Yêu ‘’ Đĩ ‘’ Có Được Không ? P1

ỐC kute

⚡ʙᴀᴅ ԍιʀʟ
#1















– Không biết mẹ có qua được mùa đông năm nay không nữa. Giá mà con tìm được nơi được chốn, ổn định gia đình, cưới cho mẹ cô con dâu thì… mẹ cũng yên tâm mà nhắm mắt.

Haizz…

Nhưng xem ra khó lắm, hết hè rồi…. mà còn chưa thấy động tĩnh gì thế này thì….khụ…khụ…..- Tiếng nói của người phụ nữ bị những cơn ho ngắt quãng

– Mẹ ơi. Alo…mẹ….- Đáp lại chỉ là tiếng im lặng

– Tút…tút….

Đầu dây bên kia ngắt máy, Tuấn biết lúc này cơn đau đang xâm chiếm cơ thể mẹ nó, rồi sẽ là những trận ho dài, mẹ nó dúm dó trong những trận ho, con quái vật trong người đang hàng ngày, hàng giờ rút đi sinh khí của mẹ. Những hình ảnh đấy đang tràn ngập trong đầu Tuấn . Mắt Tuấn nhòa đi, thương mẹ, từ bé đến giờ, gần 30 năm, quá nửa cuộc đời mẹ là người gần gũi với nó nhất. Bỗng 1 thời gian mẹ nó ho nhiều, rất nhiều,gương mặt hốc hác trông thấy và rồi vào 1 ngày nó nhận được tin, như sét đánh ngang tai, mẹ Tuấn bị ung thư phổi giai đoạn cuối, bác sĩ dự đoán cùng lắm thì có thể sống thêm 1 năm. Phải mất 1 khoảng thời gian để có thể tin vào những điều đó, nhưng rồi Tuấn cũng học cách làm quen vì đó là sự thật.
Cơn mưa rào cuối hè vừa dứt, trả lại chiều hè không khí trong lành mát lạnh, cả Hà Nội như được gột rửa, sạch sẽ không khói bụi. Nếu ai ở Hà Nội lâu năm sẽ thấy thích bức tranh đó, 1 Hà Nội rất khác, những con đường như vừa được tắm mát và lòng người cũng như được gột sạch, nhẹ bẫng thanh thản đến lạ kì. Thế nhưng có 1 người mang trong lòng đầy tâm tư, trên con xe Dream cũ kĩ dạo quanh các con phố cổ 1 cách vô định. Mặt Hồ Gươm sau cơn mưa như 1 tấm gương, trên những ghế đá là 1 vài đôi trai gái bên nhau hạnh phúc. Con xe Dream thong dong lượn qua Tràng tiền Plaza, hướng lên đê sông Hồng, đèn đường bật sáng trưng, nếu như không nhìn lên bầu trời thì có lẽ không biết là đã tối muộn, quả thật xứng danh với tên gọi thành phố không ngủ. Nhưng Tuấn không quan tâm đến khung cảnh đó. Những lời nói của mẹ lúc chiều vẫn còn đang văng vẳng bên tai, nó nhớ như in lúc nhận được kết quả xét nghiệm của mẹ, trong khi nó đang chết lặng thì mẹ lại cười rất tươi mặc dù nụ cười đó vẫn in rõ nỗi buồn sâu thẳm, và đáng nhẽ nó phải là người động viên mẹ thì ngược lại mẹ lại là người làm chuyện đó:

– Không sao đâu con trai, sống chết có số rồi, con là niềm tự hào của mẹ, được nuôi nấng con nên người là mẹ mãn nguyện rồi. Có chuyện gì xảy ra đi nữa thì mẹ vẫn sẽ mỉm cười..

Tuấn thấy cay cay nơi khóe mắt, nó vốn là đứa tình cảm, nhưng ngại nỗi từ khi biết mình bị ung thư, nó chưa bao giờ thấy mẹ khóc, dù có đau đớn đến đâu, dù là khi nhìn thấy cái đầu trọc lốc sau mỗi lần xạ trị, mẹ còn đùa rằng trong mẹ giống Phan Đình Tùng.Tuấn rất nghe lời mẹ, vì nó thương mẹ lắm, là 1 đứa trẻ ngoan và cực kì thông minh, cả tuổi thơ của nó chỉ tóm gọn trong 1 từ “ HỌC”, hết cấp 2 nó đã chọn 1 trường chuyên của thành phố để thi và Tuấn đã đạt điểm gần như tuyệt đối, cấp 3 đi học xa nhà, nó đã lăn lộn, bươn trải kiếm tiền bằng những công việc làm thêm để phụ mẹ trang trải cuộc sống, cuối tuần nào cũng như tuần nào, Tuấn bắt xe bus để về với mẹ ở quê. Và rồi thời gian cứ thế trôi qua, 3 năm cấp 3 và rồi Đại Học, Tuấn luôn là 1 học sinh xuất xắc, tốt nghiệp ra trường, Tuấn được nhận ngay vào 1 công ty có danh tiếng với 1 mức lương mà hằng triệu sinh viên mới tốt nghiệp ao ước. Không ngủ quên trên vinh quang, suốt 5 năm đi làm, Tuấn luôn phấn đấu hết sức được mọi người kính trọng, đồng nghiệp yêu mến. Nhưng dù có kiếm được bao nhiêu tiền hay giữ chức vụ cao đến đâu, Tuấn vẫn luôn nhớ lời mẹ dặn:” Hãy sống là chính mình, bình thường nhưng không tầm thường”


Đã muộn lắm rồi, Tuấn vẫn mơ hồ qua các con phố, xe hướng lên đê sông Hồng, qua Nhà Hát Lớn, rẽ về đường Trần Khánh Dư, cơn gió mát cuối ngày là Tuấn thấy hơi lành lạnh, Bất chợt giọng nói lả lơi kéo Tuấn ra khỏi cơn mơ:


– Anh trai ơi, vui vẻ 1 chút không?

– Anh ơi, đi chơi với em không? – 1 giọng nữ khác xen vào

Tuấn nhận ra mình đang đi qua 1 tụ điểm “vui vẻ” của thành phố, bên đường, trong những chỗ khuất mà ánh đèn đường không chiếu tới, dưới những gốc cây xà cừ to cổ thụ là những cô gái ăn mặc“ mát mẻ”, zin ngắn, quần sóc, áo ba lỗ để hở ra những cặp đùi trắng ngần, dù là trong bóng tối nhưng những đường cong vẫn dễ nhận ra. Tuấn chẳng lạ gì với những câu mời chào khách của các cô nàng hành nghề “ bán hoa ” này, mỗi khi công ty tăng ca cho dự án lớn, phải về khuya, Tuấn đều gặp họ. Phần lớn do hoàn cảnh bắt buộc, phải bươn trải nơi thành thị đắt đỏ này, họ không có nghề nghiệp gì mới đi theo con đường này, số khác là do nợ nần hoặc bị lừa vào nghề, lâu dần trở thành “yêu nghề”, còn lại rất ít là do “ sở thích”. Tránh sao được 1 công việc phải gọi là “ việc nhẹ lương ca”, chỉ việc nằm đó hưởng thụ, sướng mình sướng người, lại còn có tiền, nhưng cũng có khi đen đủi gặp những lão khách oái oăm thì không khỏi chịu khổ.Tuấn định tăng ga vọt đi, nhưng 1 ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu, thay vì bỏ đi, Tuấn giảm ga chầm chậm ngó nghiêng như kiếm tìm 1 ai đó. Không được…già quá…không được..nhìn dâm quá…không được…trẻ quá còn chưa đủ tuổi thành niên…Đúng như 1 tay chơi thứ thiệt, Tuấn đang chọn “ đào” nhưng không hẳn là vậy. Và rồi ánh mắt Tuấn dừng lại nơi góc tối cuối phố, em trông còn khá trẻ, dáng người cao dáo, em mặc bộ váy ngắn đen, những hạt kim tuyến lấp lánh, tóc xoăn buông xõa che bầu ngực cao đầy khiêu khích, em đứng tựa lưng vào gốc cây xà cừ, tay cầm điếu thuốc cháy đỏ lập lòe như bỏ mặc thế giới xung quanh. Trong khung cảnh đó, giữa nhưng con người bị coi là hèn kém của xã hội, trông em như 1 thiên thần thoát ra từ nơi tối tăm, ở em có vẻ gì sang trọng hơn là 1 nàng “đĩ”.

Tuấn dừng xe, đôi mắt không rời khỏi em, còn em dường như không mảy may quan tâm đến nó, em không vồ vập như mấy cô “ đào kia” em sang chảnh, em cao quý, chết tiệt làm “ đĩ” mà còn bày đặt làm cao- Tuấn chợt nghĩ. Tiến lại gần, Tuấn đã nghĩ sẽ là 1 cuộc thương lượng nhanh chóng, em ra giá, anh đồng ý nhưng không, em vẫn đứng đó, dựa vào gốc cây, điếu thuốc trên môi đã quá nửa. Vậy là Tuấn lại là người lên tiếng trước.

– Em có “đi “ không?

– Không…- Em trả lời cộc lốc, điếu thuốc vẫn trên miệng

– ……-
Tuấn cứng họng, Cũng 1 vài lần Tuấn đi kiếm “ đào” nhưng chưa bao giờ gặp trường hợp này.

– 1 ngày em kiếm được bao nhiêu?- Tuấn lại hỏi

– ……………-
Im lặng không trả lời, em lại rít 1 hơi thuốc nữa, làn khói thoát ra nhẹ nhàng từ đôi môi hồng

Bị quê, Tuấn không hiểu sao lúc ấy lại có đủ kiên nhẫn để đứng lại đó, nghĩ lại gần 30 năm sống trên đời đó là lần xấu hổ nhất của Tuấn.

– Tôi sẽ trả em 10 triệu. Chỉ cần em đi với tôi 1 ngày. –
Giọng Tuấn chợt nghiêm lại, lấy lại phong thái của 1 người “ có tiền”
– …………….
Cứ tưởng em sẽ không tiếp lời nó nhưng đúng lúc Tuấn định quay đầu bỏ cuộc thì:

– Trông thư sinh thế có làm nổi 15p hay không mà đòi “chơi” nguyên ngày.
– Có phải giọng em nghe êm ái, ngọt ngào quá mức hay là do nó quá mong đợi em cất lời nên mới thấy thế.

Tuấn lúng túng:

– Không….không phải chu…yện đó, tôi không đòi hỏi cái đó, chỉ…cần em đi với tôi..

– Ok..- Em ném điếu thuốc xuống đất, lấy mũi giày cao gót di di.- 10 triệu, cũng bõ..

– Vậy mai 7h tôi đón em sao?

Em rút 1 cây bút từ trong ví ra, em nắm lấy tay Tuấn, do phản xạ, Tuấn định rụt tay lại nhưng hiểu ý, Tuấn để cho em ghi nhanh số điện thoại lên tayĐúng lúc 1 chiếc Camrry đen dừng lại trước mặt, 1 người đàn ông to béo bụng phê mở cửa bước ra nhìn về phía Tuấn. Em nhắc Tuấn “ Gọi theo số này” rồi dảo bước về phía người đàn ông, 2 người còn xì xào nói chuyện gì đó, người đàn ông nhìn Tuấn rồi cả 2 vào xe.Còn Tuấn đứng chơ ra đó, nhận thấy những ánh mắt đang nhìn mình, Tuấn vội vã lên xe phóng đi, trong đầu vẫn còn gương mặt và giọng nói của em. Trên môi nở nụ cười nhẹ, miệng lầm bẩm:

– Vậy là tạm ổn…
 

Chủ đề tương tự

ỐC kute

⚡ʙᴀᴅ ԍιʀʟ
#2
Chapter : 02


4h sáng, ở 1 góc nhỏ Hà Nội, trên căn hộ tầng 33, có 1 người thanh niên đang trằn trọc với những nghĩ suy, lúc thì nghĩ về mẹ, nhưng phần nhiều lại nghĩ về em, và Tuấn trăn trở về kế hoạch sắp tới của mình. Tuấn chìm dần vào giấc ngủ, cảm giác như thời gian trôi nhanh như chó chạy ngoài đồng, tiếng chuông báo thức đánh tan giấc mộng mị.

6h30p sáng, Tuấn vội vã đánh răng, làm vệ sinh, rất nhanh chóng quần áo chỉnh tề, tính nó vốn vậy, sạch sẽ và gọn gàng, 1 chiếc áo vest trẻ trung, đôi giày bóng lộn, nay là 1 ngày trọng đại, Tuấn vui như con trẻ, lâu lắm rồi kể từ khi biết tin mẹ mang bệnh hiểm nghèo Tuấn mới lại vui đến thế, ngoài mặt là vậy nhưng trong lòng vẫn còn những lo âu.

Khi chuông vừa điểm 7h sáng, Tuấn bấm điện thoại gọi cho em theo số điện thoại trên tay vẫn còn rõ vết mực, lòng đầy hân hoan. Giọng nói ấm áp đó một lần nữa vang lên, nhưng lần này có vẻ ngái ngủ:

– A…lô…Ai đấy

– Tôi đây. Hôm qua ta đã gặp nhau- Tuấn có vẻ rụt rè, nó vốn nhát gái

– À..10 triệu..Tôi nhớ rồi 30p nữa đón tôi ở trước trường ĐH KHTN nhé- Không đợi Tuấn trả lời, em cúp máy.

Tuấn thấy hơi hụt hẫng, mấy câu vừa rồi nó đã mất cả đêm để suy nghĩ vậy mà em còn chưa để nó “diễn “ nốt. Nhưng không sao, dù sao nó cũng sắp đc gặp lại em. Tuấn vẫn không thể ý giải đc vì sao nó lại thấy vui thế, trước đến giờ chưa có người con gái nào có thể làm Tuấn để ý dù có là em hoa khôi cấp 3 từng không ít lần viết thư tình cho Tuấn, hay đến em con gái sếp tổng trong công ty tuấn cũng không mảy may suy nghĩ

Đúng nửa tiếng sau, mặc dù đường rất tắc nhưng Tuấn đã có mặt trước cổng trường ĐH KHTN, Tuấn biết rất rõ những đường tắt qua đây vì hay đi thăm đứa em con cô đang học trường này. 5 phút rồi 10 phút, vẫn chưa thấy em, Tuấn hơi sốt ruột nhưng cũng thông cảm vì con gái là vậy. Trên con xe Dream ngả màu, những ánh mắt xung quanh bắt đầu để ý đến Tuấn nhưng rồi tất cả bất chợt hướng về phía khác, nơi em xuất hiện, không váy ngắn, em mặc 1 chiếc áo sơ mi trắng, quần Jean, em trang điểm nhẹ, màu son nhạt, ở em toát lên vẻ thanh thoát, như nàng tiên tung tăng làm say đắm bao ánh mắt. Không còn nghi ngờ gì nữa, đó là người con gái đẹp nhất mà Tuấn từng gặp. Em tiến thằng về phía nó miệng cười tươi như người đã quen từ lâu, cũng phải, Tuấn nghĩ người làm trong ngành “ dịch vụ ” phải vậy mới sống được.

– Anh đợi tôi lâu chưa?- Em cười tươi như hoa

– À..à cũng mới thôi- Tuấn lắp bắp

– Chúng ta đi thôi – Em ghé vào tai nó thì thầm- Ngày hôm nay tôi là của anh. – Mùi hương tỏa ra từ cơ thể em không giống những mùi nước hoa mà nó từng biết, quyến rũ lạ kì

– Hôm nay cô không đi học à?

– Không- Em cười- Tôi cho thầy nghỉ rồi- Em nhún vai, bình thản trả lời, rồi em leo lên xe tay huơ huơ- Đưa xin cái mũ bảo hiểm coi, Pikachu tóm giờ.

Con xe Dream cũ đưa 2 người có thể gọi là xa lạ, 1 bùng học, 1 bùng làm dọc theo con đê sông Hồng tiến xuống phía Nam, những con gió từ phía sông thổi tới, tóc em tung bay. Người ta sẽ tưởng họ là 1 cặp đôi nếu thấy em ôm nó nhưng không, Tuấn mong được cảm giác đó nhưng giờ có vẻ em đang ngồi xa nó. Tuấn bèn giở thủ đoạn hèn hạ, cứ lao vào ổ gà để phanh gấp hòng thu ngắn khoảng cách. Như hiểu ý, em cười, rõ xinh, em xích lại gần, quàng tay ôm nó, ngực áp sát vào lưng, em trách:

– Đi đứng cẩn thận coi.

Tuấn hơi giật mình không phải vì lời em trách mà vì cặp núi đang phập phồng sau lưng nó, rất dễ để nhận thấy nó mềm và to quá.

– Vậy ta đang đi đâu đây? – Em hỏi

– ……- Tuấn không trả lời câu hỏi của em kéo nó trở về với thực tế

– Này “10 triệu”, tôi đang hỏi anh đó – Tay em giơ giơ trước mặt nó như kiểu người ta kiểm tra người mù

– Về quê – Tuấn trả lời

– Vậy tôi phải làm gì để đáng 10 triệu? – Em thắc mắc

– Chỉ cần ngồi đó, Mặt em là đủ đáng giá 10 triệu rồi.

Em chột dạ, trán hơi nhăn lại ra vẻ nghi ngờ:

– Đừng bảo là đi vẽ tranh khỏa thân nhé?

– ……………

Tuấn không trả lời, nhìn mặt Tuấn lạnh tanh, em cũng chẳng hỏi thêm, vậy là 2 người 1 trai 1 gái cứ lặng lẽ trên con đường đầy nắng và gió. Mùa thu đã đến rồi.

Xe dừng lại trước cổng làng nhuốm màu thời gian, rẽ vào chợ, gọi là chợ nhưng cũng khá nhỏ, vài quán tạp hóa, vài cửa hàng bán hoa quả, vài phản thịt…. Em mải ngắm những ruộng lúa vàng trải dài bên kia đường còn Tuấn tranh thủ mua vài thứ linh tinh để trưa nấu cơm, 1 vài cân hoa quả. Khi Tuấn quay ra đã không thấy em đâu, ngó quanh quất, thấy em đang ngồi trên chiếc cầu bắc ra ao, nơi mọi người khi đi đồng về thường ra đó rửa mặt mũi chân tay, quần em xắn cao, chân buông thõng nghịch nước như trẻ nhỏ, làn da trắng ngần, đạp nước bắn tung tóe, Tuấn tự hỏi do khung cảnh đẹp nên người ăn theo hay do người đẹp nên cảnh cũng hóa bồng lai.

– Đi thôi – Tuấn gọi em

Em ngước mắt nhìn Tuấn, ngây thơ, ánh mắt toát lên sự trong sáng, nếu không phải biết em trong hoàn cảnh tối qua thì Tuấn có chết cũng dám khẳng định đây là nàng tiên giáng trần chứ không phải người thường.

– Đẹp thế này có cho anh vẽ tranh nude tôi cũng cam. – Em cười, hiền khô

Xe lại tiếp tục bon bon trên con đường làng, theo họ là những tiếng chào hỏi của Tuấn, cảm tưởng như nó quen cả làng, ai cũng cười với nó, cũng nhìn theo nó, nhưng chẳng phải vì nó mà họ nhìn là vì cô thiếu nữ xinh như hoa đang ngồi sau ôm chặt nó. Má em đỏ hồng, em ngại. Không sai, em ngại thật, bình thường đi “làm dịch vụ” có thoát ý trước mặt, trần truồng trước khách em cũng chẳng ngại như bây giờ, đơn giản là vì em thấy ở đây giống như chính quê hương của em.

Càng đi sâu vào làng những ngôi nhà to hơn, cao hơn dần dần hiện ra, ngỡ tưởng đây là 1 làng quê “chuẩn vịnh bắc bộ” nhưng không hẳn, người dân ở đây ngoài những người nông dân hiền lành chân chất còn có những người từ thành phố muốn tránh cái bụi bặm, ồn ào chốn thành thị về đây sinh sống. Xe dừng lại trước ngôi nhà gỗ 3 gian khá cổ được rào lại bằng hàng rào những bụi bô rô ( ae nào không biết thì lên mạng search cây bô rô hay ô rô gì đấy nhé) trước nhà là 1 mảnh vườn nhỏ trồng nào rau nào cây ăn quả. Tuấn dắt xe vào ngõ, em còn đứng đó nhìn Tuấn. Tuấn quay lại nhìn em, như hiểu được suy nghĩ của em, Tuấn chấn an:

– Đây chỉ là nhà thờ tổ thôi, nhà anh đây cơ – rồi Tuấn chỉ vào ngôi nhà 3 tầng khang trang phía bên kia khu vườn.

Em ngơ ngác không phải vì sợ nghèo, sợ bẩn mà vì em đang thấy vui vì em thấy ở Tuấn có 1 cái gì đó em có thể tin tưởng.

Ra đón 2 người là 1 người phụ nữ phúc hậu, nét mặt rất hiền lành nhưng cũng có gì đó rất “sang”. Điều đáng chú ý là trên đầu bà đội 1 chiếc khăn đỏ cộng với những nếp nhăn nhỏ trên trán, đôi mắt rất sáng nhưng trũng sâu, dù bà đang cười rất tươi nhưng vẫn có vẻ gì đó mệt mỏi, thi thoảng xen vào những tiếng ho nhẹ. Em quan sát bà rồi nhìn Tuấn. Nhìn ánh mắt của em, như biết được em đang nghĩ gì, Tuấn gật đầu nhẹ.

– Sao 2 đứa về mà không báo trước để mẹ chuẩn bị, đi lại nắng nôi có mệt không cháu? Vào nhà đi 2 đứa còn đứng ra đó. – Mẹ niềm nở đón 2 đứa rồi bà trách Tuấn – Tuấn, con không giới thiệu với mẹ à?

Tuấn chưa kịp trả lời thì em đã chen ngang, cướp lời Tuấn:

– Dạ, Cháu là Nhung, bạn gái anh Tuấn ạ

Vài giây đứng hình, Tuấn đã quên mất trên đường phải dặn em những điều cần biết, và về vai diễn của em, cũng chỉ vì cái cặp núi mềm mại kia làm nó mê muội nhưng em cũng thật nhanh trí hiểu ra vấn đề, và Tuấn thấy vui vì đã biết tên em. Còn em thấy được sự ngơ ngác của Tuấn, em quăng cho Tuấn 1 nụ cười ranh mãnh.
 

ỐC kute

⚡ʙᴀᴅ ԍιʀʟ
#3
Chapter : 03




Cuộc sống bộn bề, người ta lăn lộn vất vả để kiếm được đồng tiền, nghĩ mọi cách để cuộc sống no đủ, những yêu thương chân thành cũng nhường chỗ cho những dục vọng của con người.

Nhưng ở thôn quê bình yên nọ, dường như ở đây tất cả những “ bụi bặm” của cuộc sống đều bị chặn lại bên kia hàng rào. Em như đang ở nhà mình vậy, vui vẻ, hồn nhiên như con chim nhỏ, em giúp mẹ nhặt rau, em giúp mẹ nấu cơm, em “ lon ton” ra vườn hái khế, hái ổi, trên đôi môi nhỏ xinh luôn nở nụ cười khác hẳn với vẻ lạnh lùng mà Tuấn gặp tối qua. Phải chăng em đang vui hay là do em “diễn” quá tốt – Tuấn tự hỏi.

– Êu, Đang nghĩ gì mà thừ người ra vậy?- Em hỏi Tuấn trong khi vẫn đang cúi đầu xuống thành giếng, như đang kiểm tra tiếng vọng lại chứ không phải là nói chuyện với nó

– Em bao nhiêu tuổi rồi?

– Này nhé, người yêu bao nhiêu tuổi mà cũng không biết, sao anh vô trách nhiệm quá vậy? – em nhăn mũi, trách yêu giống như đang trách người tình vô tâm. – 21 rồi.

– Trẻ vậy sao lại………..- Tuấn kịp ngăn mình không hỏi em sao lại làm cái nghề này. Nó biết người trong nghề dịch vụ rất ngại hỏi mấy chuyện đó, đừng mong nhận được câu trả lời thật, họ sẽ nói dối hoặc là không nói gì cả.Dường như em chẳng để ý đến nó, vẫn vui vẻ nói chuyện với mẹ Tuấn, em hỏi món này làm thế nào, món kia làm ra sao, em hỏi chuyện xóm làng, chuyện thời tiết nhưng tiệt nhiên không hỏi bệnh của mẹ vì em biết những người mắc bệnh nan y thường không muốn nhắc đến 2 từ bệnh tật.
Bữa cơm vui vẻ giữa 3 “mẹ con” giản đơn mà hạnh phúc. Người ta cứ mải đi kiếm tìm hạnh phúc nơi đâu mà quên mất rằng điều đó luôn ở bên chúng ta, chỉ là ta có nhận ra và biết trân trọng nó hay không.

bước trên con đường quê trong chiều hoàng hôn, hương lúa chín phảng phất, con đường làng không được trải bê tông, Tuấn nhớ về tuổi thơ, mỗi lần trời mưa đi bộ qua đây đi học là 1 cực hình nhưng hôm nay nó lại đẹp đến lạ kì. Hai người 1 nam 1 nữ em tung tăng đi trước trên con đường đất gồ ghề, bỏ đôi giày cao gót, em thả đôi chân trần nhẹ nhàng cất bước nghiễm tưởng như đang đi trên tấm lụa đỏ trải dài.

– Này đi giày vào không dẫm phải gai bây giờ?- Tuấn nhắc, dường như nó bị cuốn vào trò chơi này rồi, quan tâm em như 1 người tình

– Kệ,
đi giày mỏi chân lắm – Em trả lời mà không ngoảnh lại nhìn nó

– Đồ cứng đầu – Tuấn lầm bầm.

Ánh nắng chiều đậu lại nơi làn tóc em bay bay màu ánh vàng. Đôi chân dài tung tăng trên thảm cỏ xanh. Lòng em thấy nhẹ bẫng, thoải mái đến lạ kì, em như được sống ở chính nơi mình sinh ra, đã lâu lắm rồi em chưa về quê, cảm giác vui vẻ này đã từ lâu lắm rồi, nghiễm tưởng đã quên nó thì nay Tuấn lại mang đến cho em. Tạm quên cuộc sống ngày mai mình phải trở lại, em tận hưởng phút giây này 1 cách trân trọng

– Mẹ anh mắc bệnh gì? – Em hỏi Tuấn, lúc này cả 2 đang ngồi trên thảm cỏ xanh ven con kênh dẫn nước.

– Ung thư phổi. – Ánh mắt Tuấn xa xăm

Và rồi Tuấn kể cho em nghe, về một buổi chiều Tuấn chưa từng cho ai biết, về lúc nhận được kết quả, bác sĩ nói mẹ Tuấn không sống được bao lâu nữa, Tuấn kể về cuộc sống của 2 mẹ con từ đó đến nay, về những lần thấy mẹ đau đớn, những lần phải tự tay cạo đầu cho mẹ, những giọt nước mắt lại chực rơi ra. Em ngồi đó, chỉ im lặng lắng nghe, thi thoảng thêm vào những ánh nhìn ái ngại. Rồi chả hiểu từ bao giờ, tay em tìm đến tay nó, nắm chặt.

– Không sao đâu, mọi chuyện sẽ ổn thôi – Em an ủi mặc dù em biết ở nơi đây tử thần đang vẫy gọi người phụ nữ hiền lành, phúc hậu đó

– ……..

- Tuấn không trả lời chỉ lặng im

– Mình đi thả diều đi – Em chỉ về bên kia bãi cỏ, nơi đám trẻ đang túm tụm chơi thả diều

Chẳng đợi nó trả lời, em đứng dậy kéo Tuấn chạy nhanh về phía đó, bàn tay em nắm chặt tay Tuấn. Em hò hét ầm ĩ như trẻ con, chạy nhảy nô đùa, em kéo dây diều, em chơi chọi cỏ gà, em chạy qua chạy lại từ đầu bên này sang đầu bên kia mà con diều của em chẳng chịu bay cứ cắm đầu xuống đất. Tuấn chăm chú quan sát em, niềm vui dường như có tính lây lan, bất giác Tuấn nở nụ cười đúng lúc em quay lại nhìn nó. Em cười, ánh nắng chiều thu hắt lên mái tóc, em vẫy vẫy tay ra hiệu và rồi thế là con diều dính bằng những hạt cơm nguội kia mang ước mở của “ 2 đứa trẻ to xác” kia bay xa.

Buổi tối nơi thôn quê yên ắng lạ kì, không ồn ào náo nhiệt mà tối tăm, vắng vẻ, Nếu không có hội hè hay ma chay cưới hỏi thì gần như nhà nào biết nhà nấy. Mùi rơm rạ nhà nào đốt phảng phất, tiếng dế, tiếng cóc nhái nghe sao mà âm u. Nơi đây trên ban công tầng 2 có 2 người đang tận hưởng giây phút cuối ngày, em ngồi trên lan can, trên người mặc cái áo sơ mi của Tuấn chùm quá mông, vì em k mang quần áo để thay, dù trong chiếc áo quá cỡ nhưng em vẫn sexy đến lạ. Em không mặc áo ngực, từng hơi thở phập phồng, Tuấn thấy rõ 2 trái đào nhô cao đầy kiêu hãnh. Tuấn dựa lưng im lặng quan sát, cả 2 đang thưởng những những ly cà phê thơm nóng.

– Em làm nghề này bao lâu rồi? – Tuấn hỏi

– Ý anh là làm “ dịch vụ” á? 3 năm rồi, từ khi vào Đại Học – Em trả lời bình thản

– Sao em lại làm nghề này?

– Haha…Thế mà mẹ nói anh thông minh lắm. Vì tiền chứ gì nữa, hỏi xàm quá đi? – Em chế giễu, lúc này Tuấn mới thấy mình hỏi ngu

– Ý anh là em còn trẻ, có biết bao công việc có thể kiếm được tiền tại sao em lại theo nghề này?

– ……….

- Em không trả lời, ánh mắt như đang trĩu xuống đầy tâm sự, nhanh nhẹn tụt xuống lan can đi vào phòng.- Có nói anh cũng không hiểu được đâu. Đi ngủ thôi, mai còn đi sớm, em ngủ trên giường còn anh – Miệng nói tay em liệng cái gối xuống đấy, ánh mắt lấy lại vẻ ranh mãnh – Ngủ dưới đất nhé người yêu.
Quá nửa đêm mà Tuấn vẫn còn trằn trọc, phần vì sàn nhà vừa cứng vừa lạnh phần vì thấy có lỗi với mẹ, lần đầu tiên Tuấn nói dối mẹ, làm mẹ vui bằng những lời nói dối là đúng hay sai. Đang vẩn vơ suy nghĩ, Tuấn hơi giật mình, hơi nóng phả vào gáy Tuấn, rồi một mùi hương quen thuộc xộc lên mũi, tiếng em thầm thì:

– Cho em nằm đây nhé, lạ nhà em khó ngủ quá.

Tuấn biết thừa là em sợ ma chứ em thì nằm đâu chẳng ngủ được. Đúng thế thật, vài phút sau tiếng em thở báo hiệu em đã chìm vào giấc ngủ, xoay người nhè nhẹ như sợ em tỉnh giấc, ánh đèn ngủ mờ mờ hắt lên gương mặt em, dù là trong bóng tối thì nó vẫn đẹp, có ai từng nói phụ nữ xấu nhất là khi ngủ, sai hết, Tuấn thầm nghĩ, khi đó họ mới đẹp nhất, mới là chính họ, không trang điểm, không nũng nĩu hay giả vờ. Em như nàng công chúa ngủ trong rừng đợi 1 nụ hôn từ hoàng tử. Tuấn vớ cái chăn, đắp nhẹ lên người em.. Tiếng thở đều đều của nàng công chúa như ru Tuấn vào giấc ngủ

Tiếng gà gáy làm Tuấn giật mình tỉnh giấc, người dân quê họ không phụ thuộc vào điện thoại báo thức hay đồng hồ, mà như 1 thói quen, đúng giờ là sẽ tự tỉnh giấc. Nhìn đồng hồ, 5h sáng, phải gọi em dậy mới kịp lên đường, nhưng lúc này Tuấn mới nhận ra hoàn cảnh bây giờ. Em đang nằm co ro trong lòng Tuấn, đầu gối lên tay nó ngủ ngon lành, còn tay kia Tuấn đang vòng qua ôm em, trông họ như đôi tình nhân thực sự. Em vẫn thở đều đều, ngực phập phồng, cặp núi đồi chạm vào ngực Tuấn nhồn nhột, qua làn áo mỏng manh, Tuấn nhìn rõ 2 cái núm se cứng đầy khiêu khích. Vài lọn tóc vương trên gương mặt xinh đẹp, nhìn em không trang điểm thực sự có phần xinh hơn lúc son phấn. Tuấn mải ngắm nhìn mà quên đánh thức em dậy, bất giác em mở mắt, mơ màng nhìn Tuấn rồi thình lình em nở nụ cười. Lòng Tuấn dâng lên 1 cảm giác hạnh phúc, chẳng biết từ lúc nào trên mặt Tuấn cũng sáng lên 1 nụ cười với em. Cả 2 cứ vậy, như đôi vợ chồng trẻ

Con xe Dream lại đưa 2 người trên con đường hôm qua họ đã đi, chỉ có điều là ở hướng ngược lại. Em tựa đầu vào vai nó ngủ ngon lành, chắc là do đêm qua ngủ muộn. Tuấn cố gắng đi thật chậm, phần vì sợ không an toàn nhưng phần nhiều là nó muốn khoảnh khắc này kéo dài. Không khí sáng sớm mùa thu mát rượi, hương hoa sữa nồng nàn vẫn còn vương trên các góc phố nhỏ, cả thành phố như vừa thức giấc.

Tuấn trả em trước cổng KTX. Em sẽ lên trường đi học còn Tuấn sẽ lên công ty, cả 2 sẽ tiếp tục cuộc sống của riêng mình. Họ còn đứng đó 1 lúc lâu, cứ định nói gì nhưng lại thôi, ngập ngừng, thời gian như ngừng trôi. Cuối cùng Tuấn là người phải lên tiếng trước.

– Em vào trường đi không muộn học, anh sẽ gửi tiền vào tài khoản

– Vậy chúng ta chia tay nhau ở đây? – Em hỏi, ánh mắt như còn điều gì tiếc nuối

– Ừm..Học hành chăm chỉ nhé…đừng phụng phịu thế anh vẫn có thể tìm em mà đúng không? – Tuấn an ủi em

Gương mặt em như bừng sáng sau câu nói đó, em lấy lại sự vui vẻ hoạt bát, nụ cười trở lại nơi bờ môi em.

– Em cho anh số tài khoản đi.

Tuấn giơ tay định để em ghi lên nhưng bất chợt ánh mắt em lém lỉnh, em kiễng chân đặt 1 nụ hôn lên má Tuấn, mùi cơ thể em làm Tuấn như mê muội, rồi tiếng em thì thầm:

– Hôm nay bên em có chương trình khuyến mại sale 100% anh ạ

Em cười rồi bước đi không quên vẫy vẫy tay chào Tuấn, còn Tuấn như mất hồn vì nụ hôn bất ngờ còn đứng đó cho đến khi bóng em khuất hẳn mới sực tỉnh. Trong lòng chợt dâng lên niềm hạnh phúc bé nhỏ vừa mới chớm nở
 

ỐC kute

⚡ʙᴀᴅ ԍιʀʟ
#4


Chapter
: 04



“ Thế giới lớn thế nào

Mình lạc nhau có phải muôn đời

Dòng người vội vàng qua người sẽ đứng nơi đâu chờ ta ”

Và cuộc sống vẫn cứ thế tiếp tục, ngày rồi đến đêm, đêm rồi lại ngày, có ai đó từng nói rằng trên đời này có 3 thứ không thể lấy lại được đó là: lời nói, cơ hội và thời gian. Quả đúng thế thật.

Tuấn lại quay trở về guồng quay công việc, thời gian này công ty đang có một dự án lớn mà Tuấn lại được chỉ định làm leader chịu toàn bộ trách nhiệm. Cũng phải thôi, Tuấn được sếp cực kì tin tưởng lại còn được con gái sếp để ý thì chức vụ này giao cho nó cũng là điều dễ hiểu. Chỉ có điều Tuấn phải ngày đêm còng lưng làm việc, gần đây phải tăng ca làm đêm, lắm hôm không về nhà được. Những kỉ niệm về em chỉ đành tạm gác lại 1 góc nhỏ nơi con tim. Cũng có khi công việc tạm ổn định, Tuấn vẫn thường hay lượn lờ qua con phố đó, qua những nơi “ nhạy cảm” của thành phố hòng kiếm tìm 1 hình bóng quen thuộc nhưng vô vọng, em vẫn bặt tin. 1 tuần rồi 2 tuần, hình ảnh em như mờ dần trong trí óc nhưng nụ cười của em thì Tuấn vẫn nhớ như in, nụ cười gọi mùa thu đến.

Rồi Tuấn bạo gan hỏi 1 vài “ đồng nghiệp” đứng đường của em, họ bảo “ Đó không phải là “gái” đứng đường như bọn em đâu, hàng cao cấp chuyên cặp kè với các đại gia thôi, kiểu như anh – Cô gái ngừng lại nhìn Tuấn ái ngại- Thôi anh đừng tìm nó làm gì, không với được đâu anh ạ.” Câu nói của cô gái làng chơi làm Tuấn tự ái, nhưng nhớ lại lần đầu gặp em, ánh mắt lạnh lùng và cách nói chuyện của em Tuấn thấy lời nói kia không phải vô lý. Nhưng khi ở bên Tuấn, chẳng phải em rất hồn nhiên vô tư hay sao, rồi còn ánh mắt ấy, nụ cười với nó, cảm xúc đó là thật hay là giả.

1 tháng kể từ khi gặp em, cuộc sống vẫn êm đềm trôi như chưa từng tồn tại lần gặp gỡ đó. Tuấn cũng dần trở lại nhịp sống cũ. Dự án đã thành công tốt đẹp, nếu không có gì thay đổi cuối năm nay Tuấn sẽ được đề bạt lên Phó Giám Đốc, đó là lời đích thân sếp đã nói riêng với Tuấn, nó vui lắm, người đầu tiên Tuấn muốn chia sẻ là mẹ, bà cũng vui không kém gì Tuấn nhưng khi bà hỏi về Nhung, lòng Tuấn như trĩu nặng. Tuấn tưởng đã quên được cái tên ấy, quên đi hình bóng ấy nhưng không thể, có lẽ nào đây là tình yêu?

Hôm nay, tranh thủ được về sớm, Tuấn rẽ qua trường KHTN để đưa tiền sinh hoạt cho thằng em con cô. Thương mẹ nó làm ruộng quanh năm chỉ đủ tiền chi tiêu sinh hoạt, Tuấn nhận nuôi nấng thằng em suốt quãng thời gian học ĐH, hàng tháng đều đặn đưa tiền để nó chi tiêu, được cái thằng bé cũng ngoan, biết gia đình khó khăn nên học hành chăm chỉ, nó coi Tuấn như thần tượng của cuộc đời.

– Tháng vừa rồi em không về quê, mẹ em có khỏe không anh?

– Mày không về mẹ mày nhắc anh lên kiểm tra xem mày làm cái gì đấy.- Tuấn mắng

– Em bận đi làm rồi bài tập bận lắm, tuần sau em sẽ về.

Tuấn mặc thằng bé luyên thuyên 1 hồi kể đủ lý do, nó đang mải nhớ về 1 kỉ niệm, nhớ bóng dáng thiên thần của ai nơi cổng trường kia, nhớ về khoảnh khắc được gặp em.

Và rồi bóng dáng ấy lại một lần nữa xuất hiện, nơi cuối góc phố, dáng ai đó thân quan dựa lưng vào gốc cây như đang chờ đợi điều gì, em mặc chiếc váy mỏng màu trắng, đôi giày cao gót đỏ, tóc em xõa dài che gần nửa khuôn mặt, làn gió thu vô tư đùa nghịch làn tóc em, em khẽ vuốt mái tóc, Tuấn muốn được chạy lại ôm lấy vòng eo thon ấy, được kể lể những buồn vui nhớ nhung suốt 1 tháng qua nhưng rồi Tuấn ái ngại, không biết người ta có còn nhớ ra Tuấn không, ngại cái lạnh lùng buổi đầu gặp em

Em đứng đó 1 lúc lâu, cho đến khi có 1 chiếc Land Cruiser màu đen đến đón, em lên xe, chiếc xe vọt qua Tuấn, nó ngoái đầu nhìn theo, cả xe cả người đi khuất nơi góc phố, giờ chỉ còn Tuấn bơ vơ ngóng đợi.

– Anh biết con bé đó à? – Thằng em hỏi Tuấn, nó hất hàm về phía chiếc xe vừa khuất

– À….không…thấy đẹp thôi.

– Công nhận đẹp thật nhưng không mơ được đâu anh, em nghe đồn nó là gái bao cao cấp đấy chuyên cặp kè với các đại gia.

Tuấn không nói gì, nó đang nhớ lại lời cô gái làng chơi từng nói với nó quả thật đúng vậy, em không phải dành cho nó.

Ly cà phê đắng làm Tuấn hơi rùng mình, đứng trên ban công căn hộ tầng 33, cả Hà Nội phần nào thu gọn vào tầm mắt. Ánh đèn điện sáng trưng, những ánh đèn pha xe cộ như những dây đèn nhấp nháy thường treo dịp tết. Chẳng có mùi hương cũng như khoảng không gian yên tĩnh, chỉ có khói bụi vào tiếng còi xe inh tai nhức óc. Tuấn đang nhớ về một mùi hương làm nó mê muội.

Điện thoại khẽ rung, số lạ hoắc, thường thì Tuấn không hay nghe số lạ sau giờ làm việc, đó là thói quen của nó, để cả thế giới, cả công việc bên kia cánh cửa nhà như vậy tâm hồn mới thư thái, thế nhưng chẳng hiểu vì sao hôm nay Tuấn lại nghe máy

– Alo…tôi nghe

Đầu dây bên kia, 1 giọng nói nhẹ nhàng mà lâu rồi Tuấn chưa được nghe vang lên:

– Anh đến đón em được không?

– ……………….- Tuấn chỉ im lặng, đã đôi lần nó tưởng tượng sẽ gọi điện cho em để được nghe giọng nói này vang lên nhưng khổ nỗi nó đã làm mất số em.

– Anh….anh còn đó không?- Em nhắc

– Em đang ở đâu?

Ngay lúc này đây, em đang ôm chặt nó, trên con xe cũ kĩ, chưa bao giờ Tuấn muốn thời gian ngừng trôi như bây giờ, trời thu cũng đẹp lắm, trong và đầy sao, Tuấn cảm giác chỉ cần có em ở sau, nó có thể đưa em tới những vì sao cao tít trên kia.

– Anh đưa em về kí túc nhé?- Tuấn hỏi

– Anh ngơ à, 12h rồi kí túc nào mở cửa

– Thế giờ mình đi đâu?- Tuấn thắc mắc

– Em không biết, em chẳng quen ai cả – Giọng em nũng nịu

– Vậy đến nhà anh nhé – Chỉ đợi có vậy, Tuấn đề nghị

– Vâng..- Mắt em cụp xuống như vẻ ngại ngùng, má em ửng hồng dễ thương khó tả

– Hôm nay bên em còn khuyến mại không – Tuấn đùa

– Khuyến mại này- Em nhéo vào hông Tuấn rõ đau làm nó kêu oai oái

Và thế là họ đi về nhà Tuấn thật, những nghi ngờ về em của Tuấn cũng theo làn gió thu bay mất từ lúc nào chẳng biết.

– Đây là nhà anh- Tuấn mở cửa căn hộ- Em vào đi, hơi nhỏ nhưng đừng chê nhé.

Em bước vào, ngó nghiêng rồi chạy từ phòng này ra phòng khác, cứ như là người chủ mới được nhận căn nhà. Căn hộ rất sạch sẽ, và gọn gàng thậm chí còn sạch hơn phòng em.

– Sao nhà anh sạch dữ vậy? – Em nói vọng ra từ phòng khách trong khi Tuấn đang loay hoay tìm trong tủ quần áo 1 chiếc sơ mi để em mặc.

– Tất nhiên, chứ em nghĩ nó thế nào- Tuấn trở ra trên tay cầm chiếc áo sơ mi trắng vẫn hay mặc đi làm và chiếc gối kẹp bên tay kia. – Em thay đi còn bây giờ anh ngủ trong phòng còn em – Tuấn ranh mãnh ném cái gối lên sofa – Ngủ ngoài này nhé bé.

– Anh nỡ lòng nào để em ngủ ngoài này, em là thân con gái yếu đuối – Ánh mắt em ngây thơ nhìn Tuấn chớp chớp hàng mi như con mèo con bị bắt sống khi đang ăn vụng

– Phải chấp nhận thôi, đây là nhà anh mà – Tuấn bỏ đi để lại tiếng kêu gào của em sau lưng

– Anh…anh là đồ…đồ…ác độc…Em giết anh

– Cứ việc. Dao ở trong bếp ý, nhớ mang bao tay nhé nếu không sẽ có dấu vân tay đấy. – Tuấn nhắc

Quá nửa đêm rồi mà Tuấn vẫn chưa ngủ, gần đây nó mắc bệnh khó ngủ, trước thì vì công việc còn giờ thì là vì vị khách lạ bên ngoài kia. Em hôm nay khác lắm, ngoài miệng thì vẫn vui vẻ nhưng có chút gì buồn buồn trong ánh mắt. Tuấn vốn là đứa hay để ý những chi tiết nhỏ nhặt nên nó biết em có gì đó đang giấu nó, cũng phải, quan hệ của 2 đứa chưa đủ thân thiết để em có thể thoải mái chia sẻ với nó. Dù sao 2 đứa mới gặp nhau 3 lần.

Cổ họng khát khô, Tuấn lồm cồm bò dậy, sang phòng bếp tìm nước uống, đi ngang qua phòng khách, tiếng thở đều đều của em nghe như tiếng nhạc. Lặng lẽ bước lại gần, rón rén vì sợ làm em tỉnh, nhìn xem kìa, cái dáng ngủ không thể yêu được, con gái gì mà ngủ 1 chân gác lên thành ghế, chân kia gần như dưới sàn, cái chăn đắp hờ trên bụng xô lệch đi để lộ cái quần chíp màu hồng. Chiếc áo sơ mi bung vài cúc để lộ ra khoảng ngực trắng phau. Phải thằng khác thì em xong rồi nhưng Tuấn chỉ đứng nhìn em, lắc đầu, Tuấn nở nụ cười rồi cúi xuống định chỉnh lại cái chăn

Bất ngờ 1 cánh tay nắm lấy tay Tuấn kéo nó xuống, mất thăng bằng cả người Tuấn ngã xuống người em. Mùi hương cơ thể đó lại 1 lần nữa xộc thẳng lên mũi. Tuấn toan bật dậy thì em nhanh hơn quàng tay qua cổ gì Tuấn xuống, em thầm thì:

– Sao anh không làm gì em? Em không đủ hấp dẫn à?

– Không…không phải..- Tuấn lắp bắp

– Hay là..hay là anh bị Gay ? – Em đẩy Tuấn ra, ánh mắt ngơ ngác

– …….

Tuấn không trả lời, nhẹ nhàng nó ôm lấy em, đặt lên môi em 1 nụ hôn dài thật dài, không vội vàng như lần em hôn Tuấn, em cũng bình tĩnh đáp trả không chút bị động, đây mới là nụ hôn của một tình yêu. Tay Tuấn bắt đầu lần mò khắp cơ thể em. Và thế là trong căn nhà nhỏ, tình yêu đã về tới đây, 1 trai 1 gái giữa đêm hôm yên tĩnh, họ đã hòa làm một. Tuấn đi vào trong em một cách bình tĩnh và thành thạo, ấm và nóng, vẻ thất vọng hơi hiện trên khuôn mặt của nó, em không còn trinh nhưng nó còn mong đợi gì ở một cô gái làm nghề dịch vụ như em. Cái ngàn vàng đó có thể đã dành cho 1 tay đại gia nào đó với 1 cái giá cao, Tuấn mau chóng bỏ suy nghĩ đó đi, lúc này nó chỉ muốn làm em hạnh phúc. Tuấn đặt lên môi em nụ hôn nồng cháy, và rồi mắt gặp mắt, cả 2 nhìn nhau rồi cười đầy ngượng ngùng, họ cười vì vui, vì hạnh phúc, vì nghĩ kể từ giờ sẽ không có gì có thể chia cắt họ nữa. Nhưng tất cả chỉ như vừa mới bắt đầu. Ngoài cửa sổ, ánh chớp sáng lên nơi cuối chân trời báo hiệu mây giông hình như sắp kéo về


View attachment 2337




Còn tiếp .........
 

ỐC kute

⚡ʙᴀᴅ ԍιʀʟ
#8
một phần hiện thực của cuộc sống, oái ăm thay. sau vùng trời bình yên thì bão tố bắt đầu rồi đây. Liệu hai người có đủ dũng cảm để vượt qua hay không? đang chờ phần tiếp theo của bác Ốc
Sau cơn mưa trời lại sáng
Hay là sau cơn mưa để lại vũng nước
Phải ko anh tinhtruongsoca !
 
S

số_7

Guest
#11
một phần hiện thực của cuộc sống, oái ăm thay. sau vùng trời bình yên thì bão tố bắt đầu rồi đây. Liệu hai người có đủ dũng cảm để vượt qua hay không? đang chờ phần tiếp theo của bác Ốc
Đúng đấy bác soca.chủ yếu tình yêu có đủ lớn để vượt dc rào cản của miệng lưởi thế gian ko hay thôi.vì ngày xưa ông bà có nói "thà lấy 'đĩ' về làm vợ,ko lấy vợ về làm 'đĩ'."
 
Top Bottom