LẤY GÁI VỀ LÀM VK (full)

ỐC kute

⚡ʙᴀᴅ ԍιʀʟ
#22
Anh nhìn tôi ra hiệu im lặng. Tôi cũng biết nên cũng ngồi sang một bên, cầm điện thoại của mình lên giả vờ nghịch. Bên tai tôi nghe tiếng Huy nói:

– Có chuyện gì mà lại gọi cho anh giờ này thế?– Anh đang ở đâu thế, em đến nhà không thấy.

– Anh đang ra ngoài có việc tý, em có việc gì à?– Giờ anh có thời gian không? Nói chuyện tý đi.

Huy im lặng một lúc, liếc tôi một cái rồi gạt tay tôi ra, đứng dậy:

– Giờ em đang ở đâu, anh chạy xe qua đón em.– Không cần đâu, em ra quán café ở đầu đường Nguyễn Khánh Toàn đợi anh.

– Ừ, tý anh đến.

Cúp máy xong, anh mặc quần áo lại rồi cầm ví, lấy ra một xấp tiền 500k rồi vứt xuống giường, bảo tôi:

– Tiền này em cầm lấy thích mua gì thì mua. Anh về đây.

– Anh về luôn à?

Tôi định hỏi “Thế anh không ăn sườn xào chua ngọt nữa à?”, nhưng biết tính Huy không thích tôi nói nhiều nên chỉ nói thế. Anh cất ví vào trong túi quần rồi lấy áo vest, ra đến cửa mới vứt lại một câu:

– Ừ, về luôn đây.

Bảo tôi thích Huy thì không phải, yêu anh cũng chẳng đúng. Tôi chỉ làm tình nhân thôi, không yêu nên mỗi lần làm tình, tôi toàn phải dùng thuốc bôi trơn. Thế nhưng tự nhiên hôm nay nghe giọng anh nói với cô gái kia trong điện thoại, tôi lại cứ cảm thấy mất mát làm sao ấy. Trước nay chưa bao giờ Huy đón tôi, cũng chẳng nói nhẹ nhàng với tôi kiểu đấy bao giờ, giọng của anh lúc nói chuyện với cô ấy có vẻ như hai người giận nhau, nhưng vẫn nghe ra được sự dịu dàng trong đó.Tôi chẳng thèm mặc lại quần áo mà cứ ngồi thu lên trên giường, cũng chẳng buồn ăn cơm. Đến hơn mười giờ tối, điện thoại tôi đổ chuông, nhìn tên mới thấy Huyền gọi đến.Tôi uể oải nhấc máy, vừa Alo xong thì nó nói:


– Mày ơi, tao dò la được ít thông tin của lão Huy rồi.
 

ỐC kute

⚡ʙᴀᴅ ԍιʀʟ
#24
#3

Tâm trạng đang uể oải của tôi tự nhiên giống như bị tạt một gáo nước lạnh, vội vàng đáp:

– Sao rồi? Kể tao nghe.

– Ông ấy là đại gia thật mày ạ. Nói mày đừng sốc nhé.

– Nói đi, tao sốt ruột quá.

– Bố ông ấy là bộ trưởng nhé, bộ xxx (xin phép cho giấu tên) luôn. Nhà giàu khỏi phải nói.

– Sao mày biết, ai kể cho mày?

– Hôm qua tao tiếp một ông khách, tao làm theo mày bảo ấy, trang điểm nhạt đi cái, tự nhiên ông ấy chỉ tao tiếp luôn. Xong lúc vào phòng thì ông ấy cứ ôm vai, bảo hôm nay anh tiếp khách quan trọng lắm, con bộ trưởng luôn. Lúc đầu tao không để ý, sau thấy ông Huy của mày đến mới biết.

– Thật à.

– Ừ, thảo nào ông Huy bí ẩn với mày thế. Người ta là con nhà giàu, có chức có quyền, đúng kiểu danh gia vọng tộc nhé.

– Thế sao ông Huy lại liên quan đến ông khách của mày?

– Ông Huy không làm nhà nước, mở công ty kinh doanh, tao nghe loáng thoáng bên lĩnh vực cơ khí hay bất động sản gì đấy thôi. Nhưng nhà có bố như thế, mở công ty kiểu gì chả phất như diều gặp gió, tao thấy mấy ông khách trong phòng nịnh ông ấy như kiểu nịnh bố.

Tự nhiên tôi thấy mình giống như đang xem phim ngôn tình ấy, gặp được đại gia bao nuôi, mà đại gia ấy còn xuất thân trong gia đình có quyền có thế nữa. Nhưng mà ngôn tình chỉ có trong mơ thôi, dù tôi không biết vì lý do gì mà Huy lại quyết định cặp kè với tôi, nhưng tôi cũng chỉ là tình nhân, chẳng bao giờ có gan mà mơ tới xa xôi hơn. Tạm thời cứ biết thế đã.
Có thông tin mà Huyền bảo, tôi lên google tra thông tin về bố Huy mới biết họ tên của Huy. Họ tên đều đẹp, thấy có bài báo ghi bố Huy có hai người con trai, nhưng chỉ có Huy là có tên đầy đủ trên báo vì anh kinh doanh, nổi tiếng nên báo viết. Còn người kia thì chịu, chẳng có thông tin gì.


Mẹ tôi bắt đầu phải hóa trị nên tóc rụng hết, mặt mày xanh rợt như tàu lá, bác sĩ bảo điều trị hết đợt đầu là được về, ba tháng sau lên điều trị tiếp.
Hôm tôi thuê xe đưa mẹ với thằng Tý về quê, mẹ ngồi trên xe bảo tôi:


– Vân, con lấy đâu ra tiền chữa bệnh cho mẹ thế? Hôm mẹ nghe cô giường bên cạnh nói mổ u phải mất mấy trăm triệu?

– Làm gì hết mấy trăm triệu? Có tám mươi triệu thôi, mẹ đừng lo. Con có mấy chị bạn làm bên từ thiện ấy, các chị ấy vận động quyên góp, đưa ảnh mẹ lên mạng xong nhiều người người ta thương rồi ủng hộ tiền. Họ quyên góp được gần bảy mươi triệu đấy mẹ ạ.

– Thật không?

– Thật mà, con làm gì có nhiều tiền thế. Hôm nay mới lấy tiền lương xong nên con mới có tiền thuê xe về chứ.

– Con ở trên đấy đừng có làm mấy cái nghề vớ vẩn, nhớ chưa? Nhà mình nghèo nhưng không chấp nhận con cái đi vào con đường tệ nạn đâu, bố con mà biết chắc cũng chết không nhắm mắt nổi.

– Mẹ, mẹ toàn nói linh tinh thôi. Con làm công nhân chứ con có làm gì đâu. Mẹ mới mổ não xong, bây giờ phải nghĩ ít đi, nghĩ nhiều lại tái phát rồi lại khổ ra đấy.

– Mẹ dặn con có nhớ không?

– Con nhớ rồi mà, mẹ yên tâm, con không làm gì để mẹ phải suy nghĩ đâu.

Tôi nói thế cho mẹ yên lòng, nếu bà biết tôi từng làm gái rót bia ở quán Karaoke rồi bây giờ làm tình nhân của người ta, chắc bà không chịu nổi. Ông nội tôi ngày xưa làm nghề giáo, dạy dỗ con cái trong gia đình cũng đều theo nền nếp gia phong, từ lúc tôi còn nhỏ, dù nhà nghèo nhưng lúc nào cũng được dạy “nghèo cho sạch, rách cho thơm, có đói khát thế nào cũng không được ăn trộm ăn cắp của người ta”. Tôi còn nhớ, lúc tôi bé có ăn vụng một miếng xôi gấc của con bé nhà hàng xóm bên cạnh thôi mà bố tôi bắt tôi nằm sấp xuống chõng tre, đánh cho một trận lên bờ xuống ruộng.
Ông nội đứng bên vừa nhìn vừa khóc: “Nhà mình nghèo tiền nghèo bạc chứ không nghèo đạo đức. Còn nhỏ phải dạy bảo, lớn lên mới có thể làm người”.
Bây giờ, nếu trên trời cao ông nội và bố tôi biết tôi như thế này, chắc sẽ đau lòng lắm. Nhưng mà tôi bị ép đến mức cùng đường rồi, tôi có thể nhịn đói nhịn khát nhưng không thể trơ mắt ra nhìn mẹ chết dần chết mòn, không thể nhìn em tôi không được học hành.
Ông nội ơi, bố ơi, con xin lỗi!!!
Khi đưa mẹ về quê xong, tôi dặn thằng Tý chăm sóc mẹ rồi lại vội vã quay lại Hà Nội. Nửa tháng nay Huy không đến chỗ tôi nhưng tiền vẫn chuyển vào tài khoản đều đặn, hôm nay, lúc đang ngồi trên xe về thì anh gọi điện. Tôi hiểu anh gọi điện làm gì nên chỉ nói tối tôi sẽ lên.
Bảy rưỡi tối tôi mới lên đến nơi, mệt rã rời nên không muốn nấu nướng gì cả, bình thường Huy toàn ăn cơm rồi mới đến nên tôi cũng không mặn mà chuyện ăn uống lắm. Thế nhưng, lúc anh đến thấy bếp nguội tanh nguội ngắt lại hỏi tôi:


– Ăn cơm chưa?

– Chưa ạ, em chưa đói. Tý nữa em pha mì ăn.

– Thế ra ngoài ăn cơm đi, anh cũng chưa ăn cơm.

– Vâng, ăn ở đâu được anh?

– Ăn đồ nướng không? Nãy đi qua quán đồ nướng BBQ Hàn Quốc thấy cũng đông khách, chắc là ngon.

– Vâng, thế đợi em thay quần áo đã.

Mỗi lần anh đến tôi toàn mặc quần áo ngủ, mỗi hôm một kiểu, toàn những kiểu sexy khiêu gợi. Thế nên lúc Huy bảo đi ra ngoài, tôi lại phải vào phòng thay quần áo tử tế rồi mới đi.
Người tôi cũng tạm coi là được, cao hơn mét sáu, từ khi làm tình nhân của Huy tôi cũng đỡ phải bươn chải vất vả nên da đã bắt đầu trắng trở lại, lúc mặc váy vào tôi cũng suýt chút nữa không nhận ra mình.
Đúng là được thay đổi môi trường sống cái, con người cũng khác thật đấy. Tôi không còn vẻ lam lũ, lúc nào cũng nơm nớp lo sợ thiếu tiền ăn, thiếu tiền phòng, hoặc thậm chí là thiếu tiền gửi học phí cho thằng Tý nữa, tôi bây giờ trắng trẻo đầy đặn, nhìn sạch sẽ và phủ đầy nét thanh xuân.
Tôi mới hai mươi tư tuổi thôi, tuổi này là độ tuổi thanh xuân rực rỡ nhất.
Đang ngắm mình trong gương thì Huy đi vào phòng, vòng tay ôm lấy eo tôi, đầu anh gục trên vai tôi, hít hà mùi thơm da thịt tôi:


– Hôm nay mới thấy em mặc váy kiểu này.

– Đẹp không anh?

– Đẹp, không đẹp sao anh ngủ với em.

Tôi quay sang hôn nhẹ lên má Huy coi như lời cảm ơn, cũng là lạt mềm buộc chặt, lấy lòng anh một tý bởi vì quan hệ của chúng tôi bây giờ chỉ là người có tiền mua kẻ không có tiền.

– Thế mặc váy đẹp hơn hay không mặc váy đẹp hơn hả anh?

– Cái nào cũng đẹp, lúc em nằm trên giường gọi tên anh là đẹp nhất.

– Thế tối nay em gọi tên anh nhé.

– Đi ăn thôi, nhanh lên, ăn xong còn làm việc nữa.

“Làm việc” ở đây nghĩa là làm tình. Huy đến với tôi chỉ có thế, mà tôi ở bên cạnh anh cũng chỉ vì thế. Chúng tôi đến nhà hàng BBQ Hàn Quốc ở Trung Hòa, gọi ít đồ nướng ra rồi ngồi ăn.
Tôi nướng đồ, gắp thịt vào bát của anh, còn Huy ngồi ăn, thỉnh thoảng hỏi thăm mấy câu linh tinh.


– Hôm nay về quê từ mấy giờ?

– Em về từ trưa, đưa mẹ về xong là lên luôn.

– Mẹ đỡ rồi à?

– Vâng, mẹ em về, sang tháng lại lên kiểm tra, nếu còn thì làm hóa trị tiếp ạ.

– Ừ.
 

ỐC kute

⚡ʙᴀᴅ ԍιʀʟ
#25
Tôi ngẩng đầu nhìn anh, nhìn cũng thấy đẹp trai sáng sủa đấy chứ, con nhà vừa giàu vừa có chức có quyền, tự nhiên lại cặp bồ với tôi, chẳng biết anh đã có vợ con gì chưa.

– Anh dẫn em ra ngoài ăn thế này không sợ người ta thấy à?

– Người ta là ai?

– Bạn bè anh, hoặc là… vợ anh chẳng hạn?

Huy có vẻ thờ ơ chẳng quan tâm đến mấy việc ấy lắm, anh gắp thức ăn bỏ vào miệng, nhai xong mới trả lời:

– Anh chưa có vợ.

– À.

Chẳng biết sao nghe thế tôi lại thấy vui vui, dù chẳng yêu thương gì nhau nhưng chung đụng xác thịt mãi rồi, chưa có vợ thì mình đỡ phải lo lắng bị đánh ghen chứ sao.
Ăn xong về nhà, chúng tôi lại lao vào nhau như mọi lần. Hôm nay vì một câu “chưa có vợ” của anh mà tự nhiên tôi thấy hưng phấn lạ thường, chủ động làm đủ kiểu, rên rỉ ướt át đến mức người khác nghe cũng phải đỏ mặt tía tai.
Huy ở sau vỗ mông tôi, vừa thở vừa nói:

– Hôm nay sao sung thế? Gọi tên anh to thế?

– Anh làm em lên đỉnh mà. Chỉ có anh mới làm em như thế này thôi.

– Thế cho thằng khác làm rồi à mà biết?

– Không, trước giờ chỉ có mỗi anh thôi mà. Mình anh đủ rồi.

Anh nghe thế lại nắm chặt eo tôi rồi thúc mạnh, đàn ông mà, ở trên giường nghe nịnh vài câu, thay đổi tốc độ cái là biết ngay có hài lòng hay không. Làm xong, Huy hỏi tôi:

– Em có uống thuốc tránh thai đầy đủ không đấy?

– Có mà. Ngày nào em cũng uống.

– Chủ động phòng tránh vào, đến lúc nhỡ ra lại phiền.

– Vâng.

Mỗi lần đến, chỉ làm tình, nói dăm ba câu nhạt nhẽo rồi lại đi. Phận tình nhân là thế, chẳng có quyền hỏi han, không có quyền từ chối, người ta cho mình tiền, yêu cầu cái gì là phải làm cái nấy, chẳng có tư cách hay vị trí gì trong lòng của người ta cả.:confused:
Chắc hẳn sẽ có người bảo tôi “Sao đủ tiền phẫu thuật cho mẹ rồi mà vẫn không dừng lại, cứ chấp nhận làm tình nhân trong bóng tối của đại gia làm gì”, nhưng mà sau khi mẹ tôi mổ xong lại phải làm hóa trị nữa, mỗi lần làm có ít tiền đâu, rồi tiền thuốc thang, tiền đồ bồi bổ cho người ung thư, không cặp bồ với Huy thì lấy đâu ra tiền bây giờ.
Trôi đi thêm một thời gian nữa, có một lần Huy đi công tác ở tận Sài Gòn nên dẫn tôi đi theo. Hôm ấy anh đến, người ngợm trông có vẻ mệt mỏi, tôi mới rót ra một cốc trà đào thì anh bảo:


– Em đã đi Sài Gòn bao giờ chưa?

– Chưa ạ. Sao thế anh?

– Sáng mai anh đi sớm, em soạn đồ đi, mai đi với anh.

– Anh đi công tác trong Sài Gòn à? Có cần đồ gì không, em soạn mang đi luôn.

– Không cần đâu, tối anh không ở lại. Sáng mai em bắt taxi lên sân bay, tý anh book vé.

– Vâng.

– Nấu cơm đi, nấu cái gì dễ nuốt ấy, mấy hôm nay tiếp khách toàn uống rượu, rát hết cả ruột.

– Vâng, anh tắm đi, xong chờ em tý, em nấu tý là xong thôi.
 

ỐC kute

⚡ʙᴀᴅ ԍιʀʟ
#26
Huy vào phòng tắm, tôi cũng vội vã chạy xuống siêu thị mua ít đồ sạch về nấu nướng. Hình như đồ tôi nấu rất hợp ý anh, Huy ăn liền hai bát cơm, xong còn bảo tôi sau lấy chồng chắc chồng sung sướng về đường ăn uống lắm.
Lâu rồi mới thấy anh đùa nên tôi cũng đùa:

– Anh đoán xem sau em có vớ được ông chồng nào đẹp trai giống anh không? À thôi, bằng nửa anh cũng được, đẹp trai quá sợ em với không tới.

– Anh mà đẹp trai á?

– Đẹp trai thật mà. Nét nào ra nét ấy, mỗi tội lông mày lúc nào cũng nhăn thôi.


Nghe tôi nói thế, Huy cười:

– Lúc trên giường có nhăn đâu, em thì toàn thấy anh ở trên giường chứ mấy.

– Lúc đó mắt em hoa rồi, có còn thấy gì đâu. Những lúc thế này mới tỉnh táo mà ngắm chứ.

– Ờ. Mấy năm nữa lấy chồng, lúc ngủ với chồng đừng có gào tên anh đấy.

– Em cũng đang sợ thế đây. Người đầu tiên bao giờ cũng khó quên mà.


Ăn xong, chắc anh mệt nên cũng chẳng đụng vào người tôi mà về luôn. Sáng hôm sau bảy giờ tôi đã bắt Taxi lên Nội Bài, lên đến nơi lấy điện thoại ra nhắn tin cho Huy bảo “Em đến rồi”, anh cũng không nhắn lại, thành ra tôi cứ ngồi chờ trên đó chờ đến gần mười giờ mới thấy anh.
Tôi không dám giận dỗi gì, thấy Huy vẫn phải cười:


– Anh lên rồi à?

– Ừ. Quên không dặn em mười một giờ mới bay.

– Vâng.

– Làm thủ tục checkin đi.


Huy bao giờ cũng thế, vui buồn nóng lạnh chẳng biết đâu mà lần, nhưng mà hầu hết anh đối xử với tôi như vật mua vui thế thôi, chẳng bao giờ dịu dàng, cũng chẳng bao giờ dỗ dành gì cả.
Anh chỉ làm tình, đưa tiền cho tôi, thỉnh thoảng đến ăn một bữa cơm, nói dăm ba điều tẻ nhạt. Chấm hết.
Ở tuổi này tôi bắt đầu có khát vọng được hẹn hò yêu đương, được quan tâm chở che, nhưng mỗi lần nhìn tiền chuyển đều đặn vào tài khoản, tôi lại thấy tự buồn cười chính bản thân mình. Làm gái, làm tình nhân thì còn có gì mà khát vọng, chẳng qua cũng chỉ là bán thân xác, bán tự trọng mua vui cho người ta thôi mà.
Chúng tôi vào đến Sài Gòn lúc đầu giờ chiều, tôi chưa được đi máy bay bao giờ nên nôn lên nôn xuống, lúc xuống sân bay thấy không khí ở đây nóng nực ngột ngạt quá nên càng thêm mệt, về đến khách sạn là nằm bẹp luôn.
Huy vào phòng cái là mang quần áo đi tắm, lúc anh tắm, tôi thấy điện thoại anh có người gọi đến. Lưu mỗi tên là Vy.


Vy là tên Vy hay là Vợ yêu viết tắt nhỉ?

Tôi suy nghĩ một lúc, xong cũng gọi với vào trong phòng tắm:

– Anh ơi có điện thoại này.

– Ai gọi thế?

– Em thấy lưu tên là Vy.

– Để đấy, đừng đụng vào.


– Vâng.


Lúc sau, Huy tắm xong đi ra, cầm điện thoại gọi lại cho số đó. Anh chẳng nể nang gì tôi đang nằm đấy nên vẫn nói chuyện như bình thường, tôi nghe loáng thoáng được giọng cô gái kia, người mà lần trước tôi thấy Huy đối xử dịu dàng nhất.
 

ỐC kute

⚡ʙᴀᴅ ԍιʀʟ
#27
– Anh mới tắm xong, gọi anh à?

– Em thấy cuộc gọi nhỡ nên gọi lại thôi.

– Ừ, sáng tự nhiên thấy nhớ em nên gọi ấy mà. Ở bên đó mấy giờ rồi?

– Gần một giờ đêm. Anh ăn cơm chưa?

– Anh ăn rồi. Sao không ngủ sớm đi, giờ này còn thức làm gì.

– Em đang bận ôn thi nên thức muộn.

– Ừm. Em ôn đi.

Đúng lúc anh định cúp máy thì đầu dây kia nói:

– Huy…

– Ừ, sao thế?

– Thi xong em về.

– Em mới về cách đây hai tháng rồi còn gì. Lần này được nghỉ dài à?

– Không, em về hẳn.

Tôi nằm dưới giường, thấy rõ sắc mặt Huy bỗng nhiên trầm xuống, anh im lặng chốc lát rồi đáp:

– Ừ. Khi nào về anh đón.

– Để em xem đã. Liên lạc sau nhé.

– Ừ, liên lạc sau.

Anh nói chuyện xong, vứt điện thoại sang một bên rồi ngồi xuống bên giường. Tôi thì mệt nhưng vẫn phải bò dậy, lấy máy sấy tóc ra sấy khô cho anh. Tôi giũ giũ mái tóc ướt nhẹp của Huy, tự nhiên lại tò mò không nhịn được nên hỏi:

– Người yêu anh gọi à?

– Ừ.

– Hai người chắc ở xa nhau.

– Em nghĩ xem, không ở xa thì anh có ngủ với em không.

Đàn ông buồn cười thế đấy, mồm thì nói chung tình đấy nhưng xa nhau cái, kiểu gì cũng sẽ tìm người khác để giải quyết nhu cầu. Tôi là một ví dụ điển hình để Huy tìm đến, chỉ là một trạm dừng chân ven đường, giải quyết xong rồi đi.
 

ỐC kute

⚡ʙᴀᴅ ԍιʀʟ
#28
– Nghe cách nói chuyện chắc anh với chị ấy đang cãi nhau à? Em là con gái em biết. Chị ấy có vẻ giận anh đấy.

– Giận thì làm gì? Mà đàn bà bọn em khó hiểu thật đấy, thích ba cái trò giận dỗi vớ va vớ vẩn. Mệt người.

– Thì con gái là thế mà, giận để được dỗ dành chứ làm gì. Có yêu mới muốn người yêu mình dỗ dành. Chị ấy yêu anh mới thế.

– Em có người yêu chưa mà nói như thật thế?

– Em chưa yêu nhưng em là con gái mà.

Tôi cười tít mắt, giả vờ cười thế thôi nhưng trong lòng lại thấy buồn buồn. Huy liếc tôi một cái rồi quay đi, rút trong bao thuốc ra một điếu, châm lửa:

– Anh rất ghét mấy cái thói khi dỗi vớ vẩn. Em nhìn đấy mà làm.

– Vâng, em biết rồi.

– Tý nữa lấy điện thoại bàn gọi 101, muốn ăn gì thì bảo lễ tân mang lên. Anh ra ngoài đây.

Tôi thấy anh dập thuốc đứng dậy, tưởng anh ra ngoài đi tiếp khách hay xã giao gì đấy nên hỏi:

– Anh không ăn à? Ăn đi một tý không uống rượu vào đau dạ dày đấy.

– Không. Anh đi có việc, muộn mới về, buồn ngủ thì cứ ngủ trước đi.

– Vâng.

Sau khi Huy đi rồi, tôi cũng buồn chán chẳng có việc gì làm nên nằm ngủ. Lúc sau, dậy tắm rửa xong cũng chẳng buồn ăn nên lại lăn ra ngủ tiếp. Đến nửa đêm mới nghe tiếng cửa mở, sau đó một cơ thể đàn ông nặng trịch đè lên người tôi, chẳng buồn dạo đầu dạo điếc gì mà hùng hục làm luôn, như kiểu thói quen, cũng như kiểu cần giải phóng sinh lý.
Ngày hôm sau, buổi sáng Huy đi ký hợp đồng hay đi bàn bạc chuyện làm ăn gì, tôi cũng chẳng biết, chỉ thấy mới bảy giờ đã thấy anh mặc quần áo đi. Mãi đến bốn giờ chiều mới thấy về, không nói không rằng câu nào đã nằm lăn ra ngủ.
Hôm sau nữa lại rơi vào cuối tuần, ăn sáng xong, Huy bảo:

– Muốn đi đâu chơi không?

– Đi chơi ấy ạ?

Ở Hà Nội, cặp với nhau mấy tháng nhưng chúng tôi mới đi ăn chung với nhau duy nhất một lần, chỗ ăn còn phải cách xa chỗ tôi ở nữa. Giờ vào Sài Gòn, tự nhiên Huy hỏi thế nên tôi thấy lạ. Còn anh nhìn mặt tôi nghệt ra, chỉ cười nhạt:

– Sao đấy? Không thích đi, chỉ thích ngủ thôi à?

– Có chứ, nhưng mà đi đâu được anh?

– Ai biết được, em muốn đi đâu thì tùy em.

– Thế để em google xem chỗ nào đi chơi được nhé. Anh đợi em tý.
Tôi tra google thấy bảo tàng tranh 3D Artinus ở Quận 7 dạo này có vẻ đang “hot” thế nên bảo Huy thử đến đấy chơi xem sao.
Lần đó cũng là lần đầu tiên coi như “hẹn hò” của tôi với anh nên tôi hào hứng lắm, khi Huy đưa đến bảo tàng, tôi cứ chạy lăng xăng mãi, hết ngắm cái này rồi nhìn cái kia.

– Anh ơi nhìn xem này, cái này đẹp thế, nhìn như thật ấy.

– Tranh 3D chả đẹp.

– Thật, siêu thật đấy, đẹp nhờ. Lần đầu tiên em thấy tranh thật kiểu này đấy.

– Thích thì chụp ảnh về mà ngắm.

– Anh chụp cho em nhá.

– Ờ, đưa điện thoại đây.

Huy chụp cho tôi mấy tấm ảnh, tôi cười toe toét, xong còn chạy ra góc bảo tàng định chụp với cái tranh 3D giống như kiểu địa ngục. Vừa bước đến, tôi tự nhiên sợ nên hẫng chân, quen mồm “Á” một cái.
Đúng lúc lảo đảo sắp ngã thì bỗng dưng một bàn tay nắm lấy tay tôi. Tôi giật mình ngẩng đầu lên thì thấy Huy đứng ngay sau lưng, anh cằn nhằn:

– Làm gì mà la ầm lên thế. Người ta nhìn cho kia kìa.

Ngủ với nhau không đến trăm lần chắc cũng chín mươi chín lần rồi, nhưng đây là lần đầu chúng tôi nắm tay. Hai má tôi đỏ lên, ấp úng đáp:

– Tại em sợ quá, bước vào cứ tưởng thật kia.

– Yếu còn cứ thích ra gió. Đi.

Huy chắc cũng quên nên nắm tay tôi đi khắp bảo tàng, tôi thì cứ lẽo đẽo đi theo anh luôn mồm khen tranh này đẹp, tranh nọ vẽ giống thật. Tôi cứ có cảm giác hôm ấy tôi với anh như tình nhân ấy, nắm tay nhau đi giống như các đôi khác trong bảo tàng, trông cũng ngọt ngào như ai.
Tôi nghĩ, tính Huy bình thường ít nói, khó tính khó chiều, nhưng mà nhiều khi cũng tốt. Cho tôi tiền chẳng hỏi tôi tiêu gì, cho tôi nhà để ở, thậm chí còn cho tôi đi chơi. Nếu như anh cứ mãi đối xử với tôi như thế, có lẽ cuối cùng tôi cũng sẽ động lòng rồi yêu anh, anh không yêu tôi cũng được. Nhưng mà chúng tôi chỉ duy trì được quan hệ như thế đúng thời gian đầu, sau khi người yêu của anh từ nước ngoài về, Huy như biến thành một con người khác, một con người làm tôi sợ hãi nhưng lúc nào cũng vẫn phải gồng cơ mặt để tươi cười lấy lòng
 

ỐC kute

⚡ʙᴀᴅ ԍιʀʟ
#29
Mấy ngày sau, Huy nghe tôi kể chuyện mình chưa bao giờ được đi đâu chơi nên có vẻ cũng thương hại, đưa tôi đi nhà thờ Tân Định, Chợ An Đông, công viên Cá Koi, ngày cuối cùng còn cho tôi đi địa đạo Củ Chi xong rồi mới về.
Ngồi trên máy bay, trong lòng tôi thấy xốn xang lạ thường, quên cả say máy bay mà cười toe cười toét với anh:

– Cảm ơn anh, mấy hôm nay em đi chơi vui cực. Từ nhỏ đến lớn mới được đi xa như thế đấy.

– Tiền anh chuyển cho em đấy, thỉnh thoảng thích đi đâu thì đi. Ru rú ở nhà mãi làm gì. Khi nào anh cần thì anh gọi.

Tiền anh cho tôi làm gì dám tiêu, toàn gửi về quê cho mẹ hoặc đóng tiền cho viện để người ta điều trị, tôi chỉ giữ lại một ít tiền để mua đồ lót sexy, nước hoa, những thứ đó nói là mua cho bản thân nhưng thực ra là để phục vụ nhu cầu tình dục với Huy cả.
Tôi cụp mắt, bảo:

– Vâng, em chưa được đi Bát Tràng, để hôm nào em rủ bạn đi.– Bạn nào?

– Bạn gái ấy mà. Trước cũng làm ở quán Karaoke với em.

– Ờ. Rỗi thì đi đi. Mà này.

– Dạ?

– Em đi cũng được nhưng đi đâu thì phải nói. Đừng có im im mà đi.

– Vâng, em biết rồi.

Sau khi về đến Hà Nội, Huy cũng không đưa tôi về mà để tôi một mình bắt Taxi về, còn anh thì nghe bảo có tài xế đến đón.
Về nhà chẳng có việc gì làm nên tôi lên mạng xem có cái gì để học hay kinh doanh không, xong thấy có mẩu tin quảng cáo về Bát Tràng đẹp quá nên lại gọi điện rủ Huyền đi với tôi.
Nó mới nghe điện thoại đã bảo:

– Gì đấy? Mất tích lâu thế giờ mới thèm nhớ đến tao cơ à?

– Mất tích quái gì. Đi Bát Tràng với tao không?

– Mẹ con này, giờ đời sống cao thế, còn đi du lịch đây đó cơ à.

– Ừ, ở trong nhà mãi chán lắm. Ông Huy không cho tao giao thiệp với ai, không cho tao đi làm, tự nhiên hôm lại bảo cho tao đi du lịch.

– Thế có cho tiền không?

– Có, mới chuyển cho tao mấy triệu đây. Mai mày rỗi sáng không? Tao với mày đi.

– Ờ thì đi. Dạo này đang ế khách.
 

ỐC kute

⚡ʙᴀᴅ ԍιʀʟ
#30
Hôm sau, tôi với Nhung đi xe máy sang Bát Tràng từ sáu giờ sáng. Nó mượn được xe máy ông Long nên qua đón tôi, hai chúng tôi đi lượn chợ Bát Tràng một vòng, nặn đất, xem đồ đủ kiểu, xong chiều về đói quá nên rẽ tạm vào quán bán đồ ăn vặt ngay cổng chợ, gọi mấy món linh tinh ra ăn.
Tôi gọi bánh giò còn Huyền gọi một cây xúc xích, lúc thấy nó ngồi ăn, bệnh nghề nghiệp của tôi nổi lên nên trêu:

– Một ngày ăn mấy cây xúc xích còn chưa chán à? Giờ lại gọi xúc xích.

– Xúc xích này còn dài hơn mấy cây xúc xích thịt của mấy lão già bụng bia. Mẹ, đúng là người to thì lò xo rụt, đã yếu còn thích ra gió cơ.

– Sao?

– Ờ thì tao đi khách, có mấy lão nhìn thì to con lắm nhưng đến lúc lên giường thì …. lò xo đã ngắn còn hai phút phụt ba phát.

– Haha, bố con này, thô thế.

– Thật chứ thô gì. Tại mày chỉ ngủ với mỗi ông Huy nên làm sao mà biết được, mày mà phải làm gái đi khách như tao, có mà te tua nở hoa bung bét từ lâu rồi.

– Ờ, ăn xúc xích của mày đi.

– Thế ông Huy sao? Sung không? Lò xo thế nào?

– Lò xo thì cũng được, mỗi lần đến chỗ tao chỉ có làm tình chứ còn làm gì nữa đâu mà chả sung. Có hôm hai lần, có hôm ba lần.

– Thích không? Kỹ năng ấy.

– Chịu đấy, tao đọc trong sách thấy người ta toàn dạo đầu cả tiếng, ông này chỉ trèo lên, làm hùng hục, khi nào ra thì nghỉ.

– Thế mày có học theo mấy kỹ năng trong sách người ta dạy không? Hay là để tao huấn luyện cho mày vài bài.

– Tao làm rồi, làm đủ rồi. Nhưng chỉ mỗi tao làm cho ông ấy thôi, ông ấy không làm gì hết.

– Ờ thì nó bao nuôi mình mà, mình phải phục vụ nó chứ biết sao. Tao cũng thế, có nhiều thằng trả tiền còn kỳ kèo từng đồng, thế mà leo lên giường cái chỉ nhắm mắt hưởng thụ, xong còn yêu cầu mình tư thế này tư thế kia, mạnh nhẹ các kiểu.

– Thế mới nói, đúng là phận làm gái mày nhỉ?

– Mày còn sướng hơn tao.
Huyền thở dài, xong lại thấy càng nói không khí càng nặng nề, vì cái nghề làm gái này có tốt đẹp gì đâu, ít ra tôi chỉ phải ngủ với một mình Huy, còn Huyền thì bao nhiêu người, miễn là có tiền nuôi gia đình nó, bảo nó làm gì nó cũng làm.
Huyền thấy tôi tự nhiên cứ nhìn chằm chằm nó, sợ tôi thương hại nên tự nhiên bật cười, sau đó cầm cây xúc xích đang ăn dở dí vào mũi tôi:

– Nhìn cái gì mà nhìn, ăn xúc xích không? Ăn thử xem có ngon hơn xúc xích ông Huy không này.

Tôi đang định há miệng ra cắn thì tự nhiên mùi dầu mỡ xộc vào mũi, bình thường thì chẳng sao nhưng không hiểu sao hôm nay ngửi thấy lại buồn nôn. Tôi giơ tay bụm miệng, tay còn lại đẩy cây xúc xích ra:

– Thôi thôi, gớm quá, mùi gớm quá, ọe.. ọe..

Còn chưa nói xong thì đã nôn khan, Huyền thấy tôi thế thì tròn mắt, nó rút tờ giấy đưa tôi:

– Sao thế? Xúc xích rán chứ cái gì mà mày xua như xua tà thế.

– Tao …

Tôi lại nôn khan lần nữa, lần này Huyền sửng sốt mất một lúc rồi mới lên tiếng hỏi tôi:

– Chết mày, hay là có bầu rồi?

– Bầu gì? Vớ vẩn, tao uống thuốc tránh thai hàng ngày mà.

Nói ra câu đó khỏi miệng, tôi mới nhớ có mấy ngày vào Sài Gòn với Huy, tôi quên không mang thuốc nên cũng không uống, cứ nghĩ không uống mấy ngày chắc cũng chẳng dính đâu.


– Tao thấy kiểu của mày giống kiểu có bầu lắm. Kinh mày có từ hôm nào?

– Từ 14 tháng trước.

– Mẹ, đến nay quá một tháng lâu rồi còn gì. Đi, về, mua que thử thai xem.

 

ỐC kute

⚡ʙᴀᴅ ԍιʀʟ
#31


#5


Lúc tôi bước ra từ trong nhà vệ sinh, trên tay là que thử thai hai vạch, Huyền nhìn thấy cái đã kêu toáng lên:

- Tao nói mà, chết mày chưa, dính rồi kia kìa.

Mặt tôi lúc đấy tái xanh tái mét, năm đấy mới hai tư tuổi, lại chưa có người yêu bao giờ, có biết gì đâu, thấy hai vạch thì sợ lắm:

- Mày ơi giờ làm sao. Tao sợ lắm, làm sao giờ.


- Thế tính ông Huy thế nào? Bọn cặp bồ hầu như chả đứa nào thích có con riêng đâu, trừ khi nó yêu mày.

- Trước nhắc tao uống thuốc tránh thai hàng ngày mấy lần, bảo nhỡ có lại phiền.lliết ngay, không thích lằng nhằng mà. Quả này mày cư xử không khéo, có khi lão ấy bỏ của chạy lấy người luôn đấy.

- Thế giờ làm sao hả mày? Làm sao được, tao lo quá.


Huyền suy nghĩ một lúc rồi bảo tôi:

- Giờ mày cứ chờ lão đến, xong giả vờ ngọt nhạt, bảo là “Anh ơi, anh có thích trẻ con không?”, xong rồi lại bảo “nếu giờ em mà đẻ cho anh một thằng cu, anh thấy thế nào”. Đấy, cứ nói thế xem ý lão sao. Còn lại tính sau.

– Nếu lão không muốn thì sao hả mày?

– Tao nói thật, mày đừng buồn. Đàn ông rất ngại dây dưa phiền phức, bây giờ có thể cho tiền rồi chiều chuộng mình thế thôi, nhưng nó đánh hơi thấy mình đeo bám rồi tìm cách ràng buộc nó, nó bỏ mày ngay. Thế nên nếu lão Huy không đồng ý, mày chỉ còn cách bỏ đi thôi.

– Bỏ thai á?

– Thì cứ đợi xem ý lão thế nào rồi tính.
 

ỐC kute

⚡ʙᴀᴅ ԍιʀʟ
#32
Tôi hoang mang mất mấy ngày, ăn không ngon, ngủ cũng không ngon, không phải vì nghén mà vì lo. Tôi lo lắm, giờ tự nhiên bầu bí không biết thế nào, Huy mà đồng ý có trách nhiệm với đứa bé thì sau này tôi với con cũng chỉ có thể sống phận tình nhân và con riêng trong bóng tối, giàu có quyền thế như nhà anh làm sao chấp nhận nổi tôi, huống gì chúng tôi lại không yêu nhau. Còn lỡ như Huy không đồng ý, tôi phải bỏ thai chứ làm sao tôi nuôi nổi trong khi trên vai đang gồng gánh cả đống chuyện thế này, mà tôi mới chừng ấy tuổi thôi, bỏ thai rồi tương lai sau này làm sao? Lỡ không sinh đẻ được nữa thì làm sao? Ba ngày sau Huy đến, vẫn như mọi lần, chúng tôi chỉ gặp gỡ nhau ở trên giường chứ ở dưới giường thì có gì đâu mà nói. Làm xong, tôi rúc vào ngực anh thủ thỉ:

– Hôm trước em đi Bát Tràng, mua cho anh cái gạt tàn thuốc anh ạ.

– Ừ. Đi chơi được nhiều không?

– Cũng chỉ lượn vòng vòng quanh chợ rồi nặn gốm thử thôi. Nhà chủ có thằng cu trông cũng đẹp trai, thấy em ngồi nặn cứ chạy lại sờ tay em chứ.

– Trên chợ Bát Tràng ấy hả?

– Vâng.

Thấy anh không nói gì, tôi lại nói:

– Anh có thích trẻ con không?

– Sao? Thấy thằng cu con nhà chủ nên thích à?

– Vâng, nhìn nó rõ đẹp trai, trắng tinh, mũm mĩm đáng yêu.

– Thích thì mấy năm nữa cưới chồng rồi đẻ lấy một đứa. Da em cũng trắng mà, kiếm lấy thằng nào giống tốt một tý.

– Thế anh không thích à?

Huy cúi xuống nhìn tôi, mà tôi thì lâu nay vẫn sợ anh nên tự nhiên thấy anh nhìn lại chột dạ.

– Anh với em là quan hệ bồ bịch thôi. Biết được lúc nào đường ai nấy đi đâu, có con làm gì?

– Em thấy con nít nên tự nhiên nghĩ thế thôi. Anh đẹp trai, giống tốt mà.

– Em đang có ý định xin giống của anh đấy à?

Tôi cười, thấy rõ được sự nghi ngờ trong mắt Huy nhưng vẫn phải cố tỏ ra bình thường. Tôi sợ anh nghĩ mình cố tình dính bầu để vòi vĩnh tiền, xa hơn còn để bước chân vào nhà giàu, thế nên bảo:

– Không, em thấy con nít xinh nên nói thế thôi chứ. Thuốc tránh thai hàng ngày em vẫn uống đều mà.
– Ừ, biết thế là tốt. Đừng để đến lúc có thai, mất công bỏ đi, sau rồi người chịu hậu quả nặng nhất là em đấy.
– Em biết rồi, em còn trẻ mà, chưa muốn bị thế đâu.

Huy không nói thêm gì nữa mà chỉ cầm tay tôi, đặt vào chỗ cưng cứng dưới bụng anh. Tôi hiểu ý, tay trượt lên trượt xuống mềm mại mấy đường, lúc sau thì ngồi hẳn lên người anh, eo với mông bắt đầu di chuyển. Trong phòng lại bắt đầu xuất hiện những tiếng thở dốc, tiếng khô khốc của da thịt va vào nhau, trong niềm hưng phấn từ thể xác, chỉ có mình tôi biết, giọt máu nhỏ tý trong bụng tôi đã bị bố nó chối bỏ rồi.Sau khi Huy đi rồi, tôi mệt lử nằm bẹp trên giường, đến tối mới có sức lấy điện thoại ra nhắn cho Huyền một tin:

– Mày ơi, ông Huy không đồng ý rồi.

Rất nhanh, nó trả lời lại:


– Sao, ông ấy bảo sao?

– Tao nói theo mày bảo, xong lão ấy nói “đừng để đến lúc có thai, mất công bỏ đi”.

– Nói thế nghĩa là không muốn có thật rồi. Haizzz.

– Giờ tao làm sao được? Tao sợ lắm.

– Mày ngu lắm, thấy hậu quả chưa?
 

ỐC kute

⚡ʙᴀᴅ ԍιʀʟ
#33
Tôi không nhắn lại nữa, thật ra trong lòng vừa sợ vừa buồn, chẳng còn tâm trạng nào để nói tiếp nữa. Lúc sau, Huyền gọi điện thoại cho tôi, chưa kịp nói gì nó đã lên tiếng trước:

– Đời người ai chả mắc sai lầm, nói đâu xa, tao đây, năm hai mươi tuổi phá thai một lần, mày biết tại sao không?

– Không, sao thế?

– Năm đó tao có người yêu, hai đứa ở với nhau, lúc ấy vẫn còn ngu ngơ như mày bây giờ, chửa hơn ba tháng mới biết mình chửa.

– Ừ. Rồi mày cũng bỏ đi à?

– Thằng kia bảo tao bỏ đi, nó dỗ tao bảo bây giờ đang còn trẻ, phải lo sự nghiệp đã, với lại tao còn phải nuôi mấy đứa em nữa nên hai đứa thống nhất bỏ. Bỏ xong một thời gian thì tao với nó cũng chia tay.

– Haizzz, rõ khổ. Đúng là tình yêu đầu đời, ngông cuồng bỏ mẹ.

– Ờ đấy, xong khổ quá nên tao đi làm gái. Còn giữ trinh giống mày chắc cũng bán được vài chục.

– Qua rồi, giờ tiếc cũng giải quyết được gì đâu. Tao giờ cũng đang sợ lắm, chẳng biết giờ phải làm sao nữa, tao thương em bé, nhưng giờ lão Huy không đồng ý cho có bầu. Mẹ tao còn đang làm hóa trị nữa, giờ bụng tao mà to cái mẹ tao biết ngay, đến lúc đó lại suy nghĩ rồi khổ ra.

– Thế lâu nay mày có về thăm mẹ không?

– Có, mới đợt trước mẹ tao lên hóa trị lần 2, tao vào thăm mà.

– Thế thì em bé trong bụng bị ảnh hưởng tia xạ rồi, thôi coi như con không có duyên với mình.

– Tao sợ bỏ xong không chửa được nữa, tao sợ lắm.

– Nhìn tao đây này, trước bỏ thai to thế, xong sau đi khách, gặp đúng thằng điên biến thái, đang quan hệ thì nó rút mẹ bao ra xong bắn vào trong lúc nào tao cũng có biết đâu. Đến lúc thấy chậm kinh, lại phát hiện ra chửa lần nữa.

– Rồi mày lại bỏ à?

– Ừ, giờ cấy que tránh thai, đỡ lo. Thế nên mày cũng đừng nghĩ nhiều, mai tao đưa mày đi siêu âm xem tình hình thế nào rồi quyết định.


Sáng hôm sau, tôi với Huyền đến mấy phòng khám sinh sản ngay đầu dốc cổng viện Phụ sản Hà Nội từ sớm. Trên xe, tôi hỏi nó “sao không đi làm”, nó chỉ bảo dạo này bọn con Tú chèn ép, nó lại tã quá rồi nên hôm nào đến cũng ngồi chờ vêu mỏ, không có khách.
Khi đến nơi, siêu âm xong, một bà mặc áo blouse như kiểu bác sĩ bảo tôi:


– Thai 4 tuần rồi, vào tử cung an toàn rồi nhé.

Tôi nhìn chấm nhỏ tý màu đen trên màn hình, tự nhiên sống mũi cay xè, bản năng làm mẹ bỗng dưng lại trỗi dậy khiến trong lòng tôi xuất hiện một khát khao và yêu thương không thể nói thành lời.
Tôi lắp bắp hỏi:


– Em bé của cháu… có khỏe không hả bác sĩ?

– Giờ chưa thấy tim thai đâu, 2 tuần nữa quay lại đây.

– Vâng.

Lúc tôi ngồi dậy định về, Huyền tự nhiên lao lại, túm lấy tay tôi. Nhìn ánh mắt nó, tôi hiểu nó định nói gì nhưng chỉ có thể thở dài:

– Về đã, về rồi tính.

Trên đường về lại chung cư, Huyền bảo:

– Thế mày định sao?

– Tao chẳng biết nữa, giờ nhìn thấy con tự nhiên thương quá, không nỡ bỏ.

– Mày phải suy nghĩ cho kỹ vào. Thứ nhất, bố nó không muốn nó, thứ hai mày không nuôi được, mày cũng còn phải có tương lai nữa, thứ ba mày tiếp xúc với mẹ mày trong thời gian mẹ mày làm hóa trị, liệu em bé có ảnh hưởng không, mày phải cân nhắc.

Tôi không nói thêm gì nữa, chỉ lặng lẽ gục vào vai Huyền, im lặng để nó chở về nhà. Tôi rất buồn, buồn cho mình, buồn cho số phận và cả đứa con chưa thành hình của tôi, chỉ vì tôi nông nổi và ngu dại mà cuối cùng bây giờ làm hại cả một sinh mệnh chưa chào đời.
Về đến nhà, tôi nằm bẹp suy nghĩ hai ngày trời, đến ngày thứ ba thì mẹ tôi gọi điện.
– Mẹ à?


– Con đang ở đâu đấy?

– Con đang ở công ty cơ, sao thế mẹ, mẹ bị sao à?

– Không, nay mẹ bắt xe lên khám lại, tự nhiên thấy người mệt mệt.

– Vâng, tý con ra bến xe đón mẹ. Mẹ lên thì gọi con nhé. À thằng Tý có đi với mẹ không?

– Không, nó ở nhà còn đi học, mình mẹ lên thôi.

– Vâng, mẹ lên đi. Tý con ra đón.

Ở đây một thời gian, tôi quen được mấy nhà hàng xóm cùng tầng, thế nên mượn tạm xe của một chị nhà bên cạnh để ra bến xe đón mẹ. Lúc đưa mẹ vào đến bệnh viện, khám xét xong xuôi, bác sĩ lại bảo thể trạng mẹ tôi yếu quá, tiêm hóa chất vào người, cơ thể không chịu được nên giờ phải nhập viện để theo dõi.
 

ỐC kute

⚡ʙᴀᴅ ԍιʀʟ
#34
Tiền Huy chuyển vào tài khoản tôi đang còn hơn hai mươi triệu, tôi rút ra hết đóng tiền nhập viện cho mẹ, xong xuôi lại cảm thấy chuyện giữ lại em bé trong bụng tôi thêm xa vời một ít, bởi vì tôi còn phải lo bao nhiêu việc thế này, đẻ ra làm sao nuôi được bây giờ.

Mấy ngày ở viện, tình trạng của mẹ tôi mỗi lúc một nặng, mẹ tôi không ăn được, cả ngày chỉ húp được một ít nước cháo, nghe bảo tiêm hóa chất vào mệt và đau lắm, mà nhìn mẹ gầy yếu mặt mày hốc hác, đầu tóc bạc phơ bạc phếch thế này, tôi thương quá nhưng cũng chẳng biết phải làm sao cả. Giờ làm được cái gì cho mẹ thì làm thôi, coi như còn nước còn tát, dù tôi hiểu rõ rằng đã điều trị đến mức này thì chắc bà cũng chẳng còn sống được bao lâu nữa.

Hai ngày sau Huy gọi điện, bảo tối anh đến ăn cơm. Mấy hôm tôi chạy đôn chạy đáo lo cho mẹ, lại đang trong thời kỳ đầu có bầu nên người mệt lử, nhưng mà tôi làm gì có quyền từ chối, thế nên buổi tối vẫn bắt xe ôm về chung cư, tắm rửa sạch sẽ rồi nấu một mâm cơm ngon, chờ anh đến.

Bảy giờ tối Huy mới đến chỗ tôi, vừa nhìn thấy anh, tôi đã toe toét cười:


– Anh đến rồi đấy à? Mới từ công ty đến à anh?

– Ừ, làm xong đến đây luôn, nấu cơm chưa?

– Em nấu rồi, anh có tắm qua tý không? Tắm cho thoải mái rồi ăn cơm.

– Ừ, lấy cho anh mấy cái khăn tắm mới.

– Vâng.

Vì tôi với anh cặp với nhau cũng gần nửa năm nên Huy cũng để một ít quần áo ở chỗ tôi, thỉnh thoảng tôi đi mua đồ cũng mua thêm cho anh ít đồ lót để ngủ với nhau xong, đồ kia bẩn có cái mà mặc. Tắm xong, chúng tôi nói mấy chuyện linh tinh rồi lại lên giường. Hôm nay đến vào giờ này, lại ăn cơm xong mới làm tình nên có vẻ anh rất sung sức, cứ vắt chân tôi lên đến cổ rồi thúc ầm ầm.

– Sao hôm nay rên nhỏ thế? Không thích à?

– Thích chứ… anh làm lần nào chẳng thích…

– Thế kêu to lên, gọi tên anh đi.

Bụng tôi đã bắt đầu đau nhưng để chiều Huy, tôi vẫn phải cố gắng làm ra vẻ hưng phấn, gọi tên anh. Nửa tiếng sau Huy mới chịu trèo xuống, ôm lấy tôi:

– Vài bữa nữa em đi mua thêm đồ lót đi, mua mấy cái lọt khe ấy.

– Anh thích kiểu đó à?

– Ừ, hôm qua xem cái quảng cáo trên mạng, nhìn khiêu khích phết. Hôm nào mặc cái đấy, làm nhưng không cởi, chỉ kéo lệch qua một bên rồi làm xem sướng không.

– Vâng.

Tôi cười, vòng tay ôm lấy cổ Huy rồi hôn lên má anh:

– Hôm nay anh đi làm mệt không, dạo này bận lắm không anh?

– Bận tối mắt tối mũi. Sáng nào cũng đi làm từ 7h sáng mà không hết việc. Mãi hôm nay mới rỗi ra một tý.

– Rỗi ra thì đến với em nhé, có cơm ngon cho anh ăn, người thơm cho anh thịt. Anh nhờ.

– Kiểu như cơm no bò cưỡi ấy hả?

– Vâng.

Bụng dưới của tôi vẫn nhâm nhẩm đau nhưng không dám nói, Huy nhìn tôi cười, xong có vẻ hài lòng nên bảo:

– Tý anh chuyển tiền, thích mua cái gì thì mua, nhớ mua lấy mấy cái quần lót lọt khe.

– Vâng.

Tôi vuốt ve ngực anh rồi cũng cười:

– Mai em ra Bạch Mai, xong em tiện rẽ qua mấy shop bán đồ lót rồi mua.

– Ra Bạch Mai làm gì? Mẹ em lại lên à?

– Vâng, mẹ em tiêm hóa chất vào yếu quá nên lại nhập viện rồi. Mấy hôm nay em toàn bắt xe ôm vào trong đấy chăm mẹ đấy chứ.

Huy cũng chẳng hơi đâu mà hỏi nhiều nên cũng chỉ ậm ừ, xong cầm điện thoại chuyển vào tài khoản tôi bốn mươi triệu, anh nói:

– Mua lấy cái xe mà đi lại. Đi xe ôm mãi làm gì.

Chắc ở với nhau lâu, kỹ năng phòng the của tôi tiến bộ lên từng ngày, hôm nay làm hai lần cũng làm anh thăng hoa như thế nên Huy chuyển cho tôi nhiều hơn mọi lần. Thực ra các lần trước, tiền anh chuyển cũng gọi là nhiều rồi, nhưng mà điều trị cho mẹ tôi tốn kém quá nên tôi cũng có để ra được đồng nào đâu.

Tôi cười ngọt ngào rồi ngẩng đầu hôn lên môi anh một cái:

– Cảm ơn anh nhiều, chồng em đẹp trai nhất trên đời.

– Chồng trên giường thôi nhé, sau ra ngoài đừng có nhận anh là chồng đấy, không thì em chả lấy được ai nữa đâu.

– Em cặp với anh cả đời, chẳng lấy ai nữa.

Nghe tôi nói thế, Huy tự nhiên phá lên cười:

– Đàn bà có thì thôi, xuân sắc được vài năm nữa là tàn tạ, lúc đấy anh đổi đối tượng mới chứ, ở với em cả đời sao được.

Nếu so với việc đàn ông dẻo miệng thì tôi thích cái tính thẳng thắn này của anh hơn, đơn giản bởi vì dù đau nhưng nó là sự thật. Thêm nữa còn vì Huy có tiền nên dù có nói mấy câu làm tổn thương người khác, tôi cũng chẳng bỏ nổi anh mà vẫn phải tươi cười.

Huy nói đúng, thanh xuân của đàn bà được mấy đâu? Vài năm nữa tôi bắt đầu bước vào ngưỡng tuổi 30, thanh xuân đi qua, làm sao giữ nổi người vừa có tiền, vừa có quyền, lại vừa đẹp trai như Huy nữa.

Nếu anh đã thẳng thắn nói chúng tôi sớm muộn gì cũng đường ai nấy đi, thế thì bây giờ tôi nói ra chuyện tôi đang có thai, chắc chắn Huy sẽ bắt tôi bỏ đứa con này đi, ném cho một số tiền rồi đá tôi đi không thương tiếc.

Mà mẹ tôi đang bệnh tật thế này, một ngày điều trị cũng đã ngốn vài triệu rồi, giờ tôi quay về làm tiếp viên cho quán Karaoke, có đi khách cũng chẳng đủ chi phí cho mẹ tôi nằm viện. Thế nên cách tốt nhất vẫn là im lặng rồi cặp với Huy thôi.

– Vâng, đến lúc đó em không bám lấy anh đâu, anh yên tâm đi.

– Em biết thế là tốt. Giờ cứ giữ mối quan hệ thế này thôi, sau chia tay cũng đừng ràng buộc. Anh với em đến với nhau vì gì chắc không cần nhắc em cũng nhớ rồi.

– Vâng, em nhớ mà.

 

ỐC kute

⚡ʙᴀᴅ ԍιʀʟ
#35
Tôi im lặng một lúc rồi lại nửa đùa nửa thật:

– Thế người yêu anh sắp về, anh định thế nào? Có đá em thì cũng phải thông báo trước cho em chuẩn bị tinh thần nhé.

– Về rồi, mới về hôm qua.

– Thật á? Chị ấy chắc không biết anh với em chứ?

– Ngu gì mà nói cho biết. Em cứ biết điều, nghe lời một tý thì chả ai biết.


Người yêu về hôm qua mà vẫn đến ngủ với tôi, lại sung sức như thế, tôi đoán kiểu gì anh với Vy vẫn còn đang giận nhau. Nhưng thôi, giận nhau thì đó là việc của người ta, Huy cũng chẳng phải kiểu người có thể vì một đứa tình nhân bên ngoài như tôi mà bỏ người yêu, tôi không tò mò thì tốt hơn.

– Vâng. Em không để ai biết đâu, anh yên tâm.

– Mà mấy bọn đàn bà như em rỗi hơi thật, toàn ghen tuông vớ vẩn xong rồi gây sự với nhau, có gì là nói ra hết, chả giữ mồm giữ miệng được bao giờ.

– Em không thế đâu, em biết em với anh như nào mà, có quyền gì mà đi nói linh tinh với chị ấy.

Tôi không muốn nói đến chủ đề đó nữa nên rúc vào lòng Huy, ngọt nhạt:

– Thỉnh thoảng anh đến với em một hôm là em vui rồi, em không dám đòi hỏi nhiều đâu. Em biết em đứng ở đâu mà.

– Biết rồi thì tốt, bây giờ em phải càng biết giữ mồm giữ miệng, bớt tiếp xúc với người khác đi.

– Vâng. À anh ơi, em mua xe gì được nhỉ? Em không biết gì về xe cả nên không biết mua loại nào.

– Mua của Honda ấy, trước anh đi thấy bền, máy chạy êm.

– Vâng, để mai em ra Honda hỏi xem có loại nào hợp không rồi bảo anh nhé. Anh ưng cái nào em mua cái ấy.

– Ừ, thích mua gì thì mua, thiếu tiền thì anh chuyển thêm.


Huy ở lại một lúc, làm tình thêm một lần rồi mới dậy mặc quần áo đi về. Khi anh về rồi, bụng tôi càng lúc càng đau nặng, bụng dưới cứ cuộn cuộn lên kiểu như muốn đẩy cái gì đó ra.
Ngày đó tôi vẫn còn ngu ngơ, chẳng có kinh nghiệm gì nên chỉ nằm im trên giường xem có đỡ đau không, nhưng đến gần mười một giờ đêm, đau quá không chịu nổi nữa, tôi đành phải gọi điện thoại cho Huyền, hỏi nó xem giờ làm sao.
Huyền nghe xong bảo tôi:


– Mày có thấy máu ra không?

– Tao thấy có một ít thôi, thấm ra một tý ở quần lót ấy.

– Chết mày, động thai rồi.

– Tao sợ lắm, làm sao bây giờ.

– Vào viện chứ sao, chịu khó đợi tao tý, tao tiếp nốt ông khách rồi tao qua. Các lão ấy say rồi, chắc mấy phút nữa là về thôi. Mà nếu mày đau quá thì bắt Taxi đến bệnh viện trước đi, tý tao đến.

– Ừ.

Trong lúc chờ Huyền, tôi lên mạng xem động thai nên làm thế nào, thấy họ bảo phải nằm im một chỗ, gác chân cao lên nên tôi cũng làm. Thế nhưng càng nằm im thì càng đau tợn. Ba mươi phút sau Huyền gọi điện lại, hỏi tôi đi chưa, tôi bảo chưa nên nó đến chở tôi ra phụ sản.
Khi tôi với nó đến nơi đã hơn mười hai giờ đêm, bác sĩ siêu âm xong, nhìn tôi ngao ngán:


– Lần trước siêu âm có phôi thai chưa?

– Chưa ạ, vẫn chưa có phôi thai.

– Giờ đo kích thước túi ối thấy hơn năm tuần rồi vẫn chưa thấy phôi thai, khả năng thai này hỏng rồi. Nhập viện đi, theo dõi thêm mấy ngày rồi tôi cho hướng điều trị
 

ỐC kute

⚡ʙᴀᴅ ԍιʀʟ
#36
#6


Tôi còn phải chăm mẹ nên không dám nhập viện, chỉ uống thuốc theo chỉ định của bác sĩ rồi sống trong thấp thỏm, hai ngày sau khám lại, bác sĩ kết luận thai của tôi đã hỏng rồi, xong rồi cho tôi thuốc Misoprostol để tống thai ra.

Tôi vẫn nhớ như in ngày ấy, không dám nằm trong viện mà uống thuốc xong thì về nhà, khóa cửa rồi trèo lên giường đắp chăn, một mình cắn răng chịu đau đớn đến mức ruột gan như đứt thành từng đoạn. Máu thẫm ướt chiếc bỉm người lớn tôi mặc, nước mắt tôi trào ra ướt đẫm một bên gối, tôi đau bụng, đau cả lòng, tôi thương đứa con bé bỏng chưa thành hình của tôi, thương chấm nhỏ trong tử cung mà tôi đã xem trong máy siêu âm, thương quá mà không làm sao được.

Có lẽ điều ân hận nhất trong cuộc đời này của tôi chính là lúc đó đã quá bồng bột nông nổi, không có trách nhiệm với bản thân mình, để rồi con đến khi tôi chưa có bất kỳ thứ gì trong tay cả, tôi làm khổ con, hại một sinh mệnh bé bỏng. Vũng bùn này chắc cho đến khi nhắm mắt xuôi tay, tôi cũng không thể nào quên được. Tôi hận chính bản thân mình, hận cả số phận tôi. Trái ngang, đắng cay, trớ trêu, cái gì cũng đè lên vai cả.

Cuối cùng, vật vã suốt bốn tiếng, cơn đau cũng dần dần giảm đi, người tôi lúc đó đã ướt đẫm mồ hôi vì đau quá, xong xuôi mệt lử người nên nhắm mắt ngủ thiếp đi.

Ngày hôm sau, tôi chẳng có thời gian nghỉ ngơi mà vẫn phải vào viện thăm mẹ, mấy y tá đã quen mặt tôi nên khi thấy sắc mặt tôi xanh rợt, có người còn đùa:

– Gớm, con gái chăm mẹ vất vả quá, da xanh như tàu lá rồi kia kìa.

– Đâu, tại dạo này em hay mất ngủ nên thế thôi.

– Uống thêm sắt vào, nhìn em giống kiểu thiếu máu ấy. Con gái mà không chăm chút bản thân là sau không có ông nào thèm ngó đâu. Em đẹp gái trắng trẻo, phải chịu khó chăm sóc cơ thể vào.

– Vâng, em cảm ơn chị ạ, để tý em ra ngoài cổng viện mua sắt uống.

Mẹ tôi nằm dưới giường nghe thế mới nói:

– Từ mai con vào ít thôi, mẹ khỏe rồi, cứ đi đi lại lại thế lại mệt ra đấy.

– Việc gì đâu, tại dạo này con đổi làm ca đêm nên mất ngủ mới thế đấy chứ.

– Hay thôi, cho mẹ về, chứ nằm ở đây mãi có làm gì đâu, ngày nào cũng truyền chứ mấy. Xin bác sĩ tên thuốc rồi ra mua, về nhà ra trạm xá truyền có được không nhỉ?

Tôi biết mẹ tôi tiếc tiền, sợ tôi không kham nổi tiền viện phí thuốc thang nên lần nào cũng đòi về. Tôi dặn bác sĩ rồi, bảo bệnh của mẹ tôi được bảo hiểm chi trả nên chi phí ít nên mẹ tôi mới chịu nằm lâu nay, giờ chắc thấy nằm lâu, tiếc tiền nên mới nói thế.
 

ỐC kute

⚡ʙᴀᴅ ԍιʀʟ
#37
– Mẹ phải ở đây để bác sĩ theo dõi chứ về làm sao được, ở trạm xá các y tá làm sao có chuyên môn như ở đây. Mẹ cứ nghe con, nằm lại đây, con đi làm tăng ca cũng kiếm thêm được mấy triệu một tháng, đủ tiền lo cho mẹ, mẹ không phải lo.

– Nhưng ở nhà còn thằng Tý nữa, mình nó không biết có nấu cơm mà ăn tử tế không, nằm mãi ngoài này cứ lo cho nó.

– Qua con gọi bác Thanh hàng xóm rồi, bác ấy bảo hôm nào cũng gọi thằng Tý sang ăn với thằng Cún nhà bác ấy, con bảo dặn bác ấy nấu cả cơm cho nó, con gửi tiền về để bác ấy đi chợ sau.

Nghe tôi nói thế, mẹ tôi mới thôi, chịu nằm lại điều trị. Thời gian đầu mới cặp với Huy nên tôi phải dành rất nhiều thời gian ra để đi học các khóa kỹ năng tình dục, rồi mua cái này cái kia theo sở thích của anh, bây giờ cũng coi như là vững chuyên môn, phục vụ vừa ý Huy rồi, nhưng mẹ tôi lại nằm viện lại thế này, tôi muốn làm thêm cái gì kiếm tiền cũng khó.
Mấy ngày sau khi mới sảy thai xong, tôi yếu quá, lại chẳng ăn được gì nên có hôm vắng khách, Huyền mang một con gà đến.
Nó hầm một nồi gà với thuốc bắc, bảo tôi:


– Gà này mẹ tao mới gửi từ quê lên, gà sạch đấy, nhà nuôi, ăn đi cho nhanh khỏe.

– Tao khỏe rồi, sao mày không kho hay rang lên mà ăn. Hầm thuốc bắc làm gì?

– Người ốm thì hầm kiểu này ăn cho nhanh lại người chứ gì.

Tôi từng có vài người bạn, nhưng hầu như chỉ chơi thế thôi chứ chẳng ai thật sự tốt, khi mới đến làm quán Karaoke, Huyền cũng không ưa tôi mấy nhưng sau rồi càng ở lâu thì càng thân. Có lần nó bảo: “Tại mày đẹp gái nên tao ghen, mới đến đã thấy ghét”.
Tôi cũng đùa: “Thế giờ vẫn đẹp gái mà mày có ghét đâu”
“Tao phát hiện ra mày chỉ được mỗi cái nhan sắc, còn đầu óc hơi ngu ngu nên tao quyết định thương hại, không ghét mày nữa”.
Thế đấy, nó làm gái, cũng lăn lộn bao nghề để nuôi gia đình, nhưng được cái đối xử với tôi rất tốt, trong thế giới của những đứa làm cái nghề nhơ nhớp như bọn tôi, hầu như chỉ toàn ghen ghét đố kị, tìm cách dìm nhau chứ thân thiết và tốt với nhau như tôi và Huyền rất hiếm. Tôi trân trọng tình bạn này, trân trọng Huyền, dù nó có ngủ với công nhân một đêm kiếm 100 nghìn đi nữa, tôi vẫn cứ thế thôi.


– Này, làm gì mà đần mặt ra thế?

Nghe giọng Huyền, tôi mới giật mình, lồm cồm bò
xuống giường đi đến bếp:


– Đang nghĩ ăn gà thế này có đắng không, ngửi thấy mùi thuốc bắc sợ bỏ mẹ.

– Mày không nghe thuốc đắng dã tật, sự thật mất lòng à?

– Rồi. Nghe rồi. À, tao bảo này.

– Gì?

– Tao đang tính đi học, mày thấy thế nào?

– Học á? Học gì?

– Qua thấy có trường cao đẳng kế toán đang tuyển sinh viên, tao định đăng ký học xem. Họ chỉ yêu cầu có bằng cấp 3, điểm khá là được.

– Ừ, thế cũng được. Bây giờ ban ngày mày có làm gì đâu, sáng đến viện thăm mẹ tý chứ mấy. Ở nhà làm bình hoa di động mãi ngu người.

– Ừ, tao định xin lão Huy cho đi, không biết lão ấy có cho không.

– Ngọt nhạt nịnh nọt vào. Với cả nhớ học thêm cái chứng chỉ tiếng anh, tiếng Trung. Giờ tao thấy mấy ngoại ngữ đấy đang thịnh hành, mày nói thông thạo rồi có bằng kế toán nữa, xin vào làm lễ tân hay nhân viên dễ hơn.

– Ừ, tao cũng tính thế đấy. Mỗi tội giờ người yêu ông Huy về nước rồi, ông ấy bảo tao nên hạn chế ra ngoài, chẳng biết tao nói có chịu cho đi không.

– Người yêu lão á?

– Ừ, nghe bảo thế. Nhưng mà mấy lần tao nghe hai người nói chuyện, thấy nhạt nhẽo lắm, kiểu như đang giận nhau ấy. Không tình cảm mấy đâu, chỉ nghe mỗi giọng ông Huy kiểu nhẹ nhàng thôi.

– Hay là giận nhau nên mới cặp với mày để giải quyết nhu cầu?

– Ừ, chắc thế. Tao đoán một là bà kia ở nước ngoài, xa quá nên lão ấy mới giải quyết với người khác. Hai là giờ cặp với gái nhà lành thì phiền phức, sợ bị bám nên mới cặp với tao. Nói gì thì nói, cặp với gái như bọn mình, chỉ cần cho tiền cái là vỗ mông biết đổi tư thế, còn biết nghe lời, lúc chia tay cũng không lằng nhằng ràng buộc.

– Ừ, tao cũng nghĩ thế. Với cả lão thấy mày làm quán Karaoke nhưng vẫn rau sạch nữa, thế nên mua trinh xong cặp luôn. Có nơi giải quyết, có rau sạch ăn, tội quái gì không bỏ tiền ra hưởng thụ, nhỉ?

– Ừ, cặp với nhau nửa năm rồi, giờ mới hơi hiểu hiểu được lão. Lão đấy bí ẩn lắm.

– Thôi kệ, cứ cho mình tiền là được rồi. Mày cứ đăng ký học đi, sau bỏ lão thì kiếm lấy cái nghề, tự làm ra tiền, chứ cứ chờ lão nuôi mãi, sau lại ỷ lại
.
– Ừ, tao biết rồi.
 

ỐC kute

⚡ʙᴀᴅ ԍιʀʟ
#38
Sau hôm Huyền đến vài ngày, Huy có gọi điện bảo đến ăn cơm nhưng tôi nói dối mình đang đến tháng nên anh lại không đến nữa.
Vì tác dụng của thuốc làm sảy thai nên tôi bị ra kinh gần mười ngày trời, vừa mất máu vừa phải lên viện chăm mẹ suốt nên người gầy rạc đi, mấy lần soi gương thấy như ma đói.
Khi tôi vừa hết rong kinh cái thì Huy đến, hôm ấy là chủ nhật nên anh đến từ trưa, ở ăn cơm với tôi, xong lại quần nhau trên giường một trận.
Xong xuôi, tôi nằm úp trên người anh nói chuyện:



– Anh ơi, hôm trước em thấy trên mạng có trường cao đẳng đang tuyển sinh viên, anh cho em đi học nhé.


– Trường nào? Sao tự nhiên lại muốn đi học?


– Trường cao đẳng kế toán ở Hồ Tùng Mậu ấy. Trước học xong cấp 3, em cũng muốn thi đại học nhưng lúc ấy nhà nghèo quá, chẳng có tiền thi. Giờ quên hết chương trình rồi nhưng em vẫn muốn đi học cho bằng bạn bằng bè. Anh cho em đi học nhé.


– Trường đấy đang tuyển sinh à? Không cần thi à?


– Không ạ, chỉ xét bằng tốt nghiệp Trung học phổ thông thôi.


Huy suy nghĩ một lúc rồi bảo tôi:
– Em đi học cũng được, nhưng nhớ lời anh dặn chưa? Không léng phéng với thằng nào cả, không nói linh tinh gì liên quan đến anh.



– Vâng, em biết rồi mà. Em không nói gì đâu, cũng không có anh nào khác luôn, chỉ phục vụ mỗi mình anh thôi.


– Để người ta biết nhiều thì lắm chuyện, đi học thì cứ thế mà đi, bớt giao thiệp với người khác đi. Nếu để anh biết em nói lung tung gì thì em đừng trách.


– Vâng.


Tôi trèo xuống khỏi người Huy, cười toe toét nịnh nọt:
– Em massa cho anh nhé, hôm nay em mới học được trên mạng kiểu massa hay cực, bấm vào các huyệt nghe bảo dễ chịu lắm. Anh nằm sấp xuống đi.



Huy cũng nghe tôi, nằm sấp xuống để tôi massa, tôi thì thấy anh chịu cho mình đi học thì vui lắm. Đến trường, có bạn bè, được học hành, rồi sau này tôi sẽ có cơ hội tìm cho mình một công việc khác tốt hơn, kiếm được ra tiền để nuôi mẹ, nuôi em từ những đồng tiền chân chính chứ không phải đem thân xác ra đi bán thế này.
Hình như hôm ấy Huy rỗi nên ở với tôi cả ngày, mấy lần tôi để ý điện thoại anh xem Vy có gọi đến không nhưng không thấy, mãi đến khi ngủ dậy mới thấy anh cầm điện thoại nhắn cho cô ấy một tin: “Em làm gì đấy?”, nhưng mà chờ bao lâu cũng không thấy Vy nhắn lại.
Lúc tôi dậy nấu cơm chiều thì bóng điện trong bếp bị hỏng, tôi tưởng Huy là công tử con nhà giàu nên không biết sửa những việc kiểu đấy, nhưng không ngờ anh thấy tôi loay hoay mãi nên nói:



– Trèo xuống đi, để đấy anh sửa cho.


– Anh biết sửa ạ?


– Ừ, em ra ngắt cầu dao đi.


Tôi chạy ra ngắt cầu dao, sau rồi ở trong bếp xem anh sửa. Chẳng biết anh sửa kiểu gì mà một lúc sau bóng sáng lại, xong xuôi còn đem hết đồ điện trong nhà ra thay dầu mỡ.
Lần đầu tiên thấy anh không quần áo là lượt, mặt mày khó gần như thường ngày mà cởi trần, mặc quần đùi, tay chân đầy dầu mỡ sửa quạt, tự nhiên tôi lại thấy trong lòng ấm áp lạ thường, kiểu như tưởng tượng anh giống như chồng của tôi, cuối tuần ở nhà cùng nhau, vợ nấu cơm, chồng sửa đồ đạc trong nhà, như một gia đình nhỏ.



– Vân ơi, mang cái tua vít ra đây.


– Vâng.


– Lấy cho anh cái khăn, anh lau quạt. Để nó bó trục thế này mà vẫn nằm ngủ được à? Không thấy nóng à?


Huy biết tôi bị xoang nên không nằm ngủ bằng điều hòa bao giờ, toàn ngủ quạt nên mới bảo thế. Nghe anh nói xong, tôi bỗng thấy vui vui, chạy đến ôm lấy cổ anh:
– Không, không có anh mới nóng thôi.



– Đồ đạc trong nhà hỏng sao không bảo anh sửa, chịu em đấy, hôm nay đụng đến cái gì là thấy hỏng cái đấy.


– Anh bận mà, ngày làm bao nhiêu việc ở công ty, mệt bỏ xừ, đến còn sửa đồ cho em nữa thì sức đâu ra.


– Không thấy anh dai sức à?


Tôi bật cười:
– Công nhận, dai sức, lần nào làm cũng làm em lên đỉnh. À mà anh cũng biết sửa đồ điện à? Giỏi thế. Đúng kiểu đàn ông đảm đang, cái gì cũng biết.



– Trước anh học Điện lực mà.


– Thật á? Thằng Tý nhà em cũng thích Điện lực lắm, nó mượn điện thoại của em lên mạng, xong còn bảo sau cố gắng học giỏi để thi vào khoa hệ thống điện. Anh cũng học khoa ấy à?


– Ừ, trước học khoa ấy.


– Anh thi được bao nhiêu điểm. Giỏi thế này chắc là thủ khoa rồi.


– Không, á khoa.


Tôi không được đi học nên rất ngưỡng mộ những người học giỏi, nghe Huy nói thế tự nhiên lại thấy thích quá, chẳng buồn quan tâm mặt mũi anh đầy mồ hôi mà ghé miệng lên, thơm chụt một cái:


– Chồng em giỏi thế, tý cho em xin chữ ký nhé, em hâm mộ anh cực ấy.


– Hâm mộ gì, lúc trên giường có hâm mộ không?


– Hâm mộ cả, trên giường dưới giường, anh làm gì em cũng thích.


Nghe tôi nói thế, Huy cũng bật cười theo tôi. Đây là lần đầu tiên không làm tình mà chúng tôi nói với nhau nhiều và thoải mái như thế. Anh bảo:


– Anh học xong mở công ty chế tạo máy biến thế. Sau thằng Tý có đậu Điện lực, muốn làm trong công ty thì bảo anh.


– Thật á? Công ty chế tạo máy biến thế, kiểu như máy phát điện ấy hả anh?


– Không, máy biến thế là thiết bị điện thực hiện truyền đưa năng lượng hoặc tín hiệu điện xoay chiều giữa các mạch điện thông qua cảm ứng điện từ.


Tôi tròn mắt, nghe không hiểu nhưng vẫn gật gù:
– Nói chung là để xoay chiều điện hả anh?



– Cứ tạm hiểu thế đi.


– Thế lần trước anh vào Sài Gòn là để ký hợp đồng mua linh kiện về chế tạo à? Em nghe anh nói gì mà mạch miếc gì đấy.


– Ừ. Nói chung phải đi suốt, mua cái này cái kia, ký hợp đồng này kia. Mệt bỏ xừ.


– Mệt nhưng kiếm ra tiền, thành đạt được người khác hâm mộ nữa. Mệt như anh thì em cũng muốn mệt. À không, anh mệt còn có em xoa bóp mà.


Huy cười trông cũng kha khá đẹp trai, môi anh hút thuốc những vẫn đỏ, răng đều tăm tắp. Anh giơ tay đầu dầu dí vào trán tôi:
– Mồm dẻo như kẹo kéo.



– Thế mới câu được người tài như anh. Haha.


Hôm đó, chúng tôi nói với nhau rất nhiều chuyện, Huy cũng mở lòng hơn, tâm sự với tôi một ít về công việc, một ít về tình yêu, chỉ mỗi chuyện gia đình là anh chẳng nói gì cả.
Anh bảo người yêu anh tên Vy, hai người quen nhau từ nhỏ, cách đây bốn năm định cưới rồi nhưng Vy đi du học nên hoãn lại, cũng vì chuyện đó nên hai người vẫn giận nhau mấy năm nay. Anh nói Vy con nhà giàu nên cái tôi quá cao, anh là đàn ông cũng có sĩ diện, nên quan hệ của hai người cứ mãi như thế, đến bây giờ Vy về nước rồi mà vẫn chưa lành lại được.
Nói xong, Huy cười:



– Đấy em xem, con gái khó hiểu bỏ xừ. Lúc yêu thì bảo yêu sống yêu chết, đến lúc cãi nhau thì chẳng bao giờ chịu làm lành trước, mình xuống nước trước mà còn kiêu. Có lần hai tháng anh không liên lạc, rồi cũng có chết đâu.


– Thì bản tính con gái là thế mà, tỏ vẻ thế thôi nhưng lúc nào cũng muốn người yêu làm lành.


– Anh cũng là thằng đàn ông, anh cũng có sĩ diện của đàn ông. Đùng cái ra nước ngoài du học, chẳng thằng nào chịu được.


– Rồi anh vẫn yêu chị ấy đấy thôi.


– Ừ, nhưng mà vẫn kiêu quá. Mãi chẳng lành được.


Nói xong, Huy châm một điếu thuốc hút, nghe giọng điệu của anh, tôi đoán là anh yêu Vy cũng nhiều chứ chẳng ít, người khó gần như anh mà nói ra được như thế, chứng tỏ yêu sâu đậm còn gì.
 

ỐC kute

⚡ʙᴀᴅ ԍιʀʟ
#39
Tuy tôi cười nhưng trong lòng vẫn man mác buồn, chẳng hiểu sao hình ảnh anh hôm nay làm cho tôi bỗng nhiên lại thấy khát khao khó tả, kiểu như đã hình thành thói quen có anh bên cạnh rồi, giờ mà anh bỏ tôi rồi cưới vợ, chắc tôi cũng sẽ trống vắng mất một quãng thời gian dài.
Nếu chúng tôi có thể yêu nhau thì tốt biết mấy, giống hôm nay, làm vợ chồng với nhau, có một gia đình nhỏ, có anh có tôi, có con… Nhưng mà hình như xa vời quá, quan hệ của tôi với anh chỉ là cặp bồ thôi, người có tiền mua kẻ không có tiền, loại như tôi thì mơ ước viển vông được lấy người như Huy làm gì. Có thành hiện thực được đâu.
Mãi đến lúc ăn cơm xong, Huy vào phòng tắm rửa mặt, tôi mới thấy Vy trả lời lại tin nhắn của anh lúc chiều:
“Em mới đi mua sắm ít đồ về. Sao thế anh?”
Tôi đọc xong nhưng cứ giả vờ như không biết gì, lúc sau Huy đi ra thấy thế thì bảo tôi:



– Anh có việc, về luôn đây, khóa cửa ngủ đi nhé.


Tôi biết anh đi đến gặp Vy nên chỉ cười:
– Vâng, anh về đi, đi đường cẩn thận nhé anh.



– Ừ, biết rồi.


Sau khi Huy về rồi, tôi vẫn ngồi thu lu trên bàn ăn, mãi cũng chẳng muốn động tay động chân vào dọn dẹp cái gì. Nghĩ thì hơi quá phận, nhưng sao nhiều người sinh ra đã được ăn sung mặc sướng, ngủ cũng gối đầu trên nhung lụa, còn mình thì lăn lộn đủ việc đủ nghề, khổ sở kiểu gì cũng chịu được qua cả, ông trời bất công thật đấy.
Vy có cuộc sống giàu có sung túc, có người yêu giỏi giang và quyền thế như Huy, cô ấy được đi du học, được tiêu tiền mà không phải suy nghĩ, còn tôi thì… ngay cả một đứa con cũng không có can đảm để giữ lại, bởi vì không có tiền.
Bẵng đi một thời gian nữa, chẳng hiểu quan hệ của Huy với Vy ngày càng xấu đi hay sao mà anh rất hay đến chỗ tôi, có lần đến thì mặt nặng mày nhẹ, có lần thì tốt bụng cho tôi tiền, có bữa động trời còn phụ tôi nấu ăn.

Tôi thấy anh thế, càng ngày càng tự ảo tưởng mình với anh là một gia đình, cũng thấy rung động nhiều nhưng chắc chưa hẳn là yêu. Tôi cứ nghĩ là quan hệ của tôi với anh đã tiến thêm được một bước, không nhạt nhẽo như trước kia, chỉ biết làm tình mà còn như hai người bạn có thể sẻ chia những chuyện vặt vãnh trong cuộc sống với nhau. Tôi như một chốn dừng chân để anh đi về, trút mọi buồn bực và mệt nhọc cả một ngày bằng tình dục lên người, hoặc cằn nhằn về công việc vài ba câu, tôi sẽ lắng nghe rồi nịnh nọt anh, làm anh vui vẻ và hài lòng.
Thân phận tình nhân là thế, tôi hiểu, tôi cũng làm rất tốt vai trò của mình để Huy vui và không chán tôi, chu cấp tiền cho tôi đều đặn.
Trong thời gian ấy tôi cũng đi học, quen thêm nhiều bạn, đăng ký học cả tiếng Anh, cả tiếng Trung, cuộc sống bắt đầu thêm sắc thêm màu, mỗi ngày ngủ dậy nghĩ đến chuyện hôm nay được đến trường cũng thấy vui vẻ.
Cứ như thế cho đến một ngày, tôi vừa đi học về, đang nằm ườn trên giường thì nghe tiếng chuông cửa.
Vì tôi chẳng cho bạn bè nào biết chỗ ở, mà giờ này Huyền cũng đang bận tiếp khách nên không thể đến chỗ tôi, thế nên tôi tưởng là Huy đến bất ngờ, quên chìa khóa nên mới bấm chuông. Lúc ra mở cửa mới thấy ngạc nhiên vì không phải anh mà thấy một bạn gái đứng đó.
Bạn ấy tóc dài, mặt mày nét nào ra nét ấy, người thơm lừng mùi nước hoa, nhưng loại nước hoa này chắc là rất đắt tiền nên mùi không gắt mà rất dễ chịu. Bạn ấy ăn mặc cũng đẹp, váy vừa vặn ôm người, mới nhìn đã biết là đồ xịn cao cấp.
Tôi chẳng biết là ai, cũng chẳng đoán nổi ra là ai nên cứ tròn mắt nhìn bạn ấy. Bạn ấy thấy tôi thế thì cười:



– Chị là Vân à?


– Vâng, chị hỏi ai ạ?


– Tôi là Vy, vào nhà nói chuyện tý được không????

:oops::oops:
 

ỐC kute

⚡ʙᴀᴅ ԍιʀʟ
#40

KHI CHỊ ĐẠI ĐÁNH GHEN - chapter 07




#7

Trong lúc tôi còn đang bất ngờ đứng đực mặt ra ở cửa thì Vy đã lách qua tôi, sau đó tự nhiên đi vào nhà.
Lúc đó, tôi cũng có cảm giác hồi hộp và lo sợ như bao nhân tình khác khi bị bắt quả tang, nhưng chẳng hiểu vì đã từng làm gái hay vì tâm lý tôi tốt mà tôi lại bình tĩnh đến mức khó tin.
Tôi cũng đi vào trong, rót ra một cốc nước lọc rồi đặt lên bàn, ngồi xuống đối diện với Vy:

– Chị uống nước đi.

Vy nhìn tôi từ đầu đến chân một lượt, ánh mắt cô ấy rất tự tin, kiểu thần thái tự tin của con nhà giàu ấy, còn tôi thì cứ ngồi yên không dám ho he gì. Một lúc sau, Vy cười:

– Bạn năm nay bao tuổi rồi?

– Em hai lăm chị ạ. Chị đến tìm em có việc gì không?

– Hai lăm thì kém tôi ba tuổi.

– À vâng.

– Bạn có biết tôi không?
 
Top Bottom