Trong những ngày buồn bã và nhàn rỗi của sự cô lập, tôi có dính dáng tý chút đến lô đề, chơi nhẹ nhàng dăm ba chục cho vui thôi, không quá quan tâm đến chuyện được mất, dẫu vậy vẫn mơ mộng nếu ăn một quả độc đắc, sẽ giải quyết luôn và ngay được tình trạng hiện tại. Hôm ấy bạch thủ con 85 và ăn được mười mấy hai chục củ lận. Có tý phấn khởi trong người, tôi đi chơi gái. Thật sự thì cũng chẳng biết đi chơi gì khác.
Và tôi gặp lại Hoàng Ánh, chỉ sau 3 hôm từ lần gặp trước. Trên zalo vẫn không nói với nhau lời nào, cũng tại tôi lúc off lúc onl.
Vẫn như mọi khi, em đến muộn tầm 30p, nhưng tôi quen rồi cũng chẳng bận tâm. Em vẫn vậy, vẫn reo lên khi thấy ông khách đang nằm chờ là tôi, và chào rất lẽ phép. Tôi không mấy khi chốt cửa nên em cứ gõ cửa rồi tự động vào, có lẽ đấy cũng đặc điểm khiến em có thể nhận ra tôi mà không cần chờ đến khi bước vào phòng.
Và khi em bước vào tôi đã giật mình tưởng mình ăn cháo!
Gần đây, khi mà lượng khách phân phối không đều giữa các em hàng, như Hoàng Ánh, Thúy Anh, Trâm Anh thì vốn đã đông lại càng đông hơn tron khi những đứa như Hà Vy, Thùy Linh lại ngày càng mốc mép, màng nhện chăng đầy trước bướm, trong khi đấy chúng nó lại đều của thằng bánh quản lý, bọn bánh mì sẽ điều em ít khách lên tiếp thay cho các em đông khách.
Khách nào dễ tính hoặc mấy chú newbie không biết gì hoặc non gan, sẽ nhắm mắt đưa chim. Tôi thì không bao giờ chấp nhận kiểu đấy. Hàng cháo (tráo) mà lên là tôi đuổi thẳng cổ luôn. Tất nhiên việc này hoàn toàn là do thằng bánh, các em hàng không hay biết gì cả, thằng bánh điều đến phòng nào thì vào phòng đấy thôi, vẫn tưởng là khách kia set kèo với mình.
Và tôi đã nghĩ trong một ngày mà Hoàng Ánh quá đông khách, con Thùy Linh được điều lên thay chẳng hạn. vnanchoi.com Chẳng phải thằng bánh có lần đã gợi ý em Thùy Linh tiếp khách thay khi mà tôi 4 – 5 ngày liền không set kèo được với Hoàng Ánh đó sao. Đm, Hoàng Ánh của tôi, sao em lại trông như con Thùy Linh thế?
Em mặc một cái áo hai dây đỏ chót, bó sát, một cái quần short bò loại 10 cm và quần lưới đen, khoác ngoài bằng khiếc khoác cánh dơi mỏng. Tóc em thì cũng không còn đen mượt như mọi khi nữa. Nó hơi hơi ám vàng và xoăn xoăn, dẫu vẫn còn dài đến ngang lưng.
Và khi em ngồi xuống ngay cạnh tôi đang nằm, cởi chiếc áo khoác vứt cái xọet ra ghế, tôi thấy lộ ra trên cánh tay em là một hình xăm. Một bông hoa hồng to bằng lòng bàn tay nở rực rỡ bên dưới cầu vai, ngay chỗ cái sẹo – vết tích của những ngày đi phụ hồ. Tôi không chịu được bất ngờ này nữa ngồi bật dậy ôm em vật xuống giường, và khen bằng một giọng điệu hết sức ỉu xìu:
– Ui dạo này sành điệu ra dáng gái thành phố lắm rồi.
– Em mới đi làm hôm qua đấy anh. Tại nó cứ rủ đi. Có xinh hơn không anh? Em nghi là xấu hơn quá.
– Xinh hơn chứ. Mà đứa nào rủ thế?
– Cái Huệ. – Ngừng một lúc, thấy tôi có vẻ không biết Huệ là đứa chết tiệt nào, em nói thêm – Cái Thúy Anh ý. Nó dẫn em đi xăm, với xong em đi làm tóc luôn. Hì hì.
Em nó nói rồi lại vòng tay ra ôm tôi và chui vào nách hít lấy hít để. Nếu không có hành động quen thuộc vừa giờ, có lẽ tôi vẫn còn đang nghi ngờ liệu đang nằm trong vòng tay tôi, có phải là Hoàng Ánh, là Ngọc mà tôi đã quen biết từ lâu, đã chung thủy xoạc không bao giừ nghĩ đến một con phò khác hay không.
Dis mẹ con Thúy Anh. Sao mày lại dẫn em tao đi mấy cái chỗ ăn chơi của tui mày. Cũng dis mẹ luôn Hoàng Ánh, học hỏi cái hay cái tốt không học lại đi đú theo mấy cái đứa chơi bời.
– Em xăm để che đi vết sẹo, nhưng thấy màu đậm quá thì phải. Để yên không sao cứ giơ tay lên hay gồng tay ra thì vẫn nhìn thấy.
À ờ ờ, tôi thấy cũng có lý. Xăm trổ đôi khi đâu chỉ là đú, để che đi vết sẹo cũng là lý do hết sức hợp lý đấy chứ! Có điều với tôi đó vẫn là điều hết sức lạ lẫm mà tôi chưa thể quen ngay được, vốn chỉ quen em tóc dài đen mượt, ăn mặc nhẹ nhàng, và tôi yêu quý em chính từ sự giản dị mộc mạc ấy.
Cái váy trắng tinh khôi hôm nọ, có khách nào chê hay sao mà em lại đổi thành kiểu ăn mặc dị dạng thế này. Quần bò ngắn cũn cơn, áo hai dây bó sát để khoe ra tất cả mọi chỗ cong trên cơ thể nhìn thật lõa lồ. Ôi! Cô gái của tôi! À không, cô – gái – không – phải – của – tôi! Nhìn em trong bộ dạng ấy không khác gì một con cave! Em là cave thật. Từ thiên thần đến cave, có lẽ chỉ cách nhau có 1 bộ quần áo và một cái hình xăm.
Nói sao nói, bỏ qua sự thay đổi về ngoại hình, em vẫn giữ nguyên được cung cách phụ vụ chu đáo, hợp tác, giọng nói hiền dịu như mọi khi. Tôi vẫn nằm ôm em khi em chưa cởi đồ như vậy, và cũng phải công nhận là nắn bóp sờ soạng bên ngoài quần áo bò sát ấy đúng là mới mẻ và kích thích hơn thật.
Nhất là cái quần short bò 10 cm kia, tôi luôn tay vào từ phía trên cạp quần và phía dưới ống quần đều cảm thấy hết sức chật chội, càng kích thích luồn tay vào hơn. Tôi đã chơi móc cua trong cái cảm giác chật chội ấy, mãi cho tới khi em rên rỉ không thể to và dâm hơn được nữa, bảo anh ơi chơi đi em sướng không chịu được nữa rồi. Đoạn em vừa nằm vừa tụt quần áo ra, vẫn đang nằm trong chăn.
Tôi nằm đè lên cơ thể trần truồng của em, để thằng cu em tự tìm đến hang. Nó chọc nhầm vào mấy chỗ không phải là cái lỗ bướm của em. Phải đến khi em nằm dạng chân ra, cả người tôi lọt vào giữa hai chân em thì thằng em mới tìm trúng đích. Tôi trượt ra trượt vào em mà mà vẫn ôm chặt, mồm ngoạm lấy đầu vú mút lấy mút để. Có mỗi một tư thế đấy thôi, phập liền chục phút thì out. Xong rồi mà em vẫn co bóp mạnh quá, ngậm chặt lấy thằng cu em tôi, không cho rút ra. Chúng tôi vẫn thường vậy. Vội gì.
Tôi hơi nhổm dậy, hai tay đưa lên vuốt tóc em, ngắm nhìn. Về căn bản thì khi lột hết quần áo đi rồi em trông cũng có khác bình thường mấy đâu, tóc hơi ám màu với xoăn tẹo. Tôi còn để ý thấy mắt em còn có vẻ đẹp hơn, nó tròn to, lung linh, và cũng đang đắm đuối nhìn tôi. Đúng là Mắt Ngọc.
Nếu là trong phim Hàn Quốc thì hai người đang chuẩn bị hôn nhau. Trong phim Mỹ thì đang chuẩn bị làm làm shot nữa. Trong phim viễn tưởng, chuẩn bị có một màn phóng điện từ mắt người này qua người kia. Ở tương lai, có thể người ta sẽ phóng điện như vậy ở khoảng cách gần khi muốn nói: Em đẹp lắm! Anh yêu em!
Tôi bị kéo ngay trở lại thực tại khi em nhồm dậy rút ra khỏi chim tôi chạy vào nhà tắm. Tôi để ý thấy ngay chỗ bướm lại còn một hình xăm nữa, loáng thoáng tôi không nhìn rõ là hình gì vì một nửa bàn tay em đã che mất khi đang bịt lấy lỗ bướm kẻo tinh trùng rớt ra nhà. Tôi hớt hải chay theo vào.
Em đang đứng dưới vòi sen, chà xà bông lên khắp thân thể, đặc biết kỹ chỗ bướm, lấy cả vòi xịt xịt vào trong. Những tia nước rỉ xuống, từ vú tràn qua eo xuống bướm và kẽ đít, rửa trôi những mảng bọt xà bông còn đang bám lại, để tôi có thể thấy chính xác đó là hình xăm gì. Ồ! Một con hổ!