Năm nay mùa xuân đến sớm. Cây khe khẽ nảy mầm, nảy nụ đơm hoa, lòng tôi khe khẽ rung khúc hát xuân phơi phới. Mình còn biết rạo rực khi xuân đổ về, có nghĩa là mình còn thiết tha sống, thiết tha đời.
Cũng là mùa làm ăn. Những cô gái điếm đổ bộ về, mỗi ngày một nhiều. Họ đến từ những vùng quê, những gia đình, những hẻm nhỏ, hay kể cả thành phố này. Nhiều như ong như bướm. Đêm đến họ lượn lờ la cà các quán xá, bãi biển, bến tàu, các đoạn phố tối, và ngả ngớn nhung nhúc phô bày nơi các nhà nghỉ, ổ chứa, nhà riêng…
Hoàn bảo nhiều vậy, kiếm đâu ra khách mà tiếp, chia nhỏ ra, mỗi người một ít, thế thì thu nhập sẽ giảm đi. Thời đại khác rồi, kiếm ăn khó khăn phải giành giật nhau. Tôi trấn an nó, cung nhiều vì cầu đang cần. Người ta mong muốn thưởng thức, xả hơi. Tôi lấn lướt, với lại tao và mày còn đẹp mã, chả lo ế sưng lên đâu. Yên tâm! Hoàn cười, dường như xa xôi quá. Nó chợt chép miệng, mà cave đâu ra lắm thế!
Khách này muốn tôi đưa anh ra về nhà. Tướng mạo hơi dữ dằn, nhưng với con mắt nhà nghề, tôi bụng bảo dạ: chơi được.
Anh ta nói có hai vợ, một ở phố, một ở quê. Ra cảng lần này bàn chuyện làm ăn, nhưng muốn xả hơi. Gặp cô em, xinh quá, nói năng được, dễ nghe. Anh nói vợ anh chán ngắt, mồ hôi dầu đổ khét lẹt, nằm bên cạnh mà nhức hết cả mũi. Đó là bà vợ ở quê, không chính thức, quen nhau khi đi làm xây dựng. Bà ấy bỏ chồng, nuôi hai con, không đi bước nữa. Vậy sao còn có danh phận vợ? Tôi hỏi. Anh chua chát nói, để vui thôi, gọi là vợ, khác gì bồ. Vì cái mùi mồ hôi dầu ấy, đôi khi về, thèm khát hứng lên, lật ra, nhoáng nhoàng giây lát, rồi chuồn ra ghế nằm một mình. May mà bà ta có cái xác đồ sộ, đùi trắng ngơn ngớn, không chả thèm.
Tôi bụm miệng cười, đàn ông ham gái bẩn, vớ phải gái bẩn, lại già còn kêu gì ai. Vừa đủ bẽ bàng khi nói lại câu thổ lộ về ước mơ của Hoàn đêm nọ. Nó muốn được ngủ với đàn ông sạch một lần. Chỉ có lũ choai choai mới lớn, chưa biết mùi gái, không thì chịu thôi.
Lại nói về bà vợ của anh ở phố. Bà này chính thức, nhưng sống mà như ly thân, người bà sặc mùi tiền, quanh năm chỉ thương mại với hàng hóa, giao hợp có phần vì trách nhiệm. Anh bỏ đi suốt, cay đắng là với vợ không có sự khoái lạc bằng ăn nằm với gái điếm, với tôi là một ví dụ.
Khách nói, anh có chiến lược bát úp dữ dằn bạo liệt. Anh giải thích, nói mình là cái bát, úp lên bụng những đứa con gái khác. Mà có úp lần nào chỉ có nước rên rỉ thôi, đau đớn méo mày, méo mặt.
- Vậy anh có thực hiện chiến lược này với em không?
- Ô, em à? – Khách nhìn vào bụng tôi, lùm xùm, xoa mấy cái – có mang thế này, anh mà ấy, sợ em không chịu được.
- Hỏi vậy thôi, chứ anh nhẹ nhàng một chút cho em nhờ.
Nhưng khách đã gặp phải tình huống chưa đến chợ đã tiêu hết tiền. Anh nằm phì phò thở, tay huơ huơ như người say “Em đậm đà lắm, khỏe nữa, gái chửa mà…”.
Để nhan sắc đừng phai tàn mau, những đứa con gái chúng tôi hết sức giữ gìn, chăm lo cho da thịt mình đừng xuống cấp. Ăn uống sao cho bộ ngực đừng teo đi, đàn ông nó dán mắt lên đó đầu tiên. Ngực không to thu hút khách làm sao, tạo hưng phấn ra làm sao. Khi mặc áo vào, khe ngực to cũng làm cho khách hào hứng đút tiền vào đấy. Khi chỉ là tiền, khi thêm vào ngón tay, hoặc cả bàn. Bôi trát làm sao vừa đủ để khách hàng không chê, mà thân thể, bộ mặt mình có thêm phần khả ái.
Khách đi rồi, tôi đờ đẫn chân tay, nỗi sợ bùng lên nóng ran mặt, một dòng máu vừa trút xuống sàn, hai đùi ướt đẫm.
o O o