Gái Ngành

ỐC kute

⚡ʙᴀᴅ ԍιʀʟ
#1
Bước xuống xe cố gắng thoát khỏi đám đông xe ôm đang chèo kéo, gã nhanh chóng lên chuyến xe bus chuẩn bị lăn bánh. Khi đã yên vị, gã ngồi nhìn ngắm Hà Nội vừa lên đèn qua ô cửa kính, đoàn người đang hối hả len lỏi trên những con phố đông đúc hy vọng sớm về nhà quây quần bên gia đình sau một ngày dài làm việc mệt mỏi. Xuống xe bus, gã móc điện thoại gọi cho Tiến , thằng bạn gần nhà giới thiệu công việc này cho gã.....


– Tao đến nơi rồi, ra đón tao cái?

– Ok, đợi tao 5 phút nhé!!!

Nhìn dòng người qua lại gã khẽ thở dài với những tâm sự chất chứa trong lòng, xa xa gã thấy bóng dáng thằng Tiến đang đi tới, gã vẫy vẫy tay rồi bước nhanh về phía nó. Từ đường lớn đi vào khoảng 200m, rẻ vào 1 con đường nhỏ hơn với khá nhiều quán karaoke với đủ màu của đèn led gắn trên những biển hiệu quảng cáo bắt mắt làm gã choáng ngợp. Tiếp tục đi sâu vào độ khoảng 50m dừng lại trước một quán karaoke khá bề thế, Tiến trao gã lại cho chủ quán và bước nhanh ra về. Chủ quán là một người đàn ông khoảng 35 tuổi, to béo cao lớn. Anh cất giọng:

– Mới ra hả em?

– Vâng em chào anh.

Anh ta vẫy 1 đứa nom còn khá trẻ độ 17 – 18 tuổi chắc là nhân viên đến nói:

– Cháu dẫn anh này lên phòng cất đồ đi. Rồi quay qua gã:

– Lên cất đồ với ăn cơm đi, xong xuống đây nói chuyện.

Gã vâng dạ theo thằng nhân viên kia lên phòng cất đồ rồi quay vào bếp ăn vội bát cơm, đi xuống sảnh thì đã có thêm một người phụ nữ khá xinh đẹp chạc tuổi chủ quán và 2 đứa nhỏ, chắc là vợ con của anh. Người phụ nữ lên tiếng hỏi thông tin này nọ.

– Em làm được lâu không… rồi nói về công việc bla bla…

Quán ngoài gã có 2 nhân viên khác, một thằng tên Nam là người dẫn gã lên cất đồ, nghe nói mới làm được 20 ngày, một thằng gã đã quên tên vì không có nhiều ấn tượng ngoài việc gã đến làm được 2 ngày thì nó biến mất cùng với cái điện thoại của gã. Ngoài ra còn có một cô PG của hãng bia Tiger thường lui tới vào buổi tối. Công việc thì cũng nhẹ nhàng và nhàn hạ, sáng 10h ngủ dậy 2 thằng thay nhau nấu cơm với dọn dẹp các phòng và cầu thang. Buổi chiều khá vắng khách nên chủ yếu là ngủ và ngồi chơi, khoảng thời gian đông khách thường vào buổi tối hoặc những ngày cuối tuần hay lễ tết. Hôm đó là vào một buổi tối thứ 6, khi gã đã làm ở quán được 3 ngày, có tốp khách khoảng 5 – 6 người trông khá lịch sự. Khách đã vào phòng ổn định đâu đó, gã bưng đĩa hoa quả đặt lên bàn và cất giọng hỏi:

– Các anh dùng bia gì ạ?

– Cho anh két hà nội.

Gã mở cửa bước ra, vào kho xách két bia mang vào phòng, đang định đi ra thì 1 trong số những người khách vẫy tay ra hiệu cho gã lại gần.

– Anh cần gì ạ?

– Gọi cho anh 3 – 4 đứa nào.

– Đứa gì cơ ạ? Gã ngơ ngác hỏi lại!!!

– Vl, chú mới làm à, xuống bảo anh H gọi cho anh 3 – 4 em được được tý lên đây, nhanh lên nhé.

Gã vâng dạ rồi chạy xuống nói với anh H chính là chủ quán.

– Phòng 2 bảo gọi gái anh ơi, 3 – 4 người ạ.

– Uh, em cứ lên trông phòng đi.

Độ chừng 20 phút sau, 4 cô gái bước ra khỏi thang máy nhan sắc bình thường nếu như không muốn nói là hơi xấu, 2 trong số đó khá mập. Cả 4 mặc chiếc quần ngắn cũn cỡn khoe ra cặp chân ngăm ngăm nâu đầy nốt, cặp đùi to như những cây cột đình ở làng quê Việt Nam. Khuôn mặt được trát kỹ bởi lớp phấn dày nhằm che đi những khuyết điểm vẫn luôn hiện hữu trên khuôn mặt. Từ người các cô phả ra mùi nước hoa nồng nặc rất khó chịu mặc dù gã đứng cách các cô vài mét. Một trong số bốn cô gái lên tiếng hỏi:

– Phòng này gọi nhân viên à anh?

Gã gật đầu khe khẽ, im lặng không nói gì lòng thầm nghĩ “nhân viên nhân váo gì xấu như Chung Vô Diệm thế”.

Cả 4 tự tin kéo nhau vào nhưng 2 cô nhanh chóng ra ngoài đi xuống. Không lâu sau 2 cô gái khác lên thay thế nom sáng sủa hơn 2 người vừa đi ra.

Đêm hôm sau, đó là ngày thứ 7 cuối tuần, khoảng 12 rưỡi đêm khi mà khách đã ra về hết, tưởng rằng hôm nay được ngủ sớm thì 2 thanh niên bước vào, gã nhanh chóng lên bật phòng 5. Đang ngồi đập muỗi, lòng hơi bực bội vì phải thức đêm, 1 thanh niên bước ra dúi cho gã tờ 100k và bảo:

– Gọi cho anh 2 đứa xinh xinh tí nhé, với để ý phòng cho anh.

– Ok anh.

Gã chạy xuống thông báo với anh H để gọi người. Mẹ sư thằng khốn nạn nhảy mất cái điện thoại, bất tiện quá, mai phải đi mua con cục gạch dùng tạm vậy. Độ 15p thang máy mở, 2 ả nhân viên bước ra trong đó gã khá ấn tượng với một cô bé bởi còn quá trẻ, mặt còn nguyên vẹn nét ngây thơ, da trắng, tóc nhuộm vàng được cột đuôi gà trông khỏe khoắn và năng động. Gã đang nhìn cô đánh giá thì cô cất tiếng nói trong trẻo.

– Em chào anh.



Gã chỉ im lặng khẽ gật đầu. Tưởng rằng cô sẽ bước vào phòng ngờ đâu cô vẫn đứng đó tròn mắt nhìn gã.

– Ơ, em chào anh mà anh không thèm chào em à?

Gã hơi bất ngờ với cô bé liền cất tiếng như một phản xạ.

– Ơ, anh chào em. Cô bé mỉm cười hài lòng bước vào phòng để gã ngồi ngơ ngác trông theo. Gã bỗng bật cười vu vơ mà chẳng hiểu mình cười vì điều gì, là vì cô bé đó chăng. Một lúc sau cô bé đi ra cầm theo chiếc Mic giơ ra trước mặt gã:

– Anhhhhhhh, thay pin cho em.

– Uh, chờ anh tý.

Gã uể oải đứng dậy cầm Mic thay pin rồi trao lại cho cô, nhận lại chiếc Mic cô cười tươi rạng rỡ, gã đờ mặt nhìn cô bé phần vì không hiểu có gì vui mà cô cười, phần vì cô bé có nụ cười đẹp quá, đôi mắt trong veo, hai má phúng phính gã ước gì… “Thank you” 2 từ đó kéo gã về thực tại, cô đang bước nhanh vào phòng.

Đêm Hà Nội đã về khuya, tiết trời thu đã bắt đầu chuyển sang se lạnh, ngoài đường giờ này chắc đã vắng vẻ lắm rồi, mọi người chắc đang chăn ấm đệm êm trong giấc ngủ, chờ một ngày mới bắt đầu. Hà Nội là vậy, không ồn ào nhộn nhịp chỉ lặng lẽ như chính hình bóng gã giờ này. Tự nhiên gã thấy một nỗi sầu dâng lên trong lòng, một nỗi buồn không tên mà gã không định hình được, chợt gã thở dài thật não nề.

– Làm gì mà thở dài thế anh giai?

Gã giật mình ngước lên thì thấy cô bé ấy đang đứng trước mặt gã tự hồi nào mà gã không hay.

– Buồn ngủ thì ngáp chứ dài ngắn gì đâu. Gã lảng tránh cố giấu tâm sự trong lòng. Chợt cô bé đi đến ngồi xuống cạnh gã mắt nhìn đâu đó vô định, đôi mắt đó chợt như buồn hẳn đi, buồn mà đẹp, cô bé có đôi mắt thật đẹp.

Cô bé thình lình quay sang nhìn gã làm gã hơi lúng túng. Cô nheo mắt tinh nghịch nhìn gã:

– Anh nhìn gì em mà kỹ thế, em tự biết mình xinh mà.

– Vâng, cô thì xinh rồi. Gã bật cười vì cái nhận xét của chính cô bé về mình.

– Anh là nhân viên mới à?

– Uh, anh mới làm được mấy ngày, em tên gì?

– Em tên Tiên.

– Vậy anh gọi em là “cô Tiên” nhé?

Tiên cười khúc khích vì tên gọi mới gã đặt cho cô.

Tiên mới 15 tuổi, sinh ra và lớn lên ở một vùng quê thuộc tỉnh Phú Thọ. Vì nhà quá nghèo phải bỏ học để đi làm, Tiên theo người xuống Hà Nội kiếm việc, sau khi làm một số công việc vất vả mà lương chẳng đủ sống được một bà chị rủ rê và bắt đầu làm công việc này. Người ta bảo không nghe cave kể chuyện nhưng gã tin Tiên, tin rằng cô nói thật, mà cho dù Tiên nói dối cũng chẳng sao, chẳng ảnh hưởng đến ai vả lại em đâu phải cave. Với gã nghề nào cũng đáng trân trọng cả, họ phải bỏ công sức của mình ra để kiếm tiền, đêm hôm khuya khoắt vẫn lết thân đến phục vụ các anh, gặp người lịch sự thì không nói làm gì, gặp phải những ông khách quái dị thì cũng khốn đốn trăm bề. Cái gì cũng có hai mặt của nó, không nên đánh giá mọi thứ qua cái vẻ bề ngoài.

Gần 3h khách mới ra về, 2 thanh niên đã chếnh choáng say khoác vai 2 em ra khỏi phòng. Tiên quay lại vẫy vẫy tay chào gã, rồi nhanh chóng khuất bóng vào trong thang máy. Gã nhanh chóng một mình vào dọn dẹp phòng, thằng Nam thì đã đi ngủ từ bao giờ, may quá cũng không bẩn lắm vì chỉ có 4 người.

Xong xuôi gã đi về phòng ngủ ngả lưng ra giường, giấc ngủ kéo đến nhanh chóng vì đã quá khuya và mệt, một ngày nữa trôi qua.

Thời gian thấm thoát trôi qua cũng thật nhanh, hơn 1 tháng kể từ khi gã lơ ngơ đặt chân đến cái chốn xô bồ này, gã đã bắt kịp được nhịp sống nơi đây. Từ một thằng sinh viên tỉnh lẻ đến thằng phục vụ quán karaoke mà sao như hai cuộc đời, hai thế giới khác biệt. Lương tháng đầu cộng với cóp nhặt hàng ngày từ tiền boa của khách, tiền cắt đầu các em gái dịch vụ đủ để gã mua cho mình chiếc điện thoại mới, chủ yếu để giải trí giết thời gian cũng như tiện hơn cho việc liên lạc.

Vào một buổi chiều tối đầu tháng 11, trời đã vào tiết Đông, gã co ro ngồi ngoài cửa đón khách trong chiếc áo gió mỏng manh làm gã thi thoảng rùng mình mỗi khi có cơn gió nhẹ lướt qua, điện thoại báo có tin nhắn mới. Đó là Em, khá bất ngờ vì Em chủ động liên lạc, đã vài tháng kể từ ngày em xa gã.
 

Chủ đề tương tự

ỐC kute

⚡ʙᴀᴅ ԍιʀʟ
#2
Chapter : 2
Gã gặp Em lần đầu khi chuyển chỗ trọ, Em ở với anh chị họ của mình, Em bằng tuổi gã. Ban đầu gã cũng chẳng chú ý gì tới Em, gã chuyển đến cả tháng mà cả 2 chưa nói với nhau một lời dù 2 phòng cạnh nhau. Thế nhưng gã lại khá thân với anh họ của Em , đơn giản vì cả 2 đều có niềm đam mê đế chế. Gã mới tập chơi nên gà lắm, ông N (anh họ Em) thì cao thủ nên ông chỉ bảo cho gã lên tay khá nhanh, dần dần gã cũng thân với Em và yêu Em lúc nào không hay. Lần đầu biết yêu gã ngu ngơ lắm, yêu Em gã chẳng dám nói ra, chỉ âm thầm bên Em như thế, tầng dưới có 1 thằng thích Em lắm mà Em thì ghét nó ra mặt. Trong suy nghĩ ngu ngơ của gã lúc ấy, nếu Em biết gã thích Em liệu rằng Em có ghét gã như ghét những thằng thích Em kia không?


Gã phân vân lắm, nói ra chỉ sợ không còn được làm bạn với Em nữa, vậy thì thà cứ thầm yêu Em, được bên cạnh Em như thế này gã đã thấy vui và hạnh phúc lắm rồi? Nhưng rồi gã đọc được đâu đó “đàn ông con trai yêu ai không dám nói thì hèn lắm”, gã tuy chả ra gì nhưng cũng đường đường đấng nam nhi đâu thể hèn được và rồi gã quyết định tỏ tình với Em.

Đó là vào một buổi tối mùa hè tháng 6, khi gã mới kết thúc môn thi cuối cùng của năm đầu, cả 2 sắp khăn gói về quê nghỉ hè, gã quyết định không thể chần chừ được nữa. Khi cả 2 xách ghế lên ban công tầng thượng nói chuyện vu vơ, Em bên gã kể đủ thứ chuyện trên trời dưới biển, gã bên cạnh hồi hộp với những suy nghĩ của riêng mình, biết mở lời với em thế nào? Gã đã tỏ tình với ai bao giờ đâu? Và rồi gã lấy hết can đảm quay sang nhìn thẳng vào Em khẽ gọi giọng run run:

– H!!!

Em quay sang nhìn gã có vẻ ngạc nhiên vì ánh mắt và khuôn mặt có phần nghiêm trọng của gã?

– Mình yêu nhau nhé? Đầu óc gã trống rỗng, miệng gã khô khốc, giọng lạc hẳn đi. Những gì gã chuẩn bị để nói với Em bao lời ngọt ngào có cánh giờ phút này gã quên hết, chỉ thốt lên được một câu ngô nghê chả giống ai?

Em từ ánh mắt ngạc nhiên chuyển sang bối rối quay mặt đi, tim gã chùng hẳn xuống, thế là tạch. Gã thầm trách mình sao nói ra một câu ngô nghê như thế, chợt giọng Em vang lên xóa tan cái không khí nặng nề đang hiện hữu:

– T thích tớ à, nhưng mình là bạn mà?

– Uh, bạn thì không được yêu nhau à? Gã lấy lại được đôi chút bình tĩnh. Giọng cả 2 nhỏ hẳn đi như sợ người khác nghe thấy.

– T nên suy nghĩ kỹ, xem lại tình cảm của mình, biết đâu T ngộ nhận.

– Không đâu, tình cảm của mình T biết chứ, quan trọng là H… Gã hơi ngập ngừng. H có tình cảm với T không?

– Uh thì tớ cũng quý T, T là bạn thân của H mà.

– Chỉ là bạn thôi hay… hay, ý T là tình cảm đặc biệt ấy?

– Bên T H cũng thấy vui nhưng… nhưng mà tớ chả biết đâu. Em đứng lên định chạy mất thì gã đã kịp nắm tay Em giữ lại.

– H trả lời T đi đã.

– Chuyện gì cơ? Em giả vờ đánh trống lảng.

– Chuyện nãy giờ mình đang nói chứ chuyện gì? Gã vẫn đang nắm tay Em thật chặt, chặt lắm như sợ buông ra là Em chạy biến đi và xa gã mãi mãi.

– Thôi tớ chả biết đâu? Em lảng tránh ánh mắt của gã, rồi định giằng tay ra để đi xuống.

– H… H có y… y… yêu T không? Ánh mắt gã tha thiết nhìn Em như gửi chọn hết những yêu thương vào đó.

– Đến trước hôm về quê tớ trả lời. Em nhìn thẳng vào mắt gã nói từng lời rành mạch. Rồi Em một mình bỏ xuống trước.

Gã đứng đó nhìn theo hình bóng Em đã khuất bóng, con gái thật lạ, thích thì nói thích, yêu thì nói yêu không thì thôi, cứ không biết với chả không biết. Đéo thể hiểu được. Gã ngồi lại theo đuổi những dòng suy tư không lời giải đáp, không biết đã bao lâu nhìn điện thoại đã hơn 12h, nhanh thật. Gã uể oải lê từng bước về phòng, 2 thằng bạn đã ngủ từ bao giờ. Gã ngả lưng ra giường tiếp tục trằn trọc với những suy nghĩ mông lung không sao ngủ được. Đêm nay lại một đêm dài.

2 hôm sau cái hẹn đã đến, ngày mai gã và Em sẽ khăn gói về quê, những mấy tháng sau mới gặp lại. Cả ngày gã bồn chồn lo âu không biết Em sẽ trả lời gã ra sao? Hơn 9h tối vẫn chưa thấy Em trả lời, gã nôn nóng nhắn tin cho em.

– H, H suy nghĩ sao rồi?

Mãi một lúc sau mới có tin nhắn đến, gã vội vồ lấy cái điện thoại ấn ngay lên xem thì là Em, gã hồi hộp, tay run run mở lên xem.

– T suy nghĩ kỹ chưa, cậu thích tớ thật à?

Đáng nhẽ ra người suy nghĩ kỹ chưa là em mới đúng chứ, sao Em lại hỏi gã? Sau đó là hàng dài tin nhắn qua lại trong khi 2 người cách nhau có bức tường mà gã nói cách nào Em cũng không chịu ra gặp gã. Gã ra sức nói cho Em hiểu tình cảm của gã, rằng nó chân thành ra sao, rằng gã yêu Em đến nhường nào. Phía Em thì bảo gã đã ngộ nhận, rằng 2 đứa bên nhau, thân thiết nhau rồi gã lầm tưởng, Em còn đưa ra dẫn chứng đứa này đứa kia thế lọ thế chai… Em cứ chối quanh chối quất không rõ ràng, gã vừa bực mình vừa chán nản nhắn lại “Thôi T biết rồi” sau đó tắt nguồn luôn.

Sáng hôm sau gã dậy sớm khăn gói về quê trong tâm trạng buồn chán của kẻ thất tình, đi qua phòng em cánh cửa vẫn đang đóng kín im lìm, gã dừng lại nhìn lần cuối rồi lắc đầu đi thẳng.

3 ngày sau, đó là một buổi tối đang đi chơi cùng bạn bè cấp 3, suốt mấy ngày về quê gã chỉ quanh quẩn ở xó nhà gặm nhấm nỗi buồn của riêng mình, sau nhiều lần chèo kéo của lũ bạn gã đành thất thểu đi cùng chúng nó. Anh em ngồi chém gió đủ thứ về trường lớp, về gái gú, riêng gã vẫn ủ dột ngồi lặng lẽ chả nói gì. Chợt có tin nhắn đến, gã uể oải rút đt xem là ai thì gã ngạc nhiên là Em. Còn nhắn tin cho nhau làm gì, gã chán nản nghĩ. Đêm đó gã và Em nt cho nhau nhiều lắm, Em bảo Em nhớ gã, Em không muốn mất gã và rằng xa gã Em mới thấy tình cảm Em dành cho gã nhiều hơn Em vẫn tưởng. Em chính thức trở thành người yêu gã từ đêm hôm ấy, đó có lẽ là buổi tối đẹp nhất đời gã cho đến bây giờ!!!
 

ỐC kute

⚡ʙᴀᴅ ԍιʀʟ
#3
Chapter : 3

Đang quẩn quanh với những dòng suy nghĩ, gã giật mình trở lại thực tại vì giọng nói vang lên ngay bên cạnh, một thanh niên đứng cạnh gã tự lúc nào mà gã không hay:

– À… bạn ơi, bạn cho mình hỏi?

– Hát à anh? Nhưng gã gạt ngay đi khi thấy thanh niên kia đi một mình lại xách theo cái balo to tổ chảng, dù rằng thi thoảng quán vẫn có vài ông khách vào hát một mình rồi gọi thêm 1 đứa nhân viên. Đéo hiểu, đời lắm thằng dị?

– Không, có anh H ở nhà không bạn?

– Ak, anh ngồi đây đợi tí, để em gọi anh H.

– Alo anh ạ, có người tìm anh dưới sảnh này!!!

– Ai đấy, hỏi xem tìm anh có chuyện gì?

Gã quay sang đưa điện thoại cho thanh niên rồi bảo: “Nói chuyện với anh H này”.

– Em Quang đây anh ơi, em đến quán rồi ạ.

– …

– Dạ dạ, vâng ạ, dạ dạ…

– …

– Vâng vâng, ok anh. Rồi thanh niên tên Quang đưa điện thoại cho gã. Ngồi hỏi han nhau thì biết thanh niên Quang hơn gã 3 tuổi, quê Hà Tĩnh nhưng nói giọng bắc, tuy vẫn hơi pha chút giọng miền trung. Thì ra anh Quang là nhân viên mới của quán, hôm nay là ngày đầu tiên đến làm. Một lúc sau anh H với chị C xuống, hỏi han một hồi rồi gã dẫn lên phòng cất đồ, chỉ cho cách bật các phòng và công việc hàng ngày. Từ dạo đó có thêm ông Quang công việc nhàn đi hẳn, tuy vậy gã với thằng Nam không còn được anh H cho tiền nữa mà thay vào đó là cắt đầu gái dịch vụ, mỗi bàn cắt 20k 3 anh em chia nhau, gã với ông Quang khá hợp, ngày càng thân với nhau, lão sống khá cởi mở, hòa đồng, khá đẹp trai và hát cực hay, nhất là nhạc Đan Trường.

Ông Quang đến được hơn 1 tuần thì quán có em pg bia mới, bà pg cũ đã nghỉ được mấy hôm, em này tên Hà, người không cao nhưng khá cân đối và có cái vòng 1 với vòng 3 thu hút, khuôn mặt khá xinh xắn nhưng trông già dặn. Hà kém gã 1 tuổi, đã có chồng con, gái một con trông mòn con mắt các cụ nói cấm có sai bao giờ? Ban ngày Hà làm công việc chính của mình, ban đêm làm PG bia kiếm thêm thu nhập. Hà thì khá bạo mồm bạo miệng, tình tình thoải mái.

Tả một chút về cái quán karaoke gã đang làm. Quán cao 10 tầng, tầng 1 là sảnh khá to và rộng phía bên trong có cái gác xép dùng làm nhà bếp và nơi làm hoa quả, tầng 2 đến tầng 7 mỗi tầng một phòng hát và một phòng nhỏ dùng để đồ và phòng ngủ cho nhân viên, nhưng phòng 6 và phòng 7 hiện đang sửa chữa, thang máy chỉ lên đến tầng 6, mấy thằng nhân viên chọn phòng ở tầng 3 làm phòng ngủ. Tầng 8 đến 10 là 3 phòng rất rộng nhưng mới chỉ phòng tầng 8 là đang tu bổ làm phòng hát, 2 tầng trên sẽ làm sau.

Gã đang làm hoa quả trên gác xếp thì ngó xuống thấy Hà đến, gã gọi:

– Hà ơi, lên đây bóc bưởi nào?

– Chờ em thay đồ tý.

Hà được cái tốt tính, hay giúp nhân viên quán vài việc lặt vặt như làm hoa quả, lấy đá, thay pin… Hà đủng đỉnh đi lên tiến lại gần gã, gã quay lại giơ 2 tay trước ngực em nhứ nhứ như chuẩn bị bóp vếu, Hà bật cười đập một cái thật mạnh vào vai gã làm gã đau điếng, con gái con đứa gì khỏe thế.

– Đm anh làm cái đéo gì thế? Hà lườm gã.

– Ơ cái con này, anh gọi mày lên bóc bưởi, mày đồng ý rồi còn gì?

– Đồng đồng cái đầu nhà anh ấy.

Gã vớt vát quay sang vỗ vào mông Hà 1 cái rổ kêu rồi cười hềnh hệch nói “chắc chắn phết nhỉ”? Nụ cười của gã không duy trì được lâu, thay vào đó là khuôn mặt nhăn nhó vì bị Hà vỗ mạnh vào bộ hạ, gã ôm lấy tờ rim khụy xuống vì đau “đm em Hà ạ”, gã hổn hển trong hơi thở đứt quãng. Hà thì cười ha hả nói “cho chừa”. Con gái con đứa đâu vô duyên vc.

Đang chí chóe với Hà thì thấy ông Quang chạy lên mặt hí hửng lắm, không biết có phải vừa lừa được con bé nào vào tròng không. Gã nhìn cái bản mặt hí hửng của Quang, mắt ánh lên vẻ nghi ngờ chờ đợi.

– Anh mới xin được số 1 em xinh vl chú ạ.

– Thật không, ném số đây có khách em gọi thử?

– 0168 Xxxxxxx, tên Nhi nhé.

– Ok anh.

Hà đứng bên cạnh thì bĩu môi trề mỏ phán: “Lũ háo sắc”.

Tiếc quá, hôm nay đông khách mà chả có mấy phòng gọi “gái”, thôi mai có khách gọi Nhi xem có được như lão Quang quảng cáo không.

Hôm sau vừa làm hoa quả xong gã bỏ lên phòng thấy Hà đang nằm phơi phới trên giường nghịch điện thoại, chơi trò Candy Crush gì gì tụi con gái hay chơi trông khá nhàm chán mà đứa nào cũng đua nhau chơi. Chả biết hôm nay nó đến lúc nào, lại còn không thèm lên giúp gã gọt trái cây như mọi khi, gã tiến lại ngồi lên mép giường.

– Nay mặc màu gì đấy em?

– Màu gì? Mặt vẫn chúi vào cái điện thoại.

– Thì nay mặc đồ lót màu gì?

– Màu vàng. Hà đáp gọn lỏn, liếc nhìn gã một cái rồi lại chúi đầu vào điện thoại.

– Anh đéo tin.

– Đéo tin kệ mẹ anh.

– Ơ cái con này, cho xem cái đéo gì khó tính thế?

Hà ngồi dậy kéo cái cổ áo xuống lộ cái áo ngực màu vàng lấp ló phía trong cho gã xem.

– To phết đấy nhờ? Thế phía dưới. Gã lăm lăm nhìn xuống phía dưới thân hình Hà nhỏ dãi thèm thuồng.

– Dưới cái con mẹ nhà anh ấy. Hà cố gắng kéo bộ đồng phục xuống trong vô vọng nhằm che bớt khoảng da thịt trắng ngần phần đùi bị hở ra bởi cái đầm quá ngắn.

Gã nhẹ nhàng nằm xuống cạnh Hà chép miệng:

– Che làm gì nữa, màu vàng chứ gì, lúc mới vào phòng anh mày thấy lâu rồi. Gã phá lên cười một cách khả ố.

Hà thì hét lên chồm dậy đánh gã, gã cố gắng chống trả quyết liệt, đang chí chóe thì điện thoại gã kêu lên những hồi chuông quen thuộc, chị C gọi:

– Bật phòng 4 cho chị em ơi.

– Vâng ạ. Bây giờ nhìn lại gã mới thấy mình đang nằm ngửa, Hà ngồi trên bụng gã trong tư thế khiến gã không thể không liên tưởng tới…

– Xuống đi anh còn đi bật phòng, có khách. Anh không phải người dễ dãi đâu nhé.

Hà đấm mấy cái vào ngực gã rồi nhanh chóng trèo khỏi bụng làm gã lại thấy thấp thoáng cái màu vàng ấy, khổ thân gã. Gã bật người dậy, bước nhanh ra khỏi phòng làm công việc của mình.

Thang máy mở cửa, một tốp khoảng 7 – 8 thanh niên sơ mi đóng thùng, ăn mặc lịch sự, mặt mũi sáng sủa bước ra.

– Lối này anh, phòng này anh ơi. Gã chỉ dẫn cho khách vào phòng.

Một thanh niên dừng lại nói.

– Gọi cho anh mấy em, xinh đấy nhá. Rồi thanh niên bước nhanh vào wc đóng cửa.

Đm đéo boa cho bố mà đòi gái xinh có cc ấy nhé, nghĩ vậy thôi chứ gã gật gù nói “ok anh”.

Bốc máy gọi cho mấy thằng đầu dịch vụ, nó điều đứa nào đến thì điều. Cũng định gọi cho em Nhi mà lại thôi, kệ mẹ mấy thằng kẹt xỉ. Phòng 4 buổi tối hôm đó các em nhân viên vào vào ra ra, lên xuống tấp nập, mấy thằng dịch vụ điều toàn mấy đứa có họ hàng xa với Chung Vô Diệm, chị em gần với Thị Nở, đứa nào đứa nấy sắc nước nghiêng nhà, ra vào nhiều quá ông H gọi cho gã:

– Phòng 4 làm gì bọn nhân viên ra vào lắm thế?

– Thì khách không ưng đòi đổi mà anh.

– Không gọi nữa bảo khách hết người rồi.

– Vâng ạ.

Cuối cùng cũng có 2 em được chọn vì nhìn khá khẩm nhất trong cả đám láo nháo ấy. Đang ngồi nói hươu kể vượn với Hà thì có thanh niên khách đi ra, mặt đỏ lừ chắc đã khá say.

– Cho anh ngồi nhờ đây tý, say quá.

– Ô thoải mái đi anh.

– Làm điếu thuốc không em?

– Dạ thôi, em không hút thuốc.

Thanh niên vừa ngồi vừa hút thuốc, gã với Hà thì tiếp tục chí chóe đùa nghịch lùa nhau chạy khắp tầng trên tầng dưới, mệt quá mới quay lại ghế ngồi. Thanh niên kia lên tiếng:

– Chú vào hỏi giúp anh xem em nhân viên mặc váy đen có đi chơi không?

– Cái đó anh tự hỏi thôi, em chỉ gọi giúp các em cho bọn anh, còn lại những vấn đề khác anh tự liên hệ nhé. Đm vớ vẫn gặp phải công an ngầm nó cho vào tròng, dính cmn phốt môi giới gái mại dâm thì bỏ mẹ.

– Thế chú có biết em nào đi nhà nghỉ không giới thiệu cho anh.

– Úi em chịu anh ạ, hàng đấy em đâu có biết. Đm lên Trần Duy Hưng đầy ra thiếu con mẹ gì mà… nghi lắm định cho bố mày dính phốt đây. Con điên Hà bên cạnh cười khúc khích, rồi chõ mõm vào nói:

– Tàu nhanh với em không, 500k thôi.

Thanh niên kia cười cười nói: “Em cứ đùa”.

– Em đùa với anh làm gì? Đợi em hết ca làm rồi mình đi. Nó thu ngay lại nụ cười, không còn vẻ cợt nhả nói như thật.

– Thật á? Thanh niên kia vẫn có vẻ không tin.

– Ơ em nói thật chứ đùa với anh làm gì? Hà nó bồi thêm.

– Thế em đưa số điện thoại đây tý về anh gọi. Thanh niên có vẻ đã tin tin.

Gã ngồi cười thầm nãy giờ xem con Hà nó giở trò, giờ mới xen vào.

– Ấy chết, bạn gái em đấy, sao anh lại rủ bạn gái em đi nhà nghỉ? Rồi gã quay sang khoác vai Hà đồng thời bẹo má em 1 cái nói “em hư lắm nhé”.

– Ơ thì bé kia nói đấy chứ?

– Anh để em dậy lại con người yêu mất nết.

Thanh niên kia chán nản bỏ vào phòng. Thanh niên vừa đi khuất 2 đứa phá lên cười rũ rượi.

– Nhìn ông ấy hiền hiền mà nhờ, chắc say rồi nên bấn? Hà vừa cười vừa nói.

– Uh, tý rượu bia vào nên nhồi máu cơ trym đấy. Khiếp nhỉ, tàu nhanh 500k cơ đấy, cỡ mày thì 200k là hết cứt.

– 200K cái cc ấy, xinh như này có phải cả củ ấy chứ.

– Đâu mày đứng dậy xoay 1 vòng tao xem có đáng đồng tiền bát gạo không? 1 củ toàn mấy em chân dài m7 chứ được đẫn như mày có cái beep ý.

Hà đứng dậy xoay xoay người tự tin khoe cá tính. “Chúng nó so thế đéo nào được với em?”

– Nhìn mày cũng ngon phết đấy chứ. Gã gật gù nhìn Hà từ trên xuống dưới, vòng ra phía sau giả vờ ngắm nghía, thình lình tét bốp vào mông Hà rồi chuồn thẳng. Hà nó rượt theo chạy khắp mấy tầng.
 

ỐC kute

⚡ʙᴀᴅ ԍιʀʟ
#4
Chapter : 4

Đang làm dở mấy đĩa hoa quả
thì có khách đến, chị C
kêu gã lên bật phòng 6 để chị lên làm thay cho.


Gã nhanh chóng leo từng bậc thang bộ lên bật tầng 6 (tầng 6 vừa sửa xong mấy hôm), xong xuôi đứng thở như trâu trước thang máy đón khách, khách quen, mấy ông này là dân xã hội, tuần đến quán mấy lần, mấy ông cũng lịch sự mà thoáng lắm. Đợt đầu mới gặp nhìn cũng ngán, mực vẫy khắp người, mặt mũi bặm trợn, ăn to nói lớn, sau mới thấy mấy ông lịch sự chán, lại rộng rãi.

– Em chào anh, nay hát sớm thế anh.

– Uh, gọi cho anh mấy đứa, xinh đấy nhé đỡ mất công tao đuổi.

– Vâng anh cứ yên tâm, không tin tưởng thằng em à?

– Rồi nhanh lên đấy.

Gã gọi Nhi ngay, từng hồi chuông lặng lẽ vang lên có giọng nữ bắt máy.

– Alo, ai đấy ạ?

– Nhi phải không em?

– Dạ đúng rồi, anh là ai ạ?

– Anh là nhân viên quán xxx, nay đi làm chưa em?

– Dạ em chưa, có khách hả anh?

– Uh, 2 người, lên tầng 6 em nhé, nhanh nhanh hộ anh cái.

– Ok anh, chờ em tí ạ.

Em gái quê đâu mà giọng ngọt khôn tả, chả biết mặt mũi sao chứ riêng với chất giọng ngọt ngào ấy khối thằng nhũn ra rồi? Gã lục lọi danh bạ gọi thêm 2 em khác nữa rồi nhanh chóng kéo két Sài Gòn vào phòng, mấy ông lần nào cũng vậy chỉ uống Sài Gòn, gã quen rồi khỏi hỏi. Được tầm 15 phút thang máy dừng ở tầng 6, 2 em gái bước ra, một em thì nhìn bình thường, nếu không muốn nói là hơi xấu nhưng bù lại được cái dáng, em còn lại thì trái ngược hẳn xinh lắm, xinh nhất trong đám gái dịch vụ gã từng gặp ở cái khu này. Em cao tầm m65, người cân đối, mặc chiếc đầm ôm boby màu xanh dài đến ngang đùi, tóc cột đuôi gà, da trắng bóc, mặt xinh như thiên thần. Gã há hốc mồm nhìn em, em thì cười cười nhìn gã:

– Em chào anh, anh là người gọi em hả?

– Uh, Nhi phải không em? Miệng gã khô khốc.

– Vâng ạ, phòng này hả anh?

– Uh đúng rồi. Gã vẫn nhìn Nhi không dời mắt. Nhi thì cười nhẹ rồi cùng cô bạn đi vào phòng. Gã vẫn đứng đó nhìn theo bóng dáng Nhi khuất dần sau cánh cửa đầy tiếc nuối, em đã khuất sau cách cửa cách âm dày cộm rồi gã vẫn đứng đấy nhìn trân trân vào không rời mắt, mãi đến khi có ai đó đập vào vai gã mới quay lại thì ra là Dương với Ngọc, Dương cao m7, cũng xinh lắm, dáng đẹp mà trang điểm hơi đậm, nhạt bớt sẽ đẹp hơn. Ngọc người đậm hơn, cao ráo, mặt cũng xinh xắn, toàn đối tác thân quen của gã mà.

– Ô em yêu, nay hơi bị xinh đấy.

– Chuyện, khách già hay trẻ đấy anh?

– Đội ông H chứ ai. Dương à lên rồi bước qua gã tiến vào phòng, như một thói quen gã thò tay bóp mông Dương làm em quay lại nguýt một cái rõ dài rồi nguẩy mông đi vào phòng. Ngay lúc ấy cô bạn Nhi bước ra khỏi phòng bấm thang máy đi xuống, chắc bật bàn, mấy ông này kén chọn lắm. Khách gọi “lấy anh bao ba số em ơi”, gã nhanh chóng xuống lầu. Lúc đi lên, thang máy chưa kịp đóng thì nghe tiếng guốc gõ lộc cộc xuống nền nhà cùng giọng nói quen thuộc “em chào anh chị, em lên tầng 3 nhé”, gã mỉm cười ấn nút mở cửa thang máy, vừa lúc ấy Tiên chạy vào vừa thấy gã là em ôm chầm lấy, thơm vào má, nghinh cái mặt lên nói:

– Chào anh giai. Rồi cười tít mắt.

– Ơ Tiên à em, lên tầng mấy đấy? Gã biết thừa tầng 3 rồi, hỏi vậy thôi.

– Tầng 3 mà anh.

Gã mỉm cười một tay vuốt tóc cô bé, một tay đặt ngang hông khẻ vuốt ve, bộ ngực mới lớn của thiếu nữ ép sát vào người làm gã nóng bừng, thằng nhỏ trong quần ngọ nguậy tỉnh dậy vươn vai ngáp dài, à nhầm ngóc đầu dậy như muốn xuyên thủng 2 lớp quần, gã tự nhủ “không được đâu, đi tù đấy, mới 15 tuổi”. Thang máy mở cửa 2 đứa mới rời nhau ra, Tiên vẫy tay chào gã rồi nhanh chóng đi vào phòng. Gã đi tiếp lên phòng 6 mở cửa bước vào đưa bao thuốc thấy Nhi đang ôm eo một thanh niên hát song ca, Dương với Ngọc đang ngồi tíu tít với mấy ông khác trên ghế. Ông H vẫy tay kêu gã lại gần nói:

– Uống với anh cốc bia.

– Vâng ok anh.

Dương nhanh chóng đứng dậy rót lượt bia mới.

Gã cầm cốc bia cụng với từng người rồi nốc một hơi hết cạn, ông H thì rút ví cho gã 200k, gã vâng dạ cảm ơn rồi xin phép ra ngoài không quên liếc Nhi vài lần, người đâu mà đẹp dữ, lòng thầm ghen tị với thanh niên đang ôm eo Nhi.

Hôm nay ông H kêu tính tiền khá sớm, hát chưa được 2 tiếng, ông bảo nay có việc phải về sớm.

Gã lại một lần nữa tiếc nuối nhìn Nhi bước vào thang máy, gã cố gạt hình bóng ấy ra khỏi đầu tự nhủ còn đến nhiều lo giề.

Ơ thôi chết, mải ngắm gái quên mẹ cắt tiền bàn, mấy đứa này không có tinh thần tự giác gì cả, sau có khách đéo gọi nữa giờ?

Gã vội gọi cho thằng Nam đang dưới sảnh bảo nó cắt vậy.

Dọn dẹp xong đâu đấy gã xuống tầng 3 thấy Hà đang ngồi ở chiếc ghế mây đặt ngoài cửa phòng, vẫn chúi mũi vào cái điện thoại, gã tới ngồi xuống bên cạnh thở dài thườn thượt.

– Em đéo lên giúp anh tý mệt vl.

– Em trông phòng dưới này cho còn gì.

– Thế ông Quang chạy đâu để em trông.

– Đang hú hí trong kia kìa. Hà hất mặt vào phòng ngủ của gã, chắc lại con Oanh đây, con này mặt mũi bình thường mà bộ ngực thì to chà bá. Ông Quang thì đẹp trai, nói chuyện có duyên, gái theo lão cả dãy mà đéo hiểu sao lại dính với con Oanh này, chắc mê bộ ngực khổng lồ của nó, mà nghe nói con này có chồng rồi, chồng đang ngồi tù. Đang ngồi nói chuyện, xem báo hôm nay có vụ hiếp dâm nào không, có em nổi tiếng nào lộ hàng không… với Hà thì Tiên đi ra, mặt phơi phới ngồi vào lòng gã, tay phải vòng qua gáy gã khoác hờ làm bộ ngực em dí thẳng vào mặt làm gã muốn ngộp thở.

– Nay em được boa 500k nhé, chưa hết ca xin về khách cũng cho luôn.

– Ngon, tý mời anh ăn đêm đi chứ còn gì.

– Ok anh. Rồi cười rõ tươi, mẹ sư được tiền có khác, nhe răng ra cười xinh như đười ươi ăn ớt. Dưới lớp quần gã thằng nhỏ không chịu nghe lời, nó vươn vai thức dậy một cách mãnh liệt như đánh hơi được con mồi chọc thẳng vào mông Tiên. Tiên quay qua lườm gã:

– Cái gì đấy?

– Gì? Anh có liệt dương đâu, gần gái xinh nó thế, sinh lý mà em. Mặt gã tỉnh bơ.

Tiên cười cười nhìn gã tiếu ý rồi đập nhẹ vào vai gã đứng dậy.

– Thôi em qua quán xxx đây, có khách người ta đang gọi.

Gã từ khi biết hoàn cảnh của Tiên chả bao giờ cắt tiền bàn của em nữa, bảo cả ông Quang với thằng Nam đừng cắt, 2 người cũng đồng ý ngay. Gã bảo Tiên mời đi ăn vậy chứ chả bao giờ để Tiên trả tiền, em còn phải gửi tiền về cho gia đình nuôi 2 đứa em còn nhỏ ăn học, haizz nghĩ thấy cũng tội.

Khoảng 2h đêm quán hết khách, 3 anh em cùng với Tiên và con Oanh ngực bự ra quán ăn đêm, quán vỉa hè quen thuộc, cũng thấy vài gương mặt thân quen vừa gái dịch vụ vừa mấy thằng “xe ôm” đèo các em đi làm mà các bác trên facebook dạo này đăng ảnh gọi là người vận chuyển ấy.

Tụi đấy thì gã quen hết, cũng gật đầu chào cho có lệ rồi kiếm cái bàn trống ngồi xuống.

Gọi 1 con gà luộc, 1 bát lòng mề tràng trứng nhúng với chai táo mèo, cả bọn đánh chén khí thế, làm hết 3 chai vừa đủ để ngủ, mỗi đứa gọi thêm tô bún cho ấm lòng.

Ông Quang với con Oanh kéo nhau lên taxi đi nhà nghỉ, thằng Nam thì về thẳng quán, gã lãnh trách nhiệm đưa Tiên về phòng trọ, Tiên trọ cũng ở gần khu này thôi, đi bộ cũng được.

Cả ngày tiếp khách uống khá nhiều bia, giờ uống thêm ít rượu Tiên có vẻ say say vừa đi vừa hát vu vơ, gã thì đi bên cạnh thi thoảng đưa tay đỡ em cho khỏi ngã, hai tay gã bận bịu bên thì túi bên thì đôi guốc của Tiên.

Đi đến gần nhà em cách khoảng 300m Tiên bắt đầu nhõng nhẽo đòi gã cỏng về, đù mẹ mệt vcl rồi giờ còn cõng cái cục nợ này có mà chết à.

Tiên thì xụ mặt xuống, cứ nhõng nhẽo đòi gã cổng cho bằng được, haizz không làm gì khác hơn được gã phải đồng ý.

Tiên thì cười tươi nhảy tót lên lưng gã, lại khe khẽ hát vu vơ những gì gã cũng chả để ý.

Gã lê đôi chân nặng nhọc từng bước tiến gần về nhà Tiên, còn cách hơn 100m mà gã đã thở hồng hộc bằng mồm, đôi chân như muốn khụy xuống, cố lết cái thân tàn thêm bước nào hay bước ấy, Tiên như cảm nhận được sự mệt nhọc của gã cười khúc khích:

– Con trai gì yếu như sên, cũng có đoạn mà thở như trâu.

– Mẹ nhà em, nặng như lợn ấy còn cười.

Tiên thì càng cười to hơn.

Lết một hồi rồi cũng đến cổng nhà em, Tiên nhảy tót xuống hôn lên má gã một cái rồi mở cửa đi nhanh vào nhà, gã chưa kịp gọi lại lấy đồ thì em đã chạy ra giật đôi guốc với cái túi xách trên tay gã lon ton chạy vào, trước khi đóng cửa em cầm đôi guốc giơ lên vẫy vẫy chào gã rồi cánh cửa khép lại.

Gã chậm rãi đi bộ về quán, gã phải cởi chiếc áo khoác ra vì nóng, khi nãy lạnh vl mà cõng Tiên cả “đoạn đường vắng” vã cả mồ hôi, gã cố hít một hơi thật dài, luồng không khí lạnh những ngày đầu Đông nhanh chóng xông thẳng vào phổi làm gã khoang khoái.

Trên bầu trời lác đác vài ngôi sao lấp ló sau những áng mây hờ hững, ánh đèn đường vàng vọt phản chiếu hình bóng cô đơn của gã xuống lòng đường, phía xa xa ngoài đường lớn lác đác vài chiếc xe máy vội vã phóng vụt đi cho kịp buổi chợ sớm, một ngày mới sắp bắt đầu với người ta, còn với gã một ngày nữa lặng lẽ trôi qua.

Nhìn khung cảnh xung quanh, chợt gã thấy bình yên đến lạ.

Có lẽ, Hà Nội đẹp nhất về đêm.


 
Top Bottom