yêu gái ngành

virus_makelove

ᶜʰᵘʸᵉⁿ ᵍⁱᵃ ᴸᴬ ᴸᴵᴱᴹ ᵛⁿᵃⁿᶜʰᵒⁱ.ᶜᵒᵐ
#21
Câu chuyện đi ăn bún đậu mắm tôm với Ngọc có lẽ em ko kể sâu, tại vì thực ra cũng chả có gì đặc sắc, vẫn là nói chuyện linh tinh, chém gió qua lại Ngọc vẫn nhí nhảnh đáng yêu, nhưng ít nói, và hầu như không kể về mình, đôi khi chỉ ậm ờ cho qua. Lúc đấy em cũng kệ chẳng muốn hỏi, vì nghĩ là Ngọc chưa muốn kể, nên em cứ chém gió về cuộc sống và công việc của em. Em thấy Ngọc lắng nghe chăm chú và thích thú lắm, nên em nghĩ Ngọc cũng đã có đôi chút cảm tình với em.

Chén bún đậu xong, em rủ đi uống nước nhưng Ngọc không đồng ý, bảo em chở về nhà. Tất nhiên là em nghe ngay vì làm gì có gan cãi lại. Thế là hai đứa lại bon bon trên con ex ghẻ để về nhà. Một lần nữa em lại đc Ngọc ôm, lại sướng tê người.Cất xe rồi lên thang máy, đến cửa tầng rồi, ngọc nói

- em về nha, hnay vui qua

em chạy theo níu tay cô ấy lại một chút, định đánh liều hôn tạm biệt, mà Ngọc như biết trước hành động đó của em, nên chủ động rụt tay và tránh. Biết mưu sự không thành, em cười trừ rồi tiễn em ý vào phòng. Không biết là do Ngọc ngại hay do mới ăn mắm tôm mồm thối hoắc mà Ngọc tránh ko cho em hôn (em nhai coolair rồi nhá các thím)

Về đến phòng mình, em nằm vật ra giường cười vẩn vơ vui sướng, mọi chuyện tiến triển tốt đẹp hơn những gì em mong đợi làm cho em thấy tự tin và phấn chấn hơn hẳn. Em chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay. Đang mơ màng đến đoạn *** với người đẹp (hihi mơ thôi mà) thì giật mình bởi tiếng chuông điện thoại. Hoá ra là lão manager gọi, giục báo cáo tiến độ project. Thôi thì lại dậy mở laptop ra làm việc tí, mà trong đầu ngập tràn hình ảnh của Ngọc. Những hình ảnh, phím bấm, con số quen thuộc của CAD hôm nay sao lạ lẫm quá, em phải mất 1 lúc mới định thần để làm việc đc

2 hôm sau đó, em bị cuốn vào công việc cho kịp deadline, nhưng cũng ko quên thỉnh thoảng nt hỏi han Ngọc, em vẫn trả lời vui vẻ bình thường nhưng ko thấy ở nhà. Em cũng ko để ý vì bận việc, nhưng mỗi khi đi đâu đều lén nhìn sang của phòng Ngọc, tiếc thay cánh cửa ấy luôn đóng im im, ko lẽ Ngọc ko có nhà...

Chiều hôm ấy, sau khi xong deadline, em chạy về sớm hơn bt độ nửa tiếng, định sang nhà Ngọc chơi, có gì rủ đi ăn tối luôn. Thật k may, đón em vẫn là cảnh cửa đóng im ỉm, vậy chắc Ngọc ko có nhà rồi. Em đánh liều gõ cửa mấy cái, cũng không thấy có gì, đành quay về phòng tắm giặt rồi đánh trận game.

Chơi game mà feeed liên tọi vì ko tập trung, em cầm dt lên nt

- nhớ em quá mấy ko rồi ko đc gặp

..... ko có tin nhắn trả lời

10 phút sau:

- ngọc ơi

.... vẫn im

5 phút sau, em gọi điện
 
T

tống giang 22

Guest
#22
Nhớ lần dạo phố để zô phố đi bộ, rồi quay về mà chưa tới nơi
 
T

tống giang 22

Guest
#23
Nhớ lần dạo phố để vào phố đi bộ rồi quay về mà chưa tới nơi quá
 

virus_makelove

ᶜʰᵘʸᵉⁿ ᵍⁱᵃ ᴸᴬ ᴸᴵᴱᴹ ᵛⁿᵃⁿᶜʰᵒⁱ.ᶜᵒᵐ
#24
..... tút tút tút rồi tút dài tắt lịm luôn. Em hơi lo lắng ko biết vì sao Ngọc ko tl, cũng ko nt lại, nhưg cũng chả biết làm thế nào. Tối đến rồi mà em chả thèm ăn, lục tủ lạnh lấy ra lốc sữa rồi tu 2 hơi xong lại vứt vào. Chả hiểu Ngọc đi đâu mà em bồn chồn suốt cả tối. Em mở cả cửa phòng để hóng Ngọc về.

Các cụ nói đúng là chó xem tát ao, em cứ chồm hỗm ở ghế sofa nhìn thẳng ra cửa để mong bóng hình quen thuộc. Cứ chốc chốc em lai ngó dt xem có động tĩnh gì không , tuyệt nhiên tin nhắn tổng đài cũng chả có.

Đôi lúc có tiếng chuông thang máy, em lại mừng rỡ phi ra hóng, y như hóng mẹ đi chợ mang quà về, nhưng ko phải Ngọc. em lại tiu nghỉu đi vào sofa ngồi.

Phải đến tận gần 12h đêm, em chả hiểu Ngọc đi đâu làm gì mà đến tận giời này, lại có tiếng chuông thang máy. Em lại uể oải đi ra, lần này là Ngọc thật. Nhưng hôm nay Ngọc khác quá, ý em là khác Ngọc mọi hôm em quen. Ngọc hôm nay giông hệt hôm cô ấy say và gục ở dưới sảnh. Ngọc mặc 1 chiếc đầm ngắn cũng cỡn màu be, trang điểm đậm, đi giầy cao gót cũng màu be, người nồng nặc mùi nước hoa và rượu mạnh. Tuy hôm nay Ngọc không say hẳn, nhưng trông cái dáng đi xiêu vẹo, em biết là cô ấy lại uống quá chén rồi. Em vội vàng chạy ra đỡ rồi dìu Ngọc. Định đưa vào phòng em để cô ấy nghỉ, thì Ngọc nói

- thôi anh cho em về phòng, em mệt cho em nghỉ

- em uống ở đâu mà say thế này, sao ko tl tin nhắn, làm anh lo quá

- hnay sinh nhật bạn em , em chơi ở bar với nó tí ý mà

Nói rồi Ngọc dựa hẳn vào người em, dúi cho em cái túi xách, bảo lấy chìa khoá mở cửa.

Em 1 tay ôm ngang eo Ngọc, 1 tay lúi húi tìm chìa khoá để mở cửa. Lúc này thật sự em chả có ham muốn gì cả, giả sử có thì em đã chén Ngọc ngay từ hôm trc cơ. Em chỉ lo lắng Ngọc bị làm sao thôi.
Mở đc cửa, Ngọc đi và phòng nhưng ko cho em vào, bảo


- thôi anh về đi em ngủ đây, bye anh

Em chưa kịp nói gì thì Ngọc đã đóng cửa lại, em đành vội phi về phòng cầm dt lên nt

- có vấn đề gì thì nt cho anh ngay đấy nhé

... ko có tn trả lời

Em leo lên giường mà ko thể nào ngu đc, 1 phần là vì lo lắng cho Ngọc, 1 phần là em ko thể giải thích đc sao Ngọc lại ăn mặc và say sưa đến như vậy. Em kể ra cũng ko phải người khắt khe và gia trưởng, nhưng quen 1 cô gái như vậy em cũng ko yên tâm. Em cứ giữ nỗi bứt rứt trong lòng đó cho đến khi chìm vào giấc ngủ, tuy nhiên em vẫn tự nhủ là sẽ có lúc phải hỏi Ngọc cho rõ ràng

Một buổi sáng nữa lại đến, hôm nay trời u ám và có mưa, em dậy sớm đi làm như thường lệ, ko quên ngó sang cửa phòng Ngọc, cảnh cửa vẫn im lìm, chắc còn lâu Ngọc mới dậy.

Em và ông bạn già lại rẽ nước phi qua nhưng con đường quen thuộc để tới cty. Mẹ đúng là hôm mưa gió, cơ quan vắng vẻ vl, ai cũng bảo đến muônj vì tắc đg, vì đưa con đi học trễ, em đến sớm gần nhất phòng, uể oải mở lap ra đọc báo tí, vì cũng chưa ai đến mà lướt qua nào là dân trí, vnexpress rồi vietnam net, biết bao tin gay cấn nào là sắp kỉ niệm ngày mất tích mh370, nào là bốc chăm chia cặp tứ kết C1, nào là vỡ đập thuỷ điện... đang lan man đột nhiên em lướt đến tin " CS hình sự mật phục phá đường dây mại dâm cao cấp chuyên phục vụ đại gia". Uh thì xem các em hàng của đại gia thế nào nào. Bài báo có mấy cải ảnh, nhưng chả có cái nào rõ mặt, các em cứ cúi gừm mặt xuống, mỗi tội em nào cũng váy áo cũn cỡn lả lơi, có em còn có hinhf xăm to tướng... em chép miêng: bố mấy con phò, bố mà là đại gia bố cũng chơi mày phát xem thế nào.

1 lúc sau mọi người lục đục đến, ai cũng than thở mưa gió bẩn thỉu tắc nghẽn, em thì đếch quan tâm lắm, mở project ra giả vờ làm việc.Đột nhiên điện thoại tinh tinh, mở ra hoá ra Ngọc nt:

- em đây, hqua em say quá"

- dậy rồi ah, đỡ mệt chưa, e về muộn thế

- vâng sn bạn em mà

- khiếp bạn nào mà ghê thế, người yêu ah

-ko bạn gái, ny nào

- ah uh nhỉ ny em hôm qua chờ đến tận 12h đêm cơ mà hihi

- zo duyen

em cười tủm tỉm 1 mình

- thế hôm nay có sn bạn nào nữa k

- ko anh, sang năm lại có

- mấy hôm chả đc cầm tay ny gì

- ai là ny

- em đó

- mơ ah

Ngọc lại đang cố tình trêu tức em đây mà, nhưng em quen rồi em cố vớt vát thêm

- hqua em mặc đẹp thế

- đẹp gì, ra ngoài với bạn thì thế thôi

- trông ngon thế còn gì

- anh này...

- tối rảnh ko em, mình đi ăn tối đi

- ui sợ mưa lắm, mưa từ đêm qua kìa

- ăn chơi sợ gì mưa rơi em.

- để em xem đã, ko hứa trc nha

Hơi cụt hứng nhưng thôi kệ, nhanh tay mở google search 1 số quán ăn tối lãng mạn để nếu Ngọc đồng ý thì tối triển khai luôn...
 

virus_makelove

ᶜʰᵘʸᵉⁿ ᵍⁱᵃ ᴸᴬ ᴸᴵᴱᴹ ᵛⁿᵃⁿᶜʰᵒⁱ.ᶜᵒᵐ
#26
9

- Em không thể yêu anh được. Làm bạn thôi thì được.


Em vẫn không buông tay Ngọc ra:

- Tại sao?


- Không là không, đừng hỏi. Buông tay em ra.

- Không, không buông.

- Buông ra! - Em ấy thét lên làm em hơi sợ sợ buông tay em ấy ra.

- Tại sao?

- Tại sao? tại sao gì? Sao hỏi lắm thế.

Em ấy gần như đẩy em ra khỏi cửa rồi đóng cửa lại luôn. Ôi sao mà con gái khó đoán vậy, mới cách đây vài phút em còn tưởng đã nắm được trái tim em ấy, nắm được tình yêu. Vậy mà chỉ vài phút sau đó thì lại giống như con lươn, nắm rồi rồi lại trượt khỏi tay.

Em thì không biết nhậu mà buồn quá nên tự mình đi bộ ra cái quán bia gần chung cư tự mình uống. Mà lúc đó em có suy nghĩ rất buồn cười, em tưởng tượng ra viễn cảnh trong khi em nhậu say em ấy ở phòng tự dưng sẽ hối hận, rồi sẽ sang phòng em tìm em do không thấy em ở phòng nên đi tìm em, vô tình thấy em ở quán bia say lử.... đoạn sau đó thì em chưa nghĩ ra hết.

Mà đời thì không như mơ, chả có chuyện gì xảy ra cả. Tối đó em nốc cũng khá nhiều bia đến nỗi em chẳng nhớ mình về nhà bằng cách nào. Em cay lắm, hic, tự ái nữa.

Thế là phải vài tuần sau đó em và Ngọc gặp nhau mà chỉ nhìn qua nhau, em ấy cũng không chào em mà em cũng chẳng thèm nói gì với em ấy cả. Em cảm thấy nặng nề thực sự, đến nỗi em còn nghĩ đến chuyện chuyển nhà mặc kệ hợp đồng thuê nhà khi ấy còn những 7 tháng. Cuối cùng tiếc tiền em lại thôi :(.

Thời gian sau đó em đổi nết hẳn, trầm tư và lơ đãng. Ăn cơm xong lại hay đi dạo quanh quanh khu chung cư chứ không chúi đầu vào game như bữa trước. Em buồn thật sự, một cái buồn miên man bất tận.

Thế rồi, cuộc đời hay lắm các thím ạ, khi con người đã có sợi tơ duyên với nhau thì thế nào cũng lại dính vào nhau. Như mọi hôm em lại đi dạo quanh khu chung cư, đang thơ thẩn thả hồn vào những tán lá xanh mướt bên đường thì em nghe thấy ồn ào phía trước. Ngọc với ai đó đang giằng co đằng trước, em vội chạy đến thì hai người đang giằng co với nhau.

- Ê, Anh làm gì thế? Bỏ tay Ngọc ra.

Cả hai đều quay lại ngạc nhiên nhìn em, thằng kia cũng bỏ tay Ngọc ra.

- Việc gì đến anh? - Thằng kia hỏi

- Không việc gì cả, người ta không thích mà lôi kéo con gái người ta giữa đường vậy?

Nói thật là em vô lý vcl ấy, người ta yêu nhau giận nhau lôi kéo là chuyện thường nhưng đây là Ngọc nên vô lý em cũng cưỡng từ đoạt lý.Thằng kia nhìn em như người ngoài hành tinh nó chẳng thèm lịch sự với em nữa.

- Không phải việc của mày, biến đi.

Kể nó khôn ngoan hơn nói nhẹ nhàng thì khéo em bị thẹn mà bỏ đi, nhưng nó chửi em trước làm máu nóng của em cũng sôi lên. Cộng với việc nó lại tiếp tục nắm tay em Ngọc của em, em Ngọc cũng quyết không cho nắm. Em nóng mắt quá xông tới hất thằng kia ra:

- Bỏ ra, người ta không thích mà còn níu níu cái con mẹ mày à?

Em văng tục luôn, nó bị hất ra cũng hơi bất ngờ. Nó chỉ thằng vào mặt em Ngọc nói:

- Mày... mày... mày có đi không?

- Không? - Ngọc dứt khoát.

- Rồi mày sẽ biết tay tao! Con đĩ!

Nó chọc đúng vào máu điên của em, em vừa lao vào nó vừa quát:

- Mày vừa nói gì?

Em đấm vào mặt nó một phát làm nó loạng choạng lui ra sau hai bước. Nó cũng nổi điên lên xông vào thụi vào mặt vào bụng em túi búi. Phát đầu tiên do nó bất ngờ nên bị em thụi vào mặt chứ sau đó thì em lép vế với nó hoàn toàn. Nhìn tương quan lực lượng em đã thua nó rồi. Thế là em no đòn các thím ạ, mà em lì lợm, bị đánh bao nhiêu cũng lao vào chơi nó. Đoạn đường này khá vắng lên chẳng ai ra can, còn Ngọc cũng chỉ đứng ở ngoài khóc lóc chứ k dám lao vào 2 con chó điên cắn nhau.

Hai thằng quần nhau chẳng ra thể thống gì giữa đường vậy, cuối cùng nó sợ vì độ lì lợm của em. Nó đình chiến trước:

- Thôi, coi như tao sợ mày, mày có thể vì con đĩ này mà đấm nhau vậy sao? Đáng không?

- Mày vừa nói gì? Mày nói ai là con đĩ?

Em lại trực xông vào cắn xe với nó, nó nhanh chân nhảy tót lên xe nên em không làm gì được nó. Cái thằng chó ấy nó tót lên xe nhanh quá không thì em sẽ nó đòn với nó :(. Mà no đòn em cũng khô máu với nó luôn.
 

virus_makelove

ᶜʰᵘʸᵉⁿ ᵍⁱᵃ ᴸᴬ ᴸᴵᴱᴹ ᵛⁿᵃⁿᶜʰᵒⁱ.ᶜᵒᵐ
#27
10

Thằng kia lên xe chạy tót đi mất bỏ lại em và Ngọc ở lại, thằng kia đau một thì em phải đau bốn, năm lần. Ngọc vừa khóc vừa hỏi:


- Đau không anh?

- Hỏi vớ vẩn, chìa mặt đây tôi đấm vào mặt cô mấy cái xem có đau không?

- Tự dưng lao vào đấm nhau làm gì? Ai mượn?

Em uất lên đến cổ, cảm giác oan ức, ê chề xâm chiếm tâm trí.

- Đưa đây em xem nào?

- Không cần

Em tức đến nỗi hai hàng lệ chảy ròng ròng các thím ạ, không hiểu sao lúc đấm nhau thì máu chó mà đến lúc bị oan tí là nước mắt đã chảy ra. Em vùng vằng bỏ về phòng luôn, Ngọc thì lẽo đẽo theo sau.
Đến phòng em đóng cửa thật mạnh, nghe đến rình một cái. Em biết Ngọc muốn vào làm vệ sinh vết thương cho em, nhưng lúc đó cay quá đếch thèm. Mắt em rách một tí trên mi, cái giống mà bị thương ở mặt là nó nhiều máu lắm các thím ạ. Nó chảy trộn chung với nước mắt chảy xuống mồm em cảm giác vừa tanh vừa mặn lắm. Em bật khóc vì một người con gái lần đầu tiên cũng là lần đó.


Có người nói nước mắt mang đi sự buồn tủi và uất ức, trong trường hợp của em thì đúng.Dấm dứt cơ 30 giây e đi rửa mặt và tự làm vệ sinh vết thương. Đang làm vệ sinh vết thương thì có tiếng gõ cửa. Không ra mở em cũng biết là ai, giờ này thì còn khỉ nào đến gõ cửa phòng em nữa. Mà em cay nên coi như k nghe thấy gì.

Hậu quả của vụ đánh nhau là em phải ở nhà làm việc đến 2 tuần không dám đến công ty. Như giới thiệu ban đầu thì bọn em làm thiết kế chỉ cần hoàn thành việc là được chứ không nhất thiết đến công ty. Em lại cứ lần nữa cáo ốm mãi nên tới tuần thứ hai thì lão nhóm trưởng tìm đến thăm. Lão nhìn thấy em như thế đoán ngay là chắc em đấm nhau ở đâu nên mới bị, thẹn quá em bảo ngã xe :)) Lão có vẻ không tin mà cũng không gặng hỏi. Làm gì có thằng nào ngã xe mà kêu là ốm.

Trong thời gian đó em chẳng buồn ra ngoài chỉ lúc cần kíp như đi ăn hay mua đồ sinh hoạt mới ra, có mấy lần Ngọc qua gõ cửa mà em cũng k thèm mở. Vẫn còn cay lắm. Nhắn tin gọi điện gì em cũng k thèm nghe và trả lời. Hai lần nhục nhã thế với một thằng nhiều tự ái như em là quá đủ.

Phải hơn hai tuần sau, Ngọc lại tiếp tục gõ cửa. Em cũng không mở, đến tối em đi ra ngoài mua đồ thì thấy nàng ta vẫn ngồi ở cửa, vác theo cả cái ghế nhựa ra canh me luôn. Em bước đi thẳng, Ngọc chạy theo.

- Ê, này này, đi đâu mà như ma đuổi vậy?

Ngọc chạy theo níu tay em. Em quay lại:

- Có phải chó đâu mà ê ê. Đi đâu liên quan đến em à?

- Giận ghê vậy?

Bỗng nhiên em lại nhìn vào đôi mắt long lanh ấy, bao nhiêu tức giận xì hết ra hai bên tai. Ngọc lại gần đưa tay xoa mặt em, suýt xoa mấy chỗ đau. Mà đang đứng trước cửa thang máy bao nhiêu người qua lại đâm em đang tức giận lại chuyển qua ngượng ngùng.

- Này, hỏi câu này. Không nói thì đừng lằng nhằng nữa nhé.

- Thằng nào đấy?

- Người yêu cũ.

Ngọc vẫn lặng lẽ xem vết thương cho em.

- Người yêu cũ mà khốn nạn vậy à? Đừng để gặp không đấm vỡ mỏ.

- Đanh đá thế à? Không phải nó đấm cho 2 tuần không đi làm được à?

- Ê! Nhìn thấy ai phải bỏ chạy không?

Không khí bao trùm một chút. Em bỗng dưng bạo dạn hẳn:

- Anh yêu em!

- Ê, bảo không yêu rồi mà, bạn thì được.

- Không yêu biến đi. Biến mau mau mau khỏi cuộc đời tôi.

- Không thích biến. Thích thế này thôi.
 

virus_makelove

ᶜʰᵘʸᵉⁿ ᵍⁱᵃ ᴸᴬ ᴸᴵᴱᴹ ᵛⁿᵃⁿᶜʰᵒⁱ.ᶜᵒᵐ
#28
11

Nghĩ lại em thấy mình đúng là cục súc vật, không những cục súc vật mà còn tự tin thái quá. Cứ như Ngọc là người yêu mình rồi ấy. Đời thuở nhà ai đi tán gái lại bảo con gái người ta biến đi không. Mà tự dưng chả thân thiết gì mấy mà bắt người ta biến đi. Nghĩ lại bây giờ thấy thật ngây ngô và buồn cười.


Em vùng vằng bỏ đi vào thang máy =, chân bước đi mà mong có người gọi lại. Quay mặt đi mà còn nghe tiếng nước mắt rơi tí tách. Mà lúc đó em cũng chán nản thực sự, cũng không cần thiết lắm nữa. Đi xuống đến sân chung cư thì em nhận được tin nhắn: "Em không xứng đáng với anh, không phải em nghĩ là anh quá vội vàng, em cảm nhận được tình yêu của anh, và tình cảm của em dành cho anh cũng không ít. Trong cuộc đời em chưa bao giờ có người đàn ông nào bảo vệ em như anh cả. Chúc anh may mắn và gặp được người con gái tốt hơn em. Em không xứng đâu"

Đọc xong tin nhắn lòng em đắng nghét, cái kiểu này là giống cái giọng "Anh rất tốt nhưng em rất tiếc" đây mà. Người không xứng đáng là em mới đúng, cóc mà đòi ăn thịt thiên nga. Lúc đó em nghĩ bụng là Ngọc lấy lý do này nọ để từ chối tình cảm của em thôi. Mặc dù kinh tế với một thằng như em thì cũng ổn nhưng về ngoại hình có lẽ em không xứng thật. Em nhắn tin lại: "uhm" lạnh lùng.

Buồn quá em chạy lên công ty và ở lì đó 4-5 ngày liền. Nếu không phải sợ đống quần áo thay ra chưa giặt bốc mùi thì có lẽ em cũng không thèm về. Mở cửa liếc mắt nhìn cửa phòng Ngọc đóng chặt mà lòng em đau nhói và có một chút cay cay nữa. Vài ngày sau đó em mới lấy lại cân bằng cho cuộc sống. Lại sinh hoạt như bình thường còn của phòng Ngọc luôn đóng kín, em đinh ninh rằng Ngọc đi đâu đó hoặc ở trong phòng nên k ra. Nhưng em đã nhầm. Đến hôm thứ tư thì thấy có một đôi vợ chồng dọn dẹp đồ đạc vào nhà đó ở. Em mới tá hỏa là Ngọc đã dọn đi mất.

Em giật mình đọc lại tin nhắn mới biết đó chẳng phải là Ngọc từ chối khéo mà em ấy có lý do thực sự. Thời gian sau đó em luôn sống trong dằn vặt, em liên tục đi hỏi ban quản lý chung cư về thông tin của em ấy nhưng họ nói không biết. Cuộc đời đôi khi chỉ lỡ mất nhau một nhịp là có thể mất nhau mãi mãi. Bọn em bây giờ lại trở thành hai con người như chưa từng quen biết nhau.

Nhưng sợi dây duyên kiếp vô hình, mỏng manh nhưng lại cực kỳ khó đứt. Những năm tháng sau đó em quen một người con gái khác và yêu người đó. Một cô sinh viên năm hai trong trẻo và xinh đẹp. Lúc em bắt đầu say đắm trong tình yêu mới, chôn chặt tình yêu cũ đầu đời vào tim thì em lại gặp lại Ngọc. Cuộc đời thật chớ trêu, tình cũ không rủ mà tới, tình cũ chưa phai như một thứ rượu được ấp ủ lâu ngày trong lòng giờ bùng phát lên tỏa hương ngào ngạt. Vậy là em dính vào mối tình tay ba.
Chuyện gặp lại Ngọc là một chuyện hết sức tình cờ.
 

virus_makelove

ᶜʰᵘʸᵉⁿ ᵍⁱᵃ ᴸᴬ ᴸᴵᴱᴹ ᵛⁿᵃⁿᶜʰᵒⁱ.ᶜᵒᵐ
#29
12

Đợt đấy công việc căng thẳng quá, với lại cãi nhau với người yêu. Người yêu tính trẻ con nên hay cãi nhau lắm các thím ạ. Em xin nghỉ phép một tuần ở công ty đi du lịch.Nói là du lịch chứ em đi theo kiểu thích đi đâu là đi đó. Mà chủ yếu là vào Sài Gòn chơi. Em thuê khách sạn ở một tuần thích đâu là đi đó. Người yêu gọi em cũng không bắt máy, một chặp gọi chán không được nên em ấy cũng không gọi nữa. Mà tình yêu của em với em ấy nó nhàn nhạt làm sao ấy các thím ạ, dạng như chỉ yêu từ nét bên ngoài đầu tiên rồi sau càng yêu cảm thấy tính cách càng không hợp. Chỉ dừng lại ở những cái nắm tay.


Chiều hôm đó đang lang thang ở Thảo Cẩm Viên ngay chỗ cầu Thị Nghè ấy. Chỗ ấy em cũng không rõ, lên taxi ông taxi chỉ nên đi thăm thú cho biết. Đang mải mê đi quanh lồng con hổ thì gặp lại Ngọc cũng đang đứng cạnh lồng con hổ ấy.

- Ngọc!

Em ấy giật mình quay lại:

- Hơ! Anh.

Ngọc lùi lại hai ba bước. Nhưng em đâu để Ngọc có cơ hội chạy khỏi em một lần nữa. Em chạy tới bên Ngọc như một đứa con nít vội vàng ôm Ngọc vào lòng mặc cho chỗ đó là công cộng. Ngọc cũng không phản ứng mặc cho em ôm vào lòng. Những giọt nước mặt nóng hổi rớt lên vai em thấm qua nước áo vẫn còn cảm nhận được. Một hồi lâu như thế mới nghe Ngọc nói:

- Nè, buông em ra, làm gì ôm dữ vậy?

- Buông ra để em chạy khỏi anh lần nữa à?

- Không chạy nữa.

- Ai tin được.

- Ai bảo khó tính quá chi.

Em buông Ngọc ra.

- Mà em đi đâu vào tận đây?

- Em đi du lịch với mẹ. Mà anh cũng đi đâu đây?

- Anh cũng đi du lịch một mình.

- Một mình?

- Ừ, em bỏ đi, anh tìm em mãi không được. Sao bỏ đi không nói một lời vậy. Lại còn thay cả số điện thoại.

- E có lý do của em.

- Em biết anh đau khổ lắm không?

- Đáng lý ra chúng ta không nên gặp lại nhau nữa.

Những giọt nước mắt lăn dài trên đôi mi Ngọc làm em thấy đau xót vô cùng, chắc phải có lý do gì ghê gớm lắm nên Ngọc mới không nói.

- Đúng lý ra là phải gặp lại sớm hơn mới đúng.

- Ngang bướng.

- Thế mẹ em đâu?

- Mẹ đi xuống Đồng Nai thăm bạn rồi. Bỏ con gái bơ vơ ở Sài Gòn thế này đây. Đùa chứ mẹ xuống đó thăm bạn cũ. Hôm qua bạn của mẹ lên đón xuống dưới đó chơi.

- Sao không đi chơi với mẹ?

- Em cũng đòi đi mà mẹ bảo mẹ còn nhiều chuyện với bạn cũ muốn nói đi theo làm gì chán chết. Nên em ở lại đây.

- Thế giờ hai mẹ con ở đâu? Bao giờ về?

- Chắc thứ bảy tuần này anh ạ?

- Anh đang ở đâu?

- Anh ở khách sạn gần đây. Qua chỗ anh chơi đi.

Thật ra, lúc đó đầu óc em có tính toán chứ không phải đơn thuần là rủ sang chơi nữa. Không đợi Ngọc nói thêm em kéo tay Ngọc ra theo. Em bắt taxi thẳng về khách sạn. Vào trong phòng em kéo tay Ngọc vào phòng. Tất cả nỗi nhớ mong, tình yêu dồn nén bao nhiêu ngày dồn lại. Em lại ôm chặt lấy Ngọc, hai tay vòng ra sau lưng, da thịt mát lạnh của Ngọc làm em bồi hồi, ngực Ngọc thì áp lấy ngực em phập phồng và êm ái. Chưa bao giờ em gần một người con gái như vậy.

- Anh làm gì vậy?

Ngọc đẩy ra em, nhưng làm sao có thể đẩy được con hổ đói đang gặm miếng mồi của nó. Mà không hiểu sao với người yêu hiện tại của em dù nhiều lần có cơ hội nhưng chưa bao giờ em bạo dạn, có gan như lần này.

Em vẫn chẳng nói chẳng rằng áp người Ngọc vào tường, một tay giữ chặt hai tay của Ngọc tay còn lại thì sờ soạng khắp nơi. Cái miệng em cũng không rảnh vì đang bận quấn quít lấy bờ môi của Ngọc. Lúc đầu em ấy còn kháng cự, một lúc sau cũng nồng nhiệt hôn lại em.

Thấy Ngọc không phản kháng em cũng buông hai tay Ngọc ra và hai tay hoạt động liên hồi. Em ấy cũng ôm chặt lấy em. Cơ thể căng tròn và mát lạnh lần đầu em được khám phá làm tâm trí em dường như trống rỗng.
 

virus_makelove

ᶜʰᵘʸᵉⁿ ᵍⁱᵃ ᴸᴬ ᴸᴵᴱᴹ ᵛⁿᵃⁿᶜʰᵒⁱ.ᶜᵒᵐ
#30
13

Hai đứa quấn lấy nhau, trong sâu thẳm tâm hồn em bùng lên một ngọn lửa dục mãnh liệt. Hai tay em xoa nắn bên ngoài áo bầu ngực căng tròn của Ngọc.Thú thật với các thím đó là lần đầu tiên em biết ngực con gái. Ngọc thở hổn hển dứt khỏi nụ hôn của em, một tay ôm đầu một tay ghi chặt lấy cổ em. Em bắt đầu chuyển qua hôn cổ Ngọc. Nếu ai nói điểm G của con gái là ngực, là vùng kín hay bất kỳ vùng nào khác trên cơ thể thì có lẽ họ đã sai lầm. Cái vùng mà khiến cảm xúc con gái thăng hoa có lẽ là vùng cổ. Em vừa hôn vừa định cởi quần Ngọc ra thì bỗng Ngọc đẩy em ra.


- Khô...ô..ông! Em không muốn!

Em không nói không giằng tiếp tục lao vao ôm Ngọc. Ngọc đẩy em ra.

- Không, đừng động vào em nữa. Em không muốn đời anh khổ.

Em vẫn không nói không giằng bế Ngọc lên giường của khách sạn. Miệng khóa lấy miệng Ngọc. Bỗng em thấy có giọt nước mặt lăn dài trên mi Ngọc. Em đờ người ra, nằm vật sang một bên.

- Tại sao? Anh yêu em, anh sẽ chịu trách nhiệm, anh sẽ lấy em làm vợ.

Ngọc càng rấm rứt dữ hơn.

- Thôi anh xin lỗi, em muốn giữ đến ngày cưới phải không?

Bỗng dưng nói xong câu này em lại nghĩ về người yêu hiện tại của mình, tự dưng thấy mình mất dạy quá. Tự dưng thấy mình là một thằng phản bội tồi tệ. Thế là hai đứa chìm trong suy nghĩ của riêng mình không ai nói với ai câu nào.

Chẳng biết lúc đó em tự huyễn hoặc mình, lừa dối mình hay tự tạo cho mình một lý do để tiếp tục mối quan hệ với Ngọc. Em tự nhủ với mình, hình như tình yêu đối với Vân (người yêu hiện tại) hình như chẳng phải tình yêu, nó cứ nhạt nhòa, em đi cả 4-5 ngày rồi cũng chẳng cảm thấy nhớ nhung mấy. Đổi lại với Ngọc thì tình yêu, tình dục nó cứ bùng cháy lên. Cứ nhìn vào Ngọc là em lại không kiềm chế nổi bản thân. Mà cũng đúng thôi, Ngọc có một nét đẹp gợi dục, còn Vân thì giống như một thánh nữ, trong trẻo, yếu ớt cần được che chở.

- Này, có gì mà khóc?

Em phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng. Ngọc vẫn không nói gì. Em mon men lại gần hôn lên trán Ngọc.

- Ai làm gì mà khóc? Không cho thì thôi!

Ngọc vẫn không nói gì nghe chiều suy nghĩ mông lung lắm.

- Anh yêu em mà, anh sẽ lo cho em cả đời.

- Anh chẳng lo được cho em cả đời đâu! Con người ai rồi cũng sẽ khác. Có những thứ bản thân mình chấp nhận được, có những thứ lại không.

Ngọc lại ôm mặt khóc, vùi đầu vào ngực em khóc như mưa. Em ôm lấy bờ vai của Ngọc mặc cho em khóc thỏa thích. Khóc chán, bỗng Ngọc ngước lên nhìn em, vẫn đôi mắt trong veo và hút hồn. Bốn mắt nhìn nhau chan chứa yêu thương.

- Em cho anh cũng được thôi, chỉ sợ sau này anh hối hận vì yêu em thôi.

- Hối hận? Hối hận vì điều gì?

Ngọc hơi khựng lại:

- Nhiều điều.

- Anh không hối hận. Dù thế nào anh cũng sẽ lo lắng cho em cả đời.

- Nói thì ai chả nói được.

Bỗng Ngọc trườn lên người em, mặt đăm đăm nhìn vào mắt em, cúi xuống hôn vào môi em. Dường như Ngọc đã quyết định một điều gì đó. Em chẳng hiểu thái độ Ngọc tự dưng thay đổi như thế là thế nào. Đối với tâm lý đàn bà thì đàn ông càng đoán thì lại càng chứng tỏ mình là một ngốc tử.

Em cũng chẳng buồn nghĩ nữa. Hai tay ôm chặt lấy lưng Ngọc miệng thì bận hôn Ngọc rồi. Bàn tay em có thể cảm nhận rõ cái khuy áo ngực đang ẩn hiện sau lớp áo trắng. Tay không tự chủ được em cho vào trong áo hòng cởi khuy áo ngực ra. Ngọc cũng chẳng buồn phản ứng. Mà các thím biết không, em phải lần mò mất cả 2-3 phút mới mở được cái khuy áo ngực của Ngọc ra. Đến nỗi Ngọc cười khúc khích.

- A thì ra là một anh ngốc!

Em nuốt nước bọt ừng ực mãi mới trả lời được.

- Thì ngốc mà!

Em đè Ngọc ra giường hai tay ôm trọn lấy bầu ngực trần ấy. Bọn em quấn lấy nhau trong phòng chỉ còn tiếng rên rỉ và hơi thở dốc của cả hai đứa. Em thì không dám đi xa hơn nữa vì sợ như khi nãy Ngọc phản ứng quá mạnh.

Khám phá rồi cũng có lúc mệt, thế là hai đứa ôm nhau ngủ đến sáng. Ngọc gọi điện về nhà người thân nói có việc không về. Thực ra nói hai đứa ôm nhau ngủ đến sáng là láo. Ngọc thì chả biết có ngủ hay không còn em thì tay bận lung tung, ngủ làm sao được.
 
Top Bottom