Gái: Hạnh phúc của em, em tự trọn. Em đã quyết rồi. Không ai ép em được cả… Với lại Mẹ em thương em lắm. Có gì em nhờ mẹ em. Anh yên tâm. Hii
Em: Vậy hả ! Vậy là có cơ hội rồi
Gái: Con gái ruột mà
Em: Mà cái anh cạnh nhà Tr ấy… Anh ấy thích Tr lâu chưa ??
Gái: Hi. Anh thắc mắc truyện đó à… Trước thì do hai nhà gần nhau, với lại bố em và bố anh ấy là đồng nghiệp nên thân lắm. Gia đình anh ấy thường hay sang nhà em ăn cơm. Anh ấy thì cũng tốt. Nhưng mà em không có chút tình cảm nào cả… Đơn giản là em coi anh ấy như anh trai thôi…
Em: Thế á…
Gái: Ừm… Nhưng rồi hôm lâu lâu, lúc ở nhà em… Bố anh ấy cứ nói kiểu hàm ý là muốn làm thong gia với nhà em. Em thì tưởng bác ấy đùa… Cũng chỉ cười trừ qua loa thôi. Ai ngờ mấy hôm sau … Anh ấy qua chơi nhiều hơn, tối đi làm về là cứ sang rủ em đi uống nước… Rồi mua hoa tặng em… Kêu là thích em. Em có từ chối… nhưng mà anh ấy cứ kêu là sẽ không bỏ cuộc, sẽ đợi em học xong cấp 3…
Em: Hả … Ghê vậy à … Hóa ra Tr cũng có nhiều người thích phết nhỉ ?
Gái: Chứ sao nữa. Em hơi bị có giá đấy. Đấy là còn chưa tính ở lớp đâu… hiii
Em: Hả. Lại còn thế nữa… Nhưng mà sao nhiều người theo đuổi thế mà Tr lại đi thích T
Gái: Ừm… Em cũng không biết nữa… Cái hôm anh va vào người em ấy…Lúc đó em lại đang bực nữa… Thế nên mới gây lộn với anh… Nhưng mà chả hiểu sao ấy… Lần đâu tiên em gây sự với con trai … hii. Rồi lúc anh chạy ra giúp em khi mà em bị ngã ấy… Em thấy vui lắm … Lúc đó nhìn mặt anh cũng ngồ ngộ … Rồi sau này đi học chung với anh, hiểu anh nhiều hơn… Mà em cũng chả biết thích anh từ lúc nào đâu …
Em: À … Hóa ra là tự đổ hả … hehe
Gái: Hứ. Đừng có tưởng bở ( Lại dơ nắm đấm ngay lên được ). Người ta chỉ nói thế thôi
Em: Èo…
Gái: Anh này… Anh đừng có suy nghĩ về lời bố em nói nha. Điều quan trọng duy nhất là em chỉ yêu một mình anh… Em chấp nhận tất cả. Chỉ mong duy một điều …
Em: T sẽ không phụ Tr đâu…
Gái: Hì. Nhớ đó nha. Anh mà làm em buồn … Em cho anh hối hận cả đời
Em: Hic. Tr nói gì ghê vậy
Gái: Anh đừng có coi thường em, em nói là em làm đó.
Em: Vâng thưa chị hai
Gái: Hi hi
Em: Giờ mình về nhà nhé.
Trước khi ra về, em có dặn Gái là không được giận ba. Nếu ba có mắng thì nên im lặng chứ không được cãi lại… Được cái gái cũng hiểu và nghe theo em. Em đi về nhà mà lòng chẳng biết buồn hay nên vui. Sao chuyện tình cảm nó rắc rối đến vậy… Cái này liệu có phải do duyên số không ? Nếu như hôm đó em không đi học muộn thì có lẽ đã không gặp gái… và rồi sẽ không ở trong hoàn cảnh cảnh trớ trêu như hồi chiều