CHUYỆN Gái Ngành (full)

ỐC kute

⚡ʙᴀᴅ ԍιʀʟ
#21
Mưa ơi, đừng rơi nữa, đường ơi, đừng dài nữa, và chân ơi, đừng mềm nhũn ra nữa, cứng rắn lên.

Trở về, gặp những lọn khói leo lét trên ngọn tre, không gian ủ rũ một màu xanh nhạt nhẽo, gió cõng nước từ sông trườn lên lành lạnh, tôi cảm nhận được chuyện gì chẳng lành đang diễn ra, rờn rợn sau gáy. Mẹ. Tôi chayj vù qua đường đê, chập những bàn chân quá nhỏ, tưởng không còn có thể đỡ nổi thân thể nặng trĩu nỗi sợ.

Quả nhiên, mẹ đang lâm bệnh nặng. Vừa thấy con gái, mắt mẹ đã thao thao, vít cổ tôi xuống, mà nức nở. Má tôi, và cả tai, tóc đều thấm nước mắt. Tôi phục mẹ mình, bao nhiêu đau khổ đi qua mà mẹ vẫn còn nước mắt.

Chắp vá lại những lời mẹ kể, tôi hình dung ra một viễn cảnh đau lòng bày ra trước mắt. Sự khinh miệt đã triệt để xâm hại cuộc sống của mẹ. mẹ ốm kiệt sức, dường như không thể đi lại. Không ai bán thuốc cho mẹ nữa, mẹ mua hàng ngoài cái chợ ngã tư, không ai bán. Mấy cửa hàng cóc cũng không. Dường như họ đã biết chuyện của tôi. Bấy lâu, con gái trong làng này, cứ ra khỏi lũy tre làng, lên phố trở về, ăn mặc hơi bóng bẩy một chút là bị hứng những lời xì xào, chê bai, sỉ vả. Tôi càng hiểu vì sao gia đình mình càng bị khinh miệt. Bà tôi thường ra thị xã lấy thuốc, dì tôi đi lấy chồng xa, giờ cũng làm lụng ở một nơi nào đó, còn mẹ tôi, vì cưu mang một kẻ nợ nần ăn mày từ nơi khác đến. Đám cưới ấy đã nhận được rất nhiều dè bỉu. Vậy mà mẹ ơi, sao mãi bám lấy cái mảnh đất tối tăm này? Tôi thốt lên đắng đót. Mẹ chùng mắt xuống, rưng rưng. “Bà ngoại đã mua cơ ngơi này bằng bàn tay của mình”.

Đêm, mẹ lên cơn sốt cao. Tôi chạy đến cầu cứu bác sĩ trạm trưởng trạm xá. Ông ta he hé cánh cửa và đóng sập khi tôi còn chưa nói dứt câu.

Về nhà trong não ruột. Mẹ nói không cần thuốc nữa, chỉ cần tôi.

- Tao bảo mày rồi mà, đừng đi nữa, tao cần mày ở bên.

- Con xin lỗi mẹ, giờ con sẽ ở nhà chăm sóc mẹ, không đi đâu nữa. Để con cõng mẹ lên đó, mẹ phải chữa bệnh, phải chữa mẹ ơi.

Tôi van nài để được cõng mẹ trên lưng, để kéo dài tình thương mẹ dành cho con gái, để tôi còn tựa nương, để tôi còn báo đáp ân người.

Đoạn đường dài hai cây số. Tôi gần như không còn đứng nổi khi đến nhà bác sĩ già, chỗ bà tôi quen biết trước kia. Mẹ người nhỏ thó, vài chục cân, nhưng đoạn đường dài ấy tôi phải nghỉ nhiều lần. Mẹ cứ thều thào: “Mang tao đi làm gì mệt ra, ở nhà có hơn không”.

Ông bác sĩ nói, “Bệnh mẹ cháu nặng, sao không đưa lên viện trên. Thôi được rồi, ông sẽ tiêm và đưa thuốc. Đưa mẹ về, ngày mai, nếu không thuyên giảm, nhất thiết phải đưa lên viện trên nhé. Mai ông sẽ xuống dưới đó xem cho”.

Giữa đường về, hai mẹ con gặp mưa, nước mưa trút xuống, lạnh, và trĩu nặng. Mẹ tôi run bần bật.

Tôi loạng choạng trong đêm, cố giữ để mẹ đừng rơi khỏi lưng. Mím môi, cố sức. Mong trời đừng cản lối hai mẹ con.

Vẫn phải nghỉ lấy sức, và khi lê được mấy bước thì tôi đổ gục, mẹ ho khù khụ. Xốc mẹ lên lưng, lê từng bước, từng bước. Tôi tự bảo mình đừng chùn bước, đừng nản lòng. Cứ đi, cứ bước. Mẹ yên tâm, con sẽ thắng cơn mưa này. Mưa ơi, đừng rơi nữa, đường ơi, đừng dài nữa, và chân ơi, đừng mềm nhũn ra nữa, cứng rắn lên. Người mỗi lúc một nặng và lạnh, toàn thân tôi lập cập run, và, lúc này không còn nghĩ được gì khác là phải đưa mẹ về, sự sống chết của mẹ quan trọng với cả đời tôi. Quên lạnh buốt, quên nỗi bải hoải.

Cố lên chân ơi, lưng ơi. Và, ông trời cho về đích.

Đến nhà, tôi không còn chút sức lực nào, nằm thoi thóp chừng nửa tiếng đồng hồ ở cửa, mẹ cũng nằm đó, không nhúc nhích. Tôi chợt choàng dậy, lại cố lê vào lấy quần áo thay cho mẹ bớt lạnh. Lo xong cho mẹ, sờ lên mình, tôi cũng nổi cơn sốt cao.

Sáng sau, tôi cố bón cho mẹ bát cháo. Cả đêm qua, cố gắng lắm mẹ chỉ ăn được mấy thìa. Mừng vì mẹ ăn được một bát, mẹ nói hoạt hơn, có ai ngờ đó lại là giây phút cuối dẫn đến cơn hấp hối, để rồi không bao giờ được nghe tiếng mẹ nữa.

Mẹ phát ho, sặc sụa nhắm mắt mũi, bát cháo và mấy thìa nước hoa quả trong bụng giờ phun ra, tưởng cả tấm phổi già nua kia cũng bong theo. Mẹ hơn bốn mươi, song chả khác gì bà già bảy mươi. Mắt mẹ tái dần, tay vẫn đặt lên tóc con, thều thào: “Con về… sống… bình… bình… và… tha cho… bố”. Tay mẹ lỏng dần rồi từ từ trễ xuống, không cảm giác, bất động. Tôi gào lên, bỏng họng. Gọi làm sao được người mà quả tim đã im thin thít…

Giây phút này, mẹ ơi. Buồn gì hơn, mẹ nằm như khúc gỗ, không bao giờ dậy nữa, mãi mãi. Con phải làm gì đây, sống thế nào đây. Mẹ ơi, mẹ, mẹ ơi… Con gọi mẹ trăm lần, nghìn lần, mẹ có nghe thấy không? Mẹ có biết con đang kêu gào.

o O o
 

ỐC kute

⚡ʙᴀᴅ ԍιʀʟ
#22
Buồn như thế đó, tôi giờ không còn chốn nào nương nhờ. Sẽ lại vật vưỡng trong nghiệt ngã. Tự dưng muốn chết, để lúc này, tôi còn biết người vừa chết là ai.

Mẹ chết khi trong lòng đầy thương tích. Đám ma chỉ một rúm mấy người bà con xa lơ xa lắc, họ làm cho qua chuyện.
Rất nhiều những cơn mưa đã tao tác rơi trong thời gian đó. Cả thân hình tôi ngấm nước mưa. Trong một thời gian ngắn mà phải chứng kiến hai cái chết, tơi bời đớn đau. Bóng người liêu xiêu đưa quan tài về thánh địa, lấp đất qua quýt, rồi bỏ đó. Có lúc tôi ngất lịm, không biết gì, lúc tỉnh dậy, một người tỏ vẻ thương tâm, “Hãy bình tĩnh mà lo hương khói cho mẹ mày”.


Tôi sẽ lại vật vưỡng trong nghiệt ngã.

Buồn như thế đó, tôi giờ không còn chốn nào nương nhờ. Sẽ lại vật vưỡng trong nghiệt ngã. Tự dưng muốn chết, để lúc này, tôi còn biết người vừa chết là ai.

còn tiếp....
 

ỐC kute

⚡ʙᴀᴅ ԍιʀʟ
#23
NỖI BUỒN THẰNG CUỘI

Tôi cắn môi đến bật máu, người dâng lên niềm uất hận vô bờ. Tôi tự nhủ phải trả thù,nếu không trả thù cho mẹ tôi không làm người. Trước đây, hắn cưỡng hiếp tôi, nay lại làm cho mẹ tôi nhanh chết, uất hận tăng dần lên nhiều lần.



Người quan tâm nhất đến tôi lúc này lại là anh em nhà Cuội. Họ tên thật là Tuất và Khai, con ông Như, bà Hợi. Không hiểu vì sao ông Như được người làng gọi là ông Cuội. Ông không bao giờ buồn, cứ cười nhăn nhở khi người ta gọi ông như vậy. Nói người ta quý người ta mới gọi thế, ông Cuội thấy tự hào. Các con ông sinh ra ai cũng được gọi là Cuội, Cuội anh Cuội em. Hai anh em sinh đôi, vốn hơi hâm hấp, thiểu năng trí tuệ. Ông Cuội hiền lành tốt với mọi người, hai vợ chồng không có khuyến khuyết, thế mà đẻ ra hai đứa con khiếm khuyết. Họ buồn lắm.

Ngày bé, dù có gặp nhau trên đường, ngoài đồng, cũng không bao giờ Cuội anh và Cuội em bắt chuyện với tôi. Họ cũng nhập vào những đứa trẻ xa lánh tôi. Tôi nhớ rõ là trong đám ma có hai người bọn họ, nhiều tuổi hơn tôi một chút. Hôm đó tôi chít cái khăn vuông lên đầu, đi chợ để người ta không nhận ra để mua hàng. Khi về, Cuội anh đã nhận ra tôi.

- Này, Vy ơi Vy, đừng tưởng trùm thế thì tôi không nhận ra nhé.

Tôi không nói gì, lẳng lặng đi. Cuội anh cũng đi, theo về nhà.

Tôi bước vào nhà còn Cuội anh đứng trân trân dưới sân. Sợ một sự rắp tâm có thể mang đến, tôi đuổi về. Cuội anh gãi tai: “Tôi không làm gì Vy đâu, chỉ thương Vy có một mình”. Tôi hơi bẽ bàng với lời nói đó, nhưng sự căm ghét của người làng đã găm chặt trong lòng, lúc này, lại tứa ra như máu rỉ. “Không cần ai thương hại, anh về đi”. Cuội anh không nhúc nhích, miệng như phụng phịu đòi ở lại. “Tôi sẽ không làm hại em đâu”. “Anh cũng như những người làng thôi, chỉ gây cho tôi tai họa. Hãy đi đi!”. Cuội anh thật thà đến mức không thể tưởng: “Là cha mẹ bắt anh em tôi không được chơi với Vy, chứ chúng tôi thích chơi với Vy lắm”. Câu nói nghe ngồ ngộ, tự dưng thấy Cuội anh gần gũi, lòng tôi xốn xang.

Để cảm ơn cho lời mời của tôi, là anh được phép vào nhà, Cuội anh đã nói một chuyện mà tôi không biết.

- Vy có biết ở nhà ai đã trêu ghẹo mẹ Vy không?

Lão ta ác lắm, mẹ Vy đã ốm yếu rồi còn không tha, làm mẹ Vy phải khóc. Tôi tức thay, thế nhưng nhiều người nghe lời lão.Tôi trợn tròn mắt.

- Gã trưởng thôn làng đạo này đúng không?

- Đúng rồi, lão ta đáng chết.

Cuội kể về những gì gã trưởng thôn đã làm để tìm cách gạt bỏ mẹ ra khỏi cái cộng đồng này như thế nào. Và sau đó giao vào đầu mẹ sự ghê tởm, những lời đe nẹt để mẹ xỉu dần, teo tóp và sống trong vật vã.

Tôi cắn môi đến bật máu, người dâng lên niềm uất hận vô bờ. Tôi tự nhủ phải trả thù, nếu không trả thù cho mẹ tôi không làm người. Trước đây, hắn cưỡng hiếp tôi, nay lại làm cho mẹ tôi nhanh chết, uất hận tăng dần lên nhiều lần.

o O o
 

ỐC kute

⚡ʙᴀᴅ ԍιʀʟ
#24
Nhà tôi cách nhà Cuội bằng mười lăm phút đi bộ của chú trâu mắn đẻ. Cuội hay trêu tôi, đưa lời vờn vỡ nhưng rất khờ. Có lúc nghe khó chịu, về nhà nghĩ lại, thấy Cuội anh cũng hài hước, ngộ nghĩnh.

Một hôm hai anh em Cuội cùng đến nhà tôi. Như một cơn gió giật, giọng ngọt: “Vy có nhà không? Bọn tôi đến chơi này”. Tôi ngồi ngấu nghiến thời gian ngoài vườn, thảng thốt đứng dậy. “Hai anh em không sợ người làng chê cười vì đến nhà em à?”. “Sợ gì, mẹ Vy chết rồi, Vy cũng đáng được chơi cùng đấy chớ”. Cuội em hùa vào: “Đúng rồi, tại sao lại không được chơi với Vy, từ nay anh em tôi sẽ chơi với Vy, ai bắt nạt Vy là không xong đâu”.

Cuội anh khen tôi xinh. Lúc này Cuội em như biết ý, ra ngồi chỗ khác cho Cuội anh nói chuyện.

- Sao xinh thế mà không lấy chồng? Chắc kén quá…

- Thì anh cũng đã lấy vợ đâu, như vậy có phải quá kén không?

Cuội anh lắc đầu:

- Không, tại tôi bị người ta chê ngốc. Không có ai yêu tôi. Tôi già rồi.

Định nói làng này vẫn còn khối người như chị Xăng, chị Xái, Cuội anh có thể lấy làm vợ. Nhưng sợ Cuội anh buồn, có khi nổi khùng cho tôi phát đá, toi mạng. Thôi.

Chị Xái và chị Xăng là hai cô con gái ông Xai. Xăng là chị, Xái là em. Chị Xăng quá khiêm tốn về nhan sắc, bù lại ông trời cho cái tài thêu thùa. Nhiều ông bà trong làng bảo con lấy cái Xăng làm vợ. Chàng trai nào cũng giẫy nẩy: Ôi trời! Bông hoa nhài cắm bãi cứt trâu. Chả thèm. Người ta ví Xăng như Thị Nở thời hiện đại. Còn chị Xái mới đúng là người đặc biệt, hay quên, lả lơi, ăn nói lại bỗ bã, bạ đâu là nhổ nước bọt, chẳng ý tứ rườm rà. Được cái nước da trắng, dáng người cân đối. Hai chị em mà đổi một phần cho nhau, người là tiên, còn người kia…

Cuội anh cười hềnh hệch khi thấy Cuội em bỏ ra ngồi một mình. Chuyện lâu quá Cuội anh quên mất việc lấy dong lợn. Mặt trời đã kề mặt mình sau lũy tre xa. Cuội em giục Cuội anh, Cuội anh cuống cuồng lao về phía bờ sông, nói với lại một câu: “Tối gặp nhau nhá”. Tôi nhìn Cuội em, Cuội em nhìn tôi, sờ sững.

 

ỐC kute

⚡ʙᴀᴅ ԍιʀʟ
#25
Đàn ông đều như nhau cả, luôn thèm khát dục tình. Cái sự kìm nén dục tình chỉ vì lý do làm người mà thôi, còn nó luôn quậy phá, bùng phát, nổ tung.

Chuyện trả thù gã trưởng thôn tôi âm thầm giấu, sẽ làm một mình không cho anh em nhà Cuội biết, dù họ bảo cần gì cứ nói. Tôi ghi nhận sự chân thành ấy, nhưng họ không đủ thông minh để làm chuyện này (đấy là tôi nghĩ).

Gã trưởng thôn và tôi thi thoảng va mặt nhau ngoài đường, bao giờ gã cũng chặn tôi lại, cười nhạt, dâm đãng nhìn xoáy vào tôi. Chỉ còn cách tránh xa khi nhìn thấy bóng dáng gã. Tôi tìm đến nhà Chánh Trương để bày tỏ việc này. Nhưng ông ta từ chối, gặp được không phải đơn giản. Duy có một lần bắt gặp ông ta ở nhà thờ, hỏi vì sao gã trưởng thôn xấu xa ấy lại không bị mất chức. Ông ta bảo tôi đi mà hỏi trời. Mà biết trời ở đâu.

Tôi mò lên tận xã, Chủ tịch nói ông ta có năng lực. Hỏi năng lực gì? Trưởng thôn đó có năng lực gì? Ông chủ tịch cười hềnh hệch, hai cổ áo xòe ra rung rinh. “Năng lực à? Ông ấy lãnh đạo tốt chứ sao, tòm tem cũng giỏi nữa. Ha ha”. Sau tiếng cười đó, con mắt chủ tịch dán lên ngực tôi, nhếch mép.

- Mà em kể tội ông ta làm gì?

- Ông ta là người không đàng hoàng, em muốn kiện.

- Ông ta không đàng hoàng với… em à? Biết ngay, nhưng tất cả đều ủng hộ ông ta. Không ai kiện được ông ta, trừ khi…

- Bỏ lửng câu đó, ông ta đứng dậy, đi qua và đưa tay đặt lên vai tôi. Tất nhiên là nó không chịu dừng lại ở đấy, tôi đứng lên. “Trừ khi em… chiều… anh”.

Cái mặt nạ xấu xa đã lột ra rồi, họ như nhau cả. Đàn ông đều như nhau cả, luôn thèm khát dục tình. Cái sự kìm nén dục tình chỉ vì lý do làm người mà thôi, còn nó luôn quậy phá, bùng phát, nổ tung. Nếu không làm người, thì đi đâu cũng chỉ thấy dục tình. Mà cái sự xa lánh bởi lý do những gã cầm đầu không được thỏa mãn. Người tôi rời rã, nhưng đã chuẩn bị tinh thần rồi. Coi như lần này lên đây làm một cuộc mua bán. Khi xung quanh không còn bóng người thì cuộc mua bán có thể xảy ra. Tôi nói rõ điều kiện, gã gật đầu lia lịa. Lúc tôi về, gã nói nhỏ “Nhớ nhé, tối anh đến, thơm tho vào”.


Tôi đã khờ khạo tin Chủ tịch xã sẽ giúp mình nên đem thân vào cuộc mua bán có mặc cả. Ba bốn đêm liền Chủ tịch đến nhà tôi, đo mình trên cái thân thể nhàu nhĩ này. Khi tôi nhắc đến việc giải quyết đơn kiện thì chua xót thay, Chủ tịch giũ bỏ không thương tiếc: “Không kiện được đâu em”. “Anh nói là làm được, em chiều anh, vậy mà…”. “Này, tưởng thân thể cô thế nào chứ, chẳng hơn con mẹ sề nhà tôi là mấy, thôi về đi”. Tôi thét lên trước mặt gã để rồi tuyệt vọng giẫy giụa trong tay hai tên bảo vệ.

Ngồi trước mộ mẹ, tủi thân nói những lời tâm sự, mẹ có nghe thấu nỗi niềm này? Cơn mưa xế chiều làm rụi tắt bóng hoàng hôn, và màn đêm ấp xuống nhanh chóng, dìm tôi vào mưa lạnh buốt. Dường như về nhà trở nên xa vời mờ mịt.


 

ỐC kute

⚡ʙᴀᴅ ԍιʀʟ
#26
Cuội em nanh nọc quá, kéo tôi ra ngoài bãi dứa, gần bờ sông, mỗi tối chuyển một vị trí.Trên đường, Cuội em lấy tay vỗ vào mông mấy con trâu cho chúng đi trước. Rồi nói nhỏ vào tai tôi, ấp úng.

- Vy đừng… chơi với anh… tôi. Chơi với tôi là được rồi… Một… một mình Cuội em chăm sóc được cho Vy.

Mắt tôi trân trân nhìn Cuội em. Hai mắt Cuội em long lanh. Tôi hiểu những lời vừa rồi là lời tỏ tình của Cuội em, mộc mạc quê mùa. Có biểu lộ ích kỷ, mà phải vậy, có người nói tình yêu phải giành giật nên ích kỷ, chỉ muốn sở hữu một mình. Cuội em yêu tôi? Tôi buồn cười quá, mà thấy ưa ứa nước trong hai bọng mắt.

Nghe lời Cuội em, tôi cố tình tránh mặt Cuội anh. Cuội anh lùng sục cả xóm, sang tận nhà tôi mấy hôm liền mà không thấy. Cuội em nanh nọc quá, kéo tôi ra ngoài bãi dứa, gần bờ sông, mỗi tối chuyển một vị trí. Cuội anh tài mấy cũng không tìm được. Nên có lúc Cuội anh nghêu ngao hát ngoài bãi sông một mình: “Hoa mặt trăng mà tránh quả mặt trời. Em ơi có biết ngàn lời anh yêu…” Có lúc hai chúng tôi nghe thấy, Cuội em muốn bịt tai tôi để tôi đừng nghe thấy lời Cuội anh hát. Tuy không hiểu nhưng tôi vẫn muốn nghe Cuội anh hát như thế nào. Nỗi buồn đã ngấm vào lời Cuội anh, ủ dột và không còn hy vọng. Tại sao Cuội anh lại để ý đến tôi?

Hai hôm sau thấy mặt mũi Cuội em sưng vù, chân đi khập khiễng. Hỏi, Cuội em thành thật:

- Tôi và anh đánh nhau đấy. Anh ấy nói hai anh em đánh nhau tỉ thí một trận, ai thắng thì được sở hữu Vy. Anh ấy cũng thích Vy. Giờ anh ấy bỏ đi rồi.

- Tại sao anh ấy bỏ đi? Mà hai anh, ai thắng ai thua?

- Chưa có ai thắng ai thua cả. Đang đánh nhau gay thì cha tôi bắt gặp, ông cầm gậy khua túi bụi. Tôi đã nói đừng đánh nhau người ta cười cho. Anh ấy một mực ép tôi, xông vào trước. Rất hăng máu, anh ấy muốn giành bằng được Vy. Anh ấy bỏ nhà đi vì sợ cha tôi. Ôi, sao Cuội anh lại nghĩ dại thế…
Lời lẽ như thế không khỏi làm tôi tao tác. Cuội em ngồi xuống, tay ôm đầu. Những con chim bay tung lên trời như vãi lá, mây đen ủ một cơn mưa, sầm sập. Và mưa, nước dội xối xả. Cuội em không chịu về. Tôi phải kéo tay Cuội em. Chạy thôi kẻo ốm đấy, Cuội em mà ốm thì lấy ai chăn trâu, sau này chăm lo cha mẹ già. Tay Cuội em nóng hôi hổi, hơi thở gấp gáp. Cuội em lo cho Cuội anh đi rồi không về nữa, mẹ buồn cha khóc.

Được ba ngày Cuội anh thì thụt về, mặt hốc hác, nhận lỗi với cha, mặt cúi gằm. Ông Như không buông tha, vẫn mắng như tát nước vào mặt, Cuội anh không né tránh, không ngẩng đầu lên. Buồn rười rượi, cố nuốt đau cho ngày rơi vào quên lãng.
Cuội anh không dám đối diện với tôi nữa, nhưng còn tiếc nuối. Đêm đêm, thi thoảng vẫn nghe Cuội anh hát: “Hoa mặt trăng tránh quả mặt trời. Em ơi…” Cuội em vẫn rủ tôi, hai đứa trốn chơi một nơi, không đi cùng đám thanh niên trong làng.

o O o
 

ỐC kute

⚡ʙᴀᴅ ԍιʀʟ
#27
Tôi không khinh cô, các con tôi không khinh cô, chúng nó dại dột. Xin cô đừng chơi với chúng, vợ chồng tôi còn mong nó lấy được vợ.

Cũng đến lúc tôi và Cuội em không giấu được người làng, và đặc biệt là ông Như. Một hôm, Cuội em buồn buồn nói với tôi, như con nít:

- Vy ơi, cha tôi biết tôi chơi với Vy rồi, cha tôi cấm không cho chơi với Vy.-Giọng Cuội em sũng nước.

- Không cho chơi thì thôi, Cuội em về đi, từ nay đừng chơi với Vy. Cả làng này có ai chơi với em đâu, họ khinh rẻ em.

Cuội khua tay:

- Không được đâu, thế thì Vy buồn lắm. Không được mà… tôi cứ chơi với Vy, xem cha tôi làm gì được.

Cái sự cố tình chơi với một đứa con gái bị cả làng ruồng bỏ, xa lánh như thứ bệnh tật dễ lây chết người của Cuội em bị một trận đòn nhừ tử từ ông Như.

Cuội anh và Cuội em tuy đã lớn, nhưng ông Như bắt quỳ úp mặt vào tường mà vẫn răm rắp làm theo, không dám cãi lại. Ông vẫn dùng roi vọt dạy con như người cha người mẹ vẫn làm với đứa trẻ hư. Với vợ chồng ông Như, hai con ông chưa bao giờ lớn.

Lại đến lúc đích thân người cha già ấy đến nói với tôi về chuyện chơi với con ông. Dáng ông khắc khổ, miệng tru lên, thê thiết và hạ mình. “Cô đừng làm thế với con tôi, cả làng này người ta ra sao cô biết rồi đấy. Tôi không khinh cô, các con tôi không khinh cô, chúng nó dại dột. Xin cô đừng chơi với chúng, vợ chồng tôi còn mong nó lấy được vợ. Chơi với cô thì… Người ta xì xào nhiều quá, tôi không chịu nổi…”. Ông chong chóng nhìn tôi, như bảo hãy làm theo lời ông. Tôi hiểu ông muốn nói gì. Người cha này còn sâu xa nghĩ cho con. Miên man một phút tôi nghĩ về cha mình. (Trời ơi là trời).

Tôi đã quá đau đớn rồi, chẳng cần phải biết sợ, dường như mong muốn một sự phá bĩnh trong lúc này, tôi cố ý tỏ ra bất cần “Là hai anh ấy muốn chơi với cháu, chứ cháu không bắt. Bây giờ trong làng chỉ có họ là chơi với cháu thôi”.
“Tôi biết vậy, khổ quá. Cô giúp cho, vợ chồng tôi không khinh gì cô. Tôi… tôi muốn con trai chúng tôi lấy được vợ. Cô…”. Tôi nhận lời, vì chợt nhận thấy ông đau xót. Vợ chồng ông đã quá già, cần con làm chỗ dựa. Ông chập chững bước, nghe như niềm vui vừa tràn qua mặt. Tự nhiên tôi thấy vui vì làm cho một ông già vui.


o O o
 

ỐC kute

⚡ʙᴀᴅ ԍιʀʟ
#28
Mộ mẹ tôi đã xanh cỏ, nỗi đau của tôi cũng nguôi ngoai. Vết thương lớn chỉ khẽ khép mình, chưa bao giờ lành. Còn một mình, tự mình cho mình ý chí kiên cường. Đời đã gieo vào ta giông bão, cớ gì chấp nhận ta?

Trong trận bóng cuộc đời, đối phương sút vào ta, cớ chi ta không sút lại.

Không hiểu tại sao Hải tìm được về tận đây. Anh gầy đi nhiều và luôn miệng nói nhớ. “Anh thành thật chia buồn, không biết là mẹ em đã mất. Vừa rồi, gọi điện cho Yến, anh mới biết. Cô ấy nói em ở quê, anh về đây…”. Tôi vung cái vỏ lạc ra xa, hất mớ tóc ra sau, xao xác thấy Hải sao mà hèn nhát. Và, thấy hận anh, hận tất cả những gã đàn ông có tư tưởng phản bội vợ. Chuyện vợ con anh không lo, nghĩ đến tôi làm gì.

Với anh em nhà Cuội, tôi từng nghĩ sẽ lợi dụng họ để thực hiện việc trả thù. Nhưng họ không thể làm ác, khuôn mặt họ chỉ toát lên ánh hào quang lương thiện. Và, thực tình tôi cũng cảm động. Hai người bọn họ bỏ qua tất cả để quan tâm đến một đứa con gái đã mất tất cả. Ngày còn bé, đi làm với mẹ, tôi vẫn nghĩ họ suốt đời khờ ngốc như thế, dù thân xác có phổng lên nhưng trí não luôn dừng lại ở một đứa trẻ. Ai ngờ, trong cơn bĩ cực thất vọng, họ đã mang cho tôi niềm tin, nghị lực để tiếp tục sống. Dù sao, vẫn còn hai người họ coi tôi là Người.

Tôi muốn tiếp tục kiếm tiền, con đường cũ sẽ lại đón tôi. Và cũng là để không gặp phải anh em nhà Cuội. Tôi phải đi. Nhủ thầm với mẹ, hãy tha thứ cho đứa con gái bất hiếu khó bảo này.

Ngồi sau xe Hải, đường ngun ngút gió. Qua rặng phi lao đường Cái, tôi gặp Cuội em. Tôi vỗ vai bảo Hải dừng xe, nói với Cuội em một lời.

- Em phải đi, anh cho em gửi lời chào đến Cuội anh

- Em đi đâu? –Cuội em thảng thốt.

- Em chưa biết, nhưng xa lắm. Cảm ơn Cuội em đã quan tâm, em đi đây.

Hải vít ga, Cuội em định nói với thêm câu gì mà không nói được. Tôi ngoái lại, Cuội em ngơ ngẩn, đôi mắt chấp chới tiếc nuối. Không nỡ nhìn bộ dạng tội nghiệp của Cuội em. Tôi quay đi. Gió thông vút qua người, hai bên đường xao xác bông may.


o O o
 

ỐC kute

⚡ʙᴀᴅ ԍιʀʟ
#29
Tôi nhủ lòng: “Anh quan tâm đến con điếm này làm chi cho phiền” – Nên, dứt khoát sau cuộc chia tay này, tôi đi nơi khác là hơn.

Không biết làm sao để Hải hiểu cho tôi bây giờ. Trong quãng thời gian qua, anh tốt với tôi. Đúng hơn, tôi không có quyền hắt hủi anh. Con người chân thành ấy không đáng bị như vậy. Cả vợ anh nữa, con anh nữa – không đáng chịu cảnh nhà tan cửa nát, hay ít ra, là cảnh người chủ gia đình có một thế giới riêng (nếu mà tôi biết trước điều này…). Thi thoảng tôi gặp chị trên phố với chiếc xe thồ hàng, tất tưởi, xiêu vẹo trong đêm muộn. Nhà anh ở ngoại ô, công việc của anh không thể kiếm chác nhiều tiền, mà năng lực cũng có hạn. Bằng sự nhiệt tình, anh muốn lôi tôi ra khỏi vũng bùn lầy lội, xin một công việc nào đó, kiếm chút tiền ít ỏi mà sống. Vậy thì biết bao giờ tôi mới đổi đời được. Đồng tiền chân chính luôn mất thời giờ và phải đổ mồ hôi. Trong lúc này tôi không muốn điều đó.

Và Hải ơi, đừng làm em khó nghĩ, đừng biến em thành kẻ có tội với gia đình anh. Rồi vợ con anh lại hận em. Đừng gây thêm hận thù.

Tôi lại yếu đuối. Bắt buộc có những lúc phải cố gắng chấp nhận sự có mặt của anh. Hải cũng ham ái ân, mơn trớn. Khi cơn dục tình dâng lên, nó lan tỏa khắp cơ thể, ham muốn ấy vẫn thường xảy ra, không cưỡng được. Và tôi chấp nhận để anh đổ vào mình lần này, sau rất nhiều lần phũ phàng chối bỏ. Anh tìm thấy ở đứa con gái như tôi những cảm xúc. Khi đó anh mê man, mắt nhắm nghiền, nhịp thở không bao giờ ổn định.

Khuôn mặt anh và Cuội có gì đó hao hao giống nhau. Để ý một chút tôi mới nhận ra điều đó. Không đoán biết được tận nguồn, nhưng phải khẳng định đó là nét thô vụng của Thượng đế trên một sinh vật người được tạo dựng. Nói chung là những khuyết điểm khó nói. Một điều khác, hai người đều tốt với tôi.

Có phải Hải hiện diện trong đời tôi là một cơn ác nghiệt khác ông trời dành cho?

Tôi tự bảo chỉ lần này thôi. Không, dứt khoát không được. Để đạt được điều đó, đôi khi phải nhẫn tâm. Với một đứa con gái như tôi, từ chối anh là một sự hy sinh rồi.

Cần phải chạy trốn sau khi trả nợ ân tình này. Rồi đường ai nấy đi. Một khi đã nhất quyết không gặp, thì sẽ có ngày, anh quên tôi.

Oái oăm thay, trong những ngày trả nợ ân tình ấy, vô tình tôi gieo vào lòng Hải một mớ ngộ nhận, biết gỡ làm sao. Tôi thành thật muốn anh tha thứ. Có lẽ, Hải đã cố ghìm lòng để con tim không bùng cháy. Anh nói với tôi, anh biết trước thế nào mối quan hệ nhân duyên này cũng tan rã (Hay thật, tôi có một mối nhân duyên đẹp). Tôi nghe tiếng anh thở thườn thượt, chảy dài. Khi biết không gặp được nhau, lòng anh tan tác. Tôi nhủ lòng: “Anh quan tâm đến con điếm này làm chi cho phiền” – Nên, dứt khoát sau cuộc chia tay này, tôi đi nơi khác là hơn.


o O o
 

ỐC kute

⚡ʙᴀᴅ ԍιʀʟ
#30
“Con đĩ, vì mày mà con bà đi đâu mất tăm, không thấy nó. Mày bỏ bùa mê thuốc lú cho con bà hả?...”

Không ai ngờ rằng, trong quãng thời gian ra phố, Cuội anh đã tìm tôi. Biết chuyện đó là hôm tôi về quê, mang mấy thứ của mẹ để lại đến một thành phố khác. Đúng lúc xe ôm dừng lại thì gặp Cuội em. Cuội em chặn đường. “Vy, Vy này, có gặp Cuội anh không? Cuội anh ra thành phố tìm Vy đấy”. Tai tôi ù đặc, đứng chếch choáng như kẻ say. “Vy có gặp Cuội anh không?”. Tôi lắc đầu nói không. Cuội em thốt lên, thôi chết rồi. Cuội anh đi gần một tháng rồi, nó đi tìm Vy. Không biết anh ấy thế nào rồi, lấy gì mà ăn. Mặt Cuội em tai tái.

Cuội em kể, hôm tôi đi, thấy mặt Cuội em buồn buồn. Cuội anh hỏi, Cuội em nói “Vy đi rồi”. “Đi đâu?”. “Đi làm ở phố”. “Mày có biết Vy làm ở đâu không?”. Cuội em nói không. Cuội anh cuống lên, sao không giữ tôi lại? Sao không hỏi Vy đi đâu? Cuội anh chạy ra sông, tối về bỏ ăn, đứng ngồi không yên. Ngày mai thì không thấy Cuội anh đâu. Ra gốc cây sung, Cuội anh để lại mấy chữ bằng hòn gạch non “Anh đi tìm Vy đây, Cuội em ở nhà với cha mẹ”. Anh em nhà Cuội thường viết chữ lên gốc cây sung sau vườn. Chi tiết Cuội kể đó làm tôi ứa nước mắt.

Ông Như lập cập đến nhà tôi, hỏi xem có gặp Cuội anh. Nỗi khổ của người cha vít ông xuống, chưa từng thấy sự lo lắng nào cảm động như vậy. Lát sau, bà Hợi vợ ông cũng đến. Và không kìm được cơn nóng giận, nói phì ra cả mép. Bà trút mọi tội lỗi lên tôi: “Con đĩ, vì mày mà con bà đi đâu mất tăm, không thấy nó. Mày bỏ bùa mê thuốc lú cho con bà hả?...” Ông Như cố giữ chi những lời đay nghiến nguyền rủa của bà đừng bung ra, nhưng chúng vẫn cố tình cứa vào tôi. Ông Như cũng không kìm được lòng mình. “Ôi chúa ơi, con tôi nó dại dột, nó mà xảy ra chuyện gì...”. Bà Hợi lại nhẩy nhách “Mệnh hệ gì, cứ cho con đĩ kia tan xác ra!”. “Kìa bà, con mình tự nó bỏ đi, cô ấy có biết đâu”.

Cuội em dũng cảm đến đưa bà về, đôi mắt còn đầy mỉa mai căm giận. Tôi bỏ ra bờ sông, ngao ngán nhìn nước chảy lững lờ. Nếu Cuội anh bỏ đi tìm tôi thì đây chính một đặc ân trong đời đứa con gái này. Và tôi đã hiểu thế nào là yêu. Cuội anh bị coi là dở hơi, còn biết yêu, đúng rồi Cuội anh. Đã có lần Cuội em thấy Cuội anh đau khổ quá, nói: “Em nhường Vy cho anh nhé”. Cuội anh giật cục: “Đừng liều, tình yêu phải tự giành lấy, tao không cần mày nhường”. Họ cùng muốn yêu tôi. Tình yêu của họ nó như thế nào nhỉ? Tôi không muốn biết, tốt nhất là không nên biết. Mà họ không biết là tôi có tình cảm với họ không. Họ hy vọng, còn tôi sẽ đi xa.

Trước bờ sông lộng gió, trống trải vô biên, tôi cho phép mình khóc đã đời ...
 

ỐC kute

⚡ʙᴀᴅ ԍιʀʟ
#31
5
Đành coi anh là cơn gió chướng từng vuốt ve khi tôi nóng, qua đời tôi, anh lại đổ vào lòng dạ khô khốc của đứa con gái khác.

Thành phố cảng thích hợp cho tôi dừng chân, để chạy trốn Hải, chạy trốn quãng thời gian đau buồn quất lên mình đứa con gái điếm mảnh dẻ, tủi buồn này. Cũng muốn xem Cuội anh có trở về không, nhưng bà Hợi hứa, nói sẽ cầm dao đến nhà nếu con bà không về. Vậy thì tháo thân trước là hơn. May thay, không lâu sau đó chị Dung về quê, nói Cuội anh về rồi, buồn bã và gầy còm, ngơ ngẩn cả ngày, hát mãi “Hoa mặt trăng tránh cỏ mặt trời…”. Tôi thấy mình bớt ray rứt, bớt tội lỗi, nếu Cuội anh đi đâu mất không về, lòng tôi chẳng bao giờ yên.


Thành phố cảng mênh mông, gió hào phóng, con người cũng hào phóng. Tàu viễn dương, tàu hàng luôn đưa những người khách nhiều tiền về cho chúng tôi. Họ xa nhà, xa vợ, bao ngày lênh đênh trên biển, tích dồn. Gặp chúng tôi, họ xả ra, thoải mái, mãn nguyện, nhẹ nhõm cười. Tay không chần chừ rút tiền boa. Chúng tôi rủng rỉnh chi tiêu. Thành phố đã khiến tôi nhẹ nhõm trong cay nghiệt, một môi trường mới cho sự nhàm chán. Biển chao chát sóng, cánh chim sà lượn tới tấp điên đảo trên không trung, trên mặt nước, nhọc nhằn kiếm ăn. Loài chim chóc kia cũng phải ngày ngày kiếm ăn mới có cơ hội sinh tồn, chúng không sướng hơn kiếp con người, nhưng chúng tự do.


Ở đây có thể an tâm rằng Hải không thể nào tìm thấy, anh sẽ nhanh chóng quên tôi và sống quan tâm tới vợ con anh. Chỉ đến đêm đó, không ngủ được, tôi đã xua ý nghĩ vừa xoe tròn về Hải trong tâm mình. Hải không có tôi, há gì anh lại không tìm đến một đứa con gái khác cùng nghề như tôi, chăm chút cho được những cơn thèm khát của anh.


Nếu vậy thì Hải ơi, anh chẳng thánh thiện gì, anh sẽ vẫn tìm đến những đứa con gái khác, rồi vợ anh sẽ chịu đựng cảnh ngộ như bao người khác từng chịu, ngờm ngợp bùi ngùi cảnh lẻ mẹ côi con. Anh cũng chỉ tầm thường như bao kẻ ăn vụng khác, không chấp nhận những gì mình có. Đành coi anh là cơn gió chướng từng vuốt ve khi tôi nóng, qua đời tôi, anh lại đổ vào lòng dạ khô khốc của đứa con gái khác. Và tràn vào mê man bùa đời, biết có tìm được đường ra. Hải đã từng có những hình ảnh đẹp, tôi không dám ôn lại nữa. Sợ mình sẽ nhớ anh, rồi lời nguyền không thể bước qua.

o O o
 

ỐC kute

⚡ʙᴀᴅ ԍιʀʟ
#32
“Mày giống tao quá, đời tao nghiệt ngã chẳng kém đâu. Cha tao đẩy tao đi làm thế này đây, còn mẹ tao ư? Sống trong nước mắt, ngập lụt trong nước mắt và cũng chết rồi. Giờ tao một mình…”.

Tôi có một đứa bạn thân mới, nó tên Hoàn. Hai đứa thân nhau trong cái dịp cả hai cùng tiếp một ông khách. Ông này là giám đốc to nên “thưởng thức” hai em cùng một lúc. Nó hỏi:

- Mày đi điếm vì lý do gì?

Tôi đờ đẫn trả lời:

- Lý do à? Nhiều lý do lắm. Vì bố tao bỏ đi, vì người ta chỉ coi mẹ con tao là con điếm, vì sự phũ phàng của đàn ông. Tao căm thù đàn ông, muốn tiêu diệt…

Chưa lúc nào thấy nó căm giận như lúc này, nó ôm lấy tôi. “Giống nhau rồi Vy ơi”. Tôi cũng ôm nó. Hai đứa ôm chặt nhau. “Mày giống tao quá, đời tao nghiệt ngã chẳng kém đâu. Cha tao đẩy tao đi làm thế này đây, còn mẹ tao ư? Sống trong nước mắt, ngập lụt trong nước mắt và cũng chết rồi. Giờ tao một mình…”.

- Mày đáng thương quá, tao cũng đã nói ngay khi mới gặp nhau.

- Rồi, hai đứa đáng thương như nhau.

Tôi kể cho Hoàn nghe những chuyện trong tuổi thơ bé của mình. Cha tôi chưa bao giờ công nhận sự tồn tại của tôi. Cái Hoàn hơn tôi, vì cha nó còn công nhận nó, còn muốn nó đi làm. Đằng này, những lúc cha tôi ngồi nói chuyện với tôi hầu như không có.

Nó cười phưa phứa, hơn à? Tao hơn mày cái nghiệt ngã thì có. Ai đời cha đẩy con đi làm điếm để mình sung sướng phè phỡn bao giờ!

Để xua tan cơn u ám này, tôi tự thổi vào lòng mình niềm tin mới, động viên Hoàn. Hai đứa dìu nhau ra đường chơi, nhìn phố, nhìn người, bả lả cười vu vơ. Không ít người có lẽ coi hai đứa là hai con điên, họ nhìn chúng tôi như vật thể lạ. Thời gian sau đó, hai đứa tự biết dìu nhau trên đường đời, làm việc, moi tiền của đàn ông, càng nhiều càng tốt, hướng đến ngày mai. Mà, ngày mai thì vẫn còn xa lắm.

Một đêm chiêm bao, thấy mình bị hãm hiếp bởi rất nhiều lũ trẻ choai choai, miệng còn hơi sữa. Chúng ngấu nghiến tôi trong sự tò mò hơn là muốn thưởng thức. Mẹ vẫn còn sống, không bị chết từ đâu chạy ra đống rơm, thấy đám trẻ đang ngấu nghiến tôi, đau đớn hét lên. Bà cầm cái xẻng, chém được một thằng. Bà vung lên chém tiếp thì có thằng giáng cây gậy vào ngang lưng, bà đổ xuống chân đống rơm. Bà không gượng dậy được. Đám trẻ vẫn không tha tôi. Mẹ nhìn thấy con gái bị hãm hiếp mà không thể ứng cứu, đau đớn hơn lúc nhìn thấy cha tôi đè lên bụng người đàn bà khác.

Chi tiết này cắt nghĩa điều gì, tôi không đoán ra. Nhưng nó làm tôi ám ảnh bởi những đứa trẻ mà không được dạy dỗ tử tế, đã sớm đi vào tội lỗi. Mà, có nhiều người lớn cổ vũ cho việc chúng làm.

Tôi đổ bệnh một thời gian, Hoàn chăm chút như chị em. Chị Dung chán ở Hà Nội chuyển đến chỗ này, thành phố cảng. Giọng vẫn đàn chị ấy. Chị khác xưa, nhan sắc úa tàn, mặt mũi vêu vao. Bảo đến đây cho có chị có em, vui là được rồi. Chị mang cho tôi một tin ở quê nhà, đặc biệt nóng hổi. Hay ơi là hay.

Cuội anh vừa mới cưới vợ. Một người khác. Như người ta nói, vợ Cuội anh còn kém chị Xăng, chị Xái. Cuội anh lúc nào cũng bừng bừng đỏ mặt. Vợ hay cáu gắt, sai vặt, nhưng Cuội anh răm rắp nghe theo.

Nghĩa là Cuội anh cưới người về làm chồng. Về nhan sắc thì vợ Cuội anh không xấu không đẹp, còn tính nết hội tụ cả chị Xăng chị Xái làng bên. Cuội anh giận dữ gì đó, nên chấp nhận sự sắp xếp của người cha. Vừa kể chị vừa cười, thằng Cuội mà lấy được vợ. Tôi không ra buồn cũng không vui. Thời gian ngắn ngủi, mà đời Cuội anh đã rẽ sang ngả khác. Giận vì ai hay vì tôi, Cuội ơi!


o O o
 

ỐC kute

⚡ʙᴀᴅ ԍιʀʟ
#33
Thời gian này, tôi gặp Nghĩa, một người được coi là bảo kê, chịu trách nhiệm đưa đón những đứa con gái đến những nơi khách gọi, hay phân phối cho những nhà hàng trong đường dây hoạt động của mình.

Nghĩa có nét dữ dằn của người quen với công việc chuyên môn, và đủ phong độ để đứa con gái như tôi lân la chuyện trò.


Nghĩa nói yêu tôi, một ngày ngập ngụa nhạc và cà phê. Hôm đó tôi chỉ tiếp khách, đi với anh. Dừng chân quán nào cũng café, café, đến nỗi đắng săn lưỡi. Tôi chưa nói nhận lời, nhưng chấp nhận một nụ hôn dài. Mẹ ngày trước bảo, con gái nói đến chuyện chồng con, là cực quan trọng, đừng dễ dãi quá. Mẹ chết rồi không còn ai dạy tôi sống, dạy tôi giữ mình. Chỉ đời dạy tôi ranh ma, lọc lõi và dạy tôi biết mùi tiền, cũ mùi gì, mới màu gì, vậy thôi.
Chưa biết đây là lời yêu chân thành hay giả dối, gộp cả lời tỏ tình của Cuội em, là lần thứ hai trong đời có người nói yêu tôi.


- Làm quái gì có tình yêu ở chốn này, nhất là những kẻ đó.

Mắt Hoàn léo lên, khinh bỉ, căm ghét. Tôi không muốn to tiếng với Hoàn, có thể lòng nó đã trơ đá, nó không muốn chấp nhận lời tỏ tình của bất cứ kẻ nào ở đây, dù đó là với tôi. “Đàn ông chỉ là lũ lừa bịp”.

Nghĩa bủa vây tôi bằng nhiều hành động khiến cho tôi tin tưởng. Chị Dung không có ý kiến gì, nói thế nào chị cũng bảo được. Hỏi ý kiến, chị nói tùy em. Tùy em thì việc gì phải hỏi. Chỉ Hoàn là muốn tôi đề phòng. Cả hai đứa đều khiếm khuyết, từ gốc rễ gia đình, bản thân, cha mẹ, Nghĩa cũng vấp vào cuộc sống tù đọng, nào có được học hành. Nên có lúc, nảy ra ý hai đứa tôi chắp vá lại, nếu thực sự yêu nhau sẽ đưa nhau đến một nơi nào khác. Nghĩa bảo bàn tay làm ra tất cả, bàn tay khắc phục khó khăn…

Nghĩa có cách nói của anh, làm tôi xiêu lòng. Anh đưa tôi đi biển, dạo phố, ăn hải sản và tôi nhận lời yêu. Tình yêu của những mảnh đời khác người cũng khác, bởi vì chúng tôi cùng sống chung một cái ổ, tạp nham, nhiễu nhương, u ám, dâm tục. Mà anh vẫn ngày ngày nhìn tôi đi tiếp khách, chỉ lúc nào không tiếp khách mới là của anh. Nghĩa cảm thấy gì trong đó – con người mà có lúc tôi gọi anh là chàng hiệp nghĩa.

o O o
 

ỐC kute

⚡ʙᴀᴅ ԍιʀʟ
#34
Nghĩa ôm lấy tôi, âm ấm lồng ngực, tim tôi rộn ràng, hoan ca một khúc hát đã rêu phong tự bao giờ.

- Nếu đã yêu anh thì chúng ta làm đám cưới nhé?

- Anh lấy gì để cưới em? Tôi hỏi lại.

- Chúng mình cùng làm.

- Và khi lấy nhau về, sẽ làm gì để nuôi nhau? Câu hỏi này làm Nghĩa ngọng nghịu. Tôi nghĩ đến thân phận mình, và ý nghĩ đó lại xoáy vào vết thương sâu hoắm trong lòng. Nghĩa cười xòa, sẽ tìm công việc khác thôi.

- Em có định làm đám cưới không Vy?

- Anh hỏi gì lạ quá, yêu nhau, muốn tiến tới hôn nhân. Sao anh không nghĩ là em mong có một mái ấm.

Tôi khẳng định lại với anh lời mình đã nói hôm trước. Nghĩa ôm lấy tôi, âm ấm lồng ngực, tim tôi rộn ràng, hoan ca một khúc hát đã rêu phong tự bao giờ. Lúc này, mọi thứ đều mới mẻ, đường đột. Chẳng có cách nào khác, tôi không ngơi nghỉ niềm tin gửi vào anh.

Sau mấy ngày đi biển, ra Hạ Long chơi, tôi và Nghĩa khăng khít hơn. Bên anh, tôi nảy ra thèm khát trả thù. Anh là người yêu tôi, khi có nhau, liệu anh có đồng ý trả thù giúp, hay tôi phải cầu cạnh những người trên huyện, và biết đâu lại lĩnh nhận cú giũ tay phũ phàng ghê tởm như Chủ tịch xã từng làm.

Nghĩa tỏ ra nhiệt tình với lời đề nghị đó. Thời gian này anh chăm sóc tôi, và khi ví tiền anh cạn, anh đã dùng đến tiền của tôi. Đằng nào chẳng là của nhau, vậy thì chuyện kinh tế cũng hơi lỏng lẻo xông xênh cho nhau.

Hoàn luôn tỏ ra hằn học với Nghĩa. Nó luôn nghi ngờ, dù tôi đã nói rằng anh rất tốt. Tôi không quên câu nói của Hoàn, không có tình yêu ở đây, chỉ có lọc lõi và tính toán.


o O o
 

ỐC kute

⚡ʙᴀᴅ ԍιʀʟ
#35
Tôi còn không có mẹ ở bên mình, thấy đời con gái thật nghèo hèn, đến nỗi, ngày lấy chồng, không có một bàn tay của cha, hay mẹ. Không có lời dặn dò trước khi con gái về làm dâu nhà người ta.

Tôi không biết tại sao mình bắt chuyện và sớm thân với Nghĩa như vậy. Lúc này, còn chưa tin anh đã đặt lên môi mình bao nụ hôn ấm. Cũng không nghĩ rằng mình còn có thể rung động mà yêu. May thay sự vùi dập của số phận đã không làm tắt lửa yêu trong lòng. Khi còn muốn hướng đến ngày mai, là còn biết yêu. Không có gì làm nổi bật người đàn ông ta yêu bằng phong độ, lời hoa mỹ, một khả năng thuyết phục và bông hoa cho lần nắm tay nhau đầu tiên.

Giây phút hiếm hoi đó được tôi ghi lại trong tầng nhớ, để có lúc nằm một mình, ôn lại, thấy đời mình còn được giây phút ấy sao. Ông trời không cướp hết của tôi mọi thứ. Lúc đi khách, tôi coi người đàn ông trên bụng mình là Nghĩa, nhắm nghiền mắt cho qua chuyện, đôi khi, tôi bị chê là không tạo được hưng phấn.

Đã có lúc lòng tôi dịu xuống, là một trong những giây phút hiền thục: quên trả thù, bỏ moi móc kiếm tiền, trở về cuộc sống lương thiện. Chợt mỏi lòng nghĩ ngợi, khó lắm thay, phải phụ thuộc vào người đàn ông mình sắp cưới – người chồng – cánh tay đưa ra nâng mình, khi biển đời dâng nước cuốn, sấm sét nổ ùng oàng váng óc đinh đầu.

“Yêu em cảm giác như thế nào nhỉ?” – tôi hỏi và Nghĩa bĩu môi, cái bĩu môi nịnh nọt. “Hạnh phúc chứ sao? Hạnh phúc chưa gì bằng”. Thế là được rồi, chỉ cần ngần ấy thôi, chữ hạnh phúc xa xỉ, cuối cùng tôi cũng được nghe. Cầu mong thành hiện thực dài dài.

Mẹ tôi khi còn sống nói, không có hạnh phúc trong ngôi nhà này con ơi. Bà ôm chặt lấy tôi, nhớ khi đó tôi bảy tuổi. Toàn thân mẹ run lên, nhỏ thó. Lúc đó, tôi không hiểu lắm, chỉ mong cầm đâu về một chuỗi cười, gieo lên khuôn mặt giàu nỗi buồn ủ ê của mẹ, và làm việc đó bằng cách ngoan ngoãn nghe lời, đến lớp học nhớ về nhanh, mẹ con quây quần bên nhau.

- Em chuẩn bị tinh thần làm vợ anh chưa?

- Rồi, em sẵn sàng

Hai đứa nhìn nhau sau hơn một năm giời yêu đương. Cũng linh đình, nhưng chỉ ở nhà anh. Tôi không muốn bất cứ ai ở quê biết chuyện này, trừ chị Dung. Chị xăng xái làm đại diện bên nhà gái, ngoài ra có Hoàn, và chị em cùng làm ở đó. Tôi đã vui đến ứa nước mắt, thấy mình hơn chị Dung, hơn Hoàn, hơn mấy chị em khác trong mấy cái ổ chứa tù đọng. Từ nay, tôi được giải thoát khỏi nơi này. Hy vọng lớn dần lên.

Không được đón rước như những đám rước dâu ở quê. Tôi còn không có mẹ ở bên mình, thấy đời con gái thật nghèo hèn, đến nỗi, ngày lấy chồng, không có một bàn tay của cha, hay mẹ. Không có lời dặn dò trước khi con gái về làm dâu nhà người ta.

Nghĩ thế và sự tủi thân lại chảy dài theo dòng nước mắt. Tôi ngơ ngác không tin những gì đã diễn ra. Dì Lung của Nghĩa vào buồng, thấy mắt tôi đỏ hoe, hỏi làm sao cháu khóc. Tôi đổ gục lên vai dì, dì ơi. Cứ nghĩ đó là bờ vai của dì mình, nhưng lúc này, ngay cả dì còn sống hay chết, tôi cũng không biết.

Bỗng cảm thấy hãi hùng, mình đã nhận lời giam mình vào nơi đất khách quê người không quen không biết. Rồi mai này cuộc sống khó khăn, trông cậy vào ai cho cam thân, nhẹ bớt ê chề. Nghĩa trở vào, cho bớt run và sợ. Cũng đến lúc phải trình diện họ nhà trai. Họ nhà gái có, này, một, hai, … năm người - những người đồng hành với tôi trong thời gian ngắn ngủi.

Cha mẹ Nghĩa không ra quý, cũng chẳng ra ghét đứa con gái này. Bằng cái kiểu khinh khỉnh thế nào cũng được ấy, tôi vẫn phải ngọt ngào, xưng con, gọi cha mẹ. Tận đáy lòng, tôi muốn họ thật sự là cha mẹ mình. Tôi không còn cha mẹ đẻ, nếu được sự cưu mang này, có lẽ, đứa con gái sớm thiệt thòi này sẽ bớt tủi thân, có thêm niềm vui mà sống trên đời.

Nhưng không, tôi bị đẩy trượt dài vào tình thế khó xử. Hai ông bà cãi nhau và tôi bị kẹt ở giữa, sẽ về phe ai, bênh ai. Nghĩa không bao giờ muốn can thiệp vào chuyện ấy. Những lúc hai người nổi bão lửa lên, anh bỏ đi. Bao giờ mọi chuyện dịu xuống, thì về. Tôi không dám lên tiếng khi bố chồng hỏi: “Tao nói thế có đúng không mày?” Còn bà mẹ gài một câu hóc búa “Đàn bà chúng tôi hiểu nhau chứ”. Tôi nhìn ông rồi lại nhìn bà, thấy mỉa mai cho họ, cho cuộc sống này.


o O o
 

ỐC kute

⚡ʙᴀᴅ ԍιʀʟ
#36
Đám cưới đó là một đoạn phim ngắn hạnh phúc ông trời làm rơi rớt vào đời tôi. Dẫu sao cũng đáng ghi nhớ, tôi đã nghe được mùi vị của hạnh phúc, và nếm được vị của nó là thế nào.

Nghĩa cười nhạt “Vợ chồng mình giông giống ai đó, cưới một nhà, ở chung nhà. Bao giờ cũng thế thôi, anh chán ông bà già”. “Vậy anh có ý định gì, hay có dự tính gì cho tương lai của hai vợ chồng mình chưa?” – tôi hỏi. Câu hỏi ấy, nhận được một ánh nhìn vô tâm, tao tác của Nghĩa, anh gạt đi, ù òa nói trong gắt gỏng. “Tính cái đếch gì! Đến đâu thì đến”. Nên buồn thôi hay khóc hả tôi?!

Tôi mường tượng ra một sự rạn nứt ở đây, dù nó chưa diễn ra, nhưng không buộc được mình đừng nghĩ. Nó cứ nhảy múa, chan chát trong tim. Những ngày này, hai vợ chồng không đi làm ở đâu. Nghĩa mang xe đứng ngã tư đường, thi thoảng làm một cuốc xe ôm, không thiết tha lắm. Kiếm được tiền rồi thì tốt, không thì cũng chẳng sao, lượn lờ mấy chỗ chơi cho qua ngày. Cọc tiền bạn bè mừng hôm đám cưới mỏng dần, và sắp đến lúc hết. Cứ ở nhà chơi thế này thì không ổn, tôi bắt đầu lo mụ mị.

Nghĩa hỏi, em có mảnh đất ở quê của mẹ để lại đúng không? Tôi gật. Anh bảo bán đi lấy tiền đi buôn. Tôi lưỡng lự. “Đó là mảnh đất bà ngoại em đã vất vả lắm mới mua được”. “Cũng phải bán, em không còn ở đó nữa, vợ chồng mình cần phải buôn bán mới sống được, anh nghĩ kỹ rồi”. Anh sỗ sàng không tôn trọng ý kiến của tôi, và bắt vợ làm việc đó một cách miễn cưỡng. Anh nổi cáu khi tôi chần chừ. Vậy là chấp nhận một việc thất đức với mẹ, với ngoại.



o O o
 

ỐC kute

⚡ʙᴀᴅ ԍιʀʟ
#37
Gã trưởng thôn không bao giờ bỏ được con thú – dục tính. Nó ẩn nấp trong gã và bùng lên khi có cơ hội.

Đất ở quê chả được là bao. Bởi nó nằm sâu trong cái ngõ dài tre pheo hoang liêu. Vả lại, tôi là đối tượng đặc biệt của dân làng, cái tin chua xót đã đến trong lúc này, về anh em nhà Cuội. Cuội anh như kẻ rồ dại, cả ngày nói nói, cười cười. Còn Cuội em, ngày nào cũng lê la giữa sân nhà thờ cho lũ trẻ tha hồ chòng ghẹo. Không phải chỉ Cuội anh hát bài Hoa mặt trăng mà tránh cỏ mặt trời mà Cuội em cũng hát, say sưa, day dứt, tuyệt vọng, mơ hồ… Tôi không dám nhìn cảnh tượng ấy, tránh đi, qua rồi lại thấy mình tội lỗi làm sao, rờ vào tim, đập thình thịch.

Cố sao như không hề biết chuyện này.

Gã trưởng thôn không bao giờ bỏ được con thú – dục tính. Nó ẩn nấp trong gã và bùng lên khi có cơ hội. Một người đàn bà đánh dậm làng bên sang đồng này, gã bắt gặp từ trên Ủy ban về, buổi trưa vắng vẻ. Gã gọi chị đánh dậm lên, cho tiền rồi lôi vào một bãi hoang, ngấu nghiến. Bởi vì sao gã không mất chức trưởng thôn cái thôn đạo này? Chủ tịch xã đã nói không ai làm gì được gã. Hay tính ham hố dục vọng của gã được người ta cổ súy, cũng là một lý do. Hoặc những kẻ há miệng sợ mắc quai, đành ngậm bồ hòn cho… ngọt.

Người làng vẫn chỉ trỏ. “Con kia nó về đó, con đĩ kia”. Hay những ánh mắt muốn xé vụn tôi ra hoặc là vài tia lửa mắt muốn lột trần cái thân này để thỏa. Ừ, nhiều người đã khỏi nuốt nước bọt khi tôi qua đâu.

Số tiền vợ chồng về bán đất Nghĩa giữ cả, nói là đi lo chuyện này, chuyện nọ. Mấy hôm anh đi đâu, bưng khuôn mặt hốc hác về, đổ gục lên giường đánh một giấc dài. Gọi dậy ăn cơm anh gắt gỏng rồi lại thiếp đi.

Tỉnh dậy với cơ thể nhàu nhĩ, tôi hỏi anh lo chuyện đến đâu rồi, niềm hy vọng bé nhỏ của tôi mau chóng tắt rụi vì điệu bộ rất đỗi lạ lùng của anh. Dần dần, nó xoay tôi vào thất vọng “Chưa đâu vào đâu cả, đừng hỏi nhiều”.

Đến một ngày, ngay cả chiếc xe máy hai vợ chồng dành dụm mua chung cũng không còn. Nghĩa trở về không, tôi hỏi đâu. Bạn mượn, anh hững hờ nói. Một tuần, không thấy bạn đem trả xe, tôi hỏi. Giọng Nghĩa chợt gay gắt “Hỏi nhiều thế làm gì? Đau đầu lắm rồi đây”. Tôi hiểu chuyện gì đã xảy ra. Đêm nằm ngủ, Nghĩa mê man nhắc đến chuyện gỡ gạc tiền nong trong chiếu bạc. Chiếc xe máy – tài sản quý nhất của hai vợ chồng đã ra đi. Tôi đi làm cho một xưởng sa giày, tháng hơn ba trăm ngàn. Nghĩa đưa cánh tay đen đúa bị nướng dưới nắng trước mặt tôi, nói có tiền thì đưa đây. Làm gì có tiền, tôi chưa được lĩnh tháng lương đầu. Không có ư? Nghĩa túm tóc tôi, lôi lại. Sao lại không có? Hỏi đến lạ, không có là không có, không có anh đánh tôi thì có à? Tôi bị đẩy dúi dụi vào cửa. Cùng quẫn trong cờ bạc và tiền đã làm Nghĩa trở nên phũ phàng.

Quan hệ vợ chồng ngày càng xấu, tính nết chồng tôi ngày càng khắc nghiệt. Cha mẹ chồng không can thiệp được vào chuyện này, đúng hơn là họ không muốn can thiệp. Lúc vợ chồng tôi cãi nhau gay gắt, Nghĩa quất gậy lên cơ thể tôi cũng là lúc cha chồng tôi bỏ đi một nơi nào đó, gần bốn năm sau mới trở về (sau này tôi mới biết). Mẹ chồng tôi bất lực, không nói được con trai. Cô con gái sau Nghĩa, từ đó cũng bỏ đi làm gái điếm, gia đình tan hoang, thảm hại.

Tôi biến thành một con vật thê thảm trong những trận đòn roi. Hứng chịu cơn giận dữ quất xuống, đổ lên… Tình yêu của Nghĩa – Chàng nghĩa hiệp của đời tôi bị teo tóp dần sau những canh bạc và cơn say. Trong cơn say, Nghĩa mới bộc lộ mặt thật, lý do làm sao cưới tôi.

- Có phải cô giấu tiền đi tiêu một mình không?

- Anh làm sao thế, em làm gì có tiền mà giấu đi.

- Vậy thì tiền cô để đâu hết?

- Tiền nào?

- Ô hay, cô đi đánh đĩ, tiền rủng rỉnh thế cơ mà.

Tôi điếng người, nuốt miếng nước bọt đắng ngắt. Vì sao, vì sao thế, hiểu rồi. Vy ơi, không phải người ta thương yêu mày, cưới mày, mà vì người ta nghĩ mày có nhiều tiền. Ngày đó, một lần Nghĩa hỏi, em chắc còn giữ được nhiều tiền? Tôi không nói gì, nghim nghỉm như thể mình có tiền cất đi thật. Không nói thêm gì, anh cũng không hỏi. Cho đến lúc này mọi chuyện vỡ lở, trời ơi…



o O o
 

ỐC kute

⚡ʙᴀᴅ ԍιʀʟ
#38
Tôi nhìn lại chồng tôi lần nữa, không còn chút hơi hớm của một con người. Mẹ chồng, ánh nhìn quặn thắt, nhìn tôi đi qua. Tôi ngã dúi ra đường, và ngập vào bóng đêm.

Trước khi gặp tôi thì Nghĩa đã cờ bạc rồi, nhưng không gay gắt. Gặp tôi, anh bớt đi và giấu diếm, chui lủi làm tôi không nhận ra, để đến khi cưới nó bùng lên như dịch bệnh không cách nào chữa trị. “Vy ơi, mày rước họa vào thân rồi, thằng chồng mày… Mà thôi, tao cũng chẳng biết làm sao cả, mày sống không yên với nó đâu. Hãy tính đi” – Hoàn tỏ rõ sự cảm thông với con bạn xấu số này. Nhưng biết tính ra sao, tôi bảo nó mình sẽ buông xuôi cho số phận định đoạt. Hoàn gắt lên: Số phận định đoạt thế quái nào được! Đến lúc phải nghĩ cho mình rồi, chồng với con, để cái đó nghỉ cho rồi.

Nghĩa chỉ có bấy nhiêu hình ảnh đẹp, và giờ thì mọi thứ đã nhạt mờ. Niềm hy vọng của tôi đã sụp đổ, thân cây dù khẳng khiu nhưng gãy vật xuống đất cũng đớn đau tê tái.

Trận đòn này, bạo liệt hơn bao giờ hết. Gậy quất lên người tôi, bầm dập, chan chát, còn tôi tơi tả. Đó là buổi tối, Nghĩa loạng choạng về, lục bếp “Có cơm không?”. Tôi nói, “Đã làm gì có cơm, mà hết gạo rồi”. Tôi bất cần, muốn phản kháng trong lúc này. Và sự phản kháng còn manh mún ấy phải lãnh nhận một cú đấm chát vào mặt, quai hàm sưng vều. “Anh là đồ tồi, đã chẳng thương vợ, chăm lo gia đình còn suốt ngày cờ bạc, say xỉn…”. “Con đĩ kia, mày dám nói tao thế à?”. Sau đấy thì mưa đòn, đá, tát, gậy… chồng cho tôi ăn chẳng thiếu hình cấp nào. Mẹ chồng tôi lúc này mới mở miệng: “Mày ác quá, Nghĩa ơi, đánh vợ thế à”. “Bà im mồm đi” – Tiếng quát của Nghĩa làm bà im bặt. Nghĩa giơ cái gậy lên, khua khua, nói tôi cút đi, cút khỏi cái nhà này. Tôi nhìn lại chồng tôi lần nữa, không còn chút hơi hớm của một con người. Mẹ chồng, ánh nhìn quặn thắt, nhìn tôi đi qua. Tôi ngã dúi ra đường, và ngập vào bóng đêm.
 

ỐC kute

⚡ʙᴀᴅ ԍιʀʟ
#40
6

CON, ĐỜI ĐÁNG SINH RA HAY ĐÁNG GHÉT

Tôi nói không luyến tiếc gì thằng đó, nhưng đây là con tôi, là chỗ dựa cho cuộc sống này, có nó cũng tốt, may sao, tôi còn có người thân, để còn được hâm nóng khi lòng nguội lạnh, đời bạc bẽo.


Không thể diễn đạt được mình đã khổ sở, đau đớn thế nào trong mấy ngày này. Nhiều ý nghĩ ma quái phảng phất trong đầu, chỉ một chút nữa thôi, có thể tôi đã kết liễu đời mình, và sà vào lòng mẹ nhân từ nơi thế giới khác, không phải nơi này.

Ban ngày lê la ngoài chợ, tối chui vào mái hiên ngồi, chịu muỗi đốt, thèm khát bàn tay ai đó bố thí một chút hơi ấm, một miếng ăn, ít tình người. Môi run, hàm răng va vào nhau, môi nẻ bật máu. Loạng choạng đứng lên, xiêu vẹo, và ngã. Tôi lê bằng mông và hai cánh tay đẩy. Cái lạnh mỗi lúc quất vào người tôi, liếm vào mặt tôi bằng cái lưỡi rét mướt. Gần như thoi thóp. Không biết mình sẽ đi đâu…

Tôi quyết định tìm vào gian nhà trọ Hoàn mới thuê được, sau ba ngày vật vạ, đói mềm. Sương sa ngấm vào người, những vết thương lở loét và sự hành hạ của cơn hắt hủi phũ phàng kia đã làm tôi kiệt quệ, đổ ốm, chìm vào mê man. Hoàn chăm sóc tôi tận tình. Đó là một sự may mắn trong lúc này, bĩ cực nơi đất khách quê người còn được nó giúp đỡ, bỏ cả việc để săn sóc tôi, mua thuốc về tẩy rửa thương tích. Tình thương của bạn làm tôi khỏe lại. Hoàn lành như cục đất dắt kẽ chân trâu, không kiềm được sự bức xúc. “Con chó ấy, nó đâm đầu vào đâu chết mẹ đi cho rồi. Mày đừng có luyến tiếc gì nữa”. Tôi không nói gì, nhìn trân trân vào nó. “Mày ở đây thôi, khỏi thì đi làm, kiếm tiền. Chị Dung độ này khá lắm, tao sẽ gọi cả bà ấy đến đây cho biết thảm cảnh của mày”.

Cũng rất đơn giản để biết mình đang mang thai. Lúc này vết thương trên da thịt đã tạm ngậm miệng, chờ bung da non.

Tôi cười, vì niềm vui mới, hay một mầm sống của xuân nõn. Sự kiện này giúp tôi bớt chao đảo, chán sống. Đặt niềm tin hy vọng vào cái thai. Khi tuyệt vọng, tôi muốn tìm điểm bấu víu. Và, một đứa con sẽ mở lối cho tôi đi trên đường. Hoàn muốn tôi bỏ cái thai trong bụng đi, tiện cho đường làm việc. “Không, tao muốn giữ lấy nó”. “Mày còn luyến tiếc gì nó, ba tháng nữa ôm cái bụng tướng, tiếp khách làm sao! Với lại, con của thằng ấy…”. Tôi nói không luyến tiếc gì thằng đó, nhưng đây là con tôi, là chỗ dựa cho cuộc sống này, có nó cũng tốt, may sao, tôi còn có người thân, để còn được hâm nóng khi lòng nguội lạnh, đời bạc bẽo. “Nhưng tao thương mày quá, Vy à”.


Và tôn trọng tôi, Hoàn đã cười, rất thân thiện, “Cũng được, có con trẻ là vui lắm”.
 
Top Bottom