Cuộc Tình Bí Mật Full

lặng lẽ

Mem lão thành
Thành viên BQT
MOD
Công Thần VNanchoi
#22
Chapter :06

- không sao đâu...
Sau câu nói ấy chị quàng tay kéo nhẹ tôi xuống... Tiếp tục...
- ưmm...
Những ngón tay lại đan vào nhau... Hơi thở lại ngập ngừng... Ngắt quãng...
.........
Nằm xuống. Ôm chị vào lòng mà tôi không biết nên bắt đầu như thế nào nữa... Thôi ngủ...
Sáng hôm sau dậy không thấy chị đâu... Chắc đi làm rồi... Tôi vệ sinh cá nhân rồi đi ra học... Hôm nay 20/10...
Đưa nhỏ đi mua quà mà tôi chỉ mong sao đó là chị... Tôi muốn được ngắm nhìn chị từ đằng sau... Tôi sẽ đưa chị đi hết cái siêu thị hay những quán ăn vỉa hè ngon mà tôi biết... Những điều mà đôi lứa yêu nhau vẫn hay làm... Ừm.. Thật là nghịch lý... Tôi bật cười nửa miệng làm nhỏ nhăn nhó...
- Chồng nghĩ đến cô nào mà cười thế? - câu hỏi vu vơ của nhỏ làm tôi giật mình...
- nghĩ cái đứa trẻ con đang đứng trước mặt tôi này - Tôi nói dối để nhỏ khỏi nghi ngờ...
- ai trẻ con... Đập cho phát bây giờ...
- hề hề...
Tối đưa nhỏ về nhà xong tôi lại chạy đi mua một con gấu bông cỡ vừa đủ một tay ôm... Bọc dán xong xuôi tôi mang về nhà...
Chị thấy tôi về thì đi lên phòng như muốn tránh mặt... Tôi chặn lại đưa chị món quà...
- chị cảm ơn... - nói xong là chị khẽ đẩy tôi sang đi tiếp...
- Em yêu chị... Từ rất lâu rồi... - cái câu nói duy nhất mà tôi nghĩ ra lúc ấy...
- Không được nói vậy... - chị không quay mặt lại
- tại sao chứ? - tôi bắt đầu to tiếng với chị
- Vì mình là chị em... Em không hiểu à... Đây chỉ là một tai nạn ngoài ý muốn... Quên đi và đừng bao giờ nhắc lại - chị cũng to tiếng
- Em xin lỗi...
- Ừm... - chị thở dài... - Cứ xem như đó là một giấc mơ... Đừng bận tâm...
Câu trả lời hờ hững có phần trách móc của chị làm tôi cảm thấy chạnh lòng... Đang suy nghĩ thì chị đi tiếp... Hụt hẫng... Tôi thở dài... Đóng cửa nhà. Đi lên phòng. Nằm úp mặt xuống giường...
Giá như tôi và chị không phải chị em... Giá như tôi và chị không cùng một huyết thống... Giá như tôi có thể đàng hoàng được nắm chặt tay chị... Và giá như... Tôi được yêu chị đúng nghĩa...
Ngày sau đó... Trốn tránh là tất cả những gì tôi đang làm... Tôi lại miệt mài với nhỏ..
Ngày tháng lại trôi qua... Tôi cũng dần nguôi ngoai đi và gắn bó với nhỏ... Bước sang tháng 12 rồi nên trời lạnh lắm... Đi học chính hay học thêm là nhỏ cứ thi thoảng lại kéo tay tôi xoa xoa...
- Làm cái gì thế? - tôi nhăn nhó
- tay chồng ấm nên phải san sẻ cho vợ... - nhỏ cười tươi nhìn tôi với cái lý do hết sức ngô nghê...
- đồ hấp... - tôi bật cười...
- hấp mà vẫn có người yêu đấy...
- ai yêu đâu?
- À... Thích ai yêu không? - nhỏ dứ dự nắm đấm...
- .... - tôi cười kéo nhỏ lại gần hơn... Nắm chặt tay nhỏ...
Mà dạo này hình như nhỏ có chuyện gì vui lắm... Thỉnh thoảng tôi lại thấy nhỏ cười tủm...
Có lẽ... Tôi nên quên đi những gì với chị... Thứ tình cảm chẳng bao giờ được xã hội chấp nhận... Đưa nhỏ về nhà như mọi ngày. Tôi trở lại quán cafe nơi tôi gặp thằng bạn chí cốt sau này...
- như cũ à? - tiếng nó
- ờ
Một lúc sau thì nó mang hai cốc cafe đen ra... Tôi phì phò điếu thuốc làm nó cứ cằn nhằn...
- Ra đằng kia mà hút. Đ m
- đéo thích... Đằng nào sau này mày chẳng hút...
- biến...
Tôi chẳng nhớ đã quen nó như thế nào... Nhưng tôi biết tôi và nó có chung sở thích ngồi uống cafe một mình... Thế nên uống một cốc cafe mà tôi và nó chỉ nói được vài ba câu...
- người yêu mày xinh vkl nhể? - tôi quay sang Nó hỏi...
- Ừ... Thiên hạ nói là Hotgirl đấy... Mà xinh vkl là xinh như nào? - nó vặn lại tôi
- Về hỏi con người yêu mày ấy. Đm vặn...
Thế là tôi và nó cùng cười... Lúc sau nó bảo bận nên về trước... Tôi biết thừa chắc lại bị con sư tử ở nhà gọi về rồi... À ừ cho xong tôi tiếp tục với cốc cafe mới... Tôi nghĩ về những điều nó hay nói... cả cuộc sống của tôi...
- Năm nay đã 17 tuổi rồi mà tao thấy mày chẳng được cái tích sự gì ngoài việc phá hoại...
Học cái trường dân lập và mang trên mình danh hiệu học sinh cá biệt... Có lẽ tôi nên thay đổi chăng?
Mà đúng là gần mực thì đen... Gần đèn thì rạng... Từ ngày chơi với nó tôi cũng hiền đi bao nhiêu... Tôi thấy chán cái trò đánh nhau với tốc độ... Cái gì tránh được là tôi tránh hết... Nhỏ cũng hay bảo tôi
- dạo này chồng ngoan thế?
- Chồng ngoan sẵn rồi...
Tôi yêu nhỏ nhiều hơn như vậy đấy...
Nhưng Cuộc đời không như mong đợi... Hôm đấy là chủ nhật... Phải lòng vòng mấy quán tôi mới mua được bao thuốc... khi đang lên xe đi về tôi thấy nhỏ đang đi cùng một ai đó... Tình cảm lắm... Nhỏ nắm tay rồi cười như lúc với tôi vậy... Thấy tôi nhỏ chững lại... 1s... 2s... 3s... Chẳng còn nghĩ ngờ gì nữa... Tôi quay đi... Cười nhạt... Yêu một người lâu dài có lẽ là quá khó đối với bản thân tôi... Về đến nhà là tôi lại nằm xuống giường ngủ... Bao thuốc bị nắm chặt chắc nát hết rồi... Có gì đó cay cay... Trưa thấy chị lên phòng gọi xuống ăn cơm... Chẳng nói gì tôi kéo mạnh chị xuống giường... Ôm chặt...
- một lúc thôi... - tôi nói nhỏ...
Tôi cần ai đó chia sẻ... Không cần phải nói hay làm gì chỉ cần im lặng... Chị thì gỡ tay tôi ra luôn...
- Không được... - chị nói to như quát... Tôi biết chị hiểu nhầm ý tôi...
- Em có làm gì chị đâu? - tôi cằn nhằn...
Chị im lặng... Đi ra ngoài luôn... Tôi im lặng... Thở dài....có chút gì đó bế tắc trong tôi... Nhắm mắt và ngủ.... Đó là tất cả những gì tôi làm... Nửa đêm tỉnh giấc vì cơn ác mộng... Tôi mặc thêm quần áo rồi vơ bao thuốc lên cái mái thượng. Trời có mưa nhỏ... Châm xong điếu thuốc tôi ngồi xuống tựa lưng vào lan can... Mọi suy nghĩ cứ mông lung. Từ cái ngày chị dạy tôi đi xe đạp. Lớn hơn tôi có mấy mà cũng bày đặt giữ xe cho tôi tập. Làm tôi ngã dúi dụi mấy lần. Chân tay sướt sát hết. Đã vậy còn bị mẹ mắng nữa. Tôi cũng nghĩ về mẹ. Chẳng biết giờ có hạnh phúc không?
Ngày mẹ bỏ đi tôi cũng hận bà lắm... Nhưng rồi lớn dần khi đã hơi hiểu rằng không thể cứu vãn được nữa thì tôi lại hận bố... Hận cái công việc ông đang làm...Hận cái thói trăng hoa của ông... Rồi lớn thêm chút nữa thì tôi lại hận chính bản thân mình... Tôi thật là tồi tệ... Chẳng được một cái tích sự gì ngoài việc phá hoại... Tôi phá hoại cái tình cảm của bố và tôi... Của chị và tôi... Để rồi tôi bị nhỏ phản bội... Tôi bật cười nửa miệng... Đúng là cuộc sống có đi có lại... Cơn mưa tạnh nhưng bầu trời vẫn âm u...
Ngày hôm sau tôi nghỉ... Tôi chẳng muốn đi học... Cuối chiều tôi vác con xe máy đi ra quán cafe cũ... Bầu trời âm u nên ai cũng muốn đi thật nhanh để về nhà... Ra đến quán tôi lại gặp nó...
- Vẫn như cũ... - Tôi giơ tay vẫy vẫy nó
Lúc sau hai thằng lại ngồi ngắm đường qua ô cửa sổ kính...
- Tao.... Bây giờ... Học lại... Liệu có kịp không mày? - câu hỏi ngu của tôi làm nó bật cười
- chẳng có gì là muộn cả... Không năm nay thì sang năm thi... Cuộc đời còn dài lắm... Mình còn trẻ mà...
Thế rồi tôi tách rời khỏi cuộc sống của nhỏ hai tuần rồi 1 tháng... Tôi đi học thêm cùng chỗ của nó nhưng khác lớp... Không phải nói chắc ai cũng hiểu.. Tôi muốn thay đổi... Tôi muốn bắt đầu lại từ đầu... Thi thoảng rảnh tôi lại được Nó kèm...
Tôi và nó bắt đầu thân hơn... Có lần tôi kể cho nó nghe về chuyện gia đình... Không kể chuyện tôi với chị... Thì nó bảo thế này...
- Có lỗi thì phải xin... Xin chân thành một tí thì không ai là không tha thứ cả...
Tôi học ở nó được nhiều điều... Cái nhìn nhận cuộc sống của nó khác xa với trí tưởng tượng của tôi...
( chap này một số mình copy y nguyên trong quyển sổ của thằng Khoa )
Tôi bắt đầu có cái ước mơ thì đại học... Tôi muốn đi xa khỏi thành phố này... Nhưng tôi lại không ngờ lại có người muốn đi ngang qua cuộc sống của tôi... Tôi gặp em trong tiết trời cuối tháng 12. Em là học sinh mới ở lớp học thêm của tôi... Lần đầu tiên... Ngoài chị... Có một người làm tôi rung động đến thế...
Ấn tượng của tôi là Em có một đôi mắt to thật đẹp...
Em còn có một làn da trắng hồng... Khuôn mặt trái xoan... Tóc ngang vai mái chéo.. Cái mũi không cao như chị nhưng nó rất hợp với khuân mặt...
 
Chỉnh sửa cuối:

lặng lẽ

Mem lão thành
Thành viên BQT
MOD
Công Thần VNanchoi
#24
:oops:
Tui rê đầu lưỡi từ từ qua đám lông rậm muợt mà như cỏ non..lần xuống lhe bướm của chị....đã rỉ nuớc từ luc nào....và xoắn lưỡi lên xuống (.) chị rên khẻ...ưùm.ừ..ừ...nữa đi em..e..e..emm
View attachment 599
 

lặng lẽ

Mem lão thành
Thành viên BQT
MOD
Công Thần VNanchoi
#25
Tiếp tục nào :oops:
Chapter :07

Cái lần đầu gặp em là trong lúc cất xe. Tôi cố hút nốt điếu thuốc rồi vào lớp và Tôi bị bất ngờ với cái dáng nhỏ bé ấy. Em đi qua tôi lấy tay phẩy phẩy cái hơi thuốc bay sang hai bên... Tôi cười nửa miệng... Chắc lại tiểu thư rồi... Khi vào lớp tôi mới biết em là học sinh mới vì chỗ tôi học có mấy lớp học cùng một lúc... Tôi đi vào chỗ ngồi như mọi ngày và bắt đầu học... Chỗ tôi chọn là bàn 2 trong góc. ở lớp cũng có mấy đứa xinh nhưng thật sự mà nói là tôi đang chán sau vụ với nhỏ...
Giờ học kết thúc tôi lại được thêm một chút kiến thức và một đống bài tập... Hí hoáy chép mãi mới xong... Lúc về tôi thấy em đang loay hoay cạnh chiếc xe đạp điện... Định làm ngơ đi mà vậy thì mất hình tượng quá nên tôi hỏi
- Xe sao vậy? Hết điện à?
- Ừm... Không biết nữa... - Em suy nghĩ một lúc rồi trả lời tôi
- để xem nào... - nói vậy thôi chứ tôi cũng chẳng biết sửa đâu... Sờ mó một lúc thì tôi bảo em dắt ra quán để tôi đèo về nhà... Em đắn đo mãi xong mới đồng ý...
Về đến nhà em. Ngôi nhà 3 tầng màu xanh dương mới cứng...
- cảm ơn khoa nhé... - Em cười...
- có gì đâu? Còn gặp nhau lâu dài mà...
- Khoa vào nhà chơi đã
- thôi.. Tôi về làm bài tập đã...
Nói xong tôi quay đầu đi về luôn. Về nhà thì không thấy chị. Vậy cũng tốt. Tôi lên phòng làm đống bài tập... Chả mấy khi tôi có hứng thế này... Làm xong là thấy đói. Ngó cái đồng hồ đã 8h30 tôi xuống tủ lạnh kiếm gì đó ăn. Đang loay hoay thì thấy có cái hộp trên nóc tủ lạnh kèm theo một tờ giấy nhớ '' thức ăn đây. Ăn cơm đi rồi nghỉ ngơi''. Dòng chữ ngắn gọn của chị làm tôi thấy bồi hồi nhưng cũng thật vui... Tôi mở trạn lấy bát loa rồi cho tổ hợp thức ăn và cơm vào... Nhanh gọn... Đêm ấy tôi ngủ ngon lành...
Sáng hôm sau tôi lại phải đi học... Từ lúc bị tôi trông thấy nhỏ thường tránh mặt tôi. Cũng phải nói nếu là tôi cách đây một hai năm thì chắc giờ này tôi vẫn đang trên đồn công an đợi ông bố về bảo lãnh ra đấy... Tôi cũng chẳng biết phải làm gì với nhỏ nên tôi cũng kệ. Đường tôi tôi đi và đường nhỏ thì nhỏ đi...
Từ sau lần tôi đưa em về. Em thân tôi hơn. Kết bạn facebook zalo và xin cả số điện thoại của tôi. Tối đang loay hoay thì có tin nhắn
- Hi

- ai thế? - tôi trả lời. Mặc dù biết thừa là em
- tui đây
- tui nào? Không quen ai tên tui đâu nhé...
- Đào. Grrrr
- À à... Thế hả? Có chuyện gì thế?
- không thèm lưu số người ta luôn. Dỗi...
- Ơ... Tôi quên... Mải làm bài tập quá. Sr nhé
- không biết... Không quan tâm... - Em rep lại
- Sorry mà... Tại bị hổng kiến thức nên phải bù đầu này...
- Tui sẽ tạm tha. Nhưng mà phải mời tui một bữa đồ nướng...
- Sax... Đùa à... Tôi hổng có tiền đâu..
- Điêu vừa thôi... Ông tiếc tui chứ giề?
- èo... Thôi được rồi...
- đó còn tạm chấp nhận được...
Vậy là ngay tối hôm sau tôi phải đưa em đi ăn... Nhìn cái dáng em ăn làm tôi thấy buồn cười... Em không ăn được cay và phi vì thịt nướng nóng nên cứ vừa ăn vừa lấy tay phẩy phẩy...
- không ăn được cay còn đú...
- Kệ tui... Đồ Free mà... Ăn nhanh không hết...
- .....
Kết thúc buổi tối đó. Tạm biệt em xong tôi lại về nhà làm bài tập... Chị cũng vẫn chưa về... Có lẽ chị giống tôi... Cũng muốn tránh mặt...
Về phần với em. Ban đầu Chúng tôi thường chia sẻ nhau về bài tập rồi dần dần là chuyện gia đình, tình cảm... Tất nhiên tôi chẳng có nói gì về chuyện giữa tôi và chị... Tôi biết em là con nhà gia giáo... Bố mẹ đều là bác sĩ ở bệnh viện thành phố... Một chút gì đó lo sợ trong tôi lúc ấy... Liệu gia đình em có chấp nhận tôi?
Hai tuần sau đó tôi và em như người yêu của nhau... Chẳng ai nói thích ai cả. Nhưng nó cứ như là một mặc định giữa hai đứa vậy. Tôi dần dần quên đi chị.
Chiều hôm đó, giữa cái thời tiết hanh khô đặc trưng của mùa đông miền bắc. Tôi đưa em đi dạo...
- mình đi bộ đi khoa ơi.. - tiếng của em khi tôi đèo em đi qua công viên
- Ừm... Cũng được...
Gửi xe xong tôi cùng em đi dạo. Đâu đó là tiếng thủ thỉ của mấy đôi đang ngồi trên ghế đá. Em xoa xoa đôi tay cho bớt lạnh. Tôi chẳng nói gì cầm tay em và cười... Lần đầu tiên nắm tay một cô gái. Tôi cảm thấy ngại ngùng đến thế... Em không nói gì. Chỉ cười... Hai đứa im lặng đến khi tôi dừng lại. Kéo em về phía mình..
- hay mình làm người yêu của nhau nhé Đào....
Cái câu tỏ tình cũ lắm rồi nhưng tác dụng vẫn còn tốt chán... Em không nói gì... Mặt hơi đỏ... Không để em phải suy nghĩ nhiều. Tôi tiến sát lại hơn. Vòng tay qua eo kéo sát lại... Em hiểu ý từ từ nhắm mắt... khung cảnh chiều chiều mua đông dần tắt. Nhường chỗ lại cho tôi và em..
Khi đối môi chạm vào nhau. Tôi thấy em nhăn mặt. Em hôn vụng lắm. Nhưng tôi lại thích kiểu này... Được một lúc thì em dừng lại...
- Mình về đi... anh... Muộn rồi...
Từ anh của em có chút gì đó ngại ngại làm tôi bật cười...
- Xưng hô thế nào cho thoải mái là được... Không quan trọng đâu... Mà không trả lời đi... Có làm người yêu của nhau không?
- Hôn người ta rồi còn nói gì nữa? - Em nhăn mặt
- Ô hay. Phải trả lời chứ?
- hông... - Em nũng nhìn yêu lắm
- Thế thì phải hôn cái nữa rồi... - tôi làm mặt dâm
- Còn lâu nhé... - Em nói xong đấy tôi ra rồi chạy về phía cổng
- Đứng lại đấy...
Lâu rồi... Tôi mới có cảm giác này... Đưa em về nhà là tôi cũng về luôn... Trước khi về em dặn dò đủ kiểu...
- Về thẳng nhà cấm la cà... Về đến nơi pm em... Cấm cãi...
- ..... - tôi im lặng. Nhăn mặt
- Có làm được không?
- À được... Được mà...
- Cứ liệu thần hồn đấy...
- Anh có làm gì đâu?
- Anh làm gì thì ai mà biết được... - lại chuẩn bị cho tiết mục dỗi
- Anh về luôn mà...
- Đấy... Vậy mới yêu... - nói xong em hôn chụt cái vào má rồi chạy biến vào nhà...
Tôi bật cười vì cái dáng vẻ ấy...
Về đến nhà chị vẫn chưa về. Thôi kệ. Nhắn cho em cái tin là tôi đi tắm luôn. Quay lại thấy có một tin nhắn... Của em..
- Em học bài đây... Anh học đi.. Đừng nhắn tin cho em. Bố mẹ em không thích em yêu sớm... Yêu anh...
Đọc xong tin nhắn của em. Tôi thấy buồn. Lo sợ. Tôi không nhắn lại... Xuống nấu cơm ăn rồi vào bàn học ngồi...
Thời gian cứ như con thoi đưa. Tôi cũng đã thi học kỳ một xong. Mọi thứ xuôn xẻ. Chứ không như cái hồi tôi viết nghệch ngoạc đợi hết giờ chống liệt nữa...
Tháng một cũng đã tới rồi. Tôi và em tình cảm ngày càng nhiều. Tôi không hiểu sao. Riêng với em. Có một cái gì đó luôn khiến tôi muốn giữ gìn. Không toan tính. Không chiếm đoạt. Không tình dục. Em nói em Còn và tôi cũng không muốn đi quá giới hạn... Đông qua... Xuân tới.. Thời tiết vẫn cứ lạnh... Cùng em đi dạo phố đi ăn thôi cũng là một điều hạnh phúc.
Nhưng đúng là trước những cơn bão mọi thứ thường bình yên đến lạ... Bố mẹ em cũng biết tôi và em đang yêu nhau... Cuộc gọi đầu tiên tôi nghe mà tôi vẫn còn nhớ...
- alo. - giọng một người đàn ông trung niên
- alo ai đấy? - tôi trả lời
- chú là bố của Đào...
- vâng..
- Chú vào vấn đề luôn nhé. Chú muốn cháu tránh xa con gái chú... Tuổi các cháu còn trẻ. Nên chú tâm vào việc học... Sau này yêu chưa muộn...
- .... - Tôi im lặng... Cái điều tôi lo sợ bấy lâu nay cũng đã đến...
- cháu còn đó chứ...
- vâng...
- Ừ.
Nói xong tôi tắt máy. Tôi nhìn vào khoảng không gian của căn phòng... Cái gì đó nghèn nghẹn. Tôi chẳng biết nữa... Thở dài... Tôi lên sân thượng... Châm điếu thuốc. Tôi tựa lưng vào tường... Ngẩng đầu nhìn lên bầu trời... Hôm nay có nhiều sao quá. Em có lần chia sẻ với tôi rằng em thích ngắm mưa sao băng... Em thích mưa... Thích màu tím... Và thích cả những gì mà tôi thích nữa... Mọi thứ cứ miên man đến khi tôi cảm thấy mắt cay cay... Tôi muốn khóc... Lần đầu tiên tôi khóc vì một người con gái... Tôi khóc vì tôi không thể chấp nhận được chuyện này... Khóc vì những gì tôi và em đã có... Không nhiều... Thời gian ngắn... Nhưng tôi lại cảm thấy sâu đậm... Có lẽ em bị ép kể hết mọi thứ về tôi... Tôi hận chính bản thân mình... Nếu tôi không nghịch ngợm... Nếu tôi không đua đòi... Nếu tôi không phải... là con của bố tôi... Ừm... Có lẽ...
Cứ như vậy đến khi tôi cảm thấy buồn ngủ... Xuống phòng là tôi nằm úp mặt xuống giường... Và Ngủ...
Rồi ngày mới lại sang. Tôi muốn ngủ... Và tôi lại trốn học...
Chiều. Tôi ra quán cafe quen thuộc. Tôi lại gặp nó...
- yêu đương thế nào rồi? Có gái phát là mất tăm. Đ m - nó mang hai cốc cafe ra tới nơi là trách tôi...
- Như *** - tôi cằn nhằn
- Làm sao?
- Hỏi cái ml mà hỏi lắm...
Nó thấy tôi cáu nhặng lên là lại im... Tôi lại ngồi suy nghĩ. Mọi thứ lại miên man...
- Hôm qua bố nó vừa gọi cho tao... - khi cơn tức xuôi xuôi tôi quay sang Nó nói
- Ờ... Rồi sao? - nó nhìn tôi
- Cấm rồi...
- Và mày định làm gì?
- chẳng làm cc gì hết... Bỏ...
- Sao mày không làm mọi thứ tốt hơn? Để người ta thấy mày đáng?
- ....
Hai thằng trẻ trâu ngồi nói chuyện tình cảm. Mà... Ờ nhỉ.... Sao tôi lại không nghĩ ra nhỉ... Cứ khó là tôi lại bỏ cuộc...
Vậy đấy... Mọi thứ giờ mới thực sự bắt đầu....
 

lặng lẽ

Mem lão thành
Thành viên BQT
MOD
Công Thần VNanchoi
#26
Chapter :08

Tối hôm ấy. Tôi trở về nhà. Suy nghĩ là vậy nhưng tôi không biết nên bắt đầu như thế nào nữa...
Sáng hôm sau. Tôi giật mình vì có tin nhắn của số lạ trong giờ học...
- Em xin lỗi...
Tôi biết đó là em mà...
- Sao phải xin lỗi. Em có làm gì sai đâu? Anh mới là người phải xin lỗi em...
- hix. Em nhớ anh lắm...
Tôi an ủi em xong bắt đầu nói em nghe về dự định của mình. Vậy là em thường nhắn tin với tôi một chút vào buổi sáng.... Nhưng có lẽ vẫn chưa đủ. Tuần sau đó nỗi nhớ em cứ mỗi lúc một tăng dần. Bởi ngày nào cũng vậy. Tôi và em thường nhắn tin rất nhiều. Chỉ là vài câu nói đùa, vài lời hỏi thăm, vài câu nhắc nhở rằng
'' trời lạnh lắm. Anh đi học mặc ấm vào''
Hay '' Em chỉ muốn đi học thêm cả tuần ở đó để được gặp anh''
Chỉ đơn giản là vài câu nói vậy mà tôi chẳng thể nào ngưng cái nỗi nhớ em lại....
Em cũng nghỉ học thêm ở chỗ tôi. Còn tôi vẫn phải đều đều. Vì Dự định của tôi là đi học rồi đỗ đạt cao thì may ra tôi mới đàng hoàng bước một chân vào nhà em được... Mà thời gian đâu chờ ai cả... với cái kiến thức mất gốc này thì thật là khó khăn. Tôi toàn phải nhờ nó. Nó thì suốt ngày cằn nhằn
- Ngu đ c đ
Tôi đành phải im thôi vì tôi đang nhờ vả nó mà...
Rồi lại sang tuần mới. Em không còn nhắn tin với tôi nữa. Tôi bắt đầu lo sợ rằng em thay đổi dù cho em đã nói rằng em không có điện thoại để dùng. Nhưng rồi tôi tình cờ gặp em khi đang đi mua quyển sách. Em đi cùng người khác. Giống như lần với nhỏ. Em cười tươi. Tôi bất chợt suy nghĩ
- chả nhé lại một lần nữa...
Tôi nhìn em Từ xa thật lâu. Em vẫn chưa thấy tôi. Vẫn cười. Nhưng cái gì dồn nén quá đều không tốt và tôi thì lại loại nóng tính. Cơn ghen trong tôi lớn dần như quả bóng bay được bơm khí liên tục. Chẳng suy nghĩ thêm nữa. Tôi tiến lại gần... Thấy tôi em chững lại...
- Hóa ra đây là cái bận của em hả? - tôi hỏi em ngay khi lại gần.
- Ơ... - Em không trả lời được lại càng làm tôi khó chịu..
- Đây là bạn của em à? Chào cậu tôi là người.... Bụp...
Thanh niên quay sang em rồi lại quay sang tôi. Nhưng chẳng để cậu ta nói hết câu thì tôi đã cho thanh niên một phát giữa mặt rồi. Em thấy tôi vậy thì giữ tôi lại và đẩy ra nói
- Anh làm gì thế? Anh bị điên à
tôi chẳng muốn nghe nữa. Tôi chỉ muốn ăn thua với thanh niên kia. Đẩy em ra tôi gằm gè
- Ừ. Tôi đang điên đấy.
Thanh niên kia sau phát đấm cũng nhanh chóng đứng dậy. Định ăn thua lại thì có người ra can. Tôi giờ mới để ý có nhiều ánh mắt nhìn về phía này...
- Anh Hiểu nhầm rồi... - Em quay sang tôi giải thích
- Đéo cần. - mọi thứ diễn ra rất nhanh. sau câu nói ấy tôi đẩy em ra quay đầu lấy cái xe và đi thẳng.. Mắt tôi cay xè theo chiều cảm xúc. Vậy đấy. Hai con người. Hai sự việc. Nhưng cùng một kết quả. Tôi vẫn là người ra đi. Một sự không cam chịu xuất hiện trong tôi. Làm sao có thể chấp nhận được khi người tôi yêu vui vẻ cùng người khác ngay trước mặt. Tôi yêu em chân thành đến cái mức tôi vượt qua giới hạn tình dục. Vậy mà nhận lại là sự phản bội... Tôi đi và cứ đi mặc kệ tiếng chuông điện thoại reo đều... Dừng xe lại ở gần công viên. Tôi tắt nguồn. Tôi muốn được yên lặng. Tôi không muốn ai làm phiền... Đây là nơi lần đầu tôi nói yêu em. Ai nói tôi lụy cũng chẳng sai. Nhưng tôi thấy không phục. Tôi ngồi chiếc ghế đá đối diện với nơi tôi và em bắt đầu nụ hôn. Không phải đầu tiên của tôi. Vậy mà tôi vẫn cứ nhớ điều ấy liên tục... Bất chợt tôi thấy mắt cay cay... Lần thứ hai tôi lại khóc vì một người...
Trở về nhà khi trời bắt đầu mưa. Cơn mưa chuyển mùa không quá lớn nhưng đi xe với vận tốc của tôi thì quả thật là rát mặt. Bất ngờ đường trơn. Tôi mất lái rồi chuyện gì xảy ra thì ai cũng hiểu. Đo đường được vài mét thì tôi cũng lồm cồm bò dậy. Con AB sướt sát hết một bên. Tay chân tôi khá hơn cái xe vì mùa đông mặc quần áo dày. Nhanh chóng dựng cái xe lên. Đầu hơi vênh nhưng vẫn đi được (Công nhận là xe AB yếm chắc chắn thật) Nổ máy và đi về nhà. Tắm qua qua rồi rửa mấy vết sướt sát xong tôi lên giường ngủ.
Sáng hôm sau dậy. Đầu óc quay cuồng. Người ngợm rã rời. Cánh tay trái thì gần như nó không muốn nhấc lên. Thế là tôi lại ngủ.
Ngày hôm sau tôi tỉnh dậy thì đang trong viên. Chả hiểu ai đang giữ cánh tay cuả tôi mà tôi chẳng nhúc nhích nổi. Hóa ra là là tôi bị gãy tay và đã được bó bột. Đang ngẩn ngơ thì chị tôi vào. Mang theo cặp lồng cháo.
- dậy rồi à? Còn đau không?
- không. Hết rồi. Mà chị đưa em vào lúc nào thế?
- Hôm qua. Chị thấy xe sướt sát nên định lên phòng hỏi thì thấy em sốt cao. Xong nói nhảm gì đấy... Sợ quá chị gọi xe đưa lên viện luôn...
- Em nói nhảm gì à?
- chịu - chị thoáng ngại... Xong lấy cháo bón cho tôi...
Nằm viện được hai ngày thì tôi được ra. Giờ đi học là do chị đưa đón. Nhỏ thấy tôi băng bó thì thoáng ngạc nhiên. Tôi cũng kệ. Đến lúc hết giờ lại gọi chị.
Từ hôm tôi tắt máy đến giờ vẫn chưa bật lại. Cũng tò mò nên bật lại thì hóa ra là nó gọi. Vậy mà tưởng em. Hụt hẫng. Mà quên Em không có điện thoại mà.... Ấn số tôi gọi lại cho nó...
- alo.... - tôi nói
- mày chết ở đâu rồi? - nó cằn nhằn
- tao bị ngã xe gãy cm tay rồi...
- Ngu. Mày đáng lẽ phải gãy luôn chân đi. Tội đi ẩu
- rủa cc. Làm sao?
- định rủ mày làm bữa mà không nghe máy
- Ờ
- thế nhà mày ở đâu?
- xxx
- chiều ở nhà tao qua
- Ừm
Nghe xong điện thoại thì có tin nhắn. Từ hôm qua. Số lạ. Đúng là cái điều tôi mong chờ. Nhưng tôi lại không biết có nên đọc hay không.... Ngẫm nghĩ mãi cũng ấn đọc... Là của em... Một tin nhắn chia tay... Vậy đấy... Tôi cười buồn... Tôi không nhắn lại...
Trưa chị gọi tôi xuống ăn cơm. Tôi dùng thìa xúc. một tay nên mãi mới ăn xong. Chiều đang nghĩ ngợi thì nó gọi. Nghe xong lại lóc cóc xuống mở cửa cho nó...
- nhà đẹp nhể?
- Ờ...
- xe cũng đẹp nhể? - nó chỉ vào con xe của tôi.
- đẹp cc...
- ha ha...
- vào nhà đi...
Vào đến nhà nó ngó nghiêng các kiểu xong quay ra hỏi tôi
- Mà tự nhiên ngã làm gì mày?
- tao muốn ngã à? Đm
- Chứ sao tự xòe gãy tay?
- .....
Thế là tôi kể cho nó
- Ờ... - nó gật gù
Chị đi làm rồi nên Nó ngồi nói chuyện một lúc xong về để lại túi hoa quả...
Chiều tối chị về sớm. tắm rửa xong tôi lại được ăn cơm chị nấu. Giữa tôi và chị vẫn còn điều gì đó ngài ngại... Ăn mà chỉ nói được vài ba câu về chuyện học hành... Về dự định... Ăn xong tôi ra xem tivi. Lâu phết rồi chưa được xem. Mở hbo với star xem cũng chẳng có gì đặc biệt. Đang định tắt thì chị chạy ra ngồi cạnh dựt cái điều khiển ra mở phim gì đó của hàn quốc. Chán nản nhưng ngoài ngồi xem cùng tôi chẳng biết phải làm gì cả. Được một lúc thì ríu cả mắt. Công nhận mấy bà cô nhà mình xem phim hàn chẳng bao giờ thấy chán. Kịch bản vẫn chỉ có máu trắng, ung thư, mất trí nhớ, rồi tranh giành trái tim người kia. Nhiều lúc tôi còn đoán được kịch bản ấy chứ...
Cơn buồn ngủ kéo đến. Tôi tựa đầu vào ghế rồi ngủ lúc nào không hay. Mở mắt ra thì thấy đang nằm dọc theo ghế. Đắp một cái chăn mỏng. Chắc nặng quá nên chị không kéo được lên phòng. Ngó đồng hồ là 3 h sáng. Cũng đói đói. Xuống bếp ỏm gói mì ăn tạm thì do làm một tay nên cứ loảng xoảng... Lúc sau đang đợi mì chín thì chị xuống.
- Làm gì đấy?
- Em đói. Nên ỏm gói mì...
- Sao không gọi chị
- thôi. Tự làm được mà. Chị đi ngủ đi. Mai còn đi làm...
- Ừm... - Chị nói xong quay đi
- À chị... Em xin lỗi...
- đừng nhắc lại nữa mà...
- Vầng...
Và cái ngu của tôi là gãy tay còn ỏm mì. Xúc có đc tí nào. Xụp xoạp mãi mà được mấy sợi. Định lên phòng ngủ mà lười nên thôi. Kéo chăn mỏng nằm ghế luôn. mấy ngày sau đó đi học về là nó đích thân sang dạy. Thỉnh thoảng lại đưa cả con gấu theo. Cơ mà gấu nó xinh lắm. Đúng là Hotgirl có khác. Hai đứa tình cảm thôi rồi. Đôi khi tôi cũng ghen tị. Giá mà tôi còn em. Em ở cạnh tôi những lúc này thì tốt quá.
Lại vào một buổi chiều. Nó sang
- thay quần áo đi uống cafe mày. Thèm quá - nó nói
- Ờ - gì chứ cô giáo vẫn dạy tôi là học mà chơi. Chơi mà học còn gì....
Ra quán cafe mới mở. Quán này thiết kế đẹp phết. Theo nó nói là ra tham khảo. Tôi cũng chẳng biết để làm gì nên kệ. Kiếm chỗ ngồi đã. Đang uống cốc cafe thì tôi gặp em. Em nhìn tôi ngạc nhiên. Xong cũng vào chỗ ngồi.
- Nhìn cái gì thế mày? - nó hỏi tôi
- Về đi. Tao thấy mệt quá...
- nốt đi. Bỏ phí...
- Về đi. Đm. Lần sau tao bù...
Nó thấy tôi khó chịu thì đi ra ngoài luôn. Tôi đi qua chỗ em. Không nhìn và đi thẳng. Lên xe là hai thằng về nhà luôn. Tôi không biết cảm giác ấy là gì. Nhưng tôi thấy buồn và khó chịu.
Đưa tôi về xong nó cũng đi luôn. Tôi cũng lên phòng và ngủ. Một giấc ngủ khó khăn.
Vừa vào giấc thì có điện thoại của số lạ... Đang vào giấc bị phá nên tôi quẳng cái điện thoại sang một bên. Ngủ tiếp. Tối chị về. Lại được ăn cơm của chị nấu. Tần suất gặp chị nhiều nên giờ mối quan hệ của cả hai cũng được nói là tạm ổn... Câu chuyện đã đi xa hơn một chút...
Sáng hôm sau chị lại đưa đi học. Nhưng đến chiều thì hóng mãi nó không sang. Đang xem phim thì có chuông cổng. Là em...
- Anh...
- Về đi... - không để em nói. Tôi cắt lời...
- Sao không trả lời tin nhắn của em?
- Chia tay thì còn gì để trả lời?
- ...
Em im lặng
- Em về đi...
- Em xin lỗi....
- không sao đâu mà... Tôi quen rồi...
- không phải vậy đâu... Đừng đuổi em nữa... - Em sụt sịt
- không phải là đuổi. Em hiểu mà...
- Anh đã hứa gì với em rồi? Sao anh lại làm thế? Mọi chuyện không như anh nghĩ đâu...
 

lặng lẽ

Mem lão thành
Thành viên BQT
MOD
Công Thần VNanchoi
#28

Tối hôm ấy. Tôi trở về nhà. Suy nghĩ là vậy nhưng tôi không biết nên bắt đầu như thế nào nữa...
Sáng hôm sau. Tôi giật mình vì có tin nhắn của số lạ trong giờ học...
- Em xin lỗi...
Tôi biết đó là em mà...
- Sao phải xin lỗi. Em có làm gì sai đâu? Anh mới là người phải xin lỗi em...
- hix. Em nhớ anh lắm...
Tôi an ủi em xong bắt đầu nói em nghe về dự định của mình. Vậy là em thường nhắn tin với tôi một chút vào buổi sáng.... Nhưng có lẽ vẫn chưa đủ. Tuần sau đó nỗi nhớ em cứ mỗi lúc một tăng dần. Bởi ngày nào cũng vậy. Tôi và em thường nhắn tin rất nhiều. Chỉ là vài câu nói đùa, vài lời hỏi thăm, vài câu nhắc nhở rằng
'' trời lạnh lắm. Anh đi học mặc ấm vào''
Hay '' Em chỉ muốn đi học thêm cả tuần ở đó để được gặp anh''
Chỉ đơn giản là vài câu nói vậy mà tôi chẳng thể nào ngưng cái nỗi nhớ em lại....
Em cũng nghỉ học thêm ở chỗ tôi. Còn tôi vẫn phải đều đều. Vì Dự định của tôi là đi học rồi đỗ đạt cao thì may ra tôi mới đàng hoàng bước một chân vào nhà em được... Mà thời gian đâu chờ ai cả... với cái kiến thức mất gốc này thì thật là khó khăn. Tôi toàn phải nhờ nó. Nó thì suốt ngày cằn nhằn
- Ngu đ c đ
Tôi đành phải im thôi vì tôi đang nhờ vả nó mà...
Rồi lại sang tuần mới. Em không còn nhắn tin với tôi nữa. Tôi bắt đầu lo sợ rằng em thay đổi dù cho em đã nói rằng em không có điện thoại để dùng. Nhưng rồi tôi tình cờ gặp em khi đang đi mua quyển sách. Em đi cùng người khác. Giống như lần với nhỏ. Em cười tươi. Tôi bất chợt suy nghĩ
- chả nhé lại một lần nữa...
Tôi nhìn em Từ xa thật lâu. Em vẫn chưa thấy tôi. Vẫn cười. Nhưng cái gì dồn nén quá đều không tốt và tôi thì lại loại nóng tính. Cơn ghen trong tôi lớn dần như quả bóng bay được bơm khí liên tục. Chẳng suy nghĩ thêm nữa. Tôi tiến lại gần... Thấy tôi em chững lại...
- Hóa ra đây là cái bận của em hả? - tôi hỏi em ngay khi lại gần.
- Ơ... - Em không trả lời được lại càng làm tôi khó chịu..
- Đây là bạn của em à? Chào cậu tôi là người.... Bụp...
Thanh niên quay sang em rồi lại quay sang tôi. Nhưng chẳng để cậu ta nói hết câu thì tôi đã cho thanh niên một phát giữa mặt rồi. Em thấy tôi vậy thì giữ tôi lại và đẩy ra nói
- Anh làm gì thế? Anh bị điên à
tôi chẳng muốn nghe nữa. Tôi chỉ muốn ăn thua với thanh niên kia. Đẩy em ra tôi gằm gè
- Ừ. Tôi đang điên đấy.
Thanh niên kia sau phát đấm cũng nhanh chóng đứng dậy. Định ăn thua lại thì có người ra can. Tôi giờ mới để ý có nhiều ánh mắt nhìn về phía này...
- Anh Hiểu nhầm rồi... - Em quay sang tôi giải thích
- Đéo cần. - mọi thứ diễn ra rất nhanh. sau câu nói ấy tôi đẩy em ra quay đầu lấy cái xe và đi thẳng.. Mắt tôi cay xè theo chiều cảm xúc. Vậy đấy. Hai con người. Hai sự việc. Nhưng cùng một kết quả. Tôi vẫn là người ra đi. Một sự không cam chịu xuất hiện trong tôi. Làm sao có thể chấp nhận được khi người tôi yêu vui vẻ cùng người khác ngay trước mặt. Tôi yêu em chân thành đến cái mức tôi vượt qua giới hạn tình dục. Vậy mà nhận lại là sự phản bội... Tôi đi và cứ đi mặc kệ tiếng chuông điện thoại reo đều... Dừng xe lại ở gần công viên. Tôi tắt nguồn. Tôi muốn được yên lặng. Tôi không muốn ai làm phiền... Đây là nơi lần đầu tôi nói yêu em. Ai nói tôi lụy cũng chẳng sai. Nhưng tôi thấy không phục. Tôi ngồi chiếc ghế đá đối diện với nơi tôi và em bắt đầu nụ hôn. Không phải đầu tiên của tôi. Vậy mà tôi vẫn cứ nhớ điều ấy liên tục... Bất chợt tôi thấy mắt cay cay... Lần thứ hai tôi lại khóc vì một người...
Trở về nhà khi trời bắt đầu mưa. Cơn mưa chuyển mùa không quá lớn nhưng đi xe với vận tốc của tôi thì quả thật là rát mặt. Bất ngờ đường trơn. Tôi mất lái rồi chuyện gì xảy ra thì ai cũng hiểu. Đo đường được vài mét thì tôi cũng lồm cồm bò dậy. Con AB sướt sát hết một bên. Tay chân tôi khá hơn cái xe vì mùa đông mặc quần áo dày. Nhanh chóng dựng cái xe lên. Đầu hơi vênh nhưng vẫn đi được (Công nhận là xe AB yếm chắc chắn thật) Nổ máy và đi về nhà. Tắm qua qua rồi rửa mấy vết sướt sát xong tôi lên giường ngủ.
Sáng hôm sau dậy. Đầu óc quay cuồng. Người ngợm rã rời. Cánh tay trái thì gần như nó không muốn nhấc lên. Thế là tôi lại ngủ.
Ngày hôm sau tôi tỉnh dậy thì đang trong viên. Chả hiểu ai đang giữ cánh tay cuả tôi mà tôi chẳng nhúc nhích nổi. Hóa ra là là tôi bị gãy tay và đã được bó bột. Đang ngẩn ngơ thì chị tôi vào. Mang theo cặp lồng cháo.
- dậy rồi à? Còn đau không?
- không. Hết rồi. Mà chị đưa em vào lúc nào thế?
- Hôm qua. Chị thấy xe sướt sát nên định lên phòng hỏi thì thấy em sốt cao. Xong nói nhảm gì đấy... Sợ quá chị gọi xe đưa lên viện luôn...
- Em nói nhảm gì à?
- chịu - chị thoáng ngại... Xong lấy cháo bón cho tôi...
Nằm viện được hai ngày thì tôi được ra. Giờ đi học là do chị đưa đón. Nhỏ thấy tôi băng bó thì thoáng ngạc nhiên. Tôi cũng kệ. Đến lúc hết giờ lại gọi chị.
Từ hôm tôi tắt máy đến giờ vẫn chưa bật lại. Cũng tò mò nên bật lại thì hóa ra là nó gọi. Vậy mà tưởng em. Hụt hẫng. Mà quên Em không có điện thoại mà.... Ấn số tôi gọi lại cho nó...
- alo.... - tôi nói
- mày chết ở đâu rồi? - nó cằn nhằn
- tao bị ngã xe gãy cm tay rồi...
- Ngu. Mày đáng lẽ phải gãy luôn chân đi. Tội đi ẩu
- rủa cc. Làm sao?
- định rủ mày làm bữa mà không nghe máy
- Ờ
- thế nhà mày ở đâu?
- xxx
- chiều ở nhà tao qua
- Ừm
Nghe xong điện thoại thì có tin nhắn. Từ hôm qua. Số lạ. Đúng là cái điều tôi mong chờ. Nhưng tôi lại không biết có nên đọc hay không.... Ngẫm nghĩ mãi cũng ấn đọc... Là của em... Một tin nhắn chia tay... Vậy đấy... Tôi cười buồn... Tôi không nhắn lại...
Trưa chị gọi tôi xuống ăn cơm. Tôi dùng thìa xúc. một tay nên mãi mới ăn xong. Chiều đang nghĩ ngợi thì nó gọi. Nghe xong lại lóc cóc xuống mở cửa cho nó...
- nhà đẹp nhể?
- Ờ...
- xe cũng đẹp nhể? - nó chỉ vào con xe của tôi.
- đẹp cc...
- ha ha...
- vào nhà đi...
Vào đến nhà nó ngó nghiêng các kiểu xong quay ra hỏi tôi
- Mà tự nhiên ngã làm gì mày?
- tao muốn ngã à? Đm
- Chứ sao tự xòe gãy tay?
- .....
Thế là tôi kể cho nó
- Ờ... - nó gật gù
Chị đi làm rồi nên Nó ngồi nói chuyện một lúc xong về để lại túi hoa quả...
Chiều tối chị về sớm. tắm rửa xong tôi lại được ăn cơm chị nấu. Giữa tôi và chị vẫn còn điều gì đó ngài ngại... Ăn mà chỉ nói được vài ba câu về chuyện học hành... Về dự định... Ăn xong tôi ra xem tivi. Lâu phết rồi chưa được xem. Mở hbo với star xem cũng chẳng có gì đặc biệt. Đang định tắt thì chị chạy ra ngồi cạnh dựt cái điều khiển ra mở phim gì đó của hàn quốc. Chán nản nhưng ngoài ngồi xem cùng tôi chẳng biết phải làm gì cả. Được một lúc thì ríu cả mắt. Công nhận mấy bà cô nhà mình xem phim hàn chẳng bao giờ thấy chán. Kịch bản vẫn chỉ có máu trắng, ung thư, mất trí nhớ, rồi tranh giành trái tim người kia. Nhiều lúc tôi còn đoán được kịch bản ấy chứ...
Cơn buồn ngủ kéo đến. Tôi tựa đầu vào ghế rồi ngủ lúc nào không hay. Mở mắt ra thì thấy đang nằm dọc theo ghế. Đắp một cái chăn mỏng. Chắc nặng quá nên chị không kéo được lên phòng. Ngó đồng hồ là 3 h sáng. Cũng đói đói. Xuống bếp ỏm gói mì ăn tạm thì do làm một tay nên cứ loảng xoảng... Lúc sau đang đợi mì chín thì chị xuống.
- Làm gì đấy?
- Em đói. Nên ỏm gói mì...
- Sao không gọi chị
- thôi. Tự làm được mà. Chị đi ngủ đi. Mai còn đi làm...
- Ừm... - Chị nói xong quay đi
- À chị... Em xin lỗi...
- đừng nhắc lại nữa mà...
- Vầng...
Và cái ngu của tôi là gãy tay còn ỏm mì. Xúc có đc tí nào. Xụp xoạp mãi mà được mấy sợi. Định lên phòng ngủ mà lười nên thôi. Kéo chăn mỏng nằm ghế luôn. mấy ngày sau đó đi học về là nó đích thân sang dạy. Thỉnh thoảng lại đưa cả con gấu theo. Cơ mà gấu nó xinh lắm. Đúng là Hotgirl có khác. Hai đứa tình cảm thôi rồi. Đôi khi tôi cũng ghen tị. Giá mà tôi còn em. Em ở cạnh tôi những lúc này thì tốt quá.
Lại vào một buổi chiều. Nó sang
- thay quần áo đi uống cafe mày. Thèm quá - nó nói
- Ờ - gì chứ cô giáo vẫn dạy tôi là học mà chơi. Chơi mà học còn gì....
Ra quán cafe mới mở. Quán này thiết kế đẹp phết. Theo nó nói là ra tham khảo. Tôi cũng chẳng biết để làm gì nên kệ. Kiếm chỗ ngồi đã. Đang uống cốc cafe thì tôi gặp em. Em nhìn tôi ngạc nhiên. Xong cũng vào chỗ ngồi.
- Nhìn cái gì thế mày? - nó hỏi tôi
- Về đi. Tao thấy mệt quá...
- nốt đi. Bỏ phí...
- Về đi. Đm. Lần sau tao bù...
Nó thấy tôi khó chịu thì đi ra ngoài luôn. Tôi đi qua chỗ em. Không nhìn và đi thẳng. Lên xe là hai thằng về nhà luôn. Tôi không biết cảm giác ấy là gì. Nhưng tôi thấy buồn và khó chịu.
Đưa tôi về xong nó cũng đi luôn. Tôi cũng lên phòng và ngủ. Một giấc ngủ khó khăn.
Vừa vào giấc thì có điện thoại của số lạ... Đang vào giấc bị phá nên tôi quẳng cái điện thoại sang một bên. Ngủ tiếp. Tối chị về. Lại được ăn cơm của chị nấu. Tần suất gặp chị nhiều nên giờ mối quan hệ của cả hai cũng được nói là tạm ổn... Câu chuyện đã đi xa hơn một chút...
Sáng hôm sau chị lại đưa đi học. Nhưng đến chiều thì hóng mãi nó không sang. Đang xem phim thì có chuông cổng. Là em...
- Anh...
- Về đi... - không để em nói. Tôi cắt lời...
- Sao không trả lời tin nhắn của em?
- Chia tay thì còn gì để trả lời?
- ...
Em im lặng
- Em về đi...
- Em xin lỗi....
- không sao đâu mà... Tôi quen rồi...
- không phải vậy đâu... Đừng đuổi em nữa... - Em sụt sịt
- không phải là đuổi. Em hiểu mà...
- Anh đã hứa gì với em rồi? Sao anh lại làm thế? Mọi chuyện không như anh nghĩ đâu...



Continue........
 

lặng lẽ

Mem lão thành
Thành viên BQT
MOD
Công Thần VNanchoi
#29

- Anh đã hứa gì với em rồi? Sao anh lại làm thế? Mọi chuyện không như anh nghĩ đâu...
- Tôi đã hứa gì à? Tôi hứa sẽ bên cạnh em chứ tôi không hứa sẽ nhìn em hạnh phúc bên người khác trong khi em vẫn nói yêu tôi.
Có ai đã từng như tôi không? Cái cảm giác nhận ra chỉ có một mình tự vẽ ra cái khung cảnh hạnh phúc
Tôi định nói thêm thì em ngắt lời
- Anh sai rồi.... Đó là anh trai ruột của em... Không phải như anh nghĩ đâu
Tôi đứng hình. Từ ngày xưa tới giờ tôi mới là người bỏ người khác chứ chưa ai bỏ tôi cả. Nhỏ là người đầu tiên. Và có lẽ điều này làm tôi trở nên đa nghi hơn...
- Em nói gì?
- Đấy là anh trai ruột của em
Tôi nghe rõ mồn một. Tôi không biết nên làm gì cả. Tôi đứng im nhìn nhỏ. Tôi biết tôi sai nhưng nhận lỗi thì lại quá khó. Câu xin lỗi với tôi lúc này như một liều thuốc độc...
- Anh đã hiểu chưa? - Em vẫn nhìn tôi như vậy...
- Ừm... Tôi.. Tôi...
Tôi bí nên cứ ngó linh tinh. Kiếm một câu trả lời tốt nhất cho câu hỏi này...
- Anh còn muốn chia tay nữa không? - Em tiếp tục hỏi...
- à... Ừm...
- Có hay không? - Em nhắc lại...
- Không... Anh xin lỗi... - Câu nói ấy cuối cùng tôi cũng nói ra được... Nhẹ lòng...
Hít một hơi dài. Tôi nhìn em... Giờ mới nhớ em không biết nhà tôi. Đi chơi với nhau bao nhiêu lần Nhưng chưa một lần tôi đưa em về nhà mình. Mọi thứ chỉ kết thúc bằng một nụ hôn nhẹ cách cái cửa nhà em một đoạn...
- Sao biết nhà anh vậy?
- bạn anh chỉ? - Em thản nhiên
- bạn nào? - tôi ngạc nhiên
- cái anh hôm trước đưa anh đi uống cafe ấy...
Lại là nó. Hẳn nào hôm nay mất tăm. Tôi đang suy nghĩ thì em lại gần hơn. Chạm vào cái tay bó bột...
- Anh ngã đau không? Em xin lỗi... - rưng rưng
- Ừm. Không sao đâu. Gãy xương ống nhanh khỏi mà
Kể ra thì cũng may. Người ta ngã thì bị gãy xương khủy tay nhưng tôi ngã thì lại bị gãy xương cẳng tay. Thế nên khỏi là không bị tật...
- Ừm quên. Vào nhà đi...
- Em phải về luôn đây. Muộn rồi.. Bố mẹ em... - Em nói ngập ngừng..
- À.. Ừ... Em về đi...
Chia tay em xong tôi đứng ngóng mãi đến khi cái bóng khuất dần tôi mới vào. Một lúc sau chị về. Mặt nhìn khó chịu. Chắc do công việc.
- Chị sao thế? - tôi hỏi
- không sao. Lên nhà đi chị nấu cơm - Chị không nhìn tay vẫn làm
- để em phụ - tôi nói tiếp
- không cần mà. Lên nhà đi. Vướng - Chị to tiếng
Vậy là lại lên nhà...
Hôm sau vẫn đi học như thường. Chiều nó lại sang. Tôi gằm gè
- thằng cờ hó
Đang định chửi tiếp thì em vào nên tôi im luôn.
- chửi gì? - nó nheo mắt nhìn tôi
- mày đợi đấy... - tôi lườm nó
- trả ơn tao tốt gớm... - nó lèm bèm
Em sang cứ ngó ngó làm tôi bật cười...
- định ăn trộm gì thế?
- còn ai ở nhà không anh? - Em hồn nhiên hỏi
- không. Chị anh đi làm chưa về...
- Ừm...
- Sao lại sang đây? Không sợ bố mẹ biết à? - tôi ngạc nhiên
- không. Hihi
- thôi. Anh chị diễn tiếp nhé. Tôi bận nhiệm vụ mới rồi. Tôi về đây - nó vừa gặm quả táo vừa nói...
- Ờ. Biến. Không tiễn
- Em chào anh... - Em cười ngượng
- mình bằng tuổi nhau mà. Bạn bè được rồi - Nó nói xong mất hút...
Em thì cười xong quay sang tôi nhìn. Giây phút đó tôi lại được đắm chìm trong ánh mắt ấy. Ánh mắt tôi đã phải chờ đợi bao ngày. Ánh mắt để tôi có thêm động lực học hành hay ánh mắt để tôi có thêm hy vọng. Tôi nhìn em lâu lắm. Em cắn môi. Cái vẻ mặt ấy làm tôi tưởng tượng ra bảo nhiêu điều sai lệch. Bất ngờ em luồn một tay qua eo phải tôi. Khép mình vào đó. Ôm chặt...
- Em nhớ anh lắm. Anh có biết không?
Tôi cũng nhớ em mà. Nỗi buồn luôn đi kèm với nỗi nhớ. Ai nói xa nhau nhưng vẫn vui thì có lẽ họ là người hạnh phúc. Còn tôi chỉ muốn được ở gần em mỗi ngày mỗi giờ phút. Mà kể cả chỉ là vài giây ngắn ngủi tôi vẫn chấp nhận. Vì chỉ ở gần em tôi mới cảm thấy mình không cô độc, trưởng thành hơn và hơn hết tôi được là chính bản thân mình. Khẽ đẩy em ra tôi hôn nhẹ vào đôi môi hồng ấy. Không biết là bao nhiêu lần hay bao lâu nhưng kể cả cho đến bây giờ. Mỗi lần nghĩ về đôi môi ấy. Nụ hôn vụng về ấy là tôi lại nhớ đến vị đường ngọt ngào...
- Anh yêu em...
- Em cũng vậy. Mình cùng cố gắng anh nhé...
- Ừm. - tôi cười xong lại cúi xuống hôn em...
Kéo em ra ghế. Em lại rúc vào tôi. Tựa đầu vào vai. Em nói vậy là để cho ấm. Tôi cười.
- nghiện còn ngại...
- thích nghiện không? - Em đẩy nhẹ. Nhưng tôi nhanh tay kéo lại...
- không mà....
Nhưng tôi không biết nên cảm ơn hay trách cái tay gãy này nữa. Nó giúp tôi tìm lại em Nhưng lại không cho tôi tiếp tục làm gì với em ngoài hôn cả. Tiếc thật. Em thấy mặt tôi buồn buồn thì hình là hiểu vấn đề luôn. Em Thì thầm..
- khỏi nhanh đi... - nói xong em nháy mắt một cái làm tôi cứ ngơ ngơ... - mà anh có nhớ cần phải làm gì nữa không?
- Làm gì? - tôi ngạc nhiên
- đi xin lỗi... - Em nghiêm mặt
- À à... - tôi gật gù
Vậy là ngay hôm sau tôi chính thức gặp anh rể tương lai. Ngại, ngượng vì cái tội trẻ trâu. May mà hắn dễ tính chứ không thì tôi lại có thêm một người phản đối... Hôm đấy đi ăn. Hắn mời rượu làm tôi chẳng dám uống vì bị em lườm... Nhất quyết là
- khi nào khỏi mới cho uống
Nguyên văn câu nói của em đấy.
Từ sau hôm đó, tôi và em lại yêu. Tôi cũng dần có lại những ngày tháng êm đềm. Không nhắn tin nhiều nhưng tôi tin tưởng vào em. Mặc dù Vẫn lo lắng lắm chứ. Thỉnh thoảng em lại trốn sang nhà tôi và tôi thì lại được thêm những nụ hôn ngọt ngào...
Nhưng... Lại là nhưng. Giá mà cuộc sống không có từ nhưng hay ít nhất cuộc đời của tôi không xuất hiện từ này.
Hôm ấy tôi vẫn nhớ đó là một ngày giữa tháng một. Lại sắp tết rồi.
Nhưng tôi thấy không khí vẫn bình thường quá. Tết bây giờ chẳng như xưa. Cái ngày còn nghèo khó thì cứ đến tết mới có bánh kẹo để ăn. Lũ trẻ trong xóm cũ toàn rủ nhau đi bộ xem pháo hoa rồi nhặt cái tàn pháo về đốt. Cháy đẹp phết.
Miên man mất rồi. Trở lại nhé.
Lại sắp tết rồi. Chị hình như bận bị nên nhiều hôm tôi toàn gọi nó với ny nó sang nấu cơm ăn. Mà kể ra từ ngày chị có thái độ khó chịu với tôi đến hôm nay thì vẫn chưa có gì thuyên giảm. Chị im lặng hơn. Ấy vậy mà ngày ấy tôi có nghĩ tới đâu. Việc nhớ em đã chiếm gần như hết toàn bộ thời gian của tôi rồi... Tối ấy chị về nhà trong tình trạng say bí tỉ. Mà cái tay tôi thì gãy một rồi. Sức đâu ra mà bê chị lên phòng. Nên thôi để tạm ở ghế. Lấy cái khăn ấm lau qua mặt với chân tay chị rồi kéo cái chăn xuống đắp. Để một cốc nước ở bàn và bật đèn ngủ đủ để nhìn thấy. Định lên phòng ngủ mà sợ chị đêm lạnh nên tôi lấy cái chăn ra ghế khác ngồi xem tivi. Đằng nào mai cũng chủ nhật. Vừa xem vừa lấy bao thuốc ra hút. Tôi chẳng nhớ xem phim gì nữa. Nhưng cũng Khá kịch tính. Đang nhập tâm thì tôi nghe tiếng chị...
- Khoa...
- Sao chị... -tôi trả lời theo quán tính... Nhưng rồi lại im lặng. Tôi gọi lại chị thì cũng không có tiếng trả lời. Chắc chị mơ. Nhưng mơ cái gì mà gọi tên tôi nhỉ? Thế là bao nhiêu suy nghĩ lại hiện ra trong tôi.lẽ nào...
Tôi quay lại nhìn chị. Con người đã làm tôi đi quá giới hạn tưởng chừng như đã quên thì giờ đây lại làm tôi phải suy nghĩ... Nghịch lý quá...
Mấy ngày sau đó, tôi đã phải so sánh giữa chị và em. Dù không chắc chắn về chị nhưng tôi vẫn lấy em ra để so sánh. Hai con người. Một thì bị gia đình phản đối. Một thì bị toàn xã hội phản đối. Dù gì thì vẫn phải chui lủi để yêu...
Rồi tết cũng đến. Ông bố tôi cũng về. Ba bố con lại cùng nhau đón tết. Nhưng sáng hôm mùng hai có một anh vào nhà chơi. Anh ta nói là bạn của chị. Tôi hiểu rằng Chỉ có thể là ra mắt thôi. Tôi nhìn chị. Hụt hẫng. Thất vọng. Chẳng biết có kèm theo cảm giác gì không nhưng tôi thấy khó chịu lắm. Chị cũng nhìn lại. Tôi rời khỏi ánh mắt ấy rồi đi lên phòng vệ cho ông bố gọi suốt cả buổi trưa tôi cũng không thèm xuống. Rồi tôi cũng chìm vào giấc ngủ
Chiều tỉnh dậy vì thèm thuốc. Tôi cố leo lên cái mái thượng để ngồi làm một điếu. Khi buồn người ta chỉ muốn ở một mình và tôi cũng vậy. Cái hơi thuốc làm người tôi nhẹ đi. Cảm giác phê là tất cả những gì tôi nhận lại... Secret love... Tôi sẽ bắt đầu như thế nào đây? Tôi sẽ phải làm gì đây? Hàng vạn câu hỏi trong đầu tôi lúc ấy. Khó khăn...
Rồi cái tết cũng qua. Trở lại với em mà tôi cứ nghĩ về chị. Nhiều lúc đi cạn em là tôi lại tưởng tượng ra chị. Tôi tham lam quá chăng? Có lẽ tôi sẽ bắt đầu lại với em và một lần nữa tôi sẽ phải tránh xa chị.
Ngày tháng lại trôi qua. Tôi im lặng và chị cũng vậy. Chẳng ai nói với ai điều gì. Đôi khi tôi thấy áp lực về điều đó. Tay tôi cũng đã khỏi. Xe đã sửa nên không cần phải làm phiền chị nữa. Em thỉnh thoảng vẫn sang nhà. Vẫn dừng lại ở nụ hôn. Tôi chưa bao giờ đi quá.
Rồi lại sang tháng ba. Tình cảm giữa em và tôi vẫn vậy. Em vẫn đáng yêu như ngày đầu tiên tôi gặp. Hôm ấy trời mưa khi tôi đèo em đi chơi. Cả hai cùng ướt đến lạnh run người. Đưa em về nhà tôi bật nóng lạnh đưa em bộ quần áo thể thao rồi đẩy em vào trước. Em tắm xong run lập cập. Tôi lấy cái chăn mỏng cho em cuốn và kéo lên phòng rồi mới xuống tắm. Tắm xong tôi lao thẳng lên giường ôm em. Nhìn em giãy giụa làm tôi buồn cười. Rồi mọi thứ cũng chậm lại. Tôi nhìn em. Cúi xuống từ từ. Em đáp lại. Tôi cúi xuống hôn vào cổ rồi tai em. Cái tay theo bản năng luồn vào trong áo. Cảm nhận vòng một của em không phải vừa càng làm tôi kích thích. Tôi điên cuồng hơn. em cũng chẳng phản đối. Tôi cởi cái áo ra rồi cởi luôn cái áo em. Hôn nhẹ vào ngực. Em hơi ưỡn lên. Rồi điều gì cũng phải đến. Hành trình bắt đầu.
- cho anh nhé...
- ưmm... Của chồng đấy... - lần đầu tiên em gọi tôi là chồng...



Continue........
 

lặng lẽ

Mem lão thành
Thành viên BQT
MOD
Công Thần VNanchoi
#40
View attachment 635
Nếu ai đó hỏi rằng tôi mất em như nào? Tôi sẽ quay đi và không bao giờ nhìn lại. Nhưng nếu ai đó hỏi tôi rằng đã yêu em như nào? Thì tôi sẽ ngồi xuống và kể lại. Từng chút.... Từng chút một...

- ưmm... Của chồng đấy - Em nói mà mặt ửng hồng. Tôi nhận ra rõ cái sự ngượng ngùng của em khi ấy. Đơn giản lắm. Lần đầu tiên của em mà...

Thế rồi tôi với em hòa làm một. Khi tôi tiến vào cũng là lúc em nén tiếng nấc ở cổ họng. Chắc là đau lắm... Nhìn em vậy tôi lại không nỡ... Nhưng em... Một lần nữa kéo tôi xuống...

- vợ không sao đâu...

Những ngón tay lại đan vào nhau... Nhịp thở cũng vì thế mà đứt quãng. Tôi luồn sâu những ngón tay vào mái tóc của em hít hà cái mùi thơm nhè nhẹ ấy. Và đó cũng là thói quen của tôi mỗi khi gần em... Cô gái đặc biệt nhất tôi từng gặp...
Nằm xuống cạnh em. Chắc em mệt nên gối đầu vào tay tôi ngủ ngon lành. Đợi em vào giấc tôi đi tắm qua. gọt vài quả táo rồi xem tivi. 4h chiều em dậy. Chẳng biết lấy đâu ra bộ đồ nỉ của tôi. Nhìn cái dáng đi của em làm tôi bật cười. Em thì cứ nhăn mặt dứ dứ nắm đấm. À quên. Còn cái ga giường nữa. Thay cái mới quá. Tôi lên phòng gấp cái ga giường lại rồi xuống phòng vệ sinh đợi em mở cửa. Em vừa mở cửa ra là tôi sốc em lên hai tay luôn. Đưa em ra ghế ngồi mà em cứ cười ngượng... Hôn nhẹ vào môi em và đặt xuống ghế...

- Ăn táo này...
- Vâng...
Cuộc sống đơn giản chỉ cần có vậy thôi. Giá mà... Ừm... Giá mà...
- Chồng ơi.. - đang suy nghĩ thì em gọi
- ơi vợ...
- Chồng phải dạ chứ
- À.. À... Dạ...
- Hihi... Chồng đừng rời xa vợ nhé!!
- không bao giờ...

Những ngày sau đó tình cảm của tôi và em lại sang một trang mới....
Đôi khi tôi nghĩ. Cuộc đời. Đôi khi là những từ nếu. Ví dụ như nếu bạn không làm điều này thì sẽ ra sao? Thế đấy... Còn với tôi... Nếu như tôi không quen em thì có lẽ cái mặc cảm tội lỗi này sẽ không bao giờ khiến tôi phải suy nghĩ. Em là một cô gái mạnh mẽ trong công việc nhưng trong tình cảm thì lại đối nghịch hoàn toàn. Em gần như lụy tôi hơn. Tôi nhận thức được điều ấy nên nhiều hơn một lần tôi đã phải nắm chặt tay em và bảo rằng.

- Hãy cứ là vợ. mạnh mẽ như trước. Đừng bao giờ cho chồng cảm thấy vợ yếu đuối. Chồng sẽ hư đấy...

Nhưng đâu lại vào đấy. Em đối với tôi không chỉ là tình yêu đơn thuần. Đó còn là tình thương mù quáng. Vậy mà ngày sau ấy tôi lại nhận ra tình cảm của mình dành cho chị không vơi bớt đi chút nào. Tôi Có quá sai lầm không? Chẳng ai là người khơi dậy nhưng ai cũng hiểu.... Phải bắt đầu như nào nhỉ?

À... ghen... Hmm... Con người khi ghen là họ đã yêu. Vì yêu nên mới ghen là chuyện thường ở huyện thôi. Ai chẳng vậy. Từ ngày cái ông anh kia về nhà tôi ra mắt thì ánh mắt tôi và chị gần như không còn dùng để nhìn nhau nữa. Tôi cố gắng toàn bộ thời gian ở nhà là ở trên phòng để tránh mặt chị. Cũng có thể là tôi đang ghen nhỉ. Nhưng tôi không muốn gặp chị. Một cái gì đó bực bội trong tôi. Trong mơ chị gọi tên tôi nhưng rồi lại đưa một người về ra mắt. Tôi chẳng hiểu chị đang nghĩ gì nữa. Muốn tránh tôi thì đâu cần làm vậy. À quên chị tôi đến tuổi lấy chồng rồi mà...
Một buổi chiều. Hôm nay tôi được nghỉ học thêm... Chị cũng ở nhà. Đang ở trên phòng làm bài tập thì tôi nghe tiếng xe máy. Không phải em mà là anh chàng hôm tết. Tôi thở dài. Gấp quyển vở lại và đi ra ngoài.

- chào em - tiếng anh chàng chào tôi khi thấy tôi đi qua

- vầng. Chào anh - tôi không nhìn. Leo lên con xe và đi thẳng ra ngoài... Tôi cứ đi vòng vòng vô định. Đi theo cảm giác lạ lẫm từ cánh tay sau những ngày phải bó bột. Chẳng biết là bao lâu nay như nào. Nhưng điểm dừng cuối của tôi là ở gần nhà em. Có lẽ em đi học chưa về. Ngôi nhà đóng cửa im lìm. Tôi phi xe ra bờ hồ. Dựng xe rồi đứng sát lan can cái đoạn ít người qua lại. Hít một hơi dài. Đâu đó là tiếng lạch cạch của mấy ông lão ngồi đánh cờ... Trời cũng chuyển sang gam màu lạnh...
- Tối rồi... - Tôi tự nhủ... - Về thôi...
Về đến nhà. Tôi thấy chị đứng ở cổng ngóng ai đó. Có lẽ chẳng phải tôi. Tôi đi vào. Dựng xe. Và đi vào nhà cứ như một cỗ máy đã được lập trình sẵn vậy... Chắc vừa kịp lúc anh ta về... Tôi cười khẩy...
Cơn đói bắt đầu đến. Tôi vào bếp thì thấy mâm cơm đã hơi nguội.... Chả lẽ... Chị đợi tôi... Suy nghĩ thì nhiều lắm nhưng cơn tức trong tôi vẫn còn. Đang định ỏm gói mì ăn thì có tiếng nói của chị

- Ăn... cơm đi...

Câu nói ngắt ngứ của chị làm tôi giật mình. Lâu lắm rồi tôi mới lại được nghe chất giọng ngọt ngào từ đôi môi ấy. Cơn bực bội trong tôi như dịu xuống. Nhưng vẫn chưa đủ làm tôi dừng lại cái suy nghĩ trốn tránh chị. Tôi đang ghen mà... Dù có là gì của nhau đâu...

- Em không đói. Chị ăn đi...

Tôi thấy chị thoáng chững lại. Tôi làm chị buồn sao? Chẳng phải chị đã có người khác còn gì? Nhiều lắm... Nhiều hơn một câu hỏi tôi vẫn tự đặt ra cho mình mỗi lần thấy chị như vậy... Tôi đi thẳng lên phòng thì một lần nữa lại là chị...

- Khoa...

dừng lại một chút rồi tôi đi tiếp...
Trời tháng ba. Thời tiết ấm dần theo thời gian... Tôi leo lên sân thượng. Như mọi lần. Một bao thuốc và tựa lưng vào tường suy nghĩ. Mông lung lắm. Bỗng tôi nghe thấy tiếng bật điện từ phía lan can phòng chị. Nhỏ thôi... Tôi cúi xuống nhìn... Chị đang chống tay vào lan can... Thở dài... nhìn lên bầu trời... Tôi cứ nhìn chị... Bất chợt chị nhìn lên phía tôi... Hai ánh mắt chạm nhau... Cứ như vậy... Tôi không muốn dừng lại... Tôi thấy ánh mắt chị hơi hoen đỏ... Chẳng suy nghĩ nhiều... Tôi nhảy xuống... Chạy về phía phòng chị... Chị nhìn tôi ngạc nhiên khi tôi đứng trước mặt... Chẳng suy nghĩ nhiều tôi lao về phía chị... Ôm chặt... Chị ngỡ ngàng... Rồi cũng ôm chặt lại... Tôi đẩy chị ra... Hôn nhẹ vào môi chị... Không có sự chống cự... Tôi hôn sâu hơn... Lùa cái lưỡi vào trong... Chị bắt đầu đáp lại... Tay luồn qua eo tôi... Ôm chặt... Hơi thở cả hai càng ngày càng gấp gáp. Cái áo của chị đã bị tôi nhanh tay kéo lên. Tôi đẩy chị ngã xuống giường. Nhanh chóng đè lên rồi hôn vào đó. Chị rên nhẹ... Mọi thứ cứ đi xa... Xa hơn... Rồi cái hành trình luẩn quẩn ấy bắt đầu... Chị cố nén tiếng rên bằng cái cắn môi. Tay bấu chặt vào lưng tôi... Chẳng thấy đau gì cả... Tôi nhịp nhanh hơn... Chị bật ra tiếng rên khẽ...

- A... Anh...

Tôi nghe rõ tiếng anh. Mặc dù rất nhỏ của chị. Tôi hăng hơn... Và điều gì cũng phải đến...

Tôi nằm xuống cạnh chị... Thò tay cho chị gối đầu... Chị thở đều rồi chìm vào giấc ngủ... Tôi suy nghĩ một lúc rồi cũng chìm vào giấc ngủ... Tôi sẽ phải làm gì cho những ngày về sau đây? Còn em nữa?

Nửa đêm tỉnh giấc vì có cái gì đó nhột nhột ở má... Hóa ra là chị đang hôn tôi... Tôi mở mắt... Nhưng trong cái bóng tối ấy chắc chị chưa nhận ra tôi tỉnh... Tay chị vòng qua eo tôi... Áp sát... Tôi cảm nhận được cái hơi thở thơm tho của chị... Nhẹ nhàng gấp cái tay chị đang gối vào. Khuôn mặt chị sát lại hơn. Chị giật mình vì biết tôi tỉnh... Đầu chị hơi ngửa lại phía sau...

- bắt quả tang nhé... Lợi dụng à? - tôi đùa
- lợi dụng gì?
- tự biết...
- không biết...

Mấy câu trả lời không đầu không đuôi làm tôi và chị cùng cười. Bỗng chị nói...
- Mình như thế này là sao?
- .... - im lặng. Tôi không trả lời... Là loạn luân chứ còn gì nữa...
- nghịch lý - Chị tiếp tục...
Không để chị nói thêm câu nào nữa. Tôi kéo chị lại gần. Nhận ra chị đang khóc. Giọt nước mắt rơi xuống cánh tay tôi...
- Em xin lỗi...
- còn là chị em nữa sao?
Lại một lần nữa tôi chững lại...


Continue........
 
Top Bottom