Cuộc Tình Bí Mật Full

lặng lẽ

Mem lão thành
Thành viên BQT
MOD
Công Thần VNanchoi
#41
View attachment 637

Nắng sinh ra là dành cho em... Nhuộm màu ấm áp... Và tô môi em thật xinh...

- còn là chị em nữa sao?
Tôi lại thêm một lần nữa chững lại... Những gì chị nói hoàn toàn là sự thật. Dù đôi khi sự thật mất lòng... Tôi cứ im lặng ôm chặt chị. Chẳng biết làm gì hơn ngoài siết chặt vòng tay lại.... Từ từ tôi chìm vào giấc ngủ. Giật mình tỉnh giấc khi kim đồng hồ chỉ ba giờ sáng và ngoài kia đang mưa. Chị vẫn đang ngủ. Tôi chợt nghĩ Sau bao nhiêu ngày tháng cả hai im lặng thì bây giờ lại là những giây phút êm đềm thật. Tôi biết sẽ có nhiều hơn những giông bão ập đến nhưng... Có chị ở bên... Ngay lúc này... là một điểm tựa cho tôi vượt qua. Nhẹ nhàng gỡ tay chị đang ôm tôi. Hôn nhẹ đôi môi ngọt ngào ấy. Tôi thì thầm.. Không biết là tại sao nhưng tôi muốn vậy...
- chúc một ngày tốt lành...
Bất chợt cái mi mắt ấy mở ra. Tôi biết là mình đang hớ nên định chạy vào phòng vệ sinh thì có cánh tay kéo lại...
- Đi đâu?
- Ừm... Ờ... Vệ sinh chứ đi đâu nữa...
- hì hì... Cảm ơn...
Nhìn chị cười khúc khích mà tôi thấy bình yên đến lạ. Không như hôm qua...
- Anh ơi... - tôi gần như không tin vào tai mình nữa... Đó là cậu nói của chị...
- ..... - Tôi cứ tròn mắt nhìn...
- Sao? Không được à? - Chị lại buồn...
- được mà... Được mà... - Tôi cuống..
- không thích thì thôi... - Chị dỗi... Quay lưng về phía tôi...
- Ơ... Được mà... - Tôi cố gắng bào chữa... Lay lay chị... Nhưng cái mùi hương của chị lại làm cái thú tính trong tôi trỗi dậy. Chị nhận ra. Chị đẩy tôi ra và đi vào phòng vệ sinh làm tôi ngẩn ngơ...
Tôi xuống nhà làm bữa sáng. Lâu rồi tôi chưa vào bếp. Bữa sáng diễn ra mà chị vẫn cứ im lặng gườm gườm. Vậy đấy, con gái dỗi thì biết rồi đấy. Muốn nghe dỗ dành mà thái độ thì phát khó chịu. Ấy thế mà con trai vẫn phải chịu đựng... Tài thật...
Bắt đầu một ngày mới. Đi học như bao ngày. Tôi chợt nhớ về em. Chị hình như chưa biết tôi yêu em. Tôi sẽ phải làm gì với chị và em? Tôi... Muốn có cả hai...
Cơn mưa buổi sáng rả rích mãi chẳng ngớt kéo dài tới tận buổi chiều. Tôi cứ nghĩ mãi rằng không biết nên bắt đầu với em ra sao. Tôi sẽ nói rằng tôi và em không hợp như bao mối tình khác hay tôi sẽ tiếp tục lừa dối em. Và tôi đang có ý định tiếp tục lừa điều ấy. Tôi về nhà nhiều hơn nhưng vẫn tranh thủ với em. Những cảm xúc trong tôi với em vẫn vậy và tôi không muốn dừng lại. Nhưng Cuộc đời thường không như mong đợi. Ai có số hưởng chứ không phải là tôi rồi... Đó lại là một chiều mưa. Tôi và chị vẫn bình thường. Chị đã hết dỗi. Vẫn xưng hô chị em. Hôm ấy tôi đưa em đi chơi vì em bị trùng lịch. Đưa em đi quán ăn nhẹ và hai đứa cùng đi xem phim. Trên đường đi em ôm sát tôi hát bài gì đó. Em hát không được hay nhưng tôi vẫn thích. Rồi em thủ thỉ rằng em yêu tôi nhiều lắm... Tôi bất ngờ thấy xấu hổ với niềm tin em đang dành cho mình... Tôi vẫn cười. Nhưng tôi không ngờ rằng tôi gặp chị. Tôi nhận ra rõ ràng cái vẻ mặt ấy của chị. Tôi nói với chị hôm nay tôi đi học. Nhưng thực tế là tôi đang đưa em đi chơi... Tôi lướt nhanh qua chị... Để tránh xa cái ánh mắt đầy trách móc ấy...
Đến rạp phim mà lòng tôi cứ nao nao. Không biết tôi nên giải thích với chị ra sao nữa. Em thì nhìn tôi ngạc nhiên
- Chồng sao thế?
- Có sao đâu. - tôi cười để che đi cái sự dối trá của chính bản thân mình...
- Chồng mệt à? - Em vẫn hỏi...
- không... Chồng không sao mà... Đi xem phim thôi. Tới giờ rồi...
Thế đấy. Em vẫn thế... Vẫn yêu và tin tưởng tôi thế đấy... Làm sao tôi có thể nói rằng tôi đã thay đổi rất nhiều... Rằng tôi yêu chính chị gái của mình và tôi muốn dừng lại... Tôi nợ em nhiều hơn một câu xin lỗi... Nhiều hơn một ân tình...
Hết phim tôi đèo em về. Vẫn dừng xe cách cửa nhà em một đoạn... Em hôn nhẹ vào má tôi rồi chạy vào nhà...
Trở về nhà. Ngôi nhà vẫn im lìm như chưa có ai về từ lúc tôi đi. Lấy cái điện thoại gọi cho chị. Thuê bao... Tôi không biết nên làm gì nữa. Không biết đi tìm chị ở đâu. Chỉ biết dắt xe vào nhà và chờ đợi... Đến đêm chị mới về trong tình trạng say rượu và phải để một chị khác đưa về. Tôi chạy ra đỡ chị thì chị chỉ thẳng tay vào mặt tôi và nói
- cút đi. Đồ dối trá. Biến đi. Tôi không cần. Đi ra - câu nói của chị làm tôi khựng lại... Chị bạn kia chắc chưa hiểu nên chỉ biết cười trừ. Tôi Sau một lúc đứng đó thì vẫn quyết tâm ra đỡ. Chị vẫn lẩm bẩm đẩy tôi ra nhưng sức chị thì không lại tôi rồi. Đưa chị lên phòng thì chị bạn kia cũng về luôn. Thầm cảm ơn rằng chị tôi có những người bạn tốt. Chứ nếu có ai đó lợi dụng chị lúc này thì tôi không biết phải làm sao nữa. Chị đã dần chìm vào giấc ngủ. Tôi lấy khăn mặt cùng chậu nước ấm ra lau mặt chân tay cho chị rồi cũng về phòng ngủ vì chị chẳng muốn thấy tôi đâu. Nhưng lúc tắt đèn để đóng cửa tôi bị va vào kệ sách của chị. Và trong lúc nhặt chúng lên thì tôi lại thấy cuốn sổ màu trắng. Một cuốn sổ rất đẹp. Nó tinh khiết như chính chị tôi vậy. Tôi bắt đầu tò mò về nó. Và như một lẽ thường tình là tôi sẽ đọc. Ra là nhật kí của chị....
Nhật ký, ngày tháng năm....
Hôm nay mình đã có thể khẳng định rằng mình thích nó. Đứa em trai của mình. Thật xấu hổ nhưng mình không dừng lại cái cảm xúc ấy. Thật khó chịu....
Điều này làm tôi bất ngờ... Chị Đã... thích tôi từ rất lâu rồi... Nhưng có điều còn làm tôi bất ngờ hơn. Tôi và chị cùng cha khác mẹ... Vậy mà tôi không biết... Hóa ra khi sinh được chị thì bà ấy cũng trút bỏ hơi thở cuối cùng... Hóa ra từng ấy năm chị chịu đựng thiệt thòi hơn tôi vì mẹ tôi không phải mẹ của chị... Tôi cứ đọc từng dòng một. Thấm... Tôi thấm dần cái cảm xúc của chị ngày ấy. Từng chút tủi thân mà chị không được nhận... Từng chút để hiểu ra cái tính cách hiền lành chịu đựng của chị... Tôi thương chị nhiều... Sao chị cứ giữ cái nỗi buồn ấy cho riêng bản thân mình chứ. Chị nói ra có phải tốt hơn không!!!!
Gấp quyển nhật kí của chị lại mà mắt tôi cay xè... Ngay lúc này tôi chỉ muốn nằm cạnh chị. Ôm cái thân hình nhỏ bé ấy lại để bù đắp lại tất cả những gì chị đã mất... Tôi sẽ dừng lại với em....
Tuổi 18... Ai nói rằng tôi bồng bột cũng được... Nhưng tôi yêu cô gái này...
Trở lại giường. Chị vẫn đang thở đều. Thò cánh tay qua cho chị gối. Kéo chị gần hơn. Nhưng rồi...
- ọe... - Chị nôn...
Tôi để chị nôn hết. Vỗ vỗ vào lưng... Chị chống tay ngồi dậy... Nôn xong và bắt đầu thấy sự xuất hiện của tôi chị đẩy tôi ra. Lườm...
- Biến đi. Đồ dối trá...
- .... - Tôi im lặng
- Đi về đi. Cút đi...
- ....
Chị bắt đầu khóc. Tôi cứ ngồi đấy nhìn chị. Chị khóc một lúc thì dịu lại. Tôi kéo chị lại gần...
- Xin lỗi... Nhưng để cõng sang phòng bên kia ngủ đã. Mai nói chuyện...
Chị vẫn cố gắng chống cự nhưng sức chị yếu lắm. Tôi cõng chị sang phòng tôi. Lau mặt, Để chị ngủ rồi quay lại dọn phòng chị... Lâu lắm rồi tôi mới phải dọn dẹp phòng... Tôi cứ mải mê những thứ phù du với cái lý do tuổi trẻ để bây giờ đã lỡ mất bao nhiêu thứ... Học hành chẳng ra gì... Gia đình thì chẳng đâu vào đâu... Đừng như tôi thời điểm ấy nhé!!!
Dọn dẹp xong xuôi tôi quay lại phòng mình xem chị ra sao rồi xuống ghế ngủ. Sáng tôi đặt báo thức nên dậy sớm. Chuẩn bị bữa sáng cho chị xong là lên con xe máy đi học. Và hôn này tôi sẽ kết thúc với em...
Tôi hẹn gặp em vào buổi chiều. Qua cô bạn của em. Vẫn như mọi lần. Em vẫn xinh trong bộ đồng phục. Vẫn cười tươi như thấy tôi... Bất chợt tôi thấy buồn... Tôi không biết bắt đầu từ đâu cả. Em ngồi xuống đối diện với tôi nhìn nhìn...
- Có chuyện gì gấp thế ạ...
- .... - Tôi im lặng nhìn em thật lâu. Để lấy thêm dũng khí... để chắc chắn rằng quyết định của mình là đúng...
- Mình chia tay đi...
Em ngạc nhiên nhìn tôi. Như không tin vào tai mình. Không tin cái người đã từng hứa hẹn với em đủ điều để rồi giờ lại là kẻ nói chia tay trước...
- Anh... Anh nói gì?
- Mình chia tay đi... - tôi nhắc lại...
Em im lặng....
- Em hiểu rồi... - nói xong em đứng dậy đi ra ngoài luôn...
Lúc ấy Tôi không hiểu sao em không hề trách tôi đến nửa lời. Không một tin nhắn hay một cuộc gọi rằng tôi là đồ tồi. Dối trá. Phản bội hay bất kì điều gì đó tương tự. Nhưng mãi đến sau này tôi mới biết rằng. Khi nỗi đau đã đi quá giới hạn thì con người thường im lặng...
Tôi trở về nhà với tâm trạng của một người gần như đã mất đi mục đích. Chị hình như đi đâu đó. Mở cửa phòng. Căn phòng màu xám vẫn vậy. Chẳng có chút gì thay đổi. Tôi nằm úp xuống giường chìm vào giấc ngủ. Còn chị nữa.... Nếu chị không chấp nhận lời xin lỗi của tôi thì sao?
- Thôi mặc kệ... Ngủ đã - tôi tự nhủ rồi khép mi mắt lại...

Continue........
 

lặng lẽ

Mem lão thành
Thành viên BQT
MOD
Công Thần VNanchoi
#42
Cả một thời thơ ấu mong được lớn...:rolleyes:
Đâu có biết lớn lên chỉ buồn thêm....;)

View attachment 645
:oops:
Có ai đã tự hỏi bản thân mình rằng... Mình là ai? Là gì? Hay Tại sao lại có thứ này thứ kia chưa?
Những câu hỏi tưởng chừng như lẽ tất nhiên của cuộc sống mà đôi khi tôi vẫn cứ tự hỏi đi hỏi lại chính mình...
Tôi là gì? Tại sao tôi lại tồn tại? Tại sao mỗi người lại có cuộc sống riêng?

Hmm...:cool:

Vậy đấy...
Tôi cứ miên man với những giấc mơ lạ lùng... Tôi thấy em đang nhìn tôi cười. Rồi sau đó tôi lại thấy em khóc. Tôi cố gắng với tay chạm vào em thì nhận ra đó là chị... Bỡ ngỡ... Chẳng biết điều gì đang xảy ra... Nhưng rồi cái đồng hồ chết tiệt kia lại reo lên vì hôm qua tôi quên tắt báo thức. Tỉnh dậy. Căn phòng vẫn tối om từ lúc tôi về. Với tay tắt tiếng chuông báo thức rồi ngáp một cái thật dài. Tôi vào nhà vệ sinh và bắt đầu một ngày mới... Như bao ngày... À không... Tôi quên hôm qua tôi và em đã chia tay... Tệ thật...

Ngày hôm nay trời lại mưa. Cơn mưa nặng hạt hơn lần trước. Mùa hè cũng sắp tới rồi còn gì... Ngồi trong lớp mà tâm hồn tôi không thể nào tập trung được. Những Kỉ niệm giữa tôi và em xoay quanh những câu hỏi. Rằng tôi đã làm đúng? Rằng em sẽ như nào khi không có tôi? Em sẽ yêu một người khác không? Yêu rồi có còn nhớ về tôi chứ? Mà quên... Nhớ làm gì một kẻ như tôi. Một kẻ thất hứa. Cứ thế... Tôi lại gục đầu xuống bàn... Kết thúc buổi học, tôi ra quán ăn. Chẳng muốn về nhà nữa. Ăn xong ra quán cafe ngồi nhìn cơn mưa rả rích qua khung cửa kính. 2h lại đi học thêm. Kể ra là tôi cũng chăm chỉ ra rồi đấy. Lại thêm một đống bài tập lúc ra về. Lại hí hoáy chép. Cơn mưa cũng đã tạnh. Nhưng tôi chưa muốn về nhà. Đành ngồi nét. Chơi được một lúc tôi lại muốn ra công viên ngồi. Đúng là người buồn cảnh có vui đâu bao giờ... Tựa lưng vào thành ghế. Tôi nhìn xung quanh. Mọi thứ vẫn vậy. Chỉ có tôi thay đổi thôi. Tôi đã sai khi chia tay với em không? Cười buồn rồi tôi cũng phải leo lên xe về nhà. Tối rồi....

Về tới nhà cũng là lúc chị về. Một cái gì đó bối rối. Tôi nhanh tay mở cửa, dắt xe và đi lên phòng. Khóa cửa. Nằm úp mặt xuống giường rồi đi ngủ.

Vài ngày sau đó tôi cũng vẫn vậy. Đôi lần thấy em. Em vẫn xinh... Vẫn cười... Nhưng tôi không thấy em như trước nữa. Có lẽ em sock lắm.
Một tuần trôi qua. Rồi tháng 4 lại tới. Tôi vẫn tránh mặt chị. Hôm ấy tôi vẫn về muộn. Lên phòng ngủ luôn. Đang vào giấc thì có tiếng chị gọi.
- Khoa... Khoa... Dậy ăn cơm đi...
- Chị ăn đi. Em không đói.

.....

Im lặng. Chắc chị xuống rồi. Tôi lại ngủ tiếp. Nửa đêm có tiếng gõ cửa ở đâu đó. Không có tiếng nói nhưng tiếng gõ cửa cứ đều đặn. Chả nhẽ là ma... Tôi bắt đầu thấy hoảng... Cứ nằm im nghe động tĩnh gì nữa... Bất chợt cái tiếng ấy to dần và ào ào... là tiếng vòi nước của phòng vệ sinh của tôi. Lấy hết lòng dũng cảm. Tôi Vùng dậy lao về phòng vệ sinh. Thì mới nhận ra trong đó bật đèn và một hình hài của con người. Tôi ngớ người... Gõ cửa...
- Chị hả?
- Ừm... Phòng tắm chị bị hỏng vòi hoa sen rồi. Chị mượn chút...
- vầng...

Tôi mới nhớ là chị vẫn cầm chìa khóa phòng tôi. Mà sao lại vào phòng tôi tắm trong khi tầng một vẫn còn hai phòng tắm bỏ trống... Chắc chị tại sợ bóng tối... Quay lại giường ngủ. Tôi nhắm mắt nhưng chẳng thể nào ngủ được vì đói. Định cho qua mà bụng biểu tình ghê quá lại phải dậy ăn. Ra đến cửa cũng đúng cái lúc chị đi ra. Người quấn mỗi cái khăn trắng. Tôi nhìn chị không chớp mắt. Chị toát ra cái vẻ quyến rũ đến lạ. Và như bao lần. Chẳng biết điều gì thôi thúc tôi tiến về phía chị. Chị nhận ra ý định của tôi khẽ lùi lại.. Tôi tiến tới nhanh hơn. Nắm lấy bờ vai vẫn còn hơi ấm của nước vì chị tôi toàn tắm nước nóng. Chị rùng mình. Mắt vẫn nhìn tôi. Tôi kéo chị lại ôm chặt thì thầm...
- một lúc thôi... Nhớ...

Chị chống chế một lúc rồi cũng im lặng để tôi ôm.
Được một chút. Tôi đẩy chị ra. Thở dài... Đi xuống bếp kiếm gì đó ăn. Ăn xong tôi lên phòng thì thấy chị đã đắp chăn ngủ ngon lành... Tôi nhanh tay tắt điện. Tiến lại gần giường. Cái ánh sáng đèn ngủ soi rõ khuôn mặt chị. Và nếu có một từ để tả về nó thì tôi sẽ dùng từ ''thiên thần''

Chị đẹp theo cái vẻ hiền hoà. Mái tóc dài mượt mà càng làm tôn thêm làn da trắng hồng ấy... Tôi càng nhìn chị thì lại càng chìm đắm vào trong vẻ đẹp đó... Thật hoàn hảo. Tôi bất chợt nghĩ về bản thân mình. Tôi thật tồi tệ... Tôi nên tránh xa chị thôi. Đi nhanh ra khỏi phòng và leo lên mái thượng. Tựa lưng vào tường và lấy bao nhiêu ra hút. Tôi mỉm cười nhưng nước mắt chảy... Tôi bây giờ chỉ mong sao chị được hạnh phúc... Có lẽ tôi nên đi đâu đó vài ngày để mọi thứ quay trở lại vạch xuất phát... Để tôi không làm những người xung quanh phải buồn nữa... Quyết định vậy thôi...

Xuống phòng lấy cái balo du lịch đã bám bụi. Tôi nhét nhanh mấy bộ quần áo vào. Viết mấy dòng chữ rồi để đầu giường cạnh chị rồi xuống nhà lấy con xe quen thuộc đi ra ngoài...


Nơi tôi đến cách nhà gần trăm cây. Chỗ này là của thằng anh trước từng làm cho ông bố tôi. Vì nhiều lý do nên lão xin nghỉ mà quan trọng nhất theo lão từng chia sẻ với tôi là vì cô ấy - vợ hiện tại của hắn... Lúc ấy tôi chỉ gật gù nghe lão nói thôi. Đến nơi tôi gọi cho lão ra đón. Nhìn thấy tôi lão mặt nhăn như khỉ...
- lại đi bụi à cu?
- Ờm. Ông Cho tôi ở nhờ mấy hôm đi...

Thật ra tôi cũng đi bụi thế này mấy lần rồi. Lần nào cũng là lão đi tìm về. Có lần gần sang tàu thì lão lôi cổ về. Cũng may là lão tìm thấy chứ không khéo tôi bị mổ lấy nội tạng lâu rồi... Vào nhà thì không thấy vợ lão
- Năm rồi anh nhể? Chị đâu rồi? - tôi mở lời
- Ờ... Về ngoại rồi? - lão ngáp một cái rồi nhăn mặt trả lời...
- Thế lại phải dùng giấy ăn à?
- Đ m. Im ngay. Kinh vl

Quên không kể. Lão này ''bị... Sợ... nòng nọc''. Tại ngày xưa lão kể ở trọ cùng thanh niên cuồng dâm nên cứ thi thoảng xem phim của nhật là phòng lại nồng nàn mùi ấy. Tưởng như lão sẽ quen thì càng ngày lão càng... sợ. Theo lão tả nó như thế này...
- mùi ngai ngái. Ngửi kinh vkl. Đã thế có bãi còn nhầy nhụa. Chưa kịp lau. Đúng hôm nó nấu canh rau mùng tơi... Làm tao đéo ăn được cơm... Đm...

Tới giờ vẫn vậy. Khổ thân... Ngồi nghe lão kể mà tôi cứ nghiêng ngả. Đau hết cả bụng... Tới tận bây giờ nghĩ lại vẫn buồn cười...

Trở lại lúc ấy. Lão lè nhè chỉ cho tôi cái phòng xong đi ngủ luôn. Tôi thì sau khi lái xe gần hai tiếng thì cũng oải nên cũng đi ngủ luôn. Sáng hôm sau dậy không thấy lão đâu. Chắc lại đi làm rồi. Trưa lão về mua thịt quay các thứ. Không quên chai lít rưỡi trắng trắng... Vậy là lại khề khà.
- Anh làm gì rồi?
- linh tinh. Làm thuê...
- việc ổn không anh? Cho em ké mấy hôm...
- cũng được. Mai đi bốc hàng sớm...
- hàng gì?
- à. Cá biển...
- Chị đẻ chưa anh?
- sắp rồi. Cày cuốc gom góp bục mặt đây này... Hôm trước đi khám. Bác sĩ bảo con trai... Mừng vl. Haha
....
tôi im lặng nghe lão kể. Đầy tự hào...

Vòng xoáy cơm áo gạo tiền đấy... Trong khi tôi chỉ có ăn chơi ngủ nghỉ và đi học cũng chẳng xong... Uống được tí thì lão bảo nghỉ ngơi chiều còn đi làm tiếp... Tôi thu dọn rồi cũng im lặng lên phòng ngủ. Tối lấy đồ trong tủ lạnh làm vài món.

Sáng sớm hôm sau lão gọi tôi dậy theo đúng kế hoạch. Mắt nhắm mắt mở đi theo lão. Vòng vòng trong chợ cả nửa tiếng mới thấy xe hàng về. Bắt đầu công việc với những thùng xốp đá và những con cá to có nhỏ có. Cảm giác lần đầu làm việc nặng quả thật không vui chút nào. mà lão cứ băng băng đi trong khi tôi sắp muốn đứt hơi đuổi theo tiến độ công việc. 5h sáng thì cũng hết. Vai đau nhừ. Mắt như ríu lại. Lúc ấy chỗ đấy mà có gió mát thì đảm bảo tôi sẽ có một giấc ngủ đã đời. Về ngồi sau xe lão mà cứ gật gù làm lão cứ thi thoảng phải gọi vì sợ tôi ngủ gật ngã. Đến nhà lão là tôi lăn ra phòng khách ngủ luôn. Vẫn biết là làm mãi cũng quen. Nhưng phải nói là lão cày cuốc ác thật... Trưa dậy thì thấy lão lúi húi dưới bếp.
- tỉnh rồi hả? Ha ha - lão cười sướng
- mệt vkl..
- ăn thua gì? Làm mãi sẽ quen... Bao giờ mày có vợ có con mày khác hiểu...

....

Tôi thấy rõ niềm vui trong mắt lão khi nói câu nói ấy. Tôi đã bỏ quên nhiều điều vậy sao?:rolleyes:

 

lặng lẽ

Mem lão thành
Thành viên BQT
MOD
Công Thần VNanchoi
#44
View attachment 648 >:oops:<

Ngay tối hôm đó tôi lại được dịp đi làm theo chỉ dẫn của lão. Lão dẫn tôi di ăn sớm để chuẩn bị cho công việc. Có vẻ như nhàn hơn khi tôi chỉ có việc ngồi trông xe và dắt xe cho một bar. Tôi chợt bật cười. Không biết có ai như tôi không. Chơi bời phá phách là vậy nhưng chả thích bar sàn.

Lại có dịp ngắm nhìn dòng người qua lại. Những gia đình nhỏ, những cặp đôi... Nhìn có vẻ chẳng liên quan gì tới nhau nhưng trong mắt tôi lúc ấy Họ đều hạnh phúc.... Cái điều mà đứa trẻ nào có bố mẹ ly hôn đều mong muốn.... :(

Như tôi bây giờ chỉ đơn giản là một buổi tối cả gia đình cùng nhau đi dạo phố. :)Tôi không ép họ phải gồng mình lên trong sự áp lực hay họ phải từ bỏ gia đình mới. Đơn giản là không còn tình cảm với nhau thì nên dừng lại. Nhưng hãy để ý tới những đứa trẻ. Dù gì thì tôi và chị vẫn là con của họ... Tôi đã lớn nhưng những đứa trẻ khác... Chúng nhỏ tuổi hơn tôi thì sao? Bật cười vì suy nghĩ đã đi quá xa tôi lại phải tiếp tục công việc... Dắt xe và trông xe...

Mà thực ra thì tôi làm cùng với một thanh niên nữa cơ. Nhưng Nhìn cái vẻ mặt hình sự làm tôi không dám hỏi. Đến hết cả buổi chán chê mà hắn chỉ có dắt xe và cắn móng tay....:D

Gần đến 12 h lão qua đón tôi. Khuôn mặt dù đã lau nhưng những giọt mồ hôi vẫn ướt nhẹ. Lão nhìn tôi cười toe toét...:p

- lắm gái xinh không?:p

- ha ha. Xinh vê lù anh ạ... - tôi bật cườio_O

- .....
- .....
Tôi và lão lại về nhà. Tôi biết lão đang gom góp tiền nên không muốn mời lão đi làm vài chén. Vừa mất việc lại mất công lão tranh trả tiền....
- Thế bao giờ định về? - trên đường về lão ngoái lại hỏi

- mấy hôm nữa...

- cãi nhau với ông già à?

- không. Có gặp đâu mà cãi?

- tưởng... Thế thì trăm phần trăm là do đàn bà rồi... - lão ré cười sung sướng làm tôi cũng phải bật cười

- cờ cờ

- lại cãi...:eek:

Chành chọe mãi thì cũng về đến nhà. Lão nói đi ngủ sớm mai đi bốc hàng sớm làm tôi sợ xanh mắt mèo. Đôi vai tôi vẫn còn chưa hết đau...

- chịu. Vai tôi vẫn còn đau lắm... - tôi nhăn mặt

- đệt. Thằng yếu đuối này. Cứ thử đi. Khác tự hết.

- hết làm sao được. Vẫn đau nhừ này....

- tao làm mãi rồi sao mày cứ cãi thế?

Và cái ngu của tôi là nghe theo lời lão. Không những không hết đau mà cả hai bắp chân tôi như muốn cứng lại luôn. Tôi có thể cảm nhận rõ ràng những thớ cơ nhức buốt mỗi khi di chuyển. Thế là hôm đó tôi chỉ ngủ và ngủ. Cay lão lắm nhưng chả làm được gì... Tối về lão nhe nhởn trước mặt mà chân đau không dồn để mà đạp một phát cho bõ tức. À tôi cũng quên không hỏi sao vợ lão về ngoại lâu vậy...

- vợ về ngoại lâu thế? Định đẻ xong mới về à?

- chắc thế.. - lão biết tôi cay nên cứ tưng tửng...

- Đệt....
- tôi càu nhàu xong ra ngồi xem tivi. Giờ mới để ý kĩ căn nhà của lão... Căn nhà cấp bốn nhỏ gọn. Nếu nói là đẹp thì không đúng nhưng nó có vẻ ấm áp. Đồ đạc luôn được xếp gọn gàng. Sau này tôi mới biết tất cả là do lão một tay dọn dẹp từ lúc vợ có thai... Người đàn ông của năm đây chứ đâu nữa.... Cái tivi 32 inch vẫn còn mới... Mà để ý kĩ thì còn một căn phòng nhỏ nữa. Lúc nào cũng đóng cửa. Chỉ thi thoảng thấy lão đi làm về. Mở ra chút ngắm nghía rồi lại đóng lại... Đang lơ mơ thì có tiếng lão gọi ăn cơm...

- nhà có cái phòng nhỏ nhỏ là phòng gì đấy anh?

- phòng con tao đấy. Đ m cấm nghịch...

- đéo ai thèm động mà đã dồ ga lên...

- tao cứ nói trước. Một gấp mười... - lão nhìn tôi hằm hè...

Tôi nghĩ cũng buồn cười. Lão ngày xưa có ngán ngẩm gì ai đâu mà giờ thay đổi ghê quá. Lo lắng cho vợ con từng tí một. Tôi nhớ cái hồi lão còn làm với bố tôi. Lão nhìn phong trần lắm. Áo lúc nào cũng một áo ba lỗ mỏng một áo sơ mi không cài cúc. Đi đâu mà bị sao là tôi cứ nhè mặt lão ra gọi. Có gì là lão lo hết. Kể ra lão này được cái sống tình cảm. Ngày trước cũng thích chị tôi...

Tôi lại nhớ về chị... Mấy ngày nay tắt máy. Không biết chị có lo lắng gì không? Chị có nhớ tôi không nhỉ?

Mà quên... Tôi phải tránh xa chị thôi...:cool:

- Ăn đi. Tối đi trông xe tiếp.... - đang nghĩ thì tiếng của lão làm tôi giật mình

- sặc. Đang đau chân này... - tôi nhăn nhó

- kém. Thế mà đã kêu rồi. Chậc Chậc - lão khinh khinh nhìn tôi tặc lưỡi mấy cái...

- Im. Thích thì nhích... - động vào máu anh hùng rơm rồi nhé...

- Ờ... - lão nhìn tôi cười khoái...

Vẫn là trông xe chỗ cũ. Hôm nay có vẻ thanh niên kia đã biết nói. Cũng bâng quơ vài câu. Đêm xuống. Khi bar đã tàn khách cũng là lúc lão tới.

- về thôi... - lão nhìn tôi vẫy vậy ở bên kia đường...

Leo lên xe lão chở tôi đến một quán vỉa hè....
- Ăn gì gọi đi... Đồ nướng đủ cả... - lão nhìn tôi

- sao cũng được. Anh gọi đi...

Vậy là lại chén chú chén anh. Lão nói với tôi nhiều lắm. Lão kể về cái ngày đầu tiên gặp vợ lão. Kể về kế hoạch của lão cùng vợ sẽ chào đón đứa con đầu lòng ra sao.... Một chút chạnh lòng. Tôi đã làm được những gì nhỉ? Trong khi điều kiện của tôi hơn hẳn lão?
Đang gật gù thì lão giơ cái chén lên rót rượu vào...

- về nhà đi. Về còn đi học. Kiếm xong cái bằng tốt nghiệp. không giống tao bỏ học từ cấp hai giờ xin việc khó lắm. Nhà mày có điều kiện. Bảo ông già xin cho vào trong ngành cho sướng. Tội đéo gì cứ phải đi qua đi lại cho mệt ra. Ngu lắm.

Lão nói cũng đúng. Tôi là cái thằng cố chấp. Lúc nào tôi cũng lấy cái lý do rằng tôi không có sự yêu thương của mẹ. Rằng tôi thiếu đi sự dạy dỗ. Rằng tuổi trẻ... Để rồi tôi tự cho phép mình cái quyền phá phách. Chẳng biết nghĩ đến tương lai là gì. Gì cũng để bố mẹ giải quyết hộ. Tôi nhớ cái hồi trẻ trâu kéo đàn kéo đống đi đánh nhau làm cho con nhà họ nhập viện. Không đánh được thì mặt đỏ như gang. Đánh được rồi thì mặt vàng như nghệ. Sợ quá trốn mất tăm. Cuối cùng đợi ông bố tôi lo xong mới dám về....

- lớn rồi. Cái gì đã không làm thì thôi. Không làm được thì bỏ. Nhưng đã làm thì phải làm tới cùng. Đừng có kiểu nửa vời xong lại bỏ. Đàn ông đàn ang đéo gì. Mất mặt vl....

Câu nói này của lão làm tôi thấy thấm. Đã bao lần tôi từ bỏ cái này để lấy cái kia. Nhưng chưa được bao lâu thì tôi lại bỏ đi tiếp. Cuộc sống của tôi cứ xoay vòng như vậy. Đôi khi tôi thấy bất lực với chính bản thân mình. Tôi không có động lực mạnh mẽ nên dễ dàng mất phương hướng chăng? Không phải... Mà đã từ rất lâu rồi... Tôi chưa cho mình một động lực hay hay mục đích gì nên ngày qua ngày tôi cứ vòng vòng với sự đánh đổi ấy....

- ông già mày giờ vẫn còn có thế. Mấy năm nữa tàn thì mày tính sao? tự mình lo cho bản mình đi. Cắm đầu vào mấy cái linh tinh làm gì? Mất thời gian. Như tao này. Ngày xưa thích đi học vl mà nhà nghèo nên phải nghỉ đi làm. Nghĩ lại giờ vẫn tiếc. Chưa kể việc sau này vợ con vào rồi thì điều bắt buộc là phải có tiền. Đéo có tiền thì lấy cc gì để mà ăn....

Lão ngà ngà nên nói nhiều lắm. Nhìn thì có vẻ là lão say nói nhảm. Nhưng với tôi lúc ấy thì một từ thấm thía là không đủ diễn tả. Không phải là tôi không biết về những điều ấy. Mà tôi đã bỏ quên quá lâu rồi.... Kết thúc chai thứ tư thì tôi và lão đứng dậy. Lão tranh trả mà nhất quyết tôi không cho. Về tới nhà lão tôi lấy bao thuốc lá ra ngoài hút... Những cơn gió nhè nhẹ của một buổi trời đêm tháng tư làm tôi nhận ra nhiều điều.... Và có lẽ.... Tôi đã có mục đích cho bản thân mình....:(:oops:

 

lặng lẽ

Mem lão thành
Thành viên BQT
MOD
Công Thần VNanchoi
#45
Có người nói vs tôi rằng " CUỘC SỐNG KHÔNG AI CHỜ ĐỢI AI CẢ " nhưng cá nhân tôi nghĩ cũng hẳn là đúng. Có nhiều người si tình, họ không nói ra ,nhưng thâm tâm họ vẫn luôn đợi chờ một câu nói từ phía còn lại ...:rolleyes:
View attachment 649 >:oops:<
Tôi vẫn đang hút cố nốt điếu thuốc. Làn khói trắng cùng với men rượu làm cơn buồn ngủ lên đến đỉnh điểm. Ném điếu thuốc xuống đất. Lấy chân di di. Tôi đóng cửa lên phòng ngủ. Dự định thì đã có nhưng tôi cần phải có một kế hoạch rõ ràng. Đặt cái lưng xuống giường mới thấy cơ thể nhẹ nhàng đi bao nhiêu. Cái vai và bắp chân vẫn còn đau. Tôi bật cười khi nghĩ về những gì lão đã cho tôi thấy về cuộc sống. Chứ tiền lúc nào cũng rủng rỉnh thì biết bao giờ mới hiểu :rolleyes:Cơn buồn ngủ kéo đến mi mắt là lúc tôi vào giấc. Không gian tĩnh lặng đến ngạc nhiên. Lần này không mờ ảo nữa. Tôi đã nhìn rõ ràng một cái bóng nào đó. Quen thuộc với mái tóc dài trong gió. Có lẽ đó là cái hình mẫu mà tôi vẫn đặt ra để so sánh với những người con gái đi qua cuộc đời tôi !!


Tôi bước tới gần hơn. Những bước chân nặng nề. Càng gần cái bóng ấy thì lại càng nặng hơn. Nhưng tôi vẫn muốn biết đó là ai. Có phải người mà tôi vẫn mong đợi....Bất chợt tiếng hò hét ở đâu đó vang lên làm tôi trở lại với thực tại... Hóa ra là mơ...Giấc mơ mà tôi gặp đi gặp lại bao nhiêu lần. Từ lúc nó mờ ảo đến tận bây giờ khi đã nhìn thấy cái bóng ấy... Một điềm báo gì sao?:rolleyes:
MÀ THÔI !!
Mặc kệ. Ra khỏi phòng thì mới thấy nhà lão hôm nay sao mà đông thế. :confused:Chào hỏi xong xuôi tôi mới biết vợ lão sắp..........SINH @@


Khỏi phải nói. Lão lo đến nỗi cuống hết cả lên. Chân nọ chân kia loắng ngoắng. Cứ tí tí là lại hỏi cần mang những gì. Mặt nhăn như khỉ. Nhưng tôi biết lão cũng vui lắm. Bao nhiêu ngày cày cuốc đêm hôm chỉ chờ thiên thần bé nhỏ ấy ra đời có một cuộc sống vô tư. Tôi lúc ấy chợt nhận ra cuộc sống vẫn còn quá nhiều điều để mong đợi. Không cần phải là tỉ phú. Không cần nhà lầu xe hơi. Cũng không cần là Hotboy Hotgirl gì cả. Chỉ đơn giản là mỗi khi đi làm về. Cả nhà vui vẻ cùng nhau ăn bữa cơm. Trò chuyện cùng nhau. Nghe những đứa trẻ kể những chuyện mà nó đã nhìn thấy. Để rồi nói cho nó hiểu những điều đúng sai....
Trên đường đi lên viện. Lão phi như máy bay. Đồ thì bắt tôi vác một đống. Mặc kệ tôi cứ oai oái đằng sau
- DM anh. Đi chậm thôi....
- Im... Tao đang lo...
- Đệt
Đấy.....
Cái lý do chính đáng của lão làm tôi xanh mặt... Mãi tới lúc đến viện tôi mới biết là mình còn sống. Hãi thật...:eek:


Vào trong viện lão lại càng cuống hơn. Vợ lão nghe chừng sinh khó. Tôi thấy lão vậy cũng lo theo. Lão ở ngoài cửa cứ cắm mặt vào khe của kính bé tí nhìn vào trong. Biết là không nhìn thấy gì đâu nhưng vẫn cố.....Một tiếng sau...
Bác sĩ đi ra lắc lắc cái đầu làm ai cũng xanh mặt. :confused:Nhưng lúc bỏ cái khẩu trang để thông báo tin mừng thì ai cũng vui.
--- Chúc mừng. Bé trai khỏe mạnh. Mẹ tròn con vuông...:D
View attachment 650
Lão thì như phát điên lao luôn vào trong. :eek:Đón trên tay đứa trẻ vẫn còn ướt đẫm máu và nước ối lão bật cười. :pĐan xen với nụ cười ấy là dòng nước mắt hạnh phúc. Những giọt nước mắt rơi nhẹ xuống bộ quần áo xanh lá đặc trưng của khoa sản hòa lẫn cùng máu từ cơ thể đứa trẻ. Lão ôm đứa bé lại gần vợ mình... Cười nhẹ...
- Em vất vả quá rồi... Cảm ơn vợ...:p


Nhìn cái cảnh này mà tôi không kìm được nước mắt. Sống mũi cay xè....
Hạnh phúc đơn giản là thế mà đã bao lâu rồi tôi không nhớ ra nữa...:mad:<


Trở về căn nhà của lão. Tôi đút vào trong phong bì một ít tiền mừng rồi để lại mấy dòng cảm ơn cho lão. Tôi phải về thôi. Tránh lão giữ lại. Mặc dù cũng tiếc vì không thể ngắm nhìn đứa trẻ lâu hơn. Nhưng với tôi như vậy là đủ rồi. Tôi cũng mong muốn cuộc sống như lão. Vất vả cũng được. Khổ sở cũng được. Miễn sao đứa trẻ con tôi và gia đình tôi sau này sẽ hạnh phúc như vậy là tôi vui rồi....:D


Sắp xếp đồ vào cái balo. Tôi bật điện thoại. Có thông báo cuộc gọi nhỡ của chị. Của nó và cả của bố tôi. Cũng vui vì được quan tâm... Và vậy là một người, một xe, một balo quay trở lại cuộc sống nhộn nhịp. Tính ra cũng năm sáu ngày rồi đấy. Không biết đã có gì thay đổi lúc tôi đi chưa? Nhưng tôi cảm thấy tâm hồn đã nhẹ nhàng hơn để đón nhận những sóng gió sẽ đến...


Dừng xe trước cổng khi trời bắt đầu tối. Căn nhà tôi vẫn vậy. Ánh sáng đèn neon từ phòng khách cho tôi biết có người ở trong nhà. Lấy chìa khóa mở cổng tôi dắt xe vào. Trong nhà là bố tôi đang ngồi xem tivi. Vẫn cái tư thế chẳng giống ai. Lúc thì chân vắt lên. Lúc thì khoanh cả chân lên ghế...
Thấy tôi ông từ ngạc nhiên chuyển sang tức giận...
- mày đi đâu?:mad:
- Con đi chơi thôi.:cool:
- mày đi được thì đi luôn đi về làm cái gì? Nuôi mày phí cơm phí gạo:mad::oops:


:cool:____:cool:

Vậy đấy. Tôi và ông chưa bao giờ hợp nhau cả. Và lại tôi cũng phá phách nhiều nên với ông Tôi như là cái gai trong mắt mà ông không gắp ra được....mọi lần thì tôi cũng bỏ đi tiếp rồi. Nhưng sau khi gặp được lão. Và trải qua những điều ấy. Tôi... Có lẽ tôi đã trưởng thành hơn thì phải...
- Con xin lỗi. Không có lần nữa đâu...


:confused:___:confused:


Tôi nhận ra sự ngạc nhiên cao độ của ông. Đứa con ngày nào làm ông mệt mỏi, mỗi lần gặp nhau là một lần cãi cọ. Vậy mà giờ lại cúi đầu ngoan ngoãn nhận lỗi. Ông im lặng nhìn tôi. Có lẽ từ lâu lắm rồi... Tôi mới lễ phép như vậy...
- Ừm... Mày lên phòng đi... Mà Ăn gì chưa?
- Con chưa... Tí ăn...
- Ừ...:confused:


Đi lên phòng. Tôi cũng tự hỏi bản thân. Rằng ngày mà tôi ra đời. Ông có khóc như vậy không nhỉ? Chắc là có.... Ông bố nào chẳng vậy...
Giờ mới để ý chị đi đâu chưa về thì phải. Phòng đóng kín cửa. Nhưng tôi phải tắm rồi đi ăn đã. Đói quá...
Tắm xong. Tôi Lấy điện thoại gọi cho nó
- alo - vẫn là cái giọng lèo nhèo ấy
- gọi tao gì đấy?
- mày đi bụi chán rồi à?
- chán cc. Tao đi chơi xa mới về.. - tôi bật cười
- ngụy biện...
- kệ mẹ tao....
- chả kệ mẹ mày... - nó vẫn ăn thua với tôi
- Thế làm sao?
- Thấy chị mày hỏi nên tao gọi thôi. Về thì được rồi. Thế nhá. Tao đang bận...
- Ờ...


Nó nói đang bận mà tôi đã nghe thấy tiếng cô ny của nó vọng tới... Chắc bị quản ác lắm....
Mặc xong cái áo tôi xuống nhà tìm đồ ăn. Đúng lúc chị về... Hai ánh mắt nhìn nhau... Tôi nhận ra trong ấy có gì đó ngạc nhiên...
- Ơ... Về rồi hả? Đồ ăn trong tủ lạnh ấy...


Chị nói xong đi thẳng lên phòng. Lạ thật. Chắc chị cũng muốn tránh mặt tôi.... Có gì đó hụt hẫng...
Quay vào mở tủ lấy đồ ăn. Tôi bắt đầu suy nghĩ lại. Kế hoạch của tôi là sẽ làm lành với chị. Nhưng có lẽ cứ để chị ghét tôi thì hơn. Dù gì thì chị cũng là chị gái tôi... Tôi có suy nghĩ nghịch lý quá rồi....
Ăn xong đi ngủ. Lái xe hai tiếng đồng hồ nên giờ cơ thể bắt đầu lên tiếng. Lên phòng cái tôi nằm ụp xuống giường ngủ luôn....


Sáng hôm sau dậy. Như mọi lần trước, chuẩn bị đi học. Lên tới lớp ai cũng nhìn như sinh vật lạ. Tôi nghỉ cả tuần giời mà. Nhỏ cũng nhìn tôi. Lâu rồi tôi mới để ý lại nhỏ. Có vẻ xinh hơn. Thấy tôi nhìn thì nhỏ khẽ ngại nhìn đi hướng khác. Tôi cười nhạt.Chắc lại bị thằng kia đá rồi...:cool:


Bắt đầu vào học. Tôi bị gọi lên phòng hiệu trưởng. Toàn những câu nói quen thuộc. Cuối cùng là cái bản cam kết to đùng lấy lệ.... Không phải nói điêu chứ ngày xưa tôi viết thường xuyên. Đến cái mức hiệu trưởng chán quá bắt mang vở xé ra tự viết chứ không phải mẫu giấy a4 nữa...
Vậy là xong thủ tục bắt buộc. Lại đi học, đi học thêm. Chị bây giờ đi làm về muộn hơn. Hình như muốn tránh mặt tôi.... Ông bố Sau mấy hôm ở nhà cũng đã đi...
Tuần nữa lại trôi qua gọn gàng....:p

:oops:

 

lặng lẽ

Mem lão thành
Thành viên BQT
MOD
Công Thần VNanchoi
#48
Tuần nữa lại trôi qua gọn gàng....
:rolleyes:
Bây giờ đang là giữa tháng tư. Cái nắng ở nơi tôi sống không được mệnh danh là gắt như Lào Cai nhưng nó thừa sức làm tôi muốn chửi thề. Đi học về giữa trưa mà cứ như tôi đang lội giữa dòng cát của sa mạc sahara vậy. Cũng may là tôi đi xe máy. Chứ mà đi xe đạp chắc chắn tôi sẽ phi vào quán nước gần nhất để làm một ngụm nước đá. (Vì năm ấy xe đạp điện vẫn chưa phổ biến như giờ)
Vừa đi vừa vít ga mà sao thấy con đường về nhà hôm nay sao dài thế!!!

Nhưng rồi tôi thấy bóng dáng ai đó quen quen:oops:.... Là em..:confused:. Lâu rồi tôi mới gặp lại em. Hình như xe em bị hỏng. Đúng đoạn đường vắng nên phải dắt bộ. Trong Tôi bây giờ có hai suy nghĩ
Một là tôi sẽ đi qua như chưa từng quen...:rolleyes:
Hai là tôi sẽ dừng lại giúp em...:cool:
Thật khó khi đứng giữa những lựa chọn cân bằng. Cuối cùng tôi quyết định dừng lại. Đi lại gần chỗ em. Tôi hỏi
- Xe hỏng à?
:confused:
Em nhìn tôi thoáng ngạc nhiên rồi trở lại bình thường. Im lặng...
Tôi thì chẳng biết phải làm thế nào để giúp em nữa. Em cứ im lặng vậy thì tôi nên làm gì đây?:(

Vậy là một đứa dắt xe đi trước. Một đứa lẽo đẽo theo sau. Được một lúc, khi cái sức kiên nhẫn của tôi đến giới hạn. Tôi dừng xe lại. Chặn đầu xe em.
- Để im xem nào....
- không cần - tiếng em lạnh lùng làm tôi cảm thấy bao nhiêu sự tự tin và bực dọc trong buổi trưa ấy như đi đâu hết. Ngỡ ngàng.:confused:

Em lại dắt xe đi tiếp. Tôi lại đi sau. Được một đoạn nữa thì có một thanh niên đi xe máy đến chỗ em. Không phải anh trai em. Và cái giọng điệu ân cần làm tôi nhận ra... Có lẽ là một người khác... Một người yêu em nhiều hơn tôi... Một người tốt hơn tôi..
- Anh xin lỗi. Tại tắc đường nên anh không đến kịp... - tiếng thanh niên ấy
- Ừm. Không sao đâu - Em cười nhẹ rồi trả lời thanh niên ấy

Rồi cái sắc mặt thanh niên ấy dần dần thay đổi khi thấy cái đuôi ở sau em... Là tôi...
- đây là ai vậy? - thanh niên ấy hỏi em sau khi nhìn tôi với ánh mắt khó chịu
- đừng quan tâm đến anh ta - câu nói của em làm tôi đứng hình. Một cái gì đó tự ái trong tôi. Cho dù tôi đã có lỗi khi bỏ em... Thì những từ ngữ ấy... Ngay lúc này cũng trở thành những mũi giáo găm thẳng vào lồng ngực. Tôi cảm thấy ngột ngạt. Chẳng vì cái thời tiết nắng to hôm nay. Mà ngột ngạt trong hoàn cảnh này... Trong hoàn cảnh em đã có người mới... Một người hoàn toàn lo lắng cho em từng chút một. Chẳng ngại cái nắng trưa xấp xỉ 40 độ đi đón em.

Sau câu nói ấy. Thanh niên nhìn tôi nghĩ ngợi gì đó rồi đưa em cái xe máy. Còn anh ta dắt chiếc xe đạp điện của em. Tôi thì vẫn đứng ở đấy. Giữa cái nắng trưa. Tôi thấy lạc lõng. Hai cái bóng đi khuất tôi mới nổ máy đi về. Trong đầu tôi bắt đầu có những suy nghĩ. Nếu tôi không chia tay với em... Có lẽ người đang đón em bây giờ là tôi... Có lẽ em sẽ cười tươi và dành cho tôi một nụ hôn nồng nàn với lời cảm ơn e thẹn như em đã từng... Buồn lắm... Cái cảm giác thứ đã từng thuộc về mình giờ không thuộc về người khác. Ai nói rằng không buồn thì tôi cũng mặc kệ. Nhưng tôi thấy đau... Đau lắm...

Về đến nhà, tôi chẳng còn tâm trạng để làm gì cả. Một giấc ngủ có lẽ là tốt nhất vào thời điểm này. Tôi dần dần chìm vào giấc mơ. Đó là cái ngày tôi quen em. Em ngây ngô đến lạ. Những câu chuyện đùa của tôi và em vẫn còn văng vẳng. Hay đó là những ước muốn, dự định mà em vẫn hay thủ thỉ cùng tôi. Chúng tôi sẽ đỗ đại học. Em sẽ đàng hoàng công khai yêu tôi. Kỉ niệm đẹp....

Tỉnh dậy khi trời nhá nhem tối. Tôi cứ nghĩ ngợi về giấc mơ ấy... Tiếc nuối cả trong mơ lẫn thực tại. Đáng lẽ người đó phải là tôi chứ... Xuống nhà thì nghe thấy tiếng cười khúc khích. Đến nơi mới biết bạn của chị. Chào hỏi xong xuôi tôi vào bếp làm thức ăn. Ăn xong tôi lại lên xe lượn lờ với những suy nghĩ. Có lẽ lúc này đây tôi mới cảm thấy buồn thật sự. Nỗi buồn lớn hơn lúc tôi nói với em rằng ''Chúng ta nên dừng lại''. Khung đường quen thuộc ẩn hiện sau những ngã rẽ. Tôi tự hỏi chính bản thân mình liệu rằng con người có những ngã rẽ cho riêng mình hay đó chỉ là một con đường đã được định sẵn....
:oops:
Dừng xe ở quán cafe. Như mọi lần. Một đen đá. Một góc. Tôi lại lặng lẽ ngắm dòng xe qua lại. Nhiều quá. Nhiều hơn một nỗi buồn. Nhiều hơn một câu chuyện. Thế rồi tôi nhìn thấy em. Em xinh xắn trong bộ đồ mới. Quần đùi và áo pull. Và bên cạnh em vẫn là thanh niên ấy. Tôi tự đầu vào thành ghế. Nhấp một ngụm cafe. Cái vị đắng dần tràn vào cuống họng. Tôi vội vàng châm điếu thuốc và làm một hơi thật dài. Tôi thích cảm giác này. Nó không hẳn là phê pha làn khói thuốc. Đó là cái vị đắng khó hòa lẫn.- cuộc sống mà... - tôi nghĩ rồi tự bật cười

Rồi tuần mới lại đến. Có vẻ như tôi đã học hành tiến bộ hơn. Không còn ngu như trước nữa. Và vì nếu không vùi đầu vào công việc gì đó. Tôi sẽ nhớ em đến phát điên mất. Về phần Chị. Chị vẫn tạo khoảng cách giữa hai đứa. Nhiều lần nhìn thấy chị. Tôi muốn nói gì đó thì đúng lúc chị lại quay đi. Nên là thôi. Cứ để cho chị cảm thấy thoải mái.
Ngày mới lại đến. Như mọi ngày. Xỏ xong đôi giầy cũng là lúc tôi bắt đầu ra khỏi nhà.

Hôm nay là thứ ba rồi. Tâm trạng của tôi hôm nay có vẻ đã tốt hơn. Không còn nghĩ nhiều về em nữa. Hay nói cách khác là tôi đã chấp nhận việc mất em hoàn toàn... mặc dù... em... đã không còn là của tôi từ cái ngày tôi đặt dấu chấm hết cho mọi thứ.
Lại đến trường. Lại đi học. Lại những tiết học trôi qua lề mề. Tôi nghe thấy đâu đó là tiếng ve gọi hè. Hình như năm nay sớm hơn mọi năm. Năm ngoái tôi nhớ tiếng ve đầu tiên là gần giữa tháng năm. Cũng có thể là tôi nhớ nhầm.... Chẳng biết nữa...

Tôi chợt nhận ra rằng sắp chuẩn bị thi tới nơi rồi. Còn cơ hội đỗ của tôi thì chắc chắn thấp hơn cơ hội sịt. Một thoáng buồn. Tự nhiên tôi lại muốn đỗ đại học. Một ngôi trường danh tiếng ở thủ đô. Lúc ấy tôi sẽ ngồi chém gió với mấy đứa trẻ con trong xóm
- ngày xưa anh chả học gì mà vẫn đỗ đấy - chắc tôi sẽ oai lắm đây!!!:cool:
:p
Bật cười với cái sự ảo tưởng sức mạnh của bản thân. Tôi ngáp một hơi dài và gục đầu xuống bàn. Cuộc sống của tôi sẽ đi về đâu đây. Học hành thì chẳng ra gì. Gia đình thì không ra sao. Tình yêu thì lại càng xuống dốc... Bế tắc...o_O
 

lặng lẽ

Mem lão thành
Thành viên BQT
MOD
Công Thần VNanchoi
#50
>>>>>>>:oops:
Chiều đi học thêm, lớp vẫn vậy ngoại trừ việc nhắc nhở về tiền học thêm. Tối lại mò ra quán cafe tiếp. Mấy suy nghĩ từ sáng làm tôi muốn gọi cho ông bố mấy câu... Có lẽ tôi nên đi xa.... Để mọi thứ ổn định rồi thi thoảng về nhà... Bắt đầu một cuộc sống mới ở một vùng đất mới là điều tốt nhất. Rồi tôi sẽ gặp một cô gái nào đó không cần phải xinh. Cái tiêu chuẩn thứ nhất của tôi không phải là xinh mà là phải hiền. Thứ hai là phải biết nội trợ rồi thứ ba mới là ngoại hình. Đó là cái hình mẫu tôi biết bao lần đi tìm rồi nhận ra mọi thứ chị đều đáp ứng được hết. Nhưng... Thật là nghịch lý phải không?
Chúng tôi vẫn có chung một huyết mạch họ Nguyễn.
- Rồi cái gì đến cũng phải đến thôi - tôi tự nhủ. Uống nốt cốc cafe rồi đi về


Ngày mới lại đến. Tia nắng buổi sáng lọt qua khe hở của rèm cửa. Làm tôi thức giấc vì chói. Tôi ghét mùa hè cũng vì điều này. Nắng, nóng đã vậy mưa thì dai dẳng. Và dù nắng hay mưa thì vẫn ngại ra ngoài.
Xuống nhà cũng là lúc gặp chị đi làm.
- Chị đi làm à? - tôi mở lời
- Ừm... - Chị trả lời rồi cười nhẹ. Nhưng tôi vẫn thấy sự gượng gạo trong đó
- Em đi học đây - tôi cười rồi lấy xe ra ngoài. Đi thẳng... Chắc không phải tả cảm giác của tôi lúc ấy thì các bạn vẫn hiểu rằng tôi hụt hẫng đến nhường nào nhỉ...


Nhưng rồi cái định mệnh lại đến như đã được định sẵn. Trong lúc đi học về. Cái tội đi ẩu của tôi hôm nay chả hiểu sao lại không thấy. Hôm nay tôi dừng đèn đỏ. Rồi khi đang nheo mắt để tránh cái nắng thì rụp một cái. Tôi ngã bổ ngửa ra đằng sau. Định thần lại thì vừa có gì đó lao vào xe mình. Tôi thấy một thanh niên đang lồm cồm bò dậy. Cơn tức bùng phát. Tôi lôi cổ thanh niên ấy dậy táng cho phát vào mặt thì nhận ra đó là người hôm trước đi cùng em. Đúng là oan gia ngõ hẹp.
- đi đứng kiểu ml gì thế? - tôi hất hàm hỏi thanh niên đang đứng dậy sau khi ăn một táng của tôi. Nhận ra tôi thì thanh niên bất ngờ nghiến răng. Mặt cau có.
- Tao đang hỏi mày đi đứng kiểu ml gì thế? Mày điếc à?
Tôi nhấn mạnh câu nói làm thanh niên càng cau có.
- Ừm. Xin lỗi. - nhìn thanh niên nói xin lỗi bằng cái vẻ mặt đấy làm tôi hả hê vô cùng. Ai nói tôi xấu tính thì tôi vẫn nhận.
Quay lại nhìn cái xe bị sướt sát nhẹ. Còn xe thanh niên bị nát hết cái yếm làm tôi không muốn bắt đền nữa.
- Ờ thôi. Về đi. Lần sau đi cẩn thận vào. - tôi thở dài dựng xe lên rồi đi về trong sự ngạc nhiên của thanh niên ấy.
:oops:

Và rồi ngày cuối tuần cũng đến. Tối hôm nay tôi phải đi ăn sinh nhật thằng bạn hồi cấp 2. Và đúng là oan gia nối tiếp oan gia. Tôi lại gặp thanh niên ấy. Hóa ra bạn tôi và thanh niên ấy cùng lớp. Thấy tôi đến thanh niên ấy ghét ra mặt. Đỉnh điểm là đến lúc ăn thì bắt đầu giở trò để đánh nhau. Cứ hở ra phát là thanh niên lại đá xoáy, kích bác các kiểu. Tôi còn lạ gì. Đây là kiểu cậy quân số đông hơn đây mà. Nhưng không phải là tự hào. Học hành tôi có thể ngu thật. Nhưng đánh nhau thì tôi chả kém cạnh thằng nào đâu. Và ngay sau câu nói thứ n của thanh niên đá xoáy tôi thì tôi chỉ nói thế này.

- thích thì ra ngoài. 1 vs 1 luôn. Mày đàn bà à?:oops:
:mad:
Sắc mặt thanh niên đỏ như con gà chọi. Tôi Đang định làm tới thì thằng bạn tôi lại giảng hòa. Thôi thì sinh nhật nó nên nhịn vậy....:rolleyes:
View attachment 654
 

lặng lẽ

Mem lão thành
Thành viên BQT
MOD
Công Thần VNanchoi
#56
View attachment 659
Cuộc đời của một người. :rolleyes:
Đôi khi tôi nghĩ cần thiết phải có những nốt trầm. :rolleyes:Vì những bài hát hay đa số đều là những bài hát buồn. Nhưng Sẽ có lúc các bạn cảm thấy nản với mọi thứ. :rolleyes: Cứ chỉ biết sáng dậy đi làm, trưa ăn cơm, chiều đi làm và tối về ngủ. :rolleyes:Một cuộc sống vô định, không mục đích thì quả thật là nhàm chán... Phải không?:rolleyes:
Và tôi đã như vậy đấy. Tôi cứ như một cỗ máy đã được lập trình sẵn. Ngày nào cũng vậy. Tôi tránh xa lũ bạn nghịch ngợm. Cứ như vậy cho đến lúc thi học kỳ. Tôi đã thi qua. :cool: Ông bố tôi có vẻ mừng lắm:p. Rồi lại phải ôn tiếp. Tôi cần phải đỗ đại học nào đó. Có lần ông bố tôi bảo ý muốn xin cho tôi vào công an nghĩa vụ rồi dần dần xin lên chuyên nghiệp. Nhưng quả thật là tôi không thích cái ngành ấy. Tôi chẳng ưa gì mấy anh cơ động. Xin lỗi nếu động chạm vào ai đó. Vì tôi bị bắt lên bắt xuống rồi. Các anh toàn núp góc khó nhìn rồi bất ngờ lao ra chặn đầu xe thôi...:eek:
Tôi quyết định thi vào tài chính. Cũng cao xa lắm. Xác định tâm lý là cũng chẳng đỗ đâu.Nhưng lỡ ước thì phải ước cho bõ chứ;)

còn nguyện vọng hai nữa mà... Rồi cái ngày thi cũng đến. Xuống hà nội, thành phố nhộn nhịp hơn nơi tôi sống rất nhiều. Vậy mà Tôi cảm thấy ngột ngạt hơn là hào hứng. Vì cứ phải bon chen như những dòng xe đang đi ngoài đường. Ai nhanh ai liều thì sẽ qua được. Và vì nhanh nên tất nhiên luôn có rủi ro kèm theo.

Tôi xuống trước một tuần cùng ông bố. Rong chơi các kiểu cho thoải mái rồi mới học. Nhưng sao mà tôi vẫn thấy trống rỗng quá. Cái cảm giác lúc nào cũng một mình....

Rồi ngày thi cũng đến. Cũng hồi hộp, cố gắng là tất cả những gì có thể. Tôi nhớ như in hôm đầu thi toán có thanh niên thi cùng phòng tôi. Chả hiểu học hành kiểu gì mà làm đúng được câu 1 đề toán. Xong ngủ.... Cuối giờ thu bài thì thanh niên mới nhớ là quên vẽ đồ thị... Chết cười... Không ngờ vẫn còn có những thằng ngu hơn cả tôi... Đến chiều thi Lý thì có thanh niên nổ như thánh. Cuối cùng sai bét nhè. May mà tôi không nghe theo... Sáng hôm sau thi Hóa... Ngồi nhìn, quay cóp các kiểu thì cũng xong. Về xem thì cũng tương đối... Nhưng có lẽ là sịt rồi... Ông bố thì hỏi han nhiều lắm... Tôi cũng à ừ cho qua... Mà tôi cũng phải cảm ơn ông bố tôi dễ tính chứ chỗ tôi thuê trọ có hai bố con giống bố con tôi. Đứa con cũng thi tài chính. Vậy mà hôm thi Lý về ông bố kia hỏi được bao nhiêu điểm. Thanh niên bảo được 9.5 thì ăn chửi té tát. Nghe đâu thanh niên chuyên lý.... Có thể do quá kỳ vọng hoặc ông bố đã đặt tiêu chuẩn quá cao. Tôi nghĩ như vậy là không tốt chút nào. Tôi thì chỉ cần được 8 điểm thôi thì ông bố tôi chắc sẽ mua ô tô cho tôi đi học rồi.... Mỗi nhà mỗi cảnh..


Kết thúc kì thi.
Tôi cũng hỏi thăm nó.
Nó thì cứ nhăn như khỉ.
- làm sao? - tôi hỏi
- gái nhà tao có thai....
- vê lờ.
Tại hạ xin bái phục các hạ.
Các hạ sẽ được làm ông bố trẻ.
- Đ m biến.
- Hahaa:D

Đấy.... Ăn chơi ra sản phẩm... Trêu nó chán thì tôi về nhà. Lại bắt đầu rong ruổi trong cái nắng hè. Tụi học sinh được nghỉ hè rồi mà tôi vẫn thấy có đa số bố mẹ lại bắt đi học thêm. Thế thì lấy đâu ra tuổi thơ như cái thời bọn tôi nhỉ...
Có đôi lần tôi gặp lại em... À không... Phải là tôi nhìn thấy em. Em vẫn xinh... Nhưng không còn là của tôi... Thế hạnh phúc là quá ngắn so về những mất mát khổ đau... Mà đó là do chính tôi tạo ra nên trách ai bây giờ?

Tối hôm đó tôi đi uống rượu với lũ bạn cấp ba. Toàn những thằng nghịch và bựa. Điển hình là thằng Quang. Béo như con lợn mà trò gì cũng chơi. Các bạn có biết nó có ý tưởng tặng quà noel cho các bạn nữ như nào không? Tôi kể vậy các ông đừng có bắt chước nhé. Không vui đâu
Nguyên liệu chuẩn bị gồm
- 5 lọ dầu con hổ ( bạch hổ hoạt lạc cao)
- hộp cao khoảng 15 cm
- giấy gói quà
- một chiếc nơ
- lông nách hoặc lông ở... Háng đều được... Miễn là phải dài trên 5cm
Tiến hành làm.

Đầu tiên phải khoét hết dầu trong 5 lọ ra. Đắp là sao cho giống cây thông noel. Tiếp theo lấy lông đã qua kiểm tra cắm trực tiếp vào cây thông. Bỏ vào hộp và gói ghém cẩn thận...
Tôi nhớ cái hôm mang đến lớp tặng. Con nào cũng hào hứng lắm. Tặng xong mấy thằng con trai đi mất hút. Và chuyện gì xẩy ra chắc ai cũng đoán được...
Đấy. Trường tôi học nó bá vậy đấy. Lớp tôi thì chỉ là một trong số đó thôi...
Trở lại với câu chuyện. Tối đó đang ăn thì tôi gặp thanh niên Đạt ( người mà hôm đón em ấy. Quên chưa nói tên) đi cùng lũ nào đó vì trong đó không có thằng bạn tôi. thanh niên Đạt nhìn tôi. Tôi cũng nhìn lại. Thấy tôi vậy thằng béo vỗ vai.
- Sao đấy?
- người quen thôi. Không sao
- Ờ...
Thế là Lại tiếp tục uống. Cái lúc ngà ngà. Chả biết thằng nào bên kia sang mời tôi uống. Tôi lắc đầu thì bắt đầu nó bảo tôi khinh người gì gì ấy. Cái kiểu khiêu khích thì tôi lạ gì.
- Tôi không thích uống với người lạ... - , tôi cười đểu nhìn thằng đấy
- à. Đm - thằng đấy định nói thêm thì tôi ngắt lời
- nói chuyện tử tế. Giữ cái mồm...

Lũ bạn tôi từ nãy tới giờ vẫn im chờ tôi.

- Đ m. Đéo...

Thằng đấy đang định nói thêm thì tôi kéo cổ xuống đấm cho phát vào mặt. Nhưng hụt. Thằng đấy đẩy tôi ra rồi chạy về. Cũng là lúc mấy thằng bạn nó đứng dậy. Thấy tình hình căng chủ quán ra giảng hòa. Thằng béo thì có hơi rượu nên chẳng nhường ai. Nó chỉ tay vào bọn bên kia

- Đ m. Thích ra ngoài. Bố đố chúng mày đấy.

Phải nói thêm về thằng béo. Nó thì nghịch ngu không ai bằng thật nhưng đánh nhau cũng không kém ai đâu. Chưa kể nhà nó làm bảo kê nữa. Chắc bọn kia không biết nên mới nhờn. đến tôi cũng còn chưa dám thách đố nó ấy chứ.

Lời qua tiếng lại. Có mấy thằng bên kia gọi điện thoại cho ai đó. Rồi lại im. Tiếp tục ăn. Được một lúc thì có mấy ông xăm trổ đến. Tôi thở dài. Ngán ngẩm. Đúng là bây giờ chỉ ngu mới đi đánh nhau. Thằng nào ăn đánh trước thì thằng đấy thiệt. Nhưng kiểu không đánh được quay ra gọi người thì có vẻ mất giá quá.
Mấy ông xăm trổ đi vào. Nói gì đó xong chỉ qua chỗ bọn tôi ngồi. Một lúc sau đi ra chỗ bọn tôi hỏi
- Ai tên Khoa ra đây anh nhờ tí.
- Tôi Đang uống dở. Tí nữa đi - tôi không nhìn tiếp tục gắp cái đùi gà.:oops:
- ....
Tôi thấy im lặng. Quay ra thì thằng xăm trổ đi tới. Tay nắm chặt. Thằng béo từ nãy tới giờ ngồi cạnh tôi ăn ngon lành. Thấy tôi quay sang thì nó cầm sẵn chai vodka. Thằng cha xăm trổ đến nơi cũng là lúc nó phang thẳng chai rượu vào vai hắn. Bất ngờ nên thằng cha ngã ngửa ra ôm vai. Tất cả cùng đứng dậy. Mấy mâm xung quanh thấy có biến thì chạy hết. Cả hai bên lao vào nhau. Tôi bắt chước thằng Quang vớ chai rượu phi ra đập và đập. Thấy thằng nào không phải bạn là đập. Rồi tôi thấy thanh niên đạt đang đứng nhìn. Không ngờ thanh niên to xác vậy mà nhát cáy. Tôi phi ra chỗ thanh niên. Lấy hết sức túm chặt cổ áo đạp và đập loạn lên. Thanh niên bất ngờ nên chỉ biết giơ tay đỡ. Đang hăng say thì tôi nghe thấy cái bốp rồi cảm nhận cái phần đầu bên phải nhói lên. Quay lại thì ăn thêm một đạp. Lắc đầu cho tỉnh thì có ai đó đang tiến lại. Rồi cốp một phát nữa thì tôi có cảm giác mát mát. Tanh tanh... Hóa ra chảy máu. Lũ bạn thấy tôi bị đập thì nhào hết vào cái thằng vừa cắn tôi. Vì choáng nên tôi ngồi một lúc mới tỉnh hẳn. Lúc sau thì do chủ quán gọi công an đến nên tất cả giải tán. Tôi nhanh chóng được lũ bạn đưa ra xe chở thẳng vào bệnh viện. Giờ mới để ý cả lũ. Thằng nào cũng máu me be bét. Lên đến viện tôi vẫn nghe thấy tiếng thằng Quang
- Anh em xương máu có khác...
- Có thằng lồng nào gãy xương không mà xương máu? - tiếng thằng Thịnh thì phải
- Tao gãy xương mông rồi này
- Tao nữa. Tao gãy mịa xương ass này

Tiên sư mấy thằng. Máu me thế vẫn còn đùa được. Mà so với bọn nó
thì tôi bị nặng nhất. Đen thật.... Vào viện gặp bác sĩ mà cái mặt ông ấy tái mét lại trông đến buồn cười. Sắp hết ca trực tưởng hết bệnh nhân mà lòi đâu ra một lũ đợi băng bó....
Băng bó xong cả lũ đi về bỏ tôi ở lai chờ sáng hôm chụp chiếu. Ngủ ở cái giường bệnh viện mà khó ngủ kinh. Giường thì bé mà lại ở chung nên tôi cảm thấy không thoải mái. Nhưng mãi rồi giấc ngủ cũng đến. Tôi lại miên man với giấc mơ kì lạ ấy. Giấc mơ mà tôi chưa bao giờ kể cho ai nghe. Giấc mơ gần như là chỉ có mình tôi độc thoại giữa cái không gian ấy...:rolleyes:

Sáng hôm sau ông bố tới. Đưa tôi chụp chiếu các kiểu rồi lại hỏi han. Tôi thật thà kể lại từng thằng một. Ông bố gật gù rồi đi ra ngoài. Chiều thì chị vào đón ra viện...
 

lặng lẽ

Mem lão thành
Thành viên BQT
MOD
Công Thần VNanchoi
#58
View attachment 661
>>>>>> Cái lúc chị lên viện đón tôi về. Tôi cảm thấy... Có gì đó không đúng.... Nhưng tôi cũng chẳng biết nó không đúng ở chỗ nào qua biểu cảm từ khuân mặt của chị lúc ấy. Xem nào. Hình như là có chút lo lắng.
Rồi lại lặng thinh. Thật sự là quá khó hiểu phải không?

Đến lúc về nhà. Ông bố tôi cũng vừa xuống xe. Nhìn thấy tôi thì khẽ cười. Lâu lắm rồi tôi mới thấy điều này. Vì cái tính hai bố con không hợp cộng thêm ''tuổi trẻ'' của tôi nên từ khi mẹ tôi bỏ đi ông chẳng mấy khi cười với tôi nữa. Lâu dài cảm xúc chai sạn cũng là lúc ông quên đi cái cách nhìn tôi và cười...
- Sao rồi. Hết đau chưa? -tiếng của ông làm tôi trở về thực tại
- Đỡ hơn rồi ạ. xong chưa bố?
- Chưa. Bọn nó trốn hết rồi.
....

tôi im lặng thở dài. Không phải là không phục vì chưa đánh được lũ kia mà vì nhiều lý do khác nhau thành một mớ hỗn độn trong đầu và tôi không biết nên nghĩ theo hướng nào cả. Kể ra thì trong cái rủi cũng có cái may. Từ lúc bị đánh chịlại quan tâm tôi hơn.
- Chị... - trong lúc chị thay băng tôi hỏi
- hử?
- Chị còn ghét em không?
- ghét gì? Vớ vẩn. Ngồi im đi
- Ừm...

Mấy ngày sau chị vẫn giữ thái độ như vậy. Không tiến tới mà cũng chẳng cách xa như trước. Còn tôi... Một lần nữa cái cảm xúc lại đi quá giới hạn... Tối hôm đó. Ông bố đi đâu từ sớm. Bảo hai chị em ăn cơm trước đi. Do tôi tắm sớm nên Khi tôi vừa tắm xong cũng là lúc chị mang đống quần áo mới giặt vào. Phải nói thêm là tôi cứ ba ngày mới ném quần áo vào máy giặt xong phơi. Trên người tôi lúc ấy quấn mỗi cái khăn. Chị thấy tôi thì ngại đỏ cả mặt. Tôi cũng chẳng kém là mấy. Thoáng chốc trôi qua chị trở lại bình thường. Mang quần áo tôi để vào giường. Trong Tôi lúc ấy, không hiểu sao tôi lại thấy chị giống một người vợ hiền của tôi hơn là chị hiền. Tôi khẽ tiến lại phía sau. Vòng tay qua eo chị. Hơi cúi rồi Tựa đầu vào gáy chị. Ôm chặt và hít một hơi dài cái mùi hương cơ thể chị. Chị khẽ rùng mình. Định gỡ tay tôi ra thì tôi càng ôm chặt...
- Làm gì đấy. Bỏ tay ra. Bố về giờ. - Chị nói còn tay đang gỡ tay tôi ra
- Không biết. Muốn vậy thôi. - Tôi thì thầm
- .....
- .....

Cả hai im lặng. Đáng lẽ nếu ghét tôi thì chị đã có thể lạnh lùng hơn nữa. Nhưng đằng này chị lại kiểu nửa vời. Chả lẽ... Sau tất cả những sự giả dối của tôi... Chị vẫn chấp nhận con người này?
Như không thể im lặng lâu hơn. Tôi xoay chị lại. Mặt đối mặt. Tôi cố gắng nhìn sâu vào đôi mắt ấy. Cố gắng tìm kiếm suy nghĩ của chị hay ít nhất là sự tha thứ từ phía chị. Hơi thở của chị có vẻ gấp gáp hơn. Đôi tay tôi cũng lỏng dần. Từ chỗ đang nắm hai bên cánh tay chị chuyển xuống cái eo thon thả. Vòng ra sau. Siết nhẹ.
- YÊU........CHỊ :rolleyes:

Tôi không hiểu sao tôi có đủ dũng cảm để nói ra câu ấy nhưng tôi muốn vậy. Sau khi nói câu ấy tôi lại nghĩ. Liệu có nhanh... Liệu có sai quá không? Nghịch lý....
Về phần chị. Chị nhìn tôi không chớp mắt như thể sinh vật lạ nào đó chứ không phải đứa em ngày nào bị trêu cho khóc lên khóc xuống nữa. Khi chị vẫn đang nhìn thì tôi cúi xuống hôn chị... Nụ hôn mà tôi đạo diễn và thực hiện một mình. Chị vẫn im lặng. Mở mắt nhìn thẳng. Thấy vậy, tôi dừng lại... Nhìn chị... Vô cảm sao?
Tôi thoáng chững lại...
- xin lỗi...

Tôi buông chị ra trong sự tuyệt vọng và nuối tiếc. Tuyệt vọng vì chị vô cảm. Nuối tiếc vì... Có lẽ... Trong tôi cảm giác đã mất nửa thế giới còn lại... Thả tay khỏi cái eo của chị. Tôi vơ bộ quần áo quay vào phòng vệ sinh. Lại tắm thêm một lần nữa vì cái mùi cơ thể chị vẫn còn vương vấn trên cơ thể tôi.... Có tiếng đóng cửa...
- Vậy là hết rồi đấy - tôi thở dài tự nhủ...:(
Làn nước mát từ cái vòi hoa sen làm tôi dịu lại. Có vẻ như tôi nên một mình thì hơn...:(

Mở cửa nhà vệ sinh bước ra. :oops:Tôi giật mình khi chị vẫn ở đó. :confused:Đang nằm trên giường nghịch điện thoại của tôi. Thật khó hiểu cái suy nghĩ của phụ nữ. Tôi lau khô cái đầu rồi tiến lại phía chị. Nhẹ nhàng nằm xuống cạnh. Gối đầu lên cánh tay của mình. Chị phát hiện ra tôi nằm cạnh thì vẫn cứ hồn nhiên nghịch điện thoại của tôi. Rồi sự chờ đợi trong im lặng một lần nữa thúc đẩy tôi kéo mạnh chị lại gần. Mặt sát mặt. Chị thoáng ngại. Tôi vòng tay qua cho chị gối. Đẩy chị nằm ngửa.
:oops:
Dựt cái điện thoại ném xuống cuối giường rồi chống người hơi nhổm dậy. Cả hai nhìn nhau rồi từ từ đôi mắt ấy nhắm dần lại là lúc hai bờ môi chạm vào nhau. Có lẽ đây là Nụ hôn sau bao ngày chờ đợi nên nó nồng nàn lắm. Tôi vẫn nhớ khi đang cố dừng lại để hít hà cái mùi cơ thể chị thì chị lại kéo lại hôn tiếp. Thích lắm. Hạnh phúc lắm. Nếu ai hỏi rằng tôi ''nghiện'' không? Tất nhiên là có rồi
- Tôi '' nghiện '' nụ hôn của chị....:p
Rồi cái hơi thở dần trở nên gấp gáp. Tôi kéo nhanh cái áo phông của chị ra khỏi cổ. Đây rồi. Cái mùi thơm của cơ thể và vòng 1 của chị làm tôi cảm thấy rất thích. Tôi nhẹ nhàng hôn vào đó. Chị hơi ưỡn lên... Rên nhẹ... Luồn tay vào mái tóc của tôi... Được một lúc chị đẩy tôi lên. Cởi cái áo của tôi rồi kéo xuống hôn tiếp....
Tôi rời bờ môi chị. Hôn khắp mặt. Chạy dần xuống tai. Rồi cổ. Hít một hơi thật sâu tôi thì thầm...
- Yêu... Em...
- Ưmm...
Chị lại kéo tôi lên hôn tiếp. Tay vòng ra sau cổ tôi kéo xuống như sợ tôi sẽ dừng lại. Tôi nhanh chóng kéo chiếc quần đùi xuống. Rồi lại tới chiếc quần lửng của chị. Chị ưỡn nhẹ mông đồng tình. Và... Cái hành trình ấy bắt đầu... Hơi thở càng lúc càng gấp gáp... Đứt quãng... Nghịch lý... Nhưng tôi yêu cô gái này... Tôi yêu Chị...

- Đáng ghét... - Chị thì thầm khi kéo tay tôi gối đầu...
- Ừm... - Tôi quay sang nhìn chị cười. Vòng tay qua cổ chị kéo sát lại. Hôn nhẹ. Rồi kéo tay chị qua phía tôi. Chị hiểu ý nên siết nhẹ. Hạnh phúc...
- Khó hiểu quá - tôi nhíu mày nhìn chị khi chị đang nghịch ngón tay tôi
- Khó hiểu gì? - Chị không hiểu tôi đang nói gì
- cái người nằm cạnh này này - Tôi vẫn nhíu mày.
- Có gì khó hiểu đâu. Nói rõ xem nào - Chị càng lúc càng tò mò
- Chứ còn gì nữa. Mà thôi kệ đi. Đằng nào cũng có rồi - Tôi cười to
- Chả hiểu gì cả...:confused:

Mấy cái suy nghĩ vớ vẩn của tôi làm chị càng tò mò. Thật sự là cũng khó hiểu quá đi ấy chứ. Mọi thứ dễ dàng quá thì phải. Mà thứ gì càng có dễ dàng thì càng dễ mất... Tôi sợ điều ấy... Nhưng thôi kệ... Tôi sẽ đi tới cùng... Tới tận cùng... Với cô gái này...
- A...a..anh này... - câu nói ngắt ngứ của chị làm tôi giật mình trở về hiện tại. Chị mới gọi tôi là anh thì phải...
- Ơ... Ơi....
- lại nghĩ đến cô nào phải không? - đổi giọng luôn...
- Không. Đang nghĩ linh tinh thôi.
- Xùy. Không quan tâm...
- thật mà. Nghĩ linh tinh thôi mà... Không có gì đâu mà... - Tôi kéo chị lại gần khi chị đang cố quay đi.
- không biết và cũng không cần biết... - vẫn quay đi...
- đấy. Điện thoại mốc meo kia thây. Nghĩ được ai đâu?
- Ai biết...:oops:
- Anh biết...:eek:

>:D<
Mọi thứ chậm lại. đây là lần đầu tiên tôi xưng anh với chị. Một cảm giác rất lạ lùng khi ấy. Có gì đó thích thích. Nhưng cũng có gì đó ngài ngại. Hình như chị nhận ra điều ấy. Khẽ quay lại nhìn tôi.
Tôi đảo mắt nhìn xung quanh để tránh đi ánh mắt của chị. Bất ngờ chị kéo lại hôn thật sâu... Rồi lại một lần nữa cái hành trình ấy lặp lại. Trong cái hơi thở đứt quãng ấy tôi nghe rõ ràng tiếng chị ngập ngừng...
- Yêu... Anh...
...................................................
Nhưng cái gì cũng đều có một giới hạn nhất định. Tôi và chị vẫn là chị em khi có ông bố và người quen. Còn trước mặt những kẻ xa lạ thì chúng tôi là một đôi. Như những cặp đôi mới yêu. Tôi và chị dành nhiều thời gian cho nhau hơn. Không chỉ là tình dục mà đó là những cái nắm tay lúc đi trên phố đông. Hay những lần đi xem phim chị giả vờ buồn ngủ bắt tôi cõng xuống tận chỗ để xe.... Có hôm như thế này. Tôi chẳng biết là nên cười hay mếu nữa. Hôm ấy chị đi làm còn tôi đi uống cafe mà cũng quên chưa nhắn tin cho chị thông báo. Vì mọi khi đi đâu tôi cũng đều nhắn tin cho chị mà. Vậy là lúc tối về thấy chị đang ngồi uống cafe ngon lành xem tivi. Thái độ thì vẫn bình thường. Tôi xuống mở tủ lạnh kiếm đồ ăn thì trống rỗng. Không có một cái gì cả. Mở trạn cũng không có mì tôm đâu. Tôi lên nhà hỏi chị thì chị nói thế này.
- Em uống cafe no rồi. Anh tự kiếm đồ ăn đi nhé - xong quay lưng đi lên phòng mặc kệ tôi trơ trọi ở đấy... Vậy là giận hờn của chị nó khác người lắm. Cứ đánh thẳng vào dạ dày thì chịu rồi....:eek:
View attachment 660
:oops:
 
Top Bottom