Gái Dzữ - Full

lặng lẽ

Mem lão thành
Thành viên BQT
MOD
Công Thần VNanchoi
#41
P:22:oops:

Mọi việc thuận lợi được tầm 1 tháng thì bỗng nhiên nhà em gặp trục trặc. Thấy bên dịch vụ họ trả lại tiền đặt cọc. Người làm hôn thê giả với bố em có chuyện gì đó mà không làm được… Còn họ chỉ làm theo kiểu đi du lịch… thì đi làm gì, sang đó trốn lại đi làm mà bị cảnh sát tóm được thì có đường về nước nên nhà em không nghe.



Họ thì bảo gần 1 năm nữa mới có người thay được. Mà như thế là em 18 tuổi rồi nên bố em không nghe. Đại loại là em còn nhớ như vậy. Thế bố em quyết định là thôi, ở lại VN làm ăn cũng được, còn em sẽ tiếp tục đi học như bình thường. Em biết được cũng mừng, thôi thì không đi ở nhà với gái cũng được. Thế là chiều hôm ấy em chạy sang nhà gái.


– Hôm nay em đi chơi với anh nhé.
– Sao vậy ? Đi đâu?
– Thì đi chơi như hôm nọ ấy.
– Em… Em không đi ( gái nhăn mặt )
– Sao?
– Anh… Anh sắp đi rồi chứ gì… Huuu. Em ghét anh.
– Ơ… Ngốc này thật ra anh vui quá nên rủ em đi đấy.
– Vui cái gì?
– Anh không phải đi nữa rồi.
– Thật …thật không hả anh… Hay anh nói dối em…!
– Thật mà. Nói dối làm gì.

Rồi em kể cho gái nghe mọi việc, gái vui lắm, mừng chảy cả nước mắt. Hai đứa lao vào ôm rồi hôn, gái chưa bao giờ chủ động như vậy cả. Em lúc đó cũng phê quá mà quên hết cả trời đất. Tự nhiên lại được ở bên nhau bảo sao không vui cho được. Em bế phốc gái lên giường rồi lại tiếp tục hôn, chả hiểu máu đàn ông thế nào mà em… cởi áo gái ra, từng chiếc cúc bung ra, để lộ ra làn da trắng ngần… Tay thì bắt đầu hoạt động, hết lên trên rồi xuống dưới, vuốt má gái rồi lai xuống mông… Gái nhắm chặt mắt, người thì run lên… Em đang sờ tay xuống quần ( Gái mặc quần chun mà ) kéo xuống đến gần nửa thì … gái nắm chặt tay em lại
– Anh ơi… em sợ…
– Không sao mà…

Em cứ tiếp tục, nhưng em chợt thấy gái khóc… giọt nước mắt lăn dài trên đôi má ửng hồng kia… Lúc đó em bỗng tỉnh ra … và không biết mình đang làm cái trò gì nữa…
– Anh xin lỗi… anh…
– …
– Anh không làm vậy nữa đâu
– Anh… anh thích lắm à… nếu anh muốn thì em… em… cho anh đấy
– Anh yêu em mà nên em đừng nói như vậy.
– Em cũng thế. Em sẽ giữ cho anh mà.
– …
– Anh hư lắm đấy nhé
– Ừm. Hì. Vậy anh sẽ đền cho em, chúng mình đi chơi nhé. Em thay đồ đi
– Hi. Chụt. Lần này em sẽ đưa anh đi
– Cái gì… Em dẫn anh đi chơi á
– Ừm. hì ( Gái chu môi lên cứ như là tự hào lắm ấy )
– Vậy hả ! Thế chuẩn bị tiền chưa ? Anh đi linh tinh lắm đó nha
– Rồi. Anh yên tâm. Em rủ anh cơ mà. hii
– Thế em mang bao nhiêu.
– 20k
– Cái gì cơ !! 20 hay là 200
– 20k
– Ặc, 20 nghìn thì làm được cái gì ? Em có keo quá không đấy…
– Nhiều thứ mà… em mua 2 cái ốc quế, còn thừa tiền thì mua kẹo cao su, bọn mình vừa đi dạo vừa ăn
– À… lại còn thừa được tiền để mua kẹo à… Vậy em đi một mình nha. Anh về

“Á… Đau…”

– Về thử đi, xem em có giết anh không ?
– Đùa tí mà, làm gì mà ghê vậy. hehe
– Hi. Em nói vậy thôi chứ em muốn đi dạo với anh

Thế là gái khoác tay em rồi hai đứa đi dạo quanh hồ, gái mua kem cho em rồi hai đứa ba hoa đủ điều nói hết về học tập rồi quay sang dự định tương lai … ( mà chả hiểu sao cứ đứng bên cạnh gái là em có thể nói thần nói thánh được, chứ bình thường im re), em nhìn gái vui lắm. Chưa thấy lúc nào gái cười tươi đến vậy, đôi môi mỏng, hồng nhạt kia cứ mấp máy làm em phê cmnl…


– Anh… Anh nhìn gì thế?
– À… Ờ… Môi em xinh thật
– Hi. Anh này … Cứ trêu em hoài à
– Thật mà… Cho anh hôn nhé
– Dạ… Ơ… Nhưng mà…

Gái chưa kịp đồng ý thì em đã kéo sát người lại và … em cảm giác lúc đó hình như là bản thân bị nghiện hôn hay sao ấy … gái bất ngờ lắm nhưng cũng đáp lại nhẹ nhàng không kém phần nóng bỏng. Em dứt ra… gái thì cứ tròn mắt nhìn.


– Sao… Sao anh bạo vậy?
– Ờ … Anh…
– Mọi người nhìn thấy thì chết.
– Chết gì, anh không sợ sao em phải sợ.
– Eo ơi… Người yêu tôi kinh ghê… Mà câu này em nghe quen quen. hihi
– Học của em mà. Hee

Bọn em đang mải đùa nhau không để ý thì tự nhiên có hai thằng mặt L ở đâu ra, chúng nó tiến lại với vẻ không mấy thân thiện kèm theo tiếng cười không kém khốn nạn.
– Ê, tình nhân hả mấy em… Cho tụi anh đây xin ít tiền đi uống nước.
Em: Gì thế, chúng tôi không có đâu, mấy ông đi chỗ khác đi
( Em đoán ngay ra được chắc là bọn này lại thuộc mấy cái thành phần trẻ trâu chuyên đi xin bẩn đây mà, dây vào chúng nó mệt thật )

– Không có mà được hả mấy em ? Định đùa với bọn anh à ?
Em: Mấy ông muốn gì ?
( Nói thật lúc đó em cũng sợ… nhưng mà còn gái bên cạnh kia mà… Làm sao có thể…! Nhưng nhìn gái lúc đó mặt lạnh tanh chả có vẻ gì là sợ )

– Muốn gì à… Haa, con này là bạn gái mày à… xinh phết đấy nhỉ, đi chơi với bọn anh đê em ơi.
Nói xong thì nó đưa tay định sờ vào người Gái thì em gạt ra.
Em: Đừng có động vào bạn gái tôi.
– Á à … mày ghê nhỉ, chán sống hả con ?

Em thấy căng quá, thôi thì đạnh chịu nhịn tí, chúng nó có 2 người to khỏe thế kia mà, một chọi một chắc còn chả ăn được nữa là… thế là em móc tiền ra đưa chó nó 50k, thì gái giữ lại.

Gái: Anh làm sao phải cho tiền cái bọn bẩn thỉu cặn bã này!
– Mày nói cái gì con ranh kia, bố địt chết mm giờ
Gái: Mày vừa nói cái gì thế hả thằng kia
– Bọn tao bảo là thích địt mày đấy.

Em nghe vậy điên quá, nhìn xung quanh thấy cây gỗ ( thật ra là thanh giát giường bỏ đi ) em vội cầm lên vụt luôn vào ngang người thằng mặt L kia, nó ngã quỵ xuống, quay ra thằng còn lại… đã thấy nó lằm đất từ bao giờ, máu mồm chảy ra be bét, cứ nằm ôm mặt. Em vội lay gái.
– Nó sao thế… có phải em vừa… vừa… ( Em không tin vào mắt mình nữa )
– Em vừa đá nó đấy…
– Hả… Nhưng mà em có sao không ?
– Em không.
– Ừ… Thôi mình đi đi.

Em thấy nghê quá, với ở lại cũng phiền lắm… chẳng may đội nó kéo ra thì vỡ mồm… thế là em kéo gái chạy đi chỗ khác, đi được đoạn xa thì hai đứa dừng lại. Gái lo lắng hỏi em.
– Anh ơi… Cái thằng vừa rồi chắc không chết đâu nhỉ.
– Ừ. Sao chết được, chỉ chảy máu tí thôi…
– Dạ…
– Mà em cũng ghê quá ha.
– Tại chúng nó xúc phạm rồi còn gây sự với tụi mình … em ức quá nên mới…
– Mà công nhận em giỏi thật.
– Anh này… giờ này mà còn đùa được nữa.
– Ơ. Anh nói thật mà.
– Học võ là để phòng những lúc như này mà anh. Em ghét bị ăn hiếp.
– Ừ. Tr của anh bị ăn hiếp sao được.
– Hì. Anh cũng ghê quá nha, nhìn còi còi vậy mà dám cầm gậy đánh tụi nó.
– Hic. Nó làm vậy với em sao anh để yên được… Mà không như thế thì để chết à.
– Hiii…
– Thôi về nha, lúc khác mình đi tiếp.
– Ừm…
– Chân em làm sao thế, chắc vừa nãy chạy nhanh quá nên mỏi hả ? ( Em thấy gái vừa đi vừa cúi xuống xoa )
– Dạ không.
– Oh… nếu mỏi để… Thì anh lên anh cõng về nhà.
– Hở… Thôi… mọi người nhìn thấy ngại chết đi được ấy.
– Ừ nhỉ. Thế đi về thôi



– Anh này.
– Gì?
– Tí về đến đoạn vắng… anh … cõng em nhé.



Cuộc sống ổn định nên em và gái khá thoải mái, nói chúng là hai đứa chỉ có học, học và… dắt nhau đi chơi, kể từ khi thấy gái hạ đo ván thằng mặt L kia… Đâm ra em có một sự nể và lo không hề nhẹ… nể thì khỏi phải bàn rồi còn lo thì… chỉ sợ chọc giận gái… không khéo em cũng nằm đất như chơi. Nói vậy chứ gái chả bao giờ dám hỗn với em cả, lắm lúc hai đứa bất đồng hầu như là… Em nhường nhịn, nhường cho nó lành… không nhường bà chằn đó sao cho được cãi lí không được… quay ra dở chiêu bài tình cảm… quay mặt đi chỗ khác rồi khóc thút thít, hic… Cơ mà có một lần em không bỏ qua được và em nhớ lần đó tụi em cãi nhau rất to.
 

lặng lẽ

Mem lão thành
Thành viên BQT
MOD
Công Thần VNanchoi
#42
P:23:oops:
Đó là một hôm giữa học kì 2, hồi đó trường em có phong trào thi đua dạy tốt học tốt, móa gọi là phong trào cho nó oách, chứ nói thẳng căng ra là bệnh thành tích. Hiệu trưởng muốn lấy tiếng cho trường để thu hút học sinh nên bày ra cái trò đó rồi đẩy cho giáo viên, nếu giáo viên bộ môn mà không làm tốt là cứ chiểu theo bảng lương mà trừ tiền, hỏi làm sao có ông bà nào không xót ( Nói thêm là trường em nó cấm giáo viên dạy thêm ở nhà. Nếu ai muốn đăng kí học thêm thì phải học ở trường, mà ở trường thì được bao nhiêu, em nhớ không nhầm lúc đó bọn em học 5 môn Toán, Lí, Hóa, An, Văn tổng xèng là 200k – Cả lớp học với nhau mà nên lương mấy ông bà giáo cũng chả được nhiều bằng dạy ở ngoài ) thành ra là áp lực đó sẽ chuyển xuống cho cấp cuối cùng là những thằng học sinh như tụi em.



Với tiêu chí 1 kèm 1, thằng nào ngu quá thì 2 kèm 1 ( chắc chả có đâu ) Đứa nào giỏi môn này thì giúp đứa khác dốt ở môn đó và ngược lại. Việc này sẽ do giáo viên bộ môn chỉ định và em – thằng học ngu Tiếng Anh đã bị bà giáo chỉ ngay cho con bé bạn thân của em. Nó thì cái gì chả giỏi … mỗi tội hơi lùn thôi chứ cũng trắng và xinh phết đấy các bác à. ( Lần trước em kể đấy ạ ) kèm cặp cho em. Em vui lắm… vì gặp ngay đúng cạ, nên chả phải lo nó lên mặt với mình, còn con bạn em, em thấy mặt nó cũng vui vì:

– Sao bà vui thế, bà sướng thế cơ à ?
– Hehe chứ sao. Từ nay em phải nghe lời cô giáo biết chưa !
– Cái đệch.
– Nói gì hả, đừng để chị đây báo cáo lại thành tích học tập của em với loại D đấy!
– Ặc… hì bạn hiền, làm gì mà khó nhau thế.
– Hii. Đùa tí thôi, chiều ông chuẩn bị sách vở sang nhà tôi. 2h nhá
– Ừ học sớm nghỉ sớm.

Cơ bản là em có hẹn với gái chiều tầm 4h đi chơi, thế nên phải tranh thủ thời gian chứ.

– Ui giời. Học gì. Có định đi đánh team 2 – 2 AOE không ? ( bác nào chơi đế chế thì biết nha )
– Hả … Thế không học à
– Học hành gì, để sau. Học là phụ chơi mới là chính
– Ơ… nhưng mà…
– Ông thích học hay thích được đi chơi đây.
– Tất nhiên là chơi rồi, hehe
– Hi. Chiều nay đánh ăn tiền đó, ông uýnh cho cẩn thận vào nha. Thua là tôi cắt dái…
– Ặc @@

Em với nó chơi thân thì khỏi bàn rồi. Không phải em bị ái mà là cá tính của nó hơi thiên hướng nam. Cái gì cũng biết, cái gì cũng chơi. Hết Võ lâm, chuyển sang fifa rồi CF và giờ là đế chế. Nó toàn đầu độc em. Em đã hứa là tu chí học hành tử tế với gái rồi cơ mà do hoàn cảnh nó tới và em tự ngã.

Thời đó internet riêng tại nhà chưa phổ biến như bây giờ nên hầu như là bọn em muốn chơi là phải ra quán. Mà con bạn em thì nó chả ngại gì cứ một mình một máy bắn CF ầm ầm, còn solo chấp cả mấy thằng choai choai… Cứ tưởng bắt nạt được đứa con gái ai ngờ thua bẽ mặt, lại còn mất xiền. ( Em chả dại cơ bản là em biết trình của mình nên không dám gạ nó, cơ mà mấy lần bị khích tướng nên thi thoảng cũng mất xiền ngu ). Thế là theo hẹn, tầm 2h em và con bạn có mặt ở quán game trong ngõ gần trường học. Ngõ đó thì thôi rồi, hai bên toàn hàng net. Em vào lấy chỗ, quên không ghé tai hỏi con bạn

– Ê, bà định solo với bọn nào vậy ?
– À, tôi chả biết.
– Hả… Sao lại không biết … đùa nhau à.
– Hii. Mấy thằng hay chơi ở đây ấy, hôm qua thấy tôi chơi nên nó gạ, tôi đồng ý luôn.
– Ghê nhể.
– Sao phải xoắn. Tôi mà lị. hii
– Hic, tí mà thua nhông xếch lên đừng có mà kêu nhá.
– Thua là thua là thế nào. Vớ vẩn. Không sợ !

Đợi tầm 5 phút thì hai thằng đó cũng xuất hiện. Nhìn thấy lớn lớn… hỏi ra mới biết là em của ông chủ quán ở đây. Thế là 2 đánh 2, random. Quân bên địch thì Yamato với quân gì gì đó em cũng không nhớ lắm đại loại là quân ngon hơn so với phía tụi em… Còn con bạn em cầm Shang, trong khi đó em dính phải ngay quân Greek củ chuối, đã thế nhà lại còn nghèo nữa chứ. Thật là đen vờ lờ. Thế là phải đánh theo kiểu vật vờ vừa bơm đồ cho con nhỏ kia vừa quấy rối tình dục nhà mấy thằng kia ( đi phá để cầm chân tụi nó )…

– Ông bơm hết đồ đây.
– Vừa mới đưa xong còn gì nữa !
– Mang hết quân đi đánh đi.
– Đệt… Bơm sạch cho bà rồi lấy tiền đâu mà mua quân nữa.

Em nhớ trận hôm đó cả quán bu vào… Chủ yếu là dồn mắt vào con bạn em, chắc tụi nó chưa thấy có con bé xinh xinh nào chơi game online hay sao ấy … thành thử ra khán giả cổ vũ nhiệt tình lắm. Lằng nhằng mãi gần 45 phút thì bọn em cũng thắng, mịa mệt vờ lờ. Oánh thêm 5 trận nữa thì cũng win với tỉ số 4 – 2. Mấy thằng kia thua có vẻ ấm ức lắm, nhưng mà chơi cũng quân tử phết. Bọn nó trả hết tiền phí và tiền cược 200k. Em định không lấy nhưng mà con bạn nó cứ đẩy cho thế là phải cầm, cơ mà cũng sướng bỏ mịa ra được. hehe. Vừa được chơi lại vừa được tiền, đang phê phê ngoảnh mặt lại nhìn đồng hồ thì gần 5h30 rồi.

Thổi bỏ mịa, lúc đó mới nhớ ra là có hẹn với gái nên cuống cuồng đạp về nhà… Về tới nơi thì y như rằng gái đang đứng đợi ở cửa nhà từ bao giờ. Lúc đó em phải cố tỏ vẻ ra bình tĩnh… không bà chằn đó mà phát hiện ra thì…@@

– Em đến lâu chưa ?
– Gần tiếng rồi đó. Sao anh giờ này mới về ?
– À thì… Con bạn nó bắt ra nhiều bài quá nên giờ mới xong (Em láo tí )
– Có thật không đấy ? Hay là hai người lại tình tứ bla bla…
– Ặc, em lại suy diễn linh tinh rồi, anh nói thật mà.
– Em ôn tiếng anh cho anh kĩ rồi mà, chả lẽ anh lại kém đến vậy à.
– À thì… Anh biết sao được, bà giáo cứ lôi cổ ra thì làm sao được
– Anh học kém chứ sao nữa. Thôi. Anh vào nghỉ đi. Muộn rồi em cũng về đây.
– Ơ… anh xin lỗi nha, hứa rồi mà không đưa em đi được.
– Hì. Ngốc này. Học thì phải quan trọng rồi, anh cứ lo học đi. Chiều mai được nghỉ thì em qua nhà dạy thêm cho anh.
– Hả ! ( Đệch, tự nhiên có lắm cô giáo thế )
– Hả cái gì… Hay là không có thích em, thích con bé bạn anh hơn… nếu thế thì thôi vậy. ( Dỗi ngay được.)
– À không, anh chỉ sợ em mệt thôi.
– Hii. Anh giỏi ngụy biện lắm. Thôi cứ như thế nhé. Em về đây.

Thôi thì coi như đành lỡ hẹn với gái một hôm vậy, hôm sau bù chả thiệt thòi gì cả… Nhưng mà đời éo như là mơ các bác à. Sáng hôm sau đến lớp con bạn nó lại rủ, khổ nỗi chiều nay có hẹn với gái rồi… nhưng mà thắng được trận máu lắm… thế là đành chạy qua lớp gái báo lại rồi chiều đi solo cùng con bạn.

Gái thì chả biết em nói dối, em cứ bảo là chiều phải học bù. Gái mặt xị xuống nhưng mà vẫn cứ tin em. Thấy có tội quá… cơ mà thời đó còn ham chơi game quá thành ra… hay nói cách khác “ gái gú chỉ là phù du “ hehe. Chiều hôm ấy em và con bạn lại thắng, tuy có khó ăn hơn lúc trước cơ mà được tiền vẫn cứ sướng…

Rồi chả hiểu theo kiểu nào mà em đâm ra nghiện cái trò chơi game ăn tiền này, có lần hai đứa trốn cả học thêm để đi chiến. Càng chơi càng máu, lúc thua rồi thì lại đâm ra cay cú bởi vậy hai đứa càng lao đầu vào. Nhưng rồi đi đêm lắm cũng có ngày gặp ma. Nguyên 1 tuần lấy lí do bận học mà không gặp gái. Em nhớ là buổi chiều em và con bạn trốn học đi chơi, thì gái lại chạy sang lớp tìm em, chả biết là có việc gì. Vào lớp không thấy em đâu, hỏi bọn bạn thì chúng nó cũng không biết, tưởng em ốm hay làm sao rồi cuồng cuồng xin phép nghỉ rồi chạy về nhà em ( Tại trước giờ em có bao giờ nghỉ học không lí do đâu ).

Về nhà cũng không thấy em thế là lại chạy đi tìm em. Mà em thì có biết gì đâu vì lúc đó đang mải chơi kia mà. Em mà cứ có máu me vào tí là quên hết, ngồi đến gần 6h kém thì hai đứa mới về. Về tới nhà thì đã thấy gái ngồi ở hiên rồi. Em cứ nghĩ là gái sang tìm mình có việc gì
– Hi, Em sang lâu chưa?
– …
– Ơ… sao thế ?
– Anh đi đâu thế ( giọng lạnh tanh )
– Thì đi học mà, chứ còn đi đâu nữa. Hôm nay lớp anh về muộn quá nên giờ anh mới…
– Học muộn à ?
– Ừ.
– Có thật không ? Anh có nói thật không, đừng gạt em.
– Sao em hỏi kì vậy ! Anh nói dối em làm gì !
– Thật chứ.
– Ừ. Anh đi học suốt mà.
– Đi học à ? Anh định lừa gạt em đến lúc nào nữa ( Gái bặm môi rồi nhìn thẳng vào em ) … Chiều nay em sang lớp tìm anh thì không thấy anh đâu. Hỏi bạn anh thì thấy bảo là nghỉ từ đầu tiết giờ không thấy đi học, em tưởng anh làm sao nên chạy về nhà cũng không thấy anh đâu. Rồi quay về trường cũng không thấy… Thế mà giờ anh lại nói dối em
– Anh…
– Anh coi thế mà được à, anh học cái tính dối trá từ bao giờ thế hả ? Giờ đã thế này mai sau còn như thế nào ! Nếu hôm nay em không sang lớp anh chắc giờ anh vẫn gạt em, anh còn định làm thế đến bao giờ. Anh coi em là gì ? Là con ngốc à
– Em có làm quá nên không thế ?
– Quá cái gì, cả một tuần nay em không thấy mặt mũi anh đâu, hỏi anh thì anh kêu đi học nhưng mà hôm nay thế này đây hả ?
– Anh…
– Anh đi đâu, chắc lại trốn học đi chơi game chứ gì !
– Ờ thì… tại chơi có tí thôi mà.
– Tí cái gì ! Học hành thì không chịu học, lại còn trốn đi chơi game này. Anh thấy thế mà được à, 18 tuổi đầu rồi có phải con nít nữa đâu. Còn mấy tháng nữa là thi đại học rồi mà anh cứ như thế này thì làm sao thi được.
– Làm sao em phải cáu lên thế. Đi chơi một lúc thì đã sao.
– Sao cái gì! Anh không biết sai lại còn cãi à. Anh bỏ bê học hành thế này thì thi cử làm sao được. Công sức 12 năm trời vứt đi à.
– Vứt cái gì, sao em cứ phải làm to chuyện lên thế. Toàn vớ vẩn !
– Em nói thế mà anh không hiểu à … Anh không biết nghĩ à
– Cái gì !
– Em không nghe thấy sao, có cần em nhắc lại không hả. Em yêu người có trí có tài, chứ không phải là dạng người suốt ngày lêu lổng rồi chơi bời!
– Ừ đấy. Tôi chơi bời lêu lổng được chưa. Có gì nói hết ra đi ( em cáu cmnl )
– Anh…
– Làm sao không chửi mắng nữa à. Con người tôi nó thế đấy. Làm sao, tôi thích chơi bời đấy, muốn gì nào. Đi chơi có một tí thôi mà mắng như đúng rồi, cô là mẹ tôi đấy à. Đừng có lên mặt dạy đời.

Vừa dứt lời thì gái tát em.

“Bốp …”

– Được từ nay tôi sẽ không quan tâm đến anh nữa. Anh muốn làm gì thì làm. Tôi sẽ sống cuộc sống của tôi!

Nói xong gái dưng dưng nước mắt rồi bỏ về. Em cũng kệ mịa luôn. Vừa bị chửi lại ăn tát … bảo làm sao không cáu.
 

lặng lẽ

Mem lão thành
Thành viên BQT
MOD
Công Thần VNanchoi
#44
P:24:oops:
Sau đợt đó gái bơ em luôn, chả thèm hỏi han gì. Em cũng định xin lỗi, nhưng nghĩ lại cái cảnh bị mắng kèm theo ăn cái tát của Gái mà em lại sôi máu lên, mịa con trai gì mà suốt ngày bị con gái đánh bảo sao không ức. Thế là em cũng bơ lại mặc dù là mình sai.



Lúc đó em chỉ nghĩ chắc là gái chỉ giận mình vài ba ngày thôi… ai dè bà chằn đó cũng không phải vừa, hơn 1 tuần không thèm nói chuyện hay nhìn mặt em. Nhưng mà sao phải xoắn, không có em này thì có em khác, trong thời gian ấy hầu như em với con bạn thân là một cặp, hết giờ học là hai đứa lại té ra quán net để phang bọn nhõi kia. Thời gian đầu, em với con nhỏ đó hăng máu lắm, đánh Aoe, CF… hàng mấy tiếng đồng hồ mà éo thấy xi nhê gì, đôi khi mê quá quên cả đến lúc về nhà mặc dù đã gần 7h tối… nhưng không hiểu sao càng ngày càng chán, chả hiểu lí do vì sao… chỉ biết rằng trong lòng mình thấy thiếu thiếu cái gì đó…

– Ê… Ê ( con bạn huých tay )
– Hở… gì ?
– Ông sao thế ? ( con bạn em nheo mắt hỏi )
– Sao…?! Tôi có sao đâu
– Gì mà không sao ? Đang chơi mà ngồi đực mặt ra thế kìa
– À … Ơ… Tôi quên mất, đánh tiếp đi
– Đánh gì nữa, nghỉ đi. Thua rồi còn đâu !
– Oh, xin lỗi nhé, đánh tiếp đi… tôi không sao. Còn sớm mà
– Thôi về, về nhà đi. Tôi còn phải dạy học
– Dạy ai ?
– Ông.
– Hả ! @@

Thế là em lại lê xác sang nhà con bạn em. Nhà nó thì theo đạo nên trong nhà toàn thấy mấy bức hình của chúa jesu, đức mẹ. Phòng nó thì ở tầng hai, mà chả hiểu sao đứa con gái nào cũng thích tô màu hồng thế nhỉ… vào trong mà em thấy một đống quần áo lót cheo lủng lẳng ở giá, đủ màu. Vãi thật. Em trợn tròn mắt nhìn, con bạn thì vỗ vai rồi cười.

– Sao thế cưng ? Chưa nhìn thấy đồ lót con gái bao giờ à?
– Hả… Gì chứ, sao bà không cho vào trong tủ ấy.
– Tôi thích để đấy.
– Sao lại để đấy ?
– Để cho những thằng lần đầu được nhìn thấy như ông phải thèm.
– Vớ vẩn… Tôi á, nhìn chán rồi ( em chém nó tí )
– Á à… chắc suốt ngày sang nhà hàng xóm ngắm trộm của mấy chị mấy cô chứ giề ?!
– Đệch, bà có thích linh tinh không. ( thực ra em nhìn mỗi của Gái thôi chứ bộ )
– Hee, thôi học đi. Giờ tôi sẽ dạy ông lại từ đầu.
– Hả, từ đầu á… thôi thế thì đến bao giờ, bài cuối luôn đi ( cái này là bệnh lười của em tái phát đấy mà )
– Ôi giời. Một chữ bẻ đôi không biết, đã dốt lại còn lười… thế này thì sau có mà chó nó có thèm.
– Cái gì ! Bà dám coi thường tôi à ( em nổi máu khùng lên )
– Chứ sao, sự thật thế mà. Hehe
– À… ừ nhỉ… thế mà có đứa thích thằng khùng này từ nhỏ ấy ( Em chợt nhớ ra nên troll lại nó – công nhận lắm lúc mình thông minh vãi lều, hee … cơ mà học như thế này có phải tốt không )
– Cái gì …! Ông… tôi thèm vào.
– Ơ sao thế, tôi đâu có nói bà.
– Tôi…
– Ba zơ chưa kìa, haha ( em lăn ra cười )
– Ông mà không học, ngày mai tôi báo với cô giáo nhé ( nó không làm gì được em nên lại dở trò bựa đó ra )
– Ấy ấy … chị hai bình tĩnh, em học đây ạ !
– Hee, thế có phải ngoan không ! Thôi học nhé… đầu tiên muốn học Tiếng Anh phải… yêu nó đã
– Yêu á… Tôi chỉ yêu con nào xinh thôi. hehe
– Tôi không đùa ( nghiêm túc v l )
– Ờ. Sr
– Một khi con người ta đã không thích thì có bắt ép đến mấy người ta cũng chẳng làm… nhưng một khi đã thích thì thì làm tới cùng, làm bằng được thì thôi … bằng mọi cách mọi giá… Ông có biết câu nói này là của ai không ?
– À… Ơ… Tôi… Không biết
– Của một tử tù đấy, đây là lời nói cuối cùng tại tòa án
– Hả… bà đùa à
– Đùa gì… Đấy là câu nói thật, người đã sắp chết thì chả bao giờ nói dối và tôi thấy đúng như thế. Giờ mà tôi hay ai có bắt ép ông nhưng nếu ông không thích thì cũng vô ích thôi.
– Ờ. Có lý… tôi ngán môn này lắm. Tiếng việt tôi còn được có 6 phẩy… Nói gì Anh văn… mệt lắm
– Đấy, ông đang chán thế kia… Thì học kiểu gì, có nhồi nhét vào đầu cũng thế thôi.
– Ừ. Bà chỉ được cái nói chuẩn ( Em vỗ tay ầm ầm )
– Nghe nhạc không ?
– Ơ… Không học à
– Có… cứ nghe đi đã, cho tinh thần sảng khoái.

Thế là con bạn nó bật cho em nghe mấy bài nổi củaWestlife, Backstreet boy… Linkin park và cả thiên thần Taylor swift vừa đẹp vừa xinh, nhìn phê cmnl, nhớ không nhầm hồi đó nổi cái bài Love Story gì đấy…
– Thế nào, nghe hay không ?
– Hay… hii
– Có hiểu gì không ?
– Vài từ.
– Muốn hiểu cả bài không ?
– Có.
– Thế đã thích học Tiếng Anh chưa?
– Rồi, bắt đầu đi. Hehe
– Hii

Vậy là em đã bắt đầu ham học TA từ hồi đó. Trên lớp thì nó giúp em hiểu bài, về nhà lại dạy em, có hôm học đến gần 3 tiếng không nghỉ. Nó và em đều học. Em học cơ bản còn nó học cái nâng cao. Mịa gì mà dùng cả từ điển Anh – Anh, vãi thật. Em thì học từ cái đơn giản cho đến phúc tạp. Con bạn nó cũng tích cực gõ đầu em, nhưng mà ngữ pháp thì em lắm được mỗi tội là từ mới…

Mịa lắm lúc em học được phải gần 1000 từ… nhưng đầu óc thế éo nào… Học trước quên sau … chả hiểu nữa. Không biết mọi người có giống em không ? hihi. Được cái Tiếng Anh của em ngày càng khá, không đến nỗi mù tịt điếc lòi như ngày trước… Nói là học cơ mà đầu óc em vẫn nghĩ về gái, hơn tuần nay chả thấy gái đâu, cũng không dám gặp… Biết là do bản thân… nhưng mà em thấy ngại… Giờ không thấy giận gái nữa… chỉ thấy nhớ và thương gái… Chỉ vì em mà gái lo rồi chạy loăng quăng hết chỗ này chỗ nọ… Vì một phút nóng tình mà tình cảm hai đứa dạn nứt… Em cứ ngồi đơ ra, nghĩ mông lung… rồi chả biết mọi chuyện đi về đâu nữa…

– Này… Ê ( con bạn đá vào chân em )
– Gì ? Tôi đang học mà
– Học cái gì ?… Ông gấp sách vào rồi đọc lại đoạn văn vừa nãy cho tôi xem nào.
– Hả… tôi… làm gì mà đã nhớ được. Tôi đâu có siêu nhân giống bà.
– Nhân cái đầu ông ấy, mắt thì dán vào quyển sách, óc thì để đi đâu ấy… Treo ngược cành cây hả. hehe
– Làm gì…
– Có chuyện gì đúng không ?
– Hả… không… Ưm… thật ra thì…
– Biết mà… Nói coi nào… chắc lại bị người yêu giận hả ?
– Ơ… Sao bà biết
– Tôi chơi với ông hơn chục năm rồi đó ông nội à… tôi lạ đếch gì… Ông thì có bao giờ quan tâm đến bạn bè đâu. Hứ
– Ừ. Hi. Bà giỏi ghê…
– Nói xem nào

Thế là em kể lại đầu đuôi cho con bạn nghe, em kể hết. Kể xong thì cứ tưởng nó bênh em… ai ngờ
– Ôi trời, ăn một cái tát là còn may đấy, phải tôi đánh ông chết luôn.
– Ơ …?
– Còn ơ với áo cái gi ? Sai lè ra rồi mà còn cãi à… Nhưng mà một phần do tôi. Tại tôi rủ rê ông đi chơi game lên mới như vậy ( Nói đến đây mặt con bé bắt đầu xị xuống )
– Thôi mà… Tôi không có trách móc gì bà đâu, tại tôi cả thôi. Ham mê quá mà.
– Ừ… thế giờ sao rồi
– Sao gì… Không thèm nhìn mặt nhau hơn tuần rồi
– Hả … thế ông không chủ động làm lành à ?
– Tôi… ngại lắm, tự nhiên bị tát… bảo sao không cáu cho được.
– Ngại gì… Con trai gì mà nhỏ mọn… con gái đánh một tí đã sao ? Người ta có lo, có quan tâm cho ông mới làm thế.
– Thôi, thôi tôi biết rồi, bà có cách gì thì giúp tôi đi.
– Hi. Yên tâm. Thế hai người biết nhà nhau chưa.
– Tất nhiên, trước sang suốt.
– Thế chiều mai sang xin lỗi rồi làm lành đi.
– Ờ… Mà đi người không à.
– Không cái gì… Ông giả ngu đó hả? Mua theo bó hoa và cái bánh nữa.
– Hả… Thôi. Ngại lắm, người khác nhìn thấy thì sao… Đây có phải phim Hàn xẻng đâu ! ( Em lắc đầu, xua tay nguầy nguậy )
– Con trai gì mà… Thế có thích làm hòa không ? Để lâu là mất đấy… Rơi vào tay thằng khác… Lúc đó đừng có khóc nhớ
– Thật á
– Chứ sao… Cùng là con gái sao tôi không biết. Cái gì cũng có thời gian và giới hạn nhất định thôi
– Oh… để tôi làm theo bà vậy.

Thế là như kế hoạch, chiều hôm sau em mua hoa hồng và bánh kem đến nhà gái… cơ mà éo dám để ngoài, nhét vào balo… Không chẳng may ai nhìn thấy thì bỏ mịa. Chưa bao giờ hồi hộp như thế này, đứng trước cổng nhà gái mà tim em đập thình thịch… Bấm chuông một hồi thì gái cũng ra, gái nhìn thấy em mặt lạnh tanh chẳng có tí cảm xúc nào, chắc là vẫn còn đang giận đây…

– Anh đến đây làm gì ?
– Ơ… thì… cho anh vào nhà đã.

Em bước vào nhà mà thấy sát khí đằng đằng à… mịa, sao thấy khó thở thật. Đúng là chiến tranh lạnh có khác.

– Giờ thì có chuyện gì anh nói đi, tôi không có nhiều thời gian đâu. ( Gái nói mà chẳng them nhìn em lấy một lần )
– À thì… Anh…Anh xin lỗi về chuyện hôm nọ.
– Xin lỗi về chuyện gì ? Chẳng ai có lỗi gì cả
– Ơ… Thôi mà… Anh biết anh sai rồi… Tại hôm đó anh nóng tính quá nên mới xử sự như vậy. Em bỏ qua nha.
– Anh thì làm gì có lỗi gì với tôi.
– Thôi mà… sao giận lâu thế.
– Tôi chả giận ai cả, tôi đã nói rồi mà, tôi sống cuộc sống của tôi, anh hãy sống cuộc sống của anh. Không ai xen vào ai.
– Sao em cứ nói thế vậy. Không có em thì anh sống làm sao được ( em sến tí )

Nói xong mà gái lặng yên chả đả động gì, thấy thế em cầm bó hoa ra cho gái… cứ ngỡ là gái sẽ vui lắm rồi bỏ qua cho em.

– Thôi. Anh đền cho em nè.
– Cái gì? Anh định dỗ dành tôi à? Tôi không phải trẻ con… Anh cầm về đi.
– Sao thế? Em vẫn giận anh đến thế cơ à.Thôi mà … nhận đi. Chúng mình làm hòa nha.
Em cố cười rồi dí vào người tay gái… bất ngờ gái cười nhạt rồi cầm bó hoa đi ra chỗ thùng rác vứt thẳng vào đó.
– Được rồi đấy, tôi đã nhận hoa của anh rồi. Giờ anh về được chưa ! Đừng làm phiền tôi nữa.

Em không tin nổi vào mắt mình nữa, sao gái có thể lỡ đối xử với em như vậy… Dù em có sai… nhưng mà đâu có gì đến mức… Em không ngờ gái có thể làm thế. Em ức quá, hai hàm răng cắn chặt vào nhau…

– Tr… Sao có thể…

Nói xong em bỏ về luôn.
 

lặng lẽ

Mem lão thành
Thành viên BQT
MOD
Công Thần VNanchoi
#45
P:25:oops:

Đời lắm lúc cũng khốn nạn thật, em không nghĩ mình lại bị gái đối xử như thế. Em đã nhận sai và cố gắng … cứ ngỡ là… Vậy mà cái nhận được là như thế đấy. Dừng lại những suy nghĩ trong đầu, em vứt hết chúng ra ngoài và đi thằng về. Gái đã không cần em nữa thì em cũng chả cần níu kéo làm gì, chỉ khiến cả hai mệt mỏi. Thái độ như vậy là đã quá rõ rồi. Người khác có thể qụy lụy, van xin này nọ… Nhưng xin lỗi em không phải là dạng người đó, không thể lụy tình như vậy. Lòng tự trọng của một thằng con trai mới lớn không cho phép điều đó xảy ra… nhất quyết là không !


Trong đầu em lúc đó chỉ tự nhủ mình chẳng làm gì sai cả, không đáng để bị đối xử như thế. Mọi chuyện muốn tới đâu thì đến… Sáng hôm sau em đến lớp, con nhỏ bạn thấy thế liền chạy đến vỗ vai, mặt tươi cười hớn hở.

– Ê tình yêu ( bọn em vẫn hay đùa vui với nhau như vậy, hầu như là cả lớp )
– Gì ?
– Thế nào rồi, đã làm lành với nàng chưa ?
– Xong rồi.
– Vậy hả. Thế là vui rồi nha, khao tôi đi… Tôi mà nói thì chỉ có chuẩn và chính xác thôi. Hiii
– Ừ. Chính xác lắm !
– Tất nhiên.
– Mọi chuyện kết thúc rồi.
– Hở…?
– Hở cái gì nữa ( em cười trừ ngao ngán )
– Ý ông là …??
– Là chấm dứt chứ sao nữa. Giờ đường ai lấy đi… tôi không quan tâm nữa, mà bà cũng đừng có hỏi về chuyện này nữa. Mệt người…
– Thật không đấy ? Ông đùa tôi đấy à ( Nó nhăn mặt hỏi em )

Thằng bạn mặt lều ngồi bàn trên nó thấy hai đứa bọn em thì thầm to nhỏ nên quay ra trêu:

– Hai anh chị yêu nhau hay sao mà suốt ngày thấy tâm sự thế, tình cảm ghê.
– Vớ vẩn, tao cho mày ăn cái guốc vào đầu giờ ( con bạn em chối lại )
Em đang chán, sẵn thấy thằng bạn nó đùa lên hùa vào theo
– Sao lại vớ vẩn? Bọn mình yêu nhau mà, Ngọc kệ nó đi, chắc ghen ăn túc ở đó mà.
– Ơ… ông này… sao lại !
– Sao là sao. Ngọc không phải ngại đâu, có gì T lo…
– Đấy nhá, tao biết ngay mà hee. Thế mà anh chị cứ im ỉm thôi. Trông thằng T thế này mà tẩm ngẩm tầm ngầm mà đâm chết voi. ( thằng bạn em cười đểu )
– Chuyện, tao mà hehe
– Mấy ông luyên thuyên gì thế, tôi không đùa đâu nhớ.

Con bạn em mặt đỏ lên, xua tay nguậy nguậy rồi đi về chỗ mất, cả lớp thì cười ầm lên. Em cũng cố ra vẻ nhăn nhở… Nhưng quả thực điều đó không thể xua tan đi nỗi buồn về gái. Chả hiểu bản thân mình đang muốn điều gì nữa. Trong thâm tâm chỉ muốn làm tất cả mọi thứ từ học hành, chơi bời… hay là đi nhận vơ người yêu để quên đi hình bóng kia. ( Nghĩ lại hồi đó em trẻ con thật, nhưng cũng chả tránh được vì tính tình đã vốn vậy rồi ). Dù chiều nay không có lịch học phụ đạo của con bạn, nhưng nhất quyết nó lôi em sang bằng mọi lí do.

– Này… ông trả lời tôi đi, chuyện sáng nay là sao hở ?
– Sao chăng gì nữa ? Bà vẫn còn thắc mắc à
– Ừ. Thế ông với Tr thôi thật rôi à ?
– Oh. Hết rồi !
– Sao mà hết, nói tôi nghe nào … có làm đúng như vậy không ?

Thế là em ngồi kể cho con bạn nghe từ đầu đến cuối từ việc chuận bị quà ra sao, mua hoa ở đâu… rồi đến nói như thế nào và cuối cùng gái phũ phàng với em ra sao. Nói xong con bạn em nó nhăn trán
– Quá đáng !
– Ừ… đúng là quá đáng mà.
– Tôi nói ông ấy
– Cái gì ?!
– Lại còn cái gì à ? Chắc chắn ông phải làm điều gì quá quắt lắm nên người ta mới như vậy chứ.
– Tôi làm sao, tôi chả làm cái gì cả. Tất cả tôi đã kể với bà rồi. Bà không tin thì thôi.
– Thật không … Nếu thế sao lại như vậy ? Chắc hẳn có điều gì đó nên mới gay gắt như thế… Hay là giữa hai người còn điều gì hiểu nhầm nhau à…?
– Thật… Mà thôi, bà cứ quan tâm đến vấn đề này làm cái gì. Tôi mệt mỏi lắm, đã qua rồi thì cho qua luôn đi.
– Oh… Biết rồi… Mà sáng nay sao ông dám hùa vào tụi nó trêu tôi là sao ?
– Trêu gì ?
– Có thích giả vờ không ?
– À… Tôi thích bà thật mà. Hi
– Tôi biết cảm giác bây giờ của ông… nhưng mà đừng có mang tôi ra làm trò đùa như vậy… nhất là chuyện tình cảm…Tôi không thích đâu.
– Ưk… Làm gì mà ghê vậy. Tôi biết rồi.
– Hi. Ông đừng buồn quá… Rồi tôi sẽ nghĩ cách giúp ông.
– Thôi khỏi đi. Tôi đã quyết rồi. Một là một hai là hai không nói nhiều.
– Thật đó hả.
– Ừm. Thôi học bài đi.

Nghe em nói xong mà em thấy vẻ mặt của con bạn nó sáng hẳn lên, rồi khẽ cười mỉm một mình. Thật là… Đôi khi không thể hiểu nổi tụi con gái nó đang nghĩ cái gì nữa. Nghĩ lại thì gái là người con gái tốt, em chả chê trách được điều gì… Nhưng biết sao được giờ, em không hiểu nổi … mọi việc xảy ra quá nhanh. Nếu có trách thì chỉ trách mình thôi…

Có lẽ là duyên số, gặp được nhau cơ mà không thể ở bên nhau lâu được. Sau đợt đấy tụi em không còn gặp nhau nữa, mỗi người có cuộc sống riêng dù chưa nói lời chia tay mà có nói hay không thì cũng có khác gì đâu. Cuộc sống khi không có gái bên cạnh thật khác lạ, yên ắng… không bị ăn mắng, cũng chẳng có ai quàng khăn, sửa cổ áo cho mình… Chỉ còn vài hôm nữa là kết thúc khóa học kèm 1 – 1 của trường đề ra… và trước khi kết thúc thì sẽ có bài kiểm tra vấn đáp ở lớp lẫn làm bài viết do giáo viên lớp khác ra đề.

Em cũng lo nên chỉ tập trung vào học, con bạn kèm cặp cho em nhiều hơn thành ra hầu như hai đứa lúc nào cũng đi cạnh nhau như hình với bóng… trước kia là chuyện thường tình và bây giờ nó vẫn vậy chỉ có điều giờ hai đứa đã lớn và hiểu biết chuyện tình cảm của nhau. Thi thoảng em và gái vẫn gặp nhau ở trường, nhưng mà chả dám nhìn nhau mà cứ đi thẳng… mỗi người đi về một hướng. Gái cố lảng tránh và em thì cũng vậy.

Hôm nay lớp tụi em học khá là nhàn hạ không phải được nghỉ mà là 4 tiết của buổi sáng là toàn môn xã hội, lớp em ban A mà… Nên mấy môn này có thèm để ý đâu, học như là đi chơi vậy… Thế là trong lớp mấy ông tướng toàn mang báo bóng đá với truyện tranh ra đọc, tụi con gái thì suốt ngày xem tạp trí điện ảnh của bọn Hàn xẻng, thời đó chưa có smart phone như bây giờ nên đọc báo trí cũng có thú vui của nó… Riêng em và con bạn hai đứa cứ dán mắt vào quyển truyện tranh ITTO ( lần trước em đã kể ấy ạ ) mà cười khanh khách… đang đọc đến cái đoạn cao trào thì

– Lớp này ai tên là T…?
– T kìa, có ai gọi mày kìa!
– Ui giời… Kệ mịa nó, đang đọc hay ( Em đang dán mắt vào truyện )
– Đệch mịa cái thằng này, có cô giáo nào gọi mày kìa ? ( thằng bạn nó quát em )
– Hả… Ơ … Dạ có em ạ
– Hôm nay lớp em học 4 tiết phải không ?
– Vâng
– Tiết thứ 5 em sang lớp cô kiểm tra Tiếng Anh nhé.
– Vâng ạ

Vãi cả lều, thế éo nào mà chả báo trước cho người ta chuẩn bị gì cả, thế là em cuống lên bảo con bạn viết lại mấy cái Topic rồi cấu trúc ngữ pháp để học. Hết giờ học bọn bạn cờ hó kia nó được về còn em phải ở lại kèm theo lời dọa dẫm của con bạn “ Chúc ông tạch nhá “ đúng là bạn mình có khác, đểu không chịu được, bước chân lên tầng hai thì thấy một lũ học sinh như em đang đứng ở cửa lớp, chắc là cũng học TA giống em đây mà…

Cứ tưởng mỗi mình gà ai đời nhiều đứa nó chả khác gì mình. Đợi một lúc sau thì cô giáo cầm theo tập đề đến… tưởng vào phòng nào hóa ra là ngay Lớp học của gái. Em xem số thứ tự rồi đi xuống bàn thứ ba ngồi, chuẩn bị giấy tờ làm bài. Đang ngó ngiêng thì thấy cái dây bạc lóe lên ở ngay dưới chân ghế, chắc là của ai đánh rơi đây mà… Cúi xuống nhặt thì… Nhìn giống như là day truyền đeo cổ mà em tặng cho gái… Thôi đúng thật rồi. Cái này là em đặt người ta làm mà, làm sao có cái thứ hai giống y chang được. Chả hiểu là gái đánh rơi hay là… vứt đi không biết. Em đút vào túi áo rồi bắt đầu làm bài cô giáo đưa ra. Làm được khoảng 15 phút thì thấy tiếng người chạy lạch bạch vào cửa lớp.
– Em… Em thưa cô …

Gẩng mặt lên thì đúng là gái. Gái ngạc nhiên khi nhìn thấy em… nhưng rồi cũng quay đi. Em cũng kệ, cứ làm xong bài đã.

– Có việc gì thế em ?
– Dạ… em vào lớp tìm đồ ạ.
– Em quên cái gì à?
– Dạ. Em quên…
– Giờ cô đang cho các bạn làm bài kiểm tra, lát em vào nhé.
– Vâng ạ.

Gần 11h thì cũng hết thời gian, cả lớp nộp bài rồi ra về. Gái nhìn thấy em ngạc nhiên lắm… nhưng rồi cũng quay mặt đi rồi vào lớp tìm. Em cũng định về thẳng luôn nhưng mà cứ thấy gái lúi húi tìm cái gì đó… không lẽ là cái vòng này à… Nhìn gái khổ thân quá, chả lẽ biết mà không bảo thì cũng tội
– Nè… tìm cái gì vậy ?
– …
– Sao mất cái gì à
– Không phải việc của anh. Anh về đi !
– Ừ. Vậy cứ ngồi đấy mà tìm đi ( Em cáu cmnl, mình có lòng tốt vậy mà thế đấy )
– Kệ tôi ( Đúng là ngang bướng đến thế là cùng )

Loay hoay mãi mà gái cũng không tìm thấy, cứ tìm khắp bàn rồi góc lớp… Tìm sao được…có mà tìm bằng niềm tin à, em đang giữ nó cơ mà, hee. Em giục gái

– Thôi về đi. Cũng không còn sớm nữa, gần trưa rồi đấy.
– …
– Muốn tìm gì để chiều đi
– Mặc tôi. Sao không đi về mà lo cho cái Ngọc ấy ( Hai mắt gái ngấn lệ quay ra nhìn em, hình như là đang khóc )
– Ơ !!!

Nghe đến đây em cũng đoán lờ mờ là có chuyện gì đang xảy ra, không lẽ gái hiểu nhầm giữa em và con bạn thân có tình cảm gì đó…Nhưng mà trước tới nay em có thấy gái đề cập chuyện này bao giờ đâu.

– Cái Ngọc thì có liên quan gì, sao lại nói thế ( em vội thanh minh )
– Chả sao cả.
– Về thôi… Muộn rồi đó, về còn ăn cơm chứ.
– …
– Không ăn là chết đói đó ( Em dọa gái tí )
– Chết hay không thì liên quan gì tới anh.
– Ừ. Thì không liên quan được chưa. Nhưng tí nhớ về đấy.
 

lặng lẽ

Mem lão thành
Thành viên BQT
MOD
Công Thần VNanchoi
#46
P:26:oops:
Đúng là cái bản tính chẳng thay đổi chút nào, ương bướng thật. Em định về cùng gái nhưng mà nhìn cái sát khí đằng đằng kia nên thôi, em đạp xe qua nhà con bạn, hôm nay bố mẹ nó đi vắng nên nó gọi em sang ăn cơm chung cho vui. Hic. Gọi là cơm cho nó oai thôi các bác à… Mịa đúng ra là hai bát mì hảo hảo với trứng luộc và tôm. Mà đúng là cái đầu con này chỉ toàn chơi là nhanh… Ai đời




– Ặc bà nấu kiểu gì thế? Trứng gà không đập vỏ ra mà cho luôn vào tô à
– Ơ… thế phải đập ra à. Tôi cứ tưởng như là luộc trứng
– Sao con tôm còn sống nhăn răng thế này, không bỏ râu của nó đi à
– Tôi thấy trên hình gói mì nó in như vậy mà, trang trí đẹp lắm
– Lại còn thế này nữa…Đang đói thì chớ. Đúng là đồ ăn hại
– Ơ. Tôi đã nấu bao giờ đâu, chờ mãi chả thấy ông đâu cả.
– Thế trước kia ở nhà mẹ trẻ nấu cái gì vậy ?
– À…Hì … thì vo gạo rồi cắm nồi cơm điện thôi
– Vãi. Thôi thôi bà lượn ra chỗ khác cho nước nó trong đi ( thảo nào nó gọi em sang ăn… hóa ra là có lí do cả @@ )

Loay hoay một lúc thì cũng hơn 12h trưa. Nó nhìn thấy em nấu mà xuýt xoa khen ngon… Còn em thì xót xa đói vãi cả lều. Mịa cái con này mai sau mà đi lấy chồng gặp phải em chắc được 3 ngày đuổi sớm ( giờ thì tiến bộ hơn rồi )
– Oh… Cô giáo kiểm tra lâu thế cơ à ? Gì mà về muộn thế
– Không 11h là được về rồi
– Thế mà giờ mới sang, đồ lười ( nó lườm em )
– Không phải… ở lại với cái Tr
– Tr á
– Ừ
– Sao bảo là hai người…
– Tưởng bà giáo cho làm bài ở đâu hóa ra là lớp nó. Tôi đi vào thì nhặt được cái day truyền mà lần trước tôi tặng cái Tr… cứ tưởng nó vứt đi hóa ra là đánh rơi…
– Sao ông biết
– Thì lúc sau thấy cái Tr quay lại lớp tìm, tìm hoài không thấy thì chắc là đúng rồi.
– Thế à? Sao ông không đưa cho người ta.
– Tôi cũng chả biết nữa. Vẫn đang cầm đây.
– Không đưa thì về đi chứ, đứng ở đó làm gì !
– Ơ… Bà sao thế.
– Tôi… à không… Ý tôi là nếu thấy thì đưa cho cái Tr còn về chứ, đợi ông sốt cả ruột.
– Đợi tôi về nấu cho chứ gì… tốt bụng nhở
– Hii

Ở nhà thi thoảng em lôi sợi dây bạc trong túi ra mà cứ nghĩ đau đáu, chả hiểu gái muốn gì nữa. Sao lần trước lạnh nhạt lắm cơ mà, đuổi đi như đúng rồi… giờ tự nhiên lại. Em thì xác định là vẫn còn tình cảm với gái… chả lẽ giờ đi làm lành chắc… mà không khéo như lần trước thì thôi. Nhục khỏi nhìn ai luôn với lại sắp tới cũng sắp đến sinh nhật nó rồi. Em nhớ rõ lắm, em và gái sinh cách nhau có đúng 1 ngày à… nên quên kiểu gì được… chỉ có điều chả biết đứa nào ra trước đứa nào ra sau thôi ( đùa đấy ) Giờ không biết nên làm cái quái gì nữa…

– Ông làm gì mà như người mất hồn thế ( con bạn vỗ vai em )
– Hả… Ừm… tôi cũng không biết nữa… chuyện tình cảm rắc rối thật.
– Oh. Rắc rối hay không là ở mình thôi.
– Hả ?
– Ông dứt khoát đi, chứ lằng nhằng mãi cũng không hay đâu. Tôi nói thật đấy. Tiền bạc phải phân minh mà ái tình phải dứt khoát !
– Ngọc này, bà nghĩ sao nếu tôi làm hòa với cái Tr
– Hả … làm hòa á
– À… Ý tôi là muốn nói lần cuối cho rõ ràng thôi. Để sau này không phải hối tiếc
– Ừ. Như vậy là đúng đó
– Nhưng mà nói kiểu gì giờ… giờ cái Tr vẫn đang giận tôi hay sao ấy. Nhìn thấy chưa gì đã muốn cãi nhau rồi, nói gì đến chuyện khác.
– Thì làm lành đi, sau khi tâm lí thoải mái rồi mới nói được.
– Cái gì… Bà không định xui dại tôi như lần trước đấy chứ ( em nhìn nó với ánh mắt ngờ vực… không nghi ngờ sao được, không cẩn thận để chết à )
– Hii. Không… sắp tới trường mình tổ chức văn nghệ giao lưu ấy.
– Thế á ? Hôm nào.
– Chiều ngày a / b ấy, mà đúng hôm đó là sinh nhật cái Tr còn gì.
– Ơ… sao bà biết ?
– Ông hay quên nhỉ, lần trước chả khoe với tôi là gì.
– Oh. Hee. Nhưng mà tôi có biết làm cái gì đâu ?
– Chả phải ông hay hát là gì.
– Ừ thì hay hát … nhưng mà là trong phòng karaoke… Mà bà không định bảo tôi lên sân khấu hát đấy chứ
– Ừ.
– Thôi. Con lạy mẹ… Tôi chịu thôi, có phải ca sĩ đâu mà lên… ngại lắm
– Ơ… Đàn ông con trai gì suốt ngày ngại, thế cũng toàn học sinh trường mình lên biểu diễn đó chứ… Chết ai đâu. Tự tin lên chứ !
– Nhưng mà…
– Tùy ông, nhát chết thì nói ra.
– Cái gì !Tôi sợ chắc

Thế là đúng buổi chiều hôm đó em đến trường, vào văn phòng đoàn đăng kí tiết mục văn nghệ mà tim cứ đập thình thịch như muốn bắn ra ngoài. Kí cái tên mà run tay đến nỗi mà anh bí thư ngồi gần đó cứ cười. Tại từ trước đến nay em đã lên sân khấu bao giờ đâu, bao nhiêu ánh mắt đổ về… hát éo ra gì nó lại quăng chai lọ lên thì bỏ mịa.


Chương trình văn nghệ bắt đầu từ lúc 5h30 chiều … sau một loạt màn kịch của các lớp thì cũng đến phần biểu diễn cá nhân. Cũng đông người tham gia lắm, đa số là hát, còn mấy ông nhảy hiphop hay phết. Lớp em thì có em với một thằng nữa tham gia. Nó hát bài “ Cho bạn cho tôi “ thời đó bố nào cũng lấy bài này làm bài tủ… Còn em thì chọn ngay bài “ Chiếc khăn gió ấm “ của Khánh Phương… thời đó đang hot, trời lúc đó cũng lạnh nên em đeo ngay cái khăn quàng cổ mà ngày trước gái tặng cho nó hợp với bài, hee…

Mà cũng không biết là bà chằn ấy hôm nay có ở trường không nữa… không có thì công toi mất. Mà thôi đã chót đăng kí rồi thì không hát cũng phải hát. Giờ G đã đến, sau thằng kia là đến em, em hít thở thật sâu rồi bước lên sân khấu kèm theo tiếng cổ vũ của mấy thằng bạn ở dưới.

MC: Và sau đây là tiết mục của bạn T lớp 12 A *. Bạn có muốn nói lời gì không ?
Em: Ờ… Đây là lần đầu tiên mình hát cho nên nếu không hay thì các bạn bỏ quá cho. Hôm nay là ngày sinh nhật của một người rất quan trọng với mình, chúc bạn sinh nhật vui vẻ.

Ở bên kia bầu trời.Về đêm chắc đang lạnh dần.Và em giờ đây chìm trong giấc mơ êm đềm.Gửi mây mang vào phòng.Vòng tay của anh nồng nàn
Nhẹ nhàng ôm cho em yêu giấc ngủ ngon.Ở bên này bầu trời
Thì mưa cứ rơi hững hờ
Để tim anh cồn cào và da diết trong nỗi nhớ
Dường như anh nhớ về em.
Gửi cho em đêm lung linh
Và tìm trong đời biết lắm
Gửi em những ngôi sao trên cao
Tặng em chiếc khăn gió ấm
Để em thấy chẳng hề cô đơn
Để em thấy mình gần bên nhau
Để em vững tin vào tình yêu hai chúng ta.
Rồi cơn mưa đêm qua đi
Ngày mai lúc em thức giấc
Nắng mai sẽ hôn lên môi em
Nụ hôn của anh ấm áp
Và em hãy cười nhiều em nhé
Vì em mãi là niềm hạnh phúc… của anh mà thôi !
:eek::eek:


Em vừa hát mà vừa đảo mắt tìm gái xem có ở dưới sân khấu không. Nhìn mãi mà không thấy đâu, ở dưới bao nhiêu người thế kia. Chắc là gái không đến rồi. Chán thật… Em hát xong thì khán giả ở dưới vỗ tay to lắm. Nhưng nói thật là lúc đó chả thấy vui gì cả, em bước vào sau cánh gà rồi đi ra ngoài thì thấy gái đứng ngay hành lang, tay cầm bông hoa hồng đỏ tiến lại rồi đưa cho em. Gái đưa ra mà chả nói gì …

– Tặng cho T hả?
– Ừm.
– Oh. Cám ơn nhé
– Em… Em xin lỗi. huu ( gái bật khóc )
– Ặc… sao lại khóc… người ta nhìn thấy thì sao

Em lôi gái ra phía sau nhà gần chỗ bãi gửi xe,chẳng may đứa nào nó nhìn thấy thì phiền lắm. Ở trường đông người mà, lấy tay lau nước mắt cho gái.
– Giờ hết khóc chưa?
Gái im lặng rồi gật gật cái đầu.
– Anh… anh … có còn giận em không ? Hức…
Hai đôi mắt đỏ hoe lên, nhìn thương gái lắm…
– Giận gì… không có đâu. Lỗi là tại anh mà
– Hì… Anh… anh … ngốc lắm !
– Hở ! ( Là anh hay em vậy hả Tr, hic )
– Bài hát đó là… là anh tặng… em đó hả ?
– Không. Đứa bạn anh ( em đùa gái tí )
Nói xong mặt gái buông tay em ra, cúi gằm xuống
– Trời ạ… em ngố thật đấy. Anh nói thế mà cũng tin à ! Không tặng cho em thì tặng cho ai ? Hôm nay là sinh nhật em mà, em không thấy em đeo cái khăn của em đây à.
Vừa nói em vừa cởi cái khăn ra choàng vào cổ cho gái.
– Hì…Em cứ tưởng…
– Tưởng cái đầu ấy.
– Em yêu anh…
“Chụt …”( gái hôn nhẹ vào môi )
– Ơ… Đứa khác nhìn thấy thì chết
– Kệ !
– Ôi trời… @@.
– Mà vừa nãy sao anh nhìn em không thấy ở dưới nhỉ ?
– Hi… Hôm nay em chả định đến đâu, nhưng mà bọn bạn cứ lôi đi. Tầm muộn định về vì mẹ bảo về nhà tổ chức sinh nhật cho em… Nhưng mà đúng lúc đó em nghe thấy tên anh, anh nói tặng bài hát này nhân dịp … nên em đoán là…
– Là em hả ? Sao tự tin thế
– Á… Đau ( gái véo tai em )
– Hứ. Thì đúng là như thế còn gì nữa. Nhờ vậy em mới tha cho anh đấy. Anh mà tặng cho con khác thì em không bao giờ nhìn mặt anh nữa.
– Hic. Suốt ngày này nói câu này.
– Hì.Phải nói chứ… Mà anh nhiều tội lắm đó, em tạm tha chưa xử đâu. Hứ
– @@
– À mà em không về nhà đi, giờ mới hơn 8h tối thôi… vẫn kịp đấy
– Em không có cần nữa. Như thế này là em hạnh phúc lắm rồi
– Oh… vậy sau đừng có mà kêu tiếc nhá.
– Anh này cứ trêu em!… Mà anh ơi…
– Sao ?
– Em… Em…
– Có chuyện gì
– Em… Đánh rơi mất… mất…
– Dây truyền hả !
– Ơ sao anh biết ?
– Thì nhìn cổ em có đeo đâu. Sao mà mất ?
– Em không biết, chắc rơi hay sao ấy.
– Cái hôm mà em quay vào lớp tìm đó hả ?
– Ừm. Đúng rồi
– Tìm làm sao được.
– Hay là… Em… em mua cái khác nhé.
– Mua cái đầu đấy. Tèn ten… anh đang cầm nó đây này ( em lôi trong túi áo ra )
– Hở… Đâu… Sao anh lại có.Anh ăn trộm của em đấy à
– Cái gì… Người ta nhặt được dưới chân ghế đấy.
– Hì hì… Em cứ nghĩ là mất rồi cơ. May quá
– Mất hay là giận anh quá mà vứt đi hả ?
– Không có đâu… mà vứt thì em quay lại tìm làm gì nữa. Em buồn lắm cứ nghĩ nó là điềm chấm hết giữa tụi mình ấy.
– Vớ vẩn. Em toàn suy đoán linh tinh …
– Hii. Anh đeo lại cho em đi…

Gái vén tóc ngáy lên, em luồn dây qua đeo lại cho gái… thế mà mấy đứa con gái lấy xe đi ngang quá đó cứ nhìn nhìn, rồi che miệng cười. Ngại không chịu được, thế là em rủ đi chơi, gái thấy vậy cười vui lắm… Tầm này cũng đang bất đầu tan nên nhiều người về, mịa đông quá thành ra lấy xe lâu vãi. Ra đến phía ngoài cổng thì bọn em gặp ngay cái Ngọc…
 

lặng lẽ

Mem lão thành
Thành viên BQT
MOD
Công Thần VNanchoi
#47
Phần 27:oops:
– Ông đi với tôi một chút được không ?
– Nhưng mà giờ tôi với Tr đi có việc rồi !
– Việc gì vậy ?
– À thì…
– Ông không muốn đi với tôi à ?
– Không phải, hôm này là sinh nhật … hay bà đi với bọn tôi ?
– Ông thích đi với tôi hay là đi với Tr
– Ơ… Sao bà lại hỏi thế ? Bà bị làm sao thế hay là có việc gì gấp hả ?
– Không. Cũng chả có việc gì quan trọng cả. Thôi được rồi, hai người cứ đi đi… Nhưng mà bạn Tr này
– Gì hả bạn ?
– Bạn nghe mình nói nhé.
– Ừm. Tớ nghe đây.
– Nốt hôm nay thôi, nhưng bắt đầu từ ngày mai mình sẽ không nhường T cho bạn nữa đâu !



Ban đầu nghe con bạn nói vậy em giật mình lắm. Gái thì tái mặt rồi cúi xuống im lặng chả nói gì, tay nắm chặt gấu áo em. Bình thường thì Gái đanh đá lắm cớ mà sao lúc này lại yếu đuối vậy… thật tình không thể hiểu nổi… Hay gặp phải hòn đá rồi. Em thì cứ ngỡ nó muốn em thôi hẳn với Tr chứ không phải có tình cảm gì. Em cứ đinh đinh là thế nên vội thanh minh cho gái

– Ơ… gì vậy. Sao bà lại nói thế ?
– Thế là thế nào !
– Thì sao tự nhiên bà ăn nói kì cục vậy?
– T sao phải khổ thế. Theo đuổi như thế có mệt mỏi, liệu có đáng không ?
– Mệt mỏi gì… Bà ăn nói linh tinh gì vậy. Thật ra bọn tôi…
– Thôi không nói chuyện này nữa ! Hai người đi đi. Mình về đây. Nhưng nhớ là những lời vừa rồi mình nói không có nói đùa đâu.

Nói xong con bạn em quay mặt đi rồi nó bỏ về. Em thì chả hiểu cái éo gì đang xảy ra. Không biết là nó cố tình trêu mình hay là thật nữa. Cứ tưởng được buổi tối vui vẻ ai ngờ… Cũng chẳng muốn đứng ở đó lâu thế là em kéo gái đi. Hai đứa đạp xe đến công viên gửi xe ở đó rồi đi dạo. Gái im lìm mà không nói gì, cứ đi thẳng thôi. Thấy không khí nặng nề quá nên em phải mở lời trước.
– Em đừng nghĩ ngợi gì nhé. Ngọc nó không có ý gì xấu đâu
– …
– Anh nghĩ là Ngọc đùa thôi. Bình thường nó đâu có vậy, Ngọc nó tốt lắm
– …
– Chắc là do nó…
– Anh bênh cô bạn đó quá nhỉ, hức ( Gái nói giọng trách móc em )
– Ơ… Có phải đâu !
– Không phải mà suốt từ nãy đến giờ cứ nhắc đến tên người đó là sao.
– Ờ thì tại … Mà … em khóc đấy à !
– Không có đâu…
– Không gì… Hai mắt đỏ hoe lên rồi kìa.
– Bụi bay vào đó ( Lại cái văn cũ dích này )
– Ừ thì là bụi.

Gái lấy tay lau nước mắt rồi tự nhiên nói một hồi cứ như là quát vậy.

– Mà việc gì em phải khóc, em chẳng làm sao cả. Chẳng ai làm gì được em.
– …
– Không ai khiến em thay đổi được. Em đã quyết là làm. Em không sợ… Em… Em… hức. huu

Nói đến đây nước mắt gái trào ra. Bờ vai mảnh mai ấy lại rung lên. Thấy vậy em ôm gái vào lòng. Gái khóc to lắm, đến nỗi ướt cả vai áo.

– Em đừng có lo. Ngoài em ra anh không có để ý đến một ai khác đâu
– …
– Hãy tin ở anh. ( Em văn tí, chứ thực tình thi thoảng vẫn liếc mấy em xinh tươi )
– Hức. Là anh nói đấy nhé.
– Ừ. Thôi không khóc nữa. Người ta nhìn thấy thì …
– Dạ… em biết rồi. Mà anh không được kể chuyện này cho Ngọc đâu đấy !
– Oh. Thì có anh nói gì đâu.
– Thật chứ.
– Ừ.
– Nhớ đấy nhé.
– Em an tâm đi. ( Em lắm lúc rắc rối thật đấy Trang à )
– Mà anh ấy. Cứ liệu hồn ( Lại đanh đá ngay được, hic )
– Ơ… Ai làm cái gì.?
– Hứ. Còn phải hỏi à !
– Ặc…!! Sao em cứ đổ vạ cho anh thế.
– Hứ. Mà anh bảo đưa em đi đâu kia mà. Từ nãy cứ đi bộ hoài… Chán chết
– @@. Ờ nhỉ… Anh quên mất, thôi qua bên đường đi. Quán đó bán kém ngon lắm
– Ừm. Hì
– Em chọn đi. Ở đây nhiều lắm
– Ngon anh nhỉ. Giá mà bụng em có thể chứa hết. hii
– Đừng có mơ. Anh không có nhiều tiền đâu. Em chọn cái nào rẻ nhất ấy
– Đồ keo kiệt…
– Gì chứ. Nếu em không muốn ở lại rửa cốc chén thì cứ việc.
– Thế mà kêu tối nay dẫn người ta đi chơi – Gái bĩu môi vờ nói giọng dỗi
– Hee. Đùa tí thôi. Em chọn đi.

Cầm menu gọi hai cốc kem loại mới nhất. Gái vừa ăn vừa khen ngon. Em thì ngắc ngứ chẳ ăn nổi… cơ bản là hồi chiều ăn linh tinh nên đầy bụng

– Sao anh không ăn. Ngon thế này mà.
– Em ăn nốt đi. Anh nhường em đó.
– Nhường á… Sao có người tốt bụng thể nhở.
– Chuyện. Anh mà … thi thoảng đểu tí thôi. Hehe
– Thôi đi. Tất cả chỉ là ngụy biện. Chắc anh ăn no rồi giờ không nuốt được chứ gì?
– Cái gì !!
– Em còn lạ gì anh. Anh còn tham ăn hơn cả em. hii
– @@!
– Anh này… em…
– Em lại định hỏi chuyện cũ đó hả
– Sao anh biết ?
– Thì mỗi lần em vén tóc thì chả là đang ngắc ngứ hỏi mấy chuyện đó còn gì.
– Hì. Anh không có để bụng … chuyện lần trước chứ. Em có xử sự hơi quá.
– Ừ.
– Thật chứ ?
– À… Ờm… Không… Thật ra là… có !
– Biết ngay mà – Gái sị mặt xuống
– Thì anh cũng là người chứ có phải tảng đá đâu. Anh cũng có cảm xúc chứ… Anh chỉ không hiểu sao lúc đó em phản ứng mạnh đến vậy.
– Thì… thì… Anh nói dối em chứ sao. Em bắt gặp anh đi cùng với Ng đấy
– Hả !?
– Anh ngạc nhiên lắm à. Anh đừng nghĩ em theo dõi anh nha. Tại lần đó em thấy anh không có ở nhà lại còn nghỉ học buổi chiều nữa. Em đã nghi rồi. Em cứ nghĩ anh có chuyện gì… Em lo lắm…Nhưng rồi em hỏi lớp anh thì cũng thấy Ngọc cũng nghỉ. Nên em lờ mờ đoán ra…
– Sao em biết ?
– Thì hai người vốn là bạn thân mà…
– Ờ nhỉ
– Em đi tìm anh, đi lòng vòng lắm đấy. Rồi tình cờ em đi ngang qua quán game online thấy mọi người đó hô hào gì đó… Nhìn vào thì thấy hai người đang ngồi ở trong… Lúc đó em thật sự sốc đấy. Em chả biết nên làm gì nữa … rồi về trước cửa nhà đợi anh… Đợi mãi anh mới về… Em thật sự bực bội, mệt mỏi và thất vọng… Khi chúng mình cãi nhau, khi anh với em nặng lời… Em không còn kiểm soát được bản thân mình nữa… Em…

– Em đừng có nói vậy. Là tại anh thôi … Thật ra điểm yếu nhất của anh là nóng tính. Anh ghét và rất ghét bị ai đó mắng, chê bai mình. Không hiểu sao nữa,mặc dù biết mình sai nhưng mà… không hiểu sao lúc đó anh điên lên ấy… Anh sẽ có gắng sửa. Anh không thể làm ngay được vì nó ăn sâu vào máu rồi. Nhưng dần dần sẽ được.
– …
– Sau này anh không chắc mình giàu có không. Nói thật anh chả có tài cán gì đâu. Anh cũng không phải là mẫu người như em mong muốn… anh chỉ là người bình thường thôi. Nếu không nói thẳng ra là yếu kém nhưng mà… Anh sẽ không để em phải khổ phải buồn đâu. Anh hứa đấy !

– Anh…hiii. Anh nói hay quá nha.
– Hở… Em… em đang nghĩ anh nói đùa đấy à ?
– Oh. Chứ thật hả ?
– Thế em nghĩ là gì !
– Thì em có bao giờ thấy anh như vậy đâu. Hiii
– Hả … hic. Thôi đi về đi. Muộn rồi
– Xem kìa… Chưa gì đã… Em tin anh mà. Bọn mình ngoắc tay nhé.
– Ngoắc gì… Trò trẻ con đó hả. Không chơi đâu.
– Vớ vẩn. Đưa tay đây.

Nói xong gái chìa ngón út ra, mặt cuời làm điệu nhí nhảnh.

:oops:
 

lặng lẽ

Mem lão thành
Thành viên BQT
MOD
Công Thần VNanchoi
#48
– Vậy là anh hứa rồi đó. Em không có yêu cầu cao siêu gì cả. Em chỉ mong là anh hãy biết nghĩ hơn thôi. Em không có cấm anh chơi game hay bất kì thứ gì. Vì ai cũng có sở thích cá nhân riêng. Nhưng nó phải có mức độ thôi. Đừng để ảnh hưởng đến học tập là được. Sau này còn tương lai của chúng mình nữa.
– Ừm. ( Thật ra là đến bây giờ em vẫn còn thích chơi game … nhưng mà chơi ít đi rồi. )
– Hi. Anh nhớ giữ lời đó. Nói được là phải làm được đó nha.
– Được rồi. Anh làm mà. Nhưng mà cho anh chơi nốt tháng này nhé… hehe
– Cái gì. Em cho ăn đòn đấy ( Lại dơ nắm đấm ngay lên được )
– Hic. Đùa tí làm gì mà ghê vậy
– Hứ. Ai mà biết được. Anh cứ liệu hồn đấy.Hi. Mà anh này.
– Hả.
– Anh… Em hỏi cái này nha.
– Ừ. Nói đi.
– Nếu anh không gặp em… Thì anh có yêu Ngọc không ?
– Không.
– Điêu. !
– Hả ?
– Em không tin.
– Sao lại không tin.
– Thì Ngọc thân với anh thế còn gì, lại còn học giỏi nữa. Làm cái gì cũng tốt. Người con gái như thế mà không ai thích mới lạ
– Ừ… Thì đúng là thế.
– Biết ngay mà !
– Nhưng với người ngoài thôi. Chứ anh chịu.
– Sao ?
– Thì chơi thân với nhau…chỉ có thể là bạn thôi chứ sao nữa. Anh chịu, chả có cảm giác gì. Không yêu được. Có cho tiền cũng vậy thôi !
– Thật chứ !
– Gì chứ… cả tối nay em hỏi anh câu này đến gần chục lần rồi đó nha.
– Thì anh cứ trả lời em đi.
– Yeah. It’s true
– Gớm. Giờ Tiếng anh lên rồi hả ?
– Chuyện. Hehe
– Nhưng mà anh phát âm sai rồi còn đâu. Hii
– Hả ?! @@
– Anh nói vậy thì em yên tâm rồi. Em thì không có lo chỉ sợ anh dễ xiêu lòng thôi.
– Xiêu cái gì chứ…
– Ngọc đến trước em mà anh. Em sao bằng người ta được. Nhiều chuyện Ngọc hơn em mà.
– Em đừng có suy đoán linh tinh
– Anh đừng nói vậy. Cùng là con gái em biết chứ. Có những điều con trai không thể hiểu được anh à.
– Ừ. Đúng rồi đấy, giờ có những điều anh vẫn chẳng thể hiểu nổi em ( em lẩm bẩm )
– Anh vừa nói gì hả ? – Gái trợn mắt nhìn em
– Anh có nói gì đâu ( Em láo tí … không lại bị ăn hành )
– Hứ !
– Lại hứ. Bộ em không bỏ đi được à.
– Hứ !
– Thôi thôi được rồi. Giờ đi chơi tiếp nha. Em đi trượt patin không?
– Giờ á … Bây giờ muộn rồi mà.
– Thế có đi không ?
– Có hì…



Đến đây thì mình xin phép được ngừng không viết nữa, còn lý do là gì thì… chả thể kể hết ra được mà có nói ra thì cũng bị quy kết là “Lại Lí Do…”

Gái thì không biết là em viết đâu, em phải dấu vì gái không thích chuyện đời tư mà mang ra cho người khác biết. Nhưng rồi em tin một lúc nào đó khi gái đọc được thì có lẽ gái cũng sẽ hiểu cho em. Nhiều người ấn tượng ngay cái tiêu đề em đặt và nghĩ rằng chắc có bạn gái “dữ” thì cũng khá là mệt đây, chắc suốt ngày bị ăn đòn… Bản thân em không thấy vậy mà phải nói là… rất thú vị và yêu gái, thương gái rất nhiều, bởi trong cuộc sống này mà kiếm được người thứ hai hết lòng với mình như gái thì khó lắm ( Đối với em thôi nha ) Một cô gái có cá tính mạnh mẽ, đương nhiên rồi… nhưng đôi khi cũng giống bao người con gái khác… yếu đuối, nhõng nhẽo và hay dỗi lắm. 8 năm trôi qua biết xảy ra bao nhiêu là việc… vui cũng có mà khổ đau cũng nhiều nhưng chỉ duy nhất một điều không đổi thay đó là tình cảm của hai đứa vẫn như ngày đầu… Nói vậy cho oai chứ… Đôi khi nó vơi đi là em với gái lại phải đi lấy xô rồi xách đổ vào cho nó đầy. Tình yêu mà, sao có thể giống như chiếc thảm đỏ luôn trải dài chào đón… Có lúc bọn em đã gặp những khó khăn thử thách vượt quá sức của hai đứa… thì gái lại động viên em: “ Anh yêu cố lên nào. Hii “… Bọn em đã cố gắng và đi cho đến tận bây giờ và sẽ không bao giờ bỏ cuộc…

Hết
 
S

SONGOKU RETURN

Guest
#50
Đọc mỏi mắt mà sao không thấy cảnh chịch nhau vậy nhỉ
 

Zack

New Member
#53
Lâu lắm mới đọc 1 câu chuyện có cảm xúc như vậy dù lời văn chưa mượt lắm ^^.
Đọc câu chuyện này làm mình nhớ lại thời còn đi học, nhớ lại những kỉ niệm đã trải qua.
Một cảm xúc từ rất lâu đã chôn kín nay lại ùa về...
Cám ơn bác ACMN !!!
 

lặng lẽ

Mem lão thành
Thành viên BQT
MOD
Công Thần VNanchoi
#55
Lâu lắm mới đọc 1 câu chuyện có cảm xúc như vậy dù lời văn chưa mượt lắm ^^.
Đọc câu chuyện này làm mình nhớ lại thời còn đi học, nhớ lại những kỉ niệm đã trải qua.
Một cảm xúc từ rất lâu đã chôn kín nay lại ùa về...
Cám ơn bác ACMN !!!
Lời phê bình ngọt ngào ^^
 

lặng lẽ

Mem lão thành
Thành viên BQT
MOD
Công Thần VNanchoi
#56
Hay quá đi bác ACMN ơi...mà cũng tiếc ghê đang hay thì đứt dây đàn - xin phép k viết tiếp :(
Triệu like cho bác :)
Tiệc nào r cũng đến lúc Tan mà bạn :)
Tks đã đọc
 
Top Bottom