Yêu ‘’ Đĩ ‘’ Có Được Không ? P19

ỐC kute

⚡ʙᴀᴅ ԍιʀʟ
#1


















Sắp bão rồi anh em ạ…

– Anh tỉnh rồi đấy à? – Hay để một bát cháo đang bốc hơi nghi ngút lên bàn.

– Anh ngủ bao lâu rồi? – Tuấn hỏi, tay bóp chán vì vẫn còn đau

– Từ đêm qua, và bây giờ là…-Hay nhìn đồng hồ – 2h chiều

– Chết tiệt. – Tuấn cố gượng dậy nhưng đầu đau như búa bổ làm nó choáng váng.

– Anh định làm gì vậy?- Hay vội đỡ Tuấn nằm xuống giường- Anh định đi đâu à?

– Đến công ty, ở đấy còn nhiều việc- Nó vẫn cố gắng ngồi dậy nhưng nàng nhất quyết không cho

– Sáng nay em gọi điện cho sếp anh xin nghỉ ốm rồi. Anh không cần lo – Hay đặt tay lên trán nó- Sốt thế này còn đòi đi đâu.

Lúc này thì nó mới chịu nằm yên vị, thực sự trận ốm này đã đánh gục nó, mê man cả nửa ngày, toàn thân như chia thành từng mảnh chẳng có sự liên kết nào cả. Tuấn giật mình sực nhớ ra điều gì:

– Anh…anh có nói mơ gì không?

– Có..anh cứ ú ớ nói mê suốt- Hay vừa nói vừa đút cho Tuấn một miếng cháo.

– Anh đã nói gì vậy? – Tuấn gạt tay nàng ra tỏ ý không muốn ăn.

– Anh sợ đã lỡ mồm gì à?- Hay càu nhàu- Nếu anh muốn biết thì phải ăn chút cháo này đã rồi em mới nói- Nàng lừ mắt nhìn Tuấn, trên tay vẫn cầm thìa cháo

Tuấn biết không thể thắng được nàng, với lại thực sự lúc này nó rất đói, từ đêm qua đã ăn cái gì cho ra hồn đâu, cái bụng đang cồn cào kia lần này đã thắng được lý trí. Tuấn ngoan ngoãn há miệng để nàng đút từng thìa cháo, trông ngoan ngoãn như một đứa bé ăn bột. Dù đã cố nhịn cười nhưng không thể, Hay phá lên một tràng cười làm Tuấn ngượng muốn tím tái mặt mày.

– Anh đã nói gì vậy?- Tuấn rất tò mò muốn biết sau khi nàng đã đút cho nó một phần kha khá của bát cháo thơm lừng mà nàng tự tay nấu.

– Cũng chẳng có gì nhiều.- Nàng nhún vai

– Là sao?

– Là anh bị lừa rồi- Hay đứng dậy, đi rửa bát. Mặc dù không nhìn thấy mặt nhưng cũng có thể đoán được rằng nàng đang cười rất tươi.

Mặt Tuấn nghệt ra như ngỗng ỉa. Đầu óc nó vẫn chưa hoàn toàn nhanh nhẹn sau trận sốt tối qua. Vẫn thật khó hiểu, không biết đêm qua nó đã nói gì nữa.

– Chị Phương thì em biết rồi, Nhưng Nhung là ai vậy?- Hay mở he hé cửa, nàng thò đầu vào phòng

– ……..- Tuấn cứng họng, không biết giải thích với nàng ra sao. Gương mặt lộ rõ vẻ lúng túng

– Ok..ok Anh nghỉ đi, em không hỏi nữa. – Rồi nàng mất hút sau cánh cửa.

– Chết tiệt…- Tuấn thì thào khi chỉ còn mình nó ở trong phòng.- Vậy là Hay đã biết tất cả rồi........
 

Chủ đề tương tự

ỐC kute

⚡ʙᴀᴅ ԍιʀʟ
#2
Buổi chiều hôm đó, Tuấn đã thấy khá hơn, nó có thể đứng dậy đi lại bình thường. Trận cảm hôm qua đã làm nó tốn không ít sức lực nhưng vẫn đang trong độ tuổi thanh niên nên nó có thể hồi phục rất nhanh. Tuấn gặp Hay đang hí hoáy trong bếp.

– Vậy sao em không đi làm?- Tuấn hỏi

– Đi làm thì ai trông anh, ngộ nhỡ anh có xảy ra chuyện gì thì mất công em bị cảnh sát tình nghi à.- Nàng trả lời khi vẫn đang cặm cụi nấu nướng, mắt còn không thèm liếc Tuấn.

Tuấn bị hớ, chợt nhận ra mình vừa hỏi ngu, uống cạn cốc nước rồi vội vàng chữa thẹn

– Em đang nấu gì vậy?- Tuấn mở nắp nồi, tay Tuấn liền có cảm giác như cầm nhầm hòn than, nó giật mình buông tay làm rơi cái nắp nồi xuống đất.

– Anh làm cái gì vậy?- Hay hốt hoảng- Tay có sao không?

Sự việc diễn ra rất nhanh, chỉ trong 2, 3 giây, đến khi cả hai người nhận ra thì chẳng biết Hay đã nắm tay Tuấn từ bao giờ, nàng đưa ngón tay Tuấn lên miệng, nhẹ nhàng ngậm lấy. Tuấn có cảm giác rõ rệt rằng ngón tay nó đang được lưỡi nàng cuộn lấy.

– Em…em làm gì vậy?- Tuấn lúng túng.

Nhận ra tình cảnh có gì đó không đúng, Hay vội vàng nhả tay Tuấn ra, nàng vuốt lại mái tóc

– Em xin lỗi, ở nhà mỗi khi bị bỏng em hay làm thế. Chỉ là…là thói quen thôi.

Hai người đều lúng túng, không dám nhìn vào mắt nhau, chẳng biết có phải bỗng dưng hay không mà mặt cả hai người đều đỏ như trái cà chua. Không khí đột nhiên im lặng

– Em đang nấu gì vậy?- Tuấn là người lên tiếng trước, phá tan đi sự ngượng ngùng

– Em đang hầm móng giò để nấu cháo.- Nàng vẫn còn ngượng, mặt vẫn cúi gằm xuống đất- Món..món này rất tốt cho người mới ốm dậy

– Ơ anh tưởng cái đó chỉ tốt cho bà bầu, sẽ cho nhiều sữa để con bú.- Tuấn ngây thơ

Hay ngẩng lên nhìn nó như sinh vật ngoài hành tinh, gương mặt nàng lúc này còn đỏ hơn, chẳng lẽ Tuấn nói gì sai hay sao

– Anh..anh chỉ nghĩ được có vậy thôi à- Nàng lúng túng, hai má hồng lên nhìn đáng yêu dữ dội- Biến thái

Rồi nàng thẹn thùng chạy vào nhà vệ sinh đóng chặt cửa. Chẳng lẽ mình không đúng hay sao, Tuấn nghĩ thầm, rõ ràng là mẹ nó đã có lần nói với nó như vậy. Hay là nhầm nhỉ. Tuấn lắc đầu khó hiểu. Phụ nữ thật là.......

Nụ cười nở trên đôi môi xinh đẹp, nàng ngắm hình ảnh phản chiếu của mình trên tấm gương phòng tắm, lòng cảm thấy yêu đời lạ thường. Đó là một cảm giác mà trước đây nàng chưa từng trải qua, cuộc sống của nàng chỉ đều là lo âu và tính toán, lừa người này, dối người kia. Dù thường ngày người ta có thể thấy nàng cười rất nhiều nhưng tất cả chỉ là những nụ cười giả tạo, với khách hàng, với những “đồng nghiệp”, chưa bao giờ nàng được sống với đúng bản thân mình hết. 18 tuổi, nếu những bạn bè đồng chăng lứa còn đang mải mê với những màn hình máy tính, lượn lờ check in facebook hay còn đang bận hẹn hò yêu đương thì Hay đã phải lăn lộn ngoài đời, dùng tấm thân đàn bà để kiếm tiền. Và kể từ lúc gặp Tuấn, nàng đã tìm thấy lối thoát của cuộc đời, lối thoát của tháng ngày đen tối. Nàng nghĩ gì về Tuấn á, người đâu mà đáng yêu hết sức. Đẹp trai, tài giỏi lại dễ thương nữa chứ, thỉnh thoảng lại ngây ngô đến lạ. Cứ nghĩ đến Tuấn là Hay lại thấy vui, lại muốn cười

– Gì chứ, tốt sữa ư? tốt cho em bé ư?- Nàng lại thấy ngại khi nghĩ đến câu hỏi lúc nãy của Tuấn- Chẳng nhẽ, chẳng nhẽ anh ấy muốn…- Nàng cắn móng tay- Có lẽ nào anh ấy muốn cùng mình làm “chuyện đó”?- Mắt nàng tít lên vì hạnh phúc, nụ cười trên môi từ nãy giờ vẫn không tắt, giá như cái miệng xinh xinh kia to hơn chút nữa thì chắc sẽ cười thoải mái lắm.

Bữa tối diễn ra trong căn nhà chung cư nhỏ đó một cách ấm cúng và hạnh phúc, mặc dù hai người chẳng nói với nhau câu nào, thậm chí còn không chính thức nhìn thẳng vào mắt nhau nữa. Tuấn thì vẫn ngại vì những câu hỏi ngu xuẩn chiều nay, còn Hay thì đang mải tưởng tượng những điều bất ngờ mà Tuấn sắp làm cho nàng. Bây giờ trong đầu nàng chỉ toàn là nến, hoa hồng, bóng bay, rồi cả nhẫn nữa, Tuấn sẽ quỳ xuống, mở hộp nhẫn ra rồi nắm tay nàng… trời ạ, cứ nghĩ đến vậy thôi mà bụng dạ nàng lại cứ lộn tùng phèo hết cả lên, nôn nóng quá. Nàng vừa ăn vừa cười như mấy người trong trại tâm thần.

– Em có chuyện gì mà vui vậy?- Tuấn tò mò hỏi vì chẳng thấy nàng ăn gì cả mà chỉ ngồi đó cười.

– Không có gì đâu ạ?- Hay cười đáp lại Tuấn

– Em có bị đau ở chỗ nào không?- Tuấn hỏi lại, nó muốn chắc chắn rằng sức khỏe của nàng vẫn ổn định, có thể nàng bị lây ốm từ nó chăng

– Không sao mà? Chuyện con gái anh biết sao được.- Nàng vội vàng giấu vẻ lúng túng bằng cắp gắp ú ụ thức ăn.

– À…ra vậy- Tuấn thì thầm. Mặc dù không biết thực hư chuyện đó thể nào nhưng bằng những kiến thức sinh học cũng như những kinh nghiệm thực tế mà do từng trải có thì nó đúc rút ra được rằng, phụ nữ khi “ đến ngày” thì thường có những biểu hiện khác người mà tốt nhất chúng ta không nên đụng vào.

Kiinh…coong…Kiinh coong….

Tiếng chuông cửa vang lên cắt đứt mạch cảm xúc của cả 2 người. Ai lại đến vào giờ này chứ. Thường thì Tuấn rất ít có người thăm, cơ bản là nó không có nhiều bạn bè và cũng không hay giao du xung quanh cho lắm. Một năm ngoài 2 lần liên hoan tầng thì hầu như nó chẳng bao giờ tham gia hoạt động gì chung. Nhỡ mỗi lần tết trung thu, cả tầng nô nức, trẻ con thì hò hét, người lớn thì ngồi uống bia chơi bài còn Tuấn thì lủi thủi tắt điện đi ngủ sớm, lòng tự nhủ khi nào có vợ có con nhất định nó sẽ tham gia.

– A..Cô Mai..có chuyện gì đấy ạ?- Tuấn mở cửa và lễ phép chào người hàng xóm cũng là tổ trưởng của khu này

– Tuấn à, may quá cứ tưởng cháu không có nhà.

– Hôm nay cháu được nghỉ làm. Có chuyện gì không cô. – Tuấn nôn nóng muốn kết thúc câu chuyện, nó linh cảm có chuyện gì sắp xảy ra, tốt hay không thì còn chưa biết được

– Chả là nhà 12A1 mới chuyển đến, tối nay muốn mời mọi người đến liên hoan. Họ nhờ cô đi thông báo với cả tầng vì dù sao họ mới đến cũng chưa quen ai nên muốn giao lưu..

– À ra vậy..nhưng cháu xin lỗi….có lẽ..

– Dạ được ạ. Chút nữa chúng cháu sẽ qua ạ.- Tiếng Hay vang lên từ phía sau, nàng cắt nang câu nói của Tuấn nhanh nhẹn né người lách qua Tuấn để lên phía trước rồi lễ phép chào- Cháu chào cô.

– Ồ cô bé xinh đẹp này là ai đây?- Bà Mai ngạc nhiên hỏi

– Dạ cháu là bạn của anh Tuấn ạ. Từ nay cháu sẽ sống ở đây mong cô quan tâm giúp đỡ ạ.- Nàng láu lỉnh trả lời thay cho Tuấn

– Ra vậy..Nhanh mồm nhanh miệng quá lại còn đáng yêu nữa- Bà cười tỏ vẻ thích thú với cô gái trẻ đang đứng trước mặt mình- Tất nhiên tất nhiên rồi, chào mừng cháu tới khu này

– Dạ..cháu cảm ơn cô- Nàng rất tự nhiên nắm lấy tay bà tổ trưởng

– Vậy hẹn hai đứa 8h nhé. Nếu có chút gì đó mang đến góp vui thì càng tốt. – Bà tổ trưởng cười rồi vội vàng đi để kịp thông báo cho các nhà khác.

Nàng đóng cửa, quay lại nhìn Tuấn, lúc này vẫn đang đứng như trời trồng, vẻ kinh ngạc in rành rành trên trán.

– Anh sao vậy?- Nàng huơ huơ tay trước mặt nó

– Em hay quá nhỉ?- Tuấn thẳng tay gõ vào trán nàng. – Anh là chủ nhà hay em là chủ nhà?

– Tất nhiên là anh rồi- Nàng ngây thơ trả lời

– Vậy sao em dám cướp lời anh hả.- Tuấn lấn tới ép sát nàng vào cánh cửa- Lại còn gì nữa hả, liên hoan á, ai cho em quyền tự tiện quyết định vậy hả?- Mắt nó trợn trừng lên dọa nạt. Đầu muốn bốc hỏa

Nàng bị dồn sát vào cánh cửa, trước mặt lại là một con sư tử đang nổi điên, tình thế thật tiến thoái lưỡng nan

– Anh không đi thì em đi…Lêu lêu..ai cần- Nàng lè lưỡi trêu trọc rồi như một chú sóc nhỏ luồn qua Tuấn chạy vào nhà

– Giỏi…giỏi lắm..để rồi xem tôi dạy dỗ em thế nào- Tuấn lầm bầm rồi theo nàng vào trong nhà

– Anh…em mang gì theo được nhỉ?- Nàng hỏi trong khi đang hí hoáy lục lọi trong bếp xem có thứ gì không

– Sao em không mang nồi cháo móng giò của em đi. Chắc mấy bà cô sẽ vui lắm đấy- Tuấn làu bàu mắt vẫn dán vào tivi đang chiếu chương trình thời sự và cố tỏ vẻ không quan tâm

– Ừ nhỉ…được đấy..biết đâu ở đấy lại có mấy bà bầu thì sao

Tuấn chồm dậy từ ghế sofa.

– Này đừng có điên. Người ta chửi cho đấy.

– Ơ hay chẳng phải anh bảo em mang đi còn gì?- Nàng bĩu môi

– Trong tủ lạnh còn 2 hộp dâu tây đấy- Tuấn thỏa hiệp, nó quyết định trở về với chương trình tivi

– Thật hả- Nàng bán tín bán nghi, mở tủ lạnh ra xem xét- Ồ có thật này. Nhưng thôi em chỉ mang một hộp thôi, một hộp để dành ăn dần.- Rồi nàng hí hửng xách hộp dâu tây ra cửa

– Xì..đồ ki bo- Tuấn lẩm bẩm

– Mà anh quyết định không đi thật à?- Nàng quay lại hỏi Tuấn khi đã đi ra gần đến cửa

– Không…có chết cũng không đi..- Tuấn khoanh tay trước ngực tỏ vẻ quyết tâm- Dù trời có sập…

– Tốt thôi..vậy em đi..có gì hay thì đừng có tiếc nhé- Rồi nàng biến mất sau cánh cửa

Chỉ còn mình Tuấn ở nhà, nhìn đồng hồ 7h55 phút…Nó bấm chuyển kênh lia lịa…Rồi lại nhìn đồng hồ..8h00…Sao chẳng có chương trình gì hay thế nhỉ….8h05…chết tiệt sao thời gian trôi chậm thế chẳng nhẽ đồng hồ bị hư.

Tuấn cứ thấp thỏm như ngồi trên đống lửa. Lúc nãy Hay đã nói gì khi gặp bà Mai nhỉ.. Chẳng lẽ cô ấy muốn ở lại đây luôn chắc, cái gì mà bạn chứ, kiểu gì ngày mai người ta cũng đồn ầm lên rằng đây là bạn gái nó cho coi. Chết tiệt…thật ngu xuẩn quá mà… Rồi Tuấn quyết định rời khỏi chiếc ghế sofa, nó tắt tivi, tắt đèn, khóa cửa..rồi theo tiếng cười nói vui vẻ vang lên trong hành lang mà tiến tới nghe ngóng, mặc dù bên ngoài trời vẫn chưa sập…
 

ỐC kute

⚡ʙᴀᴅ ԍιʀʟ
#3
Chapter : 20

– Cháu là người yêu của Tuấn hả?

– Con bé dễ thương đấy chứ?

– Cháu bao nhiêu tuổi rồi? Nhìn còn trẻ lắm

– …………………..

Những câu hỏi của mấy bà thím lắm chuyện như bủa vây lấy Hay. Âu cũng phải thôi, bở vì Tuấn luôn là tâm điểm chú ý của mấy bà cô này. Nói đúng hơn mọi người ở tầng này đều quan tâm đến đời sống của 2 con người bí ẩn và sống khép kín đó là Tuấn và cô hàng xóm của nó, Phan. Bởi vậy mà hôm nay sự xuất hiện của Hay được coi như là một chấn động, hơn cả việc có người mới dọn đến khu này. Nhưng được cái nàng cũng là kiểu người mau mồm mau miệng, đối đáp trôi trảy, rất vui vẻ thành ra màn ra mắt ngày hôm nay xem ra cũng đã thành công mỹ mãn rồi.

Tiếng lách cách khóa cửa không làm Tuấn bất ngờ.

– Đi chơi về rồi đấy à?- Tuấn vắt vẻo ngồi trên ghế sofa – Nhìn mặt hớn hở chắc là vui lắm.

– Tất nhiên rồi. Còn hơn một số người cứ lảng vảng ngoài hành lang hết giả vờ nghe điện thoại rồi lại hóng gió. Bày đặt

Tuấn tẽn tò, mặt nghệt ra không khác gì thằng mất sổ gạo. Hóa ra nàng đã biết thừa nó đã lén theo dõi nàng. Cũng chỉ vì nó tò mò không biết nàng sẽ chém gió những gì khi không có mặt nó. Dù vậy Tuấn vẫn cố tình bơ

– Ủa ai vậy? Người nào mà chơi kì cục thế nhỉ?- Tuấn cố lảng, mắt dán vào tivi nhưng đầu óc thì chẳng nhập tâm gì cả

– Chẳng biết.- Hay bĩu môi, giả vờ, nàng biết thừa nhưng không muốn làm Tuấn ngại thôi.

– Anh ơi, bàn chải đánh răng của ai vậy?

Tiếng Hay vọng ra từ nhà vệ sinh khi nàng thấy chiếc bàn chải màu hồng đáng yêu được đặt ngay ngắn trên kệ. Không thấy Tuấn trả lời

– Anh mua cho em đấy à?- Nàng hỏi tiếp

Vẫn không thấy Tuấn trả lời. Nàng thấy hạnh phúc lắm, trông mặt lạnh lùng thế mà đáng yêu ra phết, còn biết sắm cả nào bàn chải hồng, khăn mặt hồng, đến khăn tắm cũng hồng nốt. Trông thế mà tình cảm ra phết, chắc ngượng nên không dám nói đây mà, nàng thầm nghĩ.

Nhưng nàng đâu có hiểu được sự im lặng của Tuấn. Trong đầu Tuấn lúc này đang nghĩ tới những tháng ngày trước kia, về một người con gái đã từng đi qua đời nó, cho nó những cảm xúc mới lạ về một tình yêu mà giờ đã quá tầm tay nó. Những thứ đó không phải là dành cho Hay, chúng ở đó bởi vì Tuấn muốn vậy, nó không muốn cất những đồ đạc của Nhung đi cũng bởi vì nó vẫn còn hi vọng về một ngày nào đó Nhung sẽ quay lại. Nhưng xem ra điều đó giờ đây là không thể.
Bất ngờ, Hay quàng tay ôm nó từ phía sau, nàng đặt một nụ hôn gọn gàng lên má trong khi Tuấn đang xem tivi làm Tuấn không khỏi bất ngờ, nó giật mình

– Em làm cái gì thế?

– Tại em thấy anh đáng yêu quá- Nàng e thẹn

– Bỏ kiểu đó đi.- Tuấn lườm nàng rồi bỏ đi tỏ thái độ không hài lòng một chút nào

Hay không khỏi bất ngờ về thái độ kì lạ của Tuấn, nàng cứ tưởng Tuấn đã chấp nhận nàng qua những hành động quan tâm nho nhỏ ngày hôm nay. Nhưng xem ra nàng vẫn phải cố gắng nhiều để chiếm được trái tim của người đàn ông này rồi

Đứng trong nhà tắm, Tuấn nhìn hình ảnh của nó phản chiếu qua gương, tâm trạng nó đang rối bời. Một người đàn ông đã gần 30 như nó, sống cùng với một thiếu nữ tuổi mới tròn 18. Liệu có hợp lý hay không. Vấn đề quan trọng đó chính là nó hiểu nàng có tình cảm với nó. Nhưng đấy chính là vấn đề. Tình cảm nàng dành cho nó là quá rõ ràng, nhưng tình cảm nó dành cho nàng là gì thì nó cũng không thể trả lời được.

Có lẽ, đã đến lúc nó phải thay đổi. Tuấn gom tất cả những món đồ cũ của Nhung, bàn chải, kem đánh răng, khăn mặt…gạt tất cả vào chiếc thùng rác nhỏ đặt ở góc tường.

– Em đang làm gì ở đây vậy?- Tuấn thắc mắc khi thấy Hay đang nằm trên giường trong phòng của mình.

– Ơ hay..nằm trên giường thì phải đi ngủ chứ còn làm gì?- Nàng xoay người lại nhìn Tuấn, tay chống đầu, còn tay kia trống hông. Ánh đèn ngủ phía sau soi rõ những đường cong trên cơ thể thiếu nữ trong chiếc áo ngủ màu trắng.

– Ở đây. – Tuấn chỉ vào cái giường vốn dĩ là của mình, nó tiến lại gần nàng.

– Tất nhiên- Nàng hất cằm, dây áo ngủ chẳng biết là không may hay do nàng cố tình tuột xuống làm lộ rõ cả một khoảng da thịt trắng mơn mởn.

Tuấn tiến lại sát chân giường, lúc này đã có thể nhìn rõ từng đường cong trên cơ thể nàng, và cả cái khe ngực sâu hun hút kia. Tuy nàng còn trẻ nhưng có thể thấy rằng vòng một của nàng khá đầy đặn, thậm chí còn hơn cả những cô nàng 20 22.

– Vậy là không đi đúng không?- Tuấn hỏi giọng nghiêm nghị

– Không đấy- Nàng chu môi.

Không thể để bị coi thường được. Tuấn cúi xuống, luồn tay qua đầu Hay, tay còn lại luồn qua hai chân. Mặt hai người lúc này kề sát nhau, tưởng như từng hơi thở cũng có thể làm đối phương sởn da gà. Mùi thơm từ da thịt nàng phảng phất ngay mũi Tuấn. Hấp dẫn lắm chứ, mùi hương đặc biệt từ phụ nữ mà bất cứ loại nước hoa nào cũng không thể sánh kịp, nó quyến rũ và có chút gì đó như mời gọi.

Hay như lú lẫn khi từng hơi thở của Tuấn phả lên ngực nàng làm 2 đầu ti săn lại. Nàng nhắm mắt chờ đợi, chờ một nụ hôn Tuấn đặt lên ngực mình. Rồi nàng sẽ chiều Tuấn hết, cho thỏa những ngày kìm nén bấy lâu nay, thỏa nỗi thèm khát của nàng với Tuấn. Đúng vậy, nàng muốn Tuấn lắm, muốn Tuấn giày vò lên cái thân xác này, cho dù Tuấn có vùi dậy nó, thậm chí là bạo dâm đi chăng nữa, chỉ cần đó là Tuấn thì nàng sẵn sang cam chịu. Thế nhưng….

Bất thình lình Tuấn nhấc bổng người nàng lên một cách phi thường, đàn ông bê vài ba chục cân thì ca thán rằng nặng, rằng mỏi này kia thế nhưng bê bạn gái đến cả năm sáu yến thì lại thấy nhẹ bẫng như đang ôm mây, đến lạ. Khi Hay sực tỉnh khỏi cơn mê thì nàng ôm chặt Tuấn vì khiếp sợ. Tuấn bế Hay thẳng một mạch ra phòng khách, bỏ qua những tiếng ú ớ của Hay, vẻ mặt ngơ ngác lúc này của nàng làm Tuấn thấy buồn cười. Muốn quyến rũ anh hả, không dễ đâu cưng. Tuấn nghĩ thầm. Và rồi cũng bằng một sức mạnh phi thường như lúc nhấc nàng lên, Tuấn quăng cả cái thân hình thiếu nữ mềm yếu đó đánh bịch một cái xuống ghế sofa. Tay nó phẩy phẩy làm động tác giống như phủi bụi.

– Bướng này.- Tuấn gườm gườm mặt nhìn nàng rồi quay đít thẳng vào phòng

Còn nàng thì nằm co gio giữa đống chăn gối mà Tuấn đã vứt sẵn trước đó, trông nàng giống hệt con cún con sợ chủ. Quả vậy, nàng sợ nếu nàng còn ngang bướng chắc Tuấn dám ném nàng ra khỏi nhà lắm, mất bao công sức mới được ở lại, giờ mà bị quẳng đi thì biết chui vào đâu. Vậy là nàng quyết định nằm im, chẳng dám ho he lấy một câu.

Ấy vậy mà nửa đêm nàng lại mò vào phòng Tuấn, khi mà Tuấn đang say giấc nồng.( Có thể đọc đến đây ae sẽ đánh giá Hay là một cô nàng chẳng ra gì. Bởi vì đã đuổi như vậy mà vẫn còn không biết ngại. Nhưng ae thông cảm cho, ai có vợ, có gấu rồi thì sẽ hiểu, mà ai chưa có gấu chắc cũng hiểu được, đàn bà khi đã đến cơn thèm thì ham muốn của cánh đàn ông chúng ta còn thua xa. Các cụ còn truyền lại kinh nghiệm, rằng 1 tháng sẽ có 1 đến 2 ngày phụ nữ lên cơn thèm, nhưng thực hư ra sao thì mình cũng chưa rõ, ae nào có kinh nghiệm thì chia sẻ cho mình được không J) Thôi quay lại hoàn cảnh lúc này.

Hay nhẹ nhàng rón rén như kẻ trộm lại gần Tuấn mà nó vẫn chẳng hay biết. Nàng nhẹ nhàng đặt tấm thân ngọc ngà xuống bên cạnh Tuấn. Sức nặng của cơ thể nàng làm tấm đệm khẽ trùng xuống. Hai tay nàng luồn qua tay Tuấn, nhẹ nhàng ôm lấy nó. Bất giác Tuấn trở mình, xoay ngược lại, vô tình thành ra lúc này môi nàng với môi nó gần như chạm vào nhau.Nàng nín thở vì sợ Tuấn tỉnh, chỉ khi nghe thấy tiếng thở đều đều phát ra nàng mới yên tâm rằng Tuấn vẫn không hề hay biết gì cả. Bởi vì đi ngủ Tuấn có thói quen cởi trần, thế nên nàng bạo dạn lấy tay vuốt ve bộ ngực săn chắc của Tuấn, mặc dù không được soái ca 6 múi cho lắm, nhưng với xuất thân là nhà nông, từ nhỏ cũng có lao động chân tay mặc dù không nhiều, nhờ vậy mà ngực cũng như cơ bắp của Tuấn cũng khá săn chắc. Nàng vuốt ve 2 đầu ti nó làm Tuấn hơi rùng mình nhưng vẫn chưa tỉnh giấc. Rồi bàn tay nàng rời khỏi ngực, di chuyển lên khuôn mặt Tuấn, những ngón tay khẽ vuốt ve bờ môi nó. Rồi như không thể kìm nén được, nàng rướn người để đặt lên môi Tuấn một nụ hôn khao khát. Môi chạm môi, Tuấn bừng tỉnh, bốn mắt chạm nhau, nàng lúng túng nhưng biết không thể rút lui được nữa, nàng lấy tay ghì chặt đầu Tuấn lại, cố níu kéo nụ hôn này lâu nhất có thể. Nhưng có lẽ nàng đã lo xa

Đúng giây phút ấy, Tuấn đã buông bỏ tất cả, nó đã quyết định từ bỏ những hi vọng về một người phụ nữ, để phó mặc cuộc đời mình cho số phận. Nó hôn Hay một cách tự nhiên, không có chút gì rằng ép buộc cả. Thậm chí nó còn luồn lưỡi mình một cách điệu nghệ vào trong miệng nàng. Hay như chết giấc, hôn thì nàng đã hôn không biết bao nhiêu người rồi, thế nhưng những nụ hôn đó chẳng có chút tình cảm nào cả, có chăng chỉ là những ham muốn thể xác yêu cầu được giải tỏa, còn nụ hôn này mới đích thực là tình yêu. Tuấn xoay người đồng thời kéo nàng nằm lên người mình trong khi nụ hôn đã trở thành màn đấu đá của hai lưỡi, không ai chịu nhường ai cả. Nàng thèm khát còn Tuấn cũng bắt đầu thả lỏng cơ thể để đi theo sư dẫn dắt của nàng. Hay thể hiện sự chuyên nghiệp của mình rõ rệt, Tuấn dường như chịu thua, để mặc nàng kích thích mọi chỗ trên cơ thể mình.

– Anh ơi..em bật đèn nhé.- Nàng thủ thỉ

– Làm gì…vậy …em- Tuấn thì thào trong cơn khoái cảm.

– Em muốn nhìn thấy gương mặt của anh. Và cả chỗ đó của anh nữa- Hay bẽn lẽn vì lời đề nghị của mình, vội vàng che lấp bằng cách hôn Tuấn.

Tuấn với tay, bật ngọn đèn ngủ để chiều lòng em. Gương mặt em sáng hồng dưới ánh đèn, không còn vẻ tinh khiết của một cô gái chưa tròn đôi mươi. Lúc này cả gương mặt cũng như cơ thể đang uốn éo kia của em hiện rõ mồn một sự thèm khát bấy lâu nay nàng đã kìm nén. Lúc này nàng mới chăm sắc “thằng bé” đã thức dậy từ nãy phía bên dưới.

– Chào em- Nàng cười thật dâm khi kéo quần sịp của Tuấn xuống dưới quá đùi gối.
 

ỐC kute

⚡ʙᴀᴅ ԍιʀʟ
#4
Chẳng vội vàng làm gì, nàng khẽ hôn lên thằng nhóc vài lần. Mỗi lần như vậy là Tuấn lại phải giật mình thon thót vì sự kinh nghiệm của em. Chỉ đến khi Tuấn chịu hết nổi toan lên tiếng thì nhận ra thằng nhóc của mình đã trọn vẹn trong miệng em từ khi nào. Nàng như làm chủ trận đấu này, còn Tuấn thì chỉ như tù binh nghe theo sự sai khiến của nàng. Thật mất mặt nhưng cũng thật sung sướng.

– Em đút vào nhé- Nàng rướn người lên để hôn Tuấn

Tuấn không nói mà chỉ gật đầu, những lời nói lúc này thì thật là quá vô duyên. Nàng ngồi hẳn dậy, tay nàng đang nắm lấy thằng nhóc, khẽ vuốt vuốt vài lần, mỗi lần như thế lại là một lầm chạm phải cô bé của nàng. Lúc này Tuấn mới nhận ra rằng nàng không hề mặc quần lót. Nàng chỉ vén váy ngủ của mình lên một chút là cả phần bên dưới đã hiện ra dưới ánh đèn. Đẹp, phải nói là một kiệt tác, không hề có một cọng lông nào, lại còn rất săn chắc, không hề giống một cô gái hành nghề dịch vụ đã được gần 2 năm. Nàng khẽ nắm lấy thằng nhóc của Tuấn để lựa thế. Nàng hơi lúng túng. Không phải lần đầu làm tình, tất nhiên là không rồi, chỉ là lần đầu nàng để người đó không dùng bao. Nhưng có lẽ niềm tin ở Tuấn đã thôi thúc nàng chấp nhận.

Tuấn đã buông xuôi theo ham muốn. Đàn ông mà, dễ bị cảm xúc này chi phối lắm. Nhất lại là trước một thiên thần xinh đẹp thế kia. Nhưng Tuấn thấy ngại, bởi vì tuổi tác hai người cách nhau không hề nhỏ. Cả chục tuổi chứ chẳng chơi. Có lẽ vì vậy mà Tuấn không nhìn thẳng vào mắt nàng. Nó cố nghĩ về chuyện khác để quên đi mặc cảm. Ánh mắt của nó dõi theo từng hành động của nàng nhưng thông qua tấm gương trên bàn trang điểm đặt ở bên canh phải giường. Chiếc bàn trang điểm này là của Nhung bắt Tuấn sắm từ hồi nàng còn sống ở đây. Khoan đã,..của ai cơ? Trong mắt Tuấn lúc này hiện lên không phải là cảnh dâm dục thực tại nữa, không phải là cảnh một nam một nữ đang bán khỏa thân kia nữa, mà là Nhung đang ngồi bên bàn trang điểm, nàng mặc một chiếc váy trắng, nàng đang đánh son môi màu đỏ, và nàng đang cười với Tuấn.

Chết tiệt…sao mình lại có thể làm những chuyện này cơ chứ. Tuấn bừng tỉnh. Cảm giác tội lỗi lại ùa về. Nó choàng dậy, ôm chặt lấy Hay.

– Anh xin lỗi- Tuần thì thầm vào tai Hay trong khi nàng vẫn còn ngơ ngác.

– Sao vậy anh?- Nàng chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa.

– Anh xin lỗi..thực sự xin lỗi em.- Tuấn đặt nàng xuống giường chỉnh lại quần áo rồi đứng lên

– Em đã làm gì sai chứ?- Mắt nàng rơm rớm những giọt nước mắt trong khi chiếc váy vẫn còn sộc sệc

– Không phải tại em đâu, là do anh. Anh vẫn chưa quên được.- Rồi Tuấn bỏ ra bên ngoài, nó đang trốn chạy vì không biết phải nói với nàng như thế nào nữa

– Tại sao..tại sao chứ…Em…em có gì thua họ chứ?- Nàng thổn thức, không nói nên lời vì những giọt nước mắt, nàng thấy tủi thân và bị xúc phạm ghê gớm. Hai lần rồi nàng bị Tuấn từ chối

Tuấn chẳng nói gì cả, nó để nàng lại trong phòng cùng với những giọt nước mắt cứ lã chã rơi.

 
Top Bottom