Sau hôm Huyền đến vài ngày, Huy có gọi điện bảo đến ăn cơm nhưng tôi nói dối mình đang đến tháng nên anh lại không đến nữa.
Vì tác dụng của thuốc làm sảy thai nên tôi bị ra kinh gần mười ngày trời, vừa mất máu vừa phải lên viện chăm mẹ suốt nên người gầy rạc đi, mấy lần soi gương thấy như ma đói.
Khi tôi vừa hết rong kinh cái thì Huy đến, hôm ấy là chủ nhật nên anh đến từ trưa, ở ăn cơm với tôi, xong lại quần nhau trên giường một trận.
Xong xuôi, tôi nằm úp trên người anh nói chuyện:
– Anh ơi, hôm trước em thấy trên mạng có trường cao đẳng đang tuyển sinh viên, anh cho em đi học nhé.
– Trường nào? Sao tự nhiên lại muốn đi học?
– Trường cao đẳng kế toán ở Hồ Tùng Mậu ấy. Trước học xong cấp 3, em cũng muốn thi đại học nhưng lúc ấy nhà nghèo quá, chẳng có tiền thi. Giờ quên hết chương trình rồi nhưng em vẫn muốn đi học cho bằng bạn bằng bè. Anh cho em đi học nhé.
– Trường đấy đang tuyển sinh à? Không cần thi à?
– Không ạ, chỉ xét bằng tốt nghiệp Trung học phổ thông thôi.
Huy suy nghĩ một lúc rồi bảo tôi:
– Em đi học cũng được, nhưng nhớ lời anh dặn chưa? Không léng phéng với thằng nào cả, không nói linh tinh gì liên quan đến anh.
– Vâng, em biết rồi mà. Em không nói gì đâu, cũng không có anh nào khác luôn, chỉ phục vụ mỗi mình anh thôi.
– Để người ta biết nhiều thì lắm chuyện, đi học thì cứ thế mà đi, bớt giao thiệp với người khác đi. Nếu để anh biết em nói lung tung gì thì em đừng trách.
– Vâng.
Tôi trèo xuống khỏi người Huy, cười toe toét nịnh nọt:
– Em massa cho anh nhé, hôm nay em mới học được trên mạng kiểu massa hay cực, bấm vào các huyệt nghe bảo dễ chịu lắm. Anh nằm sấp xuống đi.
Huy cũng nghe tôi, nằm sấp xuống để tôi massa, tôi thì thấy anh chịu cho mình đi học thì vui lắm. Đến trường, có bạn bè, được học hành, rồi sau này tôi sẽ có cơ hội tìm cho mình một công việc khác tốt hơn, kiếm được ra tiền để nuôi mẹ, nuôi em từ những đồng tiền chân chính chứ không phải đem thân xác ra đi bán thế này.
Hình như hôm ấy Huy rỗi nên ở với tôi cả ngày, mấy lần tôi để ý điện thoại anh xem Vy có gọi đến không nhưng không thấy, mãi đến khi ngủ dậy mới thấy anh cầm điện thoại nhắn cho cô ấy một tin: “Em làm gì đấy?”, nhưng mà chờ bao lâu cũng không thấy Vy nhắn lại.
Lúc tôi dậy nấu cơm chiều thì bóng điện trong bếp bị hỏng, tôi tưởng Huy là công tử con nhà giàu nên không biết sửa những việc kiểu đấy, nhưng không ngờ anh thấy tôi loay hoay mãi nên nói:
– Trèo xuống đi, để đấy anh sửa cho.
– Anh biết sửa ạ?
– Ừ, em ra ngắt cầu dao đi.
Tôi chạy ra ngắt cầu dao, sau rồi ở trong bếp xem anh sửa. Chẳng biết anh sửa kiểu gì mà một lúc sau bóng sáng lại, xong xuôi còn đem hết đồ điện trong nhà ra thay dầu mỡ.
Lần đầu tiên thấy anh không quần áo là lượt, mặt mày khó gần như thường ngày mà cởi trần, mặc quần đùi, tay chân đầy dầu mỡ sửa quạt, tự nhiên tôi lại thấy trong lòng ấm áp lạ thường, kiểu như tưởng tượng anh giống như chồng của tôi, cuối tuần ở nhà cùng nhau, vợ nấu cơm, chồng sửa đồ đạc trong nhà, như một gia đình nhỏ.
– Vân ơi, mang cái tua vít ra đây.
– Vâng.
– Lấy cho anh cái khăn, anh lau quạt. Để nó bó trục thế này mà vẫn nằm ngủ được à? Không thấy nóng à?
Huy biết tôi bị xoang nên không nằm ngủ bằng điều hòa bao giờ, toàn ngủ quạt nên mới bảo thế. Nghe anh nói xong, tôi bỗng thấy vui vui, chạy đến ôm lấy cổ anh:
– Không, không có anh mới nóng thôi.
– Đồ đạc trong nhà hỏng sao không bảo anh sửa, chịu em đấy, hôm nay đụng đến cái gì là thấy hỏng cái đấy.
– Anh bận mà, ngày làm bao nhiêu việc ở công ty, mệt bỏ xừ, đến còn sửa đồ cho em nữa thì sức đâu ra.
– Không thấy anh dai sức à?
Tôi bật cười:
– Công nhận, dai sức, lần nào làm cũng làm em lên đỉnh. À mà anh cũng biết sửa đồ điện à? Giỏi thế. Đúng kiểu đàn ông đảm đang, cái gì cũng biết.
– Trước anh học Điện lực mà.
– Thật á? Thằng Tý nhà em cũng thích Điện lực lắm, nó mượn điện thoại của em lên mạng, xong còn bảo sau cố gắng học giỏi để thi vào khoa hệ thống điện. Anh cũng học khoa ấy à?
– Ừ, trước học khoa ấy.
– Anh thi được bao nhiêu điểm. Giỏi thế này chắc là thủ khoa rồi.
– Không, á khoa.
Tôi không được đi học nên rất ngưỡng mộ những người học giỏi, nghe Huy nói thế tự nhiên lại thấy thích quá, chẳng buồn quan tâm mặt mũi anh đầy mồ hôi mà ghé miệng lên, thơm chụt một cái:
– Chồng em giỏi thế, tý cho em xin chữ ký nhé, em hâm mộ anh cực ấy.
– Hâm mộ gì, lúc trên giường có hâm mộ không?
– Hâm mộ cả, trên giường dưới giường, anh làm gì em cũng thích.
Nghe tôi nói thế, Huy cũng bật cười theo tôi. Đây là lần đầu tiên không làm tình mà chúng tôi nói với nhau nhiều và thoải mái như thế. Anh bảo:
– Anh học xong mở công ty chế tạo máy biến thế. Sau thằng Tý có đậu Điện lực, muốn làm trong công ty thì bảo anh.
– Thật á? Công ty chế tạo máy biến thế, kiểu như máy phát điện ấy hả anh?
– Không, máy biến thế là thiết bị điện thực hiện truyền đưa năng lượng hoặc tín hiệu điện xoay chiều giữa các mạch điện thông qua cảm ứng điện từ.
Tôi tròn mắt, nghe không hiểu nhưng vẫn gật gù:
– Nói chung là để xoay chiều điện hả anh?
– Cứ tạm hiểu thế đi.
– Thế lần trước anh vào Sài Gòn là để ký hợp đồng mua linh kiện về chế tạo à? Em nghe anh nói gì mà mạch miếc gì đấy.
– Ừ. Nói chung phải đi suốt, mua cái này cái kia, ký hợp đồng này kia. Mệt bỏ xừ.
– Mệt nhưng kiếm ra tiền, thành đạt được người khác hâm mộ nữa. Mệt như anh thì em cũng muốn mệt. À không, anh mệt còn có em xoa bóp mà.
Huy cười trông cũng kha khá đẹp trai, môi anh hút thuốc những vẫn đỏ, răng đều tăm tắp. Anh giơ tay đầu dầu dí vào trán tôi:
– Mồm dẻo như kẹo kéo.
– Thế mới câu được người tài như anh. Haha.
Hôm đó, chúng tôi nói với nhau rất nhiều chuyện, Huy cũng mở lòng hơn, tâm sự với tôi một ít về công việc, một ít về tình yêu, chỉ mỗi chuyện gia đình là anh chẳng nói gì cả.
Anh bảo người yêu anh tên Vy, hai người quen nhau từ nhỏ, cách đây bốn năm định cưới rồi nhưng Vy đi du học nên hoãn lại, cũng vì chuyện đó nên hai người vẫn giận nhau mấy năm nay. Anh nói Vy con nhà giàu nên cái tôi quá cao, anh là đàn ông cũng có sĩ diện, nên quan hệ của hai người cứ mãi như thế, đến bây giờ Vy về nước rồi mà vẫn chưa lành lại được.
Nói xong, Huy cười:
– Đấy em xem, con gái khó hiểu bỏ xừ. Lúc yêu thì bảo yêu sống yêu chết, đến lúc cãi nhau thì chẳng bao giờ chịu làm lành trước, mình xuống nước trước mà còn kiêu. Có lần hai tháng anh không liên lạc, rồi cũng có chết đâu.
– Thì bản tính con gái là thế mà, tỏ vẻ thế thôi nhưng lúc nào cũng muốn người yêu làm lành.
– Anh cũng là thằng đàn ông, anh cũng có sĩ diện của đàn ông. Đùng cái ra nước ngoài du học, chẳng thằng nào chịu được.
– Rồi anh vẫn yêu chị ấy đấy thôi.
– Ừ, nhưng mà vẫn kiêu quá. Mãi chẳng lành được.
Nói xong, Huy châm một điếu thuốc hút, nghe giọng điệu của anh, tôi đoán là anh yêu Vy cũng nhiều chứ chẳng ít, người khó gần như anh mà nói ra được như thế, chứng tỏ yêu sâu đậm còn gì.