Yêu Gái Ngành và Cái Kết

virus_makelove

ᶜʰᵘʸᵉⁿ ᵍⁱᵃ ᴸᴬ ᴸᴵᴱᴹ ᵛⁿᵃⁿᶜʰᵒⁱ.ᶜᵒᵐ
#1
1: Yêu gái dịch vụ và cái kết



Chuyện xảy ra đã lâu rồi, đáng lẽ mình đã quên từ lâu rồi, những kỉ niệm với em có buồn có vui, có những lúc day dứt ân hận nhưng có những khi là những lúc ngồi cười một mình. Anh muốn quên em đi như một người dưng bước qua đường nhưng cũng có khi anh cố lần theo dấu em để rồi bần thần nhìn em vẫn ổn bên người khác.
“ Ta gặp nhau vào một chiều thu tháng mười….”Nhanh thật, mới thế mà đã 3 năm rồi….


- Dạo này mày uống rượu như uống nước vối rồi đấy H.- Bà chị mình nhìn mình lườm lườm.

- Đâu có đâu chị- mình lè nhè, hồi ấy mới tập tọe uống rượu thôi nên cũng nát, độ 1l là mình có thể đi cà khịa khắp quán rồi, giờ mình đã chín chắn hơn , uống 1l mình hiền lành ngủ ngay tại quán-chi thấy em uống nước vối lúc nào mà bảo em uống rượu như nước vối. Giờ mà đặt một cốc rượu cạnh một cốc vối là em uống rượu ngay.

- Dạo này mày nát gần bằng anh hồi xưa rồi H.- Ông anh họ mình vỗ va

Nói qua về ông anh họ mình,tên K, ông ấy năm nay gần 30 rồi nhưng chưa học xong, bận chơi và …học. Được cái ông ấy chăm học, chăm thi, học chán khối A ông ấy đá sang cả H,K,D chừa khối B vì yếu Sinh nên không thi được. Chán ở trong nước nên đá qua nước ngoài du học luôn. Mình nhiễm thói hư tật xấu, rượu chè cờ bạc gái mú là do ông này mà ra cả.

- Thế sang đấy anh cai được nát à?- Chị mình hỏi ổng- Hồi xưa 4 anh chị em 2 chai nếp mới ngồi bờ hồ Hồ đắc Di ngồi xem người ta vợt cá chim mãi, ha ha.

- Sang đấy làm quái gì có tiền mà uống rượu, chưa có cái chỗ nào rượu rẻ như bên mình. Tao lại ở phía Bắc ( nhật Bản) thành ra đ’ cả có đồng hương luôn. Mấy thằng ở dưới nó hay nấu rượu bằng bột mì, uống chua vãi. Đi có vài năm về mà thằng ngày xưa ngồi sau xe mình nôn kín cả cái áo mồi tửu lượng nó đã đè bẹp mình rồi.

- Nói thật, giờ em chán đời nên uống rượu đ’ biết say nữa anh ơi.

- Mày chém.- Chị bĩu môi- Mày nói thế thì tao uống bằng 4 mày.

- Thôi hai đứa này luyên thuyên. Đang vui lại lôi nhau ra xem ai khổ hơn à. V.a mày có biết chỗ nào chơi bời được không? Uống xong mấy anh em đi tăng 2.


 

Chủ đề tương tự

virus_makelove

ᶜʰᵘʸᵉⁿ ᵍⁱᵃ ᴸᴬ ᴸᴵᴱᴹ ᵛⁿᵃⁿᶜʰᵒⁱ.ᶜᵒᵐ
#2


V.A là tên thằng em họ của mình, nó thì cũng chơi bời ngang ông anh kia nhưng thi không tốt bằng lão nên chưa học xong trường nào vẫn lang thang ngoài trường đời. À quên giới thiệu, bà L là chị ruột mình. Thôi nhân vật này tập này mình cho té vì sau đó là mấy anh em mình dắt díu nhau đi chơi gái nên bà ấy về mất.

Nhảy cóc câu chuyện hơi nhanh một tí, từ HBT chả hiểu lão K mượn đâu được con spark 2 chỗ biển D, lôi thêm được 2 chiến hữu nữa nhét đầy xe, mấy anh em đóng thẳng sang cầu Vĩnh Tuy đi về Từ Sơn. (truyen nguoi lon dien dan Vnanchoi.com) Xin lỗi anh em nào rì viu về khu Chùa Dận trên voz này, mình nói thật dưới ấy xách dép cho NKT với Tdh chứ nói chưa nói đến tầm đồ sơn, quất lâm, hải thịnh. Ba anh em mình đi qua 3 cái nhà nghỉ 4 cái quán karaoke thì bị từ chối cả 7, chắc chúng nó tưởng ông anh mình là sự chìm đi đánh án nên đến cái thứ 8 cử thằng em vào thì chủ quán gật cái rụp. Ngỡ tưởng được xả trym ai ngà bà ấy dòng 3 anh em đi 4 vòng Từ Sơn nữa mới tới cái ổ nhền nhện bẩn bẩn nằm gần đường cái. Tác phong thì công nghiệp, gái thì xấu, nào là đứng xếp hàng chọn, nào là trẻ đẹp, đệt mợ hư cấu, rì viu như con cờ cờ. Ông anh mình vớ ngay 1 con bỏ cả quần áo chạy tháo thân sang phòng khác để chạy sô, còn mình vớ phải một con cá sấu già và xệ vl, đòi đổi thì nó đá sang con ở phòng bên cạnh, hóa ra con ấy cũng là do em mình đổi mà có, mình hỏi thêm còn không? Nó bảo hết rồi, không đá thì thôi.


Lúc về Hn mình phải can mãi ông anh mới không cà khịa với mấy con xe tai, vừa đi ông ấy vừa chửi về tới tận cầu Đuống. May mà thằng em mình lúc này tỉnh rượu mới nhớ ra cái chỗ chơi bời của nó bên Đông Anh, chả cần nói ông anh mình bẻ lái sang phía thị trấn luôn. Lòng vòng mãi cũng tìm được quán karaoke bên bờ kênh thum thủm. Bên ngoài là dãy nhà cấp 4 xập xệ không biển hiệu, nhưng bước vào trong phòng hát thì khủng vô cùng chẳng khác gì vip trên phố. Thằng em mình ghé tai đứa phục vụ nói thầm mấy câu thằng kia gật gù ra vẻ hiểu hiểu rồi ra ngoài gọi to


- Cho 5 tiểu thư vào đê.



Mình toan ra hiệu bảo một thôi cũng được, thì thằng em hiểu ý xua tay nói
 

virus_makelove

ᶜʰᵘʸᵉⁿ ᵍⁱᵃ ᴸᴬ ᴸᴵᴱᴹ ᵛⁿᵃⁿᶜʰᵒⁱ.ᶜᵒᵐ
#3
- Anh cứ yên tâm, 5 em ở đây chỉ bằng 1 ở trên phố thôi mà chiều gấp tỉ lần, tí anh cứ đi rồi biết.

- Ờ.


Một lúc sau thì có 3 em vào phòng, 2 em mặc áo dây nhìn nở nang phết, còn một em khoác áo khoác, đệt mợ. Con áo khoác nó ngồi bâu mẹ nó luôn vào chỗ mình. Hai đứa kia tự nhiên rót bia đổ đầy cốc , một đứa ôm luôn lấy anh mình đang hát dở. Được cái mình để ý mấy lần đi sau này, mấy con bé này rất biết điều dù quen hay lạ không bao giờ tự ý bóc đồ ăn trên bàn như mấy em tiếp viên trên phố, đi hát xong bò khô, hạt dẻ, bánh kẹo gần như bao giờ cũng còn nguyên.


Ông anh mình và thằng em thi nhau gào, bóp xôi các kiểu, còn mình, phần vì ngại phần vì bắt đầu thấm rượu nên gục gặc ngồi trên bàn không nói năng gì. Thực ra thi thoảng mình cũng có quay lại nhìn em của mình nhưng lần nào con bé cũng chằm chằm nhìn mình như kiểu sinh vật lạ. Cuối cùng, em nó ghé tai mình nói


- Anh mới đi lần đầu hả?- Con bé hỏi khẽ


- Không- Mình chối


- Nếu anh không ưng em, để em bảo anh cường đổi người khác nhé.


- À không.- Mình vội vàng phân bua, rồi như để chữa ngượng- Anh vào đây mấy lần rồi mà, nhưng chưa gặp em bao giờ. Hnay anh say quá cứ kệ anh đi


- Mấy hôm trước em về quê.-Con bé ôm ngang người mình như người yêu lâu không gặp chuẩn bị làm nũng vậy.- Anh hát bài gì để em chọn nhé.


- Thôi kệ, anh đi thế này vui mấy ông anh thôi chứ anh hát hò gì đâu. Vào đây sờ mó tí thôi.- Mình nói bạo.


- Dạ vâng.


- Nghe giọng em hơi ngạt, em ốm à?- mình hỏi một câu bâng quơ trong lúc say thôi, chẳng ngờ vì câu hỏi này mà lại khiến em chú ý. Em nó mở to mắt ngạc nhiên nhìn mình cười. Mình thề đấy là môt nụ cười rất tự nhiên


- Vâng, em cúm. Anh có sợ lây không?



- Không, trong người anh nó bão hòa cồn rồi. Haha.
 

virus_makelove

ᶜʰᵘʸᵉⁿ ᵍⁱᵃ ᴸᴬ ᴸᴵᴱᴹ ᵛⁿᵃⁿᶜʰᵒⁱ.ᶜᵒᵐ
#4



Rồi mọi chuyện diễn ra như một buổi đi chơi bình thường thôi, mấy ông anh mình hát hò, uống thêm cỡ nửa két bia nữa rồi song ca, đơn ca các kiểu. Chỉ duy có mình thi thoảng đá được vài câu ngang phè phè rồi ngồi thụt một góc với em của mình.tuy nhiên có điều là em nó ôm mình chặt xong lăn ra ngủ hồn nhiên mặc cho có tiếng thét gào bên tai. Một hai phút chả sang đằng này đằng đẵng nửa tiếng, tay mình bắt đầu mỏi nhừ vì không dám cựa quậy sơ em nó thức giấc ( ga lăng mà lại), mấy người bắt đầu chú ý đến mình và cười cười, con bé tiếp viên bên cạnh định đánh thức em nó dậy thì mình suỵt ra hiệu cứ để im đó “ nó ốm đấy” mình nhắc lại.

Mùi hương con gái, vâng chính xác là mùi một loại dầu gội hay sữa tắm nào đó quyện với mùi con gái tạo ra cái mùi rất lạ chứ không phải mùi nước hoa rẻ tiền mà mấy em hàng hay xốc. Cái mùi đó làm máu dê nổi lên, mình khẽ chạm ngực em ấy ở bên ngoài rồi cái tay cứ lần xuống thấp dần, thấp dần. Thi thoảng thấy em ấy giật thot mình một cái, ai phải ôm gấu ngủ đêm rồi mới biết cái kiểu con gái giật mình khi ngủ nó như thế nào, mỗi khi em nó như vậy mình lại hơi hoảng, dừng lại dò xét xem em ấy tỉnh hay chưa. Cảm giác lén lút kì lạ mặc dù ở bàn bên mấy ông anh mình thọc hẳn tay vào trong từ lâu rồi, có ông còn vạch ra rõ cả màu áo lót hỏi mình


- H ơi, của anh đỏ này, của mày màu gì.- Cười nham nhở


- Đen anh ạ.- mình cũng cười lại


- Màu trắng chứ.- Con bé khẽ thì thầm bên tai mình.


- Dậy rồi à. Mệt cứ ngủ đi, hay anh để em về phòng nhé ( mấy em nó ở phòng bên trong đằng sau khu hát này, ở tập thể)


- Ngủ được một giấc anh ạ.Anh đẩy em về bây giờ lại phải đi tiếp khách khác cũng thế thôi.


- Thế đi rửa mặt đi cho tỉnh táo, hay em ngủ nữa?


- Em đi rửa mặt, ngồi cạnh anh thế này ngủ mãi sao tiện, đợi em tí.


Em nó đứng dậy làm mình tần ngần nhìn theo dáng một lúc, cũng cao ráo xinh xắn, vậy mà… Mình tặc lưỡi đi ra ngoài gọi nhân viên hỏi nhỏ mấy câu, độ 15p sau thì nó bê vào một tô mì tôm 2 trứng to tú ụ. Mình đẩy về phía con bé cười


- Ăn đi em, chắc đói.


Con bé tròn mắt nhìn mình một lúc rồi cười ngặt


- Anh mời em à, ôi chết cười, sao anh không bảo em tự đi nấu. Như thế thì không bị tính tiền.


- Tiếc gì đâu. EM ăn đi.


Em nó cũng không khách sáo cầm đũa mời mình xong ăn mì rùm rụp, vì cái vụ tô mì ấy mà mình bị hội anh e trêu suốt.THực ra mọi hành động của mình lúc ấy là do men làm nhiều hơn là do người làm nếu tỉnh táo mình không bao giờ thế


- Anh ăn không.- Con bé dứ dứ đũa mình vào mũi mình


- Không.


- Chê đũa em bẩn à.


- Không mà.


- Thế há mồm ra em đút cho nào.



Mình chả hiểu sao cũng răm rắp nghe theo cứ thế hai đứa chia nhau nốt chỗ mì còn lại thậm chí đến cả miếng lòng trắng trứng. Ăn xong con bé có vẻ khỏe, ôm mình chặt hơn, hát thêm vài bài. Công nhận con bé hát hay hơn hẳn, không ngang ngang như mấy em xôi thịt còn lại. Con bé thấy mình gật gù nghe nên quay sang khoe
 

virus_makelove

ᶜʰᵘʸᵉⁿ ᵍⁱᵃ ᴸᴬ ᴸᴵᴱᴹ ᵛⁿᵃⁿᶜʰᵒⁱ.ᶜᵒᵐ
#5


- Bài gì em cũng hát được anh ạ, anh hát với em nhé.

- Thôi.


- Để em chọn bài cho anh hát còn em bè cho.


- Ôm em là đủ rồi.


- Anh dẻo mồm nhờ.


Con bé cười, hai đứa có nói luyên thuyên môt hồi nữa một tay nó cứ hát còn một tay đan vào tay mình xong sờ sờ cái nhẫn bạc ở ngón áp ut


- Anh có vợ rồi à?


- Chưa, có đâu.


- Chối làm gì, em chỉ hỏi vậy thôi.


- À,- Mình giơ 2 bàn tay lên cho em nó xem rồi chỉ lần lượt từng chỗ- Đây là của người yêu cũ năm 2007 ( ngón nhẫn bên trái), cái này của người yêu cũ năm 2010 ( vòng tay bên phải), còn cái này của người yêu cũ năm 2013. Còn nốt này của bồ ( vết tàn thuốc lá châm vào tay).


- Lắm nyc thế, thế bây giờ?


- Không phải giờ đang ngồi với em sao, hỏi làm gì.


EM nó chẳng nói gì nữa, rúc vào lòng mình ôm rất chặt rồi cứ vậy đến lúc về. Đến tận lúc lên taxi, mình giả vờ quay lại đi vệ sinh tìm đến cửa phòng em nó gõ nhẹ rồi lục túi định dúi vào tay em nó ít tiền nhưng khốn nạn, bao nhiêu tiền để quên sạch ở nhà( tính mình bị hâm, nếu đi chơi bo rất nhiều lại hay tranh giả tiền, lắm khi tỉnh lại nhớ ra thì xót của nên đi uống toàn để ví nhà mai campuchia sau) mò mẫm khắp người được chẵn 50k. Mình định quay đi thì em nó ra mở cửa, không kịp nữa, đành gãi đầu gãi tai ấn vội vào tay em nó


- Đưa em mua thuốc.


- Anh hâm à, em không lấy đâu. Em nhận tiền của rồi.- Lúc ấy em nó chưa kịp nhìn là bao nhiêu.


- Thực ra anh không định đưa vậy đâu, em thong cảm anh để quên tiền ở nhà,lần sau quay lại anh sẽ đưa nhiều hơn


Con bé mới nhìn lại tờ tiền trên tay mới khẽ cười ( không phải cười đểu)


- Lần này em nhận, nhưng nếu lần sau anh đưa thì em sẽ không tiếp anh nữa.


- Ừ, hì.Giữ sức khỏe nhé.


- Vâng.


Mình lủi thủi đi nhanh ra phía xe không lại sợ mấy ông kêu đi đâu mà lâu thế. Vừa mở được cánh cửa xe ra thì có bàn tay ôm chặt mình từ phía sau cùng tiếng khẽ thì tầm như sợ ai nghe được


- Anh nhớ quay lại nhé.


Xong con bé chạy biến đi mất vào trong không kịp để mình nói gì, hóa ra nó đi theo tiễn mà mình không biết.


Mấy ông anh trêu mình suốt cả đêm vì vụ ấy và vụ mì tôm hai trứng nhưng rồi cũng quên sạch chẳng còn nhớ gì sau mấy hôm. Chỉ có mình có bị lây cúm khụt khịt một tuần liền báo hại bà chị phải chăm. Thực ra mình nghĩ mình cũng sẽ quên, nhưng mùi đứa con gái ấy ám chặt áo mình suốt đêm, suốt cả ngày hôm sau thậm chí mình cởi ra vất cuối giường cả tuần đến khi chị mình nhặt lên đem đi giặt vẫn còn thoang thoảng mùi. Bà ấy sinh nghi tra hỏi mình lên xuống vì tưởng mình mới có người yêu mà giấu. Mình cũng thật thà kể hết cho bà nghe, chị em mình ít giấu nhau mấy chuyện chơi bời này. Nghe xong bà ấy tặc lưỡi phán


- Con này khéo, biết giữ khách cho quán.


- Sao chị nghĩ thế.


- Vì nó ôm mày, làm mày nhớ lần sau mày lại đến.


Mình im lặng, ngồi ngần ngừ một lúc mới nghĩ ra lý do phản biện


- Nhưng những đứa khác có ôm ai như vậy đâu.


- Cần quái gì phải đứa nào cũng ôm, thế lại thành ra đại trà đ’ có gì đặc sắc. Mày gà lắm em ạ.



Mình không biết bà ấy nói vậy có phải không nhưng cũng chẳng cãi thêm nữa, chỉ dặn lòng là nhất định phải quay lại đấy. Vì em đấy, người con gái đặc biệt ạ.
 

virus_makelove

ᶜʰᵘʸᵉⁿ ᵍⁱᵃ ᴸᴬ ᴸᴵᴱᴹ ᵛⁿᵃⁿᶜʰᵒⁱ.ᶜᵒᵐ
#6


Vài ngày sau

Thực ra mình làm cầm đồ với chuyển trang bóng nên 1 tuần đi nhậu nhẹt ăn uống không dưới 1 lần,mà lần nào xong xuôi cũng có tăng 2, 3 cả nên việc quay lại đó không phải là quá khó đối với mình, chỉ là làm sao để mọi người khỏi nghi ngờ, vì từ trước đến giờ người không hưởng ứng vụ tăng 2,3 nhất chính là mình.

Cuối cùng lựa mãi cũng được một hôm mình trúng dàn 38 đề mình lựa lựa rủ cả hội đi ăn, chuốc cho say rồi gạ đi đông anh chơi, dĩ nhiên là mình mơi, cả hội hưởng ứng ngay. Nghĩ lại hôm ấy cũng hơi xót ruột tí nhưng thôi đành tặc lưỡi cho qua chứ biết làm sao.

Dĩ nhiên tất cả chỉ là cái cớ để gặp lại em, mình cũng chẳng biết tại hay sao phải giải thích như thế nào chuyện đấy, mình cũng gần 30 rồi, chẳng phải đi giải trí lần đầu và cũng chẳng còn thơ ngây gì nữa, chỉ là có cái gì đó rất đặc biệt ở em khiến mình chú ý và có lẽ với em cũng vậy.
Rút kinh nghiệm lần trước, để tránh cháy hàng phòng lần này mình gọi điện trước cho ông chủ quán đặt chỗ ( Lần trước sang phải ngồi đợi huy động gái nên ông có dặn bọn mình vậy) xong rồi vừa đi vừa thấp thỏm không biết em là gái quán này hay là gái huy động thêm ( thực ra mình lo thừa, vì lần trước chính mình dẫn em nó vào phòng ngủ chung mà)

Đến khi thấy em nó bước vào phòng mình mới thở phào ôm chầm lấy em ấy ko lại sợ mấy ông anh tranh mất ( thực ra mình lo cũng thừa bởi em ăn mặc khá kín đáo so với mấy em áo yếm kia và thực ra cũng không phải xinh nổi bật)

 

virus_makelove

ᶜʰᵘʸᵉⁿ ᵍⁱᵃ ᴸᴬ ᴸᴵᴱᴹ ᵛⁿᵃⁿᶜʰᵒⁱ.ᶜᵒᵐ
#7

- Rượu ôm, không phải anh ôm đâu nhé.

- Em biết rồi, anh thì suốt ngày rượu thôi.- em nó nguýt mình.

- Sao em biết là anh suốt ngày rượu?

- Tuần nào gặp anh e chả thấy anh say.

- Kinh nhờ, cứ như là đã gặp nhiều lắm rồi ý.

- Chẳng thế.

- Không say thì anh chẳng gặp được em đâu, lúc tỉnh anh ở nhà làm con ngoan rồi.

Em chỉ cười chẳng nói gì thêm, hai đứa chọn một góc ngồi ôm nhau, em dựa lưng vào người mình hai tay đan chéo qua bụng nắm lấy hai tay mình. Mình cười trêu em ý

- Em nắm tay anh thế này thì anh làm sao mà sờ linh tinh được?

- Xì, anh mà thích thì ai cấm được anh.

- Có được sờ dưới ko?

- Ko được.

- Sao lạ thế.

- Luật ở đây là vậy. Em k biết

- Thế còn luật gì nữa ko?

- Ko được nhìn, không được cởi áo con, không sờ dưới.

- Ờ, anh hỏi cái này nếu không phải em đừng giận nhé

- Vâng.

- Ở đây bao tiền một lần?

- 70k/ 1 tiếng anh ạ

- Không ý anh là….

- À, ở đây không đi đâu anh ạ, bọn em cũng chẳng được ra ngoài đâu, em chưa đi vậy bao giờ, anh tin hay không thì tùy.

- Vậy à, anh xin lỗi, anh chỉ hỏi vậy thôi anh tin mà.- Mình tự nhiên chẳng hiểu sao hít một hơi thật sâu mùi tóc em và khẽ xiết nhẹ tay em lại, có lẽ em cũng nghe tiếng mình hít thở nên lại mỉm cười. Kì lạ thật, mình khi chú ý một người con gái chỉ thích có 2 điều ngửi tóc và nắm tay nhất. Chắc mỗi người một sở thích.

- Anh chắc chơi bời cũng nhiều lắm rồi nhỉ.

- Nhiều chứ, không thì sao lại gặp được em. – rồi như để thanh minh cho chính bản thân, mình ra vẻ thở dài- Nó là công việc thôi em, anh cũng muốn buổi tối được ở nhà , đi dạo hay chơi bời gì đó, nhưng bọn anh là dân xã hội, nay khách này, mai khách khác, hoặc lại cầm chén rượu lên để giữ mối quan hệ làm ăn. Rượu bia cốc đầu thì ngon, cốc sau đắng ngắt, đến khi say rồi thì nó là cái trò thách thức nhau. Vậy thôi, cũng chẳng phải vì anh muốn thế.

- Anh tên gì?

- Tên H. Còn em

- Duyên, Thiên Duyên. Hì

- Tên thật à?

- Thật giả điều đó với anh có quan trọng gì đâu phải ko? Ở với em cứ vui là được.

- Lâu lắm rồi anh chẳng ôm với nắm tay ai thế này.

- Anh nói điêu, người yêu anh đâu.

- À, cả 3 cái đứa đặt vòng kim cô lên tay anh đều đi lấy chồng cả rồi, đứa cuối cùng là 3 năm trước.

- Anh điêu, anh đi chơi ở chỗ khác không thế này à?

- Không mọi khi đi mát xa, vào đó cởi quần áo,chúng nó kích thích một tí rồi mút cho ra, đi đá phò lên giường cởi quần áo, hùng hục một lúc cũng ra. Chỉ vậy thoi, trao đổi công bằng.

- Em cũng học mát xa nhưng mà mỏi tay lắm

- Em học ở đâu?

- Ở trung cấp y học cổ truyền dưới quê

- Đấy là mát xa tử tế,- Mình bật cười- mát xa anh nói là vé vào 400k, bo 400k nữa chỉ thiếu mỗi đc đút vào thôi.

- Vậy à, anh cũng chơi nhiều nhỉ.

- Ừ, rượu vào, rượu nó chơi chứ anh không chơi. Mà em quê ở đâu?

 

virus_makelove

ᶜʰᵘʸᵉⁿ ᵍⁱᵃ ᴸᴬ ᴸᴵᴱᴹ ᵛⁿᵃⁿᶜʰᵒⁱ.ᶜᵒᵐ
#8
- EM ở hung yên

- Anh cũng sinh ở Hưng yên đấy- Mình ngạc nhiên- Em ở đâu?

- Em ở ABcxyAZ

- Vậy à, anh ở thành phố, gần hồ bán nguyệt, nhưng anh sinh ở đó thôi, năm 3 tuổi thì cả nhà chuyển lên đây, giờ chỉ còn họ hàng ở đó.

- Thảo nào nghe giọng anh ko ngọng giống em, hồi đầu anh vào em tưởng anh là người Tàu.

- Vậy à, sao lại thế.

- Tại anh to con với cả mắt một mí.

- Ôi tủi thân quá, hồi xưa anh gầy nhìn cũng giống trai Hàn lắm về sau béo lên thì thành ra giống Khựa.

- Lần đầu gặp anh em định hỏi tiếng Việt ko được thì hỏi tiếng Trung đấy.

- Em biết tiếng Trung à?

- Vâng, em đang học, tại ngày xưa học y cổ truyền có biết tí chút thấy hay hay, giờ tối vẫn giở đt ra học cho đỡ buồn

- Nói thử nghe mấy câu xem nào

Em nó xổ ra một tràng mình chẳng hiểu gì hết nhưng nghe ngữ âm thì hình như tiếng Trung thật, mình gật gù ra vẻ tâm đắc

- Hồi xưa bà chị anh cũng dạy anh mấy câu tiếng Trung

- Câu gì?

- Câu chửi bậy, haha

- Thế à, thế để em dạy thêm cho anh mấy câu nữa nhé…..”trong ngoặc kép này là mấy câu tiếng trung”…

- Thôi thôi giờ rượu nó nhớ chứ anh chẳng nhớ được đâu.

- Anh hát với em nhé, em chọn bài, anh với em cứ ngồi thế này sợ mọi người để ý anh lại ngại

- Anh hát ngang lắm.

- Kệ, em hát đệm cho, không sao đâu, hát với em cho có kỉ niệm

- Ừ, thế em chọn bài đi.

- Anh hát nhạc trẻ hay nhạc vàng?


- Nhạc trẻ đi, nhạc vàng anh còn chẳng thuộc ý.
 

virus_makelove

ᶜʰᵘʸᵉⁿ ᵍⁱᵃ ᴸᴬ ᴸᴵᴱᴹ ᵛⁿᵃⁿᶜʰᵒⁱ.ᶜᵒᵐ
#9
Và rồi em nó chọn cho mình bài “Cơn mưa tình yêu” của Phương Linh – hà ANh tuấn rồi nắm tay kéo mình lên gần sát màn hình trong tiếng vỗ tay của mọi người đằng sau. EM nó kéo tay mình đặt vòng ra phía trước ôm lấy em ấy, những đoạn cao quá em ấy hát to đỡ hộ mình thành ra màn trình diễn cũng không đến nỗi quá tệ. 98 điểm ( chắc máy nó chấm khoản hát to và hát khỏe), ông anh mình cá cược nếu mình hát trên 90 ông ấy tự uống 1 chai, còn nếu dưới thì hai đứa mình tự xử 1 chai. Tầm say nát rồi 1 chai bia uống sốc cũng khá chối, ông ấy tu xong li vơ phun tại bài luôn làm cả lũ phải giải lao mấy phút đợi dọn. Có điều làm mình nhớ đến giờ đó là khi vào đoạn điệp khúc em ấy lấy tay đẩy mic vào sát miệng mình hơn, má áp sát vào má mình cảm giác như hơi thở cùng một nhịp. Đến khi ra bàn ngồi rồi em mới giải thích

- Nhiều người hát xa mic quá nên giọng bị lệch không hay, anh lại còn cố gằn giọng cho to thì hát chả ngang, anh cứ để sát vào hát nhẹ nhẹ thôi cũng được, đoạn nào không hay có người hát bè cùng thì vẫn ổn thôi.anh chắc ít đi hát nên không biết, đi nhiều hát hay ngay ý mà

Mình thật sự xúc động vì cử chỉ quan tâm tưởng như rất vặt vãnh ấy, chẳng có một đứa tiếp viên nào quan tâm tới chuyện khách hát hay hay dở mà chỉ quan tâm tới tiền bo, mở sao cho nhiều bia, nhiều đồ.

- Em biết tiếng Trung, ngoại hình lại xinh xắn, sao lại không đi làm.

- Em chẳng đang đi làm đây còn gì.

- Ý anh là, làm cái gì khác ý ( may mà mình kịp tránh không nói đến chữ làm cái gì tử tế ý)

- Em ở quê lên cũng chẳng biết làm gì, bạn em nó bảo vào đây làm thế là em vào luôn.

- Tại vì ở đây nhàn à?

- Chẳng nhàn anh ạ, em là từ 11h sáng đến 5h sáng hôm sau, có hôm hát rát hết cả cổ chẳng được nghỉ, gặp khách tử tế thì chẳng sao, gặp mấy ông già rồi thi thô bạo lắm, có hôm em bị cấu tím ngực, mà có nhiều đứa đầu gấu vào đòi chiều quá em cũng chỉ biết chạy ra ngoài chứ quán không ai dám bênh bọn em cả, giữ khách mà. Anh Cường chỉ dặn bọn em là làm gì cũng phải khéo léo, giữ mình.

- Bọn em làm thế này có tự do không?

- Nghĩa là sao anh?

- Trước anh có đứa bạn, bị lừa bán xuống Đồ Sơn, vào một cái nó ép kí cho cái giấy nợ không thoát ra được, một ngày tiếp cả chục khách may mà về sau trốn được.

- Không, ở đây chẳng vậy đâu, nếu thích em vẫn có thể về quê, mùng 8 này em về ăn giỗ này. Nghỉ buổi nào thì không được tiền buổi đó thôi.

- EM có bằng cấp 3 ko?

- Em ko anh ạ.

- Thế cấp 2?



- EM có
 

virus_makelove

ᶜʰᵘʸᵉⁿ ᵍⁱᵃ ᴸᴬ ᴸᴵᴱᴹ ᵛⁿᵃⁿᶜʰᵒⁱ.ᶜᵒᵐ
#10
- Nếu em muốn đi làm bình thường thì bảo anh, em cứ nghĩ đi, anh và em sẽ còn gặp lại nhau. Nếu lần sau muốn đi làm thì nói với anh. Anh có đứa bạn làm ở Bắc Thăng Long, bên ấy trả lương công nhân cao, không như Bắc Ninh, bạn anh làm thử việc lương 8,9tr, sau tăng ca 12tr còn làm lâu lăm có thể lên 14,15tr. Anh nói chứ không phải rượu nói đâu, đấy là sự thật, bạn anh là con gái, em có thể ở nhờ chỗ nó đến khi lĩnh lương. Em cứ suy nghĩ, lần sau nói lại với anh, đây là lần đầu tiên anh nói thế với 1 đứa con gái lạ. Anh không có ý chém gió hay lừa lọc gì em, hiểu không?

- Vâng em biết

RỒi hai đứa mình còn nói luyên thuyên thêm một hồi nữa, chừng khoảng ….4 tiếng ( đội nhà mình đi hát toàn 4,5h đổ lên) thì cả hội có dấu hiệu buồn ngủ đòi đưng dậy thanh toán tiền. Mình kiếm cớ ở lại kiểm xem bọn nó có tính nhầm tiền hay ăn gian gì không để ra sau cùng. Lúc mọi người ra hết phòng chỉ còn lại mình và em đứng cạnh nhau. Mình lấy hết can đảm ôm em thật chặt thì thầm

- Ở đây có cấm hôn không?

Em nó giật mình đẩy mình ra tròn xoe mắt ngước lên nhìn mình rồi cười

- Anh nhắm mắt lại

Mình nghe lời.

- Chụt.- Em kề môi vào miệng mình hôn rất kêu.

- Em nhắm mắt lại đi.

- Dạ.

Mình đưa bàn tay lên nâng cằm em rồi hôn chầm chậm, khẽ mút nhẹ bờ môi trên, rồi dùng lưỡi tách miêng em ra, em lại ngạc nhiên giật mình rồi cũng hôn đáp trả lại, cứ như vậy hai đứa ôm chặt nhau và hôn khoảng 1 phút. Mình chủ động buông em ra gãi tai thẹn thẹn

- Lâu lắm rồi chẳng hôn ai, 3 năm rồi

- Điêu, thế lúc đi “ấy” anh ko hôn à

- K, dĩ nhiên là ko, chúng nó thổi kèn cho thằng khác rồi mình đặt môi vào đấy à.

- Vậy à. Anh ko sợ em….- Em ấy chỉ ngón tay vào môi cười tinh nghịch.

- Anh tin em.- Lại ôm em tiếp

- H ơi tâm sự gì nhanh lên còn về.- Ông anh mình lè nhè đập cửa

Giờ chắc mấy ông anh đã thanh toán xong và sốt ruột đợi mình bên ngoài, mình vội vàng vơ áo khoác rồi giả vờ kiểm tra thêm xem có ai quên gì không, may quá vơ được cái bật lửa với bao thuốc lá mình đưa ra ngoài bảo


- Em xem ai quên gì không, của anh à?
 

virus_makelove

ᶜʰᵘʸᵉⁿ ᵍⁱᵃ ᴸᴬ ᴸᴵᴱᴹ ᵛⁿᵃⁿᶜʰᵒⁱ.ᶜᵒᵐ
#11


LẦN THỨ BA QUAY LẠI .

Mấy ông anh mình có vẻ chán chỗ ấy thành ra phải gần 1 tháng sau mình mới dám rủ quay lại, thực ra cũng đúng chơi bời mãi ở một chỗ đã quen mặt chẳng có gì thú vị nữa. Lộ trình của mấy anh e nhà mình vẫn như mọi khi, đi ăn -> uống rượu-> móc họng cho nôn- > sang đông anh. Tiện mấy thím cho mình hỏi đêm qua mình nôn ra dịch màu vàng như nghệ có vị đắng liệu có phải là nôn ra mật rồi ko mấy thím?


Tại quán hát


- Duyên hả? Nó nghỉ làm được mấy ngày rồi- Ông Cường chủ quán trả lời mình, thấy đám khách quen đến lão hồ hởi nói tiếp- Để anh xếp cho chú em mới, chân dài uống bia như sinh tố luôn, hàng mới tuyển từ Phú Thọ về.

“Ôi đệt…” mặt nó ngắn tũn ra và chửi thầm trong bụng nhưng chẳng lẽ vác xác dẫn cả đoàn đến rồi lại vùng vằng đi về. Mọi người thống nhất nhường em hàng mới cho nó. Con bé cũng thuộc dạng chiều chuộng dễ tính. Công nhận quán này đâò tạo gái chuẩn không chảnh chó như khu Nguyễn Khang với Trần Đăng Ninh, vào quán hát bỏ cả đống tiền ra mà khẽ khoác vai một cái hết lườm với cả nguýt ăn uống thì như lũ chết đói.

Mình ngồi bên cạnh anh em mới cũng sờ mó ôm eo một lúc nhưng mắt vẫn ngó nghiêng xem tình hình thế nào, liệu em nó nghỉ thật hay bị điều động đi chỗ khác rồi. May quá nó chợt nhận ra có một em hô trước trêu Duyên khi con bé dựa vào vai nó ngủ. Ông anh mình đang ôm con bé đấy 1 tay bóp xôi 1 tay cầm mic gào. Mình dắt em của mình sang bên chỗ ông ấy vỗ vai


 

virus_makelove

ᶜʰᵘʸᵉⁿ ᵍⁱᵃ ᴸᴬ ᴸᴵᴱᴹ ᵛⁿᵃⁿᶜʰᵒⁱ.ᶜᵒᵐ
#12
- Cho em đổi anh ơi.

- Vl, đổi cái gì.

- Nhìn em này nó giống con em họ em ở nhà, em ghê ghê chả dám làm ăn gì.- Mình ghé tai ông ấy thì thầm.

- Ừ, thì đổi.

- EM thong cảm cho anh với nhé.- mình quay sang con bé cười không quên dúi cho tờ 200k coi như bồi thường để con bé đỡ lăn tăn nhưng em nó nhất định không nhận, phải ép mãi hai chị em nó mới chịu chia đôi với nhau. Một lần nữa công nhận quán này đào tạo gái tốt thật.

Mình lôi em kia về chỗ ôm vào lòng, không rào trước đón sau mình ghé tai em nó hỏi thẳng luôn

- Duyên nó nghỉ thật hả em.

- Vâng.

- Em có biết Duyên đi đâu ko?

- Anh đến tìm Duyên à?- Con bé nhìn mình hỏi như dò xét

- Ừ.

- Em không biết nó đi đâu cả anh ạ, chắc về quê.

- Em có thể cho anh xin số của nó được không?

- Em….- Em nó ngập ngừng mất một lúc như thể suy nghĩ rồi mới trả lời- em ko có số nó đâu anh ạ, bọn em ở đây gần như chẳng dùng điện thoại.

- À…- mình gật gật ra vẻ hiểu- Thôi thế này, đây là số của anh.- Mình lấy tờ giấy và cái bút hý hoáy ghi rồi đưa em nó- em nếu có dịp nói chuyện với Duyên thì đưa số này và bảo Duyên anh muốn nói chuyện, được không?

- Dạ được ạ.

Chuyện tối hôm đó chỉ có thế, mình cả tối thẫn thờ chẳng còn tâm trạng đi hát hò sờ mó gì nữa. Trong lòng nửa vui, nửa lo. Vui vì cuối cùng em cũng không đi làm ở đây nữa, lo vì không biết có duyên gặp lại em không.

Thiên Duyên, nếu đó là tên thật của em thì tất cả đã là do trời định.

7h sáng một ngày nào đó, mình đang ngủ dài trên giường thì điện thoại réo liên hồi. Mình cầm máy lên 012….667 số quen vãi hình như của thằng khách bên Cầu Giấy gọi mấy hôm nay để xin cái bát họ. Thằng này là chúa nhây mình nể ông anh nên cho nó vay một lần mà đòi mãi mới được thành ra rất ghét, nếu là người ngoài mình cho mấy cái vả rồi may mà ông anh xin cho nên thôi . Chẳng hiểu sao mấy hôm nay thằng mặt dầy này nó gọi mình nhiều thế, đã chán không muốn nghe rồi mà nó hết nhắn tin lại gọi điện liên tục mà toàn nhè giờ khốn nạn gọi, không sáng sớm thì lại tiếng thơ. Số nó cũng đen gọi toàn lúc mình đang ngủ hoặc bù khú bạn bè nên càng thêm ghét nó. Mình dập máy 3 lần mà nó vẫn dai dẳng gọi tiếp bực quá mình bốc máy chửi một hồi dài


- %^*%&*T$%^&** ( trong đó là tất cả các ngôn từ bậy bạ và chợ búa nhất đại khái nội dung là mày có biết mấy giờ ko mà gọi sớm thế)

- Ái chà chà.- Đầu máy bên kia là tiếng con gái khiến mình giật mình nhìn lại thôi chết mẹ đây là 016….mà – Nhìn an hem không nghĩ là biêt chửi bậy đâu nhé.

- Duyên… có phải duyên ko?- Mình bật dậy như một cái máy và tỉnh táo hoàn toàn.

- Vâng.

- Em đang ở đâu? Anh qua chỗ em làm thấy nói là em nghỉ rồi.

- Em đang ở chỗ bạn ở dưới Cổ Nhuế. Đang đi tìm việc anh ạ.

- Cho anh địa chỉ để anh qua đón em.

- Vâng nếu anh rảnh thì qua…. Em ở đó.


- Ok, đợi anh.
 

virus_makelove

ᶜʰᵘʸᵉⁿ ᵍⁱᵃ ᴸᴬ ᴸᴵᴱᴹ ᵛⁿᵃⁿᶜʰᵒⁱ.ᶜᵒᵐ
#13

Mình bật dậy đánh răng rửa mặt tắm rửa rồi dắt xe ra ngoài, có lẽ mình chạy lên chạy xuống huỳnh huỵch đánh động cả nhà. Mẹ mình làu bàu chửi đổng. Còn bà chị thì quát ầm cả lên. Cũng phải thôi nhà mình bình minh sớm nhất là 9h sáng đối với mẹ dậy đi chợ, còn với mình là 12h trưa cơ. Chắc bà tưởng mình có chuyện gì hệ trọng lắm.

Em ở một khu xóm trọ xập xệ đủ loại thành phần từ sinh viên đến người lao động chân tay, vừa tối vừa bẩn vừa ẩm thấp. Mình ngồi đó không quen nên kiếm cớ đón em đi ăn sáng, thức ăn ở đây cũng siêu dở tệ,nhìn bát bún mọc trắng ởn trong veo mà mình nuốt không nổi trong khi em húp ngon lành. Em bảo mấy hôm nay ăn mì tôm rồi nên thấy cái này ngon, mình đùa đưa bát củ mình cho em ăn, ai ngờ em xúc luôn làm mình phải can

- Thôi để anh gọi thêm bát khác, người ta cười cho.

- Ai cười- Em nó cầm đũa đánh vào tay mình- anh hoang thế, bỏ mứa đồ ăn là có tội sau này chả có mà ăn đâu.

Mình chỉ biết cười chẳng nói gì thêm nhìn em ngon lành đánh hai bát bún. Xong xuôi mình rủ em đi café ở gần công viên Hòa Bình nghe em nói chuyện huyên thuyên. Có lẽ em vui vẻ khi gặp mình

- Em định đi làm ở đâu?

- Em định xin vào mấy hàng ăn hoặc bán quần áo anh ạ

- Làm ở đấy vất vả lắm, lương lại thấp.

- Thì em biết làm gì bây giờ anh, em nghề nghiệp chẳng có bằng cấp cũng không.

- Anh có đứa bạn làm công nhân bên Bắc Thăng Long, em có muốn sang đấy làm không?

- Em hỏi rồi bằng cấp 2 thì người ta không nhận đâu anh.

- Em có muốn làm không đã, còn bằng cấp anh có thể giúp em được.

- Thật hả anh?- Mắt em nó sáng như sao ánh lên cả tia hy vọng.

- Thật, có chắc không để anh gọi điện sắp xếp.

- Chắc chắn anh ạ.

- Ok.

Mình rút điện thoại ra gọi cho đứa bạn, con ấy làm ở cty in gì gì của Nhật ở bên kia cầu. Lắm lúc mình cứ thắc mắc sao nhiều đứa làm ở bên đấy nhưng toàn thuê nhà ở bên Cầu Giấy làm gì? Bên này chi phí sinh hoạt, nhà cửa đắt đỏ lương công nhân làm sao đủ tiêu, đúng là đú bẩn. Hóa ra là tại lương bên ấy cao thật, bạn mình nó bảo đi thử việc 8,9tr, làm chính 12tr, tổ trưởng 15tr cao hơn lương văn phòng và cao hơn hẳn so với các KCn ở BN, TN.

- Bạn anh bảo để nó đi hỏi đã, nhưng chắc ok thôi vì mới tuần trước nó mới xin cho con em nó xong. EM phải chịu khó vất vả chút nhé, không an nhàn như ngày xưa em làm đâu.

- em biết rồi anh, em không làm anh thất vọng đâu.

- Còn bằng cấp thì em chụp cho anh cmt, bằng cấp 2 gửi zalo cho anh. Để anh bảo đứa ban anh làm giả mấy bản photo công chứng. Thực ra người ta không quan trọng bằng cấp lắm đâu chỉ là thủ tục thôi.

- Dạ.
 

virus_makelove

ᶜʰᵘʸᵉⁿ ᵍⁱᵃ ᴸᴬ ᴸᴵᴱᴹ ᵛⁿᵃⁿᶜʰᵒⁱ.ᶜᵒᵐ
#14

Hai đứa còn nói chuyện thêm một hồi nữa, mình đưa em ý đi loanh quanh rồi về phòng, không quên mua cho em nó chục gói mì loại ngon và ít trứng. Chắc em nó mới ra ngoài còn khó khăn. Mình cũng chẳng hiểu sao lại nhiệt tình và quan tâm đến em nó như thế nhưng thật sự trong đầu mình khi đó chẳng hề có chút ý niệm chăn rau hay lợi dụng gì cả. Tất cả xuất phát từ tâm. Bạn mình cũng chỉ mất nửa ngày là lo xong đống bằng giả photo công chứng, mất với nó bữa rượu, mình cũng chẳng dại mà đi mua bằng thật, với cả chắc thủ tục xét tuyển ở mấy khu công nghiệp không cao vậy. Sau hai hôm thì mình qua chỗ em đưa sang bên kia để chuẩn bị xin việc. Em nó cứ ngại ngại hỏi mình xem bạn mình có dễ tính không, ở vậy có phiền không. Mình trấn an em nó cứ yên tâm, anh lo hết rồi, thời gian đầu em cứ ở đó, anh cho em vay tiền sinh hoạt ăn ở. Khi nào đi làm có lương rồi thì tùy em muốn ra ở riêng cũng được.

Đường từ bên cổ nhuế sang KCN không xa nhưng hai đứa cũng nói được đủ chuyện mình động viên em nó

- Em chịu khó vất vả thời gian đầu, như con bạn anh ý, có nghề nghiệp ổn định là được. Anh thấy em cũng thong minh lại xinh xắn. Đi làm cho nó danh chính ngôn thuận rồi kiếm một anh trưởng ca, kĩ thuật viên nào đó lấy làm chồng thế là ổn. Bạn anh nó đang được một anh công nhân tán, nhưng thằng ấy nhà ở đó luôn có hai dãy phòng trọ, bên này sớm muộn gì cũng phát triển, độ chục năm nữa nó già không đi làm nữa, hai vợ chồng cũng có nguồn thu nhập rồi. Phận con gái chỉ hơn người ta cái tấm chồng em ạ, lựa lựa khéo chút là đời không khổ chứ cứ đi làm linh tinh mãi đến lúc nhìn lại thì già mất rồi chẳng còn làm được cái gì.

- Ôi anh tính xa thế, em chẳng nghĩ sâu đến vậy được đâu.

- Là con gái có thì, phải tính em ạ, em cứ sang đấy bạn anh nó dạy cho vài đường cơ bản.

- Anh mà là con gái thì đàn ông chết dở hết, haha.

- May quá anh là giai em ạ.

Cứ luyên thuyên mãi như vậy thì mình đưa em nó đến phòng trọ lúc nào chẳng hay, bạn mình nó có chút nợ ân nghĩa với mình nên mình dặn dò thế nào nó nghe vậy, nếu em mình có gì sai nó phải báo mình và chịu khó bỏ qua cho, chứ không được căng thẳng. Mình cũng không dặn dò em y vậy. Hai người lạ ở với nhau mình cũng rất khó để tránh va chạm nhưng may là công nhân đi làm tối ngày cũng ít khi ăn ở cùng nhau, nếu làm trái ca thì còn chẳng gặp nhau bao giờ.

Mình gửi gắm em yên tâm, toan đi về nhưng rồi sực nhớ ra điều gì mình gọi em ra góc riêng nói thêm

- Anh coi em như người than, không hề có ý lợi dụng gì em cả nên giúp em thế này, đừng làm anh thất vọng nhé.

- Anh không tin em à, em sẽ ko vậy đâu.

- anh tin em, hy vọng em cũng tin anh, nếu anh có ý gì thì anh đã kiếm phòng cho em ơ riêng để dễ bề lợi dụng rồi, em là người lớn chắc em cũng hiểu, anh để em ở cùng bạn anh là cực kì tin em rồi và cũng để em hiểu là anh chỉ muốn giúp em mà thôi.

- Vâng. Em nhớ ạ.

- còn nữa, bạn anh nó không như anh đâu,chúng nó khác hệ mình, những chuyện anh biết về em, và em biết về anh phải giữ kín trong lòng, không bao giờ được hé ra về quá khứ, hiểu chưa?Dù chị em có tâm đầu ý hợp đến đâu cũng không bao giờ được tâm sự về quá khứ và kể về chuyện ăn chơi của anh. Em phải nhớ đấy có những chuyện khi em nói ra người ta sẽ thay đổi mọi cái nhìn về em.

- Em nhớ rồi ạ.

- Thôi anh về đây. Có gì cứ gọi anh, chị em ở với nhau nhường nhịn nhau một chút.

- Vâng

Mình vào chào lại mọi người rồi xuống dắt xe ra về, em nó lững thững đi theo tiễn như kiểu tiễn người ra trận vậy. Khi mình nổ máy xe từ từ lăn bánh, em nó mới nắm chặt tay mình khiến mình phải lừ mắt hất cằm ý là cẩn thận ngta nhìn kia kìa. Em nó mới ngập ngừng nói

- khi nào em rảnh anh dẫn em đi chơi nhé.

- ừ, lúc nào cũng được. Thôi lên sắp xếp đồ đạc đi, chắc mai là M nó dẫn em đi phỏng vấn thôi.


Mình chẳng hiểu sao lúc đó mình lại lạnh lùng như vậy, chắc tại mình ngại, mình sợ ai nhìn thấy sẽ hiểu nhầm. Có lẽ em tổn thương đôi chút vì điều đó, mình lạnh lùng phóng xe đi chẳng ngoái lại. Em nói rằng khi đó em sợ mình bỏ em bơ vơ ở đó, em cứ nhìn mình mãi đến khi khuất dạng chỉ hy vọng rằng mình sẽ quay lại nhìn em một cái, chỉ một cai thôi để em mạnh mẽ hơn mà bước tiếp. Nhưng mình đã quá vô tình mà cứ đi. Đàn ông nhiều khi quá sĩ diện khiến ngta tổn thương. Mình là loại ngu ngốc như vậy.
 

virus_makelove

ᶜʰᵘʸᵉⁿ ᵍⁱᵃ ᴸᴬ ᴸᴵᴱᴹ ᵛⁿᵃⁿᶜʰᵒⁱ.ᶜᵒᵐ
#15


RA Ở RIÊNG

Tưởng mọi việc yên ổn dè đâu hơn tháng sau thì M gọi cho mình giọng có vẻ uất ức lắm

- Anh qua xem hộ em thế nào với em đau đầu với cả Duyên quá

- Sao thế? Có chuyện gì vậy?- Mình hơi bực, hai cái con bé này mình đã dặn dò như vậy rồi mà chúng nó vẫn không nhịn nhau cho được.

- Thì anh cứ qua đây đi, cứ thế này em đến về quê mất thôi. Khó chịu quá.

Mình nghe cuộc điện thoại xong thì gọi ngay cho Duyên nhưng chắc em nó đi làm không nghe máy được, mình hằm hằm phi xe sang bên kia định sạc cho cả lũ một trận. Vừa bước vào phòng thì M với bạn nó chẳng để cho mình nói gì đã thi nhau kể tội Duyên. Ôi cái thói đời, 1 con đàn bà xúm vào nói xấu 1 cô gái thì thôi rồi cọng lông xoăn chúng nó cũng nói cho thành thằng được, mình nghe mà ong hết cả thủ chẳng mắng được chúng nó câu nào cũng chẳng biết là bênh Duyên được ở đâu nữa.


- Đấy anh xem, chuyện chỉ có thế này, em với Duyên tuần trước làm cùng ca thế là hai chị em đèo nhau đi làm, bình thường đứa tan trước, đứa tan sau,ai ra trước thì lấy xe rồi đợi người ra sau, ai dè hôm ấy lại phải ở lại dọn vệ sinh em nhắn tin bảo nó về trước đi tí em đi nhờ xe về sau không phải đợi, em biết làm sao được điện thoại nó hết pin, nó cũng dốt, ko thấy em ra thì mượn điện thoại ai gọi hỏi chứ, lại đứng ở cổng đợi em đến tận3 tiếng, em về phòng trước ko thấy nó đâu tưởng nó đi chơi, em mệt cũng ngủ luôn chứ biết đâu, 10h em dậy hỏi con bé này thì nó bảo Duyên chưa về, em mới gọi điện cho nó ko được mới mượn xe đi đón nó. Khách quan nó như thế chứ ai ghét bỏ gì nó, thế là nó dỗi em về chẳng nói câu nào, xong hôm sau em gọi nó dậy đi làm, nó không đi, em biết đâu là nó ốm, em tưởng nó vẫn dỗi nên em kệ em đi làm. nó ốm em cũng đi mua cháo, em biết đâu là nó không ăn hành, em biết là tại em nó ốm rồi chứ nhưng mà em biết được nó không ăn hành à, ngta đã biết lỗi rồi người ta đi mua đồ ăn cho rồi còn gì, ốm gì thì ốm ko nhắn tin cho ai trưa đi mua đồ ăn đi đói lả ra đấy rồi kêu, nó nhịn ăn luôn 2 ngày anh ạ, về sau con bé này phải dỗ mãi nó mới ăn bát mì. Ôi em đau đầu quá, chị em sống với nhau cùng một nhà mà cứ mặt nặng mày nhẹ thế này thì em chết, em chịu làm sao được.
 

virus_makelove

ᶜʰᵘʸᵉⁿ ᵍⁱᵃ ᴸᴬ ᴸᴵᴱᴹ ᵛⁿᵃⁿᶜʰᵒⁱ.ᶜᵒᵐ
#16
- Thôi thôi, chuyện có thế thôi mà nghe em kể anh cũng loạn hết cả lên. Em anh nó trẻ con nhỏ dại, nếu có gì không phải em cho anh xin lỗi. Anh đứng ra dàn hòa cho mấy đứa, được không?

- Anh ơi còn nữa anh ạ.- Bạn của M bắt đầu xoen xoét cái mồm, con bé này thì mình ghét, nó dân bẩn bựa, chắc đặt điều thôi, vì về sau mình tiếp xúc với Duyên nhiều và nghe nhiều ng nói lại thì em ko phải ng như vậy- Nó ở chung với bọn em, xà phòng, dầu gội, sửa tắm là dùng chung nhưng ko tiết kiệm, quần áo thay ra ko chịu giặt, bát đĩa ko rửa, cái xe đạp đi làm non hơi ko thèm bơm. Chẳng biết điều gì cả, em nói mãi mà nó ko sửa được.

- Thế bây giờ em muốn gì?- Mình ghét con bé này nên hơi sẵng giọng

M im lặng ko nói gì, thực ra mình biết M nó cũng hiền và muốn giữ mối quan hệ chị em nên mới sinh ra suy nghĩ như thế nhưng lại thành ra cơ hội cho con bé kia
- Chị M nể anh ko dám nói, em là em nói thẳng, hai đứa em ở với nhau quen rồi, giờ có thêm người lạ vào cuộc sống đảo lộn em ko chịu được.

- Rầm.- Mình đập bàn thị uy, mặt hầm hầm nhìn con bạn M rồi giơ ngón tay chỉ lên trời.- Để anh nói cho em nghe này. Nhà này là do anh dẫn M đi thuê, công việc bên này là anh giúp đỡ M đi làm,sau đó rồi em mới đến ở cùng nó. Anh chỉ có một đứa em thôi M ạ, anh quan tâm nó và thương nó cũng như thương em ngày xưa. Anh gửi nó cho em, là anh nhờ vả em, chứ không phải nó, cũng không phải là anh xin cho nó một chỗ ở nhờ, anh nói thẳng luôn em ko có quyền từ chối. Em dám từ chối anh không? Dám không M?

- Dạ em không.- M lí nhí- em ko có ý đuổi Duyên đi, vì thế em mới gọi anh sang mà.

- Được, anh cũng không nghĩ em là cái loại vô ơn thế. Thế thì để anh nói chuyện tiếp, anh ko yên tâm để em anh nó ở ngoài, nó còn trẻ người non dạ, anh muốn nó ở với em để em kèm cặp nó. Còn bạn em nếu cảm thấy không ở được thì tự chuyển đi, em có thể kêu ca về Duyên nhưng nếu bạn em kêu, mai anh sẽ thuê phòng khác để em và Duyên đến ở bạn em cứ ở đây một mình, hiểu chưa? Em đ’ có quyền lên tiếng ở đây, ở đây em là người ngoài. Mà em tên gì ý nhờ, anh đ’ nhớ.

- Em tên T.- Con bé có vẻ sợ, mà thực ra sợ là đúng mặt mình thì đã hùng hổ sẵn người lại chi chít “ảnh ọt”, chắc M cũng kể sơ sơ với con bé về mình nên nó cũng biết lúc nào thì ko nên bướng.


- Ừ T, chiều Duyên về anh sẽ nói chuyện với D, còn giờ mấy anh em mình đi ăn, câu chuyện đến đây là chấm hết.
 

virus_makelove

ᶜʰᵘʸᵉⁿ ᵍⁱᵃ ᴸᴬ ᴸᴵᴱᴹ ᵛⁿᵃⁿᶜʰᵒⁱ.ᶜᵒᵐ
#17
Mình đứng dậy khiến M cũng lập cập nghe theo, Duyên hnay làm trái ca nên không có nhà. Có lẽ mọi chuyện như thế tạm ổn, chiều Duyên về mình sẽ lựa lời mà tính tiếp vậy. Cần thiết thì phải xạc cho con bé một trận. Mấy mụ đàn bà này ko có thiết quân luật là hỏng ngay.

Chiều hôm ấy, Duyên về nhà khi mà đã có cả một hội đồng xét xử đợi sẵn, chẳng đợi em nói gì, vừa thay quần áo ra ngoài ngồi mình đã xạc cho một bài ca đạo đức. Em nó chỉ biết ngồi cắm cúi nghe mà thôi. Sau khi diễn thuyết một mình một thôi một hồi em nó chỉ biết cụp mặt xuống nghe, mình đoán chắc em nó cũng đã hiểu ra vấn đề nên chốt

- Thôi nói vậy đủ rồi, giờ em muốn thế nào

Mình hí hửng trong bụng, sau bài duyễn thuyết ngập tràn cảm xúc vào đạo đức vừa rồi, em nó sẽ ăn năn hối lỗi, cúi đầu nhận tội và hứa sẽ hối cải, sống đoàn kết và ngập tràn yêu thương dưới cùng một mái nhà với hai người phụ nữ kia, nào ngờ em ấy lí nhí

- Anh cho em xin phép chuyển ra ở riêng ạ, em thấy mình làm phiền mọi người nhiều quá.

Ôi đệt,bài duyễn thuyết của mình sai đoạn nào à, hay mình có trót mắng em ý quá lời làm nó tự ái. EM ý trả lời làm mình nhớ đến hồi bé hay bị mẹ đánh đòn, đánh chán chê, mẹ hay hỏi mình thế bây giờ thế nào. Đáng lẽ mình xin lỗi rồi hứa sau không tái phạm thì yên. Nhưng 10 lần như 1, mình đều nói “ Tùy mẹ”. Thế là mẹ mình lại có cơ hội đổi tay giã mình thêm 1 trận nữa. Mình bị em nó dội gáo nước lạnh thành ra cuống nên đành xuống nước

- Em ra ngoài giờ khổ lắm biết không?

- Em quen rồi anh ạ. Em xin lỗi chị M ( có khí chất, không xin lỗi con T luôn) em đã làm chị suy nghĩ. Em cũng cảm ơn chị nhiều. Em cũng mới lĩnh lương rồi chị ạ. Em có lẽ tự lo được cho bản thân. Em hy vọng chị bỏ qua cho em, chị em mình vẫn có thể đi ăn ốc với nhau. Chị nhé.Em đã nghĩ mấy hôm nay rồi, không thay đổi đâu.

M chẳng nói gì ôm mặt chạy vào nhà vệ sinh khóc. T lại phải vào dỗ mãi mới ra. Mình đành ở lại nói chuyện nghiêm túc thêm một lần nữa về vấn đề này. Chốt lại, Duyên sẽ ở đến cuối tuần này thôi rồi chuyển. Mọi người sẽ đi tìm phòng trọ giúp Duyên, còn nếu không ổn thì M phải thi xếp qua ở với Duyên ( đó là ý mình) T đi hay ở thì tùy. Xong xuôi mình về đến nhà cũng tối mịt. Mẹ thì làu bàu mình đi đâu không bảo làm trưa trót nấu nhiều cơm, giờ tối cả nhà lại phải ăn cơm nguội hâm lại. Chị mình thì đòi mình đưa lên phố mua cái váy. Mình thì mất cả ngày đau đầu với đàn bà rồi nên vùng vằng đi ngủ luôn khiến cho cả hai bà lại được thể réo ầm ĩ cả nhà lên.


Đàn bà thật là quá lắm chuyện.
 

virus_makelove

ᶜʰᵘʸᵉⁿ ᵍⁱᵃ ᴸᴬ ᴸᴵᴱᴹ ᵛⁿᵃⁿᶜʰᵒⁱ.ᶜᵒᵐ
#18

Sang tuần thì Duyên chuyển chỗ ở mới, với trách nhiệm một thằng anh mình lại phải qua xem đồ đạc còn thiếu cái gì, phòng ốc ra sao. Phòng được cái cũng sạch sẽ thoáng mát có điều hơi xa công ty, nghe Duyên bảo là mất cả nửa tiếng đi bộ. Nhưng không còn tìm được chỗ nào tốt hơn vì quanh đó phòng rẻ hết rồi chỉ còn phòng đắt và phòng ở ghép. Mình nhìn em nó lếch thếch đi bộ mà xót xa, phải chi nhường nhịn nhau chút thì đỡ khổ. Sau khi đã dọn dẹp phòng ốc đeo em nó đi mua ít đồng dùng trong nhà xong xuôi hai đứa mới ngồi nghỉ. Công nhận dọn nhà mệt thật. Em nó nằm nhìn trần nhà rồi nói

- Phải cho có cái xe đạp như chị M đi làm thì tốt anh nhỉ.

- Hay anh cho em vay tiền mua nhé.

- Thôi anh ạ, em chịu khó chút cũng được, mới lĩnh 8tr lương mà tiêu đã gần hết rồi.

- Em tiêu cái gì mà hoang thế.- Mình sừng sốt

- Thì chuyển nhà này, giả nợ chị M này, với cả em còn gửi về cho mẹ em nữa chứ.

- Vậy à. Em sinh tháng mấy nhỉ?

- Tháng 7 anh ạ.

- Thế là sắp sinh nhật rồi đấy. Còn 8 tháng nữa thôi. Thôi được rồi đi với anh, anh tặng cho cái xe đạp.

Nói đến đây thì Duyên ôm bụng cười lăn lộn, ngả cả vào lòng mình cười, bất ngờ em nó hôn mình đánh chụt cái vào má rồi nói

- Anh ngốc lắm, sao anh dại gái thế.

Mình đẩy em nó ra vì sợ có ai nhìn thấy lại nghĩ em nó không hay, mình cũng chẳng muốn mới chuyển đến đã mang tiếng dắt giai về phòng hú hí.

- Biết anh ngốc rồi thì cứ lợi dụng nhiệt tình đi. Việc gì phải ngại.

- Nhưng em cũng giống anh, cũng ngốc như anh thôi. Em ko thích. Anh cứ kệ em, anh cho vay em cũng chẳng lấy đâu.Chốt lại thế nhé.

- Ừ. Bướng lắm.- Mình cốc đầu em nó khiến em á ui một tiếng rồi lăn vào trong chăn ôm đầu ăn vạ.

- À, hay mua xe cũ?

- Mua ở đâu?

- Trên mạng, để anh lên chợ tốt với mua rẻ xem có không.

- Liệu có đắt không? Mua về có đi được không đấy.

- Khổ quá mua cái xe chứ mua điện thoại đâu, đi thử ok thì lấy. – Mình hý hoáy mở điện thoại ra xem- Đây rồi, em đi mini hay cào cào? Rẻ mà, tầm 200-300k thôi.

- Rẻ vậy ạ?

- Ừ xe giờ rẻ mà, giờ ngta đi xe máy với đạp điện hết rồi còn đâu.

- Thế anh mua em một cái với.

- Nhưng mà hơi xa.

- Ở đâu?

- Toàn nội thành. Gần nhất cũng ở Cầu Giấy.

- Không sợ, anh đèo em sang đấy rồi em tự đạp xe về.- Con bé quả quyết.

- Rồi, để anh ghi lại mấy số điện thoại, anh với em cùng đi xem.


4 tiếng sau. …

- Em đã bảo anh rồi cứ để em đạp về cũng được lại còn sĩ cơ.- Em nó che miệng cười vừa phóng xe máy đằng sau mình .

- Nói nhiều, đang mệt sắp chết đây.- Mình thở phì phò.- tại đoạn này nhiều cơ động thôi, tí đến chân cầu thì em lên xe ngồi anh đi xe máy đằng sau đẩy.



Mình thuộc dạng cao, thực ra đi cào cào còn đỡ chứ đi con mini xanh ngọc này trông như tranh châm biếm. Khổ nỗi em nó thích, mình đành chiều. Mua của một bà mẹ bỉm sữa tít trên hoàn Đạo Thúy 150k, bà ấy tặc lưỡi bảo thương 2 em đi xa bớt cho hẳn 100k.

Trên đời hóa ra còn nhiều người tốt, đáng lẽ mình thuê mịa nó xe ôm chở về còn mình đèo em về cho nhanh. Nhưng em nó tiếc tiền nằng nặc đòi đạp về viện đủ lý do kể cả lý do muốn đi dạo đêm một mình để đòi đi về, chẳng lẽ mình lại nỡ nhìn em nó đạp xe 17 cây số…Thế nên mới có hoàn cảnh trớ trêu này. Haizzz!
 

virus_makelove

ᶜʰᵘʸᵉⁿ ᵍⁱᵃ ᴸᴬ ᴸᴵᴱᴹ ᵛⁿᵃⁿᶜʰᵒⁱ.ᶜᵒᵐ
#19

Cũng may hai đứa cũng sớm đến chân cầu, mình đổi xe cho em nó rồi một chân đặt lên ghế sau từ từ đẩy, cũng chẳng dám phóng nhanh lắm sợ em nó ngã thành ra với cái tốc độ 15km/h- gọi là siêu tốc củ axe đạp cũng phải 11h hai đứa mới về đến nhà.

Cả khu trọ yên ắng, người đi làm thì cũng đi rồi, người đi làm về thì cũng ngủ sớm để mai đi rồi. Hai đứa nhẹ nhàng mở cổng để dắt xe đạp vào.mình định bụng về luôn nhưng lại buồn tè vãi cả ra, định chạy luôn ra bờ tường nhưng thấy hơi thô nên để em nó trông xe rồi mình chạy lên phòng đi vệ sinh. Xuống đến nơi vừa nổ máy đi được mấy vòng thì bánh trước đảo đảo, ôi định mệnh nổ lốp lúc nào thế này, nãy vẫn còn đi bình thường mà. Em nó thấy mình dừng lại giữa đường thì cũng chạy ra xem có việc gì. Mình lẩm bẩm chửi bậy mấy câu rồi hỏi

- Gần đây có chỗ nào vá xe không?

- Em mới chuyển về đây biết sao được, dưới kia thì có nhưng ngta đi ngủ sớm lắm.

- Thôi chết mẹ anh rồi. Đen thế không biết.

- Thôi anh cứ để xe ở đây, sáng mai rồi về vậy.

- Thế cho anh gửi nhờ cái xe, mai anh lấy, anh đi nhà nghỉ ngủ.

- Quanh đây làm gì có nhà nghỉ, có bãi tha ma thôi. Anh lên phòng em mà ngủ, em ngủ giường còn anh ngủ nhà vệ sinh.


- Ừ. Cũng được, mở cổng ra.
Mình mệt mỏi lắm rồi nên cũng chẳng khách sáo nữa lẳng lặng nhẹ nhàng dắt xe vào sân dựng gọn vào góc không quên khóa càng khóa cổ cẩn thận rồi rón rén theo em nó lên tầng. Nhìn bộ dạng mình lén lút như đi ăn trộm khiến em nó cứ bụm miệng cười. Thật sự lúc đó mình vẫn giữ quan điểm sợ mang tiếng mới chuyển đến đã dẫn giai về nhà.

Mình lên phòng nằm bẹp một góc ngủ luôn quên cả điện báo về nhà, thực ra mình mà điện là nhà mình hoảng loạn ngay vì mình toàn đi thong đêm có báo bủng cái gì bao giờ đâu, thích về lúc nào thì về. Mình nằm quay lưng vào tường sau lưng là nhà tắm. Em vào trong đó, xối nước ầm ầm. Mình nghe rõ cả tiếng em cởi quần áo, tiếng nước chảy, tiếng da thịt em kì cọ mà vừa tưởng tượng vừa nuốt nước miếng xong thực ra rồi cũng ngủ quên lúc nào không biết đến khi nghe tiếng em cạch cửa mình mới tỉnh nhưng cũng ngại ngại chẳng dậy nữa mà chỉ dám he hé mắt nhìn trộm. Mình ko biết có ai giống mình không, mình thấy con gái lúc mới gội đầu xong tóc chưa khô hẳn cứ ươn ướt bết vào nhau xinh khung khiếp, cộng thêm em mặc một chiếc váy ngủ mỏng màu trắng khiến mọi thứ cứ ẩn hiện hết sau từng tia đèn điện. Em ngồi đó chải tóc và nhìn mình, cứ mỗi lúc mình hơi ti hí ra nhìn trộm lại vẫn thấy em nhìn mình và cười. Sau này em mới kể biết thừa là mình giả vờ ngủ nhưng mặc kệ, hóa ra mắt nhắm ti hí khó phết các thím ạ, mở bé quá thì ko thấy gì mà to quá thì lại lộ, mắt cứ hơi giãn ra là bị phát hiện ngay.


Đô 15 phút chắc tóc đã khô em nó mới tắt điện leo lên giường với mình. Ôi thím nào bảo mình bậy mình chịu, mùi tóc và cơ thể em ấy cộng thêm những gì mình nhìn và tưởng tượng nãy giờ khiến cho 1 số chỗ trên cơ thể mình chẳng còn làm chủ được nữa, em nó nằm quay mặt vào sát mình nói thì thầm, từng hơi thở thơm tho phả vào da mặt mình
 

virus_makelove

ᶜʰᵘʸᵉⁿ ᵍⁱᵃ ᴸᴬ ᴸᴵᴱᴹ ᵛⁿᵃⁿᶜʰᵒⁱ.ᶜᵒᵐ
#20
- Thôi đừng giả vờ nữa, em biết anh chưa ngủ, anh định một mình đắp cả cái chăn đấy à?

- Gì cơ.- Mình giả vờ như mới tỉnh giấc cố nói giọng ngái ngủ.

- Cho em đắp chung chăn với chứ, đêm lạnh lắm, em mới ốm dậy.

Mình nhấc người lên kéo chăn cho em đắp cùng, em nó nằm quay lưng vào mình khiến cho mùi tóc tỏa ra càng mạnh. Mình cố cong cong người lại để tránh 1 số chỗ nhạy cảm nó chạm vào nhau, chẳng lẽ lại để em nó biết trên người mình có một số chỗ không bình thường. Hix.

Nhưng nói thật mình cũng chẳng phải gay, mình cứ nằm thao thức như vậy mãi, chẳng ngủ được, mãi về sau thấy em nó thở đều đều mình mới bạo gan đưa tay lên đặt ngang bụng ôm em nó vào lòng, em nó khẽ cựa mình một chút mình lại giật thót mình. Thề cảm giác lén lút xen lẫn hồi hộp kích thích không tả được. Mình cứ nằm im vậy thôi tay thi thoảng lại xoa nhẹ lên trên một chút rồi lại vội vàng đi xuống chỗ cũ không dám vượt qua ranh giới. Thật, mình bị điên đấy các thím ạ.

- Anh có biết, hôm em mới ra ngoài em đã đi tìm anh cả phố, em cứ hy vọng biết đâu mình có duyên gặp nhau ở trên đường, rồi anh lấy xe đèo em đi chơi, em sẽ vui biết bao nhiêu.

Tự nhiên em cất giọng đều đều làm mình giật thót cả tim, mình lại còn tưởng em nói mê nên cứ im lặng không dám trả lời, rồi tiếng em lại đều đều

- Thế rồi em mới thấy là mình hâm anh ạ, hà nội rộng quá, dù chỉ là một con phố nhỏ thì nó cũng quá đông đúc và chật chội. Em ở đó đến đêm mới chịu về, thế rồi em cứ tưởng mình sẽ chẳng bao giờ gặp lại anh. Mà rồi như mơ vậy, giờ đây em lại được ôm anh ngủ một lần nữa, dù mọi chuyện sau này có thế nào em cũng chấp nhận hết. Em chỉ cần yên bình như thế này một lần thôi.

- Em cứ ngốc thế này anh làm sao yên tâm để em ở một mình.- Mình thở dài.

- Vậy anh phải chăm sang để kiểm soát em thôi.

- Anh đã cử hẳn một đứa ở cùng để kèm cặp em rồi đấy còn gì, thế mà có ưng đâu.

Em nó khẽ quay người lại ôm chặt lấy mình thủ thỉ

- Nếu cứ có người kèm em như vậy làm sao em có thể ở bên anh được.

Mình như sực tỉnh ngộ, chẳng có nhẽ em nó cố tình gây chuyện để được ra ở riêng, không chắc chỉ là tình cờ thôi, em nó chắc chỉ vin vào cơ hội đó để ra ngoài nhưng điều em nói cũng chứng tỏ một điều em nó muốn ở bên mình đến mức nào. Mình nghe xong lòng nặng trĩu, mình sợ trách nhiệm, sợ vô cùng, sợ rằng mình chỉ coi em như một trò chơi để rồi khiến em lại tổn thương thêm một lần nữa, cuộc đời em đã có đủ vết sẹo ngang dọc chưa mà mình còn nỡ…

- Em ko sợ anh lợi dụng em à?

- Em không, anh có định làm vậy không.

- Anh ko biết nữa, em nên để anh bình tĩnh thôi.

Bất ngờ em nó dựng mình dậy cởi phăng quần áo của mình ra, mình không hiểu sao người mình khi đó mềm như một cọng bún để em lột hết cả đồ trên người. Em làm nhanh kinh khủng, mắt mình chỉ mờ đi chẳng kịp suy nghĩ gì, lí trí chính xác giờ phút này đã thua. Em nó cũng từ từ cởi chiếc váy ngủ ra. Mình sốc, em chỉ mặc duy nhất chiếc váy đó trên người. Từng đường nét trên cơ thể em hiện ra rõ ràng dù rằng trời tối đen. Em nắm chặt lấy tay mình đặt lên ngực, mình run run chạm vào toa thiên nhiên của em, tiếng em thở đều đều

- Anh có thấy tim em đang đập không

- “Gật”

- Em cũng thấy tim anh đập. Anh có thể nói dối nhưng tim anh thì không.- Con bé cũng đặt tay lên tim ngực mình nói rồi lại ôm chặt lấy mình

- Em dở hơi rồi tim anh đập chẳng qua là vì anh thấy em thế này thôi. Nó đập để bơm máu đi chỗ khác đấy. Chẳng có tí gì chứng minh là anh yêu em nếu tim anh đập nhanh cả. Em mà dựa vào cái đấy để kiểm tra tình yêu thì em yêu cả đàn ông khu phố nhà anh luôn.

- Kệ anh.

Em nó đè mình xuống hai đứa chầm chậm hôn nhau như thể là nụ hôn đầu đời. Cũng chạm khẽ bờ môi, mút mát, đá lưỡi các kiểu, cả cơ thể mình như căng cứng lại. Điều khiến mình nhớ nhất là người em ấm, ấm như một hòn than vậy, à, thực ra mình nhớ cả môi em nữa, thật mềm, thật ướt. Em hôn lên cả tai mình khiến mình rùng mình vừa hôn vừa thì thầm đầy khiêu khích

- Anh có muốn không.

- Muốn.

- Em cho anh.

- Không.

- Anh có biết không, vì anh bị hâm nên em mới thích anh đấy.

- Biết rồi.

Tự dưng em chống hai tay thẳng người dậy nhìn sâu vào mắt mình mỉm cười

- Anh có dám chứng minh không?

- Chứng minh gì?

- Không mặc gì ôm em ngủ mà không làm gì hết.

- Ừm, thế ngủ đi.- Mình dùng tất cả chút lí trí cuối cùng trong người cốc đầu em và khẽ cười.


 
Top Bottom