yêu gái ngành

virus_makelove

ᶜʰᵘʸᵉⁿ ᵍⁱᵃ ᴸᴬ ᴸᴵᴱᴹ ᵛⁿᵃⁿᶜʰᵒⁱ.ᶜᵒᵐ
#1

Chuyện đã lâu lắm rồi giờ em mới kể lại,

Cách đây 4-5 năm em có làm thiết kế bên mảng xây dựng của một công ty ở thành phố. Hồi ấy em có thuê một chung cư với giá 3,5tr để ở. Sát chung cư em ở là phòng một cô gái, nói chung nhìn cao ráo, trắng trẻo, xinh gái đặc biệt là có đôi mắt thật to và đẹp, mỗi lần chạm mặt ở thang máy em lại bị đôi mắt ấy hút hồn. Tất nhiên em chỉ dám len lén nhìn thôi, đôi khi bị bắt gặp em đều ngoảnh mặt đi chỗ khác. Cô ấy cũng biết em nhìn lén nhưng cũng giả vờ không để ý gì.
 

Chủ đề tương tự

virus_makelove

ᶜʰᵘʸᵉⁿ ᵍⁱᵃ ᴸᴬ ᴸᴵᴱᴹ ᵛⁿᵃⁿᶜʰᵒⁱ.ᶜᵒᵐ
#2
01

Chuyện đã lâu lắm rồi giờ em mới kể lại

Cách đây 4-5 năm em có làm thiết kế bên mảng xây dựng của một công ty ở thành phố. Hồi ấy em có thuê một chung cư với giá 3,5tr để ở. Sát chung cư em ở là phòng một cô gái, nói chung nhìn cao ráo, trắng trẻo, xinh gái đặc biệt là có đôi mắt thật to và đẹp, mỗi lần chạm mặt ở thang máy em lại bị đôi mắt ấy hút hồn. Tất nhiên em chỉ dám len lén nhìn thôi, đôi khi bị bắt gặp em đều ngoảnh mặt đi chỗ khác. Cô ấy cũng biết em nhìn lén nhưng cũng giả vờ không để ý gì.


Lương của em ở đây cứng khoảng được 20tr với cuối năm chia lại được cỡ hơn 100 củ nữa, người yêu chưa có, kinh tế gia đình của khá giả nên tiền em lúc nào cũng rủng rỉnh. Em thì chẳng có đam mê gì lớn cả, rượu chè ít, gái gú đàng điếm cũng không, em chỉ mê mỗi món Game MMO thôi nên chẳng tốn đáng bao nhiêu tiền chi phí cả. Mỗi tháng khéo cũng dư ra cả 15 -20 củ tính cả thưởng.

Em thì thuộc dạng không chăm chút bề ngoài mấy, nếu không muốn nói là lôi thôi. Có lẽ vì vậy mà em 28 tuổi mà chưa có một mảnh tình vắt vai. Mà em cũng chẳng cần, ngoài công việc và game thì em cũng ít quan tâm tới vấn đề này. Từ lúc em chuyển tới đây gặp cô bé nhà bên em bỗng năng đi ra ngoài hẳn. Chủ yếu với hi vọng biết đâu gặp may được gặp người đẹp. Đa phần những lần đó em đều thất vọng, chả biết cô bé làm gì mà đi về rất thất thường. Lúc thì về giữa buổi sáng, lúc thì về giữa buổi chiều, buổi tối hầu như ở trong nhà không ra ngoài. Cũng rất ít khi thấy bạn bè đến chơi. Lần em gặp người đến chơi là một bà cỡ 45-50 tuổi mà em đoán là mẹ của em ý.
Nếu không có chuyện này thì chắc em cũng chả bao giờ có dũng cảm làm quen với em ý. Hôm ấy như thường lệ sau khi làm chán mấy cái Project dang dở làm trên công ty em chạy bộ quanh sân của khu chung cư. Em hay chạy muộn lắm, phải tầm hơn 11h đêm em mới chạy. Thời gian đó chạy rất yên tĩnh mà lại mát nữa. Bỗng đang chạy qua khu cửa nhà xe chung cư thì em thấy một người đang gục đầu vào lan can im lặng. Không thấy động đậy gì cả. Nhìn kỹ thì là một cô gái mặc bộ đầm công sở, áo trắng bó sát người.

Nhìn cái dáng người quen quen em nhận ra ngay là bé hàng xóm nhà mình. Em lại gần cũng không thấy phản ứng gì cả. Em mạnh dạn gọi:

- Chị gì ơi! Chị gì ơi!

Không hiểu sao lúc đó em lại gọi bé ấy là chị nữa. Mà nói chung em gọi phải 4-5 câu không thấy động tĩnh gì. Bản tính em thì hơi nhát nhát. Em sợ động vào người người khác nó lại la toáng lên là dâm tặc thì bỏ con mẹ. Thế là em chạy ngay vào phòng bảo vệ gọi lão bảo vệ ra, em nói với lão có người ngất ở sân. Lão với em lục tục kéo ra xem bé hàng xóm của em. Vừa nhìn thấy lão đoán ra ngay, lão hất hàm bảo em:

- Ngất đéo đâu mà ngất, có mày ngất thì có, nó say đấy. Khi nãy nó vào nhà xe đã ngã 2-3 lần rồi, lúc đi ra chân chiêu đá chân nam rồi. Để tao điện hỏi xem nó ở phòng nào để dẫn nó về.

Em xung phong ngay:

- Chị này ở sát nhà cháu ở tầng 4 Bác ạ, để cháu đưa chị về.

Lão nhìn nhìn em một lát rồi bảo:

- Cũng được, nhìn mày cũng tử tế không đến nỗi hiếp con người ta giữa thang máy đâu. Đưa về cho cẩn thận, đừng có làm bậy không là đi tù đấy con trai.

- Thôi mà Bác, làm gì “bấn” đến mức ấy.

Lão cười khà khà và đi lại vào trong phòng bảo vệ của lão. Em mạnh dạn tiến tới gọi thêm mấy lần nữa, lần này có “người làm chứng” rồi nên em vững tin trong bụng hơn. Em tiến lại gần và kêu mấy tiếng nữa mà không thấy động tĩnh gì cả.

Nói thật với các thím là em chưa cả nắm tay con gái bao giờ nên lúc định dìu em ấy về em chả biết đưa tay vào đâu mà dìu về nữa. Ngần ngừ mãi một lúc em mới nghĩ ra đưa tay choàng qua vai để dìu em ấy về. Lúc lại gần để dìu em ấy về một mùi hương nước hoa xộc thẳng vào mũi em. Em ngất ngây phải mất 2s các thím ạ. Sao cái mùi nước hoa con gái nó lại thơm và dễ chịu thế. Tay sờ vào da con gái lần đầu mát lạnh dễ chịu lắm các thím ạ.

Nhưng em tận hưởng cảm giác dễ chịu chưa được đến 3 phút, dìu em ấy đi chưa được 4-5 bước thì em ấy nấc lên 1 tiếng nôn đầy vào người em. Nói thật với các thím chứ, đẹp hay xấu gì thì cái bãi nôn nó cũng chẳng khác chó gì nhau. Em gớm lắm nhưng có lẽ cũng nhờ vậy mà nó đánh tan suy nghĩ xấu xa trong đầu em ra.

Dìu em ấy vào thang máy lên đến tầng 4, đến phòng em ấy rồi. Em lay mãi gọi em ấy dậy để lấy chìa khóa vào phòng. Lay mãi một hồi em ấy mới tỉnh ngước mắt lên nhìn em. Vẫn khuôn mặt khả ái, đôi mắt to và trong veo ngước nhìn em một lần rồi lại gục xuống ngủ luôn. Mặc cho em lay thế nào cũng không dậy nữa. Em đâm luống cuống, chả biết làm thế nào. Mãi sau em mới quyết định là đưa em ấy về phòng. Về phòng đưa cô ấy lên giường xong là em vọt đi tắm liền. Em rất kinh mấy thứ bầy hầy, đặc biệt là bãi nôn. Tắm rửa thay quần áo xong xuôi thì em ấy hơi thở đã đều pho pho.

Nói thật với các thím chứ lúc ấy mà bảo em không có tà tâm gì thì là nói phét. Nhìn khuôn mặt khả ái, nước da trắng ngần lấm tấm mồ hôi, khuôn ngực ẩn hiện sau lớp áo trắng bó sát lấy người, nhìn rõ cả nội y bên trong. Khuôn ngực đầy đặn đến nỗi các cúc áo muốn bung ra khỏi quy củ của nó. Em nuốt nước bọt ừng ực. Vội vàng quay đi, em vào tủ lạnh kiếm chai nước suối uống ừng ực nhắm xua tan đi ý nghĩ xấu xa.

Cuối cùng dằn được lòng, em chạy ra phòng khách kiếm cái gối ngủ ngay ở đó. Định bụng ngủ rồi mai sẽ tính tiếp. Mà mỗi lần nhắm mắt lại mắt cứ cương lên, hình ảnh cô gái nõn nà, đôi chân thon dài lại hiện lên rõ mồn một.
Không ngủ được em lại dậy bật máy tính chơi điện tử, chơi mãi đến gần 3h sáng mệt quá em mới lăn ra phòng khách ngủ.
 

virus_makelove

ᶜʰᵘʸᵉⁿ ᵍⁱᵃ ᴸᴬ ᴸᴵᴱᴹ ᵛⁿᵃⁿᶜʰᵒⁱ.ᶜᵒᵐ
#3
 

virus_makelove

ᶜʰᵘʸᵉⁿ ᵍⁱᵃ ᴸᴬ ᴸᴵᴱᴹ ᵛⁿᵃⁿᶜʰᵒⁱ.ᶜᵒᵐ
#4
2

Sáng hôm sau, thường thường công việc của em bắt đầu ở công sở là khoảng 7h30. Vì em làm bên thiết kế nên sếp cũng k bắt buộc phải ở tại công ty làm việc, miễn là trong tổ hoàn thành xong nhiệm vụ chung là được. Tuy nhiên mỗi người phụ trách một phần nên sự liên lạc với nhau là rất quan trọng nên bọn em cũng đi làm rất đều.

Thói quen của em thường là dậy vào lúc 6h30p để làm vệ sinh cá nhân để kịp giờ làm. Do đêm hôm trước ngủ muộn nên sáng nay phải đến 6h40p khi tiếng chuông báo thức kêu lần hai em mới tỉnh dậy được. Phòng ngủ của em thì vẫn im lìm. Chưa thấy em ấy dậy. Em lặng lẽ ra sau nhà làm vệ sinh cá nhân. Tới 7h10 em vệ sinh cá nhân xong mà cửa phòng vẫn im ắng. Em bối rối k biết làm sao, không lẽ khóa cửa đi làm nhốt em ấy ở trong.

Cuối cùng loay hoay không biết làm sao em đành gọi cho trưởng nhóm ở công ty xin phép nghỉ buổi sáng. Ông ấy đồng ý luôn và không quên dặn dò công việc. Thế là em lại loay hoay cởi đồ pha 1 tách cà phê, bật máy tính cá nhân và lao vào làm việc. Phải tới hơn 10h trưa khi em đang hăng say làm việc quên hẳn chuyện có một cô gái đang ngủ trên giường của mình thì nghe tiếng lục cục mở cửa phía sau. Em quay lại thì thấy cô ấy mở cửa bước ra, khuôn mặt nhăn nhó, đầu tóc rối bù, chỉ có đôi mắt là vẫn trong veo hút hồn.

Em đang ngẩn ngơ nhìn đôi mắt thì nghe em ấy lí nhí :

- Cảm ơn anh nhiều nhé.

Lời cảm ơn của em ấy làm em bị kéo ra khỏi giấc mộng chìm đắm trong mắt em ấy. Em cũng bối rối:

- Dạ, không có gì đâu chị.

Thật ra em cũng thừa biết mình ít tuổi hơn mình, nhưng tính em nó hay ngại ngùng thành ra loay hoay không hiểu sao lại gọi em ấy là "chị"
Phải tới 20s em chả biết nói gì tiếp, em ấy cũng chẳng nói gì. Bối rối quá em lại tiếp:

- Chị có mệt không? Trong nhà tắm "mình" có sẵn bàn chải mới với kem đánh răng đấy.

Em ấy đáp:

- Cám ơn anh, dạ thôi chắc em xin phép về bên nhà luôn.

Em chưng hửng:

- Ừ, cái chìa khóa xe của em anh để ngay cạnh đèn ngủ ấy.

- Dạ em lấy rồi anh ạ, em còn nhỏ mà, anh cứ gọi em là em được rồi.

Em ra mở cửa cho em ấy về mà còn quên mất chưa hỏi tên của em ấy là gì nữa.
 

virus_makelove

ᶜʰᵘʸᵉⁿ ᵍⁱᵃ ᴸᴬ ᴸᴵᴱᴹ ᵛⁿᵃⁿᶜʰᵒⁱ.ᶜᵒᵐ
#5
 

virus_makelove

ᶜʰᵘʸᵉⁿ ᵍⁱᵃ ᴸᴬ ᴸᴵᴱᴹ ᵛⁿᵃⁿᶜʰᵒⁱ.ᶜᵒᵐ
#6
3

Ngồi như thằng ngố ở trong nhà em ấy một hồi mà chẳng xây dựng được chủ đề nào cho câu chuyện nên em ra về với nỗi thất vọng miên man với bản thân. Bao nhiêu viễn cảnh tươi đẹp được em vẽ ra giờ chỉ là gây một chút ấn tượng tốt với em ấy cũng không có. Thậm chí bày tỏ một chút thiện ý rằng mình có cảm tình với em ấy cũng không có.

Em là thằng hay có tính nản, mới lần đầu thất bại mà nghe con tim đã không còn động lực để chinh phục tiếp rồi. Vài ngày sau đó em sống trong nỗi buồn hiu quạnh do chính mình tạo ra. Bỏ cả thói quen ra ngoài lượn đi lượn lại ở hành lang để ngắm em ấy như lúc trước. Thế rồi cuộc đời ấy mà, ngay cả sự vụng về cũng có giá trị riêng của nó. Buổi chiều hôm đó trên công ty em cố làm cho xong việc rồi mới về. Thường thì em rất ít khi làm cố, vì trong công việc em suy nghĩ rằng con người nên có một kế hoạch, đừng bao giờ để mình vào vị trí bị động. Nhưng cuộc đời khi nào chả có ngoại lệ.

Em đang loay hoay mở cửa thì nghe đằng sau có giọng con gái trong trẻo cất lên:

- Ê, Anh

Bình thường nếu có thằng bạn mà ê với em là em ghét lắm, có phải "chó" đâu mà "ê". Em rất ít khi có người tới chơi nên khi có giọng nói phía sau làm em giật mình rớt cả chìa khóa. Còn em ấy thì khúc khích cười, em lại mê đắm tập hai. Các thím biết không, con người đã đẹp rồi thì cái gì cũng đẹp cả. Chưa kể đẹp mà mình thích nữa thì khéo đi ỉa mình cũng thấy duyên dáng nữa.

- Anh làm gì xấu xa mà giật mình vậy.

Em chày cối:

- Em thình lình thế thì bố anh cũng giật mình chứ cứ gì anh.

- Hahaha. Sao anh về muộn vậy? Mọi hôm thấy anh về sớm lắm mà, làm em đợi mãi.

Chu choa ơi, sao mà nó ngọt ngào thế các thím ạ. Lúc đó tâm trạng em có thể tả bằng một từ là phấn khích. Mà vẫn cố kìm nén trong lòng và làm một bộ mặt ngạc nhiên và lạnh như cứt ngâm.

- Ủa, đợi anh làm gì vậy. Nay có việc công ty về muộn.

- Em mời anh đi ăn cơm gà. Đi!

- Mà dịp gì vậy?

- Chả gì cả.. à... coi như cảm ơn anh chuyện hôm trước đi. Đi... đi... đi.

Em thật sự bất ngờ, tưởng em ấy lạnh lùng, ít nhất là trước đấy hai ba tuần là như vậy. Cũng chưa quen thân mấy mà giọng nói như kiểu đã quen thân rất lâu rồi vậy. Tự dưng thấy mình ngu ngốc thật, cứ tưởng con gái đứa nào cũng chảnh chọe.

- Ừ, chờ anh vào thay quần áo rồi đi.

- Ok

- Ơ thế để em ở ngoài như này à? Không mời vào nhà à.

- Chết quên, em vào nhà đi.

Em chả thèm tắm, mà đúng hơn là không muốn tắm vì sợ em ấy phải đợi lâu. Em như thằng trẻ con lâu ngày được mẹ cho đi chợ, thay quần áo đánh nhoáng cái xong.

- Đi, mình đi em.

- Ủa, không gọi là chị nữa hả?

- Chị khỉ! - Em nhăn mũi.

- Chọc đó, mà đi với em thì người yêu anh chị ấy có ghen không đấy?

- Ghen, ghen chết đi được.

- Thế thôi không đi nữa.

- Đùa đấy, làm gì có người yêu mà ghen.

- Thật?

- Thật.

Em ấy ngẫm nghĩ một lúc, rồi hỏi:

- Sao anh không hỏi người yêu em có ghen không?

- Người yêu em có ghen không?

- Ghen

- Ghen cũng đi.

- Hahaha, trông hiền lành thế mà cũng đáo để thật.
 

virus_makelove

ᶜʰᵘʸᵉⁿ ᵍⁱᵃ ᴸᴬ ᴸᴵᴱᴹ ᵛⁿᵃⁿᶜʰᵒⁱ.ᶜᵒᵐ
#7
 

virus_makelove

ᶜʰᵘʸᵉⁿ ᵍⁱᵃ ᴸᴬ ᴸᴵᴱᴹ ᵛⁿᵃⁿᶜʰᵒⁱ.ᶜᵒᵐ
#8
4

Em tủm tỉm cười, đi bên em xuống nhà xe mà lòng em cứ mát rười rượi. Em xách con Exciter
của em chở thẳng gái đến quán cơm gà chiên xối mỡ mà em thi thoảng ăn. Đến nơi em ấy mới bảo:

- Em mời mà chưa hỏi ý kiến ở đâu đã chở thẳng đến đây rồi. Hay thật.

- Anh quên mất, thôi bữa nay anh mời, bữa khác em mời cũng được.

- Cha này hay thật.

Thế là hai đứa vào đó gọi 2 đĩa cơm gà ăn ngon lành, tình cảm có vẻ cải thiện nên nhiều. Chỉ có một điều không thay đổi là cách nói chuyện của em vẫn nhạt nhẽo như xưa.
Ăn xong em chở em ấy về luôn, trước khi về em không quên một câu mở:

- Sáng mai em rảnh không?

- Không anh. Mà chi vậy?

- Tưởng rảnh sáng mai đi cà phê với anh.

- Em không rảnh rồi.

Tự dưng em ấy đổi thái độ quay ngoắt 180 độ các thím ạ. Cảm giác lại lạnh lùng và xa cách chứ không như hồi tối nữa. Nói xong em ấy mở cửa và vào nhà luôn. Em chả biết em làm sai chỗ nào nữa. Em cũng mở cửa vào phòng mình, em suy tư lắm, nghĩ mãi chẳng hiểu mình nói sai gì để em ấy đổi thái độ như vậy. Hay do em vội vàng quá?

Đang nằm thì em nhớ ra khi nãy quên không lấy sạc điện thoại trong cốp xe lên để sạc pin. Thế là em lại lục tục chạy xuống lấy lên. Vừa xuống đến sân chung cư thì em như chìm vào tảng băng lạnh giá. Em thấy em ấy đang rảo bước tiến về một chiếc xe bóng loáng đậu ở sân chung cư. Nhìn thấy cảnh này uất khí em trào lên, mà kể cũng kỳ, đã là gì của nhau đâu mà tức vậy?

Một người đàn ông trung trung tuổi bước ra mở cửa xe cho em ấy, em ấy bước lên xe, chiếc xe chuyển bánh mà em cứ ngỡ bánh xe nghiến nát trái tim em.

Em nhớ lại khi hồi em ấy có hỏi em: "Anh không sợ người yêu em ghen à?". Có khi em ấy có người yêu rồi thật. Mà nghĩ cũng đúng, em ấy xin xắn, đài các thằng cha kia lại có xế xịn. Mà từng ấy tuổi lại xinh xắn mà không có người yêu chẳng phải là vô lý sao.

Đang đứng thẫn thờ, thất vọng thì thằng cha nào ở tầng 1 lai mở bài "Tình em đại dương" nghe mà não ruột. Em thẫn thờ đi ra nhà xe rồi lặng lẽ đi lên phòng. Ôi đúng là phụ nữ thật ác độc, họ nhen nhóm cho ta một chút hi vọng, họ làm lòng chúng ra nở hoa rồi lại thẳng tay vùi dập nó. Lần đầu em mới biết cảm giác thế nào là thất tình, em nằm bẹp chả buồn làm gì cả, cứ nằm thế mà xót thương cho số phận hẩm hiu của mình.

Em chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay, sáng hôm sau ngủ dậy thì tâm trạng có đỡ hơn rất nhiều. Em tự nhủ với mình :"Mày ơi, là tự mày đa tình thôi, họ chỉ là mời cảm ơn mày vì mày đưa họ lúc họ say thôi, thái độ tối qua với mày rõ thế còn gì". An ủi thì an ủi thế chứ buồn lắm các thím ạ. Đến nỗi lên cơ quan làm việc mà trưởng nhóm nhắc nhở em mấy lần vì ngồi bần thần ra không làm, ông ấy sợ ảnh hưởng đến tiến độ chung.

Đến chiều em về thì thấy em ấy cũng về, vẫn mặc nguyên bộ quần áo hôm qua lúc đi. Vậy là rõ, em ấy ở qua đêm với người yêu. Thật xót xa.
Em ấy cất tiếng chào em:

- Anh ạ!

- Ừ.

Thái độ em ấy vẫn lạnh lùng như tối hôm trước. Bỗng cô ấy chuyển giọng quan tâm:

- Anh ốm à? Sao mặt tái đi vậy.

- Không, bình thường em.

Nói xong em mở cửa đi vào nhà luôn. Em quyết tâm rồi, không nên tiếp xúc nữa để bớt đau khổ cho dù như vậy là hơi hơi bất lịch sự.
 

virus_makelove

ᶜʰᵘʸᵉⁿ ᵍⁱᵃ ᴸᴬ ᴸᴵᴱᴹ ᵛⁿᵃⁿᶜʰᵒⁱ.ᶜᵒᵐ
#10
5

Em đóng cửa đi vào thì có tiếng gõ cửa bên ngoài. Em lại ra mở cửa thì thấy em ấy đứng ngoài cửa

- Ê, bộ em làm phiền gây khó chịu cho anh lắm hả?

- Không,làm phiền gì đâu, chỉ là anh hơi mệt.

Nói thật với các thím nếu là con trai thì em đã sẵng giọng: Ừ đúng, quen thân gì mà hỏi thăm, tôi mệt rồi. Mà con trai thì ai người ta hỏi làm gì.


- Ừ, mệt thì nghỉ đi.

Nói xong em ấy định quay đi về phòng. Bỗng dưng không hiểu em lấy can đảm ở đâu nói với theo:

- Anh sợ người yêu Ngọc ghen.

Em quay mặt lại:

- Người yêu? Người yêu nào?

- Cái người tối qua chở em đi chơi đó?

Ngọc thoáng bối rối vài giây:

- Theo dõi em sao mà biết?

- Theo dõi chi, vô tinh nhìn thấy.

-Sao hôm trước mạnh mồm bảo có người yêu cũng không sợ? Mà đó là anh trai họ em đấy, chở em qua nhà bác chơi chứ người yêu nào. Bậy bạ.

- Hử? Anh họ hả?

Ừ đúng rồi, sao em không nghĩ ra nhỉ. Đúng là ngu thật, sao cứ nhìn thấy con trai đưa con gái đi là đã tối mắt vào nghĩ ngay là người yêu nhỉ? Ngọc tự mình thuê một căn nhà để sống vậy và có vẻ đài các vậy thì ông anh giàu có như vậy thì cũng là hợp lý thôi.

- Làm gì mà ngẩn tò te ra vậy? Mà sao quan tâm dữ vậy?

- Tại...tại.... Anh thích em.

Đấy, lời tỏ tình đầu tiên của em nó như vậy đấy các thím ạ. Sau lời tỏ tình của em thì hai đứa trân trân nhìn nhau.

- Xí, gớm. Không nói với anh nữa. Vô duyên.

Em ấy mặt đỏ phừng phừng lại càng xinh hơn. Phát tiết được ra lòng em nhẹ nhõm hẳn. Ngọc quay mặt chạy về phòng, em đừng đó trông theo dáng nhỏ đi vào phòng mà lòng lâng lâng. Vậy là mình đã thành công bước đầu tiên.
Em về phòng xách điện thoại lên nhắn tin liền.


- Xin lỗi nhé

Không thấy Ngọc trả lời, em ngồi canh cái điện thoại như đứa trẻ con canh kẹo sợ người khác vào giựt mất.
- Vì cái gì?


- Thì vì chuyện chiều nay.

- Anh vô duyên quá đi.

- Chả biết, thích em.

- Quen được mấy bữa mà thích? Biết gì em mà thích.

- Không biết gì, chỉ biết thích em thôi.

Không thấy Ngọc nhắn lại.

- Nè, sao không nói gì?

- Nói gì là nói gì?

- Làm người yêu anh nhé.

Lại không trả lời.

- Làm người yêu anh nhé?

Lại không trả lời.

- Làm người yêu anh nhé?

- Làm người yêu anh nhé?
....


- Làm người yêu anh nhé?

Em chả biết nhắn bao nhiêu tin như thế nữa

- Khủng hả? Phải để người ta suy nghĩ chứ? Ngủ đi.

Suy nghĩ? Suy nghĩ tức là có cơ hội.
Em nằm mãi chẳng ngủ được, cũng chẳng buồn dậy chơi game, chỉ nằm nghĩ về khuôn mặt em ấy thôi là đã đủ sung sướng rồi.Em nằm mãi rồi ngủ lúc nào chẳng hay. Sáng hôm sau em dậy sớm gọi cho em ấy luôn


- Dậy chưa? Đi ăn sáng với anh.

- Không đi, anh đi làm đi.

- Đi, năn nỉ đấy.

a

- Nói không đi mà không đi, anh cứ làm em khó chịu.
 

virus_makelove

ᶜʰᵘʸᵉⁿ ᵍⁱᵃ ᴸᴬ ᴸᴵᴱᴹ ᵛⁿᵃⁿᶜʰᵒⁱ.ᶜᵒᵐ
#17
6

Nghe Ngọc nói vậy em mới ngớ người ra các thím ạ. 2 đứa cứ đứng nắm tay nhau dung da dung dẻ ở trước cửa phòng, thật sự nghĩ lại bây giờ thấy hài không chịu được. Nhưng lúc ấy con tim xốn xao, em chả nghĩ ngợi được gì nhiều, chỉ ngắm nhìn khuôn mặt Ngọc rồi tự cười thôi.


- anh vào trong đi - Ngọc nói

Ui may quá, như vậy là bước đầu thành công rồi . Bước vào căn phòng mà em thấy nó thân thuộc kì lạ. Vẫn là cách bố trí ấy, vẫn là mùi hương quen thuộc ấy, nó làm em lâng lâng 1 lúc. Thấy em cứ mân mê hết góc này đến góc kia, Ngọc hỏi

- Anh sao vậy, đơ thế?

Emgiả vờ ngây thơ: thì đang xem phòng con gái thì có gì, tò mò quá hahaha.

Thật ra nói vậy cho đỡ quê thôi chứ cái giống tán gái ngu thì mồm mép nó líu hết cả vào, chỉ sợ hỏi em ăn cơm chưa, ăn rau dền không thì vỡ mồm.

- Đợi tí em lấy nước nha

- Thôi nước non gì em, xem không bận gì thì mình đi trà sữa đi em

- Gì, trà sữa á , anh coi bộ teen ghê ha

Mẹ, đúng là ở đời không ai học được chữ ngờ các thím ạ. Em lên mạng tìm hiểu thì thấy các em rất cuồng trà sữa, nên cũng định rủ em ấy đi, chả nhẽ đi cơm gà vỉa hè mãi, ko ngờ Ngọc lại không thích món ý. Thế là đành giả ngu

- Ơ thế Ngọc không thích trà sữa hả, hay thôi mình đi cafe

- 9h sáng đi cafe gì ba. Ủa mà sao anh không đi làm hả

- Anh nghỉ, bị ốm

- Gì, ốm đau sao

- Tương tư em đó

- "Zô duyên" - kèm theo đó là 1 ánh mắt lườm lườm nhưng em thấyvui vô cùng các thím ạ. Đúng là cái thể loại ế lâu bây h được gái lườm cái cũng sướng tỉnh cả người.

Các cụ trên mạng dạy là không được để cuộc nói chuyện chìm vào im lặng, nên em phải vội tiếp lời ngay

- Anh với Ngọc ở đây lâu thế rồi, ra vào chạm mặt suốt mà bây h mới nói chuyện với nhau, kể cũng lạ nhỉ. Em quê đâu, hiện giờ đang làm gì?

Chết cha hỏi gì như hỏi cung thế, em nghĩ thầm trong bụng.
 

virus_makelove

ᶜʰᵘʸᵉⁿ ᵍⁱᵃ ᴸᴬ ᴸᴵᴱᴹ ᵛⁿᵃⁿᶜʰᵒⁱ.ᶜᵒᵐ
#18
- Nhà em quê gốc ở XXXXXX, nhưng chuyển vô đây cũng lâu rồi, cũng có thể coi là thổ địa ở đây rồi, còn anh?

- Ah nhà anh thì tứ tán mỗi người 1 chỗ, bố mẹ già thì ở dưới quê, anh lớn đã có gia đình còn em gái út đang học đại học, nó tự thuê nhà cho tự do chứ không ở cùng các anh.

Em thấy Ngọc có vẻ chăm chú nghe em kể, như vậy à em ý có hứng thú chứ không chỉ là hỏi chuyện xã giao. Đây có lẽ là dấu hiệu tốt để em phát triển mối quan hệ này haha, trong lòng vui sướng dã man. tuy nhiên em cũng kịp để ý là Ngọc không kể nhiều về bản thân em ý, chỉ hỏi chuyện để em tự kể về bản thân mình. hơi tò mò, nên em cũng chơi lớn luôn các thím ah:

- Thế Ngọc làm gì, ở đâu, nếu tiện đường mỗi ngày anh xin đưa đón em đi - vừa nói em vừa cố gắng tạo khuôn mặt tự tin và tử tế nhất có thể

- Xí, ai thèm, ai biết anh đưa con gái người ta đi đâu

- thật mà, chỗ anh làm tương đối thoải mái, ko bị gò bó thời gian đâu

- vâng, cảm ơn anh nhưng em lo được

Thoáng 1 nét thất vọng, nhưng em phải cố để không cho mặt em nó xị ra, cố vớt vát lại tí:

- Uh thế thôi, nhưng khi nào cần đi đâu nhất là buổi tối nhớ là phải gọi anh đấy, không là anh ghen đấy

- Ngọc chồm lên cấu em 1 cái rõ đau: là gì của nhau mà ghen hả, cứ như thật ý

Ngọc ngồi sát lại em, mùi thơm dịu dàng của con gái lại phả vào mũi khoan khoái dễ chịu. Chân tay chả biết làm gì, thừa thãi vãi, định nhảy bổ vào ôm Ngọc mà sợ ăn tát, với cả em cũng không phải loại dâm tặc nên em sẽ không bao giờ làm thế.

Lúc này em mới có cơ hội ngắm kĩ khuôn mặt thanh tú của ngọc. em có nước da trắng ngần, đôi mắt to tròn rất đẹp. Mặc dù không trang điểm, nhưng khuôn mặt em toát lên 1 vẻ thanh tú đến lạ kì. Em biết thừa là không được hỏi tuổi con gái, nhưng em cũng đoán Ngọc chỉ khoảng 22-23 tuổi thôi.

Không hiểu Ngọc làm gì hay còn đi học mà đã thuê 1 căn nhà như này để ở. Cỡ như em lương lậu khá khá không chơi bời gái gú gì mà thuê thì còn thoải mái, nhưng nếu sinh viên hoặc mới ra trường thuê thì thật sự là hơi sang. Mà qua câu chuyện lúc sáng, em biết gia cảnh nhà Ngọc cũng không phải giàu có gì, có chăng thì là đủ ăn, vậy mà Ngọc thuê được căn này, em cũng thầm khâm phục cô ấy.
Đang nghĩ miên man, bỗng Ngọc đứng dậy đi ra phía cửa sổ. ôi má ơi Ngọc mặc bộ đồ ngủ ở nhà, tuy không hở hang nhưng không dày lắm. Đứng ngược sáng cửa sổ, đôi mắt Xquang của em xuyên thấu từng đường con của Ngọc. Người đâu mà đẹp dã man, ngực mông tròn trịa căng đầy, thực sự là rất rất đẹp các thím ah.


- Vậy anh nghỉ thật đó hả? Ngọc lên tiếng

- Ơ anh đùa đâu mà, em chưa trả lời anh đâu đấy

- Trả lời gì

- yêu anh ko

- Không, mơ ah

Sax, sốc và hụt hẫng, cảm giác khó chịu dâng lên tận họng

- thật á???:p

- anh buồn cười thật hâhhaa, gặp người ta được 3 hôm đòi yêu luôn là sao

- anh... anh... anh có cảm tình với em lâu rồi mà Ngọc

- em ko bảo có, nhưng em cũng có bảo không đâu

- ơ, gì cơ, em vừa nói ko mà

- trêu anh đấy

- thế tức là em đồng ý rồi ah

- mơ ah

nói rồi Ngọc cười ngặt nghẽo, còn em thì ngẩn tò te, biết là hơi sớm nhưng cảm giác tỏ tình xịt nó cứ cay cú thế nào ý em đành chống chế

- không nhận lời, ngày nào anh cũng sang đây cho coi

- xem anh ngỉ làm đc mấy hôm mà doạ ,hâhhahaah

xem ra Ngọc cũng là cô gái thông minh sắc sảo đấy chứ các thím nhỉ, em có cảm giác cô ấy làm chủ mối quan hệ này hơn em.

Chợt điện thoại của Ngọc kêu, thấy em liếng qua rồi tắt chuông không trả lời, em hỏi

- ko nghe ah

- ko, con bạn em ý mà, tí em nt nó sau

Tự nhiên lúc đấy em nghĩ mình đang là nhân vật quan trọng nhất với ngọc, niềm vui lại âm ỉ nhem nhóm trong lòng hâhhaha

- hay trưa mình đi ăn em nhé

- ăn gì anh ?

- em thích ăn gì

- gì cũng được -<đây là câu kinh điển mà đứa c gái nào cũng sẽ nói này >

- hôm nay đẹp trời ăn gì mát mát đi

- hay bún đậu mắm tôm? em biết chỗ này ngon lắm

- thì đi, 11r nhé, đợi anh về tí

Ngọc hơi lương lự 1 giây, chắc em ấy hơi hối hận về việc đi ăn, nhưng ko thoái thác đc nữa, đành nói

- vâng, đi thì gọi em
 

virus_makelove

ᶜʰᵘʸᵉⁿ ᵍⁱᵃ ᴸᴬ ᴸᴵᴱᴹ ᵛⁿᵃⁿᶜʰᵒⁱ.ᶜᵒᵐ
#19
7

-Uh, thôi anh về trước đã, trang điểm tí hi" hi"


Em cố tỏ ra hài hước trong mắt Ngọc, nhưng trong lòng thì không muốn về phòng tí nào. Ước gì đc đập mẹ cái tường ngăn 2phòng ra cho nó thông nhau thì đẹp.

Phi về phòng, việc đầu tiên là tắm rửa qua qua cái đã. Em vốn ko phải loại ở bẩn, ngày nào cũng tắm rửa, râu ria sạch sẽ, nhưng kệ tắm thêm phát cũng có sao, còn hơn tiếng nữa cơ mà. Đi tắm mà huýt sáo vang phòng, nào là "mãi mãi" của lam trường, nào là "tình khúc vàng" của đan trường, ôi toàn bài tủ của các thần tượng. Thật ra em hâm mộ nhất là UHP, nhưng ông này ít bài cho người đang yêu, toàn bài thất tình ủ não, đến sau - vì một người ra đi-dokdc htcn-vi sao trong lòng tôi... mà trong hoàn cảnh này, tuyệt đối của tuyệt đối là ko đc hát nhạc ý hâhha.

Tắm rửa ngon lành xong, đến tiết mục mặc. Đầu tiên em nghĩ là phải thật lịch sự, định lôi bộ vest ra mặc cho hoành tráng. Xong nghĩ lại, lần đầu dẫn gái đi chơi mà mặc như Bí thư chi bộ thế này thì không đc rồi, nên bộ vest lại đc cho vào vị trí cũ. Hơn nữa mặc phải phù hợp với xe nữa chứ, mặc vest đi ex nhìn có khác gì đa cấp đâu. Suy đi tính lại thôi cứ mặc bình thường vậy, áo phông, jean côn và đôi convert cho nó khoẻ. Chả biết Ngọc thích style nào, thôi cứ lấy cái áo phông xanh nhạt 1 màu, ko loè loẹt hay phá cách gì cả.

Có nên vuốt tóc không nhỉ, vuốt thì tí đội nồi cơm điện hỏng hết, mà ko vuốt cũng dở, tóc mới gội xong chả ra kiểu mẹ gì. Đắn đo suy nghĩ, em quyết định là cứ vuốt bình thường và sẽ ko đội MBH. em tưởng tượng em và Ngọc sẽ thong thong thả mình vào đường YYYY, đầy xà cừ và bằng lăng, từng làn gió khẽ mơn man trêu đùa tóc Ngọc, Ngọc sẽ hơi ngà vào ôm nhẹ lấy em, ôi thật lãng mạn làm sao

Được như vậy thì kể cả có gặp chú CSGT tuýt lại, em cũng sẵn sàng nộp phạt ko mũ luôn hâhha, mình là người có tiền mà lại

Ăn diện sẵng sàng, đeo đồng hồ, liếc nhanh qua cái ví, vẫn còn gần 7tr tiền mặt và 2 cái thẻ, vô tư đi. Thế mà mới qua 11h 1 tí, sốt ruột vãi, e cứ đi đi lại lại trong phòng để đợi đến G.

Mẹ cái giống buồn ỉa sao nó nhanh thế, từng giấy cũng quý, mà cái món chờ đợi này lâu dã man, em nghĩ phải chờ cả năm ý. Đến 11h20, chả chịu đc nữa, em cầm dt lên và nt cho Ngọc

- Anh ngon rồi, cbi đi thôi em

- A đợi em xíu

- Ngọc nhắn tiếp: a xuống hầm lấy xe trc đi, tí em ra anh ko phải chờ

- OK
 

virus_makelove

ᶜʰᵘʸᵉⁿ ᵍⁱᵃ ᴸᴬ ᴸᴵᴱᴹ ᵛⁿᵃⁿᶜʰᵒⁱ.ᶜᵒᵐ
#20
7

Thế là phi thẳng ra thang máy, bấm tầng B1 để lấy con Ex thân yêu.

-Bạn yêu hỡi, hôm nay bạn chở ny tôi đấy nhé, bạn cố mà thể hiện cho tốt, thủng lốp hay hỏng hóc gì là tôi vỡ mồm đấy bạn nhé

Em vừa lẩm nhẩm với con ex vừa tủm tỉm cười, ko hiểu có ai thấy ko, nếu thấy có lẽ người ta nghĩ em điên mất

Vì quyết lãng mạn nên em nt lên cho Ngọc: ko cần mang mũ đâu đi tí ý mà(nói thêm là ở đây MBH ko để ở xe vì hay mất, nên mọi người toàn mang mũ lên nhà, lúc nào đi mới mang xuống). Ngọc ko nt trả lời.

Em phi lên cửa sảnh. Ôi má ơi thiên thần nào kia.
NGọc đã đứng đó chờ em. Em ấy mặc chiếc quần jean lửng bó sát khoe đôi chân trắng muốt mà lần đầu em đc thấy, 1 chiếc áo thun hơi cách điệu màu xanh, 1 đôi giày thể thao em chả biết hãng nào cũng xanh nốt, và em ấy đội mũ lưỡi trai các thím ah, Trông như là đi pick nick ấy, năng động dã man, nhưng sau này nghĩ klại, lần đầu đi hẹn mà ăn mặc vậy hơi kì (hoặc có thể em ảo tưởng sức mạnh, nghĩ là hẹn hò, còn Ngọc nghĩ là đi ăn trưa bt thôi hic hic). Vậy mới thấy em quyết định sáng suốt, chứ đóng quả vest vào rồi thấy em ý mặc như này chắc em đâm mẹ vào gốc cây cho xong chuyện hâhha.


Trưa nhưng trời ko nắng và nóng, ngược lại còn có gió thổi man mát. Làn da trắng hồng và đôi mắt to tròn của Ngọc 1 lần nữa lại làm em say đắm.

Rất nhanh, Ngọc leo lên xe. Và thật bất ngờ nũa là ngọc ôm eo em. Tuy không vòng tay ôm chặt, nhưng có bám tay vào 2 bên hông em, như kiểu sợ ngã ý. Tuy chỉ thế thôi nhưng làm em sướng tỉnh cả người, thằng em nhao nhao lên đòi ngóc đầu dậy, làm em phải gồng cả người lên để chống đỡ haha

- H mình đi bún đậu ha, ở đâu em

- anh biết quán bà Lan ở ZZZZZZ ko

- anh biết đg thôi, anh chưa ăn ở đấy bao h

- vậy đi thôi

Ông bạn già ex từ từ chuyển bánh, đưa chúng tôi di chuyển qua những con phố trung tâm.

- Ko mũ mão gì CA bắt thì sao- ngọc hỏi

- em xinh như vậy ai nỡ bắt chứ hihi

lại thêm 1 cái véo vào hông

- Buổi trưa em thường ăn gì? Tôi cố tìm hiểu thêm về cs và công việc của em

- Linh tinh thôi anh, tiện gì ăn đấy

- Thế á, thế sao đảm bảo sk?

- BT mà em quen rồi, với em ăn ít lắm mà, anh thì sao ?

- Anh ăn cùng mấy ae công ty, hôm thì gọi cơm, hôm thì đi ăn

Thi thoảng tôi hơi nhón phanh ông bạn già, tôi cảm nhận đc cơ thể Ngọc hơi lao về trước, bầu ngực đầy đặn của em ép vào lưng tôi làm tôi phấn khích lắm. tuy nhiênm sợ Ngọc giận nên tôi ko dám liều, trong khi 2 tay ngọc vẫn ôm eo tôi, đấy đã là phần thưởng lớn cho tôi rồi
 
Top Bottom