô đấy à ?

Em gật đầu liên tục.

Được. Nhìn được. Vậy mày có định gặo nó không ? Nó biết chuyện chưa , sao nó biết mà tìm đến đây ?

Anh ý chưa biết chuyện. Còn vì sao anh ấy tìm được đến đây thì con cũng không hiểu nữa. Con đang hồi hộp quá.

Sao mày bảo muốn nuôi con một mình cơ mà , giờ nó tìm đến chưa gì đã nhảy cẫng lên , mặt đỏ tía tai thế kia ?

Mẹ này !

Thôi. Xuống mà mời nó vào nhà đi. Trời nắng lắm.

Nhưng mà..

Nhưng cái gì ?

Con còn muốn thử xem anh ấy có thật lòng không đã. Nếu như không vừa ý thì con sẽ không cho biết chuyện con đã có con với anh ấy đâu.

Ừ cũng được. Vậy xuống đi. Mẹ trông cháu cho.

Vâng.
 
Top Bottom