View attachment 1747
Có lẽ như bước đường cùng, thằng kia dẫn ả lên giường và bắt đầu làm, hắn làm chuyên nghiệp, hắn rạo rực như kiểu lâu ngày không được đụng đến gái.
– Đm cái con đĩ kia, mày nằm ngủ trong nhà vệ sinh đấy à
– Ơ, bố mày gọi mà mày không thưa là sao, tao chờ mày sém tý nữa là thành tượng rồi đấy.
Mặc cho hắn chửi, ả vẫn không nói gì, xỏ nốt đôi giày cao gót lêu khêu rồi bước ra, hắn nhìn ả và miệng vẫn còn lèm bèm kiểu như muốn cho ngay một đấm vào mặt ả. Đột nhiên, ả lại quay vào nhà rồi lóc cóc chạy ra với cái mũ bảo hiểm trên tay. Hắn như bị kiểu đang đau lại bị cứa thêm vào vết thương, chửi và rủa ả. Ả bước lên xe, hắn không quên quay người lại dúi cho ả một cái vào đầu và lèm bèm:
– Con mẹ mày, lần sau còn lề mề, bố mày cho mày khỏi đi nhé
– Ừ, thôi đi thôi
Ả, nói cho qua chuyện để hắn khỏi ăng ẳng như con chó phải bả nữa
– Nhớ mặt tao đây, liệu hồn, con đĩ ạ.
Trên đời này có muôn kiểu tình yêu, hắn và ả yêu nhau, được hơn một năm rồi đấy, cái tình yêu của bọn họ được thiên hạ gọi là mèo mả gà đồng. Cả cái xóm trọ đấy biết hắn và ả yêu nhau, sống với nhau như vợ chồng được mấy tháng rồi, ai cũng tặc lưỡi chấp nhận sống chung khu với đôi vợ chồng son này, nói là chấp nhận bởi, dăm ba bữa lại nghe bộp bộp trong nhà, vài bữa lại nghe tiếng chửi rủa và lâu lâu lại có dăm ba đôi gà đồng mèo mả không đến tụ tập quậy tung cả cái xóm trọ lao động ấy lên.
Hắn với ả gặp nhau, đến với nhau, chẳng khác gì ông Tràng với bà Thị ngày xưa trong truyện của Kim Lân, duy chỉ có bà cụ Tứ, cháo cám với lại mơ ước làm cách mạng vì mẹ hắn thì chết lâu rồi, còn mỗi bố thì đang sống ở quê, lâu lắm rồi hắn còn chả về thăm nhà, thỉnh thoảng dư dã thì hắn gửi cho chị hắn, người đàn bà góa chồng bán hoa quả dạo mấy triệu về để ông có đồng tiêu.
Hắn với ả quen nhau
View attachment 1749
qua một lần chạy cớm, bọn này hay gọi cảnh sát, công an là cớm vì họ hoạt động quản lý an ninh trật tự của mấy anh công an làm ảnh hưởng đến công ăn việc làm của chúng. Hễ đêm nào mà bị đuổi, truy bắt là mấy ả đói meo, có khi còn chả có tiền mà ăn nếu như tiền ngày hôm trước tiêu sạch rồi hoặc mua cái váy mới, lần đấy hắn chưa làm cái nghề chăn gái thuê, mà mới chỉ là một thằng dân xã hội tan đàn khi đại ca bị bắt,
Hắn ở Quảng Ninh, dạt về Hà Nội với tài sản là một con Dream Thái. Ả thì đang thục mạng chạy gần như kiệt sức, còn hắn thì vô tình đi qua, chả biết gì, chả quen gì nhau, ả như người chết đuổi vớ được phao, nhảy lên xe hắn
– Cứu em với anh ơi
– Chạy đi anh ơi
– Đi đâu? Hắn đáp
– Đi đâu thì đi, cho em chạy cớm cái
Hắn cười khẩy rồi rú ga chạy, riêng cái khoản này thì hẳn giỏi, cái thời bên đất mỏ, tổ lái nào hắn cũng tham gia, chả mấy ai theo kịp…
Hắn chạy qua khỏi công viên Hòa Bình về phía Hồ Tùng Mậu, đủ an toàn, hắn dừng lại và hỏi ả cần đi đâu. Ả vẫn chưa hoàn sức, không phải là ả quá sợ, ả quen lắm rồi cảnh chạy cớm, nhưng lần này, ả mất sức quá, mới đi một tua nhanh bị thằng khách nó hành cho 30 phút mới chịu ra nên còn mệt không chạy được bao nhiêu. Ả xuống xe, không quên lời cảm ơn và cho hắn số điện thoại, gọi là cái thói quen xã giao, nghiệp vụ quen thuộc của mấy ả rồi.
Về phần ả, người ta gọi ả là gái hết đát, nghĩa là ả không còn đủ trẻ, đủ đẹp để ngồi chiểm chệ ở trong mấy khách sạn chỉ việc chờ khách đặt hàng là đi, hoặc làm việc ngay tại khách sạn.
Ả đến từ một vùng đất nghèo, nhưng nhà ả chả nghèo lắm, cũng dư dã thoải mái, nói chung không nghèo đến nổi phải lên phố làm gái để nuôi thân hay nuôi bố mẹ gì, chỉ là một lần ả điên dại với mối tình đầu, người ta bỏ ả để theo và lấy một cô gái khác sau nhiều năm yêu nhau và coi nhau như vợ chồng, ả ngủ với người ta đến mức phá thai vài lần vậy mà người ta vẫn bỏ ả mà đi.
View attachment 1748
Ả hận, trút hận lên con đà bà kia, con đàn bà kia cũng đáng đánh thật nhưng đánh người ta đến mức phải gãy răng, bầm dập rồi nằm viện cả tuần thì nếu ả không trốn có khi tù đến nơi.
– Đm cái con đĩ kia, mày nằm ngủ trong nhà vệ sinh đấy à
– Ơ, bố mày gọi mà mày không thưa là sao, tao chờ mày sém tý nữa là thành tượng rồi đấy.
Mặc cho hắn chửi, ả vẫn không nói gì, xỏ nốt đôi giày cao gót lêu khêu rồi bước ra, hắn nhìn ả và miệng vẫn còn lèm bèm kiểu như muốn cho ngay một đấm vào mặt ả. Đột nhiên, ả lại quay vào nhà rồi lóc cóc chạy ra với cái mũ bảo hiểm trên tay. Hắn như bị kiểu đang đau lại bị cứa thêm vào vết thương, chửi và rủa ả. Ả bước lên xe, hắn không quên quay người lại dúi cho ả một cái vào đầu và lèm bèm:
– Con mẹ mày, lần sau còn lề mề, bố mày cho mày khỏi đi nhé
– Ừ, thôi đi thôi
Ả, nói cho qua chuyện để hắn khỏi ăng ẳng như con chó phải bả nữa
– Nhớ mặt tao đây, liệu hồn, con đĩ ạ.
Trên đời này có muôn kiểu tình yêu, hắn và ả yêu nhau, được hơn một năm rồi đấy, cái tình yêu của bọn họ được thiên hạ gọi là mèo mả gà đồng. Cả cái xóm trọ đấy biết hắn và ả yêu nhau, sống với nhau như vợ chồng được mấy tháng rồi, ai cũng tặc lưỡi chấp nhận sống chung khu với đôi vợ chồng son này, nói là chấp nhận bởi, dăm ba bữa lại nghe bộp bộp trong nhà, vài bữa lại nghe tiếng chửi rủa và lâu lâu lại có dăm ba đôi gà đồng mèo mả không đến tụ tập quậy tung cả cái xóm trọ lao động ấy lên.
Hắn với ả gặp nhau, đến với nhau, chẳng khác gì ông Tràng với bà Thị ngày xưa trong truyện của Kim Lân, duy chỉ có bà cụ Tứ, cháo cám với lại mơ ước làm cách mạng vì mẹ hắn thì chết lâu rồi, còn mỗi bố thì đang sống ở quê, lâu lắm rồi hắn còn chả về thăm nhà, thỉnh thoảng dư dã thì hắn gửi cho chị hắn, người đàn bà góa chồng bán hoa quả dạo mấy triệu về để ông có đồng tiêu.
Hắn với ả quen nhau
View attachment 1749
qua một lần chạy cớm, bọn này hay gọi cảnh sát, công an là cớm vì họ hoạt động quản lý an ninh trật tự của mấy anh công an làm ảnh hưởng đến công ăn việc làm của chúng. Hễ đêm nào mà bị đuổi, truy bắt là mấy ả đói meo, có khi còn chả có tiền mà ăn nếu như tiền ngày hôm trước tiêu sạch rồi hoặc mua cái váy mới, lần đấy hắn chưa làm cái nghề chăn gái thuê, mà mới chỉ là một thằng dân xã hội tan đàn khi đại ca bị bắt,
Hắn ở Quảng Ninh, dạt về Hà Nội với tài sản là một con Dream Thái. Ả thì đang thục mạng chạy gần như kiệt sức, còn hắn thì vô tình đi qua, chả biết gì, chả quen gì nhau, ả như người chết đuổi vớ được phao, nhảy lên xe hắn
– Cứu em với anh ơi
– Chạy đi anh ơi
– Đi đâu? Hắn đáp
– Đi đâu thì đi, cho em chạy cớm cái
Hắn cười khẩy rồi rú ga chạy, riêng cái khoản này thì hẳn giỏi, cái thời bên đất mỏ, tổ lái nào hắn cũng tham gia, chả mấy ai theo kịp…
Hắn chạy qua khỏi công viên Hòa Bình về phía Hồ Tùng Mậu, đủ an toàn, hắn dừng lại và hỏi ả cần đi đâu. Ả vẫn chưa hoàn sức, không phải là ả quá sợ, ả quen lắm rồi cảnh chạy cớm, nhưng lần này, ả mất sức quá, mới đi một tua nhanh bị thằng khách nó hành cho 30 phút mới chịu ra nên còn mệt không chạy được bao nhiêu. Ả xuống xe, không quên lời cảm ơn và cho hắn số điện thoại, gọi là cái thói quen xã giao, nghiệp vụ quen thuộc của mấy ả rồi.
Về phần ả, người ta gọi ả là gái hết đát, nghĩa là ả không còn đủ trẻ, đủ đẹp để ngồi chiểm chệ ở trong mấy khách sạn chỉ việc chờ khách đặt hàng là đi, hoặc làm việc ngay tại khách sạn.
Ả đến từ một vùng đất nghèo, nhưng nhà ả chả nghèo lắm, cũng dư dã thoải mái, nói chung không nghèo đến nổi phải lên phố làm gái để nuôi thân hay nuôi bố mẹ gì, chỉ là một lần ả điên dại với mối tình đầu, người ta bỏ ả để theo và lấy một cô gái khác sau nhiều năm yêu nhau và coi nhau như vợ chồng, ả ngủ với người ta đến mức phá thai vài lần vậy mà người ta vẫn bỏ ả mà đi.
View attachment 1748
Ả hận, trút hận lên con đà bà kia, con đàn bà kia cũng đáng đánh thật nhưng đánh người ta đến mức phải gãy răng, bầm dập rồi nằm viện cả tuần thì nếu ả không trốn có khi tù đến nơi.