Cuộc Đời Checker - P36

ỐC kute

⚡ʙᴀᴅ ԍιʀʟ
#1
Chapter : 36


– A lô, mẹ à. Vâng, con vẫn khỏe đều đều vậy. Vâng… Vâng… Để con xem… Vâng… Vâng, để con nhắn anh Tèo ạ… Vâng, con chào mẹ…


Thương tắt điện thoại lườm tôi một cái.

– Sao tự nhiên anh gọi cho mẹ em. Bình thường không sao, cứ rắng hỏi thăm cái là mẹ em lại nghĩ ngợi linh tinh rồi xúc động ý.

– Chỉ là gọi điện hỏi thăm thôi mà. Tại đợt này đúng là hơi lâu rồi anh chưa gọi cho bác.

– Mẹ em nhắn là bảo Tèo lúc nào đỡ bận thì về nhà chơi. Chết anh nhá. Mẹ em đã nói và mong vậy rồi, anh mà không về là mẹ em dỗi đấy hihi.

– Dỗi cơ à. Hay mai về luôn. Em có về với anh không?

– Hâm à. Từ từ đã. Mà em cũng đang bận mà.

– À ừ ừ… – Tôi dáp lại và chợt nhớ về vụ Thương đi khách đêm hôm nọ. Có vẻ đợt này cô bận thật. Bận đi khách đêm.

Tôi mở cửa sổ, nhổ toẹt cái bã kẹo cao su ra ngoài. Từ tầng 7 nhổ xuống, chẳng may rơi xuống đầu ông nào thì phê phết ấy. Một luồng khí nóng chảy vào phòng. Ôi! Đã trung tuần tháng 5 rồi. Hết nửa năm đến nới mà chưa được cái việc gì ra hồn. Chán mày quá Tèo!

Ngoài kia, phượng đã đỏ rực một góc trời và tiếng ve râm ran khắp mọi ngóc phố. Tôi kéo cửa lại, thầm nghĩ giá mà không phải về, cứ nằm đây xoạc Thương đến đêm luôn thì hay biết mấy. Gần trưa rồi, ra ngoài ngại quá.
Ngày hôm sau…

– Ê ku. Cho anh VIP1 nhé.

– Của anh đây – Thằng Thọ sứt đưa tôi chìa khóa và cười đầy ẩn ý.

Một giọng nói khuất sau quầy lễ tân vang lên:

– Thúy Anh hôm nay đi vắng rồi Tèo ạ.

Á đù! Là Ngọc. Tôi nghển cổ lên để nhìn cô rõ hơn. Đậu xanh, sao cô lại thấy tôi chứ, hay tại nghe giọng quen. Tôi thấy thật sốc khi Ngọc đứng dậy, ném cái mẩu thuốc đang hút dở vào cái lọ gạt tàn. Vãi! @! #$#%# Ngọc cười hì hì bảo em hút chơi thôi, khi thấy tôi mắt chữ A mồm chữ O. Cầm chìa khóa lững thững vào thang máy lên phòng…Lát sau Ngọc gõ cửa vào.

– Em tưởng anh đi em Thúy Anh cơ mà. Đi em sao không bảo em lên từ nãy, lại còn nhắn qua chủ làm gì.

– Nghỉ làm mấy tháng mà ghê nhỉ. Hút thuốc cơ đấy!

– Thuốc giả vờ mà. Không phải thuốc như họ hút đâu.

– Lại còn có thuốc giả vờ nữa à. Nói chung là anh thấy không đẹp mắt tý nào cả.

– Thôi mà. Tèo làm gì mà dữ thế. Sau em không hút nữa, được chưa? Đã bảo là thuốc giả vờ rồi. Đây, không tin thì ngửi thử xem…

Ngọc vênh mỏ lên ngay trước mũi tôi, đúng là không có mùi gì thật, lại còn thơm thơm như mùi kẹo cao su. Tôi yên tâm đặt lên đó một nụ hôn.
Ngọc lại cho tôi thử một tư thế mới. Cô nằm nghiêng người và dang một chân lên cao, thẳng đứng vuông góc với mặt nệm, bảo tôi nằm hơi check ra rồi đưa chim vào.Tôi bảo vậy
Vậy em có mỏi không , cô bảo không sao đâu, miễn anh không mỏi là được. Tôi cũng hợp tác theo sự chỉ dẫn của cô, thấy có sự mới lại thật, khít hơn, nhưng ra rất nhanh. Tiên sư, khôn như ranh vậy. Giờ cứ cho khách nào cũng làm kiểu này thì ông nào trụ nổi 5 phút?

– Sao em hay nghĩ ra lắm tư thế mới vậy.

– Lao động là không ngừng sáng tạo mà anh hihi.

– Nhưng mà em chơi kiểu này anh đuối quá, chưa gì đã ra rồi.

– Hihi tại anh yếu thì có. Có cần em đền cho shot nữa không?

– Thôi không cần đâu. Nằm ôm em nói chuyện cũng vui rồi.

Tôi bế Ngọc vào bồn tắm, nhưng phải tắm vòi sen vì không kịp xả nước. Cái bồn này muốn thư thái phải xả trước cả tiếng đồng hồ. Mà hôm nay thì tôi nhắn qua chủ chứ có nhắn trực tiếp cho Ngọc đâu. Qua chủ thì cô chỉ ở với tôi chỉ tầm nửa tiếng.

– Tình hình anh Jony Nguyễn của em đến đâu rồi?

– Ui xời chán lắm! Từ lúc em mắng hôm nọ cũng chẳng thấy hỏi han gì nữa. Chắc thôi. Đàn ông đàn ang gì mà chả tâm lý. Giá mà người ta mắng cho thế, nhưng vài hôm sau gọi lại, nhẹ nhàng nói này nói nọ, xin lỗi các thứ, thì khéo em cũng cho làm lành đấy. Nhưng mà lão này, lão dốt quá anh ơi huhu.

– Haha. Tại em không cho xoạc đấy. Cho xoạc cái là lẽ ra chẳng giận nhau đâu.

– Đàn ông các anh ai cũng thế nhỉ! Xoạc là có thể giải quyết hết mọi chuyện.

– Đàn ông ai cũng thế là sao?

– Là chỉ quan trọng chuyện chịch chọt ấy. Ai cũng có thể chịch được. Cứ cho chịch là chăm sóc quan tâm. Em thấy đàn ông ai cũng vậy cả.

– Thật thế à? – Tôi trợn mắt nhìn Ngọc, ý như muốn hỏi, cả anh cũng vậy à.

– Vâng. Em thấy thế.

– Kể cả người rất yêu quý em, luôn coi em như một người bạn và hơn thế, lên tận nhà em để tham mẹ và con em, tặng đồ chơi cho con em… cũng xếp vào loại đó đúng không?

– Ơ ơ… Không phải. Người đó là ngoại lệ. Tài vì họ rất đẹp trai và tốt bụng hihi… Em xin lỗi nhé. Em không có ý nói anh đâu. Đừng có dỗi nhé Tèo.

– Như người khác là người ta đã dỗi rồi đấy. Nhưng anh Tèo đẹp trai và tốt bụng thì thèm gì dỗi. Với lại ai lại dỗi cô gái vừa xinh đẹp, vừa tốt bụng như em bao giờ.

Ngọc cười hihi rồi chui vào nách tôi hít mọt cái và khen, đã đẹp trai tốt bụng nách còn thơm. Ôi chao! Đúng Ngọc của tôi đây rồi. Chả thích gì, chỉ thích ngửi nách.
Tôi xoa xoa tóc em và cười cười thầm nghĩ: Vãi Tèo! Mày thông minh thật! Có mỗi cái chiêu ấy thôi mà một lúc lừa được cả Ngọc cả Thương, để rồi các cô phải xin lỗi rối rít như thể vừa làm mếch lòng Tèo, cho dù, kể ra thì Tèo cũng chẳng khác gì mấy người mà Thương và Ngọc đề cập tới, những người thuộc chủ nghĩa XOẠC! Tôi thật sự vô cùng băn khoăn làm sao để cân đối cho cả Thương và Ngọc đây. Hai cô làm cùng chỗ, cùng chủ, và lại cùng tỏ ý tỵ nạnh với nhau khi tôi quá thân cô kia.Mà số tôi lại rất đen. Đi xoạc Thương thì sẽ gặp Ngọc, đi xoạc Ngọc thì sẽ gặp Thương, không ở quầy lễ tân thì là ở thang máy. Bao nhiêu lần rồi, khiến các em đều hoài nghi rằng tôi xoạc người kia nhiều hơn là xoạc em nó. Trời! Đến mệt!
Tôi gọi điện bảo Ngọc là:


– Em ơi, tối mai giữa tuần chắc em ít khách, xin nghỉ một buổi đi ăn với anh nhé. Lâu rồi anh em mình chưa ngồi với nhau.

– Có anh với em thôi à.

– Có Thúy Anh nữa đấy.

– Thôi, thế hai người đi với nhau đi rủ em làm gì.

– Đâu, anh mời cả hai em mà. Thúy Anh cũng bảo anh rủ cả chị Ngọc đi cho vui, chị ấy chả là khách ruột của anh còn gì.

– Thật à? Thế ok. Nhắn em mấy giờ, ở đâu nhé.

Tôi gọi điện bảo Thương là:

– Em ơi, tối mai giữa tuần chắc em ít khách, xin nghỉ một buổi đi ăn với anh nhé. Lâu rồi anh em mình chưa ngồi với nhau.

– Có anh với em thôi à.

– Có Ngọc nữa đấy.

– Thôi, thế hai người đi với nhau đi rủ em làm gì.

– Đâu, anh mời cả hai em mà. Nãy anh gọi Ngọc cũng bảo anh rủ cả cái Huệ đi cho vui, em nó chả là khách ruột của anh còn gì.

– Thật à? Thế ok. Nhắn em mấy giờ, ở đâu nhé.

Có một bài mà tôi áp dụng cho cả hai em và hầu như đều thành công, mấy lần rồi. Cũng tại những chuyện có phần riêng tư các em đều kín tiếng chẳng bao giờ kể cho nhau cả, dù những lúc rảnh rỗi vẫn ngồi chung dưới nhà chứa để chém gió với nhau.
Tôi cũng chưa muốn bị bóc mẽ như cái ông nào làm với con cô giáo Thảo rồi bị phát hiện nhục mặt.
7h tối tại một nhà hàng có view nhìn ra hồ, tôi đến đặt bàn và ngồi đợi trước, quá bất ngờ khi thấy Thương và Ngọc khóac tay nhau cùng vào. Vẻ thân thiết và ngoại hình có nét giống nhau khiến tôi tưởng hai cô là chị em gái, và đều là vợ của tôi.Ngọc là chị, là vợ cả. Thương là em, là vợ hai. Tôi yêu quý Thương như yêu quý Ngọc, trân trọng Ngọc như trân trọng thương, và dù là vợ cả hay vợ hai, cũng đều là vợ cả!

Ba người ăn, cũng nhẹ nhàng thôi, chẳng lấy gì làm sơn hào hải vị cả, mà tốn hai củ. Fuck Nhà hàng!
 

Chủ đề tương tự

ỐC kute

⚡ʙᴀᴅ ԍιʀʟ
#2
Chapter : 37
Sáng sớm hôm ấy, Ngọc đã í ới gọi tôi:

– Anh Tèo! Anh Tèo! Qua chơi với em, em kể cho chuyện này hay cực.

– Chuyện gì. Hừm. Kể luôn đi lại còn.

– Không. Chuyện hay lắm. Em phải ôm anh mới kể được.

– Nhưng mà… Nay anh đuối lắm em ơi. Không làm ăn được gì đâu.

– Ai bắt anh làm gì đâu, chỉ cần ôm em và nghe kể chuyện thôi.

– Thật nhá!

– Thật!

– Thế đứa nào đè đứa còn lại ra xoạc làm chó nhé.

– Rồi rồi. Khổ lắm. Sang ngay đi nhé.

– Được. 15p nữa…

Tôi chạy một mạch sang Nhà nghỉ XXX với một nụ cười tủm tỉm trên môi, dù hôm qua thức khuya nghĩ ngợi linh tinh quá mệt. Và cũng mới hôm qua thôi vừa làm trận với Thương xong, còn chưa hồi sức.
Tiếng ve kêu râm ran những ngày giữa tháng Năm. Trời không nắng, nhưng hơi oi, những đám mây nặng trịch như trực mưa xuống. Thời tiết không lấy gì làm đẹp nhưng không đủ xấu khiến tôi giảm được chút nào nụ cười trên môi. Tôi đang háo hức đợi một câu chuyện thú vị từ Ngọc.

Tôi trần truống nằm đợi, :cool:

Cạch! Cạch! Cạch!

Ngọc gõ vừa và tự mở cửa vào. Tôi vốn chẳng bao giờ chốt cửa cả.Cô cười tươi roi rói và cất cao giọng hát:


“… Anh chỉ đến bên em lúc buồn.


Vậy những ngày vui anh ở nơi đâu.

Anh chỉ đến bên em lúc say.

Vì hết say anh đâu ở đây…”

– Hết say anh vẫn đang ở đây với em đây còn gì?:D

– Hihi anh đâu phải người trong bài hát đâu? Mà đã bảo không xoạc rồi còn gì. Sao đã cởi truồng sẵn sàng thế kia?

– Nó cửng chơi vậy thôi chứ không xoạc đâu.

– A kinh Tèo dạo này ghê quá ha.

Ngọc vừa nói vừa cởi quần áo rồi chui tọt lên giường, kéo chăn lên đắp, rúc vào nách tôi ngửi một cách đầy sảng khoái.

– Thơm ghê. Bảo anh bao lần mà anh chẳng tặng em một chai sữa tắm mùi của anh nhỉ. Thế em xin người khác vậy.

– Rồi rồi. Lần sau anh mang cho. Chuyện gì kể đi xem nào. Chuyện gì mà phải vừa ôm mới vừa kể được chứ. Lắm trò thật!

– Cứ từ đã nào. Vội gì. 10h em mới đi làm cơ mà. Để em ngửi tý đã.

Ngọc lại càng ôm chặt và rúc sâu vào nách tôi hơn, tay lần lần xuống nắn chim tôi. Tôi kiên định nằm im, như đã hứa, không xoạc là không xoạc!

– Gì? – Tôi quay sang hỏi Ngọc khi thấy cô như chủ động làm tới, chưa có gì mà đã rên rỉ khiến tôi kích thích lắm rồi nhưng cố nhịn. – Đã bảo không rồi mà. Em định nói với anh điều gì thì nói đi.

Ngọc chồm người nằm đè lên tôi, mắt nhìn long lanh.

– Gâu gâu.

– Cái đéo gì thế haha…

– Em làm Cún nhé hihi.

– Bố khỉ… Làm đi.

Thế là cô liền bắt đầu hôn tôi, hôn môi hôn má, đoạn cắn dái tai, hôn cổ, hôn ti, hôn bụng, hôn tay, hôn đùi, hôn… khắp người… Chỗ cuối cùng cô hôn chính chẳng phải đâu khác chính là con chim.Cô phải lấy khăn lau lại rồi mới dám ngậm lút vì cô bảo anh ra nhiều nhờn quá. Tôi không nói gì, chỉ nằm im trong tư thế ngửa. Thổi kèn xong rồi, cô trườn lên ngồi trên bụng tôi, day day, mắt nhìn say đắm.

– Vét cho em nhé.

Tôi không nói gì, vòng tay ra sau mông cô, đủn lên để cô gần như ngồi trên mặt tôi. Con bướm với bộ lông đen xì, xồm xoàm và hình xăm con hổ giờ chỉ còn cách môi tôi có 1 cm. Tôi đưa lưỡi ra liếm liếm, ngoáy ngoáy, rồi mút kêu chùn chụt. Ngọc rên khe khẽ, to dần, to vãi! Tôi ngộp thở quá, vỗ đùi cô ra hiệu ngừng thôi. Cô tụt xuống, từ cầm chim ấn vào, luôn phiên nhau, hết động tác nhấp rồi đến động tác day. Khi cô day hùng hục, thở phì phò, hai tay thì bóp vú tôi đau điếng. Tôi cảm thấy cũng không chịu được nữa, hơi nhồm người dậy, hợp tác cùng em.

– Ôi! Anh ơi! Ư ư ứ Á a a… – Xen lẫn là tiếng thở không thể to hơn.

Tôi hiếm khi xuất trong tư thế cưỡi ngựa vì bị mất phần chủ động, nhưng lần này thì thua rồi.Cô nằm rạp xuống, đè lên người tôi, nằm im thin thít. Chắc pha làm tình chủ động hoàn toàn vừa rồi đã khiến cô quá mệt…

– Sao em làm thế với anh?

– Làm gì?

– Xoạc ý. Đã thống nhất là không rồi còn gì. Em vắt kiệt hết sức anh rồi.

– Hihi… Tại anh chứ.

– Rõ ràng là em hiếp anh, còn đổ lỗi cho anh à.

– Ai bảo chưa gì đã tồng ngồng, lại còn thơm ơi là thơm, ai mà chịu được. Với em nhận là Cún ngay từ đầu rồi còn gì. Hihi.Tôi vỗ đét mông cô một cái, quát “Dậy!”, Tỏ vẻ giận dỗi lắm, nhưng lòng thì cũng sướng bỏ mẹ ra.
tôi bế cô vào buồng tắm , bật vòi sen, ôm nhau, đụng chạm thân thể nhau dưới những tia nước ấm nóng hôi hổi. Nước hơi nóng, vết sẹo chìm dưới hình xăm bông hoa trên cánh tay trái bỗng hằn hẳn lên, gợi nhắc tôi về những ngày gian khó của Ngọc. Tôi ôm em trìu mến…

– Em bảo gặp anh có chuyện muốn kể chỉ là chuyện con chó thôi à.

– Đâu, hâm à. Ra giường ôm rồi em kể cho, vừa giờ là khởi động cho nóng người thôi ý. Tại vì chuyện này… nó rất hồi hộp…

Ngọc nằm ôm tôi và bắt đầu kể.

– Anh ơi… lão Jony rủ em đi chơi đấy. Lão bảo ngày kia sẽ xuống Hà Nội đón em đi chơi cùng một ngày.

– Vãi! Em nhận lời rồi à.

– Vâng. Thì lão có thiện chí thế em chả nhẽ lại chối.

– Nghỉ hẳn một ngày để đi chơi với lão luôn?

– Vâng hihi.

– Thế nhỡ anh nhớ em quá muốn gặp em thì sao.

– Thôi mà. Rồi hôm sau em bù.

– Hay cho anh đi chơi ké với. Dù gì anh với ổng cũng gặp nhau rồi còn gì.

– Hâm à. Chuyện riêng tư của người ta. Tèo thật vô duyên. Chắc em chỉ đi chơi đến lưng chiều thôi. Em báo chủ nghỉ cả ngày rồi. Nếu không mệt tối em sẽ lại gặp anh rồi kể anh nghe.Tôi như thể thấy có dòng máu chảy rừng rực trong người, như ghen, nhưng tự nhủ, ok Tèo, chẳng phải chính mày cũng muốn thế còn gì.

– Thôi. Chuyện của em anh chẳng muốn dây vào đâu.

– Ơ kìa. Em muốn tâm sự với anh mà. Em làm gì còn ai để tâm sự đâu. Anh vẫn bảo coi em như bạn mà.

– Thôi được rồi. Thế em cứ đi chơi đi rồi có gì về kể anh.

– Vâng. Mà lão này trước thấy thô thô khùng khùng thế mà hôm qua gọi em nói chuyện dễ thương lắm nhé. Còn xin lỗi các thứ rồi bảo hôm sau xuống sẽ mang cả điện thoại cho em nữa. Lão bảo mua rồi nhưng bận chưa gửi em được.

– Thế tốt quá còn gì. Quẳng con Oppo ghẻ này đi dùng iphone X cho nó chất. Lão giàu thế chắc phải cho em cái điện thoại xịn lắm.

– Em chẳng quan tâm điện thoại gì đâu, chỉ là cuối cùng thì anh ấy cũng thực hiện lời hứa. Hihi.

– Mừng cho em nhé. Tự nhiên anh thấy ghen ghen huhu.

– Thôi nào thôi nào. Tèo ngoan. Mình vẫn cặp bồ được mà hihi…

Đúng 10h Ngọc có khách, cô vội vàng trở dậy mặc quần áo rồi chào tôi chạy biến đi, dù có thế nào cũng không chịu cầm tiền, bảo là em rủ anh mà, em phải cảm ơn anh nữa mới phải, đã đến cho em xoạc lại còn nghe em tâm sự. Tôi cũng chẳng lấy gì làm áy náy, vì có nhiều cách để bù đắp cho cô, và thật sự thì, với Ngọc và Thương, việc không trả tiền với tôi cũng trở nên khá quen thuộc rồi. Dân trong nghề gọi là “địt free”, và lên án gay gắt kiểu hành xử như vậy, luôn cho rằng đó là các gã dẻo mỏ, dụ dỗ kết thân với phò để lợi dụng. Tôi thì đúng là địt free thật, nhưng chân thành, và luôn tự mình, không bao giờ để các em chịu thiệt. Dẫu sao thì vài đồng đi chơi gái, tôi không thiếu và không tiếc.

Tôi nghĩ lại chuyện của Ngọc, hậm hực, nhưng cười nhạt một cái, tự hỏi, không biết lão Jony sẽ làm gì trong 1 ngày để chinh phục trái tim Ngọc, dù tôi linh cảm lão đã thành công 30% rồi, khi chứng kiến sự háo hức vừa rồi của cô.
 

ỐC kute

⚡ʙᴀᴅ ԍιʀʟ
#3
Chapter : 38

Hai ngày trải qua êm đềm không có biến động gì. Tôi không nói chuyện thêm với Ngọc câu nào, cũng chẳng nghĩ gì đến Mai, chỉ hỏi thăm Thương đôi chút và có gọi điện lại cho mẹ Thương một lần. Bà bảo thuốc uống sắp hết rồi, và kêu dạo này công việc bận hay sao mà cái Thương nó ít gọi về cho bác quá. Tôi đáp vâng ạ.Chiều muộn ngày thứ ba, Ngọc lại gọi tôi, bảo:

– Anh Tèo! Anh Tèo! Tối rảnh không qua chơi với em em kể cho chuyện này hay cực hihi.

– Chuyện hôm nay đi chơi với anh Jony chứ gì?

– Vâng hihi.

– Thế có xoạc không hay chỉ kể chuyện?

– Hihi hên xui.

– Giá chốt được thì tốt. Vì nếu không ấy ấy ấy thì hẹn Café đi cho khỏi táy máy hehe.

– Thế chốt có nhé. Anh qua Nhà nghỉ ấy.

– Nỡm. 8h nhé.

8h tôi qua, Ngọc cũng đến ngay.

– Xoạc trước hay kể chuyện trước?

– Tùy em. Hay vừa kể vừa xoạc đi, cho nhanh. Hehe.

Ngọc lườm yêu tôi một cái rồi bắt đầu rúc vào nách như mọi khi.

– Sáng em hẹn ổng ở cổng công viên Cầu Giấy, bảo là hôm nay xin nghỉ làm. Lúc đến nơi thì ổng đã đợi sẵn rồi, còn trách sao không bảo anh đón ở nhà luôn còn mất công đi taxi ra đây. Hihi. Em bảo ở trọ cùng với mấy người nữa không tiện.

– Thế mà không hẹn lão qua nhà nghỉ đón cho máu hehe, xong vào làm luôn 1 cuốc rồi đi chơi đâu thì đi.

– Chết chết, ai lại thế. Em vẫn nói với lão là bán hàng cho công ty mỹ phẩm hihi.

– Thế xong sao nữa. Lão chở em đi đâu?

– Đâu. Em vào xe cái lão nắm tay luôn bảo nhớ em quá chứ. Em tưởng anh Tèo nhập vào lão. Chưa bao giờ em thấy lão như thế luôn. Bình thường cứ cười hố hố.

– Vãi nhỉ. Cầm tay xong có hôn hít gì không? Như anh với em đây này.

Tôi chồm lên, hai tay bóp vú và hôn cô khí thế.

– Không. Lịch sự lắm. Ai như anh. Lão lái xe bằng 1 tay, 1 tay nắm tay em, rồi đi chầm chậm…

– Em tả nhanh đến đoạn cảnh nóng xem nào?

– Cứ bình tĩnh đi đâu mà vội. Đây như này…

Jony đến rõ sớm và đợi Ngọc, ăn mặc bảnh bao, giày đen, sơ mi trắng đóng thùng, nom như thanh niên 30 tuổi. Lão đứng tựa lưng vào con Lexus bạc tỉ, buông nạng bỏ vào trong xe, nom như tài tử Âu Mỹ, theo lời Ngọc kể là thế. Cũng phải thôi, dáng người to con, râu quai nón, lại thêm combo quần âu sơ mi đóng thùng và quả xe xịn nữa thì em nào chả mê. Lão còn cầm sẵn một bông hoa, tặng Ngọc ngay khi Ngọc bước ra khỏi taxi tiến về phía lão.Và hai người lên xe, lão lái bằng một tay, tay kia cầm tay Ngọc, đi chậm chậm về phía Keangnam.Ngọc vẫn tiếp tục kể, còn tôi thì vừa lắng nghe, vừa xoa xoa, kích thích vùng bướm.Thì ra lão đưa Ngọc vào Lotte xem phim.
Lão cũng khéo chọn trước ,chả biết phim mẹ gì mà tâm lý tình cảm ấy, Ngọc xem xong khóc thút thít gục vào vai lão.Hết phim thì đi ăn trưa ở nhà hàng ngay trong đấy luôn, và… vào nhà nghỉ! Lão hỏi Ngọc có biết chỗ nào kín đáo không, Ngọc lắc đầu ngoay ngoảy bào không biết, kiểu như gái còn trinh lần đầu bị bạn trai dụ đi nhà nghỉ vậy.

Lão lái xe vòng vèo xuống tận Hà Đông để tìm một chỗ nho nhỏ, kín kín rồi cùng Ngọc vào.Lúc cởi áo ra thấy cái thân hình phì nhiêu của lão là Ngọc đã chán rồi, bụng thì phưỡn phệ, chân thì chưa bình phục, chim thì ngắn có 1 mẩu, may mà người ngợm cũng thơm tho chứ không hôi hôi như bao lần gặp trước,Lão chủ động hôn và thực hiện combo bóp vú và sờ bướm.(Trong lúc này, tôi đã kịp đưa chim vào lồn Ngọc và bắt đầu thụt ra thụt vào nhè nhẹ, và Ngọc thì vẫn vừa kể vửa rên thật khẽ)

Đoạn lão nằm kềnh ra, cầm tay Ngọc đưa xuống chim lão. Ngọc ngại ngùng làm theo giống như thể lâu lắm mới nhìn thấy chim một ai đó. Cô bắt đầu động tác handjob, sóc sóc, lắc lắc… Bỗng lão Jony rên lên một tiếng và cố nhổm đầu dậy, nhấp mông nhưng không được vì vẫn còn đau. Ngọc không để ý và cũng không ngờ lão ra nhanh thế nên hốt hoảng buông con chim ra, nó ngóc lên theo hướng 12h và phọt lên khắp người lão, có tia còn phụt lên cả mặt.Khi ấy cô bụm miệng cười, và lúc kể cho tôi cô cũng cười thành tiếng. Tôi thì bắt đầu nhấp mạnh hơn để cô không cười được nữa mà chuyển thành tiếng rên và gào thét:

– Ôi! Em sướng quá anh ơi! Anh Tèo ơi! Anh địt em mạnh nữa lên! A! A! A!

Vụ vừa phải tưởng tượng chuyện xoạc của lão kia cộng với sự phối hợp của Ngọc khiến tôi cũng chẳng trụ được lâu như kỳ vọng. Ngọc kể đến đoạn lão kia xuất xong thì tôi cũng bắn ra tung tóe, nhưng bắn chuẩn vào trong, không bị ra ngoài.

– Làm với anh thích thật đấy, không như với anh Jony hihi.

– Thế xong lão kia xuất thì có cụt hứng không?

– Không. Em cũng phải giả bộ tý chứ. Em bảo là: “Ôi anh ơi! Em phê quá!”. Anh ý tưởng thật nên kéo em xuống nằm cùng, chẳng buồn dậy tắm với rửa mặt. Mà xong đến đoạn tắm cho anh ý cũng mệt. Chân kia không được chạm vào nước nên cứ phải dạng dạng ra để em té từng tý nước một rồi lau cho. Loạng quạng nửa tiếng mới xong. Biết thế em đếch cho xoạc nữa. Đợi lúc nào chân tay lành lặn hẳn rồi tính.

– Em nói thế mà lão cũng tin nhỉ, đã kịp làm gì đâu mà em kêu sướng haha. Mà em cũng khéo giả vờ cơ. Không biết với anh là sướng thật hay trêu nữa.

– Thật chứ trêu gì. Anh cứ chơi trần thế ai mà không sướng cho được. Đúng thật. Kể cả sau này em có lấy Jony chắc vẫn phải cặp bồ với anh mất, không thì làm sao chịu được.

– Kinh. Đã tính chuyện cưới luôn rồi.

– Thì nói thế. Chưa biết được.

– Thế xoạc xong rồi đi đâu nữa?

– Ảnh chở em đi mua quần áo. Cũng chẳng biết lựa gì nên lấy đại hai cái váy cho anh ý vui. Xong mãi gần lúc về ảnh mới lấy trong xe cái điện thoại ra. Loại gì em cũng chẳng biết. Iphone 8 sao ấy. Em mới cầm vậy chứ dùng chẳng quen, khéo lại cho thằng em thôi. Mà lo quá, anh ý bảo có điện thoại mới rồi sẽ chăm gọi video. Em chưa biết tính sao.

– Thôi, phen này em tèo rồi haha.

Tôi bật cười vì câu chuyện hài hước của Ngọc với lão Jony, cảm thấy phong cách tán gái của lão vẫn có chút gì đó dị dị dù đã qua một đời vợ và có hai đứa con lớn tướng. Và Ngọc thì cũng có vẻ ngô nghê. Có lẽ phụ nữ khi yêu thì đều trở nên như vậy, chẳng giống thường ngày tẹo nào, lập trường vững vàng, ý chí kiên định, cũng chẳng giống như người từng trải, có chồng có con, và làm đủ mọi thứ nghề trên đời.9h tối, tôi còn đang ôm Ngọc chưa muốn về vì ra ngoài giờ này vẫn rất oi, đang tính hay là qua đêm luôn, thì có chuông điện thoại ò í e của Ngọc. Là Jony gọi.

– A lô chồng à. Anh về đến nơi chưa, có mệt không?

Tôi nằm ghé sát Ngọc nên có thể nghe được cả tiếng lão trả lời trong điện thoại.

– Anh về được một lúc rồi, vừa ăn tối lau người xong. Vợ nhớ lấy điện thoại ra dùng để mai chồng còn gọi Zalo thấy mặt vợ nhé. Mặc cả cái váy lúc chiều mua nữa cho chồng ngắm.

– Được rồi. Để mai em lấy ra tập dùng. Chồng đi ngủ sớm đi nhé.

– Cảm ơn vợ hôm nay đã đi chơi với chồng nhé. Chồng vui lắm.

– Vợ phải cảm ơn chồng chứ. Mua cho vợ bao nhiêu thứ.

– Được rồi. Vợ thích gì cứ bảo chồng nhé. Chồng sẽ cố gắng mua cho vợ.

– Vâng ạ. Chồng đi ngủ sớm đi cho khỏe. Bảo cậu làm vừa vừa thôi nhé. Vợ thấy nó dạo này gầy hơn nhiều rồi ý.

– Vợ yên tâm. Chồng không để cậu phải vất vả đâu.

– Ok chồng, đi ngủ nhé.

– Chúc vợ ngủ ngon.

Tôi nằm nghe câu chuyện mà thấy sến vãi đái, cứ như bọn sinh viên chim chuột nhau. Vợ vợ chồng chồng thật mệt mỏi.Tôi cũng thật khó lý giải cho Ngọc, nếu nảy sinh tình cảm với lão kia rồi, mà còn nằm ôm tôi được như thế. Tôi đưa tay lên bóp vú và hôn vào cổ. Cô cũng nhiệt tình hưởng ứng lại. Chúng tôi quắp nhau thật chặt, tính làm thêm shot nữa, mà tôi có điện thoại đổ chuông suốt, tắt máy chẳng nghe nhưng cảm thấy như bị quấy rồi.Thôi, chả xoạc nữa. Cũng mệt rồi. Hai nháy cũng chẳng sung sướng gì. Tôi mặc quần áo ra về dù Ngọc cứ giữ lại qua đêm cùng.
Tôi ra ban công, châm một điếu thuốc để nó tự cháy, lặng lẽ bấm gọi lại số vừa nãy gọi nhỡ:

– A lô. Anh Jony nãy gọi em à?

– Tôi gọi chú không thấy bắt máy. Cảm ơn chú nhé. Hôm nay tôi gặp Ngọc rồi. Và cũng nhờ chú bày mưu cho mà thành công lắm. Khi nào tôi xuống Hà Nội sẽ mời chú một bữa cảm ơn, hoặc nếu có dịp ra Quảng Ninh thì gọi tôi nhé.

– Chúc mừng anh nhé. Nay em vừa đi nhậu với bạn về, cũng hơi mệt. Em đi ngủ đây. Cần giúp gì thì cứ bảo em.

– Ok, cảm ơn chú!
 

ỐC kute

⚡ʙᴀᴅ ԍιʀʟ
#4
Chapter : 39

Chán cảnh ở mãi trong nhà chứa, Thương tìm thuê một phòng trọ nhỏ không gần không xa chỗ làm việc. Đùng 1 cái, cô báo tôi: Em chuyển ra thuê trọ bên ngoài rồi anh ạ, không chui rúc trong nhà nghỉ nữa đâu Đệch mợ. Có cay không cơ chứ! Lẽ ra cô phải bảo tôi ngay từ khi có ý định chuyển chỗ mới phải. Để tôi có thể lon ton tìm trên mạng hoặc đi loanh quanh đâu đó tìm nhà trọ cho cô. Ít ra như vậy thì tôi thấy mới phát huy hết vai trò là một anh trai mưa. Lúc đó là tự tôi nghĩ vậy. Chủ yếu là, tôi muốn tìm cho cô một chỗ ở tốt, không quá nhốn nhác xô bồ, và tránh xa khu tệ nạn càng tốt.
Nhưng khi tôi biết thì đã quá muộn rồi. Cô bảo đã tìm được nhà ở khu Xuân La phía gần cổng làng Xuân Đỉnh, chuyển đến đang dọn dẹp rồi.

– Có cần anh sang góp một tay bưng bê cho cái gì không?

– Thôi ạ. Cũng có đồ đạc gì đâu mà. Toàn quần áo thôi, em đang sắp gọn lại treo vào tủ.

Thương chụp ảnh gửi tôi một đống la liệt là quần áo vứt tung tóe trên giường, áo dài áo ngắn, quần short quần lửng, xi líp cooc sê lẫn lộn vào nhau.
Đậu má! Đéo đâu lắm quần áo thế không biết. Mặc đời nào cho hết. Cũng đéo hiểu là trước giờ em ở trong nhà chứa cùng bao nhiêu đứa khác, thì cái đống đồ này cất vào chỗ nào.

– Em còn chưa có đồ đạc gì để nấu nướng cơ. Chuyển ra ngoài ở chủ yếu để tự nấu cơm ăn. Lâu lắm rồi chẳng có bữa cơm nào tự nấu ăn cả. Anh rảnh không thì tìm mua giúp em một cái tủ lạnh với. Loại nhỏ thôi, và mua đồ thanh lý ấy. Em cạn tiền rồi huhu.

– Ờ ờ để anh xem. Cái tủ 90 lít mua cũ lại chắc chỉ triệu rưỡi chứ mấy. Mình em thì dùng loại đấy thôi là vừa rồi.

– Vâng.

Tôi lướt ngay chợ tốt và mấy group trên facebook sinh viên chuyên thanh lý đồ đạc xem có tìm được cho cô cái nào ngon bổ rẻ không, lựa tới lựa lui chẳng được cái nào ra hồn, vì tôi thì muốn chỗ bán nó gần gần một chút, vì cô bảo, anh chọn rồi tiện thể ship luôn cho em nhé.
Ờ, tôi cũng thích sỹ diện tý, tự chở rồi khuôn vác và lắp đặt để em nó chỉ việc dùng thôi, ra vẻ đàn ông tẹo. Cũng chính vì vậy mà chả tìm được cái nào như ý muốn.Gần trưa, cô nhắn lại bảo anh ơi em tìm mua được rồi, anh không phải tìm nữa kẻo mất công nhé. Tôi hơi ngại ngại bảo ủa, sao em tìm được ở đâu nhanh thế, rồi cười trừ, vậy thì tốt quá rồi, anh muốn giúp em mà thấy chẳng được cái việc gì cả.

– Thiếu gì cách để giúp nào. Tình hình là bây giờ em không có cơm ăn anh Tèo ạ.

– Anh ship sang cho nhé.

– Uê, được vậy thì còn gì bằng. Em vật lộn với đống đồ này mệt bở hơi tai chẳng vác nổi xác đi ăn nữa.

– Nửa tiếng nữa anh mang qua cho. Em thích ăn gì?

– Miễn là cơm nấu ạ.

– Đơn giản như đan rổ. Đợi chút anh qua liền. Nhắn anh địa chỉ đi.

– Đây đây. Số nhà abc, ngách def, ngõ mnp, phố Xuân La.

Thương nhắn tôi địa chỉ rồi kèm theo là một trái tim phập phồng trên khung chat Zalo, không quên dặn, không phiền thì anh mang cho em 2 suất nhé, có bạn em nữa.
Tôi lên Lozi tìm xem có chỗ nào ngon ngon chút thì mua, nhưng mấy chỗ ngon ngon thì toàn xa tít mùa tắp trên phố cổ, đi cũng hết hơi, mà gọi ship thì mất hết ý nghĩa, tôi phải tự tay mang sang cho cô chứ.Loanh quanh khu Duy Tân thấy cũng lắm tiệm cơm văn phòng
, nhà hàng… bèn chọn đại một quán chuyên cơm gà, mua hai suất giống nhau rồi phi một mạch lên Xuân La.Rồi thêm hai cốc trà sữa nữa. Nhất định lát cô sẽ khen tôi, ôi anh Tèo chu đáo quá, người đâu mà dễ thương, bla bla… Kiểu kiểu vậy hihi.

Mẹ !!!
Cái chỗ này khó tìm thật. Vòng vèo các kiểu mãi mới đến được địa chỉ cô gửi. Hóa ra nó vẫn còn là ở đầu ngõ chứ chưa phải nhà hẳn. Cô bảo anh đợi em tý em ra lấy.
Đợi một lúc mới thấy cô lò dò đi ra, khoác áo chống nắng kín mít. Mẹ, có 1 đoạn mà làm như kiểu ghê lắm không bằng, chả bù cho tôi, giữa trưa hè nắng chang chang mà đầu trần áo cộc lóc cóc trên đường, đi gần chục cây số để ship 2 suất cơm.

– Sao mà uể oải thế?

– Em mệt anh ạ. Mà hình như sắp đến tháng sao ấy hihi – Thương cười tủm tỉm bẽn lẽn sau cái mũ áo chống nắng to đùng, che kín mặt.
Tôi vén vén nó ra để nhìn em rõ hơn, thấy lấm tấm mồ hôi trên mặt mà thương, dù rằng chính tôi lúc ấy cũng nhễ nhại.

– Thôi vào ăn đi kẻo nắng…

– Vâng. Anh cũng về đi khỏi nắng. Lúc nào nhà cửa gọn gàng rồi em mời anh sang chơi sau nhé.
Tôi ngó nghiêng xung quanh rồi kéo cô lại thơm cho 1 phát vào má rồi tất tưởi phi về. Giữa trưa hè tháng Năm cũng chẳng khiến tôi thấy nóng lắm, trong lòng lại còn mát rười rượi như thể vừa làm được việc gì đó thật vĩ đại.
Nụ cười tủm tỉm của tôi chỉ tắt ngúm khi về nhà mở zalo lên tôi chẳng thấy một tin nhắn cảm ơn nào, một icon trái tim nào, hay ít ra cũng là một cái feedback cơm ngon cơm dở thế nào chứ. Thậm chí còn chẳng thấy cô Online. Đệch mẹ...
Đồ vô tâm!

12h trưa tôi mới bắt đầu đi vo gạo nấu cơm. Tôi vẫn thường hay tự nấu cơm ăn khi ở nhà, dù chỉ có một mình. Mẹ kiếp, lo cho người ta ăn uống ngon lành cành đào, còn mình thì vất vưởng như thằng điên. 12h rồi còn nấu nướng ăn uống chó gì nữa.Cắm cơm rồi hấp vào hai quả trứng ăn tạm, đánh ngoắng ngoắng cũng xong được đôi lưng. Hờn cả thế giới…Ngủ trưa tễ mắt thức dậy, tôi mới thấy Thương trả lời tin nhắn của tôi, bảo cơm ngon quá, anh về cái là em oánh chén ngon lành rồi, tại nhà em chưa có mạng nên giờ mới bắt ké được tý wifi để trả lời anh, ấy chết, em quên chưa trả tiền anh, hết bao nhiêu mai em trả nhé.

– Thôi. Tiền nong gì… – Tôi gạt phắt đi khi chợt nhớ ra là mới hôm kia thôi, tôi cũng đi xoạc cô mà quên trả tiền. Thật ra là mặc định thế rồi, cũng chẳng thấy cô đòi.

Từ hôm về nhà mới Thương ít nói chuyện với tôi hẳn. Tôi hỏi thì cô bảo nhà em không có mạng. Đậu xanh. Bảo thế rồi tôi còn bắt bẻ gì nữa, căn bản là tôi cũng chỉ toàn hỏi chuyện linh tinh chứ chẳng có gì quan trọng, trả lời thì tốt mà không trả lời thì cũng chẳng chết ai cả.
Dẫu vậy tôi vẫn hơi khó chịu, ngay cả khi gọi điện cô cũng có lúc bắt máy có lúc không. Đừng bảo là ở đấy cũng không có sóng điện thoại nốt nhé.Tối Thứ 6, sau hai ba hôm chẳng nói với nhau câu nào, bỗng Thương chủ động nhắn tin bảo, anh à, mai em nghỉ làm sớm, hay anh sang nấu đãi em bữa cơm đi, nghe bảo anh Tèo nấu ăn khéo lắm mà… Và tôi thì như mở cờ trong bụng…Suốt cả ngày thứ 7, tôi hầu như vứt lại tất cả mọi thứ, kể cả coin chứng lên xuống ra sao cũng gạt phắt sang một bên, chỉ để làm một việc duy nhất: Google tìm kiếm cách chế biến các món ăn! Dở hơi vậy. Tôi còn cẩn thận tới mức buổi trưa nấu thử để ăn trước xem có ổn không, để chiều cứ thế mà triển khai. Cuối cùng cũng lên được thực đơn bữa tối cho 2 người: Thịt bò xào ngô bao tử, tôm nõn rang hành, canh rau cải, hoa quả tráng miệng. Nghe chừng có vẻ… ngon!Như lịch hẹn, 4h chiều, tôi qua đầu ngõ nhà nghĩ XXX đợi Thương. Dù đã cố tỏ ra bình thường nhất có thể nhưng không hiểu sao vẫn cứ đẹp trai ứ chịu được. Tóc thì vuốt vuốt, đeo kính đen nhìn manly vãi đái. Có lẽ trong lúc bấn loạn tôi đã nhầm chở Thương đi nhà hàng, thay vì đúng ra là đi chợ, trừ mỗi cái: Đi tông Lào! Tổng thể nhìn lại thì như thằng nhà quê học làm dáng, cơ mà kệ. Tôi cũng chẳng để ý nhiều Tôi đang vui, và thật kinh ngạc là ngoài kia, người ta vẫn đang chen nhau đi lại, xe cộ đan vào nhau như mắc cửi, cuộc sống vẫn xô bồ thường ngày như thể chẳng có gì xảy ra. Cuộc đời thật nhàm chán. Có mỗi tôi là thú vị.Tôi không hề lưu tâm đến sự ồn ào và bụi bặm cùng nóng nực cuối buổi chiều mùa hè, mà thấy xung quanh chỗ nào cũng nên thơ, kể cả việc một cậu thanh niên cố vượt những giây đèn xanh cuối cùng nở nụ cười mãn nguyện khi băng qua ngã tư thành công dù một nửa đường đi là dưới màu đèn đỏ, và mấy người đi từ làn đường vuông góc buông những lời thân thương – Địt mẹ mày đi kiểu lồn gì thế!

Bỗng Thương vỗ đét một cái vào vai tôi cười hihi bảo anh đợi em lâu chưa rồi ngồi tót lên xe. Cặp mắt cô hấp háy nhìn tôi đáng yêu, và tôi thấy cô thật xinh đẹp dù lúc ấy cô đeo khẩu trang kín mặt. Tôi cũng chẳng biết nữa, cứ là Thương, lại đang vòng tay ôm tôi nữa, là auto xinh chẳng cần nói nhiều. Tôi thấy thoang thoảng trong gió một mùi thơm quen thuộc: Mùi Ngành ^^






























Còn tiếp....
 
Top Bottom