LẤY GÁI VỀ LÀM VK (full)

ỐC kute

⚡ʙᴀᴅ ԍιʀʟ
#1

  1. Gái ngành hoàn lương
  2. .
  3. .
  4. .
  5. .
  6. .
  7. Khi chị đại giàu có đánh ghen
  8. Đại gia bao nuôi gặp tai nạn
  9. Nam sinh phải lòng gái bao
  10. Chuoi ngay bạo dâm bắt đầu
  11. Lần thứ 2 bị đánh ghen
  12. Cả thế giới biết tôi đi làm gái
  13. Gái bao “đá” ông chủ
  14. Cuộc sống hoàn lương ở nơi xa
  15. Nam thứ xuất hiện
  16. Bất lực vì tình nhân bỏ trốn
  17. Bác sỹ cưa cẩm “gái bao”
  18. Oan gia ngõ hẹp
  19. Giờ tôi không làm gái nữa
  20. Bất đắc dĩ đi du lịch cùng đại gia
  21. Bị ông chủ cưỡng bức
  22. Võ chiến vì gái bao
  23. Đồng minh gái bao hội ngộ
  24. Em trai đã tha thứ
  25. Hạnh phúc sau bão giông
  26. Mai mối cho gái ngành hoàn lương tìm chồng
  27. Sự ngăn cản của phụ huynh
  28. Sự bảo vệ của người tình
  29. Có con với anh
  30. Những ngày không có anh
  31. Cái kết viên mãn cho gái ngành ( The End
 

Chủ đề tương tự

ỐC kute

⚡ʙᴀᴅ ԍιʀʟ
#2
#1


  • Nằm sấp xuống. Rên to lên!

Liên tiếp sau đó là những tiếng vả vào da thịt chan chát, những lần thúc như vũ bão từ phía sau dội đến khiến tôi đau đớn đến mức chỉ biết cắn chặt răng chịu đựng.Người đàn ông đang đè lên người tôi quát:

  • Con điếm này, tao cho mày tiền chỉ để mày như khúc gỗ trên giường thôi à? Uốn éo đi, kêu to lên tao xem nào.

Tôi gồng mình, miệng mấp máy gọi tên anh ta trong khi phần dưới chỉ tồn tại duy nhất một cảm giác đau rát chứ không có một chút hưng phấn gì cả. Đây là lần thứ n tôi làm tình, cũng là lần thứ n tôi bị bạo hành bằng những dụng cụ kinh khủng mà anh ta mua về. Huy lấy dây xích cổ tôi, một tay anh ta giật ngược đầu tôi về phía sau rồi cứ thế hùng hục ra ra vào vào, tôi gào lên:

  • Huy…
  • Đúng rồi. Làm thế đi. Con đĩ. Gọi tên tao to lên.

Anh ta điên cuồng không biết bao nhiêu lâu, đến khi tôi kiệt sức sắp ngất đi thì sự tra tấn thể xác dã man đó cuối cùng mới ngừng lại.Huy thở hồng hộc, nằm xuống ôm lấy tôi vào lòng rồi dịu dàng lên tiếng:

  • Mệt không?

Cũng như bao lần khác, để có tiền và lấy lòng của anh ta, tôi lại vẫn phải cười:

  • Mệt, nhưng mà thích anh ạ.

Huy cười, tay còn lại đặt trên ngực tôi rồi vặn vẹo như một thói quen đã khó bỏ:

  • Thích là được rồi, hôm sau thử kiểu khác.
  • Vâng. Dạo này anh bận à, có mệt lắm không anh?
  • Mệt bình thường, nhưng tý nữa phải đến công ty có việc. Em cứ ngủ đi, tối anh chuyển tiền vào tài khoản, thích mua gì thì mua.

Nghe đến chữ “tiền”, tự nhiên lồng ngực tôi như có một tảng đá vô hình đè nặng, trong lòng vừa cảm thấy vui, vừa cảm thấy buồn, có một chút gì đó mất mát nữa. Kiểu như mình bán thân để kiếm tiền, nhưng khi được nhận những đồng tiền ấy, mình lại cảm thấy ghê tởm chính bản thân mình. Tôi cười:


  • Vâng. Thế anh nghỉ một tý đi, em massa cho anh dễ ngủ nhé
  • Ừ.

Tôi để người trần truồng thế rồi ngồi dậy massa, những ngón tay bây giờ đã không còn thô ráp vì phải làm quá nhiều việc mà trở nên mềm mại, lướt trên tấm lưng trần của Huy, bấm vào những điểm mà tôi đã quen trên cơ thể anh ta, từ từ khiến anh ta dễ chịu rồi đi vào giấc ngủ.Tôi cặp với Huy gần hai năm rồi, từ ngày tôi còn làm tiếp viên trong một quán Karaoke nổi tiếng trong thành phố.Còn nhớ khi đó tôi mới chỉ hai mươi hai tuổi, mạt vận cùng đường nên mới phải làm cái nghề mua vui cho thiên hạ, ngày ngày rót bia, bấm bài, hát cho khách nghe, thỉnh thoảng còn ăn những trận đòn ghen tuông từ những bà vợ của khách.
Lúc đó để hạn chế tối đa việc bản thân sa ngã trong con đường đầy rẫy nhơ nhớp này, tôi tự đặt ra nguyên tắc chỉ tiếp bia tiếp chuyện chứ không “đi khách”, không bán rẻ thân xác để kiếm tiền. Tôi vẫn nghĩ sau này mình còn phải lấy chồng, sinh con đẻ cái như những người phụ nữ khác nên quyết tâm giữ gìn trinh tiết. Thế nhưng đời có ai ngờ, nhiều khi có phải cứ muốn thế mà được đâu?Làm cái công việc này không thể quá khí khái, cũng không thể quá cứng rắn được. Thử nghĩ mà xem, nếu mẹ bệnh sống chết nằm đó, em trai tuổi ăn tuổi lớn không có tiền đi học, thậm chí dạ dày mình đang trống rỗng, đói khát, liệu còn nói về nhân phẩm cái gì? Giữ gìn trinh tiết cái gì?Năm đó tôi nằm ôm bụng đói trong căn phòng trọ nhỏ tý chật hẹp, nồng nặc mùi ẩm mốc. Vừa bị ăn một trận đòn vì vợ của khách bắt được lão già hói đầu ấy và tôi đang uống bia trong phòng hát, bà ta tưởng tôi cặp kè với chồng mình nên đánh cho tôi thừa sống thiếu chết, tôi đau quá, với cả chẳng còn sức lực nào ra ngoài mua cơm nữa nên đành nằm bẹp trong phòng uống nước lọc cho qua ngày.Vừa mới thiu thiu ngủ thì có chuông điện thoại gọi đến:


  • Alo, Tý à?
  • Chị ăn cơm chưa?
  • Chị ăn rồi. Tý với mẹ ăn cơm chưa?
  • Em ăn rồi.
  • Hôm nay nhà ăn cơm với gì mà giọng buồn thiu đi thế?
  • Ăn rau thôi ạ. Mấy hôm nay mẹ đi chợ toàn mua rau với đậu phụ thôi.

Nghe em trai nói thế, tôi thương quá nhưng không biết làm thế nào, cuối cùng đành nói dối để động viên nó:


  • Thịt lợn giờ đang có dịch đấy, ăn rau thôi cho yên tâm. Rau nhà mình trồng được mà.
  • Nhưng ăn rau mãi em chán lắm rồi. Hôm nào chị về?
  • Sao thế? Ở nhà có chuyện gì à?
  • Sang tuần giỗ bố mà.
  • Ừ, sang tuần chị về.
  • Chị ơi.
  • Ơi, sao thế? Nhà có chuyện gì à? Nói chị nghe xem nào.
  • Không ạ, nhà có chuyện gì đâu. Ngày kia em phải nộp học phí mà, mà mẹ…
  • Nhiều không?
  • Gần một triệu ạ.
 

ỐC kute

⚡ʙᴀᴅ ԍιʀʟ
#3
Thật ra tôi cũng không có nhiều tiền, vì bình thường tiền khách boa phải trích lại phần trăm cho quán, mà tôi không đi thêm tăng 2 nên được boa ít là điều hiển nhiên rồi. Nhưng mà tôi đã lựa chọn bước chân vào con đường nhơ nhớp này, nghĩa là sẽ làm hết tất cả để cho em tôi có thể được đi học, thế nên tôi vẫn nói:

– Ừ, thế mai chị gửi tiền về cho. Tý bảo mẹ mai cầm chứng minh thư ra Viettel để lấy nhé.

– Vâng ạ. Chị có lương rồi à?

– Ừ, mai là chị có lương. Lấy lương xong chị gửi về luôn.

– Thế chị còn tiền ăn không?

– Còn chứ. Chị mới xin được việc cũng nhàn lắm, cơm họ bao một buổi trưa cơ mà.

– Vâng, thế mai chị gửi về cho em nhé.

– Ừ, chị vào làm đây. Chịu khó học hành với giúp đỡ mẹ nhé. Mẹ mà ốm thì phải gọi hàng xóm, đưa mẹ vào viện ngay, nhớ chưa?

– Vâng, em nhớ rồi.

Cúp máy xong, tôi nhắn tin cho Huyền, bạn làm cùng quán Karaoke với tôi, đại loại vay tạm nó một triệu để gửi về cho mẹ.Nhà tôi bố mất sớm, mẹ lại yếu người nên ốm suốt, em trai thì còn nhỏ. Tôi không có tiền đi học nên lên thành phố lăn lộn làm đủ nghề, lúc đầu xin đi rửa bát thuê, làm giúp việc, bán trà đá, nhặt phế liệu tóm lại việc gì tôi cũng làm.Ban đầu thì cũng tạm gọi là đủ tiền nuôi bản thân, mẹ và em, nhưng dần dần mẹ tôi ngày một già yếu, mà em tôi thì càng lúc càng lớn lên, một mình tôi kham không nổi nữa, cuối cùng phải làm tiếp viên cho quán Karaoke.
Người ta nói: “Không nghe cave kể chuyện, không nghe thằng nghiện trình bày”, nhưng mỗi người một hoàn cảnh khác nhau, tuy tôi chưa bán thân làm cave nhưng khi bước vào làm ở quán Karaoke này cũng xác định bị người đời coi là phò, là đĩ rồi. Mỗi tội, tôi làm ở đây, dù bị chà đạp như thế nhưng ít ra tiền làm ra nhiều hơn mấy công việc kia. Tôi chỉ rót rượu, mua vui cho khách thôi, nhục nhã một tý nhưng đổi lại có tiền gửi về nuôi mẹ nuôi em, thôi thì chấp nhận đời mình khổ cũng được.Mấy hôm sau người bắt đầu lành lặn lại, tôi lại đi làm. Quản lý thấy mặt tôi vẫn còn vàng vì bôi nghệ nên chửi:


– Mẹ mày chứ, cái mặt thế kia mà mày cũng dám vác đến đây à? Bọn tao trả tiền cho mày để mày đeo cái mo đấy đi làm đấy à?

– Anh thông cảm, mới bóc xong da non nên em mới bôi nghệ không nó để lại sẹo.

– Thế mày định vác cái mặt đấy vào phòng hát cho khách đào cả mả tổ nhà tao lên á?

– Hôm nay có khách sớm hả anh?

– Không có khách thì chết đói cả lũ à? Giờ mặt mày sao, định làm nữa hay thôi?

Tôi sợ mất việc nên rối rít xua tay:

– Có mà, tý em đánh phấn dày thêm tý là che được ngay ấy mà. Khách phòng nào thế ạ?

– Mày thử vào phòng 1102 xem thế nào. Có ông khách khó tính, đuổi mấy đứa rồi, trang điểm che đi cái mặt vàng của mày rồi vào xem.

Nghe thấy khách khó tính tôi cũng ớn, vì làm ở đây hầu như chỉ gặp mấy lão già vừa béo vừa dê, lúc nào cũng chỉ chăm chăm nhìn ngực nhìn mông tiếp viên. Còn khách không cần tiếp viên thì toàn những ông biến thái cả.Vì đã không cần gái còn đến quán Karaoke có gái làm gì?Tôi vào phòng thay váy đồng phục của quán, đồng phục ở đây chỉ ngắn qua bẹn một tý, chắc che được mỗi qua mông quần lót là cùng. Tôi làm ở đây cũng được một thời gian rồi, ngày nào cũng mặc nhưng vẫn không sao quen được, cứ vừa đi vừa cố kéo váy xuống để che được ít nào thì che. Quản lý thấy tôi thế thì tiện tay vỗ mông tôi “bốp” một cái:


– Gớm, cứ làm như thanh cao lắm không bằng. Váy có bằng nấy thôi, mày kéo chân thì hở ngực, hay là mày thích khoe ngực.

– Không ạ.

– Lên phòng nhanh lên, loằng ngoằng tao đập cho phát bây giờ.

Quản lý dắt tôi đến tận phòng, mở cửa ra nhìn thấy tôi vào đàng hoàng mới đóng lại. Ở trong phòng hát nồng nặc mùi thuốc lá, mùi rượu, tôi thì bị xoang, mới vào đến nơi đã ngộp suýt sặc.Trong ánh đèn nhập nhoạng cùng làn khói trắng lờ mờ, tôi nhìn thấy duy nhất một người đàn ông ngồi lặng lẽ trên ghế uống rượu. Vừa bước được hai bước, anh ta đã quát:

– Bảo không cần tiếp viên cơ mà. Ra ngoài.

Tôi không trả lời mà vẫn cứ tiếp tục tiến đến, nhặt mấy vỏ chai rượu lăn lóc dưới đất rồi đặt gọn gàng lên bàn:

– Tâm trạng anh không tốt à? Em uống với anh một ly.

– Ra ngoài.

Làm cái nghề này, nếu không mặt dày, không chịu được nhục nhã thì không làm được, huống gì tôi đang cần tiền, thế nên tôi vẫn không đi mà ngồi xuống bên cạnh anh ta. Cầm lấy chai rượu, rót ra một cốc đầy rồi tự ngửa cổ uống cạn.

– Ly này em kính anh, tâm trạng đang buồn mà uống rượu một mình càng buồn, để em uống với anh.

Nghe xong câu này, người đàn ông kia mới ngẩng đầu lên nhìn tôi. Anh ta chắc khoảng hơn ba mươi tuổi, ăn mặc lịch sự, nhìn cũng sáng sủa sạch sẽ, trông có vẻ giống người có tiền.Thấy anh ta chỉ nhìn chằm chằm mà không nói gì, tôi đoán chắc anh ta cũng không có ý định đuổi mình đi nữa nên lại rót thêm hai cốc rượu, đưa một cốc cho anh ta:

– Cạn ly vì lần đầu tiên em với anh gặp nhau.

Uống xong cốc rượu đó, anh ta mới chịu mở miệng:

– Tên gì?

– Em tên Vân, còn anh?

– Huy.

– À. Con trai tên Huy hình như ai cũng đẹp trai hay sao ấy anh nhỉ? Trước hồi còn đi học, mấy bạn tên Huy trong trường em toàn người đẹp trai.

Huy nhếch môi cười nhạt, không trả lời mà châm thêm một điếu thuốc để hút. Tôi thấy anh ra rút thuốc ra từ trong bao thì vội vàng cầm bật lửa lên, đánh lửa:

– Rót rượu đi.

– Vâng.

– Uống được bao nhiêu cốc?

– Chỉ cần anh vui thì em uống bao nhiêu cũng được.

Tôi lại rót thêm rượu, cụng ly với anh ta rồi cũng ngửa cổ uống một hơi hết sạch. Chẳng biết người khác thế nào chứ tôi uống rượu rất được, không cần thuốc giải rượu cũng uống được nửa chai rượu tây, với cả nhìn anh ta có vẻ u uất thế kia, chắc uống được khoảng hơn chục chén là cùng nên tôi mới mạnh miệng nói thế.

– Chỉ cần anh vui ấy à?

– Vâng, chỉ cần anh vui.

Huy rút ví, lấy ra một xấp 500k bỏ lên bàn:

– Uống hết một cốc, một tờ này là của em.

Người nghèo nhìn thấy tiền, tất nhiên là mắt sẽ sáng lên, tôi cũng vậy, thấy nhiều tiền như thế thì say đến mấy tôi cũng vẫn phải cố uống. Mỗi tội được boa phải cắt phế nên tôi thật thà trả lời:

– Ở chỗ em tiền boa phải nộp lại cho chủ nên anh có cho em nhiều mấy, em cũng đâu có cầm được.

– Đọc số tài khoản của em đi.

Sao trò này tôi không nghĩ ra nhỉ? Có số tài khoản, bắn tiền trực tiếp vào ai biết đấy là đâu với đâu. Tôi ngoái đầu nhìn Huy, tự nhiên bật cười:

– Anh làm kinh doanh phải không? Đầu óc nhạy bén thế.

– Em thông minh đấy, anh làm kinh doanh. Cạn ly.
 

ỐC kute

⚡ʙᴀᴅ ԍιʀʟ
#4
Tôi lại uống với anh ta thêm một ly, sau đó đọc số tài khoản. Huy cầm điện thoại bắn trực tiếp vào thẻ của tôi tận mười triệu, anh ta nói:

– Em còn phải uống mười tám ly.

– Vâng, tiền đã nhận đủ, em phải làm hài lòng anh mới được, khuyến mại anh thêm hai ly nữa, hôm nay không say không về.

Đúng là càng có tiền càng hăng, tôi uống bất chấp, rượu mạnh mà cứ nốc vào như nước lã, Huy cũng uống theo tôi, khi chúng tôi uống đến ly thứ hai mươi thì tôi chịu không nổi nữa, vịn vào người anh ta thở hồng hộc:

– Anh, em đã uống đủ rồi, tiền nhận đủ, rượu cũng uống đủ rồi, anh đã vui chưa?

– Vui? Vui là cái gì?

– Để em đoán nhé, hôm nay anh buồn vì chuyện tình cảm, đúng không?

– Sao em đoán thế?

Hai mắt tôi đã bắt đầu hoa rồi nhưng đầu óc vẫn tạm coi là vẫn tỉnh tỉnh, tôi cười:

– Người như anh, có tiền, tất nhiên sẽ không phải suy nghĩ về cơm áo gạo tiền. Về công việc, trông anh thành đạt lại thông minh như thế, suốt cả buổi anh uống rượu cũng có liên tiếp tin nhắn về công việc gửi đến, chắc chắn không phải lo nhiều về sự nghiệp. Thế thì chỉ có tình thôi.

Trái lại với suy nghĩ ban đầu của tôi, anh ta cũng uống nhiều nhưng có vẻ không say mấy, mặt mày vẫn có vẻ còn tỉnh. Huy nhìn tôi, sau đó bật cười:

– Em thú vị nhỉ?

– Không thú vị bằng anh. Uống bao nhiêu mà không say.

– Ai bảo em anh không say?

– Mắt em nhìn thấy, mắt anh vẫn còn tỉnh lắm.

Khi tôi nói xong câu này, Huy đột nhiên ghé sát mặt vào mặt tôi. Lúc ấy, khoảng cách của chúng tôi rất gần, gần đến nỗi chỉ cần nhích môi tiến về phía trước khoảng bốn centi nữa thôi là có thể chạm vào môi anh ta.

Tôi chưa hôn khách bao giờ, cũng chưa từng có nụ hôn đầu với ai, giờ anh ta tự nhiên thế làm tôi hoảng, vô thức lùi về phía sau một đoạn.

Huy thấy mặt tôi tái đi như thế thì nghiêng đầu quay đi chỗ khác, sau đó cầm cốc rượu lên uống, anh ta cười nhạt:

– Chưa tiếp khách bao giờ à?

Tôi bẽn lẽn gật đầu:

– Nói đúng thì anh có tin không?

– Không.

Lần này đến lượt tôi cười nhạt:

– Vâng, là em, em cũng không tin.

Anh ta uống hết cốc rượu rồi đứng lên, không thèm nhìn tôi mà chỉ nói:

– Hôm nay uống đến đây thôi.

– Vâng, để em tiễn anh.

Sau khi Huy ra về, tôi vội vàng chạy vào nhà vệ sinh móc họng nôn thốc nôn tháo. Lúc sau, mới thò mặt ra ngoài đã gặp ngay con Tú.

Con này cũng là tiếp viên chỗ tôi, nhưng nó nhận cả đi khách chứ không chỉ mỗi rót rượu, bấm bài. Tú làm ở đây lâu rồi nên toàn cậy ma cũ bắt nạt ma mới, cứ thấy ai được khách boa dày hay vớ được khách sộp là nó khó chịu rồi ganh tị ra mặt.

– Được boa nhiều quá, hốc không hết nên nghẹn họng à?

– Không phải việc của mày.

– Được boa mà không chịu cắt phế lại, còn nói không phải việc của tao á? Để tao gọi ông Long xem mày còn to mồm được không nhé.

Vừa nhắc đến tào tháo thì tào tháo đến, ông Long là quản lý kiêm bảo kê ở quán Karaoke này, trông mặt phũ đừng hỏi.

– Chúng mày không đi làm còn ở đấy cãi nhau cái gì đấy?

Con Tú thấy quản lý đến, hóng hớt mách luôn:

– Anh ơi, sáng ông nào đến hát mà sớm thế ạ?

– Thằng Huy chứ ai?

– Huy nào ạ? Hay anh Huy hay đi con Mẹc 4 tỉ á?

– Ờ.

– Thế quả này con Vân chắc được boa nhiều, em thấy nó uống nhiều lắm, còn móc họng nôn nữa cơ mà.

Anh Long hất hàm nhìn tôi:

– Tiền boa đâu, nộp ra đây.

– Anh ơi hôm nay em có được boa đâu, anh Huy vào uống rượu xong rồi ra thôi.

– Mày thích nói dối không?

– Không, em nói thật mà. Anh không tin cứ lục người em mà xem.

Anh Long ra hiệu cho Tú đến lục người tôi, nó còn tranh thủ cào vào người tôi vài đường, tôi đau quá mới hét:

– Bỏ ra, làm cái gì đấy.

Con Tú lục không được tiền nên bĩu môi đứng dậy, không thèm trả lời tôi mà nói với quản lý:

– Hay con này nó giấu rồi anh? Người nó không có.

Tôi nghe Tú bảo thế mới nói:

– Tôi giấu ở đâu, chị tìm xem nào, chị không có bằng chứng thì đừng vu oan cho người khác thế nhé.

– Mày có tật giật mình à? Không giấu thì việc quái gì phải to mồm giải thích.

– Tôi chả việc gì phải giải thích với loại như chị.

– Mày…

Ông Long thấy bọn tôi cãi nhau ầm ỏm thì quát:

– Chúng mày có câm hết không? Cãi nhau ở đây tao vả vỡ hết alo từng đứa bây giờ.

– Em có cãi nhau với nó đâu, tự nhiên nó gây sự với em đấy chứ.

Mới nói đến đó thì tôi có chuông điện thoại gọi đến, thấy số mẹ tôi gọi, mà gọi vào giờ này, tôi bỗng dưng chột dạ, vội vội vàng vàng bấm nút nghe máy:


– Mẹ à?

– Chị Vân ơi chị Vân, chị về đi, mẹ bị sao ấy. Chị về ngay đi.
 

ỐC kute

⚡ʙᴀᴅ ԍιʀʟ
#6

GÁI NGÀNH HOÀN LƯƠNG



#2
Nghe giọng thằng Tý mếu máo khóc qua điện thoại, tôi hoảng quá nên bảo:

– Mẹ sao đấy? Tý nói chị nghe xem nào. Mẹ bị sao?

– Qua đến giờ mẹ cứ nằm bẹp, sáng nay còn sùi bọt mép, các cô hàng xóm đang sang cho mẹ uống nước đường rồi.

– Sao không cho mẹ đi viện, uống nước đường làm sao khỏi được.

– Mẹ không đi, ai bảo mẹ cũng không đi. Chị về đi.

– Ừ, chị biết rồi. Tý cứ đưa mẹ lên viện đi, bảo mẹ không phải lo, chị về cầm tiền về, cứ lên viện đi rồi tính nhé.

Cúp máy xong, tôi vội vàng quay sang nói với quản lý:

– Anh ơi, cho em về quê mấy hôm, mấy hôm nữa em lên được không ạ. Mẹ em ốm phải đi viện, thằng em em mới gọi lên.

– Thế mày nghỉ, khách gọi tao lấy mả bố tao ra tiếp khách à?

– Anh ơi anh thông cảm, em xin anh cho em nghỉ vài hôm thôi rồi em lên. Mẹ em bị ốm mà anh ơi.

Anh Long thấy tôi khóc sụt sùi thế thì lườm tôi một cái rồi hậm hực bảo:

– Mẹ mày ốm thật không hay định bỏ trốn?

– Thật, em thề, em mà trốn thì ra đường bị xe tông chết. Từ ngày em đến đây làm đã dám nghỉ ngày nào đâu . Anh cho em xin nghỉ mấy ngày, em về quê xem mẹ thế nào rồi em lên.

– Một ngày 300k, nộp trước đây 600k.
 

ỐC kute

⚡ʙᴀᴅ ԍιʀʟ
#7
Trong các quán karaoke có gái tiếp khách mà tôi biết, chỉ có quán này không ép nhân viên phải tiếp khách, nói chung chủ quán ở đây vẫn có lương tâm chán nên nhân viên xin vào rất đông. Mỗi tội, dù tốt đến mấy mà làm cái nghề này thì cũng ít nhiều phải theo nguyên tắc “ngành”, nghỉ thì nghỉ nhưng làm mất một mối để khách chọn, nhân viên vẫn phải đóng tiền đền bù cho quán.Tôi nghĩ cũng không cần nghĩ đã vội vàng gật đầu, tất tưởi thuê xe ôm về phòng trọ lấy tiền rồi lại tất tưởi quay lại quán nộp cho quản lý. Sau đó, lại ra bến xe để về quê.Tôi không về nhà mà rẽ qua viện luôn, lúc vào đến nơi thấy thằng Tý đang ngồi đầu giường, còn mẹ tôi vẫn nằm mê man chưa tỉnh.

– Mẹ sao rồi Tý, bác sĩ bảo làm sao?

– Chị về rồi đấy à? Bác sĩ hỏi người nhà đâu, em bảo cháu là con của mẹ nhưng họ bảo gặp người lớn nói chuyện, không nói cho em.

– Mẹ đã tỉnh lần nào chưa? Có biết gì không?

– Mẹ tỉnh rồi, nhưng chỉ ú ớ được vài câu, bác sĩ lại tiêm thuốc rồi ngủ thôi.

– Đợi chị ra phòng bác sĩ xem.

Lúc tôi đến gặp bác sĩ, chú ấy bảo tôi nên đưa mẹ đi chụp cắt lớp xem não có vấn đề gì không, tình trạng động kinh của mẹ tôi diễn ra mấy năm nay rồi, nhưng nhà nghèo không có tiền nên cứ để thế, nhiều khi mẹ tôi bị giật méo cả mồm, sau đó sơ cứu xong thì lại bình thường trở lại, mỗi lần này là tự nhiên bị nặng nhất thôi.Lúc có kết quả chụp CT, bác sĩ đọc phim rồi bảo tôi:

– Trong não có cái u đây này. U này là nguyên nhân gây ra bệnh động kinh ở mẹ cháu nhé.

Tôi nghe đến u, chân tay đã bắt đầu bủn rủn, không muốn khóc mà tự nhiên sống mũi cay xè:

– Bác sĩ ơi đây là u lành hay u ác ạ? Có chữa được không bác sĩ? Có phải mổ không ạ?

– U này thì gia đình phải lên tuyến trung ương khám, các bác sĩ sẽ có hướng điều trị. Tôi khuyên nên đưa mẹ cháu ra bệnh viện Bạch Mai ngay đi, còn nước còn tát.

– Vâng, cháu cảm ơn bác sĩ.

Khi rời khỏi phòng bác sĩ, tôi như người mất hồn, cứ lang thang ngoài hành lang mãi mà không dám vào phòng bệnh thăm mẹ. Giờ nói trong đầu mẹ tôi có u chắc bà nhất định không cho điều trị vì nhà tôi làm gì có tiền, nghèo xác nghèo xơ cơm còn không đủ no, lấy đâu ra tiền đi bệnh viện tuyến trung ương. Mà điều trị thì làm sao giấu được mẹ tôi, u não thì chắc phải phẫu thuật rồi, mổ não có đơn giản đâu.Tôi trốn vào nhà vệ sinh rửa mặt một lúc, thực ra là khóc nên mắt đỏ nên mới ở trong đó cho đến khi bình thường lại mới dám vào thăm mẹ. Thằng Tý thấy tôi thì chạy lại ôm lấy tay:

– Chị ơi mẹ sao đấy? Có bị nặng lắm không?

– Bác sĩ bảo không sao, nhưng để yên tâm hơn thì nên lên Hà Nội khám lại. Sáng mai chị thuê xe đưa mẹ đi.

– Không sao thì đi khám lại làm gì chị, nhà mình có tiền đâu mà lên Hà Nội.

– Chị có tiền mà, Tý không phải lo.
 

ỐC kute

⚡ʙᴀᴅ ԍιʀʟ
#8
Sáng hôm sau, tôi thuê xe sớm đưa mẹ lên Bạch Mai để khám. Ra bệnh viện chờ đợi rồi khám xét đủ kiểu, cuối cùng các bác sĩ kết luận U của mẹ tôi phải mổ, sau đó làm hóa trị thì may ra mới có cơ hội tiếp tục sống. Dù đã chuẩn bị sẵn tinh thần từ trước nhưng khi nghe bác sĩ nói xong, chân tay tôi vẫn run lẩy bẩy:

– Bác sĩ ơi, mổ u này nguy cơ tử vong có cao không ạ?


– Cao, nhưng nếu không điều trị, tỉ lệ tử vong là 100% sau 01 năm.


– Vậy… chi phí phẫu thuật… là bao nhiêu hả bác sĩ?


– Trung bình một ca phẫu thuật u não khoảng trên dưới 100 triệu, gia đình cứ về bàn bạc đi, trường hợp của mẹ cô nên mổ càng sớm càng tốt. Để lâu bệnh nhân có thể rơi vào hôn mê, lúc đó nguy cơ tử vong trên bàn mổ càng cao.


– Vâng, cháu cảm ơn bác sĩ.


Lúc đó không có tiền nhưng tôi vẫn quyết tâm cho mẹ nhập viện, cũng may bây giờ đang là hè, thằng Tý được nghỉ học nên có thể đỡ đần tôi chuyện chăm sóc mẹ. Nhập viện xong, tôi bảo với thằng Tý mình phải về chỗ làm không sợ mất việc nhưng thực chất là quay về quán Karaoke để kiếm tiền.Tôi vừa đến đã gặp Huyền đang ngồi ở sảnh đợi khách, nó thấy tôi thì vội vàng đứng dậy kéo tay:

– Sao bảo mày về quê thăm mẹ cơ mà, mẹ mày sao rồi?


– Tao đưa mẹ lên Bạch Mai rồi, vừa ở đó về.


– Thế bà sao rồi, có nặng lắm không mà đưa lên Bạch Mai?


– Nặng, u não, phải mổ.


Nghe tôi nói xong, Huyền nhìn tôi có vẻ thương hại rồi thở dài:

– Mổ hết nhiều không? Khổ, đang yên đang lành tự nhiên ốm đau.


– Thấy bác sĩ bảo trên dưới 100 triệu, mà đó chỉ là mình chi phí phẫu thuật thôi, còn tiền viện phí, thuốc thang, giờ tao không biết kiếm ở đâu bây giờ.


– Vài triệu thì tao còn giúp được, chứ 100 triệu thì…


Huyền cũng cùng quê Hải Dương như tôi nhưng khác huyện, bố mẹ nông dân, nghèo lắm, một mình nó phải nuôi ba đứa em đang độ tuổi ăn tuổi lớn. Huyền không giống tôi, nó không những làm tiếp viên mà còn nhận cả đi khách nữa, hơn tôi ba tuổi nhưng vì lăn lộn đời sớm quá nên giờ cũng gần như hết date rồi.


– Mày làm gì có tiền, tao đang vay mày một triệu còn chưa có tiền trả đây này.


– Tiền đấy coi như tao biếu bác gái để mua cái gì ăn cho nhanh khỏi, mày không phải trả, cứ lo tiền phẫu thuật cho mẹ mày đi đã.


– Mày làm gì ra tiền mà cho.


– Việc gì. Thế giờ mày tính sao, 100 triệu có ít đâu.


Tôi ngẩng đầu nhìn Huyền, cố gắng lắm mới có thể phát âm ra một câu:


– Tao định… bán trinh.


– Hả?


– Giờ chẳng còn cách nào cả, không biết bán trinh được nhiều không.


Bàn tay Huyền bỗng dưng nắm chặt lấy tay tôi, muốn nói gì đó rồi lại thôi. Lúc sau, nó bảo:

– Mày đẹp gái lại cao ráo trắng trẻo, có bán trinh thì kiếm ông nào đại gia mà bán. Có ông hào phóng, chi một hai trăm triệu là chuyện bình thường.


– Tao có mối khách quen đâu. Trước giờ không nhận đi khách nên không biết ông nào cả, số điện thoại còn chẳng có nữa là. Hay mày giới thiệu cho tao một ông đi.


– Mẹ, cái loại hết date như tao thì chỉ quen được mấy lão già sợ vợ chứ mấy, có lúc đói ăn còn phải ngủ với cả công nhân để kiếm một, hai trăm bạc. Hạng như tao mà quen đại gia thì đã đổi đời rồi, việc gì phải kiếm ăn từng bữa thế này.
 

ỐC kute

⚡ʙᴀᴅ ԍιʀʟ
#9
Tôi cúi gằm mặt, nói bán trinh là thế nhưng có phải bán được mà dễ đâu, phải còn xem đại gia nào muốn mua, với cả lần đầu tiên của đời con gái, dù là bán thì cũng vẫn mong được ngủ với một người sạch sẽ, không cần đẹp trai mà chỉ cần dễ nhìn một tý là được. Chứ nhìn mấy lão già hói đầu, bụng phệ, mắt vừa dê vừa dâm, tôi đã thấy muốn nôn rồi.

– Mày cứ đợi vài bữa xem có ông đại gia nào đến quán không rồi lân la làm quen, chứ giờ mà bảo bọn ông Long với con Tú dắt mối, nó cắt phế mẹ 60% rồi, còn đâu tiền mà làm phẫu thuật cho mẹ mày.


– Ừ, tao cũng tính thế. Thế nên mới phải để mẹ tao ở viện để về đây kiếm khách đây.


– Cứ ngồi đây, tăm tia được ông nào ngon tao bảo.


Cả ngày hôm ấy và ngày hôm sau, tôi không gặp được người nào trông có vẻ được được để bán trinh cả. Đến ngày thứ ba, bệnh tình của mẹ tôi ngày càng nặng, không thể chần chừ được nữa nên tôi quyết định nếu hôm ấy gặp ai có tiền, bất kể dáng vẻ xấu đẹp hay dê thế nào đi nữa, tôi cũng làm liều nhắm mắt bán thân cho họ thôi.
Thế nhưng không ngờ, cuối cùng người mà tôi gặp đầu tiên lại là Huy.
Hôm đó cũng như lần đầu, anh đến từ rất sớm, chỉ đi một mình, vào phòng bật mấy bài buồn buồn rồi bắt đầu uống rượu. Huy chỉ đích danh tôi tiếp anh, lúc tôi vào phòng ngửi thấy khói thuốc nồng nặc đã bắt đầu ho sù sụ.
Anh để sẵn ra hai cốc rượu trên bàn, nhìn tôi ho đến nổ phổi thế thì cười nhạt:


– Hô hấp của em yếu thế?


– Em tập mãi mà không quen được mùi thuốc. Có khi hôm sau phải luyện hút thuốc để quen thôi.


Tôi nửa đùa nửa thật rồi ngồi xuống bên cạnh, cầm cốc rượu lên xoay xoay:

– Hôm nay anh lại không vui nữa à?


– Em quên à? Anh có bao giờ vui đâu.


– Thế thì hôm nay để em làm anh vui thử xem nhé. Anh uống bao nhiêu cốc, em uống bấy nhiêu cốc.


– Một cốc 500k, cứ thế mà làm.


Tôi uống cạn cốc rượu rồi lắc đầu:

– Hôm nay em không cần tiền boa, em uống rượu với anh.


– Sao thế? Đến lượt em không vui à?


– Vâng.


Chúng tôi vừa nói chuyện, vừa uống rượu. Lần này khi nhìn thấy Huy đến, tôi đã biết mình sẽ phải uống nhiều thì may ra mới có thể gạ bán thân được cho anh, cho nên đã uống sẵn thuốc giải rượu.
Mỗi tội, người như Huy thì tiền có, sự nghiệp có, chắc chắn cũng sẽ không thiếu phụ nữ, liệu anh có cần lần đầu tiên của một đứa con gái tiếp khách ở quán Karaoke như tôi không?
Dù có hay không, tôi cũng sẽ quyết định liều một lần, giờ này mẹ tôi ốm đau nằm đấy, tôi chẳng còn có thể đắn đo lựa chọn thêm nữa.
Khi rượu đã bắt đầu ngà ngà, Huy cầm điện thoại định chuyển tiền boa sang tài khoản cho tôi, tôi bèn giơ tay giữ lấy tay anh:


– Hôm nay em không cần tiền boa.


Anh nhíu mày nhìn tôi, thái độ tỏ rõ vẻ khó hiểu, còn tôi thì chỉ cười:

– Em cần thứ khác, anh có thể cho em được không?


– Chuyện gì?


– Em còn trinh, anh có tin không?


Lần này, ánh mắt của anh càng lúc càng nhìn tôi chằm chằm, nhìn như muốn xuyên thấu được nội tâm của tôi:

– Lần trước đã nói rồi, không tin.


– Không tin anh có thể thử.


– Anh uống rượu với em bởi vì em biết uống rượu, không lèo nhèo nói nhiều. Còn về chuyện khác, anh không có hứng thú.


Chắc Huy tưởng tôi cũng như mấy cô gái làm tiền khác trong quán, chỉ muốn gạ gẫm đàn ông ngủ với mình để kiếm tiền nên mới tỏ vẻ khinh thường tôi như vậy. Anh nói xong đứng dậy định về, còn tôi khi nốc rượu vào bỗng nhiên có thêm bao nhiêu can đảm, vội vàng giữ lấy tay anh lại:

– Anh không thử sao biết? Sao anh không muốn thử?


Huy không nói gì, tôi đọc được trong mắt anh rõ ràng sự chán ghét và khinh rẻ, nhưng mà bây giờ tôi còn lựa chọn gì đâu? Nhục nhã có đổi được thành cơm ăn, đổi được thành tiền chữa bệnh cho mẹ không? Nếu đổi được thì nhục mấy tôi cũng chấp nhận.
 

ỐC kute

⚡ʙᴀᴅ ԍιʀʟ
#10
– Anh chê em bẩn à?


– Đàn bà làm tiếp viên ở quán Karaoke này sạch sẽ? Em suy nghĩ hơi nhiều rồi đấy, lần này anh đến đây gọi em không phải vì cần cơ thể em, anh chỉ cần người uống rượu cùng, chẳng qua anh thấy em không giống người khác vì em không gạ đi thêm tăng hai. Nhưng giờ hình như nhầm rồi. Thôi em tìm người khác đi.


– Em cần tiền, em bán trinh kiếm tiền. Anh có thể mua không?


Huy không tiếp tục trả lời tôi nữa mà đứng dậy bỏ đi. Lúc anh đi rồi, tôi vẫn ngồi ngẩn người trong phòng hát, không hiểu sao trong lòng bỗng thấy tủi nhục lạ thường, muốn khóc mà chẳng hiểu nên lấy lý do gì để khóc.
Bán trinh mà còn kén cá chọn canh cái gì? Người ta có cần mua đâu, làm cái nghề này ai tin là còn trinh?
Lúc Huy vừa đi một lát thì điện thoại tôi có tin nhắn đến, là tin nhắn chuyển tiền từ tài khoản của anh, số tiền chuyển đến vẫn là năm triệu như trước. Tôi cầm điện thoại nhìn chằm chằm màn hình rồi cười nhạt, đúng là đại gia, sòng phẳng thật đấy, không mua trinh nhưng vẫn không quên tiền boa cho tôi. Người như thế chắc phụ nữ xếp hàng dài cũng dùng không hết, cần gì phải mua trinh từ một con ất ơ làm tiếp viên ở quán Karaoke như tôi làm gì.
Tôi ngồi thẫn thờ một lúc rồi nặng nề lê bước đứng dậy ra ngoài, tự nhủ lát nữa sẽ lại tìm một người khác để bán thân, thế nhưng từ đó đến tối, không có vị khách nào yêu cầu tôi tiếp nữa.
Sáng hôm sau, tôi tranh thủ quán chưa có khách nên đến bệnh viện thăm mẹ, khi vừa đặt chân đến đến nơi thì thấy tiếng xôn xao tán loạn trong phòng bệnh, hỏi ra mới biết mẹ tôi lại vừa lên cơn động kinh, đang cấp cứu.
Tôi sốt ruột đi đi lại lại bên ngoài phòng cấp cứu, nhiều lúc bất lực và khổ quá, chỉ muốn gục xuống khóc một trận cho đã, nhưng khi nhìn thấy em trai tôi mắt đỏ hoe ngồi ở hàng ghế chờ, cũng lo lắng chẳng kém gì mình, tôi lại tự nhủ bản thân mình phải thật kiên cường, phải thật mạnh mẽ để còn lo cho mẹ, cho em.
Tôi cứ lang thang như thế cho đến khi vô tình va vào lồng ngực của một người, lúc đó chẳng có tâm trạng nào mà nghĩ nhiều nên chỉ vội vã cúi đầu rồi nói xin lỗi:


– Ôi, xin lỗi ạ. Em vội quá nên không nhìn đường, anh có sao không ạ?


Tôi nhìn thấy giày đàn ông, kiểu dáng giày của thanh niên nên mới nói thế. Người kia không trả lời, đến lúc tôi thấy lạ nên ngẩng đầu lên mới phát hiện ra đứng trước mặt tôi là Huy. Anh nhìn chằm chằm tôi, một lúc sau mới nói:

– Cũng ở đây à?


– À vâng, mẹ em nằm viện ạ.


Chúng tôi chưa kịp nói nhiều, mà tôi cũng chẳng có hơi sức đâu mà nói nhiều. Hôm qua anh từ chối tôi làm tôi bây giờ vẫn còn cảm thấy xấu hổ, bây giờ gặp nhau ở đây thì cứ coi nhau như người lạ là được rồi. Với cả, em trai tôi còn đang ngồi ở kia, lỡ nói ra cái gì liên quan đến nghề nghiệp của tôi thì nó biết mất.
Đúng lúc đó, có mấy bác sĩ ở phòng cấp cứu đi ra. Tôi cũng quên béng mất Huy nên vội vội vàng vàng chạy lại, chưa kịp thở đã lên tiếng hỏi:


– Bác sĩ ơi, mẹ cháu có sao không ạ? Có làm sao không bác sĩ?


– Tôi bảo cô rồi, tình trạng này phải phẫu thuật càng sớm càng tốt, không thể để lâu được nữa đâu.
Nói đến vấn đề phẫu thuật, tôi cảm thấy lồng ngực bỗng nhiên trĩu nặng, cúi thấp đầu xuống nhìn chằm chằm chân mình, khẽ “vâng” một tiếng.
Bác sĩ lại nói:


– Bệnh này không tiếc tiền được, nói gì thì nói, tính mạng con người mới là quan trọng, cứ lần lữa mãi rồi đến lúc hối không kịp.


– Vâng, cháu biết ạ, cháu sắp gom đủ tiền rồi ạ.


– Chúng tôi đã tiêm thuốc an thần cho mẹ cô rồi, mười lăm phút nữa được vào thăm, không làm ồn, không đánh thức bệnh nhân, tránh làm bệnh nhân kích động.


– Vâng, vâng, cháu cảm ơn bác sĩ ạ.


Sau khi bác sĩ đi rồi, tôi quay lại thì không thấy Huy đâu nữa, chỉ còn mình thằng Tý đứng ngay phía sau. Nó cầm tay tôi lắc lắc:

– Chị ơi, mẹ không sao phải không chị, không phải phẫu thuật đúng không?


– Ừ, mẹ không sao đâu, phẫu thuật cái này đơn giản ấy mà, Tý đừng lo.


– Nhà mình lấy đâu ra tiền mà phẫu thuật hả chị?


– Chị có tiền bảo hiểm, để mấy hôm nữa chị xin rút tiền bảo hiểm sớm xem có được không.


– Vâng.
 

ỐC kute

⚡ʙᴀᴅ ԍιʀʟ
#11
Nói là nói thế chứ tôi móc đâu ra tiền bảo hiểm, đợi mẹ với em ngủ rồi, tôi lại lang thang bắt xe ôm về phòng trọ, lên mạng vào các hội nhóm đàn ông xem có ai mua trinh không. Giờ tôi cùng quẫn lắm rồi, anh em họ hàng thì đều nghèo cả, làm gì có ai cho mẹ con tôi vay tiền, nhà ở quê cũng là nhà tình nghĩa do nhà nước xây cho, bán làm sao được.
Tôi tìm một lúc rồi cuối cùng mệt quá, ngủ thiếp đi. Ngày hôm sau mới chín giờ sáng đến chỗ làm đã thấy quản lý nói:


– Có khách đặt phòng, yêu cầu mày tiếp đấy.


– Vâng, ai thế hả anh?


– Cái lão khó tính mà mày hay tiếp ấy.


– Anh Huy ạ.


– Ờ.


Con Tú đứng bên cạnh, nghe thế nên bĩu môi:

– Gớm đúng là khách sộp nhỉ? Gạ được lão ấy đi tăng 2 chưa?


– Không phải việc của bà.


– Ơ thì tao có lòng tốt mà, đại gia đấy nghe nói giàu lắm, cố hốt cho nhiều vào nhé.


Nói xong, nó quay sang bảo với quản lý:

– Mà anh Long ơi, em nghi con này lắm, tý nữa anh kiểm tra điện thoại nó xem chứ làm gì có chuyện khách không boa cho nó.


– Chị không biết gì thì im đi, khách chỉ uống rượu chứ không mua thân mà boa cho tôi.


– Thì mày cứ đưa điện thoại cho ông Long kiểm tra là biết, nói nhiều làm gì.


Quản lý nghe thế mới gật đầu:

– Đưa điện thoại đây tao xem.


Cũng may mấy tin nhắn chuyển tiền kia tôi đã xóa hết nên không lo, nhưng mà nếu giờ anh ta kiểm tra, lúc sau nếu Huy có boa, kiểm tra thấy tài khoản tăng tiền là biết ngay.
Đúng lúc tôi đang định đưa điện thoại cho quản lý thì Huy đến. Anh Long thấy Huy thì lập tức thay đổi thái độ, tươi cười bắt chuyện:


– Anh Huy đến đấy ạ? Mời anh vào phòng, hôm nay phòng VIP nhất trên tầng 2 là của anh đấy ạ.
Huy không thèm nhìn ông Long mà quay sang tôi, bảo:


– Đi.



– Vâng.


Thế là quản lý chưa kịp kiểm tra, tôi đã lẽo đẽo theo Huy lên phòng VIP. Mới ngồi xuống ghế anh đã châm thuốc hút, tôi thì ngồi bên cạnh rót rượu.
Vì vẫn còn ngượng vì lần trước anh từ chối nên lần này tôi không nói chuyện nhiều, chỉ lặng lẽ uống cùng Huy. Uống đến chén thứ bảy thì anh nói:


– Mẹ em bị bệnh gì?


– Bị động kinh anh ạ, lúc chụp CT thì kết luận u não.


– Định bán thân để kiếm tiền phẫu thuật cho mẹ à?


Tôi đặt ly rượu xuống bàn, cười cười:

– Vâng, bài này nghe quen quen đúng không anh? Thật ra làm cái nghề này thì mỗi người mỗi hoàn cảnh, hầu như chẳng ai muốn phải bán thân để kiếm tiền cả, đường cùng mới phải dùng cơ thể mua vui cho người ta thôi.


– Công nhận bài này quen. Hầu như cô nào làm gái cũng toàn đổ lỗi cho hoàn cảnh.


– Vâng. Dòng đời xô đẩy mà.
 

ỐC kute

⚡ʙᴀᴅ ԍιʀʟ
#12
Trước thỉnh thoảng tôi cũng có nghe mấy chị trong quán gạ khách đi tăng 2, cũng nói kiểu đấy. Có chị nhà chẳng phải nuôi bố mẹ hay em ún gì, lên thành phố đàn đúm ăn chơi rồi cần có tiền nên ban ngày đi làm gái, ban đêm đến Bar cắn thuốc nhảy nhót, thế mà lúc ngồi rót rượu cho mấy ông khách toàn kể: “Nhà em nghèo lắm, mẹ em bệnh nặng, em cùng đường mạt lộ nên mới phải làm cái nghề này, chứ ai muốn thế đâu hả anh?”
Giờ nghe Huy nói thế, tôi cũng cảm thấy bản thân mình cũng chẳng khác mấy chị kia là mấy, toàn đổ thừa cho hoàn cảnh thôi.
Nhưng mà thôi, biết đâu đó là cái bài để moi tiền đàn ông nhanh nhất, thế nên sau khi có ít rượu, tôi cũng hăng say kể:


– Anh đã bao giờ rơi vào hoàn cảnh một đồng không có, nhưng ở nhà mẹ bệnh, em thơ nheo nhóc chưa?


– Chưa.


– Em mười tám tuổi đã lên Hà Nội rồi, lúc đầu làm gì anh biết không? Em đi rửa bát thuê cho nhà hàng ở bên Hoàng Hoa Thám ấy, một buổi được năm mươi nghìn.


– …



– Sau đến khi em trai em lớn, vào học cấp hai cần đóng tiền này tiền kia, thế là em tranh thủ đi phát thêm tờ rơi, rồi đêm còn xin đi quét rác, đến khi bệnh động kinh của mẹ em mỗi ngày một nặng, tiền thuốc thang một tháng đã ngốn cả triệu rồi.


– …

– Anh bảo, lúc đó không có tiền mua cơm ăn, chỉ uống mỗi nước lọc cầm hơi qua ngày thì biết làm sao được? Không vào trong này làm thì làm gì có tiền gửi về quê, làm gì có tiền để ăn cơm, uống nước với hít không khí mãi làm sao mà sống được. Em phải sống để nuôi mẹ, nuôi em chứ.
Tôi uống thêm rượu, lắc đầu:


– Đấy, dòng đời cứ xô đẩy như thế thì ai cũng đi làm gái hết
anh nhỉ?

Huy im lặng không nói gì, lúc sa anh uống thêm mấy chén nữa rồi bảo tôi:

– Bao nhiêu?


– Cái gì bao nhiêu ạ?


Tự nhiên anh hỏi thế nên tôi vẫn còn ngây ngô, chẳng hiểu “bao nhiêu” là bao nhiêu gì. Huy nghe xong thì nhếch môi cười nhạt:

– Em bán trinh bao nhiêu?


Nghe anh nói xong, tôi đần người ra hồi lâu, không nghĩ là anh lại đồng ý mua trinh của tôi. Đây là lựa chọn của tôi, hơn nữa người tôi sắp bán thân lại là người như Huy, tại sao tôi vẫn có một chút gì đó không cam lòng thế này.
Tôi rót ra một cốc rượu đầy, tu một hơi hết sạch để lấy thêm can đảm, vị rượu cay xé họng chảy từ từ xuống dạ dày, làm bỏng rát cơ thể tôi. Cuối cùng, tôi hít sâu một hơi rồi nói:


– Em không biết giá thế này có đắt quá hay không, nhưng em cần một trăm triệu.


Nói xong, tôi lại cảm thấy hơi ngượng mồm nên bổ sung thêm:

– Nếu anh thấy nhiều, em có thể … lấy ít hơn cũng được.


Huy dập điếu thuốc rồi nghiêng đầu nhìn tôi, anh nhìn rất lâu rồi bật cười:

– Đi.


 

ỐC kute

⚡ʙᴀᴅ ԍιʀʟ
#13
#3

GÁI NGÀNH HOÀN LƯƠNG




Cho đến lúc chúng tôi đặt chân đến một khách sạn cũng kha khá lớn trên đường Liễu Giai, đầu óc tôi vẫn lâng lâng như ở trên mây, chẳng biết là do say rượu hay do mãi vẫn không thể tin được Huy lại đồng ý mua trinh của tôi nhanh như thế.

Tú bảo anh đi xe Mẹc 4 tỉ (Mercedes), tôi thì cả đời đã bao giờ biết xe xịn là gì đâu, ngồi trên xe để Huy chở đi thì cứ chở thôi, ngoài cái tên và giá xe ra thì tôi cũng chẳng biết gì về anh nữa. Bây giờ vào khách sạn với nhau rồi mới nhận ra là kỹ năng nghề nghiệp của mình kém thật đấy, chưa biết được tý thông tin gì của khách đã đành, giờ đến cả dụng cụ quan trọng nhất là bao cao su tôi còn chẳng chuẩn bị sẵn nữa, không biết khách sạn này có không.



Huy lấy một phòng trên tầng bốn, có giường đôi. Lúc bước vào phòng, tâm trạng tôi vẫn còn rất rối rắm hỗn loạn nên cũng chẳng biết làm gì, cứ ngồi ngây ra trên giường, đắn đo xem giờ mình nên chủ động cởi quần áo trước hay là cởi đồ cho Huy trước.
 

ỐC kute

⚡ʙᴀᴅ ԍιʀʟ
#14
Nửa phút sau, Huy bảo tôi:
– Tắm trước đi.
– Vâng.

Thế là cuối cùng, tôi cởi quần áo trước, nhưng là cởi một mình trong phòng tắm. Khách sạn này là khách sạn bốn sao, có cả sữa tắm để để sẵn cho khách. Tôi biết người ta là đại gia nên chắc hẳn yêu cầu mình phải sạch sẽ thơm tho, thế nên tắm rất kỹ, ủ sữa tắm thơm lừng rồi mới quấn tạm một chiếc khăn tắm đi ra.
Huy chỉ nhìn tôi vài giây rồi cũng vào trong phòng tắm, anh tắm rất nhanh, mười phút đã xong, lúc ra ngoài cũng chỉ quấn một chiếc khăn tắm .
Trong lúc Huy tắm, tôi đã nhắn tin hỏi Huyền xem lần đầu tiên mình nên làm gì. Nó hướng dẫn tôi kỹ càng, còn dặn tôi nếu đau quá thì dùng thuốc bôi trơn, hoặc nếu không có thuốc bôi trơn thì cứ thả lỏng người ra, nghĩ đến tiền nhiều vào để có thêm động lực.
Tôi thấy Huy ra thì cố nở một nụ cười ngọt ngào:
– Anh lại đây em lau đầu cho. Mới uống rượu xong mà gội đầu dễ bị cảm lắm.

Huy không nói gì nhưng vẫn tiến lại, ngồi xuống giường cạnh tôi để tôi sấy khô tóc. Được mấy phút, tóc anh đã bắt đầu khô, tôi mới cất máy sấy đi rồi bắt đầu sờ soạng ngực anh, học theo Huyền dạy, thổi vào tai Huy mấy câu đàn ông thích nghe nhất:
– Anh mệt chưa? Nằm xuống đi, để em massa cho anh.

Tôi nói xong, tay đã vuốt ve hết khuôn ngực trần của Huy rồi bắt đầu lần mò xuống dưới, cởi chiếc khăn tắm quấn quanh hông của anh ra.
Dưới sự kích thích của tay tôi, chỉ ít phút sau cuối cùng vật kia cũng cứng lên, Huy liếc mắt bảo tôi:

– Đeo bao vào.

– Vâng.

Trong tủ ở đầu giường có bao cao su, đủ chủng loại, tôi chọn đại một cái hương chuối, bóc ra rồi lúng túng đeo vào cho Huy. Tôi không có kinh nghiệm nên đeo mãi không được, cuối cùng anh giật lấy bao cao su trong tay tôi rồi tự đeo, sau đó ấn tôi xuống giường.
Chẳng có màn dạo đầu, không có hôn môi, chẳng có gì hết, chỉ thô bạo đâm vào.
Đây là lần đầu tiên của tôi, lần đầu tiên của một đứa con gái đã hai mươi tư tuổi, làm gái tiếp khách trong quán Karaoke nhưng chưa từng ngủ với đàn ông bao giờ. Tôi đau đến mức mặt mày tái xanh tái mét.
Lúc tấm màng mỏng manh tôi giữ gìn suốt bao nhiêu năm, chịu đựng bao tủi nhục để mong sao khi đi lấy chồng, chồng có cái để tôn trọng mình rách toang, máu chảy xuống đùi, cũng là lúc nước mắt tôi rơi xuống.
Tôi nhớ những lần đi rửa bát thuê bị chủ quán hắt cả tô canh vào mặt, nhớ lúc đi xin việc làm suýt bị chủ nhà hiếp, nhớ những khi đi quét rác nửa đêm bị bọn thanh niên trêu chọc, nhớ cả những lần ở trong phòng hát, khách cố tình nhét tiền rồi tranh thủ sờ soạng ngực tôi, gạ gẫm tôi đi tăng hai… Tôi đã chịu được tất cả, nhưng giờ thì hết rồi… Cuối cùng tôi cũng bán trinh cho người ta rồi, bước chân vào con đường làm gái rồi. Đặt chân vào con đường nhơ nhớp này, biết ngày nào mới thoát nổi ra để làm lại cuộc đời???
 

ỐC kute

⚡ʙᴀᴅ ԍιʀʟ
#15
Huy nhìn thấy tôi khóc nhưng không nói gì, chỉ chú ý đến mỗi việc hoạt động phần thân dưới. Anh hùng hục ra vào, bụng thúc vào bụng tôi phát ra những tiếng kêu da thịt đặc trưng của tình dục, máu hay nước mắt của tôi cũng không quan tâm… bởi vì tôi là gái, tôi là đứa bán trinh, tâm trạng hay cảm xúc của tôi thì liên quan gì đến sự hưng phấn của anh? Chỉ cần tôi là dụng cụ để anh thỏa mãn là được.
Chúng tôi im lặng làm tình, trong phòng chỉ có tiếng thở dốc và tiếng da thịt va chạm. Một lúc lâu sau, cuối cùng Huy cũng mới chịu giải phóng, anh ấn mạnh hông mấy cái quyết liệt rồi nhấn một cú thật sâu, cuối cùng dừng hẳn.
Huy lạnh lùng rút ra, cầm bao cao su ném vào thùng rác rồi nằm xuống. Tôi thấy vẻ mặt anh thế, sợ anh không hài lòng nên nói:

– Em xin lỗi anh ạ. Em chưa có kinh nghiệm nên…

Không đợi tôi nói hết câu, Huy đã ngắt lời:

– Còn trinh thật à?
– Vâng.

Tôi nghĩ chắc Huy cũng từng ngủ với không ít đàn bà thế nên mới hỏi vậy. Màng trinh có thể vá được, nhưng lúc quan hệ, rộng hay thít chặt là đàn ông biết ngay, lúc nãy Huy đâm vào, cũng chật vật lắm mới cho hết vào được, tôi chưa ngủ với đàn ông bao giờ, chặt chẽ là đúng rồi.
Huy cầm điện thoại, chuyển vào tài khoản tôi một trăm triệu. Xong xuôi, anh nói:
– Anh chuyển cho em một trăm triệu, đây là tiền mua trinh tối nay trả em.

Tôi thấy tiền, vừa vui mà cũng vừa buồn. Vui thì có tiền chữa bệnh cho mẹ, còn buồn vì sao thì không nói chắc ai cũng hiểu. Tôi vòng tay ôm lấy cổ Huy, biết rõ mình nên làm gì để xứng đáng với số tiền anh đã bỏ ra nên đáp:

– Em cảm ơn anh.
– Chữa bệnh cho mẹ xong, định làm gì?
– Thì biết làm gì hả anh? Vẫn làm ở quán Karaoke để có tiền trang trải cuộc sống thôi ạ.
– Muốn làm tình nhân không?

Tôi sợ Huy bán mình cho ai nên giật mình, vội vội vàng vàng hỏi lại:

– Tình nhân ấy ạ?
– Ừ. Chỉ cần em biết nghe lời, an phận. Mỗi tháng anh sẽ cho em tiền sinh hoạt với cả tiền nuôi mẹ và em trai em. Việc của em là phục vụ nhu cầu của anh là được.
Tôi không biết tại sao Huy lại đưa ra đề nghị ấy, cũng chẳng dám hỏi vì điều kiện anh đưa ra quá hấp dẫn. Dù gì tôi cũng bán thân cho Huy rồi, giờ anh đồng ý bao nuôi tôi, tôi vừa có tiền làm phẫu thuật cho mẹ, vừa có tiền nuôi em, có ngu mới không làm.
Thế nên cuối cùng, tôi trở thành tình nhân trong bóng tối của đại gia. Cả ngày chẳng cần làm gì, chỉ cần mỗi khi Huy đến ăn mặc thật khiêu gợi, trang điểm thật đẹp, học nhiều kỹ năng làm tình để khiến Huy hài lòng, thế là được.
Lúc tôi nói xin nghỉ việc ở quán Karaoke, Huyền kéo tôi ra một góc, rối rít hỏi:
– Sao rồi? Tối qua sao? Thằng cha ấy có biến thái hay làm gì tởm lợm không?
– Không
Thế sao tự nhiên mày xin nghỉ việc? Lão ấy trả mày bao nhiêu mà xin nghỉ việc?
– Anh ấy mua trinh tao một trăm triệu, xong còn bảo tao làm tình nhân. Cặp bồ ấy.
Huyền nghe xong, vỗ đùi đét một phát:
– Đấy, tao bảo mà. Việc quái gì mày phải khổ, ở trong này rót rượu bấm bài cho mấy lão già làm gì. Cặp với đại gia, nó bao nuôi mày, không phải lo cơm áo gạo tiền, chẳng phải nơm nớp con mụ vợ nào đến đập nữa.
– Thế mày nghĩ tao không sợ vợ anh ấy đập à?
– Nhìn trẻ thế mà có vợ rồi à?
– Tao không biết. Tao có biết cái quái gì về ông ấy đâu, biết mỗi tên Huy với nghe con Tú bảo ông ấy đi xe Mẹc miếc gì 4 tỉ.
– Thế là đại gia rồi. Đồng ý bao mày nhanh như chớp thế, chắc tiếc gái còn trinh.
– Ừ, tao cũng nghĩ thế, tự nhiên làm xong hỏi tao “còn trinh thật à”, xong bảo bao nuôi luôn
.
– Ôi giào, thằng đàn ông nào chẳng thế. Thấy gái còn trinh cái là mắt sáng như đèn pha, xong rồi thích ăn rau sạch nên bao nuôi, bao một thời gian thấy con khác trẻ, ngon hơn, lại đá mình ngay
.
– Ừ.
– Thế nên mày phải tranh thủ, nhân lúc lão ấy đang chiều mày, moi thật nhiều tiền vào, đến lúc bị đá còn có ít tiền phòng thân, coi như là tình phí.
Tao biết rồi. Tao ra xin quản lý nghỉ việc, từ nay không ở đây nữa, mày có gì thì nhớ phải liên lạc với tao đấy nhé.

 

ỐC kute

⚡ʙᴀᴅ ԍιʀʟ
#16
Tôi trả lại cho Huyền một triệu rồi ra xin quản lý nghỉ. Con Tú thấy tôi hôm qua mới đi tăng 2 với Huy xong, hôm nay xin nghỉ luôn, thế nên bĩu môi nói:

– Ôi, VIP đây rồi, ngủ với đại gia, được đại gia bao nuôi nên giờ xin nghỉ việc luôn. Có người chu cấp tiền rồi, cần gì làm ở đây nữa nhỉ?

Tôi không thèm trả lời, cô ta lại nói tiếp:
– Kinh chưa? Tỏ vẻ khinh mình luôn. Vân ơi, tao nói cho mày biết nhé, làm tình nhân của đại gia nó bạc lắm, không khéo mấy bữa nữa nó đá mày, mày lại vác mặt về đây xin anh Long cho làm gái rót bia thôi. Vênh váo sớm làm gì, anh Long nhỉ? Ông Long nhìn tôi một lúc rồi nói:


– Hôm qua mày vẫn còn làm ở đây, tiền boa vẫn phải nộp cho quán, cộng thêm với việc mày xin nghỉ ngang, nộp tiền boa với tiền phí nghỉ việc, mười triệu.
– Vâng, nhưng hôm nay em chưa rút tiền, để tý em rút rồi em mang đến nộp được không ạ?
– Thế mày chạy mẹ mất, tao lấy đầu gối để đòi à?
– Hay anh đi theo em ra cây rút tiền, em rút rồi đưa anh luôn.
– Tao không rỗi hơi với mày, mày có điện thoại thì chuyển tiền vào tài khoản của quán.
– Vâng, để em chuyển ạ.



Dùng dằng mãi tôi mới xin nghỉ làm được ở quán, lúc đi mấy chị em cứ nhìn tôi chỉ trỏ mãi. Người thì bảo tôi vớ bở, nhìn ngu ngu thế mà hốt được một đại gia vừa trẻ vừa chịu nuôi tôi, người thì bảo không biết được mấy hồi, đến lúc bị đá lại ê cái mặt.
 

ỐC kute

⚡ʙᴀᴅ ԍιʀʟ
#17
Tôi không biết tương lai thế nào nhưng ít nhất trước mắt là có tiền làm phẫu thuật cho mẹ cái đã. Tôi đến bệnh viện, nộp tạm ứng phẫu thuật hết hơn tám mươi triệu, xong xuôi còn dẫn thằng Tý đi ăn một bữa gà rán no nê ở quán Lotteria ngay gần cổng viện.Em tôi ăn xong, xoa bụng cười tươi rói:

– Chị Vân lấy đâu ra tiền đưa em đi ăn thế?

– Tiền chị đi làm chứ đâu. Tý cứ ăn đi, hôm nào được nghỉ chị lại dẫn đi ăn nhiều thứ ngon hơn.

– Thật ạ?

– Ừ, chị nói dối Tý làm gì.

Mắt em tôi hơi chùng xuống, nó len lén ngước lên nhìn tôi rồi lại quay đi nhìn đĩa xương gà trên bàn:

– Chị ơi, nhưng mà hôm trước em nghe cô ở giường bên kia nói…

– Nói gì?

– Nói… trước thấy chị làm trong quán Karaoke.

Trái đất này tròn lắm, có nhiều chuyện tưởng như đơn giản nhưng lại phức tạp không lường được. Tôi chẳng biết sao bà giường bên cạnh lại thấy tôi làm trong quán Karaoke, mãi đến khi quay lại phòng bệnh của mẹ tôi, nhìn người nhà bà ấy đến thăm, tôi mới biết chị gái bà ta trước có đánh tôi một lần vì bắt được tôi với chồng bà ấy trong phòng hát. Hôm đến thăm em gái nằm viện, chẳng may sao lại gặp tôi.Tôi kéo em trai ra hành lang, nói nhỏ:

– Bà ấy nói lung tung đấy, em đừng có nghe, nhớ chưa?

– Nhưng mà…

– Tý không tin chị à? Chị làm công nhân thật mà, hôm nào chị đưa Tý đến công ty chỗ chị xem nhé.

– Không ạ, em chỉ sợ mẹ nghe xong lại nghĩ thôi.

– Mai mẹ mổ rồi, mai chị xin chuyển mẹ sang phòng khác.

– Vâng.

Vì mẹ tôi sắp phải mổ tách u nên tôi nhắn tin cho Huy, bảo mình ở trong viện mấy ngày rồi đợi mẹ mổ xong sẽ dọn qua ở chung cư anh thuê cho tôi.
Huy thuê cho tôi một căn chung cư ở The Golden Palm, nhắn tin địa chỉ với mật mã nhà cho tôi rồi, nhưng xa quá nên tạm thời tôi vẫn cứ ở viện với mẹ đã.Trộm vía, mẹ tôi mổ tách u thành công, nằm trên giường suốt mấy ngày cũng tỉnh lại, ăn được mấy thìa nước cháo loãng. Đúng hôm thứ ba sau khi mẹ tôi mổ, Huy gọi điện:

– Em đang ở đâu thế?

– Em đang ở viện anh ạ. Anh đi làm về rồi à?

– Ừ, có qua nhà tý không?

Tôi hiểu anh nói thế là ý gì, thế nên đành gật đầu rồi bắt xe ôm về chung cư. Lúc tôi đến nơi thì Huy vẫn chưa đến, thế nên tôi lại tranh thủ xuống siêu thị mua ít thức ăn về nấu cơm, vừa nấu xong xuôi thì nghe tiếng mở cửa.
Với thân phận là tình nhân, tôi vẫn còn thiếu kinh nghiệm và hơi ngượng nhưng vẫn chạy ra, cố cười thật tươi với anh:

– Anh đến rồi à?

– Ừ, em nấu gì mà thơm thế?

– Em nấu ít canh riêu cua, trời nóng quá, ăn canh riêu cua cho mát. Anh vào đi, em dọn cơm cho anh ăn nhé.

– Ừ.

Ăn cơm xong, chúng tôi lại làm tình. Lúc nãy xuống siêu thị tôi đã mua một ít bao cao su rồi, với cả mấy ngày trước tôi cũng có tranh thủ lên các nhóm về phòng the, bỏ tiền ra mua tài liệu về kỹ năng tình dục để làm hài lòng Huy, thế nên lần này so với lần đầu tiên cũng đỡ bỡ ngỡ.
Hôm ấy, anh thay đổi tư thế, bắt tôi trèo lên trên, một tay vịn chặt lấy eo tôi, tay còn lại cứ giữ khư khư ở ngực tôi:

– Thích không?

Thích cái gì mà thích? Đau sắp chết đến nơi. Nhưng mà tôi không trả lời thế được, nên phải liếm môi rồi cười:

– Thích, anh làm tư thế nào em cũng thích hết.

– Thích thì làm nhiều vào, nhún mạnh lên.

Tôi nghe lời, làm xong chỉ thấy chân tay bủn rủn, người ngợm giống như kiểu bị rút cạn sức lực. Huy gác một tay lên ngực tôi, thở một lúc rồi mới nói:

– Mai em có đến bệnh viện không?

– Có ạ. Mai em sang thăm mẹ xem thế nào.

– Tranh thủ làm ít xét nghiệm đi.

– Xét nghiệm gì ạ?

– HIV, lậu, giang mai. Các bệnh về máu và truyền nhiễm ấy. Anh không thích dùng bao.
Tôi nghĩ một lúc rồi gật đầu, rúc vào lòng Huy:

– Tối nay anh có ngủ lại không? Ngủ lại với em một hôm.

– Không.
 

ỐC kute

⚡ʙᴀᴅ ԍιʀʟ
#18
Lần trước cũng thế, làm xong, trả tiền, nói vài câu qua loa xong là Huy bỏ đi, cũng chẳng galang đến nỗi đưa tôi về. Tôi không muốn hỏi nhiều nên cũng không nói gì nữa, lúc sau, Huy bảo tôi:

– Có mấy việc anh phải nói cho em biết.


– Vâng,
anh nói đi.

– Anh có công việc, có cuộc sống khác. Anh không thích bị đàn bà làm phiền, thế nên quan hệ của anh với em chỉ thế này được rồi. Khi nào anh rỗi thì anh đến, em đừng can thiệp hay cố tìm cách tìm hiểu về anh, hiểu không?


– Vâng, em biết mà.


– Tiền anh sẽ đưa em đầy đủ. Khi nào anh đến sẽ báo trước, nhưng anh có một yêu cầu.


– Anh nói đi.


– Anh không quan tâm em tiêu tiền kiểu gì hay làm gì, nhưng khi em đang làm tình nhân của anh, em không được có bất kỳ quan hệ với người nào khác. Anh không thích dùng đồ chung.


– Em biết rồi, em sẽ không như thế đâu ạ, anh đừng lo.


– Biết thế được rồi, anh về đây.


Xong xuôi, Huy đứng dậy mặc quần áo, tôi cũng khoác tạm áo ngủ rồi ra tiễn anh. Tôi phát hiện ra tôi chẳng hiểu một tý gì về người đàn ông này cả, ngay cả mấy chị em trong quán Karaoke lẫn anh Long quản lý cũng không biết. Hà Nội lớn thế, làm sao mà biết được ai với ai, chỉ thấy người ta đi xe gì, tiêu tiền kiểu gì rồi đoán già đoán non là đại gia thôi, chứ ngay đến cả họ của Huy là họ gì, tôi cũng chẳng rõ.Huy về rồi, tôi mới lấy điện thoại nhắn tin cho Huyền:
 

ỐC kute

⚡ʙᴀᴅ ԍιʀʟ
#19
– Mày ơi, có khách không?

– Không, dạo này ế ẩm quá. Mấy lão vào toàn chọn các em trẻ, xinh tươi như hoa thôi, mình tã lắm rồi.

– Tã gì mà tã, mày trang điểm nhạt nhạt thôi, giờ chẳng mấy ai thích mặt bự phấn đâu.

– Thế mày nghĩ ko trang điểm đậm, để người ta thấy mắt tao như gấu trúc à?

– Mấy hôm nữa tao gửi cho cái trị thâm quầng mắt, được lắm.

– Gớm, đúng là cặp được đại gia, đổi đời rồi, dùng hàng xịn hả?

– Xịn gì đâu.

– Thế có việc gì mà nhắn tin cho tao thế?

– Tao ngủ với ông Huy mấy lần rồi, ông ấy cũng cho tao hơn một trăm triệu rồi, nhưng tao vẫn chẳng biết ông ấy là ai cả. Tò mò quá, mày ở đó có dò la được gì hộ tao không?

– Sao ông này bí ẩn nhỉ?

– Ừ, thế mới lạ.

– Hay kiểu nhà có chức có quyền kinh lắm nên mới phải bí ẩn như thế?

– Mày dò la tin tức tao xem nào.

– Thế mày không moi được gì à? Ví dụ như điện thoại hay trên xe ông ấy, kiểu gì chả để lộ thông tin.

– Dùng điện thoại iphone đời mới nhất, nhưng tao không được đụng vào. Trên xe thì cũng chẳng có gì, có mỗi tượng 4 chú tiểu “Bớt nghe, bớt nói, bớt nhìn” gì gì đấy thôi.

– Thế mày không hỏi à?

– Ông ấy đã nói ngay từ đầu là không can thiệp đến cuộc sống của nhau nên tao không dám hỏi.

– Sao đấy nhỉ? Tao đoán chắc ông này con nhà có cơ rồi, còn trẻ thế mà lắm tiền chắc cũng không phải dạng vừa đâu.

– Ừ thế. Mày hỏi cho tao nhé.

– Mày không sợ lão biết mày dò la à?

– Sợ, thế nên mới nhờ mày, tao chỉ tin tưởng mỗi mày thôi. Lần đầu tiên tao cặp với người ta, ít ra thì cũng nên biết họ tên người ta, hoặc biết tình trạng hôn nhân các kiểu chứ. Lỡ có người tự nhiên đến đánh, mình còn biết đường xưng hô.

– Được rồi, để tao hỏi.

Phụ nữ là thế, bản tính tò mò luôn ăn sâu vào máu, huống hồ lại cặp kè với người ta, làm sao có thể nhịn được không tìm hiểu về họ. Trong thời gian Huyền tìm tòi tin tức cho tôi, thỉnh thoảng Huy cũng vẫn đến, chỉ quan hệ xong rồi lại đi. Có lần, anh hỏi:

– Anh bảo em làm xét nghiệm, em đã làm chưa? Dùng bao khó chịu quá.

– Em làm rồi, kết quả bình thường cả anh ạ.

– Đưa đây anh xem.
 

ỐC kute

⚡ʙᴀᴅ ԍιʀʟ
#20
Tôi cầm tờ kết quả đưa cho Huy, anh cẩn thận xem xong, còn xem cả dấu xác nhận của bệnh viện rồi mới đưa trả tôi:

– Từ mai mua thuốc tránh thai hàng ngày uống đi, không dùng bao cao su nữa.

– Vâng. Em biết rồi. Tối anh có ở lại ăn tối không, thích ăn gì để em mua?

– Làm sườn xào chua ngọt đi.

– Anh thích ăn sườn à? Tý em xuống siêu thị mua ít sườn sụn về làm, ở nhà em nấu món đó ai cũng khen ngon.

– Mẹ em sao rồi? Hôm nào được ra viện?

– Mẹ em vẫn còn phải làm hóa trị cơ. Tóc rụng cả mảng rồi. Mẹ em cứ hỏi lấy tiền đâu để mổ với hóa trị.

– Em bảo sao?

– Em bảo em rút tiền bảo hiểm.

Tôi cười, vòng tay lên cổ Huy nịnh nọt:

– Chẳng lẽ lại nói em có một anh vừa đại gia vừa đẹp trai bao nuôi à? Anh nhờ?


Nghe tôi nói thế, Huy cũng hơi mỉm cười, sau đó cầm tay tôi đặt vào chỗ cứng cứng ở giữa hai chân anh. Tôi hiểu ý, dùng tay một lúc rồi cúi đầu xuống, ngậm vào miệng, đúng lúc định trèo lên người Huy một lần nữa thì điện thoại của anh có người gọi đến.
 
Top Bottom