Yêu ‘’ Đĩ ‘’ Có Được Không ? P11

ỐC kute

⚡ʙᴀᴅ ԍιʀʟ
#1
Chapter : 11


– Thằng Toàn con bác Hải sang tháng cưới vợ rồi đấy, con biết chưa ?

– Con biết rồi mà, nó mời con rồi- Tuấn càu nhàu

– Còn cả thằng Dũng con ông Hùng kém mày cả nửa giáp mà nó đã 2 đứa con rồi đấy, vợ nó lại thấy chửa đứa nữa rồi. Mày liệu liệu chứ không ế đến già đấy con ạ- Giọng mẹ Tuấn đầy cảnh cáo

– Con biết rồi, biết rồi cuối năm con lấy vợ cho mẹ xem- Nó nói vậy nhưng trong lòng chả có tí chắc chắn nào- Con đi công tác xa, cuối tuần sau mới về, thứ 7 chủ nhật con về quê luôn, con thấy đài báo mấy hôm nữa có không khí lạnh tăng cường, mẹ chú ý đấy.

– Biết rồi, không cần anh phải nhắc, còn nhà anh nữa cũng phải chú ý sức khỏe đấy

– Mẹ yên tâm, trong này đang nóng chảy mỡ, không phải lo đâu mẹ

Quả đúng thế thật, cùng là trên mảnh đất chữ S, trên cùng 1 dải mà khác biệt rõ rệt. Người trong Nam thì cứ tha thiết muốn được một lần trải nghiệm cái lạnh của mùa đông, được diện những bộ quần áo to xù xì như trong phim Hàn Quốc, còn người ngoài Bắc răng môi cứ va lập cập cả vào nhau, nước mắt nước mũi sụt sùi trong đầu thì cứ ước gì bây giờ đang là mùa hè. Đúng là cái gì quá thì cũng chán.

2 mẹ con nói chuyện với nhau cả chục phút, chả biết chuyện gì chỉ thấy Tuấn cứ dạ dạ vâng vâng đầu cứ gập lia lịa ra vẻ hiểu lắm. Bất chợt Tuấn nghe thấy một giọng phụ nữ vọng lại từ đầu dây bên kia. « Mẹ ơi con tắm xong rồi, mẹ đi tắm đi ». Giọng nữ này quen lắm.

– Ai đang ở nhà mình thế mẹ ?- Tuấn tò mò

– Không…làm gì có ai- Mẹ Tuấn có vẻ mất bình tĩnh như đang giấu Tuấn điều gì

– Rõ ràng con nghe ai gọi mẹ cơ mà- Tuấn tra khảo

– Không, có ai đâu thôi nhé lúc khác nói chuyện.- Rồi mẹ Tuấn cúp máy

– Mẹ…mẹ…alo…- Đáp lại lời Tuấn chỉ là tiếng tút…tút đều đặn

Tuấn cứ thắc mắc rõ ràng không thể nghe lầm được, giọng phụ nữ, có vẻ trẻ, nghe lại còn quen lắm, ai được nhỉ ? Tuấn cứ thắc mắc như thế cho đến khi một cảm giác ớn lạnh đem lại từ đằng sau gánh, hình như ai đó đang nhìn trộm Tuấn từ đằng sau. Thình lình Tuấn quay ngoắt lại, mắt láo liên dò xét. Chẳng phải mất thời gian, Tuấn tìm ngay ra một đôi mắt to tròn, trong veo như mặt nước hồ đang nhìn chằm chằm Tuấn từ phía sau, bên kia dãy quần áo được treo gọn gàng trên mắc. Chủ nhân của đôi mắt đó chẳng phải ai khác chính là Lê. Do không mang theo hành lý nên Tuấn đã chủ động nhờ Lê sau khi tan làm giúp đưa Tuấn đến mấy cửa hàng quần áo để mua vài bộ mặc tạm tiện nhờ cô tư vấn, dù sao phụ nữ cũng có mắt thẩm mỹ tốt hơn đàn ông. Ấy thế mà cả quãng đường đi, cô cứ tỏ vẻ xa lánh Tuấn, không vồn vã, hồ hởi như lúc ở sân bay. 2 người gọi taxi thì cô cứ nhất quyết bắt Tuấn ngồi lên ghế trước, cô ngồi ghế sau, và giờ thì lại đang đứng dò xét Tuấn. Cô ta sao vậy nhỉ ? Tuấn tự hỏi.

Còn lúc này Lê đang chằm chằm dõi theo từng cử chỉ của Tuấn và âm thầm nhận xét. Cao dáo, đẹp trai, mặt mũi hiền lành sáng sủa mặc dù có hơi ngơ ngơ một chút.

– Không có lí nào ? Không thể được- Lê cứ lẩm bẩm một mình

Đúng lúc bắt gặp ánh mắt Tuấn nhìn lại mình, Lê ngượng chín mặt cứ như kẻ trộm bị bắt quả tang.

– Em có ổn không ? Em bị ốm à- Tuấn hỏi han khi ngồi đối diện Lê trong quán thịt nướng Hàn Quốc. Sau khi đi mua quần áo, cả 2 đã rủ đi ăn

– Không em ổn mà. – Lê vừa nhồm nhoàm nhai nhét miếng thịt nướng to tướng thơm phức vào mồm vừa trả lời Tuấn. Có vẻ như đồ ăn ngon làm cô gái trở lại với vẻ thân mật và hồn nhiên ban đầu.

– Nhìn em ăn ngon thật đấy- Tuấn cười

– Ai cũng nói vậy, trông tướng em nhỏ con vậy thôi chứ ăn nhiều lắm, lạ nỗi ăn bao nhiêu cũng chẳng béo lên được

– Em có biết bao nhiêu cô gái muốn được như em đấy không ?

Giọng Tuấn có vẻ trầm xuống, ánh mắt mang mác nỗi buồn khi nó nhìn dòng xe cộ đang tấp nập ngoài đường. Vài dòng kí ức khẽ thoang thoảng như làn gió nhẹ, là những cái nhăn mũi đáng yêu của em, là tiếng em than vãn sau mỗi lần nhảy lên cân, là những lần em nhảy dựng lên quát tháo vì Tuấn mua nhiều đồ ăn

« Em không ăn cái này đâu, dễ béo lắm. »

« Sao anh cứ mua đồ ăn hoài vậy, làm em lại phải ăn »

« Anh ơi em lại tăng cân rồi, khiếp quá tăng cả nửa cân »

« Em phải giảm béo, anh ơi cho em đi tập yoga đi, không thì tập gym cũng được »

Anh ơi thế này….Anh ơi thế nọ

Vậy mà Tuấn chưa bao giờ thấy em béo, dáng em vẫn chuẩn từng centimet, những đường cong vẫn đầy quyến rũ sẵn sàng làm đổ gục mọi ánh nhìn. Cũng có lẽ bởi vậy mà xung quanh cô ấy có quá nhiều cám dỗ để có thể gục ngã.
– Anh sao thế ?- Lê vẫy vẫy tay

– À không có gì đâu. Em ăn đi. Bữa này coi như là lễ ra mắt.

– Ra mắt- Ánh mắt Lê đầy ranh mãnh- Vậy mình có làm ca 2 không anh

– Ca 2 ?Là sao ?- Tuấn hỏi một cách ngây thơ vô số tội. Nhưng trong lòng thanh niên đang nảy nở vô số những ý nghĩ đen tối. Khách sạn ư, hay nhà nghỉ đây. Trông hiền lành vậy mà bạo dạn dữ. Tuấn cười thầm

Lê không trả lời, thay vào đó là một cái nháy mắt đầy nguy hiểm.

U..u…u…tiếng điện thoại đang khẽ rung. Nam thò tay vớ lấy cái điện thoại trên bàn. Vẻ mặt cau có vì bị làm phiền

– Tối nay tao về muộn nhé, nhớ để cửa cho tao- Giọng Tuấn từ đầu bên kia

– Mày đi luôn cũng được- Nam thều thào rồi cúp máy.- Bố mày đang bận.

Cuộc điện thoại của 2 thằng bạn thân chỉ vỏn vẹn có 2 câu ngắn ngủi. Nam chưa kịp ném chiếc điện thoại lên bàn thì một bàn tay thon thả nhẹ nhàng luồn qua dưới cánh tay Nam, vuốt ve lên bộ ngực săn chắc.

– Ai vậy anh ?- Một mái tóc vàng chui ra từ tấm chăn mỏng
 

Chủ đề tương tự

ỐC kute

⚡ʙᴀᴅ ԍιʀʟ
#3
– À thằng điên nhầm máy ý mà ? – Nam trả lời giọng cực kì thờ ơ. -Kệ nó đi, mình tiếp tục công việc nhé ?- Nam nháy mắt , cười dâm dục, kéo tấm chăn chùm qua 2 cơ thể đang trần truồng. Rồi sau đó chỉ còn lại tiếng hôn hít, tiếng rên rỉ xen lẫn những tiếng cười khúc khích đầy nhục dục trong căn phòng màu trắng sữa bày biện lộn xộn.

Tiếng bước chân nhanh nhẹn lướt qua phòng khách, bóng dáng một thân hình thanh niên cường tráng rẽ vào kệ bếp, mở tủ lạnh, Nam tu một hơi hết phân nửa chai nước. Cái lạnh làm nó tỉnh táo sau một đêm cuồng nhiệt.

– Mày k phải nhìn tao như thế, đêm qua mày đi đâu mà không về nhà, khai mau ?

– ……

– Á à, ăn nằm với nhau bao nhiêu năm, giờ mày lại còn muốn giấu tao hả, mày có bồ đúng không ?

– ……..

– Vẫn ngoan cố không trả lời ? Ê, nói nghe xem, cô ấy là người thế này, tao có biết không ? có xinh không ?

– ……..

– Đậu xanh, mày được lắm, tình bạn bao năm của chúng ta coi như chấm dứt tại đây. Mày nhớ mặt tao đấy

Nam đóng cánh cửa đánh rầm, mặt hầm hầm đi ra, để lại con vật ngơ ngác :

meeo..……..meeo…

Con mèo nga màu xám trông hệt như quả bóng lông vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra với chủ của mình, nhanh nhẹn nhảy xuống bát thức ăn mà anh chủ nóng tính đã chuẩn bị cho nó từ tối qua nhưng do mải đi mây mưa mà nó đã không về nhà. Đôi mắt tròn xoe như 2 hòn bi ve vẫn dõi theo từng cử chỉ của anh chủ. Chắc nó đang không hiểu vì sao mà sáng nay anh chủ của mình lại có vẻ bực tức như thế. Phải, mèo thì làm sao mà hiểu được…

– Mày đi đâu tối qua không về ?- Nam hỏi khi giáp mặt Tuấn trong thang máy

– Thôi mày đừng hỏi nữa, đêm qua tao gặp ác mộng.- Vẻ mặt phờ phạc của Tuấn cùng với đầu tóc rối bù được vuốt vuốt qua loa, quần áo thì nhàu nhĩnh, tất cả đều tố cáo Tuấn đã có một đêm phải nói là không mấy xuôn xẻ

– Đêm qua mày hẹn hò với mấy em học judo ở tầng 1 à? – Nam cố nhịn cười, thành ra từ miệng hắn chỉ phát ra những tiếng khục khục

– Thôi mày đừng nói nữa, đêm qua t gặp mấy cô bên câu lạc bộ bắn súng

– Nhưng tao tưởng tối qua mày đi cùng em Lê cơ mà- Nam hơi tái tái

– Đù má mày đã bảo không nói nữa mà, nói thêm câu nữa bố nhét giẻ vào mồm mày đấy?- Tuấn gắt lên, ruột quặn lên, cảm giác buồn nôn trào ngược lên cổ.- Tao mà biết thằng nào chơi đểu nói tao bị “ gay” với em Lê thì tao cắt giống đem chôn sống cả họ nhà nó…

Chưa kịp rủa hết câu thì Tuấn đã phải chạy vội vào WC khi cửa thang máy vừa mở, để lại Nam tò tò bước ra sau, trên mặt tuyệt nhiên tái mét, cắt không còn giọt máu. Mắt trái của Nam cứ giật giật liên hồi. “ Bỏ mẹ, điềm chẳng lành rồi”

Ngược lại 10 tiếng trước………….

– Vào đây đi anh, quán này em quen ….- Lê kéo Tuấn

– Ơ..anh tưởng em muốn rủ anh đi nơi khác, anh thấy chỗ này không phù hợp để…

– Để làm gì, anh đừng xàm nữa, vào đây đi em đặt phòng rồi

– Em đặt trước rồi hả?- Tuấn bất ngờ

– Vâng em đặt rồi, em còn gọi cả bạn em đến nữa, đảm bảo anh sẽ thích.- Lê cười ranh mãnh

– Bạn em….

– Vâng, em nghĩ là sẽ rất hợp gu của anh

Và rồi Tuấn đã để Lê lôi kéo dễ dàng, bên trong quán, những
âm thanh gào rú, xen lẫn tiếng hét ầm ĩ giống hệt như trong phim kinh dị của Mỹ. “Bỏ mẹ, không hay cho main rồi”

10 phút sau, main chính của chúng ta đang ngệt mặt ra như ngỗng ỉa, mặc cho cái đứa con gái kia đang hồn nhiên, nhí nhảnh

– Đây là anh Tuấn, đồng nghiệp của Lê ngoài Bắc vừa mới vào. Còn đây là Kim, đây là Phương, còn đây là Hạ Trinh.

Cái định mệnh, đây phải nói là cái giây phút khốn nạn nhất trong đời Tuấn. Với tư thế sẵn sàng gặp gỡ các em xinh tươi mà Lê sẽ giới thiệu, nó cứ nghĩ rằng trông em xinh xắn thế kia thì chắc bạn em cũng “có số có má” lắm, nào ngờ đứng trước mặt nó bây giờ là 3 đứa công nhận có số má thật nhưng toàn là số âm. Cái đứa tên Kim kia thì đích thị là 1 đứa bị bà mụ nặn nhầm, rõ ràng là 1 thằng đàn ông mà lại để tóc dài, đánh son lòe lọe trông phát tởm. Còn nàng Phương kia mặc dù đã cố diện bộ váy trắng bắt mắt với những hạt kim tuyến lóng lánh và chân váy dài đến gần gót chân nhưng lấp ló đằng sau màu đen huyền bí kia là những cọng lông chân thòi lòi như đang muốn vươn ra để khẳng định chủ quyền. Chỉ còn lại em Hạ Trinh kia còn tàm tạm, gương mặt không tệ, lại có vẻ lạnh lùng của con nhà giàu.

Chiều nay đi làm về qua ngã tư Trần Duy Hưng, trời thì nóng như lửa đốt, vã cả mồ hôi háng ra lại còn tắc đường, kẹt cứng ngắc. Ngày nào cũng đi làm về giờ này cũng tắc, mấy năm rồi ngày nào cũng như ngày nào đâm ra quen. Bỗng dưng thấy một em đi SH mặc váy trắng, nhìn xinh thôi rồi. Nhưng mà não cá vàng, bật xi nhan mà quên không tắt cứ để nó nháy như đèn xanh đèn đỏ. Mình lại nổi máu hiệp sĩ, cố luồn lách lên ngang em để tranh thủ làm người tốt, vừa mới bon chen lên được ngang em, chưa kịp nói câu nào thì bị em quay sang xổ cho 1 tràng:

– Nhìn gì mà nhìn, quen à, đm biến thái.- Rồi em phóng vọt đi trước khi cái cột đèn chuyển đỏ. Bỏ lại mình vẫn đang ngơ ngác,

Bao nhiêu người xung quanh nhìn mình như thằng thiểu năng, ngượng vãi đái ra. Vừa ngại vừa ức. Đm muốn kiếm cái lỗ mà chui cơ mà xung quanh chỉ có mấy cái lỗ cống, nghĩ chui xuống thì thối vl thành ra chỉ biết lấy cái khẩu trang che mặt. Vừa đeo khẩu trang vừa mong cho đến đèn xanh để chuồn lẹ. Đm ức chế vkl, chẳng nhẽ làm người tốt khó thế à. Nhưng mình cũng thông cảm được, chắc em ấy đến tháng nên dễ cáu gắt, cái này mình hiểu mà, gấu mình đến tháng cũng hay thế. Đang ra vẻ cảm thông thấu hiểu phóng qua ngã tư Nguyễn Trãi thì đm, thấy em SH lúc nãy đang loay hoay giải thích với mấy anh công an áo vàng. Đúng là ông trời có mắt, lòng mình bỗng dưng thấy vui vl, đi qua chỗ em ý đang đứng với anh công an, đéo hiểu sao mình lại cố tình đi chậm lại, bình tĩnh kéo khẩu trang xuống rồi nhẹ nhàng nở 1 nụ cười biến thái hết sức lúc em ý quay ra nhìn mình. ĐM, nghĩ lại đến giờ mình vẫn còn thấy vui… —-

Quay lại chuyện đi, cả buổi hát, 2 em Phương, Kim nhiệt tình lắm, cứ lân la mời bia, mời rượu Tuấn, tay chân thì cứ gạ gẫm vuốt ve Tuấn, dù gì thì trước nó cũng có thời gian lao động chân tay phụ giúp gia đình thành ra người cũng có tí cơ kiếc các kiểu các kiểu, Tuấn phải chật vật mãi mới né được 2 con đười ươi kia. Còn Lê thì vô tâm, cứ ngồi ông ổng hát để mặc nó phải vất vả như đấu vật. Đối diện là Hạ Trinh vẫn lạnh lùng quan sát, ánh mắt đăm chiêu như đang muốn xé toạch quần áo của Tuấn. Không khí càng ngày càng ngột ngạt, Tuấn đành phải xin phép trốn vào WC để giải thoát.

Mệt mỏi quá, chưa bao giờ nó mắc kẹt trong cái hoàn cảnh chớ trêu này, đi giải trí mà như xuống địa ngục. Tuấn lim dim tận hưởng cảm giác thoải mái để mặc những uất hận của nó để mặc cho dòng nước đang chảy ra từ dưới háng cuốn vào bồn cầu. Nhưng nó nhầm, đấy chỉ là bắt đầu khi cánh cửa phòng khẽ mở, bóng đen nhẹ nhàng lọt qua khe cửa, tiến lại gần Tuấn, một mùi nước hoa đắt tiền xực lên, bàn tay trắng trẻo, thon gọn nhẹ nhàng ôm lấy eo Tuấn làm Tuấn giật mình, dòng nước khẽ lệch khỏi quỹ đạo vẽ lên trên trời 1 đường cong rồi ngưng hẳn.

– Trinh…em làm gì vậy, đây…đây làm…

Hạ Trinh chẳng nói gì, bàn tay tai quái luồn xuống dưới, nhẹ nhàng nới thắt lưng của Tuấn.

– Em làm gì vậy, nhỡ có người thấy thì sao.- Tuấn chỉ khẽ khàng phản đối, gọi là phản đối nhưng có thằng ngu nào trong hoàn cảnh đó mà lại kêu dừng lại cho được. Nó chỉ biết ngầm hợp tác bằng cách thả lỏng cơ thể.

Bàn tay ấy cứ thế mà xuống dần, xuống dần, rồi nhanh như cắt chui vào trong quần nó. Tuấn giật thót mình vì hành động táo bạo đấy, mà lại là từ Hạ Trinh mới chết chứ.

– Thôi mà em, có gì để chỗ khác..ở đây không tiện, đây là WC nam mà.

Mùi nước hoa sực lên mũi Tuấn, Trinh khẽ nhón gót chân, hơi thở phả lên gáy Tuấn một mùi hương quyến rũ.

– WC nam thì sao..

Vừa nói Trinh vừa dùng bàn tay còn lại nắm lấy tay Tuấn, rồi kéo tay Tuấn lại phía mình, đặt lên ngực rồi kéo xuống đến eo rồi từ từ xuống..xuống nữa cho đến khi tay Tuấn nằm gọn trong chiếc váy, giữa 2 háng.

Tuấn như chết giấc, nó đi hết từ cảm giác này đến cảm giác khác, chưa bao giờ nó lại được tận hưởng cảm giác kích thích đến như vậy. Mùi hương từ cơ thể Trinh tỏa ra đầy kích thích, sự mềm mại nơi cặp ngực căng tròn, vòng eo thon gọn cùng những đường cong chết người. Tuấn như lâng lâng giữa chốn thiên đường thì bỗng dưng rơi tọt xuống địa ngục khi tay nó đặt vào giữa háng Trinh. cảm giác từ nơi bàn tay truyền đến não bộ, một vật tròn tròn, và dài…cùng những sợi lông. Và sau đó là cảm giác lành lạnh phía sau gáy. Chẳng nhẽ quán này hiện đại đến mức lắp cả máy lạnh trong WC. Nhưng không phải, Tuấn hiểu ngay ra cái cảm giác cóng này xuất phát từ đâu, nó ngây người đến mức không biết làm gì chỉ biết nắm chặt lấy cái vật dài dài kia mà thầm nhủ: “ ĐM…đêm nay nở hoa rồi”….
 

ỐC kute

⚡ʙᴀᴅ ԍιʀʟ
#6
Chapter : 12



– Ê…Tuấn..dậy..dậy mau

– ………..

– Tuấn…dậy mau..mày chán sống rồi à, đang họp đấy.

Tiếng gọi càng gay gắp, hối thúc hơn thêm vào đó là những cái vỗ mạnh vào lưng. Tuấn choàng tỉnh, rụi rụi mắt nhìn xung quanh .Nếu như không có chiếc bàn dài cũng, những chiếc ghế đen được bọc sang trọng, tiếng u..u đặc trưng của những chiếc điều hòa phả hơi lên những lớp kính thì dám chắc Tuấn sẽ lại nằm xuống ngủ tiếp nhưng không, không khí xung quanh đột nhiên đóng cục lại, im lặng đếm phát sợ. Đây chính là không khí đặc trưng của một cuộc họp, cùng với cách bài trí xung quanh, cái đầu với chỉ số IQ 140 của Tuấn nhanh như điện nhận ra vấn đề, Tuấn ngủ gật trong cuộc họp, và nó chính là chủ nhân của tiếng ngáy làm hơn 4 chục con mắt tính cả trai cả gái, cả cận cả không đang dồn vào góc bàn nơi nó đang ngồi. Giá như có cái lỗ nào đó cho nó chui thì chắc nó dám lao vào lắm, nhưng đang ngồi giữa phòng họp thì kiếm đâu ra lỗ, họa hoằn lắm nếu nó dám cả gan xin mấy em kế toán đang ngồi đối diện vạch váy ra để nó kiếm cái lỗ mà chui thì may ra. Tuấn cố nở 1 nụ cười mà lúc đó nó cho là thân thiện nhất rồi cúi rụp đầu xuống mũi giày. Cả phòng ùa lên cười làm thằng bé mặt càng đỏ như trái ớt, sự lộn xộn lại bắt đầu nổi lên, nếu có cái gì đó người Việt Nam ta làm cực tốt thì đó chính là tinh thần đồng đội, và trong trường hợp này đó chính là việc mọi người bắt đầu nói này nói nọ, xì xà xì xào như 1 sự tranh thủ..

– Chắc a Tuấn đêm qua bị cô nào hành cho sml

– Ừ..trông cao to đẹp trai thế kia mà yếu

– Ôi sáng nay đi làm tao quên không đánh phấn

– Màu son này đẹp đấy..mua ở đâu thế

– Trưa nay đi ăn lẩu đi, lạnh thế này ăn lẩu ngon lắm

Vân vân và vân vân…Người Việt Nam là vậy, không phải là tự bôi nhọ quê hương mình nhưng khách quan mà nhận xét thì người Việt Nam rất yêu quê hương vì thế có thể họp chợ ở bất cứ đâu và bất cứ khi nào.Đấy nhân tiện nói về thói xấu của nhân dân, mình cũng éo thể hiểu được sao dân nước mình lại có độ hóng hớt cao đến thế. Đang đi ngoài đường, hẳn là đường quốc lộ, phóng 60 70km cứ bon bon mà bất thình lình có 2 3 thằng đứng bên lề đường chỉ chỉ trỏ trỏ về 1 hướng nào là y như rằng mấy bố phóng xe máy đằng sau lại giảm ga, phanh gấp các kiểu các kiểu bắt đầu nhìn nhìn, ngó ngó về hướng đó rồi có thằng cha dừng hẳn xe lại bắt đầu hóng hớt. Nó làm gì thì kệ mẹ nó đi, việc của nhà mấy bố đâu mà cứ hóng hớt rồi đm hóng đến tắc cả đường vớ vẩn tai nạn chứ chẳng chơi. Đấy, lúc tai nạn, con nhà người ta ngã lăn quay ra, máu me be bét thì chẳng thấy bố nào đứng lại, bố nào bố nấy là cứ lảng lảng đi cho mau. Giá mà lúc đó nhân dân thể hiện tinh thần hóng hớt thì tốt biết mấy.o_O

Quay lại truyện, không khí ồn ào chỉ im ắng khi sếp ho lên mấy tiếng báo hiệu hết giờ giải lao, quay lại cuộc họp. Chỉ khi đó Tuấn mới như được giải thoát, nhìn sếp bằng ánh mắt dưng dưng thân thương, sếp đáp lại bằng 1 cái gật đầu đầy thấu hiểu, 2 anh em ra vẻ hợp nhau lắm.:confused: Điện thoại Tuấn khẽ rung, có tin nhắn, từ Phương.

– Anh về bao giờ mà không gọi cho em?. Anh mệt à?

– Sớm nay anh mới về đến Hà Nội. Anh hơi mệt.

– Vậy thì xin nghỉ 1 hôm đi. Tối em qua anh nhé. Yêu anh.

Tuấn tá hỏa khi Phương bạo dạn như vậy ở nơi công sở. Vội tắt điện thoại, ngẩng lên thì gặp ngay ánh mắt cú vọ của Tùng công tử. Nghe đồn là sát thủ tán gái, đẹp trai, nhà giàu, thanh niên này thay người yêu như thay áo, là chuyên gia lân la trong các bar, karaoke buổi tối kiếm ghẹ.

– Ái chà..ngủ gật trong cuộc họp giờ lại nhắn tin với gái. Ông là ông cứ liệu hồn tôi báo cáo với sếp là ông mất đường lên chức.
Tùng nói giọng trả treo, vuốt vuốt mái tóc lúc nào cũng bóng lộn.Tuấn chẳng nói năng gì, chỉ cười trừ, nó vốn ghét cái thể loại này, trong công ty cũng có nhiều người ghét Tùng, họ ghét là vì ông trời hình như không công bằng, thằng thì được ưu tiên có tất cả, đứa thì còng lưng mà chẳng có gì. Còn Tuấn không phải vì lí do đấy, nó ghét Tùng cơ bản là vì nó không ưa thôi, chẳng vì sao cả.
Cả ngày hôm đó, Tuấn cứ luẩn quẩn trong phòng làm việc của mình, kí vào vài cái biên bản nghiệm thu của bên phòng kỹ thuật mà Thùy An mang lên. Kể từ ngày Thùy An được nhận vào làm, với kinh nghiệm và năng lực của mình đã được cử thẳng làm trợ lý cho Tuấn. Không phải Tuấn cố tình sắp xếp như vậy, chuyện tình yêu hồi Đại Học đã qua lâu rồi, chẳng qua là công việc của Tuấn đảm đương quá nhiều nên nó đã đề nghị 1 trợ lý cho mình, mãi đến gần đây mới được đáp ứng. Chuyện này làm Phương tức ra mặt, không ai biết rằng vì cái chức trợ lý này mà nàng đã mất công sức không biết bao lần xin xỏ với bố mình rồi với sếp, nhưng vì tương lai của cả công ty nên việc này được giao cho Thùy An. Vì thế nên Phương giận bố, giận sếp lắm, 1 ngày đi làm nàng lượn không biết bao nhiêu lần qua phòng Tuấn, Phương lo không biết 1 nam 1 nữ ở gần nhau sẽ xảy ra chuyện gì, mà dạo gần đây trên mạng hay nói về mối tình thư ký với sếp nhiều lắm. Có trời mới biết được chuyện này sẽ đi đến đâu. Chính nhờ vậy mà ae trong công ty mà đặc biệt là ae ở phòng Tuấn được lợi lộc nhiều nhất. Vừa được tẩm bổ mắt lại còn được xả stress.

Hôm nay cũng thế, thằng cu Hải kỹ thuật viên máy tính của công ty mới vào làm được 2 tháng đã ngồi đếm được trong 8 tiếng làm việc, Phương đã lượn qua phòng 11 lần, tổng cộng đi hết 189 bước, cười 9 lần, vén tóc 6 cái. Đúng là máy, tính không lệch tí nào, anh em trong phòng vui ra mặt. Thằng nào thằng nấy cũng nhủ thầm, chắc người đẹp qua ngắm mình.

Nhưng nhầm hết, nhân vật chính là Tuấn biết thừa Phương lượn qua để tìm nó, còn nó thì cứ làm ra vẻ bận rộn, hay nói đúng hơn là cố tình tránh mặt Phương, kể từ đêm hôm đó. Tuấn coi đó chỉ là một sai lầm, nhưng là một sai lầm to lớn, còn Phương thì lại lấy đó như là một tín hiệu, là một sự đồng ý cho cuộc tình của 2 đứa tiến xa hơn. Tuấn biết sai lầm là từ nó mà ra, muốn giải thích nhưng lại cứ lừng khừng.

Nói thẳng ra là Tuấn vẫn 1 lòng 1 dạ với Nhung, nhưng dường như em bặt vô âm tín, Tuấn đi công tác gần tháng trời không một cuộc gọi, không một tin nhắn. Số điện thoại của em lúc nào cũng tắt máy. Giờ khi đã kết thúc chuyến công tác, Tuấn muốn tìm em cũng khó, vì cả 2 dù sống chung với nhau cũng không có một sự ràng buộc nào rõ ràng cả. Sống vậy có khi lại hay, chỉ có điều sẽ khổ cho ai yêu thật lòng. Cuộc tình dù đúng hay sai thì thằng đàn ông nếu yêu bằng cả trái tim thì luôn là người thiệt.

– Thuê bao quý khách…..

Đã là cuộc gọi thứ 10 kể từ khi Tuấn về đến Hà Nội. Em vẫn tắt máy.

– Làm gì mà mệt mỏi thế? Còn ngủ gật trong cuộc họp được nữa?- Sếp mở cửa đi thẳng đến bàn làm việc của Tuấn ném lên bàn 1 tờ giấy được kẹp gọn gàng trong cuốn bìa màu xanh.

– Dạ đêm qua em mới bay về nên hơi mệt.- Tuấn giải thích

– Sao không về nhà mà nghỉ lại đến thẳng công ty?- Sếp dò hỏi.

– Dạ em lỡ đánh rơi mất chìa khóa nhà thành ra phải đến công ty ngủ nhờ, đang tính chiều đi đánh cái khóa mới

Tuấn nói dối không giỏi, nói đúng hơn là không biết nói dối, mỗi lần nó nói dối là mặt mũi cứ đỏ dựng cả lên. Thực ra đêm qua nó đã về nhà, chìa khóa cũng không mất, chỉ là ngôi nhà đó quá trống trải, quá nhiều kỉ niệm mà bây giờ nó đã không thể tìm lại. Tuấn chán nản không muốn ở lại trong ngôi nhà đó nữa nên nó bắt taxi lên thẳng công ty cố tìm sự giải thoát trong công việc.

– Sao mà đơ ra vậy, lại cãi nhau với em nào đúng không?

– Không..không ạ..em bình thường chẳng qua là đang….say máy bay.
Sếp cười lớn, giọng cười rất chi là hào sảng.

– Chú có bao giờ biết nói dối đâu. Với kinh nghiệm tình trường của anh thì đúng là chú có vấn đề trong tình cảm

Tuấn im lặng, nó biết thừa thằng cha này làm chó gì có kinh nghiệm tình trường, đi học 8 năm bên Mỹ về, đầu 4 đến đít rồi mà đã có người yêu éo đâu, chỉ được cái chém gió, suốt ngày bô bô với nhân viên nào m có cần anh tư vấn không trong khi mình thì tán cô em bên phòng kế toán cả nửa năm rồi chưa được cái hẹn đi ăn. Cả công ty ai ai cũng biết, chỉ có điều chẳng ai dám hé răng chê trách.

– Đúng rồi anh biết ngay mà, sáng nay nhìn mặt con Phương xị ra là anh biết ngay chú với nó lại xích mích. Sao nào, vậy mà còn chê người đẹp à?

– Giấy gì đây anh? – Tuấn lảng ngay lập tức, tay cầm lấy tờ giấy trên bàn. Ngay lập tức đôi mắt như bừng sáng.

– Sao..đã vui chưa, quyết định chính thức đó.
Trên tay Tuấn là quyết định bổ nhiệm chính thức nó vào chức trưởng phòng, đúng là không uổng công phấn đấu bao lâu nay, từ khi là 1 sinh viên mới ra trường đến giờ cũng đã ngót chục năm gắn bó mới được thành quả như ngày hôm nay.

– Sao..tối nay hẹn nhau ở chỗ cũ chứ?- Sếp nháy mắt

– Tất nhiên rồi, mời anh em cả phòng ý chứ- Tuấn hồ hởi góp thêm

– 7h nhé.
 

ỐC kute

⚡ʙᴀᴅ ԍιʀʟ
#7
Tuấn vui lắm, nó muốn hét lên vì công sức phấn đấu của mình đã được đền đáp. Lên chức có nghĩa là thêm tiền, là thêm cơ hội thăng tiến, trong công việc ai mà chẳng muốn được cơ hội như vậy. Nói thêm một chút là mặc dù làm trong một công ty có tiếng trong lĩnh vực xây dựng, tiền lương cũng khá rủng rỉnh, Tuấn cũng mua được nhà cửa đàng hoàng, nhưng kể từ khi mẹ mắc bệnh hiểm nghèo, tiền lương mỗi tháng cũng từ đó mà thêm gánh nặng, cũng không được thoải mái như trước nữa. Ung thư trong tiếng anh gọi là “ Cancel ” người nước ngoài hay gọi là “con cua”, bởi vì dù bé nhỏ nhưng nó lại cứ gặm nhấm con người ta để ngày một lớn dần, dù biết là sẽ chết, biết là không cứu được nhưng vì thế mà lại càng phải chạy chữa, và chi phí cứ thế mà dần dần nhiều lên chỉ để kéo dài vài năm tuổi thọ.Nhưng dù sao thì niềm vui bây giờ của Tuấn là không thể chối cãi, Tuấn lấy điện thoại, đầu tiên nó sẽ gọi cho mẹ, người mà nó yêu thương nhất và sau đó nó sẽ gọi cho…À mà thôi..người ta bây giờ chắc gì đã quan tâm đến mình…nụ cười trên môi dường như héo đi chút ít, một nỗi buồn mang mác.

– 1…2…3…zô nào

– Hết hay không- Tiếng ai đó hỏi

– Hết luôn chứ…yếu đuối thế nhỉ- Thằng Tùng gào lên

– Hết nào…hôm nay “xếp” Tuấn mời…anh em cứ thoải con gà mái đê-
Thằng nào chơi ác dữ, mồm cứ oang oang
Tuấn chỉ biết cười trừ, bất giác tay luồn ra túi sau nắn nắn chiếc ví như để kiểm tra nó vẫn ở nguyên vị trí đó chứ không bay mất. Tuấn vẫn chưa quen với việc được làm “xếp”, nghe ae trong phòng gọi vậy nó cứ thấy ngài ngại, nhưng thưc ra với ae trong phòng cũng như trong công ty, Tuấn đã làm sếp từ lâu rồi. Bởi vì mọi việc trong công ty, từ lớn đến nhỏ, từ tuyển nhân sự cho đến lập kế hoạch phát triển các sếp lớn đều tham khảo ý kiến của Tuấn, và thâm chí nó còn được hẳn 1 trợ lý riêng. Việc thăng chức này chỉ là trên giấy tờ. Nhưng điều đó vẫn làm cho Tuấn thấy được một sự mới mẻ trong công việc.Ngồi đối diện Tuấn là Thùy An, từ đầu bữa tiệc đến giờ nàng cứ nhìn Tuấn chăm chăm, mặc dù cả ngày ở công ty đã phải tiếp xúc với nhau nhiều, nhưng ánh mắt của nàng bây giờ có phần dịu dàng và tình tứ lắm. Ai mà biết được trong cái đầu nhỏ bé xinh xinh kia đang nghĩ gì. Tuấn biết Thùy An đang nhìn mình nên thấy hơi gượng gạo, được một cô em xinh xắn thế kia nhìn chằm chằm hẳn là làm cho tay chân con người ta có phần cuống quýt.

– Anh em cứ ăn uống thoải mái nhé?- Hết rượu rồi hả để mình gọi thêm- Tuấn ngượng ngùng chữa rối- Em ơi?-
Nó vẫy tay

Nhưng ánh mắt nó dừng lại nơi quầy thanh toán, một dáng người thân thuộc dù là khi ngủ nó vẫn có thể mơ được đang đứng đó. Em mặc chiếc váy màu mận chín làm nổi lên làn da trắng mà biết bao cô gái phải thèm thuồng. Em đứng quay lưng về phía Tuấn, tay khẽ vén mái tóc, một cử chỉ vô cùng nữ tính, nhưng rồi tay em nhanh chóng luồn qua tay một người đàn ông đứng tuổi mặc vest rất lịch sự mà níu lấy. Tuấn hơi đơ người, nó không chắc mà không hẳn, nó chắc nhưng lại đang cố lừa bản thân rằng không phải là người đó, không phải là cái hình bóng mà vài tuần này nó chỉ gặp trong những giấc mơ. Chính vì phân vân mà nó chần chừ đến khi tỉnh lại thì em đã trong tay người đàn ông đó đi ra đến cửa. Tuấn vội vã đuổi theo, bỏ lại bữa tiệc mà lúc này mọi người đã ngừng đũa, ngơ ngác nhìn theo nó.
Tuấn rối rít chạy ra cửa, vừa chạy vừa nghĩ xem mình sẽ nói gì với em, sẽ thanh minh những gì hay sẽ oán trách em những gì, nhưng cái viễn cảnh đó sẽ chẳng bao giờ xảy ra vì em đã lên chiếc Camry đen đang đỗ trước cửa nhà hàng. Nó chỉ biết đứng đó mà nhìn theo cho đến khi mất rạng.

– Anh biết nó à?- Tiếng thằng Tùng sau lưng

– Nó á?- Tuấn hơi bất ngờ về cách gọi của Tùng

– Vâng..nó đó..cái em vừa lên cái oto đen đó- Tùng trả lời rất vô tư

– Nó là ai?- Tuấn hỏi lại mặc dù đánh vần chữ “ nó” có đôi chút khó khăn

– Là ai nữa, “ đĩ” chứ ai, mà không phải loại bình thường nhé, hàng cao cấp đó. – Tùng vẫn thản nhiên kể lể- Anh không biết đó chứ em khó khăn lắm mới có được một đêm với em ý, mất cả gần 3 củ mới sắp xếp được lịch. Mà phục vụ cũng đáng đồng tiền bát gạo lắm nhé- Thế mới gọi là “ đĩ” chứ- Tùng chốt lại 1 câu xanh rờn

– “ Đĩ”
Tuấn cười nhưng lúc này nó đang giận đến sôi máu, nắm chặt tay lại để kiềm chế cơn giận trong người, Tuấn quay lại đối diện với Tùng lúc này đang cười rất dâm dê vì liên tưởng đến cuộc hoan lạc trước kia.- Đừng có gọi người khác là “ đĩ”.- Bộp…….
Nụ cười trên mặt Tùng tắt lịm, người mất thăng bằng, tay vội ôm lấy mặt mình. Vài giọt máu khẽ rơi xuống nền đá….
 

ỐC kute

⚡ʙᴀᴅ ԍιʀʟ
#9

Chapter
: 13


– Anh muốn em làm gì với cái thứ này trước đây.- Cô gái trẻ lả lơi vuốt ve đũng quần chàng trai

– Làm những gì mà thường ngày cô làm ấy.- Giọng chàng trai trẻ đầy lạnh lùng, thậm chí mắt còn không thèm nhìn lấy cô gái 1 lần. Trên tivi đang phát bản tin thời sự khuya. Ở đâu đó trên thế giới, có vài người vừa chết vì có mấy thằng ngu không biết dùng súng đạn.

– Anh hơi xúc phạm em rồi đấy. – Cô gái đốp lại, nhưng giọng nói lại có phần nũng nịu. Bàn tay thon dài khẽ nới dây thắt lưng rồi như một con rắn nhanh chóng luồn vào bên trong.

Thoáng giật mình vì hành vi táo bạo của cô gái, nhưng rồi chàng trai nhanh chóng chiếm lại thế chủ động trong cuộc tình, hắn đẩy cô gái xuống đệm. Hắn chồm tới, cơ thể của hắn phủ lên người cô. Ánh mắt hắn nhìn cô đầy hằn học, giống như muốn ăn tươi nuốt sống lại có phần vô hồn và tàn nhẫn.

– Từ từ đã nào anh, để em cởi đồ đã. – Giọng cô lả lơi. Rồi bằng vài động tác khiêu gợi, cô đang thể hiện những ngón nghề mà mình học được, những lớp quần áo trên cơ thể cô gái trẻ lần lượt tuột xuống. Đã bao lần thoát y trước mắt đàn ông nhưng cô vẫn không thể quen được việc này, sự lúng túng vẫn hiện ra mặc dù những động tác cô làm đầy rứt khoát và khiêu gợi.

Hắn nằm đó, vẫn nhìn cô gái một cách vô hồn mặc dù trước mắt hắn đang là một co thể lõa lồ, mơn mởn tuổi thanh xuân. Thậm chí xung quanh cái khe chết người kia chỉ lớt phớt vài cọng long. Cô gái nằm đè lên người hắn, cố thể hiện sự chuyên nghiệp bằng những cọ sát cơ thể để làm hắn nổi hứng. Rồi hắn sẽ “ hiếp” cô, sẽ bắt cô làm chuyện đó bằng miệng, cho đến khi không chịu được nữa, hắn sẽ đút cái của quý nóng hổi kia vào cơ thể cô. Và rồi khi hắn đã trút cả sinh lực vào cơ thể đàn bà này, hắn sẽ thấy như đang ở thiên đường. Cô thầm nghĩ vậy, và giống như bao thằng đàn ông khác, đã từng làm với cô, sẽ chẳng còn ai cả, vài đồng tiền được để trên cái bàn trang điểm đẹp đẽ kia vào sáng ngày mai.

– Mặc quần áo vào đi.- Hắn dứt khoát

– Sao cơ?- Cô gái bất ngờ.

– Tôi bảo cô mặc quần áo vào đi- Hắn cáu- Tai cô có vấn đề à.

Sau 1 giây ngớ người, cô vội vàng vơ lấy nắm quần áo của mình đang nằm rơi rớt trong phòng. Mặt cô gái ửng hồng, vì ngại, và vì tức.

– Anh làm cái gì vậy? – Cô hỏi trong khi đang mặc lại chiếc quần lót nhăn nhó. Một chút nước thấm qua khe quần.

– ……….- Hắn còn chẳng thèm trả lời cô, vơ lấy điều khiển tivi, bấm chuyển kênh liên tục.

– Anh đừng có coi thường tôi. Tôi cũng có danh dự của mình.- Cô rơm rớm nước mắt.

Hắn dừng lại, nhìn cô, rồi cười khẩy:

– Làm đến cái nghề này mà cũng còn danh dự hả?

– Đồ chó- Cô hét lên giận giữ, tay cô vớ lấy chiếc bình hoa ném thẳng về phía hắn nhưng hắn né được.

Choang….chiếc bình đập vào tường, vỡ thành từng mảnh nằm bắn ra khắp căn phòng. Hắn vẫn nhìn cô. Lạnh lùng và tàn nhẫn. Nhìn những giọt nước mắt của cô lăn dài trên má. Hắn thầm tự hỏi liệu một con “ đĩ” có danh dự thật không, liệu những giọt nước mắt kia có thật không. Không, hắn lắc đầu, sau tất cả những gì mà một con “đĩ” khác đã dành cho hắn. Trong cái thế giới nhỏ bé này, không có cái gọi là danh dự của một con “ đĩ”.

Hắn lấy ví, rút ra 2 tờ 500k, ném về phía cô ta.

– Trả cho cô

Tức giận, lúc này thì cô gái đang thực sự tức giận, cô ước giá như bây giờ có một con dao ở ngay đây thì cô dám rạch cái gương mặt đẹp trai, trí thức kia lắm. Nhưng không, kiếm đâu ra được một con dao ở trong căn phòng này chứ, mà đây lại không phải nhà cô, không biết bếp ở đâu để lấy dao cả. Cơn giận dường như tràn lên tận cổ. Mặt cô nóng rực. Cô quay đầu, toan bỏ đi.

– Tiền này.- Hắn gọi với theo

– Tôi không cần, đồ chó má- Cô trả lời, không thèm quay đầu nhìn lại.

– Cô bao nhiêu tuổi rồi?- Bỗng dưng hắn hỏi lại.

– Liên quan gì đến anh?

– Tôi hỏi cô bao nhiêu tuổi rồi?- Giọng hắn trầm xuống, nhưng lạ thay lại giống như một lời ra lệnh chứ không phải là một câu hỏi nữa.

– 18- Cô trả lời như một phản xạ khi nhận được lệnh.

Quá trẻ, hắn thầm nghĩ và mặc định tin đó là một câu trả lời thật lòng. Cô ta còn quá trẻ đối với cái nghề dịch vụ như này.

– Làm nghề này được bao nhiêu năm rồi.- Hắn lại hỏi

– Chưa được 1 năm.

– Tức là 17 tuổi

– Anh bị ngu hay không biết cộng trừ- Cô đốp lại, giọng đã lấy được ngữ điệu bình thường.

Hắn lại cười, mà sao hắn cười đẹp trai lạ. Cô thầm nghĩ, nếu như không phải vì cách hành xử vừa rồi của hắn đối với cô thì cô dám cá cô sẽ mê hắn lắm. Chắc chắn hắn là “vị khách” đẹp trai nhất mà cô từng “phục vụ”.

– Cô định gắn bó cả đời với cái nghề này à?

– Tại sao không?- Cô thấy lạ, tại sao bỗng dưng hắn lại quan tâm đến tương lai của mình cơ chứ.

– Cô còn quá trẻ.- Hắn lắc đầu tỏ vẻ tiếc nuối.

– Trẻ thì đã sao- Lúc này thì cô mới quay lại nhìn thẳng vào mắt hắn.- Không đi làm thì lấy đâu ra tiền mà sống, ai cho, anh cho được không. Anh cho tôi tiền để nuôi cả gia đình hay không. Hay anh chỉ thèm muốn cái cơ thể này, muốn chiếm lấy nó rồi khi thỏa mãn thì ném cho tôi vài đồng bạc kia. Đàn ông các anh thằng nào cũng chó như nhau. Không làm cái nghề này thì còn biết làm gì nữa?.Đừng có ra vẻ thương cảm. Đừng có mà dạy đời tôi. Anh thì hơn chó gì tôi.

Cô nói liền một mạch, rõ ràng từng câu từng chữ, và rồi cô khóc, nước mắt ứa ra thành vệt, một giọt nước mắt khẽ rơi vào khe ngực, chảy vào bên trong.

– Có ai mà muốn làm cái nghề này chứ, nhưng con gái mà biết làm cái gì để mà sống đây. Không bằng cấp, không học thức,…Làm cái nghề này lại hay, chỉ việc nằm rạng chân ra là có tiền, lại còn được nhiều tiền đủ để nuôi cả gia đình. Anh thấy bất công không? Trong khi cách anh phải lao động thì bọn tôi chỉ việc hưởng thụ. Anh nói xem, vậy có thích không.

Còn hắn thì cứng họng. Và hắn thấy có lỗi, mới cách đây 2 tiếng thôi, hắn thề sẽ trả thù hết tất cả những “con đĩ”, hắn sẽ hành hạ, sẽ đánh đập, bắt chúng phục vụ, nhưng giờ đây hắn đang mủi lòng trước một “ con đĩ” mới vào nghề.

Hắn lấy mảnh giấy cùng cây bút, viết lên vài dòng gì đó không rõ rồi đưa cho cô.

– Cái gì đây?- Cô hỏi- Hết cho tiền rồi giờ anh lại cho tôi chữ kí nữa à?- Cô nói trong khi lấy mảnh giấy từ tay hắn. Cô nhìn, đó là một địa chỉ.

– Ngày mai hãy đến đó, và từ giờ bỏ cái nghề này đi. Cô không hợp với nó đâu. Làm gì có ai đi chửi khách hàng của mình như vậy chứ.- Rồi mắt hắn lại dán vào cái tivi

– Đến đấy làm gì? Anh định giới thiệu khách hàng cho tôi à? Tôi cóc cần anh thương- Cô vo tròn mảnh giấy, toan ném đi nhưng lại thôi.

– Cứ đến đấy đi, tôi sẽ cho cô tiền, chẳng phải cô cần tiền à.

– ……………- Cô cứng họng, cảnh tượng lúc này thật chẳng ra thể thống gì, cô đang ngồi dưới sàn nhà khóc lóc còn hắn thì nằm khểnh trên giường xem tivi

– Giờ thì làm ơn ra khỏi nhà tôi đi. Tôi chẳng ưa gì cái mặt cô nữa. Có ai bảo cô là cô khóc trông rất xấu chưa?

– Ừ thì….- Cô vội vàng đứng dậy, chùi vội nước mắt. Nhận thấy mình đang bị đuổi, nhặt chiếc túi xách của mình cùng 2 tờ tiền mà lúc nãy hẵn cho cô, cô lùi ra cửa.

– Anh cư xử rất lạ. Tôi hỏi hơi tò mò, anh từng yêu một người như tôi à?- Cô quay lại hỏi hắn khi một chân đã bước ra đến ngoài.

– Đi đi.- Hắn vẫn đang xem tivi, chẳng hề để ý gì đến cô.

Và khi bóng cô gái đã khuất sau cánh cửa, hắn bỗng thở phào nhẹ nhõm, nãy giờ hắn cố tỏ ra lạnh lùng lấy số má, chứ thật ra hắn cứ giật mình thon thót, bước xuống giường toan vào nhà tắm thì cảm giác nhói lên ở chân, buốt lên tận óc. Hắn nhìn xuống, một dòng máu đỏ chảy ra từ một mảnh thủy tinh đang cắm vào chân hắn. Hắn cười, và lầm bầm:

– Không phải yêu, mà là rất yêu.
————————————————————————————————————————–

– Sếp sao thế? Làm sao mà đi tễnh tễnh thế kia?

– Anh làm sao vậy, đêm qua quẩy quá đà à?

– Chân làm sao thế kia

Từ sáng đến giờ, nó nhận không biết bao nhiêu câu hỏi tương tự như vậy, và lần nào cũng chỉ biết cười. Dường như hôm nay mọi người tỏ ra quan tâm nó lạ, mà không từ hồi được thăng chức thì nhất cử nhất động của nó đều được mọi người quan tâm. Ho một tiếng là có người mang trà nóng đến cho, hắt xì một tiếng là lại có người tự giác đi tăng nhiệt độ điều hòa. Hạnh phúc thì ít mà thấy phiền thì nhiều. Nó tự hỏi tại sao mấy ông sếp có thể làm quen được với điều này cơ chứ.

– Chú làm sao thế?- Chưa vào đến phòng, sếp đã hỏi Tuấn

– Dạ không có gì, qua em lỡ chân giẫm vào mảnh chai.

– Đm, ngu thì chết- Sếp chửi

Tuấn cười. Đm sếp mà chửi bậy vãi:

– À anh ơi, mình đang tuyển lao công đúng không?- Tuấn hỏi

– À ừ, cả tháng rồi mà có tuyển được đâu, có mỗi mình cô Hà có tuổi rồi nên phải tuyển thêm, mà chú quan tâm làm gì, việc của chú à?

– Dạ không, chỉ là em có đứa em, mới dưới quê lên chưa xin được việc, nên em định

– Vậy thì cứ bảo nó đến đây. Nếu muốn thì làm luôn cũng được. May quá đang không biết làm thế nào.

– Vâng em cảm ơn.- Tuấn thở phào khi cánh cửa đóng lại, dưới chân lại nhói lên, cảm giác buốt đến tận óc. Đúng là ngu một giây, cả đời bốc cứt.

Bỗng cánh cửa lại bật mở.

– Trời ạ, anh làm cái gì mà ra nông nỗi này?- Là Phương, nàng vừa vào phòng là lao vào Tuấn, nàng cúi xuống xem xét vết thương ở chân.

Tuấn như ngạt thở, không phải vì đau mà là vì 2 cái trái bưởi kia nó đang kẹp lại để lộ 1 cái khe sâu hun hút ngay trước mắt Tuấn.

– Để em xem nào, em nghe anh bị thương ở chân là đi mua ngay bông băng cho anh, để em thay cho anh.

– Thôi mà em, đừng làm thế, cửa chưa đóng kìa.
 

ỐC kute

⚡ʙᴀᴅ ԍιʀʟ
#10
Đúng thế thật, cả phòng đang đứng ngoài ngó vào, vì là phòng kính, nên hầu như nếu không kéo rèm thì bên trong có gì, bên ngoài thấy được hết. Tiếng thằng Tùng to nhất

– Y tá thế kia thì tao nguyện làm bệnh nhân cả đời

Buổi chiều hôm đó, cả công ty được một phen tá hỏa trong cuộc họp.

– Sắp tới tớ phải đi công tác vào TP. HCM để họp tổng kết cuối năm. Dự án lần này tất cả sẽ do Tuấn chỉ đạo. Bên kia hẹn cho chúng ta 2 tuần nữa để nộp phác thảo dự án kèm các mẫu thiết kế. Mọi người cố gắng làm việc, cuối năm sẽ có thưởng lớn.

Cả phòng họp òa lên sung sướng, không gì có thể khích lệ tinh thần anh em bằng Bác Hồ. Bỗng dưng cánh cửa phòng họp bên kia bật mở, dáng một cô gái nhỏ nhắn xinh xinh bước vào trong bộ quần áo lao công, trông em như một maid chính hiện trong JAV, bộ quần áo thì kín đáo nhưng lại đâm ra khiêu gợi khi làm lộ ra các đường cong và vòng 3 hấp dẫn. Em rất tự nhiên lôi ra cây chổi, kéo theo thùng nước lau nhà. Vì 2 phòng họp chỉ ngăn nhau bởi 1 tấm kính cách âm trong suốt, nên cả phòng bên này chẳng ai bảo ai, ánh mắt nhất loạt hướng sang phía bên kia tấm kính như lũ trẻ chăm chú theo dõi tivi, mà lúc này đang chiếu phim người lớn. Trong phim là một cô hầu gái đang vô tư vừa hát vừa lau tấm bảng thông báo lớn, vì nó khá cao nên cô phải hơi rướn người để lộ ra phần eo trắng ngần. Mỗi lần như thế là anh em bên này thằng nào thằng nấy là phải nghiêng người theo từng nhịp.

Chỉ đến khi mấy bà thím bên này ngứa mắt, họ khẽ ho khan vài tiếg trong đó có cả người đẹp Phương đang khoanh tay trước ngực đầy giận dữ, lúc đó anh em đồng nghiệp mới tỉnh, vội vàng chỉnh đốn lại trang phục. Cuộc họp lại tiếp tục, nhưng dường như chủ đề đã thay đổi. Nếu nghe kĩ thì sẽ thấy những câu thì thầm xung quanh đại loại như:

– Nhân viên mới à?

– Lao công mới à?

– Đậu xanh, quét dọn có cần thiết phải đẹp vậy không?

– Từ mai ngày nào tao cũng phải xả rác để được gặp người đẹp.

Cũng nhờ vậy mà không khí cuộc họp trở nên sôi nổi, mặc dù chủ đề chẳng đâu vào đâu, anh em trong công ty từ đó phấn khích lắm, ai nấy đều vui vẻ phấn khởi chỉ có mình Phương là không ưng ý, bởi vì nàng đã quen là chủ đề bàn tán trong công ty, nhưng kể từ đây xem như cái chức này đang bị lung lay dữ dội. Sợ anh em gây bạo loạn nếu họp lâu, thành ra sếp phải cho tan họp sớm để anh em đi tạo quan hệ. Chỉ đến lúc này, sếp mới nghiêm nghị đi tới gần Tuấn, lúc này đang nhăn nhó lết về phòng. Đi qua Tuấn, sếp cũng chỉ dám nói nhỏ vừa đủ 2 người nghe, sợ nếu ai khác nghe thấy sẽ làm mất cái “uy” của sếp. Nhưng nói nhỏ quá lại thành ra không nghe thấy, Tuấn chỉ kịp nghe mang máng:

– Em của chú được đấy.
 

ỐC kute

⚡ʙᴀᴅ ԍιʀʟ
#11
Chapter : 14


Thời tiết Hà Nội thật khó chịu, mưa mưa nắng nắng, thật là dễ ốm quá..Hắt. xì…hắt..xì


Một ngày làm việc dài, theo đúng nghĩa đen cũng như nghĩa bóng. Lúc còn trẻ, con người ta cứ ước giá như mình lớn hơn, sẽ đi làm kiếm tiền, muốn dùng gì thì dùng, muốn tiêu gì thì tiêu. Còn khi đã trưởng thành, con người ta lại ước ao được trẻ lại, được ung dung tự tại, vô lo vô nghĩ. Đời mà..ai biết trước được sẽ ra sao. Taxi thả Tuấn ở xuống chân tòa nhà chung cư của nó. Tuấn lê lết cái chân đau qua sảnh chung cư. Vết thương hình tấy lên dữ dội, cả ngày ê buốt. Tuấn mong vết thương ở chân sẽ không bị nhiễm trùng nhưng có lẽ nó đã nhiễm trùng thật, miếng bông băng ở chân bây giờ đã chuyển sang màu đỏ lòm vì máu. Tự nhủ chút nữa sẽ rửa sạch vết thương rồi băng bó lại cẩn thận, thật đáng sợ, nó không ngờ một vết rách ở chân thôi mà tình hình lại xấu đi đến vậy. 3 chục tuổi đầu rồi nhưng nó rất ít khi phải đi viện. ngoài cảm cúm, sổ mũi thông thường thì nó chưa mắc bệnh gì nghiêm trọng.Một đám đông nhỏ đang tụ tập bên cạnh cái bảng thông báo của tòa nhà, Tuấn chẳng quang tâm, nó vốn không phải là người nhiều chuyện, nếu như không phải là đang nói mình thì nó chẳng quan tâm, nó đang cố lết đến thang máy. Bất thình lình có tiếng gọi.

– Tuấn đấy à, đi làm về rồi à? Lại đây cô nhờ tí.-

Tiếng bà tổ trưởng tòa nhà gọi. Tuấn biết bà này là do ở cùng tầng với nó, trước hay tổ chức liên hoan tầng nên cũng có chút qua lại.Tuấn ngớ người, không hiểu sao lại có chuyện gì liên quan đến mình. Nó biết thừa mấy bà già này là chúa nhiều chuyện, rất hay để ý những nhà khác rồi thì cuối tháng họp tầng, họp khu để phản ánh, để phê bình này kia. Tuấn đang lục lại bộ nhớ xem nó có làm gì sai để bị lọt vào tầm ngắm của mấy bà này hay không.

– Gì mà ngơ người ra vậy, không nghe thấy cô gọi à ?- Bà Mai tổ trưởng nhanh chân đi về phía Tuấn.

– Dạ cháu không để ý. Mà có chuyện gì vậy cô.

– Cháu có biết nhà 12A7 không ?

– Cháu có, hàng xóm mà, nhà cháu là 12A8 mà.- ( Các chung cư thường không có tầng 13, vì họ kiêng số 13 thành ra chỉ chỉ có tầng 12 rồi 12A.)

– Gần đây người dân phản ánh lại rằng rất hay bị làm phiền bởi cái cô chủ nhà đó. Thường về rất khuya, lại còn hay dẫn theo đàn ông lạ rồi ồn ào không tôn trọng trật tự chung của tầng.

– Vậy thì sao ạ ?

Tuấn hỏi đầy ngây thơ, nó biết thừa cái chuyện đó. Cái cô Phan hàng xóm này là gái bao, nên thường dẫn trai về nhà, đêm nào cũng thế mỗi hôm một thằng. Nhiều hôm đi làm về muộn Tuấn còn gặp Phan hôn hít « khách hàng » trong thang máy. Nhưng đấy là chuyện nhà người ta, sao mấy bà này lại quan tâm cơ chứ.

– Ơ hay, ảnh hưởng trực tiếp đến nhà cháu mà lại không sao à ?- Bà Mai ngó nghiêng rồi chợt nhỏ giọng- Nghe đồn cô này là « đĩ »

– Vâng thì sao ạ ?- Tuấn lại hỏi

Đến lúc này thì bà Mai nhìn Tuấn như sinh vật lạ, chán chẳng buồn nói chuyện với nó, bà Mai đành lảnh

– Thôi cô chỉ thông báo thế thôi, cháu đi làm cả ngày mệt rồi nghỉ sớm đi nhé.

Tuấn chẳng thèm quan tâm, chui tọt vào thang máy. Trong đầu nó thoáng hiện lên hình ảnh sáng sớm hôm qua nó đi đổ rác, gặp Phan, đậu xanh nàng mặc nguyên bộ đồ ngủ mỏng dính, nhìn thấu bên trong, lại còn đang ưỡn ẹo tập thể dục ngoài hành lang, 2 đầu vú nhô ra nhọn hoắt sau lớp áo mỏng làm thanh niên Tuấn cả sáng qua đi làm mà cứ « chào cờ » mãi không thôi. Rồi tối nào nàng cũng dẫn khách về. Giá như tường nhà được làm cách âm tốt thì đã không có gì để nói, đằng này bên nhà nàng làm gì thì bên nhà Tuấn nghe thấy hết, kết quả là đêm nào nó cũng bị đầu độc bằng những âm thanh không khác gì phim JAV. Mệt mỏi hết sức. Cứ mải mê nghĩ ngợi cảnh khiêu gợi đó, Tuấn không biết rằng có người đang đứng đợi trước cửa nhà nó gần cả tiếng đồng hồ.

– Cô làm gì ở đây vậy ?- Tuấn hỏi cô gái.

– Tôi đợi anh- Cô trả lời thẳng thắn.

– Đợi tôi á ? Để làm gì ?- Nó nghi ngờ

– Ừ thì..- Một chút lúng túng hiện ra trên khuôn mặt xinh đẹp của cô gái trẻ. Dù được trang điểm bằng một lớp phấn nền nhẹ, son môi cũng được dùng khá tỉ mỉ nhưng trên gương mặt cô gái vẫn có chút gì đó dân dã, khác xa với các cô gái thành thị mà Tuấn gặp.- Tôi đợi anh để nói lời cảm ơn- Cô gái thẹn thùng cúi gằm mặt xuống.

– Khỏi cần, cũng không có gì to tát cả. – Tuấn lạnh lùng tra chìa khóa vào ổ rồi mở xoạch…xoạch

– Ừm…Vậy anh ăn cơm chưa ? Hay là tôi mời anh đi ăn cơm coi như cảm ơn nhé.- Cô gái hớn hở.

– Cô nhiều tiền đến thế à ? Nếu nhiều như vậy thì để dành mà gửi về cho nhà đi. Đừng tiêu hoang.

Biết mình sai, cô cúi gằm mặt xuống, không dám nhìn Tuấn làm Tuấn thấy có lỗi, hình như nó đã hơi khắt khe trong câu nói với cô gái. Cứ nghĩ đến cảnh đêm qua chính cô gái này ngồi khóc tu tu trong phòng nó mà nó lại vừa thầy thương vừa thấy buồn cười. Và có lẽ cô gái này lại sắp khóc nữa đây. Người đâu nhạy cảm vậy mà cũng dám lên thành phố làm « gái ». Tuấn nghĩ thầm.

– Còn việc gì nữa à ? – Tuấn hất hàm, cố tỏ ra ngầu- Nếu không còn gì thì cô về đi.

– Nhưng….nhưng mà tôi thấy mắc nợ anh quá. Biết trả ơn anh ra sao ?- Mắt cô rơm rớm.

– Cô chẳng nợ nần gì tôi cả, giờ thì có công việc rồi, đừng có mà đi làm cái việc trước kia nữa. Mà công việc hiện tại cũng chỉ là tạm thời thôi. Cô nên đi học thêm lấy cái nghề cho nó ổn định.- Tuấn tâm sự rất thật lòng. Nó chẳng hiểu vì sao từ sau đêm hôm qua, nó lại cảm thấy cô gái này như chính em gái của mình vậy.
Bất thình lình, cô gái ôm chặt lấy Tuấn, khóc tu tu như một đứa trẻ.

– Em cảm ơn..Em…cảm …ơn anh nhiều..nhiều lắm..Hức…hic…từ khi em lên đây, chưa ai đối xử với em tốt như anh…Người ta chỉ lấy em ra để thỏa mãn nhu cầu..Hu..hu…May mà em..em gặp được anh..Cảnh tượng lúc này thật khó coi. Cô gái ôm chặt lấy Tuấn, lại còn khóc lóc, thật dễ làm người ta hiểu lầm mà. Đúng lúc đó thì cửa thang máy mở ra, Phan từ trong đó bước ra bắt gặp ngay cảnh 2 người đang ôm nhau khóc lóc. Nàng nhìn chằm chằm Tuấn như không hiểu, nàng nháy mắt với Tuấn ra vẻ muốn nói với nó « Khá lắm » rồi mất hút sau cánh cửa nhà nàng. Chắc nàng vừa đi làm về, vẫn mặc đồ công sở nhưng lại trông sexy đến lạ.Tuấn đơ người ra cả phút, cứ để cho cô gái ôm lấy mình. Cho đến khi hồn phách nhập về làm một mới lên tiếng.

– Này này, cô đang làm gì vậy, bỏ tôi ra không mọi người lại hiểu lầm.
Cô gái trẻ cũng nhận thấy hành động của mình thật vô duyên quá, vội vàng bỏ Tuấn ra nhưng vẫn nắm chặt lấy tay Tuấn.

– Em cảm ơn anh nhiều lắm. Biết trả ơn anh ra thế nào bây giờ. Hay là…- Cô gái vừa nói vừa cầm tay Tuấn đặt lên ngực mình, ngay chỗ cặp vú.
Tuấn giật mình, hốt hoảng

– Này đừng có vớ vẩn, tôi tưởng có công việc mới cô sẽ thay đổi, hóa ra vẫn chứng nào tật nấy à.
– Không..không…em không thế đâu..Chỉ là em muốn trả ơn anh. Nhưng thật sự bây giờ em chẳng có gì cả. Chỉ có cái thân này.- Mắt ngấn lệ, cô gái thổn thức.Nhìn cô gái trẻ vừa khóc lóc vừa ngượng trông đến là thương, Tuấn cũng không muốn làm khó cho cô, cũng chính là không muốn rắc rối cho mình bèn bày cách

– Thôi..bây giờ thế này..Tôi chưa ăn gì cả..hay là cô nấu cho tôi một bữa vậy coi như chúng ta không ai nợ ai nữa. Được chưa.Mắt cô gái sáng lên, như tìm thấy lối thoát cho bản thân, cô gật đầu ngay tắp lự.

– Vậy để em đi chợ đã nhé.- Rồi cô cuống quýt chạy đi. Vừa chạy vừa lấy tay lau nước mắt.
Nhìn cô gái vui, Tuấn cũng thấy lòng mình nhẹ nhõm. Cái cảm giác này lâu lắm rồi Tuấn mới có được.

Kể từ khi…À mà thôi.
 

ỐC kute

⚡ʙᴀᴅ ԍιʀʟ
#12
Tuấn tranh thủ tắm cho cơ thể thoải mái, dù là đông hay hè thì nó vẫn thích tắm nước lạnh. Có lẽ chính vì thói quen đó mà cơ thể nó lúc nào cũng tràn trề sinh lực, dáng vóc cũng tạm ổn. Có thể nói là chấp nhận được. Chỉ có điều, đi tắm mà chân vẫn phải gác lên cái bồn cầu để tránh nước lạnh thật khó chịu. Tắt nước, cái lạnh lúc này mới thực sự ập đến, cả bên ngoài cũng như chính trong tâm hồn. Tuấn với với lấy khắn tắm nhưng chẳng thấy, chết mẹ quên không cầm khăn tắm rồi. Bỗng dưng, ký ức lại chợt đến qua đôi mắt nâu.
– Em ơi anh quên khăn tắm rồi. Lấy hộ anh với, lạnh quá.
– Mùa đông mà bày đặt tắm nước lạnh làm chi.- Tiếng em càu nhàu, rồi tiếng mở cửa.
Nhưng chẳng có cái khăn tắm nào cả. Chỉ có cơ thể em trần như nhộng, em đến bên Tuấn, nhẹ nhàng áp sát làn da mềm mại. Bộ ngực em trần trụi ép chặp vào lưng Tuấn làm nó thấy cồm cộm. 2 núm vú nhọn hoắt cắm thẳng vào lưng nó như những mũi kim chích, không đau mà thay vào đó là sự kích thích dữ dội. Rồi em luồn tay ra trước, nắm lấy cái cây gậy đang trong chế độ tự động cương cứng, em sục nhẹ. Tuấn phê, để mặc cho em chủ động. Rồi 1 phút, 2 phút trôi qua, nó không chịu được nữa, bế thốc em lên đặt lên cái bệ rửa mặt. Em tựa vào đó, phơi cái thân thể trắng nõn nà, nào vú nào *** cứ thế phơi hết ra dưới ánh đèn sáng mờ. Em đẹp như một nữ thần, một nữ thần đầu nhục dục. Tuấn gác chân em lên vai nó, rồi nhẹ nhàng hôn em, đi theo nụ hôn là một cú đâm gọn gàng, cả cây gậy đi vào trong người em như chưa hề có cuộc chia ly. Rồi cứ thế, cứ thế như một thao tác căn bản của giống đực, sinh ra là để nắc, để đâm vào cái khe hẹp đấy. Đấy gọi là bản năng
Tuấn giật mình khi làn gió lạnh lùa qua khe thông gió của phòng tắm. Nó lạnh người nhận ra nó đang mơ. Chẳng có gì là thật ngoài việc nó đang trần truồng giữa phòng tắm với cây gậy cứng ngắc. Không em cũng không có cuộc tình nóng bỏng đó. Một điều gì tiếc nuối khẽ thoáng qua.
– Anh tắm gì mà lâu vậy, như đàn bà ý..Thậm chí em tắm còn không lâu bằng anh.
– Có liên quan gì đến cô à ?
Tuấn mở tủ lạnh lấy chai nước, tu một hơi hết gần nửa chai. Cả 2 lúc này đang đứng cạnh nhau trong bếp. Cô đang loay hoay với nào chảo nào nồi, nhẹ nhàng cúi xuống nhặt chiếc đũa bị rơi, cả cặp mông tròn lẳng hiện ra mồn một sau lớp váy bó sát. Tuấn nuốt nước bọt, làm một hơi nữa hết sạch cả chai nước.
– Cô mặc thế này để đi làm à.
– Dạ không. Em tính đi gặp anh nên mới mặc vậy. Chứ từ mai đi làm em sẽ mặc đơn giản.- Bất giác cô cố gắng kéo váy của mình xuống nhưng chẳng ăn thua.
– Làm ở đấy cẩn thận, tránh xa lũ con trai ra, chúng nó có trêu ghẹo gì cô thì cứ nói là em gái tôi. Không đứa nào dám bắt nạt cô nữa đâu.- Tuấn trả lời rất ngầu. Nó cũng không hiểu sao mình lại có thể thể hiện được sự lạnh lùng ngay trước mắt một cô gái hấp dẫn thế kia.
Cô chẳng nó gì, e thẹn quay đi, nhưng Tuấn biết là cô đang cười.
– Mà này..Cô tên…
Chưa kịp nói hết câu, cô gái đã đáp lại ngay
– Em tên Hay…Bố em bảo hồi mới xinh ra mày đen lắm, lại xấu nữa, trông mày hay hay nên ông nội đặt là Hay. Bùi Thị Hay.
Tuấn tròn mắt, không ngờ lại có cái gia đình bá đạo đến thế. Mà đen ư, xấu ư. Tuấn càng bất ngờ hơn, ngó nghiêng chăm chú nhìn Hay. Cuối cùng nó kết luận, bố cô chẳng biết gì về cái đẹp.
– Xong rồi.- Hay kêu lên trong khi Tuấn vẫn đang mải nghĩ ngợi- Em nấu cơm xong rồi, anh dọn bát đi. À mà thôi để em dọn, anh chỉ việc ăn thôi- Hay cười. Đúng ra là lần đầu tiên Tuấn thấy Hay cười, cô có một cái má lúm đồng tiền ở bên má phải, khi cười nhìn duyên lắm.
Rồi cô loay hoay chạy đi chạy lại trong gian bếp nhỏ. Bỏ mặc Tuấn cứ ngồi chồm hỗm ở bàn, cô cứ hớn ha hớn hở như một người vợ mới về nhà chồng. Khi thì quên muối chấm, lúc lại quên cái muôi. Nhìn những món ăn cứ thế được bày ra làm Tuấn không khỏi bất ngờ. Nếu không tính đi ăn tiệc thì có lẽ đây là bữa ăn nhiều món nhất mà nó từng được ăn. Tay nghề nấu nướng của Hay không tệ một chút nào, bày biện rất đẹp mắt, nhìn là đã muốn ăn.
– Anh ăn đi. Thử món này này, đây là gà kho gừng. Còn đây nữa, thịt bò xào nấm này, còn món này là món tủ của em trứng cút lộn xào me, anh ăn đi cái này bổ lắm đấy- Hay cười nham hiểm.
Tuấn có phần lo lắng về nụ cười đó của cô. Chẳng có nhẽ cô nàng này lại đầu độc nó, nhưng kệ, đói lắm rồi, Tuấn nhắm mắt làm liều thử hết các món. Chà…quả thực là rất ngon, rất hợp với khẩu vị của nó, rất thơm nữa, ngày đông mà được một mâm cơm thế này thì chút nữa có chết cũng thấy ấm lòng. Nhưng cái cảm giác ấy chợt bị làn gió lạnh kia đẩy lùi đi, thay vào đó là những kỉ niệm cách đây không lâu, về một cô gái, cũng rất rất xinh đẹp, rất duyên dánh, chỉ có điều….rất vụng và chả biết nấu nướng gì.
– Sao rồi anh, không ngon à ?- Tiếng của Hay làm Tuấn trở về với thực tại. Khuôn mặt Hay đầy lo lắng nhìn Tuấn như đang chờ đợi giám khảo nhận xét về phần thi của mình trong một cuộc thi nấu nướng tầm cỡ quốc tế.
– Cũng được- Tuấn trả lời thật muốn làm người khác chán nản.
Mặt Hay xịu xuống, cứ tưởng sẽ được ồ, à và những lời khen, cuối cùng thực khách của cô lại buông mỗi một câu không ăn nhập gì cả. Hay buồn lắm.
Bữa cơm vì vậy mà trôi qua lặng lẽ và ảm đạm hơn so với ban đầu, chỉ có Hay thỉnh thoảng lại gắp thức ăn cho Tuấn, còn nó thì tâm hồn cứ vật vờ với những ký ức ngày hôm qua. Ăn xong Hay lại cặm cụi rửa dọn, nhất quyết không cho Tuấn động vào dù đây là nhà nó. Nhưng không khí có phần chìm xuống, nếu lúc đầu cô như một nàng dâu yêu đời thì bây giờ lại như nàng dâu sống với bà mẹ chồng độc ác.
Trời bắt đầu mưa, nặng hạt, thời tiết những năm gần đây thật đảo lộn hết cả, mùa hè thì cứ mưa phùn lắt nhắt còn mùa đông thì lại mưa rào. Không khí vì đấy mà có phần lạnh hơn. Lạnh thì chẳng sợ, chỉ sợ có thêm tí mưa. Đã 10h đêm, Hay lục đục chuẩn bị về, nhìn những ngón tay tím tái, Tuấn biết cô đang lạnh lắm, lúc chiều đến đây trời còn nắng tưng bừng, các bà các nàng thi nhau diện mốt này mốt nọ còn giờ trời đã chuyển đêm, nhiệt độ đột ngột hạ thấp nhanh chóng.
– Hay là…- Tuấn lắp bắp
– Sao ạ ? – Hay quay lại nhìn Tuấn, nhìn ngơ ngác mà lại đáng yêu
– Trời trở lạnh rồi. Quần áo phong phanh thế kia thì ngủ lại đây đi. Mai rồi về.- Tuấn lấy hết dũng khí để thổ lộ.
Hay ngượng ngùng, hai má đỏ ửng trông thật đáng yêu.
– Vậy có được không ?
Tuấn thấy mình quê, giả vờ lảng, cứ bấm chuyển kênh tivi liên tục
– Có gì mà không, đây cũng không phải lần đầu cô ở đây mà.
Hay cười, cô hiểu Tuấn đang ám chỉ cái gì. Nhưng nhìn Tuấn đang ngại, cô cũng không muốn ghẹo Tuấn làm gì chỉ lẳng lặng để túi xách xuống, tự rót một cốc nước ấm rồi ngồi xuống đầu bên kia của sofa
– Anh thích xem tivi nhỉ ? Em thấy ngay cả hôm qua, trong lúc…
Biết mình lỡ lời, Hay nhìn Tuấn, lúc này nó cũng đang chằm chằm nhìn lại cô, mắt gặp mắt, Hay cười với Tuấn, nụ cười xinh như thiên thần, nhưng có lẽ đây là thiên thần sa ngã.
– Thôi tôi đi ngủ đây. Cô ngủ trên sofa nhé, Chăn gối trong cái tủ kia cả nhé, muốn ăn uống hay dùng gì thì cứ tự giác.
– Anh không sợ em lấy mất đồ gì à?- Hay trêu Tuấn.
Tuấn cứng lưỡi trước vẻ láu lỉnh kia, vài giờ trước cô còn như con gà con mới nở, còn bây giờ thì sắp hóa yêu tinh rồi.
– Tôi khóa cửa rồi. – Tuấn đáp rồi chuồn thẳng vào phòng ngủ.
Đêm đã về khuya, không khí yên tĩnh bao chùm cả khu chung cư, thỉnh thoảng chỉ có vài tiếng động phát ra từ tầng trên khi đôi vợ chồng trên đó tập thể dục đêm khuya. Tuấn chẳng ngủ được, không phải vì cảm động tinh thần thể dục thể thao của họ mà là vì khó ngủ thôi. Dạo gần đây nó hay khó ngủ, nếu không có tí rượu hay bia thì thực sự mất ngủ. Nó chỉ ngủ được khoảng 2 3 tiếng vào lúc gần sáng mà như vậy lại không đảm bảo cho sức khỏe để làm việc vào hôm sau. Với lại hôm nay trong nhà nó đang có một vị khách, nó còn đang đoán già đoán non xem vị khách ngoài đó đã ngủ hay chưa, không biết cô có lạnh không, cái chăn hơi mỏng không, cái sofa có cứng quá không. Nhưng rồi cái đệm Tuấn đang nằm trũng xuống phía bên kia, có người bên đó. Rồi mùi hương thoang thoảng, tiếng thở nhẹ nhàng, hơi ấm từ cái cơ thể phía sau tỏa ra. Kẻ mà ai cũng biết là ai đấy đang nằm úp thìa với Tuấn, nó có thể cảm nhận hơi thở phả vào sau gáy. Một cánh tay luôn qua tay nó, ôm lấy ngực. Rồi cơ thể đó nhích dần, nhích dần cho đến khi da thịt chạm vào nhau. Nó thấy ấm, mà đúng hơn là người nó đang nóng ran như có lửa đốt, cố kìm nén nhưng càng cố càng thấy khó chịu. Tuấn giả vờ như mình đang ngủ.
– Anh ngủ chưa?- Tiếng thì thầm
Tuấn không trả lời vì nó đang giả vờ ngủ mà. Nhưng trò này đúng là trẻ con quá. Bàn tay phụ nữ kia khẽ luồn xuống dưới, nơi cạp quần bằng chun của nó đang giãn ra khi bàn tay đó luồn vào trong. Tuấn khẽ giật mình, nhưng cái giật mình đó là đủ để người đó hiểu được rằng nó vẫn còn thức. Và rồi là tiếng thì thầm bên tai nó:
– Em sẽ đền đáp anh bằng cả trái tim và cơ thể này.


 
Top Bottom