Cuộc Đời Checker - P42

ỐC kute

⚡ʙᴀᴅ ԍιʀʟ
#1
Chapter : 42


Mẩy Linh là cô gái đẹp. Cô gái đẹp Mẩy Linh tôi quen hồi lên Sa Pa, đã có số điện thoại nhau rồi, nhưng vẫn chưa một lần liên lạc lại kể từ sau buổi tối hát karaoke tại quán A King.

Tôi đã nghĩ rằng đó hẳn là một sự tình cờ ngẫu nhiên, và trong niềm vui và men say rượu bia, người ta sẽ hứa hẹn với nhau rất nhiều điều tốt đẹp và nhân văn, nhưng rồi sẽ quên đi thôi, ai có việc nấy, và trong cuộc đời này có biết bao nhiêu cuộc gặp gỡ kiểu thế, nếu giữ liên lạc và thành bạn bè của nhau cả, chắc tầm này tôi cũng phải có cả triệu bạn bè. Sẽ thành bạn bè, nếu thực sự có duyên. Tôi nghĩ vậy.

Một buổi tối trung tuần Tháng 6, khi tôi còn chưa thực sự có một cuộc nói chuyện rõ ràng với Thương về vụ phốt hôm nọ, và trong lòng còn đang có những dỗi hờn vu vơ thì Mẩy Linh gọi.

Đó chẳng phải cuộc gọi gì quá đặc biệt. Cô chỉ bảo, sang tuần em xuống Hà Nội công tác ít bữa, anh Tèo có rảnh thì anh em mình café nhé.

Tôi chẳng có lý do gì để từ chối một sự thiện chí như vậy cả. Hơn hết, lúc này, tôi đang cần có lý do gì đó để bớt gặp Thương lại. Cứ không có việc gì làm là tôi thường hay nghĩ về Thương, về những chuyện có thể sắp xảy ra. Mà nhớ thì gặp, gặp thì xoạc. Cứ thế, mới từ hôm ở Hải Phòng về, đến nay mới hơn 1 tuần mà đã gặp và chén nhau tới 3 lần rồi. Nhưng câu chuyện phốt thì vẫn chưa nói với nhau một chữ nào, cả hai cứ như cố tình lảng đi, nhưng đến khi về nhà thì lại nghĩ thật nhiều.

Cả ba lần gặp nhau, xoạc xong tôi đều cắp đít về, không trả tiền. Trả tiền có lẽ là hành động độc ác nhất mà tôi có thể làm với Thương. Cứ nghĩ đến cảnh lúc Thương ở phòng tắm bước ra, thấy tôi quần áo chỉnh tề chuẩn bị về, và trên nệm để 400k tiền dịch vụ, chắc Thương sẽ cầm lên giơ trước mắt tôi và hỏi cái cục cứt gì đây hả, đồ khốn nạn, xong cho tôi một phát tát đau điếng như hồi ở Sa Pa. Thôi, vậy thì nghỉ cho lành. Tiền nong gì. Nếu sợ cô thiệt, tôi sẽ có cách khác để bù đắp cho cô.

Lại kể về Mẩy Linh, ngay hôm sau cô đã xuống rồi, gọi điện cho tôi bảo giờ ở nhà cũng đang rảnh, xuống trước mấy hôm để đi chơi kẻo ít nữa bận sml. Một mình lái một chiếc Santafe xuống, cô này thật sự có chút gì đó hoang dã kiểu con gái dân tộc, tôi nghĩ vậy. Và cô rủ tôi đi ăn ngay buổi trưa.

Tôi khi ấy đang ở văn phòng công ty. Độ này thằng Mark Zắc cơ bớp nó dính nghi án bán dữ liệu người dùng cho bọn Viện nghiên cứu Đại học gì gì ấy, chắc thế nên là việc chạy quảng cáo facebook bị ảnh hưởng đáng kể. Lên camp toàn lỗi, độ reach và thương tác giảm mạnh. Thế là tôi phải đích thân mày mò và làm các việc cùng anh em. Dẫu vậy tình hình cũng chẳng lấy gì làm khả quan.

– Ê các chú chiều nay tự xử lý nhé. Anh có gái xinh mời đi ăn trưa với đi chơi cả buổi chiều rồi.

Một đám nhâu nhâu lên. Bốc phét! Đm bỉ ổi vkl. Bắt anh em làm cả Chủ nhật xong bỏ đi chơi với gái. Đấy, chúng nó nói tôi thế đấy, dù là nhân viên tôi thuê về và hầu như đều là sinh viên chưa ra trường hoặc mãi đéo ra được trường, mà chúng nó chửi tôi như chó.

– Rồi rồi. Chiều tao mà chén được em nó thì mai thưởng cho mỗi đứa 1 shot ở Trần Duy Hưng. Ok?

– Đâu, gái xinh đâu, cho xem mặt cái coi.

– Được rồi. Để tao bảo em ý đậu xe trước tòa nhà rồi chúng mày ra mà ngắm nhé.

Tôi gọi điện nhắn Mẩy Linh qua khu Trung Hòa Nhân Chính đón tôi, không quên dặn cô ra ghế đá ngồi đợi tôi chút, trong thâm tâm cũng thầm mong cô thật xinh đẹp và gầy đi so với hồi gặp trên Sa Pa truyện sex diễn đàn Vnanchoi.com chút để tôi lấy le với mấy thằng cờ hó đang nhâu nhâu trên bậc cửa sổ tầng 12a, dẫu rằng, từ độ cao này cũng khó lòng để thấy rõ mặt, cùng lắm thấy được dáng.

Chiếc Santafe màu đen lượn tới lượn lui sát lề đường mới tìm được chỗ đỗ. Cô gái bước ra và tôi không dám chắc có phải Mẩy Linh không. Cô mặc một chiếc váy bò, mặc áo thun trắng bó sát, đeo kính đen, trông như một hotgirl thành thị chứ chẳng phải cô gái dân tộc. Cô ngó nghiêng rồi bước qua ghế đá ngồi đợi đúng như chỉ dẫn của tôi, cô rút điện thoại ra bấm bấm và điện thoại tôi đổ chuông 1 giây sau đó.

– A lô! Anh nhìn thấy em rồi. Chịu khó đợi anh 3 phút nhé!

Tôi thấy bên dưới, cô gái nghếch cổ lên nhìn, nhưng chắc sẽ chẳng thể thấy một đám chục đứa đang hóng trên cửa sổ tầng cao, và tôi cảm thấy hơi hồi hộp cũng như tự hào với đám cờ hó bên cạnh.

– Nuột quá!

– Ngực tấn công mông phòng thủ.

– Nhất sếp nhé!

– Trông bẩn bẩn mà gái theo ác!

Tôi vội vàng chỉnh đốn quần áo, vuốt lại tóc tai và chạy ngay xuống sảnh, mặc kệ những tiếng bọn kia nhận xét, suýt xoa, dù có là gì đi chăng nữa, với tôi chúng đều có một nội dung: Tèo đẹp trai! Hihi.

Mẩy Linh chìa tay cho tôi nắm theo kiểu quý cô Âu châu. Tôi đoán chắc mấy thằng trên kia vẫn đang nhòm ngoài cửa sổ nên cố tình hôn tay Mẩy Linh và ôm cô một cái. Sự thân mật quá mức khiến cô đẩy nhẹ tôi ra rồi vỗ yêu một cái vào vai. Hầy, anh này trêu em. Tôi nghếch cổ lên và giơ ngón tay thối hướng lên tầng 12a. Nhưng ánh nắng chói chang giữa trưa hè khiến tôi không thấy gì ở cái khung cửa sổ đó. Giữa trưa nắng mà sao lòng tôi lại mát rười rượi thế này?

Mẩy Linh đưa chìa khóa để tôi lái, cô bảo anh thấy có gì ngon ở Hà Nội thì đưa em đi ăn đi. Tôi thú thật không quá rành vụ này, vì với phong cách giản dị của mình tôi khoái ngồi trà đá vỉa hè, ăn cơm rang dưa bò vỉa hè, café vỉa hè… hơn là những chỗ sang chảnh. Thôi thì đành dẫn cô lên cái chỗ hôm nọ đưa Thương và Ngọc đi ăn vậy. Dẫu đắt và đồ cũng chẳng lấy gì làm ngon, nhưng view nhìn ra hồ đẹp, và biết đâu, ngắm cảnh đẹp người ta lại dễ động lòng. Phải nói thật là, tôi có ý định chén Mẩy Linh! Tôi chấp nhận mất 5 củ cho 10 thằng ở nhà ra Trần Duy Hưng, như đã hứa.

– Anh Tèo tinh tế thật đấy!

Tôi cười nhẹ mà kéo lông mày căng hết cỡ, không nói gì nhưng ý hỏi “Tinh tế cái lồng gì thế em?”. Mẩy Linh che miệng cười duyên rồi nhìn ra cửa sổ, nơi mặt hồ đang lăn tăn gợn sóng.

– Em thích hồ nước. Nói chung ao sông đầm hồ biển… em đều thích. Mà hồ này là hồ gì thế anh, nước trong xanh quá đi. Bầu trời cũng trong xanh nốt kìa anh. Đẹp quá!

– Vẫn còn một thứ nữa trong xanh đấy!

– Đâu? – Mẩy Linh chúm chím cười rồi ngó nghiêng ra cửa sổ tìm xem thứ gì trong xanh nữa.

Tôi chạm khẽ tay em, rồi chịt luôn lấy để em quay lại nhìn tôi.

– Đừng cố tìm, em không thấy đâu.

– Sao không?

– Vì đó chính là mắt em!

Linh cười lớn và giãy mạnh để buông khỏi tay tôi, mặt đỏ bừng nhưng vẫn cố nói với vẻ gì đó rất tự nhiên.

– Ha ha. Anh Tèo lừa được bao nhiêu cô rồi? Khéo ninh thế chắc lắm em gái mưa lắm.

– Không. Làm gì có ai. Mà thật sự thì cũng không có nhiều cô gái có đôi mắt đẹp như mắt em.

– Thôi đi! – Mẩy Linh hai tay che mặt quá ngượng ngùng. Chắc ở trên miền núi cô vốn chỉ nghe quen mấy câu tán gái kiểu như: Tao yêu mày. Mày về làm vợ tao nhé!

Tôi kịp lấy điện thoại ra để chụp động tác che mặt vô cùng ngộ nghĩnh vừa rồi của cô mà cô không hề hay biết. Đến lúc cô mở mắt và nhìn hình mình trong điện thoại, chắc cô cũng đồng ý với tôi đó là một tấm hình dễ thương nên bảo tôi gửi cho cô. Tiện thể tôi cũng có luôn Zalo và facebook Mẩy Linh.

Bữa ăn quả thật là không quá ngon và vẫn đắt như mọi khi, tôi thấy vậy. Còn em thì không biết, chỉ thấy vui và ăn khá nhiều. Cả hai cũng có làm đôi chén rượu. Hơi say. Chắc Linh cũng thế.

– Giờ em trả lại anh về cho công ty nhé. Rồi tối nếu rảnh thì anh lại đi ăn với em.

– À, thật ra thì chiều anh cũng không quá bận, nên anh có thể đưa em về.

– Thôi, ai lại thế. Sếp anh lại mắng em chết.

– Không. Sếp anh không mắng em đâu. Tại vì sếp anh… rất quý em!

– Anh say rồi à. Em quen sếp anh đâu mà quý với ghét. Tháng sau bị trừ lương thì đừng trách em nhé.

Tôi lấy danh thiếp ra đưa cho Mẩy Linh. Cô đọc to, chậm từng chữ một.

– David Tèo – Công ty TNHH Tèo Tèo – Chuyên chạy quảng cáo facebook, google, bùng tiền, hack like…

– Sếp anh vừa lệnh cho anh phải đưa em về tới nơi tới chốn. Mong em hợp tác kẻo anh lại không hoàn thành nhiệm vụ.

– Vâng. Ok anh. Dù chưa gặp mà em cũng thấy quý sếp anh rồi đó hihi.

Và tôi lái xe đưa Mẩy Linh về nhà. Nhà cô ở trong khu Mễ Trì. Là một căn hộ trong tòa chung cư cao cấp. Mua nhà là vậy, nhưng cô không ở đây nhiều, vẫn thuê một người họ hàng đến ở và trông nom giúp. Đợt này cô xuống ở, người kia không cần sang nữa. Ngay từ hồi gặp ở Sa Pa tôi đã linh cảm về gia thế khủng của Mẩy Linh.

Và đúng như thế, cô xuất thân trong gia đình quan chức, cũng là dân buôn bán có tiếng ở Sơn La. Tôi đã thoáng nghĩ về thuốc phiện, nhưng không phải. Mẩy Linh sinh năm 94, có hai năm học ở Úc. Bảo sao cô khá sành sỏi và toát lên phong cách rất Tây. Giờ về thì làm bên mảng thủy điện, nhưng khối văn phòng, tôi cũng không hỏi kỹ vì cũng không hiểu lắm về nghề này.

Đợt tới cô bảo xuống Hà Nội công tác hai tuần. Tôi một tay cầm vô lăng, một tay nắm tay Mẩy Linh, truyen sex diễn đàn Vnanchoi.com vừa lắng nghe, vừa ừ ừ trả lời cho có, tự nhiên như thể chẳng có chuyện gì xảy ra. Thật ra lúc đấy tôi đang nghĩ tới cảnh lên nhà Linh, rồi sẽ mạnh mẽ kiểu hấp diêm hay nhẹ nhàng tinh tế, sẽ phầm phập làm cho 2 – 3 nháy hay khẽ âu yếm mơn trớn, sẽ làm trên giường hay sofa phòng khách hay ban công… Tôi tin chắc rằng để tiến tới Z với Mẩy Linh chắc không quá khó. Và tôi thì đã đi được tới X rồi.
 

Chủ đề tương tự

ỐC kute

⚡ʙᴀᴅ ԍιʀʟ
#2
Mẩy Linh mời tôi lên nhà như phép lịch sự, tất nhiên tôi nhận lời. Lúc đấy bỏ về chắc cô sẽ hận tôi cả đời mất hehe. Cửa mở ra là một mùi thơm nhè nhẹ toang thoang thoảng trong phòng và ấn tượng ngay với tôi là cách bài trí trong căn hộ rộng rãi 3 phòng ngủ. Tất cả tường nhà, đồ đạc đều phối theo phong cách hoa ban với màu trắng và phớt hồng. Tôi thấy mình như lạc vào một rừng hoa ban giữa tháng 3, và không níu được lòng, tôi hái ngay một bông – Bông ấy chính là Mẩy Linh. Tôi ôm em từ phía sau nói rất khẽ vào tai.

– Vào nhà em anh thấy như lạc vào một rừng hoa ban vậy. Anh có thể hái một bông không? – Đấy, nói thật lòng luôn, nghĩ sao thì tôi nói vậy.

Mẩy Linh không chống cự quá mạnh, bảo anh ngồi xuống em lấy nước cho uống rồi hái bông nào thì hái. Tôi cười hihi. Em lấy cho tôi một cốc nước và bưng thêm một đĩa hoa quả sấy khô, bảo anh ngồi uống nước xem tivi đợi em chút. Chả biết quả gì nhưng ăn chua chua, thơm thơm.

Mở điện thoại ra là hàng chục tin nhắn trong nhóm chát công ty: Sao rồi huynh ơi, cởi áo chưa, cho về hậu phương tý tư liệu xem nào… Tôi mỉm cười trước sự hóng hớt của bọng trong công ty, chỉ bảo: Đang thịt, chúng mày tập trung làm việc đi!

– Có gì mà anh Tèo cười vui thế? Chắc nhắn tin với người yêu chứ gì!

Tôi vẫn giữ nguyên nụ cười ngước lên nhìn Linh, và chợt tắt ngóm khi thấy cô đã kịp thay bộ đồ khác rồi,truyện người lớn diễn đàn Vnanchoi chấm com đúng theo phong cách hoa ban luôn, một chiếc váy trắng chấm bi hồng hồng đỏ đỏ. Mẩy Linh ngồi xuống ngay cạnh tôi giục tôi ăn mứt đi, bảo quả rừng cô tự tay sấy đấy, cũng không quên hỏi lại câu vừa nãy:

– Sao, người yêu nhắn tin kiểm tra đang ở đâu hả anh?

– Đâu. Anh làm gì đã có người yêu. Anh còn đang sợ ế đây này hehe.

– Chuyện này nghe hư cấu quá. Anh Tèo gái phải theo dài dài chứ làm gì có chuyện ế. Hoặc chắc tại anh kén quá thôi.

– Kén gì. Con gái xinh đẹp như em thì còn kén chứ vừa xấu vừa nghèo như anh mà còn kén nữa thì chết ế mất.

– Giám đốc công ty cơ mà, em nào mà làm anh Tèo động lòng chắc cũng thuộc hàng hotgirl Hà thành ấy nhỉ.

– Ôi anh chẳng quan tâm cái đám hotgirl đấy đâu. Giờ có cho anh gặp Chi Pu hay Tâm Tít người đường chắc anh cũng chẳng nhận ra. Nghe tên rồi chứ chưa biết mặt và cũng chẳng quan tâm lắm. Mình tìm bạn thì tìm sự đồng cảm sẻ chia chứ muốn ngắm gái xinh lên mạng tìm đầy. Em thấy đấy, có phải với ai anh cũng có thể nói chuyện thoải mái như với em đâu, cứ như thể mình quen thân nhau lắm rồi chứ chẳng giống mới gặp lần thứ hai. Hehe phải không em?

Tôi nắm lấy tay Mẩy Linh vừa nói những câu chuyện hết sức dài dòng, còn nói là còn nắm được tay, dù cô có ý buông nhưng tôi không dại gì thả như ban nãy ngồi ăn cơm nữa. Tôi nhìn cô âu yếm rồi tiến lại gần. Như kế hoạch là cô sẽ nhắm mắt lại để tôi hôn nhẹ nhẹ lên má, rồi lên môi, nhưng chưa kịp gì thì cô đã đổ ềnh ra nệm sofa.

Tôi cũng nằm xuống theo, nhìn đắm đuối và đưa tay lên vuốt tóc. Cả hai cứ nhìn nhau mà không nói gì trong một không gian gần như yên lặng tuyệt đối. Thỉnh thoảng vẫn có tiếng chuông tin nhắn zalo vang lên. Tôi thầm trách mấy thằng kia không chịu làm việc đi mà cứ lên hóng hớt chuyện riêng tư của người ta. Tôi đưa môi hôn cô, cô nhiệt tình hưởng ứng. Một tay tôi sờ xuống đùi. Đù! Mịn, mát và săn chắc quá!

– Em có thấy ghế này hơi chật không?

– Có hihi – Mẩy Linh trả lời rất khẽ, như hết hơi hoặc sợ ai nghe thấy. Tôi chỉ hiểu được khi nhìn vào khẩu hình em.

Tôi vòng một tay qua cổ, một tay dưới đầu gối bế bổng em lên. Linh cũng vòng tay ra khoác cổ tôi.

– Em nặng lắm đấy! Anh có bế nổi không?
 

ỐC kute

⚡ʙᴀᴅ ԍιʀʟ
#3
– Công nhận. Anh chưa thấy bông hoa ban nào nặng và đẹp như em.

Từ phòng khách vào đến phòng ngủ chừng mười bước chân, tôi phải công nhận là Mẩy Linh người săn chắc thật, bế trĩu cả lưng. Nếu ngày xưa bế Ngọc ví như bế con lợn thì bây giờ Mẩy Linh phải như con bò rừng mất. Tôi đoán chắc cân nặng của cô còn hơn cả tôi, dù phom người cô cũng khá gọn gàng hơn dạo nọ.

– Anh có thể nằm ôm em ngủ đến hết chiều không. Tự dưng buồn ngủ thế.

– Vâng. Đừng có bỏ về trước khi hết chiều nhé hihi.

– Về làm gì. Nếu được anh còn muốn ở với em đến tối.

– Thế ngủ luôn đi, sáng mai hẵng dậy.

– Ok. Anh chưa thấy ai vừa tốt bụng vừa dễ thương như em. – Đợi lúc lâu không thấy Linh trả lời dù biết cô vẫn thức, tôi nói thêm – Lại còn giỏi giang nữa chứ!

– Thôi ngủ đi. Anh nói nhiều quá. Cứ khen em không dám nhận đâu. Bảo ngủ đi cơ mà.

Và tôi ngủ thật. Ngủ rất ngon. Điều hòa mát rượi. Nêm thì êm. Lại ôm gái nữa. Ngủ không ngon sao được. Tôi ngủ ngon đến nỗi, lúc tỉnh dậy thì Linh đã dậy từ lúc nào rồi. Tôi kéo rèm nhìn ra ngoài. Đù má, nắng vãi linh hồn. Tự trách mình uống rượu rồi ngủ say như chết không làm ăn được gì. Tôi ra ngoài phòng khách thấy Linh đang chải tóc, cô vừa tắm xong, còn vương vấn mùi sữa tắm, loại gì đó quen quen nhưng tôi không nhớ ra đã ngửi ở đâu.

– Sao em lại dậy trước anh? Bảo cho anh ôm ngủ đến hết chiều cơ mà. Thế là phần lớn thời gian anh ngủ là không được ôm rồi. Chắc anh phải bắt đền em quá!

– Thấy anh ngủ ngon em không nỡ gọi dậy. Đi tắm cái cho mát. Đền gì nào? Anh không thương em hay sao mà còn đòi bắt đền?

– À, có thương. Nhưng vẫn muốn bắt đền.

– Đền gì?

– Vào ôm ngủ tiếp.

– Không cho anh ngủ nữa. Anh hôi lắm. Còn nguyên mùi lẩu bò lúc trưa. Em không chịu được phải đi tắm đây này.

– Thế là không cho nữa à?

– Cứ sạch sẽ rồi nói chuyện tiếp. Anh nhỉ?

– Có phiền không nếu anh mượn phòng tắm nhà em một lát?

– Ok thôi. Em luôn chào đón sự sạch sẽ.

Tôi chẳng nói nữa chui luôn vào phòng tắm. Cay lắm rồi. Bọn ở nhà vẫn liên hồi nhắn tin hỏi ăn được chưa gửi hình đi. Tôi bực mình nhắn lại: Chưa. Hỏi lằm hỏi lồn! Và chúng nó dè bỉu, ôi dời, tưởng thế nào…

Tôi quấn khăn ra thì thấy Linh đã nằm sẵn trên giường, trùm chăn kín người, chẳng biết bên dưới chăn là một cơ thể trần truồng như nhộng hay vẫn mặc đồ. Tôi hiểu ý cô rồi, và cô chắc cũng thế. Cô vẫn tập trung vào một tựa game trên điện thoại.

Tôi kéo chăn chui vào, và đúng như dự đoán, như nhộng rồi! Tôi cũng chẳng cần phải đong đưa gì nữa mà lột khăn và ôm đè lên cô luôn. Hôn cổ, hôn má, hôn môi, hôn vú, hôn bụng. Quằn quại.

Một câu hỏi mà tôi luôn trằn trọc trong đầu là, với những cô gái lần đầu như Mẩy Linh thì sẽ đi trần hay đi bao. truyện người lớn diễn đàn Vnanchoi chấm com Tôi còn chưa kịp nghĩ xong thì Mẩy Linh với sức khỏe lực lưỡng của mình, đã vùng dậy, vật tôi xuống rồi từ tốn bảo, để em làm cho anh, rồi cô bắt đầu xóc nhẹ nhẹ. Tôi hơi ngạc nhiên hỏi:

– Chỉ thế này thôi à em?

– Anh còn muốn thế nào nữa? Bao thì không có. Nhỡ đâu dính thì anh tính đặt tên con là gì?

– Cẩm Vân – Tôi vừa trả lời vừa thò tay móc trong ví ra một chiếc Sagami 0. 01 Đưa cho Mẩy Linh và cười đấy ý tứ.

– Anh ghê lắm luôn ý. Thế mà cứ bảo không có em nào. Đồ lúc nào cũng để sẵn trong người thế này thì em hiểu rồi.

Mẩy Linh đeo cho tôi rồi nằm ngửa ra. Tôi xoay người nằm lên rồi đưa vào luôn. Nó khít đến nỗi tôi phải cố lắm mới cho vào được. Đúng là cảm giác rất khác khi vào Ngọc hay Thương, cho dù trong giới gái dịch vụ, hai cô đều còn tương đối khít.

Tôi nhấp nhổm ra vào nhè nhẹ trong Linh và lúc này mới kịp để ý chi tiết hàng họ.

Dáng người: Không dây, không đầm. Vừa vặn. Nhưng tôi thích mình dây hơn.

Vếu: To, săn chắc, đầu ty hồng.

Eo: Không thon mấy, nhưng săn chắc hợp dáng người.

Mông: To tròn mẩy mát mịn.

Bím: Mải nhấp quá chưa kịp nhìn, chỉ biết là khít và sờ thấy lông lá tương đối rậm rạp. Ok, duyệt.
 

ỐC kute

⚡ʙᴀᴅ ԍιʀʟ
#4
Nói chung về kỹ thuật thì Mẩy Linh không có gì đặc biệt. Nhưng cảm giác làm tình với gái nhà lành có gì đó kích thích hơn hẳn với gái trong ngành. Tôi xuất ở tư thế doggy sau một màn dập phành phạch khí thế.

Xong việc, bao gồm cả tắm, thì đã 6h chiều. Trời vẫn còn nắng. Mẩy Linh bảo tôi ở lại tý đi ăn cùng cô luôn. Tôi ok. Thậm chí còn muốn ở cùng cô đêm nay tới tận sáng hôm sau.

Chúng tôi đi ăn rồi đi xem phim, bình thường như chưa có chuyện gì xảy ra. Xong tôi cũng về nhà chứ không qua đó ngủ. Thật lạ!

Tôi chợt nhớ tới một topic khá hot trên diễn đàn của chị em, các chị em kháo nhau xem đã có bao nhiêu quả chuối qua tay, biết đâu, Mẩy Linh sẽ lên khoe vừa có thêm một quả được thu hoạch?

Những ngày sau Mẩy Linh bận thật, và tôi không còn làm tình với cô thêm lần nào nữa, cho dù có gặp uống café thêm 2 lần.

Mọi linh cảm của tôi đều sai bét. Tôi từng nghĩ, ngoài Thương và Ngọc, người mà tôi xoạc tiếp theo sẽ là Mai. Thật bất ngờ, đó lại là Mẩy Linh.

Tôi lẽ ra đã chẳng muốn kể về Mẩy Linh trong câu chuyện của mình. Cô không phải cave để tôi check. Ấy thế mà bằng cách nào đó, cô cứ phải ẩn hiện đâu đó xen vào những tình tiết của tôi với Thương và Ngọc. Những sự dự cảm mơ hồ khiến tôi có lúc đã nghĩ: Ồ, có lẽ nào Mẩy Linh là cô gái sẽ đưa tôi thoát ra khỏi cuộc đời phò phạch? Sẽ là nguyên nhân khiến tôi không còn cảm xúc với Thương, Ngọc và hàng tá cô gái gọi đang hàng ngày khoe những đường cong nóng bỏng trên web mại dâm? – Thật sự là đéo biết được!
 

ỐC kute

⚡ʙᴀᴅ ԍιʀʟ
#5
Chapter : 43

Mẩy Linh có hỏi tôi về mấy người bạn đi cùng lên Sa Pa hôm nào nhưng tôi giấu nhẹm, bảo chúng nó đi học đi làm hết rồi, còn chẳng ở Hà Nội cơ. Với bản tính quảng giao của cô, tôi nghĩ cô sẽ tíu tít làm quen kết bạn. Mà tôi thì chẳng muốn thế. Hay ho gì đâu khi để cô biết tôi chơi thân với mấy em gái dịch vụ.

Trong mắt Mẩy Linh, Tèo là một chàng trai hiền lành, tinh tế, đáng yêu, giỏi giang, chơi bời cũng tầm cỡ mấy thanh niên khởi nghiệp, kiểu Top 30 under 30 của Forbes hay bình chọn, truyện sex diễn đàn Vnanchoi chấm com hay ít ra là những thanh niên sáng sủa, nổi tiếng trong lĩnh vực của họ, chứ đéo thể nào chơi thân nhất với phò được. Thế nên tôi cứ cố giữ hình tượng tốt đẹp ấy trong mắt cô mà thôi, bằng cách bảo Thương đang đi thực tập trong Sài Gòn, Nam và Thơ thì vừa tham gia trại hè quốc tế bên Thái Lan. Kiểu vậy.

Tôi vì chót lấy le với mấy thằng đệ nên đã up lên facebook cái ảnh ngồi café cùng Linh ở một góc ven Hồ Tây mờ ảo ánh đèn. Tôi chơi facebook chủ yếu phục vụ công việc. Tôi tìm hiểu cách người ta like, share, post, click… mọi thứ trên facebook nhưng bản thân mình thì hầu như không có một hoạt động nào.

Ấy thế mà khi tôi up ảnh có gái lên là y rằng bao nhiêu là tương tác. Like, reaction, comment cứ gọi là điên đảo – một thứ hào quang phù phiếm nhưng đầy mê hoặc. Nhưng trong số những người đọc được, ai đó đã chẳng like, chẳng comment gì, chỉ nhắn lại một câu vào Zalo – Người yêu anh Tèo à, đẹp đôi quá – kèm theo icon cái mặt cười hamlol.

Chẳng cần phải nói ai cũng biết đó là Thương. Tôi đã nhận thấy sự nghiêm trọng của vấn đề nên kịp thời giải thích và hẹn cô một ngày gần nhất mình lại xoạc nhau. Cô bảo ờ ờ ok anh, rồi offline cái phụp không nói thêm câu nào nữa. Và mãi 3 hôm sau tôi mới thực sự set kèo được, phần vì quá bận công việc, phần vì cứ có chút băn khoăn, sờ sợ.

Nhưng ngày thứ ba đó là tôi set gặp Ngọc chứ không phải Thương, khi vừa nghe tin cô nhắn nhủ “có biến rồi anh ạ”. Á đù. Sắp cưới hả em? Vậy anh phải qua làm cái lễ chia tay mới được.

 

ỐC kute

⚡ʙᴀᴅ ԍιʀʟ
#6
Trong đầu tôi bỗng hồi tưởng lại từ ngày đầu gặp Ngọc, cô gái đã đưa tôi thực sự dấn thân vào con đường tội lỗi này. Tôi từng bảo Ngọc, anh muốn được ôm em ngủ một lần thật ngon giấc, chỉ ngủ, không làm gì cả. Lằng nhằng quen nhau suốt nửa năm, gặp nhau vài ba chục lần rồi mà cái tâm nguyện nhỏ nhoi và đầy nhân văn kia vẫn chưa thực hiện được, hễ cứ gặp nhau là… làm tới bến! Vậy thì đây sẽ là cơ hội cuối cùng của tôi ư?

Tôi không biết mình sẽ đối phó ra sao khi trần truồng nằm trên giường cùng Ngọc. Cô sẽ lại rúc vào nách tôi như con mèo con, hít hà, rồi khen thơm, lần nào cũng vậy. Theo thường lệ là tôi sẽ một tay đặt lên bờ vú cô, tay kia luồn xuống, xoa xoa vào đám lông rậm rậm nơi có hình xăm con hổ săn mồi, rồi nhẹ nhàng móc móc, thụt ra thụt vào cho nhoe nhoét nước, trước khi cắm chim vào, hì hục đẩy rồi xuất thẳng vào trong.

Đấy, bài vở chỉ có vậy, tôi thuộc mẹ nó rồi, cứ gặp nhau là thực hiện theo đúng quy trình. Tôi không biết phải làm sao. Hôm nay, tôi cần phải nhập vai người tử tế, một người đàn ông chín chắn và đứng đắn, truyện ngừoi lớn diễn đàn Vnanchoi chấm com khuyên nhủ cô gái của mình, dù già hơn nửa giáp và kinh nghiệm sống đầy mình, cách để trở thành một cô vợ đảm, biết chăm lo cho gia đình và chăm lo cho một lão chồng què quặt ở trên giường.

Ngọc gõ cửa đẩy vào và sửng sốt thì không thấy tôi nằm trên giường mà đang ngồi ghế hút thuốc, cánh cửa sổ khép hờ để tôi thỉnh thoảng thò điếu thuốc ra ngoài gạt tàn.

– Gì thế này? Ai dạy anh hút thuốc đấy hử? Tý mồm hôi em không cho thơm đâu nhé. – Vừa nói Ngọc vừa giành lấy điếu thuốc từ tay tôi, hít trộm một hơi rồi dập.

Tôi há mồm, đầu vẹo hẳn về một bên, mắt tròn thao láo. Hình như có điều gì đó sai sai… Trong lúc đó Ngọc đã nhanh chóng thoát y và chui tọt vào buồng tắm. Tiếng nước dưới vòi sen xối xả xen lẫn với giọng hát nhè nhẹ của Ngọc. Ờ thì cô vẫn thường hay hát như thế.




Và cơn mưa ngoài trời đêm gió lạnh.


Giật mình nhớ tới anh hãy chờ em anh nhé.

Và hãy cho nhau sát lại nụ hôn như bất ngờ.

Ngọt ngào như phố tình yêu anh ngàn lần hơn nữa…


Tôi cũng dậm chân theo nhịp và bắt lời nối vào giọng Ngọc, nhìn ra cửa sổ, nắng vẫn chang chang vào những ngày cuối tháng 6. Ngọc vốn đã hay hát, chắc có lẽ sắp lấy được chồng cô lại càng yêu đời hơn.

Không thể chịu nổi sự sai sai này nữa, tôi cũng trút bỏ xiêm y và vào cùng Ngọc. Tiếp cận từ phía sau, hai tay tôi chịt lấy hai quả bưởi năm roi, hơi ấn lưng cô khom xuống để thọc vào luôn. Bao nhiêu dự định ban đầu tiêu tan. Tôi muốn thịt cô ngay lập tức.

– Đồ biến thái! – Ngọc huých khuỷu tay vào bụng tôi và hét lên nửa đùa nửa thật.

Tôi không biết nói gì hơn là vớ vội lấy cái khăn, cố đi ra ngoài một cách bình thường nhất, miệng vẫn nở nụ cười xinh trai, mà bụng thì đau điếng. Cánh tay lực điền của dân phụ hồ một thời lừng lẫy đâu phải để đùa, để đánh yêu? Tôi lên giường nằm vội và chợt nghĩ hay là mặc lại quần áo vào? Đang mải nghĩ linh tinh và mắt dán vô định vào màn hình TV bật cho có vốn đang phát chương trình quảng cáo sản phẩm kiểu kênh Best Buy gì gì ấy, nhân vật nữ giới thiệu tính năng của cái nồi điện mà ăn mặc thì mát mẻ vcđ, thì Ngọc bước ra, nhanh chóng nằm đè lên tôi rồi bẹo má.

– Lâu nay anh đi đâu thế, không thấy qua gặp em mấy. Cả cái Huệ cũng không gặp luôn. Em hỏi nó dạo này có gặp anh Tèo không thì nó bảo không, anh ý có người yêu rồi, không để ý chị em mình nữa đâu. Thế là dư nào hả Tèo?

– Thương. À, Huệ nó bảo em thế à. Vớ vẩn. Yêu đương gì. Anh làm gì đã có người yêu. Anh còn đang sợ ế đây này! – Vừa nói tôi vừa đưa tay ra bóp đít Ngọc. – Đợt rồi anh bận quá chứ bộ. Mà anh thấy em đang hạnh phúc với anh trai mưa Jonny của em còn gì. Có quan tâm anh nữa đâu. Sao, hôm nay hẹn gặp anh có chuyện gì? Mời cưới à?

– Điên à? Em chia tay rồi!

– ! @#$%^&*
 

ỐC kute

⚡ʙᴀᴅ ԍιʀʟ
#7
– Thật. Chia tay rồi. Lão đó bị thần kinh. Lấy vào chắc chết. Chim thì bé, chân thì què.

– ! @#$%^&

– Anh không tin hả? Em nói thật mà. Chia tay hai tuần rồi. Anh có thèm để ý đến em đâu mà. Không thấy em đăng status deep vãi chưởng trên Zalo đấy à hehe.

– Vậy là yêu nhau được gần tuần đấy nhỉ? Thế ai đá ai?

– Tất nhiên là em đá rồi. Anh nghĩ gì mà đòi lão đá em? Lão cho em cái điện thoại xong suốt ngày gọi video đòi xem mặt vợ. Em lắm lúc đang làm mà cứ gọi gọi. Bảo ngày gọi 1 lần vào buổi tối thôi. Lão không chịu, còn giận dỗi nữa. Em chửi cho, gọi lằm gọi lốn. Xong không nói với nhau câu nào nữa. Chặn Số điện thoại luôn.

– Phũ thế. Người ta quan tâm đến em vậy còn gì. Có gì nhẹ nhàng bảo thôi. Làm căng thế sau khó làm lành.

– Em thôi rồi mà. Em bảo em làm gái rồi. Lúc đầu lão không tin, xong em chụp ảnh nơi làm việc luôn. Từ đấy không thấy lão í ới lại nữa. Em có hỏi thằng em em, sếp Jonny của mày có nói gì với mày không, nó bảo không, vẫn bình thường. Ôi, ít ra là lão cũng chơi đẹp với em, không kể lại với thằng em em. Mà thật ra thì… Chắc nó cũng biết em đang làm gì rồi.

– Sao biết được. Sao em bảo về nhà vẫn kể là đi bán hàng cho công ty mỹ phẩm mà. Nó làm ở xa thế sao mà biết?

– Thật ra thì… ở quê em… con gái mà đi làm xa nhà, nếu không phải công việc danh chính ngôn thuận, có giấy tờ hợp đồng đàng hoàng, thì ai cũng hiểu là đi làm gái đó anh… Nên khi em bảo thôi làm công trình với chú em, chắc thằng em nó cũng nghi ngờ đoán ra rồi. Cũng bình thường thôi, quê em đi làm gái nhiều mà…

– Đùa @@

– Thật đấy. Em cũng biết mấy đứa làng em đang làm ngoài này mà.

– Thôi…

– Thôi gì?

– Thôi không nói chuyện này nữa. Tập trung vào chuyên môn!

Tôi hơi hẩy mông Ngọc lên để lấy khoảng trống cho con chim chui vào, nhưng khi nó vừa tiếp cận được mép hang, và có cảm nhận được gì đó hơi ướt ướt, âm ấm thì Ngọc bỗng lắc nhẹ để nó trượt ra. Cô khẽ nhìn tôi, lắc đầu.

– Không cho đi trần nữa.

– Sao? Độ anh nhìn anh gầy giống si đa lắm à? – Tôi cười đùa.

– Con Lan Lồn lại vừa dính đấy. Mới đi phá xong.

– Á đù! Bị 1 lần rồi chưa chừa à. Mà nó không thuốc thang gì à, đâu mà dính được. Với lại ông nào mà liều thế chơi nhân trần luôn.

– Anh cũng vậy còn chê ai. Em không cho nữa đâu. Sợ dính lắm.

– Ơ, trước mình vẫn vậy mà có sao đâu. Với em vẫn uống thuốc mà.

– Vẫn sợ. Thuốc thang đâu có đảm bảo được. Nếu dính thì anh định làm gì?

– Đặt tên là Cẩm Vân! Chửa thì đẻ, sợ gì.

Ngọc cười lên hô hố một tràng rõ dài, bảo:

– Con trai thì đặt tên gì?

– Không nhất định là con gái. Xinh gái giống mẹ hehe.

– Anh nghĩ năm nay em bao nhiêu tuổi rồi?

– Băm hai.

– Thế nên em không dễ bị mất cảnh giác bởi mấy câu lọt tai của anh đâu. Đeo vào!

Ngọc lôi trong ngăn kéo ra cái bao cao su rồi rất nhanh dùng miệng xé toạc 1 phát. Tôi giữ tay cô lại kẻo cô đeo vào cho tôi mất.

– Dùng của anh. – Tôi vươn tay móc trong ví ra một chiếc Sagami 0. 01.

– Oaaaaa! Chu đáo gớm.:eek:
 

ỐC kute

⚡ʙᴀᴅ ԍιʀʟ
#8
– Thế em nghĩ anh là người bậy bạ à? Anh cẩn thận lắm chứ bộ.

– Tại sao trước giờ anh với em toàn đi trần? Anh không sợ à?

– Sợ gì?

– Bệnh tật. Chứ nếu có dính bầu thì chỉ em sợ thôi, vì anh sẽ phủi đít ngay.

– Ơ, không phải chính em bảo anh sống chết có số à? Mà anh nói rồi, nhỡ dính thì đặt tên là Cẩm Vân hehe.

– Đồ hâm này. Mà sao lại là Cẩm Vân? Tình đầu à?

– Không. À, cũng đúng. Cô này là người đầu tiên khiến anh muốn chịch. Thi Ai là triệu phú, anh xem TV thấy đáng yêu quá. Mà không sao dò được info. Cũng phải chục năm rồi. Lúc đấy anh mới học cấp 3 còn chị đó là sinh viên năm 3 trường Kinh tế Đà Nẵng. Thông minh, bản lĩnh, xinh đẹp, dịu dàng. Thế là yêu luôn từ đó tới giờ. Tên là Trần Thị Cẩm Vân.

– Ôi dồi ôi… Thua! Thực tế tí anh ơi. Chuyện giữ trong lòng thôi, kể ra người ta lại cười cho. Đúng Tèo hâm. Tập trung vào việc đi nè…

Tôi rướn người ra sức đẩy. Dẫu chẳng phải lần đầu tiên đeo bao lúc chịch mà sao tôi với Ngọc thấy khó chịu quá, dù là dùng loại quen, siêu mỏng rồi, và vẫn được quảng cáo là cảm giác chân thật như không đeo. Mẹ kiếp! Ai nuôi chó thì biết. Khi một con chó đã lớn rồi, đeo được cái rọ mõm vào cho nó khó đến nhường nào. Về căn bản là con chó sẽ nhất định không chịu đeo, nếu có lừa đeo được thì nó cũng cố cậy ra. Chim tôi chắc đang có cùng cảm xúc với con chó bị đeo rọ mõm.

Dập dình liên tục hồi lâu. Tôi mừng hết sức vì cuối cùng cũng ra được. Những giây phút vừa rồi giống như là đánh vật chứ chẳng có tý gì là thăng hoa cảm xúc. Tôi thầm chửi: Tổ sư bố mày con Lan Lồn!

Pha check hàng có phần hụt hẫng vừa rồi khiến tôi bứt rứt quá. Ngọc đi rồi mà tôi vẫn chưa thấy giải tỏa được chút nào trong người để đi về, bèn nhắn tin set kèo Thương. Cũng gần như ngay lập tức, tin nhắn phản hồi:

– Vag ak. Anh wa nn XXX roj nt e nak.

Tôi xuống trả phòng và thuê một phòng khác còn mới nguyên sạch sẽ và nằm đợi Thương. Cũng rất nhanh chóng, cô gõ cửa vào phòng và reo lên khi thấy tôi đang đợi sẵn.

– Anh không đi chơi với cô Mẩy Linh của anh đi còn qua gặp em làm gì.

– Mẩy Thương mới của anh chứ Linh nào. Em cứ suy diễn linh tinh. Cô ý xuống HN thì anh dẫn đi café thôi chứ có gì đâu.

– Vầng. Em cũng có ý gì đâu. Chỉ trách anh quá lười qua gặp em thôi.

– Anh bận mà. Em cũng biết còn gì. Chủ nhật anh còn phải đi làm cố nữa là. Em phải thương anh hơn mới đúng. Chứ lại còn trách.

– Uê ôi anh ơi em kể cho anh chuyện này. Đợt rồi chỗ này có biến căng lắm. Con Hoa với con Lan dính bầu phải đi phá đấy. Mà con Lan thì còn đang nuôi con chứ. Trước đã bị một lần rồi mà chưa chừa.

– Hoa nào?

– Trâm Anh gầy gầy ấy. Anh chưa gặp bao giờ à? Hot girl ở nhà này mà anh không chịu gặp đi.

– Anh chỉ muốn gặp em thôi. Những cô khác có gặp không, không quan trọng.

Chắc truyện sex diễn đàn Vnanchoi chấm com Thương nghĩ tôi phải sửng sốt và quan tâm lắm đến câu chuyện kia, sẽ hỏi han các thứ. Nhưng không, tôi đã biết chuyện rồi, chỉ là thêm con Trâm Anh vào danh sách nạn nhân thôi, và tin chắc danh sách này còn dài nữa mà Thương chưa kể cho tôi biết. Lẽ ra tôi cũng nên giả vờ hoảng hốt tý, để cô nghĩ là đã rất lâu rồi tôi mới quay lại cái nhà nghỉ XXX này, và cô chính là người đầu tiên (và duy nhất) tôi gặp sau những ngày bận bịu. Phụ nữ hay có những sự để ý nhỏ xíu kiểu vậy.

– Nào nào! Không được đâu! Em vừa kể đấy còn gì. Đeo bao vào đi anh.

Thương cố nhoài người để thoát khỏi con chim tôi khi nó đang cố chui vào. Pha vừa nãy với Ngọc đã làm tôi đứt mẹ dây thần kinh dái rồi, tụt hết cảm xúc. Giờ mà Thương không cho tôi nữa, chắc tối về tôi trầm cảm mất. Tôi tự nhủ phải cố dụ dỗ cô. Chắc sẽ chẳng xảy ra chuyện gì đâu. Gần nửa năm nay tôi với cô có bao bủng gì đâu. Vẫn ngon lành cành đào đấy thôi.

– Đi với em giờ là phải đeo bao hết à?

– Chứ sao? Đeo vào!

– Ba thằng kia có đeo không?

– Ai? Ba đứa nào?

– Ba đứa khách quen của em mà em cũng cho đi trần ấy.

– Hừm… Đeo hết! Mà sao anh biết?

– Chả phải em từng kể với anh rằng anh là người thứ 4 em cho đi trần còn gì. Anh còn biết ba đứa kia là những đứa nào cơ.

– Uê ghê vậy cơ. Biết luôn.

– Thật mà. Anh không phải theo dõi gì em, nhưng quan tâm và để ý chút là biết thôi. Có cần anh chỉ điểm khong?

– Anh thử nói xem.

– Thứ nhất, thằng đã bóc phốt anh trên web hôm nọ.

– Đúng. Nhưng sau lần đấy nó không gặp em nữa. Đúng ra là em không cho nó gặp nữa. Vụ đấy là nó phá em mà. Nó ghen với anh đấy. Sao anh biết nó là một trong 3 người kia?

– Nó biết rõ về anh như thế, hoặc do em kể, hoặc bằng cách nào đó nó đọc được chuyện của anh với em. Chứng tỏ em với nó rất thân. Thân như vậy chắc cũng làm chuyện đó với nhau một cách hoàn toàn tin tưởng. Rồi. Đứa thứ hai. Đứa đã thuê nhà cho em, mua tủ lạnh cho em. Đến nhà em chơi.

– Ok, đúng. Anh giỏi thật đấy. Còn người thứ ba?

– Một đứa cao mét 8. Đẹp trai. Em qua đêm với nó chắc cũng không ít lần.

– Em thật sự nể anh đấy Tèo. Anh biết rõ về em quá.

– Anh nói rồi. Anh không có ý theo dõi gì em, chỉ là quan tâm và tinh ý một chút thì biết thôi. Anh tự biết mối quan hệ của anh với em, biết vị trí của mình mà!

Tôi không phủ nhận rằng khi nói ra những điều này là tôi hoàn toàn bốc phét. Tôi không biết rõ tình cảm này là gì, biết mình là gì đối với Thương, và cũng chẳng biết mọi chuyện rồi sẽ đi về đâu. Tôi khi thương nhớ cô nồng cháy. Khi hững hờ buông bỏ, khi quan tâm săn sóc… Thương đối với tôi, giống như thể là “mây của trời thì hãy để gió cuốn đi”

– Vậy là ba người kia thì một người coi như không gặp nữa. Hai người còn lại đã vào khuôn khổ chưa?

– Khuôn khổ gì?

– Đeo bao ấy.

– Lâu rồi. Ôi em không nhớ là từ bao giờ luôn. Có lẽ là sau đợt đi Sa Pa về. Chắc thế. Sau đợt đấy thì chỉ còn mình anh với em là vẫn tự do.

– Thế cứ để tự do đi.

– Nhưng em sợ như cái Hoa cái Lan lắm. Đợt rồi mấy đứa dính cơ. Mà chủ nó cũng vừa quán triệt lại rồi. Nó dọa là cứ đi chân trần thế có ngày si đa thì ráng chịu. Ôi em sợ lắm huhu. Với anh em không sợ bệnh gì đâu, nhưng nhỡ dính…

Tôi lúc này đã bắt đầu cạ chim vào Thương rồi, đang chuẩn bị cắm vào. Thương khẽ giãy giục rồi nhoài người với cái bao để sẵn trên giường. Cũng rất nhanh, tôi giằng lấy tay cô, vứt cái phụp xuống đất. Tôi nhìn thẳng vào mắt Thương:

– Anh thích con gái, đặt tên là Cẩm Vân!

Thương nằm yên trở lại, nhìn tôi không chớp mắt, không kháng cự nữa, để tôi tự do nhấp nhổm rồi xuất thẳng vào trong.

Toàn bộ câu chuyện với Thương đã được tôi ghi lại bằng camera quay lén giấu kín sau TV. Tối về tôi xem lại với sự hồn nhiên ngô nghê, nhất là cái động tác giật lấy cái bao và ném xuống đất. Chất vãi đái.

Nhưng khi xem tới cuối, tôi chợt lặng người.

Thương nằm ôm tôi và hỏi rất khẽ:

– Anh này! Sao anh lại thích con gái nhỉ, lại còn đặt tên là Câm Vân nữa. Em thích con trai hơn.
 

ỐC kute

⚡ʙᴀᴅ ԍιʀʟ
#9
Chapter : 44

Sau pha tình tứ với Thương, tôi chợt như thấy mình trưởng thành thêm vài tuổi, giống người đàn ông ngoài ba mươi chứ chẳng phải là thằng trẻ ranh mới vào đời nữa.

Đàn ông sinh ra trên đời có hai sứ mệnh: 1 – Kiếm tiền, 2 – chinh phục đàn bà. Dường như tôi đang thực hiện sứ mệnh của mình khá ổn nếu so với bạn bè cùng trang lứa.

Hai mươi sau tuổi, có trong tay đôi ba trăm ngàn Mỹ kim, có thể thoải mái để cung ứng cho bố mẹ ở quê sống một cuộc sống đỡ vất vả, có thể mua được hầu hết những thứ mình thích từ những chiếc điện thoại có logo Porsche Design tầm 4 – 5 chục triệu, chiếc laptop Thinkpad siêu mỏng đời mới nhất, chiếc đồng hồ Seiko Alpinist có mặt màu xanh lấp lánh, đến những chiếc bút ký, bút mực, bút chì Lamy thèm khát từ hồi còn trong Đội tuyển Toán cấp 3 đi thi Khu vực châu Á Thái Bình Dương.

Và cả chiếc Su En 150a cũng là tiền do tôi tự kiếm mà mua được, kết quả của những ngày đầu tiên chơi coin.truyện người lớn diễn đàn Vnanchoi chấm com Nhà và xe – mục tiêu hữu hình mà nhiều thanh niên hướng tới, coi là đỉnh cao của sự nghiệp lúc còn trẻ – cũng nằm trong khả năng của tôi rồi, nhưng thật sự thấy chưa cần thiết để sắm sửa.

Tôi chưa có nhu cầu lắm, và cũng chẳng hề coi đó là biểu hiện của một sự nghiệp thành công. Tôi tin rằng, mua được căn chung cư rồi sẽ lại nhớ những ngày đi thuê trọ, cãi cự với chủ nhà chỉ vì tiền điện tăng hơn 100 nghìn với tháng trước, mua được ô tô rồi sẽ lại nhớ những tháng ngày trên chiếc xe hai bánh, tung hoành dọc ngang, vô tình gặp một chiến hữu trên đường bèn giơ tay chào và nở nụ cười thân thiện.

Vì vậy, tôi chẳng hề có ý nghĩ sẽ mua một căn nhà để “an cư rồi mới lập nghiệp” hay một chiếc xe chỉ để làm màu với thiên hạ và chết mệt vì đi đâu cũng lo kiếm chỗ đỗ.
 

ỐC kute

⚡ʙᴀᴅ ԍιʀʟ
#10
Đấy, đấy là trước khi gặp Thương tôi nghĩ vậy. Còn như giờ đây, tôi lại muốn có ngay những thứ ấy. Tôi tưởng tượng ra là, trong căn phòng ngủ của tôi và Thương, tôi sẽ đưa cô một cây lăn sơn màu hồng, tôi thì màu xanh lam, mỗi đứa sẽ ra sức tô vẽ cho căn phòng ngủ ấy, kể cả là những đường sơn nguệch ngoạc đi chăng nữa, thì đó cũng là căn phòng ngủ đẹp nhất trên đời, nổi bật lên màu sắc yêu thích của vợ và chồng.

Thương sẽ chẳng cần phải làm gì cả, chỉ ở nhà chăm sóc cho ngôi nhà, cắt tỉa vườn hoa, nấu cho tôi những bữa cơm nóng hổi và đẻ cho tôi hai đứa con gái, đặt tên là Cẩm Vân, Cẩm Anh.

Hàng ngày tôi ở văn phòng về, sẽ dẫn hai con gái ra công viên chạy bộ và dạy chúng đá bóng, trở thành hai Fan nữ của Arsenal, tối về thì dạy chúng nó làm toán, xong những lúc giải lao thì bố đánh đàn, mẹ hát, con múa theo nhịp.

Sau lần gặp Thương, lần đầu tiên sau hai mươi sáu năm sống trên đời, tôi có ý nghĩ lấy vợ, và bỗng có một ước mơ nhỏ nhoi như thế, giống như Chí Phèo đã từng ước trong truyện của ông Nam Cao.

Vậy thì bước đầu tiên tôi phải làm gì đây? – Giải cứu Thương.

Biết sẽ là gian nan nhưng tôi bây giờ đang tràn đầy khí thế truyện sex diễn đàn Vnanchoi chấm com Chỉ cần cô đồng ý cùng tôi nhìn về tương lai tốt đẹp, mọi thứ thuộc về quá khứ tôi sẵn sàng bỏ qua hết. Tôi ra ban công, đón một ngọn gió mát rượi giữa đêm mùa hè, châm một điếu thuốc, lần đầu tiên tôi hút thuốc khi tâm trạng đang vui.

Sẽ hợp lý hơn nếu đó là một đêm bầu trời đầy sao, để cho trí tưởng tưởng của tôi có thể bay lên cao vút. Nhưng ở cái đất Hà Nội chết tiệt này thì đào đâu ra sao? Tôi chợt thoáng nhớ lại cảnh hai đứa trẻ con nhà Ngọc, ở một miền hẻo lánh xa xôi, nửa đêm ngước cổ lên trời ngắm sao và mơ về những điều xanh mượt, thỉnh thoảng lại quay xuống vỗ muỗi cái đốp vào đùi.

Thằng Cún và thằng Tuấn cứt chó, không biết có còn nhớ chú Tèo hay không… Sau một hồi bấm bấm điện thoại, hình Thương trong chiếc nón rộng vành chụp bên khóm hoa hồng nhà tôi đã được set làm hình nền điện thoại.

Ngày mai, tôi sẽ rất vui nếu ai đó thấy được cái hình này và khen một câu: “Á đù! Người yêu thằng Tèo xinh gái thế!”. Tôi sẽ lập tức khao người đó một chầu ăn trưa bét tè lè nhè.

Tôi chợt nghĩ về tất cả những cô gái, những người đàn bà mà tôi đã từng lên giường, từ mấy em sinh viên là người yêu cũ cho tới những ả gái dịch vụ khắp mọi miền Tổ quốc ở Sa Pa, Lào Cai, Đồ Sơn, Quất Lâm, Hạ Long, Cửa Lò, Đà Nẵng, Huế, Tam Kỳ, Sài Gòn, Cần Thơ, thậm chí cả Singapore, Trung Quốc nữa, rồi đến cả em nhân viên tín dụng BIDV, chị gái thanh lý bình ga trong khu Trung Hòa Nhân Chính, em gái hàng xóm… Cả thảy chắc không dưới 50 người.

Nhưng có lẽ chỉ có Thương là tôi thấy chinh phục thành công bằng thứ tình cảm chân thành, dù mơ hồ nhưng cũng đang dần rõ nét hơn, và bằng cả chút lý trí còn đọng lại để nhìn về tương lai.

Ngay bây giờ đây tôi muốn gặp Thương và nói cho cô biết rằng, chuyện tôi đã quan hệ với cô mà không dùng bao cao su và hứa sẽ nhận trách nhiệm nếu xảy ra biến, dù là vu vơ nhưng tôi cũng hoàn toàn nghiêm túc.

Tôi sẽ dần từng bước đưa cô trở về với con đường chính đáng, để cô chỉ sống vì tương lai không còn mặc cảm về quá khứ nữa. Tôi tính rằng, mất khoảng hai năm cho cả quá trình ấy. Khi ấy tôi cũng 28 – 29 rồi, còn cô thì 22 – 23, tuổi thật đẹp để kết đôi và tạo nên những điều kỳ diệu.

Tiện thể tôi kể về mấy chục cô gái (thật ra sau đó thì cũng trở thành đàn bà hết) đã đi qua cuộc đời tôi. Người yêu cũng vài ba em nhưng không đi đến đâu, và về căn bản là yêu để đỡ bị chê FA chứ hầu như lúc đấy cũng chả xác định gì nhiều – thôi không kể. Gái dịch vụ mọi miền Tổ quốc và cả nước ngoài cũng chẳng có gì đặc sắc, đi công tác đâu thì bị anh em bạn bè rủ rê thôi. Còn đây, có một chuyện mà tôi cũng với người phụ nữ đó đã lên giường với nhau theo một kịch bản vô cùng đặc biệt và kích thích.
 

ỐC kute

⚡ʙᴀᴅ ԍιʀʟ
#11
Năm ấy, tôi sinh viên năm ba, vừa mới chuyển chỗ trọ từ Hoàng Hoa Thám về Chùa Láng cho gần trường. Tôi thuê được một phòng nhỏ trên tầng 7 của một căn chung cư mini, mùa hè nóng thấy bà nội. Vì là ở chỗ cũ với người quen nên khi chuyển đi là thành người vô sản, phải sắm sửa đồ dùng hết từ đầu.

Lang thang trên mạng thấy một người ra bán bếp và bình ga giá rẻ quá, tôi liền nhắn tin hỏi mua. Chị bảo ok em, em tự qua lấy nhé và vận chuyển nhé, sinh viên chị giảm giá cho. Ui cha cha, yêu thế chứ lị. Theo sự chỉ dẫn của chị, tôi lần mò tìm đến khu đô thị Trung Hòa – Nhân Chính (tự nhiên nhớ ra là nó khá gần văn phòng công ty tôi hiện tại). Tôi cũng thuộc loại sành sỏi chứ chẳng phải gà mờ gì nhưng cũng bị lạc lên lạc xuống mới có thể tìm được đúng nhà.

Có lẽ thấy được sự khắc khổ trên khuôn mặt đen nhẻm của một thằng sinh viên tỉnh lẻ, chị tiếp đãi tôi bằng một màn dạo đầu hết sức chu đáo, tưởng như nhà có gì ngon là mang hết ra đãi. Ăn bánh kẹo, hoa quả, uống nước no say và hỏi thăm chuyện trò đủ thứ rồi, chị dẫn tôi ra góc bếp vè chỉ vào trong hốc:

– Đây, bình ga đây em. Hộ chị tháo nó ra với nhé. Nhà chị lắp bếp điện đây rồi nên bếp ga không dùng đến nữa, để chỉ tổ chật nhà. Em khéo tay tháo luôn ra hộ chị với chứ chị chịu luôn rồi. Anh nhà chị thì bận suốt chẳng ở nhà để mà dọn dẹp cái này. Với lại có khi cũng chẳng rành vụ này.

– Vâng, để em xem. – Tôi đáp, vừa chui đầu vào gầm bệ bếp vừa xem xét.

Ôi! Địt con mẹ! Ăn lol rồi! Dính kế của mụ chủ nhà rồi! Cái bình ga thì mãi trong xó xỉnh nào, xong bên ngoài thì bị chặn bởi hàng tá các thứ máy móc thiết bị chết tiệt gì trong cái hệ thống bếp điện, lò nướng. Giờ muốn lôi cái bình ga ra thì khéo phải tháo hết mấy thứ lằng nhằng này ra chưa biết chừng.

Tèo ơi ngu quá! truyện sex diễn đàn Vnanchoi chấm com Hốc cho đẫy bánh vào rồi giờ há miệng mắc quai huhu. Nhưng thôi không sao, cái này vẫn xử lý được, tẹo có lý do để mặc cả cái bình ga này xuống. Đang từ 3 trăm thì trả trăm rưỡi thôi. Đệch mịa chứ!

– Chị ơi, lấy em mượn cái kìm, búa và tournervit.

– Đây, đây em. Để chị đi lấy.

Tôi bắt đầu hì hục vặn vặn, tháo tháo, gõ gõ để dọn đường lôi cái bình ga ra, thầm chửi địt mẹ bọn thợ lắp đồ ngu như chó. Mà cái nhà này cũng lạ, lắp đồ điện hết rồi thì ngay lúc đầu đưa cái bình ga ra, lại cứ để trong đấy, có dùng đéo đâu. Để chuột mát nó làm tổ đái ỉa trong đây bẩn và hôi như bãi rác.

– Sao lắp bếp điện rồi chị còn giữ lại bình ga làm gì vậy ạ?

– À, để đề phòng khi mất điện thì vẫn có chỗ nấu nướng ý. Nhưng từ lúc đấy chưa dùng lần nào cả, vì khi mất điện thì… tối quá, không nấu được.

Tôi đang rúc trong xó cũng phải phì cười vì câu chuyện của chị, quay ra hít thở cái kẻo ngạt mà chết mất, bỗng thấy chị đang đứng ngay bên cạnh và nở nụ cười thật tươi. Tổ sư. Tự dưng thấy xao xuyến nhè nhẹ. Cứ thấy ai mà tóc đen dài, má đồng tiền, răng khểnh là tôi xao xuyến. Chị chủ nhà tóc không dài, má không núm đồng tiền, nhưng khi chị cười tôi đã phát hiện ra cái răng khểnh. Giá mà chị có em gái đang học cấp 3 thì tốt…

Sau một hồi đục khoét vặn vẹo các thứ, tôi cũng rút được dây, tháo được kệ ra và lôi được cái bình ga ra ngoài. Trong lúc đó chị ra chỗ bục cửa sổ nghe điện thoại, bảo là alo anh à, vâng có bạn sinh viên qua lấy đây rồi, bạn ý rành lắm, tháo lắp một chút là xong…

Định mệnh! Vậy là rõ ràng nhà này ủ mưu gài bẫy mình rồi. Nhà giàu, xinh gái mà ăn ở tệ. Tôi ngó nghiêng tìm cái cái chổi trong góc bếp và tiện tay quét dọn hết đống rác rưởi mà lũ chuột đã tha vào trong gầm bếp, xong kê lại mọi thứ đồ đạc gọn gàng như lúc đầu.
 

ỐC kute

⚡ʙᴀᴅ ԍιʀʟ
#12
– Ôi chị ơi sợ quá. Tháo được cái bình ga nhà chị ra cũng mệt đứt hơi. Biết thế này khéo em chẳng qua mua của chị nữa xong. Mua của người khác đắt thêm tý mà chỉ việc đến chở về. Hihi – Tôi nói với vẻ nửa đùa nửa thật.

– Em chu đáo thật đấy, xong lại còn dọn luôn hộ chị nữa. Yên tâm chị không để em thiệt đâu.

– Đây nữa chị ơi. Cái dây ga bị chuột cắn hết rồi này. Em chưa thử chứ khéo bị rò ga nữa thì thôi. Em về lại phải mua dây khác. Mà nhà chị cũng liều thật. Dây này mà hở ga ra chẳng may lại chập điện cháy nổ thì quá tội. – Thú thật lúc nói ra câu này, trong lòng tôi đã dâng lên khẩu hiệu: “Trăm rưỡi! Trăm rưỡi! Trăm rưỡi…”

– Ừ, cũng may quá. Có em qua xử lý giúp chị. Cái này chị tặng lại em đấy. Về có thiếu sót gì thì khắc phục rồi dùng tạm vậy nhé – Chị nói và cười tươi dịu dàng, lại để lộ ra cái răng khểnh trong hàm răng trắng muốt.

– Ơ? Thôi. Thế sao được. Em lấy thế cũng ngại ý. Bình còn nhiều ga thế này, tính ra cũng mấy trăm nghìn…

– Không có gì. Chị tặng em mà. Cứ lấy về dùng. – Chị nói ngắt ngang lời tôi – Thôi đi vào đây rửa tay chân mặt mũi đi. Nhọ hết rồi kìa.

Tôi theo chị chủ nhà dẫn lối vào trong toilet để rửa tay chân, bỗng thấy chị gái này đã xinh gái lại còn tốt bụng nữa truyện sex diễn đàn Vnanchoi chấm com Thú thực lúc này tôi mới nhìn để ý chị rõ hơn. Chị mặc một cái áo hai dây màu đen bó sát để hằn ra cặp ngực khá múp míp. Chiếc quần short bò không dài không ngắn, tầm đến giữa đùi, đủ để tôi thấy cặp chân trắng trẻo, cặp đùi thon thả, và có thể tưởng tượng được khúc bên trên cũng đẹp và quyến rũ nhường nào.

Chị đi trước tôi lắc lư cặp mông tròn xoe xoe thật kích thích. Tôi khi ấy không biết ma xui quỷ dẫn lối thế nào mà bỗng tiến sát lại chị, thòng tay vung vẩy để nó chạm vào mông và đùi chị. Chị quay lại nhìn tôi, là một phát lườm, nhưng tôi cảm nhận được là lườm yêu và không hề cảm thấy sợ sệt. Một phần vì trước đó hai chị em đã nói với nhau khá nhiều chuyện và tìm thấy một sự hợp nhau khó giải thích.

Chị để tôi vào rửa tay chân mặt mũi và đi ra ngoài phòng trước. Tôi không nhận thức được mình vừa hành động đúng hay sai nhưng quả thật tôi muốn mọi chuyện đi xa hơn nữa. Tôi, sinh viên năm ba, quả thật là chưa được xoạc nhiều, nên có vẻ rất ham, và thường ủ trong đầu những ý nghĩ đen tối.

Đứng soi gương hồi lâu, nhìn thẳng vào mắt mình để tự nhủ phải kiềm chế lại, tôi ok với phương án sẽ ra cảm ơn rồi chào về luôn. Nhưng khi ra phòng khách đã thấy chị đang ngồi gọt táo. Chị chủ động ngồi hếch sang một bên bảo tôi ngồi xuống bên cạnh. Tôi ngoan ngoãn nghe lời. Tôi lại liếc nhìn sang chị, từ chiếc răng khểnh, xuống đến vùng ngực nở nang ẩn sau lớp áo đen, rồi xuống cặp giò trắng nõn.

Ôi đù! Không phải là chiếc quần short jeans khi nãy nữa mà bây giờ là chiếc quần hoa mỏng tang, loại quần chun mà các chị em vẫn thường hay mặc ở nhà. Chị thay lúc nào mà nhanh thế! Tôi như cảm thấy có điều gì sai sai rồi, vội vàng nhìn quanh, và phát hiện ra các cửa nhà đều đã được đóng kín. Chị vừa cười vừa đưa cho tôi miếng táo, động tác lắc lư người thật không tự nhiên, nhưng tôi thấy chân chị đã để lệch sang chạm vào chân tôi, và người chị tỏa ra một thứ mùi thơm nhè nhẹ. Tôi chính thức bị đánh gục.

Tôi nằm đè lên chị, ngay trên chiếc ghế sofa, lột được áo và quần chị ra rồi, bắt đầu bóp vú và vét máng. Tôi thích vét dù không có nhiều kỹ năng. Chị thì có vẻ thích được vét, nên mấy lần tôi đã định thoát ra để nhường khu cấm địa cho chim nhưng đều bị chị dùng tay ghì đầu tôi lại. Mãi sau tôi mới được nhét vào, nhấp và xuất trong. Đó là lần đầu tiên tôi chơi trần. Ban đầu chị phản đối vì không có bao, nhưng sau rồi cũng chỉ rên lên ú ớ ú ớ dâm dật.

Suốt cả quá trình ấy chị chỉ nói với tôi hai câu. Câu 1 là: Thanh niên cũng lớn rồi, sau đi đâu thì nên có bao để sẵn trong người. Câu 2 là hỏi: Em có người yêu chưa. Lúc ấy tôi đang mải bóp vú và vét máng, không tiện nói gì, chỉ đáp lại bằng một lần gật đầu và một lần lắc.

Thật là mỹ mãn. Được ăn, được nói lại được gói mang về nữa. Kể từ lần gặp chị, tôi bắt đầu có sở thích nhân trần, có thói quen nhét một chiếc bao cao su vào ví. Nhưng dù sao mọi chuyện xảy ra cũng vẫn cứ là sai trái, và tôi đã không gặp lại chị một lần nào nữa dù chị sau đó có một lần nhắn tin hỏi, em đang làm gì đấy, có rảnh không…

Tôi đứng ở ban công, vứt phụp cái tàn thuốc xuống dưới sân, cười nhẹ, tự thấy mình không mang một vẻ đẹp gì đó kiểu gợi dục, nhưng lại rất cuốn hút phụ nữ theo kiểu tình một lần như thế. Căn bản cũng là do mình dễ dãi nữa, dễ như phò vậy!

Tôi tự nhủ, sau này có Thương rồi, tôi sẽ không bao giờ làm chuyện đó với một cô gái hay người đàn bà nào khác, thậm chí cũng không thèm nghĩ luôn. Trong tâm trí tôi bây giờ chỉ có Thương. Thương. Và Thương mà thôi.

Người đâu mà thiêng. Vừa nghĩ cái là xuất hiện luôn:

– Chúc bố Cẩm Vân ngủ ngon nhé. – Thương nhắn tin trên Zalo kèm theo một cái emo ngộ nghĩnh.

Tôi cười khẽ một cái, gõ “Chúc mẹ Cẩm Vân ngủ ngon” nhưng không dám enter, xóa đi, thay bằng một emo trái tim.

Hôn nhẹ lên cái hình nền điện thoại. Không biết ai sẽ là người may mắn trưa mai được mình mời ăn đây…






















Còn tiếp…
 

ỐC kute

⚡ʙᴀᴅ ԍιʀʟ
#14
45


Tôi thật sự không biết nên khoe tấm hình nền điện thoại cho ai đầu tiên, vì dù sao đó cũng là chuyện hết sức… nhạy cảm! Khoe với mấy thằng bạn thân thì sợ nhỡ chúng nó cũng là checker, lại phá lên, ô đm tao gặp em này trên giường rồi, lưng có hình xăm, da thì trắng, vú thì to, mông thì mẩy tròn căng đét; lúc đấy thì chết nhục. Còn nếu mà khoe với mấy em gái bánh bèo có khi sẽ bị cố tình lờ đi, hoặc Gato chưa biết chừng, vì trong mấy đứa tôi quen thân, chả đứa nào nom ưa nhìn như Thương cả. Nghĩ ngợi suốt đêm vẫn chả ra ai, chìm vào giấc ngủ lúc nào không biết. Đêm hè nóng nực, đóng kín cửa bật điều hòa ngủ ngon lành, mỗi tội sáng hôm sau dậy khô cong cả họng, lại còn dậy muộn, không kịp ra công viên chạy bộ, thấy người thật uể oải thiếu sức sống.

Ò í e ò í e… Tiếng chuông điện thoại là bản nhạc Xcingular Tune vang lên trên chiếc BllackBerry Porsche Design P’9981 màu bạc. Tôi ti hí mắt mở ra xem ai. Thằng Khánh.

- Ăn lồn rồi Tèo ơi. Đứt mất mẹ 20 củ rồi.

- Làm sao?

- Địt con mẹ. Tao dốc theo mày bay mẹ hai chục củ rồi. Như lồn.

- Hai chục chứ đáng nhiêu đâu. Nay thua mai gỡ, lo gì. Đang mệt bỏ mẹ vừa sáng ra đã hãm tài thế. Để tao ngủ

- Fuck! 8 rưỡi sáng rồi còn ngủ con cẹc à. Mau ra đây cứu tao. Đéo gì vừa ốp phát đầu đã bay luôn nửa vốn

Á đù! Tôi hoảng hồn thao láo mắt nhìn lên đồng hồ. Hóa ra là 8 rưỡi chứ méo phải 7h kém 20. Chưa bao giờ tôi dậy muộn mà với sự uể oải như vậy cả. Kết quả của một đêm nhìn chằm chằm vào cái màn hình điện thoại.

- Đang đâu?

- Café Eden

- Là đâu?

- Gần Nhà thờ

- Mày biết tao ở đâu không mà hẹn ra đấy? Chạy về Cầu Giấy đi. Thằng khùng!

- Bố hẹn mày ra đây là có lý do cả. Nhanh cái chân lên.

Sao vừa sáng ra đã bực mình thế không biết. Đã không được vận động tay chân gì thì chớ, lại còn đi xa tít mù tắp để uống cốc café, lại còn nghe cái tên Tây Tây hãm đéo chịu được, Café cứ tìm quán vỉa hè, view nhìn ra hồ nước là sướng nhất. Vừa nhấp ngụm café đắng đắng vừa nghĩ sự đời. Cảm giác nó còn người lớn tý. Chứ mấy cái quan Tây Tây, kiểu gì cũng toàn mấy đứa trẻ ranh đến check in chứ biết đéo thưởng thức café. Chưa kể, ngồi vỉa hè ngắm dòng người qua lại cũng rất thú vị. Vào hè rồi, những buổi sớm thế này được ngắm giò các cô gái Hà thành lượn lờ trước mắt, cũng kích thích lắm!
 

ỐC kute

⚡ʙᴀᴅ ԍιʀʟ
#15
Sau rất nhiều sự luồn lách thì tôi cũng tìm đến được cái quán café có cái tên Eden, nghe tôi liền nghĩ ngay đến chàng cầu thủ Eden Hazard, tài năng, nhưng lại đang thi đấu cho CLB mà tôi ghét thứ nhì, chỉ sau ghét MU vô đối. Và quả nhiên đéo sai, đi qua mấy gian phòng của quán thấy rõ ràng ràng là chỗ cho trẻ trâu rồi. Màu sắc thì lòe loẹt, tôi cảm tưởng như mình là một thằng gay vậy.

Nhưng thằng Khánh đang ngồi ở bàn ngoài sân thượng, nhưng tôi đã thấy thằng mặt loz này thật sáng suốt và có gu thẩm mỹ không tệ. Không gian ngoài kia tràn ngập ánh sáng và màu sắc thiên nhiên. Bầu trời trong xanh nắng vàng rực rỡ gió hiu hiu thổi thời tiết mát mẻ. Tôi lấy lại được chút sảng khoái trong người và càng thấy yêu đời hơn thì trước ngay tầm mắt mình là một cảnh tượng vô cùng thanh bình. Mai nhà thờ cổ kính rêu phong khiến tôi nghĩ ngay về quê ngoại – Hải Hậu, Nam Định – nơi cũng có rất nhiều tháp chuông nhà thờ cổ kính trang nghiêm.

- Ê mày. Khéo chọn chỗ đấy. Tao thích. – Tôi vỗ vai thằng Khánh 1 phát, nhưng chỉ dám vỗ yêu chứ không vỗ mạnh, vì dù sao nó cũng đang buồn vì mất 20 củ, trong khi lại là nghe theo sự tư vấn đầu tư của tôi.

Khánh không nói gì, nhìn tôi lườm lườm, nhưng không giấu nổi được cái cười đã thường trực trên nét mặt, cố hãm lại, nhưng đã trực trào ra.

- Tèn ten… Nhìn đi…

Dương 20.030.000. Ôi cái đệch. Hóa ra thằng này vừa ăn được hơn hai chục củ chứ thua lỗ mẹ gì. Tôi thấy nó cười như thể vừa trúng xổ số giải độc đắc trị giá 3 tỷ. Cũng dễ hiểu. Lần đầu tôi kiếm chac được từ mấy kênh online, chắc chỉ đôi ba củ thôi, có khi còn sướng hơn gấp trăm lần nó bây giờ, còn như vừa được nện nhân trần hoa hậu 2-3 shot chứ trúng xổ số thì vẫn chưa ăn thua. Đấy là câu chuyện của 5-6 năm trước rồi, và là do tự tôi mày mò ra chứ chả có thầy nào hướng dẫn, cầm tay chỉ việc như thằng Khánh.

- Địt mẹ. Đã bảo mà. Nghe tao thì sống. Khoản này tao chuyên gia mẹ rồi.

Thằng Khánh không nói gì, vẫn cứ huơ huơ cái màn hình điện thoại có biểu đồ lên xuống của dòng tiền với con số chốt gần 1000 USD quy đổi thành hơn 20 triệu trước mắt tôi. Nó không ngậm được mồm, đầu thì cứ lắc qua lắc lại, mắt thì híp vào, da thì đen nhẻm công thêm hàm răng trắng bóc, tôi đã liên tưởng nó đến một con chó thui! Nhìn vẻ mặt phấn khởi của nó, tôi không nỡ cho nó biết một cái sự thật, nay kiếm được con iPhone, nhưng có thể mai sẽ mất một chiếc AirBlade, và ngày kia lại kiếm được con Morning. Theo cái nghiệp này, dám chơi dám chịu, dám chấp nhận. Tôi thì thấy mình đã lấn sân hơi sâu rồi, đang tìm đệ để truyền nghề, còn mình thì chuyển sang một mảng mới, nghe có vẻ đếch liên quan đến MMO lắm. Nông nghiệp sạch – Nông nghiệp Công nghệ cao. Kiểu trồng rau trên Zalo đó.

Thương là người đầu tiên tôi chia sẻ về ý định chuyển đổi nghề nghiệp. Cô ngây thơ hỏi tôi, làm Nông nghiệp là làm gì hả anh, anh đi chăn lợn à. Tôi không biết nên trả lời cô thế nào, mới gật gù bảo, ừ đúng rồi em. Thế là cô gọi tôi bằng những cái tên hết sức đáng yêu như: Con Lợn Tèo, Tèo Lợn, … Một ngày, cô rúc trong lòng tôi hỏi, anh ơi, anh có nhớ em nhiều không. Tôi thấy bọn con gái vẫn hay có những cau hỏi ngu ngơ kiểu thế, mới gật gù bảo, có, có chứ, anh lúc nào chả nhớ em, anh nghĩ về em nhiều như nghĩ về lợn vậy. Cô bẹo má tôi một cái, cười hihi bảo: "Đồ đáng ghét". Dễ thương không chịu được. Đó là vào một ngày Tháng 6, trời giữa mùa hè đổ lửa, nhưng những hạt mưa đã lấp ló sau mấy lùm cây.

- Cuối tháng vào Tây Nguyên với tao không?

- Tỉnh nào? Có việc gì?

- Vừa đi chơi, vừa đi thăm trang trại của ông anh tao. Tao nghĩ là mày cũng thích vụ này nên tao mới mời.

- Kinh nhể. Xông xênh thế. Vừa kiếm được tiền đã bao bạn đi chơi luôn rồi hehe. Đúng là anh em tốt

- Ơ đâu. Tao có nói là bao đâu. Mày tự chi vé mày chứ. Vào đấy ông anh tao bao ăn ở đi chơi thôi. Chứ giàu như mày cần gì tao bao mấy đồng vé máy bay

- Cái địt. Thế mà tưởng. – Tôi cầm cái điện thoại trên tay ném cái phụp vào lòng nó, vốn đang ôm cái gối. Nó luống cuống giơ tay ra đỡ.

- Á đù. Em nào đây? Xinh mày! –

Thằng Khánh nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại tôi, há hốc mồm, trợn ngược mắt. Tôi thật sơ ý vì vốn dĩ đã chẳng muốn cho đứa nào trong đám bạn nhìn thấy hình Thương, vì rất có thể là “người quen”, nhưng có vẻ cái động tác kia là nó quá lâu rồi chưa thấy ai dễ thương như vậy. Nó còn nhận ra khóm hoa đằng sau Thương là cảnh vật trong vườn nhà tôi. Ai chứ thằng Khánh thì tôi lại yên tâm hơn, vì trong số 4 đứa chơi với nhau, thằng Khánh là đứa ngu về gái nhất. 26 tuổi chưa một mối tình vắt vai. Tôi thậm chí còn nghi ngờ chim nó không biết đã mở mắt chưa không nữa. Nó ngủ chung giường với tôi suốt hai năm đầu Đại học. Tính hơi tồ tồ, nhưng tốt bụng, và đặc biệt rất hay chém gió về gái, như kiểu giáo sư vậy.

- Người yêu à? Mày bỏ hẳn em Oanh rồi à? Thấy em Oanh cũng ngon mà. Nhưng không bằng em này.

- Yêu đương gì. Con em ấy mà – Tôi giật lại cái điện thoại trong tay nó, đút vào túi. Tôi cảm thấy mình hơi ngượng ngượng đỏ mắt thì phải, mặt cúi gằm, không dám ngước lên nhìn nó.

- Em mày à. Thế giới thiệu tao đi. Tao làm anh mày lâu quá rồi giờ thích chuyển xuống làm em.

- Anh con cẹc. Thằng nào đẹp trai làm anh. Còn em tao thì cũng không thể giới thiệu cho thằng mất dạy như mày được. Ok, thằng em?!

Khánh nó lườm tôi ra mặt nhưng không nói gì nữa, nhìn xa xăm. Tôi thì thầm nhủ, tổ cư mày, hỏi nữa đi, khen nữa đi, để tao có cơ hội phọt ra, ừ đấy, người yêu tao đấy, mới tán đổ, cuối năm cưới, đặt tên con gái đầu lòng là Cẩm Vân. Thế mà nó đéo hỏi thêm câu gì cả. Đúng là thằng tồ. Khua may múa mép tý có phải trưa tao sẽ dẫn đi nhà hàng 5 sao đãi một bữa long trười lở đất không, đằng này khen được có 1 câu, tao chưa đủ phê, nên chỉ dẫn đi ăn bún đậu mắm tôm thôi, cho về đi ỉa té re chết cụ mày đi. Mà thằng Khánh tên nick facebook nó để tiếng Pháp, cái gì mà đọc cũng như kiểu Terre Blanc, chúng tôi vẫn thường gọi bằng cái tên thân thương là Khánh Té Re


Xen giữa khoảng thời gian khi tôi gặp Khánh đến khi chốt bay, tôi còn gặp nó và 2 thằng bạn thân cùng nhóm là Tiến và Hậu thêm hai lần nữa, đều là ở trên quán nhậu và thằng Khánh trả tiền. Nó khởi đầu suôn sẻ, cá kiếm tốt nên trong tầm nửa tháng đã lời gần trăm củ. Vừa là để cảm ơn mấy thằng bạn, vừa là để trả lại những bữa trước mà chúng tôi đã bao nó. Trong 4 đứa thì thằng Khánh lận đận hơn, trải qua một quãng thời gian dài dài thất nghiệp, suy sụp, kiếm không đủ ăn chứ đừng nói đến góp tiền chơi bời cùng anh em. Nhưng những điều tươi sáng hơn đã bắt đầu đến với nó. Tôi thật sự mừng cho nó, nhưng vãn cay nó một điều. Nó không úp mở tiết lộ gì về chuyện tôi có em gái xinh tươi như hoa khôi đặt trên hình nền điện thoại cả, thành ra tôi chưa có dịp nổ cùng đám bạn. Mãi đến lần gặp thứ hai, thằng Khánh mới nói khi thấy tôi chợt cố ý mở điện thoại lên trước mặt chúng nó.
 

ỐC kute

⚡ʙᴀᴅ ԍιʀʟ
#16
46



Thương đang ngủ, và chỉ có Ngọc ở đó. Cô đã tạm đứng ra làm một số thủ tục cần thiết để Thương nhập viện. Theo sợ bộ ban đầu thì chấn thương của Thương không có gì nặng lắm, chỉ là bị sốc tâm lý và choáng, chân có vài vết xước và bầm tím. Ngọc không ở lại thêm lâu nữa mà xin phép về trước, bảo bàn giao lại Thương cho anh đấy. Tôi thấy Ngọc như muốn giấu tôi điều gì, hoặc là cô quá mệt sau một đêm túc trực bên Thương.

Tôi kéo ghế ra sát đầu giường, ngồi ngắm nhìn thiên thần nhỏ của mình. Không đếm nổi đã bao nhiêu lần ở bên cô lúc ngủ, nhưng có lẽ đây là lần đầu tiên tôi ở cùng Thương mà không ôm ấp, vuốt ve, sờ soạng. Tôi ở hẳn bên ngoài cô, không một chút động chạm nào, và được thấy đôi mắt ấy đang nhắm nghiền, nhưng vẫn toát lên vẻ mộng mơ và còn như đang cười một cái rất khẽ. Má Thương có một vết thâm nho nhỏ, nhưng chẳng làm giảm đi tẹo nào nét trẻ trung, tươi rói rạng rỡ toát lên trên khuôn mặt ấy cả. Tôi nắm tay và khẽ đặt lên đó một cái hôn.

Tôi dọn dẹp lại trên bàn. Mấy quả cam lăn lốc bên túi vỏ. Mấy hộp sữa. Mấy gói cháo dinh dưỡng, kiểu loại cho người bệnh không ăn được cơm. Xếp gọn lại, cho vào thùng rác mang ra ngoài vứt. Tôi có tính gọn gàng. Cứ thấy cái gì không ở đúng vị trí của nó là đâm ra khó chịu. Kéo lại tấm rèm cho bớt nắng, tôi thấy ngoài kia trời đã bừng sáng. Những tia nắng nghịch ngợm xuyên qua từng kẽ lá ngọn cây, rọi thẳng vào những tòa nhà cao vun vun sơn màu trắng toát trong khu đô thị Times City của tỷ phú Phạm Nhật Vượng. Đụ má. Bao giờ tôi mới có một gia đình nhỏ để chăm sóc, sống trong căn hộ khang trang như thế này đây? Thật buồn cho thằng giám đốc quèn chuyên chạy bùng quảng cáo facebook, đi trade coin, chơi chứng khoán mà người ta vẫn gọi bằng mỹ từ là “đầu tư tài chính”, rồi lại đang ấp ủ những kế hoạch làm Nông nghiệp sạch. Suy cho cùng, tôi vẫn chỉ là giọt nước bé nhỏ, khép mình trong thế giới của những người siêu giàu.

Buồn ngủ vãi lìn. Cả đêm qua chưa được ngủ rồi. Từ lúc nhận được cuộc gọi của Ngọc tôi luôn trong trạng thái bất an. Đặt vé, bay, về tới Vinmec, tất tần tật trong 10 tiếng đồng hồ. Và 10 tiếng ấy không hề chợp mắt. Gục đầu xuống nệm giường cạnh Thương, tôi ngủ thiếp đi…

- Ái dà! Địt mẹ!

- Yên nào.

- Em làm cái gì thế!

- Để yên. Em thấy anh có sợ tóc bạc này. Nhổ đi nhìn cho đỡ già. Người gì hai mấy tuổi đầu đã già như ông cụ

- Anh nhìn như ông 40 tuổi mà. Tính nết của ông già 60. Nhưng xoạc thì như thanh niên 20

- Đúng thật. Tóc bạc hơi nhiều đó nha. Em nhổ cho anh được mấy cái rồi đây. – Thương vừa nói vừa chìa cho tôi xem thành qua của mấy phút tí toáy. Và địt mẹ! Toàn tóc đen!

Tôi nắm tây Thương âu yếm:

- Thương của anh bị đau ở đâu để anh xoa bóp cho nè

- Đây. Đau chỗ này. Chỗ này. Chỗ này nữa… - Thương vừa nói vừa chỉ vào bắp chân, 1 chỗ ở đùi, rồi lên 1 chỗ ở mông đầy ẩn ý. Tôi bật cười theo. Cười trừ vậy thôi chứ chả nghĩ được điều gì đen tôi cả. Tại sao lại chỉ vào mông trong khi cô còn một vết băng ở trên trán nữa nhỉ? Khó hiểu.

- Có anh đây rồi. Thương không phải sợ nữa nhé. Chỗ nào đau anh sẽ xoa cho hết đau. Đứa nào trêu anh sẽ đánh cho nó 1 trận.

Đệch. Những tưởng lời yêu thương đó sẽ khiến cô vui vẻ thích thú hào hứng, ai ngờ cô quay ngoắt vào trong giận dỗi, hỏi gì cũng không nói, thỉnh thoảng lại còn sụt sịt giả khóc. Được một lúc thì ngủ lăn quay ra ngáy khò khò. Bố khỉ!

30 phút sau…

- Vào đi em. – Tôi dỡ ghế cho hai đứa ngồi – Thương đang ngủ, mình ra ngoài đi – Tôi chỉ tay ra phía hành lang gần khu sân công cộng, có mấy cái ghế đá ở đó. Nam và Hằng khẽ gật gật đi theo.

Tôi đi trước hai đứa nó đi sau. Những bước chân nhẹ nhành không một tiếng động. Trời hửng nắng vàng vàng. Vài khóm hoa lung lay trước gió. Hoa gì tôi cũng chẳng biết nữa. Trong đầu tôi bây giờ ngoài Thương ra, tất cả đều chỉ là vu vơ, từ chuyện trời đẹp nắng vàng, hoa đung đưa trước gió, và kể cả hai đứa người quen đang ngồi bên cạnh, tôi xem chúng đều là thứ vô hồn. Tôi đã nặng trĩu rồi, mà địt mẹ, hai đứa kia cũng đéo chịu mở lời. Tất cả im phăng phắc. May sao trong khung cảnh im như tờ ấy có tiếng chuông tin nhắn nổ như pháo ở điện thoại tôi, khiến tôi có việc để làm.

- Hi

- Hề lố ô ô ô

- Ai zậy ak

- ?

- …
 

ỐC kute

⚡ʙᴀᴅ ԍιʀʟ
#17
- …

Kết quả của ngày hôm qua khi tôi đang còn ở trong Tây Nguyên, sử dụng chức năng “Tìm quanh đây” của zalo. Nay mới bật cái điện thoại phụ lên, thì ra cả đống tin nhắn phản hồi như thế. Cứ như bình thường thì tôi đã có dịp trổ tài đong đưa cửa cẩm mấy em gái trong đó rồi, nhưng lúc này đây, nó chỉ là cứu cánh cho tôi trong lúc không biết bắt đầu câu chuyện thế nào với hai đứa kiệm lời kia. Nhưng đúng khi tôi chăm chú nhất vào cái điện thoại của mình thì con Diễm Hằng mở lời:

- Thương thế nào rồi anh?

- Uhm em. Cũng không nghiêm trọng mấy đâu. Có vẻ tâm lý Thương chưa ổn định lại thôi.

- Em xin lỗi…

Câu xin lỗi của nó chợt làm tôi hơi chột dạ. Ủa xin lỗi cái đéo gì thế nhỉ. Tôi không nói gì, để xem nó nói tiếp như thế nào.

- Em xin lỗi anh ạ - Thăng Nam chêm vào thêm.

Đến lúc này thì tôi thật sự thấy đéo ổn rồi. Ngước lên nhìn thẳng vào nó. Bằng ánh mắt không phải ngạc nhiên, mà là nghiệm nghị, gần như là lườm. Nó cúi gằm mặt.

- Em thật sự không cố ý. Em chỉ đẩy nhẹ nhưng Thương ngã đúng vào cạnh tường…

Á à! Hóa ra là nó. Vậy mà tôi cú tưởng Thương bị thằng khách nào hành hung. Hóa ra là thằng Nam!

Tôi không nói gì, đứng phắt dậy, túm lấy cổ áo thằng Nam rồi tống một phát trời giáng vào mõm nó.

- Địt mẹ! Mày à! Hóa ra là mày à! Địt cụ mày! Để bố dạy cho mày bài học!
Thằng cu con gầy gò ôm đầu chịu trận, không hé răng nói một câu.


- Ngon thì mày đánh đi. Côn đồ như hôm qua bố mày xem nào. – Tôi vừa nói vừa tọi thêm hai tọi nữa, một vào mặt, một vào bụng. Nó bắt đầu quằn quại hơn và vung tay chân phản đòn.

Con Hằng xí xớn xổ vào can khóc anh ơi đừng, đừng anh ơi… đúng kiểu phim sex. Nhưng tôi để ý đéo đâu. Nó hét lên rồi có hai ông bảo vệ ở đâu chạy đến can tôi ra rồi gọi lên phòng an ninh giải quyết vì lỗi gây rối trật tự an ninh bệnh viện. Mấy ông bà già đang đi dạo trong vườn cũng đứng xun xoe lại bàn tán… Địt mẹ chứ. Mới tẩn được 3 cái, chưa bõ!

Lên phòng an ninh, có hai ông bảo vệ ngồi ở đấy, bảo lập biên bảng sự việc. Tôi cra thăng Nam ngồi im không nói gì, chỉ có con Hằng thì luôn cái mồm, vừa giải thích là hiểu nhầm thôi, vừa nhận lỗi hết, rồi chào cho hai đứa về luôn. Tôi ngồi lại cho anh bảo vệ nhắc nhở trước khi quay lại với Thương.

Tôi đúng kiểu lâu ngày chưa được giãn gân cốt nên đấm thằng Nam xong 3 quả vẫn thấy tay chân ngứa ngáy kiểu gì ấy. Chả thế mà khi tôi lên với Thương, khi cô đã tỉnh táo và đang ngồi giường rồi, thấy tôi thì hỏi “anh đi đâu mà như đánh nhau về thế”, thì tôi đã định quại luôn cho cô một trận rồi. Đậu má! Ghét thế không biết. Giá là thằng khách ất ơ nào đá đánh Thương hôm qua thì đéo sao, đằng này lại là thằng Nam. Và vì là thằng Nam nên tôi thấy ghét Thương. Ờ! Liên quan vãi.

Ngay hôm sau Thương ra viện. Chỉ là mấy vết bầm tím tay chân thôi, không sao cả. Có vết thương trên trán do đập đầu vào tường, nhưng chụp chiếu cả rồi, không bị chấn thương sọ não gì hết. Bác sỹ kê cho một đống thuốc, gồm cả thuốc giảm đau, thuốc bôi da liền sẹo,… Tôi gọi thằng Khánh đến xin một cuốc xe về Hồ Tây. Nhà nó ở ngay gần bệnh viện, và nhà nó có con xe để không suốt. Tầm này chắc nó cũng đang rảnh rỗi. Gọi nó đi cho nó đỡ ham mê vào mớ “đầu tư tài chính” hỗn độn mà chính tôi bày đầu ra cho nó theo.

Thương về nhà và bảo tôi cứ về đi, không cần ở lại với em đâu. Thì tôi về chứ ở lại làm gì. Cũng còn bao nhiêu việc. Đang tính quay lại Đắc Lắc để xử lý nốt mấy việc như kế hoạch lúc đầu, nhưng thật ít động lực. Công việc không khả quan đã đành. Mấy em gái hôm qua tôi add friend, sau khi vào soi kỹ, thì cũng thấy chả có gì là hấp dẫn cả. Tiền vé máy bay, thà rằng, cứ ở HN này cũng gặp được mấy em phò củ quả ngon như Ngọc Trinh rồi. Là tôi nghĩ vậy chứ từ hồi biết Ngọc, biết Thương tôi nào có nghĩ đến người con gái khác.
 

ỐC kute

⚡ʙᴀᴅ ԍιʀʟ
#18

- Ô lạ hây! Nay lại gọi bạn đi rượ ốc cơ đấy. Khánh Dạo này kiếm chác chắc ổn lắm mới nhớ tới bạn bè.

- Thím khách sáo quá. Anh em thỉnh thoảng gọi đi tâm sự tý chứ đéo gì đâu

- Sao không gọi hai thím kia ra

- Chúng nó bận rồi. Một thằng đi chơi với gấu. Một thằng gấu bắt đưa đi chơi.

- A ha! Ra là vậy! Thế sao thím không nghĩ tối nay tôi sẽ qua thăm Thương nhỉ. Ai chả có người yêu. Có mỗi thím Khánh vẫn FA haha

- Ê. Thương đỡ chưa?

- Đỡ rồi. Xây xát tý ấy mà

- Mà em ý bị sao vậy.

- À… ờ…. Tôi kể với thím còn gì. Em ý trượt chân ngã xuống cầu thang

- Có thật là trượt chân ngã cầu thang không?

- Ơ… Thật mà! – Tổ sư thằng Khánh này, mày đang hỏi cái gì thế, tôi thầm nghĩ vậy, và thấy thật sự bối rối trước câu hỏi của thằng Khánh, không nghĩ nó quá tò mò đến vậy để chuẩn bị trước.

- Mà Thương bị vậy khéo phải nghỉ học à? Em ý đang học Cao đẳng Du lịch chỗ Hoàng Quốc Việt à?

- Chắc thế. Mà học tín chỉ thì nghỉ mấy buổi có sao đâu. Trước thím với tôi chả bùng học suốt đấy thây. À, còn nhớ thằng Huy lớp Pháp 2 không? – Tôi cố tình lái sang chuyện khác để thằng mặt lồn Khánh đừng hỏi gì về Thương nữa, nhưng có vẻ tôi thất bại.

- Mà Thương nó đi làm thêm gì à, sao mà hôm nọ trên xe tôi nghe thấy bảo khách khứa gì xô ngã chứ không phải tự ngã vậy?

- Ơ địt mẹ hỏi lằm hỏi lốn. Mày đang tra khảo tao đấy à Khánh?

- Gì thế? Tao quan tâm tao hỏi chứ có gì đâu. Nóng tính vờ lờ. Tý rượu xong làm tý massage không?

- Không. Giờ tao về với Thương đây.

- Thương. Thương. Lúc cục cứt nào cũng Thương. Tèo! Mày có biết nó làm gái không hả?

- Á à! Địt cụ! Mày nói cái gì thế!

Tôi đứng dậy quại cho thằng Khánh ngay một đấm giữa mặt. Cú đấm trời giáng này lẽ ra phải cho thằng Nam mới đúng nhưng thằng Khánh số đen. Đang bí bách lại cứ gợi khơi khơi ra.

- Á à! Mày lú rồi à Tèo! Tao là bạn mày đấy! Mày đấm bạn vì một con phò à!

- Mày biết hơi nhiều rồi đấy Khánh! Tao biết hết. Và tự tao xử lý được! Mày im cái mồm mày vào!

Rót phần còn lại của chia rượu ra hai cái cốc to, tôi giao hẹn với nó, uống hết chén này đi, anh em mãi là anh em, còn chuyện của tao, tao sẽ xử lý được, cảm ơn mày đã quan tâm. Hai thằng tu ừng ừng cái hết mẹ nửa cốc táo mèo rồi ngất ngưởng gọi tắc xi về. Thật may là quán ốc vỉa hè lúc đó chẳng có mấy khách, không thì sẽ làm trò cười cho tất cả, hoặc gặp phải mấy đứa lắm mồm nó khích cho, sẵn có tý men trong người chúng tôi lại làm mọi chuyện đi quá giới hạn.

Tôi về nhà nằm ềnh ra nệm ngủ tít mít nhưng 3h sáng đã lồm cồm bò dậy uống nước. Chắc uống phải rượu đểu hay sao mà đau đầu quá, khát nước nữa.

Với tay lấy cái điện thoại, mở ra đọc một tin nhắn:

- Anh ơi. Ở một mình em thấy sợ huhu – tin nhắn lúc 0h24p:oops:

 
Top Bottom