Người Ở Lại - Full

lặng lẽ

Mem lão thành
Thành viên BQT
MOD
Công Thần VNanchoi
#1
Ai cũng sẽ đến một lúc phải hoài niệm về những ngày xưa cũ. :rolleyes:Tôi cũng vậy.;) Các bạn cũng vậy. ;)
Đến một độ tuổi nào đó hoặc một vấp ngã nào đó. Hoặc chỉ đơn giản là cảm thấy buồn.
Ta lại hoài niệm... Về tuổi thơ... Về bạn bè... Về những người đã đi qua cuộc sống của ta..;). Vòng đời một con người thật ngắn ngủi phải không? ??
Có người đã từng nói với tôi rằng:rolleyes:
View attachment 842
-- Tận cùng NỖI ĐAU ... Không phải là TUYỆT VỌNG ... Mà chính là sự Cô ĐỘC ...!!!
Tập 1 :
Gã là kẻ được mọi người nhận định là bất cần đời. Ngày nào cũng vậy. Gã say khướt từ sáng cho tới đêm. Cứ tỉnh là gã lại nốc cho tới say. Ở cái tuổi ''ba mươi lăm'' mà thể xác gã chưa đầy 40kg, mặt mũi thì hốc hác. Ai cũng nói gã giờ chỉ là da bọc xương mà gã vẫn kệ. Vì với gã cứ có rượu là được rồi. Gã chẳng cần...
Suy cho cùng... Có lẽ là quá sớm.... Nhưng những gì xảy ra với gã thì ai cũng lắc đầu cười buồn thay cho số phận của gã....

Gã tên Tuấn. Một cái tên thật đẹp. Một cái tên thật đàn ông. Và đúng với cái tên. Gã trông thật điển trai so với lũ bạn cùng trang lứa. Gã vẫn thường đắc ý với bộ râu quai nón được gã tỉa gọn gàng. Nhưng cuộc đời của gã thì thật là phũ phàng. Cái thời xóm nghèo nơi gã ở chỉ có một con đường đất nhỏ để đi vào. Mà kể ra khi đó cả cái làng ấy nghèo chứ đâu có riêng xóm của gã. Nhà gã thì nằm tít ở trong cái hủm. Nói là hủm vì nhà gã nằm ngay trên vùng trũng gần bờ ngòi. Thấp hơn so với mặt bằng chung
Và vì nằm ở vị trí ấy nên đến mùa lũ là gã lại ôm chăn màn với những đồ có giá trị lên nhà cậu gã - Em của mẹ để ngủ....

Thời ấy, Người ta muốn qua ngòi thì phải đi trên cái cầu dài cả mấy chục mét được kết từ những thân tre do dân làng tự làm. Gã vẫn còn nhớ ngày bé cứ mỗi lần đi qua cầu là gã chỉ dám bò chứ đâu dám đi thẳng... Hmm... Nếu cuộc sống có hai chiều là hạnh phúc và bất hạnh để con người so sánh với nhau thì gã vẫn thường tự hào rằng chẳng ai bất hạnh như gã. còn gã thì chẳng hạnh phúc bằng ai. Đi đâu gã cũng nói vậy. Cứ say là gã lại lèo nhèo. Gã kể lể từ những ngày còn nhỏ dại cho tới bây giờ. Gã liên tục hoài niệm về cái ngày gã còn phong độ...

Và hôm nay cũng thế. Gã lại say. Đôi mắt gã muốn ríu vào còn gã thì lại cố mở ra. Tay chân gã thì chẳng khác gì mấy cành củi. Vớ lấy cốc rượu còn lưng nửa. Gã ngửa cổ đổ tất những gì có trong cốc vào miệng. Chất lỏng chảy tận xuống cuống họng gã. Gã nhăn mặt lắc đầu vì vị cay nồng của chất lỏng ấy đang lan dần trong lồng ngực. Gã bắt đầu lè nhè kể với lũ trẻ về ngày xưa của gã....

Gã sinh ra ở cái làng nghèo ấy. Gã chẳng biết gã là kon của ông nào cả. Chỉ biết từ khi lọt lòng thì có mỗi mình mẹ gã nuôi gã. Mẹ gã tên Hà. Gã lớn lên trong sự khốn khó của vùng quê chưa phát triển. Ngày ăn sắn, ngày ăn khoai, ngày bắt được con cá thì ăn cá. Nếu ngày nào bán củi được chút tiền thì mới mua được ít thịt lợn mà ăn .Nhưng gã vẫn sống. Như bao đứa trẻ. Gã cũng đi học. Nhưng theo gã vẫn nói.
- Tao cảm thấy đủ chữ rồi là tao nghỉ. Vì có học nữa thì tao vẫn chỉ biết đọc và viết thôi... Làm cán bộ khung chán bỏ mẹ...

Ngày qua ngày. Gã lớn dần và đã 10 tuổi. Đang là mùa lũ nên gã cùng mẹ ôm chăn màn nồi niêu xoong chảo lên nhà cậu mợ gã. Cậu gã tên Huấn. Vợ của cậu gã tên Nhung. Nhà cậu gã có vẻ nhỉnh hơn nhà gã. Cơ bản là cũng có của ăn. Chứ của để thì chưa có. Cậu gã có hai đứa con gái. Một đứa tên Hoa kém gã 4 tuổi. Đứa còn lại tên Lan. Cái Hoa lớn hơn cái Lan 2 tuổi. Điều đặc Cái Hoa lớn hơn cái Lan 2 tuổi. Điều đặc biệt là ở vùng đất nghèo như thế nhưng hai đứa trẻ đều... thật xinh xắn.. View attachment 840
 

Chủ đề tương tự

lặng lẽ

Mem lão thành
Thành viên BQT
MOD
Công Thần VNanchoi
#2
Nói thêm về nhà cậu mợ gã. Là một căn nhà gỗ ba gian lợp mái cọ từ đời ông bà ngoại gã dựng. Có Nhà bếp ở bên trái. Có sân giếng ngay đằng trước nhà. Bên cạnh sân giếng là cái lán cọ nhỏ để tắm. Đi xa ra một đoạn là tới cái chuồng trâu. Vì Con trâu ấy mà cậu mợ gã phải bán cả miếng đất đê mua ... - các cụ vẫn thường nói con trâu là đầu cơ nghiệp mà...Nhưng cuộc sống luôn tiềm tàng những điều may rủi. Con trâu bị bệnh. Cả nhà cậu gã đã tìm mọi thuốc để chữa vậy mà vẫn không được. Nên cuối cùng con trâu cũng chết. Cậu gã mắt nhòe thất vọng vì bao nhiêu tiền của đều đổ vào con trâu. Gã nhớ như in lần đấy gã suýt nữa khóc theo cậu gã...Xung quanh nhà thì trồng dứa, Cây cỏ linh tinh. Còn đằng sau nhà là quả đồi nhỏ...
Tối đó, khi cả nhà đã ăn cơm xong. Gã chuẩn bị đi tắm vì vừa nãy gã trèo lên đồi đằng sau nhà bắt dế nên mồ hôi mồ kê nhễ nhại. Đang rón rén đến sân giếng định múc nước thì gã nghe thấy tiếng cười khúc khích của ai đó ở phía chuồng trâu. Gã lấy làm lạ vì chẳng có đứa nào đi ăn trộm mà lại cười như thế cả. Gã tiến lại gần hơn. Trong ánh trăng mờ ảo bị che phủ bởi mây đám mây mỏng. Gã thấy hai cái bóng đang đứng sát nhau.... Lại gần hơn nữa thì gã nhận ra là cậu mợ gã. Nhưng trong cái buổi tối như này và ở thời buổi của gã bấy giờ thì gã chẳng biết là họ đang làm gì mà cười khúc khích như thế... Gã bắt đầu tò mò. Núp ở khóm dứa gần nhất với cái chuồng trâu. Gã im lặng chờ đợi những cử động nhỏ nhất từ phía gã nhìn. Cậu mợ gã không biết có kẻ đang rình trộm nên vẫn tự. Họ vẫn tiếp tục với cuộc yêu cùng những tiếng rên nhẹ...


Gã cố căng mắt ra để nhìn. Trong không gian tĩnh mịch. Gã thấy mợ gã đang bám tay vào cây cột gỗ. Quay lưng về phía cậu gã. Cậu gã hai tay bám vào eo mợ gã. Hẩy hẩy. Gã đỏ mặt, tim đập nhanh khi thấy cái đó của cậu gã mất hút sau bờ mông tròn của mợ. Gã không biết là gì nhưng điều ấy làm gã có một cảm giác thích thú. Cậu bé của gã đang cứng dần trong cái quần đùi thái...

Bất ngờ cậu gã rên to. Hẩy nhanh hơn. Mợ gã cũng chẳng kém và sau cái hẩy thật mạnh. Cậu gã nắm chặt eo mợ. Nhắm mắt rồi thở nhanh. Gã nghe rõ tiếng rên của cả hai...
- Aaaaaaaa...


Được một lúc, gã thấy cả hai mặc quần áo rồi đi ra sân giếng. Gã vẫn ngồi đó. Chờ hai người vào nhà thì mới đứng dậy đi tắm...
Sau buổi tối đó. Gã bắt đầu tò mò về cái hành động ấy. Ánh mắt gã nhìn mợ gã thật khác. Nó không phải ánh mắt của người một kon quỷ dục vọng đang lớn dần trong gã


Mấy hôm sau, tối đó gã quyết định sẽ rình mợ gã tắm sau bao nhiêu lần đắn đo suy nghĩ. Gã đã tìm ra địa điểm thích hợp để làm điều này. Đó là cây mít dai trong vườn. Cấy mít gã đã trèo không biết bao nhiêu lần mà gã chẳng để ý rằng chỉ cần leo lên đến một độ cao nhất định thì có thể nhìn rõ mồn một bên trong cái lán cạnh sân giếng. Nhưng đen đủi là hôm nay mợ gã lại tắm từ sớm. Gã tiu nghỉu vì tiếc. Nếu hôm qua gã quyết định nhanh là có phải rình được rồi không. Đang loay hoay với ý nghĩ ấy thì mẹ gã gọi gã vào ăn cơm. Bữa cơm diễn ra nhanh chóng. Cậu gã vừa ăn vừa uống vừa nói chuyện luyên thuyên với mọi người.
Gã vẫn ăn nhưng thỉnh thoảng lại ngắm mợ. Bữa cơm kết thúc gã đang rửa đống bát thì mợ gã đi ra.
- Tuấn ơi...
- dạ. Sao thế mợ?
- rửa bát xong chưa để mở tắm tí. Nóng quá...
- vâng. Xong ngay đây ạ!!!


Gã mừng húm. Ngoắng vội vàng mấy cái bát. Rồi bê ngay vào nhà bếp
Gã đang tiếc vì mọi thứ đổ bể nhưng vô tình dự tính ấy lại thành công vì hôm nay mợ gã tắm lại. Nhanh thoăn thoắt gã trèo lên cây. Tới cành cây to và đủ tầm nhìn thì gã dừng lại. Trong ánh đèn dầu leo lắt. Gã bắt đầu ngắm nhìn mợ cởi từng chiếc cúc áo một. Gã nuốt khan khi khuân ngực đầy đặn ẩn hiện sau cái áo lót. Mợ gã tiếp tục cởi quần.
Từ trên đó gã có thể thấy rõ cái mu nhô cao trong chiếc quần lót.
- Thật đẹp - Gã tự nhủ...
Gã lại càng ngạc nhiên hơn khi thấy bộ ngực mợ gã nảy nhẹ khi chiếc áo lót được mợ gã cởi ra. Không ngờ nó lại to đến thế.
- Cái đầu ti hơi thâm thì phải...:p - gã lại tự nói với bản thân


Nhưng đây mới là phần gã mong đợi. Cái quần xi líp màu đen từ từ được kéo xuống. Gã há hốc mồm chờ đợi. Chùm lông lưa thưa từ từ hiện ra. Và vì mợ đang đứng nên gã chỉ nhìn thấy có thế.
- Có gì đó không đúng - Gã tự nghĩ. Vì có lần gã thấy cái của cậu gã khá dài. Và tất nhiên là phải có gì đó sâu mới có thể nuốt trọn cái thứ ấy....


Bao nhiêu câu hỏi trong đầu gã từ lúc chiếc quần lót được kéo xuống. Vì có ai dạy gã mấy cái này đâu. Mẹ gã hay những người mẹ khác cũng đều nghĩ thế. Lớn là khác tự hiểu. Gã nhớ ngày xưa gã hỏi mẹ gã đẻ gã ra chỗ nào thì mẹ gã nói
- đẻ ra từ rốn...
- .....
- Ngu thật:mad: - mỗi lần kể đến đoạn đấy là gã lại nói câu này View attachment 843
 

lặng lẽ

Mem lão thành
Thành viên BQT
MOD
Công Thần VNanchoi
#5
Gã tiếp tục kể về buổi rình trộm. Mặc dù gã thấy hơi thất vọng nhưng sự tò mò vẫn kéo gã xem. Gã bắt đầu thấy thân hình trắng nõn nà của mợ gã. Phải nói dù lên nương vào đồi hay xuống ruộng suốt ngày nhưng mợ gã trông vẫn thật trắng. Cái Hoa và Lan có lẽ được thừa hưởng làn da của mẹ chúng nên đứa nào cũng hồng hào...

Từng gáo nước lã được mợ gã dội lên người. Vừa dội mợ vừa lấy tay xoa lên ngực. Rồi từ từ xuống vùng bên dưới. Đi qua chùm lông lưa thưa... Gã nuốt nước bọt cái ực. Bất ngờ mợ gã cúi xuống. Mông chổng về phía gã. Gã mở thật to mắt nhìn xuống. Trong Ánh đèn dầu sáng mờ nhưng gã vẫn thấy rõ một thứ rất lạ.... Đang ngứn cổ để nhìn cho rõ thì gã với tay trúng cành non. Và roạpppp. Gã ngã ngay xuống đống lá mít khô mới quét buổi chiều. Đang định kêu lên thì gã sực tỉnh lấy tay bịt mồm lại. Chạy thật nhanh qua bên chuồng trâu thở hổn hển. Ánh đèn trong lán cũng từ từ sáng dần ra bên ngoài kéo theo là cái bóng mợ gã. Chắc thấy động nên ra ngó. Mợ gã ngó nghiêng một lúc thì đi vào nhà. Gã hít một hơi dài rồi thở phào nhẹ nhõm. May là chưa bị phát hiện...

Những ngày sau đó nước đã rút. Gã cũng chẳng dám rình mò sau cái lần suýt bị phát hiện ấy nữa. Gã lại cùng mẹ ôm đồ xuống nhà dưới. Nhìn căn nhà tre trên nền đất làm Gã thấy khó chịu. Những bức vách bằng mấy cái nan che đan chuẩn bị mục. Mặt nền vẫn còn dính dính vì chưa khô. Chắc phải mấy nắng nữa mới hết được.
Gã bắt đầu trở lại với mái trường. Lớp 5 rồi mà gã khờ khạo vô cùng. Ai trong lớp cũng gọi gã là bờm. Tuấn bờm. Gã chẳng bận tâm mà ngược lại còn thấy vui. Chiều về gã đi thả dê thuê cho mấy nhà làng bên cạnh. Bên ấy họ giàu có hơn bên này nên toàn thuê mấy thằng như gã đi chăn thả mấy con trâu con bò. Cuối chiều trả cho ít tiền hoặc miếng thịt lợn rồi lại hẹn hôm sau. Mà kể ra từ ngày gã đi chăn dê thì nhà gã mới có thịt để ăn đấy. Chứ ngày trước đợi mấy đồng tiền làm thuê của mẹ gã thì chả mấy khi được ăn. Gã nhớ có những ngày thèm thịt kinh khủng. Chỉ cần nghĩ thôi mà nước bọt ứa ra không ngừng rồi...:p

Mọi người trong làng ai cũng quý gã. Ai cũng nói gã ngoan ngoãn hiền lành chịu khó quá. Sau này con nào có phúc mới lấy được gã. Vậy mà.....

Tối hôm ấy, khi gã vừa về nhà thì thấy có người lạ. Mẹ gã thấy gã về thì nói
- Tắm đi con. Xong vào ăn cơm...
- Vâng - gã trả lời

Bữa cơm diễn ra mà người đàn ông kia vẫn ở nhà gã. Gã lấy làm lạ nhưng chẳng dám hỏi. Mẹ gã biết nên giải thích
- đây là bác Tiến. Bạn mẹ. Bác sẽ ở nhờ đây một thời gian ngắn...
- Vâng.. - gã lại ăn tiếp...

Thời gian lại lặng lẽ trôi. Một tuần kể từ lúc người đàn ông lạ mặt ở nhà gã. Thỉnh thoảng cả hai cũng hỏi han mấy câu. Gã cũng bắt đầu nhận ra người đàn ông kia có gì đó không bình thường. Nhưng gã không biết nó là gì cả. Gã cứ im lặng sáng đi học... Chiều về thả dê. Nhưng rồi tối hôm ấy, chẳng biết vì sao gã không buồn ngủ. Cứ đang lơ mơ thì lại giật mình tỉnh giấc. Quay ngang quay ngửa một hồi. Định bụng lấy cốc nước uống thì nghe thấy tiếng rên khe khẽ từ phía giường mẹ gã. Giống cái hôm gã thấy ở chuồng trâu. Và cái trí tò mò lại lôi kéo gã. Gã nhẹ nhàng chạy ra đằng sau nhà. Qua cái khe hở với ánh sáng trăng từ bên ngoài chiếu vào. Gã thấy ông Tiến nằm trên còn mẹ gã nằm dưới. Mẹ gã đang dạng chân to hết cỡ còn ông Tiến kia dập rình bên trên. Gã cứ ngó đi ngó lại. Sao có thể như vậy được nhỉ? Nhưng mãi vẫn chẳng thấy... Gã lại có cảm giác thích thú ấy... Cậu bé ngóc đầu dậy... Sau một hồi dập rình thì ông Tiến kia kêu lên một tiếng nhỏ rồi gục xuống cạnh mẹ gã...

Sáng hôm sau, gã dậy sớm để đi học như mọi hôm. Gã chẳng nhớ là ngày bao nhiêu cả. Chỉ biết không phải là thứ bảy hay chủ nhật vì gã vẫn phải đi học...
Chiều về lại đi thả dê. Nhưng hôm nay gã được giao thêm việc cắt cỏ cho cá. Gã lùa đàn dê vào khe đá quen thuộc. Lũ dê là vậy. Lá gì cũng ăn. Kể cả lá ngón độc như thế chúng vẫn nhai ngấu nghiến mà chẳng bận gì. Lùa xong đàn dê, gã cầm cái liềm đi sang bên kia quả đồi. Đang đi thì gã lại phát hiện ra tiếng động lạ. Không thể nhầm lẫn được. Nhất định rồi. Gã đi nhẹ nhàng lại gần thì nghe thấy tiếng nói của con gái...
- từ từ thôi anh... Có ai lấy mất đâu mà
- từ từ thôi anh... Có ai lấy mất đâu mà cứ như hổ đói thế?
- không từ từ được... Anh nhớ em quá rồi... - tiếng người con trai

Gã đi nhẹ nhàng nhất có thể đến nơi phát ra âm thanh ấy. Một đôi trai gái. Gã biết người con trai. Là thằng Sáng con ông Sĩ - bị cụt mấy ngón tay vì đánh cá bằng mìn. Hơn gã 7 tuổi. Còn đứa con gái thì chắc người làng bên cạnh hoặc xóm khác chứ không phải xóm gã.

Gã nấp sau bụi cỏ voi và chẳng cần phải đợi lâu. Gã đã thấy thứ gã muốn. Thằng Sáng đè con bé kia xuống cái áo mưa xanh xanh. Cởi vội cái quần vải luộm thuộm của hắn. Kéo nhanh cái quần xi líp của con bé đó. Banh rộng cái chân ra và nằm đè lên hôn ngấu nghiến con bé. Và điều gã chờ đợi cũng đến. Ở góc nhìn của gã. Gã đã thấy được... Cái mép được banh ra để cho khúc thịt đâm vào... Con bé rên nhè nhẹ tay bấu chặt vào lưng thằng Sáng...
- Hóa ra là như vậy... - gã tự nhủ thầm...

Đôi uyên ương kia chưa thấy gã nên vẫn say đắm lắm. Gã nhẹ nhàng lách qua bụi cỏ voi chaỵ về phía khe đá. Giả vờ đi lên như chưa biết gì. Vừa đi vừa hát. Khi gần tới nơi thì gã gân cổ lên hát. Một lúc sau gã nghe thấy tiếng sột soạt và đôi uyên ương cũng chẳng thấy đâu nữa...
- Chú đểu thật - lũ trẻ nghe gã kể đến đấy ré lên cười...
- bình thường thôi.. Há há - gã cười lên sung sướng.
Lũ trẻ cười được một lúc thì lại im lặng nghe gã kể....
Thời gian lại thấm thoát trôi qua. Từ sau cái hôm ấy. Gã như được mở rộng tầm mắt. Trí tưởng tượng lên một tầm cao mới... View attachment 844
 

lặng lẽ

Mem lão thành
Thành viên BQT
MOD
Công Thần VNanchoi
#6
:oops:
Kể từ cái ngày gã định nghĩa rõ ràng về tình dục.
Gã bắt đầu nghĩ nhiều hơn. Gã để ý hơn những đứa con gái trong lớp và trong xóm gã. Chỉ là để ý thôi. Chứ gã làm gì có gan đi rình trộm người ta tắm. VÀ GÃ ĐÃ THẤY :rolleyes:

Dòng sông Hồng chảy qua quê gã nước mới rút được chút, phù sa cũng lắng dần nên nước trong lắm. Chính vì vậy, buổi chiều đó cả xóm rủ nhau đi tắm sông. Gái có trai có. Trong số ấy gã để ý tới chị Hoài. Chị thật xinh ở cái tuổi mười tám trăng tròn. Xóm gã thằng nào cũng mê mẩn với cái vẻ đẹp ấy. Một nét đẹp không tì vết. Hoặc Ít nhất là có gã nghĩ vậy... Dòng sông vẫn lững lờ trôi còn lũ trẻ cứ mải miết nô đùa phía bờ. Xóm gã cũng đông thanh niên nên tiếng nô đùa vang cả một bên bồi. Có tiếng chửi nhau í ới. Có cả tiếng cười khúc khích. Thi thoảng có tiếng con gái cười ré lên vì bị tạt nước vào người. Gã thấy thật vui nhưng đôi mắt gã thỉnh thoảng lại ngắm về phía chị. Chị mặc cái áo phông đã sờn chút chỉ mà sao chị vẫn đẹp thế. Đang lơ mơ thì có tiếng thằng Quang
- Á à.. Tao mách cả lũ mày nhìn chị Hoài nhá...
Thằng Quang nói là mách chứ cả lũ đã nghe thấy hết rồi còn đâu. Gã đỏ mặt chống chế
- Thằng điên. Tao đang nhìn người ta đánh cá đằng kia kìa - gã vừa nói. Tay vừa chỉ ra đằng xa xa chỗ giũa dòng sông. Nơi có một người đang ngồi trên con thuyền nhỏ. Tay cầm mái chèo gõ gõ vào mạn thuyền để đuổi cá vào lưới...
- Đứng có cãi. Chúng mày ơi thằng Tuấn thích chị Hoài kìa. Lêu lêu... - Thằng Quang cố gán ghép gã cho chị... Cả lũ nhìn gã cười to còn chị Hoài ngại đỏ mặt... Cười tủm...
- Bọn dồ - gã vẫn cố cãi...
Trêu chọc gã một lúc thì dám con trai rủ nhau bơi thi. Gì chứ cái đấy với gã chẳng cần bàn. Gã luôn tự tin với tài bơi lội. Gã vẫn phải ngụp lặn để mò cua bắt ốc mang cho mợ gã bán hộ mà...
Cả đám dừng chân tại cái eo nhỏ. lấy đích là phía bên kia dòng sông. Nói là nhỏ nhưng cũng phải tầm hơn năm chục mét chứ ít gì. Lũ con gái đứng trên bờ cổ vũ. Chị Hoài đứng hô hiệu lệnh. Tiếng chị trong veo... đều đều...
- đếm đến ba là tất cả xuất phát đấy... Một... Hai... Baaa...

Cả lũ nhìn chị rồi nhìn xuống dòng sông. Chị đếm đến số ba là tất cả cùng nhảy. Gã cứ bơi những sải tay đều. Chân đập bì bõm. Nhưng khi cả lũ bơi được một nửa quãng đường thì có tiếng thằng Quang í ới đứt quãng...
- Cứ..u... ọc.. ọc... Cứ...u...
Gã giật mình quay lại thì chỉ thấy cánh tay của thằng Quang chấp chới trong dòng nước. Chẳng suy nghĩ nhiều gã bơi quay lại. Đến gần thằng Quang gã hít một hơi dài rồi ngụp xuống. Xách nách thằng Quang rồi đạp chân đẩy cả hai lên. Thằng Quang vì sặc nước nên hoảng. Tay cứ bám chặt lấy tay gã. Chân quắp vào chân gã làm Gã không bơi được tiếp. Gã cũng hoảng theo. Lấy hết sức bình sinh. Gã lấy chân còn lại đạp thằng Quang ra xa. Ngoi lên lấy một hớp không khí rồi lại ngụp xuống. Nắm lấy tóc thằng Quang kéo mạnh. May là tóc thằng chả dài nên dễ nắm. Gã kéo thằng Quang lên khỏi mặt nước thì mấy đứa còn lại cũng tới. Ông Tí - đứa lớn nhất trong đám trẻ xóm gã thò tay vòng qua cổ thằng Quang kéo vào bờ. Vào đến bờ thằng Quang ho sặc sụa. Mặt cắt không còn giọt máu. Gã cũng thở hổn hển vì mệt... Được một lúc thằng Quang lên tiếng
- đang bơi thì chuột rút... Sợ quá...
- Mày làm tao tí chết theo... Ngu như chó... - gã vừa thở vừa nói
- đang sợ... Biết đéo đâu ấy - Thằng Quang chống chế
- Thôi. Không sao là may rồi. Đi về thôi... - Ông Tí cũng sợ vì ông là thằng bày trò rủ cả lũ đi tắm sông. Nên thấy hai thằng chuẩn bị cãi nhau là ông can luôn... Gã cũng chẳng nói nữa...

Cả lũ nghỉ một lúc thì đi vòng tới chỗ cái bè bơi qua sông rồi về nhà. Đám con gái biết chuyện thì chỉ cười trừ xong đi về luôn. Tối đến gã đang ăn cơm cùng mẹ với ông Tiến thì cô Tuất mẹ thằng Quang sang nhà inh ỏi..
- Chị Hà ơi...
- đây. Ai đấy - tiếng mẹ gã
- đây rồi. Chiều nay mấy thằng này rủ nhau đi tắm sông. Thằng cò nhà em tí thì chết đuối đấy - cô Tuất vừa nói vừa chỉ về phía gã...
- sao lại thế?... Chết thôi... - mẹ quay sang gã - Thằng Tuấn ra đây... Ai cho mày đi tắm sông?
- dạ... Chỉ đi nghịch tí thôi ạ... - gã sợ xanh mặt
- mẹ đã bảo như nào? Đang là mùa lũ mà cứ ra sông bơi. Chết đuối một cái thì ai đền cho mẹ? - mẹ vừa nói vừa tìm cái roi để ở góc nhà... Gã thấy vậy thì sợ rúm ró...
- Thôi. Nó lỡ nghịch. Không sao là tốt rồi. Đừng đánh nó - bất ngờ ông Tiến ra đỡ lời cho gã...
Cô Tuất thấy thế cũng chạy lại kéo gã...
- Đúng rồi. Với lại chiều nay nó cứu thằng cò nhà em đấy. Em sang cũng để cảm ơn luôn...
- Phải đánh cho nó chừa. Chết ra đấy thì biết làm sao? - mẹ gã nói vậy nhưng cũng không đi lấy cái roi nữa

Gã thấy mẹ không lấy roi thì mới thở phào nhẹ nhõm....:p

- Em sang nói để biết thế thôi. Chiều nay đi về thì thấy mẹ con Quỳnh sang kể...
- Ừm... Thế à? Ăn cơm chưa? Vào đây ăn luôn đi... - mẹ gã gật gù xong mời cô Tuất.
- Thôi. Nhà em mới ăn xong rồi. Em về luôn đây - cô Tuất trả lời rồi quay sang gã - lần sau đừng ra sông nghịch đấy. Trẻ con chúng mày chả biết đường nào mà lần cả
- vâng... - gã gật gật
- thế cô về nhá - mẹ gã cười chào cô Tuất rồi cả nhà vào ăn cơm. Vừa ăn vừa dặn dò các thứ. Rằng đang mua lũ cấm ra nghịch nước. Mẹ biết mẹ đánh cho thì đừng có mà khóc.....:eek:
 

lặng lẽ

Mem lão thành
Thành viên BQT
MOD
Công Thần VNanchoi
#7
Gã nghĩ thầm. Đánh đau thì chả khóc chứ sao nữa. Mà cái con Quỳnh mỏ nhọn này hết chuyện để kể rồi hay sao mà đi tơn hớt chuyện này. Tí nữa thì gã bị ăn lươn. Càng nghĩ càng tức... Nhưng cái tính của gã hiền và lại trẻ con mau quên nên gã chẳng mấy khi chấp vặt mấy câu nói hay trận đòn khi gã bị mách mẹ như thế. Và trong xóm, gã được quý cũng vì cái tính này...

Ngày hôm sau lại đi học. Vừa thấy gã là thằng Quang kéo tay lại...
- Mày bị ăn đòn không?
- không. Chẳng sao cả - gã hồn nhiên đáp
- mẹ cái con Quỳnh lắm mồm. Làm bố mày rát hết cả mông. - Thằng Quang vừa nói vừa lấy tay xoa xoa mông trông đến
- Chết mẹ mày đi... Ha ha.. - gã cười lên sung sướng rồi hai thằng cùng vào lớp...
Buổi học lại trôi qua.... Gã học hành chẳng giỏi. Nhưng được cái ngoan với chịu khó nên cô giáo với bạn bè quý lắm...

Những ai bây giờ đang hoài niệm về tuổi thơ. Hẳn sẽ nhớ rằng hồi cấp một đã từng để ý một cô bé nào đó trong lớp. Hay ít nhất là trong trường. Và gã cũng có để ý tới Huế. Một cô bé học cùng lớp gã... Huế có làn da hơi ngăm vì nắng nhưng bù lại thì Huế có khuân mặt trái xoan cùng đôi mắt thật sáng. Cô bé cười cũng thật xinh. Gã vẫn nhớ như in lần đầu tiên gã đi học thì gã đã có một cảm giác gì đo với Huế rồi. Đó không hẳn là yêu hay thích mà chỉ đơn giản là rung động. Và Gã thích cái vẻ mặt ngạc nhiên của Huế.

Chiều nay gã lại đi thả dê tiếp. :pVừa lùa được đàn dê vào bãi cỏ xanh là gã chạy đi kiếm chỗ nghỉ. Nhưng bất ngờ là gã gặp chị Hoài. Chị vẫn thế. Vẫn xinh như lần đầu tiên gã biết định nghĩa về nét đẹp. Chị buộc tóc đuôi ngựa trông thật nghịch ngợm.

Thấy gã đang đi chị vẫy vẫy...
- Em chào chị Hoài
- Ừm... Hì.. Đi thả dê cho nhà ai đấy? - Chị cười tươi trả lời
- Em thả cho nhà ông Sinh làng bên kia. Chị đi đâu thế?
- Ừm... Chị đi hái cây nhân trần để mai bán...
- Vầng...
- Tuấn có người yêu chưa?
- Em thì làm gì có ai yêu đâu? - gã cười ngượng
- Thế thôi.. Lớn nhanh đi chị đợi... Hi hi...

Gã chả nói gì mặt đỏ như quả cà chua làm chị bật cười khúc khích. :p:pTrêu gã thêm một lúc thì chị cũng đi... Gã nghĩ lại câu nói đùa của chị.... '' lớn nhanh đi chị đợi''... Một câu nói đùa mà gã tin sái cổ..:confused:

Ngày tháng lại trôi qua. Ông Tiến cũng đã từ biệt mẹ con gã để đi đâu đó. Gã không ghét nhưng cũng chẳng thích con người này. Vì ai cũng nói mẹ gã bồ bịch này kia...
Thế rồi như bao làng quê chưa phát triển. Ma túy bắt đầu đến phá hoại làng gã. Cái chất trắng gây nghiện ấy phá hoại không biết bao nhiêu gia đình, bao nhiêu con người.... Gã nhớ tối hôm ấy mẹ gã đi đâu đó từ sớm. Gã đang hí hoáy ngồi làm bài tập thì cô Thành chạy sang nhà gã. Tay cầm con dao quắm. Miệng vội vã giục gã
- Tuấn... Tuấn Mày sang nhà trông em giúp cô để cô đi tìm chú. Em nó ngủ rồi nhưng cô sợ em tỉnh không ai để ý nó
Gã vâng dạ rồi bỏ cây bút xuống đóng cửa chạy luôn sang nhà cô Thành... Sang đến nơi thằng cu vẫn ngủ ngon lành trong cái nôi cũ kĩ. Gã ngồi xuống cạnh. Ánh đèn dầu leo lắt trên cái bàn gỗ làm Gã suy nghĩ nhiều thứ... Đến tận đêm muộn... Khi cô Thành về...

Rồi những ngày yên bình của gã nhẹ nhàng trôi cho đến khi gã biết tin chị Hoài lấy chồng....
- Chậc... - Kể đến đây gã tặc lưỡi làm lũ trẻ càng thêm chăm chú...

Ngày ấy làng gã vẫn còn cái suy nghĩ con gái mười tám chưa lấy chồng là ế nên bố mẹ chị nhất quyết bắt chị đi lấy chồng. Trong khi chị đến yêu còn chưa biết thì lấy chồng liệu có tốt không?
Gã nhớ ngày chị lên thuyền qua sông. Gã đứng trên bờ mắt đượm buồn nhìn chị. Đám cưới chị gã cũng chẳng đến. Gã cứ nhìn chị rồi nhìn con thuyền, nhìn dòng sông tới tận tối mịt mới mò về nhà. Thế mà chị bảo chị đợi gã... :(Chị không giữ lời hứa gì cả... ;) gã vừa tự nghĩ trong đầu vừa lủi thủi đi về....:(

Và kể từ ngày ấy...
Gã không bao giờ thấy chị nữa...
Nhưng tuổi thơ lại nhanh chóng cuốn trôi nỗi buồn của gã đi bằng những lần thả diều chơi dế... Gã vẫn sáng đi học bình thường. Chiều về hôm thả dê, hôm lấy củi, hôm mò cua bắt ốc mang cho mợ gã đi bán...

Bây giờ đang tháng 12 âm. Tháng củ mật. Tháng mà các cụ vẫn thường dặn con cháu phải cẩn thận trộm cắp. Nhưng mà nhà gã có cái gì để ăn trộm đâu... Trời lạnh nên gã cũng ít đi thả dê. Gã nhớ hồi ấy gã có mỗi cái áo rét mỏng nên đi học cứ phải lồng 4 5 cái áo mới đủ ấm... Đi học mới biết hôm nay kiểm tra học kì. Gã quên béng lời cô giáo dặn từ tuần trước vì mải nói phét vơi thằng Quang. Đang lơ mơ không biết phải làm như thế nào thì cô bạn Huế ngồi bàn bên dưới gã lấy tay chọc chọc...
- này... Chép đi... Không cô vào bây giờ... - cô bé vừa nói vừa đưa gã tờ giấy nháp với những dòng chữ nắn nót. Gã chẳng suy nghĩ nhiều cắm đầu cắm cổ chép...
Hết giờ thu bài. Gã thở phào nhẹ nhõm vì làm được cũng kha khá... Đang chuẩn bị tót ra sân sau chơi bi thì bị cô bạn kéo lại...
- không cảm ơn thì mai đừng mong mà chép được nhá...
- hề hề... Cảm ơn Huế...:eek:
- vậy còn nghe được....:eek:

Thế rồi cái tết cũng trôi qua. Nhà gã nghèo nhưng cũng có một vài cái bánh trưng, một con gà. Gã thích ăn lắm nhưng gã biết phải để dành cho những hôm sau nữa...
Ngày tháng êm đềm lại trôi như một mặc định. Gã đã là học sinh cấp hai rồi đấy. Năm đấy xóm nghèo gã bắt đầu thay đổi. Nhiều dự án mới. Đầu tiên là con đường đất đã được mở rộng ra để làm đường nhựa. Cây cầu tre cũng bị dỡ bỏ để xây cầu mới. Thế là từ lúc con đường được mở rộng. Xóm nghèo gã cũng khoác lên mình một màu áo mới. Người dân bắt đầu biết buôn bán, trao đổi, trồng cây ăn quả. Nhiều nhà phất lên trông thấy. Nhà gã cũng nằm trong diện quy hoạch. Sau khi thỏa thuận đền bù được mẹ gã đồng ý. Người ta đổ những chuyến xe đất đầy ú ụ xuống cái hủm rồi san phẳng để làm khu tái định cư. Còn mẹ con gã thì sang nhà cậu Huấn. Dựng tạm cái nhà tre ngay bên cạnh để ở...

Lại một năm nữa trôi qua. Con đường nhỏ ngày nào giờ đã là đường nhựa. Cây cầu cũng đã làm xong. Năm nay gã đã lớn hơn. Gã không đi thả dê mà đi làm thuê phụ hồ. Ngày đầu tiên đi làm Gã vẫn nhớ đôi tay gã đau nhức đến mức chẳng cầm nổi đổi đũa...
- làm mãi rồi cũng phải quen hết - gã vừa lè nhè với lũ trẻ, tay vừa rót thêm rượu vào cốc rồi làm một hơi...

Thế rồi hết năm lớp 7 gã nghỉ học. Bắt đầu đi làm... Chớp mắt cái gã đã mười tám tuổi... Gã đã là thợ chứ không phải thằng xách vữa ngày nào... Mẹ con Gã cũng mua được ô đất nhỏ rồi xây tạm căn nhà cấp bốn. Tiền gã kiếm được một phần gã tích cóp lại. Một phần gã tự sắm sửa cho bản thân. Thi thoảng Gã cũng cùng thằng Quang sang làng bên tán gái. Gã cũng đã trải qua vài cuộc tình chẳng đâu vào đâu cả.... Và lại gã nhát nên gã vẫn chưa biết mùi vị của đàn bà :plà như thế nào cả...

Công việc gã cứ đều đều như vắt chanh... Mẹ gã giờ không đi làm thuê mà cùng mợ gã đóng bầu cây giống...
Lại một công trình mới. Lão cai xây dựng chẳng biết nhận ở đây ra một công trình mới tận dưới hà nội. Lão nói
- Công trình này mất cả vài ba tháng là ít đấy. Nên mấy ông chuẩn bị cho kĩ vào. Không xuống đấy hàng hóa đắt lại chả được mấy đồng mang về...
Gã về nói với mẹ. Mẹ chỉ cười dặn gã
- Ừm... Lớn rồi... Còn trẻ thì tranh thủ mà đi đây đi đó cho mở mang đầu óc... Đi một ngày đàng học một sàng khôn....

Gã thì háo hức lắm. Vì đây là lần đầu tiên gã đi xa quê... Nhưng đâu biết rằng đây mới chỉ là khởi đầu cho bước ngoặt lớn của cuộc đời gã.:).. View attachment 859

#3
 

lặng lẽ

Mem lão thành
Thành viên BQT
MOD
Công Thần VNanchoi
#10
Phần 3: :oops:
View attachment 860
Gã theo đội thợ lên thành phố tới công trường. Sau khi xuống xe gã được chỉ chỗ ăn ở. Một khu trọ gần công trường. Gã lấy cái phòng ở góc trong cùng nhỏ nhưng gã được ở một mình. Không chung đụng với ai cả. Những ngày sau đó gã bắt đầu với công việc quen thuộc. Những viên gạch đỏ, những xô vữa, cái bay, bàn xoa,...
Được một tuần thì gã mới dám đi chơi xung quanh. Nơi đầu tiên gã tới là quán cafe nhỏ ở đầu ngõ. Ở quê, gã thi thoảng cũng đi cà phê cà pháo nên cũng chẳng có gì là lạ lẫm. Rồi dần dần gã cũng đi xa hơn một chút... Gã cũng lấy tiền mà đã tích góp được cùng với số tiền gã làm mua một con xe...
- Cái năm hai lẻ tư mà có con wave đi là sĩ lắm chúng mày biết không? - gã bất ngờ nhăn mặt bĩu môi nhìn lũ trẻ...
- .....
- Mà hồi ấy, chỗ tao ở là khu xxx. Suốt ngày lượn lờ chỗ công viên Thống Nhất....

Nói đến đây gã ngập ngừng... Vì ở đây gã gặp Nhỏ... Nhỏ tên Khanh, là sinh viên năm ba cuả trường đại học gần đấy. Gọi là nhỏ chứ nhỏ hơn gã hai tuổi. Nhưng Có lẽ do đi làm sớm nên gã có bảo năm nay gã 23 tuổi thì cũng ối người tin sái cổ. Nhỏ cũng thế....
Ngày gã gặp Nhỏ là một buổi tối lượn lờ đi bộ quanh cái bờ hồ. Nhỏ đi bộ cùng mấy đứa bạn. Gã cùng mấy ông nữa đi ngược chiều.
- Có đi chơi cùng anh không em ơi? - tiếng một ông buột miệng cợt nhả
- Mai nhé anh... - nhỏ nói xong cả bọn con gái cười khúc khích...
Thế mà hôm sau gã chán nên đi lượn tiếp thì lại gặp nhỏ thật. Gã nhận ra nhỏ. định chẳng nói gì mà nhỏ lại bắt chuyện trước.
- A... Anh đẹp trai đợi em thật hả?
- Không. Hì. Tôi đi hóng gió thôi. Ở phòng cũng chán....
Vậy mới biết đã có duyên thì dù chỉ một câu nói đùa cũng thành đôi được. :rolleyes:Hồi đấy gã cũng sĩ diện nên chém gió với nhỏ ác liệt lắm. Nào là gã là cai xây dựng. Nào là lương tháng cao ngật ngưỡng. Và gã với nhỏ đã thành đôi sau hai tháng miệt mài trồng cây si dù trời có mưa hay nắng..
- Chúng mày thấy không? Đẹp trai không bằng chai mặt - gã bật cười nhìn lũ trẻ vẫn đang chăm chú...
Thế rồi từ ngày yêu nhỏ. Gã như yêu đời thêm. Đi làm đứng trên giàn giáo cao vút mà gã cũng chẳng thấy run. Gã chẳng bận tâm về độ cao như những ngày đầu tiên nữa. Tối đến gã lại đợi nhỏ ở công viên như thường lệ. Chỉ là đi dạo quanh quanh cùng cái nắm tay hay với những nụ hôn vụng dại. Ngày ấy chỉ có điện thoại bàn. Điện thoại di động chưa phổ thông như bây giờ nên hẹn hò mà một trong hai đến muộn là người kia cổ dài cả mét...
Nhưng cuộc sống chẳng có gì là bí mật tuyệt đối cả. Nhỏ cũng phát hiện ra gã nói dối. Gã nghĩ nhỏ sẽ thất vọng về gã lắm nhưng mà nhỏ chỉ cười tươi
- Em biết từ lâu rồi nhé... Trông anh ngố lắm...
Gã chẳng biết nói gì. Chỉ gãi đầu cười ngượng... Vậy là tình cảm của gã và nhỏ đã sang một trang mới. Gã chia sẻ nhiều với nhỏ hơn. Về gia đình, về cuộc đời của gã... Gã thích cái vẻ mặt chăm chú của nhỏ...
Xóm trọ mấy ông cũng biết chuyện gã với nhỏ. Cũng có trêu đùa nhưng chả ăn nhằm gì với gã hết

Hôm nay là chủ nhật, một ngày mưa nên cả công trường đều nghỉ. Xóm trọ gã định làm bữa thịt chó mà gã từ chối luôn vì gã muốn gặp nhỏ. Chẳng biết vì sao nhưng Gã thấy nhớ nhỏ nhiều. Phòng chỗ nhỏ cũng rộng vì nhỏ ở cùng đứa bạn mà hôm nay bạn nhỏ đi chơi với người yêu rồi nên giờ chỉ có mỗi gã với nhỏ... Nhỏ mặc cái quần đùi với áo phông giản dị mà trông vẫn đẹp...
- Anh ngồi đây tí để em giặt nốt mấy cái áo nhé. Hôm nay tới phiên em giặt - nhỏ cười tươi chỉ gã ngồi xuống cái ghế gần bàn học.
- Đâu. Để anh giặt cùng. Ngồi một mình chán chết...
Rồi chẳng đợi nhỏ đồng ý gã đã đi vào phòng vệ sinh rồi. Hai đứa giặt thì ít mà nghịch thì nhiều. Gã bị nhỏ té cho ướt hết cả áo...
- bắt đền em đấy. Ướt hết áo anh rồi... - gã vừa nói tay vừa cởi bớt mấy cái cúc áo. Còn nhỏ thì đang phơi quần áo trong cái mái tôn
- Hihi. Ai bắt trêu em cơ...
- à được... Thế thì trêu tới cùng luôn. Đằng nào chẳng ướt. - gã nói xong hùng hổ tiến tới chỗ nhỏ. Nhỏ co rúm người lại khi bị gã kéo sát lại. Bỗng chốc gã nhìn vào đôi mắt nhỏ... Nhỏ cũng nhìn gã... Rồi chẳng ai nói gì cả... Gã từ từ cúi xuống... Nhỏ nhắm mắt chờ đợi.. Hai bờ môi chạm nhẹ vào nhau. Nụ hôn của gã với nhỏ vẫn vụng dại như ngày mới quen. Gã theo bản năng lùa cái lưỡi để chạm vào lưỡi nhỏ. Nhỏ giật mình nhẹ rồi vòng tay qua cổ gã kéo xuống... Nụ hôn dần dần nồng nàn hơn... Cuồng nhiệt hơn... Gã kéo nhỏ vào trong phòng... Chốt cửa... Đặt nhỏ xuống giường... Chẳng để nhỏ đợi lâu gã vòng tay qua cái gáy nhỏ... Nụ hôn lại nồng nàn hơn nữa... Gã áp dụng tất cả những gì gã đã thấy trong bộ phim tình cảm pha lẫn chút sex gã từng xem . Gã rời bờ môi nhỏ... Hôn vào cái cổ nhỏ... Nhỏ rên nhẹ... Gã cúi xuống cởi cái áo phông rồi cái áo lót của nhỏ... Từ từ mọi thứ hiện ra trước mặt gã... Là vòng một hơi to... Là làn da trắng mịn màng... Gã hít hà cái mùi cơ thể nhỏ...
- Yêu em... - gã nói xong là cúi xuống hôn nhẹ vào ngực nhỏ...
- Ưmm... - nhỏ rên nhẹ rồi ưỡn ngực lên...
Cái quần đùi của nhỏ cũng không không cánh mà bay... Gã lùi xuống thấp hơn rồi hôn mơn trớn vào bụng nhỏ... Nhỏ như không chịu được nữa. Kéo gã lên hôn thật sâu. Gã rời nụ hôn của nhỏ cởi hết mọi thứ còn lại của gã và nhỏ. Hành trình cũng bắt đầu... Cũng là lần đầu tiên của gã nhưng không phải lần đầu tiên của nhỏ. Gã thấy cậu bé khá đau nhưng Gã chẳng để ý đến điều đó. Với gã như vậy là quá mãn nguyện rồi... Những ngón tay đan vào nhau thật chặt... Những nụ hôn nồng nàn nhưng ngắt quãng đan xen tiếng rên khẽ...
- yêu anh... aaa...

Ngày tháng lại trôi qua. Mọi thứ không hẳn là êm đềm. Gã nhận ra nhỏ rất ham chơi nhưng vì yêu nhỏ nên gã chấp nhận.
- Anh này.. - hai đứa đang ngồi ở công viên thì nhỏ quay sang hỏi gã
- ơi...
- Chúng mình cứ như thế này đi nhé...
- là sao? - gã ngạc nhiên hỏi nhỏ
- thì cứ yêu em như này ấy. Em không muốn phải chia tay...
Gã nghe đến đây thì bật cười...
- Vậy là mình không cần cưới đâu phải không?
- Ơ... Có chứ... À mà ai thèm cưới anh... Mơ đi
- ha ha... Cũng được... - gã nhìn nhỏ đỏ mặt mà thấy thật vui
- À rồi... Anh nhớ anh bảo không lấy em nhé - nhỏ có vẻ giận
- Ô... Anh có nói thế đâu.. Em tự nói đấy chứ..
- không biết...
Nhỏ đang quay đi chỗ khác thì gã kéo vai quay lại... Đặt lên môi nhỏ một nụ hôn nhẹ...
- muốn cưới thì phải sinh cho anh một đội bóng đã... Ha ha...
- không... Không... - nhỏ giãy nảy lên càng làm Gã cười to...
Trời bắt đầu tối cũng là lúc gã đèo nhỏ về phòng...
- Anh về nhé...
- Vâng... - nhỏ ghé sát vào má gã hôn nhẹ...

Tiếng ve làm Gã tỉnh giấc. Mới hôm nào còn bỡ ngỡ khi xuống đây mà giờ đã tháng sáu tới nơi rồi. Nhỏ cũng sắp được nghỉ hè. Nhỏ có rủ gã về nhà nhỏ chơi mà gã còn phải đi làm nên đành để năm sau vậy. Nhỏ về được một hôm xong lại lên để học nốt.
Gần đến ngày nhỏ nghỉ hè thì công trường nơi gã làm việc cũng sắp kết thúc. Nhưng lão cai lại nhận được một chỗ khác ngay gần đó. Tranh thủ được nghỉ mấy hôm. Thế là tối đó gã hỏi nhỏ
- hay em về quê anh chơi không?
- Em ngại lắm...
- ngại gì. Về chơi mấy hôm rồi về nhà... Ăn thử cơm quê anh xem có ngon hơn nhà em không?
Nhỏ lưỡng lự một lúc thì gật đầu làm Gã mừng húm...
Gã vẫn nhớ cảm giác khi lũ trẻ trong xóm ngạc nhiên khi thấy gã dẫn nhỏ về. Có mấy đứa cứ đứng ngoài thò đầu vào ngó nghiêng... Nhỏ khác gì gái về nhà chồng. Mà kể ra nhỏ cũng bạo thật. Dám về nhà gã trong khi gã còn chưa dám về nhà nhỏ...
Về quê gã dẫn nhỏ đi câu cá. Nhỏ cứ tíu tít làm Gã phì cười. Đến lúc câu thì cứ lóng nga lóng ngóng...
- Á.. Cá cắn câu kìa anh...
- suỵt. To mồm thế thì nó chạy bố mất rồi còn đâu...
- Hihi..
Mẹ gã thấy gã dẫn bạn gái về thì cứ cười suốt. Chắc mẹ nghĩ gã đã lớn thật rồi đấy... Nhỏ làm quen với mẹ gã nhanh lắm...
Chiều xuống nhỏ lanh chanh ở dưới nhà bếp với mẹ gã. Căn bếp bé nhỏ lộn xộn làm Gã phát ngại mà nhỏ cứ mặc kệ... Gã thấy vui. Vui vì có lẽ... nhỏ là một nửa của gã....

Trở lại thành phố, gã đi làm còn nhỏ về quê. Cái ngày ấy điện thoại di động vẫn còn là thứ gì đó quá xa lạ và xa xỉn nên gã chỉ biết đợi nhỏ gọi tới số bà chủ trọ thì mới ra nghe.
Nhưng cái gì trong cuộc sống nếu quá đẹp thì mất sẽ tiếc. Chuyện gì quá êm đềm thì sóng gió sẽ lại càng lớn...:)
 

lặng lẽ

Mem lão thành
Thành viên BQT
MOD
Công Thần VNanchoi
#11
Đó là một ngày tháng 8. Trưa, Gã vừa đi làm về nhỏ sang mượn xe. Gã thấy nhỏ vội nên cũng chẳng hỏi. Đến đêm gã đợi mà chẳng thấy nhỏ quay lại. Mà dạo này gã cũng thấy nhỏ lạ lạ. Nhỏ thường lấy lý do để tránh mặt gã. Tặc lưỡi một cái xong gã đi ngủ. Chắc nhà nhỏ có chuyện gì thôi. Vậy mà hôm sau rồi hôm sau nữa gã cũng chẳng thấy nhỏ sang. Một nỗi lo sợ vô hình nào đó làm Gã phải xuống chỗ nhỏ. Ngồi trên xe buýt mà gã suy nghĩ mọi điều có thể xảy ra. Đến nơi gã thấy cửa phòng nhỏ kín mít. Lại treo biển cho thuê phòng. Gã đang lơ ngơ chưa tin những gì mình thấy thì có một người phụ nữ vỗ vai...
- cậu muốn thuê nhà à?
- không. Cháu tìm Khanh
- Nó chuyển từ hôm qua rồi. À cậu là Tuấn phải không?
- vâng. Đúng rồi?
- Trước khi con Khanh đi nó có dặn tôi gặp cậu thì đưa cậu cái này.... Cậu cứ làm tôi tưởng có khách thuê....
Bà chủ nhà đưa gã một cái phong bì bị gấp đôi lại rồi đi mất. Gã ngồi bệt xuống cái nền xé cái phong bì ra đọc... Đúng là chữ của nhỏ rồi... Một bức thư...
Kể đến đây gã rút trong ngăn kéo chiếc bàn gỗ uống nước một tờ giấy nhàu nát được gắn nhôm nhoam mấy dải băng dính...
- Đấy... Đ m đời nó như thế đấy...:cool:
Lũ trẻ tròn vo mắt nhìn gã rồi thằng nhóc lớn nhất trong đám trẻ cầm bức thư lên đọc. Từng dòng một ngắt ngứ vì phải dịch
Anh...
Nếu anh đọc được bức thư này thì có lẽ em đã không còn ở đây nữa. Hàng vạn lần xin lỗi của em cũng chẳng thể làm anh bình tĩnh lại được.
Em vẫn còn nhớ lần đầu chúng ta gặp nhau. Đúng là chỉ một câu nói đùa mà lại thành đôi anh nhỉ. Rồi những ngày anh tán tỉnh em nữa. Anh còn nhớ cái hôm trời mưa chứ. Em thấy anh đứng ở ngoài buổi tối hôm em giận ấy mà thương anh lắm. Cũng yêu anh luôn từ lúc ấy...
......
......
Nhưng anh à, cuộc sống chẳng cho ai được lựa chọn cả. Chả ai được chọn sống trong một gia đình đầy đủ vật chất. Cũng chẳng có ai được chọn mình sẽ mắc bệnh gì. Em yêu anh chân thành nhưng có lẽ số phận của em không cho em yêu anh thêm nữa. Bố em đang bị bệnh. Những khoản thu chi giờ gần như là quá sức đối với em. Em chỉ muốn gặp và xin lỗi anh thật nhiều về những gì để anh phải chịu... nhưng em không thể...
Anh à, em không mong được anh tha thứ. Em chỉ muốn cho anh biết tình cảm của anh và em những ngày qua không phải giả...
Em xin lỗi....
Gã đọc xong. Tay run run. Thật sự là vậy thì nhỏ phải nói với gã chứ. Sao lại làm thế? Gã thấy thương nhỏ. Rất thương nhỏ... Cái xe với gã lúc ấy chẳng phải vấn đề nữa. Gã muốn tìm nhỏ nhưng không biết phải tìm ở đâu. Thở dài bất lực gã lếch thếch đi về phòng....
- Mẹ tiên sư... Hồi đấy ngu thật - gã nốc thêm chén rượu nữa rồi lại lè nhè...
Ngày tháng lại trôi qua lờ lững như con sông Hồng quê gã. Hai tháng rồi mà Gã vẫn nghe ngóng tin tức của nhỏ. Trong xóm trọ mấy ông cũng biết chuyện gã mất xe. Chẳng ai nói gì ngoài động viên gã
- thôi thì của đi thay người
Rồi trời cũng không phụ lòng kẻ có công. Một lần nọ khi gã đi xuống trường của nhỏ như mọi lần khác. Nhưng lần này gã vô tình gặp bạn cùng phòng cũ của nhỏ. Cô gái nhìn gã ngạc nhiên rồi quay đi như chưa hề quen biết. Gã vội vã đuổi theo nắm tay kéo lại....
.........
- cậu biết Khanh ở đâu không? - gã hỏi cô gái khi hai người ngồi nói chuyện với nhau trong quán cóc vỉa hè
- mình cũng.... không rõ nữa - cô gái ấp úng trả lời
- cậu giấu gì phải không? Nói cho tôi biết đi...
- Tôi không biết gì hết. Đừng hỏi nữa. Chuyện này không liên quan tới tôi... Tất cả là do Khanh làm... Không phải tôi...
- Nói rõ xem nào? Gã ngạc nhiên..
Và rồi câu chuyện cũng sáng tỏ.... Thì ra nhà nhỏ chẳng làm sao cả. Nhỏ ham chơi. Dây vào cờ bạc nên nợ nần chồng chất. Không dám nói với gia đình... Hẳn nào lúc ấy nhỏ tránh mặt gã... Cờ bí thí thì dí tốt... Nhỏ bán luôn cái xe của gã rồi mà vẫn chưa đủ trả nợ nên trốn mất tăm. Bỏ cả học... Ờ... Vậy là đến tận phút cuối nhỏ vẫn còn lừa để nhận được sự tha thứ từ gã...
- Định mệnh... - gã bật cười nghĩ thầm nhìn cô gái bạn của nhỏ...
Về phòng gã nhìn bức thư của nhỏ mà thấy uất ức. Gã không chấp nhận việc bị lừa như thế. Cầm bức thư của nhỏ gã vo nát rồi xé vụn. Cứ nắm được góc là gã xé...
Và từ đó, gã bắt đầu biết tới rượu. Gã uống nhiều hơn trong những lần cảm thấy mệt mỏi khó nghĩ...
- Chú uống từ đó cho tới giờ luôn hả? - một thằng nhóc trong lũ trẻ hỏi gã làm Gã giật mình
- Không. Mọi thứ chỉ mới bắt đầu thôi... - gã Nốc thêm chén nữa rồi tiếp tục kể... Cái giọng cũng lè nhè hơn... Đúng là cuộc sống chẳng cho gã được cái gì ngoài việc dạy gã học cách chấp nhận.
Chấp nhận cuộc sống thiếu thốn tình cảm của cha.
Chấp nhận cuộc sống trong một gia đình nghèo khó
Chấp nhận cuộc sống của kẻ làm thuê...
- Nghèo thì lâu... Giàu mấy chốc... - gã nhấp một ngụm rượu. Khề khà rồi tấm tắc với câu nói ấy...

Cũng đúng, nghèo thì thường rất lâu. Chứ gặp thời rồi làm ăn được thì chẳng mấy mà giàu. Gã gần như chìm trong sự đau khổ và uất ức từ sau việc nhỏ làm với gã. Ban đầu gã còn muốn tìm lại con xe. Vì bao nhiêu tiền của gã đều để mua xe hết rồi. Nhưng dần dần cũng chán nản. Gã chẳng tìm nữa. Gã biết tìm ở đâu chứ.... Gã xin lão cai cho nghỉ mấy hôm để về quê. Gã giấu nhẹm cái vụ bị lừa mất xe để mẹ khỏi buồn. Gã nói với mẹ gã là đã chia tay với nhỏ. Mẹ chỉ cười gã rằng ''đời còn dài lắm con trai ạ''
Có vẻ như không khí ở nhà làm Gã thoải mái hơn. Sáng nào gã cũng ngủ tới tận 9 10h mới dậy... Thi thoảng vào buổi chiều gã lại vác cần đi câu cá... Gã bật cười nửa miệng khi đi qua chỗ nhỏ và gã đã từng ngồi...
- Con người thật là những sinh vật khó lường :eek:- gã nghĩ thầm...:D
Tối đến gã lếch thếch đi chơi ở ngoài trung tâm thành phố. Vừa đi vừa huýt sáo làm như gã đang rất vui. Mà cũng phải làm thế thì gã mới đỡ nghĩ về nhỏ. Ngồi xuống quán trà đá ven đường. Gã nhìn dòng người qua lại. Hà nội nhộn nhịp hơn quê gã nhiều thật đấy. Lang thang mãi thì cũng tới 11h. Đứng dậy thanh toán rồi đi thẳng. Một tay đút túi quần. Một tay vuốt mái tóc ngược ra đằng sau. Bỗng từ đâu một cơn gió bay qua thổi mái tóc gã về lại nếp cũ
- phải thay đổi thôi. :rolleyes:Một lần là quá đủ rồi... - gã tự nhủ...


#4
 
Chỉnh sửa cuối:

lặng lẽ

Mem lão thành
Thành viên BQT
MOD
Công Thần VNanchoi
#12
Phần4::oops:
View attachment 862 Nghỉ ngơi được đâu gần tuần thì lão cai lại gọi. Có vẻ như công việc phải đẩy nhanh tiến độ hơn. Ngày gã đi mẹ dúi cho gã mấy chục ngàn mà gã quay đi rồi mới dám để nước mắt chảy. Mẹ thương gã nhất mà. Dù từ bé tới lớn gã và mẹ chả có mấy khi để tâm sự vì cái vòng xoáy cơm áo gạo tiền cứ bám chặt lấy cuộc sống khốn khó của hai mẹ con. Và lại gã là con trai nên gã chẳng biết nên nói gì cho hợp câu chuyện. Có chăng chỉ là mấy câu hỏi rằng '' mẹ mệt không?'' '' Mẹ ốm à? '' '' Mẹ đau ở đâu?''
Nhưng gã vẫn biết là mẹ thương gã lắm. Mùa đông lạnh mẹ mặc chồng chất mấy cái áo mỏng để dành tiền mua cho gã cái áo rét. Dù chỉ là cái áo rét rẻ tiền. Gã biết chứ. Nhưng gã chẳng biết mở lời với mẹ như nào cả. Gã thấy ngại nếu tự nhiên gã xà vào lòng mẹ rồi nói
- Con yêu mẹ
Có lẽ mẹ sẽ cười gã giống con gái mất...:p

Gã trở lại thành phố. Công việc lại bắt đầu như những ngày trước. Gã giờ sống khác xưa nhiều. Gã đếch cần gái gú gì hết. Gã chỉ đi làm đi nhậu rồi lại đi làm. Mà kể ra xóm trọ gã cũng vui phết ấy chứ. Có ông Kiên hấp suốt ngày ngêu ngao bài thành phố buồn. Có ông Hòa dê - gọi là dê vì ông này có quả râu dê chẳng giống ai. Người ta nuôi dài cho thẳng chả ăn ai. Đây ông còn uốn thêm cho nó cong. Theo ông ấy bảo là giống gia cát lượng. À còn cả thằng Ngọc sếu người còm nhom như que củi mà đánh nhau như chảo chớp. Cứ mấy hôm là thấy mắt thằng cu tim tím màu hoa... Mỗi người mỗi khác vậy mà uống rượu với nhau hợp ra phết đấy....
Cái xóm trọ của gã thì toàn dân lao động chân tay. Còn một xóm trên mới xây nữa thì toàn sinh viên. Mà cái bọn sinh viên sống thử với nhau buồn cười lắm. Có hôm gã đang múc bát canh thì nghe choảng một phát rõ to làm Gã giật cả mình rơi luôn cả bát cả canh. Cả xóm gã chạy theo tiếng động thì hóa ra ''hai vợ chồng sinh viên'' đang oánh nhau tới tấp... Gã với mấy ông phải vào can. Mà cái giống đánh nhau. Càng can lại càng được đà hăng. Mãi mới giải quyết xong cho đôi bạn trẻ. Ông Hòa dê ngồi phân tích như thánh sống với đôi bạn trẻ bắn mưa xuân tứ tung. Xong xuôi cả xóm ai về phòng nấy. Đôi bạn trẻ giận hờn mấy hôm lại thấy quấn quýt. Tài thật...
- Đúng là sức mạnh tuổi trẻ ghê gớm thật - ông Kiên hấp vẫn hay nói thế với gã. Gã bật cười rồi chẳng nói gì... Nếu ngày xưa gã cố học thì có lẽ gã cũng đang là sinh viên đấy nhỉ....
Cơ mà vẫn chưa hết. Mấy tuần sau lại thấy loảng xoảng ở xóm trọ sinh viên. Lần này là đôi khác. Chẳng biết vì sao hay như nào mà thằng kia gãy cả cái răng cửa. Máu mồm máu mũi toét tòe loe
- Khổ thân dính phải con ác ôn - ông Hòa vuốt râu quay sang gã lắc lắc...
- có mỗi ông nghĩ vậy thôi - gã bật cười vì suy nghĩ của ông Hòa dê
Thì đấy. Con gái mà bị con trai đánh thì mấy người ngoài cuộc lắc đầu nghĩ
'' khổ thân con bé. Lấy phải thằng chồng vũ phu "
Còn con gái mà đánh con trai thì người ngoài cuộc cũng vẫn lắc đầu nghĩ
'' khổ thân con bé. Vớ phải thằng chồng nhu nhược ''
Đằng nào cũng vẫn là thằng đàn ông chịu còn gì...
Thế là cả xóm lại giảng hòa cho đôi bạn trẻ... Nhưng đến cái lần thứ n tiếng loảng xoảng bên khu trọ sinh viên thì xóm gã cũng mặc kệ. Quen quá rồi. Dăm bữa nửa tháng mấy ông bà trẻ lại làm trận. Cứ đến hẹn lại lên thôi. Nhàm là chán...
- Mặc kệ chúng bay. Oánh oánh nữa oánh mãi chúng tao cũng kệ... - Cái hôm mưa uống rượu thịt chó ông Kiên hấp lèo nhèo
- đúng rồi. Sống chết... là... mặc bay - thằng Ngọc sếu đang ngồi xổm cũng gật gù a dù theo mà lưỡi líu hết vào mới được câu. Nói xong được câu thằng cu cắm luôn đầu vào bát mắm tôm. Mấy hôm sau vẫn còn mùi. Phát khiếp...:eek:
Đa số xóm trọ gã là người vùng khác đến nhưng có thằng Thọ :Dcua ( vì thằng này toàn cắt đầu cua ) hình như là người ở đây. Nghe chừng có vẻ là giang hồ nghiệp ngập vì người xăm chả thiếu chỗ nào nên gã ít khi qua lại.

Hôm nay gã lại đi làm như mọi ngày. Nhưng đến tối gã lại muốn đi đâu đó cho thoải mái. Vẫn tay đút túi quần. Tay vuốt mái tóc ngược ra đằng sau. Mồm phì phèo điếu thuốc lá. Gã rít một hơi thuốc rồi ngẩng cổ thở làn khói vào không khí. Cái chất gây nghiện tràn qua phổi lên tới tận não làm Gã thấy lâng lâng...
- Haizz.... - Gã thở dài
Đang cố gắng tận hưởng nốt thì gã nghe thấy tiếng đám đông hô hào ở đâu đó. Theo kinh nghiệm của gã thì một là trộm. Hai là đánh nhau. Mà thôi kệ. Chẳng phải việc của gã. Gã tiếp tục đi đến ngã ba. Đang lơ mơ thì gã thấy thằng Thọ cua chạy vụt qua gã rồi nhảy luôn vào cái bụi cỏ dại vệ đường. Lúc sau thì thấy cả một tiểu đội nào dao kiếm các kiểu lao tới.
- Đ m thằng ôn con đấy đâu rồi? - một thằng trong số ấy quay ra quay vào hỏi một câu mà chẳng biết là hỏi để ai trả lời...
- mày có thấy thằng trọc nào vừa chay qua đây không? - một thằng trong đội mặt dữ dằn tay lăm lăm cái phớ quay lại hỏi gã...
- Có. Nó mới chạy ra đằng kia kìa - thực ra là gã run lắm nhưng mà dù gì cũng quen với thằng Thọ nên chín bỏ làm mười. Giúp nó một lần vậy...
Cả đám nghe xong tiếp tục chạy theo hướng gã chỉ... Được một lúc mới thấy thằng Thọ lọ mọ chui ra... Thằng chả nói mỗi hai từ cảm ơn xong đi mất. Gã cười khẩy. Đúng là gã vẫn còn may mắn thật...
- Tít Tít Tít Tít.....:mad:. - cái chuông đồng hồ làm Gã tỉnh giấc. Lại bắt đầu một ngày mới. Gã vươn vai một cái rồi bật dậy khỏi giường. Đánh răng rửa mặt xong gã làm bát cơm nguội để chuẩn bị cho công việc hôm nay. Nhưng vừa bước ra khỏi cổng khu trọ thì đập vào mắt gã là một cô gái rất xinh - Em. Gã chưa gặp bao giờ. Chắc mới chuyển tới. Gã đứng hình mấy giây để nhìn em. Em thật xinh với mái tóc màu hạt dẻ và trong cái quần bò bó với cái áo phông trắng em trông thật năng động. Ấn tượng của gã về em mới đầu là thế. Em hình như nhận ra có kẻ nhìn mình hay sao mà cứ nhìn gã cười làm Gã quê một cục...
- Chậc Chậc... - tặc lưỡi một cái gã cũng đi tới công trường.

Tuần sau đó gã lại thấy em đi trên xe tay ga với một người đàn ông lạ mặt. Có lẽ là người yêu. Cũng ra dáng công tử con nhà giàu lắm chứ. Hẳn nào mới tán đổ được em...
Mấy hôm sau, gã đang đi mua xà phòng ở quán tạp hóa thì lại gặp em. Hình như em mang thiếu tiền. Nên cứ đắn đo không biết lấy cái nào...
- Mang thiếu tiền thì cầm tạm này. Tí về trả tôi sau - gã nhìn em cười rồi đưa cho bà chủ quán tờ tiền để thanh toán. Em mới đầu ngại nhưng nghe bà chủ quán nói thì cũng gật gù luôn. Lúc về hai đứa đi cùng nhau mà gã chẳng biết nói gì. Nghĩ mãi mới ra là gã chưa biết tên em
- cậu tên gì?
- Em Tên Lan
- Ô... Em gái tôi cũng tên Lan. Hình như những người tên Lan đều xinh thì phải:p...
- Anh quá lời rồi - câu nói vu vơ vô định của gã làm em ngại ngùng... - mà anh tên gì? bao nhiêu tuổi rồi? - Em tiếp lời
- tôi tên Tuấn. 23 chuẩn bị 24 rồi... Già rồi - gã bật cười. Đi đâu gã chả nói năm nay gã 24. Mà cũng tại gã để râu quai nón ngắn ngắn nên nhìn già kinh khủng. Mới có 19 tuổi đầu mà như ông cụ..
- thế gọi anh là đúng rồi. Em năm nay mới 22 thôi...
- Ừm... Sao cũng được mà. Tôi không quan trọng xưng hô đâu.
- mà anh học trường nào thế?
- Trường đời. Ngành xách xô vác si - :Dgã bật cười lắc đầu nhìn thẳng về hướng trước mặt...
- hả - Em có vẻ ngạc nhiên với câu trả lời của gã
- Anh bỏ học từ năm lớp 7 vì nhà lúc ấy không đủ điều kiện...
- Ừm.. Hì hì - Em cười trừ không nhìn gã.
Gã hiểu điều này là gì. Cái sự khinh thường. Họ thường nói đó là cái nạn mù chữ mà. Gã cũng chẳng muốn chém gió gì hết từ sau những gì nhỏ làm với gã. Gã sợ mọi thứ lại lặp lại. Dù gã chẳng có cái gì để mà lấy nữa.
- Đúng là đàn bà càng đẹp thì lại càng độc... - gã bật cười nhìn lũ trẻ đang chăm chú nghe gã kể. Bỗng có tiếng gọi ở đâu đó
- Cò ơi. Mày có về ăn cơm không? - ra đấy là mẹ thằng cu Cò. Gã nhìn cái đồng hồ. Cũng 11h rồi... Gã quay sang lũ trẻ
- Chúng mày về đi. Chiều sang kể tiếp. Về nấu cơm làm việc nhà nhanh không bố mẹ chúng mày lại cho nát mông bây giờ
- Èo... Xời... Ùi... - cả lũ trẻ đồng loạt thở dài nhìn gã tiếc nuối...
- chiều chú nhớ kể tiếp đấy. Đừng có mà say vội - thằng Tuân hằm hè nhìn gã làm Gã bật cười.
- rồi. Tao làm sao mà say được...
Bức thư nhàu nát ở trên bàn vẫn còn đó. Gã tự nhủ rằng
''Chẳng biết đến bao giờ gã mới có thể tới nơi ấy. Nơi gã có thể tìm thấy sự bình yên. Nơi đó gã có... Mọi thứ.....'':(

Gã leo lên giường ngủ luôn sau khi cài chặt then cái cửa... Gã bắt đầu mơ. Cái kí ức hiện về. Rõ mồn một từ ngày đầu tiên gã quay trở lại thủ đô. Những tiếng hò reo tại những quán bar vẫn văng vẳng với Tiếng nhạc sập sình chói tai mà gã chẳng bao giờ quen được. Cả những tiếng còi xe tải ùm ùm qua lại hay những đêm gã lang thang giữa thành phố tĩnh mịc. Tất cả mọi thứ trôi qua thật nhẹ nhàng như ai đó đã biên tập thành một bộ phim rồi tua chậm cho gã xem vậy. Trong khi mơ giấc mơ ấy. Gã cười mỉm. Nụ cười mà gã đã quên mất bao nhiêu lâu nay....:)

#5
 

lặng lẽ

Mem lão thành
Thành viên BQT
MOD
Công Thần VNanchoi
#13
Phần5::oops:

Chú Tuấn ơi. Dậy đi. Dậy đi...
- Dậy đê chú Tuấn ơi...
Gã đang mơ đẹp thì chả biết đâu ra mấy tiếng gọi làm Gã tỉnh rụi.Ngáp một cái thật dài. Gã nhăn mặt vì cái hơi rượu của gã từ sáng làm Gã muốn ói...
- Chú Tuấn ơi...
Tiếng gọi vẫn không ngừng... Là lũ trẻ chứ ai vào đây nữa...
- Rồi... Đây... - gã lèm bèm đi ra kéo then cửa rồi vào ngồi phưỡn trên cái ghế gỗ...
- Hề hề... Chú không uống thật à? - thằng Tuân hỏi đểu gã
- tao trẻ con với chúng mày đấy...
Thật ra như mọi hôm là gã uống tiếp cho tới khi say không bò lên nổi giường rồi. Nhưng hôm nay gã lỡ kể với lũ trẻ về chuyện đời của gã.... Lần đầu tiên... Và gã chẳng muốn dừng lại... Có lẽ những trải lòng này với người lớn gã chẳng thể nói được. Nhưng với lũ trẻ thì lại khác.... Gã tìm thấy sự đồng cảm, háo hức, tò mò từ lũ trẻ
- Kể tiếp đi chú...
- đến đâu rồi nhỉ? - gã uống cốc nước cho tỉnh táo rồi hỏi lũ trẻ
- Đến đoạn chú trả tiền hộ cô Lan ấy...
- à... à... Rồi...
Gã lại hồi tưởng về quá khứ...
.........
- Ừm... Hì - Cái điệu cười khinh người mà gã vẫn thường thấy ở mấy cô cậu sinh viên khi nhìn gã. Cũng phải thôi. Họ có học hành mà
Bất chợt gã cười nửa miệng rồi im lặng cho đến hết quãng đường về phòng.Đến cổng gã nhìn em gật đầu cười rồi đi vào luôn. Tặc lưỡi cho em luôn cái số tiền nãy giả hộ lúc nãy nếu em có ''lỡ'' quên. Gã đã suy nghĩ vậy đấy. Vì cái vẻ tiểu thư kiêu kì của em có thừa. Mái tóc màu hạt dẻ của em cho gã biết em cũng chẳng vừa đâu. Và lại cái xóm trọ gã toàn dân lao động chân tay. Chẳng ''sạch sẽ'' cho lắm nên đời nào em thèm đếm xỉa đến chứ...;);)

Một lúc sau, đang nấu cơm thì có tiếng gọi. Gã nhận ra là tiếng em. Ra là em trả tiền lúc nãy gã trả hộ. Gã gật đầu cười rồi đi vào nấu thức ăn tiếp. Vậy cũng còn tạm chấp nhận được:D:D
Hôm nay trời mưa nhỏ nhưng cũng đủ cho gã được nghỉ làm.Lão Hòa cứ léo nhéo từ 5 h sáng là nhất định phải làm bữa thịt chó để lão giải đen sịt mấy trăm tiền đề đóm.
- Đấy. Ông phải chi tiền thì mới giải được. Chứ dưa góp thì giải bằng chó mực cũng chẳng ăn thua... - ông Kiên ngồi bên trong phòng í ới nói ra.
- Mẹ các chú. Ăn chơi giờ toàn cam pu chia hết rồi. Chả thằng nào ngu đi lao động một mình cả. - lão Hòa đốp lại luôn
- Thế thì thôi. Ông tự mua về mà giải. Xóm mỗi ông đề đóm chứ ai nữa đâu. Mà cuối tháng rồi. Hết tiền rồi. Anh tuấn nhể - thằng Ngọc sếu chân vắt chứ ngũ nằm trong phòng gã nói vọng ra...
- ờ... ờ... - gã bật cười
Thật ra là gã cũng hết tiền thật. Chứ còn là gã cũng đưa cho lão Hòa rồi. Ở đất này có mỗi mấy anh em đồng hương với nhau. Thi thoảng cũng nên làm vài chén chứ...
Lão Hóa thì vẫn í ới kêu ca không đủ tiền thì thằng Thọ từ trong phòng đi ra nói rõ to
- Thế cho tôi xin một chân được không? Thèm rượu quá!!! Tôi góp một nửa...
Lão Hòa nghe thế như chết đuối vớ được cọc. Gật đầu, nhận tiền phóng xe đi mua luôn.
Bữa rượu thịt chó do ông Kiên hấp đạo diễn thì ngon đừng hỏi. Mỗi tội ông này giấu nghề nên ai muốn ăn thì cứ mua về cho ông ấy nấu. Còn ai hỏi thì ông ta đếch trả lời đâu.

Trở lại với bữa rượu, :p:pgã tưởng thằng Thọ :p:pđùa mà hóa ra nó thèm rượu thật. Cứ phát một ngon lành. Rồi rượu vào lời lại ra. Nhóm gã từ 4 giờ thêm một thằng nát rượu nữa. Thằng Thọ luyên thuyên về đời nó nhiều lắm. Hóa ra cũng chẳng phải là người ở đây. Cũng bỏ học đi làm xã hội vì nhà đông anh em. Lỡ gây án nên phải trốn tạm. Đợi mọi thứ lắng xuống mới dám về. Nhưng đến khi lên đây vẫn chẳng yên thân. Hôm trước lại dây vào bọn bảo kê khu này nên bị đuổi đánh. Thằng Thọ cũng cảm ơn gã vì đã giúp. Gã chỉ cười...
- dân lao động cả mà... Nào uống đi...
- uống....:p
- uống....:p

Ngoảnh đi ngoảnh lại mà đã tháng 9 tới nơi rồi. :rolleyes::rolleyes:Không khí trời thu thật dễ chịu biết mấy. Dù không thừa nhận nhưng mỗi khi gặp em gã lại có chút xao động. Có thể là vì đôi mắt ấy, có thể là đôi môi, cũng có thể là cái vòng một khá lớn mà gã cùng mấy ông nát kia hay bình xét mỗi lần uống rượu. Gã chẳng biết là gì nhưng mỗi lần gặp em là gã lại có thêm một cảm giác lạ.
Dạo này gã lại có hứng tập thể dục buổi sáng nên sáng sớm là gã đi chạy rồi. Chạy được một đoạn dài gã ngồi nghỉ ở cái ghế đá. Chiếc ghế hơi ẩm vì sương đọng. Gã tựa gáy vào thành ghế rồi nhắm mắt tận hưởng cảm giác mát rượi từ chiếc ghế đá. Đang lơ mơ thì có người vỗ vai. Gã mở mắt và ngạc nhiên vì em đang đứng trước mặt. Em mặc cái áo ba lỗ làm tôn lên cái vòng một tràn chề nhựa sống. Và mắt gã cứ dám vào đó thôi...
- Dâm dê... - Em nhận ra thứ gã đang nhìn nên ngại. Đồng thời cho gã một cái bạt tai nổ đom đóm mắt...
- Ơ... Ơ... - gã ú ớ chẳng lên lời thì em đã quay đầu đi mất
- Chậc... - gã tặc lưỡi. Cắn môi lắc đầu... - xấu hổ quá... Mà hình như... em mặc màu đen... Thì phải...
Hôm nay vừa đi làm về là gã tắm rửa rồi chạy ra bến xe buýt luôn vì tự nhiên gã thèm cafe đến cồn cào. Quán cafe đầu ngõ xóm trọ gã uống đến nỗi chủ quán nhàm cả mặt rồi nên gã muốn đi đâu đó xa xa một chút. Gã dừng chân ở một ngã ba. Gã bị thu hút bởi cái tên quán cafe bằng tiếng anh. Gã chẳng hiểu nó có nghĩa là gì nhưng gã thấy đẹp. Trời chuyển mùa rồi nên không khí mùa đông ngày càng rõ rệt. Sáng vẫn nắng nhưng đến tối là bắt đầu lạnh. View attachment 863 - Anh dùng gì ạ? - tiếng cô nhân viên xinh xắn ra hỏi khi gã vừa đặt mông xuống ghế.
- À... Cho mình một nâu nóng đi...
Gà đặt bao thuốc lên bàn rồi chống cằm nhìn ra cửa sổ. Thật nhộn nhịp. Càng ngày hà nội càng nhộn nhịp. Dòng người tấp nập qua lại làm Gã nhìn hoài không chán.... Hmm... Nếu gã và nhỏ Khanh còn yêu nhau thì có lẽ... Ừm... Có lẽ...:):(
Tiếng ca sĩ Lệ Quyên vẫn vang nhẹ trong quán...
- cafe của anh đây ạ - cô nhân viên đặt cốc cafe xuống rồi cười với gã
- cảm ơn... - gã cười lại...
nhấp một ngụm cafe rồi châm điếu thuốc thì gã bỗng thấy em đi vào cùng anh chàng tay ga lần trước. Em có vẻ vui khi đi cạnh hắn. Có lẽ là người yêu em thật. Gã tự nhiên thấy khó chịu. Dù chẳng là gì của em mà gã vẫn thấy thế đấy. Chả lẽ gã lại say nắng em? Chắc không phải đâu.

- Em đẹp như vây thì gã làm sao mà với được... Có khi ngã lại đau... - gã tự nhủ

Uống nốt cốc cafe gã thanh toán rồi đi ra ngoài. Em hình như không thấy gã...
Một tuần lại trôi qua, tối nay gã lại đút tay vào túi quần rồi đi hóng gió lạnh chuyển mùa. Gã ghét không thích không khí lạnh nhưng ở trong phòng mãi cũng chán vì mấy thánh kia đi lượn lờ hết rồi... Đang thong dong thì gã thấy em đang đi bộ qua. Hình như em mới khóc xong hay sao mà mắt đỏ hoe. Gã thoáng ngạc nhiên rồi chạy lại phía sau em. Giữ khoảng cách. chẳng hiểu sao lúc ấy gã lại làm như thế. Nhưng gã chẳng muốn để em một mình. Nhưng nếu lại gần thì Đi được một đoạn thì em cũng nhận ra cái đuôi. Em quay lại làm Gã giật mình.
- Anh đi theo tôi làm gì? Đồ dâm tặc
- .... - gã đứng hình mấy giây trước câu nói của em. Hình như em mới uống rượu nên giọng có vẻ khác khác...
- Đàn ông các anh toàn là một lũ đểu cáng... Biến hết đi - Em không đợi gã trả lời tiếp tục nói...
- ..... - gã vẫn im lặng...
Em thấy gã không trả lời thì quay lại đi tiếp. Gã vẫn đi theo em cho tới khi em về đến phòng đóng cửa thì gã mới về phòng...
Từ hôm đó trở đi gã thấy em khác hẳn. Em không còn cười như trước đây nữa. Lúc nào gã cũng thấy em ra cái vẻ bất cần đời. Tự nhiên gã lại lo về điều ấy. Gã lo em sẽ làm điều gì đó sai lầm. Cho đến một tuần sau gã đã vô tình tiến lại gần em hơn một chút. Hôm ấy gã được nghỉ làm vì trời bỗng đổ mưa như tích tụ từ suốt quãng thời gian dài. Gã đội ô đi mua vài lạng thịt để trưa còn có cái mà ăn thì gã gặp em. Em không có ô nên phải núp dưới cái trạm đợi xe buýt. Chẳng nghĩ nhiều gã đi tới chỗ em...
- đi học về à Lan?
- vầng... - Em xoa xoa đôi tay gật đầu với gã
- Đi về luôn không này?
- vâng. Thế cho em đi nhờ với
Trên đường về gã chẳng biết nói gì nên cứ im lặng che ô cho em. Em cũng biết ý nên đi sát lại gã để cả hai không ướt. Về đến phòng em. Em cười nhẹ với gã
- Cảm ơn anh nhé. Không em ướt hết rồi...
- Ừm. Có gì đâu mà cảm ơn. Người khác thì anh vẫn làm vậy thôi mà. - gã gật đầu cười - thôi. Anh về đã nhé...
- À anh này, chuyện lần trước... Cho em xin lỗi - gã đang quay đi thì em gọi với... Ngắt ngứ...
- chuyện gì nhỉ?... À... À... Không sao... Anh thấy em như muốn tự tử nên mới đi theo thôi... Quên chuyện đó đi... - gã cười tươi nhìn em trả lời
- vâng... Hì hì...
 

lặng lẽ

Mem lão thành
Thành viên BQT
MOD
Công Thần VNanchoi
#14
:oops:
Thế là từ hôm đó gã với em cũng thân hơn một chút. Tuần sau đó, Thi thoảng hai đứa cùng đu uống trà đá linh tinh. Nhưng em hình như vẫn còn buồn buồn. Gã không muốn biết nên chẳng hỏi. Rồi đến một hôm em rủ gã đi uống rượu cùng em. Gã từ chối mãi không được nên đành phải đi. Em mượn đâu con xe tay ga nên 5h đã í ới gã đi. Dừng chân tại căn biệt thự màu tro xám đẹp đẽ, gã đã cảm thấy gã lạc lõng trong cái thế giới của em. Nhìn gã chẳng khác gì một thằng dân tộc mới xuống thành phố mặc dù gã ăn mặc cũng giống họ thôi. Em chắc biết ý nên chẳng để gã một mình. Đi đâu cũng lôi ra theo. Em giới thiệu gã là bạn mới này nọ. Đến lúc vào mâm em uống nhiều lắm. Gã cản chẳng được nên cũng kệ. Gã thấy không hợp với cái thế giới này nên nói gã không uống được nhiều. xã giao vài ba hớp là gã úp luôn cái chén xuống ý không muốn uống tiếp. Đến tan tầm em đi chẳng nổi nên gã phải đèo về. Đến phòng gã đặt em xuống giường định đi về luôn thì em bắt đầu nôn ọe. Thế là cả đêm ấy gã ngủ ngồi luôn ở phòng em. Nửa đêm, gã đang gật gù thì có cảm giác ai đó đang nhìn gã. Bàn tay ai đó đang lần lần chạm vào khuôn mặt. Những ngón tay lả lướt xuống cổ gã rồi tới những chiếc cúc áo đầu tiên. Chiếc cúc đầu tiên được cởi là những ngón tay ấy lại quay lại mơn trớn lên cổ gã. Vòng qua gáy. Kéo sát lại. Gã mở mắt. Cảm nhận cái hơi rượu phả nhẹ vào mặt gã. Những ngón tay chạm vào má gã rồi đặt nhẹ vào môi.... Gần hơn nữa cái hơi thở ấy. Gã mở to mắt khi đôi môi ấy chạm vào môi gã. Cảm giác ngọt ngọt. Những ngón tay ấy không còn trên gáy gã nữa. Nó bắt đầu luồn vào cổ áo gã rồi từ từ xuống đến lưng. Gã thở gấp đón nhận nụ hôn cùng giác nồng nàn sau một thời gian dài gã đã cố gắng để quên. Gã thò tay sang cái eo kéo cái thân thể ấy lại. Gã hôn thật sâu, đôi bàn tay kia cũng vòng quay cổ gã kéo sát lại. Bỗng đôi môi ấy dứt ra khỏi môi gã. Mơn trốn ở cổ gã. Rồi lại dính chặt vào môi gã. Nụ hôn nồng nàn đứt quãng bởi những hơi thở gấp. Gã vội vã bế thân thể ấy lên giường. Vội vã cởi từng chiếc cúc ra. Gã nghe thấy tiếng rên khẽ khi gã hôn vào bầu ngực căng tràn... Rồi hành trình ấy bắt đầu. Thân thể ấy quằn quại trong vòng tay gã....
- Huy... - tiếng gọi trong vô thức làm Gã giật mình trở lại từ cơn say tình...:rolleyes::rolleyes:

#6
 

lặng lẽ

Mem lão thành
Thành viên BQT
MOD
Công Thần VNanchoi
#15
Phần6::oops:
View attachment 864 Gã giật mình tỉnh lại từ cơn say tình. Em đang gọi tên ai đó chứ không phải gã. Sao lại vậy... Chả lẽ em nghĩ gã là anh chàng kia sao... À... Ừm... Em mới chia tay mà... Gã dừng lại ngồi sang một bên. Không gian như lắng đọng. Những suy nghĩ cứ bám lấy gã. Em vẫn im lặng không nói gì như nhận ra mình vừa lỡ lời. Gã đứng dậy bật cái công tắc đèn ngủ mặc quần áo rồi đi về phòng. Gã cảm thấy thất vọng.... Trời hình như cũng thương gã nên cho mưa. Cơn mưa rả rích. Gã bật người qua cánh cổng rồi vào phòng. Cơn mưa cũng lớn hơn. Mưa rào... Gã thấy nhớ nhà... Chẳng biết mẹ ở nhà có mạnh khỏe không? Lâu lắm rồi gã không còn nghe tiếng mẹ cằn nhằn mỗi khi đi chơi về muộn. Gã thấy thèm cái cảm giác bị mẹ mắng...
Gã... cảm thấy cô đơn...:(:(

Những ngày sau đó, Gã không còn gặp em nữa. Em và gã đều tránh mặt nhau. Công việc ở công trường hằng ngày cũng làm Gã vơi bớt phần nào đi những suy nghĩ về em. Ừ thì cũng chỉ là chóng vánh thôi nhưng gã vẫn thấy nhớ... Và gã lại thu mình hơn...
Sáng nay trời mưa, lão cai í ới gọi bảo nghỉ không quên chửi bới thiên nhiên. Còn gã thì quyết định mượn xe thằng Ngọc đi siêu thị. Quên chưa nói. Gã chưa mua xe nên đi làm thì toàn đi nhờ xe ông Kiên hoặc lão Hòa. Còn chơi thì đi bộ hoặc mượn xe thằng Ngọc.
Tiếp tục ngày hôm ấy. Ở đây lâu như thế mà giờ gã mới biết cái siêu thị vuông méo ra sao. Gã đẩy cái giỏ hàng dừng chân ở hàng đồ ăn nhanh. Ngắm nghía một lúc thì gã quyết định chẳng mua gì hết. Với tay lấy giỏ hàng kéo đi tiếp. Đi được một đoạn gã thấy ai cũng nhìn gã... Có người còn tủm tỉm cười. Một lúc sau nữa gã lại nghe thấy tiếng gọi í ới đằng sau. Quay lại theo quán tính. Một cô gái đang tiến lại phía gã.
- bạn gì ơi... Bạn lấy nhầm giỏ hàng của mình rồi - cô gái vừa nói vừa thở nhanh khi bắt kịp gã
- hả??? - gã ngạc nhiên
Giỏ của gã có mỗi gói bánh mà... Nghĩ đến đây gã nhìn xuống cái giỏ thì ôi thôi... Đúng là có gói bánh thật nhưng lại có thêm cả mấy bịch bvs to tướng bên cạnh... Gã ngượng chín mặt. Xin lỗi rối rít. Hẳn nào gã bị nhìn như thằng sinh vật lạ... Giá mà có cái lỗ nẻ để gã chui xuống cho bớt ngại thì tốt không cơ chứ... Trả cái giỏ hàng cho cô gái xong gã quay lại hàng đồ ăn nhanh lấy lại giỏ của mình... Mà nghĩ cũng bực. Đuổi theo ra tận đây mà chẳng kéo cái giỏ hàng của gã theo luôn.
Chiều nay cơn mưa vẫn chưa ngớt nên thằng Ngọc rủ gã đi xin việc cùng nó. Cái thằng trẻ trâu tợn. Đi ra đường thấy gái là mắt cứ tớn hết cả lên làm gã phát bực. Đến nơi, Hóa ra thằng cu định xin làm ở quán cafe, để nó nói chuyện các kiểu còn gã đứng một góc hút thuốc. Đang nghĩ linh tinh về sự đời thì nó chạy lại vỗ vai.
- xong rồi đại ca.
- Thế có được không? - gã hỏi lại
- tuần sau đi làm luôn
- ừ. Về luôn nhể?
- vầng
Leo lên xe máy. Gã với thằng Ngọc đi thẳng về xóm trọ...
ngày tháng vẫn tiếp tục công việc như gã và biết bao người trong xã hội này.
Gần tuần nay gã khốn khổ vì hôm trước bị rơi tiền. May còn kịp mua mì tôm dự trữ.... Chứ đi vay thì do gần cuối tháng là một. Hai nữa là các thánh tiêu tiền tốt quá nên gã chẳng mong chờ gì... Mà đúng là không có chuyện gì thì không sao. Có phát là đen tới cùng. Xe lão Hòa bị hỏng nên giờ ông Kiên phải đèo đi. Thế là gã phải mượn xe thằng Ngọc. Được cái thằng này sống tốt nên nó chỉ yêu cầu là đưa đón nó thôi. Nó làm từ 7h sáng tới 1h chiều còn tối nó đi bán hàng ở chợ. Quá hợp lý cho một giải pháp chữa cháy với gã lúc này.
Sáng hôm sau gã đưa thằng Ngọc ra quán cafe lần trước rồi vòng về công trường. Muộn có mấy phút mà lão cai nói không ra cái gì cả. Đợi lão cai đi xong gã lẩm bẩm chửi thề... Không chửi thẳng mặt được thì chửi sau lưng thôi....
Chiều đón thằng Ngọc gã thấy một khuân mặt quen quen mà gã chẳng nhớ là ai cả... Mải suy nghĩ làm thằng Ngọc ra vỗ vai mới biết nó ra.
- đại ca có mắt nhìn người quá nhể?
- Cái.. Gì? - câu nói của thằng Ngọc làm Gã lúng túng
- Điệu... Biết còn hỏi...
- vớ vẩn. Lên xe nhanh tao còn làm giấc chiều đi làm. - gã khó chịu vì bị bắt thóp
- rồi rồi... Hahaa
Mà kể ra tháng này cũng dài thật.Chờ nốt mấy ngày nữa để lấy lương thôi mà cũng dãn hết cả cổ. Lão Hòa tối về mặt nhăn như khỉ bảo con xe hỏng hóc quá nhiều không sửa được nữa làm Gã cũng hoang mang theo. Không phải gã không muốn mua xe mà gã đang để dành tiền mua con xe giống con xe cũ vì gã không muốn cho mẹ biết gã bị lừa mất xe. Thôi thì nốt tháng mua tạm con xe đạp đi cho nó lành. Nhờ vả mãi sao được. Những suy nghĩ dần dần đưa gã vào giấc ngủ...
Ngày mới lại sang. Hôm nay gã dậy sớm đưa thằng Ngọc ra chỗ làm để khỏi bị lão cai nói. Vậy mà người tính không bằng trời tình. Gã đang bon bon đèo thằng Ngọc trên đường thì có con xe vượt đèn đỏ lao với tốc độ bàn thờ vào giữa xe làm hai thằng ngã xõng xoài. Gã văng ra mấy mét. Sau vài giây choáng gã chống tay dậy thì một cảm giác nhức buốt kéo suốt từ cổ tay phải lên đến vai. Và một cảm giác nhức buốt ở sau đầu làm Gã thấy buồn ngủ. Gã chỉ nhớ đến có thế.
Nhăn mặt tỉnh dậy vì nghe thấy tiếng nói chuyện, xộc vào mũi gã là cái mùi thuốc tẩy. Lắc lắc cái đầu cho tỉnh táo thì gã mới nhận ra đây là bệnh viện. Nhìn xuống thấy cánh tay phải được băng bó cẩn thận gã mới nhớ lại những gì xảy ra. Gã bị tai nạn. Đúng là đen thật. Ngay cái tháng đang khó khăn thì lại tai nạn. Cả thằng Ngọc nữa. Không biết ra sao. Đang nghĩ ngợi thì thấy mấy thánh nát đi vào.
- tỉnh rồi hả cu - lão Hòa vẫn luôn là người nhanh mồm nhanh miệng
- thằng Ngọc đâu rồi? - Gã nhìn qua nhìn lại không thấy thằng Ngọc đâu nên hỏi
- à. Nói mới về phòng tắm rồi
- Thế nó không làm sao à? - gã ngạc nhiên
- Ờ. Sướt sát thôi. Mỗi mày nặng nhất - Ông Kiên tay xách túi hoa quả đặt lên cái tủ cạnh giường rồi nói.
- mày sống dai thật - thằng Thọ :D:Dgiờ mới lắc đầu lên tiếng
- dai cái mả cha mày ấy - gã chống chế
Chém gió được lúc mà túi hoa quả mấy ông ăn hết sạch sành sanh. Gã cũng biết là thằng đâm vào gã đã trốn biệt tăm để lại con xe cà tàng nát vụn. Cái xe của thằng Ngọc may mắn chỉ vỡ yếm. Đời đúng là không như mơ. Gãy tay như này thì chỉ có về nhà thôi chứ làm ăn gì nữa.
Xuất viện cái gã lấy hết tiền từ lão cai. Rồi làm bữa gọi là chia tay thủ đô sau đó về quê...
Về đến bến xe, gã đi xe ôm về nhà. Mẹ thấy gã thì hỏi han nhiều lắm. Gã thì chỉ cười thôi.
- Số nó phải thế mẹ ạ
- Ừm. Thôi về rồi thì nghỉ ngơi đi cho tay nó lành.
- Vâng...

Gã cũng kể rằng xe bị tai nạn hỏng hết. Không sửa được nữa nên gã bán rồi.

Tháng 11 tới thời tiết lạnh hơn rồi Gã chỉ thích cái không khí se se thôi chứ gã ghét mùa đông tại vì bàn chân gã cứ lạnh mãi chẳng ấm nổi. Người ta hay nói ai có gan bàn chân lạnh là số khổ mà... Tay gã vẫn chưa lành. Ngày qua ngày gã cứ vòng quanh nhà đến phát chán. Đám bạn trẻ trâu ngày nào giờ mỗi thằng một nơi. Đàn gà mẹ nuôi từ hôm gã về cũng ngót đi mấy con. Mẹ cứ nói ăn đi cho khỏe làm Gã lòng gã cứ quặn lại. Mẹ cứ vậy làm sao gã nuốt nổi. Bữa cơm chỉ cần chút thức ăn mặn, bát canh để mẹ con cùng ăn là gã thấy ấm lòng rồi..
Quay đi quay lại cũng tới ngày gã được tháo bột. Khỏi phải nói gã vui như nào. Lại được tung hoành tiếp. Gã liên lạc với ông cai thì công trình đã kết thúc. Giờ vào đông nên chẳng còn việc mấy. Gã nói với mẹ thì mẹ bảo
- Hãy đi làm tạm ở nhà hàng xxx không?
- nhà nào mẹ?
- nhà hàng nó mới mở. Đang tuyển nhân viên đấy. Đi làm tạm rồi có việc lại đi tiếp. Mày đi không mẹ hỏi cho?
Gã ngẫm một lúc rồi cũng gật đầu. Có vẻ như nhà hàng này cần nhân viên nên nhận gã luôn. Mỗi cái là đi xa quá. Gã cũng mua tạm con xe đạp để đi làm
Công việc mới nhưng chẳng có gì khó khăn để thích nghi vì bản chất cuả gã là người lao động mà. Chỉ có bưng bê qua lại rồi đợi khách ăn xong là thu dọn. Gã bây giờ lại thấy thích công việc này. Nhẹ nhàng hơn bao nhiêu so với đi làm thợ xây. Ở đây gã cũng quen dần với mấy thằng làm cùng. Cũng nghe loáng thoáng chủ nhà hàng là dân xã hội đen xã hội đỏ gì gì đó. Mà cũng chẳng quan tâm. Miễn sao cuối tháng có lương là được.

Hôm nay gã đi làm sớm hơn mọi khi để lau dọn quán. Đến nơi gã thấy quán khá đông người. Hóa ra chủ quán có cô con gái mới đi du học về. Cô gái tên Mai ( sau này gã gọi là chị) xinh xắn đúng nét con gái châu á có đôi mắt thật xa xăm nhưng cũng thật kiêu sa. Có lẽ là hơn tuổi gã... Từ cái nhìn đầu tiên gã đã muốn đi lạc vào đó... lắc lắc đầu gạt mọi suy nghĩ. Người ta là lá ngọc cành vàng. Còn gã thì....

Nhà hàng dần đông khách hơn làm Gã quay như chong chóng. Đến buổi tối, Ông chủ mừng con gái diệu về nên mời cả quán đi hát. Gã định từ chối đi về thì bị mấy thằng ôn kia kéo đi. Để tạm cái xe đạp ở quán. Gã leo lên con xe thằng Minh rồi đến quán hát. Mọi người ai cũng vui trừ gã. Chẳng hiểu sao gã lại thế. Gã chẳng thấy mình giống ai trong trong thế giới của họ nên cứ lặng lẽ một góc hút điếu thuốc và nhấm nháp cốc bia.
- Ê Tuấn. Hát đi mày - Ông quản lý ra vỗ vai
- Thôi anh. Em không biết hát - Gã cười trừ
Có vẻ không thuyết phục được gã nên ông lại đi ra vui vẻ cùng mọi người. Tàn cuộc gã quay lại quán lấy xe thì thấy một bóng người trên tầng. Hai tay chống vào cửa sổ mắt nhìn lên bầu trời. À... Đôi mắt xa xăm. Gã nhận ra đôi mắt xa xăm ấy. Đôi mắt đã từng suýt làm Gã đi lạc. Gã cười khổ lắc đầu rồi lấy con xe đạp đi về. Đường về lạnh thật. Mùa đông có khác....

Hôm sau, một ngày như bao ngày .....:oops:

 

lặng lẽ

Mem lão thành
Thành viên BQT
MOD
Công Thần VNanchoi
#16
:oops:
Hôm sau, một ngày như bao ngày. Lên con cào cào chiến gã lại đi làm. Có vẻ hôm nay quán ít khách nên đến tận trưa rồi mà chỉ có vài người qua lại. mới vừa nghĩ xong thì khách từ đâu ùn ùn kéo đến. Kéo luôn cả giấc ngủ trưa của gã.

Đang bưng bát canh vào phòng vip thì đúng lúc có người mở cửa ra. Thế là gã mất đà làm đổ luôn bát canh vào cái váy của người đó. Cuống quýt xin lỗi vì không biết phải làm sao trong khi vị khách nữ khó tính kêu ca bắt đền gã cái váy tiền triệu. Cả khách trong phòng cũng đi ra mắng nhiếc gã đòi gọi chủ quán ra. Được lúc thì ông quản lý ra mặt bảo gã đi chỗ khác mà khách vẫn không cho đi. Ý muốn gã phải đền thì mới xong. Thấy tình hình căng nên ông quản lý lại gọi cho ông chủ. Mọi thứ đang rối tung thì Chị tới với danh nghĩa chủ nhà hàng thì gã mới được đi. Chả biết dàn xếp như nào nhưng có lẽ tháng lương này của gã chẳng còn mấy. Chán nản. Gã xuống bếp lấy cái ghế ngồi một góc. Mấy thằng làm cùng biết ra hỏi han làm Gã càng chán hơn. Đúng là chẳng có cái đen nào như cái đen nào. Lúc sau ông quản lý gọi gã vào phòng riêng.
- ngồi đây đợi cô Mai vào...
- Vâng
Cạch. Sau tiếng mở cửa là chị vào.
- Tuấn chắc kém tuổi tôi nhỉ?
- em 84
- Ừ. Kém 3 tuổi. Vậy chị nói thẳng luôn nhé. Em làm việc phải hết sức cẩn thận. Lần đầu nên chị chỉ cảnh cáo. Không được để việc này xảy ra nữa. Hiểu chưa?
Ngạc nhiên vì đang nghĩ sẽ bị trừ lương cơ. Vậy mà lại chỉ cảnh cáo. Gã tươi như hoa ra khỏi phòng trong sự khó hiểu của ông quản lý.

Từ lần ấy. Gã có thiện cảm hơn với chị. :p:pHay nói chính xác hơn là cái vẻ kiêu sa của chị trong suy nghĩ của gã cũng giảm đi mấy phần. Gã để ý tới chị nhiều hơn. Phải nói là chị đẹp thật. Đẹp chứ không phải xinh. Vì với gã định nghĩa giữa xinh và đẹp hoàn toàn khác nhau. Xinh để dành cho con gái còn đẹp để dùng cho phụ nữ. Mà khác nhau giữa con gái với phụ nữ thì chắc ai cũng hiểu rồi. Chị đẹp theo kiểu đằm thắm. Nhất là những lúc chị thả tóc hay buộc hờ. Về phía chị. Gã cũng thấy có gì đó khang khác. Không biết phải tả như nào nhưng chị hay nhờ gã mấy việc nhỏ nhỏ. Thi thoảng là đống giấy tờ. Hay là xếp cái bàn cái ghế trong phòng chị. Chị cũng hay đùa gã.
- Về cạo ngay râu đi. Già thế gái nó tưởng vợ con đầy đủ nó không dám tán đâu
- Xùy. Em vẫn còn trẻ mà. Bộ râu ngoại giao này em chỉ tỉa thôi chứ không cạo đâu. Nuôi nó hơn cả nuôi thân đấy...:D:D
Mỗi lần thế chị lại cười vì cái mặt cau có nghiêm nghị của gã.
Dù vậy thì gã biết vẫn luôn phải giữ khoảng cách với chị. Gã không muốn trèo qua cái ranh giới đặt sẵn trước mặt để rồi lại chuốc trái đắng. Gã sợ... Sợ cái tiếng đào mỏ....
Tối hôm nay lúc kết thúc ca làm chị rủ mọi người đi nhậu để làm quen. Khỏi phải nói mấy ông kia gật đầu lia lịa như thế nào. Vì từ cái cách nhìn chị của chúng nó thì ai cũng biết rồi. Chị bảo gã thì gã từ chối vì nhà xa. Ngẫm nghĩ một lúc chị bảo
- Xe chị không thiếu
- chứ còn xe em? - gã nhăn mặt hỏi
- Mai khác có cách. Cứ đi đã.
Có vẻ như ý chị cũng là ý của số đông nên gã phải đi. Gã vẫn leo lên xe thằng Minh. Còn chị đi một mình. Đến quán rượu chị đẩy gã vào trong góc xong ngồi luôn bên cạnh. Đêm hôm mà cả đám hò hét inh ỏi cái quán nhà người ta. Cứ dô với chả uống. Chị uống rượu cũng không phải dạng vừa. Ai mời cũng nhận mà còn mời lại luôn. Gã vừa uống vừa cầm chừng mà chị cũng kho cho. Mời liên tục....
Tàn bữa thằng nào cũng phê. Mặt đỏ như gấc. Chị có vẻ cũng ngà ngà nên lúc đi thanh toán cũng hơi loạng choạng. Thanh toán xong ông nào ông nấy lên xe về hết. Gã đang ngơ ngác vì thằng Minh đèo gã đã lượn từ bao giờ rồi thì chị ngoắc ngoắc
- nhìn giề. Lên xe đi. Hay muốn ngủ ở đây?
- Ơ???
- Ơ a cái gì. Nhanh tôi còn về
- Vầng
- lấy xe đi - chị đưa gã chìa khóa xong quay mông ra ngoài luôn
Gã lấy xe ra thì chị đang đợi ngoài đường rồi. Thấy gã chị không nói gì lên xe rồi tựa đầu vào vãi gã thở đều. Chắc chị say rồi. Gã tự nhủ rồi vê ga đi thẳng về quán. Đi được nửa đường thì chị ngẩng đầu lên hỏi
- đi đâu đấy? Nhà cậu ở đường kia mà?
- Về quán em lấy xe chứ đi đâu?
Chị nghe xong gõ đầu gã cái rồi nói
- giời ơi. Đi về nhà đi. Mai tôi khác qua đưa cậu đi làm.
- Thôi. Không sao. Chị say thì về ngủ đi. Em tự về được rồi
- Tôi nói rồi. Quay lại nhanh... - chị ra lệnh
- .... - gã im lặng làm theo còn chị lại gục đầu vào vai gã.
- đi thẳng về nhà. Cấm đi vớ vẩn. Tôi vẫn tỉnh đấy
Câu nói của chị làm Gã bật cười. Say mắt ríu vào mà còn bày đặt.:p:p Gã đợi chị thở đều rồi quay đầu lại quán. Đỡ chị vào tận phòng rồi gã quay ra lấy xe đạp đi về. Lại một đêm lạnh nữa mà sao trong gã tự nhiên ấm áp lạ thường. Chẳng nhé.... Có lẽ không phải đâu...

#7
 

lặng lẽ

Mem lão thành
Thành viên BQT
MOD
Công Thần VNanchoi
#17
Phần7: >:oops:<
View attachment 865 Hôm nay vì có việc đi qua nên gã được trở lại nơi nơi đầu tiên được cất tiếng khóc chào đời. Không biết phải nói sao để diễn tả mọi thứ trong gã... Căn nhà nhỏ ngày ấy giờ là khu chung cư đồ sộ. Con đường và cây cầu lại thêm rộng hơn chỉ có mỗi dòng nước ngòi là vẫn vậy. Bao nhiêu năm vẫn chẳng thay đổi... Gã thấy nhớ cái ngày xưa cũ....
Trở lại với câu chuyện ngày ấy...
- Tuấn - gã vừa tới quán thì chị đã lù lù gọi tên
- .... - gã tròn mắt nhìn
- vào đây chị nhờ - chị ngoắc ngoắc
Đi theo chị vào đến phòng mà vừa đóng cửa xong cái là chị đã kéo tai gã dựt dựt miệng liên tục
- Biết tội chưa? Hả? Hả? - mỗi lần hả là tay chị lại dựt dựt
- Chị làm gì đấy? Tội gì? - gã chống chế yếu ớt
- À. Lại còn không biết à? Quả này thì gấp đôi. Chừa cái tội không biết - chị vẫn không tha
- Thôi thôi. Cho em xin. Chị thả cái tai em ra đi. Rách mẹ nó giờ - gã vừa nói vừa cố gỡ tay chị ra.
- bỏ tay xuống. Không bỏ tôi càng kéo. Bỏ tay xuống nhanh...
- chị bỏ tai em ra trước đã. Có gì cũng phải hết sức bình tĩnh để giải quyết chứ.

Năn nỉ mãi chị mới bỏ tai gã ra rồi đi đâu đó vì có điện thoại... Lạ thật... Chẳng lẽ là chuyện hôm qua. Gã làm đúng rồi còn gì? Vác cái tai đỏ choe choét vì bị véo ra làm thì mấy đứa còn lại đã tới. Gã thấy thằng Minh là cứ túm cổ áo mà sút vào mông. Cho chừa cái tội bỏ mặc anh em. Tất nhiên là gã tính luôn cả chuyện chị thanh toán gã lúc nãy....
Dọn dẹp vừa xong cũng là lúc khách kéo tới. Đoàn khách này có lẽ là bạn chị nên chị ra đón từ cổng. Trong số ấy có một người tên Hoàng làm Gã chú ý tới. Một người đẹp từ cái dáng đi cho tới cách ăn nói nhưng điều khiến gã quan tâm là chị rất vui khi ở gần người đó. Một nỗi buồn hòa lẫn với lo lắng nào đó vây lấy gã. Thi thoảng gã lại ngó nghiêng mỗi lần chị và anh chàng kia nói chuyện cười đùa thế nên gã bị ông quản lý nhắc mấy lần vì cái tội chểnh mảng. Buổi trưa, gã ngồi thụp xuống cái ghế ở trong bếp vì mỏi. Khách thì càng lúc càng đông hơn. Chị chả biết từ đâu ra vỗ vai làm Gã giật cả mình nhưng rồi nhớ tới anh chàng kia và chị nên cái mặt gã nhăn lại.
- Đừng đùa. Em đang mệt...

Chị nhìn gã khó hiểu. Định nói gì đó mà lại có tiếng gọi nên chị cũng vội đi luôn. Gã thở một hơi dài rồi đứng dậy tiếp tục công việc...
Tầm tối thì cũng ngớt khách. Gã vặn người một cái để đỡ mỏi. Tiếng xương kêu răng rắc lạ tai làm cơ thể gã thoải mái. Rút bao thuốc lá trong túi quần ra làm một điếu. Gã ngửa cổ tận hưởng cái làn khói trắng đục. Bỗng gã giật mình nghĩ lại... Chắc không phải đâu. Chị đâu có là của riêng mình gã. Gã chưa bao giờ xác nhận cái tình cảm của mình với chị là có hay không. Có điều gã lại thấy khó chịu khi chị cười với người khác... Chẳng nhẽ gã đang ghen? Lấy tay vỗ vỗ vào mặt để tỉnh táo hơn. Thu dọn nốt đống đồ để còn đi về...

Đường về hôm xa đến lạ. Gã ngỡ ngàng nhận ra chị đang đi cùng Hoàng trên con xe tay ga. Hình như chị thấy gã nên gã cúi mặt xuống đạp xe đi tiếp. Không biết tại sao nhưng Gã muốn tránh ánh mắt của chị. Gã chẳng muốn nhìn vào đôi mắt xa xăm ấy nữa. Gã thấy ghen tị với anh ta. Giá mà nhà gã có điều kiện hơn thì có lẽ... Ừm... Giá mà... Nhưng suy nghĩ cứ thế đưa gã về xóm nhỏ. Trời lại mưa... tháng 12... Mưa buồn...
Một ngày mới lại đến. Cơn mưa rả rích suốt từ đêm qua mà giờ trời vẫn âm u. Mây đen che phủ cả một mảng trời y như những suy nghĩ của gã. Về mối quan hệ của gã với chị. Về gia đình gã về cả gia đình chị... Có lẽ gã đã yêu chị từ lúc nào rồi. Chỉ là gã chưa bao giờ xác nhận điều ấy với bản thân thế nên khi Hoàng tới cũng là lúc gã nhận ra sự thật một cách muộn màng... Nhưng có một điều chắc chắn là gã chẳng bao giờ với tới được. Chị là một cái gì đó quá xa vời. Và nếu đặt mình vào vị trí của chị. Gã cũng không bao giờ chọn gã. Một thằng bỏ học sớm. làm ra vài triệu bạc một tháng cùng căn nhà chỉ như cái bếp nhà người ta. Chính xác hơn là một thằng đàn ông không có tương lai. Hít một hơi dài rồi thở hắt ra.
- Sự thật luôn phũ phàng như vậy đấy - gã tự nhủ

Có lẽ gã nên dừng mọi thứ lại trước khi quá muộn. Gã nên tránh xa khỏi chị. Tránh xa khỏi cuộc sống của chị. Tránh xa cái nơi gã không bao giờ thuộc về. Chị là một cô gái năng động. Chị có một cuộc sống tốt thế nên chị đáng có một người phù hợp với chị. Gã không nên quanh quẩn ở đó để rồi nhận lại những đau khổ. Chẳng ai chấp nhận điều ấy cả. Ranh giới...
Gã quyết định xin nghỉ làm trước ánh mắt ngạc nhiên của chị...
- mới làm mà? Nghỉ sớm như này biết trả lương cho em sao đây?
- không sao chị ạ. Được bao nhiêu thì được thôi. Em thấy công việc cũng không phù hợp với bản thân - gã cười trừ
- Hay làm nốt tháng rồi chị thanh toán cho dễ - chị vẫn nhìn gã nhăn mặt
- Thôi. Em cũng bận nhiều việc nên... thôi chị ạ - gã cười buồn
- Ừm. Vậy để chị tính rồi trả - mặt chị buồn buồn
- Vầng...

Đi trên con xe về nhà mà lòng gã nặng trĩu. Gã có làm đúng không? Liệu như vậy có tốt hơn không? Nhiều hơn những câu hỏi. Gã lắc đầu cười. Tệ hại thật...
Từ hôm nghỉ làm ở quán. Gã ở nhà đóng bầu cùng mẹ. Hai hôm sau thì lão cai gọi bảo gã đi làm. Một công trình mới ở trong thành phố. Gã trở về với nghề thợ xây. Có lẽ đây mới là cuộc sống của gã. Không náo nhiệt xô bồ...
Nhưng cũng không thể phủ nhận rằng gã thấy nhớ chị mỗi khi đêm xuống. Khoác cái áo rét gã leo lên con xe đạp đi thẳng. Thành phố về đêm đẹp hơn buổi sáng. Gã giật mình khi cái nơi đang tới là quán chị. Thật khó khăn khi nhận ra bản thân yêu một người nào đó mà lại phải từ bỏ vì những ranh giới...
Cánh cổng inox của quán hiện dần sau những vòng xe đạp. Gã dừng lại một chút ở đó. Nhìn lên khung cửa sổ phòng chị. Kín mít, tối om. Chắc chị đang ngủ... Thở dài rồi lại đạp xe về...
- Cuộc sống... Chúng mày còn bé nên chắc không hiểu... Nó luôn xảy ra những điều mà ta không bao giờ có thể nghĩ tới được... - gã nhăn mặt cố gắng giải thích cho lũ trẻ vẫn đang chăm chú nhìn gã
- Thế chú có gặp lại cô ấy không? - một thằng trong số ấy hỏi gã

- ..... - gã không trả lời rồi tiếp tục kể...:rolleyes:
 

lặng lẽ

Mem lão thành
Thành viên BQT
MOD
Công Thần VNanchoi
#18
:oops::oops:

Đó là vào một ngày lạnh. Đài báo gió mùa đông bắc về. Chiều nay cơn gió lạnh len lỏi qua lại dòng người trên phố trong đó có cả gã vì hôm nay là một ngày đặc biệt. Hôm nay... là sinh nhật của gã... Gã tự cho phép mình nghỉ một ngày. Thong dong ở những đoạn đường chưa từng đi trên con xe đạp. Gã định bụng sẽ mua một cái gì đó để hai mẹ con cùng ăn mà chẳng biết nên mua cái gì. Đang lơ ngơ ngắm đường thì gã thấy chị. Chị đang đi mua sắm. Bằng chứng là tay chị xách mấy túi đồ liền. Hình như chị không thấy gã...

Lắc đầu cười nhẹ và lại đi tiếp. Dừng chân ở quán trà đá trên con đường quen thuộc. Gã gọi một cốc nhân trần nóng. Vị ấm xen lẫn ngọt nhẹ làm cơ thể gã thoải mái. Ngồi một lúc nữa thì gã đứng dậy trả tiền rồi đi ra chợ. Gã phải mua một cái gì đó đã...

Xách túi đồ về nhà. Lâu lắm rồi gã chẳng còn động vào bếp. Lóng ngóng mãi thì cũng xong. Tối mẹ về thấy cơm canh đủ cả thì nhìn gã ngạc nhiên. Gã chỉ cười chẳng nói gì cả. Mẹ chắc không nhớ nhưng gã vẫn thấy ấm lòng. Niềm vui nhỏ trong cuộc sống đôi khi chỉ là những bữa cơm gia đình...
Ăn xong cơm gã vừa leo lên con xe đạp huyền thoại thì chị đến. Chị vẫn xinh như lần đầu tiên gã gặp. Thấy gã chị cười toe toét
- Sao? Không định mời tôi vào nhà à? Nhìn gì?
- Ơ... Sao chị biết... - gã ngạc nhiên còn chị vênh mặt đắc ý
- gì tôi chẳng biết...
- ..... - Gã nhăn nhó đạp chân chống xe xuống mời chị vào nhà. Chị vào nhà cũng là lúc mẹ đi lên. Cứ nghĩ chị sẽ ngại ngùng nhưng gã đã nhầm. Chị còn tự nhiên hơn ở nhà. Đúng là du học sinh nên lối sống tây thật. Mà phải công nhận chị nói chuyện có duyên lắm. Không phô trương mà còn rất thoải mái. Giờ mới để ý là từ lúc chị vào nhà thì gã trở thành người thừa luôn. Cứ hết uống nước xong lại quay ngang quay ngửa nghe cả hai nói chuyện. Đứng dậy đi đái 2 lần rồi mà chị với mẹ cứ thao thao bất tuyệt. Nhưng vừa định rút bao thuốc ra hút thì chị đổi chủ đề
- Tuấn nó hút thuốc lâu chưa hả cô?
- Ai biết. Đi làm sớm đua đòi với lũ bạn đấy. Nói không nghe nên cô kệ bố nó...
- Cháu có đứa em hút thuốc lá nhiều nên giờ phổi sắp thành cái rổ rồi. Hôm trước mới bị tràn dịch phổi xong. Chữa bao nhiêu mà cũng không ăn thua - chị không nhìn gã vẫn nói
- Thế à - quay sang gã - Đấy. Mày nghe chị nói đấy. Hút cho lắm vào mà chết... Con cái gì mẹ nói bao nhiêu mà cứ trơ trơ ra.
- Vầng Vầng... Con biết rồi mà... À chị qua đây có chuyện gì thế? - thấy tình hình không khả quan nên gã đổi chủ đề.
- À... Qua rủ em ra đây với chị một lúc... Đi một mình hơi ngại...
- không được rồi. Em bận mất rồi. - gã lắc đầu
- cái thằng. mày thì bận cái gì. Chị nhờ thì đi với chị đi - mẹ thấy gã từ chối thì chen luôn vào.
Lằng nhằng một lúc thì gã cũng phải đi cùng chị. Chị chỉ gã đi vòng vòng đến chóng cả mặt tí thì lạc. Mãi thì mới đến nơi. Hóa ra là quán ốc
- chị nói luôn là quán ốc có phải dễ hiểu hơn không? Cứ giấu giấu diếm diếm... - gã cằn nhằn
- Hihi. Kệ tôi
Thấy chị cười là gã lại dịu xuống. Người đâu mà cười đẹp dã man thế chứ.
- mà có mỗi chị với em thôi à?
- Ừm - chị tròn mắt nhìn gã
- Thế cái việc chị nói là gì? - gã cũng ngạc nhiên
- ăn đã. Tí khác biết. Nghe nói quán ốc này ngon lắm. Giá cả cũng hợp lý - chị vừa nói vừa chống tay nhìn ra chỗ người đang xào ốc rồi quay lại nhìn gã cười...
Ăn uống chán chê thì cũng tầm gần 10h kém. Chị nói gã đèo chị về quán lấy đồ. Đợi gần nửa tiếng chị mới ra. tay xách mấy cái túi
- chúc mừng sinh nhật...
Gã ngạc nhiên nhìn chị. Đến mẹ còn không nhớ mà chị lại nhớ.
- là gì vậy? - gã nhấc cái túi xoay xoay ngắm nghía. Lôi bên trong ra là hai chiếc hộp được gói ghém cẩn thận. Gái bóc cái hộp nhỏ ra thì thấy có hình chiếc điện thoại và một hộp dẹt còn lại Có lẽ là một cái áo. Gã chững lại.
- em không thể nhận được
- Tại sao? - chị tròn mắt nhìn gã
- Em không biết nữa... Em không muốn nhận một món quà đắt tiền... Nhất là từ chị...



#8
 

lặng lẽ

Mem lão thành
Thành viên BQT
MOD
Công Thần VNanchoi
#19
- Sao lại thế? Chị không hiểu? - chị tròn mắt nhìn gã View attachment 866 :oops:
- Em không muốn mang tiếng lợi dụng chị... Nhà em thì chị thấy đó... Chả có gì cả... Mà chị tặng em những thứ này... Sẽ có người nói này kia - gã ngắt ngứ trả lời
- Chỉ là quà sinh nhật thôi mà? Nghĩ nhiều làm gì?
- dù có là vậy nhưng em không nhận được đâu. Những thứ này em không biết dùng và cũng chưa muốn dùng - gã chìa cái điện thoại về phía chị - Cảm ơn chị... Những đến một lúc nào đó. Em sẽ tự mua...
- .... - chị im lặng nhìn gã bằng đôi mắt buồn. Gã có thể cảm nhận được nỗi buồn ấy.
Treo cái túi vào xe. Gã lẳng lặng quay đi. Ranh giới của chị và gã nó rộng như vậy đấy. Thật khó để bước qua... Gã là một thằng đàn ông. Dù không thể nói là tốt đẹp gì nhưng gã vẫn còn lòng tự trọng.
- nếu đi thì đừng bao giờ quay trở lại nữa - chị nói khi gã vừa đi được vài ba bước.
- .... - gã quay lại nhìn chị khó hiểu
- Đừng bao giờ quay lại đây để tôi phải thấy nữa. Cũng đừng đứng dưới đường nhìn lên phòng tôi nữa.
- ..... - gã ngạc nhiên. Trong đầu hiện lên bao nhiêu câu hỏi. Sao chị lại biết gã nhìn chị nhỉ? Gã đâu có nói cho ai biết? Thế chắc chắn hôm đó chị vẫn thức.
Mọi thứ cứ im lặng như thế. Không gian lúc ấy như đang khuếch đại những âm thanh dư thừa. Tiếng lá xào xạc vì gió thổi. Tiếng còi xe ô tô vọng lại từ xa. Gã cứ đứng nhìn chị khó hiểu. Chẳng biết là bao lâu. Nhưng khuôn mặt ấy làm Gã không thể rời mắt được. Chẳng lẽ...
- Đúng rồi đấy. Chắc anh không nghĩ tới phải không? Anh chỉ biết trốn tránh mọi thứ thôi phải không? - chị nghiêm giọng
- .... - lại im lặng cùng sự ngạc nhiên cao độ hơn. Gã như đang nhìn vào đôi mắt của medusa. Đẹp. Bí ẩn nhưng cũng đầy rủi ro.
- Thôi. đi đi - chị thở dài. Cúi đầu.
Gã từ lúc ấy tới giờ vẫn ngơ ngác. Mọi chuyện đi quá nhanh so với suy nghĩ của gã. Đến khi nhận ra mọi thứ thì gã lại chẳng biết nên làm gì. Chỉ một vài bước chân và một cái nắm tay là gã sẽ có được cô gái ấy. Nhưng... Gã sợ... Sợ cái kiếp phận nghèo... Sợ những lời đàm tiếu của xã hội... Sợ cả cái thứ vô hình mà người ta gọi là tương lai... Chị là một cô gái năng động và lại mới đi du học về... Mọi thứ Sẽ ra sao chứ???
Mọi thứ xoay vòng cho đến khi chị chuẩn bị bắt xe vào. Không hiểu điều gì xui khiến gã bước lại rồi nắm lấy cánh tay của chị. Chị chững lại. Còn gã thì chẳng biết nói gì. Chị quay lại nhìn gã. Đôi mắt xa xăm bí ẩn ướt nhẹ vì khóc. Còn đôi môi ấy mếu mếu
- có thấy đáng không? - gã bật cười vì khuôn mặt chị lúc đó. Run run vén sợi tóc xõa xuống khuôn mặt xinh đẹp ấy
Chị biết gã run nên cũng cười. Vòng tay qua eo rồi gục đầu vào vãi gã.
- Tay thô thật đấy...
- Ừ...
Rồi không ai nói thêm một điều gì cả. Về phía gã. Không phải gã không muốn nói yêu chị ra sao. Mà gã muốn để mọi thứ tự nhiên. Được một lúc chị đẩy gã ra nhưng tay vẫn giữ hờ rồi nhìn gã chờ đợi. Gã cũng nhìn lại rồi cúi xuống. Gã vòng tay ra sau lưng chị kéo sát lại. Hai bờ môi từ từ chạm vào nhau. Thật nhẹ nhàng cho một nụ hôn. Chị rút tay vòng qua cổ gã. Kéo sát lại. Gã hôn nồng nàn hơn. Gã lùa cái lưỡi sang chị. Chị say đắm đáp lại nhiệt tình. Như một bản năng có sẵn. Gã luồn tay vào cái áo chị. Xoa nhẹ lên tấm lưng mịn màng. Chị lại càng hôn mạnh hơn. Có lẽ điều ấy làm chị thích. Gã bắt đầu thấy gấp gáp đến lạ. Rời bờ môi chị gã cúi xuống hít nhẹ hương thơm ở cổ chị rồi mơn trốn ở đó. Và mỗi lần làm như vây chị lại thở gấp...
- Đừng... - chị nói trong tiếng thở gấp.
Gã cũng giật mình dừng lại. Gã đi xa quá rồi. Mới là lần đầu tiên mà đã như vậy.
- Em xin lỗi...
- gì? - chị ngạc nhiên
- Em xin lỗi - gã nhắc lại.
- cốc - chị không nói gì. Gõ luôn vào đầu gã
- Sao lại đánh em? - gã ôm đầu kêu vì chị gõ đau thật chứ bộ
- cốc - chị thản nhiên gõ thêm cái nữa
Con gái đúng thật là như chong chóng. Mới nãy còn hôn gã nồng nàn như thế mà giờ đã phủ đầu gã hai phát đau điếng.
- làm cái gì thế? - gã bực mình to tiếng
- tự hiểu - mặt chị vẫn lạnh tanh
- chả hiểu gì cả
- chứ hôn tôi rồi vẫn gọi tôi là chị à?

Thi ra là vậy. Chị vẫn hay xưng hô Tôi - Anh với gã. Mà gã lại thích cái kiểu xưng hô ấy mới buồn cười chứ. Với một số người thì điều ấy tạo ra khoảng cách. Nhưng gã thấy như vậy mới thật là gần gũi. Chị vẫn là chị. Gã vẫn là gã. Không cần phải quá ràng buộc nhau bởi một từ yêu.
- thì... chưa quen - gã ấp úng
- chưa quen cũng phải quen. - chị nghiêm mặt
- rồi mà. Bắt đầu từ mai đi - gã nhăn mặt
- không. Ngay bây giờ...
Đó. Yêu một người hơn tuổi là vậy đấy. Họ... Đôi khi nhạy cảm đến mức khó chịu. Nhưng họ chân thành đến kì lạ. Họ có thể hy sinh mọi thứ vì bạn nếu bạn cho họ thấy bạn là một kẻ đáng tin. Đáng để họ tựa vào mỗi khi mệt mỏi. Và gã cũng nghĩ như vậy. Nhưng điều làm Gã luôn khó hiểu là tại sao lại là gã. Nếu có một cái tiêu chuẩn nhất định nào đó thì gã phải thuộc loại dưới trung bình. Tại sao nhỉ? Mà thôi kệ đi. Chẳng phải gã đã từng muốn sở hữu chị còn gì...

Con đường về nhà gã hôm nay như ngắn lại mặc dù chị cứ chỉ trỏ gã đi lòng vòng khắp các nẻo đường. Chị ngồi sau áp sát lại gã. Cứ cạ cạ làm Gã thấy khó chịu mà không dám kêu dù đã qua mấy lớp áo. Chị nói luyên thuyên gì đó nhiều lắm. Gã chẳng còn nhớ nổi những điều chị nói có ý gì nhưng gã thấy vui lắm. Dừng chân ở bãi đất trống gần căn nhà nhỏ. Gã tiếc nuối chia tay chị sau một nụ hôn ấm áp. Hmm... Có lẽ hôm nay chỉ cần đến đây thôi.
Ngày mới lại đến, mở mắt đã thấy hai món quà của chị tặng ở đầu giường làm gã thấy vui vui. Thật không thể tin rằng chị và gã lại đang yêu nhau. 250% năng lượng cho ngày hôm nay. Bật dậy khỏi giường làm công tác vệ sinh mặt tiền. Gã bật cười khi thấy bộ râu lờm chờm đã đến lúc phải tỉa. Mà nghĩ lại thì cạo luôn cho nhanh. Đằng nào nó chả mọc tiếp. Gật gù với cái suy nghĩ, gã lấy bàn cạo và cái lưỡi mới bắt đầu công việc. Trong gương gã thấy mình trẻ hơn. Đâu đó vẫn là cái nếp cũ của hàng râu quai nón. Nhưng mờ hơn trước. Nhìn cũng vẫn ra dáng đấy chứ...
- nhanh ra ăn cơm rồi đi làm đi. Lẩn mẩn Như đàn bà - Mải ảo tưởng nên gã bị mẹ chửi lề mề mà gã vẫn vui. Mẹ thấy bộ dạng của gã nên cũng bật cười.
- đấy. Cạo bớt râu cho nó trẻ. Để nó lờm chờm phát khiếp...
- vầng. Con biết rồi
- mày thì có biết cái gì đâu mà kêu biết...
- biết chứ. Biết mẹ hôm nào cũng nấu cơm - gã thản nhiên nhìn mẹ
- sư bố mày. Không nấu thì ăn bằng gì?
- thì cái đấy con biết còn gì nữa
- mà con bé hôm qua đưa đi đâu mà sáng nay tí tử thế?
- À... Đi ra ngoài tí thôi. Sao thế mẹ? - gã giật mình vì câu hỏi của mẹ
- ừm. Tao chỉ hỏi thế thôi - mẹ cười tủm vì khuôn mặt của gã đần đi trông thấy.
Ăn xong gã vào giường lấy cái điện thoại chị tặng. Gã không biết dùng như nào nhưng hôm qua chị cũng đưa đi mua sim và dạy một chút rồi. Nói chung là gã biết nghe và gọi. Trong danh bạ đương nhiên có mỗi một số với cái tên thật đáng yêu ''Vo''. Không suy nghĩ nhiều gã ấn gọi luôn. Sau vài hồi chuông thì đầu dây bên kia có tiếng một người đang ngái ngủ lèo nhèo.
- Dạ!!
Không phải lần đầu tiên gã nghe thấy từ ấy nhưng lần này gã thấy thật đặc biệt. Nghe yêu lắm.
- dậy đi còn chuẩn bị mở quán
- hông. Mới sớm mà. Mấy giờ anh đi làm?
- dây đi. Sắp 7h rồi này. dậy còn xem quán. Anh đi bây giờ luôn đây.
- Vâng. Thế anh đi làm nhá...
Đến chỗ làm ai cũng bắt khao vì có điện thoại mới mà gã chỉ dám cười. Tầm 11h hơn thấy máy rung rung. Hóa ra là có tin nhắn của chị.
- Anh nghi chua?
Mà gã mới dùng nên có biết nhắn tin đâu nên lại đút vào Túi quần. Thu dọn rồi chuẩn bị về.

Vừa về đến nhà thì gọi mãi cho chị chẳng được. Chắc chị bận. Tặc lưỡi một cái rồi vào ăn cơm. Cơm mẹ nấu tất nhiên vẫn là ngon nhất rồi. Mà từ lúc yêu chị gã thấy thời gian trôi thật nhanh. Chẳng mấy nà đã hết buổi chiều. Cứ chỉ háo hức chờ đợi một cuộc gọi từ chị nhưng mãi chẳng thấy. Nếu chị bận thì cũng phải nhắn tin chứ nhỉ? Hay là giận dỗi gì gã? Không suy nghĩ thêm nữa. Gã ấn gọi cho chị. Gần hết chuông mới thấy chị nghe.
- gì?
cái giọng hờn dỗi. Nghe là biết ngay. Hóa ra chị dỗi vì gã không trả lời tin nhắn nhưng quên mất là gã không biết nhắn tin. Trẻ con thật. Gã bật cười làm chị càng ngại. Trả lời ấp úng... Vậy mà bao lâu nay gã cứ nghĩ chị ghê gớm lắm. Ấy vậy mà dỗi cũng ra gì đấy chứ.

Hôm nay là tròn một tháng gã và chị bắt đầu yêu. Chị cũng có ý bảo gã về quán mà gã vẫn đang suy nghĩ. Cũng ngài ngại. Với lại gã thích làm ở ngoài hơn. Giờ giấc cũng thoải mái. Hôm nào mệt thì nghỉ. tiền công của cũng tương đối nữa.
Nhưng mà chị cũng lắm trò lắm. Có hôm đang loay hoay sửa cái quạt ở nhà thì chị vào. Mẹ thì sang cậu từ chập tối. Vừa mới thấy gã chị đã cười tít cả mắt. Xong ngồi luôn vào lòng gã hai tay bám vào cổ rồi nhìn đắm đuối
- này này... Không kiềm chế được đâu nhé... Đừng có trêu ngươi - gã nhìn chị cằn nhằn
- Hihi. Kệ chứ

Chị cười khúc khích rồi cúi sát mặt vào gã. Cọ cọ hai cái mũi vào nhau. Gã khó chịu lắm nhưng sợ mẹ về nên cứ nhăn mặt chịu trận
Hay một lần khác, gã cùng chị đi ăn đêm. Vì cả hai có uống một chút nên cái mùi hương cơ thể chị như làm Gã điên lên. Chị biết nên cứ làm trò trêu chọc gã. Trên đường về cứ hôn hôn vào gáy gã.
- nào. Không nghịch nữa. Để im lái xe. Ngã bây giờ - gã cằn nhằn khó chịu còn chị thì cứ cười thôi.
 

lặng lẽ

Mem lão thành
Thành viên BQT
MOD
Công Thần VNanchoi
#20
Những cuộc hẹn hò của gã với chị cũng tăng dần nhưng chỉ dừng lại ở những chiếc hôn. Chị nói chị vẫn còn nên gã muốn giữ cho tới khi chị đồng ý. Mà cứ với cái tình trạng như thế thì nguy cơ đi tù của gã là rất cao. Cũng có đôi lần gã hỏi chị rằng tại sao lại là gã. Chị chỉ cười.
- Chẳng biết nữa
Rồi cho tới mãi sau này gã mới biết được câu trả lời....
Nhưng cái gì đến với gã nếu quá suôn sẻ thì sẽ có chuyện. Như người ta vẫn nói rằng bầu trời thường bình yên tới lạ mỗi khi cơn bão chuẩn bị tới...
Hôm ấy, gã đang đi làm thì có chuông điện thoại. Một số lạ. Sau vài giây lưỡng lự thì gã bắt máy.
- alo
- alo - một giọng nói trầm trầm từ đầu bên kia vọng lại - có phải số tuấn không?
- À... Ừm... Đúng rồi... Ai đấy? - gã thấy hơi lo lắng...
- Không cần phải biết. Tao chỉ muốn cảnh báo mày là tránh xa Mai ra. Hiểu chưa? Không thì đừng trách. - giọng nói bên kia vẫn đều đều. Rồi tắt máy luôn...
Gã cố nói thêm vài từ alo vô ích rồi thừ người ra suy nghĩ. Có thể là ai chứ? Rất nhiều trường hợp có thể xảy ra. Một là người nhà chị biết chuyện. Có thể là một người nào đó yêu thầm chị. Nhưng gã biết những điều người kia nói không phải là đùa. Mải mê suy nghĩ nên gã đánh rơi cả viên gạch trên tay. May mà không trúng chân. Tối nay chị không sang rủ đi chơi. Chỉ gọi điện thủ thì vài câu yêu thương nhưng gã thấy vui lắm nên quên luôn chuyện buổi sáng. Chị tắt máy rồi mới nhớ ra thì lại tặc lưỡi bỏ qua. Không muốn gọi lại nữa. Biết đâu là ai đó trêu chọc gã.
Vậy mà đời chẳng như mơ. Ngay cái tuần đó. Cũng một buổi tối như thường lệ. Chị và gã lại đi hẹn hò. Trời lạnh nên chị ôm gã chặt cứng trên chiếc xe máy. Hôm ấy chị đang cùng gã nhâm nhi cốc trà đá ở cái quán quen thuộc của gã thì có điện thoại gọi về. Có vẻ như gấp lắm nên mặt chị hơi căng thẳng. Thấy vậy nên gã bảo chị về. Vì cũng gần nhà nên đi bộ cũng được. Chị sau một lúc gã khuyên nhủ nên cũng lưỡng lự đi về không quên xin lỗi gã. Tính tiền xong gã vươn vai đi về. Hít hà cái không khí rồi thổi nhẹ vào đôi tay rồi xoa xoa cho ấm. Nhưng đi được một quãng thì có một nhóm người chặn đầu. Và cái âm thanh gã nghe thấy đầu tiên là viên gạch đang xé gió lao về phía mình....
 
Top Bottom