Gã Gamer Và Tình Yêu Mùa Hạ.

suuasura

New Member
#1
Chương 1 : Một Đi Không Trở lại.

Vào một buổi sớm đầu hạ, khi ánh nắng đã chan hòa vào dòng người tất bật, các sĩ tử vào nhưng ngày cuối tháng 6 bận rộn với đống bài vở chất như núi " Ngũ Hành Sơn", không sai khi tôi ví von như thế... bởi những lo toan cho tương lai, cho ước mơ và khát vọng đầu đời. trước ngưỡng cửa cuộc đời hầu như bất kì ai cũng muốn vào 1 trường ĐH, CĐ... nào đó. Yên vị 4- 5 năm, mài đũng quần trên các giảng đường để rồi ao ước sau này mình sẽ trở thành ông này bà nọ... Riêng cậu... cậu vì gia đình.
Suu là tên người ta thường gọi cậu và cũng là cái biệt danh gần giống với tên thật của cậu, hiện cậu đang là 1 Gamer PR cho 1 quán Game nổi tiếng trong thành phố. Chẳng ai biết cậu đến từ đâu... chỉ thấy cậu xuất hiện vào đầu mùa hạ, một trưa hạ nóng bức tràn đầy nhựa sống.
Ngược thời gian đôi chút trở về quá khứ 2 năm trước khi cậu có mặt tại đây, đó là 1 ngày đầu hạ... trước kì thi ĐH, CĐ vài ngày...
- Má à, con sẽ không thi ĐH đâu, con sẽ học nấu ăn! Cậu cương quyết.
- Mày bị điên hả con? K thi ĐH chứ m tính làm cái gì trong cái xã hội đầy bon chen này? Nấu ăn? suốt ngày úp mặt vào bếp, t sanh ra mày là 1 thằng con trai chứ đâu phải là đứa con gái.
- Nhưng nó là đam mê má à! Cậu to tiếng.
- Đam mê? Bà hỏi lại
- Con nói rồi, con sẽ học nấu ăn con sẽ trở thành đầu bếp. Từ nay con sẽ không bao giờ sống theo sự sắp đặt của cha má nữa... Con Không Phải Là Người Máy. Cậu nhấn mạnh những từ cuối... có lẽ trong cậu đã chất chứa bao nỗi niềm cho nên cậu mới phát ngôn 1 câu theo tôi là mất dạy như vậy.
- Mất dạy! mày học ai cái tính nói hỗn với mẹ mày như thế vậy! Có lẽ bà sock trước câu nói của cậu và trong cơn tứ giận bà đã bạt tai cậu như 1 sự bùng nổ đạt giới hạn.
Cậu đau lắm nhưng không phải vì cái đau xác thịt mà cái đau ở trong lòng cậu, giông như 1 mũi kim chĩa thẳng vào trái tim nhỏ bé của cậu, từ nhỏ tới giờ cậu luôn phải sống theo sự áp đặt của ba mẹ đến nỗi cậu k có
lấy 1 người bạn bình thường, 17 năm cuộc sống của cậu chỉ biết thi hành mệnh lệnh của ba mẹ, cố gắng chăm chỉ học hành... chỉ có vậy theo lẫn cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Cậu đau vì ng sinh ra mình lại chẳng bao giờ hiểu mình, những ng mà cậu đã sống vì họ hết tuổi thơ ấu, họ chưa hề cho cậu cái gọi là tự do trẻ thơ, họ luôn bắt cậu phải chạy theo những thành tích mà họ áp đặt lên cậu và xem đó như là việc cậu muốn... nhưng họ đâu nghĩ tới cậu con trai độc nhất đã trót đam mê chuyện nội trợ từ khi còn rất nhỏ. Có lẽ cậu như 1 chú chim nhỏ được ở trong 1 cái lồng son... tuy ấm áp và an toàn nhưng mãi mãi k bao giờ có tự do.
Cậu buồn, suy nghĩ và quyết định.
Gom cả gia tài trong ống heo, cậu bỏ nhà đi theo cái mà cậu cho là đam mê và tự do với vỏn vẹn 700k... kinh nghiệm sống bằng không, bạn bè và của cải cũng xấp xỉ đều bằng không. Nhưng lúc đó cậu vui lắm, tôi đã thấy cậu cười 1 nụ cười tỏa nắng chiều hạ... nhưng nước mắt đã rơi. Mời các mem đón đọc part 2 nhé ^^!
 

Chủ đề tương tự

lặng lẽ

Mem lão thành
Thành viên BQT
MOD
Công Thần VNanchoi
#2
Mình tham gia vs chủ thớt đôi điều và cũng là ý kiến cá nhân thôi !!
Chủ thớt post phần sau thì để ý khoảng cách từng đoạn. Người đọc cũng dễ đọc hơn và
bắt mắt hơn.

P/s: @suuasura bạn lưu ý khi post bất cứ bài ở box nào bạn nhớ tags : gai goi .vnanchoi
Thanks topic
 

suuasura

New Member
#3
Mình tham gia vs chủ thớt đôi điều và cũng là ý kiến cá nhân thôi !!
Chủ thớt post phần sau thì để ý khoảng cách từng đoạn. Người đọc cũng dễ đọc hơn và
bắt mắt hơn.

P/s: @suuasura bạn lưu ý khi post bất cứ bài ở box nào bạn nhớ tags : gai goi .vnanchoi
Thanks topic
Vâng, tại e cũng mới nên chưa biết lần sau e sẽ thực hiện... tks ACMN
 

suuasura

New Member
#5
Hờ hờ... do công việc lu bu với phải hoàn thành nốt vài chương truyện ma cho các diễn đàn khác nên nay tranh thủ pót tiếp cho mấy huynh đài...;)...
Chương hai: Suy Kiệt
Với bảy trăm ngàn cậu chưa hề suy tính được phải chi tiêu như thế nào nơi thị thành đắt đỏ... điều mà chưa bao giờ cậu nghĩ tới:(.

Ban ngày cậu cùng chiếc ba lô lang thang hết đường này ngõ nọ mong muốn tìm được việc làm kế sinh nhai trước khi cậu trở thành xon ma đói... lây lất qua ngày cậu chỉ ăn bánh mì lạt lót dạ, uống nước ở những nơi cậu đi qua có bình nước từ thiện, đêm đêm cậu lấy ghế đá làm nệm lấy trời làm mền cho qua ngày đoạn tháng... cậu bé lang thang đi tìm ước mơ của mình...

Vào một đêm khuya tôi vô tình nhìn thấy cậu, cơ thể gầy guộc, quần áo lấm lem bụi bẩn, mặt mũi nhếch nhác đang khó nhọc lê từng bước chân nặng nề vương đầy máu đỏ... suốt hai tuần lang thang cô độc cậu vẫn chưa thể tìm đc việc vì ngta chê cậu có ngoại hình nhỏ, da lại trắng nên nghĩ cậu k làm đc việc... mà tôi nghĩ cũng có thể cậu k làm đc... Tiền bạc cạn túi, đôi giày cậu mang cũng rách bươm y như cuộc đời đậu hiện tại và cái gì đến cũng phải đến do nhịn đói lâu ngày cộng thêm việc di chuyển nhiều khiến cậu kiệt sức, đôi chân rướm máu, k biết cậu đã đi đc bao lâu... cậu lảo đảo lê những bước chân cuối cùng trên vỉa hè một đêm khuya mùa hạ... cậu gục ngã... điều cuối cùng cậu nghĩ đc...." mình đã làm hết khả năng".

Sau bao ngày mệt mỏi, tôi thấy một thằng bé với bàn chân rướm máu nằm ngất trên vỉa hè nhưng miệng vẫn nở nụ cười, một nụ cười của kẻ đi tìm tự do và hp.....

- Thằng bé ấy không sao đâu anh nhỉ? Người phụ nữ lo lắng.

- Ừ, em yên tâm, thằng bé chỉ vì đói quá nên ngất xỉu thôi...Ng đàn ông chắc chắn.

Cậu nghe bên tai mình có tiếng xì xào, cảm giác êm ái như trên chiếc giường của cậu thường hay nằm... mà đã lâu rồi cậu k còn nhớ tới nó... mình chết rồi sao?... mình đang ở đâu?... cậu từ từ mở mắt cho ánh sáng lọt vào khe cửa sổ tâm hồn... mọi hình ảnh đều bị nhòe trc khi cậu kịp nhìn rõ mọi thứ... cậu thấy hai người...

- Anh, nhìn kìa! Thằng bé tỉnh rồi. Người phụ nữ vui mừng.

- Anh thấy rồi!Ng đàn ông thở phào...

- Cô chú là ai? Cháu đang ở đâu?... cậu mệt mỏi cố gắng ngồi dậy.

- Đừng cố, cậu bé! Cứ nằm yên đấy, đây là bệnh viện.

- Bệnh viện...? Cậu lờ mờ nhớ lại chuyện mình ngất hôm trước.

- Đúng rồi, nhưng cô thấy lạ là tại sao châu ngất rồi mà miệng vẫn có thể cười mãn nguyện như thế? Chắc là cháu đã đi bộ rất lâu đúng không?... ng đàn bà đưa cho cậu ly nước.

- Cháu... cháu! Cậu ngại ngùng trl.

- Nếu cháu thấy ngại cũng không sao? Tiền viện phí ta đã lo xong hết rồi nên cháu cứ yên tâm mà nghỉ ngơi.

Cảm thấy thái độ của mình hơi khiếm nhã cậu bào chữa, dù gì thì cũng là ân nhân của cậu.

- Dạ, xin lỗi chú, không phải cháu không muốn nói mà việc cháu nói ra chẳng hay ho tí nào cả:(

- Không sao, gặp nhau là cái duyên mà! Với lại thấy cháu trong hoàn cảnh đó thì ai mà không giúp chứ. Ng đàn bà xoa đầu cậu vẻ trìu mến.

Cậu tường thuật lại toàn bộ sự việc cho hai ng nghe k thiếu chi tiết nào... cũng không một chữ gian dối... có lẽ cậu vẫn còn ngây thơ:cool:

- Ta lại không nghĩ cha mẹ cháu lại quá áp đặt như thế? Ng đàn ông bức xúc.

- Anh này, chắc cũng vì họ yêu thương thằng bé quá nên mới trở nên tiêu cực thôi... nhưng cháu bỏ nhà đi như vậy là không hay... có lẽ họ giờ đang rất lo cho cháu đó... cậu bé à... ng phụ nữ dịu dàng.

- Có lẽ cháu là một thằng nhóc hư hỏng! Cậu nói rồi quay sang phía của sổ nơi mấy chú chim đang chạy nhảy ca hát ríu rít trên mấy cành cây.... mặc dù có nguy hiểm có gian nan nhưng cậu thèm khát cái tự do hơn là nỗi sợ hãi... cậu mỉm cười quay lại.

- Cháu cảm ơn cô chú, khi nào cháu có tiền cháu sẽ gửi trả cô chú... dù thế nào cháu cũng phải tìm được sự tự do, lí tưởng và cuộc sống mà cháu hằng ao ước. Cháu không muốn mình trở thành một chú chim mãi mãi chỉ biết hót trong cái lồng sắt ngục tù kia...

- Ta hiểu, nếu cậu muốn tìm việc có thể đến tiệm của ta... hiện tại đang thiếu ng nấu ăn cho nhân viên.Ông bất chợt nhận thấy nét mặt cương quyết, nghị lực và sự can đảm trong ánh mắt cậu.

- Đúng rồi đó cháu, tiệm cô đang thiếu ng nấu ăn, vừa hợp sở trường của cháu...đồng ý nhé! Ng phụ nữ hồ hởi.

- Cơ hội không đến với ai hai lần,nếu cháu không biết nắm bắt thì mãi mãi ước mơ của cháu chỉ là con số không tròn trĩnh.

Cậu suy nghĩ... và đồng ý...! Chết đi sống lại là may mắn, có ng giúp đỡ là vô cùng may mắn...

- Cảm ơn con! Ng phụ nữ lỡ miệng ngại ngùng nhìn chồng mình, có lẽ ông ấy hiểu những gì bà nghĩ và chính ông cũng muốn vậy.

Cậu không để ý sắc mặt của hai ng ấy... vẫn chăm chú nhìn những cánh chim tự do...
Đây thuộc thể loại tình cảm mười tám cộng nên em mạn phép viết cho đầy đủ bác nào máu quá thì em cũng chịu thôi... mời các bác đón xem part ba nhé... nếu thấy đc comment vài dòng giúp em có động lực... tks all:D:D:D
 

lặng lẽ

Mem lão thành
Thành viên BQT
MOD
Công Thần VNanchoi
#10
:oops:
Có động lực dồi dào luôn... à mà thể loại bác nói là thể loại gì vậy? Thông não e phát
Mình đang trêu thủ thớt là topic của thớt đó :D
 

suuasura

New Member
#11
Xin chào quý anh em đồng râm! Hôm nay sẽ tiếp chương ba và một phần Chương bốn... mời quý ae theo dõi.

Chương ba: Công việc và Hạnh Phúc.

Một ngày sau khi xuất viện cậu xin được bắt tay vào công việc luôn, tuy không cảm thấy hài lòng nhưng ông cũng phải miễn cưỡng chấp nhận bởi thái độ cương quyết của cậu.

Ông tên Trịnh Đình Phong là ng có tiếng trong làng bánh mì tại thành phố, là ng khá tài giỏi và khá điềm đạm. Bà là Dương Thủy Phụng một ng phụ nữ hiền lành, thật thà và khá đảm đang. Hai ng cũng đã từng trải qua thời kì phong ba sóng gió trong tình yêu mới đến được với nhau, nhưng hạnh phúc k viên mãn khi tình yêu của họ không bao giờ kết trái vì cả hai đều vô sinh. Thật trớ trêu... Họ cũng đã quyết định xin con nuôi và khi gặp cậu, ý muốn đó lại tăng lên gấp bội phần.

Mười bảy năm chào đời, hôm nay cậu chính thức đi làm.

- Xin chào tất cả mọi ng con tên là Suu. Cậu lễ phép cúi đầu.

- Đây là đầu bếp mới cho tiệm này, tôi mong mọi ng sẽ giúp đỡ thằng bé! Ông nói.

- Nhóc đã khỏe vẳng chưa mà đi làm sớm vậy. Giọng ng đàn ông thừa lipit, trọc đầu hỏi han.

- Cảm ơn chú, cháu ổn mà.

- Nhóc, làm đc k đó?o_O Giọng miền tây của một ng con gái rất dễ thương làm cậu thấy ấm áp lạ.

- Dạ! Được mà chị Cậu ấp úng nói không nên lời khi cậu quay sang bắt gặp một khuôn mặt khả ái, thanh tú với nụ cười vô cùng duyên dáng đang nhìn cậu.

Đó là Quyên, hơn cậu ba tuổi là ng bán hàng kiêm quản lí việc sổ sách của của tiệm rất được ông Phong trọng dụng.

- Nhóc nhìn công tử thế kia không biết có làm nên trò trống gì không đây... nấu ăn đâu phải việc dễ dàng... Cậu thanh niên có mái tóc vàng hoe môi ngậm điếu thuốc tỏ vẻ xem thường cậu.

- Thôi... đừng làm thằng bé nó sợ, cứ cố gắng hết khả năng nhé " con trai" . Ông quay sang trấn an tinh thần cậu.

Có lẽ cậu không hiểu chứ mọi ng thì cứ tủm tỉm cười mãi do hiểu ngầm hai từ " con trai" của ông Phong có ý nghĩa như thế nào.

Tiệm có diện tích hơn năm chục mét vuông với một trệt một lầu làm nơi nghỉ ngơi của mấy ông giặc kể cả tắm rửa vệ sinh... quay tay các kiểu:D, bên dưới là khu vực bán hàng, làm bánh và phòng của Quyên, rồi đến nơi vệ sinh tắm rửa của nữ. Lí do Quyên có phòng riêng là bởi vì nàng còn phải thức sớm để mở cửa tiệm, tránh làm những ng khác mất giấc ngủ, thứ hai đơn giản vì Quyên là nữ duy nhất trong một cái tiệm có năm thằng đàn ông và một thằng nhóc mười bảy tuổi.;)

Cậu bắt đầu công việc bằng một buổi đi chợ hoành tráng do chính Quyên tháp tùng để tiện việc kì kèo giá cả... nhưng Quyên lại cảm thấy bất ngờ về khả năng mặc cả rất giỏi của cậu... đến Quyên là con gái nội trợ mà cũng phải ngã mũ chào thua:D

- Em hay thật đấy! Nhhững chỗ vừa nãy rất khó mặc cả với họ vậy mà em... ! Quyên thán phục.

- Có gì đâu chị! Cái này là em học của m... Tự dưng cậu bỏ lỡ giữa chừng câu nói đôi mắt vương chút u buồn ảm đạm:(

- Thôi chị hiểu mà. Quyên nắm tay cậu an ủi.

Phản xạ tự nhiên, cậu rút tay lại... hình như cho đến bây giờ cậu vẫn chưa va chạm cơ thể với ng khác phái dù là chỉ nắm tay.

- Em... em... không sao đâu chị! Mình đi tiếp thôi, còn khá nhiều thứ phải mua... cậu đánh trống lảng với khuôn mặt đỏ bừng... thì ra cậu mắc cỡ.:p

Mọi ng ai cũng bận bịu với công việc của mình, cậu cũng vậy... làm cá, rửa rau, sơ chế nguyên liệu, mồ hôi đã thấm ướt cả chiếc áo sơ mi và nhỏ giọt xuống nền, nhưng đây mới chính là điều mà cậu tìm... Mệt nhưng hạnh phúc... đơn giản chỉ có thế.:cool:

Đã gần trưa, mọi ng cũng cảm thấy đói bụng, mùi thơm của thức ăn cứ phảng phất khiến Quyên k cầm lòng đc... tranh thủ lúc tiệm k có khách cô lén chạy xuống xem cậu đã làm đc những gì rồi... bởi sự kích thích của mùi thức ăn hay là do sự có mặt của cậu:confused:

Trong kho đang loay hoay với chiến trường của riêng cậu thì bên ngoài nhà bếp có người con gái đang theo dõi từng động tác của cậu một cách chăm chú nhất... Quyên cười mỉm.

Giờ cơm trưa đã đến, mọi ng đã có mặt đông đủ ở nhà ăn kể cả vợ chồng ông Phong cũng có mặt, điều này làm những ng làm không khỏi ngạc nhiên.

- Trời ơi, thơm quá đi mất... làm ngoài kia mà nghe mùi thơm cầm lòng không được luôn à. Cậu trai tóc vàng hít lấy hít để.

- Công nhận là cháu có khiếu thật đó! Bà Phụng nhìn những món ăn còn đang bốc khói nghi ngút tấm tắc.

- Mọi ng đã ăn đâu mà khen dữ vậy! Cậu ngại ngùng.

- Mùi thơm thế này không ngon cũng thành ngon thôi e à.!;) Quyên tiếp lời.

- Thôi, mọi ng còn chờ gì nữa... ăn thôi... tôi đói rồi. Ông Phong đụng đũa.

Cậu cũng làm đủ ba món canh, xào, mặn như những bữa cơm bình thường ở nhà: cá lóc kho tộ, canh chua điêng điểng , bò xào cải chua... vậy mà cha mẹ cậu chưa bao giờ khen cậu lấy một lời, còn mắng cậu sau này k đc làm mấy cái chuyện đàn bà như thế này nữa... cậu buồn chỉ biết nuốt nước mắt vào trong đành làm đứa con ngoan cho cha mẹ cậu vui lòng... đến hôm nay cậu mới hiểu rõ vì sao cậu thấy vui khi nấu ăn cho mọi ng... Được làm thứ mình thích, nhìn thấy nụ cười vui vẻ của mọi ng như một món quà mà chỉ riêng cậu mới cảm nhận được... vậy mà ngần ấy năm... gia đình cậu không cho cậu đc dù chỉ một lần.

Cậu khóc, nước mắt rơi vừa uất nghẹn vừa hạnh phúc, thứ nước mắt của kẻ cô độc đang cảm thấy hạnh phúc mà tôi nghĩ ít ai có đc, ít ai hiểu được giá trị của những giọt nước mắt ấy.:(:(:(. Cậu vỡ òa trong niềm vui của mọi ng làm bà Phụng cũng rưng rưng theo... Một cậu bé kì lạ.
Đây mới đích thị là gia đình mà cậu hằng ao ước.

Không chỉ chăm lo ăn uống cho mọi ng, cậu còn quan tâm về chế độ dinh dưỡng và sức khỏe cho từng ng một... khi thì cậu nấu chè, khi làm bánh... khi nấu nước mát... cậu cho rằng chỉ những thứ mình tự tay làm ra mới đảm bảo sức khỏe cho mọi ng... lúc rảnh rỗi cậu hay phụ Quyên bán hàng hoặc phụ làm bánh mì cùng các chú các anh... khi thì bưng bê... khi thì vác bột mì... cứ luôn chân luôn tay cho đến khi cậu mệt rã rời mới chịu nghỉ ngơi một chút... Càng làm cậu càng đc mọi ng quý mến nhiều hơn và biệt danh " Chim Sâu" cậu có luôn từ đó... một chú chim siêng năng và cần mẫn.

Cậu thích cái biệt danh ấy... cậu cũng như một loài chim khát vọng tự do và cuộc sông hạnh phúc....
 
Top Bottom