Yêu ‘’ Đĩ ‘’ Có Được Không ? P15

ỐC kute

⚡ʙᴀᴅ ԍιʀʟ
#1
Yêu ‘’ Đĩ ‘’ Có Được Không ?

Chapter : 15

Tôi đau khổ quá mà. Thằng thì ba bốn bịch sữa, thằng thì chẳng có cái chó gì….

– Dừng lại đi- Tuấn vung chăn, đứng dậy.

– Sao vậy anh? – Hay ngơ ngác

Tuấn quay lại nhìn Hay, trong ánh đèn ngủ mờ mờ không khó khăn để nhận ra nàng đang trần truồng, toàn thân nàng đẹp đẽ như đang tỏa sáng lấp lánh, cặp vú tuy không to lớn như các cô gái khác nhưng lại căng mịn, tràn trề sức sống. Thật vậy, dù sao thì Hay cũng chỉ mới 18, cái tuổi ăn tuổi lớn, cái tuổi đẹp nhất của người thiếu nữ. Đáng thương thay vào cái độ tuổi ấy nàng đã phải bán đi cái ngàn vàng của mình, phải lăn lộn kiếm sống bằng cái nghề trăm họ coi thường, ngàn người khinh miệt

– Mặc quần áo vào đi.- Tuấn vớ lấy cái áo sơ mi của mình treo ở đầu giường ném cho Hay.

– Anh sao vậy. Hay…hay do em không đẹp, nên..nên anh ..không thích em- Hay vừa dơm dớm nước mắt vừa loay hoay cài khuya áo. Cái áo quá to so với cơ thể nàng thành ra trông nàng như đứa trẻ mặc áo mưa.

– Không sao hết. Chỉ là..chỉ…
Ấp a ấp úng, Tuấn thấy lúng túng. Một thân hình đẹp như vậy, trẻ như vậy dù đứng cách 10m vẫn có thể ngửi thấy mùi da thịt từ nàng, ai mà chẳng thèm, thằng nào mà chẳng muốn. Nhưng Tuấn vẫn còn tỉnh táo để quyết định. Ngay trong lúc dục vọng dâng lên đến đỉnh điểm, nó đã muốn đè nàng ra để mà thỏa mãn, nhưng ngay lúc đó đầu óc nó lại tỉnh táo lạ thường. Tuấn thấy có lỗi với một người, thậm chí dù cho người đó có còn quan tâm hay không. Tuấn thấy có lỗi với chính Hay, mới vài tiếng trước còn lên giọng dạy đời em, giờ chẳng nhẽ mình lại làm cái việc đó.

– Là sao?- Bất giác nàng đứng dậy, ôm lấy Tuấn- Là em tự nguyện mà. Em không trả ơn hay đền đáp gì anh cả, là em, chính em tự nguyện cả đời này theo anh.

– Đừng nói thế. – Tuấn đẩy nàng ra- Cô còn trẻ, đừng có cái suy nghĩ trẻ con như vậy.
Nhưng nàng lại ôm chặt lấy Tuấn, mặc cho nó cố sức đẩy nàng ra, thành ra hoàn cảnh cứ người đẩy người kéo như trò đùa. Cuối cùng, chán, Tuấn đành để mặc cho nàng ôm mình. Gớm thật, trông mảnh mai mà khỏe gớm. Thế mới nói tình dục rất có lợi cho sức khỏe.

– Từ bé chưa có ai đối xử tốt với em như anh cả. Nhà nghèo nên mẹ em phải đi lên thành phố kiếm việc, bố em mất sớm, em và 2 đứa em phải sống với bà.- Nước mắt nàng lại một lần nước chực bật ra- Em cứ nghĩ số cả rồi, cuộc đời mình đành chấp nhận vậy, bỏ mặc cho số phận muốn đến đâu thì đến. Nhưng gặp anh em mới thấy cuộc đời còn nhiều người tốt. Em cảm ơn anh nhiều lắm.

– Tôi nói rồi, cô đừng có nghĩ ngợi nhiều, giờ chúng ta chẳng ai nợ ai hết. Cuộc đời của cô thì hãy cố gắng mà phấn đấu, số phận của mình do chính mình tạo nên.- Tuấn bị người đẹp ôm chặt, tình cảnh lúc này thật gượng gạo.- Thôi cô ngủ đi mai còn đi làm. Cô ngủ trong này cũng được, tôi ra ngoài.

Nói rồi Tuấn gỡ tay nàng ra, nó bỏ ra ngoài phòng khách. Nói thì hùng hổ vậy chứ thực ra trong đầu lúc này đang tiếc hùi hụi, nhất là khi nhìn nàng đang mặc độc có chiếc áo sơ mi không thể mỏng manh hơn. Nhìn cặp chân không phải là dài nhưng thẳng và đẹp không tì vết kia, lấp ló nơi 2 vạt áo là cái vùng tối hấp dẫn, còn 2 đầu vú thì đang hằn rõ từng nét trên lớp áo trắng. Haizz… Tuấn thở dài. NGU thì chết chứ bệnh tật gì.:cool:

 

Chủ đề tương tự

ỐC kute

⚡ʙᴀᴅ ԍιʀʟ
#2
Buổi sáng mùa đông yên bình và se se lạnh. Mùa đông chỉ ghét những lúc gió mùa về, vừa mưa vừa bẩn, còn lại nhìn chung người ngoài Bắc vẫn thích cái lạnh này hơn là cái nóng ngột ngạt mùa hè. Phần vì không khí thoải mái hơn, phần là vì mùa đông còn diện được mốt này mốt nọ chứ còn mùa hè thì chỉ chực cởi hết ra.
Sáng sớm hôm ấy, trong căn nhà số 12A8, một mùi thơm tỏa ra ngào ngạt. Khi mà tất cả mọi người vẫn còn cố cuộn mình trong chăn ấm, kì kèo từng phút một thì Hay đã dậy từ rất sớm. Nàng đang chuẩn bị bữa sáng cho Tuấn, tất bật và vui như một người vợ trẻ. Sợ Tuấn thức giấc, Hay đi lại rón rén trong căn nhà bé nhỏ rộng có 80 m2. Nhưng xem ra nàng lo có vẻ thừa, Tuấn vẫn còn ngáy o o. Nhìn nó ngủ ngon lành, lòng Hay lại thấy vui đến lạ. Kể từ cái đêm định mệnh chớ trêu cho nó gặp Tuấn. Nàng đã ngưỡng mộ Tuấn lắm, qua đêm hôm qua, nàng càng cảm phục tấm lòng của Tuấn. Với Hay, Tuấn là người đầu tiên tôn trọng nàng, đối xử với nàng như một người trưởng thành không một chút khinh bỉ hay coi thường như những thằng đàn ông khác vẫn nhìn Hay. Và nàng quyết tâm chinh phục bằng được trái tim sắt đá này. Dù bằng cách gì đi nữa, dù cho nó đã có chủ hay chưa, nàng kệ, chỉ cần yêu thôi, còn những thức khác, có hay không đều không quan trọng.
6h sáng, mặt trời vẫn ỏn ẻn như một đứa trẻ con, vẫn chưa chịu thức giấc. Hay nhẹ nhàng hôn lên môi Tuấn, rồi rón rén mở cửa. Nàng còn phải về chuẩn bị đồ đạc để còn đi làm. Nhìn nàng cười rõ tươi, nếu ai thấy lại nghĩ rằng đây là một cô dâu sau đêm động phòng mặn nồng với chú rể. Kệ, ai nghĩ gì thì nàng cũng kệ, nếu có ai thấy thì đã sao chứ.
Và đúng là có người thấy thật. Đứng ở phía cuối hàng lang, có một người đang nấp sau cánh cửa của cầu thang bộ, người này đã lâu lắm rồi chưa thấy xuất hiện ở đây. Người đó đã đến từ sớm, đứng trước cửa nhà 12A8 từ lâu nhưng còn lưỡng lự chưa dám bấm chuống. Cánh cửa này, căn nhà này thật quá nhiều kỷ niệm và nó vẫn còn mới như vừa xảy ra hôm qua thôi. Thu hết can đảm để làm phiền vị chủ nhà, nhưng có tiếng lạch cạch mở khóa, người lạ giật mình vội vã bỏ trốn. Từ trong nhà bước ra một cô gái trẻ, rất xinh đẹp vừa độ 20

Khi tiếng khóa cửa lách cách vừa ngưng, Tuấn mở mắt, nó đã dậy từ lâu, từ khi Hay kì cạch chuẩn bị cơm nước, cái mùi thơm của thức ăn xộc vào mũi Tuấn đã làm nó tỉnh giấc. Nhưng nó ngại, giờ mà dậy thì biết nói gì với nhau sau bao yêu thương nàng thổ lộ đêm qua, nghĩ vậy nó đành nhắm mắt làm ngơ, giả vờ đang ngủ. Và nụ hôn vụng trộm của Hay, sao mà nó không biết cơ chứ. Môi nàng thật mềm và thơm. Nó gợi nhớ cho Tuấn một điều gì đó trong quá khứ. Khi tình yêu vẫn còn tràn ngập nơi này. Hay là một cô gái tốt, Tuấn nghĩ, do hoàn cảnh nên mới phải vào đời sớm như vậy. Ở tuổi em, bọn trẻ còn đang thắc mắc ngu ngơ không biết chọn trường gì để thi, việc gì để làm, chọn ai để yêu thì em đã phải phục vụ người ta bằng tấm thân trong trắng. Tuấn tự hỏi liệu cái ngàn vàng của một người con gái bán được bao nhiêu cơ chứ. Liệu chỉ vì nó mà phải hi sinh cả tương lai có đáng hay không. Tuấn giúp Hay không phải vì thương hại, càng không phải vì yêu, mà vì ở Hay, Tuấn thấy có nét gì đó của Nhung, sắc đẹp, tính cách và cả sự ngây ngô nữa, mặc dù Tuấn vẫn chưa chắc sự ngây ngô đó là thật hay là giả dối. Nhưng dù sao nó cũng chỉ coi Hay như một người em. Xét về tuổi tác, Hay chỉ là đứa trẻ trong mắt Tuấn mà thôi.

– Anh ăn gì chưa, em mua bánh cho anh này. – Phương vừa bước vào phòng Tuấn đã bô bô. đặt cái bịch to đùng lên bàn.Rồi cứ thế nàng lao đến cạnh chỗ Tuấn ngồi, chẳng ý tứ gì mà đặt nguyên cái vòng 3 quá khủng lên đùi Tuấn, ưỡn ẹo hôn vào trán Tuấn.
Giật mình trước hành động cực kỳ táo bạo, Tuấn chẳng kịp phản ứng gì, vẫn biết Phương luôn nồng nhiệt nhưng cứ nghỉ chỉ là ở nơi không người, ai dè nàng càng ngày càng bạo.
– Em nhớ anh quá à, sao mấy hôm nay anh không sang với em.- Nàng trách yêu
– Sang gì?- Tuấn hỏi- sang nhà em á, làm vậy sao được, dù sao thì chúng ta…
– Chúng ta làm sao?- Nàng vênh váo
– Không..không có gì nhưng em đang làm mọi người để ý đấy.
Quả đúng thật, kể từ khi công tác về, cả công ty đều biết mối quan hệ của Phương và Tuấn. Lý do là trong khi Tuấn đi công tác, Phương ở nhà đi rao khắp cả công ty rằng 2 đứa đã có một đêm mặn nồng với nhau, chàng còn hứa cuối năm sẽ đón nàng về dinh. Thành ra bây giờ cứ hễ Phương vào phòng làm việc của Tuấn là y như rằng mọi người chẳng ai bảo ai đều nhất loạt hướng mắt về căn phòng kính đó để được xem cảnh nóng. Nhưng hôm nay xem ra đã làm mọi người thất vọng rồi. Phương đứng dậy, kéo rèm đánh xoẹt một cái, cả phòng kín mít, và chẳng ai biết xảy ra chuyện gì bên trong.
Và trong căn phòng đó bây giờ đúng là đang diễn ra những cảnh làm người ta nóng mắt. Phương chẳng giữ mình nữa, nàng ngồi ngay trước mặt Tuấn, trên bàn làm việc, nàng đang mặc juyp nhưng lại không ngồi khép nép như phụ nữ hay làm, đằng này lại cố gắng rạng chân ra để khiêu khích. Trời ạ, Tuấn hiểu ngay khi vừa liếc mắt vào cái hố đen ấy, nàng không mặc quần lót. Nếu có cái gì kích thích hơn tình dục thì đó là tình dục vụng trộm, đầy lo sợ nhưng cũng đầy kích thích, cái cảm giác vừa hưng phấn, vừa lo lo thật khó tả. Chẳng nói chẳng rằng, Phương cầm tay Tuấn đưa thẳng vào cái nơi tối tăm đó. Cảm giác ẩm ướt chạm vào da thịt. Nàng cúi xuống thì thầm:
– Anh ơi, em muốn anh quá, anh có biết từ khi anh đi công tác em chưa được….
– Thôi đi- Tuấn bật dậy, rút tay ra khỏi chỗ quái quỷ đó.
– Anh sao vậy?- Phương giật mình, nàng cũng vội vàng sửa sang lại váy.
– Đây là công ty mà em làm gì vậy- Tuấn nghiêm khắc, mặc dù lúc này cái của nợ trong quần nó đang đội lên cứng ngắc, cứ đòi thỏa mãn.
– Thì sao, có ai thấy đâu- Mặt Phương tỉnh bơ.
– Không được, em đừng có coi thường mọi người vậy.
– Anh làm sao vậy, dạo này anh cứ cố tránh mặt em. Anh như thế là có ý gì, hay anh quên đêm hôm đó nhanh thế sao?
– Anh không có ý gì cả, em đừng nghĩ linh tinh- Tuấn thầm nhủ đó là lỗi của mình, nó làm hòa.
– Vậy thì anh nói xem, giờ anh muốn thế nào? Em không thể cứ chờ đợi như vậy được
– Em đừng nghĩ linh tinh, để tối anh đưa em đi ăn nhé.
Phương cười tủm, nàng ôm chặt Tuấn
– Em biết mà, yêu anh lắm.- Rồi nàng hôn chụt vào má Tuấn sau đó ra ngoài.
Haiz…Tuấn thở dài, nó thầm nghĩ không biết chuyện này phải giải quyết ra sao nữa. Nó chẳng muốn làm tổn thương Phương một tí nào, vì nàng là con gái sếp, và vì nó không bao giờ muốn làm tổn thương một người phụ nữ.
Phương bước ra ngoài, hớn ha hớn hở, cả phòng ùa lên hô hào, hết ồ rồi lại à, mọi người hùa nhau trêu Phương
– Sướng nhé giờ lại còn thể hiện ở công ty nữa cơ đấy
– Phương ơi, anh mất em rồi
– Bao giờ thì cưới đây
Như được mùa, Phương càng lấy làm thích, từ bé đến lớn nàng lấy sự ngưỡng mộ của mọi người đối với mình làm niềm vui, nàng biết nàng đẹp nên nàng có quyền, chẳng sao cả. Chính vì thế, nàng liền biểu diễn vài đường catwalk cho cả phòng xem. Đồng nghiệp lại được phen sướng con mắt, chẳng phải vì Phương đi đẹp, mà là mông đẹp.
– Đấy, cô ta là Phương, con gái sếp tổng, nghe đồn đang là người yêu của sếp Tuấn nhà mình, thấy bảo cuối năm cưới.
Cô Hà lao công đứng bên ngoài thì thầm cùng nhân viên mới. Họ chỉ chỏ gì đó vào Phương. Đứng bên cạnh cô chính là Hay, nàng đang chăm chú nhìn Phương thầm nghĩ: “ Người cũng không đến nỗi, xem ra không dễ dàng rồi”.

 

ỐC kute

⚡ʙᴀᴅ ԍιʀʟ
#3
Chapter:
16


– Sao dạo này đi đâu mà mất mặt thế?- Tiếng nhạc xập xình làm át tiếng nói của cô gái trẻ

– Hả? Mày nói gì cơ?- Hay gần như hét lên

– Tao hỏi dạo này mày đi đâu mà không thế đến đây?- Cô gái trẻ đang ngồi đối diện hay ăn mặc thật mát mẻ, dáng vẻ sang chảnh, cô nhẹ nhàng nâng ly rượu lên nhâm nhi

– Tao đi tìm tình yêu của tao.

– Có mới nói à nha?- Cô gái nghi ngờ

– Sao không, chẳng lẽ mình không được phép có tình yêu à?- Nàng cầm chai rượu rót thêm vào ly của mình

– Vậy cơ?- Cô gái trẻ sửa lại cái dây áo của mình làm nó hơi trễ xuống, để lộ một vùng da thịt trắng mịn. Mấy thanh niên trẻ ở bàn bên ồ lên vui sướng.- Thế mấy anh khách hàng quen thì mày tính sao?

– Tao không làm nghề này nữa.- Vị rượu làm cổ họng Hay êm lại. Nàng mơ màng nhìn ánh đèn đang chớp tắt liên tục.

– Ghê. Kiếm được anh nào rồi phỏng?- Vy ( tên cô gái trẻ) nháy mắt với mấy thanh niên bàn bên.- Được không? Sao nào kể tao nghe coi. – Cô xích ghế lại gần Hay.

– Còn hơn cả được.

Và rồi nàng kể lại cuộc gặp gỡ định mệnh ấy, đêm hôm ấy, rồi cả chuyện ở công ty và cái lúc mà nàng quyết định sẽ theo đuổi vì đây là chàng trai của cuộc đời mình. Nàng đang kể với một tình yêu đáng trân trọng. Ai bảo làm đĩ là không được có tình yêu nào.

– Vậy là mày quyết định làm cái nghề đó?- Lần này đến lượt Vy nghĩ ngợi- Mày nghĩ xem, đang kiếm một ngày được cả bạc triệu, giờ bỗng dung lại bỏ đi làm cái nghề bụi bặm, bẩn thỉu ấy, vậy có đáng không?

– Còn hơn là rạng háng cho người ta chơi.- Hay đốp lại ngay tức khắc.

Vy nóng mặt, con bạn thân nhất của nó vừa mới chửi nó. Đúng hơn là nói như vậy khác gì là đang chửi nó. Nhưng cô biết Hay không hề có ý đó, chỉ là nó đang thực sự biết con đường cho tương lai của mình. Hai đứa biết nhau từ khi mới lên Hà Nội, chân ướt chân ráo vào cái nghề này. Nhà Vy cũng nghèo lắm, bố nó mất sớm, mẹ nó thì bị người cậu cưỡng bức đến nước phải biệt sứ mà đi. Vy cũng chẳng khá hơn, không có mẹ thì chơi con, nó cũng bị chính thằng cậu khốn nạn hãm hiếp rồi lấy đi cái trinh nguyên của người con gái từ khi mới 15. Phải nhẫn nhục để có được cuộc sống êm ả, nếu không vì đứa em mới 6 tuổi thì nó cũng đã bỏ nhà mà đi. Nhưng đời nào ai biết được, ngày 2 lần, thằng cậu khốn nạn đem vy ra để mà thỏa mãn cái dục tính chó chết, chẳng khác gì một nô lệ tình dục. Không thể chịu đựng được thêm nữa, Hay cùng em mình bỏ trốn lên Hà Nội, để tìm cuộc sống mới. Nhưng cũng chẳng khá hơn là bao, bỡ ngỡ lên Hà Nội, một đứa trẻ mới 15 16 tuổi lang thang thì ai dám nhận vào làm việc, và thế là cuối cùng Vy bị lừa bán cho một ổ mại dâm. Thôi cũng kệ, với Vy ít nhất làm ra tiền nuôi sống 2 chị em là được, còn hơn là sống với “ con lợn” kia.

Vy coi Hay như chị em ruột của mình, 2 đứa tuy khác nhau nhưng có cùng một số phận đáng thương. Sống ở đất Hà Nội này, không có tiền là hèn, là nhục. Nhớ những ngày đầu đi làm, sáng nào về đến phòng 2 chị em đều ôm nhau mà khóc, khóc vì nhớ nhà, vì buồn thay cho số phận, và vì…đau. Làm cái nghề này mấy khi kiếm được khách hàng nào nhẹ nhàng, đa số nếu không phải là “ hàng chất lượng cao” thì đừng mơ kiếm được đại gia. Khách của chúng nó chỉ toàn là mấy thằng cha già rồi mà còn muốn gặm cỏ non, mấy thằng vợ đẻ nên tìm nơi “trút bầu tâm sự”, đen nữa thì gặp mấy cha xe ôm, mấy thằng biến thái lấy việc tra tấn đàn bà làm thú vui. Vậy mà chúng nó phải nhĩn nhục chịu đựng tất, khách hàng là thượng đế, nếu mà không chiều khách thì liệu hồn. Chỉ cần khách phản ánh thái độ phục vụ không tốt là y như rằng chúng nó sẽ bị “dạy dỗ kĩ càng”. Rồi sau một khoảng thời gian làm việc cật lực, Vy và Hay cũng tích góp được một khoản, 2 đứa quyết định làm riêng, từ đó cuộc sống mới dễ thở. Giờ đây nhìn đứa chị em thân thiết đồng cam cộng khổ của mình đang có một tương lai sáng, Vy cũng thấy mừng cho Hay.

– Mày nói đúng. Tao ước gì được như mày. Dám ước mơ, dám chiến đấu. Thôi cố lên- Vy chạm cốc cùng Hay- Nhưng mà mày phải cẩn thận cái con mụ ở công ty đấy. Tao nghe vẻ không dễ chơi đâu.

– Tao cóc sợ. Cái gì tao muốn thì nhất định phải được.- Rồi nàng một hơi uống cạn ly rượu, hơi men trong người thấm qua làn da.

Hắt xì…Hắt xì…Hắt xì…

– Sao vậy anh, lạnh à? – Phương ngước đôi mắt to, sang của mình lên nhìn Tuấn

– Không..không phải…

– Vậy em tiếp tục nhé..- Rồi Phương cười dâm đãng, nàng cúi xuống và tiếp tục công việc đang dở dang.

– Từ từ thôi em – Tuấn nhắc trong khi bên dưới nó đang được Phương chăm sóc kĩ càng.

Hồi tối Tuấn đến để đưa Phương đi ăn như đã hứa, nhưng Phương ra mở cửa khi chỉ mặc độc một chiếc khăn tắm mỏng manh. Người nàng đẫm hơi nước. Chẳng nói chẳng rằng, nàng kéo xộc Tuấn vào phòng khách, khóa xịch cửa lại. Rồi như một con thú cái lâu ngày động đực, nàng cởi phăng chiếc khăn mỏng manh, khoe cái thân thể ngọc ngà phơi phới trước ánh sáng đèn neon, làn da nàng như đang sáng lên dưới ánh đèn. Chẳng chờ đợi được nữa, nàng sấn lại, hôn môi Tuấn, lưỡi nàng kì quái cuộn lấy lưỡi nó mà mút như một em bé thèm sữa, và còn hơn thế nữa, giờ thì cả cái cây gậy của Tuấn đang ngập trong miệng nàng, trông nàng như đang ăn kem chứ không phải là dùng cái miệng xinh đẹp kia để làm cái chuyện đó.

– Anh ơi em không chịu nổi nữa,- Nàng thì thầm, kéo tay Tuấn xuống hạ bộ

Trời đất quỷ thần ơi, chỗ đó ướt đẫm. Nhưng một khoanh ruộng cạn lâu ngày gặp mưa, nước từ cơ thể nàng tuôn ra không ngừng, từng sợi lông mỏng manh nay đã ướt nhoẹt kết lại thành một vùng nhơ nhép.

– Anh chạm mạnh hơn nữa đi. Vuốt ve cơ thể em nữa đi. Em muốn thế.- Phương hôn lên ngực Tuấn trong khi 2 tay đang tự bóp lấy 2 bầu ngực săn chắc căng lên vì kích thích

Đến nước này thì Tuấn cũng không thể kìm nén thêm nữa. Một thằng đàn ông đích thực có thể nhịn 1 lần, 2 lần nhưng đến lần thứ 3 thì quá đáng lắm, nếu nhịn nữa thì người khác lại tưởng mình gay. Và như để chứng minh mình “ cứng” chính hiệu. Tuấn bế thốc Phương lên, hướng về phía phòng ngủ. Nó nhẹ nhàng đặt Phương lên giường, nhìn nàng e ấp như cô gái trinh lần đầu hưởng khoái lạc.

– Em…em…

Chẳng để Phương nói hết câu, Tuấn gục mặt vào bầu vú săn chắc ấy mà bú mà vuốt ve như đứa trẻ. Nếu ai đã từng trải thì biết, trong giây phút này, từng cm trên cơ thể người phụ nữ đều nhạy cảm đến ngạc nhiên. Phương quằn quại trong sung sướng khi ngón tay Tuấn vuốt ve khu vực nhạy cảm nhất, nơi bắt nguồi của dòng sông. Nàng mỉm cười dâm đãng vì nàng biết đã đánh thức được con quỷ trong Tuấn. Nàng rên nhè nhẹ:

– Hmm…Anh ơi..em thích..thích quá…

Tuấn chẳng nói chẳng rằng, cứ lầm lũi mà tiến vào làm Phương rú lên từng chập, gồng mình trong sung sướng. Tiếng thở như đứt đoạn, có lúc tưởng nàng sẽ không chịu nổi cái cảm giác ấy. Rồi bỗng tiếng thở đang dồn dập chợt tắt lịm, người nàng mềm như cọng bún đổ ập xuống giường. Tuấn biết nàng đã lên đến đỉnh. Chẳng đợi thêm nữa, nó vững vàng cầm cây gậy vốn đang cứng ngắc của mình, tiến vào từng chút, từng chút một. Một đợt khoái cảm nữa chạy dọc sống lưng Phương, nàng lại hét lên sung sướng, toàn thân như cứng lại. Cứ thế cứ thế, Tuấn lặp đi lặp lại cái thao tác đấy nhiều lần. Và đó không phải là lần duy nhất. Đêm đó họ thỏa mãn nhau đến 3 lần. Và cũng chính đêm đó, 2 thân thể như đã hòa làm một.


 

ỐC kute

⚡ʙᴀᴅ ԍιʀʟ
#4
– Anh đi gửi xe rồi lên với em ngay nhé. Cửa hàng ý ở tầng 3. Anh nhớ lên ngay nhé đừng để em đợi.- Phương nói với Tuấn qua cửa kính ô tô giọng đầy trìu mến. Để chắc chắn hơn nàng còn thò đầu vào trong xe, hôn lên môi Tuấn một nụ hôn ngọt lịm làm ai nấy xung quanh cũng phải nhìn.

Tuấn cũng chẳng biết phải phản ứng thế nào nữa, cũng thinh thích. Không ngờ chỉ sau một đêm thôi mà mối quan hệ giữa 2 người lại thay đổi đến vậy. Trước đây dù là đi chơi với Nhung nhưng cũng không thể được như đi với Phương. Xét về một khía cạnh nào đó, tất nhiên Phương sexy hơn Nhung nhiều lắm, âu cũng là do cách ăn mặc của 2 người khác nhau hoàn toàn, Nhung đẹp nhưng đó là một vẻ đẹp kín đáo, hiền lành nết na, còn Phương đẹp một cách sáng chói, một cách nổi bật mà bất kỳ thằng đàn ông nào cũng phải ngoái nhìn. Nếu đem họ lên bàn cân thì thật là có lỗi. Tuấn cũng chẳng biết nó đang nghĩ gì nữa, bỗng dung lại đem so sánh 2 con người như 2 món hàng, thật là biến thái hết sức, Tuấn nghĩ. Nó lắc đầu, đánh xe vào hầm của TTTM The Garden.

Cách đó 2 dãy cột. Có 2 người vừa bấm thang máy lên tầng 3. Một trong 2 người đang ngoái lại nhìn chiếc xe Swift đang dò dẫm để tìm một chỗ đỗ. Người trong xe có vẻ quen quen, nhưng hẳn là anh ta không nhìn thấy nàng.

– Đi thôi em. Sao vậy- Thanh niên còn lại đang đứng trong thang máy giục

– Vâng- Nàng bước vào, trong lòng lại quặn lên một nỗi đau khó diễn tả.

– Bộ này đẹp không anh.- Phương hớn hở bước ra từ phòng thay đồ. Trên người nàng đang mặc một bộ đầm dạ hội màu tím với những vệt kim tuyến lấp lánh kéo dài xuống phần hông. Chiếc đầm 2 dây càng làm tôn lên vòng 1 hấp dẫn của nàng.

– Trời ạ. Chị thật đẹp quá. Đúng là người đẹp mặc gì cũng đẹp.- Người phụ nữ bán hàng hồ hởi bước lại, cô ta đang chỉnh lại những nếp gấp của bộ váy cho nhẵn nhụi, rồi quay sang nhìn Tuấn- Anh thật là có diễm phúc khi có một cô người yêu đẹp thế này. Anh có biết bao nhiêu chàng trai muốn được như anh không.

– Không phải người yêu đâu chị. Bọn em là vợ chồng sắp cưới ạ- Phương không mảy may suy nghĩ, nàng níu chặt lấy tay Tuấn, cười cười.

– Vậy à, chị xin lỗi, nhìn 2 đứa đẹp đôi thật đấy- Cô bán hàng chữa ngượng- Thế bào giờ 2 đứa cưới, này khi nào cưới nhớ đến chị chọn váy cưới nhé. Chị sẽ giảm giá cho.

– Sắp rồi ạ, khoảng nửa năm nữa. Nhất định bọn em phải làm phiền chị rồi.- Phương hớn hở chuyện trò với cô chủ cửa hàng, rồi lại mất hút sau cánh cửa phòng thay đồ.

Đến chịu con gái thật, không hiểu sao cứ thả họ trong cửa hàng quần áo là y như chim về với tổ, thử hết bộ này đến bộ khác với một niềm vui sướng lạ kì mà chẳng mảy may thấy mệt. Nếu có một điểm chung nào dễ tìm kiếm nhất ở những người con gái thì đó có lẽ là sở thích mua sắm. Cũng đúng thôi, con gái sinh ra là để đẹp mà. Tuấn cười khi nghĩ đến điều đó, nó đang lượn lờ xung quanh các gian hàng treo la liệt quần áo. Từ những bộ váy cưới rạng rỡ cho đến những bộ áo lót sexy thậm chí cả quần lót lọt khe được những ma nơ canh trưng diện, những bộ váy ngủ mỏng tang tựa như chỉ một làn gió thổi qua có thể làm nó bay đi dễ dàng.

– Anh ơi. Bộ này được không.- Tiếng Phương gọi với.

Tuấn giật mình quay lại, cứ tưởng bị Phương bắt quả tang khi đang ngắm con ma nơ canh nữ mặc váy ngủ thì định mệnh. Nếu có 2 từ để diễn tả hoàn cảnh này thì đó chỉ có thể là “ Định mệnh”. Trông Phương giống hệt như con ma nơ canh nữ vừa rồi chỉ có điều là cái này có thể di động được và thậm chí còn đẹp hơn gấp cả chục lần. Nàng đang mặc 1 cái váy ngủ dài đến gần đấu gối màu hồng và quan trọng hơn là nó gần như trong suốt, nhìn thấu được bộ đồ lót cũng màu hồng nàng đang mặc bên trong. Tuấn chột dạ ngó quanh để chắc không ai có thể nhìn thấy cảnh nóng chết người này thì thật đáng buồn, chuyện không đơn giản như nó nghĩ. Hôm nay là chủ nhật, những người mua sắm ở cửa hàng rất đông và tất cả đều đang đổ dồn vào con ma nơ canh di động ấy. Mấy thằng cha dẫn vợ đi mua đồ đang đứng chồm hỗm như tượng, mắt đỏ ngầu, miêng đớp đớp, phải chăng trong lòng đang thầm ước giá như vợ mình cũng là ma nơ canh.

Tuấn vội vàng cởi chiếc áo vest mình đang mặc khoác lên người Phương trong ánh mắt ngơ ngác của nàng.

– Sao vậy anh, anh không thích à?

– Không, không..đẹp đẹp lắm

Nàng cười hớn hở vì chợt hiểu ra hành động của Tuấn chỉ như là một chú cún khẳng định chủ quyền của mình.

– Chị ơi..em lấy cái này nhé…- Nàng gào lên rõ to cố ý để cho tất cả mọi người đều nghe thấy.

Cuối cùng cũng nhét được nàng vào phòng thay đồ. Vã cả mồ hôi, Tuấn đợi nàng thay đồ xong để 2 đứa cùng nhau đi ăn trưa. Sau đêm mặn nồng hôm qua, Tuấn tự nhủ phải đối xử với Phương tốt hơn, dù có yêu hay không thì một người đàn ông cũng phải đối xử cho ra dáng với người phụ nữ đã trao cả tấm thân cho mình.

– Anh thấy cái này có hợp với em không?- Một giọng nói êm ả vọng đến tai Tuấn làm nó đứng hình trong 3 giây

Vâng đúng thế thật, nó đã pause lại bởi vì giọng nói đó nó đã nghe hàng trăm hàng ngàn lần rồi mà vẫn không chán. Và giờ đây, sau một khoảng thời gian mất tăm mất tích, Tuấn lại bỗng dưng tìm thấy như người ta tìm được cuộn băng cassette lâu năm. Là em, chính là em chứ còn ai vào đây nữa, nó không thể nhầm được, dù có chôn nó đi thì nó vẫn nhận ra giọng nói đó, giọng nói hằng đêm vẫn văng vẳng trong đầu nó. Và Tuấn quay lại nhìn.

– Đẹp hả anh?

Em đang tươi cười bên ai kia, vẫn nụ cười tỏa nắng đó, vẫn dáng vẻ tươi tắn, tự tin nhưng chỉ có điều người đứng đối diện giờ đâu không phải là nó nữa. Khoảng cách giữa 2 người chỉ cách nhau có một quầy hàng, có vẻ em vẫn chưa nhìn thấy Tuấn vì vẫn đang chăm chú chọn đồ. Nhưng khoảng thời gian để Tuấn được tự do ngắm em chẳng được lâu, ánh mắt của em bắt gặp ánh mắt của nó một cách mau chóng. Mắt chạm mắt, tình chạm tình. Cả 2 đều như đứng hình trong một đĩa CD do lâu ngày không xem nên bị xước, chỉ có điều lần này ánh mắt em dường như vô cảm chứ không mang một ý nghĩa nào cả.

– Bạn em hả?- Người thanh niên đi cùng em, người mà em vẫn đang tay trong tay kia lên tiếng

– Vâng- Em lí nhí trả lời.

– Chào anh.- Người thanh niên trông khá trẻ, mặc chiếc vest nâu lịch lãm chìa tay về phía Tuấn- Tôi là Phong. Bạn trai của Nhung, lần đầu gặp anh rồi.

Giọng nó chững trạc cùng tác phong lịch lãm làm Tuấn lộ chút bối rối. Nó vẫn đang tưởng tượng rằng nó nhầm người, rằng người có thể giống người nhưng giờ đây giống cả tên là điều không thể. Tuấn lịch sự bắt tay chàng thanh niên trong khi đầu óc vẫn trống rỗng. Và rất nhanh chóng, Tuấn lấy lại được sự tự tin vốn có.

– Chào anh, tôi là Tuấn, bạn của Nhung.- Tuấn mỉm cười với anh ta rồi quay sang nhìn thẳng vào Nhung- Em đổi số làm anh không liên lạc được, dạo này vẫn khỏe chứ.

– Vâng- giọng em vẫn lí nhí- Em khỏe.

Tuấn dường như đang thu hết can đảm để đối diện với người mình từng yêu bằng một cái mặt nạ. Nó đang thầm muốn cái giây phút này qua nhanh để nó không lộ ra vẻ lúng túng của mình. Và cứu tinh của nó đã tới, tay áo Tuấn khẽ níu xuống bởi một sức khéo, Phương luồn tay qua tay Tuấn, ôm chặt.

– Ai vậy anh?- Nàng ngây thơ nhìn thẳng vào 2 người đối diện.

– À bạn anh thôi, lâu ngày không gặp.- Tuấn trẻ lời, thở nhẹ một cái.

– Vậy à, rất hân hạnh tôi là Phương.- Phương chìa tay lần lượt bắt tay với 2 người đó.

– Em lấy đồ chưa, chúng ta đi thôi.- Tuấn giục- Chào mọi người nhé, lần sau gặp lại- Tuấn gật đầu với 2 người họ, nó đang gồng mình trong vô vọng rồi kéo Phương ra khỏi cửa hàng.

Chỉ có Phong cười đáp lại, còn cô gái đi cùng Phong trong đầu đang xáo rỗng, cô vừa làm cái gì thế này.

– Nhìn họ đẹp đôi nhỉ. Nhưng dù sao thì cũng không thể đẹp bằng em được.- Phong cười hạnh phúc nắm chặt tay Nhung

– ……….

– Em sao vậy.- Phong lay lay vai Nhung lo lắng.

– À không ạ, họ đẹp đôi thật.- Nhung trả lời một cách vô thức.

Rồi từ sau quầy hàng, tiếng cô chủ hùa theo:

– Ai cũng bảo vậy đấy. Trai tài gái sắc mà. Sang năm họ cưới rồi đấy. Thật là hạnh phúc.- Cô cười tủm tỉm rồi lại thoăn thoắt xếp ngay ngắn những bộ quần áo lên kệ.

– ………….

Trong lòng ai đó bây giờ nỗi đau đang ngự trị. @@

 

ỐC kute

⚡ʙᴀᴅ ԍιʀʟ
#5
Chapter : 17


Chiều qua lượn lờ trà đá Hồ Tây với thằng em khóa dưới, giờ nó đang làm cho một công ty nước ngoài, nghe vẻ thằng em cũng kiếm được kha khá, thằng này có tiếng đào hoa, mình tò mò mới hỏi

– Mày có nhớ mày đã yêu bao nhiêu cô không?

– Anh hỏi ngu bỏ mẹ, nhớ thế đéo nào được. Nhưng mà tính những người em yêu thì cũng không nhiều, còn những người yêu em thì thực sự em đéo biết được?

– Thế mày yêu bao nhiêu em?

– Không nhiều lắm, cỡ chục người.

– Thế còn những đứa mày ngủ cùng mà đéo yêu người ta?

– …………..

Thằng bé không nói gì cả, nó rít một hơi thuốc dài rồi thở ra, làn khói trắng mau chóng hòa vào cơn gió mát Hồ Tây, ánh mắt nó xa xăm nhìn về phía xa xa, nơi mấy người đang tập bơi thuyền. Tôi chắc mẩm nó đang nhẩm tính vì con số đó chắc chắn không nhỏ.

Thế mới nói cuộc sống chẳng ai giống ai, có những thằng đàn ông đêm nay có thể ngủ với người này, mai lại có thể ngủ với người khác. Tình yêu đối với họ là một thứ xa xỉ. Nhưng cũng có những thằng sống mãi với một hình bóng mà sẽ không bao giờ có thể thuộc về nó cả. Những thằng như thế, tôi vừa thấy đáng thương vừa thấy đáng chửi. Đáng thương là vì yêu mà không được đáng lại, còn đáng ngu là vì thân làm đàn ông mà vì đàn bà con gái nên bỏ lỡ cả tương lai, liệu có đáng hay không. Và tôi tự hỏi, liệu một thằng đàn ông có thể thay đổi thế nào chỉ vì một người con gái.

– Anh ơi. Anh không đi làm à, nay có cuộc họp hội đồng mà sao giờ này anh còn chưa đến hả?- Tiếng Thùy An gay gắt oang oang từ trong điện thoại

Tuấn giật mình tỉnh như sáo, vội vàng ngó cái đồng hồ, bỏ mẹ 8h30 rồi. Đầu dây bên kia vẫn là giọng đầy tức giận của An

– Anh không đến thì đừng có trách em đấy, hôm qua mất công cả đêm em chuẩn bị.- Giọng cô cảnh cáo đầy tính đe dọa

Có lý nào thư ký lại đi mắng sếp rồi giờ còn đe dọa nữa chứ. Tuấn thầm nghĩ. Nhưng cũng chẳng nghĩ ngợi được gì nhiều, đầu óc nó quay cuồng, chân không đứng vững khi mà nó vội vàng đứng dậy. Chóng mặt, nó ngồi phịch xuống đất tay ôm đầu. Bỏ mẹ, sao thế này. Nhưng cũng không lâu lắm để nó phát hiện ra nguyên nhân khi thấy 3 cái vỏ chai nằm lăn lóc trong góc phòng, chân tay đầy vết trầy xước đang rỉ máu, chẳng có nhẽ đêm qua nó đã nhậu với một võ sĩ karate chăng. Nhìn căn phòng bừa bộn, chăn chiếu lộn xộn, đêm qua quả là một đêm dài với nó. Sau khi đã ngốn một lượng kha khá chất cồn không màu này ở quán, đến mức nó còn không biết sao mình có thể về được nhà nữa.

– Anh ơi, cái xe này chỉ có vứt đi hay bán đồng nát chứ dù sửa được đi cũng không an toàn đâu.- Thanh niên tay đầy dầu mỡ vỗ vỗ vào cái yên xe.

– Sao vậy anh, chẳng nhẽ không sửa được à?

– Sửa thì sửa được, nhưng mà anh xem, yếm thì vỡ tung chỗ sứt chỗ mẻ, còn anh nhìn cái càng này, nó có nguyên vẹn không?

Tuấn nhắn nhó nhìn lại cái xe thân thương, tác hại của rượu bia thật đáng sợ, chẳng phải bỗng dưng mà người ta lại cấm lái xe khi uống rượu.

– Anh xem có khác gì xe tai nạn đâu, mà em cũng nể anh thật đấy, xe thế này mà anh vẫn về được đến nhà?

Tuấn cười, nhưng nụ cười méo xẹo. Con xe thân thương mà nó tích góp của cải từ bao tháng ngày làm thêm vất vả mới mua được từ hồi năm 3 đại học, giờ trước mắt đang tàn tạ

– Thôi anh ạ, xe nó cũng cũ lắm rồi, anh bỏ đi, anh có bán lại không thì để cho em, bảo đảm giá tốt anh ạ

Nhìn chàng thanh niên sửa xe hồ hởi giới thiệu, Tuấn càng thấy lòng đau xót.

– Thôi anh cố gắng sửa giúp em, em đang vội đi làm, lúc nào sửa xong anh gọi để em qua lấy.

– Anh làm cái gì mà giờ này mới đến thế, đầu tóc bù xù thế kia, cà vạt đâu rồi- An vội vàng rút trong túi một cái lược chải lại tóc cho Tuấn, không quên dúi vào tay nó tập tài liệu trong khi 2 đứa phi như bay đến thang máy

– Anh xin lỗi, anh ngủ quên- Tuấn ăn năn, cái đầu nó vẫn chưa tỉnh táo hoàn toàn vì chất cồn vẫn đang phát huy tác dụng của nó

– Ngủ quên, anh đùa em chắc- Thùy An càu nhàu trong khi nàng đang kiễng chân để thắt giúp Tuấn chiếc cà vạt. Mùi nước hoa tỏa ra từ người An làm Tuấn cảm thấy rạo rực trong người khi mà phần dưới của Phan đang cạ cạ vào đùi Tuấn một cách vô ý

Bỗng dưng thang máy lắc nhẹ làm Thùy An mất thăng bằng ngã vào người Tuấn, nhanh như cắt Tuấn đỡ lấy An nhưng nó cũng mất thăng bằng, kết quả là 2 đứa ngã dúi dụi vào vách ngăn.

Tình huống đang lãng mạn như trong ngôn tình, nếu có gì có thể chặt đứt sự lãng mạn này thì chỉ có thể là cửa thang máy mở ra bất ngờ, và đúng là thế thật, cánh cửa từ từ mở ra, và chẳng phải ai khác xuất hiện mà đó chính là Phương. Nàng xuất hiện như một nữ thần, vẫn xinh đẹp và khiêu gợi trong bộ đồ công sở.

Tuấn vội vàng đỡ An dậy, cả 2 phủi lại chút bụi dính vào áo. Phương nhìn thấy tất cả, nàng bước vào, chẳng nói chẳng rằng, sự im lặng bao trùm tất cả, ngột ngạt đến khó chịu.

Suốt cuộc họp, trong khi Tuấn đang phát biểu, Phương chỉ ngồi đó chăm chăm nhìn Tuấn không chớp mắt. Nếu có kiểu ghen nào đáng sợ nhất thì đó chính là im lặng. Chẳng biết có phải do trong phòng nóng hay không mà những giọt mồ hôi trên trán Tuấn cứ lặng lẽ tuôn ra. Đàn bà bình thường đã đáng sợ một thì khi ghen đáng sợ 10. Đàn ông có thể không sợ trời cũng chẳng sợ đất nhưng lại có thể sợ vợ. Nghịch lý nó ở chỗ đấy
– Anh giỏi lắm- Phương lẻn vào phòng Tuấn trong giờ nghỉ trưa

– Sao vậy em?- Tuấn ngây thơ

– Lại còn giả ngây giả ngô, giờ thì nhớ chưa- Phương nhéo hông Tuấn một cái đau quá trời đất làm mặt nó tái mét

– Anh không biết thật mà.- Tuấn rốt rít

– Vẫn còn cố tình- Nàng nghiến rang nghiến lợi

Đúng là đàn bà đáng sợ nhất là khi giận, Tuấn thở không ra hơi vì đau, còn lẩm bẩm tự hỏi sao nàng lại lợi hại như vậy.

– Anh với An là thế nào?- Nàng tra khảo như hình sự hỏi cung. Nét mặt đỏ hồng vì giận giữ lại càng thêm phần quyến rũ.

– An chỉ là đàn em khóa sau ở trường anh thôi.- Tuấn thành thật

– Có đúng không?

– Anh thề.

Nàng thấy Tuấn có vẻ thành thật mới tha cho nó.

– Anh cứ liệu hồn.

– Em ghen à.- Tuấn trêu

– Sao phải ghen chứ- Nàng hất tóc- Anh là của em rồi còn gì- Nàng nắm lấy cái cà vạt kéo Tuấn lại gần rồi đặt lên môi nó một nụ hôn. Không dừng lại ở đó, nàng còng hôn lên cổ, lên má Tuấn làm in rõ những dấu son môi trên da nó. Nàng cười dâm đãng:

– Đấy thấy chưa, em đáng dấu chủ quyền rồi đấy. Giờ thì cứ thử xem có cô nào thèm nữa không.

– Anh là của em từ bao giờ nhỉ. Ai nó vậy- Tuấn với lấy cái khăn giấy cố gắng lau những vết son môi nhưng xem ra khá khó khăn

– Á à…giỏi lắm. Anh quên nhanh nhỉ- Nàng thò tay vào trong quần Tuấn rồi bất ngờ nắm chặt lấy “2 hòn bi” bóp thật mạnh

Tuấn như muốn tắt thở vì hành động của Phương, ai từng trải qua cảm giá đó thì sẽ biết thốn đừng hỏi.

– Anh xin…anh xin…

– Dám đùa với chị hả, cứ liệu hồn nghe cưng

Nàng hôn lên môi Tuấn một cái cuối cùng rồi rời khỏi phòng. Bỏ lại Tuấn vẫn ôm chặt lấy hạ bộ vì đau. Vừa xoa xoa chỗ đau Tuấn vừa rủa thầm “ người đâu mà chơi ác dữ”, và tự hứa từ nay sẽ phải cẩn thận hơn với cô nàng này mới được.


Tuấn mệt mỏi lết cái thân xác mềm nhũn về nhà, có những ngày đi làm về mà con người ta cảm giác như bị rút hết sức sống. Về đến nhà nó mới phát hiện ra mình để quên chìa khóa ở công ty, đầu óc thật là bã đậu hết sức, giờ biết ngủ ở đâu. Trong đầu Tuấn lúc này hiện lên cảnh nó sẽ đến nhà Phương để xin tá túc một đêm, nhưng có nghĩ đến cái cảnh sáng mai đi làm với cái “ ấy” đau điếng sau một đêm cuồng nhiệt, mà nhất định là thế rồi, còn lâu nàng mới tha cho nó. Nghĩ đến đó thôi, Tuấn thấy lành lạnh nơi giữa 2 háng rồi. Đang trong tình cảnh tiến thoái lưỡng nan thì Tuấn gặp Phan, nàng vừa mới đi làm về, vẫn xinh đẹp và quyến rũ như mọi khi.

– Anh Tuấn. Sao còn chưa vào nhà, đứng đó nghĩ gì mà mặt nghệt ra thế?

– Anh để quên chìa khóa nhà ở công ty, anh có một chùm khác nhưng lại để trong nhà mất rồi.- Vẻ mặt Tuấn đáng thương hết sức, chẳng nhẽ đêm nay lại ra công viên ngủ ghế đá hay sao

Phan bật cười khanh khách:

– Anh ngốc thật, chẳng phải anh gửi em một cái chìa khóa nhà để ngộ nhỡ bị mất hay sao.

– Ừ nhỉ, sao anh lại không nhớ ra cơ chứ.- Chẳng là khi mới chuyển về khu này sống, nó có gửi Phan một chùm chìa khóa nhà để phòng khi quên.

– Thôi anh vào nhà em ngồi nghỉ đi, để em tìm đã, em cũng chẳng nhớ để đâu nữa.

Lần đầu tiên Tuấn vào nhà Phan, căn nhà khá đơn giản, không cầu kỳ nhưng bài trí lại cực kì sang trọng. Vì nàng sống một mình, đồ đạc không có nhiều nên căn nhà cực kì sạch sẽ và nhất là không hề có dấu vết của đàn ông trong căn nhà đó. Có thể phần vì những người qua lại đây chỉ là “khách hàng” của nàng. Nhìn những bức ảnh trên tường, trông Phan cực kì mộc mạc và giản dị, không ai nghĩ nàng lại làm cái nghề đó. Đang mải nghĩ ngợi thì Phan từ phòng tắm đi ra, và quan trọng nhất trên người nàng đang mặc chỉ có một chiếc váy ngủ mỏng manh. Cả cơ thể nàng đang thoắt ẩn thoắt hiện đằng sau lớp vải mỏng. Nàng tươi cười bước lại phái Tuấn, trên tay đang cầm 1 cốc nước.

– Anh Tuấn uống đi, để em đi tìm đã, lâu rồi nên em không nhớ mình để đâu nữa.- Nàng nhẹ nhàng cúi xuống đặt cốc nước trước mặt Tuấn, không biết là vô ý hay cố tình, qua cái cổ áo rộng, cả vòng 1 của nàng hiện rõ mồn một trước mắt Tuấn.

Tuấn không dám nhìn lâu, cổ khô không khốc vì khát. Nó làm một hơi hết sạch cốc nước và thầm ảo tưởng, không biết nàng có bỏ thuốc vào trong đây không nhỉ.


 

ỐC kute

⚡ʙᴀᴅ ԍιʀʟ
#6
Chapter : 17


Một nam một nữ trong căn nhà rộng có 70 m2. Trai chưa vợ, gái chưa chồng, những chuyện gì có thể xảy ra thì chắc ai cũng có thể tưởng tượng được. Phan đang loay hoay lục lọi ngăn kéo tủ để tìm chìa khóa nhà mà Tuấn đã gửi trước kia. Mà đâu có phải bình thường, nàng đang mặc một chiếc váy ngủ mỏng manh hiện rõ mồn một bộ đồ lót ren đen huyền ảo trong đó. Không biết sở thích mọi người thế nào chứ tôi thì đặc biệt thích phụ nữ mặc đồ lót đen, có cảm giác huyền bí và kích thích lắm. Quay trở lại trong căn nhà nhỏ, nàng đang cố lục lọi các ngăn kéo tủ nhưng chẳng có cơ may gì là có thể tìm thấy. Ngăn tủ thì thấp, thành ra nàng phải cúi xuống để mở vô tình trưng bày cặp mông căng tròn như 2 trái bóng đang đung đưng theo từng nhịp chuyển động, đúng ra là 2 trái bóng hơi mà trẻ con vẫn thích, còn 2 trái bóng này thì người lớn còn chết mê chết mệt chứ đừng nói gì đến trẻ con. Nhưng điều đặc biệt hơn nữa mà Tuấn phát hiện ra đó chính là Phan đang mặc quần lọt khe. Đậu xanh, đúng là quần lọt khe thật. Tuấn chưa bao giờ được chiêm ngưỡng người phụ nữ nào mặc loại quần đó, cảm giác kích thích chợt bùng nổ lên trong đầu, dưới quần Tuấn bắt đầu cồm cộm chứng tỏ có thứ vừa mới tỉnh giấc. “ Không được”, nó ngủ thầm rồi tự tát vào má mình đánh bốp một cái.

– Gì vậy anh?- Phan quay lại hỏi khi vừa nghe thấy âm thanh lạ

– À không có gì đâu. Em tìm thấy chưa

– Ừm…Chắc là em để quên đầu rồi, em không tìm thấy được- Nàng phùng má, nhìn gương mặt V-line kia thật dễ thương hết sức.

– Vậy thôi, làm phiền em quá, để anh gọi thợ phá khóa – Tuấn đứng dậy khỏi sofa

– Giờ trời tối rồi, gọi biết bao giờ người ta mới đến. Hay là…hay là- Nàng lưỡng lượng- Tối nay anh ở đây mà ngủ mai qua công ty lấy, dù sao em cũng chỉ có một mình

Đấy, chính cái một mình đó mới là vấn đề. Tuấn hơi shock trước lời mời của Phan, thực ra nó vẫn không biết nàng có ý đồ gì với nó hay không, nhưng có gì đó mách bảo nó rằng điều này không ổn một chút nào. Nếu ở đây đêm nay, ngộ nhỡ, chỉ là ngộ nhỡ thôi, giữa 2 đứa xảy ra chuyện gì thì thật là mất mặt vô cùng. Sau này còn dám nhìn mặt ai nữa. Tuấn chép miệng đầy tiếc nuối:

– Thôi không cần đâu em, Ở lại nghe không tiện. Thôi em nấu cơm đi, anh về nhé.

Rồi Tuấn cứ thế mà chuồn, Phan tiễn nó ra tận cửa, cả 2 cứ thế mà chẳng nói gì với nhau. Nói không tiếc thì kiểu gì cũng bị trời phạt, bởi vì có thằng nào gay mới không có cảm xúc trước một người đẹp như vậy. Haizz..biết làm sao được, cẩn tắc thì vô áy náy, sướng một giờ để khổ cả đời thì thật không nên. Khi cánh cửa nhà vừa đóng lại, cũng coi như cơ hội vừa mất, Tuấn nhìn xuống bên dưới, nơi có thứ cũng vừa tẽn tò xụi lơ:

– Nhịn một hôm nhé người an hem- Tuấn lẩm bẩm

Nhưng nó có hay rằng phía sau cánh cửa kia, Phan cũng đang đầy tiếc nuối, tay này khẽ ray ray khe quần nhớp nháp, nàng cũng nứng lắm rồi, vừa nãy là nàng đã cố tình kích thích Tuấn, vậy mà sao hắn chẳng tỏ thái độ gì cả, chưa thằng đàn ông nào thắng được nàng, vậy mà hắn lại dám là người đầu tiên chê cái thân hình vệ nữ này. Nàng khẽ luồn một ngón tay qua khe quần, nó dễ dàng chui vào bên trong cơ thể đem lại cho nàng cảm giác sung sướng. Đầu óc đang tưởng tượng xem, cái đó của hắn to cỡ nào nhỉ, chắc cũng phải được lắm, đút vào đây thì sẽ như thế nào nhỉ. Nghĩ đến đó, tay nàng càng ra vào nhanh hơn, một ngón rồi tận 2 ngón. Cảm giác sung sướng như cơn lũ lan tỏa trên từng bộ phận cơ thể rồi bất ngờ dồn lại, ào ào tuôn ra như dòng thác. Nàng thở hổn hển, đầu óc mê muội, cơ thể khẽ co giật theo từng cơn cực khoái. Nàng thèm hắn, nàng muốn có hắn lắm.

– Để rồi xem, ai thắng ai.- Nàng lẩm bẩm khi cơn cực khoái cuối cùng vừa dừng lại

– Alo..Ai…

– Thằng chó này, mày có biết mấy giờ rồi không?- Giọng ai đó gào lên

Tuấn giật mình, chẳng hiểu sao mình bị chửi, nó ngó màn hình xem là ai. Tiếng chửi rủa trong điện thoại vang lên không ngớt

– Bố mày đã hẹn là đúng 7h, mà mày biết bây giờ là 7h30 rồi không, khách khứa đến đủ cả rồi mà mày còn ấp ở đâu chưa chịu tới hả. – Tiếng của Thanh át cả tiếng gió thổi ngoài cửa sổ. Thanh là bạn thân hồi Đại Học của Tuấn, 2 thằng thân nhau như cứt với đít, Tuấn vốn sống khép kín, hầu như không có nhiều bạn bè lắm. Thanh là thằng mà nó thấy thân nhất.

– Biết rồi biết rồi, tao đến ngay đây, đéo phải giục- Tuấn quát lại

– Bố cho mày 15p. Sau 15p nữa mà mày chưa vác cái mặt mày qua đây thì đêm nay nhà mày sáng nhất Hà Nội.

Và thế là nó cúp máy, thế đấy, 2 thằng suốt ngày chửi nhau như chó với mèo mà hơn chục năm nay vẫn thân thiết. Nhiều khi Tuấn cũng không hiểu được sao lại chơi được với nhau. Nhà Thanh thì lắm tiền nhiều của, ngày trước hồi còn đi học,Thanh học dốt như lợn, bị bố nó chửi như chó, thế mà Thanh vẫn chẳng thay đổi suốt ngày bùng học. Thế rồi một ngày đẹp trời, 2 bố con rất tình cảm dắt nhau đến một khu đất rộng hơn 2 hecta mà bố nó mới mua hôm qua. Đứng giữa trời nắng chang chang, bố nó tuyên bố một câu xanh rờn.

– Đất này là bố mua cho mày, bố tính cả rồi, kì này mà mày còn phải học lại bất cứ một môn này thì bố sẽ mua cho mày 5 chục con bò, mày dắt bò về đây mà chăn, khỏi phải về nhà nữa.

Thế là như có phép màu, kể từ đó thằng Thanh chăm chỉ học hành, không chơi bời lêu lổng nữa, giờ thì nó đang kế thừa sản nghiệp của bố nó, sống mấy đời cũng không hết được. Khu đất đó nghe đâu vẫn còn, giờ cỏ mọc um tùm, tươi tốt lắm, nghe đồn bố con Thanh đang tính xây một cái trang trại bò sữa giữa lòng thủ đô

Rất nhiều người, đó là cảm giác đầu tiên của Tuấn khi bước vào buổi tiệc. Với một người không thích chỗ ồn ào như nó thì đây quả thật là nới không dễ chịu gì cho lắm. Tuấn muốn về nhà, cả ngày đi làm đã đủ mệt mỏi lắm rồi.

– Mày muộn 2 phút đấy nhé- Thanh vỗ vai Tuấn từ phía sau.

– Tao phải đi xe ôm đến đấy. Đến được là phúc cho nhà mày rồi- Nó thụi 1 đấm vào bụng Thanh

– Quà của tao đâu.- Thanh chìa tay ra như đứa trẻ đòi quà.

Tuấn chẳng nói chẳng rằng, rút từ trong ví một cái phong bì vẫn còn chưa kịp dính. Thanh cầm cái phong bì mặt hằm hằm khi đọc được dòng chữ “ Mừng đám giỗ” ghi to tổ bố.

– Tao tưởng các xếp như mày thường thích văn hóa phong bì lắm cơ mà.

– Thích, thích chứ, tiền ai chẳng thích. Tiền này tao sẽ để dành bao giờ cưới mày thuê nguyên một ban trống đồng kèn tây thổi góp vui. Thôi ngồi chơi đi. Tao đi thu thuế đây.- Rồi Thanh mất hút trong đám người lộm nhộm

Tiếng nhạc xập xình, ánh đèn chớp lóa hết cả mắt. Không khí buổi tiệc thật chẳng phù hợp với Tuấn chút nào. Nó ngồi nép vào một góc bàn nơi cuối căn phòng, nhấm nháp một ly rượu nho mà nó đã nhanh tay lấy được. Đúng là sinh nhật của một bậc thiếu gia trốn Hà Thành, không thiếu các mỹ nam, mỹ nữ, người đẹp thì nhiều vô kể. Tuấn thấy lạc long giữa cái không khí ồn ào này. Thật vậy, những con người ở nơi khác đến không ít người cảm thấy tự ti khi sống ở cái đất thủ đô này. Bởi vì con người ở đây thực sự khá khác biệt, từ mục đích sống, style ăn mặc, tác phong ăn nói đi đứng cho đến cả cách tiêu tiền. Nhưng nếu sống ở cái đất này một thời gian dài, con người bạn cũng sẽ tự giác phải thay đổi để thích nghi với cái thành phố nhộn nhịp và đẹp đẽ bậc nhất đất nước này.

Lan man buôn chuyện, quên mất nhân vật chính đang ngồi lủi thủi như con gà hen. Không phải là không có ai để ý đến Tuấn nhé, vóc dáng khá cân đối trong chiếc áo sơ mi kẻ sọc nhã nhặn, gương mặt cũng hơi điển trai, ra dáng con nhà có giáo dục, và khá thư sinh. Có lẽ chính bởi vậy mà Tuấn đã thu hút được không ít ánh mắt quan tâm cũng như những tiếng xì xào về mình. Càng ngày, những lời thì thầm về Tuấn càng lan ra khắp buổi tiệc:

– Nghe đâu là bạn thân của sếp Thanh

– Thấy bảo đang làm trưởng phòng này kia, to lắm

– Cũng đẹp trai đấy chứ.

– ………………

Có những lời đúng, có những chuyện xuyên tạc, nhưng đối với Tuấn thì nó chẳng quan tâm, thậm chí nó còn thấy bị làm phiền khi bỗng dưng lại trở thành điểm tò mò của mọi người xung quanh. Chẳng thế mà một cô nàng đang đi từ cuối căn phòng bên kia đến thẳng chỗ nó, tay phải nàng đang cầm 1 ly cocktail có màu xanh bắt mắt. Nhẹ nhàng và thướt tha, trông cô nàng như đang sải bước trên sàn catwalk.

– Em ngồi đây được không- Cô ngồi xuống đối diện Tuấn, nhẹ nhàng đặt ly cocktail lên bàn

– Ở đây còn nhiều chỗ trống mà- Tuấn thấy hơi khó chịu khi bị làm phiền

– Nhưng em thích ngồi đây có được không?- Cô gái nhún vai, để lộ cái cổ cùng bờ vai trắng ngần.

– …………….- Tuấn chẳng nói gì, nó tiếp tục nhâm nhi ly rượu lúc này đã vơi quá nửa.

– Em là Hương. Người mẫu quảng cáo của công ty anh Thanh.- Cô gái đưa tay ra một cách lịch sự

Là người mẫu, bảo sao dáng dấp chuẩn chỉ từng cm, bước đi cũng đẹp nữa. Tuấn thầm nghĩ, giơ tay bắt tay với cô như hai nhà lãnh đạo

– Tôi là Tuấn, bạn của Thanh

– Em chưa thấy anh Thanh kể về anh bao giờ. Có phải lâu rồi 2 người chưa gặp nhau không.

– À cũng lâu rồi.- Tuấn cười thầm nghĩ về bữa rượu say khướt của nó với Thanh hôm thứ 6 tuần trước

– Có vậy chứ, em đoán không sai. – Cô cười, để lộ hàm răng trắng như đang quảng cáo cho một hãng kem đánh răng, vẻ mặt đắc thắng- Nhưng sao trông anh có vẻ buồn thế?

– Ở đây hơi ồn. Vả lại tâm trạng tôi không tốt- Tuấn thành thật trả lời.

– Anh đang nhớ ai phải không? Em có thể đoán được, trước đây em có đi học một khóa ngắn hạn về nắm bắt tâm lý đàn ông đấy- Hương pha trò.

– Hay đúng hơn là nghệ thuật quyến rũ đàn ông. – Tuấn cười

– Đúng vậy đấy- Hương vừa vén tóc vừa cười với Tuấn, gương mặt không tệ một chút nào.

– Vậy cô đã “ nắm bắt” được bao nhiêu người.
 

ỐC kute

⚡ʙᴀᴅ ԍιʀʟ
#7
– Một.- Ánh mắt Hương chợt trùng xuống, cô nâng ly rượu, nhấp 1 ngụm nhỏ và tận hưởng cảm giác nơi cổ họng.- Kết quả không tốt cho lắm, bọn em đã chia tay.

– Tôi hiểu mà.- Tuấn đồng cảm

– Em phải mất 6 tháng để quên đi mối tình kéo dài 3 năm đó. Một chuyện tình tốn nhiều nước mắt và cả tuổi xuân. Và anh thấy đấy, giờ đây em tự do như gió trời vậy- Hương nói và giơ 2 tay lên trời, hít một hơi thật mạnh và thở ra, lồng ngực phập phồng, một cách khoe khoang vòng 1 nở nang chăng.

Tuấn im lặng, chen vào dòng tâm sự của người khác thật là thiếu tế nhị, nó nhìn gương mặt thanh tú kia và tự hỏi liệu cô ấy bao nhiêu tuổi mà đánh mất cả tuổi xuân cho tình yêu

– Còn anh, câu chuyện tình của anh kéo dài bao lâu? – Hương tò mò

– Chưa đến 1 tháng.- Tuấn trả lời, mặt lạnh tanh.

– Một tháng mà làm anh day dứt như vậy. Em thật ngưỡng mộ cô ấy đó? Cô ấy làm nghề gì vậy?

– Làm “ đĩ”- Tuấn trả lời cộc lốc.

Hương không dám nói gì, ánh mắt cô nàng cụp xuống, thoáng chút suy nghĩ hiện lên khuôn mặt xinh đẹp ấy, rồi cô quyết định tốt hơn là nên để cho người đàn ông này được một mình.

– Mày dám từ chối người đẹp nhất công ty tao?- Thanh hung hổ lao đến cạnh Tuấn.

– Thì sao

– Mày…mày đéo phải đàn ông nữa rồi, nhìn đi, nhìn cặp mông kia đi, mày đã thấy ai có cặp mông đẹp thế chưa- Thanh nói, chỉ chỉ về phía Hương.

– Rồi..- Tuấn lạnh lùng làm Thanh hơi ngạc nhiên.- Nhà bác tao nuôi 1 con lợn xề, thịt mông bây giờ giá 40.

Thanh phì cười, nó giành lấy ly rượu từ tay Tuấn, uống một hơi hết sạch.

– Mày đéo phải đàn ông.

– Tao đã nói là tao thích mày chưa nhỉ?- Tuấn nghển cổ nhìn Thanh.

– Má thằng bệnh.- Rồi một lần nữa Thanh mất hút trong đám đông.

Có vẻ như rượu đã ngấm đôi chút, đầu óc Tuấn bắt đầu thấy có vấn đề, Cùng với tiếng nhạc xập xình, Tuấn thấy khó chịu. Nhưng cũng chính vào lúc đó, cả bữa tiệc gần như im lặng, những tiếng xì xào tắt dần. Thấy lạ, Tuấn nghó quanh xem điều gì có thể làm câm miệng những con người sôi nổi này, chẳng phải tìm lâu, nó đã có câu trả lời. Đang sải bước tiến vào từ cánh cửa đó chính là bóng dáng một cô gái độ trạc 20, dáng người cao ráo, gương mặt hiền lành và xinh đẹp. Nàng mặc một bộ váy trắng đến ngang đùi gối, kèm những họa tiết lấp lánh dưới ánh đèn càng thu hút những ánh mắt. Vẻ mặt nàng ngơ ngác như tìm kiếm điều gì, 2 má đỏ ửng lên vì bị quá nhiều người nhìn, quả thật là vô cùng đáng yêu.

– Con cái nhà ai mà đẹp dữ- Tiếng xì xào nổi lên

– Nhìn cái mình dây kia kìa…

– Ngực đẹp đấy chứ….

Giá như đó là một cô gái lạ hoắc lạ huơ thì Tuấn đã chẳng phải quan tâm, nhưng vấn đề xảy ra, cô gái tâm điểm đó lại chính là Nhung. Vâng đó là Nhung, chắc mọi người vẫn còn nhớ chứ. Tuấn đang thắc mắc tại sao nàng lại đi một mình nhỉ?. Nhưng không cần phải tìm kiếm nữa thì đã có câu trả lời. Từ đằng sau, một thanh niên điển trai bước vọt lên nắm lấy tay Nhung, như một hình thức đánh dấu chủ quyền. Chàng trai đó không phải là ai khác mà là Phong, người nó đã gặp ở siêu thị hôm trước. Cả 2 trao nhau những ánh mắt và nụ cười. Hết chuyện, một cô gái nếu đã đi cùng một chàng trai thì coi như đã đánh mất đi một nửa giá trị trong mắt người khác, nếu bạn đi một mình thì người ta còn có thể quan tâm, tò mò về bạn. Nhưng một khi đã có chàng trai nắm tay đi bên cạnh thì coi như hoa đã có chủ, chả ai thèm quan tâm. Những tiếng ồn ào lại tiếp tục nổi lên, mọi thứ lại trở về nguyên bản. Thanh mau chóng bước ra đón tiếp 2 người, có vẻ như họ là bạn khá thân vì chốc chốc lại thấy Thanh cười với Nhung và Phong. Tuấn cảm thấy mình như người thừa ở bữa tiệc này. Nó tìm cách leo lên sân thượng để không phải thấy những cảnh đau lòng.

Nếu bạn vô tình đánh mất một vài thứ gì đó, sẽ không mất nhiều thời gian để có thể quên đi sự tồn tại của nó. Nhưng nếu một ngày kia, bạn thấy một người đang dùng chính cái vật mà bạn đánh mất, một cảm giác lạ lẫm sẽ dâng lên trong lòng bạn. Người ta gọi đó là gì nhỉ? Ghen ư?- Không phải- Đố kị ư? – Một chút thôi- Một cảm giác gì đó mà tôi chưa định nghĩa được nữa.

Cơn gió lạnh thổi qua 2 thái dương làm bớt đi sự căng thẳng trong đầu Tuấn. Tiếng gió cũng át đi phần nào tiếng nhạc xập xình bên dưới. Nó đứng đó, 2 tay nắm lấy thanh lan can, cố gắng hít thở những luồng không khí lạnh giá và thấy tỉnh táo hơn bao giờ. Nghĩ lại cũng buồn cười, nó là gì của em mà có quyền ghen chứ. Cả 2 đến rồi đi, không một sự rang buộc. Nếu nhắc lại thì đó quả thực là một chuyện nực cười. Yêu đương gì chứ, đó chỉ là một sự trả vay, không giấy tờ, không nhân chứng. Người chịu khổ chỉ là người cứ ngỡ rằng đó là sự thật. Và trong chuyện này thì chỉ có Tuấn là người sống trong ảo tưởng đó mà thôi

Trời về đêm, lạnh hơn. Những cơn gió cuối đông không cắt da cắt thịt nhưng cũng đủ để làm nguội lạnh những trái tim nóng bỏng. Tuấn nghĩ có lẽ tốt hơn là nên đi về. Và khi nó quay người lại, nó nhận ra ở đây đã không chỉ có mình nó từ bao giờ. Nhung đang đứng sau nó, âm thầm quan sát nó hồi lâu. Chẳng biết em đang nghĩ gì nhưng vẻ mặt có chút đăm chiêu. Tuấn thật sự lúng túng, nó đã chắc chắn rằng Nhung không thể thấy được sự có mặt của nó, nhưng giờ đây cả 2 lại đang đối mặt với nhau. Biết nói gì bây giờ, nó chẳng biết nói gì cả, nhưng chính vào lúc đó, Nhung lại là người lên tiếng trước.

– Anh khỏe không?- Vẫn là giọng nói ngọt ngào đó.

– Ừm..Anh vẫn khỏe?- Tuấn trả lời xã giao- Còn em?

– Vâng, em khỏe?- Nàng hơi chần chừ- Em…em xin lỗi..về chuyện xảy ra giữa 2 chúng ta.

– Giữa hai ta đâu có chuyện gì đâu em.- Tuấn cười- Em không phải xin lỗi.

– Em…em đã bỏ đi.

– Đó là lỗi của anh. Em đừng bận tâm.- Tuấn chen ngang khi nàng còn chưa nói hết câu.

– ………….

– Đó là một kỉ niệm đẹp. Có lẽ 2 ta sẽ giữ riêng cho bản thân. Có những thứ nên cất đi chứ đừng để trong lòng.

– Vâng…- Nhung trả lời, 2 vai nàng khẽ run lên

Cả 2 đứng nhìn nhau một hồi lâu, chẳng ai nói với ai câu gì, cho đến khi cơn gió đông kia vô tình xen ngang. Tuấn sực tỉnh, nó toan cởi chiếc áo vest để khoác cho Nhung, nhưng đúng lúc mà nó bước tới thì một bóng người từ đằng sau em đã đi tới. Phong nhẹ nhàng choàng cho Nhung chiếc vest của mình, rồi đặt lên má nàng một nụ hôn nhẹ

– Em lên đây làm gì vậy? Trời lạnh như thế này- Phong trách móc, chàng cười chào Tuấn.

– Thôi tôi xin phép về trước,giờ muộn rồi.- Tuấn cảm thấy sự xuất hiện của nó làm không khí lãng mạn ở đây mất hẳn. Rồi vội vàng bước đi.

Và thế là hết, kết thúc cho mọi hi vọng là một nỗi thất vọng. Cũng phải thôi, có trách là trách bản thân mình vì đã không biết giữ. Tuấn chạm mặt Thanh ở đoạn cầu thang.

– Sao về sớm thế, không làm ca 3 nữa à.- Thanh hồn nhiên

– Không, sáng mai tao còn đi làm. Tao về trước, sinh nhật vui vẻ nhé.- Tuấn trả lời

– Ừ thế về nghỉ đi.- Thanh vỗ vai bạn- À Phong kia rồi-

Rồi Thanh hồ hởi rảo bước về phía 2 người họ. Tuấn chợt giựt tay Thanh lại

– Tao nghĩ tốt nhất là mày không nên làm phiền bọn họ.

– Mày biết Phong và Nhung à?- Thanh hỏi và nhận được một cái gật đầu từ Tuấn.- Đẹp đôi đấy chứ, tao cũng ước giá như có cô người yêu như Nhung. 2 tháng nữa họ sẽ làm đám cưới đấy. Người như vậy biết kiểm ở đâu ra bây giờ. Thật là ghen tị.

Tuấn nhìn về phía 2 người bọn họ. Phong đang ôm chặt lấy Nhung. Cảm giác nỗi trống vắng trong lòng.

– Ừ tao cũng thấy ghen tị. – Rồi Tuấn bước đi lặng lẽ.

Ở phía sau, trong những cơn gió lạnh cuối mùa, Nhung trong vòng tay của Tuấn nhưng lại không cảm thấy sự ấm áp nơi này. Nàng không dám nhìn Tuấn bởi vì nàng sợ, nếu nhìn theo Tuấn bất kì một lần nào nữa thì nàng sẽ quên hết đi tất thảy, vứt bỏ đi tất cả để chạy theo ôm chặt lấy Tuấn cho thỏa mong ước bấy lâu. Nhưng giờ Tuấn đã đi rồi, vậy là hết.

– Em lạnh à?- Phong hỏi khi vài nàng khẽ run lên nhè nhẹ

– Không. Em không có lạnh.- Nàng trả lời, khẽ nhích nhẹ người để thoát khỏi vòng tay của Phong.

Nàng không run vì lạnh, chẳng qua là những giọt nước mắt cứ lặng lẽ rơi.


 

ỐC kute

⚡ʙᴀᴅ ԍιʀʟ
#8
Chapter : 18 (2)



Nắng lên rồi. Nhưng sao vẫn buồn thế

– Anh ơi dậy đi, em đói rồi.

– ………..

– Anh ơi dậy đi, đừng lười nữa.- Tiếng em càu nhàu.

– ……….

– Trưa rồi dậy đi con mèo lười này- Em véo má Tuấn, đau lắm nhưng nó vẫn cố giả vờ

– Không dậy hả, được rồi, đã thế em qua nhờ anh hàng xóm nấu giúp.

Em gõ vào đầu Tuấn đau điếng. Rồi tiếng dép loẹt quẹt bước đi xa dần. Tiếng cánh cửa phòng đóng lại. Tuấn choàng dậy nhanh như một con mèo, áp tai vào cửa nghe ngóng. Yên tĩnh đến lạ thường, chẳng có nhẽ em đi thật. Tuấn vội mở cửa

– Bắt được rồi nhé, chết này..chết này…- Em đấm Tuấn túi bụi, chẳng thấy đau nhưng lại thấy hạnh phúc đến ngây người

Tuấn ôm chặt lấy em, cả 2 cùng ngã xuống giường. Em ngước lên nhìn vào mắt Tuấn, gương mặt đáng yêu ấy sáng lên cùng với đôi mắt long lanh

– Anh trong mắt anh có gì kìa.

– Có gì vậy?- Tuấn tò mò

– Gỉ mắt- Em cười vang, hai mắt tít lại, má lúm đồng tiền hằn sâu lên má em.

Tuấn yêu em lắm, cảm giác như nếu bây giờ cả thế giới có sụp đổ thì nó cũng cam. Có chết với người mình yêu thì chẳng có gì phải sợ. Tuấn siết chặt em, môi chạm môi, tình gặp tình, cảm giác như có thể nghe rõ từng nhịp đập của trái tim. Rồi bất chợt có tiếng gọi:

– Anh gì ơi.

– Anh gì ơi… Muộn rồi quán em chuẩn bị đóng cửa…

Tuấn lơ mơ tỉnh dậy. Em đâu? Em đi đâu rồi? Nhưng sự thật là chẳng có em ở đây. Quán xá vắng vẻ, chẳng còn vị khách nào cả ngoài Tuấn cùng mấy người phục vụ. Tuấn nhìn đống vỏ chai lăn lộn trên bàn, một…hai…năm….sáu, có lẽ nó đã uống quá nhiều. Trời đã về khuya, cái cảm giác lạnh lẽo bắt đầu lan tỏa .Cảm giác buồn nôn đang xâm chiếm vùng bụng dưới, và bắt đầu dâng lên dữ dội…không ổn tí nào

– Nhà vệ sinh…vệ sinh ở đâu?- Tuấn lấy tay bụm miệng

Như linh cảm điều gì không hay sắp xảy ra, hoặc đã quá quen với chuyện này. Cậu thanh niên phục vụ đưa cho Tuấn một cái chậu nhỏ, ánh mắt cậu đầy ái ngại …Ọe….Ọe….Hầu hết những vị khách đi uống rượu một mình vì một trong 2 nguyên do. Một là thất tình…Hai là thất tiền. Với con mắt nhìn người của cậu, chẳng do dự cậu cũng có thể đoán ra được, vị khách này đang buồn vì tình.

Tuấn lấy tay áo lau sạch miệng, trả tiền rồi loạng choạng bước ra khỏi quán. Cậu phục vụ ngỏ ý muốn giúp nó gọi xe. Tuấn chỉ cười cảm ơn rồi lững thững bước vào bóng tối lạnh lẽo. Tất cả chỉ là một ký ức

Thời tiết cuối đông, lạnh..lạnh lắm, cơ hồ như mùa đông muốn người ta nhớ đến mình nên đã cố gắng dùng chút sức lực cuối cùng để thổi một làn gió lạnh giá níu kéo lại chút quãng thời gian huy hoàng. Với những người đang cô đơn, mùa đông mà nỗi ác mộng. Hà Nội đêm mùa đông, phố xá vắng vẻ, hàng quán đã đóng cửa từ sớm, chỉ lưa thưa vài quán bán đồ ăn đêm còn sáng đèn, khách khứa cũng vắng hẳn, người ta ngại đi ăn trong cái thời tiết này. Vài anh lái taxi đang xì xụp những bát cháo gà nóng hổi, vài anh phục vụ lười nhác ngồi ngáp ngắn ngáp dài. Tuấn cứ lũng thững đi qua hết phố này sang phố khác không biết đã bao lâu nữa. Tuấn dừng lại nghỉ trên một chiếc ghế đá ven đường, rút điện thoại ra xem, đã gần 1 giờ sáng, có 10 cuộc gọi nhỡ. Của ai vậy? Tuấn tò mò không biết có ai lại cần mình vào cái giờ này, là Phương. Đúng thật, chỉ có Phương mới kiên nhẫn với nó đến mức như vậy. Tuấn thấy ấm lòng khi ít nhất cũng có một người luôn quan tâm đến mình. Nó thấy có lỗi vì thời gian qua đã đối xử không tốt thậm chí còn có ý né tránh Phương. Tại sao lại phải buồn vì một người con gái không hề quan tâm đến mình chứ. Nó giận Nhung lắm, không, không phải giận mà là một cảm giác bất mãn, nó hận em, người đã bỏ rơi nó. Nó yêu em với một trái tim mãnh liệt và khao khát muốn đem lại hạnh phúc cho một người bất hạnh. Nhưng nó nhận lại được gì từ em, chính người mà nó yêu đã thẳng chân đá đít nó. Nhục, một thằng đàn ông bị chính người phụ nữ mình yêu thì có gì nhục nhã hơn. Đúng vậy, nó sẽ đến với người yêu nó, người luôn quan tâm đến nó, sao nó lại không nhận ra điều này sớm hơn chứ. Luôn tự mãn rằng mình thông minh, mình nhanh nhẹn nhưng chính lúc này nó muốn tự tay tát cho mình một cái để tỉnh khỏi cơn mê muội.

Tuấn đứng thẳng người dậy, hít một hơi cho luồng không khí lấp đầy phổi. Nó cảm thấy tỉnh táo. Tuấn vẫy một chiếc taxi đang đỗ gần đó, anh lái xe hồ hởi khi thấy một vị khách vừa cứu mình khỏi một buổi ế ầm, anh vui vẻ khi Tuấn vừa ngồi yên vị trên xe:

– Đi đâu anh?

– Đến Linh Đàm

– Chà nhìn anh vui thế này chắc là người yêu gọi đúng không? Tốt quá rồi.- Anh lái xe vồn vã nhìn Tuấn qua gương chiếu hậu.

– ……………- Tuấn chẳng nói gì chỉ thoáng nở một nụ cười. “ Có lẽ thế” Tuấn nghĩ thầm

Kiinh…..coong…Kiinh….coong.

Quái lạ, Tuấn bấm chuông đã 4 lần mà vẫn chưa thấy nàng ra mở cửa. Có lẽ nàng ngủ say quá chăng, hay có thể nàng không có nhà. Vậy thì có thể ở đâu vào cái giờ này chứ. Đầu Tuấn bắt đầu nghĩ ra hàng loạt địa điểm, nó sẽ tìm bằng được Phương, nhất định đêm nay sẽ phải gặp bằng được, nó sẽ xin lỗi em vì bao lâu nay đã đối xử với em không tốt làm em thất vọng. Đúng thế, khi người ta tìm ra mục đích của mình thì họ sẽ không ngại khó khăn để hoàn thành bằng được. Nó sẽ nói những gì nhỉ? Sẽ nói như thế nào nhỉ? Tuấn bắt đầu thấy lúng túng. Và Tuấn như nín thở khi tiếng mở khóa lạch cạch vang lên, vậy là em có nhà, Tuấn thấy vui vui, vừa vui lại vừa hồi hộp

– Ủa anh, sao anh lại tới đây giờ này?- Phương lơ mơ hỏi khi vừa thấy Tuấn- Em gọi anh mãi mà chẳng được.- Dường như trong giọng nói của em có chút lo lắng

Trời đất thiên địa ơi, nàng mặc độc một chiếc váy ngủ mỏng dính, bên trong còn không mặc đồ lót. Đầu tóc thì rối bời như vừa trải qua một trận chiến. Vẫn biết phong cách ăn mặc của nàng thường táo bạo, nhưng không ngời lại đến mức này.

– Anh xin lỗi, anh đếm tìm em để…………- Tuấn hồi hộp đến mức lắp bắp- Anh…..

– Ai vậy em?- Tiếng đàng ông vọng lên từ phía sau Phương.

Rồi gương mặt thằng Tùng ngó lên từ phía sau, qua vai Phương. Nó đang cởi trần, trên người quấn độc chiếc khăn tắm. Tuấn cứng họng, đứng hình trong 5..10 15 giây.

– Anh….em….- Giờ đến lượt Phương lắp bắp, sự lúng túng thể hiện rõ rang trên gương mặt xinh đẹp kia.

Sự có mặt của nó quả thật là không đúng lúc và thừa thãi. Nhận ra điều đó Tuấn vội vàng rút lui mà không nói lời nào. Nhìn vậy là đủ biết họ đang làm gì rồi, còn phải nói làm gì để làm khó cho nhau nữa. Nói cho cùng đó là điều tất yếu thôi. Cơ hội chỉ đến có một lần, ai không nắm bắt được thì chỉ còn biết hối tiếc. Và đêm nay nó đã phải hối hận đến 2 lần chỉ vì những người đàn bà. Nó chui vào thang máy, tiếng Phương chạy theo gọi nó hốt hoảng

– Anh ơi…đợi em…anh Tuấn..

Như vậy có lẽ là tốt nhất cho nhau. Tuấn bấm nút đóng thang máy
 

ỐC kute

⚡ʙᴀᴅ ԍιʀʟ
#9

- Ủa sao làm gì mà nhanh dữ vậy anh?- Vẫn là anh lái taxi vui vẻ lúc nãy.

– …………..

– Sao vậy anh, sao mặt lại nghêt ra như mất của thế kia, nãy đi vào còn vui vẻ lắm mà

– ……………..- Tuấn vẫn không trả lời, gương mặt khó đăm đăm

Linh cảm nghề nghiệp cho hay vị khách của mình đang có tâm trạng không ổn, lúc này tốt nhất là nên im lặng. Anh lái xe không dám mở miệng gì nữa, chỉ lẳng lặng rồ ga phóng đi trong màn đêm yên tĩnh.


– Cô làm gì ở đây vậy?

Hay giật mình khi có người gọi, nàng đã thiếp đi từ lúc nào không hay, giữa đống đồ đạc được chất đống mà vất vả lắm nàng mới chuyển lên đến đây được.

– Tôi hỏi cô làm gì trước cửa nhà tôi vậy?- Tuấn hỏi, lúc này tâm trang nó không hề tốt chút nào- Còn đống đồ đạc này là sao.

– ……..- Hay nhìn Tuấn, mắt nàng rơm rớm- Em bị bà chủ nhà đuổi ra ngoài rồi, vì em không trả tiền phòng đúng hạn mà bà ý nỡ đuổi em ra ngoài đường.

– Rồi sao.- Tuấn chẳng bận tâm đến câu chuyện xúc động mà cô nàng kia đang nghĩ ra.

– Giờ em không có nhà nữa.- Nàng vẫn kiên nhẫn kể hết sự tình- Anh bảo em biết đi đâu bây giờ, ở Hà Nội em chẳng quen ai cả.- Nàng sụt sịt

Tuấn nhìn nàng, ánh mắt lạnh lùng làm Hay hơi sợ hãi, nàng lo lắng “chẳng nhẽ anh ấy lại biết được mình nó dối, chẳng nhẽ khả năng diễn xuất của mình có vấn đề hay sao”.

– Em chỉ xin tá túc nhà anh vài hôm thôi, được không anh. Please..- Nàng mở to mắt nhìn Tuấn như van xin. Đôi mắt sáng long lanh dưới ánh đèn hành lang.

– Vào đi.- Tuấn mở cửa tiện tay xách luôn chiếc vali nặng nhất.

Hay sung sướng, chút nữa là nhảy cẫng lên, vậy thì lộ hết. Nàng kiềm chế lại bản thân, cố gắng tỏ ra vẻ buồn bã của một người không nơi nương tựa. Cả 2 hì hục vác tất cả đồ đạc của nàng vào nhà Tuấn.

– Xong rồi ạ, chỉ có nhiêu đây thôi.- Nàng hồ hởi

– Nhiêu đây thôi á

Tuấn vã mồ hôi nhìn lại đống đồ đang xếp chật ních trong phòng ngủ cho khách bỏ trống lâu nay đã thành nhà kho để những thứ đồ cũ kĩ. Thế này mà nói là “ chỉ có nhiêu đây” nhẹ như không. Thật quá đáng mà, trong khi nó thì hì hục vác nào chăn nào đệm, nào bàn thì nàng lại hí hửng xách vài cái bọc quần áo lại còn tung ta tung tăng nữa.

– Chăn ở trong tủ, chỗ lần trước.- Tuấn nói rồi đi thẳng vào phòng ngủ, tức là chỗ của Hay là cái ghế sofa không được êm ái cho lắm.

Hay tụt cả cảm xúc, ngồi phựt xuống sàn nhà lạnh ngắt, nàng cứ tưởng Tuấn sẽ đối xử tốt với nàng sau quãng thời gian ngắn ngủi gặp nhau rồi làm việc cùng công ty nữa. Nhưng xem ra trái tim của Tuấn không có quá nhiều ngăn để nàng có thể chiếm lấy một chỗ. Đang dưng có nhà có cửa đàng hoàng không ở, lại chạy tới đây xin người ta cho ở nhờ, mà nào có phải đi tay không, còn phải thuê người rồi vác bao nhiêu đồ đạc. Haizz.. Lần này xem như nàng lỗ vốn nặng. Nhưng vốn lạc quan, nàng tự tin rằng sẽ thay đổi được con người này, nước chảy lâu thì đá cũng phải mòn, có công mài sắt có ngày nên kim. Hay xích lại tinh thần. Lòng tràn trề quyết tâm

Tuấn bước ra từ phòng tắm, nhìn đồng hồ đã 2 giờ đêm, nó không hay tắm muộn thế này, không tốt cho sức khỏe. Nhưng đêm nay nó muốn rửa trôi đi tất cả những bụi bặm, phiền não đã trải qua. Đã là một thằng đàn ông thì không nên mềm yếu trước tình yêu, đừng có vì người phụ nữ mà phải khóc, hèn lắm. Phải đứng thẳng người như một đấng nam nhi, không có tình yêu vẫn sống tốt, chỉ không có tiền mới chết đói.

Tiếng tivi ngoài nhà làm nó sực nhớ, từ giờ xem ra nó sẽ bị làm phiền nhiều đây. Tuấn mở cửa phòng, trong đầu đã chuẩn bị một bài quát tháo om xòm, nhưng xem ra lần này không thể hiện được rồi. Tivi đang chiếu một bộ phim khuya, cánh cửa sổ thì mở tung, làn gió lạnh ùa vào căn phòng, Hay đang nằm ngủ ngon lành trên chiếc ghế sofa, chắc là hôm nay nàng đã vất vả nhiều, như một thiên thần bé nhỏ, môi khẽ hé mở, nếu như có 2 từ để miêu tả thì đó chính là đáng yêu. Cơ thể nàng khẽ co lại, chắc là do lạnh. Tuấn khóa cửa sổ, khẽ kéo cái chăn đang nằm xõng xoài dưới đất lên người nàng, nhìn nàng lần cuối để chắc rằng vẫn đang mơ những giấc mơ đẹp rồi nó tắt tivi, cả căn phòng chìm trong bóng tối yên tĩnh.

Tuấn trở về với chiếc giường, mau chóng chìm vào giấc ngủ. Đêm nay là một đêm dài đúng nghĩa, nó mệt mỏi và nó đã ảo tưởng quá nhiều rồi.

Tuấn đã ngủ một mạch không biết bao nhiêu lâu nữa, có lẽ là chỉ vài tiếng, có những giấc ngủ chỉ vài phút mà người ta cứ ngỡ như đã ngủ cả một ngày, cũng có thể là rất lâu. Nó không biết nữa, đầu óc nó mê man, cố gắng trở mình để tìm cái đồng hồ nhưng dường như cơ thể không tuân theo trí não nữa, người nó như dính chặt trên giường. Rồi cứ thế mà nó thiếp đi. Nó ngủ rất ít khi mơ, đi ngủ toàn một giấc là đến sáng, nhưng hôm nay thì nó mơ thật, đắm chìm mê man vào không biết bao nhiêu giấc mơ nữa, cứ cái này nối tiếp cái kia, lạ thay những giấc mơ lại giống y như thật. Lúc thì nó mơ thấy Nhung, lúc lại là Phương nhưng vừa chớp mắt một cái đã hiện lên Hay. Nó cố mở mắt ra, nhưng dường như hai mí mắt bị dán chặt bằng băng dính không tài nào có thể mở lên được. Khó khăn lắm mới có thể mở được cả hai mắt. Nhưng lạ thay có người đang ngồi cuối giường nó. Là ai vậy, hình như là một người phụ nữ. Tuấn cố gắng dồn sức lực để cử động cánh tay.

– Anh tỉnh rồi à?- Giọng người phụ nữ – Anh sốt quá rồi. gần 40 độ chứ chẳng ít nhìn xem này.- Rồi cô giơ lên chiếc cặp nhiệt độ

Là Nhung, đúng là Nhung rồi, gương mặt kia, bàn tay kia rồi cả giọng nói nữa, không là em thì là ai được

– Nhung….Nhung…đợi …đợi anh với..- Rồi Tuấn giơ bàn tay về phía em

Em nắm chặt lấy tay nó, đôi môi ngọt ngào nở một nụ cười mãn nguyện.

– Em đây mà..em không đi đâu hết..anh nghỉ đi cho khỏe, có em ở đây rồi.

Tuấn hạnh phúc nắm chặt lấy tay em, đặt lên ngực nơi trái tim vẫn đang đập liên hồi rồi hai mắt lại trĩu xuống.

Hình như nó lại vừa thiếp đi, Tuấn mở mắt, tìm kiếm em, nhưng lạ thay bàn tay vẫn đây mà em ở đâu rồi, không, không phải là Nhung, đây là Phương mà. Là sao nhỉ.

– Anh thấy trong người thế nào rồi?.- Có đói không, muốn ăn gì không?- Tiếng Phương nhẹ nhàng.

Nó có thể hiểu được cho Phương, một người con gái đẹp, rút cuộc cũng chỉ là phụ nữ, không thể giận hay trách móc một người phụ nữ được. Tuấn cười. Nó muốn nói nốt những lời hồi đêm qua đã không kịp nói với Phương

– Anh xin lỗi…vì ..vì anh đã đối xử không tốt với em.

Phương chẳng nói gì, nàng nắm chặt lấy tay Tuấn, những giọt nước mắt trên khóe mi khẽ lăn dài xuống hai má

– Anh không phải xin lỗi. Là em, do em cả. Em yêu anh.

Và rồi nàng ôm chặt lấy Tuấn hồi lâu. Cho đến khi tiếng thổn thức của nàng dần nguôi.

– Anh nghỉ đi, để em đi lấy cháo cho anh ăn nhé.

Tuấn thấy là lạ, Phương biết nấu ăn từ bao giờ vậy, một nàng tiểu thư đài các lại đích thân xuống bếp vì nó. Tuấn vui lắm, nó gập đầu tắp lự. Tay hai đứa vẫn cứ nắm chặt lấy tay nhau như không muốn rời. Nàng cười trách Tuấn

– Bỏ ra đi để em đi nào. Có phải đi luôn đâu mà cứ làm như

Rồi nàng đặt lên môi Tuấn một nụ hôn.

Tuấn vẫn thấy đầu nó đau như búa bổ, hai mắt vẫn nặng trĩu, cả người nhức nhối. Nó tự nhủ sẽ chỉ chợp mắt một chút thôi, đến khi Phương quay lại thì nó sẽ tỉnh. Và mắt nó từ từ nhắm lại.

– Anh…dậy đi..dậy ăn cháo rồi ngủ tiếp- Tiếng ai đó gọi nó

– Anh dậy đi ăn cháo rồi uống thuốc nào.

Có ai gọi nó, Hai mắt lười biếng mở ra từ từ. Và lạ thay lần này, không phải Nhung cũng chẳng phải Phương, đó chính là Hay.





Còn tiếp....
 
Top Bottom