Chapter : 31
Quá bữa rồi cũng chẳng biết ăn gì cho ngon nữa, chỉ muốn nhanh nhanh lấp cái bụng đói, nhưng chiều Thương, hỏi cô thích ăn gì. Thương lượn hết một vòng các thứ chậu, bể mà nhà hàng có, dường như chẳng muốn ăn mà cứ ngồi chơi với tôm hùm, với sò, với cua ghẹ, với cá đang bơi lội tung tăng. Địt mẹ! Mệt mỏi.
Cuối cùng cũng chốt được bề bề hấp, tôm hấp, ngao hấp. Tôi nhìn cô, cười bảo: Thương hấp! Hậu quả là bị véo tai một cái rõ đau.
Trong lúc ngồi chờ đầu bếp làm, tôi tranh thủ đưa mắt ngắm phồ phường Đà Nẵng. Nó đã khác khá nhiều so với lần trước tôi đến.
Năm 2012, tôi tham gia một nhóm tình nguyện tuyên truyền về bảo vệ môi trường biển và tham gia bên lề vài hoạt động quảng bá bãi biễn Mỹ Khê vốn được ca tụng là đẹp nhất hành tinh.
Và sau chuyến đi Đà Nẵng ấy, tôi tự nhủ là sẽ chẳng thèm đến đây một lần nào nữa vì nó chẳng để lại cho tôi một ấn tượng nào, không xứng với danh hiệu thành phố đáng sống. Tôi đã nghĩ danh hiệu ấy chỉ là kết quả của một chiến dịch truyền thông hiệu quả mà thôi, nhưng những năm sau đó cái tên Đà Nẵng liên tục được nhắc tên với những điều tích cực, mãi cho tới gần đây, sau khi ông Nguyễn Bá Thanh thôi chức Bí thư và thay bằng một lớp lãnh đạo mới, rồi vụ Vũ Nhôm Vũ Sắt nữa, mới nghe thấy những điều chưa đẹp về Đà Nẵng.
Dẫu vậy, tôi vẫn tò mò và quyết quay lại một chuyến. Đúng là thấy phố phường đã sạch sẽ quy củ hơn, và dọc đường thì đã nườm nượp baroll khẩu hiệu chào mừng lễ hội pháo hoa. Ngay bùng binh đường từ cầu Rồng xuống đường ven biển còn làm quả cổng chào cao ngất. Hoàng tráng!
Tôi nhìn một tốp khách tây đang giơ tay xin qua đường để xuống biển tắm. Nhìn mấy em Tây ngon quá. Khiếp. Giò gì mà dài thuồn thuộn. Nước da thì trắng, nhưng cũng có đứa đen màu bánh mật sau mấy ngày tắm nắng, mông thì mẩy, ngực thì ngồn ngộn. Chẹp! Chẹp!
Thương còn đang cắm cúi vào điện thoại, chắc lại đăng ảnh ọt máy bay, biển, cá tôm lên facebook xong lại làm thơ. Tôi cũng mở điện thoại lên, vào profile cô xem có anh Tèo trong thơ không. Không có. Cũng chẳng có bài thơ nào. Cả zalo lẫn facebook. Đù! Vậy chắc là đang chat với đứa nào rồi? Trai hay gái… Tự nhiên tôi hờn vu vơ…
Lái laaaaa…
Một đĩa tôm hấp, một đĩa bề bề hấp có 4 con bưng lên trước, bát ngao hấp bưng lên sau. Thương quảng điện thoại xuống bắt đầu trổ tài… bóc tôm. Cô ăn ít nhưng cứ thích bóc và đút cho tôi ăn.
Tôi chẳng dại gì mà không nhận sự tốt bụng ấy cả, chả làm gì, chỉ há mồm chờ ăn, nhưng thỉnh thoảng cũng bị cô chơi xỏ bằng cách chấm quá nhiều mù tạt.
Tôi dù cay nồng lên mũi nhưng vẫn cố giữ nét mặt thật bình thản nhìn lại cái cười độc ác của cô, tỏ vẻ anh không sao, không sao đâu mà, còn lâu mới bị sao… cho tới khi nước mắt giàn giụa.
Ăn xong cũng hai giờ chiều cmnr. Cô lại đòi ra biển chơi tôi phải quát về đi ngủ đi, hư là chiều anh không cho đi Hội An đâu đấy, cô mới chịu.
4h, chúng tôi xuống bắt xe đi Hội An. Trên đường đi thì còn tạt qua cái làng đá mỹ nghệ chết tiệt gì ấy. Tôi thì chẳng hào hứng lắm, Thương cũng vậy, nhưng chót ngồi trên xe chém gió tưng bừng với anh lái xe rồi, và ổng đã chủ động dừng lại để cho chúng tôi ngắm bao nhiêu tác phẩm điêu khắc đẹp đẽ và kỳ công rồi, chả nhẽ lại không cố nán lại chút để ổng vui lòng.
Ngoài thời gian ra thì chẳng mất gì cả… Nhưng tôi thì chỉ thích đến Hội An ngay thôi. Hội An, Huế, Sa Pa, Quảng Bình… Đó là những vùng đất đáng yêu mà tôi luôn nhắc mình phải quay lại thật nhiều lần trong đời.
Nửa tiếng ngắm đá chỉ thu lại có hai tấm anh. Một là Thương dang tay mô phỏng động tác dang cánh của con đại bàng. Hai là tôi ngồi bên cạnh một bức tượng đá nữ khỏa thân, hai tay bóp vú tượng.
Xe dừng ở cổng làng, anh tài xế đưa tôi card và bảo chúc anh đi đi chơi vui vẻ, khi nào sắp về thì gọi em, em ngồi ngoài đây đợi.
Trời chưa tối hẳn, phố còn chưa lên đèn, tôi bảo Thương tranh thủ ăn đi kẻo tý đi dạo ngắm đén lồng là chỉ muốn chơi, không muốn ăn đâu đó. Chúng tôi ngồi ở một gánh ven đường, và mỗi người quất hết một tô mì Quảng cộng một tô cao lầu.
Thật lòng tôi chẳng thấy lấy gì làm ngon, nhưng vẫn thích ngồi đây để trò chuyện với mấy người bán hàng. Chủ quán của tôi là một cô gái khá trẻ, chắc chỉ ngoài hai mươi xíu, xinh gái, đội một cái nón lá mới tinh, và rất hay cười.
– Em có phải cô bán hàng xinh nhất ở Hội An này không?
Cô gái tủm tỉm cười nhìn tôi bảo, anh này đừng trêu em, chị nhà anh còn đẹp hơn em nhiều. Mặc cho những lời giải thích của Thương bảo chúng tôi là anh em ruột, cô gái bán hàng vẫn nằng nặc không tin bảo làm gì có chuyện anh em ruột mặc áo đôi hình trái tim từ Hà Nội vào đây chơi bao giờ. Nói bằng giọng Quảng Nam, hơi khó nghe nhưng thật dễ thương.
Rồi ngồi hỏi han ra một lúc mới biết cô là sinh viên ĐH Kinh tế Đà Nẵng, cuối tuần thì tranh thủ về phụ mẹ bán hàng… Thật lòng tôi thích những cô gái như cô gái bán mì Quảng này… Thích để cưới làm vợ!
Trước khi đi cô còn dặn, anh chị đi dạo nếu xíu nữa về mà vẫn đói thì quay lại đây ăn nhé. Trước một lời đề nghị dễ thương như vậy, tôi chẳng thể nào không hứa mồm: Ok em!
– Giám đốc Tèo đào hoa quá. Ngồi ăn bún thôi mà em bán hàng cũng quý. – Thương vừa nói vừa cười nhưng rõ ràng trong lời nói có chút hờn dỗi.
– Cũng đúng. Đến cô gái đẹp nhất Vịnh Bắc Bộ còn quý và đồng ý đi chơi cùng xong cho nắm tay như vầy nữa là. – Tôi vừa nói vừa đưa tay nắm tay Thương dẫn qua một cây cầu nhỏ.
Không thấy phản kháng gì. Lại còn thấy chủ động luồn tay vào khoác. Con gái đúng là… dễ bị lừa!
Phố phường Hội An, chẳng có gì ngoài màu sắc. Những chiếc đèn lồng đủ thứ màu bắt đầu lên đèn, tỏa sáng rực rỡ. Suốt một con phố dài lấp lánh những xanh đỏ tím vàng. Tự nhiên tôi thấy chán chán… chẳng muốn đi đâu, thà rằng cứ ngồi ở quán kia nói chuyện với em bán hàng còn hơn.
Vì chỉ có một hoạt động duy nhất là đi bộ và ngắm đèn. Hàng hóa các loại bày ra la liệt nhưng tôi chẳng có hứng mua cái gì. Và dòng người thì đông đúc kinh khủng, muốn chụp một tấm hình không dính background là đám người lô nhô thôi mà cũng khó, nhất là trên cái cầu Nhật Bản.
Rẽ vào một con ngõ thật vắng, đèn cũng không rực rỡ như bên ngoài kia, tôi mới rút điện thoại ra chụp cho Thương vài tấm. Cô khen điện thoại tôi chụp đẹp hơn đứt con iphone của cô, và đòi tôi chụp thêm mấy tấm nữa, đoạn kéo tôi vào ôm eo rồi chụp một cái tự sướng. Hết.