Câu chuyện đi ăn bún đậu mắm tôm với Ngọc có lẽ em ko kể sâu, tại vì thực ra cũng chả có gì đặc sắc, vẫn là nói chuyện linh tinh, chém gió qua lại Ngọc vẫn nhí nhảnh đáng yêu, nhưng ít nói, và hầu như không kể về mình, đôi khi chỉ ậm ờ cho qua. Lúc đấy em cũng kệ chẳng muốn hỏi, vì nghĩ là Ngọc chưa muốn kể, nên em cứ chém gió về cuộc sống và công việc của em. Em thấy Ngọc lắng nghe chăm chú và thích thú lắm, nên em nghĩ Ngọc cũng đã có đôi chút cảm tình với em.
Chén bún đậu xong, em rủ đi uống nước nhưng Ngọc không đồng ý, bảo em chở về nhà. Tất nhiên là em nghe ngay vì làm gì có gan cãi lại. Thế là hai đứa lại bon bon trên con ex ghẻ để về nhà. Một lần nữa em lại đc Ngọc ôm, lại sướng tê người.Cất xe rồi lên thang máy, đến cửa tầng rồi, ngọc nói
- em về nha, hnay vui qua
em chạy theo níu tay cô ấy lại một chút, định đánh liều hôn tạm biệt, mà Ngọc như biết trước hành động đó của em, nên chủ động rụt tay và tránh. Biết mưu sự không thành, em cười trừ rồi tiễn em ý vào phòng. Không biết là do Ngọc ngại hay do mới ăn mắm tôm mồm thối hoắc mà Ngọc tránh ko cho em hôn (em nhai coolair rồi nhá các thím)
Về đến phòng mình, em nằm vật ra giường cười vẩn vơ vui sướng, mọi chuyện tiến triển tốt đẹp hơn những gì em mong đợi làm cho em thấy tự tin và phấn chấn hơn hẳn. Em chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay. Đang mơ màng đến đoạn *** với người đẹp (hihi mơ thôi mà) thì giật mình bởi tiếng chuông điện thoại. Hoá ra là lão manager gọi, giục báo cáo tiến độ project. Thôi thì lại dậy mở laptop ra làm việc tí, mà trong đầu ngập tràn hình ảnh của Ngọc. Những hình ảnh, phím bấm, con số quen thuộc của CAD hôm nay sao lạ lẫm quá, em phải mất 1 lúc mới định thần để làm việc đc
2 hôm sau đó, em bị cuốn vào công việc cho kịp deadline, nhưng cũng ko quên thỉnh thoảng nt hỏi han Ngọc, em vẫn trả lời vui vẻ bình thường nhưng ko thấy ở nhà. Em cũng ko để ý vì bận việc, nhưng mỗi khi đi đâu đều lén nhìn sang của phòng Ngọc, tiếc thay cánh cửa ấy luôn đóng im im, ko lẽ Ngọc ko có nhà...
Chiều hôm ấy, sau khi xong deadline, em chạy về sớm hơn bt độ nửa tiếng, định sang nhà Ngọc chơi, có gì rủ đi ăn tối luôn. Thật k may, đón em vẫn là cảnh cửa đóng im ỉm, vậy chắc Ngọc ko có nhà rồi. Em đánh liều gõ cửa mấy cái, cũng không thấy có gì, đành quay về phòng tắm giặt rồi đánh trận game.
Chơi game mà feeed liên tọi vì ko tập trung, em cầm dt lên nt
- nhớ em quá mấy ko rồi ko đc gặp
..... ko có tin nhắn trả lời
10 phút sau:
- ngọc ơi
.... vẫn im
5 phút sau, em gọi điện
Chén bún đậu xong, em rủ đi uống nước nhưng Ngọc không đồng ý, bảo em chở về nhà. Tất nhiên là em nghe ngay vì làm gì có gan cãi lại. Thế là hai đứa lại bon bon trên con ex ghẻ để về nhà. Một lần nữa em lại đc Ngọc ôm, lại sướng tê người.Cất xe rồi lên thang máy, đến cửa tầng rồi, ngọc nói
- em về nha, hnay vui qua
em chạy theo níu tay cô ấy lại một chút, định đánh liều hôn tạm biệt, mà Ngọc như biết trước hành động đó của em, nên chủ động rụt tay và tránh. Biết mưu sự không thành, em cười trừ rồi tiễn em ý vào phòng. Không biết là do Ngọc ngại hay do mới ăn mắm tôm mồm thối hoắc mà Ngọc tránh ko cho em hôn (em nhai coolair rồi nhá các thím)
Về đến phòng mình, em nằm vật ra giường cười vẩn vơ vui sướng, mọi chuyện tiến triển tốt đẹp hơn những gì em mong đợi làm cho em thấy tự tin và phấn chấn hơn hẳn. Em chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay. Đang mơ màng đến đoạn *** với người đẹp (hihi mơ thôi mà) thì giật mình bởi tiếng chuông điện thoại. Hoá ra là lão manager gọi, giục báo cáo tiến độ project. Thôi thì lại dậy mở laptop ra làm việc tí, mà trong đầu ngập tràn hình ảnh của Ngọc. Những hình ảnh, phím bấm, con số quen thuộc của CAD hôm nay sao lạ lẫm quá, em phải mất 1 lúc mới định thần để làm việc đc
2 hôm sau đó, em bị cuốn vào công việc cho kịp deadline, nhưng cũng ko quên thỉnh thoảng nt hỏi han Ngọc, em vẫn trả lời vui vẻ bình thường nhưng ko thấy ở nhà. Em cũng ko để ý vì bận việc, nhưng mỗi khi đi đâu đều lén nhìn sang của phòng Ngọc, tiếc thay cánh cửa ấy luôn đóng im im, ko lẽ Ngọc ko có nhà...
Chiều hôm ấy, sau khi xong deadline, em chạy về sớm hơn bt độ nửa tiếng, định sang nhà Ngọc chơi, có gì rủ đi ăn tối luôn. Thật k may, đón em vẫn là cảnh cửa đóng im ỉm, vậy chắc Ngọc ko có nhà rồi. Em đánh liều gõ cửa mấy cái, cũng không thấy có gì, đành quay về phòng tắm giặt rồi đánh trận game.
Chơi game mà feeed liên tọi vì ko tập trung, em cầm dt lên nt
- nhớ em quá mấy ko rồi ko đc gặp
..... ko có tin nhắn trả lời
10 phút sau:
- ngọc ơi
.... vẫn im
5 phút sau, em gọi điện