Chương 1 : Một Đi Không Trở lại.
Vào một buổi sớm đầu hạ, khi ánh nắng đã chan hòa vào dòng người tất bật, các sĩ tử vào nhưng ngày cuối tháng 6 bận rộn với đống bài vở chất như núi " Ngũ Hành Sơn", không sai khi tôi ví von như thế... bởi những lo toan cho tương lai, cho ước mơ và khát vọng đầu đời. trước ngưỡng cửa cuộc đời hầu như bất kì ai cũng muốn vào 1 trường ĐH, CĐ... nào đó. Yên vị 4- 5 năm, mài đũng quần trên các giảng đường để rồi ao ước sau này mình sẽ trở thành ông này bà nọ... Riêng cậu... cậu vì gia đình.
Suu là tên người ta thường gọi cậu và cũng là cái biệt danh gần giống với tên thật của cậu, hiện cậu đang là 1 Gamer PR cho 1 quán Game nổi tiếng trong thành phố. Chẳng ai biết cậu đến từ đâu... chỉ thấy cậu xuất hiện vào đầu mùa hạ, một trưa hạ nóng bức tràn đầy nhựa sống.
Ngược thời gian đôi chút trở về quá khứ 2 năm trước khi cậu có mặt tại đây, đó là 1 ngày đầu hạ... trước kì thi ĐH, CĐ vài ngày...
- Má à, con sẽ không thi ĐH đâu, con sẽ học nấu ăn! Cậu cương quyết.
- Mày bị điên hả con? K thi ĐH chứ m tính làm cái gì trong cái xã hội đầy bon chen này? Nấu ăn? suốt ngày úp mặt vào bếp, t sanh ra mày là 1 thằng con trai chứ đâu phải là đứa con gái.
- Nhưng nó là đam mê má à! Cậu to tiếng.
- Đam mê? Bà hỏi lại
- Con nói rồi, con sẽ học nấu ăn con sẽ trở thành đầu bếp. Từ nay con sẽ không bao giờ sống theo sự sắp đặt của cha má nữa... Con Không Phải Là Người Máy. Cậu nhấn mạnh những từ cuối... có lẽ trong cậu đã chất chứa bao nỗi niềm cho nên cậu mới phát ngôn 1 câu theo tôi là mất dạy như vậy.
- Mất dạy! mày học ai cái tính nói hỗn với mẹ mày như thế vậy! Có lẽ bà sock trước câu nói của cậu và trong cơn tứ giận bà đã bạt tai cậu như 1 sự bùng nổ đạt giới hạn.
Cậu đau lắm nhưng không phải vì cái đau xác thịt mà cái đau ở trong lòng cậu, giông như 1 mũi kim chĩa thẳng vào trái tim nhỏ bé của cậu, từ nhỏ tới giờ cậu luôn phải sống theo sự áp đặt của ba mẹ đến nỗi cậu k có
lấy 1 người bạn bình thường, 17 năm cuộc sống của cậu chỉ biết thi hành mệnh lệnh của ba mẹ, cố gắng chăm chỉ học hành... chỉ có vậy theo lẫn cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Cậu đau vì ng sinh ra mình lại chẳng bao giờ hiểu mình, những ng mà cậu đã sống vì họ hết tuổi thơ ấu, họ chưa hề cho cậu cái gọi là tự do trẻ thơ, họ luôn bắt cậu phải chạy theo những thành tích mà họ áp đặt lên cậu và xem đó như là việc cậu muốn... nhưng họ đâu nghĩ tới cậu con trai độc nhất đã trót đam mê chuyện nội trợ từ khi còn rất nhỏ. Có lẽ cậu như 1 chú chim nhỏ được ở trong 1 cái lồng son... tuy ấm áp và an toàn nhưng mãi mãi k bao giờ có tự do.
Cậu buồn, suy nghĩ và quyết định.
Gom cả gia tài trong ống heo, cậu bỏ nhà đi theo cái mà cậu cho là đam mê và tự do với vỏn vẹn 700k... kinh nghiệm sống bằng không, bạn bè và của cải cũng xấp xỉ đều bằng không. Nhưng lúc đó cậu vui lắm, tôi đã thấy cậu cười 1 nụ cười tỏa nắng chiều hạ... nhưng nước mắt đã rơi. Mời các mem đón đọc part 2 nhé ^^!
Vào một buổi sớm đầu hạ, khi ánh nắng đã chan hòa vào dòng người tất bật, các sĩ tử vào nhưng ngày cuối tháng 6 bận rộn với đống bài vở chất như núi " Ngũ Hành Sơn", không sai khi tôi ví von như thế... bởi những lo toan cho tương lai, cho ước mơ và khát vọng đầu đời. trước ngưỡng cửa cuộc đời hầu như bất kì ai cũng muốn vào 1 trường ĐH, CĐ... nào đó. Yên vị 4- 5 năm, mài đũng quần trên các giảng đường để rồi ao ước sau này mình sẽ trở thành ông này bà nọ... Riêng cậu... cậu vì gia đình.
Suu là tên người ta thường gọi cậu và cũng là cái biệt danh gần giống với tên thật của cậu, hiện cậu đang là 1 Gamer PR cho 1 quán Game nổi tiếng trong thành phố. Chẳng ai biết cậu đến từ đâu... chỉ thấy cậu xuất hiện vào đầu mùa hạ, một trưa hạ nóng bức tràn đầy nhựa sống.
Ngược thời gian đôi chút trở về quá khứ 2 năm trước khi cậu có mặt tại đây, đó là 1 ngày đầu hạ... trước kì thi ĐH, CĐ vài ngày...
- Má à, con sẽ không thi ĐH đâu, con sẽ học nấu ăn! Cậu cương quyết.
- Mày bị điên hả con? K thi ĐH chứ m tính làm cái gì trong cái xã hội đầy bon chen này? Nấu ăn? suốt ngày úp mặt vào bếp, t sanh ra mày là 1 thằng con trai chứ đâu phải là đứa con gái.
- Nhưng nó là đam mê má à! Cậu to tiếng.
- Đam mê? Bà hỏi lại
- Con nói rồi, con sẽ học nấu ăn con sẽ trở thành đầu bếp. Từ nay con sẽ không bao giờ sống theo sự sắp đặt của cha má nữa... Con Không Phải Là Người Máy. Cậu nhấn mạnh những từ cuối... có lẽ trong cậu đã chất chứa bao nỗi niềm cho nên cậu mới phát ngôn 1 câu theo tôi là mất dạy như vậy.
- Mất dạy! mày học ai cái tính nói hỗn với mẹ mày như thế vậy! Có lẽ bà sock trước câu nói của cậu và trong cơn tứ giận bà đã bạt tai cậu như 1 sự bùng nổ đạt giới hạn.
Cậu đau lắm nhưng không phải vì cái đau xác thịt mà cái đau ở trong lòng cậu, giông như 1 mũi kim chĩa thẳng vào trái tim nhỏ bé của cậu, từ nhỏ tới giờ cậu luôn phải sống theo sự áp đặt của ba mẹ đến nỗi cậu k có
lấy 1 người bạn bình thường, 17 năm cuộc sống của cậu chỉ biết thi hành mệnh lệnh của ba mẹ, cố gắng chăm chỉ học hành... chỉ có vậy theo lẫn cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Cậu đau vì ng sinh ra mình lại chẳng bao giờ hiểu mình, những ng mà cậu đã sống vì họ hết tuổi thơ ấu, họ chưa hề cho cậu cái gọi là tự do trẻ thơ, họ luôn bắt cậu phải chạy theo những thành tích mà họ áp đặt lên cậu và xem đó như là việc cậu muốn... nhưng họ đâu nghĩ tới cậu con trai độc nhất đã trót đam mê chuyện nội trợ từ khi còn rất nhỏ. Có lẽ cậu như 1 chú chim nhỏ được ở trong 1 cái lồng son... tuy ấm áp và an toàn nhưng mãi mãi k bao giờ có tự do.
Cậu buồn, suy nghĩ và quyết định.
Gom cả gia tài trong ống heo, cậu bỏ nhà đi theo cái mà cậu cho là đam mê và tự do với vỏn vẹn 700k... kinh nghiệm sống bằng không, bạn bè và của cải cũng xấp xỉ đều bằng không. Nhưng lúc đó cậu vui lắm, tôi đã thấy cậu cười 1 nụ cười tỏa nắng chiều hạ... nhưng nước mắt đã rơi. Mời các mem đón đọc part 2 nhé ^^!