Khiêu Vũ Giữa ... P 9,10,11,12 - Anh Hùng Cứu Mỹ Nhân

lặng lẽ

Mem lão thành
Thành viên BQT
MOD
Công Thần VNanchoi
#1
View attachment 2239 Chapter:09

Mình lao ra đẩy thằng công an ra một bên, thì em Thảo mới chay ra can:
- Thôi anh X cứ về trước đi, có gì mai em gọi anh nhé. Thằng mặt L kia đéo nói gì xong lườm lườm nhìn mình, đoạn cút thẳng.


Lúc đó mình mới thấy cái trap của em Nhung đéo có tác dụng. Vì đến lúc có biến thật thì thằng X vẫn tìm cách né. Xong mình nghỉ lại, có khi mình cũng đang dính trap của em ấy. Có điều cái bẫy này quá ngọt ngào và mình tự nguyện đâm đầu vào thôi. Thằng mặt l đi rồi thì còn mình với em Thảo và em Hoài, mình mới hỏi
- Mọi người đâu hết rồi em.


- tại thằng X đến nên em nói bọn nó tranh mặt đi hết rồi.

Lúc đó em Hoài cũng sồn sồn lên.

- Đờ mờ, Cần l gì cái thằng l ấy. Đợi thằng ... (cái thằng mặt l ở trên bar mà mình vẫn đéo nhớ tên ấy Đoạn này lắm thằng mặt l quá hi vọng anh em ko loạn) về rồi tôi gọi người đi cứu bà Nhung luôn. Để lâu thêm giờ nào là khổ bà ấy thêm giờ đấy.Mình mới hỏi:

-Thế thằng ... (từ giờ gọi mẹ nó là thằng Nam đi cho nó dễ nhớ, cứ thằng mặt l mãi sái mẹ nó miệng) Nam đi đâu vậy.

-Thảo: Nó đi theo dõi xem bọn nó dẫn cái Nhung đi đâu.


-Mình: Thế bọn em nhắm có đủ người chơi lại bọn nó ko. Mà thằng kia là thằng nào, gấu lắm hay sao mà Nhung nó phải cun cút đi theo nó.

-Thảo: Em cũng không biết, thấy cái Nhung có vẻ sợ nó lắm, mà trước giờ em chả thấy cái Nhung sợ ai cả.Cái Hoài chen vào:

-Thằng Quảng ở Thạch Thất chứ ai. Trước ông Đăng còn phải kiêng nó đấy. Thằng đấy bóc lịch 5 năm về tội cố ý gây thương tích rồi.

-Mình: Biết thế mà em còn định đấu với nó à.

-Hoài: Ai sợ chứ tôi đéo sợ, đời tôi còn đéo gì để mất đâu. Bà Nhung còn tôi còn, bà Nhung mà bị sao thì tôi đéo tha bọn nó đâu. .
Lúc đấy mình cũng bất ngờ, Em Hoài này lúc bình thường thỉ tưng tửng mà lúc gặp chuyện thì cứng như gạch luôn.
Đang nói chuyện thì thằng Nam về (Gọi là thằng mặt l nghe sướng hơn nhỉ) chưa kịp vào nhà thì cái Hoài đã quay ra hỏi luôn: Bọn nó ở đâu.

- Bọn nó đi taxi về Hoài Đức, vào nhà con Quyên luôn rồi.

-em Hoài: Thế mày có gọi được mấy thằng kia ko, bọn nó có đi ko.

-Nam: Bọn nó bảo đợi tí, bọn nó đang đến.

Lúc đó mình thấy cứ để con Hoài nó làm bung bét lên thì đéo ổn nên mình mới quyết định (Mình nghĩ đây là một trong những quyết định bước ngoặt đến cuộc sống của mình sau này, sau này thỉnh thoảng nghĩ lại có lúc thấy hối hận, có lục thấy ko, nhưng dù sao thì cũng làm cmn rồi).

-Mình: Thôi Hoài ở đây đợi bọn nó, anh với Thảo đi trước xem tình hình thế nào nhé.

-Hoài: Ông đi làm cái l gì, lẻo khà lẻo khẻo, đến đấy nó tát cho một cái thì đái mẹ nó ra máu.

-Mình: Anh chỉ đển xem địa hình thế nào thôi, đợi bọn em đến mà. Thảo có đi với anh được ko, em biết nhà cái Quyên mà,

Thảo cũng hơi chần chừ, nhưng rồi cũng gật đầu đi với mình. Lúc đó là tầm 6h30. Trời tháng 10 nên cũng tối rồi. Mình đèo em Thảo nhằm hướng Hoài Đức thẳng tiến.

View attachment 2237
 

Chủ đề tương tự

lặng lẽ

Mem lão thành
Thành viên BQT
MOD
Công Thần VNanchoi
#2
chapter:10

Lúc đó là tầm 6h30. Trời tháng 10 nên cũng tối rồi. Mình đèo em Thảo nhằm hướng Hoài Đức thẳng tiến.

Ngoài lề một chút, gấu của mình ghen rất kinh, tính đến lúc đó là yêu nhau được 5 năm rồi. Tính mình thì cũng lăng nhăng nên cũng dính phốt mấy lần. Gấu nó cũng ko tin tưởng mình tuyệt đối nữa. Lúc đang đèo em Thảo về Hoài Đức thì gấu nó gọi liên tục, mình nghe máy bảo anh đang đi gặp khách hàng thì nó éo tin, bảo là cho em nói chuyện với khách của anh xem nào. (Đệch mợ, loại gấu này bình thường là phải chôn sống, nhưng do mình đang làm điều mờ ám, rồi lại còn có lỗi với gấu trong quá khứ nên vẫn phải cắn răng chịu đựng).

Gấu nó nói thế thì mình lấy luôn cớ nó can thiệp công việc của mình rồi tắt máy. Gấu nó gọi nóng máy luôn mà mình mặc kệ ko nghe.

Lúc đó mình nghĩ, dù sao thì chuyện của em Nhung vẫn quan trọng hơn, cứu một mạng người bằng xây bẩy tấm phù đồ cơ mà (chắc éo đến nỗi chết người, nhưng cứ nghĩ đến cái má lúm đồng tiền với hàm răng khểnh mà bị bọn nó pháo dàn thì em cũng muốn khóc hận)

Mình với em Thảo phóng xe đi qua trung tâm huyện Hoài Đức rồi rẽ vào con đường nhỏ, gần như vào làng rồi. Em Thảo ngồi sau cũng ôm chặt mình (chắc bệnh nghề nghiệp) ngực như mình đã trình bày ở mấy chap trước là cũng tương đối to (giống Phi Thanh Trâu cơ mà), có điều mình đang nóng lòng vụ em Nhung rồi còn gấu chó ở nhà nữa với lại cứ nghĩ đến cảnh em ấy mới bị pháo dàn xong thì thằng em của mình nó cúng éo ngóc đầu dậy nổi.

Vòng vèo một lúc thì em Thảo chỉ nhà em Quyên. Nhà em này đúng là to vật vã anh em ạ. Kiểu dạng biệt thự nhưng xây kiến trúc theo kiến trúc hổ lốn, chả đâu vào với đâu cả. Lúc đó em Thảo mới bảo:

- Mình đứng đây thôi anh nhỉ, đợi bọn cái Hoài đến rồi hãy vào.
- Mình: Đợi cái Hoài đến anh nghĩ cũng chả giải quyết được gì, không khéo lại thành to chuyện. Em đứng đây đợi. Để anh vào xem thế nào.

Chắc có anh em nghĩ mình anh hùng rơm. Nhưng thực sự thời điểm đó mình cũng đã va vấp nhiều, mình rất tự tin vào khả năng ăn nói của mình. Hơn nữa, mình hiểu chính dân giang hồ đâm chém lại hiểu chuyện hơn mấy thằng cha ra vẻ học thức bố đời.

Em Thảo cũng có cản mình lại nhưng mình kệ. Cuối cùng em ấy quyết định đứng ngoài đợi (có lẽ dư âm của trận pháo dàn làm em ấy trùn).

Đường ở làng, trời tối đen như mực, mình lững thững đi bộ vào nhà em Quyên.


 

lặng lẽ

Mem lão thành
Thành viên BQT
MOD
Công Thần VNanchoi
#3

chapter:11

Đường ở làng, trời tối đen như mực, mình lững thững đi bộ vào nhà em Quyên. Đến cổng thì thấy trong nhà đèn đuốc sáng trưng, mình cũng hơi yên tâm, giang hồ nhưng là người việt nam mình chắc éo bệnh đến độ pháo dàn mà để đèn đuốc sáng trưng, xong thằng này nhìn tờ rim thằng kia để quay phim đâu nhỉ.

Bấm chuông, lát sau có một chú mình trần trung trục chạy ra. (Thôi xong cmnr). Chú này nhìn mặt rất hiền nhìn mình hỏi:
-Anh tìm ai.
- Mình đáp: Bạn cho mình gặp anh Quảng, mình là bạn Nhung. Nghe thế, chú trần trùng trục đột nhiên trở nên rất gấu (Cái mặt chú này rất hiền nên lúc lên gân lên cốt nhìn cũng rất buồn cười, anh em cứ tưởng tượng mấy cháu cấp 2, cấp 3 lúc xin đểu bạn học ấy): Có việc đéo gì mà phải gặp, anh Quảng đéo gặp cái loại như mày đâu.
Mình nhìn chú trần trùng trục này biết ngay là chú ấy là loại ong ve, éo có quyền quyết định gì, nói với chú ấy chỉ tố phí nhời nên mình nói:
- Bạn cứ vào báo anh Quảng một tiếng, mình đứng đây đợi.

Chú trần trung trục liếc mình một cái rồi chả nói chả rằng chạy vào trong nhà.Mình đứng ngoài cũng sốt ruột, nhất là thấy chú trần trùng trục. Có lẽ nào pháo đã lên dàn. Từ cái cổng chỗ mình đứng muốn vào nhà còn phải chạy qua một cái sân khá rộng (Biệt thự mà) nên chú trần trùng trục kia dù chạy rất hăng nhưng mất một lúc sau mới chạy trở ra được.
Lườm yêu mình một cái, chẳng nói chẳng rằng mở cửa, xong quay lưng ngúng nguẩy dẫn mình vào trong.
Nhà em Quyên này cũng thuộc loại trọc phú phất lên, cây cảnh, hòn non bộ bày la liệt nhưng éo theo một cái trường phái gì cả (mà cũng có thể em ấy bố trí theo ngũ hành trận pháp, người phàm như mình éo nhìn ra được). Lúc sốt cây cảnh chắc cũng phải mấy chục tỷ cái vườn cây đấy, nhưng thời điểm 2012 thì cũng chỉ làm củi đun.
Bước theo cái mông ngúng nguẩy của chú trần trùng trục vào đến nhà thì mình thấy có 3 chú ăn vận theo phong cách HKT (rất thịnh hành thời bấy giờ) đang ngồi đầu đít thì phải. (mình phải nói rõ đầu đít là đọ seri ăn tiền chứ ko phải 69 đâu nhé, đầu óc các bạn bệnh vl)
Các đồng chí này khá tập trung vào chuyên môn, thấy mình thì cũng chỉ quay ra lườm yêu phát xong lại ngồi cộng số thôi.

Đi tiếp vào phòng khách thì thấy em Nhung, em Quyên với một đồng chí dáng vẻ thư sinh, quần jean áo sơ mi trắng, khá đẹp trai đang ngồi ghế, đồng chí này rất khó đoán tuổi, nhìn thì chỉ như 85-86 thôi nhưng cái vẻ mặt lành lạnh thì mình ngỡ phải 80-81. Nói chung là dị.
Chú trần trùng trục đưa mình vào rồi thì chạy ra ngoài luôn, chắc đang giở cuộc đầu đít nên mót.
Đồng chí thư sinh quay ra nhìn mình cười:
- Chú muốn gặp anh ?
- WTF ? đồng chí này là đại ca Quảng sao. Mình cũng hơi bất ngờ hỏi lại:
- Anh là Quảng ?
- Ừ, anh đây, chú định anh hùng cứu mỹ nhân à, nghe nói chú là luật sư, dây vào bọn anh làm gì, bẩn tay chú.
- Nhung thì đúng là mỹ nhân, nhưng em thì chắc chắn không phải là anh hùng rồi.

Mình cười đáp, liếc mắt nhìn em Nhung thì thấy em ấy cũng tủm tỉm khoe cái má lúm đồng tiền. Thấy ku Quảng cũng cười cười, mình cũng vững dạ (thằng này cũng đéo phải loại động cái mang dầu ăn ra luôn đâu, chắc cũng là đứa biết ăn nhời), nên mình nói tiếp:
- Vì anh hùng thì đéo bao giờ động đến mấy chuyện của bọn đàn bà.
Ku Quảng đang cười thì mặt tối xầm lại làm mình chột dạ, may mà Quảng nó lại cười cười nói:
- Từ lúc chú vào anh vẫn nói chuyện tử tế, chú là luật sư đừng có văng tục ở đây.
- Em là luật sư nhưng quen nói chuyện kiểu vậy rồi, nói chuyện thoải mái chứ cũng chả có ý gì. Nhưng em nói thế chắc anh cũng hiểu. Việc Nhung với Quyên nó gây nhau là việc đàn bà con gái, hơn nữa Quyên nó là đứa có lỗi trước.Ku Quảng vẫn cười cười đáp (Thế éo nào mà thằng vào tù ra tội này lại hay cười vậy nhỉ):
- Việc đàn bà con gái nhưng cái Nhung nó cho đàn em ốp cái Quyên như vậy là không được. Nếu bọn nó solo mà cái Quyên bị sao thì anh cũng đéo động đến. Đằng này cả một lũ xúm lại chơi nó thì anh không đồng ý. Với lai...
Nói đến đây Quảng liếc mắt nhìn Nhung, vẻ mặt lần đầu tiên lộ ra vẻ dâm đãng.
- Với lại .. bọn đàn em anh nó cũng quý cái Nhung lâu rồi, chú thông cảm.
Đến đây mình thấy tình hình có vẻ kiểm soát được nên nói luôn.
- Chắc anh mới nghe một chiều từ phía Quyên, Quyên nó có kể cho anh vụ nó tổ chức cho anh em xơi em Thảo không. Nhung nó làm thế cũng vì uất ức quá thôi. Còn cái vụ kia, chắc anh chưa nhìn CMND của em Nhung nhỉ.
Quảng lúc lộ vẻ ngạc nhiên, quay lại hỏi Quyên: Có đúng vậy ko em?
Em Quyên chỉ cười cười ko nói gì. (Lúc đấy mình mới để ý kỹ em Quyên, trái ngược hẳn với hôm bị ốp, hôm đấy em ấy mặc quần sóc áo phông, tóc búi cao, nhìn rất ngọt nước, có điều … vẫn 2 lưng - cái này một sớm một chiều cũng ko to lên được, cần phải nhào nặn thường xuyên).
Quảng hơi cau mày quay lại hỏi mình: Thế còn vụ CMND thì làm sao, anh chưa hiểu ý chú.
Mình cười đáp: Em tưởng anh biết Đăng cáo đi tù về vụ gì rồi.
Quảng nói: Vụ đéo gì, anh quan tâm đéo gì thằng đấy, mấy thằng lìu tìu đấy cứ cho nhập kho hết cho đỡ chật đất.
Mình: Nhung nó là thủ phạm đấy, trông thế thôi, chứ em nó chưa đủ tuổi chiều các anh đâu.
Quảng: Nó sinh năm bao nhiêu Quyên.
Quyên lí nhí đáp: 97 ạ.
Lần đầu tiên mặt Quảng lộ vẻ giận dữ (Đẹp trai mà lúc tức giận thì trông vẫn xấu như thường): Mẹ, mày định bẫy tao à.
em Quyên im luôn, ko nói gì.
Mình đá nốt cú cuối: Giờ nếu anh để con ku làm lu mờ lí trí thì anh cứ xác định hiếp xong giết, xong giết luôn em, giết luôn lũ bạn nó ở nhà. Xong bỏ vô Tây Nguyên làm anh hùng núp là đc.
Quảng nó gầm lên: Mày đéo phải dậy tao.
Thấy thế mình cũng hơi tái mặt, mấy chú HKT ở ngoài nghe tiếng hùng hục chạy vào.
Quảng nó quát lên: Đéo phải việc của bọn mày, cút mẹ bọn mày ra ngoài.
Nghe Thế mấy chú HKT lại tiu nghỉu đi ra.
Xong Quảng nó qua chỗ mình lại đổi măt cười cười. Đột nhiên nó vung tay tát mình. Mình thì ko chuẩn bị với lại mới chỉ học qua quỳ hoa bảo điển tầng thứ nhất lại ko tự cung nên công lực ko tinh thuần. Tóm lại là ko kịp trở tay dính trọn 2 cái tát vào mặt. Đang lớ ngớ thì bị nó túm tóc lên gối cho phát nữa (cái này mới thấm). Máu mũi lập tức chảy ròng ròng. Em Nhung hét lên chạy ra thì bị Quảng nó tát cho phát cũng nằm luôn.

Mình ngồi dậy lau máu mũi cười nói:
- Em giúp anh đéo phải ngồi tù mọt gông, anh không cần dùng hậu lễ để cảm ơn vậy đâu.

Quảng nó lại cười cười, ra vỗ vai mình nói:
- Tội chú nhiều hơn công, chắc chú hiểu cái cảm giác chơi mà ko xuất nó ức chế thế nào đấy. Thôi anh em giao lưu thế thôi, chú với cái Nhung về đi. Lần sau đừng động đến cái Quyên nữa.
Mình cũng chỉ đợi có thế, cởi áo bịt mũi cho nó khỏi chảy xong đỡ em Nhung đi ra ngoài. Mấy thằng HKT thấy có biến thì cũng đứng túm tụm ở trước cửa.

Mình đi ra đến cửa thì quay lại nhìn Quảng, xong nhìn các chú HKT cười nói:
- Em Quyên hình như đủ 16 tuổi rồi đó anh.
Xong quay qua cái mặt đang tái xanh cuả em Quyên đá lông nheo cười yêu một cái.

Lúc đó chắc cũng tầm 9-10h tối rồi, mình với em Nhung dắt nhau bước vào màn đêm.
 

lặng lẽ

Mem lão thành
Thành viên BQT
MOD
Công Thần VNanchoi
#4

View attachment 2244
chapter:12


Lúc đó chắc cũng tầm 9-10h tối rồi, mình với em Nhung dắt nhau bước vào màn đêm. Ra đến ngoài em Nhung quay ra cười bảo mình:

- May cho bọn chó đấy, anh mà đến muộn chút nữa là em cho bọn nó đi tù mọt gông.
Mình cũng cười đáp:

- Ừ, vừa sướng lại vừa trả thù được bọn nó, em bá thế thì ai theo được. Anh cũng đã cố tình đến chậm để em lên đỉnh vài lần rồi mới xông vào. Vậy mà đến vẫn thấy quần áo chỉnh tề . Hay là … xong rồi. Cái thằng ku Quảng oánh thì rõ đau mà sao yếu nhỉ.
Em quay ra nhìn mình cười khoe răng khểnh rồi nhéo mình một cái rõ đau.

- Bọn lợn đấy về còn đi mua đồ ăn uống nữa. Nếu ko giờ này cả bọn đã lên CA quận ngồi viết bản tường trình rồi.
Xong em quay sang mình dịu dàng:

- Anh còn chảy máu không, mà sao anh biết em bị ốp mà đến đây. Anh liều thật đấy.

- Ừm, là anh thích chõ mũi vào chuyện của người khác. Em có coi anh là bạn đâu, lúc đấy nhắn Thảo báo thằng X cơ mà.


Mình nhàn nhạt đáp, rồi nhấn lên đi trước vài bước, Lúc đó mình sự ức chế mơ hồ trong lòng mới có cơ hội phát tác. Cái mũi nhỏ máu làm mình càng thấy cay cú. Cảm giác như mình vừa liều lĩnh để làm một việc vô nghĩa. Bỗng một vòng tay choàng ôm mình từ sau lưng, em áp mặt vào tấm lưng trần của mình, và tất nhiên mình nhận được cả cảm giác ấm áp, và mềm mại từ đôi bồng đào em cũng ép sát vào lưng mình. Em hôn nhẹ lên lưng mình và thì thào trong hơi thở nồng nàn.


- Em không muốn anh dính vào chuyện này, và lúc bị bắt đi em cũng xác định sẽ bị bọn nó hành đến tàn tạ. Em tàn tạ thì bọn nó cũng phải chết. Em bảo Thảo gọi cho anh X là vì trước sau gì em cũng sẽ nhờ anh X cho bọn này bóc lịch hết đời.
Rồi một dòng nước âm ấm chảy dài trên lưng mình. Em khóc.

- Em không nghĩ là anh lại liều mình vì em như vậy.

Rồi em dụi mặt vào lưng mình, nước mắt là chất bôi trơn để da em mơn man trên lưng mình. Không nhịn được minh quay lại hôn nhẹ lên môi em rồi kéo em vào lòng. Mình cao hơn em cả cái đầu nên đôi môi xinh em áp ngay vào ngực mình. Em nghịch ngợm liếm nhẹ làm mình giật nảy người lên đẩy em ra. Em nhoẻn cười với cái lúm đồng tiền xinh xinh nói:

- Biết anh yếu thế này, lúc nãy em ở lại với anh Quảng còn hơn.

Mình cũng cười trừ rồi quay lững bước vội đi, thêm lúc nữa chắc mình đè ngửa em ra vệ đường quá. Gió tháng 10 lồng lộng, mình rảo bước về phía đường em Thảo đang đợi, em lũn cũn vừa cười vừa chạy theo sau. Ra đến chỗ hẹn thì thấy có xe mình ở đây, ko thấy em Thảo đâu. Mình gọi cho em ấy thì em ấy bảo là đợi lâu quá em ấy bắt taxi về trước rồi (Em ấy ko đi được xe của mình).

Haizzzz. Hoá ra gõ thì gõ vẫn là gõ mà thôi. Đến lúc có biến thì nó cũng biến cmnl. May là xe mình là xe cổ nên cũng éo thằng nào nó thèm lấy. Vậy là chỉ có mình và em chạy về Hà Nội. Đường dài như cũng ngắn lại vì đôi môi và cặp ngực của em luôn sát cánh sau lưng mình. Về đến nhà em ở Đình Thôn thì thấy team gõ tề tự ở đấy đông đủ cả. Vì mình gọi cho Thảo nên bọn nó cũng đã biết sơ tình hình, đều chạy ra đón mình và em Nhung. Mình đang lúi húi dắt xe vào nhà thì bất ngờ em Hoài nhảy ra ôm chặt lấy mình, chưa kịp định thần thì môi em đã ngậm chặt môi mình, xong lưỡi em lia sang đá loạn xạ. Nếu bình thường thì chắc mình cũng ngất ngây đấy. Nhưng lúc đó vừa đói vừa mệt, vừa bất ngờ, lại còn giữa đám đông nên mình cũng chả có cảm giác mẹ gì. Xong em ấy buông mình ra lấy tay búng vào tí mình một phát đau điếng rồi nói.

- Thưởng cho anh rể đó.

Cả team gõ được thể cười sắng sặc. em Nhung liếc xéo mình xong cũng nhoẻn miệng cười. Yêu chết được.
Yêu …. Nhắc đến đó mới nhớ là con gấu của mình chắc đang nổi cơm tam bành ở nhà. Mình vội chào mọi người rồi lên xe phi về. Mình ko dám qua nhà gấu mà phi về nhà gọi điện cho gấu. Trận đó giận dỗi cãi nhau cả tuần trời mới làm lành được với gấu. Cái gì cũng phải minh bạch chứ. gấu là gấu mà gõ là gõ. Nhưng gõ ơi, em cứ đáng yêu thế, anh sống sao đây.:p
 

lặng lẽ

Mem lão thành
Thành viên BQT
MOD
Công Thần VNanchoi
#5
View attachment 2244
chapter:13

Chắc anh em còn nhớ ở chap 1 lúc em Nhung gọi điện đến cho mình có nhắc đến việc em ấy với đồng chí 82 vào khách sạn. Xong có nhăc đến đồng chí 82 dính trap quan hệ với em Nhung khi chưa đủ 16t. Đồng chí này sẽ là nhân vật chính của chương này. Trước khi sự việc bùng phát, thì trong một vài lần đi chơi, em Nhung có kể về đồng chí này. ở chap 1 em Nhung gọi là người yêu cho mình đỡ nghi ngờ. Chứ thực ra đồng chí 82 (mình cũng éo nhớ tên, sau đây gọi là "gà" hoặc "đồng chí gà" cho anh em tiện theo dõi nhé) cũng như một số đồng chí khác đều được em Nhung cho vào tròng nhằm mục đích kinh tế hoặc chính trị mà thôi. Với đồng chí 82 này thì là vì mục đích kinh tế. Cứ kể chay như thế này thì tương đối khô khan và nhàm chán. Mình sẽ ốp vào một hoàn cảnh cụ thể trong một cuộc nói chuyện giữa mình với em Nhung để cung cấp info đồng chí gà cho anh em dễ nuốt nhé. (Tiện thể cung cấp thêm cho anh em những thông tin khác về nghề nghiệp của em Nhung luôn).


Mùa đông , trưa chủ nhật một ngày nào đó, sau khi đi tư vấn khách hàng về thì mình nhận được điện của em Nhung: "Anh rảnh không, qua em ăn trưa".

Gấu đang đi công tác nên mình cũng ko ngại ngần phóng qua luôn. Đợt đó em ấy đã chuyển nhà, không còn ở Đình Thôn nữa, em ấy thuê một căn chung cư cuối đường Cầu Giấy, gần đại học Thương Mại. Ẻm ở một mình, tách biệt hẳn team gõ kia. Mình gửi xe dưới tầng hầm, vào thang máy, tầng 18 phòng 04. Bấm chuông.

Lát sau em ấy ra mở cửa, chào mình bằng nụ cười như mùa thu toả nắng với đôi lúm đồng tiền siêu cmn kinh điển. Mình ở ngoài thì rét run cầm cập mà em ấy thì vẫn mặc bộ ngủ ở nhà vô cùng mát mẻ. và hẳn nhiên là không mặc áo ngực roài. (Em ấy nói nhiều lần là mặc áo ngực ở nhà dễ bị ung thư zú). Mình vào nhà thì cũng phải cởi áo khoác ra luôn vì nhà ẻm ấy dùng điều hoà nên vô cùng ấm áp người ta gọi là tổ ấm cũng chả sai đâu. Mình đến thì cơm canh đã sẵn sàng. Đã cùng ăn với em nhiều lần nên mình biết em nấu ăn rất ngon. Đơn giản chỉ có cá kho và canh chua mà mình chén luôn 4 bát. Vừa ăn vừa được ngắm bưởi miễn phí nên nuốt cơm rất vào.


Ăn xong thì mình nằm dài lên giường chợp mắt để em ấy lo việc chuyên môn. Đây là khoảng thời gian em ấy lên mạng kiếm khách và gọi điện điều hàng. Kênh khách hàng của em ấy rất nhiều

- web Vnanchoi.com là kênh thả mồi rắc thính và tìm kiếm khách hàng tiềm năng.
- Khách hàng thường xuyên là kênh an toàn nhất, nhưng lại dễ bị làm giá và phải đổi đào liên tục.
- Khách hàng mới do khách hàng cũ giới thiệu thông qua pass: bạn a S ....
Còn về hàng:
1. Em ấy có một nguồn hàng tương đối ổn định là team gõ mà em ấy đã chăn dắt lâu năm. Nhóm này có ưu điểm gọi là đi, điều là đến nhưng khuyết điểm là khách nhanh quen mặt nhanh chán. Và giá cả không được cao. Nhóm này ở Hà Nội thì tuỳ từng em, chỉ giao động từ 500k - 1,5 củ. (Cá biệt như em Hoài thì luôn có giá từ 2,5-3 củ. Thậm chí nếu đong hàng chuẩn có thể lên đến 5 -6 củ là chuyện bình thường.)
2. Là những em mới mà em Nhung tìm cách tiếp cận rủ rê được. Em Nhung nói em ấy có mắt nhìn thấy cave dưới vẻ ngoài ngoan hiền trí thức. Để tiếp cận những đối tượng này cũng phải bỏ công bỏ sức. Giả bộ đến những trường đại học cao đẳng quanh hà nội. Tìm hàng, kết thân, rủ rê và ra giá. Em ấy có một câu kinh điển để dụ gái đó là: "Chị không nói, em ko nói thì ai mà biết đước, em mất công chiều người yêu thì cũng thế, không khéo nó còn đánh cho, mà đàn ông 10 thằng thì 9 thằng ngoại tình. Em cứ coi như mình ngoại tình đi. Vừa sướng vừa có tiền mang về. Đi có 30p là cầm 1 củ mang về, làm gì cho lại. Nếu mà áy náy với người yêu thì mua cho nó cái quần cái áo, dúi cho nó mấy trăm, nó lại thích bằng vạn lần mình ở nhà cun cút rửa bát quét nhà cho nó ấy"

Đấy, chỉ có câu thần chú đấy mà em ấy câu được vô khối sinh viên, gái ngoan con nhà lành vào đường dây của em ấy.Nhóm hàng này thì có nhược điểm là thường kiêu, khó gọi, mà cũng không có kinh nghiệm chiều khách. Chủ yếu đến nằm hưởng, đếm tiền xong mang về. Khách nó cũng chỉ đi một vài lần rồi thôi. Nhưng được cái là giá cao. Bét nhất cũng phải 1,5 củ với những em tướng mạo tầm tầm. Còn những em chân dài xinh xắn thì vô cùng lắm, mà cũng khó kiếm. Vì những em này éo cần đi khách, lớ ngớ kiểu éo gì chả vớ được thằng đại gia nó bao từ A-Z. Về mặt bản chất thì các em này cũng khác éo gì hàng đâu. Cũng ngủ với trai để lấy tiền. Hàng thì ngủ với nhiều người, các em ấy thì ngủ với một người (cá biệt còn có trường hợp ngủ với nhiều người còn hơn hàng).


Về phí môi giới thì em Nhung thường phế 1/3. Đại loại là 1,5 củ thì em ấy lấy 500k. Hàng đi với khách xong là phải qua em ấy đưa tiền luôn. Có lần 2 đứa đi ăn mình móc ví ra đòi trả tiền, em ấy cười bảo: Một thắng lương anh được bao nhiêu, có được chục triệu không.

Mình cười: Cũng được tầm ấy, sao em.
- Đéo bằng em làm một ngày. Em ấy lè lưỡi đáp.
Mình hay qua em ấy chơi nên biết em ấy ko nói dôi. Chỉ khoảng 2 tiếng buổi trưa mình nằm đó mà em ấy điều được 4-5 em. Chưa kể em ấy còn có con gà đẻ trứng vàng là em Hoài. Em này tính rất hay. Em ấy chỉ bám lấy em Nhung thôi. Em Nhung bảo gì em ấy cũng làm. Bảo đi đâu cũng đi. Mà đi khách được bao nhiêu tiền đều mang về đưa hết cho em Nhung. Ngược lại em ấy xin gì em Nhung cũng đáp ứng. Mình nhớ điển hình có lần mình đến nhà em Nhung chơi bài với 2 chị em. Chơi bài lột quần áo. em Nhung em bảo em Hoài là: 2 chị em mình mà lột sạch đồ của anh TA thì mày muốn gì chị cung chiều.
Thế là chơi gần tiếng đồng hồ, mình lột được em Hoài còn bikini, em Nhung thì thêm được cái áo ren bên ngoài nữa. Còn mình bị lột sạch còn mỗi cái quần xì (các em ấy thương tình để lại).

Thế em Hoài đòi mua còn vespa lx. Em Nhung ko nói nhiều đèo em Hoài đi mua luôn. Mà lúc đó cả 2 em còn chưa đủ 18 tuổi để thi lấy bằng chứ. Tiêu thế nhưng em Nhung chi tiêu rất chi li tiết kiệm. Thường em ấy sẽ tiết kiệm hết sức có thể, và vòi tiền những còn gà cặp với em ấy, như cái căn hộ chung cư là đồng chí gà 82 thuê cho em ấy (12 tr/1 tháng chứ chả ít). Quần áo son phấn cũng toàn gà cung phụng. Hầu như ẻm chả mất đi đâu đồng nào. Có mất thì toàn là dẫn mình đi ăn đi chơi thôi. ẻm quý mình mà. Đến thời điểm mình viết chap này thì ẻm đá xây được 1 biệt thự ở quê ẻm (Phú Xuyên) với mua được 2 cái chung cư ngoài Hà Nội rồi.
 
Top Bottom