CHUYỆN Gái Ngành (full)

ỐC kute

⚡ʙᴀᴅ ԍιʀʟ
#42
Chỉ khổ cho lũ đàn bà, cun cút tin, và yêu, hiến dâng, phục tùng, chịu đựng. Mà có bao giờ đàn ông hiểu cho điều ấy.

Mẹ rất muốn con ra đời, con ạ, dù con là gái hay trai. Nếu là gái, mẹ sẽ đặt con là Tuyết Trinh, để con luôn trinh trắng trong đời, trong ý nghĩ, đừng như mẹ. Và con trai mẹ sẽ đặt tên là Nhân, để cho con biết đời mẹ đã sống ra sao, chịu đựng thế nào. Con hãy làm việc tốt, nhân nghĩa, thay cho kẻ - là bố con – đang sống vất vưởng ngoài kia. Mẹ đi làm, kiếm tiền nuôi con, chúng ta không cần bố. Con cất tiếng khóc, hay chập chững bước đi, chỉ mình mẹ nhìn, mẹ cười và dõi theo con. Con đợi mẹ đi làm về, mẹ đi chợ, mua quà, mẹ đặt lên má, lên môi con rất nhiều nụ hôn. Con đẹp đẽ, hồn nhiên, chỉ cần sống với tình yêu của mẹ là đủ. Mẹ sẽ hãnh diện lắm, con ơi.

Tôi đi làm trở lại, ngày ngày ôm con đi theo. Nơi này, chúng tôi không bị bắt buộc phải ở nhà nghỉ, ổ chứa. Chúng tôi có tự do của mình, chỉ hợp đồng miệng với chủ mấy tiếng đồng hồ buổi tối. Ban ngày, chúng tôi kiếm khách bằng kiểu khác, có tự do và được hưởng trọn số tiền khách đưa.

- Mày làm thế nào Vy, chúng nó có chê bai gì không?

- Không, mày không biết đấy thôi, nhiều thằng thích tao lắm. Chúng nó thích gái chửa mà, nó là lạ, hay hay.

- Mà mày phải giữ gìn con chứ.

- Biết rồi.

- Mày chịu ăn vào, bóc của bọn đàn ông mà ăn.

- Biết rồi.

- Giọng mày làm sao thế?

- Có sao đâu, tao trả lời mày mà.

Hơi thở của hai đứa hầu như phả vào nhau. Hoàn đang trăn trở điều gì mà không ngủ. Nửa đêm tỉnh dậy, thấy nó ngồi đếm sao trời. “Sao vậy hả Hoàn?”. “Không sao, à… mà nghĩ buồn cho tụi mình quá. Bọn con gái như tuổi mình, đã chồng con đề huề rồi”.

- Mày giờ ước mơ điều gì hả Hoàn?

Hoàn thở dài, ngao ngán, mãi sau mới nói:

- Mơ ngủ với một đàn ông sạch.

- Gì mà lạ vậy mày?

Hoàn cười phe phé, giải thích. Không thường đâu, đàn ông sạch sẽ là đàn ông gì? Không dính sâu bọ bệnh tật, hay người đàn ông chung thủy. Có kiếm được đàn ông trong sạch trên cõi đời này? Giọng Hoàn mỉa mai, đàn ông giờ khô cằn quá, đến nỗi không còn một chút thủy chung, tình yêu với con gái cũng teo tóp dần mòn, ham của lạ. Chỉ khổ cho lũ đàn bà, cun cút tin, và yêu, hiến dâng, phục tùng, chịu đựng. Mà có bao giờ đàn ông hiểu cho điều ấy.

- Theo mày không bao giờ có cái gọi là đàn ông sạch?

- Không còn nữa – Hoàn quả quyết một cách tuyệt vọng – mày cứ để ý mà xem.

Màn đêm chìm vào tiếng thở than, tôi đứng lên làm cái gì đó ăn sáng, để mọi chuyện buồn bã lui dần. Tôi đón bình minh ngày mới, phiến lá rập rờn trong rạng ngày, nghe rõ tiếng ập òa của biển khơi.

Tàu lại về, những người khách sẽ theo đó mà về, mà tìm đến, mà hưởng thụ. Và chúng tôi sẽ bán đi những cảm xúc, những nụ hôn, hay vị đậm đà của cơ thể. Chuyện xác thịt dục tình không còn đáng trách, nó diễn ra như chuyện phải thực thi để có cơm ăn nước uống hàng ngày. Nhằm nhò gì vài ba cơn ói đau ở bụng, ở giữa hai đùi, nhằm nhò gì mấy ngày máu ộc như cắt tiết ngan. Tôi đã trơ đá với sợ hãi, chấp nhận nó, một cách bình thường.

o O o
 

ỐC kute

⚡ʙᴀᴅ ԍιʀʟ
#43
Con hãy mau chóng chui ra đi, để mẹ đi làm, thấy rằng mẹ đã sống như thế nào, mai này, con còn biết yêu đàn bà, nếu là đàn ông.

Hôm nay có người nói bố con đã đi tìm mẹ con mình. Mẹ phải lẳng lặng trốn ngay. Dù kẻ đó có tìm mẹ con mình về, nói vài lời xin lỗi, cũng đừng hòng. Con chắc cũng đồng ý với mẹ nhỉ? Mẹ yêu con biết nhường nào. Có con, mẹ biết mình sống có ý nghĩa, còn biết là mình đang tồn tại. Nhưng một điều này, con đừng trách mẹ, con sinh ra, sẽ chẳng có bố đâu. Mẹ không giấu đi của con, mà chính bố con đã lấy đi cái đáng thuộc về con. Con chỉ có sự chăm sóc của mẹ thôi, cả cô Hoàn nữa.

Con cùng chịu cảnh ngộ của mẹ ngày bé. Khi bà ngoại mang thai mẹ, bà chưa chịu cảnh xa chồng. Mẹ được sinh ra rồi, thì người đó đi hay ở, bà ngoại đâu biết. Nhưng bà chịu khổ hơn mẹ, hơn rất nhiều. Mẹ không biết nghị lực nào đã giúp bà sống đến ngày đó (dù bà chết lúc đó còn rất trẻ). Có lẽ bà sống vì mẹ, cũng như mẹ vì con bây giờ.

Mẹ xin lỗi con, dù không muốn nhưng vẫn phải mang con đi cùng, giá có thể gửi con vào một chỗ nào đấy. Nhưng không được, con hãy mau chóng chui ra đi, để mẹ đi làm, thấy rằng mẹ đã sống như thế nào, mai này, con còn biết yêu đàn bà, nếu là đàn ông.


o O o
 

ỐC kute

⚡ʙᴀᴅ ԍιʀʟ
#44
Này, em có tin có văn hóa ngoại tình không? Ngoại tình cũng phải có văn hóa, có mẹo, có cách để người kia không biết mình ngoại tình.

Một thoáng niềm vui đã đong đưa trên mặt Hoàn. Nó kiếm được nhiều khách. Cả tôi nữa, lao vào kiếm tiền, tiêu diệt đàn ông bằng cách tìm mọi lời lẽ để họ sử dụng mình với giá cao nhất. Đôi khi, thấy tàn nhẫn với chính mình trong các cuộc thương lượng giá cả, bán cái nhân phẩm và chút ít nhan sắc. Đàn ông luôn bị hai đứa chúng tôi bẫy vào một cái thế đứng không được, đi không xong, đành phải rút tiền ra, nhắm mắt, và sử dụng. Vậy mà không quên có lần sau, bởi chút lọc lõi tiềm tàng trong người sau ngần ấy thời gian, đã khiến cho khách an tâm vì đang dùng đồ xịn, gái xịn. Mà xịn ở đâu ra.

Tôi tin tưởng ở cái lẽ muôn đời, gieo gió gặt bão. Và, Chúa trời sẽ trừng phạt kẻ tội lỗi, những kẻ gây ra tiếng khóc than cho dân làng. Tôi không còn ý định tiếp quan trên để nhờ họ trù dập gã Trưởng thôn. Tư tưởng trả thù gã gần như tắt ngấm, nhường chỗ cho tình yêu thương con, và kiếm tiền. Biết đâu đeo đuổi chuyện đó, tôi phải lỗ thêm vài cái đo lên mình, của Chủ tịch huyện hay kẻ quyền chức nào đó. Xong việc, họ chùi mép rung rinh, vuốt râu, bước đi, bỏ mặc tôi thẫn thờ chán chường như đã từng vấp phải. Vậy thì cầu cho gã bị trừng phạt là hơn cả, khi nào có dịp, sẽ cho biết thế nào là… tôi!

Vị khách này tên Đế, nói anh trai ông là Hoàng, em ông ta là Gia. Đều những cái tên trong tầng lớp cao quý. Ông ta nói chỉ cần sự nhiệt tình, cảm xúc, còn tiền nong không thành vấn đề.

Tôi đã làm ông ta thỏa mãn, nằm khỏa thân trên giường, vuốt ve thân thể bạn tình, chờ đợi sự phục hồi cho hưng phấn mới tiếp theo.

- Anh ngoại tình, có sợ bà xã bắt gặp không?

- Sợ gì chứ, đã sợ thì không ngoại tình, đã ngoại tình thì không sợ - Khách khinh khỉnh nói.

- Vậy thì anh tài quá.

- Tài? Em dùng từ hay nhỉ! Này, em có tin có văn hóa ngoại tình không? Ngoại tình cũng phải có văn hóa, có mẹo, có cách để người kia không biết mình ngoại tình. Dùng đến kiến thức, mà đã dạng thế, kiểu gì cũng có, có ở khắp nơi, các tầng lớp. Vậy mà văn hóa quá.

Tôi cười hô hô, reo lên. Vậy thì cave cũng có văn hóa chứ, văn hóa làm cave. Cave cũng đa dạng dăm bảy loại, cũng cảnh ngộ, cũng cười cợt, cũng khóc ngả ngớn, cũng yêu, phân ly, phản bội, ghen tuông. Anh công nhận là có văn hóa không?

Khách ôm đầu tôi, hôn chùn chụt, vít đầu tôi lại gần ngực mình. “Có, có cô em ạ, cái quái gì cũng là văn hóa tất”. “Ui giời ơi, anh, anh nói hay quá!”

Bữa nay, vừa được boa hậu, vừa thoải mái tâm sự, còn học được mấy điều sâu xa.

Tôi được một chủ quen gọi đến, nói có người cần dùng gái chửa. Em có đi được không? Boa hậu. Tôi nhận lời. Không ngờ, bữa đó có ba người, họ rủ nhau đi chơi sau một vụ làm ăn, cả ba muốn thử với gái chửa. Tiếp cùng một lúc, ban đầu thấy hơi run, nhưng miệng đã nhẩm tính, cố gắng lên, cùng lắm là hai tiếng đồng hồ. Con số ba triệu nhảy múa, bằng ba ngày thường.

Bị đo lên người, chịu đựng và sợ hãi, nhưng vẫn phải cười, phải chiều. Họ ngoáy vào tôi, nhồn nhột, nhoi nhói. Họ sộc vào bằng nhiều cách, và hổn hển thở ra khi hưng phấn dâng lên. Điều đó khiến tôi vui. Những động tác của họ gấp gáp, như lâu ngày chưa được một lần, làm tôi có lúc phải gồng mình, nghiến răng. Tôi nghĩ đến những con chó hành động theo bản năng, hay chăng con người, vì kìm nén để được gọi là có nhân tính, nếu không cũng chẳng khác gì loài súc vật. Sau cuộc truy hoan bạo liệt, họ vật vã tôi, và bỏ đi, ném lại thêm một nắm tiền ngoài thỏa thuận. Tôi bất động, thấy nhừ mỏi toàn thân, không muốn nhấc xác. Giống như kẻ đang thoi thóp giờ phút gần đất xa trời.



o O o
 

ỐC kute

⚡ʙᴀᴅ ԍιʀʟ
#45
Mẹ xin lỗi, có lẽ hôm nay con bị đau. Mấy tên này dai dẳng quá, mẹ không dừng được, với lại gã có tiền. Có tiền gã có thể mua tiên, mua bất cứ cái gì. Mẹ kiếm tiền, để rồi con sẽ sống sung sướng, nhưng không bao giờ diễn lại cảnh mẹ đang diễn và thấy, con nhé. Cách duy nhất là chiều chuộng kẻ có tiền.

Con còn nằm trong bụng mẹ vài tháng nữa, rồi con sẽ thấy bầu trời. Mẹ sẽ không tả bầu trời mẹ đang thấy, con phải tự khám phá thấy sau khi sinh ra, bước vào đời. Mẹ chỉ có thể chấp cánh cho con, để con bay trên ước mơ thôi. Con mang tình yêu của mẹ dành cho con đi khắp mọi nơi. Mẹ nói điều này, dù biết rằng con rất thích thế giới đó – Thế giới trong bụng mẹ - nó bình yên lắm phải không? Nhưng mẹ còn phải làm việc và kiếm tiền, mẹ không muốn con nằm trong đó mãi, ăn không và lúc nào cũng muốn quẫy đạp thì cứ thế mà thúc chân vào bụng, mẹ đau lắm.

Chỉ tiếc con không có bà ngoại, nên thời thơ ấu sau này con thiếu đi một lời ru. Làm sao mẹ bù đắp điều đó. Con biết không, lời ru của tất cả những người bà, người mẹ đều ngọt ngào, đều đáng yêu. Rồi sinh con ra, chẳng biết mẹ có thể ru được con không, vì mẹ đã sống trong nước mắt, mất mát rửa trôi phần nào sự dịu dàng trong mẹ mất rồi, nhưng mẹ sẽ cố, để con đừng thua kém người.

Cô Hoàn rất yêu mẹ, mẹ cũng yêu cô ấy. Chị em dựa vào nhau sống, chưa bao giờ có tình bạn khăng khít, hy sinh cho nhau như thế. Cô ấy làm cho mẹ nhớ đến cô Hạnh, cô Hạnh thê thảm lắm, con à. Chẳng biết là con cô ấy giờ sống ra sao. Còn bác Dung, bác ấy đang tự do và làm được rất nhiều tiền. Bác ấy hứa sẽ mua cho con đồ chơi khi nào con sinh ra, và mua cho cặp sách đầu tiên khi con đến lớp mẫu giáo. Khá nhiều người mong con ra đời.



o O o
 

ỐC kute

⚡ʙᴀᴅ ԍιʀʟ
#46
Năm nay mùa xuân đến sớm. Cây khe khẽ nảy mầm, nảy nụ đơm hoa, lòng tôi khe khẽ rung khúc hát xuân phơi phới. Mình còn biết rạo rực khi xuân đổ về, có nghĩa là mình còn thiết tha sống, thiết tha đời.

Cũng là mùa làm ăn. Những cô gái điếm đổ bộ về, mỗi ngày một nhiều. Họ đến từ những vùng quê, những gia đình, những hẻm nhỏ, hay kể cả thành phố này. Nhiều như ong như bướm. Đêm đến họ lượn lờ la cà các quán xá, bãi biển, bến tàu, các đoạn phố tối, và ngả ngớn nhung nhúc phô bày nơi các nhà nghỉ, ổ chứa, nhà riêng…

Hoàn bảo nhiều vậy, kiếm đâu ra khách mà tiếp, chia nhỏ ra, mỗi người một ít, thế thì thu nhập sẽ giảm đi. Thời đại khác rồi, kiếm ăn khó khăn phải giành giật nhau. Tôi trấn an nó, cung nhiều vì cầu đang cần. Người ta mong muốn thưởng thức, xả hơi. Tôi lấn lướt, với lại tao và mày còn đẹp mã, chả lo ế sưng lên đâu. Yên tâm! Hoàn cười, dường như xa xôi quá. Nó chợt chép miệng, mà cave đâu ra lắm thế!

Khách này muốn tôi đưa anh ra về nhà. Tướng mạo hơi dữ dằn, nhưng với con mắt nhà nghề, tôi bụng bảo dạ: chơi được.

Anh ta nói có hai vợ, một ở phố, một ở quê. Ra cảng lần này bàn chuyện làm ăn, nhưng muốn xả hơi. Gặp cô em, xinh quá, nói năng được, dễ nghe. Anh nói vợ anh chán ngắt, mồ hôi dầu đổ khét lẹt, nằm bên cạnh mà nhức hết cả mũi. Đó là bà vợ ở quê, không chính thức, quen nhau khi đi làm xây dựng. Bà ấy bỏ chồng, nuôi hai con, không đi bước nữa. Vậy sao còn có danh phận vợ? Tôi hỏi. Anh chua chát nói, để vui thôi, gọi là vợ, khác gì bồ. Vì cái mùi mồ hôi dầu ấy, đôi khi về, thèm khát hứng lên, lật ra, nhoáng nhoàng giây lát, rồi chuồn ra ghế nằm một mình. May mà bà ta có cái xác đồ sộ, đùi trắng ngơn ngớn, không chả thèm.

Tôi bụm miệng cười, đàn ông ham gái bẩn, vớ phải gái bẩn, lại già còn kêu gì ai. Vừa đủ bẽ bàng khi nói lại câu thổ lộ về ước mơ của Hoàn đêm nọ. Nó muốn được ngủ với đàn ông sạch một lần. Chỉ có lũ choai choai mới lớn, chưa biết mùi gái, không thì chịu thôi.

Lại nói về bà vợ của anh ở phố. Bà này chính thức, nhưng sống mà như ly thân, người bà sặc mùi tiền, quanh năm chỉ thương mại với hàng hóa, giao hợp có phần vì trách nhiệm. Anh bỏ đi suốt, cay đắng là với vợ không có sự khoái lạc bằng ăn nằm với gái điếm, với tôi là một ví dụ.

Khách nói, anh có chiến lược bát úp dữ dằn bạo liệt. Anh giải thích, nói mình là cái bát, úp lên bụng những đứa con gái khác. Mà có úp lần nào chỉ có nước rên rỉ thôi, đau đớn méo mày, méo mặt.

- Vậy anh có thực hiện chiến lược này với em không?

- Ô, em à? – Khách nhìn vào bụng tôi, lùm xùm, xoa mấy cái – có mang thế này, anh mà ấy, sợ em không chịu được.

- Hỏi vậy thôi, chứ anh nhẹ nhàng một chút cho em nhờ.

Nhưng khách đã gặp phải tình huống chưa đến chợ đã tiêu hết tiền. Anh nằm phì phò thở, tay huơ huơ như người say “Em đậm đà lắm, khỏe nữa, gái chửa mà…”.

Để nhan sắc đừng phai tàn mau, những đứa con gái chúng tôi hết sức giữ gìn, chăm lo cho da thịt mình đừng xuống cấp. Ăn uống sao cho bộ ngực đừng teo đi, đàn ông nó dán mắt lên đó đầu tiên. Ngực không to thu hút khách làm sao, tạo hưng phấn ra làm sao. Khi mặc áo vào, khe ngực to cũng làm cho khách hào hứng đút tiền vào đấy. Khi chỉ là tiền, khi thêm vào ngón tay, hoặc cả bàn. Bôi trát làm sao vừa đủ để khách hàng không chê, mà thân thể, bộ mặt mình có thêm phần khả ái.

Khách đi rồi, tôi đờ đẫn chân tay, nỗi sợ bùng lên nóng ran mặt, một dòng máu vừa trút xuống sàn, hai đùi ướt đẫm.


o O o
 

ỐC kute

⚡ʙᴀᴅ ԍιʀʟ
#47
Cơn đau quặn thắt làm mẹ muốn con chui ra ngay lúc này, để mẹ đỡ sợ hãi, để mẹ còn sớm được ôm lấy con bằng hai cánh tay yếu ớt này. Để mẹ chắc chắn con đã tồn tại trên đời.

Mẹ vào viện, bắt buộc phải đưa cả con vào. Bác sĩ nói cẩn thận, làm lụng đồng áng vừa thôi, đừng lội nước bùn, để chồng nó lo. May mắn đấy, không thì hỏng rồi. Con có nghe thấy không?

Con bước sang tháng thứ năm, mẹ dự định nghỉ trong tuần tới, làm thêm mấy ngày, nghỉ đi nằm đấy sinh con, còn có tiền mà ăn, bồi dưỡng.

Có cái gì đó nhoi nhói trong bụng mẹ, cả bụng dưới nữa, hay là… không con còn quá bé để quấy đạp trong bụng mẹ. Lúc này, thấy toàn thân bải hoải, rã rời, bước đi không vững, chỉ sợ bước vào vật gì đó, ngã xuống, rồi đau con. Cô Hoàn giục mẹ nghỉ, không tiếp khách nữa, tham làm gì mấy thằng đàn ông. Thì mẹ đang đau, đâu có tiếp khách. Cô ấy đưa mẹ đi chữa khám lần nữa. Bác sĩ nói, xóc con, động thai, phải ở lại điều trị, không có thì hỏng mất. Mẹ run lập cập, nếu con mà có mệnh hệ gì, mẹ sống sao nổi.

Cơn đau quặn thắt làm mẹ muốn con chui ra ngay lúc này, để mẹ đỡ sợ hãi, để mẹ còn sớm được ôm lấy con bằng hai cánh tay yếu ớt này. Để mẹ chắc chắn con đã tồn tại trên đời.

Con hãy hình dung, mẹ đã sống như thế nào, từ trong tưởng tượng, trong nếp nghĩ. Mẹ sợ dòng máu xấu xa của mẹ lại truyền sang con mất, và có thể mẹ không làm sao nuôi nấng được con nên người, không có cách nào ngăn con đừng đi như bà đã không ngăn được mẹ đừng đi. Vậy mà mẹ đã đi. Hận thù và đau khổ chất ngất trong tim, đi để đỡ rơi vào tiếng gào thét. Con vẫn lấy lý do đó, và nhiều lý do khác để lừa mẹ, bước chân ra đời. Cảnh cũ lặp lại hả con?

Vậy nên con lớn, mẹ sẽ mang con đến một nơi nào đó, thật xa, để con đừng tiếp xúc với thế giới đen tối này. Thế giới dục tính và bất lương, phản bội và dâm tình. Chấp chới trong cuộc sống bất lương và rập rờn những con bướm rã rời sau ngàn ngày ghé ngàn bến hoa…

Sinh ra bây giờ nhé con.



o O o
 

ỐC kute

⚡ʙᴀᴅ ԍιʀʟ
#48
Tôi cố giấu cơn lo lắng, để Hoàn đừng sốt ruột, còn nó thì mắng tôi, “Mày chết không hết tham, con ạ!”. Tôi nhìn chị Dung, cũng meo méo cười đau.

Bây giờ thì tôi nằm thoi thóp trong nỗi sợ, với những cơn đau. Chị Dung, Hoàn và Thanh Túc ở cạnh tôi. Bác sĩ nói, tình hình đã xấu đi nhanh chóng, không ngờ. Còn một điều khác họ cứ thắc mắc làm sao cửa của con bé này rỗng quá, nó dễ dàng chui tọt lúc nào không biết. Tôi mím chặt môi, và thoáng nghĩ, nói với con một câu gì đó, chẳng hạn mẹ đã làm hại con rồi, vì lòng tham.

Tôi cố giấu cơn lo lắng, để Hoàn đừng sốt ruột, còn nó thì mắng tôi, “Mày chết không hết tham, con ạ!”. Tôi nhìn chị Dung, cũng meo méo cười đau.

Nằm cả tuần ở bệnh viện, mùi hôi thối bốc nồng nặc. Khốn cho ai cứ phải ghé thăm bệnh viện, nhưng ai biết được mình có ủ bệnh trong người hay không. Có ai dám chắc ngày mai mình không bệnh, và chết. Nên nỗi chịu đựng này còn ác nghiệt hơn chịu đựng mùi đàn ông thối mồm, mùi mồ hôi dầu, hôi nách, mùi thuốc mùi men.

- Ăn đi này Vy, ăn đi còn có sức mà chống chọi.

- Nếu mày cứ nằm bẹp như thế, mày sẽ chết.

Tôi còn muốn sống, lời thì muốn chết:

- Chẳng ăn được đâu, không muốn động vào bất cứ cái gì. Cái thai mà… trời ơi!

Tay bưng mặt, Hoàn lật tôi ra, này đừng có yếu đuối thế, chuyện đã rồi, phải cố gắng thôi, các bác sĩ họ cũng nhiệt tình.

Đêm, tôi nằm miên man, nước mắt chan chứa. Cả nước trong mình tôi nữa, và máu, và nỗi ghê rợn. Chúng lũ lượt trào ra, đầm đìa, muốn vắt kiệt tôi thành một xác ve. Tôi nghĩ đến mẹ, mẹ cũng đau đớn như tôi, hơn cả như thế vì sự cô đơn. Giờ phút thoi thóp này, tôi còn có mấy người bạn ở bên.

Gần sáng, sau một cơn đau ghê gớm, tôi thấy vật gì đó trôi trôi trong mình. Quặn thắt. Tôi nín thở, và rặn, và nhẹ bẫng… Tôi sờ xuống dưới, hơi âm ấm, ướt. Một vật gì như là cái thai con. Tôi hét lên, bác sĩ chạy vào. Ngóc hẳn đầu dậy, đúng rồi. Đứa con tôi, nó đã chui ra, đã chui ra khỏi mình. Mà sao nó không động đậy? Không một chút nào. Càng hét to, bỏng rát. Tay chân cào cấu, rạch nát không gian, nát mặt mũi mình. Bóng đen. Những hình ảnh quái đản, kinh khủng đập vào mặt tôi, chát chúa, giật thoi thóp thái dương. Mấy người giữ tôi lại, họ tiêm vào cánh tay, và tôi xỉu dần…



o O o
 

ỐC kute

⚡ʙᴀᴅ ԍιʀʟ
#49
Xé tan quần áo, mẹ thét đòi con. Ai trả con cho mẹ. Không ai trả được. Ai lấy con của mẹ đi.

Mẹ không còn muốn sống nữa. Không muốn một tí nào. Mẹ đập đầu vào tường, cồm cộp, tóe lửa, váng óc. Cô Hoàn chạy vào, giữ mẹ lại, ôm chặt lấy. Vy ơi, dừng lại đi, Vy. Mẹ đẩy cô Hoàn ra. Hãy để tao chết đi, tao còn gì nữa đâu mà sống, tao muốn chết. Lại tiếng đầu người lao vào tường, chan chát. Cô Hoàn nhất định không để mẹ chết. Cô khóc thảm thiết. Mẹ thấy cô khóc đáng thương quá. Mẹ dừng lại, tay cô ấy như cái gọng kìm miết vào người mẹ, im thin thít. Mẹ thôi, quay ra ôm cô Hoàn. Hai chị em ôm nhau, ra rả khóc, nước mắt đã ròng rã chảy bao tháng ngày, mà lúc này, còn muốn trút hết cả thượng nguồn của dòng lệ đớn đau. Vy ơi, đừng vậy mà. Hãy kiên cường lên, đừng làm một con ma sớm quá, chúng mình cần phải sống. Sau này sẽ có con. Mày chết đi, tao còn sống được không.

Mẹ ngồi thất thần rất lâu. Muốn giữ con ở lại, nhưng không được. Người ta không cho phép mang cái thai chết có mặt lâu trên cõi đời này. Xé tan quần áo, mẹ thét đòi con. Ai trả con cho mẹ. Không ai trả được. Ai lấy con của mẹ đi.

Mùa này, trăng chênh chếch rờ rợ sáng trên đầu. Ra viện, trở về nhà mẹ không thể nguôi ngoai, không rũ bỏ được nó. Cái chết ám ảnh mẹ, chằng bó vào dây thần kinh, vào cánh tay mẹ. Cô Hoàn tạm thời nghĩ rằng mẹ không còn nghĩ đến cái chết, yên tâm phần nào. Mẹ nhờ cô ấy mua giúp ít thuốc ngủ, nhờ cả bác Dung, nói là khó ngủ. Con biết không, mẹ đã uống cả vốc, vậy mà không thấy mình lịm đi, mẹ sẵn sàng chờ đợi cái chết. Cô Hoàn hỏi, mày vẫn muốn chết phải không. Đâu có. Mẹ chối. Vậy sao uống nhiều thuốc ngủ vậy. Uống mà không chết được đúng không. Tao biết mày định làm gì với cái thân tàn của mày, nên đã nói trước với chị Dung mua cho mày toàn thuốc chống sốt. Mẹ đã nghĩ xã hội này nó bán cả thuốc ngủ giả. Và mẹ lại đi tìm cách khác, trèo lên nóc nhà bằng cái thang, định nhảy, bị bà hàng xóm quát xuống, không chết được.

Sao chết khó thế hả con????
 

ỐC kute

⚡ʙᴀᴅ ԍιʀʟ
#50
NHAN SẮC ĐÀN BÀ !

Chúng tao làm gái điếm quen rồi, sống lương thiện không sống được. Lúc ấy ai cho tiền, phải đổ mồ hôi mới có ăn.

- Con có yêu bố không?

- Không yêu tí nào. Bố có thương mẹ con mình đâu.

- Vậy sao con khóc?

- Vì con thấy mẹ khóc nên con khóc theo.

- Chứ không phải vì bố?

- Vâng.

- Con sẽ tha thứ cho bố con chứ?

- Vâng, à mà con không biết. Bởi vì bố chưa quan tâm đến con lần nào, nên con không coi mình có bố. Không có bố thì làm sao phải tha thứ.

Đó là một mảnh ký ức đối thoại thường ngày của hai mẹ con, khi tôi mười bốn tuổi. Lúc đó, vì thấy tôi xinh xắn, mẹ lo. Bảo đàn bà nhan sắc không sung sướng gì. Tôi ngờ nghệch nói xinh xắn có tội gì đâu mà bạc mệnh. Mẹ cười, thường là bạc mệnh con ạ. Còn lý do làm sao thì mẹ biết đâu được. Nhan sắc đàn bà, như mẹ nói, làm tôi hiểu vì sao mẹ cố tình cắt xén cho tôi kiểu tóc chẳng giống ai, có phần ngổ ngáo để tôi bớt xinh xắn. Giờ thì sâu sắc hơn, tôi ngẫm ngợi bao ngày. Bà tôi đẹp, mẹ đẹp, tôi cũng được coi như vậy, mà cuộc đời đã ra sao kia…

Lắm lúc, trong những ngày làm gái điếm lang bạt, hỏi vài ba đứa được gọi là xinh ở nhà chứa. Chúng mày có định quay về làm lại cuộc đời không? Chả. Nhan sắc không đến nỗi nào, đàn ông không chê đâu. Họ lả lướt qua chuyện, chúng tao làm gái điếm quen rồi, sống lương thiện không sống được. Lúc ấy ai cho tiền, phải đổ mồ hôi mới có ăn.

Tôi chỉ nghim nghỉm rằng, mình không như chúng nó, quay về khi có thể.


Lúc nào quay về được? Hành trình còn dài.
 

ỐC kute

⚡ʙᴀᴅ ԍιʀʟ
#51
Đời con gái truân chuyên. Chị ôm nhan sắc, da thịt đàn bà chạy theo tình yêu. Lắm lúc thấy chị như con thiêu thân, đôn đáo quá.

Chị Dung có một tình yêu, mà giấu khoanh khúm không cho ai hay. Chị bảo chưa chắc nên chưa nói. Nói rồi, phải chị đã chắc chắn vào tình, hả?

Chị bớt tiếp khách một ít và dành thời gian chăm cho tình yêu, đêm về êm đềm mơ một ngày tình lớn, hưởng hạnh phúc trong no đầy.

Đó là một người đàn ông phong độ, hơn chị ba tuổi, dáng cao, tóc dầy mượt. Người có tuổi thơ không suôn sẻ, nhưng đầy tham vọng và mơ ước ở thời thanh niên. Hoàn hảo, chị nhiều tuổi hơn tụi em, va vấp nhiều, chị cân nhắc kỹ. Dung tỏ ra lọc lõi, chúng mày yêu đi, mọi chuyện đều hay, cứ nhìn chị Tiến. Tôi chưa gặp người đàn ông nào. Chị Dung vênh váo đàn chị “Vy, kiếm lấy một thằng, giống như chị đây này, đi đâu có kẻ đón người đưa…”. Gặp người như tôi đã cưới? Một cái nợ lớn nhất ôm vào người. Khi bị chồng đánh đuổi, tan tác chạy ra đời, vạ vật, mới thấy rằng kiếm được chồng tốt không hề đơn giản. “Cái số của mình nó thế thôi, chứ chị đây, chả ổn à, anh ấy chiều chị lắm”. Chị nhìn tôi thảm hại sau mùa giông tố, châng lâng cười, giọng lúc nào cũng chói lói.

Ngày đó, tôi nhìn anh không có vẻ là một người đàn ông tốt, nhưng không dám nói, sợ chị giận. Dù sao, lời nói của tôi cũng chưa có trọng lượng. Nên chỉ nhắm mắt, cầu cho chị đừng vấp phải chuyện gì. Thời gian ào qua trên đầu, chị vẫn an toàn, hai năm giữ được niềm vui trong mỗi đêm ở thế giới riêng. Còn tôi đã thế nào?...

Mối tình của chị càng lớn, dường như công việc giảm đi, bọc tiền kiếm được từ khoản tiếp khách mỏng dần, chị chạy đôn chạy đáo với nỗi vất vả, tôi gọi đó là nỗi truân chuyên. Đời con gái truân chuyên. Chị ôm nhan sắc, da thịt đàn bà chạy theo tình yêu. Lắm lúc thấy chị như con thiêu thân, đôn đáo quá. Cần gì phải vậy. Mà chị không bao giờ nghĩ chuyện gì có thể xảy ra, nhất là khi người đàn ông luôn phụ thuộc.

 

ỐC kute

⚡ʙᴀᴅ ԍιʀʟ
#52
Những đứa con gái ăn mặc hở hang, cõng nhau bằng xe máy lao vù vù, da thịt cong cớn phô bày. Bỗng có cảm giác ghê tởm nhà hàng, nghề gái mại dâm, ổ chứa.

- Vy, Vy, tao nói mày có nghe không. Quên chuyện đó đi, đau thương mãi không giải quyết được việc gì. Mày cứ thế này mãi làm sao tao sống được. Hãy để tao làm với chứ. Tao đi thế này, may mắn gặp mày, sống với nhau như chị em. Đó là cái duyên lớn. Mày đau, tao lại không đau sao?

Hoàn êm đềm quá, trân trân nhìn tôi, ánh mắt rắn rỏi, tự tin và le lói căm uất. Nó bình tĩnh hơn tôi trong mọi chuyện, nên lúc này, không thể không nguôi ngoai. Nguôi ngoai thật. Tình cảm nó chan chứa mát lòng.

- Cảm ơn mày, nếu không có mày an ủi, tao không biết sống ra sao.

Tôi đi ra ngoài, thấy mình chơi vơi, hụt hẫng trong đèn phố, nao nao mơ một ngày đừng bao giờ phải chứng kiến cảnh này. Những đứa con gái ăn mặc hở hang, cõng nhau bằng xe máy lao vù vù, da thịt cong cớn phô bày. Bỗng có cảm giác ghê tởm nhà hàng, nghề gái mại dâm, ổ chứa. Những hang ổ được dựng lên ngày càng nhiều để phục vụ cho nhu cầu con người, mỗi ngày một nhiều hơn những đứa bỏ làng ra đi làm gái, thỏa mãn cho nhiều người.

Một độ, nằm nghe mấy đứa con gái ế khách chí chóe chuyện đời, chuyện nghề. Có đứa nói, một ông bốc đồng, vào ổ gọi một loạt gái lên vùng vẫy nhảy múa, trả nhà hàng dăm triệu một lúc. Đèn tắt, nhập nhoạng bóng đen, chủ nhà đưa bốn cô vào. Ông bố ôm hôn, nhảy múa mãi, khi bật điện lên để chuẩn bị… đi xa hơn, mới biết trong đó có con gái mình. Còn đứa khác kể, hai vợ chồng nhà kia đưa nhau đi chơi, vào một trại gà. Chủ gà giới thiệu ông ta có con gà trống một ngày phủ mái trăm lần. Cô vợ nhìn chồng “Anh thấy chưa? Anh chồng ấm ức. Khi ra đường, vợ cứ thắc mắc chuyện đó. Anh chồng quay lại chỗ chủ trại hỏi xem con gà trống làm vậy với một con trăm con khác hay chỉ với một con. Chủ trại nói với trăm con. Anh chồng nhìn sang vợ “Em thấy chưa?”…

Chuyện này, không tin là thật, nhưng chắp vá lại cũng đủ chua cay khi nghĩ về nó. Tôi không dám nhớ chồng, và sợ khi phải nghĩ đến hắn, hình ảnh hắn sẽ găm vào trí nhớ. Tôi nghĩ đến con, một đứa bé chưa thành hình hài. Và thấy dường như nó từ chối sinh ra trong đời là có lý do. Với tôi, đó là cái may trong cái rủi! Bởi vì, sinh ra lúc này, nó chưa thể được sống sung sướng. Những tâm tư trái chiều giằng xé tôi.

Tôi giấu Hoàn, lúc nào không dừng được, ra một chỗ khóc, mỏi mắt thì thôi, rồi lấy khăn lau, xong về. Và nhiều đêm tôi nằm thao thức, thấy tủi thân vô bờ. Đến lúc Hoàn biết chuyện thì đã giàn giụa nước hai gò má, dưới gối.

Không thể ngờ hắn tìm được đến chỗ tôi. Hắn đến tìm không phải để ăn năn cho lỗi lầm của người chồng vũ phu, đánh vợ và đuổi thẳng vợ đi. Hắn đến để lấy tiền. Lúc đó tôi có một mình, đưa cho hắn một ít hòng yên chuyện. Tối hôm sau hắn lại đến, có Hoàn ở nhà. “Mày đừng đưa, không việc gì phải sợ hắn cả”. Hắn quát “Con đĩ, im mồm, ông không đòi mày”. Hoàn không vừa, nó trở nên cứng rắn lại. "Anh không còn là chồng nó, can cớ gì đến đòi tiền. Anh hèn lắm, đàn ông mà phải đi xin tiền đàn bà”. Câu nói ấy lĩnh nhận một cú huých tay của chồng tôi. Hoàn ngã dụi. “Đồ ác ôn” – tôi hét – “Anh không bỏ được cái thói ác ôn ấy”. Đành rút tay đưa hắn ít tiền để đẩy hắn đi.


Hai đứa quyết định chuyển nhà đi chỗ khác. Tôi không còn đủ sức để bước chân ra khỏi nhà. Chút sức lực ít ỏi tôi dành nhớ con, nhớ mẹ và khóc. Người tôi teo tóp dần, như quả ớt bị đem ra phơi, cả niềm hào hứng kiên cường muốn kiếm tiền cũng teo tóp theo. Không muốn ăn, không muốn cử động, buông xuôi cho ủ dột đổ về, tôi đợi ngày mình biến thành… quả ớt khô


 

ỐC kute

⚡ʙᴀᴅ ԍιʀʟ
#53
Chị ôm nhan sắc ra đi, tìm xem còn sót lại gì trong đống đổ nát. Đồng tiền cùng chị cầu xin sự ban phát ở đây, mà tôi và Hoàn không muốn chị làm việc đó chút nào.

Lúc này mấy chị em ở cùng nhau. Tình yêu của chị Dung có phần rạn nứt, thấy chị hôm nào về cũng thiu thiu buồn.

Hôm ấy, chị ngồi tâm sự với tôi và Hoàn, như con thú mang thương tích trong mình, điều mà tôi cảm thấy từ gần hai năm trước. “Chán quá hai đứa ơi, tao bắt đầu thấy ngán ngẩm phùi lên mép rồi. Trai ơi là trai, tình ơi là tình. Tao sắp cạn hết rồi, nó là thằng đào mỏ, chẳng biết có cứu vãn được…”. Tôi mạnh bạo, bảo chị chia tay sớm ngày nào tốt ngày ấy, không cứu vãn được đâu, nhìn bộ mặt của hắn, không đáng tin đâu. Hoàn cũng cho chị những lời can ngăn, nhưng chị bảo để từ từ tính đã. Tình yêu làm sao tính toán được, hả Dung.

Dung hét lên “phải làm gì bây giờ?”, hơi thở trút ra nặng nhọc. Tuyệt vọng bùng lên, ai cũng như ai, chơi vơi và lại ao ước, mong có chiếc cọc bấu víu giữa dòng khơi, hay bàn tay ấm áp nào ra đỡ mình.

Chị ôm nhan sắc ra đi, tìm xem còn sót lại gì trong đống đổ nát. Đồng tiền cùng chị cầu xin sự ban phát ở đây, mà tôi và Hoàn không muốn chị làm việc đó chút nào. “Chị không hiểu về đàn ông sao? Dừng lại đi”. “Bao giờ đàn ông mới học được cách chung thủy, hả Vy?”. Sau bài hát tình yêu u buồn nói về sự xa xôi chia cắt, chị Dung tu ừng ực chai rượu vừa mua, và nghêu ngao hát, những bài hát không đầu không cuối, tôi chưa nghe bao giờ, nhưng thê lương. Nhiều ngày chị vùi đầu, ngập chìm trong tâm trạng đó, đau khổ, khóc cười. Kẻ bị tình phụ đi ngoài rìa như con thú thua trận trong cuộc giành giật tình yêu, chưa kiếm được mảnh đất dung mình. Cái thứ gọi là tình yêu, sao mà xa xôi.

Bao đêm, chị đi không về, và lần nào cũng ngập đầy men. Chúng tôi không mảy may thấy một tín hiệu nào cả kẻ đã làm chị mê mệt tỏ chút quan tâm hay sự thương tình. Hắn tốt nghiệp đại học muộn, đang tìm kiếm may mắn trong đời. Dung tự hào vì yêu được chàng trai học đại học, phong độ, từng tự hào mình đã ngủ với trai sạch. Ai ngờ…

Tin vô cùng đau đớn đến với tôi và Hoàn từ cuộc điện thoại của một người dân. Dung bị tai nạn, rất nặng. Tai nạn ấy nhiều người nói giống như một cuộc tự tử hơn. Chúng tôi tớn tác đổ vào bệnh viện. Dung bị gẫy tay, chân, sụt xương lồng ngực, đầu nhiều thương tích, xương chậu vỡ… nghe bác sĩ liệt kê mà thấy rùng rợn, lông tóc dựng ngược.

Dung nằm bẹp dí, băng trắng lạnh toát, kín toàn thân. Lúc này tôi và cả Hoàn cũng vậy, cố để nước từ khóe mắt đừng trào ra mà vẫn cứ đỏ lựng khi hai ánh mắt gặp nhau. Ái ngại. Ngày thứ hai tôi mới gọi được người nhà của chị. Họ gào thét, niềm đau vỡ ra, tột cùng. Cha chị nói hãy cứu con tôi bằng mọi giá. Các bác sĩ lắc đầu. Chuyển đi viện khác ở Hà Nội, họ bó tay. Một bác sĩ tâm sự, “Toàn bộ mặt mũi của cháu bị nát, hộp sọ vỡ, tôi khâu vá và cẩn thận là để đi liệm, đánh phấn vào cho đẹp, hơn trăm mũi khâu còn gì là người”.

Gia đình hoàn toàn thất vọng, nhưng cũng may mắn thay, một tia sáng đã kịp lóe lên trong đầu mỗi người khi đang trong cơn tuyệt vọng tột cùng. Cha chị Dung, được người mách, tìm được ông thầy thuốc cao tay. Ông nói “Tôi chữa được”. Một con đường đã mở ra, khó khăn, tốn kém liệu có đi hết được không.

Ông thầy thuốc cao tay đã làm chị tỉnh lại. Lúc đó, vừa mới nhìn thấy tôi, chị đã muốn nói. Tôi ghé sát tai, chị thều thào “Tao phải trả thù”. Trong đầu tôi nảy ra ý nghĩ, có phải chị tỉnh lại, chỉ để trả thù? Giống như tôi, vì thù hận mà sống. Sao lại có thứ trái đời? Thù hận có sức mạnh phi thường, tiếp cho con người ta nghị lực vượt qua cái chết.

Để cứu chị, cha mẹ chị đã phải bán hết những gì có thể quy ra tiền. Nhưng dù cố gắng đến đâu thì họ vẫn phải chấp nhận một đứa con mãi tàn phế, phải chữa trị trong nhiều năm. Chị liệt chân, mặt mũi biến dạng, nửa cánh tay không còn cảm giác. Trước sự chăm lo của gia đình, chị đưa cánh tay duy nhất còn lại vò đầu, như một sự hối hận “Con đã nghĩ sai về cha mẹ, con xin lỗi. Cuối cùng, mọi người vẫn ở bên con”. “Con đừng nghĩ ngợi nhiều, cha mẹ làm sao bỏ con”.

Và để chị bình tâm, những người thân, và tôi nữa, thường xuyên rót vào tai chị những lời động viên, bởi chị là đàn bà. Người đàn bà đau đớn nhất khi nhan sắc khi nhan sắc bị hủy hoại. Nên để tránh trường hợp xấu có thể xảy ra, chị cần cách ly hoàn toàn với gương soi, chờ phẫu thuật từng phần. Chị sẽ phải sống với những cuộc phẫu thuật liên tiếp, trả lại phần nào nhan sắc.

Anh Quân, người trước đây từng để ý đến chị cũng thường xuyên lên chăm sóc chị. Lúc này, tôi không tìm thấy ở chị nỗi buồn mênh mang như trước. Chị được nghe anh Quân chơi đàn ghita. Chị nói “Tiếng đàn của anh Quân vẫn hay hơn cả”.
 

ỐC kute

⚡ʙᴀᴅ ԍιʀʟ
#54
Bây giờ tiếng đàn ru chị ngủ, đưa bước chân chị về con đường quê ngan ngát cỏ hoa, rập rờn cánh bướm.

Anh Quân người làng kề bên, mê đắm chị Dung nhưng chị không ưng. Ngày đó tiếng đàn của anh trải lối chị về. Nhưng điều đó thật bé nhỏ, chị mơ những thứ cao sang hơn, mơ phố nhập ngằng ánh đèn, mơ nhà cao tầng, động cơ. Tiếng đàn hay không làm no cái bụng, béo cái người. Anh Quân ngơ ngẩn bao ngày, từ đó vẫn chưa yêu ai khác.

Bây giờ tiếng đàn ru chị ngủ, đưa bước chân chị về con đường quê ngan ngát cỏ hoa, rập rờn cánh bướm. Chị nhìn anh cười. "Em xin lỗi, anh Quân, ngày đó... giờ em tàn phế thế này". Anh Quân cũng cười, nghe yếu ớt "Thế tôi mới có cơ hội được gần Dung". Tiếng đàn của người nghệ sĩ nửa mùa lại bật lên.

Sau chuyện xảy ra với chị Dung, tôi thấy niềm đau của mình trốn đâu mất, thấy mình vẫn còn may mắn sao ấy, hay có những ý nghĩ quái gở ùa vào trong đầu. Tôi không còn chút tư tưởng sống đi để mai trả thù kẻ đã làm hại mẹ mình, đẩy đời mình ra nông nỗi này.

Anh Quân về nhà, rồi thu xếp lên. Chị Dung bỗng nhiên nghiện tiếng đàn của anh, đêm nào cũng muốn anh ở bên, không muốn ngủ sớm.

- Anh Quân là của hiếm đấy, Vi ạ.

- Vâng, em biết rồi, nhìn anh ấy là biết. Tôi hỏi:

- Anh ấy có biết chị từng làm...?

- Không, à, chị không chắc lắm. Có lẽ anh ấy biết. Giờ hối hận vì chê bai anh ấy, đi dành tình yêu và hy vọng cho một kẻ ất ơ, tự dưng đổ nhào vào đời mình. Chị không tay trắng đâu em, có anh Quân rồi.

 

ỐC kute

⚡ʙᴀᴅ ԍιʀʟ
#55
Xuân rơi tõm vào một khoảng nào đó của trời, tiết hè đang bùng lên. Tôi bắt gặp cha mình, ông ấy ngồi vạ vật ngoài đường. Một người trắng tay trên con phố trống tuyênh, thảm hại, nhen nhuốc. Ông ta nhận ra tôi đi qua, dù đã cố tình lơ đãng.

- Này con, không nhận ra cha sao?

- Tôi không biết ông là ai, sao lại tóm áo tôi, bỏ ra.

- Vy con, cha biết là không còn xứng là cha con nữa. Nhưng cha mong con hãy tha thứ cho cha, giờ cha sống khổ lắm.

- Không, tôi không biết ông, đừng nói chuyện đó với tôi.

- Con đừng từ chối cha. Cha biết con là Vy mà.

Tôi không bảo mình dừng được nước mắt.

- Khổ sở thì ông mới nói đến tôi sao? Phải, tôi là con ông đấy, thì sao chứ? Đã bao giờ ông cho tôi tận hưởng chút tình cảm của người cha chưa, chưa đúng không? Tôi chưa bao giờ nhận được một cái gì từ ông cả. Vậy thì ông có tư cách gì gọi tôi là con. Ông bỏ mẹ con tôi, đi hết với người này đến với người khác, sự sống chết của hai mẹ con có bao giờ ông chịu hiểu. Kẻ phụ bạc như ông chịu cảnh ngộ như thế này là đáng đời.

- Kìa Vy.

- Đừng gọi tên tôi. Mẹ và tôi đã chịu bao năm tháng tủi nhục. Ông có biết mẹ tôi chết thê thảm thế nào không? Không ai quan tâm, chỉ hai mẹ con ôm nhau khóc. Lúc đó ông ở đâu, đang đè lên bụng những con đàn bà đĩ thõa đúng không? Vì ông, tôi đã phải đánh đĩ - Tôi ngoa ngoắt với người đàn ông - xa lạ. Ông ta quỳ thụp xuống nài van:

- Con ơi hãy thương lấy cha.

- Ông mà cũng có giây phút này ư? Hèn quá. Ông tự nhận là cha tôi mà phải quỳ thụp thế kia.


Vậy thì thôi, bước chân tôi tê dại, lòng đông cứng. Ông ta đổ gục phía sau. Thành phố kéo một cơn mưa đầu mùa, không to, nhưng đủ để rửa đi nỗi lo về sự rắp tâm của đứa con gái với cha mình. Nhưng đó không phải là sự thật, chỉ là cơn mơ trong một đêm hoảng loạn, yếu đuối và chông chênh. Chẳng hiểu đó là điềm gì. Ác thay, một hôm gặp ông ta thật, vẫn châng lâng sống, giàu sang là khác. Hình như ông làm quản lý cho một công ty làm ăn phát đạt. Khi đó ông lượn xe, sau là một đứa con gái, quần cộc, tuổi ít hơn tôi.
 

ỐC kute

⚡ʙᴀᴅ ԍιʀʟ
#56
HOANG ĐỊA
Hoàng hôn ối đỏ vây quanh đứa con gái thê thiết nỗi buồn, trái tim rỉ máu. Mệt quá, tôi gục xuống mộ mẹ, đầu gối vào cỏ, cảm giác trong lòng mẹ ngày nào, thiếp đi.

Cũng có lúc buồn chán, chị từ chối ăn, từ chối uống, hờ hững với những gì quanh mình. Đôi khi mê man nói về một cuộc tình dài đã bải hoải, vô vọng. Biết là chị cố tình cất giấu nỗi đau trong mấy ngăn của quả tim, mà máu vẫn phun ra.

Nên áy náy này, ngu ngốc này, căm giận này, và tiếng chửi nữa… trút vào đâu. Tình cảm ấy, xót xa thay, tôi không biết nói nhiều để giúp chị, an ủi chị, con người tinh thần đã nhão niềm tin. Chị nói anh Quân chỉ thương hại, còn đâu tình yêu với người tàn phế, vô dụng này. Tôi thắt théo lòng, ôm đầu để chị vục vào ngực mình. “Em biết rồi, biết rồi mà. Thương chị lắm, chị đừng khóc nhiều”. Câu nói ấy khơi mào cho dòng lệ tuôn, không thể nào ngăn nổi. Trận khóc kéo dài, đến lúc ngừng lại, biết là chị đã nhẹ lòng.

Chị Dung, nhờ cuộc phẫu thuật tốn kém, khuôn mặt gần lại như trước, nhưng không thể cứu vãn được thân hình đã tàn phế. Chị được đưa về quê sống cùng gia đình. Khóc thê thảm, thời nhan sắc không còn, cả mơ ước giàu sang phố xá, một tình yêu dài dài trong no ấm. “Dung này, mày cố tìm thằng cha đó, hành cho nó một trận cho tao. Nhé”. “Làm sao em gặp được hắn trong biển người đó”. “Hắn làm công ty cho công ty D, đường Z, đó”. “Được rồi, để em tìm cách”. “Kẻ đó mà nhơn nhởn sống, tao không yên lòng, mà giờ tao làm được gì”. Hứa để chị yên lòng vậy, còn làm sao để trả thù cho chị, biết đời nào. Tôi còn chưa trả thù cho chính mình, với lại làm gì được vì mình chỉ là đứa con gái yếu ớt.

Tôi về cùng chị Dung, chăm sóc chị một thời gian, cũng là không còn chỗ nào khác để về. Giờ chỉ còn Hoàn tiếp khách, tôi đã quá tàn tạ không khách nào chấp nhận. Định nghỉ ngơi một thời gian cho lại, rồi tính tiếp.

Chiều, ra nghĩa địa, ôm theo tâm trạng bùi ngùi. Mộ mẹ lút cỏ, lẻ loi cô độc, ngoài rìa vườn thánh chứ không được chôn chung ở trong với những người thường. Quỳ xuống, nhớ mẹ vô bờ, mà mẹ ở đâu. Cúi rạp mình, tôi gọi mẹ, và kể lể, và khóc…

Hoàng hôn ối đỏ vây quanh đứa con gái thê thiết nỗi buồn, trái tim rỉ máu. Mệt quá, tôi gục xuống mộ mẹ, đầu gối vào cỏ, cảm giác trong lòng mẹ ngày nào, thiếp đi.

Tỉnh dậy, trời đã phủ một màu đen của đêm, có ánh trăng lờ nhờ. Dế ri rỉ gáy, vài con cào cào nhảy tanh tách trên ngọn cỏ. Hình như có tiếng người, tiếng đàn ông và đàn bà, thì thụt trong gió thoảng. Không ai biết tôi đã ngủ quên ở đây. Tôi đã khá quen với khổ ải nên chẳng ngại ma quỷ ở cái chốn thâm u này. Định tò mò xem là ai, tôi lồm cồm bò tiến đến. Có tiếng người. Nép mình vào một ngôi mộ cũ, đen đen. Trăng sáng, không đủ soi mọi thứ, nhưng có thể thấy hai người trước mặt mình, một đàn ông, hai đàn bà. Họ đứng đối diện.

- Em sợ lắm, nhỡ mẹ cha biết thì sao?

- Sợ gì, chúng mình sẽ cưới nhau mà.

- Nhưng cha mẹ em chưa đồng ý. Họ muốn em lấy anh Cơ, cấm em qua lại với anh.

- Không được, anh sẽ cưới em cho bằng được.

- Vì sao?

- Vì yêu em chứ sao.

Người con trai đưa tay lên ngực cô gái, cô hi hí cười, tiếng cười dâm đãng, rờn rợn, nghe như tiếng mèo đêm động tình. Trai cởi áo mình, cởi áo cô gái, rồi họ làm chuyện đó ngay trong đêm, giữa hoang địa này. Tiếng cô gái rên rỉ, tiếng chàng trai thở gấp, da thịt chạm vào nhau. Tôi không dám nhìn nữa, lủi đi chỗ khác, tìm lối về. Tôi bò lom khom, sợ là phát hiện cho là đi rình trộm. Tôi chợt sững người khi thấy phía bên kia có ánh đèn pin vụt lên. Tôi thụt đầu xuống ngôi mộ mới xây. Một đôi khác.

Họ chưa phát hiện, thì ra chỉ là một cú hứng chí của cô gái. Khi người con trai nói “em tắt đèn đi” thì ánh sáng vụt biến. Họ ngồi trên ngôi mộ bậc thang, nói chuyện, tự do, không ngượng ngập. Tôi nghe rõ tiếng họ. Đó không phải là đôi trai gái yêu nhau. Họ đang mặc cả, ngã giá. Cô gái: “Em chỉ đáng giá vậy sao?”. Chàng trai: “Còn sao nữa, gái quê giờ đầy, kiếm đâu chả được, em cứ vẽ. Thôi, đồng ý đi!”. Cô gái lanh lảnh: “Này, anh nói cho cẩn thận, đây không thèm nữa, có để trương lên cũng chả thèm”. Cô đứng dậy, định đưa chân thì chàng trai giữ tay lại “Được rồi, thêm mười nữa”. “ Thế chứ, muốn ăn mà chưa chịu đầu tư, đồ keo kiệt”. Mọi chuyện sau đó diễn ra đúng như những gì tôi nghĩ. Họ mua bán ngay tại đây, giữa đêm hoang vắng, trong nghĩa địa này, trên mộ người chết, mới cũ, già trẻ. Chợt cay cay nơi sống mũi, người ta hết chỗ rồi sao.

Ban ngày, ngoài nghĩa địa, sự vắng vẻ được trả lại hoàn toàn. Hiếm hoi mới có ngày lũ chó trong làng rủ nhau ra, con nọ trêu ghẹo con kia, rồi nếu cần, chúng giao phối theo bản năng sinh sản. Còn những con vật khác, chuyện đó diễn ra thường xuyên mà ta không để ý, như những con bướm, cào cào, loài sâu bọ… Chúng ta sinh sống ở nghĩa địa, sinh con đẻ cái ở đây, nơi đây là thế giới của chúng. Và, hoang địa – thế giới của người chết, người sống có can cớ gì để làm chuyện sinh sôi?

Để thỏa cơn tò mò, hay tìm kiếm một điều có thể có lợi cho mình, đêm sau tôi lại ra hoang địa. Ngày rằm, trăng chênh chếch trôi trên nền trời. Vô tình con chim lợn èn ẹt rót vào tiếng kêu thống thiết của nó xé tan màn tĩnh lặng. Tôi nép mình quan sát. Ngày trăng sáng, trai gái rủ nhau ra nhiều hơn, từng cặp, từng đôi. Công việc ai nấy làm nên chẳng mấy ai quan tâm đến xung quanh. Cũng mua bán, mặc cả như hôm trước. Tôi đưa tay đỡ ngực mình. Cũng nằng nặng rồi đây, mình đã lại sức. Và cảm thấy sợ, run rẩy, khi mình dựa lưng vào mộ xây, nằm ngửa trên mộ xây cho đàn ông đè lên.

Đêm nay, như đêm hội của trai gái, của hoan lạc và những tiếng rên. Tôi mông lung nghĩ những ông cụ râu bạc, bà già tóc bạc bị dựng dậy sau giấc ngủ quá dài. Họ dụi mắt và nhìn đám hiện thế. “Chúng bay chiếm chỗ của bọn ta ư? Lũ người còn sống kia!”. Một số người trẻ rung rinh cười, sảng khoái công nhận sự mạnh bạo của đám người đang hoan lạc, và biết đâu, thèm khát dâng lên, khi mà trai trẻ chưa được hưởng bao nhiêu. Còn những con ma quỷ vật vờ đó đây, dịp này cũng phù hợp cho hẹn hò, xào xạc đưa nhau đến miền khoái lạc sung sướng bao la.


o O
 

ỐC kute

⚡ʙᴀᴅ ԍιʀʟ
#57

Một cô gái trong làng, quần bò áo thun, ngực mẩy, mông cong bước lại, ngồi lên xe Hải “Ta đi chứ anh!”. Hải nổ máy, rồ ga. Chiếc xe lao vụt trên đường gạch lát nghiêng, khói phả mịt mù.

Hải và Cuội em đuổi theo một đứa con gái. Nó chạy bặt hơi, mắt nhắm, môi mím chặt, tóc nó quất về phía sau. Đứa nào mà quen quá. Ôi, đó chính là tôi, đúng là tôi thật. Lúc này thì rõ rồi, Hải và Cuội em cố bắt tôi lại. Và Cuội túm được cánh tay. “Anh làm gì vậy?”- Tôi hỏi. “Anh sợ em tự tử, đuổi theo mà”. Hải chạy đến nơi “Em đừng làm thế”. Tôi ngơ ngác. “Em, đừng làm thế nào?”. “Đừng tự tử chứ sao”. “Em tự tử á?”. “Chứ còn gì, không bọn anh đuổi theo giữ em lại làm gì?”.

Tôi giật mình tỉnh dậy, véo vào tay. Thì ra là giấc mơ quái dị.

Mấy ngày sau đó, anh chàng Hải đằng đẵng tìm tôi, thế nào mà biết tôi trở lại làng này. Anh tìm em làm gì thế. Hải bĩu môi, giọng mỉa mai “Tôi đâu có tìm cô, đừng tưởng bở. Thằng này cóc thèm. Từ nay đã có em khác, chả lo. Cô sĩ diện vừa chứ!”. Một cô gái trong làng, quần bò áo thun, ngực mẩy, mông cong bước lại, ngồi lên xe Hải “Ta đi chứ anh!”. Hải nổ máy, rồ ga. Chiếc xe lao vụt trên đường gạch lát nghiêng, khói phả mịt mù.

Tôi nhếch mép cười, thì ra…

Cuội em chưa lấy vợ, vẫn dong lợn cho cha mẹ, chăn trâu, chăn bò, hát Hoa mặt trăng tránh quả mặt trời. Gặp tôi ở lối ra ngoài cánh đồng, miệng tru lên: “Dung thảm hại quá, thương ơi là thương, chả đi bằng chân được”.

- Anh vẫn chăn trâu thế này à?

- Chứ còn gì nữa – Cuội em bỗng mạnh bạo không ngờ: “Này, bảo thật Vy nhá, nếu không chê tớ, thì tớ nuôi được Vy đấy, chỉ chăn trâu nuôi lợn thôi. Tớ yêu Vy thật, làm đám cưới nhé”.

Mặt tôi bừng nóng, ngọng nghịu sao lúc này. Lấy nón úp mặt, tránh đường đi. Cuội em ngơ ngẩn, nhíu giọng như gà mắc tóc.

Gã trưởng thôn không còn uy tín trong dân, nhiều người đã muốn dừng ngay công việc vớ vẩn của gã lại. Chuyện này đã ầm ĩ rất nhiều trên Ủy ban. Mất chức trưởng thôn, sau bốn khóa liên tiếp ứng cử, không ai dám vượt phiếu, trưởng thôn đi đời. Một thời gian lắng xuống, trưởng thôn đi cày, chăn trâu. Lâu lâu người ta có thông tin trưởng thôn mò lên tận huyện đưa một bọc gì, nhẹ nhàng nhưng giá trị. Thế nào, được cất nhắc làm phó công an xã, oai hơn. Sự bất bình liên tiếp nổ ra, mà làm được gì. Chỉ là cơn gió nhẹ nhàng đi qua cây đã thành cổ thụ.

Tôi cay đắng cười, chán thật, đời hết người tử tế rồi sao.

o O o
 

ỐC kute

⚡ʙᴀᴅ ԍιʀʟ
#58
Tôi dặn lòng, đừng gây lại nỗi niềm trong quá vãng, cả về tôi và chị, để đừng thấp thỏm lúc lên đường. Tôi cười vì tôi không được khóc.


Chị Dung ngồi hiu hắt với giấc mơ xa xôi, khi nhan sắc tàn tạ. Sức sống cũng vung vãi gần hết, chỉ còn nỗi tuyệt vọng giằng xé. Nếu cần có một hình ảnh về đau đớn trong lúc này, chị Dung là thích hợp. Chuyện trả thù không bao giờ tôi dám nghĩ tới nữa. Chuyện về trưởng thôn chị Dung cũng nghe rồi, nên nỗi thất vọng càng lan rộng ra. Khi chúng tôi chuẩn bị ra thành phố cảng với Hoàn, chị nhờ tôi, gặp kẻ bất lương đó, trả thù giúp. Tôi gật đầu.


Trước khi đi, tôi đưa chị Dung ra bờ sông hóng gió. Con sông oằn oại chứng kiến tôi khóc, và lớn lên, cả tuổi thơ trong đau khổ.


Dòng sông trong, chập chùng hoa dại nở hai bờ. Chị ngồi lên xe lăn, tôi đẩy phía sau. Chưng hửng còn vài cặp mắt cặp môi bĩu ra với hai chúng tôi khi ra đường. Sự nghiệt ngã này, cay đắng này, rửa làm sao. Dung.

Chị không còn giống người còn có thể vớt vát được chút ít niềm vui. Và cái cười chỉ thoáng rung rinh trên mặt khi tôi đùa bỡn chuyện gì, rồi vụt tắt. Chị đã buộc mình đừng yêu thương, anh Quân không tội tình gì phải gánh chịu đời chị thế này. Nên, chị phũ phàng đuổi anh về trong sự khó hiểu, mà lòng quặn thắt. Có thể nào trở lại ngày xưa, Quân ơi. Em chấp nhận anh, nhưng… Và mấy ngày anh không đến cho chị đuổi, lòng lại nhớ nao nao.


- Em còn hơn chị, Vy ạ. Hãy đi và kiếm tiền. Làng này em không sống được đâu. Mộ mẹ em hãy để chị lo, người ta sẽ không lỡ tàn nhẫn với một con bé trên chiếc xe lăn thế này. Còn em, em phải sống khác, nhé.

- Thương chị lắm Dung ơi. Giá mà chị em mình có thể như ngày xưa, vui vẻ bên nhau.


Tôi dặn lòng, đừng gây lại nỗi niềm trong quá vãng, cả về tôi và chị, để đừng thấp thỏm lúc lên đường. Tôi cười vì tôi không được khóc.
 

ỐC kute

⚡ʙᴀᴅ ԍιʀʟ
#59
Hoàn gầy đi nhiều, ốm o đổ về trên thân thể đã gần cạn sức sống. Hai đứa ôm nhau, ha hả cười. Không biết mừng vì chuyện gì, hay lại được tự do đời gái điếm cùng nhau.


Điện thoại vẫn ra rả kêu và chúng tôi sắp sửa lại mình, đi tiếp khách. Không bao giờ còn kiếm được khách xịn nhiều tiền, chỉ có thể làm thỏa mãn những gã ví lép, nghèo rớt mà thôi. Lũ con gái mới lớn đã tung ra những ngón đòn của mình, bằng cái giá của nhan sắc thời con gái. Đàn ông bỏ tiền ra, tất nhiên, mong muốn thưởng thức tuyệt đối xứng với đồng tiền, mà có bao giờ họ không thích con gái đẹp. Năm gã xây dựng có nhu cầu, đến tận nhà. Người gã nào cũng vâm vấp, đỏ lòm vì bị nướng dưới nắng, trên giàn giáo nhà cao. Sặc mùi xi măng, vôi vữa. Cả năm cùng muốn mình tôi. Đồng ý.

- Các anh trả được bao nhiêu?

- Thẳng luôn nhé, làm tình một lúc, sau đó đi lần lượt. Ba trăm.

- Rẻ mạt vậy ư?

Gã nhiều tuổi nhất xông xênh:

- Thôi được, bốn trăm. Em cũ rồi mà.


Tôi bắt đầu làm chuyện đó, những việc diễn ra khá quen thuộc, chỉ khác lần này năm gã một lúc. Họ cởi áo ra, vần vò, sờ nắn, mút mát, gặm liếm… “Không có cảm xúc”- Một gã nói. Hoàn bảo, hay là một người tiếp hai, một người tiếp ba. “Không được, bọn này muốn mâm cỗ có cả năm người”. Lắm chuyện! Họ quyết định chuyển sang Hoàn, còn tôi nằm vật lại, hổn hển.


Năm người đàn ông trần truồng dồn dập vây quanh mình Hoàn, nhung nhúc da thịt, mùi mồ hôi tứa ra, quện vào cái nóng. Hoàn nằm bẹp dưới sàn cho họ hành sự, chỉ ngo ngoe bàn tay, vuốt vuốt lên da từng người. Làm tình xong, gã nhiều tuổi nhất trèo lên bụng, và chuyện đó diễn ra, ngay trước mắt tôi. Hoàn nhắm nghiền mắt lại, mím môi, chịu đựng. Và rên, và van, nhẹ thôi anh, em đau. Gã càng hứng, đau mới sướng.


Đến gã thứ ba, Hoàn gần như thoi thóp, gã đàn ông như đang quất lên một con lợn đã cạo sạch lông. Tưởng như Hoàn không thể chịu đựng lâu hơn được nữa. Tôi muốn nói gì, để Hoàn dừng lại, nhưng ngực nặng trĩu như có đá đè, không thốt ra. Ánh mắt tôi đánh về phía Hoàn, mong nó nhìn được. Dừng lại đi, đủ lắm rồi. Thế là tột cùng đau đớn cho thời con gái, tiền làm gì nữa, đồng tiền làm tan tác, tôi ơi.


Hoàn bị bốn trăm ngàn ghì ngửa cho đến giây phút cuối cùng. Tôi thấy trời lặng im, và sâm sẫm màu đen. Vẫn ngoái nhìn về phía kia. Năm tên đàn ông đứng dậy, xốc lại quần áo, không mấy vui vẻ vì một món hàng gần như không biết động đậy. Tôi nhoài người đến chỗ Hoàn, nó không động đậy, nhừ nát, trên da thịt, cặp vú, nách và má rươm rướm vết máu bị cào xước, và máu đã kịp tràn ra từ khe đùi, nơi bị tổn thương nhiều nhất. Cuộc cố gắng làm thỏa mãn ngần ấy người đã quá ủ ê. Tôi thét gọi, hai tay lay người. Hoàn ơi. Tao xin mày đấy, đừng làm tao sợ. Hoàn từ từ mở mắt, môi hơi mấp máy, và nụ cười thản nhiên đung dưa. Nước mắt tôi chan đẫm lên mặt, lên bụng nó. Tôi lấy tấm chăn mỏng đậy lên người cho bạn, cho thân thể vừa trải qua một cuộc chấp nhận phũ phàng. Hai đứa nằm bên nhau, nghe tiếng trời sụt sùi vào mùa.
 

ỐC kute

⚡ʙᴀᴅ ԍιʀʟ
#60
Một cuộc chạy trốn tao tác tuyệt vọng diễn ra, từ ngôi nhà trọ tạm bợ này. Tôi và Hoàn ngửi thấy mùi xăng trong trưa nắng, vội bật dậy. Một người đàn bà lanh lảnh, đọng nhiều nét dữ dằn trên khuôn mặt, đang chỉ đạo mấy tên té xăng vào cửa liếp.

- Các người làm gì thế?
Người đàn bà sừng sổ, hai hàm răng nghiến vào nhau.


- Hai con đĩ đây rồi, bà trừng trị chúng mày đây. Bọn mày đâu, đánh cho tao.
Tôi gần như lạc giọng:


- Tại sao lại đánh chúng tôi, chúng tôi làm gì? Mụ không trả lời, vẫy mấy tên kia.

- Làm sao à, đánh xong rồi chúng mày sẽ biết là tại sao. Đánh cho kỳ chết!

Mấy tên này xông vào hai đứa con gái, tát, dập đầu, đấm đá túi bụi. Hai đứa bảo nhau chạy, vừa kêu cứu. Những cú đánh liên tiếp làm tối tăm mặt mũi. Hoàn bị ngã, một tên đạp lên lưng, tôi hét lên. Đứng dậy đi Hoàn ơi, mau lên. Nó nghe thấy tiếng tôi, cố che tay ở bụng để tránh đòn rơi vào vùng đó, vùng dậy chạy. Nếu không chạy chúng sẽ đánh đến chết. Nỗi sợ này làm cho sự chịu đựng và nghị lực của hai đứa dâng lên, cố thoát thân cho bằng được. Một quãng xa, thấy khói bốc lên ngùn ngụt, hiểu là nhà mình đã bị chúng đốt. Và, hầu như người ta cố tình không nghe tiếng kêu cứu.

Bốn tên côn đồ vẫn cố đuổi theo chúng tôi. Hai con thỏ hoang bị bầy hổ đói khát quyết xâu xé cho bằng được. Con mồi không có cơ hội sống sót. Chỗ nào cũng chông chênh hình ảnh của sự cùng quẫn, bưng bít không lối thoát. Bị dồn ra một cánh đồng um úm nước, chân nhấc chòm chọp. Hai đứa kéo tay nhau, sức đã kiệt. Làm sao bây giờ, chúng nó đánh chết mất thôi. Giữa nơi mông quạnh này, ai sẽ cứu chúng tôi, mà sao cứu được khi bốn tên vây hãm.

- Mày chạy trước đi Vy, tao kiệt sức rồi, cứ mặc tao. Chết thì mình tao chết.

- Mày nói cái gì, tao với mày là chị em, chạy thì cùng chạy, chết thì cùng chết. Làm sao tao bỏ mày. Đi.

Tôi kéo Hoàn, được vài bước thì chúng ập đến nơi. Giật tóc lại, hai đứa ngã nhào, bì bõm nước. Cuộc săn đuổi kết thúc từ đây. Và đến đây, chỉ còn là giây phút cuối cùng cho cuộc đời hai con thỏ hoang, đã lâu không còn nhìn thấy người thân. Chân chúng ra sức nện vào hai đứa con gái. Hoàn úp người xuống, phơi lưng lên, hừ hự, hừ hự.

Hai đứa hầu như không thể chống cự, không thể vùng vẫy, tuyệt vọng, và chúng đạp chân xuống, liên tục, liên tục. Chúng tôi không còn kêu được, nằm ập òa trong nước và cỏ dại, để những bàn chân vẫn nện vào, như cỗi giã, đồng thời chuẩn bị tư thế cho con đường trở về với meh, thế giới bên kia. Kịp hình dung bàn tay mẹ đưa ra, đỡ lấy tôi ào vào, êm ái, an toàn và nhẹ bẫng. Tuyệt nhiên chỉ có tình thương… Tàn tạ, nát bét, bất động, chúng nghĩ hai đứa chết, nên dừng trận đòn, bỏ đi.

Trời chan chát nắng, nước xung quanh âm ấm. Tôi khạc ra ít bùn rồi cơn ho đổ dồn, ngóc đầu dậy, toàn thân nhức nhối, đúng là nhừ đòn. Ôi, không chết, còn sống Hoàn ơi, không chết, còn sống Hoàn ơi, không chết. Lũ hổ đói không xé xác con thỏ. Chúng chỉ muốn hai con nằm phơi xác lại giữa đồng, không ai có thể biết chuyện này. Và chúng nghĩ sai, đòn của chúng còn quá nhẹ.

- Hoàn ơi, sao rồi, Hoàn ơi.
Lại nụ cười, nhẹ tênh như dạo nọ đong đưa trên môi nó, thản nhiên, thoải mái.


- Mày còn cười được hả Hoàn. May mà không chết. Mày có bị thương ở đâu không. Lũ chó, ác quá.

Tôi thắc mắc về trận đòn này. Hoàn xoa xoa vào bụng “Không sao, may quá, chẳng thằng nào đánh được vào bụng tao cả”. Hoàn đưa lưng cho tôi xem, tất cả một màu tím thâm, tụ máu. Nó lại cười “Mày cho tao xin lỗi, vì tao mà ảnh hưởng đến mày”. Tôi ngơ ngác “Lỗi gì cơ?”. “Tao lừa ngủ với thằng con trai mụ ta, kiếm đứa con thôi. Được lắm đấy mày ạ. Thằng đó mới lớn, cao to, trắng, mà thông minh. Nhưng chịu thua bà chị này. Tao thắng rồi”. “Chịu mày đấy, Hoàn”.

Hai đứa dựng nhau đứng dậy, loạng choạng đi trong nắng. Da thịt ran rát đau. Cố gắng lắm hai đứa mới tìm được một chỗ có bóng râm, ngồi xuống thở. Hú vía. Tôi liếm vết máu loang ở vành môi. Hoàn nói, ước mơ thành hiện thực rồi. Ngủ với trai sạch, trăm phần trăm.

Bên kia, có cánh cò cô lẻ cố lao trong không trung. Tôi lao vao hướng nào cho được, hở cò?
 
Top Bottom