Lọ Lem Thời Hiện Đại ...

lặng lẽ

Mem lão thành
Thành viên BQT
MOD
Công Thần VNanchoi
#1
Quỳnh Vân, một cô bé 16 tuổi rất đẹp từ ánh mắt cho tới nụ cười.Vân có mái tóc thề ngang vai Với cái dáng tha thướt trong cái áo dài trắng mà Vân được sự ưu ái và chiếu cố của những bạn trai cùng trường…..Rengggg reng … tiếng chuông báo hiệu tan trường, cái đám con gái nhốn nháo chạy tuôn ra cửa lớp, Vân lúc nào cũng từ tốn , cô bé làm gì cũng chậm hơn các bạn khác Tiếng của Thúy nói thật lớn từ phía đầu lớp , Thúy cố nói lớn vì tiếng ồn tan lớp muốn chen đi ngắt khoảng
-Vân lẹ lên đi ăn kem mậy ,hôm nay ngày chót rồi , còn không mau …

Thúy ơi , chờ Vân tí … Vân tay nắm chiếc áo dài và cố đi nhanh hơn khẻo bạn chờ.Hàng phượng vỹ ngoài hiên đỏ rực , những cánh bông đỏ rơi lả tả xuống sân trường sau khi ngọn gío mạnh thổi ngang nghe sào sạt …


-
Trời ơi bà làm gì mà chậm qúa , tụi nó chờ mình ngoài kia kìa, mau lên, coi chừng bọn nó bỏ mình lại đó Thúy muốn Vân vui nên lúc nào, đi đâu cũng rũ bạn theo.


Thúy ơi ! , Vân bận rồi , hôm nay anh Thanh đến đón Vân đó ……

– Ồ vậy thì tui đi trước nghe bà,
chưa chờ Vân trả lời Thúy đã đi nhanh ra sân vì mấy đứa bạn đang chờ Trong sân trường chỉ một thoáng sau đã vắng hoe , Vân là một trong những người ra lớp sau cùng Vân tay cầm cặp và tay níu lấy chiếc áo dài bước đi , cô bé ngước mặt nhìn lên hàng cây phượng vỹ đang trổ bông lay lay trước gío….

Vân …. Vân … Thanh vỗ vai Vân một cái làm cô bé giật bắn người đưa dôi mắt tròn xoe nhìn Thanh và nở nụ cười thật tươi …

Anh làm em giật mình nè … à … mà anh đợi em lâu chưa ?, Thanh trả lời , ồ anh và anh Thức đợi em nửa tiếng rồi , anh Thức đang đứng giữ xe ngoài kia kìa Vân đưa ánh mắt nhìn theo tay của Thanh chỉ , Vân chạy nhanh ra vẫy tay ….anh Thức ơiiiiii …Vân chạy ra gần đến cửa thì suy nghĩ gì đó rồi quay lại và đứng chờ Thanh , trong đầu Vân có lẻ đều không muốn ai buồn cả Vân, Thức và Thanh là ba người bạn chơi với nhau từ lúc còn tiểu học , sau khi vào trung học thì mỗi người phải đi một trường khác nhau, nhưng tình bạn của họ rất khắn khít bên nhau. Ddây là buổi tan học cuối cùng của Vân nên Thức và Thanh đến rũ Vân đi chơi Thức nhìn Vân chăm chăm , trời ơi bé Vân đẹp qúa trời nè, lời khen của Thức làm cho Vân đỏ mặt và quay lại đưa tay nhéo vào tay Thanh Thanh giật mình, ơi hay !!!, anh Thức khen em chứ anh đâu có khen em mà em nhéo anh đau vậy Thanh cười làm cho cô bé càng thêm sượng Thanh tiếp , thôi anh và anh Thức đã làm cho em quê rồi bây giờ hai đứa anh đãi em một chầu kem trên lầu Rex , em chịu không ? Vân nhìn hai người rồi suy nghĩ , mà trên đó mắt qúa mấy anh ơi, họ tính bằng tiền đô không à thôi mình đi chổ khác đi anh ,thôi vậy mình đi ăn bún ốc đi , em đang đói bụng qúa chừng !Thanh nhìn Thức trợn mắt , đúng là mình quên mất , Vân chưa có ăn gì hết hi hi hi. Thức nhìn Vân nói , thôi bây giờ tụi anh đưa em ra lấy xe đạp và chạy xe theo emVân cột tà chiếc áo dài lại vào chiếc xe đạp và đạp đi , ngọn gío thổi nhẹ làm cho mái tóc nàng bay theo chiều gió trông thật lãng mạng.Sau khi ba đứa ăn xong thì trời cũng bắt đầu xế chiều và kéo nhau ra Ddầm Sen ngồi chơi Thức vỗ vai Thanh , ê ngày mai tao đãi mầy và Vân đi coi xi nê được không ha ha đừng nói không được là tao đổi ý đó, Thức cười Thức nhìn Vân thì mấy anh đi đâu em đi theo đó , Vân đưa tay vuốt mái tóc trả lời …
– Không được, ngày mai tao phải đi giúp bà chị ngoài chợ , tao đã hứa với bả trước rồi không nuốt lời được , thôi vậy mầy với Vân đi coi phim đi , rồi thì dịp khác rồi tao đi chung …

Vân nhìn Thanh và gật đầu nhỏ nhẹ , nhưng lần sau anh Thanh nhớ đừng bỏ tụi em nửa nghe …. Thức nhìn Vân đùa , thì nó không đi theo thì mình đở tốn tiền em lo gì chớ ha ha ha vậy thì càng tốt . Sau khi hai bạn đưa Vân về nhà , lòng nàng như quặn lại và suy nghĩ vẫn vơ, tuy là tình bạn nhưng trong lòng Vân đã đi xa hơn tình bạn , nàng ngồi trong khung cửa nhìn mãi lên chòm sao trên trời Phía trên kia muôn vạn vì sao mà sao nàng chỉ yêu hai vì sao sáng nhất đó là Thanh và Thức , trong tim nàng thật khó xử …
Ngày mai đi vs Thức, như vậy không biết anh Thanh có buồn không ? Có lẻ nàng đang cầu nguyện , gía chi mình được phép yêu cả hai người thì hay biết mấy …..

Mùa hè trôi qua thật nhanh , mới đó mà Vân đã trở lại trường học , cây phượng Vỹ giờ đây lá bắt đầu vàng và hàng cây bỗng dưng trơ trọi. Mùa Thu tới rồi đây, Vân nghĩ thầm trong bụng… Bên ngoài từng đám mây kéo tới che kín cả bầu trời, mọi người đã vào lớp học, mấy đứa con gai dành nhau chổ ngồi, có những tiếng tranh cải …

– Chổ nầy tao xí trước rồi … riêng chỉ có Vân rất khiêm tốn , không thích dành nhau với bạn mình, Vân chọn ngồi một hàng ghế sau cùng gần cửa sổ
Nghiêm cả lớp đứng dậy làm tiếng bàn ghế khua in ỏi Các em ngồi xuống Thầy xin giới thiệu ,thầy tên là Tâm ,thầy dạy cho các em giờ sinh vật ,các em có thể kêu thầy bằng thầy hay kêu bằng Tâm cũng được.thầy nhìn xuống lớp cười làm cả lớp phá lên cười theoThầy Tâm rất đẹp trai và rất vui vẽ , thầy giởn làm cho không khí trong lớp bớt nặng nề Hôm nay thầy sắp lại chổ ngồi cho công bằng Thầy vừa nói xong làm đám con gái ngồi dãy đầu ồ lên bất mản ..thầy Tâm nói, các em ghi tên trên tờ giấy để thầy bóc thăm, sau khi các em có chổ ngồi rồi, không thích thì có thể đổi nhau cũng chưa muộn, sau khi sắp xếp xong,Vân được bốc thăm nhằm cái ghế ngồi đối diện với thầy, tiết học đầu qua đi thật nhanh, Thủy ghé tai nói nhỏ với Vân
– Ê mầy tao thay ổng nhìn mầy hoài , chắc là ổng kết mầy đó ha ha ha…

– Con nhỏ nầy
… Vân nhìn Thủy bỉu môi


Tao nghĩ thầy Tâm đẹp trai và giỏi nửa, tao ước gì lấy được thầy Tâm Vân như không nghe Thủy nói mà nhìn dăm chiêu ra ngoài cửa sổ. Anh thức , anh Thanh của bé giờ nầy dang làm gì nhĩ Vân chợt nghĩ lại hôm qua đi chơi với anh Thanh, anh Thanh nắm tay bé và nói là thương bé .bé không ngờ là như vậy, bé đâu biết là anh Thanh thương bé đâu, sao mà lúc anh đòi hôn mình thì mình lại cuối mặt xuống, có phải mình không thương ảnh Không đâu mình thương anh Thanh lắmTrời ơi tại sao lại như vậy ? hôm đi xem xi nê với anh Thức, mình đã cho anh Thức hôn môi mình rồi, mình dâu có nghĩ anh Thanh cũng thương min`h như vậy bây giờ làm sao, làm sao đây ?nghĩ tới đây, hai hàng nước mắt của Vân chảy xuống má làm cho con Thủy lo sợ thêm
Con Thủy mếu máo

-Vân à cho tao xin lổi mầy nghe, tao không biết là mầy giận tao, tao hứa với mầy lần sau tao sẽ không giỡn bậy nữa

Nghe Thủy phân trần, Vân đưa tay nắm tay Thủy thật chặc, cô bé lấy tay gạt đi hai hàng nước mắt đang tuôn chảy xuống, và Vân cuối xuống tránh sự?dòm ngó của mấy đứa bạn cùng lớp Thủy à, chỉ còn lớp cuối, có gì Thủy nói với thầy là Vân bị bệnh, Vân đi về, nhớ Thủy nghe xin phép dùm Vân Thủy nhìn Vân gật đầu , Vân cầm cặp bước ra khỏi cửa, không đễ ý gì đến những cặp mắt soi mói phía sau mình Vân bước ra khỏi cửa thì thấy người nhẹ nhỏm hẳn lên cơn mưa phùn bắt đầu rơi,bụi mưa bay tít lên cao và quyện xuống theo từng cơn gío, những hạt mưa bụi thấm vào mặt Vân nhưng Vân không để ýđến, tâm cô bé bây giờ như mất hồn, cô bé bắt đầu khóc trở lại, cơn mưa rơi ướt đẩm mái tóc dài và hòa với nước mắt của Vân , Vân đạp xe đi ngoài cơn mưa bụi ……
 

Chủ đề tương tự

lặng lẽ

Mem lão thành
Thành viên BQT
MOD
Công Thần VNanchoi
#4
Vân trở về nhà, giờ này vẫn còn sớm, ba mẹ đã đi làm cả, nhà vắng hoe. Vân gác cặp sách lên bàn rồi vào phòng tắm rửa mặt. nhìn cô gái mười bảy tuổi trong gương với đôi mắt to tròn mọng nước cô bất giác gượng cười và lặp lại câu hỏi với chính mình thêm một lần nữa: lẽ nào yêu được cả hai ?

Cô lắc lắc đầu làm cho những giọt nước còn vương trên tóc rơi xuống, một giọt mát lạnh vô tình đậu ngay ngắn trên bờ môi hồng xinh đang he hé mở. Vân tự nhiên đưa tay sờ nhẹ lên môi mình, hình như vẫn còn cái cảm giác nóng bỏng của ngày hôm kia khi đôi môi của Thức chạm vào nhè nhe. Vân úp đôi bàn tay mát lạnh vì nươc’ lên đôi má mình đang hừng hự? lửa và hồng như gái xứ Đà Lạt. Và đôi tay búp măng nõn nà đó lần từ từ xuống cổ, sự?mát lạnh mang lại cho cô một cảm giác khoan khoái dễ chịu. Cô khép lại đôi rèm mi dài cong vút và gương mặt khôi ngô của Thức hiện ra trong tiềm thức, “Anh yêu….” Vân khe khẽ kêu và cô bỗng nghe tim mình thổn thức. Sau lần áo vải xoa trắng mỏng con tim bé nhỏ rung lên, như một cung đàn ai đó vừa vô tình chạm phải.Vân đưa hai tay lên ngực mình như muốn sực thổn thưc’ đó đừng có bay đi mà ở lại với cô mãi mãị cô nhớ lại bàn tay của Thức lúc chàng chạm nhẹ vào đôi gò bồng đảo thiêng liêng, bất giác mỉm cười

Vân vào phòng, tay bộ đồ ngủ mỏnh manh rồi gieo mình xuống chiếc giường xinh xinh trải ra màu hồng nhạt. Cô quyết định ngủ một giấc, lúc nào cũng vậy cứ gặp chuyện rắc rối chưa giải quyết đươc. thì Vân đi ngủ. Sau giâc ngủ con người sẽ tỉnh táo hơn, quyết định sẽ sáng suốt hơn cô tự nhủ như vậy và khép nhẹ đôi mắt thiên thần. Bây giờ là muà thu những ngọn gió thật mát về thổi lá vàng bay xào xạc, gió vô tình miên man trên làn da mịn màng ấm sự của người con gái trinh nguyên, tạo ra cảm giác nhồn nhột vô cùng dễ chịu đưa Vân vào giâc điệp yên bình hệt như công chúa ngủ trong rừng.
Tan lớp Thanh uể oải thu dọn sách vở rồi đứng lên. Thưc’ từ đằng sau đến dánh một cái thật mạnh vào vai làm Thanh hốt hoảng, những cuốn tập chừng như muốn rơi xuống đất.
-Chơi gì kỳ vậy? Thanh quay lại gắt

-Thì thường ngày vẫn như vậy mà… sao hôm nay làm dữ vậy cha nội, đi uống cà phê, tao có một chuyện muốn báo với mày, giọng Thức hồ hởi

-Thôi không đi, tao phải về, ngày mai có nhiều bài nộp lắm, Thanh nói dối, sự?thự? chàng muốn được một mình yên tĩnhĐi đi mà, Thức năn nỉ

-Không

-Vậy thôi để tao chở mày về, nghe giọng điệu dứt khoát của bạn
Thức thấy hơi cụt hứng. Họ đi song song bên nhau đi ra bãi đậu xe, Thức lên tiếng phá tan sự?im lặng giữa hai người “bé Vân đã nhận lời làm bạn gái của tao rồi mày ạ” Thanh quay phắt lại, với hai tròng mắt mở thật lớn Thức tiếp: mày cũng biết tao yêu bé Vân nhiều năm nay rồi, hôm kia đi xi nê mới có dịp Trời đất tối sầm lại trước mắt Thanh, hèn gì ma chàng đã hiểu ra tất cả. Một luồng điện chạy qua đầu Thanh “Thanh ơi, mày không phải là 1 thằng đàn ông nhỏ nhặt vậy chứ hả, Thức là thằng bạn nối khố của mày đó, mày phải nên mừng cho nó mới phải…” Ha ha ha, Thanh cười thật lớn, cái cười chẳng ăn nhập gì với tâm trạng của chàng, chàng cũng không hiểu tại sao mình lại có thể cười như vậy.-Chúc mừng mày, cổ họng Thanh như bị kéo đàm khản đặt. Thanh bước vào nhà, ném cặp sách xuống đất cái bịch, hằm hằm bước vào phòng, gặp con cho' cuki ra mừng ve vẫy đuôi, Thanh đá cho nó một cú, con chó giật mình kêu lên ăng ẳng rồi cong đuôi chạy biếng đi.

Trời hè oi ả bỗng chốc tối sầm lại bởi những đám mây đen kìn kịt kéo về. Mưa dần càng nặng hạt, rồi đổ như trút nước. Thanh đang nằm thả hồn theo những nốt nhạc đành bật dậy khép vội cánh cửa sổ. Căn phòng đã chật hẹp thiếu sáng càng thêm phần âm u ngờm ngợp. Ông trời kể cũng khéo, dường như hiểu được lòng người mà đổ mưa lúc nàỵ Giọng ca
Khánh Ly buồn bã rên rỉ như đang hòa lẫn vào tiếng mưa rơi dồn dập bên ngoàị Không biết đã bao nhiêu lần nghe đi nghe lại bản nhạc này, nhưng có lẽ đây là lần đầu Thanh thực sự thưởng thức được cái chất của nó trong dàn giao hưởng của thiên nhiên. Thanh chợt bật cười lên thành tiếng, chế giễu cái suy nghĩ ngây ngô ảo tưởng vừa rồi của mình. Chàng tự hỏi thầm, Không lẽ mình khùng thiệt rồi sao ?, Thanh hầu như suốt ngày giam mình trong căn phòng nàỵ đầu óc luôn nghĩ vẩn vơ, lúc nào cũng lâng lâng như nửa tỉnh nửa mệ Mấy người ở xung quanh đây đã thì thầm bảo nhau, “Chắc thằng Thanh mát rồi đó !”

Ngay cả Thức, thằng bạn thân thiết của Thanh từ thuở nhỏ, mới bữa trước đây cũng đã nói thẳng, “Mày cẩn thận nghen, mày điên rồ thì cũng không sao, tao chỉ lo ông bà già mày ở quê không chịu nổi thôi …” Trong lòng Thanh lúc nào cũng nghĩ đến cô bé Vân và cơn mưa đã đưa Thanh vào một giấc ngủ , một giấc mộng … Tiếng gõ cửa của ai đó cắt ngang dòng suy nghĩ của Thanh. Chàng bực bội lẩm bẩm, “Trời mưa to thế này, ai còn tới đây !”, rồi vội ra mở cửa. Cánh cửa vừa bật mở, một người khoác chiếc áo mưa lính to sụ bước nhanh vàọ đó là một thanh niên trẻ, nước da ngăm đen, thân hình vạm vỡ.Thanh nhận ra Thức, buột miệng cười hỏi :

– Ủa, mới thoáng nhắc tới mà mày phải đội mưa tới liền đây sao ?
Treo áo mưa lên móc xong, Thức lên tiếng :

– Thiệt vậy à ?, Tao đến cũng vì có chút chuyện tính bàn với màỵ
Bỏ qua ánh mắt dò hỏi của Thanh, Thức đảo mắt một vòng quanh phòng :

– Chà, không biết mày định tu trong cái hòm bưng bít này đến khi nào !
Thanh không nói gì, cứ điềm nhiên pha trà. Một lát sau, ngồi nhắm nháp ly trà nóng Thức từ từ nói :

– Công ty cử tao cùng với mấy người lên miền cao nguyên khảo sát địa hình, mày đi theo chơi nghen !. Không để Thanh kịp phản ứng, Thức đã tiếp :

– Vùng khảo sát nằm ngay cạnh Bản Hạ. Bác Năm tao hiện cũng đang ở trong bản đó. đã mấy lần ổng kêu lên chơi mà nào tao đã đi được. Tao định dịp này lên thăm ổng và ở lại nhà trong thời gian làm việc trên đó. Nhưng mày chắc cũng hiểu, bác Năm già rồi và lại ở trển đã lâu, đâu có nhiều chuyện để nóị Nên có mày đi theo hai đứa tán dóc với nhau cũng đỡ buồn. Ngoài ra mày có cơ hội trốn tránh cái không khí ngợp thở ở đây một thời gian
. Trên đó thoáng, phong cảnh cũng hữu tình lắm, mày thoải mái mà mơ mộng.Thức dừng lại, chăm chú nhìn Thanh
:
– Sao mày, coi có được không ?

– Mày tính ở trên đó bao lâu ? Thanh ngập ngừng.

– Tao cũng chưa biết nữa, xong việc là về thôi, chắc không quá ba tuần.

– Được rồi, mày để tao nghĩ đã, có chi tuần sau tao trả lời nghen !
Thức lắc đầu :

– Nhưng sáng mai đã phải lên đường rồi đó !

– Vậy sao bữa nay mày mới biểu tao ?, Thanh bật lên sửng sốt.
Thức cười to khoái trá :

– Vì tao không muốn mày có thời gian suy nghĩ mà từ chối, hiểu chưa !
Hai đứa chơi với nhau lâu, biết nhau quá rõ. Như mọi lần Thanh đành bất lực trước sự giàn xếp sẵn của Thức.

– Thôi nghen, mày chuẩn bị đồ đi, tao cũng phải về lo phần mình đâỵ Sáng mai tao đến gọi đi sớm đó.

Nói rồi Thức xách áo biến ra khỏi phòng để Thanh cứ đứng ngây một mình. Ngoài kia cơn mưa đã tạnh từ lúc nàọ Không khí nóng bức, bụi bặm của những ngày hè như mới được gột rửạ Làn gió mát trong lành nhè nhẹ lướt vào phòng đang muốn vuốt ve aị
Chiếc xe Jeep chở Thanh và mọi người như một con ngựa sắt nhảy tưng tưng trên con đường đất lởm chởm những đá và ổ gà. đã lâu không đi xe đường dài nên hơi xăng, sự dòng xóc làm đầu Thanh ong ong nhức nhốị Những giấc ngủ chập chờn trên xe chỉ đem lại thêm mệt mỏi, thêm rã rờị Lúc này đã sớm chiều, xe đang chạy giữa rừng cây, Thanh cảm thấy dễ chịu hơn nhiều sau khi hít sâu luồng không khí cao nguyên mát rượi phất vào xẹ Thức quay sang Thanh :

Chịu khó một chút nữa nghen, chúng ta sắp tới nơi rồi đó.Chẳng mấy chốc ở đàng xa, lấp ló sau những tán cây, Bản Hạ từ từ hiện rạ Bản có chừng vài ba chục nóc nhà, nằm rải rác trong một thung lũng nhỏ bao bọc bởi những đồi cây rậm lá. Tới đầu bản, xe dừng lại để Thanh và Thức xuốngop
 
Top Bottom