Chapter : 11
– Thằng Toàn con bác Hải sang tháng cưới vợ rồi đấy, con biết chưa ?
– Con biết rồi mà, nó mời con rồi- Tuấn càu nhàu
– Còn cả thằng Dũng con ông Hùng kém mày cả nửa giáp mà nó đã 2 đứa con rồi đấy, vợ nó lại thấy chửa đứa nữa rồi. Mày liệu liệu chứ không ế đến già đấy con ạ- Giọng mẹ Tuấn đầy cảnh cáo
– Con biết rồi, biết rồi cuối năm con lấy vợ cho mẹ xem- Nó nói vậy nhưng trong lòng chả có tí chắc chắn nào- Con đi công tác xa, cuối tuần sau mới về, thứ 7 chủ nhật con về quê luôn, con thấy đài báo mấy hôm nữa có không khí lạnh tăng cường, mẹ chú ý đấy.
– Biết rồi, không cần anh phải nhắc, còn nhà anh nữa cũng phải chú ý sức khỏe đấy
– Mẹ yên tâm, trong này đang nóng chảy mỡ, không phải lo đâu mẹ
Quả đúng thế thật, cùng là trên mảnh đất chữ S, trên cùng 1 dải mà khác biệt rõ rệt. Người trong Nam thì cứ tha thiết muốn được một lần trải nghiệm cái lạnh của mùa đông, được diện những bộ quần áo to xù xì như trong phim Hàn Quốc, còn người ngoài Bắc răng môi cứ va lập cập cả vào nhau, nước mắt nước mũi sụt sùi trong đầu thì cứ ước gì bây giờ đang là mùa hè. Đúng là cái gì quá thì cũng chán.
2 mẹ con nói chuyện với nhau cả chục phút, chả biết chuyện gì chỉ thấy Tuấn cứ dạ dạ vâng vâng đầu cứ gập lia lịa ra vẻ hiểu lắm. Bất chợt Tuấn nghe thấy một giọng phụ nữ vọng lại từ đầu dây bên kia. « Mẹ ơi con tắm xong rồi, mẹ đi tắm đi ». Giọng nữ này quen lắm.
– Ai đang ở nhà mình thế mẹ ?- Tuấn tò mò
– Không…làm gì có ai- Mẹ Tuấn có vẻ mất bình tĩnh như đang giấu Tuấn điều gì
– Rõ ràng con nghe ai gọi mẹ cơ mà- Tuấn tra khảo
– Không, có ai đâu thôi nhé lúc khác nói chuyện.- Rồi mẹ Tuấn cúp máy
– Mẹ…mẹ…alo…- Đáp lại lời Tuấn chỉ là tiếng tút…tút đều đặn
Tuấn cứ thắc mắc rõ ràng không thể nghe lầm được, giọng phụ nữ, có vẻ trẻ, nghe lại còn quen lắm, ai được nhỉ ? Tuấn cứ thắc mắc như thế cho đến khi một cảm giác ớn lạnh đem lại từ đằng sau gánh, hình như ai đó đang nhìn trộm Tuấn từ đằng sau. Thình lình Tuấn quay ngoắt lại, mắt láo liên dò xét. Chẳng phải mất thời gian, Tuấn tìm ngay ra một đôi mắt to tròn, trong veo như mặt nước hồ đang nhìn chằm chằm Tuấn từ phía sau, bên kia dãy quần áo được treo gọn gàng trên mắc. Chủ nhân của đôi mắt đó chẳng phải ai khác chính là Lê. Do không mang theo hành lý nên Tuấn đã chủ động nhờ Lê sau khi tan làm giúp đưa Tuấn đến mấy cửa hàng quần áo để mua vài bộ mặc tạm tiện nhờ cô tư vấn, dù sao phụ nữ cũng có mắt thẩm mỹ tốt hơn đàn ông. Ấy thế mà cả quãng đường đi, cô cứ tỏ vẻ xa lánh Tuấn, không vồn vã, hồ hởi như lúc ở sân bay. 2 người gọi taxi thì cô cứ nhất quyết bắt Tuấn ngồi lên ghế trước, cô ngồi ghế sau, và giờ thì lại đang đứng dò xét Tuấn. Cô ta sao vậy nhỉ ? Tuấn tự hỏi.
Còn lúc này Lê đang chằm chằm dõi theo từng cử chỉ của Tuấn và âm thầm nhận xét. Cao dáo, đẹp trai, mặt mũi hiền lành sáng sủa mặc dù có hơi ngơ ngơ một chút.
– Không có lí nào ? Không thể được- Lê cứ lẩm bẩm một mình
Đúng lúc bắt gặp ánh mắt Tuấn nhìn lại mình, Lê ngượng chín mặt cứ như kẻ trộm bị bắt quả tang.
– Em có ổn không ? Em bị ốm à- Tuấn hỏi han khi ngồi đối diện Lê trong quán thịt nướng Hàn Quốc. Sau khi đi mua quần áo, cả 2 đã rủ đi ăn
– Không em ổn mà. – Lê vừa nhồm nhoàm nhai nhét miếng thịt nướng to tướng thơm phức vào mồm vừa trả lời Tuấn. Có vẻ như đồ ăn ngon làm cô gái trở lại với vẻ thân mật và hồn nhiên ban đầu.
– Nhìn em ăn ngon thật đấy- Tuấn cười
– Ai cũng nói vậy, trông tướng em nhỏ con vậy thôi chứ ăn nhiều lắm, lạ nỗi ăn bao nhiêu cũng chẳng béo lên được
– Em có biết bao nhiêu cô gái muốn được như em đấy không ?
Giọng Tuấn có vẻ trầm xuống, ánh mắt mang mác nỗi buồn khi nó nhìn dòng xe cộ đang tấp nập ngoài đường. Vài dòng kí ức khẽ thoang thoảng như làn gió nhẹ, là những cái nhăn mũi đáng yêu của em, là tiếng em than vãn sau mỗi lần nhảy lên cân, là những lần em nhảy dựng lên quát tháo vì Tuấn mua nhiều đồ ăn
« Em không ăn cái này đâu, dễ béo lắm. »
« Sao anh cứ mua đồ ăn hoài vậy, làm em lại phải ăn »
« Anh ơi em lại tăng cân rồi, khiếp quá tăng cả nửa cân »
« Em phải giảm béo, anh ơi cho em đi tập yoga đi, không thì tập gym cũng được »
Anh ơi thế này….Anh ơi thế nọ
Vậy mà Tuấn chưa bao giờ thấy em béo, dáng em vẫn chuẩn từng centimet, những đường cong vẫn đầy quyến rũ sẵn sàng làm đổ gục mọi ánh nhìn. Cũng có lẽ bởi vậy mà xung quanh cô ấy có quá nhiều cám dỗ để có thể gục ngã.
– Anh sao thế ?- Lê vẫy vẫy tay
– À không có gì đâu. Em ăn đi. Bữa này coi như là lễ ra mắt.
– Ra mắt- Ánh mắt Lê đầy ranh mãnh- Vậy mình có làm ca 2 không anh
– Ca 2 ?Là sao ?- Tuấn hỏi một cách ngây thơ vô số tội. Nhưng trong lòng thanh niên đang nảy nở vô số những ý nghĩ đen tối. Khách sạn ư, hay nhà nghỉ đây. Trông hiền lành vậy mà bạo dạn dữ. Tuấn cười thầm
Lê không trả lời, thay vào đó là một cái nháy mắt đầy nguy hiểm.
U..u…u…tiếng điện thoại đang khẽ rung. Nam thò tay vớ lấy cái điện thoại trên bàn. Vẻ mặt cau có vì bị làm phiền
– Tối nay tao về muộn nhé, nhớ để cửa cho tao- Giọng Tuấn từ đầu bên kia
– Mày đi luôn cũng được- Nam thều thào rồi cúp máy.- Bố mày đang bận.
Cuộc điện thoại của 2 thằng bạn thân chỉ vỏn vẹn có 2 câu ngắn ngủi. Nam chưa kịp ném chiếc điện thoại lên bàn thì một bàn tay thon thả nhẹ nhàng luồn qua dưới cánh tay Nam, vuốt ve lên bộ ngực săn chắc.
– Ai vậy anh ?- Một mái tóc vàng chui ra từ tấm chăn mỏng