Em cứ thả lỏng người ra. Cứ bình thường thôi , có gì mà phải tâm trạng như thế ? Chỉ là cùng ăn một bữa cơm thôi mà …
Nhưng em cảm thấy lo lắm sếp ạ. Sợ em vụng về làm hỏng bữa rượu của sếp.
Không sao. Cứ ngồi yên bên anh là được. Không biết gì thì ngồi yên lắng nghe.
Vâng. Sếp !
Sếp em hôm nay mặc bộ vest màu xanh nước biển nhẹ , ngày thường hay đeo kính , nhưng hôm nay phá lệ , sếp đeo kính áp tròng , nhìn khuôn mặt sáng sủa hơn hẳn. Em nghĩ thầm như thế.
Ngồi tầm 5 phút nữa thì khách hàng tới. Là hai người , một người đàn ông trung tuổi , khoảng hơn 30 gì đó. Em không biết chính xác là bao nhiêu tuổi , nhưng đại khái là nhìn bảnh và sành điệu. Cô gái đi cùng cũng thế , nóng bỏng và khêu gợi. Thì ra ngồi tiệc rượu thế này là ăn mặc phải đẹp và hở hang thì tốt.
Ngắm lại cái váy em đang mặc trên người thì so với cô gái đang ngồi cạnh vẫn còn kín đáo hơn mấy phần. Thế là em tự nhủ mình phải tự tin hơn , vì dù sao hôm nay em cũng lột xác trong vẻ bề ngoài mới từ kiểu tóc cho đến cách makeup , trang phục …. cũng không thua cô gái đối diện là mấy.
Hai bên chào hỏi nhau rồi lễ tân bưng món lên đều đều. Tất cả chi phí tiệc rượu này đều do công ty chi trả hết . Có vẻ như cô gái kia quen sếp nên hay lời qua tiếng lại :
Anh M hôm nay phá lệ à ?
Cô gái ấy hỏi sếp em.
Phá lệ thế nào ?
Sếp em hỏi lại .
Cô kia nở nụ cười rạng rỡ , nhấp một hơi rượu vang rồi nói tiếp :
Bình thường đi gặp đối tác , anh M toàn đưa trợ lý nam đi cùng. Nay xuất hiện cô gái xinh đẹp đi cùng thế này , có phải là … rồi không ?
Phải là thế nào ? Đã suy nghĩ rồi thì phải nói ra chứ ? Cứ khiến người ta tò mò không thôi !
Đáp lại lời cô gái kia , sếp em vừa nói vừa quay sang nhìn em rồi vòng tay sang ôm vai em nhè nhẹ , khẽ mỉm cười.
Nhìn ánh mắt của sếp khi ấy dành cho em có biết bao nhiêu ý tứ , em vội lảng tránh không nhìn , hơi bối rối em cũng đưa ly rượu vang lên làm một hớp nhẹ. Mặt hơi đỏ hồng lên và cảm thấy nóng bừng hai tai.
Sếp quay đi , cô gái kia lại nói :
Có lẽ em đã đoán ra. Hãy nhìn sự lúng túng của cô bạn đi cùng anh xem, chắc đến 90% rồi.
Sếp em nói lời bênh vực em và có ý vào hùa cô kia :
Thì em cũng phải mừng cho anh chứ nhỉ .
Vừa nói sếp lại nháy mắt cô ấy 1 cái. Nói tiếp :
Thôi , mọi người cạn ly đi. Đồ ăn nguội cả rồi.
…
Sếp em và anh Đối tác vừa bàn chuyện vừa uống rượu , em chẳng hiểu gì cả . Ăn uống một chút em đi ra ngoài ban công đứng , kệ cho sếp bàn chuyện làm ăn với người ta. Em cứ nghĩ gặp đối tác họ ép rượu kinh lắm. Nhưng lần gặp gỡ này trái với sự lo lắng của em. Không có ai ép rượu cả nên em thấy thoải mái và dễ chịu hơn
Đứng ngoài này hít gió trời , ngắm buổi tối thật đẹp bao trùm toàn thành phố và chờ sếp bàn việc.
Cũng thấy khá lâu , em định đi vào xem mọi người bàn luận xong chưa , thì anh sếp đi ra ngoài. Vươn vai một cái , có vẻ sếp uống hơi nhiều nên mặt đỏ bừng lên , nhìn em rồi nói :
Đứng ngoài này lâu thế ? Đi bàn chuyện mà ăn no rồi ra đây đứng là sao ?
Có sếp là đủ rồi. Em có biết công chuyện làm ăn là gì đâu ?
Sếp nhún vai một cái rồi tiếp tục :
Anh say quá. Đi vào chào hỏi người ta rồi mình về thôi.
Em quan tâm :
Vâng . Nhưng sao sếp uống nhiều thế ạ ?
Thì em chưa nghe à ?
Nghe gì ah?
Cô gái bên kia nói đó . Mọi lần anh toàn đi cùng trợ lý nam đi tiệc rượu. Nay phá lệ đưa em đi cùng nên có bao nhiêu anh phải uống đỡ nên anh chẳng say à ?
Thì ra sếp uống cho em ạ ? Thì sếp nói từ đầu rồi mà nên giữ lời là đúng rồi.
Sếp cười mỉm xong xoa đầu em , bảo :
Hôm nay nhìn em tuyệt lắm !
Thôi đi vào rồi chuẩn bị về thôi.
Vâng sếp.
Trên đường về , ngồi trong xe toàn mùi rượu của sếp , em không chịu nổi phải mở hé kính xe ra cho đỡ ngột ngạt. Em không thuộc đường , mà nói trắng ra là em chẳng biết cung đường nào ở đây cả. Sếp lái xe đi đâu thì em biết vậy. Đi một hồi lâu vẫn chưa thấy đến nơi , em thắc mắc :
Mình đi đâu vậy sếp ?
Về qua nhà anh trước đi .
Thôi anh cho em về trước đi. Muộn rồi ạ.
Anh say quá em qua nấu cho anh bát canh giải rượu đi.
Anh ghé vào ven đường đi , tìm nhà hàng nào bảo họ nấu cho. Em vụng lắm.
Anh không muốn ăn uống linh tinh. Anh uống đỡ rượu cho em rồi giờ nấu giúp anh bát canh thôi mà khó vậy. Về muộn tí mai anh cho nghỉ buổi sáng. Chịu không ?
Em gật đầu.
Vào nhà sếp , đúng là đẹp quá. Sếp ở một mình ,em vào bếp tìm các thứ để nấu canh cho sếp. Nhưng tủ lạnh mở ra chẳng có một thứ gì cả , trống không hết :
Anh ơi. Tủ không có gì cả , em nấu gì đây ?
Em pha cho anh cốc nước chanh đi anh khát lắm.
Vâng . Anh chờ chút nhé.
Trong lúc em pha nước , sếp vào WC nôn thốc nôn tháo ra. Thấy mãi không ra ngoài , em lo sếp bị sao nên chạy vào xem thế nào. Thấy sếp đang đứng trước gương , rửa mặt xong rồi , đang nhìn lơ đãng ..
Anh có sao không ?