Cuộc Tình Bí Mật Full

lặng lẽ

Mem lão thành
Thành viên BQT
MOD
Công Thần VNanchoi
#62
View attachment 686

Tháng 7 trôi qua trong ngọt ngào. Vẫn là những lần đi qua giới hạn của cả hai. Những ngón tay vẫn đan chặt. Bờ môi vẫn quện vào nhau.:p
Tháng 8 lại tới với những hy vọng của học sinh vừa thi đại học cùng trang lứa như tôi. Đứa nào hy vọng càng lớn mà không được thì lại càng thất vọng. Đó âu cũng là cuộc sống. Tôi thì lại khác. Không phải là đã xác định không đỗ là sẽ không buồn. Mà vì giờ tôi có chị và tôi thì chỉ muốn ở cạnh chị càng nhiều càng tốt. Tối hôm đó, tôi nói suy nghĩ ấy với chị thì chị mắng cho một trận.
- Anh đúng là trẻ con. Anh không nghĩ đến tương lai à? Anh không nghĩ cho anh thì phải nghĩ tới em và...
Và...
- nói đến đây chị ngắt ngứ mãi
- và gì?
- tôi ngạc nhiên
- và..
Và...
Lỡ... Nếu có con thì sao?
:confused:
_______________:eek:

Tôi cứ tròn mắt nhìn chị sau khi chị nói ra câu ấy. Gì chứ điều ấy với tôi vẫn còn xa xôi lắm. Chị thì lại càng đỏ mặt...
- Lỡ có con thì nuôi thôi...
- sau một vài giây tôi trả lời..
- Anh điên à?
- Điên gì? Anh nói thật mà
- tôi tỉnh bơ nhìn chị
- Anh đúng là đồ trẻ con. Em không nói với anh nữa. Chẳng hiểu gì hết...
- chị nói xong nguẩy mông đi lên phòng.

Thật ra tôi cũng hiểu ý của chị. Chúng tôi làm sao mà có con cho được. NGỊCH LÝ MÀ :( Tôi và chị đến công khai chuyện tình cảm còn chẳng dám Thì SINH KON BẰNG NIỀM TIN CHẮC ??? ..... Chưa kể rằng nếu ai đó biết thì liệu họ có chấp nhận đứa trẻ? Xã hội sẽ chấp nhận nó chứ? KHÔNG ĐÂU !!! Làm sao chấp nhận được khi mà đó là con của mối tình loạn luân ấy. TÔI THỞ DÀI ... Lại buồn... Đi lên phòng chị thì tôi thấy im lặng... Mở cửa thấy chị trùm kín đầu. Tôi nằm xuống cạnh chị... Ôm nhẹ từ phía sau... Chị sau một lúc thì cũng đã quay lại. Đẩy cái chăn ra.
- hay là mình dừng lại ở đây thôi nhé..

:confused:
Tôi ngớ người. Cố gắng để tiếp nhận thông tin ấy. Quá bất ngờ. Chỉ là chuyện nhỏ mà chị nghĩ nhiều vậy sao?
- ......
- ......
Tôi im lặng nhìn chị. Nằm thẳng người ra và thở dài. Mọi thứ mong manh quá. Tôi đứng dậy đi ra ngoài. Chị vẫn thế, im lặng... Xuống phòng khách lấy cái xe máy. . Tiếng máy nổ là lúc tôi vọt ra khỏi cổng.... Đến quán cafe quen thuộc... Tôi vẫn chọn bàn sát cửa sổ. Với tôi, Ngắm nhìn mọi thứ từ trên cao luôn làm cho tôi có một cảm giác lạ lùng. Một cái gì đó vội vàng khi nhìn dòng xe qua lại. Những ánh đèn chiếu sáng những con đường nhựa... Những chuyến xe đêm chở hàng hay cả những đứa trẻ nô đùa bên gia đình trên vỉa hè... Tôi nghĩ về đứa trẻ. Có vẻ là quá sớm để nghĩ đến những đứa trẻ.... Không gian bắt đầu lắng đọng... Tôi có nên buông tay chị? Tôi có nên để chị đi tìm một hạnh phúc mới. Giằng xé giữa những câu trả lời có hoặc không? Tôi thanh toán rồi đứng dậy đi về. Chẳng biết từ lúc nào. Ánh đèn đường đã tắt dần. Chỗ tôi là vậy. Tầm 11h là đèn sẽ tắt để chuyển pha. Tôi lại vòng vèo trên những khung đường quen thuộc. Chuyện tình cảm của tôi và chị cũng chẳng khác cái khung đường này là mấy. Cái cảm giác nghịch lý ấy luôn luôn dày vò tôi và chị mỗi ngày. Chị không phải là người mạnh mẽ. Tôi luôn nhận thức được điều ấy. Nhưng cứ mỗi lần tôi có thể bỏ qua được cảm giác nghịch lý thì tôi và chị lại xảy ra chuyện. Không lớn nhưng đủ để cho cả hai phải suy nghĩ lại về mối quan hệ này...

Tôi dừng xe tại đúng cái nơi mà tôi và em chia tay. Chẳng biết tại sao tôi lại muốn dừng lại ở đó. Hmm... Tôi Đang nhớ về em thì phải... Một người con gái tốt... Một người luôn ủng hộ tôi... Một người luôn bên cạnh tôi khi gia đình cấm cản. Vậy mà tôi vẫn cứ nhẫn tâm bỏ lại em sau tất cả... Kể cả khi đã trở thành người đầu tiên của em... À phải rồi... Người đầu tiên. Chị cũng vậy. Chả lẽ tôi sẽ bỏ lại cả chị? :rolleyes:

Không đời nào... Tôi bỏ lại quá nhiều thứ rồi. Tôi sẽ thay đổi... Tôi muốn về nhà nhanh nhất có thể. Để thì thầm với chị rằng tình cảm tôi dành cho chị đã có từ rất lâu rồi. Và.. Ừm... Tôi muốn chính thức được ở bên chị như một người đàn ông chứ chẳng phải trẻ con ngày nào nữa...
Dừng xe trước cánh cổng sắt. Căn nhà tối om... Tôi thao tác nhanh nhất có thể để mở cửa. Đây rồi. Căn phòng của chị... Cạch... Tiếng cửa phòng mở là tôi bật công tắc điện. Nhưng... Chẳng có ai ở đó cả. Cứ như thể số phận đang trêu đùa với tôi và chị. Thở dài, tôi chẳng còn biết đi tìm chị ở đâu nữa. Chả lẽ ngồi ở đây chờ đợi sao? Không được... Tôi sẽ thay đổi ý định của mình mất. Lần trong danh bạ thì tôi chợt nhớ tới số của một chị hay đi chơi cùng chị. Tôi ấn gọi... Hồi chuông Tút Tút vàng đều...
- alo
- đầu kia bắt máy. Có tiếng ồn vọng lại.
- alo. Chị G hả? Chị có thấy chị em đâu không?
- à... À... Khoa hả? Chị không biết. Sao vậy em?
- À vâng... Em có chút việc gấp nên chị gặp thì bảo hộ là chị em là em đang đợi ở nhà nhé...
- Ừm... Chị biết rồi... Thế nhé...
- vâng. Em chào chị...

View attachment 687

:oops:
 

lặng lẽ

Mem lão thành
Thành viên BQT
MOD
Công Thần VNanchoi
#65
Buông cái điện thoại xuống. Tôi ngồi Phụp xuống cái ghế. Bất lực. Tôi không biết thói quen của chị là gì. Mỗi khi buồn chị hay đi đâu hay đơn giản là sở thích của chị. Thật là quá vô tâm phải không?

Xuống phòng ăn mở tủ lạnh kiếm chai bia để uống. :eek:Tôi giật mình khi có tiếng mở cổng. :eek:Vội vàng ra xem phán đoán của mình có đúng hay không. Và cái cảm xúc vỡ òa khi tôi thấy chị đang đi vào. Chị thật xinh xắn trong cái áo pull trẻ trung xanh lá. Không đợi chờ thêm một chút nào nữa. Tôi kéo nhanh tay chị vào nhà. Luồn tay qua cái eo thon thả ghì chặt... Chẳng cho chị thời gian chống cự...
- anh yêu em :p
Đó là tất cả những gì tôi có thể nói lúc ấy. Để kết thúc tất cả những giận hờn hay khúc mắc. Chị sau khi nghe tôi thì thầm thì gục nhẹ cằm vào vai tôi. Vòng tay qua cổ tôi. Từ từ siết chặt...
- Anh muốn một mối quan hệ nghiêm túc... Có được không? - tôi nói đều đều
- tất cả là ở anh thôi. Đừng bao giờ trẻ con nữa
- chị thì thầm. Rụi rụi cái đầu vào vai rồi hôn nhẹ lên tai tôi.
Tôi đẩy chị ra. Hôn vào môi chị. Nụ hôn ấy nồng nàn lắm còn tôi thì nghiện cái vị ngọt ngào từ bờ môi của chị... Được một lúc chị đẩy tôi ra. Kéo tay tôi lên phòng. Tôi ngạc nhiên vì đây là lần đầu tiên chị chủ động như thế. Tôi thấy vui. Rồi cái gì đến cũng phải đến. Hành trình ấy bắt đầu....
- Nếu anh đi học thì nhớ phải về nhà đều nhé.... - chị vuốt ve khuôn mặt tôi thủ thỉ.
- Anh chưa biết có đỗ không. Nhưng nếu có thật thì cứ một tuần anh về một lần...
- Anh nhớ đấy. Rồi cả tháng lại không thèm về cho xem...
- thế thì anh sẽ nhớ em đến phát điên mất...
- chỉ được cái lẻo mép - chị véo mũi tôi rồi cả hai chìm vào giấc ngủ...
Xa lắm... Cảm giác xa xăm từ cái giấc mơ lạ lùng ấy làm tôi thấy thứ gì đó tôi đã bỏ quên từ rất lâu đang dần dần trở lại. Mờ ảo...


Cơn mưa buổi sáng và hôm nay là chủ nhật làm cho tôi và chị thêm phần lười. Chị thì cứ tí tí lại rụi rụi vào nách làm tôi tỉnh giấc. Đến lần thứ ba thì tôi vùng dậy. Đẩy chị nằm ngửa
- Có nằm im cho người ta ngủ không?
- Hihi...
- này thì cười... Cười này... - cứ mỗi câu tôi lại cù chị. Chi đến khi chị xin tha phát khóc lên rồi tôi mới thôi.
- híc... Anh quá đáng... Quá thể đáng... Người ta xin rồi mà cứ cù.. - chị vừa nói vừa đấm phùm Phụp vào ngực tôi...
- Au.. Ui... Đau... Anh xin lỗi... Xin lỗi... Xin lỗi mà...
Đấm chán thì chị quay sang véo tai. Bắt tôi nằm úp mặt xuống giường. Xong ngồi lên lưng véo tai...
- Anh chừa rồi mà. Anh xin lỗi mà...
- không lỗi lầm gì hết. Nhờn với anh quá rồi. - chị vẫn không tha...


Tôi xoay người đẩy chị ngã xuống. Nhanh chóng đè lên chị. Một chút ngỡ ngàng từ chị càng làm tôi thấy chị xinh hơn. Cái mái tóc chị xõa xuống che một bên mắt nhẹ nhàng tăng thêm sự kì bí nơi chị... Tôi thoáng chững lại. Định cù chị tiếp nhưng khuôn mặt ấy, bóng dáng ấy đã cho tôi một suy nghĩ khác. Tôi cúi xuống. Đủ sát với cổ chị. Tôi có thể cảm nhận rõ mạch máu đang đập nhẹ và mùi hương cơ thể chị... Tôi ít một hơi nhẹ. Đủ để cái hương thì ấy xông đến tận cuống phổi...
- Vợ thơm quá... - Tôi thì thầm...
- chả ai tên là vợ ở đây cả đâu... - chị cười khúc khích...
- Chồng thích gọi đấy. Có nhận không? - nói xong câu tôi cúi xuống hôn chị. Nụ hôn buồi sáng... Không biết đọc giả nghĩ sao... Nhưng với tôi nó có gì đó rất lạ... Rất đặc biệt... Theo một cách nào đó khó diễn tả...
Nhận được nụ hôn của tôi. Chị chỉ nhẹ nhàng phát ra những âm thanh lạ lùng ở cổ. Những tiếng ưmm nhẹ nhàng và không dứt khoát....
- Có nhận không? - tôi rời bờ môi chị hỏi lại...
- không... Hihi... - chị vẫn thế...


Tôi cúi xuống hôn tiếp. Nồng nàn hơn. Từ từ xuống cổ... Lên tới tai... Chị càng lúc càng cuồng nhiệt đón nhận... Tôi lùi xuống sâu hơn nữa. Nơi căng tràn sự sống. Một cảm giác mát nhẹ từ đó tới đôi tay... Tôi hôn nhẹ vào đó. Chị ưỡn người lên đón nhận...
- ưmm... Ưmm...
Bàn tay tôi đi xa hơn nữa. Sâu hơn nữa. Cảm giác ấm nóng... Chị giật mình kéo tay tôi... Giữ hờ... lại hôn chị... Bàn tay lại tiếp tục. Chị thả tay tôi ra. Bám vào lưng tôi...
- Vợ thích... Chồng ơi....
- Chồng yêu vợ... - tôi nói nhỏ...
- Ưmm.. Ưmm...

Rồi hành trình lặp lại....

- Chồng hư lắm. Sáng sớm ra đã hành người ta... - chị trách yêu tôi trong khi vẫn ôm lấy tôi
- Sớm gì nữa. 9 h rồi này. Dậy đi chợ đi...
- Vâng... - tiếng chị vâng làm tôi thấy bình yên đến lạ...
Lòng vòng ở khu chợ mới. Tôi và chị đi xung quanh. Nhưng mà đưa phụ nữ đi chợ đúng là một thảm kịch. Họ mặc cả thì các bạn biết đấy. Rất lâu. Còn đồ để các bạn xách thì... Rất nhiều... Mà tôi khuyên các bạn không nên lèo nhèo về điều ấy. Nhịn đói đấy...:oops:

Trở lại căn nhà khi đồng hồ điểm 11h trưa. Hai đứa vừa nấu vừa trêu đùa nên mãi đến 12 rưỡi mới được ăn.
- tại anh đấy. Canh bí đao chín quá rồi. Mất cả ngon. - chị vừa bê bát canh vừa lèm bèm
- Em cũng nghịch còn gì. Ai bảo em đuổi anh làm gì? - tôi chống chế
- ai bảo anh nghịch không cho em làm... Anh còn cãi à?
- rồi... Thế là tại anh... Anh xin lỗi...
- vậy còn nghe được...
Đến tối, khi đi ngủ. Chị kéo tay tôi qua gối đầu hỏi...
- vậy anh định sau này như nào?

:oops:
 

lặng lẽ

Mem lão thành
Thành viên BQT
MOD
Công Thần VNanchoi
#68
View attachment 718 :p
Mỗi một con người khi được sinh ra. Từ lúc lọt lòng cho đến lúbiết nhận thức về cuộc sống rõ ràng đều sẽ có những khoảng kí ức mờ nhạt nào đó. Có thể đó chỉ là một giấc mơ mà sau này khi gặp những sự vật, sự việc nào đó sẽ thấy như đã từng trải qua. Tôi lúc ấy cũng vậy. Câu hỏi của chị cứ như là tôi đã nghe ở đâu đó trước đây rồi. Cũng trong tình huống đó. Không gian đó. Góc nhìn đó. Tôi nằm thẳng người còn người kia thì đang gối đầu vào cánh tay phải của tôi. Có gì đó mơ hồ mà khi chị gọi tên tôi đến lần thứ ba tôi mới giật mình quay lại với thực tại...

Sao..:rolleyes:. Sao..:rolleyes:.

- Anh đang nghĩ gì mà gọi mãi không thưa thế?
- chị có vẻ hoảng hoảng
- À... Thì anh thấy lúc em hỏi như anh đã từng mơ thấy rồi ấy... Lạ lắm... Như kiểu đã từng trải qua một lần rồi ấy...
- tôi nhíu mày giải thích
- Người ta gọi đó là ''déjà vu'' đấy... Anh không biết à?
- Chị dụi dụi đầu vào cánh tay tôi nói một từ tiếng pháp giải thích
- cái gì?..'' ché già vu'' là cái gì?

Tôi ngạc nhiên vì nghĩ tôi đang bị bệnh hoang tưởng còn chị thì bật cười sặc sụa trước cái từ tiếng pháp bị tôi bóp méo qua lần phát âm đầu tiên.
- không phải... Ha ha... Anh phát âm sai rồi... Hahaa...

Chị cười thì vui rồi còn tôi thì nhăn mặt vì ngại.

- Có nói không? Cười cái gì mà cười...
- hahaa.. Đau bụng quá... Lần đầu tiên có người phát âm lạ như anh đấy... Hahaa...
- Có nói không? Tôi đi ngủ đây...
- tôi dỗi. Dỗi thật đấy...

- thôi được rồi. Để em nói. Anh phải học mới biết được. Nôm na đó chỉ là một dạng nhận thức của bản thân về những kí ức mơ hồ trong giấc mơ hoặc trong cuộc sống do trí nhớ của mình không kịp xử lý ấy...

- chị bắt đầu ôn tồn giải thích còn tôi thì chỉ biết gật gù nghe theo
- Ề. Thế mà anh cứ nghĩ mình bị hoang tưởng.
- công nhận anh cũng hoang tưởng thật ấy chứ?
- Chị bật cười nhẹ trước câu nói của tôi
- như nào?
- tôi nhìn thẳng vào mắt chị... Trong cái giây phút đó. Một lần nữa đôi mắt ấy là lấy đi một chút... À không... Gần như là tất cả những thứ thuộc về tôi... Những suy nghĩ... Những trăn trở về mối quan hệ... Cả những hoài bão về một mái ấm nơi có tôi và chị... À... Cả những đứa trẻ... Ở cái tuổi 18 vẫn còn non dại tự nhiên tôi muốn được làm bố trẻ con.... Không biết chị có hiểu những gì tôi nghĩ lúc đó không nhưng tôi thấy chị đặt nụ cười sang một bên... Hai bờ mi khép dần... Bờ môi hơi run nhẹ mấp máy điều gì đó mà tôi chẳng thể hiểu được. Còn tôi, Một lần nữa bản năng của một thằng đàn ông trong tôi thức dậy. Bỏ qua tất cả những câu hỏi, cả những sự mệt mỏi, nhẹ nhàng chiếm chọn đôi môi ấy. Cái vị ướt át mỗi khi được hôn lên đôi môi ấy thật sự khó để diễn tả. Tôi không phủ nhận rằng tôi nghiện đôi môi ấy. Nhưng lần này tôi thấy có thêm cả sự chiếm hữu. Tôi muốn nó chỉ thuộc về mình... Dừng lại một chút... bàn tay chị đã đặt trên cổ từ lúc nào... Luồn nhẹ ra sau gáy. Đan những ngón tay vào mái tóc siết nhẹ như đang muốn tiếp tục công việc còn dang dở. Nhẹ nhàng tiến tới. Nụ hôn bắt đầu sâu dần. Tôi đẩy chị nằm thẳng rồi đè lên người chị.... Đôi môi vừa dứt ra là chị lại kéo xuống.... Nồng nàn hơn... Lưỡi chị cứ như là có phép lạ vậy. Nó làm tôi thấy thích thú hơn... Bàn tay tôi Luồn sâu tay vào cái váy ngủ mỏng của chị. Bầu ngực căng tràn sức sống. Nhẹ nhàng mân mê nó. Chị ưỡn nhẹ người đón nhận. Như không thể chờ thêm nữa. Tôi vội vàng kéo cái váy ngủ rồi ném sang một bên. Chị thở gấp khi tôi hôn nhẹ vào cổ.... Rồi hành trình ấy lại bắt đầu. Đê mê đến từng khoảnh khắc. Tôi muốn đi thật sâu vào trong chị... Những tiếng thở đứt quãng của chị càng làm tôi kích thích... Mạnh hơn... Chị rên to hơn.... Bám chặt đôi tay vào lưng tôi...

- Yêu chồng ....

Tôi cũng không thể chịu lâu hơn nữa. Dồn hết sức và để mọi thứ tuân trào. Chị xoa nhẹ vào lưng khi tôi gục xuống cạnh... Thì thầm vài câu nói đùa rồi cả hai chìm vào giấc ngủ Bình yên...
.....

Sáng hôm sau dậy đã không thấy chị đâu cả. Ngẩng đầu dậy đã gần 9h. Trên bàn ngủ có tờ giấy nhớ vàng ghi vẩn vẹn bốn chữ '' Vợ đi chợ ạ'' Không phải lần đầu chị xưng hô như thế nhưng là lần đầu chị viết ra những điều như vậy. Có cái gì đó lạ lạ. Ấm áp và hạnh phúc trong tôi lúc ấy. À mà kể ra hôm nay cũng lạ. Tự nhiên tôi lại muốn làm việc nhà mới chết chứ. Từ lúc vệ sinh cá nhân xong là tôi dọn dẹp từng phòng một. Cứ như công việc này sinh ra để dành cho tôi vậy.Yêu đời thật đấy chứ...Chị về thấy tôi đang đóng vai một con ong chăm chỉ thì ngạc nhiên hết sức...

- hôm nay anh uống nhầm thuốc à?
- gì? Lâu lâu cũng dọn dẹp nhà cửa chứ?
- tôi hồn nhiên trả lời
- Ừ... Ừ... Chắc hôm nay thời tiết thay đổi nên mới thế rồi
...

- cái gì?

- tôi hậm hực ra mặt còn chị lại được hả hê. Thật là....
Trưa đến. Vừa thò đầu xuống bếp thì thấy chị đang làm thức ăn. Chị mặc cái váy ngủ qua đầu gối Và việc đầu tiên tôi muốn làm là lao tới ôm chặt lấy thân hình ấy từ đằng sau. Hạnh phúc lắm. Chị giật mình khi có vòng tay lạ từ sau lưng rồi mỉm cười quay sang hôn vào má trách nhẹ và tiếp tục công việc.
- Ngoan để em làm thức ăn...
- không ngoan thì có làm sao không?
- tôi thì thầm thơm nhẹ vào tai
- thì... bị phạt
- câu nói ngắt ngứ cộng thêm cái ngứn cổ của chị làm tôi cảm thấy bị kích thích. Cậu bé đã dậy từ lúc nào. Chị biết tôi muốn làm gì nên cố gắng dỗ dành

- Ngoan nào. Tí nữa....

Nhưng chưa để chỉ nói hết câu tôi đã kéo chị quay lại và cưỡng hôn. Chị từ từ đón nhận. Buông đôi đũa rồi tắt bếp gas. Luồn tay sâu vào trong áo tôi. Bỗng nhiên chị dừng lại... Gấp gáp
- vào phòng đi anh...
- Anh muốn ở đây...
- tôi ghé sát vào tai chị thì thầm rồi hôn nhẹ vào đó.
Những cảm xúc lại đê mê. Tôi xoay người chị lại. Chị đã hiểu nên chống hai tay thành bàn.... Kéo cái váy ngủ lên.... Nhẹ nhàng xoa lên cô bé... Thật lạ lẫm khi ở hoàn cảnh và không gian này... Có gì đó lo sợ... Nhưng thật thích thú... Chị bắt đầu thở gấp. nắm chặt lấy tay tôi đang đặt trên hông chị...nhịp nhanh hơn.... Chị cũng rên to hơn...

- aaaa... aaaa....

Tôi lạc dần nhịp độ khi biết mình không thể giữ thêm được nữa. Và điều gì đến cũng đến. Tôi kéo chị lên và bế vào phòng vệ sinh để tắm rửa vì mồ hôi. Còn chị thì ngại cứ rụi đầu vào ngực tôi.

- ghét thế. Bảo vào trong phòng mà không chịu
- chị trách yêu khi tôi lấy vòi nước dội và xoa bờ vai trắng muốt.
- nhưng chồng thích...
- tôi thì thầm rồi ôm thân hình bé nhỏ ấy vào lòng....

Chị không nói gì nữa. Nắm lấy bàn tay tôi và siết nhẹ.... Trong căn phòng ấy. tất cả những sự mệt mỏi nhường chỗ lại cho tôi và chị. Chỉ còn những tiếng cười khúc khích khi tôi vô tình động vào những nơi chị có máu buồn.....
Nhưng cuộc sống là vậy. Chẳng có gì là vui vẻ mãi mãi. Cũng chẳng có ai là có một con đường bằng phẳng mãi cả. Tôi nhận được kết quả thi. Thiếu mấy điểm liền. Chị biết giận cho cả tuần. Mãi tuần sau chị mới tha nhưng vẫn không quên dằn mặt
- Năm sau không đỗ thì đừng nhìn mặt nữa

Dạ dạ vâng vâng mãi mới trở lại bình thường....

Tôi cũng bắt đầu đi sâu vào những mối quan hệ của chị. Tôi muốn kiểm soát chị hơn trước. Chả biết từ bao giờ tôi lại muốn đọc tất cả những tin nhắn của chị. Chị biết thì cứ cười tít thôi làm tôi chẳng hiểu gì cả....
Phải công nhận chị có nhiều người thích lắm mà chẳng mấy khi chị trả lời. Cứ câu được câu mất xong lại bảo đi ngủ. Nghĩ cũng khổ thân mấy ông kia. Phải tôi thì có lẽ tôi bỏ đi tán đứa khác lâu rồi. Nhưng trong tất cả những số ấy có một người làm tôi cảm thấy khó chịu. Có vẻ như chị vui mỗi khi nói chuyện cùng người đó. Chị chia sẻ khá nhiều về cuộc sống. Và điều làm tôi lo lắng hơn là người đó cùng công ty với chị....xí xí
 

lặng lẽ

Mem lão thành
Thành viên BQT
MOD
Công Thần VNanchoi
#73
Cơn mưa rào đêm tháng 8 và không khí mát mẻ báo hiệu mùa hè đến lúc phải nói lời tạm biệt. Tiếng sấm đêm kéo theo sau là tràng mưa nặng hạt làm tôi tỉnh giấc. Tôi mở mắt, nhìn về khung cửa sổ. Ngoài kia, những hạt mưa tạt vào khung kính tạo nên những tiếng lẹt đẹt rõ ràng. Tôi cảm thấy trống vắng và bất an đến lạ. Tôi cũng không hiểu đó là cảm giác gì. Có vẻ đó là sự cô đơn mà người ta thường nhắc tới trong những cơn mưa.

Hôm nay:oops::oops: bố tôi ở nhà và hiển nhiên là chị và tôi không thể ở cạnh nhau được:confused::confused:... Đưa hai ngón tay dụi nhẹ đôi mắt rồi vuốt dọc xuống sống mũi. Tôi bắt đầu trở lại với hiện tại. Với tay cái công tác. Ánh đèn ngủ vàng vàng nhẹ ở cạnh giường làm tôi an tâm thêm phần nào. Chiếc đồng hồ điểm 2 giờ kém mấy phút. Thở dài một chút tôi với tay lấy bao thuốc lá rồi nhẹ nhàng ra chỗ bàn học ngồi. Kéo nhanh cái ghế ra gần cửa sổ.

- Pạch...

Chiếc bật lửa lóe lên chút ánh sáng trong màn đêm. Hơi thuốc thì vẫn vậy. Vẫn cái vị đắng ngắt mà vẫn chẳng hiểu sao tôi lại nghiện cái vị đó được. Gãi gãi đầu rồi vuốt dọc mái tóc.

mình đang làm gì thế này? - Tôi tự nhủ...
Mối quan hệ của tôi và chị vẫn vậy. Chị vẫn là điều gì đó cực kỳ khó nắm bắt. Nhưng chính vì điều khó nắm bắt đó lại gây ra cho chúng ta một sự ham muốn nhất định phải có bằng được. Chẳng phải giấu diếm với bản thân rằng có nhiều hơn một lần tôi đã muốn dừng lại. Nhưng mỗi lần suy nghĩ là mỗi lần tôi gạt đi vì muốn ở bên chị. Thật lâu... Lâu nhất có thể... Dù cho cái gọi là tương lai thật sự rất xa vời...
Còn với chị, tôi cảm thấy chị có chút gì đó như tôi. Nửa muốn níu. Nửa muốn buông... Cho dù cảm xúc mỗi lần ở cạnh nhau vẫn nồng nàn...

Xa vời...

Thật xa vời và nghịch lý...

Cuốn sổ nhật kí của chị. Tôi không đọc nữa. Mặc dù chị vẫn viết hằng ngày. Tôi biết. Nhưng tôi không muốn đọc. Đó là quyền riêng tư của chị. Là cuộc sống của chị... Rít một hơi dài rồi gẩy nhẹ điếu thuốc cho tàn rơi xuống sàn nhà. Tôi chợt nghĩ về chị... Nội tâm tôi bắt đầu giằng xé giữa đi và dừng... Tôi lo sợ về những mối quan hệ của chị. Chị không hẳn là một người tốt trong cái xã hội này. Nhưng ít nhất là với tôi. Chị vẫn là một người chị tốt. Một người... Yêu...
Có thể một ngày nào đó. Khi cái cảm xúc mãnh liệt giữa tôi và chị lúc này không còn. Chị sẽ yêu một người khác. Một người bình thường với một cuộc sống bình thường. Không cấm cản, không ranh giới, không gì cả. Lúc đó chị sẽ có cho mình một gia đình hạnh phúc với những đứa trẻ ngoan... Còn tôi lúc đó sẽ thế nào nhỉ? Có thể lúc đó tôi đang đi làm, cũng có thể tôi đang đau khổ, cũng có thể tôi đã học được cách chấp nhận... Tôi cũng chẳng biết nữa... Thời gian thật biết cách bào mòn và thay đổi cảm xúc của con người...

Trước khi yêu chị. Đôi khi có những người hỏi tôi về ước mơ, hoài bãoo_Oo_O... Tôi chỉ cười lớn rồi bảo

- Sống cho hôm nay đi thằng điên... con điên...!!!:p:D:p

Nhưng bây giờ tôi bắt đầu suy nghĩ về nó. Hmm.. Ước mơ à... Hoài bão à... Của tôi là gì nhỉ? Yêu đương, gái gú, rượu chè,... Tất cả chỉ là những thứ phù du. Tôi chỉ muốn ở cạnh bên chị... Nhưng điều đó là không thể khi tôi vẫn chỉ là một thằng ăn bám... Sai rồi... Tôi bắt đầu thấy mình phí phạm thời gian quá nhiều. Đáng lẽ ngày xưa tôi chăm chỉ hơn thì có lẽ bây giờ điều đó không bất khả thi như bây giờ... Nhưng vẫn chưa qúa muộn. Tôi biết điều đó. Và có lẽ thay vì ngồi đây suy nghĩ thì tôi phải làm gì đó... Để thay đổi...
Điếu thuốc lá tàn từ bao giờ. Với tay lấy bao thuốc. Rồi châm thêm một điếu. Một làn khói trắng trong ánh đèn mờ ảo... Tôi bắt đầu hình dung về mẹ. Những hình ảnh mờ nhạt nào đó về bà vẫn luôn là điều mà tôi không thể nào nhớ hết nổi. Khuôn mặt, hình dáng,... Vì những tấm ảnh của bà gần như chẳng còn xuất hiện trong căn nhà kể từ khi bà cất bước đi. Tôi không trách bà nhưng lại luôn lấy bà ra để làm cái lí do bao biện cho mình... Mà có một điều tôi luôn tự hỏi. Chẳng biết có khi nào bà còn nhớ đến tôi là đứa con của bà... Hay khi thấy tôi là một thằng phá hoại... Bà có nhận tôi là đứa con rứt ruột đẻ ra... Hay lại quay mặt đi và nói rằng tôi chẳng đáng làm đứa con của bà... Một chút gì đó buồn.

Tôi buông nhẹ cánh tay trái. Thả lỏng nó rồi tựa lưng vào ghế... Ít nhất tôi vẫn nhìn thấy mẹ. Còn chị thì khác... Có khi nào chị cảm thấy cô đơn như tôi lúc này không??? Chắc chắn là có... Vì với tính cách của chị. Tôi hiểu chị cũng mặc cảm với bản thân và bạn bè nhiều... Vì cái thời của chúng tôi... Nhất là những người thời đầu 9x đổ lại. Việc thiếu bố hay mẹ nó là một cái gì đó rất kinh khủng trong tuổi thơ. Những đứa trẻ khác sẽ trêu chọc, Sẽ miệt thị chỉ vì bạn không giống họ. Họ có một gia đình đầy đủ. Họ được bao bọc bởi cả bố mẹ, ông bà... Còn bạn thì không...
Điếu thuốc lại tàn... Tôi với tay lấy bao thuốc trên cửa sổ...
- Pạch...
Tiếng bật lửa lại vang lên... Nhưng kèm theo đó là ''cạch''. Cái chốt cửa phòng tôi vang lên... Tôi giật mình:confused::confused: ngoảnh lại... Một bóng đen hình thù kì lạ dần hé lộ qua cánh cửa đang mở...
 
Top Bottom