CHƯƠNG 6.1:
Reng… reng… reng…
Chuông đồng hồ báo thức vang lên, đã đến giờ thức dậy bắt đầu một ngày mới. Cô chuẩn bị đến trường trong tư thế sẵn sàng chiến đấu.
Cô đứng sẵn đợi cậu ở nhà để xe của trường, thấy cậu tới cô chặn xe cậu lại.
-Là cậu phải không?
-Tôi?… Chuyện gì? _cậu giả nai không hiểu.
-Hôm qua, cậu bỏ nhện vào hộc bàn tôi đúng không? _cô trừng mắt nhìn cậu.
Cậu phớt lờ qua câu hỏi của cô, hất tay cô đang giữ xe mình ra rồi dắt xe vào cất.
-Cậu trả lời đi! _cô quát.
-Phải thì sao mà không phải thì sao? _cậu đứng lại, quay mặt về phía cô nói.
-Cậu thật quá quắt, cậu… _không để cô nói hết câu cậu nhảy vào.
-Tôi quá quắt ư? Vậy còn cái người nào để lại cho tôi một đống hóa đơn bắt tôi trả trong quán kem khiến tôi phải rửa bát đến sáng để trả nợ hả? _cậu vừa nói vừa bước lại gần cô, tia ra ánh mắt tóe lửa.
Chớp chớp, cô chớp mắt vô tội nhìn cậu *hắn tội nghiệp vậy sao?*
Nói xong cậu đút tay vào túi cất gót quay bước, cô chỉ lặng ngắt nhìn theo. Cũng có chút hối hận nhưng cô không thể quên đi mấy em nhện hôm qua, cô chạy vào nhà để xe loay hoay làm gì đó.
-Xong. Haha _cô phủi tay cười mãn nguyện.
Bước tới cửa lớp cô suýt bật ngửa ra sau nếu không có một bàn tay kéo lại.
Một anh chàng cao ráo, nước da trắng, mái tóc mềm mại được cắt theo kiểu Justin Bieber, đôi mắt to, mũi cao,…
“Ực” _cô nuốt khan.
-Làm gì mà nhìn dữ vậy, tôi sắp bị cậu tuốt hết nhan sắc rồi đây! _anh chàng ghé vào mặt cô nói rồi nở nụ cười.
*ôi lạy thánh Lala quan thế âm bồ tác cùng chúa Giê Su tối cao! Người ta nói một nụ cười bằng 10 thang thuốc bổ sao con thấy… nụ cười này phải bằng trăm thang “thuốc ngất”*
Thấy cô vẫn đang ngơ ngác chàng búng vào trán cô một cái.
-Ai ya… cậu thích chết ah? _cô xoa trán rồi giơ nắm đấm lên dọa.
-Thấy tôi sao? _chàng chỉnh lại áo đồng phục rồi đưa tay lên vuốt cằm.
Cô gật gật rồi đưa tay bật ngón cái lên.
-So good! Mà sao tự ngiên thay đổi 180 độ vậy?
-Hề hề phải chuẩn bị vũ khí chứ! _chàng đút tay vào túi quần nói.
-Vũ khí? Này, cậu định đi chiến đấu để hi sinh ah? _cô nói nhỏ vào tai chàng.
-Ngốc! _chàng lại búng vào trán cô một cái nữa.
-ĐAU!!! Hôm nay cậu to phổi lắm rồi đấy! _cô quát rồi mấm chặt môi chống nạnh.
Anh chàng kia không “đá” với cô nữa, vẫn đút tay vào túi quần quay vào lớp.
Đó là Hoàng Lâm, thì ra hôm qua cậu nghỉ học để đi tút lại nhan sắc. Nghĩ lại, Kì Lâm chê cậu cũng đúng. Hãy tưởng tượng Hoàng Lâm trước kia là một “hot boy” được xếp từ dưới xếp lên của trường (Hoàng Lâm đèo bồng được cái danh hot boy chỉ là do cô đặc cách cho cậu vì cậu là bạn thân của cô (sau Kì Lâm) và cũng để chọc Kì Lâm với Hoàng Lâm)
Hoàng Lâm thản nhiên ngồi vào bàn cô mà không cần hỏi ý kiến (quên nói với các bạn bàn của lớp cô là bàn 4 nên Hoàng Lâm mới có chân chen vào. Những lớp khác thì chỉ bàn đôi nhưng không hiểu lí do gì mà ông thầy Khánh phát xít lại bắt lớp cô ngồi bàn 4, bất mãn nhưng không đứa nào giám ho he)
-Cậu đi sửa cả mắt luôn ah? _cô chống tay xuống bàn nói.
-Không! Vẻ đẹp tự nhiên đấy! _cậu nháy mắt.
-Vậy tôi nghĩ cậu phải đi sửa mắt ngay lập tức! _cô vờ “bắt bệnh”.
-Tại sao? _Hoàng Lâm ngạc nhiên hỏi.
-Cậu đang ngồi chỗ tôi đấy! _cô trả lời.
-Hoàng Lâm nhìn lại chỗ mình đang ngồi rồi ngẩng mặt lên nhìn cô.
-Thì sao? Liên quan gì đến đôi mắt của tôi? _cậu hỏi lại.
-Thì mắt cậu có vấn đề nên mới nhìn lộn chỗ => ngồi lộn chỗ => chỗ đâu tôi ngồi?
-Đó đó… chỗ cậu từ giờ sẽ ở đó. _ Hoàng Lâm nói rồi hất hất mặt về chỗ cạnh Bảo.
Cô bốc hỏa nghiến răng trèo trẹo. Hoàng Lâm nhận thấy tình hình căng thẳng, cậu quên mất mối thù giữa cô và Bảo xợt nhớ ra Hoàng Lâm vội vàng kéo tay cô ra ngoài sân tìm một chiếc ghế đá chỗ ít người qua kẻ lại ấn cô ngồi xuống.
-Bình tĩnh tự tin không tự ti. Có gì từ từ nói nào. _ Hoàng Lâm lấy tay quạt quạt cho cô hạ hỏa.
-Cậu làm vậy coi được ah? Cậu có phải bạn không vậy? Đã biết tôi với hắn… mà còn… ashhhhh. _cô ấm ức nói không nên lời.
-Thôi cho tôi xin lỗi mà! _ Hoàng Lâm gãi đầu.-Nhưng cậu cũng phải hiểu cho tôi chứ. _ Hoàng Lâm ngồi thẳng lưng nói to.
-Hiểu? Hiểu cái con đà điểu nhà cậu! _cô trừng mắt lên.
-Mới hôm qua… ah không… hôm kia, cậu còn chửi tôi sao dễ bỏ cuộc vậy mà giờ tôi đang Sài Gòn… ý lộn… Kì Lâm thẳng tiến thì cậu không giúp đỡ là sao? _ Hoàng Lâm gắt.
*thì ra cậu ta thay đổi là để chuẩn bị nổi dậy!* nghĩ vậy nhưng cô không thể buông tha cho đồ phản bạn này được, cô đứng bật dậy.
-Tốt! _cô cười nửa miệng, Hoàng Lâm tưởng đã xong chuyện cũng cười theo cô. Nhưng nhanh chóng thu lại nụ cười, cô thét vào mặt Hoàng Lâm :
-Vậy liên quan gì đến chỗ ngồi của tôi?
Hoàng Lâm giật nảy người bởi tiếng thét đó.
-Trời! nói nãy giờ mà cậu không hiểu sao? _ Hoàng Lâm đưa hai tay ra trước mặt cô.
Reng… reng… reng…
Chuông đồng hồ báo thức vang lên, đã đến giờ thức dậy bắt đầu một ngày mới. Cô chuẩn bị đến trường trong tư thế sẵn sàng chiến đấu.
Cô đứng sẵn đợi cậu ở nhà để xe của trường, thấy cậu tới cô chặn xe cậu lại.
-Là cậu phải không?
-Tôi?… Chuyện gì? _cậu giả nai không hiểu.
-Hôm qua, cậu bỏ nhện vào hộc bàn tôi đúng không? _cô trừng mắt nhìn cậu.
Cậu phớt lờ qua câu hỏi của cô, hất tay cô đang giữ xe mình ra rồi dắt xe vào cất.
-Cậu trả lời đi! _cô quát.
-Phải thì sao mà không phải thì sao? _cậu đứng lại, quay mặt về phía cô nói.
-Cậu thật quá quắt, cậu… _không để cô nói hết câu cậu nhảy vào.
-Tôi quá quắt ư? Vậy còn cái người nào để lại cho tôi một đống hóa đơn bắt tôi trả trong quán kem khiến tôi phải rửa bát đến sáng để trả nợ hả? _cậu vừa nói vừa bước lại gần cô, tia ra ánh mắt tóe lửa.
Chớp chớp, cô chớp mắt vô tội nhìn cậu *hắn tội nghiệp vậy sao?*
Nói xong cậu đút tay vào túi cất gót quay bước, cô chỉ lặng ngắt nhìn theo. Cũng có chút hối hận nhưng cô không thể quên đi mấy em nhện hôm qua, cô chạy vào nhà để xe loay hoay làm gì đó.
-Xong. Haha _cô phủi tay cười mãn nguyện.
Bước tới cửa lớp cô suýt bật ngửa ra sau nếu không có một bàn tay kéo lại.
Một anh chàng cao ráo, nước da trắng, mái tóc mềm mại được cắt theo kiểu Justin Bieber, đôi mắt to, mũi cao,…
“Ực” _cô nuốt khan.
-Làm gì mà nhìn dữ vậy, tôi sắp bị cậu tuốt hết nhan sắc rồi đây! _anh chàng ghé vào mặt cô nói rồi nở nụ cười.
*ôi lạy thánh Lala quan thế âm bồ tác cùng chúa Giê Su tối cao! Người ta nói một nụ cười bằng 10 thang thuốc bổ sao con thấy… nụ cười này phải bằng trăm thang “thuốc ngất”*
Thấy cô vẫn đang ngơ ngác chàng búng vào trán cô một cái.
-Ai ya… cậu thích chết ah? _cô xoa trán rồi giơ nắm đấm lên dọa.
-Thấy tôi sao? _chàng chỉnh lại áo đồng phục rồi đưa tay lên vuốt cằm.
Cô gật gật rồi đưa tay bật ngón cái lên.
-So good! Mà sao tự ngiên thay đổi 180 độ vậy?
-Hề hề phải chuẩn bị vũ khí chứ! _chàng đút tay vào túi quần nói.
-Vũ khí? Này, cậu định đi chiến đấu để hi sinh ah? _cô nói nhỏ vào tai chàng.
-Ngốc! _chàng lại búng vào trán cô một cái nữa.
-ĐAU!!! Hôm nay cậu to phổi lắm rồi đấy! _cô quát rồi mấm chặt môi chống nạnh.
Anh chàng kia không “đá” với cô nữa, vẫn đút tay vào túi quần quay vào lớp.
Đó là Hoàng Lâm, thì ra hôm qua cậu nghỉ học để đi tút lại nhan sắc. Nghĩ lại, Kì Lâm chê cậu cũng đúng. Hãy tưởng tượng Hoàng Lâm trước kia là một “hot boy” được xếp từ dưới xếp lên của trường (Hoàng Lâm đèo bồng được cái danh hot boy chỉ là do cô đặc cách cho cậu vì cậu là bạn thân của cô (sau Kì Lâm) và cũng để chọc Kì Lâm với Hoàng Lâm)
Hoàng Lâm thản nhiên ngồi vào bàn cô mà không cần hỏi ý kiến (quên nói với các bạn bàn của lớp cô là bàn 4 nên Hoàng Lâm mới có chân chen vào. Những lớp khác thì chỉ bàn đôi nhưng không hiểu lí do gì mà ông thầy Khánh phát xít lại bắt lớp cô ngồi bàn 4, bất mãn nhưng không đứa nào giám ho he)
-Cậu đi sửa cả mắt luôn ah? _cô chống tay xuống bàn nói.
-Không! Vẻ đẹp tự nhiên đấy! _cậu nháy mắt.
-Vậy tôi nghĩ cậu phải đi sửa mắt ngay lập tức! _cô vờ “bắt bệnh”.
-Tại sao? _Hoàng Lâm ngạc nhiên hỏi.
-Cậu đang ngồi chỗ tôi đấy! _cô trả lời.
-Hoàng Lâm nhìn lại chỗ mình đang ngồi rồi ngẩng mặt lên nhìn cô.
-Thì sao? Liên quan gì đến đôi mắt của tôi? _cậu hỏi lại.
-Thì mắt cậu có vấn đề nên mới nhìn lộn chỗ => ngồi lộn chỗ => chỗ đâu tôi ngồi?
-Đó đó… chỗ cậu từ giờ sẽ ở đó. _ Hoàng Lâm nói rồi hất hất mặt về chỗ cạnh Bảo.
Cô bốc hỏa nghiến răng trèo trẹo. Hoàng Lâm nhận thấy tình hình căng thẳng, cậu quên mất mối thù giữa cô và Bảo xợt nhớ ra Hoàng Lâm vội vàng kéo tay cô ra ngoài sân tìm một chiếc ghế đá chỗ ít người qua kẻ lại ấn cô ngồi xuống.
-Bình tĩnh tự tin không tự ti. Có gì từ từ nói nào. _ Hoàng Lâm lấy tay quạt quạt cho cô hạ hỏa.
-Cậu làm vậy coi được ah? Cậu có phải bạn không vậy? Đã biết tôi với hắn… mà còn… ashhhhh. _cô ấm ức nói không nên lời.
-Thôi cho tôi xin lỗi mà! _ Hoàng Lâm gãi đầu.-Nhưng cậu cũng phải hiểu cho tôi chứ. _ Hoàng Lâm ngồi thẳng lưng nói to.
-Hiểu? Hiểu cái con đà điểu nhà cậu! _cô trừng mắt lên.
-Mới hôm qua… ah không… hôm kia, cậu còn chửi tôi sao dễ bỏ cuộc vậy mà giờ tôi đang Sài Gòn… ý lộn… Kì Lâm thẳng tiến thì cậu không giúp đỡ là sao? _ Hoàng Lâm gắt.
*thì ra cậu ta thay đổi là để chuẩn bị nổi dậy!* nghĩ vậy nhưng cô không thể buông tha cho đồ phản bạn này được, cô đứng bật dậy.
-Tốt! _cô cười nửa miệng, Hoàng Lâm tưởng đã xong chuyện cũng cười theo cô. Nhưng nhanh chóng thu lại nụ cười, cô thét vào mặt Hoàng Lâm :
-Vậy liên quan gì đến chỗ ngồi của tôi?
Hoàng Lâm giật nảy người bởi tiếng thét đó.
-Trời! nói nãy giờ mà cậu không hiểu sao? _ Hoàng Lâm đưa hai tay ra trước mặt cô.