LẤY GÁI VỀ LÀM VK (full)

ỐC kute

⚡ʙᴀᴅ ԍιʀʟ
Cái kiểu hờn dỗi của anh làm tôi không nhịn được cười, cuối cùng phải ngọt nhạt nịnh nọt vài câu không người bệnh lại bực tức, mặt mày cau có rồi ăn lại không ngon:
  • – Ăn nhiều lên cho nhanh khỏe, vài hôm nữa em hầm chim bồ câu cho, ăn cái đấy bổ lắm.
  • – Không cần.
  • – Sao anh bảo đau đầu?
Huy không thèm trả lời nữa mà chỉ tập trung ăn cơm, tôi thì không đói nên không muốn ăn, tôi nghĩ chúng tôi khó khăn lắm mới có thời gian bên nhau thoải mái như thế này, bây giờ không muốn tranh cãi nữa mà chỉ muốn ngồi cạnh nhìn nhau ăn thôi như ngày xưa thôi, thế cũng đã đủ rồi.
Lúc ở Chùa, thật sự tôi chưa từng nghĩ Huy lại đề nghị mình về nấu cơm cho anh ăn, tôi cứ tưởng anh sẽ nổi điên mắng tôi một trận vì vô trách nhiệm với người khác, anh bị khâu mấy mũi như thế vì tôi mà tôi không thèm hỏi thăm, cũng chẳng một lời cảm ơn.
Thế nhưng, khi nhìn sắc mặt thoáng vui vẻ của anh khi tôi gật đầu đồng ý, tôi mới hiểu một điều: Hóa ra anh chưa từng trách tôi, cũng giống như trước đây, cho tôi bất cứ thứ gì cũng chẳng lăn tăn suy nghĩ, bây giờ cũng vậy, anh làm cho tôi mọi điều mà chẳng đòi hỏi tôi phải trả ơn hay gì cả. Cái mà anh muốn chẳng qua cũng chỉ là một bữa cơm, cũng có thể chỉ là một chốn đi về.

  • – Không ăn à mà nhìn tôi thế? Đẹp trai lắm à?
  • – Ừ, đẹp trai. Đẹp giống như tài tử điện ảnh ấy.
  • – Vớ vẩn.
Tôi thấy anh đã ăn hết một bát cơm nên lại xới cho anh thêm bát khác, cười cười:
  • – Công ty anh mở chi nhánh trong này đã ổn chưa?
  • – Tàm tạm. Mỗi tội vẫn còn thiếu người.
  • – Sao thế? Em tưởng tuyển đủ nhân viên rồi chứ, từ hồi công ty anh làm từ thiện ở Chùa đến giờ cũng gần ba tháng rồi còn gì.
  • – Ừ, mãi vẫn thiếu một thư ký kiêm kế toán. Tôi chẳng thấy ai làm được cả.
  • – À. Chắc điều kiện tuyển nhân viên của công ty anh khắt khe quá thôi chứ em thấy kế toán bây giờ nhiều mà, toàn người trẻ mà giỏi nữa.
  • – Hay cô có kinh nghiệm làm kế toán, cô làm đi.
  • – Em á?
Tôi tròn mắt, thật ra công việc tốt như thế ai chả muốn làm, mỗi tội tôi với anh còn nhiều khúc mắc lắm, điển hình là Vy này, rồi gia đình anh này, sau đó là tình cảm chênh vênh của cả hai, đã xác định được tình cảm của nhau là gì đâu, giờ tự nhiên vào làm cho công ty anh như thế, tôi sợ lại lắm chuyện rắc rối.
  • – Thôi ạ, giờ em đang bán hoa với Huyền rồi. Việc cũng nhàn, mà nó lại có một mình nữa nên không muốn bỏ nó.
  • – Bán hoa thì được mấy đồng.
  • – Anh nhầm, một tháng thu nhập của bọn em, trừ hết tiền chi phí linh tinh đi, chia ra mỗi đứa được gần mười triệu đấy.
  • – Tôi trả cô mười lăm triệu, ngày mai bắt đầu đi làm, đang thiếu nhân viên.
  • – Không, em không đi làm đâu.
Huy ngẩng đầu nhìn tôi, ánh mắt anh rất sâu, sâu không thấy đáy. Lần đầu tiên tôi cãi lời mà anh chẳng nổi giận, còn bày ra cái điệu bình tĩnh trăm năm khó gặp, hỏi tôi:
  • – Sao lại không đi làm? Sợ gì à?
  • – Giờ anh sắp lấy vợ rồi, mà quan hệ của em với Vy thì anh biết rồi đấy, trước đến giờ cũng chẳng tốt đẹp gì, thế nên tốt nhất là bớt liên quan đến nhau, đừng làm người yêu anh hiểu nhầm nữa. Không thì mệt lắm.
  • – Ai bảo cô tôi sắp lấy vợ?
  • – Ai chẳng bảo thế ạ? Trước anh cũng bảo còn gì. Anh bảo cuối năm đó lấy vợ, chẳng biết sao đến bây giờ chưa lấy nhưng chắc cũng sắp rồi chứ?
  • – Vớ vẩn, giờ tôi chẳng có người yêu, cũng chẳng có vợ.
  • – Ơ.
Nghe anh nói thế, trái tim tôi đột nhiên rung động lạ thường, cảm giác giống như mình sắp nắm giữ được cả thế giới làm lòng tôi bỗng chốc cực kỳ xốn xang.
  • – Không phải sợ gì cả, có tôi ở đây không ai dám làm gì cô đâu.
  • – Sao anh với Vy lại…
  • – Tò mò à?
  • – Vâng. Em thấy anh với Vy yêu nhau lâu rồi mà, cả anh Dương cũng biết hai người sắp cưới. Giờ tự nhiên nói thế thấy lạ quá, sao sao ấy.
  • – Nghe kể chuyện không?
Tôi muốn nói “Không”, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý. Đàn bà mà, lúc nào cũng bị sự tò mò kích thích, hơn nữa, trước nay quen anh, Huy luôn là người ít nói, ít chia sẻ, thế nên lần đầu tiên anh chủ động bảo kể chuyện cho tôi, tất nhiên là tôi muốn nghe.
Huy thấy tôi nghe lời đột xuất thì khẽ cười, bảo tôi:

  • – Sang bên này ngồi.
  • – Vâng.
Tôi rót sẵn cho anh một cốc nước ấm, để lên bàn rồi ngồi xuống bên cạnh. Ai ngờ còn chưa kịp đặt mông ngồi xuống ghế thì anh đã kéo tôi vào lòng, để tôi ngồi lên đùi anh rồi nói:
  • – Ngồi im, kể chuyện phải thế này mới giống bố kể chuyện cho con nghe. Cựa quậy là tôi mất hứng.
Tôi phì cười, sau rồi cũng mặc anh thích làm gì thì làm.
Thế mà trong khi tôi háo hức được nghe kể chuyện thì anh lại giở trò lừa đảo, nói đúng một câu: “Bây giờ tôi với Vy chả còn gì nữa, tôi độc thân, cô chưa có chồng, hay là tôi lại nuôi cô, thấy được không?”
 

ỐC kute

⚡ʙᴀᴅ ԍιʀʟ
Tôi trợn mắt:
  • – Anh kể chuyện kiểu gì đấy. Thế thôi à?
  • – Thế thôi chứ muốn kể kiểu gì nữa?
  • – Sao anh với Vy lại chia tay? Hai người chia tay lâu chưa?
  • – Tóm lại là chia tay rồi, cứ biết thế là được.
  • – Không tin, anh lừa em.
  • – Tôi lừa cô làm quái gì, cô có cái gì mà lừa.
  • – Nhưng sao anh Dương bảo anh sắp cưới?
  • – Nó ở đây làm sao biết được Hà Nội làm sao.
Nghĩ cũng đúng, tôi gật gù:
  • – Ừ, nhưng mà… từ từ, để em tính đã.
  • – Cứ quyết thế đi, tý tôi cho địa chỉ công ty, mai đến báo với lễ tân rồi nhận việc là được.
Tôi thấy dưới mông tự nhiên cộm cộm, lúc đầu không biết là gì, với cả cũng không nghĩ nhiều nên thò tay xuống định lôi ra cho dễ ngồi. Ai ngờ vừa giơ tay thì Huy đứng phắt dậy, đặt tôi xuống ghế bên cạnh rồi nói:
  • – Đi tắm đã, đợi tý, tắm xong tôi đưa về.
Tôi ngơ ngác chẳng hiểu mô tê gì mà ông này thay đổi thái độ nhanh như chớp thế, mà giờ mới gần một giờ trưa thì tắm tiếc gì, mãi một lúc sau tôi mới ngờ ngợ hiểu ra một chuyện, xong không nhịn được mà ôm bụng lăn ra cười.
Đúng là nhạy cảm quá thể, có thế thôi mà cũng cứng!!!
Tôi cười một lúc rồi mới đứng dậy dọn dẹp. Nhà anh là một căn chung cư ở trên tầng 21, rộng rãi thoáng mát, bếp cũng hướng ra bên ngoài nên rất sáng và sạch sẽ. Tôi có cảm giác thích căn bếp này hơn bếp ở nhà anh thuê cho tôi hồi trước nên rửa bát xong cứ lau đi lau lại mãi, còn vừa lau vừa lẩm bẩm hát.
Đang say sưa ngâm nga thì một vòng tay mát lạnh tự nhiên đặt trên eo tôi, sau đó rồi tôi vào lòng.
Hơi thở của anh phả vào tai tôi:

  • – Hát gì đấy, yêu đời thế?
  • – Hát gì đâu? Bỏ em ra, em đang dọn.
  • – Ôm một lúc thôi.
Tôi cười, mà trong nụ cười còn có cả đau lòng nữa. Hai năm rồi chúng tôi không gần gũi da thịt thế này, bây giờ bao nhiêu chuyện qua đi, mỗi một cái đụng chạm cũng làm tôi nhớ lại rất nhiều những kỷ niệm ngày trước.
Hóa ra có nhiều chuyện Huy không nói với tôi, từ những việc anh âm thầm làm cho tôi đến cả tình cảm của bản thân mình, mãi đến tận giờ tôi mới tạm hiểu được một chút con người anh, ví dụ như “Ôm một lúc thôi”, nghĩa là mấy năm qua anh cũng rất nhớ tôi, vì nhớ nên mới muốn ôm một lúc.
Bình thường, anh sẽ không thích nói những câu như thế.
Tôi không trả lời nữa mà mặc kệ anh muốn ôm thế nào thì ôm, chúng tôi cứ lặng lẽ đứng trong gian bếp đầy ánh sáng, im lặng nghe tiếng từng tim đập bình thường mà lại rất đỗi thân thương của nhau, giây phút này tôi nghĩ chỉ cần một hành động đơn giản của anh thôi, có lẽ cũng đủ đáng giá hơn cả trăm ngàn lời nói.
Rất lâu sau, anh mới lên tiếng:

  • – Không nhớ tôi à?
  • – Sao thế? Anh lại đang có tâm trạng gì à?
  • – Ừ.
  • – Tâm trạng gì, kể cho em nghe xem nào
  • – Cái này phải lên giường mới nói được.
  • Này, đừng có dụ dỗ em. Bây giờ em không dễ lừa như ngày xưa nữa đâu nhé, cho nhiều tiền mấy cũng không mua được.
  • – Ai bảo em là tôi mua? Vớ vẩn.
  • – Thế không mua thì anh định làm gì?
  • – Đã bảo lên giường mới nói được.

Nói xong, anh xoay người tôi lại rồi cúi xuống, bế bổng tôi lên tay. Lần đầu tiên được bế, mà lại là người như Huy bế nên tôi không khỏi bất ngờ, đần mặt ra mất mấy giây mới kêu toáng lên:

  • – Anh làm gì thế? Bỏ em xuống, Huy, bỏ em xuống.
  • – Từ từ, đến giường rồi bỏ.
Đúng là đến giường thì anh bỏ tôi xuống thật, nhưng mà tôi còn chưa kịp chạy thì anh đã đè lên người, giữ chặt lấy hai tay tôi. Huy nhìn tôi chằm chằm, còn tôi nằm dưới thì mặt đỏ như gấc, hai má nóng bừng như kiểu lần đầu tiên sắp bị ăn thịt, xấu hổ chẳng biết trốn vào đâu.
  • – Định không mua theo năm nữa, bao trọn gói.
  • – Em không bán, vớ vẩn, bỏ em ra xem nào.
  • – Tôi có nhiều cách để em bán lắm, thử cách đầu tiên luôn không?
  • – Anh lại định đe dọa em đấy à? Em không sợ đâu, khỏi phải dọa mất công.
  • – Ai dọa em làm gì, tôi toàn làm thật.
Vừa dứt lời, môi anh đã hạ xuống môi tôi, không cho tôi một cơ hội nào để vùng vẫy mà ghì chặt hôn xuống, nhanh chóng tàn sát môi lưỡi tôi.
Môi của anh rất ngọt, đầu lưỡi mềm mềm mát mát nhẹ nhàng trườn vào miệng tôi rồi cuốn lấy đầu lưỡi tôi, phảng phất còn nếm được cả mùi sữa tắm thơm thơm của anh, đầu óc tôi lập tức choáng váng.
Từ khi bán trinh cho anh cho đến tận bây giờ, đây là lần đầu tiên Huy hôn tôi, cách hôn của anh hóa ra cũng nhanh, chuẩn, ác giống hệt như tính của anh, cuồng dã, mê loạn và cố chấp, làm tôi không tự điều khiển được mà cứ ngây ngất mặc bản thân mình bị cuốn theo. Tôi muốn giơ tay đẩy ra hoặc kháng cự, dù là yếu ớt cũng được, nhưng rồi cả người giống như bị rút cạn sức lực, tay chân không nghe theo điều khiển nữa mà cứ xụi lơ nằm trong lòng anh, mặc anh muốn hôn sao thì hôn.
 

ỐC kute

⚡ʙᴀᴅ ԍιʀʟ
Huy hôn một lúc mới ngừng lại, buông tôi ra rồi thở hổn hển. Lát sau, anh nói:
  • – Anh nhịn lâu lắm rồi đấy, mình làm đi.
Thật ra tôi rất muốn từ chối, vì không hiểu sao tôi vẫn cảm thấy thế này nhanh quá, anh mới nói với tôi chuyện anh đã chia tay Vy thôi mà, tôi còn chưa xác thực được thông tin đó có đúng không, hơn nữa dù có đúng thì anh cũng đã tỏ tình với tôi đâu, sao lại đưa nhau lên giường nhanh thế?
Nhưng mà, khi thấy đôi mắt đen và sâu của anh nhìn chằm chằm mình,nhìn một cách đầy trịnh trọng và chân thành chứ không lạnh nhạt giống như trước đây, cũng không phải vì dục vọng mà nhìn tôi như thế, cuối cùng, tôi không tự chủ được, giơ tay chạm vào mắt anh:

  • – Anh cũng biết nhịn cơ à, em không tin đâu.
  • – Thế em nghĩ anh vào tận đây làm gì thế? Ở Hà Nội không sướng hơn à?
Tôi đỏ mặt:
 

ỐC kute

⚡ʙᴀᴅ ԍιʀʟ
  • – Trước anh chẳng bảo “tôi vào đây chả phải vì cô” còn gì, bây giờ lại nói thế ai mà tin.
Huy cười, cúi xuống chạm trán anh vào trán tôi:
  • – Ờ đúng rồi còn gì, anh vào đây chả phải vì em, anh vào vì người anh thích đấy.
Người như Huy mà nói ra được câu này, có là thật hay giả thì tôi vẫn tin, tin bất chấp. Trái tim tôi vì câu “người anh thích” mà rung động điên cuồng, ruột gan ngập tràn thổn thức, giống như một đứa con gái mười tám tuổi mới biết yêu lần đầu, bao nhiêu ngọt ngào đều dồn cả vào đôi mắt anh.
Tôi chủ động vòng tay lên ôm lấy cổ anh, Huy cũng tìm kiếm môi tôi, chúng tôi mãnh liệt hôn nhau, hôn đến quên trời quên đất.
Khi nụ hôn không thể thỏa mãn bao nhiêu mong nhớ suốt mấy năm trời xa cách của chúng tôi nữa, tay anh bắt đầu lần đến từng vị trí đã quen thuộc trên cơ thể tôi, bàn tay to của anh vuốt ve dọc eo tôi rồi thì thầm:

  • – Hình như ít mỡ đi nhiều rồi, gầy quá.
  • – Em ở trong này đói ăn mà.
  • – Từ giờ chỉ việc ở nhà, anh nuôi.
  • – Không cần anh nuôi, em đi làm với anh.
Đôi môi mỏng của anh hơi nhếch lên, sau đó giữ lấy trán tôi hôn chụt một cái:
  • – Ừ, ngày mai đi làm, giờ “làm” đã.
Nói rồi, tay anh nhanh chóng luồn qua áo tôi, đặt ở trước ngực rồi bắt đầu cử động. Bình thường ngực tôi cũng được coi là đầy đặn, nhưng mà hình như anh vẫn chưa cảm thấy đủ nên cứ vặn vẹo ngực tôi mãi, cuối cùng không chịu được, xé phăng áo của tôi ra, cúi đầu ngậm lấy.
Cả người tôi lập tức cứng lại.
Tôi giống như người mất hồn, dưới sự đụng chạm mát lạnh của lưỡi anh, nụ hoa nho nhỏ kia đứng thẳng lên ngạo nghễ, mà càng như thế anh lại càng kích thích, cứ vần vò nơi đó của tôi mãi không chịu buông ra, tôi thì không chịu được nên cứ giữ chặt lấy tóc anh, cổ họng bật ra những tiếng rên rỉ đứt quãng.
Rất lâu rồi tôi không gần gũi xác thịt với người đàn ông nào, thú thật, đã có những đêm tôi nhớ anh điên cuồng, nhớ những lần anh mạnh mẽ ở bên mình, nhớ cả những tiếng gầm gừ khi anh sắp lên đến đỉnh cao. Suy cho cùng, tôi cũng chỉ là một người đàn bà bình thường thôi, một người đàn bà đã cùng anh làm đi làm lại rất nhiều lần, tôi cũng có những khát khao sinh lý nhất định của bản thân chứ?
Huy giày vò ngực tôi một lúc, tay còn lại bắt đầu di chuyển xuống dưới, xoa xoa dọc vòng bụng vẫn còn phẳng vì chưa lần nào sinh đẻ của tôi, cuối cùng dừng lại ở một nơi mà anh đã quen thuộc nhất.
Tôi giật mình, theo bản năng giữ lấy cổ tay anh, nói một tiếng “Đừng”.
Huy cũng dừng thật, anh ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt đã đỏ ửng của tôi rồi cười:

  • – Vẫn nhạy cảm thế à?
  • – Em… em sợ.
Thực ra tôi vừa ham muốn, nhưng cũng vừa sợ thật. Những lần trước đây chúng tôi làm tình với nhau sau khi anh bị tai nạn, toàn là những lần anh thô bạo với tôi, lần cuối cùng trước khi chúng tôi chia xa, anh còn làm mạnh đến mức phần dưới của tôi còn bị ra máu.
Bây giờ sau mấy năm tôi vẫn bị ám ảnh. Tôi sợ trong cơn hưng phấn… anh lại lôi mấy dụng cụ tình dục ra hành hạ tôi…
Dường như Huy đọc hiểu được sự lo lắng trong mắt tôi, anh cúi xuống hôn lên mắt tôi rồi nhẹ nhàng nói:

  • – Anh không giống trước nữa đâu, em đừng lo.
  • – Thật không? Anh đừng… làm… giống trước nhé.
  • – Ừ, anh biết rồi.
Thấy tôi không phản đối nữa, ngón tay của anh lại tiếp tục chạm đến nơi đó, tôi thì cứ như bị điện giật, đầu óc bồng bềnh như đang ở trên mây, dây thần kinh khắp nơi đều trở nên tê dại.
Ngón tay anh cử động một lúc, tôi đã thở hổn hển, cả người cong lại như con tôm rồi bắt đầu rên rỉ xin anh:

  • – Anh, thôi… em… khó chịu lắm.
Lúc bấy giờ, tôi mới thấy anh thở hắt ra một hơi rồi nằm đè lên người tôi, giơ tay tách hai chân tôi ra rồi mới đáp:
  • – Không phải mình em khó chịu đâu, anh cũng sắp điên rồi đây này.
Vừa dứt lời thì anh đã cấp tốc đi vào trong tôi, như kiểu gấp gáp lắm nhưng vẫn phải cố nhịn lại, vào được một nửa rồi thì không dám di chuyển nữa mà cứ nhìn chằm chằm sắc mặt tôi, có lẽ muốn xem tôi có đau không.
  • – Đau thì bảo anh nhé.
Người tôi nhỏ nên cái gì cũng nhỏ, cảm giác bụng dưới căng căng, trướng trướng, nhưng anh đã chuẩn bị kỹ lưỡng cho tôi từ trước nên tôi cũng không quá đau lắm, chỉ cố gắng cười thật tươi nhìn anh:
  • – Không đau mấy đâu, anh cứ làm đi.
Huy vẫn không làm tiếp mà cứ nhìn tôi, nhìn đến mức tôi phát xấu hổ, tôi định bảo anh muốn làm gì thì cứ làm đi, nhìn sắc mặt tôi làm gì, tôi không quen. Nhưng cuối cùng chưa kịp nói thì anh lại lên tiếng trước:
  • – Mấy năm nay em không… ở với ai à?
Người đàn ông của tôi đã thay đổi rồi, nếu là anh của năm xưa chắc chắn sẽ nói “mấy năm nay em không ngủ với ai à?”, nhưng mà bây giờ đối diện với sự chặt chẽ của tôi, anh đã dành cho tôi một sự tôn trọng nhất định, một sự tôn trọng mà người đàn ông mấy năm trước đã không thể có được.
Huy của tôi… đã khác xưa rất nhiều rồi!!!
Tôi lặng lẽ gật đầu, một giọt nước mắt rơi xuống. Anh nhìn thấy tôi khóc thì nhẹ nhàng giơ tay lau đi nước mắt cho tôi, còn bảo:

  • – Giờ này mà còn khóc, nhắm mắt lại đi, anh cho em cái này.
Tôi vẫn dễ bị lừa như cũ, không khóc nữa mà nhắm mắt lại thật, cứ tưởng anh cho tôi cái gì cơ, ai ngờ vừa nhắm mắt thì anh nhấn hông một cái, nửa còn lại kia nhanh chóng vào hết bên trong làm tôi giật mình.
Tôi trợn mắt, vừa định nói thì anh đã nhìn tôi, cười xấu xa:

  • – Cho em sung sướng đấy, thích chưa?
  • – Cái đồ gian manh xảo quyệt, anh…
Tôi còn chưa nói hết câu anh đã cúi xuống hôn, eo cũng đồng thời di chuyển. Sự khoái cảm anh mang đến làm cho tôi cũng quên phéng mất mình định nói gì nữa, chẳng mấy chốc đầu óc đã trở nên lâng lâng.
Ban đầu, anh vừa hôn vừa ra vào nhẹ nhàng, tôi cũng cuồng nhiệt hôn anh, tay níu chặt lấy cổ anh, không cho anh rời khỏi mình. Từng dây thần kinh trên người tôi căng lên, khắp nơi tê dại, cảm giác trống rỗng được lấp đầy này rất lâu rồi tôi không có được, lúc này không còn hơi sức đâu mà lý trí với chả kiềm chế nữa, cổ họng tôi bật ra những tiếng rên rỉ:

  • – Huy…
  • – Anh đây.
Cơ bắp của anh rắn chắc, bụng không có mỡ thừa như ông Nhân, mà cũng không có dáng vẻ thư sinh như Dương, Huy đàn ông theo đúng cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Anh đẹp trai mà cơ thể cũng đẹp, nằm bên dưới nhìn anh làm tình thôi mà cũng đã phát điên phát rồ lên rồi.
Tôi mỉm cười lẩm bẩm:

  • – Em nhớ anh lắm, nhớ anh lắm…
  • – Anh cũng nhớ em.
Lưng anh bắt đầu tăng tốc lên xuống, mỗi lần đều nhấn vào sâu nhất rồi lại rút ra, tôi thì như một cây héo khô được mưa rào tưới nước, gần như điên cuồng gào tên anh. Anh ở bên trên đáp lại tôi không sót một chữ, cũng cho tôi tất cả những gì tôi đang khao khát, không thiếu một ly, cũng không thừa một dù chỉ một ít.
Làm được nửa chừng, anh vẫn đểu cáng như ngày nào, lật người tôi nằm úp xuống rồi lại tiến vào từ đằng sau, bảo tôi:

  • – Gọi tên anh đi.
 

ỐC kute

⚡ʙᴀᴅ ԍιʀʟ
Chúng tôi quần nhau hỗn loạn trên giường, một lúc sau đó anh mới hài lòng xoay người tôi lại, mạnh mẽ đi vào trong tôi lần nữa nhưng lần này tốc độ đã cao hơn nhiều, anh tiến công như vũ bão, tôi ở dưới chỉ biết cong chân để anh mặc sức muốn tôi.
Cuối cùng, bàn tay to lớn của anh siết chặt lấy eo tôi, lưng lên xuống không còn theo quy luật nào nữa mà chỉ biết muốn và muốn, đầu óc tôi quay cuồng, hai mắt bắt đầu dại đi, từ tận sâu một nơi nào đó bỗng nhiên căng lên như muốn nổ tung.
Tôi định gào lên anh nhưng cuối cùng anh lại nhanh chóng cúi xuống, cuồng dã chiếm đoạt môi tôi, nuốt hết mọi tiếng rên của tôi. Vài giây sau, anh hừ nhẹ một tiếng trong cổ họng rồi ấn hông quyết liệt thêm mấy lần, sau cùng mới thõa mãn phóng thích tất cả trong tôi.
Huy nằm úp trên người tôi thở hổn hển, mồ hôi đong đưa. Tôi thấy anh mệt như thế thì chỉ biết cười, ai bảo anh vận động kịch liệt quá làm gì, bây giờ thì thấy chưa? Hơn ba mươi rồi chứ có còn như mấy năm trước đâu mà làm xong là rút ra ngay rồi trèo xuống?

  • – Mệt à anh?
  • – Không.
  • – Thế sao thở hồng hộc thế kia?
  • – Mệt vì phải kiềm chế để làm nhẹ, không mệt vì vận động.
Tôi phì cười, hóa ra anh sợ tôi đau nên vừa làm vừa nhịn, cuối cùng tinh thần tự tra tấn thể xác, mệt là phải. Tôi giơ tay vỗ vỗ lưng anh:
  • – Ai bảo anh kiềm chế làm gì?
Hai mắt anh lập tức sáng lên, anh nhìn tôi cười đầy gian trá:
  • – Thế tý nữa làm tiếp nhé?
Tôi không biết nói gì nữa nên giả vờ xị mặt rồi kéo anh nằm xuống người mình, dùng hành động thay cho câu đồng ý. Thật ra, đã rất lâu rồi tôi mới có cảm giác hạnh phúc như thế này nên tôi không muốn nghĩ quá nhiều nữa, tôi yêu anh nên cơ thể này từ trước đến nay vẫn là của anh đấy thôi, anh muốn sao cũng được. Chỉ cần đừng đối xử với tôi như ngày trước, đừng cho tôi hy vọng rồi lại dập tắt hy vọng, tôi sẽ mãi yêu anh, sẽ mãi thuộc về anh như vậy.
Chỉ là… ngày hôm ấy tôi đã không biết một điều rằng, hạnh phúc này vốn ngắn chẳng tày gang, phía trước của chúng tôi còn quá nhiều sóng gió, quá nhiều bộn bề, chúng tôi mới chỉ bắt đầu, còn đi được với nhau đến hết quãng đời còn lại hay không, còn phụ thuộc vào số phận và duyên kiếp nữa.
Nhưng thôi, hôm nay cứ tạm vui đi cái đã. Chuyện của sau này, hãy để sau này tính.

***
 

ỐC kute

⚡ʙᴀᴅ ԍιʀʟ

#26
MAI MỐI CHO GÁI NGÀNH.....



Vài ngày sau đó, tôi bắt đầu đến công ty của anh đi làm. Anh Lâm thấy tôi đến cái thì cười tít mắt:

  • – Mắt nhìn người của mình với mấy đứa nhóc đúng là chả sai tý nào, bây giờ thành sự thật rồi này.
Tôi ngượng đỏ mặt, đang chẳng biết làm sao thì Huy nói:
  • – Mày rồi việc vừa thôi, dọn bàn cho Vân đi.
  • – Gớm, biết rồi. Tao đang chào nhân viên mới của công ty tý thôi mà.
Anh Lâm có vẻ hiền lành với cả vui tính, thế mà Huy thì mặt mày lúc nào cũng khó đăm đăm, sếp thì phải thoải mái thân thiện với nhân viên tý chứ, lúc nào cũng cau cau có có như thế ai mà dám đùa.
Tôi đẩy đẩy vai Huy, bảo anh đi làm việc đi, tôi tự dọn bàn được. Anh nghe xong còn lườm tôi một cái rồi mới vào phòng làm việc. Thấy bóng anh đi rồi, tôi mới quay sang cười toe toét với anh Lâm:

  • – Anh Lâm xếp bàn cho em ngồi ở đâu đấy? Em làm kế toán nên cho em một góc nhỏ là được thôi nhé, bàn to quá em ngồi không hết đâu. Hay cho em ngồi gần bàn anh càng tốt, có người nói chuyện.
  • – Yên tâm, sếp anh dặn từ trước rồi, bàn của em ngồi ở ngay cửa phòng Huy luôn. Sau tha hồ giám sát nhé.
  • – Ngồi ngay cửa phòng anh Huy ấy ạ?
  • – Ơ thế em không thích giám sát người yêu giống…
Nói đến đây, anh Lâm mới nhận ra mình lỡ lời nên vội vàng sửa lại:
  • – Em không thích giám sát người yêu à?
  • – Em với anh Huy có phải người yêu đâu, quen nhau nên là bạn bè thôi chứ.
  • – Thôi đi cô, tôi biết thừa rồi.
  • – Hả? Biết gì cơ ạ?
  • – Gớm, tôi làm với Huy bao nhiêu năm rồi, từ hồi công ty nó mới mở ấy, biết thừa tính nó rồi. Nó thích ai, anh chỉ cần nhìn cái là biết luôn.
  • – Thế cơ ạ?
  • – Ừ, vào bàn làm việc đi, lúc nào rỗi anh kể cho.

Từ khi tôi làm kế toán ở công ty, có thời gian tiếp xúc nhiều hơn nên cũng thấy tính tình anh Lâm rất được. Đến lúc quen thân thêm một tý, anh Lâm kể cho tôi nghe một chuyện.
 

ỐC kute

⚡ʙᴀᴅ ԍιʀʟ
  • – Tính thằng Huy nó ít nói thế thôi nhưng được lắm, mỗi tội thằng này như kiểu bị tự kỷ, chả thấy nó mặn mà với ai bao giờ.
  • – Đúng rồi đấy, hồi mới quen em cũng thấy ông ấy thế, chẳng bao giờ thấy ông ấy cười.
  • – Thế nên con người yêu nó mới chán, bỏ đi nước ngoài chứ.
  • – Vy hả anh?
  • – Ừ. Đợt thấy bảo cũng muốn đến làm cùng công ty anh, nhưng thằng Huy nó nhất quyết bảo “Không, công ty đang thừa nhân viên rồi”. Mà cái tính bà kia thì kênh kiệu, đến đây làm bọn anh cũng không thấy thoải mái lắm. Thế rồi bà Vy kia giận dỗi rồi bỏ ra nước ngoài đấy chứ.
  • – Ơ, có mỗi thế mà bỏ ra nước ngoài á?
  • – Thật ra cũng không hẳn, anh cũng không rõ lý do lắm, chỉ biết thằng Huy bảo ra nước ngoài thôi.
  • – À vâng.
  • – Đấy, em thấy chưa. Thế mà giờ nó lóc cóc vào đây mở công ty, rồi bảo em đến làm, không phải thích em thì là gì?
  • – Vào đây mở rộng thị trường chứ, vì em đâu mà vì em.
  • – Mở rộng thị trường quái gì mà giám đốc cứ ở lì trong đây, trong khi trụ sở chính của công ty ở ngoài Hà Nội.
Tôi không cãi được nữa nên chỉ cười trừ, đúng lúc anh Lâm đang định buôn dưa lê tiếp thì tự nhiên chuông điện thoại của tôi vang lên.
  • – Đợi em tý nhé. Em nghe điện thoại.
Anh Lâm gật đầu, tôi mới bấm nút nghe máy:
  • – Alo.
  • – Tối nay ăn gì? Tao nấu?
Sau khi tôi với Huy quay lại với nhau, tôi không dọn đến ở với anh mà vẫn ở cùng Huyền. Tôi không muốn chuyện của chúng tôi diễn biến quá nhanh, sợ lửa càng cháy to thì càng dễ tắt, sợ cái gì mau đến rồi lại mau đi. Tôi hy vọng chúng tôi sẽ cùng nhau trải qua giai đoạn hẹn hò yêu đương như bao cặp đôi khác, cùng nhau trải qua những năm tháng si mê rực lửa, cuối cùng khi cảm thấy đã chín muồi rồi mới tính chuyện trăm năm.
Dù biết chuyện kết hôn còn xa vời lắm, nhưng tôi thì cứ tự dối lòng mình như vậy.

  • – Tối nay sinh nhật mày mà, tối đi ăn lẩu đi.
  • – Ăn lẩu á? Được đấy, ăn vỉa hè thôi nhé. Ăn lẩu mà ngồi trong phòng ngột ngạt bỏ xừ.
  • – Ừ. Khoảng 6 giờ tao tan làm rồi tao về đón nhé, à mà rủ cả anh Huy với bạn anh ấy nữa được không?
  • – Bạn anh ấy có người yêu chưa? Đẹp trai không? Dáng dấp thế nào?
  • – Chưa, đẹp trai lắm. Thôi tối gặp rồi biết.
Cúp máy xong, tôi cũng tiện miệng quay sang hỏi anh Lâm có đi sinh nhật bạn tôi không, bạn tôi cũng là người Bắc vào trong này lập nghiệp nên cũng giống như tôi ấy. Anh Lâm nghe xong thì gật đầu như bổ củi, còn bảo tôi phải giới thiệu bạn cho anh ấy làm quen, nhân dịp này tranh thủ cưa cẩm kiếm người yêu luôn.
Tôi phì cười, nghĩ giờ mà anh Lâm với Huyền mà nên duyên thì cũng hay nhỉ? Tôi với Huy sẽ là một đôi, bạn tôi và bạn của người yêu tôi cũng là một đôi, duyên phận biết đâu được đấy.
Buổi tối, Huy chở cả tôi cả anh Lâm đến cửa hàng hoa đón Huyền, xong lại đưa bọn tôi đến quán lẩu bò ở đường Cách Mạng Tháng Tám. Vừa ngồi xuống bàn, anh Lâm đã ríu rít.

  • – Hôm nay sinh nhật của Huyền, ưu tiên Huyền chọn món đấy.
  • – Em á? Thôi, em có biết chọn gì đâu, các anh với Vân chọn đi.
Huy lần đầu tiên ngồi mấy quán vỉa hè kiểu này, có vẻ cũng không thích lắm, nhưng mà đang trong giai đoạn tán tôi nên chiều tôi khỏi phải nói. Tôi bảo đi đâu anh cũng đi, mỗi tội có người khác thì suốt ngày cứ lầm lầm lì lì, lúc nào ở riêng với nhau thì lại như chó con quấn mẹ, cứ sán lại người tôi rồi sờ soạng lung tung.
  • – Sinh nhật cô thì cô chọn đi.
Huyền trước giờ vẫn thích đấu khấu với Huy nhưng hôm nay có anh Lâm, tự nhiên nó ngoan đột xuất, vui vẻ nghe lời:
  • – Vâng, thế mọi người ăn lẩu bò nhé, em gọi thêm cả ngô chiên với ít đồ nhậu.
 

ỐC kute

⚡ʙᴀᴅ ԍιʀʟ
Anh Lâm gật đầu:
  • – Ừ được đấy. Uống rượu luôn nhé, gọi Vodka ngâm đá uống nhé, lâu rồi không ở Hà Nội nên thèm Vodka.
  • – Vâng.
Chúng tôi ngồi bên nồi lẩu uống rượu, nhâm nhi kể bao nhiêu chuyện trên trời dưới đất. Anh Lâm hỏi Huyền trước ở Hà Nội làm gì, giờ vào đây mở cửa hàng hoa có buôn bán được không? Huyền thì chỉ cười:
  • – Trước ở ngoài Hà Nội em đi làm công nhân linh tinh ấy mà. Chẳng có học thức gì nên chỉ làm mấy việc tay chân thôi anh ạ.
  • – Ai bảo em thế? Nhiều người không được đi học mà vẫn giỏi đấy thôi. Em biết những người chế tạo ra các loại máy nông nghiệp ở nước mình chưa? Toàn là nông dân đấy.
  • – Thật á anh?
  • – Ừ, thật mà, em hỏi Huy mà xem.
Tôi cũng đùa thêm vào:
  • – Không cần hỏi anh Huy đâu, tao đây này. Không được học hành gì mà giờ vẫn làm kế toán nhé, tính tiền hơi bị ngon.
  • – Mày có người yêu chiều như chiều vong, tính làm gì?
  • – Thế mày cũng kiếm một ông người yêu chiều mày như chiều vong đi, lúc đó không cần học hành cao quá cũng có người nuôi nhé. Ví dụ như anh Lâm chẳng hạn, anh Lâm nhờ.
Anh Lâm cười tít mắt, gật đầu:
  • – Ừ, ví dụ là anh cũng được, đằng nào anh cũng chưa có người yêu mà.
  • – Thế thì xúc tiến ngay đi thôi, cơ hội nghìn năm có nhiều đấy. Huyền nhà em tạm thời cũng đang chưa có người yêu đây.
  • – Thế thì anh phải uống với Huyền mấy chén để làm quen thêm mới được.
Huyền đỏ mặt:
  • – Vâng, em mời anh một ly.
Bảo mời một ly mà hai người đó uống hết cả chai rượu vẫn chưa chịu thôi. Anh Lâm có vẻ tửu lượng kém, mới uống có gần chục chén mà mặt đã đỏ như mặt trời mọc. Bạn tôi thì khỏi phải nói, trước làm cái nghề đó nên rượu nào cũng uống được, gì chứ hai chai với nó cũng chẳng phải là vấn đề. Mỗi tội, Huyền bây giờ đã không làm gái nữa nên cũng biết giữ ý hơn trước, nó chỉ lịch sự cạn ly với anh Lâm rồi nhấm nháp từng tý một, thỉnh thoảng còn bẽn lẽn cười.
Chúng tôi ngồi bên cạnh nhìn hai người họ thế, tự nhiên cũng thấy vui vui.
Tôi khoác tay anh, tựa đầu vào vai Huy rồi nói:

  • – Anh nghĩ sao?
  • – Nghĩ sao là sao?
  • – Những đứa từng làm gái như em và Huyền, có được yêu người khác không?
  • – Em nói vớ vẩn gì đấy. Nghề nào cũng là nghề, chỉ cần không trộm cắp cướp giật là được. Miễn là bây giờ sống khác, ngày trước có làm gì cũng chẳng ảnh hưởng gì.
  • – Thật không? Anh biết suy nghĩ kiểu đấy từ bao giờ thế?
  • – Từ khi nuôi em đấy.
Tôi phì cười, tay siết chặt lấy cánh tay anh, bỗng dưng lại cảm thấy trong lòng yêu thương quá.
Nhớ lại lần đầu tiên tôi và Huy gặp nhau, tôi với anh uống hết cả một chai rượu tây, còn nói một ly là năm trăm nghìn, anh chuyển cho tôi mười triệu, tôi còn khuyến mãi anh thêm hai ly. Chớp mắt một cái đã gần bốn năm trôi qua, chúng tôi đã vượt qua biết bao nhiêu thăng trầm, không biết ngày sau có được viên mãn cùng nhau hay không, nhưng bây giờ được anh yêu thương thế này, tôi đã cảm thấy cuộc đời mình như thế cũng được coi là hạnh phúc.
Tôi cầm cốc rượu lên, giơ lên trước mặt anh:

  • – Một ly năm trăm nghìn, anh uống không?
Huy cười, cười rất nhẹ nhưng tôi đọc được trong mắt anh một sự vui vẻ hiếm thấy:
  • – Uống hết chai rượu này cho em về.
 

ỐC kute

⚡ʙᴀᴅ ԍιʀʟ
Tối đó, bốn người chúng tôi uống rất nhiều rượu, nói cũng rất nhiều, đến khi tàn cuộc, anh Lâm thì say quắc cần câu nhưng vẫn vỗ ngực đứng lên, bảo mình sẽ lái xe đưa Huyền về tận nhà. Tôi cũng say đến hoa cả mắt rồi, ngẩng đầu líu ríu hỏi:
  • Anh say thế có đưa bạn em về được không? Hay là em gọi Taxi cho hai người về cho yên tâm nhé.
Huyền chưa say mấy nên gật đầu đồng tình:
  • Được đấy, thế đi cho an toàn. Anh Lâm nhờ.
Anh Lâm chẳng nỡ làm trái ý của bạn tôi nên cũng đành cười cười ậm ừ:
  • Ừ, thế để anh gọi Taxi. Đưa Huyền về rồi anh mới về, để Huyền đi Taxi muộn thế này anh không yên tâm.
Sau khi anh Lâm với Huyền về rồi, tôi với Huy cũng mới ra về, nhưng mà không phải về phòng trọ của tôi mà về nhà anh.
Huy uống nhiều nhưng tửu lượng của anh tốt, không say như tôi mà vẫn lái xe về đến nơi an toàn. Mỗi tội vừa mở cửa vào đến nhà, anh đã ghì tôi vào tường rồi cúi đầu xuống hôn, mãnh liệt đến mức đầu óc tôi cũng phải choáng váng.
Rượu bắt đầu ngấm làm tôi không kiểm soát được, với cả từ lần đầu tiên quan hệ lại với nhau cho đến giờ, nửa tháng rồi chúng tôi cũng không làm thêm lần nào nữa. Giờ vừa say men rượu lại vừa say men tình, tôi chếnh choáng vòng tay ghì chặt lấy cổ anh, điên cuồng hôn trả.
Người anh nóng rực như lửa, nụ hôn rơi như mưa xuống khuôn mặt tôi, xuống mắt tôi, tóc tôi, hôn cả lên tai tôi rồi thì thầm:

  • Tối nay ở đây với anh.
Tôi ngẩng mặt nhìn anh, nhìn khuôn mặt đẹp từng góc cạnh đàn ông của anh, hai mắt trở nên đờ đẫn:
  • Ở đây làm gì ạ?
  • Làm tình.
Biết thế tôi chẳng hỏi nữa, vì có lần nào làm tình với nhau mà anh không nói thẳng thắn kiểu này đâu, cái lão này bề ngoài thì lạnh lùng nhưng bên trong thì đểu cáng không chịu được, mà càng xấu xa thì tôi lại càng yêu mới buồn cười.
Anh thấy mặt tôi đần ra thì khẽ cười, sau lại tiếp tục cúi xuống hôn tôi, bàn tay nóng của anh không chịu để yên, đặt trước ngực tôi vần vò một lúc, lát sau lại luồn ra sau lưng, kéo khóa váy của tôi xuống.
Cơ thể tôi trần trụi hiện ra trước mặt, anh không nhịn được hừ một tiếng trong họng, lại siết chặt lấy tôi:

  • Không mặc gì vẫn đẹp hơn mặc, nhờ?
  • Thật không?
Anh từ từ khom lưng xuống, hôn đến cổ tôi rồi dời xuống ngực, khi đã thỏa mãn chạm được đến nơi cần chạm rồi, anh mới nói:
  • Chỉ mình anh được nhìn thôi, không được cho thằng khác nhìn.
  • Đồ xấu tính.
Anh chẳng trả lời nữa mà bế bổng tôi đi vào phòng ngủ, không đủ kiên nhẫn để chờ thêm mà lột phăng hết tất cả những thứ vướng víu còn lại trên người tôi xuống, sau đó cấp tốc đi vào.
Rượu và tình làm cho tôi có cảm giác như mình đang ở trên đỉnh cao của một ngọn núi, xung quanh là bồng bềnh mây trắng, cảm giác dập dìu mê đắm làm hai mắt tôi dại đi, từng sợi dây thần kinh trên người trở nên tê cứng.
Tôi không nhịn được cơn khoái lạc từ bụng dưới lan đến, lẩm bẩm gọi tên anh:

  • Huy…Huy…
  • Ừ.
  • Có yêu em không?
Anh vận động liên hồi, từng giọt mồ hôi đong đưa rồi rơi xuống cơ thể tôi, giọng nói của anh khàn khàn đứt quãng:
  • Yêu ..
  • Em cũng yêu anh.
Anh cười, thêm một lần nhấn sâu vào trong tôi, Huy đưa tôi lên hết đỉnh cao này đến đỉnh cao khác, động tác của anh không quá nhẹ nhàng mà cũng chẳng quá thô bạo, lực ra vào vừa đủ làm tôi đê mê cực điểm, chỉ biết gào tên anh.
Mười đầu ngón tay chúng tôi đan vào nhau, cơ thể quấn lấy cơ thể, có mồ hôi, có cả dục, có cả tình yêu ấm nóng của anh hiện hữu chân thật nhất trong tôi. Cuối cùng, khi cả hai đều mệt nhoài sau một trận kích tình điên cuồng sau men say, anh mới chịu phóng thích tình yêu của anh trong tôi, sau đó nằm xuống ôm tôi vào lòng.
Lần đầu tiên, Huy hôn lên trán tôi trước khi ngủ. Anh bảo:

  • Ngủ đi em. Anh ôm ngủ.
Tôi mãn nguyện rúc trong lòng anh, hít hà mùi thơm da thịt anh, cảm nhận niềm hạnh phúc từ xác thịt và tình yêu của người đàn ông tôi yêu, mỉm cười trả lời:
  • Vâng, mình ngủ thôi.
Thời gian tiếp theo đó, chúng tôi bắt đầu hẹn hò rồi đi chơi như nhiều cặp đôi khác, có những khi anh hậm hực theo tôi vào rạp chiếu phim, có những hôm lại cau có lẽo đẽo theo tôi đi siêu thị mua sắm cái này cái kia. Nhìn anh mặt mày lầm lì lững thững đi theo sau tôi suốt mấy tiếng, tôi không nhịn được cười. Nhưng mà mấy khi được soái ca kiểu như Huy theo đuổi đâu, tôi phải tranh thủ hành anh một tý mới được.
Người ta nói “Trước cơn mưa rào, bao giờ trời cũng êm, biển cũng lặng”, những ngày hạnh phúc của chúng tôi thật ra cũng ngắn chẳng tày gang, tôi với Huy mới chính thức yêu nhau được hơn nửa tháng thôi là đã bắt đầu xảy ra chuyện.
Hôm ấy, tôi đang ở công ty thì thấy có khách đến. Vừa định đứng lên chào thì anh Lâm đã chạy đến niềm nở chào trước:

  • Chú ạ. Chú vào sao không gọi điện để bọn con ra đón.
Chú kia khoảng hơn năm mươi tuổi gì đó, ăn mặc lịch sự, mà chẳng hiểu sao vừa nhìn chú ấy tôi đã cảm giác người này rất có uy. Tôi cũng chạy lại gật đầu chào:
  • Cháu chào chú ạ.
Chú ấy nhìn tôi một lúc, thái độ tỏ rõ vẻ không hài lòng rồi quay sang bảo anh Lâm:
  • Thằng Huy đâu?
  • Huy… đang trong phòng chú ạ. Để cháu gọi nó cho chú.
  • Không cần. Phòng nó chỗ nào.
  • Kia ạ, phòng ngay bên trái ạ.
 

ỐC kute

⚡ʙᴀᴅ ԍιʀʟ
Chú ấy không nói thêm gì nữa mà đi thẳng vào trong phòng, khi bóng chú ấy đã đi khuất rồi mà tôi vẫn còn sợ, mãi sau mới dám hỏi anh Lâm:
  • – Anh ơi, ai đấy ạ? Sao nhìn chú ấy có vẻ không vui thế nhỉ?
  • – Bố của Huy đấy.

Tôi tròn mắt, cả người lập tức cứng lại. Bố của anh vào tận đây, mà vào không báo trước lại còn tỏ vẻ khó chịu như thế này, chắc hẳn là đang có chuyện gì đó không hài lòng với Huy. Hay là chú ấy đã biết chuyện của tôi với anh rồi? Anh Lâm thấy mặt tôi tự nhiên tái mét thì đành lên tiếng động viên:

  • – Không sao đâu. Huy nó trước giờ không kinh doanh nhờ bố, tự nó gây dựng nên công ty, hai bố con nó cũng không hòa hợp tính lắm nên thế đấy. Em đừng lo.
  • – Vâng ạ.

Nói là nói thế nhưng tôi vẫn sợ, lần đầu tiên gặp người lớn thế này ai mà chả sợ, huống hồ bố anh còn là bộ trưởng, quyền cao chức trọng nữa. Tôi rón rén trở về bàn làm việc của mình, vừa ngồi xuống đã nghe thấy tiếng “Bốp” như ai bị đánh cùng tiếng đồ vật ở bên trong rơi lỡ loảng xoảng. Bàn làm việc của tôi ngay ở cửa phòng Huy nên dù bên trong có cách âm, tôi vẫn nghe được loáng thoáng tiếng của bố anh nói:

  • – Mày làm cái trò gì đấy hả? Ngu cũng ngu vừa vừa phai phải thôi, mày ngu như thế không thấy xấu hổ với bố mẹ mày à?
 

ỐC kute

⚡ʙᴀᴅ ԍιʀʟ


# 27 ------- SỰ NGĂN CẢN CỦA PHỤ HUYNH


  • – Mày làm cái trò gì đấy hả? Ngu cũng ngu vừa vừa phai phải thôi, mày ngu như thế không thấy xấu hổ với bố mẹ mày à?

Tính của Huy cũng lì lợm, bị bố anh mắng như thế mà anh vẫn nói rất to:

  • – Đấy là việc của con, bố mẹ đừng có xen vào.
  • – Mày không lấy con Vy chỉ vì một đứa làm gái như con bé kia phải không? Đầu mày chứa cái gì mà mày dám bỏ cả nhà, bỏ cả bố mẹ, bỏ cả vợ chưa cưới để vào trong đây với nó hả?
  • – Người yêu con không làm gái.
  • – Mày tưởng nó làm gì tao không điều tra ra được à? Mày về Hà Nội ngay cho tao, đừng có bôi tro trát trấu vào cái nhà này.
  • – Con không về.
  • – Mày bao nhiêu tuổi rồi hả Huy? Mày không có tý nhận thức nào à? Tao phải vào tận trong này là mày phải hiểu rồi chứ, hay mày muốn tao dùng biện pháp mạnh?
  • – Bố đánh thì bố đánh đi, con không về. Đây là công việc của con, công ty con ở trong này.

Bố anh có lẽ tính cũng nóng như anh, mỗi tội chú ấy đã nhiều tuổi, tôi luyện qua không biết bao nhiêu thăng trầm rồi nên khả năng kiềm chế tốt hơn nhiều. Bố Huy im lặng một lúc rồi hạ giọng:


  • – Mày định cưới về một đứa từng làm gái để người ta cười vào mặt bố mẹ mày à? Nhà mình thế nào, nhà nó thế nào, mày lớn đầu rồi mà mày không có tý suy nghĩ nào à? Mẹ mày bị huyết áp đấy, mày muốn mẹ mày chết vì có thằng con ngu dốt như mày đúng không?
  • – Con sẽ nói với mẹ dần dần. Bố không phải lo.
  • – Tao không cần biết mày thế nào, tao không chấp nhận, gia đình tao cũng không chấp nhận đứa con dâu như thế. Vy thì có gì không tốt mà mày suốt ngày tránh nó như tránh tà thế? Nhà nó đàng hoàng, được ăn học tử tế, nó hợp với mày thế mà mày cứ thích đâm đầu vào một đứa không có tý học thức nào là sao?
  • – Con không yêu Vy nên không lấy, con yêu ai thì con lấy người ấy. Với lại con đã nói gì đến chuyện cưới xin đâu mà bố phải như thế?
  • – Tao đẻ ra mày mà tao còn không hiểu tính mày à? Mày không định cưới nó thì mày ở rịt trong này làm gì, mày bỏ con Vy làm gì? Mày chống đối bố mẹ mày, tao gọi mày về bao lần mày có thèm về không?
  • – Con nói rồi, con còn đang có việc. Với cả con với Vân đang tìm hiểu, cưới hay không sau này con suy nghĩ kỹ rồi, con nói với bố mẹ sau.
 

ỐC kute

⚡ʙᴀᴅ ԍιʀʟ

– Cưới nhau về, cuộc sống nó không đơn giản đâu con ạ. Bây giờ mày thấy con bé kia yêu mày, nhưng biết đâu nó chỉ lợi dụng mày thôi. Nếu mày không có tiền nó có theo mày không? Mày chỉ là một thằng nghèo kiết xác thì nó có yêu mày không? Hôn nhân phải lấy người phù hợp với mình, người có học thức, có trình độ thì mới dễ nói chuyện với nhau được. Giờ mày nói công việc với đứa không học nổi cao đẳng như nó thì nó có hiểu không?

– Vân không có học nhưng cô ấy tốt. Bố đừng nói người ta như thế.

– Tốt? Tốt khi mày có tiền thôi con ạ. Mày mới chỉ hơn ba mươi tuổi thôi, bố mày sống hơn nửa đời người rồi, bố mày hiểu chuyện đời hơn mày nhiều.

Lần này, bên trong im lặng không một tiếng động. Huy không trả lời nữa, lát sau, tôi lại nghe tiếng bố anh nói:


– Về Hà Nội đi. Bố mẹ con Vy chưa biết hai đứa mày chia tay đâu, về lấy vợ rồi quên con bé kia đi. Mày với nó không hợp với nhau đâu con ạ.

– Không, con không về.

– Bố nói rồi, nhà mình không bao giờ chấp nhận kiểu con dâu như con bé kia. Nó không có học thức thì có thể cho nó đi học, nhà nó nghèo thì có thể cũng chẳng sao, mày kiếm ra tiền là được. Nhưng mà quá khứ nó từng làm gái rót bia trong quán Karaoke, mày có rửa được không? Người ta mà biết thì người ta có cười bố mẹ mày, cười mày không? Mày đủ tuổi trưởng thành rồi, mày tự hiểu lấy.

Nói xong, bố anh không đợi anh trả lời mà mở cửa ra ngoài. Khi đi qua tôi, chú ấy dừng lại nhìn chằm chằm, tôi thì vừa run vừa xấu hổ nên cúi gằm mặt xuống, lí nhí chào:

– Chú… chú về ạ.

– Cô nghe thấy hết rồi phải không?

Nước mắt tôi chực trào ra, nhưng cuối cùng nghĩ đến anh đã phải chịu ăn đánh vì tôi mà vẫn bênh vực tôi, tôi lại phải nuốt ngược trở lại:

– Cháu nghe… loáng thoáng thôi chú ạ. Cháu không cố ý nghe trộm chú với anh Huy nói chuyện đâu ạ, cháu xin lỗi.

– Cô nghe rồi thì càng tốt. Nếu nghe rồi suy nghĩ xem nên làm thế nào. Cô không hợp với con tôi đâu, cô hiểu chứ?

– Vâng. Cháu hiểu ạ.

– Tiền thì gia đình tôi có thể cho cô, nhưng nếu cô toan tính xa hơn thì tôi khuyên cô không nên đâu.

– Cháu biết ạ, cháu biết chú ạ.


Chú ấy không trả lời nữa mà chỉ liếc tôi thêm vài giây rồi xoay người bỏ đi. Cũng may, phòng làm việc của Huy và bàn của tôi ở mãi bên trái tầng, khuất chỗ mọi người làm một bức tường nên cuộc nói chuyện vừa rồi chắc hẳn sẽ không có ai nghe thấy, tránh được việc bị người ta dị nghị. Bố Huy chậm rãi bước ra bên ngoài, anh Lâm vừa thấy đã vội vàng đứng dậy chào hỏi rồi bấm thang máy xuống tầng cho chú ấy. Tôi đợi cho đến khi thang máy đóng hẳn lại rồi mới dám chạy vào trong phòng xem Huy thế nào, ai ngờ mới vào đến nơi đã thấy phòng anh lộn xộn giống như vừa trải qua một trận ẩu đả, đồ đạc vương vãi mỗi nơi một thứ, giấy tờ thì bay tứ tung.


– Anh, có sao không?

Huy đang lom khom nhặt lại đồ đạc, thấy tôi vào, anh thoáng giật mình:


– Không sao đâu, em đi ra đi. Vào đây lại giẫm vào giấy tờ của anh.


Anh lúc nào cũng thế, chưa bao giờ kể với tôi anh gặp áp lực như thế nào, cũng chưa từng nói gia thế của anh ra sao. Ngay cả bây giờ, anh với bố cãi nhau một trận to như thế vì tôi, anh vẫn một mực bênh vực tôi, còn tự tay dọn dẹp đồ đạc vì sợ tôi phát hiện ra bố con anh vừa mới giằng co nhau trong này.
Anh lúc nào cũng hờ hững lạnh nhạt, lúc nào cũng tỏ ra mình không có chuyện gì, nhưng thực ra trên vai lại gồng gánh rất nhiều muộn phiền, rất nhiều lo toan.
Tôi thương anh quá nhưng không biết làm sao, cuối cùng chỉ biết khóc, chạy lại ôm lấy lưng anh:



– Em nghe hết rồi, anh, em biết hết rồi.

Cả người anh chợt khựng lại, Huy im lặng một lúc rồi từ từ xoay người, gắt gao ôm lấy tôi vào lòng:


– Không sao cả. Bố anh nói thế thôi chứ không đến nỗi cấm cản mình đâu, không phải khóc.

– Bố anh nói đúng đấy, mình làm sao mà yêu nhau được. Không yêu nhau được đâu.

– Anh nói được là được, không phải lo. Có anh ở đây rồi, không phải lo, nhớ chưa?

Tôi thấy một bên má anh hơi sưng sưng, chắc là lúc nãy bị bố anh tát nên giờ mới sưng như thế. Mặc dù tôi không biết ở phía sau anh đã làm những gì, đã phải chịu những gì để vào Sài Gòn với tôi, nhưng mà bây giờ tôi không nỡ làm anh buồn nữa, không nỡ để anh suy nghĩ nữa, cuối cùng vẫn phải cố gắng cười:


– Em biết rồi, nhưng mà từ giờ, có gì anh phải nói cho em biết nhớ chưa? Anh cứ im im thế em chẳng biết gì cả. Bây giờ mình phải chia sẻ mọi việc với nhau chứ?

Huy cũng cười, anh gác cằm lên đỉnh đầu tôi, giọng nói khàn khàn:

– Ừ, anh biết rồi.

Thực ra, đã có vài lần khi chúng tôi ở bên nhau, có những cuộc điện thoại mà anh không nghe, hoặc dù có nghe cũng nói qua loa mấy câu: “Con đang bận, tối con gọi lại”, hoặc “dạo này con nhiều việc lắm, không về được đâu”. Có lần tôi còn thấy cả Vy nhắn tin cho anh, cô ta bảo bây giờ chỉ cần anh quay về thì cô ta sẽ tha thứ tất cả, hai người làm lại từ đầu. Tối đó nằm trong lòng anh, tôi hỏi:


– Anh với Vy quen nhau lâu chưa?

– Sao tự nhiên lại hỏi thế? Em lại lên cơn ghen đấy à?

– Không, tự nhiên tò mò thôi.

– Quen từ năm cấp 2 hay cấp 3 gì đó, anh không nhớ nữa.

– Thế yêu nhau cũng từ hồi đó luôn à?

– Vớ vẩn, yêu đương gì.

– Thế anh đã ngủ với Vy chưa?
 

ỐC kute

⚡ʙᴀᴅ ԍιʀʟ
– Lại bắt đầu đấy, anh rất ghét mấy trò ghen tuông vớ vẩn nhé.

– Thì có yêu nên mới ghen chứ. Không yêu anh thì em thèm vào mà ghen.

– Em chỉ cần biết bây giờ anh chỉ có em là được rồi, không phải ghen làm gì cho tốn công. Thời gian ghen thì để phục vụ anh đi.

– Ngày nào cũng phục vụ, một đêm hai lần, anh vẫn chưa chán à?

– Chán làm sao được, phải duy trì một tuần 7 lần đến khi 40 tuổi, lúc đó sức khỏe yếu nên tuần 3 lần thôi.

Tôi phì cười, véo lại vào hông anh:

– Dê vừa thôi ông ạ, biết có lấy nhau không mà tính sớm thế?

– Không lấy được thì cứ ở với nhau, thời đại này cần gì cưới nữa. Em cổ hủ thế.

Tôi biết có những chuyện anh không nói ra, từ chuyện anh với Vy bây giờ thế nào, tại sao lại đột ngột chia tay như thế, rồi đến chuyện gia đình gọi anh về rất nhiều lần nhưng anh vẫn kiên quyết không về. Anh chưa từng thể hiện mình yêu tôi như thế nào, nhưng bao nhiêu việc anh làm cho tôi, tôi cũng đã phần nào hiểu được tình cảm của anh sâu nặng đến đâu rồi.
Tôi không biết tại sao anh lại thương tôi như thế, nhưng mà anh càng thương tôi nhiều, tôi lại càng thấy có lỗi.
Bố anh nói đúng, anh với tôi không hợp. Một người đàn ông bình thường tôi còn chẳng có tư cách để yêu, huống hồ một người như Huy, với gia thế của anh, mạt kiếp tôi cũng không thể nào với tới được. Chỉ là lâu nay ở Sài Gòn, cách xa Hà Nội, cách xa cả những tổn thương năm nào, tôi dường như đã ngủ quên trong hạnh phúc, tôi đã quên mất bao nhiêu phong ba đang còn ở trước mắt, tôi cứ thế yêu anh mà không nghĩ đến ngày mai.
Thế nhưng hôm nay gặp bố anh, tôi thật sự đã tỉnh ngộ lại rồi.


– Nhà anh ở Hà Nội thế nào? Em thấy bố anh kiểu có uy lắm, chắc bác cũng là người có quyền phải không anh?

Bàn tay to của anh đang vuốt ve dọc eo tôi chợt sững lại, tôi có thể đọc được trong mắt anh thấp thoáng mấy tia bối rối. Cuối cùng, rất lâu sau Huy nói:


– Ừ, bố anh làm nhà nước.

Tôi im lặng một lúc, sau cùng vẫn quyết nói ra sự thật:

– Anh… em biết hết rồi.

– Biết gì?

– Biết bố anh là Bộ trưởng bộ …

Huy giật mình, cúi đầu nhìn chằm chằm tôi:

– Sao em biết?

– Trước có lần anh đi gặp đối tác ở quán Karaoke em làm ngày trước ấy, ông kia lại là khách quen của Huyền nên nói với nó.

Anh thở dài, chắc nghĩ tính tôi trước giờ không hay tò mò nên vẫn chưa biết, ai ngờ tôi lại bảo mình biết từ lâu rồi:


– Không sao đâu. Bố anh cũng sắp về hưu rồi.

– Nhà anh như thế, làm sao mà lấy em được. Bây giờ mình chỉ yêu nhau thôi anh nhé, sau anh phải lấy vợ đấy, lấy người nào hợp với anh, như Vy ấy.

– Anh không yêu Vy, em đừng ghen tuông rồi nói vớ vẩn.

– Không, em nói thật. Với cả em chỉ thích như giờ thôi, ở trong này đi làm kiếm tiền, anh mở chi nhánh xong cũng về Hà Nội đi, trụ sở chính ngoài kia mà cứ ở trong này thì ai quản lý.

– Anh vào đây vì ai mà giờ em lại nói thế? Tốn bao nhiêu công sức mà giờ em bảo thế là xong à?
 

ỐC kute

⚡ʙᴀᴅ ԍιʀʟ

Tôi không cãi nữa, hôm nay mệt rồi, với cả chắc anh cũng đau đầu vì chuyện bố anh vào tận đây rồi nên không muốn làm anh phải suy nghĩ thêm.
Tôi vòng tay ôm lấy lưng anh, áp mặt vào lồng ngực rộng lớn và mát lạnh của anh rồi nói:


– Thôi, không nói đến chuyện này nữa. Em biết anh thương em, em cũng thương anh. Huy, thật đấy. Em thương anh.
– Thương anh thì phải nghe lời anh, đừng có nghĩ rồi làm linh tinh. Em mà bỏ đi như hai năm trước thì anh giết em thật đấy, mà không, nhốt em vào rồi hành hạ sau.
– Hành kiểu gì?
– Như này này.


Nói rồi, anh lại nằm đè lên người tôi, tay nhanh như chớp luồn xuống quần nhỏ của tôi rồi sờ mó loạn xạ. Tôi buồn quá nên đẩy anh ra, cười ngặt nghẽo:

– Bỏ em ra, buồn quá, buồn quá.

– Có cãi anh nữa không?

– Không cãi, không cãi nữa, bỏ em ra đi.

– Có ghen nữa không?

– Không mà, buồn quá.

Tôi cựa nhiều quá nên ngón tay của anh cho vào bên trong từ lúc nào không biết, cuối cùng ngọ nguậy làm cảm giác buồn buồn của tôi biến mất, thay vào đó là sự tê tê từ ngón tay anh lan đến.Mặt tôi lập tức đỏ bừng, kéo tay anh ra:

– Thôi nào, không đùa nữa.

Huy hình như cũng phát hiện ra sự thay đổi của tôi, anh cười cười xấu xa:

– Nhạy cảm thế à? Không đùa nữa thì làm thật nhé.

Nói xong, anh không chờ tôi đồng ý mà cúi xuống, phủ môi mình lên môi tôi. Môi anh vẫn mềm mềm mát mát như thế, lưỡi luồn vào miệng tôi rồi cuộn lấy lưỡi tôi, nhiệt tình đưa đẩy.Tôi run rẩy vòng một tay ôm lấy cổ anh, tay còn lại cũng lặng lẽ vuốt theo đường nhân ngư dưới bụng anh, tiếp tục luồn xuống dưới. Người chúng tôi chẳng mấy chốc đã nóng bừng bừng như lửa, sau đó phòng ngủ lại tiếp tục vang lên những tiếng thở dốc, tiếng thịt da chạm, tiếng quần thảo hỗn loạn. Tôi rên rỉ kêu tên anh, anh dùng hành động mạnh mẽ và quyết liệt của mình để đáp lại tôi.

Chúng tôi yêu nhau bằng tình và dục, không quan tâm đến thế giới ngoài kia, không để ý đến tương lai ngày mai. Hoàn toàn hòa tan vào nhau, mặc kệ sau này chia ly hay viên mãn.

Hãy để tôi được bên anh thêm một ngày, tôi sẽ hạnh phúc thêm một ngày, tôi biết tôi mạt kiếp cũng không thể xứng đáng với một người như anh, nhưng tình yêu có gì là sai chứ? Anh chưa vợ, tôi chưa chồng, yêu nhau có gì là sai?

Nếu có điều gì không đúng, thì cái duy nhất không đúng của tôi đã sinh ra trong một gia đình quá nghèo, còn anh bẩm sinh đã sống trong một gia đình quá giàu. Thế giới của tôi và thế giới của anh hoàn toàn khác biệt, nhưng mà…chúng tôi yêu thì chỉ biết yêu thôi…
Yêu thì chỉ biết yêu thôi…


 

ỐC kute

⚡ʙᴀᴅ ԍιʀʟ
Bố Huy đã xuất hiện và ông biết quá khứ của Vân, đương nhiên ông ra sức ngăn cản mối quan hệ này. Vy cũng tái xuất giang hồ và làm khó Vy. Mọi chuyện sẽ ra sao?


#28: BẢO VỆ NGƯỜI TÌNH ...

Tôi biết rồi sẽ nhiều chuyện xảy đến trong thời gian tiếp đó, nhưng Huy kiên quyết bảo tôi không phải lo, còn kè kè theo tôi ngày một, tôi không trốn anh được, mà cũng chẳng nghĩ ra được cách gì để giải quyết mọi chuyện, cuối cùng đành bất mãn cứ để mặc thế rồi sống trong thấp thỏm.
Có vài lần tôi nhận được tin nhắn của Vy, cô ta khuyên nhủ tôi hãy buông tha cho Huy để anh quay lại Hà Nội. Vy nói anh còn sự nghiệp, còn gia đình, nhà anh như thế cũng không thể lấy tôi được, tôi đừng có làm hỏng cuộc đời anh.
Cô ta nói đúng nên tôi không cãi được, mà cũng chẳng biết nói gì nên không trả lời lại. Ai ngờ, Vy khuyên không được lại chuyển qua đe dọa. Cô ta vào tận Sài Gòn, dùng một số lạ nhắn tin bảo tôi ra quán café nói chuyện, tôi định không gặp nhưng Vy bảo chuyện này có liên quan đến gia đình Huy nên tôi đi.
Dạo này chi nhánh công ty đã bắt đầu nhận được kha khá hợp đồng nên thỉnh thoảng Huy vẫn ra ngoài một vài tiếng để đi tiếp khách. Tôi thì tranh thủ thời gian anh không có ở văn phòng, trốn ra ngoài để gặp Vy.
Đã lâu không gặp, cô ta vẫn thế, quần áo đầu tóc ra dáng con nhà giàu đấy nhưng thái độ lúc nào cũng tỏ vẻ kênh kiệu khinh người. Thấy tôi, Vy vẫn nhìn bằng ánh mắt coi thường và giễu cợt, hất hàm bảo:


– Ngồi đi, uống gì?
– Mày nói gì thì nói nhanh lên, nhìn cái mặt mày thì nước tao cũng không nuốt nổi.
– Tao nói thế thì đúng hơn đấy. Chuyện mày đánh tao ngày trước tao còn chưa bỏ qua đâu.
– Có gì thì nói nhanh, không đến lúc tao nổi điên lên thì không biết đứa nào bỏ qua cho đứa nào đấy.
 

ỐC kute

⚡ʙᴀᴅ ԍιʀʟ
Cô ta trừng mắt lườm tôi, nhưng mà ở đây đông người, với cả Vy vào tận đây chắc cũng có mục đích khác nữa nên đánh nhau hẳn không phải là cách hay rồi. Cô ta nghiến răng bảo:

– Mày đừng tưởng giờ có ông Huy thì mày thích làm gì cũng được. Mày nghe câu “trèo cao thì ngã đau chưa?”

– Tao ngã đau từ cách đây 2 năm rồi cơ, giờ mày không cần dọa tao. Tao tự biết tao ở đâu.

– Bây giờ vấn đề chả phải là của riêng mày nữa, nó còn liên quan đến bố mẹ anh Huy. Chắc mày chưa biết gia đình anh Huy thế nào đúng không?

À ra thế, hóa ra cô ta vẫn tưởng tôi chưa biết bố Huy là bộ trưởng nên mới hẹn ra đây để dọa. Tôi nghe xong chỉ cười nhạt:

– Gia đình thế nào, chắc cũng giàu như nhà mày à?

Vy cũng phá lên cười:

– Thôi mày không biết thì tao cũng tốt bụng nói cho mày biết, bố anh Huy là bộ trưởng một Bộ đấy, chuẩn bị còn lên chức vụ cao hơn nữa cơ. Mày không có học nên nói với mày những việc này chắc như vịt nghe sấm nhỉ?

– Ờ, rồi sao?

– Mày nghĩ gia đình người ta như thế có đồng ý cho con trai lấy một đứa bẩn thỉu như mày không?

– Tao cũng không cần lấy anh ấy, chỉ cần yêu anh ấy là được rồi.

Nghe xong câu này, Vy thoáng sững sờ nhìn tôi, có lẽ lời nói của tôi khí thế quá, hoặc là cô ta vẫn luôn nghĩ tôi muốn trèo cao, muốn bước chân vào nhà giàu nên nghe tôi nói thế lại thấy bất ngờ.

– Yêu? Yêu gì của Huy? Tiền hay tình?

– Cả hai. Nhiều tiền tao cũng yêu mà làm tình giỏi tao cũng yêu.


Cô ta tức đến nỗi sắc mặt tái mét, bàn tay đang cầm cốc nước cũng siết chặt lại. Vy vẫn cười:


– Rồi đến khi anh ấy chán, mày cũng sẽ bị đá đi như một túi rác thôi. Đằng nào thì cũng chia tay, không phải à?

– Ít ra thì vẫn chia tay sau mày.

– Mày đừng đắc ý quá Vân ạ. Mày nên nhớ, cách đây hai năm tao làm được gì thì giờ tao còn làm được hơn thế. Lần này không phải mỗi mình tao đâu, còn cả gia đình anh ấy nữa cơ. À mà tao chưa kể cho mày nghe, mẹ anh Huy cứ giục anh ấy lấy tao đi nhỉ? Dì ấy bảo chỉ chấp nhận tao là con dâu thôi. Khổ thế.

– Tao thách mày dám làm gì gia đình tao lần nữa đấy.

Tôi biết bây giờ Huy ra mặt bênh tôi nên Vy không dám đụng đến em tôi nữa, nhưng mà còn gia đình anh? Anh có giàu đến mấy thì cũng chẳng thể nào bằng bố mẹ anh được, mà dù gì anh cũng là máu mủ của họ, anh sẽ không vì tôi mà chống đối đến cùng với bố mẹ đâu…

– Tao khuyên mày một câu thật lòng Vân ạ. Nếu mày thật sự yêu Huy thì buông tha cho anh ấy đi. Mày thấy những đôi nhất quyết cãi lời bố mẹ để yêu nhau, có đứa nào hạnh phúc không hay chỉ được vài tháng là tan đàn xẻ nghé? Tao khuyên mày không phải vì mày, tao khuyên mày vì tao nghĩ cho anh Huy. Tao biết mày thích hơn thua với tao nên giờ mới giữ rịt anh ấy, nhưng mà mày không nghĩ ba cái tính trẻ con của mày sẽ làm hỏng cả đời người ta à?

– Mày nghĩ tao cố tình làm thế để tranh với mày á? Mày nhầm rồi.

Tôi nhìn thẳng vào mặt Vy, nhìn cô ta chằm chằm:

– Tao không như mày, tao không phải là cái loại bề ngoài thì tỏ ra cao thượng nhưng bên trong thì toan tính từng tý một, tao cũng không phải là cái thứ khốn nạn hại cả một người già cả bệnh tật sắp chết để giành giật tình yêu. Tao yêu Huy, tao biết tao nên làm gì để anh ấy được sống thoải mái. Nhưng mà mày và gia đình anh ấy có bao giờ nghĩ chưa? Người như anh ấy có bao giờ vui không, anh ấy thích gì nghĩ gì mày có biết không? Mày tưởng cứ có tiền có quyền là vui à? Cứ lấy vợ môn đăng hộ đối là hạnh phúc à? Hạnh phúc của anh ấy chỉ là một bữa cơm vừa miệng anh ấy thôi. Lúc yêu anh ấy mày đã tự tay vào bếp nấu nổi cho anh ấy bữa ăn nào chưa?
 
Top Bottom